1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 128: Phương thị đưa cơm


      Lâm Y cố ý lướt qua Trương Đống, nhưng Trương Trọng Vi nghĩ bụng Dương thị về nhà mẹ đẻ, Trương Đống nhất định theo, Lâm Y có đạo lý mua bánh bao cho Dương thị mà lại cho Trương Đống ăn, vì thế yên lòng, . “Tiền mua bánh bao ghi sổ cho ta, ngày khác bán toan văn trả lại em”.

      Lâm Y cười to. “Được thôi”.

      Qua lúc, Lưu Hà đến gõ cửa, bảo rằng Dương thị chuẩn bị xuất phát. Vợ chồng Lâm Y vội sửa soạn phen, ra khóa cửa. Sang cách vách, lại thấy Trương Đống ở, liền hỏi. “Phụ thân cùng chúng ta sao?”.

      Trương Đống thong thả bước từ phòng trong ra ngoài, . “Nhị lang, hôm nay chúng ta đến Thẩm quan Đông viện nhìn cái”.

      Câu này chỉ là lấy cớ, nhàn nhiều ngày cũng chưa thèm hỏi chữ công việc, sao hôm nay Dương thị về nhà mẹ đẻ, ông ta lại muốn ? Trương Trọng Vi quay đầu nhìn Dương thị, Dương thị dị nghị gì, . “Nhị lang, con ở lại nhà cùng phụ thân ”.

      Lâm Y lấy làm lạ, Trương Đống cùng Dương thị về nhà mẹ đẻ, xác định là việc mất thể diện cho bà, cớ gì Dương thị lại đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng lẽ bên trong có duyên cớ?

      Dương thị nhận ra suy nghĩ của Lâm Y, ra khỏi cửa, . “Mẹ kế của ta, có chút lấn cấn với phụ thân các con”.

      Lâm Y hiểu, đại khái là mẹ kế của Dương thị khó ở chung, nàng hơi hồi hộp lo lắng. Dương thị an ủi. “Con làm người kiên cường, mẹ kế của ta nhất định thích con, chớ lo lắng”.

      Thích người kiên cường? Này có vài phần giống Dương thị, hoặc phải là Dương thị học tập mẹ kế của bà? Lâm Y đoán tới đoán lui trong lòng, lại hỏi thêm dăm ba , biết mẹ kế Dương thị họ Ngưu, gọi là Ngưu phu nhân, tuổi xấp xỉ Dương thị, trước mắt người bà ấy hận nhất là Trương Đống, chuyện bà ấy hận nhất là con trai bà ấy – Dương Thăng chơi kỹ quán.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, vẫn nhịn được tò mò, hỏi cẩn thận. “Mẫu thân, vì sao bà ngoại lại hận phụ thân vậy?”.

      Dương thị ấp úng chịu , Lâm Y đoán đại khái là thứ gì đó đáng xấu hổ, liền nữa.

      Ngày thường ra ngoài đều có Lâm Y chi tiền mướn kiệu, giờ nàng phải giả nghèo, hai người chỉ có thể dựa toàn bộ vào đôi chân, Lâm Y ở nông thôn, việc khổ ải nặng nhọc gì cũng làm hết rồi, mấy bước chân chẳng là gì, nhưng Dương thị chưa bao giờ chịu mệt như thế, đường còn chưa được nửa bước nổi nữa, dựa vào Lưu Hà đỡ.

      Lâm Y nhìn, băn khoăn, lại nhớ đến Dương thị đối đãi nàng tệ, liền định bỏ tiền thuê kiệu, ngờ sờ sờ túi tiền, phát hai ngày nay giả nghèo quá cũng quen, quên mất mang theo tiền. Quay đầu hỏi Thanh Miêu, cũng mang nốt, vì thế đành phải đỡ Dương thị đến ven đường nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục .

      Lúc mọi người đến nhà Ngưu phu nhân, Dương thị đầm đìa mồ hôi, miễn cưỡng hành lễ chào Ngưu phu nhân, giới thiệu Lâm Y xong cũng mất hết sức lực. Lưu Hà vội vàng nâng bà lên ghế ngồi, nhận lấy trà tiểu nha hoàn dâng lên, hầu hạ bà uống mấy ngụm.

      Lâm Y vừa vuốt lưng cho Dương thị, vừa trộm đánh giá Ngưu phu nhân, chỉ thấy bà ấy búi tóc cao, cắm sáu đôi trâm cài, đằng sau cài lược ngà voi, cổ tay áo đuôi váy dài đều có thêu họa tiết, nhuộm hoa văn tỉ mỉ, nhìn liền biết là thứ tốt, nhưng Lâm Y chưa từng gặp qua, được tên.

      Nàng nhìn phục sức của Ngưu phu nhân, lại nhìn bản thân và Dương thị, lập tức cảm thấy thấp hơn đầu, nhìn đúng thực là mới từ nông thôn tới.

      Lâm Y đánh giá Ngưu phu nhân, Ngưu phu nhân cũng thầm đánh giá bọn họ, nhìn lúc, hỏi Dương thị. “Các người phải ở cổng Chu Tước môn sao, cách chỗ của ta xa mấy, sao mệt dến độ thở hồng hộc?”.

      Dương thị đáp. “Chúng con bộ tới”.

      Ngưu phu nhân kinh ngạc . “Sao ngồi kiệu?”.

      Dương thị đáp tiếp. “Chúng con vừa về kinh, quan nhân còn chưa lĩnh chức, tiền bạc có chút thiếu, bởi vậy thuê kiệu”.

      Ngưu phu nhân liền tỏ ra khinh thị, chỉ chỉ vào váy áo người Dương thị, hỏi. “Đây cũng là xiêm y ta đưa lúc rời kinh phải ?”.

      Dương thị gật đầu, lên tiếng. Ngưu phu nhân sai nha hoàn bưng quà tặng lên, lật lật hai cái, xùy . “ gặp ta dùng mấy thứ thô lậu này lúc nào?”.

      Dương thị mặt đỏ tai hồng, nhịn được muốn đáp lại, Ngưu phu nhân đứng dậy hướng vào sau mành, tay xua xua khăn. “Nhanh về nhà , chờ Trương Đống nhà có tiền đồ lại đến gặp ta, bằng ta ngại xấu mặt”.

      Dương thị và Lâm Y, ghế còn ngồi chưa nóng mông bị đuổi ra, đứng ngoài cổng lớn xấu hổ vô cùng. Lâm Y nghĩ có nên thuê kiệu chờ về nhà rồi trả tiền hay , thấy Dương Thăng ngày ấy từng gặp qua men theo ven tường ra.

      Dương Thăng đến trước mặt bọn họ, nhét thứ gì đó vào tay Dương thị, . “Mẹ chính là giận rể thôi, phải nhằm vào tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ đừng buồn”.

      Dương thị cúi đầu xem, ra là cây trâm vàng, vội trả lại, . “Cậu lại lấy trộm trang sức của mẫu thân, cẩn thận ăn đòn”.

      Dương Thăng dửng dưng đáp. “Sợ cái gì, trang sức của mẹ nhiều như vậy, mất hai cái, mẹ căn bản phát ra”.

      Dương thị vẫn chịu nhận, xua tay bảo ta quay về, kéo Lâm Y bước , Dương Thăng đành thu lại trâm vàng, lấy ra ít tiền đồng, thuê cỗ kiệu ngồi được hai người cho bọn họ, . “Tỷ tỷ thong thả, ngày khác em lại đến thăm chị”.

      Dương thị cảm kích gật đầu, từ Lâm Y đỡ lên kiệu, phân phó kiệu phu đến ngõ tường Đông cổng Chu Tước môn. Lâm Y ngồi kiệu, thầm nghĩ, ra mẹ kế của Dương thị lợi hại như vậy, khó trách Trương Đống dám cùng, nghĩ cũng phải chịu cho Dương thị thể diện, mà là vì sợ Ngưu phu nhân.

      Dương thị khiến Lâm Y cùng chịu khinh bỉ, băn khoăn lắm, liền kể cho nàng nghe ân oán năm đó, giải thích cho nàng hiểu. ra lúc trước khi Dương thị xuất giá, Ngưu phu nhân tự mình chọn mấy nha hoàn theo hầu bà ở nhà chồng, nhưng Trương Đống lại ngại bộ dạng bọn họ xấu, thành thân chưa được mấy ngày, thừa dịp Dương thị ở, gọi người môi giới đến bán hết. Mấy nha hoàn kia vốn mấy tri kỷ, bởi vậy Dương thị gì về hành động của ông ta, nhưng Ngưu phu nhân lại cảm thấy Trương Đống đánh lên mặt bà ấy, vẫn tức giận đến tận mấy năm nay.

      Lâm Y nghĩ chỉ là chuyện bé cỏn con, bọn họ vì sao lại mâu thuẫn sâu sắc đến vậy, chắc cũng do mẹ ruột mẹ kế khác nhau.

      Hai người về đến nhà, Trương Trọng Vi ra đón, ngạc nhiên hỏi. “Sao về sớm như vậy?”.

      Lâm Y nháy mắt với chàng, ý bảo chàng đừng gì hết, Trương Trọng Vi đành im lặng, sau Dương thị hai bước, giọng hỏi. “Bà ngoại giữ hai người lại ăn cơm?”.

      Lâm Y kể chuyện bọn họ mới vào bị đuổi ra, . “Chàng vận khí tốt đấy, theo, vị bà ngoại đó đó, ghét bỏ nhà chúng ta nghèo khổ, thèm nhìn chúng ta nửa con mắt”.

      đoạn vào phòng, Trương Đống cảm khái với Dương thị. “Rốt cuộc phải mẹ ruột của bà, thấy nhà chúng ta đói cũng chẳng hề tiếp tế”.

      Dương thị tức giận . “Nếu ông bán nha hoàn bà ấy tặng, bà ấy cũng phải làm thế”.

      Lâm Y thấy hai cụ sắp cãi nhau tới nơi, vội kéo Trương Trọng Vi hành lễ, trốn về phòng mình. Trương Trọng Vi . “Hôm nay cùng phụ thân, chưa bán toan văn được”. Lại thêm. “Em có mua bánh bao cho mẫu thân ăn ?”.

      Lâm Y . “Đừng nữa, em giả nghèo quen mất, quên mang tiền, đừng bánh bao, ngay cả kiệu cũng có cách nào thuê được, làm mẫu thân mệt chết rồi. May mà lúc về, cậu mướn cho chúng ta cỗ kiệu, bằng mẫu thân lại mệt thêm hồi nữa”.

      Trương Trọng Vi tự trách. “Đều do ta quên nhắc em”. xong xin tiền Lâm Y, muốn mua bánh bao cho Dương thị. Lâm Y . “Chỉ sợ mẫu thân bị Ngưu phu nhân làm tức no rồi, chàng hỏi trước chút, nếu mẫu thân muốn ăn mua”.

      Trương Trọng Vi sang cách vách hỏi, quả nhiên Dương thị bảo rằng đau đầu, nằm trong phòng, nhưng Trương Đống nghe có bánh bao ăn, hứng thú vô cùng, liên tục mình thích ăn bánh bao thịt dê. Trương Trọng Vi quay lại, kể tình hình cho Lâm Y nghe, Lâm Y lấy hai văn tiền đồng trong bình ra, đưa cho chàng. “Chỉ có nhiêu đó, mua cái bánh bao ruột chua cho ông ta”.

      Bánh bao ruột chua chính là bánh bao nhân, Trương Trọng Vi do dự . “Phụ thân thích ăn thịt”.

      Lâm Y lập tức lấy lại hai văn, . “Chỉ có thế thôi”.

      Trương Trọng Vi dừng chút, sang cách vách lại, với Trương Đống. “Phụ thân, chúng con chỉ còn sót lại hai văn tiền, đủ mua bánh bao ruột chua mà thôi, nếu phụ thân muốn ăn, bây giờ con mua”.

      Trương Đống tức giận đến đập ghế, mắng. “Mệt cũng là nam nhi trai tráng, vậy mà làm chủ nổi vợ ”.

      Trương Trọng Vi tự giác thể dưỡng gia là xấu hổ lắm, tùy ông ta mắng, chỉ nhất quyết chịu về lục rương đồ cưới của Lâm Y. Trương Đống buổi sáng chỉ ăn nửa chén cháo thêm mấy hớp nước cơm, mắng được mấy câu mệt mỏi, dựa vào ghế thở hổn hển, sai. “Đến nhà thúc thúc nhìn xem, hỏi khi nào ăn cơm?”.

      Trương Trọng Vi rời , sang Nhị phòng hỏi, nhận được câu trả lời rằng bọn họ sớm ăn xong hết, ngay cả nồi niêu cũng rửa rồi. Chàng về bẩm báo chi tiết cho Trương Đống, Trương Đống tin, . “Bây giờ mới là canh giờ gì mà ăn xong rồi?”.

      Ông ta lại sai Lưu Hà thăm dò, cũng được đáp án tương tự, đành phải tự mình đứng dậy, muốn tìm Trương Lương hỏi, ngờ người hầu Nhị phòng với ông ta, Trương Lương với Trương Bá Lâm ra phố dạo tiêu cơm rồi. Trương Đống tìm Trương Lương được, Nhị phòng cũng chẳng còn ai ông ta đả động được nữa, đành phải xám xịt ra về, ngồi trong đại sảnh phát giận.

      Dương thị vốn tâm tình tốt, nghe ông ta làm ầm ĩ ngoài đại sảnh, liền ra trách cứ, cả hai cãi nhau.

      Trương Trọng Vi vội về phòng gọi Lâm Y. “Nương tử, phụ thân mẫu thân cãi nhau, em nhanh khuyên nhủ”.

      Lâm Y . “ bên là phụ thân, bên là mẫu thân, chàng em phải giúp đỡ ai?”.

      Trương Trọng Vi nghĩ bụng cũng phải, liền ra nữa, chỉ đứng ngoài cửa theo dõi động tĩnh. Phương thị từ đường hẻm giữa hai căn nhà tới, thấy Trương Trọng Vi đứng ở cửa, vội đẩy chàng ta vào trong phòng, đặt hộp thức ăn lên bàn, . “Ta lo lắng cha mẹ đương nhiệm của con nhìn thấy, cố ý vòng vèo tránh cửa phòng bọn họ tới đây”.

      Bà ta mở hộp ra, nghiêng tai nghe ngóng nhất thời, . “Bọn họ cãi nhau hả? Vừa hay, con mau ăn , miễn cho bọn họ xông vào bắt gặp”.

      Hộp thức ăn có hai tầng, tầng đĩa thịt heo ba chỉ, đĩa cải trắng chua ngọt, phía dưới có đôi đũa và chén cơm gạo tẻ lớn. Phương thị dọn thức ăn xong, gọi Trương Trọng Vi đến ăn, Trương Trọng Vi thấy chỉ có chén cơm, nhìn nhìn Lâm Y, động đũa, với Phương thị. “Chén cơm lớn như vậy, con ăn hết, sai Thanh Miêu lại lấy chén đũa đến, con phân nửa cho nương tử”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 129: Bước đầu công hiệu


      Lâm Y chỉ muốn gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà thôi, chứ tiền vẫn có để ăn ngon uống ngọt, bởi vậy xua. “Em đói bụng, quan nhân ăn mình ”.

      Phương thị ngồi bên, hề có ý định muốn Lâm Y lấy thêm chén đũa, Trương Trọng Vi đành phải mình ăn hết. Phương thị thu dọn chén đũa bỏ vào hộp, men theo đường giữa hai nhà quay về.

      Trương Trọng Vi áy náy . “Nương tử vẫn còn đói…”.

      Lúc ở nông thôn, Phương thị được bao nhiêu thứ tốt từ Lâm Y, chuồng heo đàn ngỗng đều có phần, tại ngay cả chén cơm cũng chịu cho Lâm Y ăn, khó tránh khỏi khiến Lâm Y tức giận, oán hận . “Ta có tiền, thèm”.

      Nàng đến cửa sổ, ngoắc gọi Thanh Miêu vào, bốc vốc tiền đưa cho nàng, dặn. “Đến tửu lâu phố bên cạnh, mua mấy đĩa thức ăn ngon về đây, nhớ bỏ vào hộp mang về, đừng để hàng xóm nhìn thấy”.

      Thanh Miêu đương nhiên hiểu được “hàng xóm” là ai, bỏ tiền vào tay áo, đến tửu lâu kêu hai mặn canh, xin hộp đựng vào, vòng vèo qua đường khác về nhà. Lâm Y mở hộp thức ăn ra, đĩa thịt thỏ, chén canh đàn tiên, đĩa rau đông phong, còn có tô cơm gạo dẻo màu vàng trơn bóng.

      Thanh Miêu , tiểu nhị ở tửu lâu giới thiệu đây là gạo Tề Mi vận từ Quảng Đông tới, rất là đắt tiền, bình thường bên ngoài mua được đâu. Lâm Y sai Thanh Miêu lấy hai bộ chén đũa tới, cũng phân chủ tớ gì, cùng ngồi xuống ăn chung. Thanh Miêu ăn hai miếng, phát Trương Trọng Vi ở, hỏi. “Nhị thiếu gia đâu rồi?”.

      Lâm Y trả lời. “Ra ngoài bán toan văn”.

      Thanh Miêu cười . “Nhị thiếu phu nhân giả nghèo đúng có công hiệu, nếu Nhị thiếu gia làm sao biết được phải kiếm tiền dưỡng gia”.

      Lâm Y mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, đàn ông trời sinh đều cần dạy dỗ, giờ đạt được thành tích này xem như tồi.

      Hai người cơm nước xong, Lâm Y thu dọn bát đũa, Thanh Miêu trả hộp thức ăn. Bọn họ bên này ăn no nê, Trương Đống bên đó còn đói bụng, bụng rầm rì kêu, thực là gian nan. Khó khăn nhịn tới giờ cơm chiều, sai Lưu Hà đến Nhị phòng nghe ngóng, biết được bọn họ lại ăn cơm trước rồi. Ông ta tức đến nỗi qua lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn nhịn nổi đói khát, vào bàn bạc với Dương thị. “Phu nhân, chúng ta tạm thời lấy hai bộ y phục dùng tới cầm, mua đồ ăn mua gạo về nấu cơm chiều, có được ?”.

      Dương thị ngờ cũng có ngày Trương Đống quan tâm tới chuyện trong nhà, rất là vui mừng, liền y theo lời ông ta, lật rương tìm ra cái áo sam mặc mùa hè, thêm cái áo khoác của Trương Đống, kêu Lưu Hà mang tới tiệm cầm đồ.

      Hai thứ quần áo đó tuy rằng cũ, nhưng đường may tinh mịn, Lưu Hà chuyến, đổi được chừng quan tiền túc mạch, tròn ngàn văn, ta đặt túi tiền nặng trịch lên bàn, đưa biên lai cầm đồ cho Dương thị, vui rạo rực . “ ngờ hai bộ quần áo đó lại cầm được nhiều tiền như vậy, có thể qua được mấy ngày”.

      Dương thị lại . “Hai thứ ấy lúc mua tận vài quan, tại chỉ cầm được ngàn văn, thực bị thiệt”.

      Lưu Hà tranh công được, ảm đạm lui về bên. Trương Đống đói lắm rồi, liên tục thúc giục ta mua đồ ăn xuống bếp nấu cơm, Dương thị mở túi, rút dây xâu tiền, cẩn thận sổ ra năm mươi văn, ngẫm nghĩ, lại thu về mười văn, giao cho Lưu Hà. “Ra chợ mua rau nào rẻ nhất”.

      Trương Đống bất mãn. “Tôi đói bụng cả ngày, nên mua khúc thịt”.

      Dương thị . “Nhà nghèo bình thường mỗi ngày phải ăn hết trăm văn, quan tiền này có thể chống được mấy ngày? Nếu biết tiết kiệm, sắp tới phải cầm luôn quần áo tiếp khách của ông”.

      Trương Đống hai ngày nay liên tục bị hạ thấp, hơn nữa còn đói bụng, hết hơi hết sức, phải theo Dương thị, buổi tối ăn chay.

      Lưu Hà ra chợ, mua mấy cân cải trắng củ cải, mang về nhà, tìm Thanh Miêu, kêu cùng giúp đỡ nấu cơm. Thanh Miêu ở trong phòng Lâm Y, ló đầu ra khỏi song cửa sổ, tò mò hỏi. “Đồ ăn ai mua vậy?”.

      Lưu Hà đáp. “Đại phu nhân đem cầm hai bộ y phục, đổi được tiền”.

      Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, có vài phần vui mừng, tiền này tuy phải Trương Đống kiếm được, nhưng cuối cùng ông ta cũng thôi còn trông cậy vào người khác nữa, tự bước lên từng bước.

      Thanh Miêu được Lâm Y cho phép, ra chỗ bếp, cùng Lưu Hà nấu cơm chiều. Trương Trọng Vi bán toan văn về nhà, thấy tình hình như thế, kinh ngạc hỏi. “Nương tử, em mua đồ ăn?”.

      Lâm Y lắc đầu, cười . “Phụ thân mẫu thân mua đó, buổi tối chúng ta có cơm ăn”.

      Hai người đều vô cùng cao hứng, nhìn nhau cười. Qua lát, cơm chiều nấu xong, cả nhà rốt cuộc quây quần cùng chỗ, ăn bữa cơm an ổn. Dương thị nghĩ đến cần nhìn sắc mặt Phương thị nữa, mặt thoáng nét cười, liên tục khuyên Lâm Y ăn nhiều chút. Chỉ có Trương Đống, ăn được thịt nên cao hứng mấy, có điều ông ta đói quá xá rồi, mặc kệ thịt hay chay, ăn tù tì liền ba chén cơm lớn, thẳng đến no nê mới buông đũa.

      Cơm xong, Trương Trọng Vi theo Trương Đống ra ngoài dạo tiêu cơm, Dương thị và Lâm Y ngồi dùng trà, . “Con dâu, ta có chút tiền ở đây, mấy ngày sau chúng ta đều ăn ở nhà”.

      Lâm Y dạ, đề nghị. “Mẫu thân Lưu Hà lúc hoàng hôn hãy mua đồ ăn, rẻ hơn rất nhiều”.

      Dương thị vội Lưu Hà ghi nhớ, lại cùng nàng thương lượng ngày mai ăn gì, mới kêu nàng trở về.

      quan tiền kia, tạm thời lo ăn uống, Lâm Y bảo toàn được của hồi môn, tâm tình tốt, lại có Trương Trọng Vi bán toan văn, Thanh Miêu bán củ cải muối cay, mỗi ngày luôn được hai ba trăm văn xung vào ngân khố, nàng cảm thấy tương lai là sáng sủa.

      Nhoáng cái nửa tháng trôi qua, nàng ngày ngày sống được như ý, Trương Đống lại nghênh đón chuyện phiền lòng : thư ở Nhã Châu tới, Lí Giản Phu viết trong thư, chỉ cần Trương Trọng Vi dâng tấu chương lên, Hồng viên ngoại rút đơn kiện, ngược lại là, nếu Trương Trọng Vi dâng tấu chương, án quan này nhất định làm tới cùng. tình liên quan đến Trương Trọng Vi, nhưng án quan là do Trương Đống gây ra, ngay cả ông ta cũng oán giận bản thân lúc trước lo chuyện bao đồng, Trương Trọng Vi cho rằng, dù sao trong nhà cũng do Trương Đống chống đỡ, chàng cũng chẳng làm chủ được, thôi quan tâm, để mình Trương Đống quan tâm.

      Trương Đống đành phải mình xuất trận, suốt ngày gõ cửa nhà đồng nghiệp ngày xưa, các đại nhân trong chốn quan trường này, thấy ông ta xin giúp đỡ, ai cũng chấp nhận hỗ trợ, nhưng chỉ là thấy quà cáp có hành động. Trương Đống có tiền, chỉ có thể vô công lòng vòng, sầu đến tóc mai cũng bạc trắng.

      Ngày hôm đó, Lâm Y ngồi dưới ngọn đèn vá áo, thấy Trương Trọng Vi chống cằm, yên lặng ngồi trước cửa sổ, nàng hỏi. “Trọng Vi, chàng nghĩ gì vậy?”.

      Trong mắt Trương Trọng Vi toát ra vẻ hâm mộ. “Ca ca được nhận chức huyện thừa huyện Tường Phù, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi nhậm chức”.

      Lâm Y tò mò hỏi. “Huyện thừa là quan mấy phẩm?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Tường Phù là huyện lân cận kinh đô, huyện thừa kinh đô và vùng lân cận đều từ bát phẩm”.

      Huyện thừa ở huyện, địa vị gần như tri huyện, trong tay có quyền lực thực tế, huống chi là huyện gần kinh thành như huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm được Lí Giản Phu bảo hộ, ắt là tiền đồ rộng mở, khó trách Trương Trọng Vi hâm mộ. Lâm Y chỉ có thể an ủi chàng, nàng , phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, xác thực có cách, nếu là được, cứ để ông ta bị kiện, chàng tự mình đến Thẩm quan Đông viện lĩnh chức, cần chuẩn bị gì cứ với em.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “Chúng ta là người nhà, sao làm vậy được”.

      Chàng tuy phản bác, nhưng hề có ý trách cứ, Lâm Y đoán rằng Trương Trọng Vi có chút hối hận làm con thừa tự.

      Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, Trương Đống vẫn nghĩ ra được biện pháp, Trương Bá Lâm sắp nhậm chức, hai cha con ông ta lại chẳng có tí cơ may nào, tóc kia, lại sầu bạc trắng phân nửa.

      Trương Bá Lâm ít ngày sau huyện Tường Phù, thừa lúc rảnh rỗi, đến mời Trương Trọng Vi uống rượu, Trương Trọng Vi hỏi ý Lâm Y, theo ta ra ngoài. Hai huynh đệ tìm tửu lâu gần đó ngồi xuống, gọi bầu rượu, mấy đĩa nhắm, Trương Trọng Vi trước kính Trương Bá Lâm. “Chúc mừng Đại ca mưu được chức quan tốt”.

      Trương Bá Lâm hề giấu giếm trước mặt huynh đệ, ngửa cổ uống cạn li rượu, . “Sao mà mưu được, chẳng qua là nhạc phụ đại nhân bận tâm Đại tẩu cậu có bầu, tiện xa, nên mới tìm cho chức quan gần Đông Kinh thôi”.

      Trương Trọng Vi . “Nếu muốn tiện chăm sóc Đại tẩu, sao ở lại kinh thành, Đại ca phải có thể làm biên tu Hàn Lâm viện sao?”.

      Trương Bá Lâm khinh thường . “Chức vị hữu danh vô thực, làm sao so được với huyện thừa kinh đô và ngoại thành kinh đô?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu phải, lại cùng ca ca cạn chén.

      Trương Bá Lâm hỏi. “Trọng Vi, nghe nhạc phụ của và bá phụ hai người làm căng rồi?”.

      Trương Trọng Vi cả giận . “Phụ thân sống chết chịu cho em dâng tấu chương, có án quan trong người, chuyện chức vụ chỉ có thể kéo dài lại kéo dài, chẳng biết ngày nào em mới có thể nhậm chức nữa”.

      Trương Bá Lâm mấy quan tâm Trương Đống, nhưng lo lắng tiền đồ huynh đệ mình, uống ực mấy li, vỗ vai Trương Trọng Vi. “Cậu yên tâm, việc này cứ để Đại ca lo”.

      Chuyện Trương Đống còn chưa giải quyết nổi, Trương Bá Lâm có thể có cách gì? Lí Giản Phu tuy là cha vợ ta, nhưng cũng có nghe lời ta đâu. Trương Trọng Vi chỉ coi là ca ca an ủi mình, thuận miệng ậm ừ, chưa để trong lòng.

      Nhưng Trương Bá Lâm cũng phải chỉ mà thôi, rượu xong đều tự về nhà, ta lập tức đặt bút viết thư cho Lí Giản Phu, trong thư chỉ đúng việc, bảo rằng ta muốn bỏ Lí Thư, còn lý do là gì, để Lí Giản Phu tự mình suy nghĩ. ta viết xong, hàn kín dấu đồng, sai gia đinh trong nhà mướn con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Nhã Châu.

      Lí Thư chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm chủ động viết thư cho cha mình, vui đùa . “Quan nhân làm con rể cũng là khắt khe, được công việc rồi mới bằng lòng viết thư cho cha thiếp”.

      đùa, Trương Bá Lâm cũng đùa lại. “Đúng vậy, là ta ngại công việc này tốt, xin nhạc phụ đổi cái khác cho ta, nếu chịu, ta liền bỏ nương tử luôn”.

      Lí Thư đương nhiên nghe ra đây là dối, nhàng đánh ta cái, cười mắng. “Quan nhân dám”.

      đặt nặng lời Trương Bá Lâm , ngờ mười ngày sau, Lí phu nhân tức tốc gửi thư đến hỏi và Trương Bá Lâm tranh cãi chuyện gì đến nỗi ta nghĩ đến chuyện bỏ vợ. Lí Thư chấn động, vội đến hỏi Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm chỉ . “Chuyện giữa đàn ông với nhau, liên quan đến nương tử”.

      Lí Thư lấy làm lạ, đưa thư Lí phu nhân viết ra, . “Vậy thư của mẹ, thiếp nên trả lời thế nào?”.

      Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, vẫn là tình ra, thành khẩn . “Hai em ta, nhận được nhạc phụ chiếu cố, nhưng mỗi người có chí hướng khác nhau, cần gì phải ép uổng?”.

      Lí Thư thấu hiểu tình huynh đệ của bọn họ, rồi lại tủi thân ghê gớm, rơi lệ hỏi. “Nếu cha thiếp đồng ý, quan nhân muốn ruồng rẫy thiếp sao?”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 130: Thái thú rút đơn kiện


      Lí Thư có bầu, Trương Bá Lâm muốn vợ mình hao tổn tinh thần, an ủi . “Nàng vừa hiếu thuận, lại hiền lành, còn nối dõi tông đường cho nhà họ Trương chúng ta, ta làm sao nỡ ruồng bỏ nàng, là lo lắng cho huynh đệ mới nghĩ hạ sách này”.

      Lời ấm lòng người, Lí Thư ngừng khóc, khóe miệng nhoẻn lên, . “Hai người là huynh đệ tình thâm”.

      Trương Bá Lâm kéo , . “Trọng Vi nếu sống tốt, ta làm Đại ca, làm sao có thể an tâm nhậm chức. Nàng là Đại tẩu, cũng nên nghĩ cho nó chút”.

      Nếu Trương Bá Lâm buộc Lí Thư, có lẽ dỗi, thèm để ý tới, nhưng đả động chân tình như thế này, thể cự tuyệt, lúc này trải giấy đặt bút, viết thư cho Lí phu nhân, bà khuyên Lí Giản Phu buông tha cho Trương Trọng Vi. Lí Thư oán trách, Trương Bá Lâm chắp tay . “Đợi thành rồi, ta lại nhận lỗi với nhạc mẫu”.

      Lí Thư lay chuyển được quan nhân, đành phải viết dối phen, rỏ lên giấy mấy giọt nước trà, mới sai gia đinh đưa.

      Lí phu nhân nhận được thư, đầu tiên là lưu ý giấy nhiều chấm loang lổ, nghĩ rằng Lí Thư vừa rơi lệ vừa viết, bà hoảng lên, bức bách Lí Giản Phu nhanh viết hồi , . “Thư nhi có bầu, làm sao chịu nổi tra tấn như thế, lão gia nhanh rút đơn kiện ”.

      Lí Giản Phu sớm nhận được thư Trương Bá Lâm gửi, nghĩ chàng rể chỉ hù mình mà thôi, căn bản thèm để ý tới, lúc này nghe Lí phu nhân kể lại trong thư Lí Thư viết, cả kinh . “Trương Bá Lâm to gan, nó dám bỏ con ta?”.

      Lí phu nhân biết chỗ yếu của Lí Giản Phu, hề đề cập Lí Thư chịu khổ sở, chỉ . “Thư nhi là trưởng nữ của chúng ta, nếu bị chồng ruồng rẫy về nhà, xem mặt ông còn giấu được chỗ nào?”.

      Lí Giản Phu vừa tức vừa vội, mắng to. “Rể rốt cuộc bằng con trai ruột, đối đãi thế nào nó cũng thân, ta vừa mưu được chức quan tốt cho nó, nó vẫn biết thỏa mãn”.

      Lí phu nhân thúc giục ông ta viết thư, nhét bút vào tay ông ta, . “Chuyện quan trường các ông tôi mặc kệ, nhưng con là tôi sinh ra, tôi thể quản”.

      Lí Giản Phu bị phu nhân bắt lấy tay, đành phải ngồi xuống viết thư, cho người cưỡi ngựa mau chóng đưa .

      Bên kia Trương Đống nhận được thư, mở ra xem, Lí Giản Phu cầu Trương Trọng Vi và ông ta mỗi người lùi bước, chỉ cần Trương Trọng Vi bảo trì vị trí trung lập trong triều, ông ta cho Hồng viên ngoại rút đơn kiện. Trương Đống như trút được gánh nặng, đưa thư cho Trương Trọng Vi đọc, . “Việc vui, chúng ta uống li”.

      Trương Trọng Vi lòng tràn đầy cảm kích Trương Bá Lâm, . “Ngày mai con cùng phụ thân uống rượu sau, con lời cảm tạ ca ca trước”.

      Trương Đống giận. “Nó nhậm chức rồi, đến đâu cảm tạ?”.

      Trương Trọng Vi . “Huyện Tường Phù gần Đông Kinh, con đến đó chưa mất nửa canh giờ”.

      Trương Đống cảm thấy Trương Trọng Vi đặt Trương Bá Lâm lên trước mình, rất mất hứng, mặt lạnh căm căm, nhất định gật đầu. Dương thị chẳng hề khách khí, . “Đại lang là vì Nhị lang mới giúp ông phen, đáng lý ông cũng phải câu cảm tạ, giờ Nhị lang muốn , ông cảm kích thôi, cớ gì ngăn đón?”.

      Trương Đống cứng họng, phản bác được, Trương Trọng Vi thấy ông ta xấu hổ, vội giảng hòa. “Phụ thân là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối cảm tạ tiểu bối, con là được”.

      Trương Đống thể ngăn nữa, đành phải cho chàng , lại sợ thái độ của mình vừa rồi bị Trương Bá Lâm biết, giả vờ giả vịt . “Nhị lang sang đó, thay ta câu cảm ơn Đại lang”.

      Trương Trọng Vi vâng lời, về phòng mình, tin tốt Lí Giản Phu rút đơn kiện cho Lâm Y, Lâm Y kinh hỉ . “Đại ca bản lãnh , mạnh hơn phụ thân gấp trăm lần”.

      Trương Trọng Vi . “Ta định đến huyện Tường Phù trực tiếp lời cảm tạ Đại ca”.

      Lâm Y ủng hộ. “Nên như thế, khi nào chàng ?”.

      Trương Trọng Vi . “Huyện Tường Phù thực gần, ta tức khắc xuất phát, buổi tối về”.

      Lâm Y gật đầu, xoay người mở hộp tiền, lấy ra mấy trăm văn, bỏ vào túi, đưa cho chàng. “ cảm tạ, chàng mua ít quà , tới nơi đó, lại mời Đại ca uống ly rượu”.

      Trương Trọng Vi khen nàng nghĩ chu đáo, nhận tiền, quay đầu liền , Lâm Y đột nhiên nhớ tới chuyện, vội vã ngăn lại chàng. “Chuyện này nhất định phải công lao của mình Đại ca, Lí thái thú là xem ở mặt mũi Đại tẩu, chúng ta mua quà cái , chờ cảm ơn Đại tẩu xong, hỏi xem Đại tẩu có gì cần tiện thể gửi , rồi chàng lại huyện Tường Phù cũng muộn”.

      Trương Trọng Vi liên tục có lý, cùng nàng ra phố mua quà, vải vóc lụa là bọn họ mua nổi, liền mua mấy bộ quần áo trẻ con, lại chiếu theo Trương Bá Lâm ưa thích, mua thêm vài thứ cho đủ lễ, rồi đồng loạt về nhà, Trương Trọng Vi ngồi trong phòng chờ tin tức, Lâm Y gặp Lí Thư.

      Tới phòng Lí Thư, Lí Thư đứng dậy đón chào, Lâm Y vội vàng ấn ngồi xuống, . “Đại tẩu thân mình nặng nề, cần đa lễ”.

      Lí Thư áy náy. “Vì cha ta, chậm trễ Nhị lang nhậm chức, là băn khoăn”.

      Lâm Y cười. “Chuyện của cánh đàn ông, em hiểu, chỉ hiểu được Đại lão gia nhà chúng em có thể cởi án quan là công lao của Đại tẩu”. Nàng đưa quần áo trẻ con ra, . “Em thấy vải này coi như mềm mại, mua cho cháu trai hai món, Đại tẩu tạm dùng vậy”.

      Lí Thư vuốt bụng, cười. “Em dâu nghĩ chu đáo, cháu còn chưa ra đời chuẩn bị đồ lót rồi”.

      Thím Chân đứng bên cạnh . “Những thứ này đương nhiên phải chuẩn bị trước, Nhị thiếu phu nhân cẩn thận”.

      Lí Thư cảm ơn Lâm Y, sai tiểu nha hoàn nhận lấy quần áo đem xuống. Lâm Y hỏi. “Trọng Vi định huyện Tường Phù, Đại tẩu có gì cần gửi cho Đại ca ?”.

      Lí Thư cười, lắc đầu. “Cách gần như vậy, gia đinh ngày chạy chạy về mấy lần, sớm truyền đạt hết”.

      Lâm Y nghe thế, liền muốn đứng dậy báo cho Trương Trọng Vi, Lí Thư lại . “Để tiểu nha hoàn , em dâu ngồi cùng ta lát”.

      Chị dâu lên tiếng, Lâm Y đương nhiên phải ở lại, nàng ngồi xuống, vừa dùng trà vừa hỏi. “Nếu huyện Tường Phù gần như vậy, Đại tẩu ngồi kiệu chút là tới, sao cùng Đại ca?”.

      Lí Thư . “Phòng ở bên kia còn chưa tìm thấy, bởi vậy chậm rãi , hơn nữa cho dù qua đó cũng là tất cả mọi người cùng , có khác gì ở đây đâu?”.

      Hai thông phòng Cẩm Thư và Thanh Liên theo Trương Bá Lâm trước, Lí Thư “mọi người” xác định là chỉ Trương Lương và Phương thị. Trong phòng có người ngoài, Lâm Y liền cười . “Đại tẩu nghĩ muốn ở riêng, sợ là được, thúc thúc và thím bây giờ chỉ có độc đứa con trai, nếu Đại tẩu huyện Tường Phù, bọn họ nhất định phải theo”.

      Lí Thư . “Chứ còn gì nữa, ta làm gì tốt số như em dâu, chiếu theo quy củ chốn quan trường của bọn họ, hai cha con thể cùng cấp bậc quan lại, nhất định chỉ có vợ chồng son hai người sống, sướng quá rồi”.

      Lâm Y lần đầu nghe về quy củ này, khỏi vừa mừng vừa sợ, nhưng dám để lộ cảm xúc quá nhiều, miễn cho Lí Thư vui. Lí Thư thở dài. “Ta vốn định mời em dâu giúp ta nghĩ chủ ý, ngờ em dâu cũng chẳng có cách nào”.

      Lâm Y thầm nghĩ, nếu thực muốn ở cùng cha mẹ chồng, lúc trước nên dẫn cả Trương Lương và Phương thị vào thành, giờ lo nghĩ vấn đề này, muộn. Nàng thấy Lí Thư rầu rĩ vui, thể ra những câu đả kích , liền nghĩ ra biện pháp. “Đại tẩu có từng nghĩ tới tìm việc gì đó cho thúc thúc và thím làm chưa?”.

      Lí Thư tò mò hỏi. “Bọn họ có thể làm gì bây giờ?”.

      Lâm Y vừa nghĩ vừa . “Thúc thúc là người đọc sách, mở cho thúc thúc thư quán dạy học, về phần thím, mua mấy miếng đất ngoại thành cho thím, hoặc mở cửa hàng trong thành, tùy ý thím thích làm gì cũng được”.

      Lí Thư còn suy tư, thím Chân trước vỗ tay cười hớn hở. “Nhị thiếu phu nhân quả nhiên đầu óc nhanh nhạy, bọn họ đều có việc cần làm, đương nhiên còn thời gian tới phiền Đại thiếu phu nhân”.

      Lí Thư cũng nghĩ thông, cười khen. “Chủ ý cực kỳ hay, chẳng những cho bọn họ có việc làm, chừng còn có thể kiếm được chút ít, cần của hồi môn của ta nuôi sống nữa”. Tâm tình tốt lên, để ý Lâm Y ngăn đón, cố ý đứng dậy cảm tạ nàng, lại bảo thím Chân lấy khúc vải tốt nhất, cho Lâm Y làm váy áo.

      Lâm Y từ chối được, đành phải nhận, vui đùa. “Em đến tặng quà cảm ơn Đại tẩu, ngược lại được món hời”.

      Lí Thư cười. “ gì vậy, ta đây cũng là quà cảm ơn, nếu em dâu ngại đủ trang trọng, ta tự mình đến nhà”.

      Lâm Y liên tục dám, cười đứng dậy cáo từ. Lí Thư được cách hay, bắt đầu lo lắng về hai thông phòng cùng theo đến huyện Tường Phù, vội vàng thúc giục thím Chân cũng tới đó xem phòng ở, lại sai các tiểu nha hoàn thu dọn hành lý.

      Lâm Y về đến nhà, chưa nghỉ ngơi bao lâu, Trương Trọng Vi trở lại, bảo rằng Trương Bá Lâm vừa nhậm chức, vụ bận rộn, căn bản rảnh uống rượu với chàng, bởi vậy chàng để quà cáp lại, ngồi chút liền quay về.

      Lâm Y . “Dù sao gần như vậy, ngày khác cũng được. giờ án quan của phụ thân xong, chàng nên bàn bạc với phụ thân về công vụ mới là việc chính đáng”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, uống mấy ngụm nước, sang cách vách, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, ngày mai chúng ta đến Thẩm quan Đông viện chuyến?”.

      Trương Đống cầm ly trà , chậm rì rì thưởng thức, . “Chiếu theo ý Lí thái thú, là muốn con giữ thế trung lập”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Đúng vậy, con đương nhiên tuân thủ, miễn cho phụ thân lại vướng mắc án quan”.

      Sắc mặt Trương Đống dần dần trầm xuống. “Nếu phe phái nào cũng ngả theo, cũng chỉ có chức biên tu Hàn Lâm viện là thích hợp”.

      Biên tu Hàn Lâm viện, chỉ có ba người đỗ đầu mới có tư cách làm, là chức vụ cực kì vinh quang, nhưng Trương Trọng Vi nghe Trương Bá Lâm rồi, chức vụ này hữu danh vô thực, chỉ ghi chép và làm ít việc thanh nhàn, còn bằng đến thị trấn làm tri huyện.

      Trương Trọng Vi rất vừa ý đề nghị của Trương Đống, nhưng dám biểu lộ, liền lấy cớ. “Đông Kinh đắt đỏ, bổng lộc biên tu Hàn Lâm viện dưỡng gia nổi”.

      Trương Đống giận . “ mới làm quan, có kinh nghiệm, làm quan to chức lớn gì được?”.

      Trương Trọng Vi . “Con dám muốn địa vị cao, chỉ mong mưu được chức quan thực quyền, Lí thái thú mặc dù cầu con bảo trì trung lập, cũng chưa hề con thể đến địa phương làm quan”.

      Trương Đống thấy chàng nghe lời, nén giận, thầm nghĩ con thừa tự rốt cuộc thể tin cậy bằng con ruột, chưa có chức vụ gì mà bắt đầu thoát khỏi quản giáo của mình, nếu ngày khác làm quan cao hơn mình, chẳng phải nó càng kiêu ngạo?

      Ông ta nghĩ như thế, nảy sinh tâm tư áp Trương Trọng Vi đầu, quyết tuyệt. “Nếu bất mãn ta an bài cho , chắc là vin vào cành cao khác rồi, vậy còn gọi ta là phụ thân làm chi, bằng đến bái người khác làm cha ”.
      Hale205linhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 131: Trương Đống ra kinh


      Trương Trọng Vi nghe Trương Đống quyết tuyệt như vậy, sao dám cãi thêm, vội vàng . “Con biết sai rồi, hết thảy nghe theo phụ thân an bài”.

      Lúc này Trương Đống mới hòa hoãn sắc mặt, . “Hàn Lâm viện dù thanh nhàn, cũng là cận thần của thiên tử, con dụng tâm làm việc, tiền đồ sắp tới”.

      Trương Trọng Vi thưa dạ dám , yên lặng nghe xong, hành lễ lui ra. Về phòng, Lâm Y hỏi kết quả, Trương Trọng Vi đáp. “Ý của phụ thân là để ta vào Hàn Lâm viện, làm biên tu”.

      Lâm Y vui mừng . “Em có nghe người ta về Hàn Lâm viện, là nơi cực có thể diện, phụ thân tính toán cho chàng tốt rồi”.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “Biên tu Hàn Lâm viện bổng lộc ít ỏi, căn bản nuôi nổi gia đình, mà cho cùng vẫn mèo lại hoàn mèo, lúc ta mới vào kinh, nghe Âu Dương hàn lâm giờ Hàn Lâm viện cũng phân làm hai phái, phân tranh ngớt, mà Lí thái thú nắm án quan trong tay, ép ta đứng thế trung lập, đến lúc đó mình ta lập, lại có hậu thuẫn, chỉ sợ vùi đầu ở đó mười năm cũng có cơ hội”.

      Hồng viên ngoại vu hãm án oan, Lí Giản Phu lấy thế ép người, việc này vừa qua , Lâm Y rất lo ngại chuyện Trương Trọng Vi nhập sĩ làm quan, giờ phút này nghe chàng , càng sốt ruột hơn, nhịn được khuyên nhủ. “Trọng Vi, nếu chúng ta đừng làm quan nữa, về quê làm phú ông, bình an sống cả đời”.

      Trương Trọng Vi chỉ là muốn vào Hàn Lâm viện mà thôi, cũng phải muốn nhập sĩ, chàng vẫn còn ôm chí hướng tiến vào chốn quan trường, bởi vậy nhàng lắc đầu.

      Lâm Y thở dài. “Chàng muốn làm quan, chúng ta lại có hậu thuẫn, vậy ở đâu cũng thế cả thôi, cứ theo ý phụ thân vậy, vào Hàn Lâm viện”.

      Trương Trọng Vi ngẫm lại trước sau, cũng chỉ có thể như thế, cùng lắm vào đó, bo bo giữ mình, rồi mưu đường ra khác. Công vụ của chàng quyết, Trương Đống vẫn có tin tức, Dương thị gấp, thúc giục ông ta đến Thẩm quan Đông viện hỏi thăm. Trương Đống mấy ngày trước nghe được tin tức, biết phu nhân Mã tri viện hồi kinh, chính ông ta cũng hiểu được thời điểm tới, vì thế nghe lời Dương thị, đến Thẩm quan Đông viện, tìm Mã tri viện, hỏi ông này có công vụ gì . Mã tri viện quen biết Trương Đống, thường cùng nhau uống rượu, hàn huyên vài câu, biết được ý đồ Trương Đống đến, ông ta sảng khoái . “Hà Châu thiếu tri châu, ông thấy thế nào?”.

      Chức này tồi, nhưng Hà Châu là châu nghèo, Trương Đống quá vừa lòng, hỏi. “ còn nơi khác? Chúng ta bạn cũ nhiều năm, ông cũng chớ giấu tôi”.

      Công vụ tốt đương nhiên là có, nhưng Mã tri viện hiểu biết cặn kẽ tình huống của Trương Đống, biết ông ta chẳng đào được xu nào ra, liền chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

      Trương Đống hề hỏi nhiều, vòng vo sang đề tài khác, mời ông này. “Chúng ta nhiều năm gặp, khách điếm uống ly rượu chứ?”.

      Mã tri viện nghĩ Trương Đống là muốn nhân cơ hội đút quà cáp, chỉ cười, ngoài miệng chối từ. “Sắc trời muộn, tôi phải về nhà”.

      Trương Đống thấy bốn bề vắng lặng, liền áp sát vào Mã tri viện hai bước, thần thần bí bí . “ sắc trời muộn mới uống được rượu ngon”.

      Mã tri viện sợ vợ, bị dọa. “Kĩ quán cũng dám ”.

      Trương Đống luôn mãi cam đoan chỉ muốn dẫn ông ta tửu lâu mà thôi, kĩ quán, lúc này Mã tri viện mới chịu theo Trương Đống lên đường. Trương Đống dẫn Mã tri viện đến khách điếm, chẳng qua đằng trước còn có chữ “Am”, khách điếm “Am” này, bên ngoài thoạt nhìn khác khách điếm bình thường, chỉ có người lên được lầu hai, đóng cửa lại mới thấy được chỗ kì diệu, ra trong phòng ngoại trừ bàn ghế uống rượu ra, sau tấm bình phong còn giấu cái giường.

      Mã tri viện nhìn bên trong, vẫn chưa đặt câu hỏi, Trương Đống cũng giải thích thêm, gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, lại chọn hai kỹ nữ hầu rượu. Rượu quá tam tuần, Trương Đống lấy cớ rời , để lại hai kỹ nữ trong phòng. Ông ta đứng bên ngoài chờ nửa ngày mới thấy Mã tri viện vẻ mặt thỏa mãn ra, vội tiến lên đón, dối. “Mã tri viện, vừa rồi có gia đinh nhà ông tới tìm ông, hỏi tôi đó”.

      Mã tri viện giật thót, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nghĩ bụng chẳng lẽ máu ghen của phu nhân lại nặng thêm, mới ra chừng nửa canh giờ cho người tới tìm rồi sao. Ông ta vội vội vàng vàng hỏi Trương Đống. “Ông trả lời sao?”.

      Trương Đống nghiêm nghị đáp. “Tôi ‘ta vừa qua Đông viện, thấy Mã tri viện công vụ bận rộn, hề rảnh tay’ “.

      Mã tri viện hô to “Nguy hiểm ”, vội vàng ra ngoài, . “Tôi phải tranh thủ về nhà trước gia đinh, bằng khó lắm”.

      xong luôn mãi dặn dò Trương Đống chớ để lộ tin tức. Trương Đống liên tục cam đoan, giành trước bước ra bên ngoài, thuê kiệu cho ông ta, tiễn ông ta lên đường.

      Qua mấy ngày, Trương Đống lại đến tìm Mã tri viện, tuy rằng hề có quà cáp, nhưng vẫn lấy được công việc tốt, đến Cù Châu làm tri châu. Dương thị vô cùng kinh ngạc. “Ông chỉ cầm bộ quần áo thôi, liền được chức vụ tốt, làm sao được thế?”.

      Trương Đống dào dạt đắc ý, cũng chịu cho bà biết, chỉ Mã tri viện quan hệ tốt với mình, ưu đãi cho ông ta vị trí tốt. Dương thị bội phục bản lãnh của ông ta, vét nốt mấy trăm văn còn sót lại trong nhà, trước mời cả gia đình Nhị phòng, sau mời người nhà mẹ đẻ mình, bày tiệc uống rượu hai ngày. Lúc này cả nhà Nhị phòng dọn huyện Tường Phù hết, Phương thị và Trương Lương tuy có kiện mấy vui vẻ lúc trước nhưng rốt cuộc vẫn là chí thân, nhận được tin đều chạy về Đông Kinh, hai phòng vô cùng náo nhiệt hội họp ngày.

      Hôm mời người nhà mẹ đẻ Dương thị uống rượu, Ngưu phu nhân tới, nhưng vẫn nể mặt cho Dương Thăng mang đến rương tiền, giải quyết vấn đề lộ phí cho bọn họ. Dương thị biết thời khắc mấu chốt chính mình vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ. Trương Đống cảm kích Ngưu phu nhân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ngày hôm sau liền dẫn theo vợ chồng Lâm Y đến lời cảm tạ và từ biệt Ngưu phu nhân.

      Vì Trương Đống lại làm quan, Ngưu phu nhân khách khí hơn nhiều, chẳng những dọn trà mời, còn giữ bọn họ ở lại ăn cơm. Trong bữa ăn, Dương thị chỉ vợ chồng Trương Trọng Vi, với Ngưu phu nhân. “Mẫu thân, cháu ngoại và cháu dâu của mẫu thân phải ở lại kinh thành, bọn họ mới đến lâu, hiểu biết nhiều, còn phải mệt mẫu thân quan tâm phần”.

      Lúc dùng trà, Ngưu phu nhân biết Trương Trọng Vi cũng làm quan, bởi vậy mặt luôn tràn đầy nét cười, liên tục ừ, lại với Dương Thăng. “Đều là chí thân, nhớ qua lại giao lưu nhiều, đừng để xa lạ”.

      Dương Thăng đề nghị. “ rể và tỷ tỷ sắp phải Cù Châu, sao gọi cả nhà cháu trai đến nhà chúng ta ở?”.

      Ngưu phu nhân liên tục gật đầu, với Lâm Y. “Các người tổng cộng chủ tớ chỉ có ba, thuê phòng ở có lợi, đến ở nhà chúng ta , tiện , còn tiết kiệm ít tiền”.

      Lâm Y từng diện kiến mặt lợi hại của Ngưu phu nhân, dám vâng theo dễ dàng, vội . “Tiền thuê giao, lúc này dời chỉ sợ càng có lợi”.

      Ngưu phu nhân . “Có gì khó đâu, cho thuê lại là được”.

      Tấm thịnh tình của Ngưu phu nhân khó mà từ chối, Dương thị lại nhắc nhở gì, Lâm Y đành phải hứa tạm. “Phụ thân mẫu thân rồi, trống mất căn, đợi cho thuê được gian ấy rồi sau”.

      Ngưu phu nhân thấy nàng uyển chuyển cự tuyệt, cũng thôi, lại . “Ta là bà ngoại của hai người, đừng khách khí với ta, nếu thiếu thứ gì, cứ việc đến lấy”.

      Lâm Y vội thưa dạ, nâng chén kính bà li, tạ ơn ý tốt của bà. Vì Ngưu phu nhân hôm nay niềm nở, cả bàn trò chuyện với nhau là vui, gia đình Trương Đống tận hứng ra về. Về đến nhà, Trương Đống cảm thán. “Nhạc mẫu nhiều năm chưa từng nhìn tôi bằng nửa con mắt, hôm nay có được chức vị tốt, rốt cuộc cũng chịu mời chúng ta bữa cơm”.

      Dương thị kiểm kê tiền Dương Thăng đưa tới, . “Mẹ kế tặng ít tiền, chúng ta làm sao tiêu hết, lưu lại cho con trai nửa vậy”.

      Lúc có tiền, Trương Đống tính toán chi li, giờ chức quan béo bở, cần, hào phóng . “Phu nhân tự làm chủ ”.

      Dương thị đưa tiền đến phòng Lâm Y, dặn dò nàng. “Tiền nhiều, tiêu dùng tiết kiệm chút, nếu là đủ, viết thư cho ta biết, ta gửi về cho các con”.

      Lâm Y cảm kích, đẩy tiền về, . “Trọng Vi cũng có bổng lộc, thể hiếu kính phụ thân mẫu thân là băn khoăn lắm rồi, làm sao có thể nhận tiền của phụ thân mẫu thân được”.

      Dương thị cố ý muốn cho. “Đông Kinh đắt đỏ, con cứ giữ đó, hơn nữa tiền con trả nợ thay chúng ta, chúng ta phải trả lại cho con, nhiêu đây chưa đủ, đợi phụ thân các con nhận bổng lộc, bù thêm vào”.

      Lâm Y đành phải nhận, luôn mãi tạ ơn Dương thị.

      Trương Đống khó khăn mới được chức vụ tốt, vội vã nhậm chức, hoàn thành hết thủ tục với tốc độ nhanh nhất, chào tạm biệt bạn bè đồng nghiệp, mang theo Dương thị và Lưu Hà, khởi hành Cù Châu. Trương Trọng Vi và Lâm Y tiễn bọn họ tới trạm dịch ngoài thành mới quay về. Lâm Y cảm thán. “Mới đó vẫn là đại gia đình náo nhiệt, chớp mắt chỉ còn lại hai chúng ta”.

      Trương Trọng Vi . “Làm quan là như thế, luôn thể ở cùng chỗ được”. xong lại trêu ghẹo nàng. “Em phải hầu hạ cha mẹ chồng nữa, ta còn tưởng em phải sung sướng vui mừng lắm”.

      Lâm Y vỗ tay chàng cái, cười. “Em có mẹ chồng tốt như vậy, là phúc khí tám đời luyện thành, mới ngại hầu hạ đâu”.

      Hai người cười cười, sóng vai về nhà. Thanh Miêu dọn dẹp căn nhà trống bên kia, ngoài cửa treo tấm biển, bên viết vặn vẹo mấy chữ : Có phòng cho thuê. Trương Trọng Vi vừa thấy liền vui vẻ, chê cười Thanh Miêu. “Chữ ngươi viết cũng chỉ có ta và Nhị thiếu phu nhân hiểu, người khác còn tưởng gà bới”.

      Thanh Miêu đỏ mặt, giật tấm biển xuống, trốn vào phòng trong. Lâm Y trách Trương Trọng Vi. “Tiểu nương tử nhà giàu có mấy ai biết chữ, nàng chỉ là nha hoàn thôi, viết được như vậy tệ”.

      Trương Trọng Vi hô tiếng “ xong”, . “Ta đắc tội Thanh Miêu, giữa trưa ăn cơm, nàng bỏ thêm muối vào chén cơm của ta chứ?”.

      Thanh Miêu nhô đầu ra khỏi cửa sổ, xí tiếng. “Nô tỳ mới keo kiệt như vậy đâu!”.

      Trương Trọng Vi cười to, về phòng mài mực, tự mình viết cáo thiếp cho thuê, dán lên cửa cách vách. Vào ban đêm, có người đến hỏi giá, là nha hoàn nhà hàng xóm – Xuân Ny.

      Xuân Ny vào cửa, hành lễ chào Lâm Y, . “Lâm phu nhân, phu nhân nhà chúng tôi muốn thuê gian nhà cách vách kia, biết phu nhân chào giá bao nhiêu?”.

      Lâm Y . “Phòng thượng đẳng mỗi gian thuê tám quan tiền, vậy chắc ngươi cũng biết giá, phòng kia tổng cộng hai gian, kì thuê của chúng ta vẫn còn dư phân nửa”.

      Xuân Ny . “Để tôi bẩm lại, nếu phu nhân chúng tôi đồng ý, sáng mai lại đây xem phòng, lại thương lượng giá cả”.

      Lâm Y gật đầu, gọi Thanh Miêu tiễn Xuân Ny ra ngoài.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm phu nhân đến đây, vào gian nhà trống xem vòng, sảng khoái . “Tháo cáo thiếp xuống , ta gởi nguyên tháng tiền thuê”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 132: Hàng xóm thần bí


      Lúc trước Lâm Y mượn Lâm phu nhân cối chày, bọn họ tiếc muốn cho, hôm nay sao lại hào phóng vậy? Lâm Y cảm thấy kì quái, liền hỏi ta là tự ở hay cho người khác thuê.

      Lâm phu nhân chỉ Xuân Ny. “Nha hoàn nhà có nhà riêng để ở, nha hoàn nhà ta thấy vậy ghen tị lắm, thế nên ta cũng thuê gian cho nó ở”.

      Lâm Y nghe vậy càng thấy kì quái hơn, Lâm phu nhân thế nhưng chịu thuê gian nhà thượng đẳng cho nha hoàn ở, đúng là thể tưởng tượng được, có điều có người tặng tiền cớ sao mà nhận, nàng về phòng hỏi qua ý Trương Trọng Vi, ra với Lâm phu nhân. “Nếu thuê căn đó, ở giữa bị căn của chúng ta ngăn cách, tiện lắm, chi bằng chúng ta cho thuê căn chúng ta ở”.

      Lâm phu nhân lại xua tay. “ cần phiền toái, là gian đó được rồi”.

      ta cố ý muốn thế, Lâm Y liền ép buộc, mời ta vào nhà kí khế ước, giao tiền thuê. Nàng cầm mười sáu quan tiền trong tay, còn có chút dám tin, vào phòng với Trương Trọng Vi. “ nghĩ tới vị Lâm phu nhân kia ràng như vậy, còn tặng cho chúng ta mấy ngày tiền thuê”.

      Trương Trọng Vi chuẩn bị Hàn Lâm viện, thuận miệng đáp. “Hẳn là nhà ấy có tiền”.

      Lâm Y còn định với chàng chuyện cối chày, nhưng thấy chàng ra cửa, đành phải thôi, ra phía sau dặn Thanh Miêu. “Hôm nay Nhị thiếu gia nhậm chức, làm hai món ngon ngon nhé”.

      Tiền Dương thị cho trước khi , vừa rồi lại thu về mười sáu quan tiền thuê nhà, hơn nữa của hồi môn của Lâm Y, ngay cả Thanh Miêu cũng biết tại bọn họ lo chi tiêu, mang giỏ trúc ra chợ mua nửa cân thịt dê, trở về nấu nồi lẩu cay béo ngậy. Giữa trưa, Trương Trọng Vi rất sớm quay về, nhìn thấy bàn thức ăn ngon, lo lắng chi tiêu quá mức.

      Lâm Y gắp cho chàng miếng thịt, . “Chàng chỉ cần để ý chức vụ thôi, chi tiêu trong nhà có em lo”.

      Trương Trọng Vi vẫn lo lắng. “Ba người nhà chúng ta, chẳng sợ ngày ngày ăn rau uống cháo, tháng cũng tốn ba quan tiền, hơn nữa tiền thuê nhà, tổng cộng phải hơi hai mươi quan, thực ít đâu, vẫn là tiết kiệm hơn”.

      Lâm Y trấn an chàng. “ tại chúng ta chỉ có ba người cần nuôi sống, lo lắng cái gì? Đừng quên Mi Châu còn có mấy chục mẫu ruộng của em, hằng năm kiếm được ít tiền đâu”.

      Thanh Miêu ở bên chen vào. “ giờ ngoại trừ bán củ cải muối cay, nô tỳ còn bán cả tương sùng thảo nữa, mỗi ngày có thể bán được trăm văn tiền, mặc dù đủ ăn thịt, mua rau xanh vẫn dư dả”.

      Trương Trọng Vi có chút hổ thẹn, khen ngợi. “Hai người đều giỏi giang cả, chỉ có ta là ăn ngồi rồi”.

      Lâm Y cười. “ giờ chàng lấy được hai phần bổng lộc, thể coi là ăn ngồi rồi”. xong lại đẩy chàng. “Thôi bớt chuyện phiếm , mau cho chúng ta biết hôm nay chàng gặp được gì”.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “Âu Dương hàn lâm sai, Hàn Lâm viện quả nhiên phân làm hai phái, ta bị kẹp ở bên trong ai để ý tới, sao chép văn thư tới giữa trưa liền về”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Chẳng lẽ Âu Dương hàn lâm cũng để ý tới chàng?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Âu Dương hàn lâm rời vị trí mở phủ doãn, hơn nữa ông ấy và Lí thái thú…”.

      Lâm Y nhớ lại, Âu Dương hàn lâm là bạn tốt của Lí thái thú, giữa bọn họ tất nhiên có hàng ngàn mối quan hệ dây mơ rễ má. Nàng vòng sang đề tài khác, an ủi Trương Trọng Vi. “Chẳng cần chàng phú quý, chỉ cầu chàng bình an, đừng dao du với kẻ xấu”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, tâm tình vẫn có chút ủ rũ, Lâm Y cười. “ giờ chàng có thể dưỡng gia rồi, là có năng lực, vì sao mất hứng?”.

      Trương Trọng Vi nghĩ đến bản thân còn ăn ngồi rồi nữa, lúc này mới thoáng thoải mái, cười nhìn Lâm Y, nhấc đũa ăn cơm.

      Cơm xong, Trương Trọng Vi nghỉ ngơi lát, tiếp tục đến Hàn Lâm viện. Thanh Miêu thu dọn chén đũa, chuẩn bị bưng ra sau rửa, nhưng vừa ra cửa liền lùi về ngay, kinh ngạc . “Nhị thiếu phu nhân, em thấy Lâm phu nhân cách vách dẫn người đàn ông vào nhà mới thuê”.

      Lâm Y cho là đúng. “Chắc là Cổ lão gia, có gì tò mò đâu”.

      Thanh Miêu chưa bao giờ gặp Cổ lão gia, liền tin lời Lâm Y, cười thở phào. “Làm em giật thót tim”.

      lại bưng chén đũa ra, nhìn qua cách vách, thấy cửa sổ cửa chính đều đóng kín, ầm thầm lấy làm lạ, ban ngày ban mặt Cổ lão gia và Lâm phu nhân đến phòng nha hoàn làm chi. rửa chén bát xong, ra mối nghi ngờ cho Lâm Y nghe, Lâm Y trách. “Tuy là hàng xóm, nhưng mấy thân thiết, quản người ta làm chi”.

      Thanh Miêu chịu giáo huấn, lè lưỡi, dám nhắc lại.

      Lâm Y mở sổ sách, cẩn thận tính toán tiền hồi môn của nàng, trong sổ sách vẫn còn dư hơn ngàn quan, hơn nữa lúc trước gả vào nhà họ Trương khai man giấu giếm, tổng cộng có gần ba ngàn quan. Dù tính là ít, nhưng chịu nổi miệng ăn núi lở, nàng lại bắt đầu tính toán công việc kiếm tiền.

      Thanh Miêu thở dài. “Nếu tiền ở Mi Châu có thể vận vào kinh tốt rồi”.

      Lâm Y . “Ban nãy là ta trấn an Nhị thiếu gia thôi, lương thực bán đổi thành tiền đồng mới chỉ được có mấy ngàn quan, dùng sao đủ, bằng nhờ Tam thiếu phu nhân giúp, tiếp tục mua thêm ruộng”.

      Thanh Miêu nghe vậy, cũng bắt đầu đổ sầu, lông mày nhíu chặt lại, Lâm Y nhìn buồn cười, . “Nhà chúng ta cũng phải đói, chẳng qua muốn cách phát tài thôi, em làm gì phải nhăn như mướp đắng vậy?”.

      Thanh Miêu . “Lúc ở nông thôn, chỗ nào cũng có thể sinh ra tiền, vào thành rồi, tiêu tiền nhanh, kiếm tiền khó”.

      Lâm Y cười. “ khó cũng khó, em nhìn bà bà bán rượu ở đối diện xem, cái tửu quán bé tí nuôi sống cả nhà đó”.

      Thanh Miêu được nhắc nhở, trở nên vui mừng, vỗ tay . “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta cũng phải có vốn, cũng mở cửa hàng buôn bán ”.

      Lâm Y gật đầu. “ ở trong thành, nếu muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể buôn bán, ngày mai chúng ta ra phố dạo, nhìn xem giá cả thị trường”.

      Thanh Miêu cực kì hưng phấn, ríu ra ríu rít hiến kế, cân nhắc nên dạo ở đâu mới tốt.

      Chủ tớ hai người bàn bạc, bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Thanh Miêu mở cửa, ra là Lâm phu nhân, hai gò má đỏ tươi như hoa đào, đứng ngoài hỏi. “Nhà các người có cối chày , cho ta mượn dùng lát”.

      Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, kinh ngạc vô cùng, ngẫm lại có lẽ cối chày nhà bọn họ bị hư, vì thế ra ngoài phân phó Thanh Miêu, sai mang cối chày ở đằng sau đưa tới.

      Lâm phu nhân chờ cối chày mang đến, ánh mắt đánh giá Lâm Y, Lâm Y bị nhìn đến ngượng ngùng, đành phải tìm đề tài . “Ta tính làm buôn bán , lại biết ở Đông Kinh cái gì kiếm ra tiền, Lâm phu nhân tới sớm, có ý gì hay ?”.

      Lâm phu nhân . “Khéo vậy nha, ta cũng nghĩ tìm việc để làm, bằng chúng ta kết phường?”.

      Hai nhà tuy là hàng xóm, nhưng đều là thuê phòng để ở, khó đoán được thái độ làm người, đề nghị dễ dàng như vậy, sợ Lâm Y lừa đảo? Lâm Y cảm thấy Lâm phu nhân hành động quả kì quái, nhưng vẫn . “Kết phường dễ, tìm cách kiếm tiền mới khó”.

      Lâm phu nhân . “Có gì mà khó, nếu vốn ít, liền mướn người ra chợ đêm bán điểm tâm; nếu vốn nhiều, liền xây phòng ở mở khách điếm”.

      Lâm Y thấy ta dễ dàng như vậy, ngạc nhiên. “Người biết làm điểm tâm, bản thân ra chợ bán rồi, làm sao chịu làm thuê cho ta? Mở khách điếm lại càng dễ, những thứ khác , chúng ta ở Đông Kinh nhân sinh xa lạ, tìm đầu bếp tốt khó càng thêm khó”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :