1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 90: Trọng Vi làm con thừa tự


      Trương Trọng Vi trả lời. “Tôi có năng lực gì, bản thân tôi , chỉ bằng văn thơ của mình nhất định thể đứng vị thứ ba, tất cả đều dựa vào Lí thái thú, chịu ân của ông ấy, làm sao cự thu nha hoàn ông ấy tặng được, nếu chẳng phải là đánh vào mặt mũi ông ấy, làm ông ấy mất thể diện sao?”.

      Lâm Y thấy chàng biết nặng , rất là vui mừng, thầm nghĩ chàng tuy là thành vậy nhưng hề ngu ngốc, nàng . “Vậy sau này có tính toán gì ?”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng quan tâm, liền giải thích chuyện làm quan sau khoa cử, ở Đại Tống thi đậu xong là mệnh quan rồi, bước lên con đường làm quan là mười phần chắc chắn, chỉ chờ triều đình bổ nhiệm chức danh. Chàng vừa vừa nghĩ nên đề cập với Lâm Y việc hôn sao đây, nhưng nghĩ lúc lâu vẫn cảm thấy nên phái bà mối đến mới đủ trịnh trọng, vì thế thẳng tới khi cả hai tạm biệt cũng vào chính đề.

      Nhị phòng họ Trương có hai cậu con trai cùng đậu khoa cử, cả làng quê chấn kinh, buổi chiều rất nhiều người tới lui chúc mừng, cảnh tượng náo nhiệt. Dương thị đứng ở cửa viện nhà cũ nhìn sang, trở về cảm thán với Trương Đống. “Chuyện tốt đều là chuyện nhà người ta”.

      Trương Đống an ủi bà. “Đó cũng phải người ngoài, là cháu trai ruột thịt của chúng ta mà”.

      Dương thị nhìn phu quân, . “Cháu trai có thân nữa làm sao bằng con trai?”.

      Trương Đống lên tiếng, đứng trước cửa sổ nghe tiếng chúc tụng cách vách ầm ĩ, mặt khỏi tỏ vẻ hâm mộ. Dương thị đứng bên cạnh ông ta, làm như vô tình lẩm nhẩm. “Tuổi gần nửa trăm, dưới gối con, về già chỗ dựa vào, hay là xin đứa cháu trai đến làm con thừa tự mà dưỡng lão”.

      Ở Đại Tống, người gần năm mươi được xưng là ông già. Trương Đống hiểu, đề nghị nhận đứa cháu làm con thừa tự là có lý, nhưng ông ta muốn nhận mình già, vẫn nghĩ chỉ cần trả hết nợ nần xong, vào kinh mưu chức quan, lại nạp thêm vài mỹ thiếp… nghĩ ngợi, Dương thị lên tiếng ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. “Quan nhân, tôi thấy Trọng Vi đứa này rất tốt, bằng thừa dịp nó còn ở nhà, cho làm con thừa tự ”.

      Trương Đống vẫn nghĩ đến chuyện nạp thiếp, nghe câu này có chút mất hứng. “Cháu trai làm con thừa tự làm sao bằng con ruột của mình?”.

      Dương thị cười. “Trọng Vi là tân tiến sĩ, chớp mắt làm quan, có đứa con như vậy mặt lão gia cũng thêm sáng rọi”. xong ghé vào bên tai Trương Đống thầm, bảo ông ta rằng nhận cháu làm con thừa tự căn bản gây trở ngại bản thân có thêm con trai, đợi lên kinh nạp thiếp cho ông ta như thường.

      Trương Đống do dự hỏi. “Nếu nhận con thừa tự, ngày sau lại có con ruột sao?”.

      Dương thị sẵng giọng. “Phụ lão tử ấu, cho dù có con ruột vẫn cần huynh trưởng dìu dắt, chẳng qua là gia sản tương lai phân làm đôi thôi. Chúng ta bây giờ ôm cọc nợ, có sản nghiệp để người khác thèm thuồng hay sao?”.

      Trương Đống động tâm, cân nhắc lúc, lại trằn trọc suy nghĩ đêm. Ngày hôm sau sang nhà Nhị phòng, ra việc muốn nhận con thừa tự. Trương Lương nghe xong quả phản đối, là cảm thấy cho Trương Trọng Vi làm con thừa tự Đại phòng có gì hại, hai là niệm tình huynh đệ ruột thịt, vì thế tự đồng ý. Nhưng Phương thị biết được việc này, quyết chịu, bà ta muốn cưới Lâm Y về đây, có thể nào trơ mắt nhìn đống của hồi môn của nàng nâng nhà khác? Vì thế cãi nhau trận lớn với Trương Lương, . “Nếu tình muốn nhận con thừa tự, lúc trước sao nhắc tới, bây giờ thấy Trọng Vi có tiền đồ lại nhớ thương?”.

      Trương Lương cũng đoán được Trương Đống muốn nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự hơn phân nửa nguyên do là vì thân phận tiến sĩ của chàng, ngoài miệng vẫn biện hộ cho trai. “Lúc ấy ở kì giữ hiếu, làm sao đề cập chuyện con thừa tự, giờ bọn họ sắp vào kinh, cho nên muốn nhận trước khi lên đường”.

      Nhắc tới vào kinh, Phương thị nhớ đến món nợ Đại phòng chưa trả hết, bị chủ nợ ràng buộc mới chậm chạp chưa , bà ta cứ nghĩ đến của hồi môn của Lâm Y e là bị bắt bỏ ra bù vào chỗ thiếu hụt của Đại phòng thịt lại đau, gì cũng chịu cho Trương Trọng Vi làm con thừa tự.

      Trương Lương cố kiên nhẫn khuyên bà ta. “Trọng Vi dù qua Đại phòng vẫn cứ là con ruột của phu nhân thôi”.

      Phương thị , nhăn nhó. “Của hồi môn của Lâm Tam nương…”.

      Trương Lương ngắt lời. “Bá Lâm chớp mắt xuất sĩ làm quan, còn sợ có tiền dưỡng gia hay sao?”.

      Trong lòng Phương thị, tiền của con trai và tiền của con dâu giống nhau, vì thế chịu nghe, tiếp tục khóc nháo. Trương Lương khỏi tự hỏi, lúc trước cưới Phương thị về nhà, bà ta vẫn là tiểu nương tử biết tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào mà mới vài thập niên trôi qua bỗng biến thành người đàn bà đanh đá ngu si như vậy?

      Chuyện con thừa tự này, chỉ cần trong gia tộc vẫn có đàn ông trụ cột phụ nữ có quyền xen miệng, Trương Lương chịu trưng cầu ý của Phương thị là cho bà ta mặt mũi lắm rồi, giờ thấy bà ta càng lúc càng biết xấu hổ, lòng cũng nguội lạnh, tự sai người mời Trương Đống đến thương nghị chuyện nhận con thừa tự. Phương thị mắt thấy chuyện ấy thành kết cục định, uể oải ghê gớm, nhưng cũng muốn tranh cho Trương Trọng Vi nhiều lợi ích hơn nữa, chạy đến với Trương Đống. “Dù sau này Đại ca có con ruột nữa, gia sản cũng phải phân cho Trọng Vi nửa”.

      Trương Đống khi chấp nhận chuyện con thừa tự đương nhiên là bỏ được gia sản, vì thế viết thẳng vào công văn. Nhận con thừa tự cũng giống như thành thân vậy, con cái có quyền lên tiếng, hai phòng họ Trương thương lượng náo nhiệt như thế, Trương Trọng Vi vẫn hay biết gì, tới lúc Trương Lương gọi chàng dập đầu mới hiểu từ nay về sau mình đổi nhà.

      Chàng đầu óc trống rỗng bước ra khỏi nhà chính, vô tình gặp Trương Bá Lâm, kinh ngạc hỏi. “Ca ca, cha mẹ thế nhưng cho em làm con thừa tự nhà Đại bá”.

      Trương Bá Lâm cũng sửng sốt, nhưng chợt trấn định, vỗ bả vai đệ đệ an ủi. “Cùng là họ Trương mà, có gì quan trọng hơn, hơn nữa Đại bá dưới gối con, nên có người phụng dưỡng, đây cũng là đạo hiếu”.

      Đạo lý, Trương Trọng Vi hiểu , nhưng Trương Lương và Phương thị chưa từng đến báo cho chàng tiếng, chàng có cảm giác mình bị vứt bỏ, trong lòng khổ sở vô cùng, lẳng lặng lên tiếng, lầm lũi về phòng.

      Trước từ đường, Trương Đống và Trương Lương kí kết công văn cho làm con thừa tự, Trương Đống mang về cho Dương thị nhìn, . “Mấy năm qua phu nhân chưa bao giờ quên việc này, hôm nay xem như toại nguyện”.

      Dương thị cười, sai Lưu Hà nhận lấy công văn, rồi tự mình ra ngoài dọn dẹp gian phòng trống, chuẩn bị cho Trương Trọng Vi vào ở. Lâm Y nghe bên ngoài có động tĩnh, kêu Thanh Miêu ra ngoài hỏi thăm. chốc, Thanh Miêu quay về đáp. “Tam nương tử, Nhị thiếu gia làm con thừa tự Đại phòng”.

      Tin tức này quá sức đột ngột, Lâm Y ngây ra hồi mới hoàn hồn, nhưng vẫn tin lắm, Phương thị còn hăm he của hồi môn của nàng mà, sao bỗng dưng lại cho Trương Trọng Vi làm con thừa tự người khác?

      Thanh Miêu . “Công văn kí, cũng dập đầu nhận, ngay lúc ấy sửa miệng gọi Đại lão gia là phụ thân, có thể giả bộ sao?”.

      Lâm Y kinh ngạc. “Nhị phu nhân đồng ý ư?”.

      Thanh Miêu cười. “Tất nhiên là , khóc nháo ì xèo các kiểu, xài hết mọi chiêu thức, bất đắc dĩ Nhị lão gia nghe bà ta”. xong vỗ tay. “Vậy tốt rồi, Tam nương tử dù gả cho Nhị thiếu gia cũng cần mỗi ngày nhìn mặt Nhị phu nhân”.

      Thanh Miêu nhắc đến hôn , Lâm Y cẩn thận nhớ lại phen, rốt cuộc hiểu vì sao Dương thị thường chiếu cố nàng, thậm chí sợ đắc tội Phương thị thay nàng đòi công bằng, ra sớm tính kế nhận Trương Trọng Vi làm con thừa tự mới coi nàng như người trong nhà.

      Thanh Miêu nghe xong nàng phân tích, cũng giật mình. “ ra vài năm trước Đại phu nhân bắt đầu tính toán chuyện nhận con thừa tự, sắc sảo thế ai so bì được? Nay nếu Đại phu nhân đến cầu thân, Tam nương tử có chịu hay ?”.

      Lâm Y nở nụ cười, nàng vừa tra khảo Trương Trọng Vi, kết quả thập phần vừa lòng, về phần mẹ chồng tương lai cẩn thận ứng phó là được, hơn nữa giờ nàng gia sản giàu có, cho dù đến Đại phòng người khác cũng phải coi trọng nhún nhường phần, có gì đáng lo.

      Buổi tối, Trương Trọng Vi dời lại đây, bái kiến tân phụ thân mẫu thân, Dương thị thấy vẻ mặt chàng có chút uể oải, muốn chàng cao hứng, liền hỏi. “Ngày mai ta mời bà mối đến cầu thân Lâm Y, thế nào?”.

      Trương Trọng Vi nghe xong câu ấy, mặt quả nhiên liền tươi cười, đứng dậy hành lễ, đáp. “Toàn nhờ mẫu thân làm chủ”.

      Trương Đống chờ chàng ra ngoài, mới với Dương thị. “Đứa này quá mức nữ nhi tình trường, tốt”.

      Dương thị cho là đúng, chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ này ai cũng bạc tình bạc nghĩa mới tốt hay sao?

      Ngày tiếp theo, bà mối đến, nghe Dương thị dặn dò, đến cầu hôn Lâm Y. Lâm Y vẫn chịu giao thảo thiếp là muốn nhìn xem Trương Trọng Vi xử lý Thanh Liên thế nào, bây giờ nàng hài lòng, đương nhiên chịu gả, sảng khoái điền thảo thiếp giao cho bà mối. Hai bên tình nguyện, làm việc cũng nhanh chóng. Bà mối đến đến , rất nhanh trao đổi định thiếp. Ngày hôm đó, bà mối tặng lễ đính hôn đến, bốn bình rượu vàng, đôi sơn dương, còn có hòm gỗ chạm khắc ngũ nam nhị nữ. Lâm Y dù giỏi giang cũng biết gì về các hạng mục công việc thành thân, biết đáp lễ thế nào, vội sai Thanh Miêu mời thím Dương đến thỉnh giáo thím.

      Thím Dương lật khăn phủ lên xem, thấy bên trong có châu ngọc và trang sức, còn có bảy thứ trà bánh, vân vân, chậc lưỡi thôi. “Đại phòng tặng lễ đính hôn chiếu theo quy củ nhà quan lại, phong phú hơn cả lúc Nhị phòng cầu cưới Đại thiếu phu nhân”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Đại phòng thiếu nợ chưa trả hết, ở đâu ra tiền?”.

      Thím Dương trả lời. “Chắc là vay nữa”.

      Thanh Miêu oán giận. “Vay tiền mua lễ đính hôn, sau này cũng là Tam nương tử phải trả, thực vô nghĩa”.

      Thím Dương cười. “Nha đầu này, người ta còn chưa mở miệng đòi Tam nương tử trả đâu, cháu chộp trước. Hơn nữa lễ đính hôn phong phú, Tam nương tử cũng có thể diện, Đại phòng thà vay tiền cũng muốn cho Tam nương tử hãnh diện, đây phải chuyện tốt ư?”.

      Thanh Miêu nghe xong, lập tức vui vẻ, vội . “Vẫn là Đại phòng tốt, nếu đổi thành Nhị phòng, nhất định thể tưởng tượng nổi”.

      Lâm Y thấy Đại phòng tôn trọng nàng, đột nhiên cảm thấy Dương thị tốt hơn Phương thị gấp trăm lần, nghĩ bụng : quả nhiên người hiểu quy củ làm việc cũng tận tình. Nàng cảm động và thương Đại phòng nhà họ Trương, ấn theo thím Dương dạy bảo, đáp lễ đính hôn nhiều, đỡ cho bọn họ bị thiếu hụt. Nhưng cảm động cảm động, vẫn phải cẩn thận đề phòng, lúc trước điền thảo thiếp rồi định thiếp, khi liệt kê của hồi môn, Lâm Y đều giảm bớt nửa con số, giờ dù Đại phòng làm việc có tâm, nàng vẫn sửa lại ý định.

      Thanh Miêu vô cùng khó hiểu hành động đó, hỏi. “Tam nương tử gả vào nhà họ Trương mang theo tiền tài sao? Chờ chủ tử xuất giá, nữ hộ cũng người, lưu lại nửa gia sản ghi vào danh nghĩa ai?”.

      Lâm Y . “ người, tiền tài ruộng đất tất nhiên phải mang theo toàn bộ vào nhà họ Trương”.

      Thanh Miêu lại càng chẳng hiểu gì, hỏi tiếp. “Nếu mang theo hết, vì sao viết vào của hồi môn?”.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 91: Lâm Y thành thân


      Lâm Y muốn giấu giếm tài sản mới làm như thế, ruộng nước, ruộng cỏ linh lăng và đàn ngỗng dễ dàng giấu hơn tiền mặt, phòng ngừa gả vào nhà họ Trương bị người ta dòm ngó. Nàng thầm với Thanh Miêu vài câu cho hiểu, lại dặn dò. “ được cho người khác biết”.

      Thanh Miêu nhìn lễ đính hôn tràn trề phong phú, cảm thấy Lâm Y lo lắng quá mức, nhưng làm việc để lại đường lui luôn tốt hơn, bởi vậy gật đầu.

      Đại phòng họ Trương đại khái nghĩ muốn vội vàng nghênh tân nương vào cửa, sợ chậm trễ Trương Trọng Vi vào kinh nhậm chức quan, chưa tới nửa tháng thần tài lại đến, đầu tiên là trang sức, bởi vì nhà nghèo thể chế trang sức bằng vàng nên đổi toàn bộ sang bạc, mặt khác còn có mão đính châu ngọc, bốn thức hoa cài tóc, lụa màu bảy đoạn, tất cả đều chiếu theo quy củ nhà quan lại.

      Phương thị đứng ngay cửa nhìn sang cách vách, nghĩ trong đầu cảnh náo nhiệt này vốn nên thuộc về Nhị phòng, tâm tình khó nhịn, kéo cánh tay thím Nhâm, bày ra vài phần khí phái chậm rãi đến phòng Lâm Y, nhìn nhìn lễ vật, cầm trang sức lên đánh giá, cố ý với thím Nhâm. “Là mắt ta tốt hay sao ấy? Trâm thoa này nhìn giống làm bằng vàng?”.

      Thanh Miêu xùy. “Nhà phu nhân chỉ sợ ngay cả bạc cũng moi đâu ra được”.

      Lâm Y để ý Trương Trọng Vi, muốn tranh chấp với Phương thị, vì thế trách Thanh Miêu vài câu, tiến đến mời Phương thị ngồi xuống dùng trà. Phương thị chịu ngồi, chỉ quanh quẩn lại chỗ đặt lễ vật, lật này lật nọ lên kiểm tra, lúc ngại lụa màu ngắn, lúc ngại hoa cài tóc màu sắc già nua. Lâm y nhịn nổi tính tình thối của bà ta, vội vàng thò tay vào bình đồng lấy ra mấy văn, lặng lẽ nhét vào tay thím Nhâm.

      Thím Nhâm nhận ra trong tay có thứ gì đó, khóe miệng liền kéo đến tận mang tai, đến cạnh Phương thị . “Nhị phu nhân, nhà quan lại giống nhà nghèo áo vải chúng ta, ngay cả tặng quà cáp cũng chú ý đủ thứ lễ nghi”.

      Phương thị cho là đúng. “Lễ nghi gì? Sao ta nhìn ra?”.

      Thím Nhâm chỉ vào mão châu ngọc, . “Người bình thường ai tặng cái này, tặng cũng biết đội lúc nào”.

      Phương thị sống đến từng đó tuổi cũng chưa được đội mão đính châu ngọc bao giờ, nghe xong vừa xấu hổ vừa ghen tị, lẩm bẩm. “Vay tiền dát vàng lên mặt, ai làm được?”.

      Thím Nhâm hiểu tính Phương thị nhất, nghe thấy câu đó liền biết được bà ta muốn , kéo cánh tay đỡ bà ta đứng dậy, nửa phần dìu nửa phần lôi, túm bà ta ra khỏi cửa. Thanh Miêu nhìn bọn họ xa, quay đầu lại với Lâm Y. “Nhị phu nhân dù dễ chọc người ta ghét, nhưng vừa rồi sai, Đại phòng nhà họ Trương quả thực phồng má giả mập, mấy thứ lễ vật này nhất định hề rẻ tiền”.

      Lâm Y vô số lần tưởng tượng, khát khao hôn lễ của mình, nhìn thấy quà cáp xa xỉ chói sáng như vậy chỉ thấy vui, căn bản tính toán đến giá, nghe vậy trừng mắt liếc Thanh Miêu cái, sẵng giọng. “Cả đời chỉ có lần chẳng lẽ thể xa xỉ chút hay sao, ta thấy Đại phu nhân là hiểu ý ta”.

      Thanh Miêu muốn chê cười nàng còn chưa gả vào nịnh mẹ chồng, lại sợ nàng ngượng, trốn ra ngoài cười hơi mới vào trong lại, giúp nàng chuẩn bị quà đáp lễ.

      Vì Đại phòng nhà họ Trương tặng lễ trịnh trọng như vậy, Lâm Y cũng dám chậm trễ, dẫn Thanh Miêu vào thành, chọn hai súc vải xanh tía, cặp ngọc trang trí trưng bày trong thư phòng, lại thêm mấy thứ đồ thêu thùa ngày thường nàng hay làm, đưa đáp lễ Đại phòng.

      Ba ngày trước khi đón dâu, Đại phòng nhà họ Trương sai bà mối đến nhà họ Lâm, mang theo hoa cài tóc, khăn voan thêu chỉ vàng, cánh hoa, hộp phấn hoa, tranh thêu, hoa quả vân vân đến thúc giục tân nương. Bà mối đến từ phố núi Mi Châu, cực ít thấy khăn voan thêu chỉ vàng, luôn miệng khen ngợi Lâm Y có phúc, gả cho nhà quan lại làm dâu.

      Lâm Y nghe xong cười, chiếu theo quy củ đưa gấm vóc, bộ ly trà, hộp tiền thưởng làm lễ tạ ơn bà mối. Bà mối chưa bao giờ thu được lễ lớn như vậy, cười đến ánh mắt nheo lại như sợi chỉ.

      Thanh Miêu lại nâng khăn lụa vấn đầu, áo bào, giày, vân vân ra, giao cho bà mối làm đáp lễ của nhà .

      Các hạng mục công việc thành thân đến đây đều thuận lợi, nhưng ngày trước ngày lành, Lâm Y lại gặp phải vấn đề nan giải. Y theo phong tục Đại Tống, ngày hôm ấy gọi là “Ngày trải giường”, nhà trai chuẩn bị giường và bàn ghế, nhà chuẩn bị đệm chăn màn, cử người thân sang nhà trai trải giường và thêm gia cụ, bày châu báu trang sức ra. Tất cả những thứ đó Lâm Y lo xong hết, nhưng nàng cha mẹ, người thân trong tộc lại chưa từng giao tiếp, nên nhờ ai thích hợp đây? Trong phòng nàng tuy có Thanh Miêu nhưng dù sao cũng là người hầu, đủ mặt mũi, bởi vậy nàng cực kì đau đầu.

      Cuối cùng vẫn là Dương thị biết nàng khó xử, lặng lẽ tìm giúp nàng tức phụ cùng họ, cho mấy văn tiền giả mạo làm người nhà mẹ đẻ, bấy giờ mới xong xuôi việc trải giường. Trải giường cũng là lúc nhà khoe của hồi môn của con mình, gia cụ bày ra đầy sân, thím Nhâm nhìn hộ Lâm Y tuy neo người nhưng của hồi môn vô cùng giàu có, bao nhiêu là người đến nhìn cảnh náo nhiệt, có hâm mộ, có bội phục, Phương thị cũng chen vào đám người, vừa ghen tị vừa cam lòng, mấy câu ganh ghét cho những người đứng gần nghe.

      Những người đứng cạnh bà ta, số là tá điền làm thuê cho Lâm Y, số là nuôi ngỗng thuê cho Lâm Y, nghe vậy liền bênh vực nàng. “Đây là của hồi môn của cháu dâu bà, người cùng nhà bà cũng vừa mắt ư?”.

      Chưa đợi Phương thị cãi lại, vợ Trương Lục . “Của hồi môn của vợ Bá Lâm con dâu bà còn nhiều hơn thế này, bà ghen ghét Lâm Tam nương làm chi?”.

      Phương thị nghe xong, lại than ngắn thở dài. “Ta biết vợ Bá Lâm có tiền, nhưng ruộng đất của nó, nhà cửa phòng ốc của nó cũng nằm tuốt ở Nhã Châu, chưa bao giờ nhìn thấy, làm sao bằng sản nghiệp của Lâm Tam nương ngay gần đây, ngày ngày trông thấy”. xong lại bắt đầu oán hận Đại phòng đoạt con trai của mình, hại mình mất con dâu vàng ngọc.

      Lí Thư gả vào nhà họ Trương xong đều ru rú trong phòng, rất nhiều bà con hương thân biết mặt, bởi vậy có cách nào tiếp lời, đều im lặng.

      Cẩm Thư và Thanh Liên cũng ở trong đám người nhìn náo nhiệt, cả hai mặc dù ưa nhau nhưng đều xuất thân từ nhà họ Lí, cực kì trung thành với Lí Thư, nghe thấy Phương thị oán hận, đồng loạt lên tiếng, người bảo rằng Phương thị muốn mưu đoạt của hồi môn của Lí Thư, người phải mau chóng chạy nhanh về báo tin cho Lí Thư nghe, đỡ phải bị kẻ cắp đâm lén.

      Từ lúc gia đình suy tàn đến nay, Phương thị chịu vô số cơn giận đâu, giờ ngay cả hai đứa nha hoàn trong phòng con dâu cũng coi bà ta ra gì, tâm tình bực tức cực độ, xồ đến mỗi tay nắm tóc mỗi , gọi thím Nhâm rồi gọi thím Dương, tuyên bố phải bán hai nha hoàn này .

      Mọi người nhìn bọn họ tranh cãi ầm ĩ thực thú vị, đều xoay đầu vây xem, bỏ quên chuyện của hồi môn của Lâm Y.

      Trương Trọng Vi ngày mai thành thân, hôm nay là ngày vui trải giường cho tân nương, mẹ ruột giúp đỡ thu xếp thôi còn chạy đến thêm phiền, chàng có hiếu thuận mấy nữa cũng có vài phần oán giận, bởi vậy thèm khuyên can, mà chạy đến nhà mới tìm Trương Bá Lâm, . “Ca ca mau dẫn thiếp của về , đừng đến phá lễ trải giường của nhà họ Lâm”.

      Trương Bá Lâm , theo em trai nhìn mới biết Phương thị làm ầm lên muốn bán nha hoàn thông phòng của ta, ta vội vàng chạy đến, cùng với thím Dương kẹp hai bên Phương thị, . “Mẹ, mẹ muốn bán nha hoàn chúng ta về nhà rồi bán”. Hai người dùng hết sức lôi, khó khăn khuyên được Phương thị ra ngoài, đám người vây xem thấy bọn họ rời cũng hăm hở chạy theo qua cách vách, tiếp tục xem kịch vui.

      Trương Trọng Vi nhìn khoảnh sân đột nhiên trống rỗng, nghe tiếng ồn ào huyên náo bên nhà mới, bất đắc dĩ, mà cũng dở khóc dở cười, bỗng quay lưng lại trông thấy gương mặt tươi cười của Lâm Y sau song cửa sổ, lòng bỗng quên mất phiền não.

      Ngày hôm sau, Lâm Y dậy sớm, mời nương tử chải đầu trong thành tới giúp nàng vấn tóc vẽ mi, tô môi cài trâm, trang điểm thành tân nương xinh đẹp. Vì Dương thị là người Đông Kinh, có chút quy củ khác biệt, Lâm Y còn trang điểm, bên ngoài nhạc công thổi kèn thúc giục tân nương. Lâm Y nghe tiếng, sốt ruột, liên tục hối trang điểm nhanh lên, nương tử chải đầu vừa vẽ mi cho nàng vừa cười. “Đó là đòi tiền hỉ thôi, Tam nương tử đừng vội”.

      Lâm Y đỏ mặt, vội sai Thanh Miêu ra ngoài ném tiền hỉ.

      Qua lúc, có khắc trạch quan báo giờ lành đến, trà tửu ti nghi bắt đầu đọc thơ mời tân giai nhân ra khỏi phòng bước lên kiệu hoa. Nương tử chải đầu nghe xong, cười . “Gia đình Tam nương tử sắp gả vào tuân theo đúng quy củ trong kinh thành, nơi làng quê thế này là hiếm thấy chuyện ấy”.

      Lâm Y bước lên kiệu hoa, kiệu hoa cũng chưa lên đường ngay, có người ở ngoài đọc.

      “Cao lầu châu liêm quải ngọc câu,

      Hương xa bảo mã đáo môn đầu.

      Hoa hồng lợi thị đa đa thưởng,

      Bảo quý vinh hoa quá bách thu”.

      chốn lầu cao rèm ngọc treo,

      Ngựa quý đầu kiệu thơm theo.

      Tiền hỉ vui mừng nơi nơi thưởng,

      Vinh hoa phú quý bách thu trường.

      Quả nhiên là quy củ chốn kinh thành, Lâm Y thấy người trong thôn cưới vợ, nhưng chưa từng nghe họ đọc thơ như thế bao giờ, vội hé kiệu hoa hỏi bà mối. “Phải ném tiền thưởng sao?”.

      Bà mối giọng bảo phải, Thanh Miêu liền lấy tiền, chặc lưỡi. “Đúng là người trong kinh mới có cách làm này, nông dân bình thường ai nhiều tiền như vậy để ném chứ”.

      Lâm Y nghĩ đến lễ thành hôn của ngàn năm sau, tiền lì xì lúc đón dâu đa phần do nhà trai thưởng, ra Đại Tống cũng có phong tục như vậy, chẳng qua đổi lại thành nhà thưởng.

      Phương thị đứng ở cửa nhìn cuộc vui, thấy Thanh Miêu ném tiền thưởng tứ tung, đau lòng . “Quy củ gì thế này, thành thân thôi mà cũng hoang phí như thế”.

      Vợ Lí Tam chê cười bà ta. “Cũng phải tiền của bà, bà quan tâm làm chi”.

      Phương thị nghĩ bụng : tiền đó tương lai đều là của Trương Trọng Vi, Lâm Y phung phí văn, con trai bà ta bị hụt văn tiêu xài. Bà ta càng nghĩ càng khổ sở, hận thể xông lên đè tay Thanh Miêu lại, may mắn trong đầu vẫn tỉnh táo, chưa làm ra hành động khác người đó, bằng lại thành trò hề cho người khác cười chê.

      Bà ta mặc dù có can đảm động thủ, nhưng ngoài miệng vẫn phải lắm mồm mấy câu. “Thành thân thôi, cần phô trương như vậy sao?”.

      Lí Thư đứng cạnh nghe, thầm hận, nào chẳng mong hôn lễ của mình long trọng chút, thậm chí nhà có nghèo cũng muốn vay tiền mướn kiệu hoa, bày hai bàn tiệc rượu. nhớ tới bản thân, là tiểu thư con nhà quyền quý, của hồi môn vô số kể ai bằng, vậy mà chỉ vì Phương thị tiếc tiền, chẳng có quy củ gì, khiến cho hôn lễ của trọn vẹn, trở thành tiếc nuối cả đời. Lúc ấy vừa gả vào nhà họ Trương, mặt làm bộ như hiền lành để ý, ra đáy lòng làm sao ôm oán hận, bây giờ Phương thị lặp lại tính tình, Lí Thư thầm mắng bà ta trong bụng.

      Trong tiếng nhạc, đội ngũ rước dâu được thưởng tiền, vui vẻ nâng kiệu hoa lên, theo đúng lời căn dặn của Dương thị, nâng kiệu khắp thôn dạo mấy vòng mới nâng đến trước cửa nhà cũ họ Trương. Người đưa dâu đến trước bước, đổi lại đòi tiền thưởng nhà trai, bên cạnh có người làm thơ ngăn đón :

      “Lan môn lễ vật đa vi quý,

      Khởi bỉ tầm thường thị đạo giao.

      Thập vạn triền ứng mãn túc,

      Tam thiên ngũ tác mạc khinh phao”.

      Muốn vào cổng này lễ phải quý,

      Như tầm thường làm sao nổi.

      Mười vạn tiền giắt lưng xem như đủ,

      Phải tung khắp trời ba ngày mới được.

      Sau đó có người nhà trai ứng đối, là Trương Bá Lâm trợ hứng :

      “Tòng lai quân tử bất hoài kim,

      Thử ý truy tầm ý chuyển thâm.

      Dục vọng chư thân liêu khoát lược,

      Vật phiền giới thiệu cửu lao tâm”.

      Quân tử trong người vàng bạc,

      Chỉ có tình sâu ý trọng mà thôi.

      Chư vị nên thoát khỏi dục vọng kém cỏi,

      Tiền tài chỉ khiến lo lắng thêm nhiều.

      Lâm Y có chút hồi hộp, nhưng bên ngoài náo nhiệt như vậy, lại ai để ý tới nàng, trái tim cũng buông lỏng xuống, nghiêng tai nghe người ta đọc thơ ngăn đón cổng, nghe nhập thần, bỗng rèm kiệu bị xốc lên, bà mối cầm chén cơm, hô. “Tiểu nương tử, mở miệng ăn cơm”.

      Lâm Y vội há miệng nuốt muỗng cơm xuống, ý rằng ăn cơm nhà chồng, từ nay về sau là người của nhà chồng. Thanh Miêu tiến lên đỡ nàng xuống khỏi kiệu, bước chiếu lam, bước qua yên ngựa, qua rơm rạ, qua đòn cân, đến túp lều giăng giữa đường nghỉ ngơi lát, gọi là “Tọa hư trướng”.

      Lúc này Đại phòng nhà họ Trương chuẩn bị rượu, chiêu đãi các tức phụ tử giả làm gia đình nhà . Uống xong ly rượu “Tiễn thân thích”, chiếu theo quy củ vội vàng rút , gọi là “ đưa”.

      Sau đó mới là lúc thú vị nhất của hôn lễ, trong nhà chính bố trí cái yên ngựa, Trương Trọng Vi ngồi lên uống ba ly rượu, vợ Trương Lục được gọi sung vào gia đình nhà , mời chàng xuống khỏi yên ngựa, mời ba lần mới mời được chàng xuống, lễ gọi là “Ngồi ghế ”.

      Trương Trọng Vi biết vì hưng phấn hay vì men rượu, khuôn mặt đỏ bừng, tinh thần cũng tốt hơn ngày thường vài phần. Phương thị đứng nhìn vui, luôn mồm vô vị, Lí Thư cũng biết lễ đó, phàm là thành thân, con rể được lễ “Ngồi ghế ” mới được xem là nghi thức long trọng nhất, nhà ai làm lễ này bị quan khách xem là thiếu sót.

      Phương thị nghe con dâu , cho là đúng. “Ở nông thôn thành thân có quy củ đó, làm sao xem là thiếu sót?”.

      Lí Thư mà bà ta thông, sợ bà ta lại la hét ầm ĩ, phá chuyện tốt của Đại phòng, đành im miệng , đứng cách xa bà ta mấy bước.

      “Đoàn viên kim nhân sắc quang huy,

      Kết liễu đồng tâm thúy đái thùy.

      Thử mậu mạc giáo trần điểm lương,

      Tha niên trường chiếu tuế hàn tư”.

      Ngày đoàn viên đôi kim nhân tỏa sáng,

      Lụa đỏ đồng tâm kết mối duyên lành.

      Từ nay về sau gì chia cách nổi,

      Tuổi càng nhiều tình càng thắm thiết.

      Xong lễ tọa an, lễ quan mời tân lang tân giai nhân ra khỏi phòng, chỉ cho Trương Trọng Vi cầm lụa đỏ đồng tâm dắt Lâm Y theo, người trước dẫn đường, người sau chậm rãi theo cùng, hai người “Nắm khăn” đến trước hai bậc cao đường, song song đứng, mời phu nhân toàn phúc lấy cây xứng vén khăn voan của Lâm Y.

      Dung nhan của nàng mọi người nhìn quen xưa nay, nhưng hôm nay nàng trang điểm mặc áo cưới, ai nấy vẫn khen xinh đẹp.

      Trương Trọng Vi nghe tiếng khen ngợi, nhịn được trộm nhìn qua bên cạnh, vừa hay chạm phải ánh mắt Lâm Y, hai người nhoẻn cười, Lâm Y cúi đầu xuống, Trương Trọng Vi lại càng ngẩng lên cao.

      Sau đó tân phu thê đến chào hỏi thân thích, đến trước mặt Phương thị, gọi tiếng “Thím”. Trương Trọng Vi gọi được tự nhiên, Phương thị nghe trong lòng chua xót, hôm nay ràng bà ta nên ngồi ghế chủ tọa, nghe tân lang tân nương gọi mình “Mẫu thân”, nghĩ được cho Dương thị món hời ấy. Bà ta oán hận liếc qua, chú ý dưới tay, làm đổ trà Lâm Y dâng ra ngoài, Cẩm Thư đứng cạnh thầm. “Lúc nhận trà Đại thiếu phu nhân dâng cũng run tay, chắc phải mời thầy lang dạo đến xem bệnh”.

      Cẩm Thư cực nhưng vẫn bị Phương thị nghe thấy, định phát hỏa, lại bị ánh mắt sắc bén của Trương Lương ghìm xuống, chỉ biết hung ác trừng Cẩm Thư vài lần, chờ về nhà tính sổ.

      Trong lúc bà ta lo trừng Cẩm Thư, lễ cũng hoàn tất, tân lang tân nương chuẩn bị vào phòng cưới, lúc này đổi lại là Lâm Y cầm lụa đỏ đồng tâm dắt Trương Trọng Vi chậm rãi vào phòng, làm lễ phu thê giao bái.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 92: Thẩm vấn đêm động phòng


      Xong lễ giao bái, nghi thức vẫn chưa tính là xong, lễ quan vào làm lễ “Tát trướng”, dùng bàn bưng tiền vàng tiền bạc và hoa quả khô, ấn bốn hướng đông tây nam bắc và hai phía trước sau, trong phòng ngủ, vừa tung vừa ngâm thơ hỉ :

      “Thiết dĩ mãn đường hoan hiệp,

      Chính Thước kiều tiên hạ hàng chi trần;

      Dạ bán nhạc nùng, nãi phong lưu tử giai kì chi tịch.

      Kỉ tuế tương tư hội, kim nhật hỉ tương phùng.

      Thiên tiên tử sơ hạ dao thai, ngu mỹ nhân sạ quy hương các.

      Tố trung tình nhi song tâm khoản mật,

      Hợp hoan đái nhi lưỡng ý trù mâu…”.

      Ngắm cả sảnh đường đông vui nhộn nhịp,

      Thần tiên hạ cầu hỉ thước xuống trần gian;

      Nhạc réo rắt đến nửa đêm, chính vì tiệc cưới công tử giai nhân ấy.

      bao ngày tương tư, hôm nay mừng gặp gỡ.

      Thần tiên lần đầu xuống dao đài, ngu mỹ nhân lưu luyến về hương các.

      Cùng tỏ nỗi lòng thân mật, đoàn tụ mà ý vẫn vương vấn đôi mi…

      Lâm Y và Trương Trọng Vi ngồi mặt đối mặt nghe thơ hỉ, đoạn đầu sau, đoạn sau có câu “Sau màn uyên ương giao cánh, dưới rèm cá nước đồng hoan”, thấy Trương Trọng Vi nhìn thẳng vào nàng, Lâm Y có chút ngượng ngùng, vội cúi đầu thấp hơn. Sau khi “Tát trướng” hoàn tất, nam trái nữ phải, cắt mỗi người lọn tóc thắt vào nhau, gọi là “Hợp kế”, đến đây chính thức trở thành “Phu thê kết tóc”. Chờ hai người uống rượu giao bôi xong, Trương Trọng Vi tháo đóa hoa đầu Lâm Y xuống, Lâm Y cũng cởi bỏ nút thắt cổ tai áo của chàng.

      Tiếp theo, lễ quan mời hai người ném ly rượu xuống dưới giường, Trương Trọng Vi thừa dịp ai chú ý, kề tai với Lâm Y. “Ném úp miệng xuống, ném úp miệng xuống”.

      Lâm Y hiểu ý, nhưng vẫn lật ly rượu lên rồi thuận tay thả xuống giường. Trương Trọng Vi nàng ném úp miệng chén, bản thân chàng lại cũng úp miệng chén mà ném, lúc mọi người đến nhìn, thấy hai ly rượu úp ngửa, hô lên đại cát xuất , được trời cao chúc phúc, dương hài hòa.

      Y theo quy củ trong thành, ném ly rượu xong, cần Trương Trọng Vi ra chính sảnh đáp thơ “Thôi trang”, nhưng Lâm Y cha mẹ, có nhạc mẫu đến đòi thơ “Thôi trang”, vì thế lễ quan thương lượng với Trương Đống và Dương thị, hủy bỏ lễ ấy, trực tiếp làm lễ “Yểm trướng”.

      Lúc này Lâm Y ngồi xếp bằng giường, đối diện là Trương Trọng Vi, lễ quan đến kéo màn cho hai người, chẳng qua là hình thức thôi, chốc phải vén lên lại, ngờ lễ quan kéo mành kín xong, hô lớn. “Xin mời tân lang tân nương đổi trang phục”. Rồi dẫn mọi người ra.

      Chớp mắt trong tân phòng chỉ còn lại Lâm Y và Trương Trọng Vi, mặt đối mặt ngồi giường, khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ cách nhau nửa cánh tay. Lâm Y vô cùng kinh ngạc, hôn lễ ở Đại Tống nóng bỏng như vậy sao, khách khứa còn ở bên ngoài, tân lang tân nương bắt đầu động phòng rồi? Trong lòng nàng đột nhiên có ai thả vào bầy thỏ, đập bình bịch bình bịch ngừng. Kế tiếp nên làm gì? Cởi thắt lưng cho tân phu quân? Hay cởi cạp váy của mình trước? Kiểu nào cũng giống như bản thân quá chủ động, bằng cứ ngồi ngay ngắn như vậy, chờ Trương Trọng Vi làm trước.

      Lâm Y đợi hồi lâu, thấy Trương Trọng Vi đến gần, mấy phần thẹn thùng sắp chuyển thành giận, chợt nghe đối diện có tiếng hoài nghi vang lên. “Nương tử vì sao chưa thay đồ?”.

      Lâm Y lần đầu nghe Trương Trọng Vi gọi “Nương tử”, ngẩn người mấy giây mới hỏi lại. “Thay đồ gì?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Mẫu thân là quy củ trong thành, bây giờ chúng ta thay đồ khác, rồi quay về nhà chính làm lễ tạ ơn”.

      ra chỉ là thay quần áo thôi, phải động phòng, Lâm Y nghĩ đến bản thân tưởng tượng đủ kiểu ban nãy, mặt bất giác đỏ rực, thầm oán : đều do Lưu Hà hết, Dương thị sai Lưu Hà đến dạy nàng quy củ, chính ta còn ngượng hơn cả tân nương, chưa giải thích gì bỏ chạy, hại suýt nữa làm mình mất mặt.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y vẫn ngồi yên, liền trộm dịch lại gần, giọng thầm. “Nương tử, ta thay váy áo cho em nhé?”.

      Lâm Y ngại hết sức, đẩy chàng ra, trừng mắt dọa. “Ngồi yên”.

      Trương Trọng Vi cũng giận, vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng, Lâm Y lại hỏi. “Trang phục này, thay làm sao?”.

      Chính Trương Trọng Vi cũng biết, gãi đầu, . “Người ở nông thôn làm sao biết quy củ này, mẫu thân có chỉ đại khái cho ta biết, nhưng kĩ”. Ngẫm nghĩ, đề nghị. “Nếu hai ta đều biết, thôi đừng đổi, cứ như vậy ra ”.

      Lâm Y lắc đầu, nàng biết Dương thị phải người sơ ý, liền xuống giường tìm, quả nhiên đầu giường có đặt sẵn hai bộ quần áo mới, vội kêu Trương Trọng Vi lại đây, đưa cho chàng bộ nam trang, bảo chàng ra giường thay.

      Trương Trọng Vi lần lữa chịu , muốn đổi chung với nương tử, Lâm Y đẩy chàng, bị chàng kéo vào lòng, mặt kề mặt, môi kề môi.

      Lễ quan bên ngoài thúc giục. “Xin mời tân lang tân nương đổi trang phục”. Kèm theo vài tiếng cười khe khẽ.

      Hai người trong phòng hoảng lên, người quên mất đùa giỡn, người quên cả thẹn thùng, thèm phân biệt đầu giường cuối giường, ngay tại chỗ thay xiêm y, lúc gấp lên chàng giúp nàng kéo váy, nàng giúp chàng thắt đai lưng, quăng hết cái gì tân hôn e lệ ra sau đầu.

      Hai người thay quần áo xong ra làm lễ tạ ơn, hai bậc phụ mẫu chờ hồi lâu, Lâm Y vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu muốn chui xuống đất luôn. Trương Đống hình như có hơi bất mãn, Trương Trọng Vi vài câu, Trương Trọng Vi dối cực đúng lý hợp tình. “Chúng con biết xiêm y gác ngăn tủ”. Làm cho mọi người đến xem cưới cùng cười rộ lên, khí buông lỏng bớt.

      Lễ xong, các thân bằng quyến thuộc cùng nhập tiệc, chờ chú rể mời rượu, trước khi Trương Trọng Vi ra ngoài có dặn dò Thanh Miêu lấy mấy khối bánh điểm tâm cho Lâm Y ăn đỡ đói, Lâm Y nghe cảm thấy trong dạ ấm áp thôi. Thanh Miêu cũng là đứa lanh lợi, lấy điểm tâm, phòng bếp dọn luôn mâm thức ăn, bỏ thêm bầu rượu, bưng đến cho Lâm Y ăn.

      Lâm Y kinh ngạc . “Làm gì có tân nương nào trốn trong phòng uống rượu, em cũng gan quá ”.

      Thanh Miêu cười. “Đều biết nhau cả, chủ tử sợ cái gì”.

      Lâm Y cũng đói bụng, cố kị nhiều, dặn Thanh Miêu canh cửa, lập tức động đũa ăn. Nhà họ Trương dân cư đơn giản, nữ quyến cũng nhiều, Điền thị lại là quả phụ được vào phòng cưới, chỉ có Lí Thư đến xem nàng, chê cười nàng vài câu nhưng cũng thập phần thấu hiểu, thậm chí còn ăn chung với nàng mấy chén.

      Đợi Trương Trọng Vi say khướt vào, Lâm Y rượu đủ cơm no, mũ mão cũng dỡ xuống, trang điểm mặt cũng rửa. Trương Trọng Vi ôm mặt nàng nhìn lúc, đột nhiên trêu nàng. “Nương tử gấp gáp ”.

      Lâm Y chỉ là nhìn tiệc rượu bên ngoài tan, vì thế cởi bớt đồ cưới cho thoải mái, ngờ lại bị chàng trêu như vậy, vừa thẹn vừa giận, nắm tay đánh chàng. Trương Trọng Vi nào sợ chút xíu đau đớn ấy, cho nàng đánh vài cái, nắm được hai tay nàng, thuận thế kéo nàng vào lòng. Động tác bất ngờ, Lâm Y kêu lên sợ hãi, bên ngoài cửa sổ bỗng có tiếng cười khúc khích. Trương Trọng Vi mắng. “Đám tiểu tử thối kia, dám tới nghe lén”.

      Lâm Y luống cuống, vội bảo chàng ra ngoài đuổi.

      Trương Trọng Vi trấn an nàng. “Đừng vội, lúc ca ca thành thân ta từng đuổi giúp, lúc này ca ca đương nhiên phải đến trả ơn”.

      Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng Trương Bá Lâm quát lớn, đám tiểu tử vui cười chạy . Lâm Y chưa yên tâm, đẩy Trương Trọng Vi ra ngoài cửa sổ kiểm tra, có ai mới an tâm.

      Trương Trọng Vi cẩn thận đóng kín cửa sổ, quay lại ngồi trước mặt Lâm Y, cười cười, gì đột ngột bế thốc nàng lên giường. Lâm Y chờ chút lời nỉ non thân mật, ai dè Trương Trọng Vi là tuýp người hành động, nàng chờ hai kiếp mới chờ được đêm động phòng hoa chúc, thấy chàng thiếu tình thú như vậy, khỏi có chút dỗi, lại đánh chàng mấy cái.

      Trương Trọng Vi động phòng bị đánh hai lần, ngạc nhiên hỏi. “Nương tử có gì bất mãn?”.

      Cái này Lâm Y phải trả lời sao? Trong lúc suy nghĩ, người bị bế lên giường, nàng giận . “Chàng cũng gì với ta chút”.

      Trương Trọng Vi khó hiểu. “ gì?”.

      Lâm Y trừng chàng.

      Trương Trọng Vi chừa bàn tay vò đầu. “Nương tử, đêm xuân ngắn ngủi”.

      Lâm Y để ý tới chàng, tự cởi váy, mặc quần dài tiến vào ổ chăn, sột soạt lát, sau lưng có người dán sát vào, lại lát, lưng xuất bàn tay ôm nàng chặt, tiếng hít thở kề bên tai cũng dần dồn dập hơn.

      Tình cảnh này Lâm Y có bực tức nữa cũng thể làm mất hứng được, đưa tay cởi vạt áo cho người đằng sau, lại cởi quần. Trương Trọng Vi thấy Lâm Y ngầm đồng ý, lập tức hăng hái, chớp mắt bóc sạch nàng thành trẻ con mới sinh, cúi người hung hăn hôn mấy cái, kêu lên. “Cuối cùng cũng cưới được em về nhà”.

      Lâm Y nghe xong, nhớ tới bao nhiêu gian nan cả hai trải qua, mềm lòng, hai tay ôm lấy lưng chàng, kéo chàng gần với mình hơn. Trương Trọng Vi được cổ vũ, bắt đầu hành động, làm tròn lễ phu thê. Lâm Y lần đầu thân mật, khó tránh khỏi đau đớn, nhịn được kêu lên. Trương Trọng Vi thấy nàng như thế, dù chưa an ủi nhưng động tác bất giác nhàng chậm rãi hơn.

      Hai người đều là lần đầu, mặc dù lướt qua chút cảm thụ trong đó, nhưng rốt cuộc thể kéo dài, mọi xong xuôi, Trương Trọng Vi ôm Lâm Y, giọng thào. “Còn đau hay ?”.

      Lâm Y trả lời. “Em muốn uống nước”.

      Trương Trọng Vi vội vàng đứng dậy, đến cạnh bàn rót chén nước ấm đến. Lâm Y uống nước, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá chàng, Trương Trọng Vi chưa mặc quần áo, dù xấu hổ nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn nhanh chóng chui vào ổ chăn, . “Uống xong đưa chén cho ta, ta cất”.

      Lâm Y nắm lỗ tai của chàng, hỏi. “Thành khai ra, có phải trước khi thành thân chàng thu ai rồi ?”.

      Từ lúc kiện “Thanh Liên” kia, Trương Trọng Vi rất ràng “thu” có hàm ý gì, vội xua. “Em gật đầu, ta nào dám”.

      Vừa rồi tuy chàng có chút ngây ngô, nhưng động tác đều đúng chỗ đúng lúc, bởi vậy Lâm Y tin, hỏi chàng là ai dạy. Trương Trọng Vi vội vàng giải thích, ra trước khi thành thân, Trương Lương thấy con trai ngay cả đứa nha hoàn thông phòng cũng có, liền cố ý đến truyền thụ bí quyết. Lâm Y an lòng, cười với chàng, nhét ly trà vào tay chàng.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Em nghi ngờ hẳn cũng biết việc ấy, là ai dạy em?”.

      Lâm Y nghĩ trong bụng : linh hồn từ mấy ngàn năm sau, cho dù chưa có kinh nghiệm thực tế, tri thức lý luận cũng phong phú chán. đợi nàng bịa được lý do, Trương Trọng Vi liền đoán. “Chắc là thím Dương dạy”.

      Lâm Y nghĩ lý do ấy sai, liền gật đầu. Trương Trọng Vi liền nhảy xổ vào, . “Để ta xem thím Dương dạy dỗ em thế nào nào”. xong kéo nàng vào ổ chăn, hôn lúc, lại tìm lạc thú phòng khuê.

      Hai người lần đầu biết vị, luyến tiếc cho qua, thẳng đến khi nến đỏ đốt hơn phân nửa mới ôm nhau ngủ, vì thế đến canh năm trời sáng choang mới chậm chạp tỉnh dậy, lúc Thanh Miêu giọng gọi bên ngoài mới nhớ còn có nghi thức “ dâu mới bái đường”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 93: Trước khi lên đường


      Hai người dụi mắt rời giường, Thanh Miêu và Lưu Hà vào, sửa miệng gọi Lâm Y là Nhị thiếu phu nhân, hầu hạ hai người bọn họ rửa mặt chải đầu. Thanh Miêu thấy Trương Trọng Vi mặt chưa tỉnh ngủ, thuận miệng . “Nhị thiếu gia muốn ngủ thêm chút , đợi Nhị thiếu phu nhân bái đường xong, thiếu gia lại thỉnh an”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Em liền thiên vị Nhị thiếu gia?”.

      Trương Trọng Vi vội xua. “Ta cùng nương tử ”.

      Lưu Hà nhìn nhìn Thanh Miêu, lại nhìn nhìn Trương Trọng Vi, im lặng , đợi múc nước rửa mặt đến, lên tiếng. “Để Thanh Miêu hầu hạ, nô tỳ thông báo cho Đại phu nhân là Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tỉnh”.

      Lâm Y nghĩ nhiều, gật đầu cho .

      Lưu Hà ra khỏi cửa, đến nhà chính quan sát, thấy trong chính đường chỉ có Trương Đống, lập tức xoay người đến phòng ngủ Dương thị. Dương thị ngồi trước bàn trang điểm cho Điền thị chải đầu, thấy Lưu Hà vào, hỏi. “Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi phải ?”.

      Lưu Hà gật đầu, đóng cửa lại, tới gần bàn trang điểm, thấp giọng thầm. “Đại phu nhân, nô tỳ thấy việc kia, vẫn nên sớm cho Nhị thiếu phu nhân biết hơn”.

      Dương thị nghe vậy, giật mình . “Thế nào, con bé vừa thành thân, liền cho Thanh Miêu làm thông phòng của Nhị thiếu gia rồi?”.

      Lưu Hà vội lắc đầu. “ phải, là nô tỳ đoán nha đầu kia có tâm tư đó”.

      Dương thị nhìn vào gương, chậm rãi vuốt tóc, . “Nha hoàn mang từ nhà mẹ đẻ theo, nếu có ba phần nhan sắc, hơn phân nửa đều phải tặng cho quan nhân thu phòng, dù Thanh Miêu có tâm tư này cũng lạ”.

      Lưu Hà hỏi. “Vậy chờ Nhị thiếu phu nhân bái đường xong, mời thiếu phu nhân vào đây chuyện?”.

      Dương thị ngẫm nghĩ, . “Để ta giữ lại, đến lúc đó ngươi nhớ canh cửa, đừng để Đại lão gia vào”.

      Lưu Hà vâng lời, phụ Điền thị trang điểm cho bà, chờ mọi thứ xong xuôi mới đến nhà chính.

      Chính đường có đặt bàn thờ cao, Lâm Y đứng chờ, đợi Dương thị đến ngồi xuống cạnh Trương Đống, nàng mới quỳ lạy bài vị bàn thờ trước, rồi quay sang quỳ lạy cha mẹ chồng, y theo quy củ “Thưởng hạ”, dâng đôi hài lụa xanh lên. Trương Đống và Dương thị đáp lại bằng súc vải.

      Lễ xong, Trương Trọng Vi cũng vào thỉnh an, rồi cùng Trương Đống bàn bạc về đường làm quan sau này, Dương thị cố ý . “Nam nhân chuyện, phụ nữ chúng tôi nghe hiểu, trở về phòng ”. xong đứng dậy, gọi Lâm Y theo bà về phòng.

      Lâm Y buồn ngủ lắm, nhưng biết rằng khi lập gia đình, phải theo hầu hạ mẹ chồng, vì thế cố nén ngáp, theo sau Dương thị.

      Đoàn người trở về phòng, Lưu Hà giữ cửa, Dương thị ngồi xuống cạnh bàn, Điền thị đứng sau lưng hầu, Lâm Y muốn học theo, Dương thị lại chỉ vào ghế đối diện, . “Con ngồi xuống ”.

      Lâm Y biết chuyện gì, lấy làm kì lạ, đành phải nghe lời ngồi xuống.

      Dương thị nhìn nàng vài lần, hỏi. “Chuyện Như Ngọc trong phòng Đại thiếu gia, con có biết ?”.

      Ra vẻ trịnh trọng như vậy, hóa ra lại về chuyện nhà người khác, Lâm Y hơi ngạc nhiên, đáp tình. “Con có nghe sơ qua, cũng biết đại khái chút”.

      Dương thị lại hỏi. “Đại thiếu gia gây ra việc náo loạn ấy, con thấy thế nào?”.

      Lâm Y hiểu dụng ý của Dương thị, vẫn đáp . “Vợ cả chưa vào cửa thiếp sinh con, thực là đánh vào mặt vợ cả”.

      Dương thị tỏ vẻ hài lòng, đột nhiên đổi đề tài. “Con mang theo Thanh Miêu, là chuẩn bị cho thu phòng?”.

      Lâm Y ăn ngay . “Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó”.

      Dương thị cười. “Các con tân hôn, đương nhiên nghĩ tới, có điều đàn ông ai cũng có mới nới cũ cả, ban đầu thề non hẹn biển, chớp mắt người khác”.

      Lâm Y nghiền ngẫm lời này, là muốn nàng cho thu phòng Thanh Miêu? Nhưng hình như phải, thứ nhất, Thanh Miêu là nha hoàn của nàng, thứ hai, làm gì có mẹ chồng nào cái này với con dâu ngay ngày đầu tân hôn đâu.

      nghĩ ngợi, Dương thị tiếp. “Trọng Vi còn trẻ, cho dù ngẫu nhiên tham sắc đẹp mới mẻ cũng là bình thường, con nên nghĩ thoáng chút. Có điều nhà chúng ta cho phép thiếp sinh con trước vợ cả, ta có thang thuốc tránh thai ở đây, con cầm trước đề phòng, nếu phát giác động tĩnh đúng, phải bốc dược liệu sắc thuốc cho Thanh Miêu uống”.

      Lâm Y cảm kích . “Đa tạ mẫu thân lo lắng cho con”.

      Điền thị mang đến phương thuốc, Dương thị nhận lấy, giao cho Lâm Y.

      Lâm Y nghĩ bụng nàng mới cho trong phòng có thông phòng đâu, nhưng vẫn nhận phương thuốc, sau này chính mình dùng cũng được.

      Dương thị căn dặn xong, thấy Lâm Y mệt mỏi, . “Ta cũng nghỉ chút, con cần hầu hạ, về xử lý công việc ”.

      Lâm Y hiểu bà cho phép nàng về phòng ngủ tiếp, lại cảm kích thôi, thầm nghĩ Trương Trọng Vi làm con thừa tự thực là việc tốt. Nàng về phòng, thấy Trương Trọng Vi ngả lưng lên giường, đắp mền ngủ khò khò, nàng nhoẻn miệng cười, cởi áo tháo thắt lưng, nhàng leo lên giường, nằm xuống cạnh chàng. ngờ Trương Trọng Vi ngủ say, thấy có tiếng động liền tỉnh lại, nhận ra Lâm Y, lập tức tỉnh táo tinh thần, ôm nàng hôn hôn. Lâm Y ban đầu còn để mặc, qua lát phát người đối diện có phản ứng, vội đẩy chàng, nhưng Trương Trọng Vi có hứng, làm sao buông tha, thế là hai người lại mây mưa phen, thân mật lúc sau mới ngủ.

      Cả hai vừa chìm vào mộng đẹp bị tiếng la hét bên ngoài đánh thức, Trương Trọng Vi nhăn mày tỉnh lại, bực bội . “Ai cãi nhau ầm ĩ vậy, cho người khác ngủ”.

      Lâm Y trùm chăn kín mặt, lí nhí. “Nhất định là vừa rồi chàng hành động quá lớn, bị láng giềng nghe thấy”.

      Trương Trọng Vi hồi tưởng, thành trả lời. “ bừa, vừa rồi chúng ta có ồn lắm đâu”.

      Lâm Y trùm chăn cười to, Trương Trọng Vi cũng buồn cười theo, vói tay vào ổ chăn nhéo . Đột nhiên Thanh Miêu gõ cửa, giọng tức giận. “Nhị thiếu gia, xem mẹ của thiếu gia kìa, ầm ĩ muốn Nhị thiếu phu nhân lập tức sang bái kiến bà ta”.

      Lâm Y ngây ra, hỏi. “Vừa thỉnh an Đại phu nhân xong, bái kiến gì nữa?”.

      Thanh Miêu dậm chân. “Là mẹ ruột của Nhị thiếu gia”.

      Lâm Y thấy sắc mặt Trương Trọng Vi sa sầm, vội trách cứ ra ngoài. “Vô phép, chuyện kiểu gì vậy?”.

      Trương Trọng Vi ngồi dậy, tựa vào thành giường im lặng lát, . “Mẹ sinh dưỡng ta hồi, là nên bái kiến”.

      Lâm Y biết xem ra là ngủ xong, liền đứng dậy mặc váy áo, . “Vậy chúng ta hỏi phụ thân mẫu thân cái rồi hãy quyết định, nếu tự ý chạy sang, làm hai người thương tâm sao được?”.

      Trương Trọng Vi cảm kích nàng thông cảm, . “Nương tử có lý”.

      Hai người mặc quần áo xong, gọi Thanh Miêu vào dọn giường, Thanh Miêu lại . “Để sau, nô tỳ theo Nhị thiếu phu nhân sang Nhị phòng , để Nhị thiếu phu nhân khỏi bị hà hiếp”.

      Trương Trọng Vi bất mãn cách đó, nhưng nhân phẩm Phương thị là gì ai cũng biết, chàng phản bác được, buồn bã cúi đầu ra ngoài.

      Lâm Y đánh tay Thanh Miêu cái, nghiêm mặt. “Em nghĩ trong đầu thế nào ta xen vào, nhưng trước mặt Nhị thiếu gia phải quản cái miệng mình, bằng đừng trách ta nghiêm khắc”.

      Thanh Miêu được dạy, vội thu bớt thần sắc, theo nàng ra cửa.

      Trương Trọng Vi chờ bên ngoài, thấy Lâm Y ra, cùng nàng đến nhà chính xin phép Trương Đống và Dương thị. Trong nhà chính, Phương thị to tiếng với Dương thị, trách cứ Dương thị cho tân nương sang Nhị phòng bái đường, chợt thấy hai vợ chồng son vào, mặt khỏi đắc ý, . “Đúng là ruột thịt của ta, hiểu được đến thăm cha mẹ ruột”.

      Nhưng Trương Trọng Vi nhìn bà ta với vẻ mặt có lỗi, theo Lâm Y tới hành lễ chào Trương Đống và Dương thị trước, mới tới chào bà ta. Phương thị biết khi cho làm con thừa tự mọi thứ phải đặt hai vị Đại phòng lên trước, nhưng trong lòng bà ta vẫn khó chịu ghê gớm, cầu lại lần nữa những gì ban nãy : cho vợ chồng Trương Trọng Vi về Nhị phòng thăm hỏi.

      Trương Trọng Vi nhớ lời Lâm Y , trả lời Phương thị mà hỏi ý kiến Trương Đống và Dương thị trước. Trương Đống xin con trai của Nhị phòng về làm con thừa tự, trong lòng vẫn áy náy, dám chối từ, Dương thị xem ở mặt mũi Trương Trọng Vi, vì thế cũng đồng ý, sai Lưu Hà đưa hai vợ chồng sang.

      Trương Trọng Vi theo sau Phương thị, thấy bà ta kiêu ngạo hếch mặt lên trời, chàng lo lắng nhìn Lâm Y, Lâm Y đáp lại bằng nụ cười, ý bảo chàng yên lòng, Phương thị bây giờ có lý do làm khó nàng, vừa rồi ầm ĩ chẳng qua là muốn ra oai với Dương thị thôi.

      Quả nhiên, hai người sang Nhị phòng thăm hỏi cực kỳ thuận lợi, Phương thị chẳng những có nửa điểm gây , ngược lại hòa ái tươi cười, nắm tay Lâm Y mãi buông, luôn miệng dặn dò nàng phải thường xuyên ghé chơi. Thăm hỏi xong, Phương thị giữ cả hai lại ăn cơm, chờ đến mặt trời sắp xuống núi mới cam lòng thả bọn họ về.

      Về đến nhà, Trương Trọng Vi vẫn còn kinh ngạc với thái độ của Phương thị hôm nay, Thanh Miêu cũng . “Nhị phu nhân giống như đổi thành người khác vậy”.

      Lâm Y bị đánh thức hai lần, mặc dù thân thể mỏi mệt, tinh thần lại buồn ngủ, ngồi xuống bàn, ôm sổ sách, lấy bàn tính làm chuyện nàng thích nhất : tính sổ.

      Nhà họ Trương ai biết gảy bàn tính, Trương Trọng Vi thấy Lâm Y chẳng những biết gảy bàn tính, còn thập phần thuần thục, rất ngạc nhiên, sáp lại gần nàng nhìn lúc, cười hỏi. “Nương tử, em vừa gả vào bắt đầu quan tâm củi gạo dầu muối sao?”.

      Lâm Y dùng khuỷu tay chọt chàng, đương nhiên. “Em lại quản gia, để ý mấy thứ đó làm chi”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy em tính gì mà hăng say vậy?”.

      Lâm Y cầm bút lông chỉ vào sổ sách cho chàng thấy, giảng giải. “Canh tác ngoài đồng, heo trong chuồng, ngỗng và ruộng cỏ linh lăng, mọi thứ đều cần tính ra tiền vốn, đoán trước tiền lời, nếu chờ sau này tính muộn”.

      Trương Trọng Vi bội phục trong lòng, nhưng lo lắng cho Lâm Y. “Chúng ta sắp chuyển đến kinh thành, ruộng đất thôi, cho tá điền gieo trồng là được, nhưng heo và ngỗng thể mang theo, để người khác nuôi lại lo lắng, làm thế nào?”.

      Lâm Y biết Trương Trọng Vi phải vào kinh, lại quên tính mình bây giờ là nương tử của người ta, đương nhiên phải theo. lần này biết bao lâu mới quay về, cơ nghiệp nàng vất vả lắm mới xây dựng được, phải an bài thỏa đáng. Nàng chống cằm suy nghĩ cách, vừa ngẩng đầu, gặp Trương Trọng Vi cũng khổ nghĩ, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn cực kì thú vị, nhịn được đùa. “Em khó khăn lắm mới xây dựng được chút tài sản, muốn bỏ, hay là chàng vào kinh mình , em ở lại chăm lo”.

      Trương Trọng Vi tưởng nàng , nhảy dựng lên. “Em theo, còn ta sao?”.

      Lâm Y làm bộ tự hỏi. “Chàng sợ ai hầu hạ? Có gì khó đâu, mang theo người hầu là được, nếu ngại phiền, đến Đông Kinh hãy mua, cũng tiện”.

      Trương Trọng Vi nắm lấy tay nàng, cả giận. “Em tiếc nỡ bỏ mặc tài sản, nhưng bỏ mặc được ta sao?”.

      Lâm Y thấy chàng nóng ruột, vội dỗ. “Đùa chàng thôi, vài mẫu ruộng, mấy đàn ngỗng thôi, có gì mà tiếc, ngày khác em bán”.

      Trương Trọng Vi chưa tin, nhìn chằm chằm nàng hỏi. “ là đùa thôi?”.

      Lâm Y vòng tay ôm thắt lưng chàng, vuốt vuốt sau lưng. “Đương nhiên là đùa, làm sao em yên tâm chàng lên kinh mình được, Đông Kinh phồn hoa như vậy, chừng chàng kềm chế nổi, cho nhà chúng ta thêm người”.

      Bây giờ Trương Trọng Vi mới tin, liền trêu ngược lại nàng. “Vậy mà em còn giả bộ hào phóng, bảo ta đến Đông Kinh mua người hầu”.

      Lâm Y còn để tay sau lưng chàng, lập tức vỗ cái bộp. “Đoán đúng lắm, vi thê chỉ là giả bộ hào phóng thôi, ra tròng mắt bé như lỗ kim, thông phòng nha, thiếp thất nha, hết thảy dung thứ, nếu chàng thuận theo ta, bây giờ lập tức ly hôn, miễn cho tương lai khổ sở”.

      Trương Trọng Vi vội bịt miệng nàng, trách cứ. “ thông phòng thông phòng, thiếp thiếp, cũng phải ai cũng thích cái đó, về sau cho hai chữ ‘ly hôn’, ta thích nghe”.

      Lâm Y trông cậy nhiều vào tính tự giác của đàn ông, nhưng nếu chàng có thái độ này nàng vẫn rất cao hứng, hôn chàng cái, kéo chàng cùng ngồi xuống ghế, bày chàng tính sổ. Trương Trọng Vi thích học, sợ người khác mình tham của hồi môn của nương tử, miễn cưỡng lật xem vài tờ liền mệt mỏi. Lúc này cũng sắp tới giờ cơm chiều, kịp ngủ bù, Lâm Y . “Vậy chàng hỏi thăm dùm em xem có ai muốn mua lại chuồng heo và đàn ngỗng ?”.

      Trương Trọng Vi đồng ý, ra cửa, rốt cuộc vẫn thiên vị mẹ ruột của mình, tới nhà khác, cách vách hỏi Phương thị trước. “Chúng con sắp vào kinh, chuồng heo và đàn ngỗng của Tam nương thể mang theo, nếu mẹ muốn tiếp nhận, con nàng bán cho mẹ”.

      Phương thị thấy con trai vẫn hiếu thảo với mình, vừa vui sướng vừa đắc ý, nhưng . “Nuôi ngỗng kiếm tiền nhiều, mẹ cũng muốn mua, nhưng nhà chúng ta cũng phải vào kinh”.

      ra Phương thị thấy cả nhà Đại phòng và hai con trai đều phải vào kinh, muốn lưu lại nông thôn với Trương Lương, liền với Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm là con trưởng, đương nhiên muốn cha mẹ ở gần bên người, đồng ý, sai Lí Thư chuẩn bị hành trang cho cả nhà lên đường.

      Trương Trọng Vi nghe cả nhà vẫn có thể ở gần nhau, cũng rất vui. “Vậy chúng ta cùng đồng hành thôi”.

      Phương thị gật đầu, dặn chàng phải bán chuồng heo và đàn ngỗng cho được giá, rồi lại lải nhải kể oán kể khổ chuyện Lí Thư, hối hận thể cưới Lâm Y về làm dâu Nhị phòng.

      Trương Trọng Vi là đàn ông, đâu có thích nghe kể lể, ngồi chưa nóng mông mình phải tìm người mua, cáo từ ra . Đợi chàng ra khỏi cửa viện nhà mới, Thanh Miêu đứng ngoài, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân sai nô tỳ tới hỏi tiếng xem Nhị phu nhân có muốn tiếp nhận ? Nếu muốn bán cho phu nhân giá rẻ chút”.

      Trương Trọng Vi giống như làm sai bị bắt tại trận, vội lắc đầu, rằng cả nhà Nhị phòng cũng phải vào kinh. Thanh Miêu nghe thế, hề vui vẻ, chỉ “À” tiếng, . “Nhị thiếu gia cần tìm nữa, Nhị thiếu phu nhân tìm được người mua rồi”. xong chạy về nhà nhanh như chớp, báo với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân cũng vào kinh”.

      Lâm Y cho là đúng. “ , Nhị phu nhân cũng ở chung với nhà chúng ta”.

      Thanh Miêu vẫn bĩu môi. “Nhị phòng phải vào kinh, nhất định là cùng đồng hành…”.

      chưa xong, Trương Trọng Vi vào, nhớ lời Lâm Y căn dặn, vội im miệng, chắp tay đứng hầu bên. Trương Trọng Vi thấy chàng vừa vào phòng trong phòng liền im lặng, khỏi thấy kì quái, nhưng hỏi, chỉ với Lâm Y. “Nương tử bản lãnh, nhanh như vậy tìm được người mua?”.

      Lâm Y cười đáp. “Cũng phải tìm, là có người biết được tin tức, chủ động tìm tới cửa. Hộ trưởng nương tử đặt trước chuồng heo và hai mươi mấy mẫu lúa Chiêm Thành, vợ Trương Lục bảo rằng nhà chị ta nuôi ngỗng quen tay, mua đàn ngỗng và ruộng cỏ linh lăng, có điều chưa đủ tiền, xin em cho khất trước, em đồng ý”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng lo liệu đâu vào đấy, khen. “Nương tử quả nhiên giỏi giang, ta là mặc cảm”.

      Lâm Y vẫn sầu. “Em vốn tưởng Nhị lão gia và Nhị phu nhân ở lại, định trông cậy vào thím Dương thu tiền hộ em, bây giờ mọi người đều vào kinh, mấy chục mẫu ruộng nước của em phải làm sao đây?”.

      Trương Trọng Vi . “ bằng cũng bán ?”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Nghe mẫu thân ở Đông Kinh giá cả đắt đỏ, nếu có nguồn thu, cả nhà phải đói bụng”.

      Trương Trọng Vi bất mãn. “Ta cũng phải có chức quan để làm, nuôi được em”.

      Làm quan chỉ dựa vào bổng lộc đói chết, bộ dạng thành như Trương Trọng Vi giống người có thể tạo thêm thu nhập khác, Lâm Y ôm hy vọng quá lớn chàng đủ bổng lộc dưỡng gia, nhưng ra những lời đả kích như vậy nàng thể làm, chỉ tùy tiện đáp. “Em cũng từng nghĩ bán ruộng nước , đến Đông Kinh đặt mua ruộng xung quanh, nhưng mẫu thân ở phương Bắc đa số là ruộng cạn, sản xuất cao, màu mỡ phì nhiêu bằng đất Thục chúng ta, bán ruộng nước có lợi, ngay cả sáu mươi mẫu ruộng của Đại phòng mẫu thân cũng muốn bán”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Nếu mẫu thân muốn bán tìm ai thu tiền thuê?”.

      Lâm Y sực tỉnh, cười tự giễu. “ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sao em lại hỏi mẫu thân chứ nhỉ”.

      Vừa vặn Lưu Hà đến mời cả hai ăn cơm chiều, Lâm Y ngồi vào bàn cơm, hỏi Dương thị vấn đề đó. Dương thị trả lời. “Ta cũng phát sầu vì chuyện đó đây, bình thường mọi người đều giữ lại người thân tín trông coi, nhà chúng ta nhiều người hầu, chẳng tìm được ai, phải làm sao mới tốt đây”.

      Điền thị bưng bát cơm nhưng gắp thức ăn, do dự lúc, rốt cuộc lấy hết dũng khí lên tiếng. “Con có thể ở lại chăm lo hương khói cho mộ Tam lang, tiện thể thu tiền thuê thay mẫu thân và Nhị tẩu luôn”.

      Dương thị hề biết Điền thị có ý định như thế, thấy Điền thị lập chí thủ tiết, chấp nhận chăm lo hương khói cho mộ vong phu, bà vừa kinh ngạc vừa cảm động, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt thương tiếc. “Con có phần tâm ấy là tốt rồi, nhưng việc này trọng đại, chờ ta và phụ thân các con thương lượng rồi sau”.

      Đợi đến chiều Trương Đống về phòng, Dương thị truyền đạt lại ý tứ của Điền thị, hối hận . “Đứa này là đáng thương, vậy mà tôi chưa từng hòa ái với nó”.

      Trương Đống cũng bội phục ý chí của Điền thị, mà vẫn do dự, . “Nhà chúng ta chỉ có hai đứa nha hoàn, nếu vợ Tam lang ở lại, ai hầu hạ nó? mình nó đơn độc ở lại ổn rồi, trước cửa quả phụ lắm thị phi”.

      Lưu Hà ở bên nghe thế, hiến kế. “Nghe Đại thiếu phu nhân giữ gia đình người hầu ở lại trông nhà, bằng với Đại thiếu phu nhân, nhờ thiếu phu nhân cho người chiếu cố”.

      Trương Đống ngẫm nghĩ, cảm thấy chủ ý này coi như thỏa đáng, bảo Dương thị đến hỏi Lí Thư, Dương thị gật. Ngày hôm sau, bà liền sang cách vách với Lí Thư. Đây phải chuyện gì to tát, Lí Thư đồng ý. Dương thị cảm ơn Lí Thư rồi quay về nhà, cả bà và Trương Đống đều cao hứng, muốn mua nha hoàn hầu hạ Điền thị.

      Mua nha hoàn phải tốn tiền, mới đến chỗ đó, hai người chợt nhận ra bản thân còn chưa trả hết nợ, làm sao lên kinh? Dương thị xấu hổ. “Vừa rồi vợ Trọng Vi đến hỏi tôi, tôi thực dễ nghe, hoàn toàn quên mất nợ nần chưa xong, lên đường được, là chọc người chê cười”.

      Trương Đống cực muốn vào kinh sớm để mưu chức quan, chỉ . “Hay là mượn ít tiền của vợ Trọng Vi, ngày sau lại trả?”.

      Dương thị kiên quyết đồng ý. “Con dâu mới vào cửa chúng ta vay tiền, người khác nghĩ thế nào”.

      Trương Đống hết cách, đành phải thương lượng với phu nhân bán mấy mẫu để giải quyết khẩn cấp. Dương thị tiếc lắm, nếu chẳng kéo dài món nợ đến bây giờ, nhưng tại còn cách nào khác, đành sai Lưu Hà đến hỏi Lâm Y xem trong thành người môi giới nào được việc nhất.

      Lâm Y nghe Lưu Hà hỏi người môi giới, đoán Trương Đống và Dương thị muốn bán ruộng trả nợ, gom góp lộ phí, nàng hỏi. “ biết phụ thân mẫu thân thiếu bao nhiêu tiền?”.

      Lưu Hà đáp. “Cũng ít, chừng hai ba trăm quan”.

      Lâm Y nghĩ đến hôn lễ long trọng ngày trước, còn có thang thuốc tránh thai hôm qua, . “ về với mẫu thân , ruộng nước bán có lợi, chi bằng ta trả nợ thay mẫu thân trước”.

      Nàng hào phóng khiến Lưu Hà kinh ngạc, gương mặt vẫn thể tin được, về bẩm báo cho Trương Đống và Dương thị.

      Trương Trọng Vi cũng kinh ngạc, với Lâm Y. “Hai ba trăm quan phải số tiền , nương tử là hiếu thảo”.

      Lâm Y cười đáp. “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chúng ta là người nhà còn phân chung riêng cái gì, cha mẹ thiếu nợ, con cái trả là nên”. Hai người chuyện, Dương thị đích thân đến lời cảm tạ, bảo rằng khi dư dả lập tức trả lại tiền cho nàng. Lâm Y lập tức cần, lại hỏi bà. “Người trông coi ruộng vườn, mẫu thân tìm được chưa?”.

      Dương thị trả lời. “Ta và cha các con bàn xong, cho vợ Tam lang ở lại, để tôi tớ nhà vợ Bá Lâm chiếu cố”.

      Người hầu nhà người ta chịu nghe mình sai bảo sao? Lâm Y . “Vẫn nên mua cho em dâu nha hoàn hơn”.

      Dương thị cười. “Ta cũng có ý đó”.

      Lâm Y nhớ đến bọn họ ngay cả nợ cũng thể trả, hẳn là có dư tiền mua nha hoàn, vì thế sai Thanh Miêu cầm tiền vào thành gọi người môi giới dẫn theo mấy nha đầu thành về nhà cho Dương thị tự mình chọn.

      Cái gọi là có tiền dễ làm người, Lâm Y trả nợ thay cha mẹ chồng, mua nha hoàn cho em dâu, cả nhà từ xuống dưới ai cũng mến, thanh danh truyền ai nghe cũng khen ngợi.

      Chỉ có Phương thị nghe xong là nổi lòng ghen tị, tới cửa đòi tiền, bắt Lâm Y trả nợ thay bà ta. Nhị phòng có nợ gì, hoàn toàn là bà ta cố tình gây , Lâm Y xem ở mặt mũi Trương Trọng Vi, đáp lời vẫn kính trọng bà ta ba phần, sau này bà ta càng lúc càng quá đáng, nàng nháy mắt với Thanh Miêu, để Thanh Miêu xuất trận.

      Thanh Miêu là linh dược đối phó với Phương thị, hai ba câu đánh lui bà ta. Phương thị thua, căm tức về nhà, ngay lúc Lí Thư đến tìm bà ta hỏi chuyện, bà ta liền đổ toàn bộ cơn tức lên Lí Thư, mắng xối xả như tát nước vào mặt con dâu. Lí Thư bị mắng quen, lúc trước còn có sức hờn dỗi buồn bã, nay xem như gió thoảng bên tai, im lặng nghe bà ta mắng xong, mới . “Nhị phu nhân, đứa bé Như Ngọc sinh bây giờ còn nuôi ở thôn trang, con dâu muốn đón về, Nhị phu nhân nghĩ thế nào?”.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 94: Trước khi lên đường


      Hai người dụi mắt rời giường, Thanh Miêu và Lưu Hà vào, sửa miệng gọi Lâm Y là Nhị thiếu phu nhân, hầu hạ hai người bọn họ rửa mặt chải đầu. Thanh Miêu thấy Trương Trọng Vi mặt chưa tỉnh ngủ, thuận miệng . “Nhị thiếu gia muốn ngủ thêm chút , đợi Nhị thiếu phu nhân bái đường xong, thiếu gia lại thỉnh an”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Em liền thiên vị Nhị thiếu gia?”.

      Trương Trọng Vi vội xua. “Ta cùng nương tử ”.

      Lưu Hà nhìn nhìn Thanh Miêu, lại nhìn nhìn Trương Trọng Vi, im lặng , đợi múc nước rửa mặt đến, lên tiếng. “Để Thanh Miêu hầu hạ, nô tỳ thông báo cho Đại phu nhân là Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tỉnh”.

      Lâm Y nghĩ nhiều, gật đầu cho .

      Lưu Hà ra khỏi cửa, đến nhà chính quan sát, thấy trong chính đường chỉ có Trương Đống, lập tức xoay người đến phòng ngủ Dương thị. Dương thị ngồi trước bàn trang điểm cho Điền thị chải đầu, thấy Lưu Hà vào, hỏi. “Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi phải ?”.

      Lưu Hà gật đầu, đóng cửa lại, tới gần bàn trang điểm, thấp giọng thầm. “Đại phu nhân, nô tỳ thấy việc kia, vẫn nên sớm cho Nhị thiếu phu nhân biết hơn”.

      Dương thị nghe vậy, giật mình . “Thế nào, con bé vừa thành thân, liền cho Thanh Miêu làm thông phòng của Nhị thiếu gia rồi?”.

      Lưu Hà vội lắc đầu. “ phải, là nô tỳ đoán nha đầu kia có tâm tư đó”.

      Dương thị nhìn vào gương, chậm rãi vuốt tóc, . “Nha hoàn mang từ nhà mẹ đẻ theo, nếu có ba phần nhan sắc, hơn phân nửa đều phải tặng cho quan nhân thu phòng, dù Thanh Miêu có tâm tư này cũng lạ”.

      Lưu Hà hỏi. “Vậy chờ Nhị thiếu phu nhân bái đường xong, mời thiếu phu nhân vào đây chuyện?”.

      Dương thị ngẫm nghĩ, . “Để ta giữ lại, đến lúc đó ngươi nhớ canh cửa, đừng để Đại lão gia vào”.

      Lưu Hà vâng lời, phụ Điền thị trang điểm cho bà, chờ mọi thứ xong xuôi mới đến nhà chính.

      Chính đường có đặt bàn thờ cao, Lâm Y đứng chờ, đợi Dương thị đến ngồi xuống cạnh Trương Đống, nàng mới quỳ lạy bài vị bàn thờ trước, rồi quay sang quỳ lạy cha mẹ chồng, y theo quy củ “Thưởng hạ”, dâng đôi hài lụa xanh lên. Trương Đống và Dương thị đáp lại bằng súc vải.

      Lễ xong, Trương Trọng Vi cũng vào thỉnh an, rồi cùng Trương Đống bàn bạc về đường làm quan sau này, Dương thị cố ý . “Nam nhân chuyện, phụ nữ chúng tôi nghe hiểu, trở về phòng ”. xong đứng dậy, gọi Lâm Y theo bà về phòng.

      Lâm Y buồn ngủ lắm, nhưng biết rằng khi lập gia đình, phải theo hầu hạ mẹ chồng, vì thế cố nén ngáp, theo sau Dương thị.

      Đoàn người trở về phòng, Lưu Hà giữ cửa, Dương thị ngồi xuống cạnh bàn, Điền thị đứng sau lưng hầu, Lâm Y muốn học theo, Dương thị lại chỉ vào ghế đối diện, . “Con ngồi xuống ”.

      Lâm Y biết chuyện gì, lấy làm kì lạ, đành phải nghe lời ngồi xuống.

      Dương thị nhìn nàng vài lần, hỏi. “Chuyện Như Ngọc trong phòng Đại thiếu gia, con có biết ?”.

      Ra vẻ trịnh trọng như vậy, hóa ra lại về chuyện nhà người khác, Lâm Y hơi ngạc nhiên, đáp tình. “Con có nghe sơ qua, cũng biết đại khái chút”.

      Dương thị lại hỏi. “Đại thiếu gia gây ra việc náo loạn ấy, con thấy thế nào?”.

      Lâm Y hiểu dụng ý của Dương thị, vẫn đáp . “Vợ cả chưa vào cửa thiếp sinh con, thực là đánh vào mặt vợ cả”.

      Dương thị tỏ vẻ hài lòng, đột nhiên đổi đề tài. “Con mang theo Thanh Miêu, là chuẩn bị cho thu phòng?”.

      Lâm Y ăn ngay . “Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó”.

      Dương thị cười. “Các con tân hôn, đương nhiên nghĩ tới, có điều đàn ông ai cũng có mới nới cũ cả, ban đầu thề non hẹn biển, chớp mắt người khác”.

      Lâm Y nghiền ngẫm lời này, là muốn nàng cho thu phòng Thanh Miêu? Nhưng hình như phải, thứ nhất, Thanh Miêu là nha hoàn của nàng, thứ hai, làm gì có mẹ chồng nào cái này với con dâu ngay ngày đầu tân hôn đâu.

      nghĩ ngợi, Dương thị tiếp. “Trọng Vi còn trẻ, cho dù ngẫu nhiên tham sắc đẹp mới mẻ cũng là bình thường, con nên nghĩ thoáng chút. Có điều nhà chúng ta cho phép thiếp sinh con trước vợ cả, ta có thang thuốc tránh thai ở đây, con cầm trước đề phòng, nếu phát giác động tĩnh đúng, phải bốc dược liệu sắc thuốc cho Thanh Miêu uống”.

      Lâm Y cảm kích . “Đa tạ mẫu thân lo lắng cho con”.

      Điền thị mang đến phương thuốc, Dương thị nhận lấy, giao cho Lâm Y.

      Lâm Y nghĩ bụng nàng mới cho trong phòng có thông phòng đâu, nhưng vẫn nhận phương thuốc, sau này chính mình dùng cũng được.

      Dương thị căn dặn xong, thấy Lâm Y mệt mỏi, . “Ta cũng nghỉ chút, con cần hầu hạ, về xử lý công việc ”.

      Lâm Y hiểu bà cho phép nàng về phòng ngủ tiếp, lại cảm kích thôi, thầm nghĩ Trương Trọng Vi làm con thừa tự thực là việc tốt. Nàng về phòng, thấy Trương Trọng Vi ngả lưng lên giường, đắp mền ngủ khò khò, nàng nhoẻn miệng cười, cởi áo tháo thắt lưng, nhàng leo lên giường, nằm xuống cạnh chàng. ngờ Trương Trọng Vi ngủ say, thấy có tiếng động liền tỉnh lại, nhận ra Lâm Y, lập tức tỉnh táo tinh thần, ôm nàng hôn hôn. Lâm Y ban đầu còn để mặc, qua lát phát người đối diện có phản ứng, vội đẩy chàng, nhưng Trương Trọng Vi có hứng, làm sao buông tha, thế là hai người lại mây mưa phen, thân mật lúc sau mới ngủ.

      Cả hai vừa chìm vào mộng đẹp bị tiếng la hét bên ngoài đánh thức, Trương Trọng Vi nhăn mày tỉnh lại, bực bội . “Ai cãi nhau ầm ĩ vậy, cho người khác ngủ”.

      Lâm Y trùm chăn kín mặt, lí nhí. “Nhất định là vừa rồi chàng hành động quá lớn, bị láng giềng nghe thấy”.

      Trương Trọng Vi hồi tưởng, thành trả lời. “ bừa, vừa rồi chúng ta có ồn lắm đâu”.

      Lâm Y trùm chăn cười to, Trương Trọng Vi cũng buồn cười theo, vói tay vào ổ chăn nhéo . Đột nhiên Thanh Miêu gõ cửa, giọng tức giận. “Nhị thiếu gia, xem mẹ của thiếu gia kìa, ầm ĩ muốn Nhị thiếu phu nhân lập tức sang bái kiến bà ta”.

      Lâm Y ngây ra, hỏi. “Vừa thỉnh an Đại phu nhân xong, bái kiến gì nữa?”.

      Thanh Miêu dậm chân. “Là mẹ ruột của Nhị thiếu gia”.

      Lâm Y thấy sắc mặt Trương Trọng Vi sa sầm, vội trách cứ ra ngoài. “Vô phép, chuyện kiểu gì vậy?”.

      Trương Trọng Vi ngồi dậy, tựa vào thành giường im lặng lát, . “Mẹ sinh dưỡng ta hồi, là nên bái kiến”.

      Lâm Y biết xem ra là ngủ xong, liền đứng dậy mặc váy áo, . “Vậy chúng ta hỏi phụ thân mẫu thân cái rồi hãy quyết định, nếu tự ý chạy sang, làm hai người thương tâm sao được?”.

      Trương Trọng Vi cảm kích nàng thông cảm, . “Nương tử có lý”.

      Hai người mặc quần áo xong, gọi Thanh Miêu vào dọn giường, Thanh Miêu lại . “Để sau, nô tỳ theo Nhị thiếu phu nhân sang Nhị phòng , để Nhị thiếu phu nhân khỏi bị hà hiếp”.

      Trương Trọng Vi bất mãn cách đó, nhưng nhân phẩm Phương thị là gì ai cũng biết, chàng phản bác được, buồn bã cúi đầu ra ngoài.

      Lâm Y đánh tay Thanh Miêu cái, nghiêm mặt. “Em nghĩ trong đầu thế nào ta xen vào, nhưng trước mặt Nhị thiếu gia phải quản cái miệng mình, bằng đừng trách ta nghiêm khắc”.

      Thanh Miêu được dạy, vội thu bớt thần sắc, theo nàng ra cửa.

      Trương Trọng Vi chờ bên ngoài, thấy Lâm Y ra, cùng nàng đến nhà chính xin phép Trương Đống và Dương thị. Trong nhà chính, Phương thị to tiếng với Dương thị, trách cứ Dương thị cho tân nương sang Nhị phòng bái đường, chợt thấy hai vợ chồng son vào, mặt khỏi đắc ý, . “Đúng là ruột thịt của ta, hiểu được đến thăm cha mẹ ruột”.

      Nhưng Trương Trọng Vi nhìn bà ta với vẻ mặt có lỗi, theo Lâm Y tới hành lễ chào Trương Đống và Dương thị trước, mới tới chào bà ta. Phương thị biết khi cho làm con thừa tự mọi thứ phải đặt hai vị Đại phòng lên trước, nhưng trong lòng bà ta vẫn khó chịu ghê gớm, cầu lại lần nữa những gì ban nãy : cho vợ chồng Trương Trọng Vi về Nhị phòng thăm hỏi.

      Trương Trọng Vi nhớ lời Lâm Y , trả lời Phương thị mà hỏi ý kiến Trương Đống và Dương thị trước. Trương Đống xin con trai của Nhị phòng về làm con thừa tự, trong lòng vẫn áy náy, dám chối từ, Dương thị xem ở mặt mũi Trương Trọng Vi, vì thế cũng đồng ý, sai Lưu Hà đưa hai vợ chồng sang.

      Trương Trọng Vi theo sau Phương thị, thấy bà ta kiêu ngạo hếch mặt lên trời, chàng lo lắng nhìn Lâm Y, Lâm Y đáp lại bằng nụ cười, ý bảo chàng yên lòng, Phương thị bây giờ có lý do làm khó nàng, vừa rồi ầm ĩ chẳng qua là muốn ra oai với Dương thị thôi.

      Quả nhiên, hai người sang Nhị phòng thăm hỏi cực kỳ thuận lợi, Phương thị chẳng những có nửa điểm gây , ngược lại hòa ái tươi cười, nắm tay Lâm Y mãi buông, luôn miệng dặn dò nàng phải thường xuyên ghé chơi. Thăm hỏi xong, Phương thị giữ cả hai lại ăn cơm, chờ đến mặt trời sắp xuống núi mới cam lòng thả bọn họ về.

      Về đến nhà, Trương Trọng Vi vẫn còn kinh ngạc với thái độ của Phương thị hôm nay, Thanh Miêu cũng . “Nhị phu nhân giống như đổi thành người khác vậy”.

      Lâm Y bị đánh thức hai lần, mặc dù thân thể mỏi mệt, tinh thần lại buồn ngủ, ngồi xuống bàn, ôm sổ sách, lấy bàn tính làm chuyện nàng thích nhất : tính sổ.

      Nhà họ Trương ai biết gảy bàn tính, Trương Trọng Vi thấy Lâm Y chẳng những biết gảy bàn tính, còn thập phần thuần thục, rất ngạc nhiên, sáp lại gần nàng nhìn lúc, cười hỏi. “Nương tử, em vừa gả vào bắt đầu quan tâm củi gạo dầu muối sao?”.

      Lâm Y dùng khuỷu tay chọt chàng, đương nhiên. “Em lại quản gia, để ý mấy thứ đó làm chi”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy em tính gì mà hăng say vậy?”.

      Lâm Y cầm bút lông chỉ vào sổ sách cho chàng thấy, giảng giải. “Canh tác ngoài đồng, heo trong chuồng, ngỗng và ruộng cỏ linh lăng, mọi thứ đều cần tính ra tiền vốn, đoán trước tiền lời, nếu chờ sau này tính muộn”.

      Trương Trọng Vi bội phục trong lòng, nhưng lo lắng cho Lâm Y. “Chúng ta sắp chuyển đến kinh thành, ruộng đất thôi, cho tá điền gieo trồng là được, nhưng heo và ngỗng thể mang theo, để người khác nuôi lại lo lắng, làm thế nào?”.

      Lâm Y biết Trương Trọng Vi phải vào kinh, lại quên tính mình bây giờ là nương tử của người ta, đương nhiên phải theo. lần này biết bao lâu mới quay về, cơ nghiệp nàng vất vả lắm mới xây dựng được, phải an bài thỏa đáng. Nàng chống cằm suy nghĩ cách, vừa ngẩng đầu, gặp Trương Trọng Vi cũng khổ nghĩ, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn cực kì thú vị, nhịn được đùa. “Em khó khăn lắm mới xây dựng được chút tài sản, muốn bỏ, hay là chàng vào kinh mình , em ở lại chăm lo”.

      Trương Trọng Vi tưởng nàng , nhảy dựng lên. “Em theo, còn ta sao?”.

      Lâm Y làm bộ tự hỏi. “Chàng sợ ai hầu hạ? Có gì khó đâu, mang theo người hầu là được, nếu ngại phiền, đến Đông Kinh hãy mua, cũng tiện”.

      Trương Trọng Vi nắm lấy tay nàng, cả giận. “Em tiếc nỡ bỏ mặc tài sản, nhưng bỏ mặc được ta sao?”.

      Lâm Y thấy chàng nóng ruột, vội dỗ. “Đùa chàng thôi, vài mẫu ruộng, mấy đàn ngỗng thôi, có gì mà tiếc, ngày khác em bán”.

      Trương Trọng Vi chưa tin, nhìn chằm chằm nàng hỏi. “ là đùa thôi?”.

      Lâm Y vòng tay ôm thắt lưng chàng, vuốt vuốt sau lưng. “Đương nhiên là đùa, làm sao em yên tâm chàng lên kinh mình được, Đông Kinh phồn hoa như vậy, chừng chàng kềm chế nổi, cho nhà chúng ta thêm người”.

      Bây giờ Trương Trọng Vi mới tin, liền trêu ngược lại nàng. “Vậy mà em còn giả bộ hào phóng, bảo ta đến Đông Kinh mua người hầu”.

      Lâm Y còn để tay sau lưng chàng, lập tức vỗ cái bộp. “Đoán đúng lắm, vi thê chỉ là giả bộ hào phóng thôi, ra tròng mắt bé như lỗ kim, thông phòng nha, thiếp thất nha, hết thảy dung thứ, nếu chàng thuận theo ta, bây giờ lập tức ly hôn, miễn cho tương lai khổ sở”.

      Trương Trọng Vi vội bịt miệng nàng, trách cứ. “ thông phòng thông phòng, thiếp thiếp, cũng phải ai cũng thích cái đó, về sau cho hai chữ ‘ly hôn’, ta thích nghe”.

      Lâm Y trông cậy nhiều vào tính tự giác của đàn ông, nhưng nếu chàng có thái độ này nàng vẫn rất cao hứng, hôn chàng cái, kéo chàng cùng ngồi xuống ghế, bày chàng tính sổ. Trương Trọng Vi thích học, sợ người khác mình tham của hồi môn của nương tử, miễn cưỡng lật xem vài tờ liền mệt mỏi. Lúc này cũng sắp tới giờ cơm chiều, kịp ngủ bù, Lâm Y . “Vậy chàng hỏi thăm dùm em xem có ai muốn mua lại chuồng heo và đàn ngỗng ?”.

      Trương Trọng Vi đồng ý, ra cửa, rốt cuộc vẫn thiên vị mẹ ruột của mình, tới nhà khác, cách vách hỏi Phương thị trước. “Chúng con sắp vào kinh, chuồng heo và đàn ngỗng của Tam nương thể mang theo, nếu mẹ muốn tiếp nhận, con nàng bán cho mẹ”.

      Phương thị thấy con trai vẫn hiếu thảo với mình, vừa vui sướng vừa đắc ý, nhưng . “Nuôi ngỗng kiếm tiền nhiều, mẹ cũng muốn mua, nhưng nhà chúng ta cũng phải vào kinh”.

      ra Phương thị thấy cả nhà Đại phòng và hai con trai đều phải vào kinh, muốn lưu lại nông thôn với Trương Lương, liền với Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm là con trưởng, đương nhiên muốn cha mẹ ở gần bên người, đồng ý, sai Lí Thư chuẩn bị hành trang cho cả nhà lên đường.

      Trương Trọng Vi nghe cả nhà vẫn có thể ở gần nhau, cũng rất vui. “Vậy chúng ta cùng đồng hành thôi”.

      Phương thị gật đầu, dặn chàng phải bán chuồng heo và đàn ngỗng cho được giá, rồi lại lải nhải kể oán kể khổ chuyện Lí Thư, hối hận thể cưới Lâm Y về làm dâu Nhị phòng.

      Trương Trọng Vi là đàn ông, đâu có thích nghe kể lể, ngồi chưa nóng mông mình phải tìm người mua, cáo từ ra . Đợi chàng ra khỏi cửa viện nhà mới, Thanh Miêu đứng ngoài, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân sai nô tỳ tới hỏi tiếng xem Nhị phu nhân có muốn tiếp nhận ? Nếu muốn bán cho phu nhân giá rẻ chút”.

      Trương Trọng Vi giống như làm sai bị bắt tại trận, vội lắc đầu, rằng cả nhà Nhị phòng cũng phải vào kinh. Thanh Miêu nghe thế, hề vui vẻ, chỉ “À” tiếng, . “Nhị thiếu gia cần tìm nữa, Nhị thiếu phu nhân tìm được người mua rồi”. xong chạy về nhà nhanh như chớp, báo với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân cũng vào kinh”.

      Lâm Y cho là đúng. “ , Nhị phu nhân cũng ở chung với nhà chúng ta”.

      Thanh Miêu vẫn bĩu môi. “Nhị phòng phải vào kinh, nhất định là cùng đồng hành…”.

      chưa xong, Trương Trọng Vi vào, nhớ lời Lâm Y căn dặn, vội im miệng, chắp tay đứng hầu bên. Trương Trọng Vi thấy chàng vừa vào phòng trong phòng liền im lặng, khỏi thấy kì quái, nhưng hỏi, chỉ với Lâm Y. “Nương tử bản lãnh, nhanh như vậy tìm được người mua?”.

      Lâm Y cười đáp. “Cũng phải tìm, là có người biết được tin tức, chủ động tìm tới cửa. Hộ trưởng nương tử đặt trước chuồng heo và hai mươi mấy mẫu lúa Chiêm Thành, vợ Trương Lục bảo rằng nhà chị ta nuôi ngỗng quen tay, mua đàn ngỗng và ruộng cỏ linh lăng, có điều chưa đủ tiền, xin em cho khất trước, em đồng ý”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng lo liệu đâu vào đấy, khen. “Nương tử quả nhiên giỏi giang, ta là mặc cảm”.

      Lâm Y vẫn sầu. “Em vốn tưởng Nhị lão gia và Nhị phu nhân ở lại, định trông cậy vào thím Dương thu tiền hộ em, bây giờ mọi người đều vào kinh, mấy chục mẫu ruộng nước của em phải làm sao đây?”.

      Trương Trọng Vi . “ bằng cũng bán ?”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Nghe mẫu thân ở Đông Kinh giá cả đắt đỏ, nếu có nguồn thu, cả nhà phải đói bụng”.

      Trương Trọng Vi bất mãn. “Ta cũng phải có chức quan để làm, nuôi được em”.

      Làm quan chỉ dựa vào bổng lộc đói chết, bộ dạng thành như Trương Trọng Vi giống người có thể tạo thêm thu nhập khác, Lâm Y ôm hy vọng quá lớn chàng đủ bổng lộc dưỡng gia, nhưng ra những lời đả kích như vậy nàng thể làm, chỉ tùy tiện đáp. “Em cũng từng nghĩ bán ruộng nước , đến Đông Kinh đặt mua ruộng xung quanh, nhưng mẫu thân ở phương Bắc đa số là ruộng cạn, sản xuất cao, màu mỡ phì nhiêu bằng đất Thục chúng ta, bán ruộng nước có lợi, ngay cả sáu mươi mẫu ruộng của Đại phòng mẫu thân cũng muốn bán”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Nếu mẫu thân muốn bán tìm ai thu tiền thuê?”.

      Lâm Y sực tỉnh, cười tự giễu. “ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sao em lại hỏi mẫu thân chứ nhỉ”.

      Vừa vặn Lưu Hà đến mời cả hai ăn cơm chiều, Lâm Y ngồi vào bàn cơm, hỏi Dương thị vấn đề đó. Dương thị trả lời. “Ta cũng phát sầu vì chuyện đó đây, bình thường mọi người đều giữ lại người thân tín trông coi, nhà chúng ta nhiều người hầu, chẳng tìm được ai, phải làm sao mới tốt đây”.

      Điền thị bưng bát cơm nhưng gắp thức ăn, do dự lúc, rốt cuộc lấy hết dũng khí lên tiếng. “Con có thể ở lại chăm lo hương khói cho mộ Tam lang, tiện thể thu tiền thuê thay mẫu thân và Nhị tẩu luôn”.

      Dương thị hề biết Điền thị có ý định như thế, thấy Điền thị lập chí thủ tiết, chấp nhận chăm lo hương khói cho mộ vong phu, bà vừa kinh ngạc vừa cảm động, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt thương tiếc. “Con có phần tâm ấy là tốt rồi, nhưng việc này trọng đại, chờ ta và phụ thân các con thương lượng rồi sau”.

      Đợi đến chiều Trương Đống về phòng, Dương thị truyền đạt lại ý tứ của Điền thị, hối hận . “Đứa này là đáng thương, vậy mà tôi chưa từng hòa ái với nó”.

      Trương Đống cũng bội phục ý chí của Điền thị, mà vẫn do dự, . “Nhà chúng ta chỉ có hai đứa nha hoàn, nếu vợ Tam lang ở lại, ai hầu hạ nó? mình nó đơn độc ở lại ổn rồi, trước cửa quả phụ lắm thị phi”.

      Lưu Hà ở bên nghe thế, hiến kế. “Nghe Đại thiếu phu nhân giữ gia đình người hầu ở lại trông nhà, bằng với Đại thiếu phu nhân, nhờ thiếu phu nhân cho người chiếu cố”.

      Trương Đống ngẫm nghĩ, cảm thấy chủ ý này coi như thỏa đáng, bảo Dương thị đến hỏi Lí Thư, Dương thị gật. Ngày hôm sau, bà liền sang cách vách với Lí Thư. Đây phải chuyện gì to tát, Lí Thư đồng ý. Dương thị cảm ơn Lí Thư rồi quay về nhà, cả bà và Trương Đống đều cao hứng, muốn mua nha hoàn hầu hạ Điền thị.

      Mua nha hoàn phải tốn tiền, mới đến chỗ đó, hai người chợt nhận ra bản thân còn chưa trả hết nợ, làm sao lên kinh? Dương thị xấu hổ. “Vừa rồi vợ Trọng Vi đến hỏi tôi, tôi thực dễ nghe, hoàn toàn quên mất nợ nần chưa xong, lên đường được, là chọc người chê cười”.

      Trương Đống cực muốn vào kinh sớm để mưu chức quan, chỉ . “Hay là mượn ít tiền của vợ Trọng Vi, ngày sau lại trả?”.

      Dương thị kiên quyết đồng ý. “Con dâu mới vào cửa chúng ta vay tiền, người khác nghĩ thế nào”.

      Trương Đống hết cách, đành phải thương lượng với phu nhân bán mấy mẫu để giải quyết khẩn cấp. Dương thị tiếc lắm, nếu chẳng kéo dài món nợ đến bây giờ, nhưng tại còn cách nào khác, đành sai Lưu Hà đến hỏi Lâm Y xem trong thành người môi giới nào được việc nhất.

      Lâm Y nghe Lưu Hà hỏi người môi giới, đoán Trương Đống và Dương thị muốn bán ruộng trả nợ, gom góp lộ phí, nàng hỏi. “ biết phụ thân mẫu thân thiếu bao nhiêu tiền?”.

      Lưu Hà đáp. “Cũng ít, chừng hai ba trăm quan”.

      Lâm Y nghĩ đến hôn lễ long trọng ngày trước, còn có thang thuốc tránh thai hôm qua, . “ về với mẫu thân , ruộng nước bán có lợi, chi bằng ta trả nợ thay mẫu thân trước”.

      Nàng hào phóng khiến Lưu Hà kinh ngạc, gương mặt vẫn thể tin được, về bẩm báo cho Trương Đống và Dương thị.

      Trương Trọng Vi cũng kinh ngạc, với Lâm Y. “Hai ba trăm quan phải số tiền , nương tử là hiếu thảo”.

      Lâm Y cười đáp. “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chúng ta là người nhà còn phân chung riêng cái gì, cha mẹ thiếu nợ, con cái trả là nên”. Hai người chuyện, Dương thị đích thân đến lời cảm tạ, bảo rằng khi dư dả lập tức trả lại tiền cho nàng. Lâm Y lập tức cần, lại hỏi bà. “Người trông coi ruộng vườn, mẫu thân tìm được chưa?”.

      Dương thị trả lời. “Ta và cha các con bàn xong, cho vợ Tam lang ở lại, để tôi tớ nhà vợ Bá Lâm chiếu cố”.

      Người hầu nhà người ta chịu nghe mình sai bảo sao? Lâm Y . “Vẫn nên mua cho em dâu nha hoàn hơn”.

      Dương thị cười. “Ta cũng có ý đó”.

      Lâm Y nhớ đến bọn họ ngay cả nợ cũng thể trả, hẳn là có dư tiền mua nha hoàn, vì thế sai Thanh Miêu cầm tiền vào thành gọi người môi giới dẫn theo mấy nha đầu thành về nhà cho Dương thị tự mình chọn.

      Cái gọi là có tiền dễ làm người, Lâm Y trả nợ thay cha mẹ chồng, mua nha hoàn cho em dâu, cả nhà từ xuống dưới ai cũng mến, thanh danh truyền ai nghe cũng khen ngợi.

      Chỉ có Phương thị nghe xong là nổi lòng ghen tị, tới cửa đòi tiền, bắt Lâm Y trả nợ thay bà ta. Nhị phòng có nợ gì, hoàn toàn là bà ta cố tình gây , Lâm Y xem ở mặt mũi Trương Trọng Vi, đáp lời vẫn kính trọng bà ta ba phần, sau này bà ta càng lúc càng quá đáng, nàng nháy mắt với Thanh Miêu, để Thanh Miêu xuất trận.

      Thanh Miêu là linh dược đối phó với Phương thị, hai ba câu đánh lui bà ta. Phương thị thua, căm tức về nhà, ngay lúc Lí Thư đến tìm bà ta hỏi chuyện, bà ta liền đổ toàn bộ cơn tức lên Lí Thư, mắng xối xả như tát nước vào mặt con dâu. Lí Thư bị mắng quen, lúc trước còn có sức hờn dỗi buồn bã, nay xem như gió thoảng bên tai, im lặng nghe bà ta mắng xong, mới . “Nhị phu nhân, đứa bé Như Ngọc sinh bây giờ còn nuôi ở thôn trang, con dâu muốn đón về, Nhị phu nhân nghĩ thế nào?”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :