1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 95: Huynh đệ cự nhận thiếp


      Lúc này Phương thị mới nhớ ra mình có đứa cháu trai được Lí Thư nuôi sống, nhưng bà ta cho rằng mẹ cả nuôi con thứ là chuyện bình thường, bởi vậy thèm cảm kích, ngược lại trách cứ Lí Thư. “Sớm nên đón về, các người giấu giếm như thế làm hại bà nội ta đây chưa được gặp cháu trai mấy lần”.

      Lí Thư ôn hòa . “Vậy ngày mai con dâu sai người đón đứa trẻ về, cho Nhị phu nhân tự nuôi, hưởng thụ tình cảm bà cháu”.

      Phương thị ban đầu nghĩ nhiều, còn thúc giục Lí Thư an bài, đợi Lí Thư ra khỏi nhà chính mới giật mình tỉnh ra, Lí Thư bảo bà ta tự nuôi, ý là bắt bà ta bỏ tiền ra?

      Nếu bỏ tiền Phương thị vui đâu, bà ta bây giờ nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền nuôi đứa bé, vì thế bật dậy muốn đuổi theo Lí Thư đổi lại ý, nhưng bước hai bước, trong đầu bà ta nghĩ : bà ta nuôi đứa bé, nhưng đòi tiền Lí Thư để nuôi, cớ sao làm? Bà ta nghĩ như vậy liền dừng chân, tâm tình khoái trá gọi thím Nhâm, sai dọn dẹp gian phòng trống cho cháu nội bảo bối của bà ta ở.

      Ngày hôm sau, đứa con trai Như Ngọc sinh ra được đón về, đứa bé hơn tuổi, mặc bộ đồ mới bằng gấm, để chỏm, biết chạy biết nhảy biết gọi người, thấy ai cũng cười hì hì rất đáng . Bà vú bế cậu bé vào nhà chính, dạy nó gọi các trưởng bối, đầu tiên là Trương Lương rồi Phương thị, gọi vòng tất cả mọi người trong phòng xong, ai cũng cười vui vẻ. Trương Lương ngay tại chính đường đặt cho đứa bé đại danh là Trương Tuấn Minh, ôm vào lòng đùa giỡn. Trương Bá Lâm thấy đứa trẻ mặt mày thanh tú, có vài phần giống Như Ngọc, khó tránh khỏi tưởng niệm chút, thừ người ra nhìn lúc lâu.

      Lí Thư nhìn hết vào đáy mắt, trong lòng nổi lên vài phần ghen tuông, im lặng gì, quay người trước. Trương Bá Lâm vội gọi Lí Thư lại. “Sinh hoạt hằng ngày của Tuấn Minh an bài thế nào rồi? Phu nhân chuẩn bị thỏa đáng hãy ”.

      Lí Thư để ý tới, lập tức ra. Phương thị mắng “ ra thể thống”, với Trương Bá Lâm. “Đừng để ý nó, cháu trai để mẹ lo”.

      Bà nội giữ cháu đương nhiên là thỏa đáng, Trương Bá Lâm an tâm, sờ sờ khuôn mặt Trương Tuấn Minh, theo Lí Thư. Lí Thư ngày thường luôn nhẫn nhịn, hôm nay lần đầu cáu kỉnh, sợ Trương Bá Lâm lạnh nhạt với , ngồi trong phòng bất an, Trương Bá Lâm liền vào, nhìn mặt Lí Thư vẫn mất hứng, hỏi. “Nàng làm bộ mặt đó cho ai nhìn? Đứa bé vẫn phải gọi nàng tiếng ‘mẫu thân’ kia mà”.

      Lí Thư cả giận. “Nếu thiếp muốn nuôi nó, làm sao vất vả đón nó về, quan nhân làm cha mà chưa từng hỏi qua tiếng”.

      Trương Bá Lâm có chút xấu hổ, liền hỏi. “Vậy nàng tức giận cái gì?”.

      Lí Thư quay ngoắt, đưa lưng về phía ta, nổi nóng. “Vừa rồi quan nhân thừ người ra nhìn Tuấn Minh, nhớ tới ai?”.

      Trương Bá Lâm tỉnh ngộ, ra nương tử ghen, ta nhất bộ dạng ghen tuông của phụ nữ, lập tức liền tỏ ra tình ý ngọt ngào, nịnh hót, an ủi, rằng. “Chỉ là ta thất thần, cũng phải nhớ tới ai hết”.

      Lí Thư thấy ta chẳng những trách mình ghen tị, ngược lại tỏ ra dịu dàng, vừa mừng vừa sợ, từ đó ngộ ra phần đạo lý ở chung của hai vợ chồng.

      Trước khi nhà họ Trương lên đường, Trương Bát nương đến tiễn, khóc hồi trước mặt Phương thị, lại đến chỗ Lâm Y khóc tiếp. “Mọi người lần này biết bao giờ mới quay trở lại, bỏ em ở đây mình, biết phải làm sao?”.

      Lâm Y nhìn làm mẹ mà còn khóc sướt mướt, vội an ủi. “Hai ca ca của em chỉ là vào kinh nhậm chức quan, còn được phân đến đâu làm quan vẫn chưa biết mà, chừng quay lại Tứ Xuyên”.

      Trương Bát nương biết tỉ lệ trùng hợp ấy thể hơn, nhưng vẫn dâng lên chút hy vọng, cầm tay Lâm Y. “Nếu vậy tốt rồi”.

      Lâm Y cười. “Bây giờ em có con trai, ngày sống dễ dàng hơn, có người nhà mẹ đẻ ở bên sao đâu nào?”.

      Trương Bát nương đầu tiên lên tiếng, lâu sau, hỏi. “Đại tẩu là con Lí thái thú?”.

      Lâm Y nở nụ cười. “Có thể giả được sao?”.

      Trương Bát nương liền thở dài. “Em sinh con trai xong, cha mẹ chồng và quan nhân đều đối đãi tốt hơn trước, nhưng từ lúc Đại tẩu gả vào nhà họ Trương, bọn họ lại đổi sắc mặt”.

      Lâm Y . “Ta cũng nghe qua, là vì Lí thái thú và cậu em bất đồng chính kiến?”.

      Trương Bát nương gật đầu, lại thở dài. “Trước kia mợ nhìn em vừa mắt, giờ đổi thành cậu nhìn em vừa mắt, dù sao em cũng là đứa mệnh khổ”.

      Lâm Y cũng thở dài trong lòng, nhưng dám lộ ra, còn trấn an Trương Bát nương lát, hỏi có thiếu thốn gì , đợi đến kinh thành nhờ người mang về cho .

      Trương Bát nương che miệng cười. “Khó trách ai cũng Nhị tẩu vừa có tiền vừa hào phóng, hôm nay mới thấy được quả là thế”.

      Lâm Y nghe trêu ghẹo mình, lập tức thò tay cù léc như lúc cả hai còn , Trương Bát nương sợ nhột, cười khanh khách ngừng, người đuổi, người trốn, đùa giỡn vui vẻ.

      Khi Trương Bát nương từ biệt, Phương thị dẫn theo vợ chồng Trương Bá Lâm, tiện đường đưa con về nhà họ Phương, định chào tạm biệt trai chị dâu, nhưng Phương Duệ thấy Lí Thư, lại nổi nóng, tỏ thái độ xa cách, khiến Phương thị ôm bụng tức về nhà, dám cho Trương Lương biết.

      Vì Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bây giờ đều là tiến sĩ, mấy ngày trước khi , ngày nào cũng có người đến tiễn, hôm đó Trương Trọng Vi khó khăn dành ra được chút thời gian rảnh, thương lượng với Lâm Y mời các vị tiên sinh trong thư viện về nhà uống ly rượu. Lâm Y . “Nhà chúng ta quá, làm sao có thể để các vị tiên sinh ngồi giữa sân ăn cơm? bằng chàng mang tiền cùng Đại ca vào thành tìm quán rượu, mời các vị tiên sinh cho thể diện chút”.

      Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý này rất hay, vui mừng . “Cũng may mấy ngày nay nhận được quà cáp, lại lấy ra sử dụng”.

      Lâm Y mở hòm tiền, lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho chàng, tiễn chàng ra cửa, lại dặn dò. “Về sớm, được gọi kỹ nữ hầu rượu”.

      Trương Trọng Vi nhét tiền vào tay áo, cách vách gọi Trương Bá Lâm, ra chủ ý của Lâm Y, Trương Bá Lâm cũng khen hay, vào hỏi Lí Thư lấy tiền, hai em cùng vào thành, trước chọn quán rượu lớn, đặt chỗ ngồi, rồi mới phân công nhau cùng mời các tiên sinh họp lại bàn.

      Mọi người vừa động đũa, lập tức có tư ba* tiến đến, châm rượu châm rượu, đốt hương đốt hương, hầu hạ cực kì ân cần, còn có mấy nhàn hán* chắp tay đứng chờ, cung kính hỏi Trương Bá Lâm có muốn mua gì hay , có muốn gọi kỹ nữ hầu rượu hay , bọn họ chạy chân vặt. Lúc nhà họ Trương còn giàu có, hai em Trương Bá Lâm cũng từng đến quán rượu, ngoại trừ người đong rượu ra chẳng có ai thèm để ý tới bọn họ, bây giờ rất nhiều kẻ đến xun xoe nịnh bợ, ta khỏi đắc ý, vì thế móc ra mấy đồng tiền trinh, sai nhàn hán* mua ít hoa quả khô, phân cho các tiên sinh ăn.

      *Tư ba : đầy tớ hầu rượu. Nhàn hán : người nam rảnh rỗi chuyên chờ chực ở các quán trà để người ta sai vặt. chú thích ở các chương đầu.

      Trong bàn tiệc có người bồi rượu danh gọi là Hồng viên ngoại, từng muốn gả con cho Trương Trọng Vi, nhưng chậm chân thành, giờ thấy cả nhà chàng phải vào kinh, rất vinh quang, liền động tâm tư muốn tặng con thứ cho chàng làm thiếp.

      Lời Lâm Y “dạy” ngày ấy vẫn còn vọng bên tai, Trương Trọng Vi nào dám nhận, thậm chí liên tục nháy mắt ra dấu với Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm liền mở miệng ngăn dùm em trai. “Trọng Vi vừa mới tân hôn, viên ngoại sao có thể bảo đệ đệ ta nạp thiếp được?”.

      ta thẳng thừng, Hồng viên ngoại sượng mặt, định phất tay áo bỏ , vị bồi rượu khác cố giữ chặt ông ta, vui đùa . “Hồng viên ngoại gấp gáp cái gì, Trọng Vi nhận còn có Bá Lâm, Bá Lâm cũng phải tân hôn”.

      Hồng viên ngoại lại vui sướng ngồi xuống, hỏi. “Bá Lâm có bằng lòng ?”.

      Từ lúc Lí Thư học ghen xong, giờ Trương Bá Lâm và Lí Thư tình cảm thắm thiết như mật trong bình, hơn nữa vào kinh đường xá xa xôi, muốn thêm người, đành phải chắp tay cáo lỗi. Mặt Hồng viên ngoại lại đen, vài câu mát mẻ, ý chỉ Trương Bá Lâm bây giờ đậu tiến sĩ rồi, liền mắt cao xem thường người khác.

      Trương Bá Lâm rất bực, tặng thiếp là việc tao nhã, làm sao lại cưỡng ép người khác. Các vị tiên sinh trong bàn cũng cho rằng tặng thiếp phải việc gì to tát, nhận tốt, nhận cũng chẳng làm sao, có đáng gì khiến hai người phồng mang trợn mắt, vì thế đều tự uống rượu, chuyện với Hồng viên ngoại.

      Hồng viên ngoại ngồi lát, thấy ai để ý tới ông ta, đứng dậy trước. Ông ta vừa , có vị tiên sinh lên tiếng. “Bá Lâm cần để ý tới ông ta, ông ta chẳng qua là ỷ vào có con gả đến nhà quan lại ở kinh thành, tính tình bá đạo chút thôi”.

      Trương Bá Lâm người mang thù, dù ai đến khuyên ta cũng cười cho qua, lại nâng chén cùng với Trương Trọng Vi kính rượu bọn họ, coi như chuyện vui vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Đệ tử có tiền đồ, làm thầy đương nhiên cao hứng và tự hào, cả bàn ăn uống cực kỳ tận hứng, thẳng đến thái dương sắp xuống núi mới tan. Trương Trọng Vi và Trương Bá Lâm say ngã trái ngã phải, đỡ nhau về thôn, ai về nhà nấy.

      Lâm Y đoán trước Trương Trọng Vi say, sớm chuẩn bị canh giải rượu, vào cửa lập tức cho chàng uống, ngờ Trương Trọng Vi uống xong liền ói ra, hại nàng và Thanh Miêu dọn dẹp nửa ngày. Trương Trọng Vi ói hết, ngược lại tỉnh táo ra, giữ chặt Lâm Y. “Nương tử, hôm nay nguy hiểm ”. Chàng kể chuyện Hồng viên ngoại tặng thiếp thế nào, tức giận rời thế nào cho Lâm Y nghe, cười. “Thiếu chút nữa ta cho nhà họ Trương chúng ta thêm dân cư”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Đại ca thế nhưng nhận?”.

      Trương Trọng Vi biết vì sao hôm nay Trương Bá Lâm khác thường như vậy, lắc đầu, ngã lên giường. Lâm Y đóng cửa xong cũng lên giường, ôm chàng hỏi. “Vậy vì sao chàng nhận?”.

      Trương Trọng Vi cười ha ha. “Đại ca ham thú này còn nhận, ta nhận làm gì”.

      Lâm Y nhéo lỗ tai phu quân. “Em thấy sau khi chàng từ kinh thành quay về liền biến thành người xấu, ý chàng là chỉ cần Đại ca chịu nhận, chàng cũng nhận?”.

      Trương Trọng Vi cậy men rượu, la lên. “Nương tử tha mạng, giờ chỉ có mình nương tử ta ứng phó nổi, sao dám nhận thêm người nữa”.

      Lâm Y tăng thêm sức, cả giận. “Cái gì mà ứng phó nổi, chàng dám ám chỉ ta là người đàn bà đanh đá?”.

      Trương Trọng Vi luôn miệng kêu dám, bắt được cánh tay của nàng, dùng sức kéo. Lâm Y còn chưa phản ứng, người nằm dưới thân ai kia, Trương Trọng Vi vừa cởi xiêm y của nàng, vừa đứng đắn . “Nương tử hiểu lầm ta, ý ta là ứng phó cái này nổi”.

      Lâm Y thầm nghĩ : xong rồi, quan nhân nhà mình theo Đại ca học xấu, nàng nổi giận trong lòng, mặt lại cười tươi, hai chân quấn lấy Trương Trọng Vi, cố tình ghé vào tai chàng thổi khí, cười hỏi. “ ứng phó nổi?”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 96: Đổi phòng

      Lâm Y thu được ánh mắt của nha đầu nhà mình, biết được ý tứ của Thanh Miêu, tâm vui mừng thôi, định lên tiếng giải vây, Lí Thư mở miệng trước. “Cẩm Thư và Thanh Liên từ sớm liền ầm ĩ đòi ở thuyền hạng nhất, nếu em dâu cần gian phòng kia, bằng nhường ta?”.

      Lâm Y đoán được Lí Thư lên tiếng giúp nàng, nhưng theo cách khác là làm tổn hại lợi ích của chính Lí Thư, vì thế vừa mừng vừa sợ, vừa là cảm kích, vội . “Chúng em cần, nhường cho Đại tẩu vậy”.

      Lí Thư ràng giúp nàng, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn đủ, mỉm cười tạ ơn nàng mới quay đầu với Cẩm Thư và Thanh Liên. “Nếu Nhị thiếu phu nhân chấp nhận hai ngươi gian phòng đó mà ngủ”.

      Cẩm Thư và Thanh Liên chưa từng nghĩ tới có thể ở thuyền, mà lại là thuyền Trương Bá Lâm cùng ở, đích xác là cực kì mừng rỡ, chờ tạ ơn xong liền vội vội vàng vàng chạy xuống đuôi thuyền, gọi người thả dây thừng kéo hành lý ở thuyền phía sau lên.

      Phương thị thấy Lí Thư phá hư chuyện của mình, tức giận . “Thêm gian phòng chẳng phải trả thêm phần tiền?”.

      Bà ta tức Lí Thư, nhưng Trương Lương lại cho rằng Lí Thư hiền lành, bác bỏ. “ gian phòng tốn bao nhiêu, con dâu rộng lượng, đón cả hai nha hoàn thông phòng của Bá Lâm lên chung, có gì ổn?”.

      Trương Bá Lâm cũng cảm thấy Lí Thư trí tuệ thấu hiểu lòng người, ánh mắt nhìn về phía Phương thị chứa chút ít bất mãn. già trẻ đều che chở Lí Thư, Phương thị càng thêm căm tức, đoạt lấy Trương Tuấn Minh ôm , bảo rằng gió thổi đau đầu, vào phòng nghỉ. Trương Tuấn Minh lần đầu thấy sông nước, vui vẻ đột nhiên bị ôm vào phòng, rất là bất mãn, oa oa khóc lớn, dẫn tới tất cả mọi người đều cau mày, Trương Lương vội với Trương Bá Lâm. “Còn chạy nhanh vào ôm Tuấn Minh ra, đừng nuông chiều tính tình mẹ ”.

      Phương thị vẫn giận, Trương Bá Lâm dám chọc vào tổ vò vẽ, gọi bà vú , bà vú nghe lệnh vào ôm Trương Tuấn Minh, bao lâu sau, khoang thuyền oang oang toàn là tiếng Phương thị chửi bậy, tiếng bà vú giải thích, tiếng Trương Tuấn Minh gào khóc. Mọi người e rằng đều mất hết tâm tư ngắm cảnh, tự quay về khoang thuyền, đóng chặt cửa.

      Lâm Y cúi người chào Lí Thư, thành khẩn lời cảm tạ. Lòng dạ phụ nữ nhau, cả hai đều hiểu, nhìn nhau cười, ra miệng.

      Lí Thư tiến vào khoang thuyền, đầu thuyền chỉ còn lại Lâm Y, Trương Trọng Vi và Thanh Miêu, Trương Trọng Vi vốn định khuyên nhủ Phương thị, thấy Trương Bá Lâm qua, liền ngừng bước, kéo Lâm Y, . “Nương tử, chúng ta cũng vào ”.

      Lâm Y . “Chàng vào trước , em vào sau”.

      Trương Trọng Vi đoán nàng có việc muốn với Thanh Miêu, liền gật đầu, quay về khoang thuyền trước. Chàng vừa , Thanh Miêu liền sụp xuống quỳ gối trước mặt Lâm Y, ôm chân của nàng, năng lộn xộn. “Tam nương tử, Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ muốn làm nha hoàn thông phòng, cầu xin chủ tử chấp thuận”.

      Lâm Y trong lòng cao hứng, vội kéo đứng lên, hỏi. “Vì sao muốn?”.

      Thanh Miêu bắt đầu nhăn nhó, ngượng ngùng đáp. “Tính em nóng nảy, Nhị thiếu phu nhân còn biết sao, làm nha hoàn thông phòng phải cúi đầu làm lẽ, em học được”.

      Lâm Y cười . “Giống như em, tương lai phải làm vợ cả mới đúng, chờ vào kinh xong, ta hỏi thăm xem có người nào thích hợp, chọn cho em…”.

      Lúc về việc hôn nhân của người khác, ai lớn mật bằng Thanh Miêu, đến phiên người khác về nàng nàng lại ngượng, chưa đợi Lâm Y xong che mặt chạy mất.

      Lâm Y cười lúc, vội quay về khoang thuyền, trước quan sát các cửa khoang, nhớ kĩ nơi ở của mọi người, gian của Trương Đống và Dương thị là gần đầu thuyền nhất, cách vách là của Phương thị, cạnh nữa là của Trương Tuấn Minh và bà vú, phía bên sườn khác cũng ba gian, gần đầu thuyền là của Trương Bá Lâm và Lí Thư, ở giữa là của Trương Trọng Vi và Lâm Y, gian cuối cùng mới đưa cho Cẩm Thư và Thanh Liên.

      Lâm Y nhìn nửa ngày, cảm thấy hai thông phòng của Trương Bá Lâm ở ngay sát gian mình ổn, liền về phòng cho Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi trả lời. “Chuyện nào có đáng gì, chúng ta đổi với hai người bọn họ”. xong định tìm Trương Bá Lâm ngay, Lâm Y vội kéo chàng. “Đổi như vậy thỏa đáng, ban nãy hẳn là Đại tẩu thấy gian ấy cách xa vợ chồng bọn họ mới giải vây thay em”.

      Trương Trọng Vi khó được trở nên hồ đồ, ngạc nhiên . “Đại tẩu giải vây thay em khi nào?”.

      Lâm Y biết chàng khờ hay giả ngu, cười như cười nhìn chàng, hỏi. “Vừa rồi Đại tẩu mà lên tiếng, gian phòng kia liền để Thanh Miêu ở?”.

      Trương Trọng Vi . “Thanh Miêu là nha hoàn của em, cho ở có làm sao? Em tiếc tiền thuê?”.

      Lâm Y nỗ lực nén giận, giữ giọng mình bình thường nhất có thể, hỏi. “Chẳng lẽ chàng sớm coi Thanh Miêu như nha hoàn thông phòng, bởi vậy ban nãy hé răng?”.

      Trương Trọng Vi vội vàng lắc đầu, hô to oan uổng, thề thốt. “Ta còn chưa gì Đại tẩu giành trước”.

      Lâm Y nhớ lại tỉ mỉ tình cảnh ban nãy, tạm chấp nhận được câu trả lời của chàng, nhưng vẫn vừa lòng lắm, nhéo lỗ tai Trương Trọng Vi “dạy dỗ”. “Lần tới nếu thím lại cầu như thế, chàng phải lớn tiếng bác bỏ ngay, nếu chàng biết tay ta”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, rồi lại hỏi. “Nếu ta từ chối nhiều quá, bị người ta nghi ngờ là bất lực sao?”.

      Cái này cũng phải có khả năng, Lâm Y sửng sốt, cẩn thận cân nhắc, Trương Trọng Vi nhân cơ hội cứu lỗ tai của mình khỏi tay nàng, sáp vào bên cạnh thầm. “Ta có cách”.

      Lâm Y mừng rỡ, vội hỏi. “Chàng có diệu kế gì?”.

      Trương Trọng Vi . “Chúng ta nhanh sinh đứa, ôm ra ngoài cho người ta thấy, tự nhiên chẳng có ai gì”.

      Lâm Y á khẩu, liền đánh chàng, Trương Trọng Vi bắt lấy tay nàng, tội nghiệp . “Cách này có gì ổn?”.

      Lâm Y rút tay ra được, liền đổi thành chân tới đá, trả lời. “Cách tồi, nhưng chàng càng lúc càng biến xấu”.

      Trương Trọng Vi nắm tay nàng được chân, né chân lại giữ được tay, sốt ruột quá chặn ngang ôm nàng bỏ lên giường, chuẩn bị “gây rối”.

      Lâm Y sợ quá vội chống tay lên ngực phu quân, chỉ chỉ tấm ngăn, . “ thuyền thể so với trong nhà, vách ngăn đều làm bằng gỗ, có cách ”.

      Trương Trọng Vi nghe nàng xong cũng bắt đầu do dự, đến gõ lên tấm ván, rất cam lòng. “Rốt cuộc có cách hay cách chúng ta thí nghiệm được, chờ đến tối vậy”. Chàng biết việc thành, tinh thần hơi kém phấn chấn, Lâm Y thầm ghét bỏ, tìm quyển sách ném cho chàng tu thân dưỡng tính. Trương Trọng Vi lật lật vài tờ, đột nhiên . “Cuối cùng chúng ta có đổi khoang ?”.

      Đổi đương nhiên phải đổi, nhưng đổi thế nào mới là khó. Lâm Y chống cằm khổ nghĩ, nếu đổi với các vị trưởng bối chắc hẳn chẳng ai muốn, đổi với Trương Tuấn Minh ra là ý kiến tồi, nhưng Trương Trọng Vi ở cách vách Phương thị Dương thị phật lòng. Nàng nghĩ trái nghĩ phải đều ổn, phiền não hết sức, Trương Trọng Vi . “Chúng ta đừng di chuyển, bảo Cẩm Thư và Thanh Liên đổi với Trương Tuấn Minh?”.

      Mắt Lâm Y sáng lên, vỗ tay. “Em cứ châu đầu vào ngõ cụt, luôn nghĩ chúng ta dời , nghĩ tới hai người kia cũng có thể dời vậy, cũng là chàng nhiều sáng kiến”.

      Trương Trọng Vi được khen, dào dạt đắc ý, định gọi Thanh Miêu vào sai sang cách vách , Lâm Y vội ngăn lại. “Chàng là em của Đại ca, làm sao thông phòng của Đại ca chuyển nhà được, vẫn là để em với Đại tẩu”.

      Nàng đứng dậy tìm Lí Thư, ngờ Lí Thư cũng tìm nàng, hai người gặp nhau bên ngoài, cùng đến đầu thuyền ngắm cảnh.

      Lí Thư hỏi trước. “Em dâu tìm ta có chuyện gì?”.

      Lâm Y vốn định thông phòng của Đại ca ở sát vách Nhị đệ là ổn, nhưng bận tâm Lí Thư xuất thân nhà quan lại, muốn nghe huỵch toẹt ra như vậy, vì thế lấy cớ. “Tuấn Minh ở tận bên kia, e rằng Đại tẩu tiện chăm sóc, bằng bảo Cẩm Thư và Thanh Liên đổi khoang với thằng bé”.

      Lí Thư nghĩ sơ hiểu ý nàng, đáp. “Như vậy rất tốt, là ta suy nghĩ chu toàn”. vừa dứt lời, thím Chân liền hướng khoang thuyền, hẳn là sai Cẩm Thư và Thanh Liên dời gian, Lâm Y thầm xuýt xoa Lí Thư dạy người hầu có cách, thấu hiểu chủ nhân như vậy, ngay cả ánh mắt cũng cần liếc biết phải làm việc thế nào.

      Lí Thư xoay người nhìn sông nước, nhìn sóng xô, lại nhìn núi ở đàng xa, hỏi Lâm Y. “ biết em dâu có thể giúp ta việc được ?”.

      Lâm Y đáp. “Đại tẩu cứ ”.

      Lí Thư nhìn khoang thuyền, . “Sắp tới chúng ta ngừng ở bến Nhiếp Châu, ta muốn trong lúc đó về Nhã Châu thăm cha mẹ, lại sợ Đại lão gia và Đại phu nhân muốn, em dâu có thể giúp ta câu được ?”.

      Lâm Y cười. “Ít nhiều là Lí thái thú chiếu cố Trọng Vi, Đại lão gia Đại phu nhân nhất định là đồng ý”.

      Lí Thư thấy Lâm Y cười giống giả bộ, quyết định hỏi ra vấn đề giấu lâu. “Nhị thiếu gia chấp nhận theo cha ta, vì sao thu Thanh Liên?”.

      ra là Lí Giản Phu tặng nha hoàn, là thâm ý sâu sắc, Lâm Y vội giải thích. “Chắc là chàng lòng lo cho khoa thi, vô tình với những thứ khác”.

      Lí Thư tạm thời tin tưởng, liền mời Lâm Y cùng theo đến phòng gặp Dương thị. Dương thị nghe xong Lí Thư xin phép ra là đồng ý, chỉ có Trương Đống giống như muốn lắm, Dương thị mới nhắc. “Chỉ chậm lại chút thôi, làm trễ nãi hành trình đâu”. Trương Đống nhớ tới ân tình Lí Giản Phu giúp Trương Trọng Vi đậu tiến sĩ, liền miễn cưỡng gật đầu. Lí Thư thấy bọn họ đều đồng ý, vui mừng cáo từ, chuẩn bị hỏi Trương Lương và Phương thị.

      Dương thị chờ Lí Thư và Lâm Y , hỏi Trương Đống. “Từ khi nào mà lão gia trở nên keo kiệt như vậy, cháu dâu muốn về thăm nhà mẹ đẻ, lão gia cũng bằng lòng?”.

      Trương Đống cau mày. “Ta keo kiệt khi nào, chỉ là đảng phái giao tranh kịch liệt, nên tránh hơn”.

      Dương thị hiểu, ngạc nhiên . “Lúc trước Đại lang muốn cưới con Lí thái thú, vì sao lão gia nghĩ tới né tránh?”.

      Trương Đống chắp tay sau lưng đến trước cửa sổ, giận dữ . “Trước khác, nay khác”.

      Ông ta , Dương thị vẫn hiểu, nhất định là lúc Trương Bá Lâm thành thân, phe Lí Giản Phu nổi trội hơn hẳn, nay rớt đài. Bà đột nhiên nhớ tới Trương Trọng Vi cũng có chút liên quan với Lí Giản Phu, vội hỏi. “Có nên nhắc nhở Nhị lang hay ?”.

      Trương Đống cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu trả lời. “Thế cục chưa định, cần kinh hoảng quá sớm, đợi nó nhậm chức, ta lại nhắc nhở nó sau”.

      Dương thị gật đầu, phủ thêm áo khoác cho ông ta, cười. “Tôi xem Nhị lang là đứa bớt lo, bằng thu nha đầu Thanh Liên kia rồi”.

      Trương Đống cũng cười. “Bớt lo cái gì, chó ngáp phải ruồi, may mắn mà thôi”.

      Dương thị thiên vị, sẵng giọng. “Vậy cũng coi như có phúc”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 97: Lí Thư có bầu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lí Thư chia tay Lâm Y ở đầu thuyền, về khoang tìm Trương Bá Lâm, . “Thiếp muốn về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ, xin được Đại lão gia và Đại phu nhân cho phép, biết Nhị lão gia và Nhị phu nhân có chịu hay ”.

      Trương Bá Lâm suy nghĩ ta đậu được tiến sĩ có Lí Giản Phu giúp đỡ ít, cho dù phải cha vợ của mình còn phải đến bái kiến phen nữa là, thế nên trả lời. “Ta cho cha mẹ”. ta đến khoang của cha mẹ, thuật lại ý tứ, Trương Lương đồng ý, Phương thị định phản đối, Trương Bá Lâm nhìn ra tâm tư bà ta, vội chặn. “Mẹ, con trai vừa đậu tiến sĩ, mẹ gặp phía thân gia là nở mày nở mặt”.

      Mặt Phương thị lộ ra vẻ đắc ý, lưng cũng thẳng tưng, cũng làm khó dễ nữa.

      Trương Bá Lâm thầm thở phào, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, về kể công cho Lí Thư. Vợ chồng hai người âu âu yếm yếm lát, Lí Thư liền gọi người đến, sai đến nhà họ Lí trước để báo tin.

      đường sóng êm bể lặng, rất nhanh đến bến Nhiếp Châu, nhà họ Lí cho người ra bến tàu đợi, thấy thuyền vừa cập bến lập tức nghênh đón. Nhà họ Lí đến rất nhiều người, tiền hô hậu ủng rầm rộ, khí thế phi phàm, đoàn người tới nhà họ Lí, Lí Giản Phu tự mình ra đón, đàn ông được mời vào chính sảnh, nữ quyến từ Lí Thư dẫn dắt vào nội viện. Lí phu nhân đứng trước cửa thùy hoa chờ, trước chào hỏi Dương thị, Phương thị, sau đó kéo con nhìn qua, đột nhiên thút thít. “Thư nhi gầy nhiều”.

      Phương thị nghe xong cực kỳ phật ý, nghĩ thầm trong bụng : nhà họ Trương chưa từng bỏ đói ta, ta tự gầy , trách ai được?

      Lí Thư giọng oán giận với Lí phu nhân. “Suốt ngày phải cải trắng là cải củ, gầy mới lạ”.

      Lí phu nhân sợ Phương thị nghe thấy, vội nắm tay con, dẫn mọi người vào trong sảnh, chủ khách cùng ngồi. Nha hoàn dâng trà, ly trà miệng tạo hình hoa tráng men trắng nõn, như đóa sen rất đẹp. Vì Phương thị cầm ly trà xem lâu, Lí phu nhân buột miệng . “Ta còn bộ mới, chưa bao giờ sử dụng, sai người lấy đến cho Trương phu nhân mang về”.

      Phương thị nghe ra ý tứ trong câu , hừ tiếng. “Nhà ca ca ta cũng có bộ ly trà như vậy, ta nhìn có chút nhớ nhung mới nhìn lâu lát”.

      Lí phu nhân hiểu ca ca Phương thị là Phương Duệ, vì Trương Bá Lâm cưới Lí Thư nên lúc nào cũng tức giận đến giơ chân, bà trộm cười, hề giễu cợt Phương thị nữa.

      Dương thị dù thích Phương thị nhưng rốt cuộc đều là người nhà họ Trương, thấy Lí phu nhân nể mặt nể mũi như vậy cũng có phần mất hứng, bảo rằng ngồi thuyền lâu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chốc lát. Lí phu nhân muốn tâm riêng với Lí Thư, nghe vậy vội sai nha hoàn dẫn các bà khách phòng.

      Chỉ là mình Dương thị muốn nghỉ mà thôi, Phương thị muốn , nhưng vẫn bị nha hoàn mời ra, lòng buồn bực, càu nhàu với Dương thị. “Lúc trước Bá Lâm muốn cưới con nhà họ Lí, em đồng ý rồi, Đại tẩu nhìn mẹ ta xem, hai con mắt hận thể mọc luôn đỉnh đầu”.

      Dương thị cũng ưa Lí phu nhân, an ủi Phương thị. “Chỉ cần con dâu ngoan là được, để ý mẹ nó làm chi”.

      Phương thị vẫn bất mãn như cũ, có điều còn biết sợ quyền thế nhà họ Lí nên dám chửi bậy, chỉ oán trong lòng, theo nha hoàn đến khách phòng.

      Lại về Lí Thư ở lại than thở oán giận nhà chồng với Lí phu nhân lúc, Lí phu nhân đau lòng . “Ban đầu con là đừng rồi, chính con lại nhảy vào hố lửa”.

      Lí Thư nghe vậy nhăn nhó. “Quan nhân đối đãi con rất tốt”.

      Lí phu nhân . “Nó tốt chỗ nào, mẹ nhìn ra, trong nhà bần cùng làm hại nương tử mình bữa nào cũng ăn rau là rau, xanh xao vàng vọt, này cũng gọi là tốt hả?”.

      Lí Thư đáp, đỏ mặt im lặng. Lí phu nhân là người từng trải, nhìn ra chút manh mối, hỏi nữa, chỉ . “Trong tay con cũng phải có tiền, vì sao ăn ngon hơn chút?”.

      Lí Thư đáp. “Con muốn bỏ của hồi môn của mình ra nuôi nhà chồng, được cái danh hão hiền lành, kết quả chỉ khổ mình thôi”.

      Lí phu nhân hài lòng, luôn miệng khen. “Đây mới là con ta”. Lại . “Đợi con rể nhậm chức quan tốt rồi”.

      Lí Thư gật đầu, định tiếp, có nha hoàn vào bẩm. “Có vị xưng là bà vú nhà họ Trương báo rằng tiểu thiếu gia khóc nháo muốn ra phố chơi, tới hỏi Đại nương tử có cho phép ”.

      Lí phu nhân kinh ngạc, hỏi. “Nhà họ Trương làm sao lại có tiểu thiếu gia?”.

      Lí Thư trả lời. “Là tình nhân bên ngoài của quan nhân sinh, vừa rồi khóc nháo, bà vú ôm ra ngoài chơi đùa nên mẹ chưa từng thấy”. xong sai người ôm Trương Tuấn Minh vào bái kiến bà ngoại.

      Lí phu nhân phải người dễ gạt, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận. “Con trai đích trưởng chưa ra đời ôm con thiếp sinh về? Nhà họ Trương bọn họ rốt cuộc có coi nhà họ Lí chúng ta ra gì ?”.

      Bà vú bế Trương Tuấn Minh vào, thằng bé nhìn thấy Lí Thư mới chịu ngừng khóc, bị Lí phu nhân lớn tiếng lại bắt đầu gào khóc. Lí Thư vội sai bà vú bế ra ngoài, khuyên giải an ủi Lí phu nhân. “Chỉ là đứa con thứ thiếp sinh thôi, đáng giá gì, sau này vẫn phải gọi con tiếng ‘mẫu thân’ vậy”.

      Lí phu nhân nhìn Trương Tuấn Minh bao lớn, lại tính toán lúc Lí Thư xuất giá, hỏi. “Đứa này có trước lúc các con thành thân phải ?”.

      Trước lúc bọn họ thành thân vẫn là lúc giữ hiếu, Lí Thư giật mình, vội thề thốt phủ nhận. “Là con gả vào mới có, mẹ thằng bé là kỹ nữ, quan nhân coi trọng, vì vậy rước vào cửa, chỉ ôm đứa trẻ về”.

      Lí do thoái thác vẫn làm Lí phu nhân tức đến thái dương nổi gân xanh, nhưng Lí Thư quan tâm, bà có tức hơn nữa cũng làm gì được, chỉ mắng vài câu “Kém cỏi”, phất tay cho Lí Thư lui.

      Lí Thư ra khỏi cửa đổ lưng mồ hôi lạnh, gió thổi rùng mình, nhịn được hắt xì hai cái, thím Chân sợ chủ nhân bị cảm lạnh, vội chắn gió đưa về phòng, lại sai người nấu canh gừng cho uống. Lí Thư biết tính cách mẹ mình, chắc chắn tố cáo với Lí Giản Phu, vội sai thím Chân gọi Trương Bá Lâm về.

      Trương Bá Lâm lúc này chuyện hăng say với Lí Giản Phu, làm sao có thể nửa đường quay về, thím Chân ngẫm nghĩ, gọi tiểu nha hoàn tới thầm vài câu. Tiểu nha hoàn liền vào chính sảnh, bẩm Lí Giản Phu. “Lão gia, Đại nương tử thân mình khó chịu, hắt xì vài cái”.

      Lí Giản Phu thương Lí Thư nhất, vừa nghe con bị bệnh, vội sai người mời lang trung, lại thúc giục Trương Bá Lâm nhanh nhìn xem. Trương Bá Lâm cũng sốt ruột, vội vội ra khỏi chính sảnh, thấy thím Chân đứng đợi bên ngoài, hỏi ngay. “Đại thiếu phu nhân làm sao vậy?”.

      Thím Chân chỉ lắc đầu, dẫn ta đến khuê phòng ngày xưa của Lí Thư, . “Đại thiếu phu nhân có việc cần với Đại thiếu gia”. xong liền ra canh cửa.

      Trương Bá Lâm thấy thím Chân canh cửa, hình như là việc quan trọng, vội vàng vào nhà hỏi Lí Thư. “Nương tử, nhạc mẫu gặp Tuấn Minh rồi?”.

      Lí Thư trừng mắc liếc ta. “Quan nhân cũng biết?”.

      Trương Bá Lâm được xác nhận, la lên. “Nhạc mẫu thế nào?”.

      Lí Thư . “Sớm biết có hôm này, làm gì gây lúc trước?”.

      Trương Bá Lâm khó mà thừa nhận là Phương thị lừa ta mới gây ra nông nỗi, chỉ . “Ta hối hận lắm rồi, chỉ tiếc đời có thuốc hối hận mà uống”.

      Phần lớn thời điểm, phụ nữ cầu gì to tát hơn câu nhận sai, Lí Thư nghe xong, cơn giận tiêu tan hơn phân nửa, . “Mẹ thiếp nhìn ra tuổi của Tuấn Minh đúng, thiếp dối phen cho qua, nhưng chắc chắc bà kể cho cha nghe, chúng ta trước nghĩ cách đối phó ”.

      Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, đáp. “Đối phó gì nữa, đành phải mực liều chết nhận”.

      Lí Thư nghĩ cũng chỉ có thể như thế, liền thống nhất câu trả lời giữa hai người, miễn cho lúc đó lộ chân tướng. Trương Bá Lâm thấy Lí Thư chịu vì mình mà lừa gạt cha mẹ ruột, vô cùng cảm động, ôm nương tử vào lòng hồi lâu. Hai người ôm nhau, thím Chân đứng ngoài bẩm báo. “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đến”.

      Trương Bá Lâm mở cửa thấy ngoài Trương Trọng Vi ra, đằng sau còn dẫn theo lang trung. ta liền ra ngoài, nhường chỗ cho lang trung vào, lại kéo bả vai Trương Trọng Vi ra sau non bộ, hỏi. “Vẫn chuyện đó?”.

      Trương Trọng Vi buồn rầu . “Ca ca rồi, Lí thái thú lại hỏi em có đồng ý hay , em định vâng, phụ thân lại nháy mắt với em, khiến em rất khó xử”.

      Trương Bá Lâm hỏi. “Vậy rốt cuộc cậu có đồng ý ?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Dù Lí thái thú có ân với em, nhưng rốt cuộc đạo hiếu vẫn lớn nhất, em nào dám nghe phụ thân”.

      Lời này có lý, Trương Bá Lâm liền hỏi tiếp. “Vậy cậu có từng hỏi bá phụ rốt cuộc bá phụ tính toán thế nào ?”.

      Trương Trọng Vi nhìn trái nhìn phải cẩn thận, giọng . “Ý phụ thân là hai phái tranh chấp chưa quyết, tạm thời trung lập đứng nhìn thời cục tốt hơn”.

      ra Trương Bá Lâm cũng nghĩ như vậy, hâm mộ, . “Mệnh cậu tốt hơn , giống , cưới con nhà họ Lí, cũng chỉ có thể nghe lời Lí thái thú”.

      Trương Trọng Vi đánh ta quyền, cười. “Chẳng lẽ ca ca hối hận?”.

      Trương Bá Lâm cũng cười, thoải mái . “ hối hận”.

      Hai em cười vỗ vai nhau, đều tự về phòng.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y, . “Đại tẩu hình như bị bệnh, em qua thăm thử xem”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Vừa rồi vẫn khỏe mà, sao trong chốc lát bệnh rồi?”.

      Thanh Miêu sớm thăm dò tin tức, đáp. “Chỉ là trúng gió hắt xì mấy cái thôi, biết tại sao cần làm to như vậy”.

      Lí Thư tuy là con nhà quan lại giàu có, người cũng yếu ớt, nhưng chuyện bé xé ra to như vậy thực là hy hữu, bởi vậy Lâm Y dặn Thanh Miêu. “ được chung quanh linh tinh phỏng đoán của em”. xong dẫn theo, đến thăm bệnh Lí Thư.

      Lúc nàng vào cửa, Lí Thư nằm giường, Lí phu nhân ở bên nắm tay , hai mắt đẫm lệ, Lâm Y hoảng sợ, vội hỏi. “Đại tẩu làm sao vậy?”.

      Lí phu nhân vui sướng trả lời. “Lang trung vừa bắt mạch xong, bảo rằng có bầu”.

      Lâm Y mừng cho Lí Thư, liên tục chúc mừng, Lí Thư cười. “Em dâu cũng bắt mạch thử xem”.

      Vì có Lí phu nhân bên cạnh, Lâm Y ngượng, đáp. “Đại tẩu có bầu, cần nghỉ ngơi, ngày khác em lại đến thăm”.

      Bọn họ chỉ dừng lại đây buổi tối mà thôi, sao ngày khác lại đến, Lí Thư nhìn nàng ra khỏi, nhoẻn miệng cười. “Em dâu thẹn thùng”.

      Lâm Y về phòng, tin tức tốt cho Trương Trọng Vi biết, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca sắp có con trai đích trưởng, chắc là mừng khỏi ”.

      Vừa rồi Lâm Y vẫn chưa nhìn thấy Trương Bá Lâm, nhân tiện . “Đại ca biết đâu rồi, ở cạnh Đại tẩu”.

      Trương Trọng Vi nhớ tới việc trong chính sảnh, sắc mặt có chút uể oải. “Hẳn là báo tin vui cho Lí thái thú”.

      Lâm Y gật đầu, quan sát mặt chàng. “Có việc gạt em?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Việc triều đình, cho em biết cũng tổ thêm phiền não thôi”.

      Lâm Y dậm chân chống hông. “Chàng , em càng phiền não”.

      Trương Trọng Vi nhìn bộ dáng nàng là đáng , kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn, cười . “Tự em tìm phiền não, vậy để ta kể cho nghe chút”.

      ra Lí Giản Phu định buộc tội công bộ thị lang họ Vương, tấu chương viết xong, lại kí tên Trương Trọng Vi, sai chàng sau khi vào kinh trình tấu chương này lên cho hoàng thượng.

      Lâm Y hiểu, công bộ thị lang họ Vương chắc là đối thủ của Lí Giản Phu, bản thân ông ta ở trong nhà, sai sử môn sinh ra mặt.

      Trương Trọng Vi nghe Lâm Y phân tích xong, cười. “Nương tử là thông minh”.

      Chuyện ràng còn cần phải giải thích? Mặc dù được khen, Lâm Y vẫn giận liếc chàng cái, lại hỏi. “Vậy Lí thái thú có sai Đại ca cũng trình tấu chương hay ?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Đại ca nhận tấu chương rồi, ta từ chối”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “ phải chàng luôn học theo Đại ca sao, vì cớ gì Đại ca nhận mà chàng nghe theo?”.

      Trương Trọng Vi kể cho nàng nghe ý tứ của Trương Đống, Lâm Y cực kì tán thưởng. “Phụ thân sáng suốt”.

      Trương Trọng Vi tiếp, Lâm Y liền hỏi. “Vậy chàng nghĩ thế nào?”.

      Trương Trọng Vi trầm lặng lúc, . “Ta rất phục Âu Dương hàn lâm, nhất định ông ấy cần phần tấu chương đó”.

      Lâm Y hiểu tâm tình của chàng, học hành gian khổ nhiều năm đều có bầu nhiệt huyết khát vọng tồn tại, cũng phải chỉ vì bo bo giữ mình mà thôi. Nàng thấy Trương Trọng Vi vẫn ỉu xìu phấn chấn, liền khuyên giải an ủi. “Em biết đạo lý lớn như thế nào, nhưng vì nước vì dân liên quan đến đấu tranh đảng phái, lần này chàng vào kinh nhậm chức, có thể làm tận chức trách, tạo phúc cho dân chúng phương uổng khổ học bấy lâu nay”.

      Trương Trọng Vi có lý, rốt cuộc thoải mái cười. “ ra chỉ có nương tử hiểu”.

      Hai vợ chồng trò chuyện, chợt nghe bên ngoài la hét ầm ĩ, Lâm Y giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Phương thị gây , cũng đừng làm mất thể diện ở nhà người ta chứ. Nhưng nàng lo lắng vô dụng, Thanh Miêu cấp báo, đúng là Phương thị nháo.

      Vì Lí Thư vừa được chẩn ra là có bầu, chưa đầy ba tháng, Lí phu nhân sợ con đường mệt nhọc, bất lợi cho thai nhi, muốn giữ lại nhà mẹ đẻ an thai, đợi thai ổn vào kinh, nhưng Phương thị kiên quyết đồng ý, lại Lí phu nhân liền giở trò la hét ầm ĩ.

      Ngoài viện, Lí phu nhân đại khái sợ quấy rầy đến Lí Thư, cho Phương thị vào nhà, đứng ở non bộ cãi nhau với bà ta. “Rất nhiều người về nhà mẹ đẻ an thai, vì sao Thư nhi thể?”.

      Phương thị căn bản là người thể lý lẽ, mặc cho Lí phu nhân tróc môi cũng vô dụng, Lí phu nhân vốn tức giận chuyện Trương Tuấn Minh, thấy Phương thị gàn bướng như vậy, cực hối hận gả con về làm dâu cho bà ta, vào nhà với Lí Thư. “Mẹ thấy Trương Bá Lâm xứng với con, chi bằng ly hôn ”.

      Lí Thư chấn động, vuốt bụng. “Mẹ, con vừa mang bầu cốt nhục nhà họ Trương, sao có thể ly hôn được”.

      Lí phu nhân chẳng qua là nhất thời tức mới , thở dài ôm con vào lòng. “Con ta mệnh khổ, gặp phải mẹ chồng vô lý như vậy”.

      Phương thị ngang ngược, Lí Thư cũng bực, nhưng muốn ly hôn với Trương Bá Lâm, . “Mẹ, chúng con đường thủy, ngại”.

      Lí phu nhân cả giận. “Đứa kia rốt cuộc như thế nào mà có, trong lòng con ràng, ta gọi cha con trừng trị Trương Bá Lâm, con ngăn cản, giữ con ở nhà an thai, con cũng đồng ý, là con gả như bát nước hắt có phải hay ?”.

      Lí Thư bò xuống giường, rơi nước mắt dập đầu dưới chân Lí phu nhân, nức nở. “Con bất hiếu”.

      Tốt xấu cũng là con ruột mình, Lí phu nhân giận mấy cũng thể để quỳ gối dưới sàn gỗ lạnh lẽo, vội đỡ đứng dậy, sẵng giọng. “ có bầu, đừng hễ cái là quỳ xuống sàn lạnh”.

      Vẫn là mẹ ruột thương mình nhất, Lí Thư thấy Lí phu nhân ôn hòa, nghĩ tới Phương thị ương bướng, thương tâm khóc, Lí phu nhân vội vàng ôm con, dám nặng nữa, vừa vuốt vừa dỗ lúc mới tự mình đỡ nằm xuống, gọi người vào hầu hạ.

      Phương thị còn chờ bên ngoài, thấy Lí phu nhân ra, định chạy đến cãi tiếp, Lí phu nhân nhìn bà ta khinh bỉ cái, quay đầu bước . Phương thị dợm chạy theo, thím Chân vội cản lại. “Đại thiếu phu nhân tự nguyện theo vào kinh thành, Nhị phu nhân đừng náo loạn, lưu lại chút mặt mũi cho nhà họ Trương”.

      Phương thị thấy thím Chân chỉ là người hầu mà dám chuyện với mình như vậy, cực kì giận dữ, định phát hỏa, Trương Bá Lâm tiến lên. “Mẹ mệt mỏi rồi, trở về nghỉ thôi”.

      Thím Nhâm và thím Dương cũng ngại Phương thị đáng xấu hổ, nhanh chóng đến, trái phải kẹp lấy Phương thị, bước nhanh về phòng bà ta. “Nhị phu nhân mệt rồi, chúng ta về dùng trà”.

      Lâm Y đứng ở cửa, thấy bộ dạng Phương thị như vậy, vừa cảm thấy mất mặt vừa cảm thấy buồn cười, nhất thời biết biểu cảm sao nữa. Trương Trọng Vi trốn trong phòng dám ra ngoài, nghe bên ngoài yên lặng mới thò đầu ra cửa sổ quan sát, thở hắt ra. Lâm Y nghĩ bụng, Phương thị cũng là giỏi, có thể làm cho tất cả mọi người đều sợ bà ta, coi như cũng là bản lĩnh đáng gờm.

      Trương Bá Lâm biết Lí Thư mang bầu, cao hứng vô cùng, đến ngồi cạnh giường , tay ôm lấy vai nương tử, tay vuốt bụng , luyến tiếc cách xa nửa bước. Lí Thư cố ý . “Cũng phải lần đầu làm cha, đừng kích động như vậy”.

      Lúc Như Ngọc mang thai, Trương Bá Lâm căn bản muốn giữ lại đứa bé, đương nhiên cảm thấy niềm vui làm cha. Gặp gỡ Trương Tuấn Minh, thầm nghĩ phải làm sao giấu giếm chuyện đứa trẻ có trong lúc giữ hiếu, căn bản có thời gian tận hưởng lạc thú của người cha với con mình. giờ đứa bé trong bụng Lí Thư là danh chính ngôn thuận, cảm giác của ta đương nhiên khác biệt. Những lời này ta thầm muốn giữ trong lòng, ra, chỉ đùa Lí Thư. “Đây là đứa con đầu tiên của ta”.

      Phụ nữ thích nghe như vậy, Lí Thư ngoại lệ, hôm nay cảm giác vui vì chuyện Trương Tuấn Minh cũng phai nhạt nhiều.

      Trương Bá Lâm . “Nàng có bầu, còn phải ngồi thuyền bôn ba, là vất vả cho nàng, bằng ở thêm hai ngày ?”.

      Lí Thư nghe được ta có ý định như vậy, cao hứng lắm, đáp. “Sao có thể để chậm trễ hành trình vào kinh kia chứ, cũng chỉ có mình chúng ta, còn có Nhị thiếu gia nữa”.

      Trương Bá Lâm liền đứng dậy. “Vậy ta sai bọn họ trải nệm giường thuyền mềm mại chút”.

      Lí Thư cười. “ êm lắm rồi, còn trải thế nào nữa, nhưng ra chúng ta phân phòng ngủ mới tốt, sai Thanh Liên đến phòng thiếp trực đêm, quan nhân ở với Cẩm Thư ”.

      Trương Bá Lâm chịu, . “Ta đến trực đêm cho nàng”.

      Lí Thư nhớ kĩ lời Lí phu nhân dặn, muốn ngủ chung với Trương Bá Lâm, miễn cho ta nhất thời nhịn được, hại động thai, vì thế cương quyết bảo ta chuyển ra. Trương Bá Lâm thay đổi được ý kiến của nương tử, đành gọi Thanh Liên đến sai sắp xếp công việc.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 98: Củi khô lửa bốc

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Ngày hôm sau, người nhà họ Trương từ biệt Lí Giản Phu và Lí phu nhân, ra bến tàu lên thuyền, Lí phu nhân nắm tay Lí Thư ngồi chung cỗ kiệu, đường dặn dò thẳng đến khi lên thuyền. Bà xuống khỏi thuyền mà lòng vẫn luyến tiếc nỡ, ở lại bến tàu, đội mạng che mặt ngóng nhìn mãi. Lí Thư đứng ở đầu thuyền, thấy bóng dáng Lí phu nhân càng lúc càng , nghĩ đến lần này vừa biết khi nào mới có thể gặp lại thân mẫu, nhịn được rơi lệ đầy mặt, Trương Bá Lâm thương tiếc , lại thương tiếc đứa trong bụng , vội vàng giúp lau nước mắt, dỗ vui vẻ.

      Phương thị đứng ở đuôi thuyền nhìn con trai cẩn thận vỗ về con dâu, rất cao hứng, nhưng vợ chồng son thân mật, bà ta ngại đến quấy rầy, thầm nén giận, chợt thấy hai nha hoàn Cẩm Thư và Thanh Liên cũng đứng ở sườn bên kia ngắm phong cảnh, đứng cách nhau cả thước, bà ta nảy ra kế, qua đứng ở giữa hai người, cố ý dặn dò Thanh Liên. “Đại thiếu phu nhân hiền lành, an bài ngươi ở chung khoang thuyền với Đại thiếu gia, ngươi phải nhớ hầu hạ cẩn thận, thể chậm trễ”.

      Thanh Liên vốn ghen tị với Cẩm Thư đoạt được cơ hội, nghe câu này, bầu dấm chua sôi sục chỉ kém sánh ra ngoài, vò khăn . “Bẩm Nhị phu nhân, nô tỳ làm gì có năng lực đó, hầu hạ Đại thiếu gia là Cẩm Thư kia, phu nhân sang ta ấy”.

      Phương thị giả bộ kinh ngạc, nhìn Thanh Liên, lại nghiêng đầu nhìn Cẩm Thư, cười . “Ta thấy ngươi bộ dạng hơn Cẩm Thư chút, tính tình cũng mềm mại, còn tưởng là ngươi hầu hạ, ra phải”. xong xê lại vài bước gần tới Cẩm Thư, thân thiết hòa ái dặn dò. “Nếu Đại thiếu gia chọn ngươi ráng mà hầu hạ Đại thiếu gia chu đáo, sớm ngày khai chi tán diệp cho nhà họ Trương chúng ta, nếu thiếu thứ gì cứ việc tới tìm ta”.

      Thanh Liên muốn hai mắt bốc lửa, chạy sang sườn bên kia, với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, chỉ có mình Cẩm Thư hầu hạ Đại thiếu gia vô cùng vất vả, chi bằng nô tỳ cùng thay phiên”.

      mặt Lí Thư nước mắt còn chưa khô, người tựa sát vào Trương Bá Lâm, thấy ta biết ý tứ như vậy, mười phần vui, lạnh mặt lên tiếng. Thanh Liên phải người có đầu óc, vừa rồi nhất thời bị Phương thị kích thích mới giận váng đầu, ta vừa dứt lời phát giác tình hình đúng, nội tâm hối hận lắm, hận thể tát cho mình hai cái.

      Trương Bá Lâm quát mắng. “Chủ nhân sai làm gì nha hoàn phải làm theo, ai cho phép ngươi như vậy, còn dong dài nữa ta bắt ngươi quay về thuyền sau”.

      Từ lúc cùng Trương Bá Lâm đến nay chưa bao giờ Thanh Liên nghe ta nặng như vậy, đôi mắt đỏ lên, khom người lui ra. Phương thị ở phía bên kia thuyền liếc nhìn chờ ta, thấy ta quay về, cười hỏi. “Đại thiếu phu nhân cho phép rồi?”.

      Thanh Liên cực muốn phóng cho bà ta cái liếc, nhưng dám, chỉ cúi đầu để ý tới bà ta, lướt qua bên người mà . Phương thị thấy ta cư xử như vậy, trong lòng cũng bốc hỏa, cứ nghĩ tới đứa chỉ mới là thân phận nha hoàn thông phòng mà thôi, nếu tố cáo chắc chắn Lí Thư bênh bà ta, bà ta chửi bậy, mà gọi thím Nhâm tới, trách mắng. “Bà có mắt sao, ta bị đứa nha hoàn thông phòng làm nhục như vậy bà đứng ra bảo vệ ta”.

      Thím Nhâm vội vâng. “Tôi mắng nó”.

      Phương thị . “Nó cũng phải nha hoàn của ta, bà mắng thế nào”.

      Thím Nhâm hiểu, ý là bảo mình tìm chủ nhân nha hoàn tố cáo, nhưng trong lòng thím Nhâm vẫn thiên vị Lí Thư hơn, muốn , chỉ . “Nhị phu nhân là chủ mẫu đương gia, tất cả mọi người đều do phu nhân quản giáo, sao mắng được?”.

      Lời này Phương thị nghe xong cũng mát dạ, nhưng mục đích của bà ta là muốn tách hai người dính sát vào nhau ở sườn thuyền kia, vì thế trả lời. “Thanh Liên rốt cuộc vẫn là nha hoàn của Đại thiếu phu nhân, phải nể mặt chút, bà mau tìm Đại thiếu phu nhân ”.

      Thím Nhâm biết mưu của Phương thị, còn tưởng bà ta chỉ muốn làm khó dễ Lí Thư, đáp. “Thanh Liên là thông phòng của Đại thiếu gia, bằng tôi cho Đại thiếu gia?”.

      Phương thị nghĩ, quấy nhiễu Trương Bá Lâm cũng như quấy nhiễu Lí Thư, mới gật đầu. “Nhanh ”.

      Thím Nhâm bước đến đầu bên kia con thuyền, liếc mắt thấy Trương Bá Lâm và Lí Thư sóng vai đứng cạnh nhau, người trước chỉ núi xa, người sau cười ngọt ngào, bức phong cảnh đành lòng phá vỡ, nhưng Phương thị tại phía sau nhìn chằm chằm bà ta, thể kiên trì qua, lên tiếng. “Đại thiếu gia, mượn bước chút chuyện”.

      Trương Bá Lâm , còn tưởng có gì quan trọng, liền gọi Cẩm Thư sai đỡ Lí Thư về phòng. Cẩm Thư đến, đỡ lấy cánh tay Lí Thư, cẩn thận dìu vào khoang thuyền, rót ly trà táo đỏ cho chủ nhân uống, lại hỏi. “Thanh Liên hầu hạ Đại thiếu phu nhân buổi tối, nô tỳ an lòng, vẫn là để nô tỳ làm ”.

      Lí Thư cười trả lời. “Ngươi đành lòng nhường Đại thiếu gia cho nó hầu hạ? Vừa rồi nó mới đến oán giận với ta xong, bảo rằng muốn thay phiên với ngươi”.

      Cẩm Thư thầm hận trong lòng, ngoài mặt vẫn thành thành khẩn khẩn. “Nô tỳ lòng chỉ muốn hầu hạ Đại thiếu phu nhân, cho ta tính gì đâu”.

      Lí Thư đương nhiên coi lời Cẩm Thư , có điều nghe cũng êm tai hơn lời Thanh Liên , huống hồ Cẩm Thư là nha hoàn từ lớn lên cùng , hiểu nhau, Thanh Liên dù cũng là nha hoàn từ nhà họ Lí, nhưng rốt cuộc vẫn cách tầng, liền cười. “Ngươi yên tâm, ta cho con của ngươi sinh ra trước con của nó”.

      Cẩm Thư đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ rằng Thanh Liên cả đời sinh được con mới là tốt.

      Qua chút thời gian, Trương Bá Lâm vào, Cẩm Thư vội . “Lí phu nhân tặng rất nhiều nhân sâm lâu năm, nô tỳ dặn phòng bếp hầm canh gà cho Đại thiếu phu nhân”. xong liền cáo lui ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa.

      Trương Bá Lâm khen với Lí Thư. “Đúng là người hầu hạ nàng lâu năm, hiểu biết hơn hẳn Thanh Liên”.

      Lí Thư cười mắng. “Thanh Liên chỉ là muốn cùng ngủ khoang với quan nhân mà thôi, chỉ sợ trong lòng quan nhân mừng muốn chết, lại còn giả mù sa mưa”.

      Trương Bá Lâm nghe ra kiểu “liếc mắt đưa tình”, cực , lại gần ôm hôn nương tử, mới . “Thím Nhâm vừa đến tố cáo, bảo rằng Thanh Liên cung kính mẹ, chọc mẹ tức giận”.

      Bản thân Phương thị nên hình chủ mẫu, chẳng trách người hầu bất kính bà ta, Lí Thư cho là đúng, nhưng vẫn nể mặt mũi Trương Bá Lâm, giả bộ giận dữ, mắng Thanh Liên vài câu, định kêu ta đến trước mặt giáo huấn. Trương Bá Lâm vội xua. “Nàng có bầu, đừng tức giận, ta mắng là được”.

      ta đẩy cửa ra ngoài, đến khoang thứ ba ở sườn bên kia, thấy bên trong chỉ có mình Thanh Liên ngồi rơi lệ, khỏi buồn cười. “Đắc tội người khác lại làm như bản thân bị oan ức vậy”.

      Thanh Liên nghe thấy giọng Trương Bá Lâm, nhìn lại quả ta, kinh hỉ nhào vào lòng ta, hai tay ôm cổ, hai chân quấn lấy thắt lưng ta, cả người như treo lên người ta vậy. Trương Bá Lâm bị cơ thể thơm tho mềm mại như rắn nước cuốn lấy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, toàn thân nóng lên, nhất thời quên béng việc này còn mảnh.

      Thanh Liên nhéo ta vài cái, giọng ẻo lả đẩy đưa. “Oan gia, ngài còn đứng đó làm gì vậy, lại trì hoãn, Cẩm Thư lập tức quay lại”.

      Trương Bá Lâm cười mắng. “Lẳng lơ”. Vừa vừa đóng cửa lại, đặt Thanh Liên lên tấm ngăn, xốc váy ta lên, bản thân cũng cởi áo choàng, cả hai đều mặc quần yếm, trực tiếp động thân. Trong khoảng thời gian ngắn, tấm ngăn rung lắc kịch liệt, may mà bọn họ đè lên tấm ngăn chắn bên ngoài, nếu làm nhiều người hoảng hốt.

      Mọi xong xuôi, Thanh Liên vẫn bám riết lấy cổ Trương Bá Lâm chịu xuống dưới, cười hỏi bên tai ta. “Em và hai vị kia, ai giỏi hơn?”.

      Trương Bá Lâm vừa được thoải mái xong, đương nhiên phải hai câu dễ nghe dỗ dành, mà Lí Thư và Cẩm Thư đều mấy cởi mở chuyện phòng the, vì thế vỗ đùi Thanh Liên ‘đách’ cái, cười . “Đương nhiên là em giỏi nhất”.

      Thanh Liên liền nở nụ cười, môi đỏ dâng lên, hôn nhiệt tình ngừng, nhiệt độ lại lên cao, Trương Bá Lâm định đè ta lên tường tiếp, ngoài cửa lại vang lên tiếng Cẩm Thư. “Thanh Liên, ban ngày ban mặt đóng cửa làm cái gì?”.

      Trương Bá Lâm cuống quýt buông Thanh Liên ra, nhìn chung quanh, Thanh Liên ngay cả váy cũng lười sửa soạn lại, ngạc nhiên hỏi. “Em là người của Đại thiếu gia, đường đường chính chính phải trộm tình, thiếu gia hoảng chuyện gì?”.

      Câu này giả chút nào, nhưng Trương Bá Lâm lại có cảm giác bị bắt gian tại trận, nghĩ tới lọt vào tai Lí Thư, trong lòng hoảng, vội tìm rương xiêm y, lôi hết quần áo bên trong ra, chui vào, lại giọng thầm với Thanh Liên. “Tùy em bịa lý do gì qua phà, chỉ cần Cẩm Thư phát , ta liền cầu Đại thiếu phu nhân cho em và Cẩm Thư luân phiên cùng ta ở chung khoang”.

      Đề nghị hấp dẫn Thanh Liên, bởi vậy mặc dù ta hiểu Trương Bá Lâm làm sao, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, gập chốt rương vào trong rồi mới che lên, giữ khe hở để Trương Bá Lâm bị ngạt thở.

      Cẩm Thư đập cửa càng lúc càng dữ, Thanh Liên kịp sửa sang lại váy áo, liền để tán loạn như vậy ra mở cửa. Cẩm Thư thấy lâu như vậy mới mở cửa, vốn nghi ngờ, lại thấy ta bộ dạng chỉnh, lập tức hỏi. “Vì sao lâu như vậy mới mở cửa, rồi quần áo còn chỉnh?”.

      Thanh Liên vội che miệng ngáp, lại xin lỗi, giải thích. “Vừa rồi mệt mỏi, ngủ lát, bởi vậy nghe gõ cửa”.

      Cẩm Thư vừa vào trong vừa mắng. “ đến khoang hầu hạ Đại thiếu phu nhân, lại chạy đến khoang của tôi ngủ, là đạo lý gì?”.

      Thanh Liên lúc này mới nhớ ra khoang thuyền này phải của mình, cơn ghen tị trong lòng lại đốt lên, nhưng ta vẫn nhớ Trương Bá Lâm ở trong phòng, liền giả bộ nhu nhược yếu đuối, cố ý tội nghiệp trả lời. “Cẩm Thư tỷ tỷ đừng giận, là mệt mỏi quá mới mượn giường của tỷ tỷ, bây giờ lập tức sửa sang lại ngay”.

      Cẩm Thư nghe ta như vậy, hướng mắt nhìn lên giường, thấy chăn đệm còn y nguyên, có dấu vết có người ngủ, nội tâm càng nghi hơn, vừa quay đầu thấy góc giường chất đầy xiêm y, vội nhặt, mắng. “Đồ chết tiệt, xốc loạn rương xiêm y làm chi hả?”.

      Thanh Liên sợ Cẩm Thư mở rương, vội vàng chạy lại kéo tay Cẩm Thư, . “Là em tìm cái váy mới lật lên kiếm, Cẩm Thư tỷ tỷ bớt giận, em nhặt lên đây”.

      Cẩm Thư ngồi xuống ghế nhìn Thanh Liên dọn dẹp quần áo. Thanh Liên dám mở rương, dây dưa kéo dài thời gian, nhặt từng cái từng cái lên gấp, gấp xong vẫn cầm tay, Cẩm Thư nhìn sốt ruột, đoạt lấy, gấp hai ba cái xong lập tức phải mở rương ra.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 99: tình bại lộ

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thanh Liên sợ nhảy dựng, vội cầm chặt cổ tay Cẩm Thư, . “Cẩm Thư tỷ tỷ, khóa bị hư, cẩn thận làm thương tay”.

      Cẩm Thư cũng bị hành động đột ngột của ta làm hoảng hốt, định sờ thử cái khóa, thím Nhâm bên ngoài bỗng đến gọi. “Hai vị tỷ tỷ, Đại thiếu phu nhân nôn nghén, canh gà vừa ăn xong ói ra toàn bộ, các người còn nhanh chân chạy qua hầu hạ?”.

      Thanh Liên vạn phần cảm tạ thím Nhâm tới lúc này, vội vàng kéo tay Cẩm Thư chạy ra ngoài. “Ôi chao, Đại thiếu phu nhân sao lại ói ra kia chứ, Cẩm Thư tỷ tỷ, chúng ta mau nhìn”.

      Khi cần săn đón nịnh bợ Lí Thư, Cẩm Thư đương nhiên muốn thua Thanh Liên, gạt tay ta ra, trước bước ra cửa. Thanh Liên nhìn thấy Cẩm Thư và thím Nhâm rẽ qua đầu thuyền mất, vội trở lại xốc rương xiêm y, vỗ ngực . “Nguy hiểm , Đại thiếu gia nhanh , đừng quên thiếu gia nợ em lần này đấy nhé”.

      Vừa rồi thím Nhâm , Trương Bá Lâm cũng nghe thấy, bây giờ ta lo lắng Lí Thư, Thanh Liên chỉ thuận miệng ậm ừ tiếng, lao ra cửa. ta trở lại chỗ Lí Thư, trong khoang thuyền, Lí Thư nằm giường, được Cẩm Thư hầu hạ súc miệng. Sắc mặt Lí Thư tái nhợt, thấy ta vào, miễn cưỡng cười hỏi. “Giáo huấn Thanh Liên xong rồi?”.

      Trương Bá Lâm cật lực che giấu biểu cảm, nhận lấy chén nước từ Cẩm Thư, kề đến miệng , làm bộ giận. “Chính nàng nôn ọe thành thế này rồi còn quan tâm nha đầu kia làm chi chứ”. Tiếp theo lại thân thiết hỏi. “Cảm giác đỡ hơn , nghe ngậm mơ muối có thể ngăn cơn nôn, ta gọi bọn họ mua?”.

      Lí Thư súc miệng, nhổ nước bẩn vào ống nhổ, cười. “ tại là lúc nào, mơ phải đến sang năm, hơn nữa chúng ta lênh đênh sông, đâu mua được chứ”.

      Trương Bá Lâm cười ngây ngô phụ họa, giúp đỡ nương tử súc miệng xong, lại thay vuốt lưng. Cẩm Thư bưng ống nhổ ra, thầm nghi ngờ, nếu Trương Bá Lâm đến giáo huấn Thanh Liên, vì sao vừa rồi thấy ta trong phòng? Cẩm Thư đoán đủ thứ, Thanh Liên lắc mông tới, hỏi. “Cẩm Thư, Đại thiếu phu nhân đỡ chưa?”.

      Vừa rồi vẫn luôn miệng “Cẩm Thư tỷ tỷ”, nháy mắt quay lại gọi đích danh, Cẩm Thư cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn nhìn người Thanh Liên, chỉ mới lát nhưng ta lại thay váy áo, tóc cũng chải lại, nỗi nghi ngờ trong bụng càng lúc càng gia tăng.

      Thanh Liên thấy Cẩm Thư đáp, cũng chẳng thèm để ý, lập tức định tiến đến đẩy cửa, sực nhớ Trương Bá Lâm đại khái ở trong ấy, bản thân cũng thể lỗ mãng xông vào quấy nhiễu vợ chồng bọn họ thủ thỉ, vì thế rụt tay về, lại lắc mông mất.

      Cẩm Thư nhìn ống nhổ trong tay, thấy ta ngay cả chút giả ý muốn giúp cũng có, căm giận, chạy vài bước đuổi theo, nhét ống nhổ vào tay ta, . “Buổi sáng Đại thiếu phu nhân do hầu hạ, sao có thể lười biếng như vậy, mau mau rửa ống nhổ, rồi xuống phòng bếp nấu cháo hoa bưng lên”.

      Thanh Liên đương nhiên phục, định đấu võ mồm rồi, nhớ lại Trương Bá Lâm cam đoan, bằng nhân nhượng trước, cho Cẩm Thư ngông nghênh , đến lúc đó ngã xuống mới càng đau, vì thế liền nheo mắt cười, ôm ống nhổ xuống đuôi thuyền. “Cẩm Thư tỷ tỷ yên tâm, ta rất trung thành và tận tâm với Đại thiếu phu nhân, hầu hạ thiếu phu nhân tốt”.

      ta như vậy, Cẩm Thư nghe xong cảm giác gì, nhưng Trương Bá Lâm bên trong khoang nghe xong lại chột dạ, sợ thỏa mãn cầu của Thanh Liên, ta kể chuyện vừa rồi cho Lí Thư, vì thế vội . “Nương tử, nàng sai Thanh Liên trực đêm, nhưng nó tay chân vụng về, cũng thiếu ánh mắt, ta lo lắng, vẫn để ta tự mình chăm sóc nàng mới tốt”.

      Lí Thư biết ngóc ngách ngả rẽ trong lòng ta, còn tưởng ta nỡ rời mình, che miệng cười. “Bớt lấy cớ , bảo quan nhân quan nhân phải , Cẩm Thư nàng kia ngóng trông hết sức đây”.

      Trương Bá Lâm thấy theo kế hoạch mình định, trong lòng hoảng, định trực tiếp ra lại sợ sinh nghi, nhất thời đứng ngồi yên. Lí Thư nhìn bộ dạng ta, cân nhắc lúc, thử hỏi. “Quan nhân thích Cẩm Thư?”.

      Trương Bá Lâm liên tục gật, lại vội vàng lắc.

      Lí Thư ngạc nhiên hỏi. “Rốt cuộc quan nhân có ý gì, trực tiếp ra là được, còn đánh đố thiếp làm chi?”.

      Trương Bá Lâm nắm tay . “Nương tử, ta định tự mình chăm sóc nàng, nhưng nàng muốn, bởi vậy ta định cho Thanh Liên và Cẩm Thư đổi”. ta vừa , vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Lí Thư, thấy tỏ ra giận, liền tiếp. “Nàng đừng đa tâm, ta chỉ là thấy Cẩm Thư thận trọng, lại hầu hạ nàng quen, hẳn là sai bảo thuận tay hơn Thanh Liên”.

      Lí Thư hỏi. “Quan nhân nghĩ như vậy?”.

      Trương Bá Lâm thấy có ý chịu, mừng rỡ, vội . “Đều là nha hoàn thông phòng, lại phân cao thấp, ta đương nhiên là vì lo lắng cho nương tử”.

      Trong mắt người ngoài, Cẩm Thư và Thanh Liên đều là người nhà họ Lí, khác biệt, ngày thường cũng thấy Trương Bá Lâm đặc biệt thiên vị Thanh Liên, bởi vậy Lí Thư tin ta tình, có điều trong tâm muốn Thanh Liên đoạt trước của Cẩm Thư, chỉ . “Thanh Liên tận tâm hay nhất thời nhìn ra, chi bằng bảo nó và Cẩm Thư cắt lượt đổi”.

      Đây đúng là kết quả Trương Bá Lâm muốn, vội gật đầu. “Nương tử đúng là cẩn thận, nếu chỉ người trực đêm, lâu dài khó tránh khỏi mỏi mệt, vẫn là thay phiên tốt hơn”.

      Lí Thư gật đầu, việc Cẩm Thư Thanh Liên thay nhau đổi lượt đến đây xem như định ra.

      Trương Bá Lâm vội vã tin tức này cho Thanh Liên, liền dối rằng nhà xí, ra ngoài. Lí Thư định nhắm mắt ngủ trong chốc lát, Cẩm Thư vào, bẩm. “Đại thiếu phu nhân, vừa rồi thiếu phu nhân Đại thiếu gia giáo huấn Thanh Liên?”.

      Lí Thư “Ừ” tiếng. “Nha đầu kia có chút hỗn xược, bởi vậy ta để Đại thiếu gia dạy dỗ nó mấy câu”.

      Cẩm Thư . “Thanh Liên vừa rồi ở trong khoang thuyền của nô tỳ, nhưng Đại thiếu gia lại ở đó”.

      Lí Thư để ý, thuận miệng . “Hẳn là lúc ngươi đến Đại thiếu gia xong rồi, nơi khác”.

      Cẩm Thư lắc đầu, tiến lại gần hai bước. “Nhưng nô tỳ là tìm Đại thiếu gia trước, tìm khắp nơi thấy mới tìm Thanh Liên”.

      Lông mày Lí Thư khẽ nhếch lên, con thuyền chỉ có bấy nhiêu, Trương Bá Lâm ở bên ngoài, lại ở trong khoang, chẳng lẽ nhảy xuống sông?

      Cẩm Thư tiếp. “Lúc nô tỳ quay về khoang thuyền, cửa khoang đóng chặt từ bên trong, gõ hồi lâu, mở cửa ra lại chỉ có Thanh Liên, Đại thiếu gia vẫn bặt vô tín, là khiến người ta buồn bực…”.

      Lí Thư đợi Cẩm Thư xong, vội vàng ngắt lời. “Nhanh tìm xem Đại thiếu gia bây giờ ở đâu, lặng lẽ quan sát là được, chớ quấy nhiễu”.

      biết vì sao, Cẩm Thư có cảm giác hưng phấn, phải làm chuyện này, vội vàng ra khỏi khoang, cũng nơi khác, lập tức hướng khoang thuyền của chính ta. Phán đoán của Cẩm Thư chuẩn xác, Trương Bá Lâm ở trong khoang của ta, vừa xong tin tức tốt cho Thanh Liên, Thanh Liên cảm tạ, rồi lại cuốn lấy ta, lúc này Trương Bá Lâm dám hành động lần nữa, đẩy ra xuống dưới, dỗ. “ tháng của ta phân nửa đều là của em, gấp gáp cái gì”.

      Thanh Liên có chút thất vọng, đành phải . “Vậy đêm nay thiếu gia phải giống như ban nãy ấy, đặt em ngay lên tường”.

      Trương Bá Lâm cười . “Được, được, được, chỉ mong buổi tối Cẩm Thư chớ đến quấy rầy”.

      Cẩm Thư dán vào cửa nhìn lén, lỗ tai dỏng lên, nghe đến đó, nhịn được thầm cười lạnh, rời khỏi chỗ đó, về bẩm báo với Lí Thư, cũng quên thêm mắm thêm muối. ta cũng là người có tâm nhãn, lời giúp Trương Bá Lâm lau sạch vết bẩn, chỉ . “Nô tỳ thấy Đại thiếu gia liên tục đẩy ra, nó lại cứ sấn đến quấn lấy”.

      Lí Thư nhìn liếc qua Cẩm Thư, hỏi. “Ngươi cần giải vây cho Đại thiếu gia, nếu Đại thiếu gia muốn, vì sao phải cho Thanh Liên và ngươi cắt lượt thay phiên trực đêm?”.

      Cẩm Thư còn chưa biết việc thay phiên trực đêm, nghe vậy càng hận Thanh Liên, nhưng ngoài miệng lại . “Việc này nô tỳ nguyện ý, để Thanh Liên hầu hạ Đại thiếu phu nhân, nô tỳ càng lo lắng thêm”.

      Lí Thư trong lòng ngập tràn đều là chuyện Trương Bá Lâm và Thanh Liên, lười nghiền ngẫm xem câu này tình hay giả ý, sai. “Gọi thím Chân tới đây”.

      Cẩm Thư hiểu, đây là định đối phó với Thanh Liên, mừng rỡ, vội vâng dạ ngay. bao lâu sau, thím Chân vội vã đẩy cửa vào, hỏi. “Đại thiếu phu nhân lại nôn ọe?”.

      Lí Thư lắc đầu, ý bảo thím Chân đóng cửa lại, . “Nha đầu Thanh Liên kia muốn lật trời”.

      Thím Chân cũng hỏi lật trời bằng cách nào, chỉ hỏi. “Cho uống thuốc hay bán ?”.

      Lí Thư chậm rãi dùng móng tay vẽ vòng vòng lên bàn, trả lời. “Rốt cuộc nó cũng là nha hoàn nhà họ Lí ta, đổi thành người khác còn biết thế nào đâu, trước chừa cho nó con đường sống”.

      Thím Chân vâng theo, đến trước giường, kéo rương lớn dưới gầm ra, bên trong là tầng tạp vật, bà dời hết , biết ấn ở đâu, rương tách ra làm hai, ra rương có tường kép, tầng bên ngoài, tầng bí mật. Phía trong đặt hộp , tinh xảo vô cùng, bà đếm từ tay phải qua tới thứ ba, lấy ra cho Lí Thư nhìn, hỏi ý kiến. “Là cái này , nếu nó vẫn nghe lời, liền dùng cái thứ hai”.

      Lí Thư gật đầu, nhắm hai mắt lại. Thím Chân thấy vẫn mất hứng, an ủi . “Thanh Liên chỉ là đứa nha hoàn thông phòng thôi, lá gan có lớn đến đâu nữa cũng làm ra nổi gì, Đại thiếu phu nhân nếu vì chuyện này mà giận hư thân mình, đáng”.

      Lí Thư thở dài. “Ta tức nó làm gì, ta là tức Đại thiếu gia, nếu ý chí Đại thiếu gia kiên định, Thanh Liên làm sao thực được”.

      Thím Chân dày dạn kinh nghiệm, tuy chỉ nghe được vài câu cũng đoán được đại khái toàn bộ tình, cười . “Đại thiếu phu nhân biết đùa, đàn ông là con mèo tham ăn, ngay cả khi ai dụ dỗ còn phải thường thường ra ngoài trộm hai, huống chi là chủ động dâng mỡ đến miệng”.

      Lí Thư miễn cưỡng cười. “Nếu ta tính tình ghen tị Đại thiếu gia như vậy cũng dễ hiểu, đằng này ta chủ động Đại thiếu gia dời qua bên khoang kia, còn an bài người hầu hạ, Đại thiếu gia lại thích đường đường chính chính ngoài sáng, cứ phải lén lút, ta tức giận sao được. Nếu Đại thiếu gia muốn Thanh Liên, với ta tiếng là xong, chẳng lẽ ta cho?”.

      Thím Chân cười ra tiếng, thấy Lí Thư bất mãn nhìn mình, vội đến gần ghé tai vài câu. Lí Thư nghe xong cũng cười, vỗ bà cái. “Thím Chân là già mà còn đứng đắn, chẳng lẽ đàn ông thích trộm tình, ta liền…”. Lí Thư xấu hổ hết được, thím Chân tiếp lời. “Đại thiếu phu nhân vì vậy mà thương tâm, tôi còn phải chúc mừng Đại thiếu phu nhân kia”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :