1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 122: Lâm Y nổi giận

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lưu Hà sớm đói bụng lắm, liên tục lắc đầu, cũng khách sáo chút nào, tiếp nhận liền ăn. Cắn hai ba miếng, mới tạ ơn Lâm Y. “Nếu có bánh thịt của Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ sợ là đói nguyên buổi trưa”.

      Đây phải câu trả lời mà Lâm Y muốn, nàng lẳng lặng nhìn mặt đường, lên tiếng. Chờ đợi lâu, phía sau vẫn có động tĩnh, qua lúc, Lưu Hà kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, bên kia có mấy cỗ kiệu đợi, nô tỳ hỏi giá chút”.

      Lâm Y rốt cuộc đợi được câu giải thích, thậm chí tiếng xin lỗi cũng , nhìn bóng dáng Lưu Hà, gió kinh bắc thổi từng trận rào rạt, trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh.

      Lưu Hà hồn nhiên hề cảm giác thấy có gì đúng, gọi ba cỗ kiệu, mời Lâm Y lên kiệu, lại đến tiếp Dương thị và Trương Trọng Vi, lên đường. Chiếu theo ý Dương thị, ba người đến phố cổng đông chùa Tương Quốc trước, các cửa hàng ở nơi này bán đều là khăn vấn đầu, đai lưng, cặp sách, mũ mão.

      Xuống kiệu, Lâm Y trả tiền, đến đỡ Dương thị, Dương thị cũng vội tiến vào cửa hàng, mà chỉ sang phía nam. “Phía nam có sáu kĩ quán; phía bắc nhiều cửa hàng nước, quán ăn, nhưng kĩ quán cũng nhiều, bởi vậy chúng ta chỉ dạo phía nam thôi, chớ xa”.

      Dương thị cũng đề phòng cả cái này, Lâm Y kinh ngạc nhìn bà. Dương thị thấy vẻ mặt nàng, giải thích phen, Lâm Y mới hiểu được, ra Bắc Tống nghiêm cấm quan viên cặp kè kĩ nữ, khi bị tố, giáng chức, nặng từ quan. Quy định này cực kì hợp ý Lâm Y, nàng vui mừng . “ ra chức vị còn có ưu đãi này”.

      Dương thị cười khẽ. “Con cũng đừng hy vọng quá lớn, loại tình này là cấm cũng như , cái gọi là quan lại bao che cho nhau, ai cũng thích cặp lấy ai tố cáo? Chỉ có vận khí tốt, xui xẻo gặp phải kẻ địch mới bị trúng đòn”.

      Lâm Y có chút thất vọng, nhưng vẫn . “Có vẫn tốt hơn có”.

      Dương thị gật đầu. “Có quy củ này, cuối cùng vẫn là ranh giới ràng buộc, trong nhà lại quản nghiêm chút, xảy ra gì lớn”.

      Lâm Y vô cùng cảm kích Dương thị dạy nàng cách ngự phu*, liền muốn tăng thêm thể diện cho bà về nhà mẹ đẻ lần này, chọn nhà may có chiêu bài lớn nhất, kéo bà vào xem. Dương thị lại . “Cha ta sớm mất, trong nhà chỉ còn mẹ kế và em trai, chúng ta mua chút son phấn, lại mua thêm mũ trùm là được”.

      *Ngự phu : cụm này rất đặc biệt, khôn khéo, phải là “dạy chồng”, cũng phải “giữ chồng”, mà khéo léo “điều khiển” chồng theo hướng mình muốn mà vẫn giữ tình cảm.

      Lâm Y đoán bà ngại vải vóc đắt tiền, vừa hỏi quả thế, Dương thị . “ bộ quần áo giá tận mấy quan, phải thứ chúng ta có thể mua nổi”.

      Lâm Y giật mình, . “Lần tới chúng ta chuẩn bị sớm hơn, mua vải về để Thanh Miêu may”.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người thương lượng lát, chọn cửa hàng mặt tiền lớn nhưng đông khách nhất, mua hai dạng son phấn hạng trung, Lâm Y thầm nghĩ khó khăn ra ngoài chuyến, liền mua thêm hộp, ngay lúc ấy tặng cho Dương thị. Dương thị liên tục tốn kém, nhưng mặt mũi đều đong đầy ý cười, Lâm Y thấy bà vui, liền nhân cơ hội chuyển lời Lí Thư xin lỗi. Dương thị ở phương diện này rất rộng lượng, rằng việc của trưởng bối liên quan đến tiểu bối, bảo nàng yên tâm.

      Hai người lại tiếp tục đến cửa hàng bán mũ mua cái khăn vấn đầu bằng vải nhuộm, Trương Trọng Vi lấy tấm bọc ra, Lưu Hà gói hết mọi thứ vào, xách trong tay. Phụ nữ trời sinh thích dạo phố, mặc kệ quà cáp mua đủ, vẫn luyến tiếc nỡ về nhà. Lâm Y và Dương thị dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, thẳng tới lúc chân bủn rủn, Trương Trọng Vi rất là bất mãn, . “Cũng thấy mọi người mua cái gì, sao cứ dạo?”.

      Lâm Y lười giảng giải cho chàng, với Dương thị. “Sắc trời còn sớm, chúng ta tìm cái sạp uống chén canh nóng rồi về nhà, thế nào mẫu thân?”.

      Trời giá rét, uống chén canh nóng hầm hập, nghĩ tới thấy ấm áp cả người, Dương thị bất chấp tiết kiệm, gật gật đầu. Vì thế mọi người tìm cái quán ngồi xuống, gọi ba chén canh xương hầm bốc khói nghi ngút, Trương Trọng Vi uống ngụm, ngừng hô sảng khoái. Bên cạnh có sạp trong góc, chỉ bán mà cung cấp chỗ ngồi, chuyên thịt dê. Lâm Y qua nhìn nhìn, chọn đĩa thịt dê mềm, đĩa thịt vụn chưng tảng lớn, bưng tới cho Dương thị và Trương Trọng Vi cùng ăn.

      Ba người cao hứng ăn xong, Lâm Y mua thêm hai đĩa thịt dê và thịt vụn chưng, xin chủ quán hai tờ giấy dầu, bao thành hai bao, bảo rằng muốn mang về cho Trương Đống nhắm rượu. Lưu Hà thấy dư ra phần, nghĩ rằng Dương thị thiên vị cho mình, mừng thầm, lại nghe Lâm Y . “Thanh Miêu bán củ cải muối cay, ngày ngày vất vả, mang phần về cho nàng ăn”.

      Lưu Hà nhất thời mất mát, nhưng Lâm Y lập tức vượt qua ta, thèm liếc nhìn cái. Dương thị biết Lâm Y tức Lưu Hà, còn tưởng nàng phối hợp với mình, nghĩ bụng con dâu là tri kỷ, mặt bất giác nở nụ cười.

      Trương Trọng Vi gọi kiệu, ba người ngồi, Lưu Hà ôm túi đằng sau, cùng nhau về nhà. Đợi hạ kiệu, Lâm Y đỡ Dương thị vào nhà trước, vừa đẩy cửa ra thấy mặt đất có vết máu, hai người sợ tới mức thụt lui về sau ba bước. Trương Trọng Vi theo sau, biết chuyện gì, thò đầu ra thấy, cũng sợ nhảy dựng, liên tục la lên. “Phụ, phụ, phụ thân, xảy ra chuyện gì?”.

      Trương Đống từ trong phòng ra, nhíu mày trách cứ. “Có gì mà hô to gọi ?”.

      Dương thị liếc mắt cái, thấy tay ông ta có vết thương, máu còn chưa khô, vội vàng chạy đến xem xét, hỏi. “Đây là làm sao…”. chưa xong, bà lại sửng sốt tiếp, ra vết thương tay Trương Đống là vòng dấu răng.

      Trương Đống hình như tâm tình rất tệ, mất kiên nhẫn rụt tay về, . “ có gì hết, qua lúc là tốt thôi”.

      Lâm Y tâm tư linh hoạt, cũng đến gần, từ sau Trương Trọng Vi thấy tay Trương Đống ràng có dấu răng, đoán rằng chắc chắn có việc đáng ngờ, vội lôi kéo Trương Trọng Vi lui ra.

      Trương Trọng Vi vóc cao, cũng nhìn thấy dấu răng, hiểu chút nào. “Phụ thân tự dưng cắn mình làm chi?”.

      Lâm Y vừa mở khóa cửa vừa . “Cũng biết là ai cắn đâu?”.

      Vừa dứt lời, phía sau có tiếng Thanh Miêu vang lên. “Là em cắn đó”.

      Vì sao Thanh Miêu phải cắn Trương Đống? Lâm Y nghiến răng nghĩ mấy giây đoán được ngọn nguồn, lập tức hoảng sợ cực độ, tay kéo Thanh Miêu vào đại sảnh, kiểm tra từ xuống dưới, hỏi. “Sao lại thế này?”.

      Thanh Miêu cúi đầu . “Đại lão gia ăn cơm xong, em dọn chén đũa, ngờ lão gia chụp lấy tay em, em tránh hai lần ra, liền, liền cắn lão gia cái…”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc . “ là ngươi cắn? Ngươi có nhìn thấy vết máu kia , sợ Đại lão gia nổi nóng?”.

      Lâm Y tức điên lên được, trước đánh chàng hai cái, cả giận mắng. “Chàng sợ ông ta nổi nóng, sợ ta nổi nóng sao?”.

      Thanh Miêu rụt rè . “Là nô tỳ biết nặng , nô tỳ chịu tội với Đại lão gia”.

      Lâm Y quát. “Em mới là người đúng, xin lỗi cái gì?”. xong giận cá chém thớt Trương Trọng Vi, mắng chàng. “Mệt ông ta vẫn là người làm quan, vậy mà thừa dịp ta ở, giở trò với nha hoàn của ta, chịu nổi”.

      Trương Trọng Vi cuống quít che miệng Lâm Y, vội la lên. “Tổ tông của ta, giọng chút, coi chừng phụ thân ghi hận em”.

      Lâm Y giãy tay chàng ra, cả giận. “Ông ta ghi hận ta? Ta còn ghi hận ông ta kia”.

      Trương Trọng Vi đóng cửa, . “Ta biết em tức giận, nhưng phụ thân nắm tay nha hoàn trong nhà, thế nào cũng thông hết, chuyện này nếu thực làm lớn ra, thiệt hại là em”.

      Lâm Y vẫn trong cơn tức, làm sao chịu nghe, kéo Thanh Miêu, muốn tìm Trương Đống làm cho ra lẽ. Trương Trọng Vi liều mạng ngăn nàng, . “Nương tử em ngẫm lại , việc này nếu bị người khác biết, hậu quả thế nào? Bọn họ hơn phân nửa khuyên em nên làm con dâu thảo, tặng Thanh Miêu cho phụ thân luôn, em có đúng ?”.

      Lâm Y thoáng bình tĩnh, cẩn thận ngẫm nghĩ, thể thừa nhận Trương Trọng Vi đúng, thế đạo này, mọi chuyện đều hướng về người đàn ông, hề phân phải trái lí lẽ cho người phụ nữ, huống chi chỉ là nha hoàn.

      Trương Trọng Vi thấy nàng nghe lọt, tiếp tục . “Ta biết em coi trọng Thanh Miêu, nhưng chỉ có em mà thôi, nhà khác có ai coi nha hoàn bán đứt vào nhà là người đâu? Dù phụ thân có nắm tay nha hoàn nhà người ta, cũng là thứ gì to tát, huống chi là nhà mình, nhưng Thanh Miêu là phạm thượng, là tử tội, em nhanh nàng nhận sai, đợi tới lúc phụ thân tìm đến cửa, còn có đường sống mà quay về ?”.

      Thanh Miêu nhìn ra Lâm Y khó xử, chủ động ra ngoài, . “Em dập đầu nhận sai với Đại lão gia”.

      Lâm Y đoán Trương Đống ngại dám đòi nha hoàn của con dâu, liền theo, lo lắng bản thân hiểu cái gọi là quy củ ở Bắc Tống, kéo theo Trương Trọng Vi, hy vọng lúc mình xúc động quá mức, chàng nhắc nhở phần nào.

      Lúc ba người sang cách vách, Dương thị băng bó xong cho Trương Đống, Lưu Hà đứng cạnh bên nước mắt lưng tròng, thấy Thanh Miêu tiến vào, lập tức chạy đến, tát cái, mắng. “Nhà ngươi to gan lắm, dám làm Đại lão gia bị thương”.

      Lâm Y tiến vào cửa, liên tục dặn mình phải bình tĩnh, khó khăn lắm mới bình phục tâm tình, nhìn thấy cái tát này lại bắt đầu nổi trận lôi đình. Nàng muốn nổi điên, tay lại bị Trương Trọng Vi nắm, giật mình tỉnh ra, cái tát của Lưu Hà nếu có thể làm Trương Đống bớt giận, ra lại tốt. Lâm Y nhìn Trương Đống, quả nhiên mặt ông ta tỏ ra vừa lòng, nàng thở ra hơi, cũng nhịn được thầm mắng vài câu.

      Lưu Hà đương nhiên cũng để ý tới thái độ của Trương Đống, tay giơ lên định tát thêm cái nữa, nhưng bị Dương thị quát bảo ngừng lại, Lâm Y nhìn Trương Đống, lại nhìn nhìn Lưu Hà, đoán rằng cái tát của Lưu Hà phải chỉ riêng để lấy lòng Trương Đống, mà còn vì lo lắng Thanh Miêu cũng thành thông phòng của ông ta, tranh thủ tình cảm với mình. Cái tát ngầm có ý cảnh cáo, xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Thanh Miêu sưng đỏ lên, cố nén nước mắt, đến quỳ trước mặt Trương Đống, dập đầu. “Nô tỳ vô lễ, làm Đại lão gia bị thương, xin Đại lão gia thứ tội”.

      Trương Đống nhất thời lên tiếng, hẳn là châm chước từ ngữ, Lâm Y thầm cười lạnh, cũng tiến lên, quỳ xuống, . “Tất cả đều do con dâu đúng, ngày thường luôn dặn dò nó phải giữ mình trong sạch, chớ có suy nghĩ trèo lên giường chủ nhân, lúc này mới gây ra sai phạm lớn như hôm nay”.

      Dương thị chưa đợi Trương Đống mở miệng, trước kéo Lâm Y đứng lên. “Con dâu dạy đúng, có gì mà sai”.

      Trương Đống cực muốn phản bác, nhưng nha hoàn hầu hạ con dâu, xác định là thuộc về Trương Trọng Vi, bởi vậy hành động của ông ta hôm nay rất ổn, đạt được, tổng phải giữ lại chút thể diện. Nhưng ông ta vẫn chưa tha thứ, mà ôm tia hy vọng, Dương thị mãi khen Lâm Y hiếu thảo, con dâu mà hiếu thảo, phải chủ động dâng Thanh Miêu lên, cho ông ta vừa bảo toàn được mặt mũi, vừa có được lợi thế.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 123: Trương Đống vay tiền

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y mới trải qua chuyện Lưu Hà, còn chút lòng tốt nào để cho, dù đoán được tâm tư Trương Đống, nàng cũng làm như biết, chỉ . “Nha đầu kia giỏi xem sắc mặt, sau này con dâu cho nó hầu hạ trước mặt phụ thân nữa, miễn cho chọc phụ thân tức giận”.

      Dương thị hiểu dụng ý Lâm Y câu này, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng rời . Lâm Y vén váy hành lễ, xoay người liền , lúc này Trương Đống còn chưa tha thứ, thấy nàng bước như vậy, thập phần bất mãn, nhướn mày định lên tiếng ngăn đón, Dương thị trừng mắt liếc ông ta, lẩm nhẩm. “Còn ngại chưa đủ mất mặt?”.

      cái tát xóa hết, Lâm Y dẫn Thanh Miêu ra ngoài, Trương Đống căm tức . “Bà nuông chiều nó”.

      Dương thị cả giận. “Ông bó tuổi, đùa giỡn nha hoàn của con dâu, thấy bẽ mặt?”.

      Trương Đống ghét từ “đùa giỡn” khó nghe, . “Tôi uống hai ly rượu, có chút say, tưởng lầm Thanh Miêu là Lưu Hà, lúc đó mới kéo tay nó”.

      Dương thị tin, định lí luận với ông ta, bà bà bán rượu ở tửu quán đối diện tìm tới cửa, bảo rằng Trương Đống mua của bà ta cút rượu, còn chưa trả tiền. Dương thị có chút vui mừng, có cái cớ say rượu, bà cũng dễ giải thích với Lâm Y, bằng quả chẳng có mặt mũi nào nhìn nàng. Lưu Hà cũng vui mừng, thầm nghĩ, ra phải Trương Đống thích Thanh Miêu, mà là thích mình, chẳng qua say nên nhận sai người.

      Dương thị hỏi bà bà kia. “Rượu bao nhiêu tiền?”.

      Bà bà vươn ba ngón tay. “ cút rượu, bốn mươi văn”.

      Chỉ là tửu quán , cút rượu tận bốn mươi văn, Dương thị kinh ngạc giá rượu đắt, liền hỏi. “Lão gia nhà ta mua rượu quý giá gì vậy?”.

      Bà bà trả lời. “Đại lão gia mua rượu mật, rượu này giá cả sao, phu nhân cũng ràng, cần thiết tôi ”.

      Rượu mật quả đắt đỏ, Dương thị nghi ngờ giá cả nữa, ném ánh mắt hồ nghi về phía Trương Đống, người trong chốn quan trường tửu lượng ai chẳng chum chum vại vại, chỉ là cút rượu mật mà cũng uống say? Chỉ sợ là giả bộ say rượu giở trò có.

      Trương Đống bị Dương thị nhìn đến chột dạ, quay mặt qua chỗ khác. Dương thị nổi giận, dẫn bà bà đến trước mặt ông ta, . “Đây là lão gia nhà ta, bà bà đòi tiền ông ấy ”. xong, vào phòng trong, đóng cửa lại.

      Trương Đống làm gì có tiền, nếu chẳng thiếu nợ, ông ta sốt ruột, ý bảo Lưu Hà gõ cửa. Lưu Hà đến gõ vài cái, gọi mấy tiếng, Dương thị căn bản đáp lại, hết cách, đành thương lượng với Trương Đống. “Nô tỳ có tiền tiêu vặt hàng tháng để dành được mười văn, lại mượn Nhị thiếu phu nhân ba mươi văn, thế nào?”.

      Trương Đống gật đầu. “Rất tốt, nha hoàn của nó làm ta bị thương, bỏ ra ít tiền là nên”.

      Lưu Hà về phòng lấy mười văn của ta trước, lại đến phòng Lâm Y gõ cửa. Mở cửa là Thanh Miêu, thấy ta, làm sao cho sắc mặt tốt, trước nhổ nước bọt khinh bỉ, mới . “Trận gió nào thổi thông phòng mới lên chức tới đây? Có chuyện gì, mau , chậm trễ thông phòng hầu hạ Đại lão gia, tôi nhận nổi trách nhiệm”.

      Lưu Hà hiểu Thanh Miêu ghi hận cái tát kia, . “Tôi là muốn tốt cho , nếu tôi đánh trước, Đại lão gia tự mình động thủ”.

      Thanh Miêu tức cười, cười rộ lên, . “Vậy tôi xin được đa tạ tỷ tỷ”.

      Lưu Hà thấy có ý muốn để mình vào, đành cà nhắc nhìn xung quanh, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân ở trong phòng? Đại lão gia sai tôi đến vay tiền”.

      Thanh Miêu ngạc nhiên hỏi. “Nhị thiếu phu nhân vừa về, bên đó liền tới vay tiền? Sao ban nãy ai nhắc tới?”.

      Lưu Hà kể lại chuyện bà bà bán rượu đến đòi tiền cho nghe, lại . “Đại lão gia nắm tay , là do say quá nhận lầm người, phải cố ý”.

      Thanh Miêu nhớ lại, lúc đó hình như bàn có rượu, cơn tức trong lòng liền tiêu vài phần, bẩm báo với Lâm Y. Lâm Y nghe xong, gọi Lưu Hà vào, hỏi. “Giữa trưa Đại lão gia uống say?”.

      Lưu Hà liên tục gật đầu. “Uống cút rượu, bà bà bán rượu ở đối diện tới đòi tiền, tổng cộng bốn mươi văn, nô tỳ ở đây có mười văn, Nhị thiếu phu nhân cho mượn thêm ba mươi văn là đủ”.

      Lâm Y liếc nhìn Thanh Miêu cái, thầm nghĩ, nếu là say rượu nhận lầm cũng còn tốt hơn cố tình làm. Nàng nghĩ ngợi, Trương Trọng Vi kinh ngạc lên tiếng. “Tửu quán đối diện cũng đâu có rượu gì ngon, sao tận bốn mươi văn, chẳng lẽ phụ thân bị gạt?”.

      Lưu Hà giải thích. “Là rượu mật, bởi vậy đắt chút”.

      Lâm Y từ nông thôn đến, biết rượu mật là thứ gì, Trương Trọng Vi trước có đến tửu lâu ở Đông Kinh, biết mấy thứ, giải thích cho nàng phen. Lâm Y nghe xong, thầm cười lạnh, rượu như vậy cũng say? Chỉ sợ là sớm có sắc tâm, mượn hơi rượu làm càn có.

      Thanh Miêu cũng ngộ ra, hối hận bẩm báo thay Lưu Hà, đuổi ta. “Nhị thiếu phu nhân có tiền, mà tìm nhà khác mượn ”.

      Lưu Hà vội la lên. “ cắn Đại lão gia bị thương, tiền này nên trả mới đúng”.

      Thanh Miêu cãi lại. “Chính rượu đó gây họa, Đại lão gia mà uống sao say, say tôi cắn tay lão gia làm chi?”.

      Lời này trước sau ăn khớp kín kẽ, Lưu Hà phản bác được, đành chuyển hướng sang Lâm Y, . “Đại lão gia vừa rồi còn khen Nhị thiếu phu nhân hiếu thảo…”.

      Lâm Y trao đổi ánh mắt với Thanh Miêu, . “ lật thử xem còn tiền , gom ba mươi văn ra đây, trả tiền rượu thay Đại lão gia”.

      Thanh Miêu đến chỗ rương tiền, giả bộ lật tới lật lui, cầm bình đồng lắc lắc, . “Nhị thiếu phu nhân, còn có mấy văn, dự bị buổi tối mua đồ ăn”.

      Lâm Y hỏi Lưu Hà. “Trả tiền rượu, mai có cơm ăn, chọn trả tiền hay chọn đói bụng?”.

      Lúc của hồi môn của Lâm Y nâng vào, Lưu Hà có thấy, đoán rằng nàng hù người, liền đánh bạo . “Tạ ơn Nhị thiếu phu nhân cho vay tiền”.

      Lâm Y cũng khó xử ta, thực sổ ba mươi văn giao cho ta. Thanh Miêu nhìn Lưu Hà vừa lòng rời , vội la lên. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cho mượn sao, bọn họ quen hơi càng nghĩ chúng ta dễ chơi”.

      Lâm Y làm bộ phạm sầu, chống má thở dài. “Tiền mua đồ ăn bị mượn mất, ngày mai ăn thứ gì đây?”.

      Thanh Miêu xem mãi Lâm Y diễn, cười . “Nhịn đói ngày cho thanh tịnh cũng tốt, buổi tối em cũng khỏi cần mua đồ ăn”.

      Lâm Y cười. “Em trốn được, cần mua đồ ăn cũng phải chợ bán thức ăn”.

      Thanh Miêu tỉnh ngộ, vội ra ngoài, . “Củ cải muối cay hôm nay còn chưa làm nữa”.

      Trương Trọng Vi chờ Thanh Miêu , do dự với Lâm Y. “Nương tử, em làm như vậy thỏa đáng lắm, lỡ để hai trưởng bối đói bụng sao được?”.

      Lâm Y . “Yên tâm, đói được, ngay cả phòng ở thím còn cho mượn, quản cơm chúng ta ngày có gì đâu”.

      Trương Trọng Vi nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào nàng lắp bắp. “Em, em, em ngay cả thím cũng tính kế?”.

      Lâm Y nghĩ ra chủ ý hay như vậy, rất là đắc ý, gạt tay chàng , sẵng giọng. “Tính kế cái gì, khó nghe như vậy, chúng ta là người nhà, tại Đại phòng khốn đốn, cầu Nhị phòng tiếp tế trận, chẳng lẽ được?”.

      Trương Trọng Vi nuốt nước bọt cái ực, vẫn lắp bắp. “Hay, ý kiến hay, nhà thím ăn vài ngày trước, chờ ta lĩnh chức nhận bổng lộc, lại mời bọn họ đến nhà chúng ta ăn”.

      Lâm Y cười to. “Còn em tính kế, chàng còn thâm hơn, em chỉ định quấy rầy ngày, chàng tính luôn cả chức vị bổng lộc ăn luôn mấy ngày”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 124: Thanh Miêu báo thù

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trước giờ cơm chiều, Thanh Miêu ra chợ mua củ cải để dùng cho ngày hôm sau, mặt khác tiện thể mang về mấy cây sùng thảo, Lâm Y chưa bao giờ gặp qua vật ấy, hỏi. “Cái này ăn như thế nào?”.

      Thanh Miêu lắc đầu. “Cây sùng thảo nhiều thứ để làm lắm, mứt sùng thảo, tương sùng thảo, sùng thảo muối, nếu là trời nóng còn có thể trực tiếp trộn ăn”.

      Lâm Y học hỏi thêm điều mới, lại hỏi. “Vậy em định làm cái gì?”.

      Thanh Miêu ngẫm nghĩ, đáp. “Mứt em biết làm, mấy thứ sau, tương là ngon nhất, bằng em làm tương sùng thảo?”.

      Lâm Y cười . “Tùy em, làm được phân hai đĩa chúng ta nếm thử”.

      Thanh Miêu vui vẻ đồng ý, mang giỏ thức ăn ra bếp sau nhà, Lâm Y nhìn bóng dáng , cảm thán. “Thanh Miêu bận rộn, em lại nhàn rỗi, chưa từng nghĩ người kiếm ra tiền nhất trong nhà chúng ta bây giờ lại là cái nha đầu”.

      Nàng vu vơ nhưng Trương Trọng Vi nghe lại hổ thẹn, thầm ngóng trông thư từ Nhã Châu mau tới, để sớm xuất sĩ làm quan.

      Cơm chiều, Trương Đống hề cảm ơn ba mươi văn tiền của Lâm Y, Lưu Hà cũng đến việc ngày mai có tiền mua thức ăn, đại khái nghĩ Lâm Y hù dọa ta. Trương Trọng Vi vài lần định mở miệng đều bị Lâm Y trừng mắt nuốt trở lại, đành vùi mặt vào chén cơm, dám ngẩng đầu lên nữa. Dương thị tự giác còn mặt mũi gặp Lâm Y, hơi động mấy đũa liền vào phòng trong.

      Cơm xong, vợ chồng Lâm Y về phòng, Trương Trọng Vi khó hiểu, hỏi. “Nương tử, ngày mai nấu nướng gì được, vì sao cho ta trước với phụ thân tiếng, để phụ thân mẫu thân sớm chuẩn bị?”.

      Lâm Y . “Em gả vào nhà họ Trương, nên là nhà họ Trương nuôi, có cơm ăn, cơm nắm rau dại em cũng oán hận”.

      Lời này tuyên bố từ này về sau nàng quan tâm chuyện nhà, phải làm người nhàn tản, Trương Trọng Vi đầu tiên là sửng sốt, sau nghĩ nghĩ, khẽ thở dài. “Như vậy cũng tốt”.

      Lâm Y thấy Trương Trọng Vi hề phản đối, thầm cao hứng, lấy bàn cờ ra chơi cờ năm quân với chàng, rồi rửa mặt nghỉ ngơi.

      Đêm hôm đó, Trương Đống ngủ lại phòng Lưu Hà, mây mưa mấy độ, rất sung sướng. Đáng tiếc tuổi tác cao, ngày hôm sau tinh thần tốt, Lưu Hà đau lòng, . “Em ra ngõ mua cho lão gia chén canh huyết, lại qua đối diện mua cút rượu, thế nào?”.

      Trương Đống vừa lòng, vui vẻ gật đầu, Lưu Hà liền , nhưng sạp đồ ăn ngoài ngõ biết nhà họ Trương, chịu cho kí sổ, Lưu Hà tốn nước bọt nửa ngày có kết quả, đành vòng về xin tiền Lâm Y.

      Lâm Y vừa thỉnh an buổi sáng Dương thị xong, chuyện phiếm trong phòng bà, Lưu Hà tìm, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, khi nào dọn điểm tâm ăn sáng? Đại lão gia muốn ăn canh huyết nóng, còn muốn cút rượu mật”.

      Lâm Y tỏ ra rất hiền lành, cười . “Ta đâu có quản gia, hỏi ta làm chi?”.

      Nàng thập phần ràng, lời vừa thốt ra có khả năng đắc tội Dương thị, nhưng nàng muốn làm kẻ coi tiền như rác nữa, quyết tâm tâm huyết, bằng bất cứ giá nào phải .

      Dương thị tức giận, chỉ hận Trương Đống biết cách làm người, đắc tội con dâu. Bà trầm mặt với Lưu Hà. “ có tiền ăn canh huyết cái gì, xuống bếp hâm nóng thức ăn thừa ngày hôm qua dọn lên, tạm chấp nhận chút”.

      Lưu Hà sao dám tranh luận với Dương thị, vội vâng dạ xuống. ta xuống bếp gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu ngáp ngắn ngáp dài ra. “Lưu Hà tỷ tỷ, chờ nấu cơm đó, tôi phụ ”.

      Lưu Hà tự cho rằng bản thân cao hơn Thanh Miêu cấp, rất bất mãn thái độ của , . “Vừa rồi lúc tôi bận, phải nấu xong điểm tâm rồi mới đúng, còn chờ tôi đến”.

      Thanh Miêu tựa khung cửa, cười. “Lưu Hà tỷ tỷ bận cái gì nha?”.

      Lưu Hà đỏ mặt lên, trừng Thanh Miêu, thúc giục. “ đừng làm biếng nữa, nhanh nhóm lửa ”.

      Thanh Miêu cố ý chậm chạp, xếp củi từng cây từng cây , Lưu Hà lo Trương Đống chờ sốt ruột, đành phải tự động tay làm, vừa nhóm lửa vừa mắng Thanh Miêu. Thanh Miêu cũng tức, nhưng giúp đỡ cũng chập chạp cực kì, thỉnh thoảng quấy rối, nhét thêm củi vào chặn mất lỗ bếp. Lưu Hà điên tiết, nhấc tay định đánh, Thanh Miêu chậm rì rì . “Đại lão gia kịp ăn điểm tâm, thể nào cũng phát giận, tôi sợ, chẳng biết Lưu Hà tỷ tỷ có sợ ha”.

      Lưu Hà oán giận bỏ tay xuống, đuổi vào nhà, miễn cho gây trở ngại chính mình nấu cơm. Thanh Miêu vui vẻ thanh nhàn, nhưng vẫn đứng ngay cửa, bảo rằng phải nhìn chằm chằm lỡ có kẻ làm chuyện xấu.

      Lưu Hà bận bịu mướt đầu mồ hôi, còn phải nghe mấy câu xóc xỉa, tức đến phun khói lên đầu. Đồ ăn hâm xong, Lưu Hà định bưng, Thanh Miêu giành trước bước, săn sóc . “Tôi đến, tôi đến, gọi Đại lão gia tới ăn ”.

      Gọi Trương Đống đương nhiên quan trọng, nhưng Lưu Hà càng muốn đến trước mặt Dương thị lấy lòng, chỉ . “ cần hỗ trợ, tôi bưng vào phòng xong lại gọi Đại lão gia…”.

      Thanh Miêu có tâm muốn trả đũa, chưa đợi ta xong bước nhanh xa. Lưu Hà đuổi theo định đoạt lại, Thanh Miêu hất luôn nửa bát canh lên người ta, Lưu Hà há hốc mồm, đợi ta phục hồi tinh thần lại, Thanh Miêu rẽ qua góc tường khuất dạng. Lưu Hà vừa tức vừa vội, lại phải về phòng thay quần áo.

      Thanh Miêu bưng vào phòng Dương thị, đặt thức ăn lên bàn, mời Dương thị và vợ chồng Lâm Y ăn cơm. Dương thị thấy chỉ có mình , hỏi. “Lưu Hà đâu?”.

      Thanh Miêu trả lời vang dội. “Lưu Hà tỷ tỷ muốn tự mình gọi Đại lão gia, bởi vậy nô tỳ bưng đồ ăn lên trước”.

      Lâm Y ngồi cạnh Dương thị, tinh tường nhìn thấy tay Dương thị nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Nàng nhìn lướt qua Thanh Miêu, cười thầm, nàng này muốn báo thù, cho Lưu Hà bài học đây.

      Mọi người ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, Trương Đống vào, quét mắt qua bàn, nhăn mặt. “ phải có canh huyết và rượu sao, ở đâu?”.

      Lâm Y mặc niệm Mình quản gia, mắt điếc tai ngơ. Dương thị . “Ai ông mà tìm người đó, tôi hề câu này”.

      Trương Đống đưa mắt tìm Lưu Hà, thấy người, định hỏi, Lưu Hà vội vàng vào trong, với Dương thị. “Đại phu nhân thứ tội, nô tỳ đến muộn”.

      Dương thị ban nãy nghe Thanh Miêu tức Lưu Hà rồi, giờ phút này nhìn ta, thấy ta trong nháy mắt thay váy áo khác, càng bực mình, lạnh như băng . “Nhà ngươi vất vả, nghỉ ngơi là được, còn hầu hạ làm chi”.

      Lưu Hà biện hộ. “Là Thanh Miêu hất nước canh lên người nô tỳ, nô tỳ phải thay đồ, do đó đến muộn”.

      Thanh Miêu khinh thường . “Lưu Hà tỷ tỷ, muộn là muộn, Đại phu nhân còn chưa phải phạt , hoảng cái gì vậy. Điểm tâm là mình tôi làm, căn bản đến gần bếp, làm sao dính nước canh?”.

      Lưu Hà dám tin, nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu là tồn ý định trả thù, lưng đứng thẳng hiên ngang, vẻ mặt đúng lý hợp tình. Dương thị nhìn thấy liền tin Thanh Miêu, mắt lạnh xem Lưu Hà, cắn môi lên tiếng. Lưu Hà cực kì ấm ức, nhìn trộm sang Trương Đống, hy vọng ông ta có thể đỡ cho mình hai câu, ngờ Trương Đống cũng bực bội, thầm nghĩ, ta vừa mua canh huyết, vừa gọi ta, chỉ biết lười nhác, được tích gì hết.

      Lưu Hà đợi được Trương Đống cứu giúp, đành phải dập đầu xuống cầu Dương thị tha thứ. Dương thị căn bản để ý tới ta, chậm rãi gắp thức ăn, chậm rãi lùa cơm, xem ra là tính để ta quỳ trận.

      Trương Đống cũng thấy Lưu Hà thiếu giáo huấn, thèm nhìn ta nửa mắt, chỉ lên bàn, oán giận . “Cái này gọi người ăn thế nào đây?”.

      Dương thị ôn tồn . “Trong nhà có tiền, Đại lão gia chấp nhận mấy bữa vậy, đợi lão gia lĩnh chức quan có bổng lộc, muốn ăn cái gì mua cái ấy”.

      Lời này đúng y chóc suy nghĩ trong lòng Lâm Y, thầm vỗ tay ủng hộ Dương thị, kêu tiếng Hay!
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 125: Trọng Vi kiếm tiền


      Trương Đống vui, . “ chút điểm tâm có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền, con dâu trước bỏ ra, ngày sau trả lại”.

      Lâm Y nhanh chóng tiếp lời. “Của hồi môn của con dâu chỉ còn lại có ba mươi văn, hôm qua toàn bộ đưa cho Lưu Hà mượn mất”.

      Dương thị hỏi Lưu Hà. “Ngươi vay tiền của Nhị thiếu phu nhân làm chi?”.

      Lưu Hà liếc qua Trương Đống, . “Đại lão gia thiếu tiền nợ bốn mươi văn, nô tỳ chỉ có mười văn, bởi vậy mượn của Nhị thiếu phu nhân ba mươi văn”.

      Dương thị với Trương Đống. “Tiền của con dâu trả nợ cho ông rồi, ông còn gì nữa?”.

      Trương Đống mới tin Lâm Y hết tiền, nhưng ông ta có cách nào giở sổ sách của con dâu, đành nhìn về phía Trương Trọng Vi, ý bảo chàng tạo áp lực với Lâm Y, đáng tiếc Trương Trọng Vi sớm bị Lâm Y thu phục, làm sao chịu để ý tới ông ta, bưng chén lo lùa cơm, giả bộ phát .

      Trương Đống nóng giận, ném đũa, đứng giận bước . Dương thị dặn dò sau lưng ông ta. “Chớ uống rượu, ai trả tiền dùm ông đâu”.

      Trương Đống mắt điếc tai ngơ, lập tức hướng tửu quán đối diện, Dương thị tức đến , mắng Lưu Hà. “Còn mau đuổi theo, nếu Đại lão gia lại thiếu nợ, liền bán ngươi lấy tiền trả”.

      Lưu Hà nhân cơ hội này đứng lên, vội vàng vâng dạ, chạy theo. Lâm Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lưu Hà và Trương Đống õng ẹo túm tụm lại đoàn, lại nhìn Dương thị vẻ mặt thương cảm, khỏi thầm thở dài, tội nghiệp thay cho bà.

      Dương thị trong lòng chán nản, ăn no, vào phòng trong. Lâm Y theo an ủi vài câu, Dương thị vỗ tay nàng, . “Ta sao, thể nuông chiều ông ấy được”.

      Hốc mắt Lâm Y nóng lên, sợ rơi lệ càng khiến Dương thị thương tâm, vội vàng lui ra. Trương Trọng Vi còn tại cửa nhìn nhìn, thấy Lâm Y ra, . “Lưu Hà giữ được phụ thân, ông lại uống rượu rồi, ta gọi về?”.

      Lâm Y kéo chàng bước . “Nào có đạo lý tiểu bối lo chuyện của trưởng bối”.

      Lời này có lí, Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, để ý tới Trương Đống nữa, cùng nàng về nhà. Ngồi chẳng có gì thú vị, Lâm Y lại lôi bàn cờ ra, cùng Trương Trọng Vi chơi cờ năm quân, Trương Trọng Vi lại . “Nương tử, ta ra phố dạo chút, giữa trưa rồi về”.

      Lâm Y vui mừng. “Chàng muốn dạo phố? Em theo nữa”.

      Trương Trọng Vi lại đáp. “Ta có việc quan trọng, lần tới dẫn em theo”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Có việc gì quan trọng?”.

      Trương Trọng Vi lầm bầm trong cổ họng, chịu đáp, Lâm Y cuốn lấy chàng ta hỏi ngừng, bảo rằng cho ra ngoài. Trương Trọng Vi hết cách, đành thực, ra chàng định giống như hồi còn ở Mi Châu, tìm cái quán trà bán toan văn.

      Đường đường là tiến sĩ, ra phố phường bán toan văn? Lâm Y sợ mất thể diện của Trương Trọng Vi, ý muốn ngăn trở, nhưng ngẫm lại, chàng có thể giác ngộ được chuyện này là tốt, nếu cổ vũ, tương lai chẳng phải lại là Trương Đống nữa hay sao?

      Nàng lo lắng như thế, liền buông Trương Trọng Vi ra, xoay người mở rương lấy giấy và bút mực mang từ Mi Châu đến, bao thành tay nải đưa cho chàng, cười . “Chàng , trông cậy vào chàng kiếm nhiều tiền, chỉ cần đừng kiếm được ít hơn Thanh Miêu bán củ cải muối cay, bị nàng chê cười đó nhé”.

      Trương Trọng Vi được cổ vũ, ưỡn ngực lên, . “ bài toan văn ở Mi Châu cũng bán được ba mươi văn, Đông Kinh đương nhiên càng đắt, ta chỉ cần bán bài thôi cũng kiếm hơn Thanh Miêu bán củ cải rồi”.

      Lâm Y khoác áo choàng lên cho chàng, dặn dò. “Chỉ cho phép trà lâu nào có kĩ nữ thôi, thanh lâu xem cũng cho xem. Còn nữa, buôn bán có tiền lập tức về nhà, chớ để phụ thân mẫu thân biết”.

      Trương Trọng Vi nghe xong nửa câu đầu liên tục gật gù, nửa câu sau lại làm ra vẻ khó hiểu, hỏi. “Kiếm được tiền, phụ thân mẫu thân biết cũng cao hứng, vì sao ?”.

      Lâm Y lười giảng đạo lý với chàng, trừng mắt. “Chàng luôn miệng phải bù lại tiền hồi môn cho ta, liền bắt đầu từ bây giờ ”.

      Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, gật đầu. “Cũng được, coi như ta thay phụ thân mẫu thân trả lại”.

      Lâm Y thấy chàng bị mình phục, liền thúc giục. “ nhanh về nhanh, giữa trưa chúng ta còn phải đến nhà thím ăn ké cơm kìa”.

      Nàng tiễn bước Trương Trọng Vi, đến sau song cửa gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu nghe thấy tiếng vang, chạy đến hỏi. “Nhị thiếu phu nhân có gì sai bảo?”.

      Lâm Y đáp, vẫy vẫy tay, đợi vào trong nhà, mới hỏi. “Điểm tâm ăn có no ?”.

      Thanh Miêu lắc đầu. “Thức ăn thừa vốn nhiều lắm, đợi tới phiên em ăn chỉ còn dư có nửa chén cơm”. xong vừa cười. “Em còn tốt kia, Lưu Hà tới giờ vẫn đói meo”.

      Lâm Y mang bình đồng ra, cầm trong tay lắc lắc, cười. “Đây là tiền để dành mua đồ cưới cho em, chúng ta lấy hai đồng ra trước, mua bánh thịt ăn, thế nào?”.

      Thanh Miêu đỏ mặt, đoạt lấy. “Cái gì mà tiền đồ cưới, đều cầm mua bánh thịt hết”.

      Lâm Y cười vui vẻ. “Giỡn em đó, giữa trưa chỉ sợ cũng ăn đủ no, em mau sổ mấy văn ra, mua mỗi người hai cái bánh thịt ăn đỡ đói”.

      Thanh Miêu sổ tiền, nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Nhị thiếu gia ăn?”.

      Lâm Y trả lời. “Nhị thiếu gia học tập em, ra ngoài kiếm tiền rồi”.

      Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân thực nhẫn tâm, cũng cho Nhị thiếu gia ăn no ra ngoài rồi”.

      Lâm Y cho là đúng. “Đói trận chàng mới nhận ra được vai có trách nhiệm, để khỏi biến thành như Đại lão gia, có chí tiến thủ”.

      Thanh Miêu cực đồng tình, . “Đại lão gia uống rượu ở đối diện, chỉ sợ lại mắc nợ mấy chục văn, Nhị thiếu phu nhân lần này kiên cường chút, đừng trả thay ông ta nữa”.

      Lâm Y gật đầu, nhận lấy bình đồng cất . Thanh Miêu ra ngoài, chạy đến tiệm bánh thịt của bà bà trong ngõ, mua bốn cái, lấy giấy dầu bao kĩ, cất vào trong ngực, chạy chậm về nhà, đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, còn nóng hổi luôn”.

      Lâm Y phân cho hai cái, chủ tớ hai người trốn trong phòng mạch ăn, đều cảm thấy mắc cười, nhìn nhau khúc khích mãi.

      Giữa trưa, bà bà đối diện quả nhiên đến đòi tiền, Trương Đống bổn cũ soạn lại, sai Lưu Hà đến mượn Lâm Y, Lâm Y tiền của hồi môn tiêu hết, đồng cũng có.

      Lưu Hà dám đòi dai, đành phải báo cáo nguyên trạng cho Trương Đống, Trương Đống mượn hơi men, phát giận trong phòng, lại bị Dương thị tạt chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo, cả người run rẩy vì rét.

      Lâm Y nghe Thanh Miêu báo lại, chưa kịp hỏi han, Trương Trọng Vi về tới, đưa bao tiền cho nàng, hỏi. “Phụ thân làm sao vậy, ban nãy ta vừa ngang qua, nghe thấy Lưu Hà la hét phải mời lang trung”.

      Lâm Y mở khăn tay ra, vừa đếm tiền, vừa trả lời. “Hai cụ cãi nhau đó, chàng là tiểu bối, ngàn vạn lần chớ có tham gia vô”.

      Trương Trọng Vi do dự. “ bị bệnh chứ?”.

      Lâm Y cũng ngẩng đầu lên, . “Nếu cần đến chàng, tự khắc sai người qua đây gọi”.

      Rốt cuộc phải cha mẹ ruột thịt, Trương Trọng Vi nghe nàng được ràng đạo lý, cũng liền bỏ qua, cười hỏi. “Ta so với Thanh Miêu thế nào?”.

      Lâm Y đếm tiền xong, tổng cộng trăm hai mươi lăm văn, cười rạng rỡ. “Kiếm nhiều hơn gấp đôi Thanh Miêu nữa, chàng mạnh hơn nhiều”.

      Trương Trọng Vi được khen, ngược lại cảm thấy xấu hổ. “Hôm kia ta xuống mấy phòng hàng xóm đằng sau hỏi thăm, bọn họ ra ngoài làm việc vặt ngày cũng có thể kiếm được trăm văn lận”.

      Thanh Miêu nghe thấy, kinh hỉ hỏi. “Làm việc vặt ở đâu, em cũng ”.

      Lâm Y cười liếc nhìn nàng, . “Em ở nhà của ta làm việc vặt, còn muốn đâu?”.

      Thanh Miêu thè lưỡi, cũng cười.

      Lâm Y đứng dậy, cất số tiền Trương Trọng Vi kiếm được vào trong tráp, cẩn thận khóa lại. Lưu Hà đứng bên ngoài gõ cửa, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, cơm trưa làm sao?”.

      Thanh Miêu hướng Lâm Y khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng lên tiếng, bản thân ra mở cửa, . “Nhị thiếu phu nhân đâu có quản gia, đến đây hỏi chi?”.

      Lưu Hà nghĩ muốn vào trong hỏi Lâm Y, Thanh Miêu chặn lại, . “Tôi còn muốn qua bên đó hỏi Đại phu nhân khi nào ăn cơm kia, Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân đều đói bụng rồi”.

      Lưu Hà ngây ra. “Cơm canh phải luôn từ Nhị thiếu phu nhân chuẩn bị sao?”.

      Thanh Miêu . “Hôm qua ràng rồi, tiền hồi môn của Nhị thiếu phu nhân bị mượn mất, làm gì còn tiền mà trợ cấp?”.

      Lưu Hà đẩy . “Tôi chuyện với , để tôi vào gặp Nhị thiếu phu nhân”.

      Thanh Miêu tuyệt để, hai tay đẩy ngực ta, lớn tiếng mắng. “ chỉ là cái nha hoàn thông phòng cho Đại lão gia, dám xông vào nhà Nhị thiếu gia ?”.

      Cách vách có đầu ai thò ra, là Xuân Ny nha hoàn nhà hàng xóm, nhìn chốc lát, quay về phòng bẩm. “Phu nhân, có gì hết, là nha hoàn bên kia làm bậy”.

      Mặt Lưu Hà lập tức nghẹn đỏ bừng, muốn biện minh với Xuân Ny, bên kia đóng cửa, chỉ biết hét Thanh Miêu. “Nhà ngươi xấu ta”.

      Thanh Miêu làm mặt ngáo ộp trả lại, . “Cứ xấu đó, thế nào?”.

      Lưu Hà chớp chớp mắt, rơi lệ, khóc quay về phòng Dương thị, . “Nô tỳ vâng theo Đại phu nhân dặn dò, đến hỏi Nhị thiếu phu nhân cơm trưa, ngờ lại bị Thanh Miêu thành xông vào phòng Nhị thiếu gia”.

      Dương thị phát giận qua Trương Đống. “Đều tại ông đắc tội với con dâu”. xong lại mắng Lưu Hà. “ có việc cầu người ta, phải hòa nhã chút, ngươi xông vào làm chi?”.

      Trương Đống trùm mền nằm giường, người vẫn lạnh như băng, phản bác. “Tôi thấy đều là bà nuông chiều ra tính tình đó, bà nhìn vợ Bá Lâm xem, cũng lấy tiền hồi môn dưỡng gia, có dám nửa chữ đâu?”.

      Dương thị cả giận. “Ông hâm mộ qua Nhị phòng mà sống”.

      Trương Đống cả người khó chịu, lầm bầm. “Vợ Trọng Vi cho cơm ăn, chắc phải đến quấy rầy Nhị đệ”.

      Dương thị quay mặt sang chỗ khác, . “Tôi có mặt mũi đó để mất, tình nguyện bị đói còn hơn”.

      Trương Đống ngồi xuống mặc quần áo, . “Chẳng qua bây giờ nhà chúng ta nghèo, đến nhà huynh đệ ăn bữa cơm thôi, có gì mà mất mặt?”.

      Lời này giả, cùng họ là người nhà, huống chi vẫn là em ruột, đừng ăn cơm, ở ké vài ngày cũng có gì đáng . Dương thị nghĩ thông suốt, đến hầu hạ Trương Đống mặc quần áo, . “Chỉ lần này thôi, ăn quá chỉ sợ phải nhìn sắc mặt thím, sáng sớm mai, ông dẫn Nhị lang đến Thẩm quan Đông viện nhìn cái, mặc kệ là công việc gì, trước lĩnh rồi sau”.

      Trương Đống lạnh nhạt. “Tôi vừa bị bà tạt thân nước lạnh, chỉ sợ đảo mắt ốm liệt giường, làm gì có khí lực Đông viện”.

      Dương thị hơi áy náy, giọng . “Uống hai li rượu sao, nhưng ai bảo chúng ta giờ có tiền”.

      Rốt cuộc là vợ chồng lâu năm, thể tùy ý như thông phòng, Trương Đống thấy phu nhân có ý hối hận, cũng sưng mặt nữa, an ủi bà. “Đừng kích động làm chi, chuyện công , tôi sớm tính toán xong hết, chỉ chờ phu nhân Mã tri viện hồi kinh”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 126: Cả nhà ăn ké


      Dương thị hiểu dây mơ rễ má gì, ngạc nhiên . “Ông lĩnh được chức quan có liên quan gì đến phu nhân Mã tri viện?”.

      Trương Đống cười ha ha vuốt vuốt râu, đắc ý . “Tôi đều có diệu kế”. xong phát ánh mắt Dương thị đúng, vội . “Tôi chỉ giao tiếp với Mã tri viện thôi, phu nhân chớ hiểu lầm”.

      Dương thị cười. “Chưa chắc người ta xem trọng ông”.

      Trương Đống thấy vẻ mặt bà dịu , cười ha hả, dẫn đầu hướng ra ngoài, Dương thị theo, vừa vừa sai bảo Lưu Hà báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y qua Nhị phòng ăn cơm. Lâm Y sớm đoán được như thế, cùng Trương Trọng Vi và Thanh Miêu chờ, Lưu Hà vừa lên tiếng ngoài cửa liền ra, đồng loạt sang Nhị phòng, bỏ Lưu Hà ở lại phía sau.

      Vợ chồng Lâm Y vào phòng Phương thị, Trương Đống và Dương thị ngồi vào bàn, Trương Lương vô cùng nhiệt tình, tự mình châm rượu cho Trương Đống, Trương Bá Lâm cũng hề tỏ ra buồn bực, Phương thị thấy Trương Trọng Vi đến, cực kì vui mừng, đứng dậy kéo chàng ngồi xuống cạnh mình, hỏi han ân cần, liên tục gắp đồ ăn cho chàng.

      Lâm Y thầm kinh ngạc, xem ra ở Đại Tống, đến nhà thân thích ăn ké thực là bình thường, cũng do nàng lo lắng quá nhiều, chẳng qua biết đến ăn ké tận mấy ngày bọn họ có còn vui vẻ hay .

      Món ăn bàn phải đặc biệt phong phú, thố cơm trắng, chén thịt luộc, tô củ cải hầm, đĩa cải trắng xào . Có thêm bốn người nhà Trương Đống, đồ ăn này ràng đủ, Phương thị đau lòng con trai, vội Lí Thư. “Bọn họ khó khăn mới đến ăn bữa cơm, mau mau thêm thức ăn lên ”.

      Lí Thư cũng hề keo kiệt, sai thím Chân xuống bếp dặn xem còn đồ ăn gì , nấu thêm bốn năm món lên. Phương thị vừa liếc mắt, thấy Lưu Hà, tâm tư động đậy, . “Lưu Hà bây giờ thân phận khác rồi, chớ để đói bụng, xuống bếp ăn ”.

      Dương thị lên tiếng, Lưu Hà nào dám , liên tục mình đói bụng, lùi về phía sau. Phương thị hảo tâm được cảm kích, có chút bực, vừa quay đầu nhìn thấy Thanh Miêu, giọng liền thêm mấy phần tức tối. “Lưu Hà đều thu phòng rồi, vợ Trọng Vi biết khi nào chải đầu se mặt cho Thanh Miêu?”.

      Lâm Y đáp, đá chân Trương Trọng Vi dưới bàn, Trương Trọng Vi vội la lên. “Thím, cháu cần thông phòng”.

      Phương thị trầm mặt xuống. “ gì vậy hả?”.

      Trương Trọng Vi chỉ Trương Lương, . “Thúc phụ cũng có thông phòng đó thôi?”.

      Lời này hay, làm Phương thị hó hé được chữ nào. Trương Lương . “Đó là bởi vì Đông Mạch xấu tướng”.

      Mọi người nghe câu này xong, giương mắt tìm chung quanh, quả nhiên thấy Đông Mạch lẫn trong đám người hầu, mặt có mấy vết loang lổ, giống như là vết sẹo để lại sau mụn nhọt, khỏi thầm than tiếng “Đáng tiếc”.

      Trương Lương câu kia như khều lại đống lửa trong lòng Phương thị, nhưng có cớ cho bà ta khuyên Trương Trọng Vi mau thu thông phòng, luôn mồm ngừng. Trương Trọng Vi bị bà ta lải nhải hết cách, hận thể bịt tai lại, khó khăn nhịn đến cơm nước xong, thêm nửa câu chuyện phiếm, chạy như bay ra ngoài. Lâm Y thấy Phương thị đưa mắt về phía mình, lập tức cũng đứng dậy, bảo rằng no, bước nhanh về phòng, hô to. “Nguy hiểm , suýt nữa bị thím túm lấy tha”.

      Trương Trọng Vi nghĩ đến bữa chiều còn phải sang đó ăn cơm, mặt mũi sầu khổ, . “Nương tử, ta lại bán toan văn thêm nửa ngày, chúng ta tự nấu cơm , thế nào?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, Phương thị có khuyên bảo thế nào cũng là người ngoài, chỉ cần vợ chồng hai người giữ được, chẳng có trở ngại gì, vì thế . “Chàng cứ vùi đầu ăn cơm, làm như nghe thấy, người già nhiều vài câu, có làm sao đâu?”.

      Trương Trọng Vi đành phải . “Thôi được, ta giả ngu vậy”.

      Cho dù nấu nướng, vẫn nên kiếm tiền. Chàng nghỉ ngơi chốc lát, lại ôm giấy và bút mực ra cửa. Thanh Miêu ra sau bếp Nhị phòng ăn cơm xong, quay về hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, phải chủ tử ham thích nhất là kiếm tiền ư, sao thấy động tĩnh gì hết?”.

      Lâm Y . “Còn biết Nhị thiếu gia lĩnh chức quan ở đâu, cứ chờ chút”.

      Thanh Miêu oán giận. “Trong thành nhàn dễ sợ”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Em vẫn bán củ cải muối cay mà, làm sao nhàn?”.

      Thanh Miêu đáp. “Củ cải muối cay làm đơn giản, nhiều lắm canh giờ là làm xong, buổi tối em mới bán, ban ngày chẳng có gì làm”.

      Lâm Y nhìn hai gian phòng trong ngoài, gia cụ ít ỏi, quét dọn cũng tiêu tốn bao nhiêu thời gian, là chẳng có gì làm, đành phải . “Nhịn mấy ngày nữa, chờ Nhã Châu gửi thư đến, giải quyết xong chuyện án quan, chúng ta quyết định”.

      Thanh Miêu bấy giờ mới nhớ ra Trương Đống có án trong người, bĩu môi. “Đều do Đại lão gia bao đồng, mang cái gì mà Hồng Hàn Mai lên thuyền, bằng chẳng có gì xảy ra hết”.

      Lâm Y . “Việc đến nước này, đừng oán giận, em sang cách vách nhìn xem có Đại lão gia ở nhà ?”.

      Thanh Miêu nghe lệnh, sang cách vách nhìn vô cửa sổ, bẩm lại. “Đại lão gia và Lưu Hà có, chỉ có Đại phu nhân niệm Phật”.

      Lâm Y liền đứng dậy đến phòng Dương thị, cùng bà trò chuyện nửa ngày, bàn bạc ngày mai về nhà mẹ đẻ Dương thị. có việc để làm, chờ đợi thời gian trôi qua rất khó, vất vả nửa ngày cũng hết, lại đến giờ cơm chiều, hai người chờ Trương Trọng Vi về nhà, Dương thị hỏi. “Nhị lang làm cái gì vậy?”.

      Lâm Y sợ Trương Trọng Vi , cướp lời trước. “Năm ngoái chàng đến Đông Kinh tham dự khoa thi, kết bạn mấy người bằng hữu, bởi vậy đến thăm phen”.

      Nếu thăm bạn, sao ăn cơm luôn hãy về, Dương thị hơi hoài nghi, nhưng hỏi lại, sai Lưu Hà gọi Trương Đống, cùng đến nhà Nhị phòng.

      Người nhà Nhị phòng thấy cả nhà bọn họ lại đến, nhất thời choáng váng mặt mày. Lí Thư cố che mặt, nhẫn nhịn nổi giận; Phương thị muốn đuổi người, lại lo Trương Trọng Vi có cơm ăn, chỉ biết trừng Trương Đống và Dương thị; chỉ có Trương Lương vẫn nhiệt tình như trước, tiếp đón bọn họ vào bàn, bảo Lí Thư làm thêm đồ ăn ngon lên. Trương Bá Lâm nhìn ra sắc mặt Trương Trọng Vi hổ thẹn, ta cũng giống Phương thị, thương Trương Trọng Vi hết lòng, liền cầm lấy tay Lí Thư dưới bàn, nắm nhè , thấp giọng . “Nương tử, chịu khó cho ta chút mặt mũi”.

      Lí Thư nhất Trương Bá Lâm dịu dàng, lúc này liền mềm lòng, quay đầu sai thím Chân xuống bếp. Thím Chân cũng tinh quái, nhìn ra toàn bộ Nhị phòng là hướng về Trương Trọng Vi, bởi vậy hai món mặn món canh đều bày trước mặt Trương Trọng Vi, trước mặt Trương Đống và Dương thị chỉ có hai đĩa rau xanh. Dương thị thôi, Trương Đống thích nhất là ăn thịt, thấy thím Chân làm việc như thế, liền nóng giận, bất đắc dĩ thím Chân là bà vú của Lí Thư, thể phát tác, cả bữa cơm ăn trong áp suất thấp.

      Phương thị theo thường lệ lại lải nhải với Trương Trọng Vi chuyện thu thông phòng hề biết phiền, Trương Trọng Vi vừa dạ dạ vâng vâng vừa lùa cơm, mãi được câu trọn vẹn, Phương thị cũng chỉ có thể lo lắng suông.

      Mọi người ăn xong, cáo từ về nhà, Trương Đống đường về nổi cơn lôi đình, mắng to người hầu Nhị phòng đui mù, khinh người quá đáng. Những người khác hỏi ông ta tại sao nổi nóng, ông ta lại ngượng dám là vì hai đĩa thịt, đành phải ngậm miệng, hầm hừ hướng phòng Lưu Hà. Lâm Y nhìn ra vẻ mặt Dương thị ảm đạm, trước đưa bà về phòng, cùng ngồi lát mới quay về phòng mình.

      Trương Trọng Vi đặt số tiền kiếm được buổi chiều lên bàn, chỉ chờ nàng về hiến vật quý. Lâm Y đếm đếm, cười. “ tồi, nhiều hơn buổi sáng nữa”.

      Trương Trọng Vi . “Nương tử, em đừng gấp, nay ta mặc dù có công việc nhưng có chức quan, là Đại Lý bình , tuy chỉ là cửu phẩm, tốt xấu cũng có chút bổng lộc”.

      Lâm Y hiểu lắm, hỏi hỏi, vẫn như bộ trong sương mù, chỉ đại khái hiểu được chức danh của quan lại Bắc Tống đều là để trưng, công việc mới là chức vụ thực tế. Trương Trọng Vi thấy nàng mê man, tóm tắt đơn giản lại. “ tại ta là Đại Lý bình , lĩnh phần bổng lộc, đợi có công việc còn lĩnh được thêm phần nữa”.

      như vậy, Lâm Y lập tức hiểu, vui mừng . “ ra có chức quan đãi ngộ tốt như vậy nha, khó trách ai cũng muốn thi đỗ đạt làm quan”.

      Trương Trọng Vi thầm thở dài, quan cửu phẩm tí teo, bổng lộc được bao nhiêu, ở cái đất Đông Kinh đắt đỏ thế này, có thể sống tạm là giỏi rồi. Chàng thấy Lâm Y cao hứng, đành lòng làm mất hứng, chỉ nghĩ trong lòng ra.

      Ngày hôm sau, Lâm Y vẫn khóa chặt tay hòm như cũ, cả nhà Đại phòng có điểm tâm sáng ăn, tiền lệ hôm qua, hôm nay Trương Đống oán giận Lâm Y nữa, mang cả nhà già trẻ thẳng đến phòng Phương thị. Người nhà Nhị phòng uống cháo, thấy đám người Đại phòng vào, hoảng sợ. Trương Lương rất có ý thức trách nhiệm gia tộc, hai lời, bảo Lí Thư thêm chén đũa, Phương thị vui, chỉ kéo Trương Trọng Vi ngồi xuống, với những người còn lại. “Nhà chúng tôi cũng nghèo, làm sao chịu được các người ngày nào cũng đến ăn”.

      Phương thị lên tiếng, Lí Thư liền ngồi bất động, Trương Lương bất mãn . “Nhà ai chẳng có lúc khó xử, lúc ở nông thôn, chính là hàng xóm gặp khốn cảnh cũng phải giúp đỡ phen, huống chi là thân huynh đệ”.

      Phương thị căn bản để ý tới ông ta, sai sử thím Dương. “Múc chén cháo cho Nhị thiếu gia”.

      Trương Đống và Dương thị ngồi cũng được, đứng cũng xong, thập phần xấu hổ, Trương Lương nhận định Phương thị là vứt hết mặt mũi của ông ta, ném đũa xuống bàn, cả giận mắng. “Là ai đương gia?”.

      Lí Thư thấy cha chồng phát giận liền thỏa hiệp, định quay đầu thím Chân, Phương thị quát. “Lớn bụng như vậy còn xoay tới xoay lui cái gì, mau ăn cho xong rồi về phòng dưỡng thai”.

      Lí Thư mừng quá có Phương thị chống đỡ dùm, vội chống eo đứng dậy, . “Con dâu thân mình khỏe, về phòng trước”.

      Phương thị sảng khoái gật đầu, thím Chân liền bỏ chén cháo của Lí Thư lên khay riêng, cùng đoàn nha hoàn bà tử vây quanh Lí Thư rời .

      Dương thị chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nhục nhã đỏ bừng mặt, xoay người bước . Trương Lương gọi bà lại. “Đại tẩu, là em trị gia bất lực, đứng đây chịu tội với Đại tẩu”. xong khuỵu người chắp tay.

      Dương thị được, đành phải dừng lại, Trương Lương tự mình mang ghế đến, . “Đại tẩu yên tâm, chỉ cần em có miếng ăn, liền để mọi người chịu đói”.

      Trương Đống và Dương thị nghe xong câu này, có vài phần cảm động, tạm quên khó chịu ban nãy, dẫn Lâm Y cùng ngồi xuống ghế.

      Trương Lương phân phó thím Dương. “Lấy chén đũa sạch đến đây, múc cháo cho Đại lão gia, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân”.

      Thím Dương dám , chỉ nhìn Phương thị, chẳng biết Phương thị nghĩ thông cái gì, hào phóng . “Bà và thím Nhâm cùng , lấy hết đến”.

      Phương thị chuyển biến nhanh như vậy, Lâm Y trong lòng biết ngay có gì kì quặc, nhưng nàng vẫn mực giữ thái độ



      Chương 127: Trương Đống bị khinh bỉ


      Chẳng bao lâu sau, thím Dương và thím Nhâm bưng cái nồi con lên, Phương thị liếc mắt qua cái, thầm nở nụ cười, trong nồi gần thấy đáy, chỉ còn ít cháo loãng. Thím Dương thân với Lâm Y nhất, cố ý thiên vị nàng, liền kêu thím Nhâm múc cho vợ chồng Trương Đống, bản thân lấy chén khác, nhanh chân múc đầy, đưa đến trước mặt Lâm Y.

      Thím Nhâm mau lẹ bằng thím Chân, chậm đằng sau, chỉ múc được nửa chén, bưng tới trước mặt Trương Đống, khó xử . “Cháo hết”.

      Trương Lương nhìn nhìn, thấy thím Nhâm cũng dối, ông ta bảo. “ nấu thêm nồi nữa”.

      Thím Nhâm vâng theo, ra ngoài dạo vòng rồi quay về, trả lời. “Nhị lão gia, thùng gạo cạn”.

      Trương Lương mất kiên nhẫn mắng. “Cạn tìm Đại thiếu phu nhân lấy tiền mua”.

      Trương Lương đột nhiên nhắc tới Lí Thư, thím Nhâm biết ứng phó thế nào, trao đổi ánh mắt với Phương thị, viện ra được cớ nào, đành phải tuân theo, thực tìm Lí Thư.

      Lí Thư nghe qua thím Nhâm bẩm báo, bắt đầu khó xử. Theo ý Lí Thư đương nhiên phải phối hợp với Phương thị, nhưng Trương Đống chưa bao giờ làm khó dễ , thể cho chút mặt mũi.

      Thím Chân hiến kế. “Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân ở nông thôn buôn bán lời nhiều tiền như vậy, sao mới tới Đông Kinh có mấy ngày tiêu hết, theo tôi đánh giá, nhất định là có kế, Đại thiếu phu nhân sao học theo, cũng dối rằng hết tiền?”.

      Lí Thư hối hận. “Ta có đầu óc bằng Nhị thiếu phu nhân, dùng kế này trước, chậm chân đằng sau dùng cũng được”.

      Thím Chân , hỏi. “Sao được?”.

      Lí Thư . “ giờ cả hai nhà đều trông cậy vào ta, nếu ta than khóc, chúng ta ăn khí mà sống ư?”.

      Thím Chân . “Đại thiếu phu nhân mềm lòng”.

      Lí Thư cười. “ mềm lòng, nếu đây là kế của Nhị thiếu phu nhân, ta tất nhiên phải phối hợp lần”. xong đưa cho thím Nhâm mấy văn, dặn dò. “Đến tiệm gạo mua mấy bao gạo giá thấp nhất, nấu nồi nước cơm bưng lên”.

      Thím Nhâm lĩnh mệnh, tự làm việc.

      Thím Chân với Lí Thư. “Chỉ sợ có là nước cơm nữa bọn họ vẫn chấp nhận bữa bữa đến húp”.

      Lí Thư phụt cười. “Sau này chúng ta ăn sớm hơn canh giờ”.

      Thím Chân lắc đầu bảo rằng ổn, giải thích. “Y theo tính Nhị lão gia, chỉ cần Đại phòng đến cửa, lão gia bày cơm, dù là ăn rồi vẫn phải nấu lần nữa”.

      Lí Thư ngẫm nghĩ, . “Vậy ta với Đại thiếu gia, ăn cơm xong liền kéo Nhị lão gia ra ngoài dạo phố, cho Nhị lão gia chạm mặt Đại lão gia”.

      Thím Chân cười khen diệu kế, lại tự mình xuống bếp, chỉ bảo thím Nhâm vừa mua gạo về, bỏ thêm vào nồi hai bầu nước. Trương Đống gắp dưa muối ăn hết nửa chén cháo, vẫn đói đến lưng bụng dán nhau, chờ hơn nữa ngày, rốt cuộc đợi được cháo đến, vui mừng hoan hỉ nhấc đũa, lại phát trong chén phải cháo, mà chỉ là nước cơm. Ông ta buông đũa, nghiêng đầu nhìn Trương Lương, Trương Lương lập tức chất vấn thím Nhâm. “Tại sao lại là nước cơm?”.

      Bản lãnh xạo của thím Nhâm cực kì cao siêu, há mồm liền. “Đại thiếu phu nhân còn nhiều tiền nữa, bạc lại kịp đổi, bởi vậy chỉ mua được nhiêu đó gạo, Nhị lão gia thứ lỗi cho”.

      Lời này đúng lí hợp tình, Trương Lương tin, xin lỗi Trương Đống. “Đại ca tạm chịu đựng chút, bữa sau bù lại”.

      Thái độ của Trương Lương tệ, Trương Đống đành phải thôi, nhấc đũa, tiếp tục ăn. ngờ dưới chỉ đạo của thím Chân, cộng thêm kỹ thuật nấu nước cơm của thím Nhâm tồi, Trương Đống khua khua trong chén mãi vớt được hạt cơm, đũa cũng vô dụng, ông ta đành trực tiếp cầm chén, miễn cưỡng húp mấy húp, nhịn cơn tức phất tay áo ra .

      Dương thị sớm muốn chạy, thấy thế vội vã câu cảm tạ, theo. Trương Trọng Vi cũng muốn , Phương thị lại kéo chàng ngồi xuống, . “ tới nơi này, ta đương nhiên phải cho ăn no”. xong vẫy vẫy tay gọi thím Dương, thím Dương bước từ sau tấm bình phong ra ngoài, như ma thuật chớp mắt lại bưng cái nồi nữa lên, bên trong là cháo đặc nóng hầm hập.

      Trương Lương thấy vậy sửng sốt, tới tận lúc Phương thị tự tay múc cháo cho Trương Trọng Vi, khuyên chàng ăn , mới phục hồi tinh thần lại, cả giận. “Bà lừa tôi?”.

      Phương thị nhìn xem hai phía, người nhà, người hầu đều ở, nếu Trương Lương động thủ, nhất định có người ngăn lại, liền yên tâm lớn mật trả lời. “Lừa ông sao?”.

      Trương Lương vỗ cái bàn, đứng dậy, giận giữ . “Đó là Đại ca của tôi!”.

      Phương thị chút hoang mang, trả lời. “ sớm ở riêng, đến hai lần là khách, đến mãi ai chịu cho nổi?”.

      Trương Lương căn bản lý với bà ta nổi, xoay người nhấc ghế, định phang, ngờ hôm nay thím Nhâm thím Dương toàn bộ đều đứng về phía Phương thị, người tiến lên ngăn, người nhân cơ hội đoạt lấy ghế, miệng kêu. “Nhị lão gia bớt giận, Nhị lão gia cẩn thận đau tay”.

      Trương Lương tức đến nỗi lòng va lòng vòng trong phòng mấy bận, vẫn tìm được “vũ khí” mới, bản thân lại xoay đến chóng mặt, đành mắng ác Phương thị vài câu, thèm ăn nữa, căm giận rời .

      Phương thị chẳng coi lời ông ta mắng chửi là đinh gỉ gì, cứ theo lẽ thường ăn cháo, ngay cả khẩu vị cũng bị ảnh hưởng. Lâm Y ăn xong chén cháo, còn được xem diễn, chuẩn bị rời , ngờ Phương thị lại sai thím Dương múc cho nàng thêm chén nữa, . “ là đứa thông minh, tiền của hồi môn nên giấu , đừng lấy ra cho bọn họ tiêu xài nữa”.

      Lâm Y kinh ngạc, Phương thị sao dám khẳng định nàng vẫn còn tiền hồi môn? Cẩn thận nghĩ lại, cũng hiểu. Khi đó nuôi ngỗng, Phương thị từng nhập cổ phần, đương nhiên đoán ra vài phần của cải của nàng, chẳng qua nàng muốn thừa nhận, chỉ . “ hết tiền, trước khi thay phụ thân mẫu thân trả nợ, của hồi môn cũng tiêu tốn chẳng còn là bao”.

      Phương thị kêu lên. “Tiền đó phải bắt bọn họ trả, nếu có bản lãnh đó, để ta ”.

      Trương Trọng Vi sợ bà ta đến cửa nháo, vội . “Phụ thân mẫu thân trả, chỉ là nay có tiền mà thôi”.

      Lâm Y ước gì Phương thị đến nháo Trương Đống hồi, gặp Trương Trọng Vi quấy rối, rất là mất hứng, đá chàng vài cái dưới bàn.

      Phương thị gật gù. “Cũng thế, bây giờ bọn họ làm gì có tiền, vô ích, đợi phụ thân các người có chức quan đến thông báo tiếng, khi đó ta lại đòi sau”.

      Trương Trọng Vi mới bị Lâm Y đá, biết nàng rốt cuộc có ý gì, dám tùy tiện đáp lời Phương thị, đành phải ấp úng vài câu, cúi đầu ăn cháo.

      Vợ chồng Lâm Y cơm nước xong, nhiệt tình tạ ơn Phương thị, cáo từ về nhà.

      Trương Trọng Vi do dự . “Phụ thân mẫu thân nhất định còn đói bụng, chúng ta mua ít điểm tâm tặng qua?”.

      Lâm Y chẳng hề để ý, hỏi. “Chàng có tiền ?”.

      Trương Trọng Vi nhìn nhìn hộp đựng tiền, . “Buổi chiều phải ta vừa kiếm được trăm văn sao?”.

      Lâm Y cực kì ràng. “Đó là tiền của em”. xong chêm thêm câu. “Đàn ông dưỡng gia là chuyện bình thường, có bất hiếu cũng là đàn ông bất hiếu, liên quan đến phụ nữ”. Nàng trước hù Trương Trọng Vi chút, tiếp theo lại giải bớt khúc mắc cho chàng, . “Ta là người khẩu xà tâm Phật, sao có thể thực để mẫu thân bị đói, lát nữa cùng mẫu thân về nhà mẹ đẻ, đường mua cho bà hai cái bánh bao ăn, thế nào?”.
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :