1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 74: Tin tức bị lộ

      Lâm Y nghĩ ra cách phát tài, muốn chậm trễ khắc, phòng Dương thị trước, dò hỏi. “Đại phu nhân, hạt giống lúa Chiêm Thành có cấy được ?”.

      Dương thị xao mõ trước bàn thờ Phật, thấy nàng đến, vội ngừng tay, mời nàng ngồi xuống bàn, đáp. “Ruộng nước phì nhiêu, gạo được mùa, chỉ sợ ai chịu ăn gạo Chiêm Thành, bởi vậy gieo”.

      Lâm Y hỏi. “Đại phu nhân giữ hạt giống cũng vô dụng, sao bán cho tôi?”.

      Có tiền để kiếm, đương nhiên Dương thị chịu bán, chỉ hơi ngờ vực. “ trồng làm chi?”.

      Lâm Y cười . “Tốt xấu gì cũng là lương thực, có gì tốt đâu?”.

      Dương thị đồng ý. “Gạo Chiêm Thành dù thô ráp, nhưng ruộng cạn vẫn có thể trồng được, cho gieo tính ra cũng chịu mệt”.

      Lâm Y đáp. “Cũng vì thế ấy, muốn có nhiều ruộng nước giá quá cao, vẫn là ruộng cạn rẻ hơn”.

      người chịu bán, kẻ nguyện mua, lập tức chuyển qua thương lượng giá. Dương thị . “Nhà chúng ta chỉ mấy miệng ăn, mỗi ngày ăn đồ ăn đều do gieo trồng, lại còn thu tiền cơm canh của , vốn rất băn khoăn, bây giờ làm sao có đạo lý nhận tiền hạt giống”.

      Chuyện rau xanh quả là nhà Dương thị được lợi, vì thế Lâm Y cũng khách khí, nhận lấy khuông hạt giống do Lưu Hà và Điền thị bưng ra. Dương thị dạy nàng. “Đây là gạo Chiêm Thành mùa đông, vốn nên gieo vào tháng bảy, tháng chín thu hoạch, nay dù muộn mấy ngày, nhưng vẫn coi như xấp xỉ, nhanh chạy mua mấy mẫu ruộng gieo ”.

      Lâm Y tạ ơn bà, nhờ Lưu Hà hỗ trợ, mang hạt giống về phòng mình. Thanh Miêu thấy, kinh ngạc hỏi. “Lúc này còn có thể gieo lúa gì nữa?”.

      Lâm Y kể cho nghe chỗ tốt của gạo Chiêm Thành, dặn dò kín miệng chút, mới sai vào thành tìm Đinh môi giới, nhờ ông này mua ruộng. Ruộng cạn dễ dàng mua được, tới ba ngày, Đinh môi giới truyền tin tức đến. Lâm Y để Thanh Miêu ở nhà, tự mình vào thành trao đổi hạng mục công việc. Đinh môi giới . “Ruộng cạn đáng tiền, hai quan mẫu, rất nhiều người tranh nhau bán”.

      Lâm Y giật mình, như vậy giá ruộng nước gấp tận hai mươi lần so với giá ruộng cạn? Đinh môi giới giải thích phen nàng mới hiểu ra, ruộng nước cầu điều kiện tưới tiêu cao, nếu phạm vi trồng trọt có nguồn nước khai khẩn được ruộng, ruộng cạn lại bị hạn chế như vậy, ở đâu cũng khai hoang được.

      Từ lần trước nàng thuê đất, Đinh môi giới thành thói quen, hiểu phương thức canh tác của nàng giống người thường, cũng hỏi nàng mua ruộng cạn làm chi, chỉ . “ muốn mua mấy mẫu?”.

      Hai quan mẫu quả thực rẻ quá, Lâm Y tâm lý ngứa ngáy, bất đắc dĩ phải để dành tiền mua đất xây nhà, lúa Chiêm Thành cũng trồng quá nhiều, vì thế cuối cùng mua hai mươi lăm mẫu.

      Mua xong ruộng, nàng vẫn chưa vội mướn tá điền, đơn độc cùng Thanh Miêu hai người mặt trời mọc bước mặt trời lặn trở về, bận rộn mấy ngày rốt cuộc cũng gieo hết hạt giống lúa Chiêm Thành. Vì nàng chưa từng gieo trồng lúa Chiêm Thành nên tính lệch số lượng hạt nảy mầm, đợi gieo xong hết vẫn dư lại ba mẫu ruộng, Lâm Y nhìn ruộng trống mà sầu. “Trồng cái gì mới tốt đây, thể cứ để hoang”.

      Thanh Miêu than thở. “Tam nương tử thần thần bí bí, gieo nhiều lúa thế này rốt cuộc muốn làm sao?”.

      Lâm Y cười đáp. “Sợ miệng em kín mới cho em”.

      Thanh Miêu dậm chân . “Em có từng làm hỏng chuyện của Tam nương tử lần nào đâu!”.

      Lâm Y cẩn thận hồi tưởng, đúng là có, vội vàng xin lỗi, kể cho Thanh Miêu nghe nàng định trồng lúa Chiêm Thành để nuôi heo. Thanh Miêu vẫn tin, hỏi. “Chủ tử gạt người, nuôi heo xây nhà làm chi nữa?”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “ xây chuồng heo làm sao nuôi?”.

      Thanh Miêu cho là đúng. “Mấy đầu heo mà thôi, dựng cái nhà cỏ tranh là xong, cần gì phải xây phòng lợp ngói?”.

      Lâm Y cũng thôi giải thích, chỉ hỏi. “Chuồng heo của chúng ta bây giờ vì sao phải khóa cửa suốt ngày?”.

      Thanh Miêu bừng tỉnh hiểu thấu, khóa kín chuồng heo là để phòng tiểu nhân, xem ra Hắc Thất Lang lại có việc để làm, chỉ vào mấy mẫu ruộng trống, . “Nếu nuôi heo, sao trồng vài mẫu cỏ linh lăng, heo ăn được, người cũng ăn được”.

      Lâm Y chưa từng biết này, kinh ngạc hỏi. “Ăn được sao?”.

      Thanh Miêu liên tục gật đầu. “Ngắt chồi non trộn ăn, ăn được nha”.

      Lâm Y đồng ý. “Vậy được, liền trồng cỏ linh lăng ”.

      Ham muốn kiếm tiền của Thanh Miêu phút chốc phình to hơn cả Lâm Y, lập tức kéo nàng về nhà lấy tiền vào thành mua hạt giống cỏ linh lăng. Lúc này nhà mới của Lí Thư khởi công, Lâm Y rửa tay rửa mặt, đến sườn viện xem náo nhiệt, người hầu nhà họ Trương, còn có hàng xóm đều hỗ trợ xây nhà, thím Dương cũng ở trong số đó, thấy nàng, hô. “Tam nương tử mau tới, làm việc ở đây Đại thiếu phu nhân cho năm mươi văn tiền công”.

      Ở nông thôn, ngày kiếm được năm mươi văn quả thực ít, Lâm Y nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Thím làm việc trong nhà, đến đây làm công, sợ Nhị phu nhân quở trách?”.

      Thím Dương bĩu môi. “Cháu cho là bà ta khi thả thím và thím Nhâm đến đây làm công hả? Làm công ở đây, bà ta phát lương tháng nữa”.

      Lâm Y cười. “Dù sao lương tháng của thím cũng đáng bao nhiêu”.

      Thím Dương . “Chứ gì nữa, vậy còn thường xuyên phát”.

      Thím Nhâm lại, khuân thúng chung với thím Dương, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử ngày ngày chạy hướng đồng ruộng, làm gì vậy?”.

      Lâm Y dối. “ gieo ruộng cho người ta kiếm tiền, chứ ăn cái gì”.

      Thím Nhâm lộ vẻ mặt thương hại, chậc lưỡi mấy tiếng, lời ra cũng chẳng xuôi tai, thím Dương phải mắng bà ta, Lâm Y làm như nghe thấy, ra sân sau nhìn trong chốc lát, thầm chọn vị trí cho chuồng heo.

      Buổi tối, Thanh Miêu mua hạt giống cỏ linh lăng về, ngày hôm sau hai người dậy sớm, ra ruộng gieo. Xong việc ngoài đồng, nàng lại đến phòng Lí Thư, trò chuyện hỏi thăm mua đất xây nhà gồm hạng mục công việc nào.

      Để cẩn thận, nàng tự mình chạy việc, sai Thanh Miêu nhà lý chính trước, có điều xây nhà im ắng như mua ruộng, đợi khởi công động thổ, trong thôn lập tức có người nghị luận. “Nghe Lâm Tam nương xây nhà? Làm sao xây, có phải lập nữ hộ ?”.

      Lời đồn đại luôn truyền nhanh nhất, đảo mắt lọt vào tai Phương thị, bà ta thập phần kinh ngạc, ngay tức khắc gọi thím Nhâm tới hỏi. “Lâm Tam nương lập nữ hộ? Làm sao ta biết? Bà mau chạy hỏi thăm”.

      Thím Nhâm giúp Lí Thư xây nhà kiếm tiền, hỏi thăm phải chậm trễ nửa ngày công, cực muốn, lần lữa chịu . “Chỉ là lập hộ thôi, đáng gì, cho dù lập sao?”.

      Phương thị rốt cuộc có kinh nghiệm quản gia vài chục năm, hiểu nhiều hơn, trách mắng. “Bà biết cái gì, nó lập nữ hộ là có thể mua đất, còn chạy nhanh hỏi thăm, có phải tiền lần trước bán hoa màu kiếm được mua ruộng hết rồi ?”.

      Thím Nhâm sửng sốt. “Nếu thực mua ruộng, cớ gì ta vẫn sống nghèo nàn như vậy?”.

      Phương thị trừng mắt. “Đừng vô nghĩa, mau ”.

      Thím Nhâm nghĩ đến Lâm Y có thể có tiền, tâm tư lập tức linh hoạt lên, vội vàng hành động, đến chỗ Thanh Miêu khách sáo, đáng tiếc Thanh Miêu xem bà ta là vật thối, căn bản cho bà ta đến gần người. Thím Nhâm thất bại, tròng mắt động động, nhớ tới thím Dương xưa nay giao hảo với Lâm Y, vội về công trường hỏi. “Nghe cái nhà xây sau viện chúng ta là của Lâm Tam nương?”.

      Thím Dương . “Tôi chỉ nghe người ta kể vậy, phải hay , đến hỏi”.

      Thím Nhâm giật dây thím Dương. “Vậy bà còn mau hỏi hỏi xem”.

      Thím Dương cảnh giác. “Bà hỏi thăm này làm chi, cho dù là của Lâm Tam nương, cũng chẳng liên can gì tới bà”.

      Thím Nhâm cười. “Bà nghĩ đâu vậy, tôi là định nếu phòng kia là Lâm Tam nương xây, chúng ta hỗ trợ nha”.

      Thím Dương vẫn hoài nghi. “Bà hảo tâm vậy sao? phải bà lúc nào cũng ghét bỏ Lâm Tam nương sao?”.

      Thím Nhâm hô to oan uổng, . “Còn phải do Nhị phu nhân sai tôi ư, chủ tử sai bảo, bà dám tuân?”.

      Thím Dương biết bà ta là kẻ xấu bụng, nhưng lời này có chút đạo lý, nhân tiện . “Làm xong việc hôm nay cái , buổi chiều tôi lại hỏi”.

      Thím Nhâm mừng rỡ, lúc khuân thúng phá lệ dồn sức nhiều hơn, để thím Dương khuân chút.

      Cơm chiều xong, thím Dương trực tiếp đến phòng Lâm Y. Lâm Y vừa muốn trông nom ruộng, vừa phải canh chừng việc xây phòng, ngày mệt mỏi, tựa bên giường nhắm mắt dưỡng thần. Thím Dương muốn quấy rầy nàng, định về, Thanh Miêu giọng hỏi. “Có việc sao thím?”.

      Thím Dương . “ có, hỏi chút phòng ở phía sau có phải của Tam nương tử ?”.

      Lâm Y nghe tiếng thím Dương liền mở mắt, đứng dậy nghênh đón thím vào nhà ngồi. Thanh Miêu nhấc bình rót ly trà đưa qua. “Thím nghe ai kể vậy?”.

      Thím Dương ăn ngay . “Buổi chiều thím Nhâm ”.

      Bên ngoài đồn đãi, Lâm Y cũng từng nghe qua mấy lần, dù gì lập hộ, thậm chí mua đất, sớm hay muộn cũng giấu được, lộ lộ thôi, nàng lo lắng nuôi heo rồi, có kẻ thấy nàng đơn độc ai giúp, muốn tới quấy rối. Nàng biết thím Dương đối xử tốt với nàng, liền ra nghi ngờ cho thím nghe.

      Thím Dương kinh ngạc hỏi. “Bên ngoài đồn cháu lập nữ hộ, mua đất, là ư?”.

      Lâm Y cười khổ đáp. “ dám giấu giếm, chỉ là bố trí chút sản nghiệp bé, lo có người đến vơ vét đây”.

      Thím Dương cười to. “Tam nương tử là người thông minh, sao chuyện này lại phạm hồ đồ như vậy?”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Vì sao thím thế?”.

      Thím Dương chỉ chỉ phía nhà chính, . “Nếu Nhị phu nhân biết cháu có tiền, cần cháu gì, tự nhiên có kẻ lo giúp cháu canh ruộng, trông nhà, chắn lưu manh, cần gì cháu lao tâm”.

      Thanh Miêu vui mừng. “Chính là vậy nha, sao chúng ta nghĩ tới”.

      Lâm Y là cần người che chở, người đó chỉ có thể là Đại phòng hoặc Nhị phòng họ Trương, mà Đại phòng giờ suy tàn, người lớn cũng thưa thớt, tự thân còn chưa chiếu cố xong, nào có năng lực bảo hộ nàng; Nhị phòng mạnh chút, nhưng Phương thị… Lâm Y nghĩ tới liền thẳng thừng lắc đầu. “Chút sản nghiệp cỏn con của cháu, Nhị phu nhân nhìn lọt mắt”.

      Thím Dương xua tay. “Đó là cháu nghĩ nhiều, nhìn thử xem, bà ta giờ chỉ có sáu mươi mẫu ruộng, nhà thiếu mất nửa, tiền lương hằng tháng cho người hầu cũng phát nổi, hiểu bà ta có tư cách gì ghét bỏ cháu”.

      Làm gì đây? Chủ động làm hòa với Phương thị, tìm kiếm bảo hộ, hay chờ lưu manh đến cửa vơ vét tài sản? Lâm Y do dự nhiều liền chọn cái đầu.

      Thanh Miêu thấy nàng quyết, rồi lại thở dài than ngắn, vội an ủi nàng. “Nay khác xưa, chúng ta giờ cũng là hạ hộ, Nhị phu nhân cũng là hạ hộ, bà ta dựa vào gì xem thường chúng ta, dựa vào gì làm khó dễ chúng ta?”.

      Thím Dương cũng phụ họa. “Đúng vậy, nịnh bợ còn kịp”.

      Được hay cũng chỉ có con đường này, muốn oán cứ oán tin tức lộ, Lâm Y thở dài, sai Thanh Miêu. “Ngày mai vào thành , chuẩn bị phần lễ vật, ta muốn bái kiến Nhị phu nhân”.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 75: Lâm Y tặng lễ


      Ngày tiếp theo, Thanh Miêu theo lời Lâm Y căn dặn, vào thành mua mấy thứ quà đem về, cùng Lâm Y gặp Phương thị. Phương thị hôm qua mới nghe thím Nhâm bẩm báo lại, biết xác thực Lâm Y lập hộ xây nhà, cân nhắc phải bắt bí thế nào, thấy bản thân nàng tự đến, khỏi vừa mừng vừa sợ. Thím Nhâm lần đầu chủ động cười đon đả, ân cần nghênh Lâm Y vào nhà, đợi Phương thị sai bảo nhanh chân pha trà, mặt dày mày dạn . “Tam nương tử buôn bán lời nhiều tiền, cũng nâng đỡ chúng tôi chút”.

      Đây là chỉ trích nhà họ Trương để bà ta nghèo khổ? Phương thị nghe vậy có chút vui, phất tay đuổi bà ta ra sau hầu hạ, tự lên ngồi đối diện Lâm Y, cũng nhìn nàng mà trước đánh giá lễ vật bàn. Mấy gói giấy, bên trong đại khái cái là đồ ăn, cái là vải vóc, tính tốt nhất, Phương thị vừa được Lí Thư cho đồ đắt tiền, có chút coi thường hai thứ này, ôn hòa hỏi. “Lâm Tam nương đến có việc gì?”.

      Lâm Y nhìn mặt Phương thị khinh khỉnh, trong lòng biết bà ta ngại lễ vật ít ỏi, ra phải nàng muốn tặng, nhưng trước mua ruộng sau xây phòng, trong túi nàng quả còn dư bao nhiêu, chẳng thể bỏ ra thêm mà mua quà cáp. Nàng nghĩ nghĩ : y theo tính tình Phương thị, nếu có mồi dụ, nhất định bà ta đồng ý, vì thế . “Tôi xây phòng là để nuôi heo, Nhị phu nhân có muốn chung cổ hay ?”.

      Phương thị hiểu “chung cổ” là thế nào, Lâm Y giải thích. “Đợi heo béo xuất chuồng bán, được bao nhiêu tôi phân Nhị phu nhân phần”.

      Phương thị bây giờ nhà nuôi heo nữa, đừng phân tiền, đến cuối năm được khối thịt heo ăn Tết cũng quá tốt rồi, bà ta trong lòng muốn lắm, nhưng ngoài miệng vờ vịt. “Nuôi heo tốn lương thực, còn phải mua heo con, ta có tiền”.

      Lâm Y biết chắc bà ta câu này. “ cần Nhị phu nhân bỏ ra văn”.

      Phương thị vui mừng. “ sao?”.

      Lâm Y . “Nếu Nhị phu nhân tin, chúng ta lập khế ước”.

      Phương thị trước giờ là loại người được tấc lại tiến thước, được phần nghĩ hai phần, lần lữa chịu đồng ý. Lâm Y rất hiểu con người bà ta, liền ngay. “Nếu Nhị phu nhân chịu bỏ ra nửa số tiền mua heo con, tôi tình nguyện phân cho phu nhân ba phần”. Phương thị ngay cả tiền lương của người hầu cũng có mà trả, nào có tiền mua heo con, nghe xong câu đó mới bỏ ý đồ đòi thêm phần, sai thím Nhâm lấy giấy mực đến, kí khế ước giấy trắng mực đen với Lâm Y.

      Lâm Y . “Nuôi heo vất vả khỏi , hơn nữa còn sợ kẻ trộm đến bắt mất, chuồng heo của tôi ở trong viện, ban ngày thôi, ban đêm chỉ sợ bọn họ xuống tay”.

      Phương thị để ý lắm, chỉ vào thím Nhâm. “ kết phường làm ăn, ta cũng cống phần công sức, ban đêm để hai bà hầu trực ”.

      Thím Nhâm nghe xong câu này, sắc mặt lập tức đổi.

      Lâm Y nhìn trong mắt, thầm nghĩ : chuồng heo quả cần người trông coi ban đêm, tuy có Hắc Thất Lang, nhưng rốt cuộc vẫn thể bằng người canh, bằng cho thím Nhâm chút lợi, để bà ta tận tâm hết sức, nghĩ đoạn nàng . “Vậy cũng tốt, vất vả thím Nhâm, đợi bán có lời, ta trả bà phí vất vả”.

      Thím Nhâm biến đổi sắc mặt như tắc kè, phút chốc các nếp nhăn giãn ra, cười nịnh bợ. “ vất vả, vất vả, đừng canh chuồng heo, việc cho heo ăn chỉ cần nhờ Thanh Miêu tiếng là xong”.

      Lâm Y thầm cảm thán, quả nhiên có tiền mua tiên cũng được, ai mà ngờ được cũng có ngày thím Nhâm ân cần với nàng như vậy.

      Phương thị tự xem là cổ đông nuôi heo, phải quan tâm tới tiền lời cuối năm, tha thiết hỏi. “Tam nương tử chuẩn bị nuôi mấy đầu heo?”.

      Lâm Y đáp. “Tiền dành dụm của tôi gần như toàn bộ bỏ ra xây phòng, chuẩn bị hỏi nhà ai nuôi heo có đồng ý bán chịu cho tôi mấy heo con hay đây”. có tiền, đương nhiên phải mua chịu, mua được bao nhiêu quý bấy nhiêu, có thể ngay cả đầu heo cũng ai chịu bán nợ như thế, Phương thị cực kì thất vọng, nếu nuôi ít, phần cổ của bà ta cũng chẳng phân được bao nhiêu tiền.

      Lâm Y quan sát thái độ của Phương thị, lên tiếng, ra nàng có để dành lại tiền mua heo con, nhưng sợ Phương thị biết nàng có của cải trong tay, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, bởi vậy hứa hẹn đủ kiểu nhưng vẫn giả nghèo.

      Phương thị thấy nàng ngay cả tiền mua heo con cũng có, hưng trí quả nhiên xẹp xuống, lười hỏi thêm, Lâm Y tiện thể lên tiếng “ quấy rầy”, đứng dậy cáo từ. Phương thị chờ nàng rồi, oán giận thím Nhâm. “ phải bà nó giàu to rồi sao, gì ngay cả tiền mua heo con cũng bỏ ra nổi, hại ta mừng hụt hồi”.

      Thím Nhâm oan uổng than. “Nhị phu nhân tốn văn tiền, công vẫn hưởng phần cổ trong chuồng heo Lâm Tam nương nuôi, có gì đáng nữa?”.

      Lời này có lý, nhưng Phương thị ghét bà ta chuyện cung kính, tức giận vỗ bà ta vài cái, đuổi ra ngoài. Thím Nhâm vuốt cánh tay bị đau, thầm mắng, ra cửa, đứng dưới mái hiên nhìn hai bên, Lâm Y ở nhà kề hướng đông, Lí Thư ở nhà chính hướng tây, ai cũng hào phóng, hiểu kiếp trước bà ta làm gì sai mà bây giờ phải hầu Phương thị.

      Thím Dương xách rổ rau ngang, thấy mặt bà ta tức giận, liền hỏi. “Nhị phu nhân lại làm mặt giận với bà?”.

      Thím Nhâm chỉ vào trong, căm giận . “Nhị phu nhân nhà chúng ta, tuổi càng lớn, tính tình càng hỏng bét, giận mặt còn đỡ, bà xem cánh tay của tôi, phỏng chừng lại tím xanh, cái mạng già này sớm hay muộn cũng tiêu trong tay Nhị phu nhân”.

      Thím Dương cười nhạo bà ta. “Ai bảo bà vô duyên vô cớ cứ lượn lờ trước mặt Nhị phu nhân, rảnh quá cách vách khiêng gạch, hoặc ra sau nhà chuyển ngói, việc gì cũng đỡ hơn hầu hạ phu nhân”.

      Thím Nhâm gật gù liên tục, thẳng khen có lý, lại kể chuyện Lâm Y sắp nuôi heo, phân cho Phương thị cổ, . “Lâm Tam nương còn mướn chúng ta trực đêm, biết tháng được bao nhiêu tiền”.

      Thím Dương tâm vui mừng cho Lâm Y. “Người ta kiếm tiền dễ, bà bớt công phu sư tử ngoạm dùm, nếu muốn để mình tôi cũng được”.

      Thím Nhâm làm sao để thím Dương kiếm hết tiền, vội . “Tôi ước gì được đây, nào có muốn”. Bà ta nghĩ đến lúc trước ít lần xấu Lâm Y trước mặt thím Dương, sau này phải dựa vào thím Dương ngọt trước mặt Lâm Y để nàng thưởng chút tiền thưởng, bởi vậy phá lệ thiết với thím Dương, giành lấy rổ rau, kéo thím Dương phòng bếp giúp bà này nấu cơm.

      Lâm Y từ phòng Phương thị ra, Thanh Miêu chờ bên ngoài, vội vàng hỏi. “Nhị phu nhân thế nào?”.

      Lâm Y kéo về phòng mới trả lời. “Bà ta đại khái biết ta sở hữu ruộng, bởi vậy có gì khác lạ, chẳng qua muốn chiếm chút lợi ích thôi”.

      Thanh Miêu bĩu môi. “Tính tình bà ta mà muốn chiếm cái gì, em còn thấy lạ”.

      Lâm Y cầm khế ước ban nãy kí với Phương thị, sai Thanh Miêu bỏ vào ngăn tủ, nhớ tới muốn mướn người hầu Nhị phòng nhà họ Trương trực đêm, nàng . “Nếu trả công, sau này có việc gì mệt nhọc hãy sai thím Nhâm , bà ta làm quá nhiều chuyện có lỗi với chúng ta, ta phải đòi trở về”.

      Thanh Miêu thập phần thích thú, lập tức đáp. “Vừa vặn hầm cầu đầy, ngày mai sai bà ta gánh ra ruộng tưới”.

      Lâm Y nhớ tới chuyện vườn rau bị gà phá nát, oán hận . “Chỉ tưới mỗi phân, nhàng cho bà ta”.

      Cả hai “coi thường” thím Nhâm, mấy ngày sau, căn bản cần ai kêu, bà ta chủ động tìm tới cửa hỏi có gì sai bảo , vội trước vội sau vô cùng hăng hái, hận thể giúp Lâm Y lau rửa hết mọi thứ trong phòng lần.

      Lâm Y kì quái, hỏi Thanh Miêu. “Ta trả tiền công cho bà ta là giả, nhưng phải nuôi heo bán mới có, chỗ Đại thiếu phu nhân càng nhiều tiền để kiếm, sao bà ta qua đó?”.

      Thanh Miêu che miệng cười, đáp. “Chủ tử tưởng bà ta chưa sao? Việc đầu tiên mỗi sáng sớm của bà ta là đến phòng Đại thiếu phu nhân, đáng tiếc nơi đó nha hoàn bà vú nhiều, căn bản có cơ hội cho bà ta làm gì cả”.

      Lâm Y cũng cười. “ ra bà ta lấy lùi mà tiến”.

      Lí Thư là người hào phóng, mỗi lần ra tay đều khoát xước, Lâm Y quan sát cũng học hỏi vài chiêu, cách năm ba dịp lại thưởng cho thím Nhâm mấy văn, bà ta mừng rỡ khoe với thím Dương. “Đại thiếu phu nhân nơi đó tuy nhiều tiền nhưng giống ở Lâm Tam nương ngày nào cũng có”.

      Thím Nhâm được tiền, tâm lập tức đồ về phía Lâm Y, bao giờ đến trước mặt Phương thị đâm thọc hay hiến kế bậy nữa, Lâm Y an an ổn ổn, thuận lợi xây xong chuồng heo, ngước mặt nhìn trời cảm thán bản thân lúc trước thực là khờ, nếu sớm học được chiêu này là tốt rồi.

      Thanh Miêu cho là đúng, . “Tiêu tiền tiêu tai, ai mà chẳng biết, nhưng cũng phải có tiền trong tay mới được, dĩ vãng chúng ta bụng còn chưa ăn no, đâu có tiền cho bà ta chứ”.

      Lâm Y đứng trước cửa chuồng heo, nhìn ra ruộng vườn phía xa xa, thầm nghĩ trong tay nhiều tiền cũng để danh nghĩa có chút sản nghiệp mà thôi.

      Trương Trọng Vi cắp quyển sách trong tay, đứng ở ngã rẽ nhìn nàng, thấy nàng thần sắc tự tin tươi cười, trước nay chưa từng nhìn thấy, bất tri bất giác nhìn tới ngẩn người.

      Lâm Y cảm thấy có ánh mắt chăm chú quan sát mình, vội thu ánh nhìn về, phát là Trương Trọng Vi, dậm chân sẳng giọng. “Cũng lên tiếng, hù chết người”.

      Trương Trọng Vi cười thà, tiến lên trước, lấy tiền giấy trong sách ra, đưa cho nàng. “Cho em mua heo con”.

      Tới Phương thị còn chưa có tiền cho người hầu, chàng làm sao có tiền? Lâm Y nhận, nghi ngờ hỏi. “Tận quan, làm sao có nhiều tiền như vậy?”.

      Trương Trọng Vi kiên quyết nhét tiền vào tay nàng, . “Đại tẩu cho làm lễ gặp mặt, tôi lại dùng gì, cho em mượn. Em khách khí với tôi làm chi, mau mua heo con về nuôi mới là đứng đắn, chậm trễ kịp lễ mừng năm mới”.

      “Tại sao lại tốt với tôi như vậy…”. Lâm Y nhìn tờ tiền, lẩm bẩm.

      Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, vẻ đương nhiên. “Tôi tốt với em, tốt với ai?”.

      Lâm Y nhìn ra chỗ khác, thấp giọng . “Tôi có tiền, chỉ sợ mẹ biết thôi, tiền này để dành , sang năm vào kinh thành thi phòng thân”.

      Trương Trọng Vi cũng giống phần lớn nam giới, mấy quan tâm việc nhà, được nhắc mới nhớ tới trong nhà nghèo, lộ phí thi còn biết lấy đâu ra, vì thế nhận lại tờ tiền Lâm Y đưa qua, lại căn dặn. “Thiếu tiền hãy tìm tôi”.

      Lâm Y ừ, thúc giục chàng về đọc sách, bản thân nàng gọi Thanh Miêu cùng đến những nhà hỏi sẵn, bắt về mười lăm con heo con.

      Chuồng heo của nàng vì tiết kiệm phí tổn, chỉ xây căn lớn, bên trong dùng tấm ván ngăn làm năm làn, mỗi làn nuôi ba con.

      Thanh Miêu nuôi đầu heo béo, kinh nghiệm đầy mình, mỗi ngày sáng sớm cắt cỏ, buổi chiều kết thúc công việc ngoài ruộng cũng phải cắt thêm hai giỏ mang về. Lâm Y xin ở chỗ Phương thị ít trấu, trộn thêm vào cỏ cho heo ăn, với Thanh Miêu. “Lại vất vả tháng nữa, chờ lúa Chiêm Thành chín, cần ngày ngày cắt cỏ”.

      Thanh Miêu cười. “Sao lại , còn có thím Nhâm kìa”.

      Lâm Y . “Bà ta cần giúp Đại thiếu phu nhân xây nhà ư?”.

      Thanh Miêu vừa múc thức ăn cho heo, vừa trả lời. “Bà ta tuổi cũng lớn, làm sao đủ sức ngày nào cũng , vẫn là đến hỗ trợ chúng ta nhàng hơn, bằng bị bệnh vừa tốn tiền mời đại phu vừa phải uống thuốc, càng tốn hơn nữa”.

      Lâm Y và cùng cho heo ăn xong, mệt đến cả người đều nhức mỏi, vội trở về phòng tắm giặt, nằm xuống nghỉ tạm. Ngoài ruộng, chuồng heo, vườn rau, liên tục làm việc ba chỗ, bất tri bất giác đến mùa phơi lúa, Lâm Y cần sân, lương thực nhiều như vậy nếu thuê được góc sân làm sao phơi cho hết, mấy chục mẫu ruộng của nàng rốt cuộc giấu nổi nữa, đơn giản nàng chủ động tìm Phương thị, báo cho bà ta biết nàng có ruộng, xin thuê sân nhà họ Trương.

      Phương thị lần trước nghe bảo nàng lập nữ hộ, xây chuồng heo, coi là gì, nay biết được danh nghĩa nàng có ruộng mới thực khiếp sợ, nghẹn họng nhìn Lâm Y trân trối hồi lâu, mới . “ đúng là giấu kĩ”.

      Lâm Y muốn tiếp, Phương thị bị vấn đề hấp dẫn, giọng pha phần hưng phấn. “Ruộng nước hay ruộng cạn? Sở hữu bao nhiêu mẫu? Trồng lúa nước hay lúa mạch? Ruộng ở đâu, cách ruộng nhà chúng ta xa ?”.

      Bộ dạng bà ta, ngay cả thím Nhâm cũng thầm khinh bỉ, tiến lên chen vào. “Nhị phu nhân, Lâm Tam nương cần mượn sân”.

      Phương thị thoáng bình tĩnh, nghĩ : biết ta thu được lương thực nhiều ít bao nhiêu còn sợ đoán ra số ruộng sao. Vì thế vội vàng hỏi. “ có bao nhiêu lúa cần phơi?”.

      Lâm Y . “Khoảng ba mươi lăm thạch”.

      Phương thị thất vọng. “Chẳng có bao nhiêu”.

      Lâm Y tiếp. “ phân cho tá điền ba phần, còn dư nhiều, sao so được với Nhị phu nhân”.

      Thím Nhâm mấy ngày nay được Lâm Y cho ít ưu đãi, nghĩ bụng : người ta ít ruộng hơn bà nhưng ra tay hào phóng hơn hẳn. Bà ta cầm tiền của Lâm Y, nên muốn thay nàng chuyện, vì thế giọng khuyên Phương thị. “Lâm Tam nương phơi lúa mới nuôi heo được, heo càng béo, tiền càng nhiều, Nhị phu nhân cũng được phân càng nhiều”.

      Đạo lý đơn giản, Phương thị vừa nghe hiểu, liền với Lâm Y. “Ta phân cho nửa sân để dùng, nhưng phải trả tiền cho ta”.

      Lâm Y vốn trông cậy bà ta cho dùng sân miễn phí, liền hỏi. “Nhị phu nhân muốn bao nhiêu tiền?”.

      Phương thị nghĩ nghĩ, . “ thu nhiều, hai trăm văn ”.

      Chiếu theo phong cách hành động của bà ta xác thực là nhiều, nhưng nghĩ tới mấy con heo, Lâm Y cũng học bà ta, ít nhất phải trả giá lần. “ trăm văn”.

      Phương thị muốn. “Mở miệng chặt bớt nửa, thực phúc hậu”.

      Lâm Y giận dữ . “Tôi bỏ trăm văn ra, hàng xóm cách vách tranh cướp đưa sân cho tôi thuê đó”.

      Phương thị tiếc của trăm văn, càng tiếc nàng nhà khác thuê sân, ngẫm nghĩ lại ngẫm nghĩ, miễn cưỡng đồng ý.

      Lâm Y về phòng, cảm giác thần kinh mệt mỏi vô cùng, với Thanh Miêu. “Đúng là bất đắc dĩ cùng đường mới phải dựa vào Nhị phòng, giao tiếp với Nhị phu nhân mệt chết người”.

      Thanh Miêu rót nước cho nàng, hỏi. “Bà ta thực đòi tiền?”.

      Lâm Y uống ực hết, gật đầu. “Em còn hiểu bà ta sao, có lẽ nào đòi, mở miệng còn hét hai trăm văn kìa”.

      Thanh Miêu nghe vậy cũng giận. “Thím Nhâm có cổ vũ ? phải bảo phải dỗ bà ta, kêu rằng lương thực để nuôi heo sao?”.

      Lâm Y đặt chén xuống, cười khổ. “Nhị phu nhân căn bản xem của cải nhà chúng ta vào mắt, thím Nhâm ra để nuôi heo bà ta mới bằng lòng cho thuê sân, bằng còn chưa nguyện ý nữa”.
      Hale205, Phong nguyetAnhdva thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 76: Tú tài gặp binh


      Thanh Miêu cả giận. “Nhị phu nhân quả là rạch ròi, nuôi heo cho bà ta ưu đãi, bà ta liền hơi ngả về chúng ta phen, phơi lúa bà ta được gì bà ta liền trở mặt”.

      Phương thị chính là người như vậy, có thể làm được gì bà ta bây giờ, Lâm Y qua khuyên giải Thanh Miêu vài câu, cùng nàng ra ngoài quét sạch rác, phơi lúa.

      Sản nghiệp ruộng vườn lộ ra ánh sáng cần cầu nhà họ Trương che chở, phải nhìn sắc mặt Phương thị, nhưng có lợi thế là cần giấu giếm nữa, phơi lúa cũng phá lệ hăng hái. Ba mươi lăm thạch lúa nước, nhân quan hệ tốt với Đinh môi giới, nhờ ông này bán được giá cao nhất, mỗi đấu bảy mươi mốt văn, tổng cộng gần sáu mươi quan.

      Tháng mười, lúa Chiêm Thành chín, Lâm Y vốn tính toán mướn người hỗ trợ, ngờ hàng xóm nghe nàng phát tài, chẳng cần mời nhất tề đến hỗ trợ, thím Nhâm cũng kì kèo với Phương thị nửa ngày, xin phép nghỉ hôm đến giúp nàng đập lúa.

      Lâm Y chưa từng được đãi ngộ như vậy, kinh hỉ vô cùng, lại khó tránh khỏi nhìn trời mà cảm khái. Thanh Miêu cười. “Xem ra chút xíu của cải nhà chúng ta, Nhị phu nhân thèm nhìn, vẫn có người khác đỏ con mắt”.

      Lâm Y . “Việc đều có hai mặt lợi hại, hỗ trợ là đa số, nhưng phải cẩn thận có kẻ coi khinh ta thân côi cút, nhân lúc cháy nhà mà hôi của”.

      Thanh Miêu được nhắc nhở, vội gia tăng tuần tra, quả nhiên phát có người lén lút muốn vận thóc về nhà bọn họ. Thanh Miêu nóng tính trước giờ, lập tức liền đứng bờ ruộng mắng, tên định trộm thóc là kẻ xấu nổi danh trong thôn, tên biết, nhưng ai cũng gọi là Lại Cửu. Tên Lại Cửu quen làm chuyện như thế này, căn bản xem Thanh Miêu ra gì, để vợ lại chửi tay đôi với Thanh Miêu, bản thân xốc thúng, nhanh chân chạy về nhà.

      Lâm Y hoảng đến độ rơi nước mắt, nàng thầm nghĩ : quả nhiên bè trộm cắp tới, ngờ lúa còn nằm ngoài đồng có kẻ dám chiếm đoạt ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Mắt thấy Lại Cửu sắp ra khỏi ruộng, bên cạnh đột nhiên nhảy ra người, ngăn lại , Lâm Y nhìn lên, ra là Trương Trọng Vi, Lại Cửu trong tay có đòn gánh, Trương Trọng Vi lại tấc tay , nàng sợ chàng bị hại, trái tim thắt lại, nghĩ ra kế, vội gọi hai tiểu tử khỏe mạnh vạm vỡ, . “Đánh Lại Cửu trận, đoạt hai thúng lúa kia về, ta đồng ý phân cho các người thúng”.

      Lại Cửu hành động, người trong thôn nhìn chán, cũng lười chọc dẫn đến họa vạ thân, bởi vậy dù có người tức giận, có người đồng tình nàng, nhưng chẳng ai ngăn, Lâm Y vừa hứa cho thúng lúa, rất nhiều kẻ hối hận giậm chân, tiếc rẻ bản thân đến hỗ trợ nịnh bợ, sao nịnh bợ cho trót, giành lại hai thúng lúa kia, bản thân hưởng trọn thúng rồi.

      Hai gã tiểu tử Lâm Y nhờ, nhìn hai thúng lúa Lại Cửu cướp thúng là của mình, lập tức tinh thần phấn chấn, chẳng sợ cái gì là đắc tội lưu manh, nhanh chóng chạy lên người đoạt đòn gánh, người hợp với Trương Trọng Vi, đè Lại Cửu xuống đất đánh cho trận đau điếng.

      Lại Cửu làm sao đánh lại ba thiếu niên khỏe mạnh, được bao lâu cầu xin tha thứ, Trương Trọng Vi đá cước, . “Lần sau lại đến, gô ngươi gặp quan”.

      Vợ Lại Cửu khóc lóc om sòm, bổ nhào về phía chàng, mắng. “Dọa ai đó, có bản lĩnh bây giờ tìm quan lão gia , ta muốn nhìn xem các người đánh người ta rồi còn vu cáo thế nào”.

      Lâm Y đến, sai Thanh Miêu và thím Nhâm kéo chị ta xuống khỏi người Trương Trọng Vi, . “Vợ Lại Cửu quên rồi sao, cậu ruột Trương Nhị thiếu gia là quan lão gia, cần gì đặc biệt tìm, trực tiếp trói lại dẫn gặp cậu của thiếu gia là xong”.

      phải quan lại nào cũng thẩm án, nhưng câu này lừa vợ Lại Cửu dư dả, chị ta lập tức ngậm miệng, tay chân ngượng ngùng đỡ Lại Cửu bỏ .

      Lâm Y ngay tại chỗ phân thúng lúa kia cho hai tiểu tử đánh Lại Cửu, khiến đám người chung quanh ghen tị thôi. Trương Trọng Vi nhấc thúng còn lại quay về, . “Cũng là em có bản lĩnh, mấy câu dọa bọn rồi”.

      Lâm Y nhìn chàng đầu mướt mồ hôi, sai Thanh Miêu đưa cho chàng khăn lau mặt, hỏi. “ đến, Nhị phu nhân có biết ?”.

      Trương Trọng Vi đáp, cũng lau mồ hôi, hỏi ngược lại. “Đây là khăn của em?”.

      Thanh Miêu đáp. “ phải của Tam nương tử, là của nô tỳ”.

      Trương Trọng Vi lập tức trả lại. “Ta cần dùng khăn của ngươi”.

      ra khăn này của Lâm Y, chỉ là Thanh Miêu cố tình , làm bộ tức giận, quay người mất. Lâm Y muốn đuổi theo, Trương Trọng Vi lại giữ chặt nàng, tức giận . “Em nhìn tôi đầu mướt mồ hôi, cho tôi cái khăn nha”.

      Chàng đúng lý hợp tình như vậy, Lâm Y thể qua loa tắc trách, đành phải rút ra cái khăn sạch , nắm trong lòng bàn tay đưa qua. Trương Trọng Vi nhận khăn, cũng lau mặt, nhét vào lòng ngực rồi bỏ chạy. Lâm Y “Này” tiếng, đuổi theo vài bước, cũng thấy chàng dừng lại, đành phải tùy chàng, suy nghĩ lúc lại cảm thấy buồn cười, lúc xuống ruộng cắt lúa, khóe miệng vẫn tủm tỉm, bị Thanh Miêu cười trộm.

      Có gạo Chiêm Thành, hơn mười đầu heo ngày ngày được ăn lương thực, béo tốt nhanh hơn chỉ được ăn cỏ, Lâm Y nhìn trong mắt cao hứng vô cùng, ngờ ngày, có hai đầu heo choai choai nhiễm bệnh, chết.

      Lâm Y sốt ruột, vội mời người có kinh nghiệm trong thôn đến nhìn xem, may mà mười đầu heo còn lại coi như khỏe mạnh, nhiễm bệnh khí. Thím Nhâm và thím Dương nghe heo trong chuồng chết, vội vàng đến hỗ trợ khiêng heo bệnh ra ngoài, lại theo lời Lâm Y dặn dò, dùng nước vôi vệ sinh phòng ở, tiêu độc chuồng heo. Lâm Y gọi Thanh Miêu, sai nàng nhờ người nâng hai con heo chết thiêu. Thanh Miêu định , thím Nhâm lại chạy tới khuyên can. “Đốt rất uổng phí, hai đầu heo này cũng có chút thịt, chúng ta xẻ bán ”.

      Lâm Y và Thanh Miêu đều sợ nhảy dựng. “Heo bệnh, ăn chết người cũng nhiễm bệnh”.

      Thím Nhâm đưa ngón tay lên ra hiệu đừng , giọng thầm. “Các người thôi, bị người khác nghe thấy bán được đâu”.

      Phương thị nghe chuồng heo gặp chuyện may, cũng đến xem, nghe thấy thím Nhâm vậy, cũng đồng ý. “Có lý, kiếm được văn quý văn, nếu sợ gặp chuyện may, chúng ta bán rẻ qua thôn lân cận cũng được”.

      Lâm Y đương nhiên đồng ý, mở miệng phản bác, nhưng Phương thị tự xưng bà ta là cổ đông của chuồng heo, thể khi bị tổn thất tiền, nhất định muốn bán heo chết. Lâm Y lại phân tích tốt xấu vài câu, bà ta chơi ngang. “ bán cũng được, heo nuôi chết là sai lầm của , phải đền tiền cho ta”.

      Bà ta muốn lợi, muốn gánh trách nhiệm, đời này nào có chuyện tốt như vậy, đừng Lâm Y, ngay cả đám người hầu cũng thấy được bà ta cố tình gây . Đông Mạch đứng quan sát nhất thời, cảm thấy đây là cơ hội tốt để lấy lòng Trương Lương, nhàng lẩn mất, tìm Trương Lương . “Nhị lão gia, Nhị phu nhân muốn bán heo bệnh, lỡ nháo ra chuyện may, nhà chúng ta làm sao còn dám ở thôn này nữa?”.

      Trương Lương cả kinh, Phương thị chẳng lẽ phát rồ rồi sao, ngay cả tình này cũng dám làm. Ông ta vội kêu Đông Mạch gọi Phương thị về, đổ ập xuống mắng té tát. Phương thị ấm ức . “Trong nhà ai cũng cần nuôi sống, con dâu có tiền nhưng chịu bỏ ra, tôi nghĩ cách kiếm thêm tiền phải làm sao?”.

      Trương Lương mới để ý tới việc vặt trong nhà, chỉ nhấn mạnh lại rằng heo bệnh thể bán, xong lại bổ sung câu. “Coi chừng cái ghế”.

      Phương thị nghe xong dám đề nghị bán heo bệnh nữa, mặc cho Lâm Y mời người nâng ra ngoài thiêu. Bà ta nhìn tiền sắp đến tay lại vỗ cánh bay mất, lòng cam, vẫn về phía Lâm Y đòi tiền tổn thất.

      Lâm Y gặp phải bà ta đúng là tú tài gặp binh, có lý cũng . Phương thị ngang ngược, chỉ lặp lại câu. “ làm chết mất heo của ta, phải đền tiền cho ta”.

      Lâm Y thầm oán, chẳng lẽ bà này tới thời kỳ mãn kinh, sao mà khó chơi như thế??? Phương thị vẫn làm như đúng lý hợp tình, với thím Nhâm. “Vốn cuối năm bán hai đầu heo đó, ta được phân phần tiền, nhưng nay phần tiền bị ta đốt mất, ta phải đòi là đúng thôi?”.

      Hai người tranh chấp thành, dẫn tới người người kéo đến xem náo nhiệt, hai em Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi trùng hợp ở nhà, nghe xong đều cảm thấy Phương thị vô lý quá mức, nhất tề tới khuyên, kéo bà ta về phòng. Phương thị thấy hai đứa con bênh người ngoài, tức giận sôi máu, oang oang gọi thím Nhâm thi hành gia pháp. Cẩm Thư và thím Chân cũng ở trong đám người, nhìn màn hay xong, về bẩm cho Lí Thư biết. “Nhị phu nhân dọa người quá sức, chúng nô tỳ ra ngoài cũng có mặt mũi nhận là người hầu nhà họ Trương”.

      Lí Thư là người rất thể diện của bản thân, mẹ chồng làm khó dễ sợ, chỉ sợ bà ta làm mình mất mặt, vội la lên. “Kết phường bán buôn vốn có rủi ro, nào có ai xảy ra chuyện liền đòi đối phương phải đền mình”.

      Cẩm Thư đáp. “Chứ sao nữa, tới nô tỳ còn muốn chạy ra kéo bà ta về phòng”.

      Thím Chân . “Mau bỏ ý định đó , thấy hai vị thiếu gia khuyên còn bị mời gia pháp hầu hạ sao?”.

      Lí Thư hoảng hốt. “Đại thiếu gia bị đánh?”.

      Thím Chân . “Thím Nhâm kia là vú nuôi của thiếu gia, làm sao nỡ đánh, chỉ làm bộ cho Nhị phu nhân nhìn thôi”.

      Lí Thư thoáng yên tâm, nhưng vẫn bỏ xuống được, dẫn theo nha hoàn thím hầu đoàn, tự mình ra ngoài nhìn, dạo qua vòng trong đám người, chỉ có Phương thị đứng ở giữa làm om sòm, khỏi thấy lạ. “Lâm Tam nương đâu?”.

      Thanh Miêu đứng ngay cạnh, đáp. “Bà ta mất mặt mình thôi, Tam nương tử nhà nô tỳ mới cần mất mặt chung với bà ta”.

      ra Lâm Y cũng ngại Phương thị quá dọa người, trốn mất, Lí Thư nghe đoạn phải đỏ mặt xấu hổ thay Phương thị, liền sai thím Chân. “Nhị phu nhân muốn tiền, thím đưa phu nhân xâu, bảo phu nhân đừng náo loạn nữa”.

      Thím Chân vâng, về phòng lấy tiền, Lí Thư hướng nhà chính. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi tuy quỳ, nhưng mặt hề có ý thẹn, Trương Bá Lâm thậm chí hi hi ha ha kể chuyện cười cho em trai nghe. Thím Nhâm thấy Lí Thư vào, vội đón đầu. “Nô tỳ chưa từng đánh Đại thiếu gia”.

      Lí Thư lại đỏ mặt, tiến lên đỡ lấy Trương Bá Lâm, . “Quan nhân mau chút đứng lên, thiếp sai thím Chân đưa tiền cho mẹ, vậy mẹ tức giận nữa”.

      Trương Bá Lâm cũng đứng dậy, chạy ra cửa nhìn, quả nhiên Phương thị thu được tiền, về phòng rồi. ta thở phào nhõm hơi, cảm kích Lí Thư. “Cũng là nàng có cách, nhưng nên tốn tiền của nàng, ngày khác ta kiếm trả lại cho nàng”.

      Lí Thư khó khăn lắm mới được câu khen của phu quân, tâm nở rộ, vội xua. “Thiếp cũng là người nhà họ Trương, tiền tiêu là nên, coi như trợ cấp gia dụng, quan nhân câu này quá khách khí”.

      Trương Bá Lâm thấy nương tử mình làm việc gọn ghẽ, chuyện cũng xuôi tai, lại nhìn gương mặt cũng thấy đen như vậy nữa. Lí Thư đoán phu quân thay đổi ấn tượng về mình, liền tiến tới đứng bên cạnh phu quân, cả hai sóng vai trở về phòng.

      Phương thị là nét “đặc sắc” trong cả tác phẩm này. Thiếu Phương thị giống như đồ ăn thiếu muối mà xiếc khỉ thiếu khỉ vậy. Nhưng mà Phương thị nha, “Coi chừng cái ghế”!
      Hale205Phong nguyet thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 77: Chúc mừng tân gia


      Phương thị được tiền của Lí Thư, ngay lập tức yên tĩnh, Thanh Miêu nghe được, lại rơi vào tai Lâm Y, Lâm Y cảm thán . “Bà ta đúng chỉ biết có mỗi tiền mà thôi, nhưng Đại thiếu phu nhân cam nguyện bỏ tiền ra sao?”.

      Thanh Miêu kể chuyện xảy ra ở nhà chính cho nàng nghe, . “Xâu tiền này Đại thiếu phu nhân bỏ ra đáng giá, vừa được mẹ chồng hài lòng, lại được quan nhân thích”.

      Lâm Y thở dài. “Đại thiếu phu nhân hào phóng, đương nhiên người người đều , đáng tiếc ta có nhiều tiền, học theo được”.

      Thanh Miêu đáp. “Cho dù nhiều tiền nữa, tình hình như vừa rồi cũng thể theo ý Nhị phu nhân, bằng bà ta càng cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt”. Câu này có lý, Lâm Y gật đầu. Thanh Miêu tiếp tục. “Tam nương tử, chủ tử nhìn , người như Nhị phu nhân chỉ cần nếm thấy ngon ngọt bao giờ buông tha, lần tới lại xảy ra chuyện nhất định dễ dàng dùng xâu tiền mà giải quyết được đâu, Đại thiếu phu nhân còn nhiều phiền não sau này”.

      Lại phiền não cũng là nhà người ta, ra Lâm Y cũng tội nghiệp cho Lí Thư, có bà mẹ chồng mất mặt như vậy hẳn là khổ sở lắm.

      Đảo mắt đến cuối năm, heo xuất chuồng, ngoại trừ hai con chết mất khi ấy, mười ba đầu heo còn lại đều mập mạp béo tốt, Lâm Y mượn xe của Phương thị, chở vào trong thành, vẫn tìm Đinh môi giới hỗ trợ bán được bốn mươi lăm quan tiền lớn. Đến tận đây, thêm tiền bán lương thực đợt trước, năm nay nàng tổng cộng buôn bán lời trăm quan tiền túc mạch.

      Hai phòng nhà họ Trương, Đại phòng có sáu mươi mẫu ruộng, đều gieo lúa nước, tổng cộng kiếm được hơn trăm ba mươi quan; Nhị phòng có thêm mấy mẫu ruộng cạn, trồng đậu, kiếm được nhiều hơn chút, tổng cộng hơn trăm năm mươi quan.

      Thanh Miêu thăm dò được tin tức, đắc ý phi phàm. “Bọn họ nhiều ruộng sao, kiếm được chẳng hơn chúng ta là bao, huống chi chúng ta còn để lại đầu heo ăn Tết”.

      Tốt tốt, nhưng phiền nhiễu cũng ít, giống như lúc trả lại ruộng thuê, hàng xóm lại tới cửa. Vợ Trương Lục xin làm tá điền, vợ Lí Tam muốn bán con làm nha hoàn, Lâm Y phiền nổi, bất đắc dĩ bà con quê nhà, nếu bình tĩnh cũng phải tươi cười đón chào.

      Thanh Miêu vẫn là lòng thương người dâng cao, dù chưa dám cầu Lâm Y mua Đại Nữu, lại . “Tam nương tử mỗi ngày phơi nắng ngoài ruộng, vậy cũng thể, lỡ đâu đen như Đại thiếu phu nhân, được Nhị thiếu gia ưa thích, chúng ta vẫn nên mướn người trông nom mấy chục mẫu ruộng cạn kia thôi”.

      Lâm Y làm sao đoán ra lòng nàng tâm niệm cái gì, cười mắng. “Nghĩ muốn mướn người cứ thẳng, việc gì phải lôi Nhị thiếu gia vào”.

      Ngoài ruộng quả thực thiếu người, mướn ai cũng là mướn, chiếu cố hàng xóm láng giềng, đợi lúc mình gặp nạn mới có người giúp đỡ, đạo lý này Lâm Y hiểu được, nhưng ruộng cạn hơn hai mươi mẫu, mướn người nam là đủ, chỉ là có hai nhà đến cầu, làm sao cho phải?

      Chiếu theo ý Thanh Miêu, phải giữ lại cả hai, Lâm Y muốn, nhà nàng phải viện cứu tế, thể nuôi người rảnh rỗi. Ngẫm nghĩ, được biện pháp, xé hai tờ giấy , tiến hành bốc thăm trước mặt vợ Lí Tam và vợ Trương Lục, trong hai tờ giấy gấp lại có tờ được đánh dấu, nàng . “Chúng ta bốc thăm, ai bốc trúng ở lại”.

      Ở Đại Tống, đánh bạc rất thịnh hành, phương pháp này cả vợ Lí Tam lẫn vợ Trương Lục đều đồng ý, cho rằng rất công bằng, vì thế cùng bốc, vợ Lí Tam vận khí tốt, lá thăm có đánh dấu, vui vẻ ra mặt, về nhà báo tin mừng. Vợ Trương Lục uể oải. “Chủ nhà nhà ấy vốn làm công ruộng nước của , bây giờ lại được cả việc ruộng cạn, kiếm được bộn tiền rồi”.

      Lâm Y nửa đùa nửa an ủi, . “Lục tẩu tử cứ chờ sản nghiệp nhà ta dầy lên, đến lúc đó mướn Lục tẩu tử đầu tiên”.

      Vợ Trương Lục chân chất, tưởng nàng , về vắt óc suy nghĩ mấy ngày, nghĩ ra biện pháp, chạy đến hiến kế cho Lâm Y. “Tam nương tử có ba mẫu cỏ linh lăng, sao nuôi gà vịt gì đó?”.

      Lâm Y trồng cỏ linh lăng vốn để nuôi heo, chẳng qua chuồng heo của nàng hơi , heo ăn gạo Chiêm Thành còn chưa hết, cỏ linh lăng lại càng ăn tới, nếu có thể dùng để phát tài đương nhiên là tốt, nhưng nàng chưa từng nuôi gia cầm quy mô lớn lần nào, biết nuôi nổi hay , cũng biết có thể kiếm tiền được hay , bởi vậy chỉ qua năm mới rồi bàn sau.

      Vợ Trương Lục lại coi lời nàng , trở về chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ năm sau lại đến tìm Lâm Y, đây là sau.

      Lúc này tòa nhà mới của Lí Thư tô son trát phấn đổi mới hoàn toàn, người của Nhị phòng nhanh chóng dọn vào ở cho kịp năm mới. Mọi người trong thôn đến mừng tân gia, nhà này tặng hai trứng gà, nhà kia tặng bát gạo, tiệc cơ động ước chừng đãi ba ngày. Lâm Y muốn tìm Phương thị chia cổ phần, cố ý đợi đến ngày thứ ba ít người mới uống rượu, chưa ăn miếng trực tiếp tìm Phương thị. Thanh Miêu cười thầm, Lâm Y là sợ vô lý tới mức quá đáng của Phương thị, nếu có thể giải quyết trong lần tuyệt đối gặp lần hai.

      Nhà mới ba viện hợp lại, vì Phương thị kiên quyết, nhà mới khác nhà cũ là bao, chỉ hơi lớn hơn chút. Lâm Y tới nhà chính, nghe thấy Cẩm Thư oán giận. “Hàng xóm kiểu gì thế này, chỉ tặng có vài cọng rau xanh mà cũng biết xấu hổ ở nhà người khác ăn tới ba ngày”.

      Phương thị nghe vậy vui, . “Trong thôn tặng lễ đại để đều như thế, ai bảo các người tiêu nhiều tiền mua rượu, trong bát đều đầy thịt, người ta có thể đến ăn ư?”.

      Lí Thư dạy bảo, Cẩm Thư dám tranh luận với Phương thị, mặc dù phục, chỉ khoanh tay lùi về bên. Lí Thư ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Y, vội đứng dậy đón chào, cười . “ lâu gặp Lâm Tam nương”.

      Lí Thư cư xử theo kiểu nữ quyến nhà quyền quý, ngày thường ra cổng trước bước cổng sau, đương nhiên hiếm gặp, Lâm Y và Lí Thư cùng chào nhau, lại chào Phương thị, mới ngồi xuống ghế. tiểu nha hoàn bưng trà đến, Lâm Y nhấp ngụm, ngon hơn trà ngày xưa ở nhà họ Trương, hẳn là từ vốn riêng của Lí Thư, ngờ Lí Thư lại hiền lành tới mức này, bỏ tiền xây nhà, còn chuẩn bị cả trà nước.

      Phương thị làm như thấy con dâu hiền lành, vẫn lầm bầm oán giận tiệc rượu tốn kém quá lớn. Tốn nữa cũng là tiền của Lí Thư, liên quan gì tới Phương thị bà ta?

      Lâm Y ấm ức thay cho Lí Thư, ngắt lời Phương thị. “Nhị phu nhân, tôi đến chia cổ phần chuồng heo cho phu nhân”. xong lấy bốn tờ tiền giấy quan Thanh Miêu đưa qua.

      Phương thị ngoài miệng vẫn chép chép. “Đáng tiếc hai đầu heo kia chết, bằng còn phải nhiều thêm mấy quan”.

      Lí Thư hận nhất Phương thị quăng hết thể diện trước mặt người khác, vừa rồi Phương thị oán giận làm như thấy, nhưng vừa nghe xong câu này mặt lại nhịn được, vội chen vào vòng đề tài ra chỗ khác, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử năm nay thu hoạch được ?”.

      Lâm Y hiểu ý Lí Thư, đáp lời. “Nhờ phúc của Đại thiếu phu nhân, miễn cưỡng có trở ngại”.

      Thím Nhâm tìm cơ hội chuyện, cười đon đả. “Tam nương tử có khả năng nhất, hai mươi mấy mẫu ruộng nước, hai mươi mấy mẫu ruộng cạn, còn thêm chục đầu heo, nhà Tam nương tử lại ít người, ai cũng khen dứt miệng”.

      Chút của cải đó còn bằng Lí Thư bán tráp trang sức, trong lòng chẳng thèm để tâm, ngoài miệng vẫn ít câu khen ngợi hâm mộ. Lâm Y biết chỉ là muốn Phương thị tiếp tục dọa người mới cố kéo đề tài, vì thế nàng phối hợp vài câu liền chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

      ngờ Phương thị nghe xong hai người trò chuyện, đột nhiên hỏi. “Lâm Tam nương có ít ruộng, tiền ở đâu ra mà mua?”.

      Lâm Y trả lời. “Bán hoa màu lời tiền, Nhị phu nhân chẳng phải biết rồi sao?”.

      Suy nghĩ của Phương thị đột ngột trở nên linh hoạt, truy hỏi. “ trồng hoa màu ruộng thuê, tiền thuê lại ở đâu ra?”.

      Vấn đề này lúc trước Phương thị hỏi qua, Lâm Y dừng lại chút, đáp. “Bán nút thắt kiếm được”.

      “Bậy bạ”. Phương thị đập bàn, ly trà run lên hạ xuống, sánh ra ngoài ít. “Lúc trước cho thuê ruộng, chưa từng nghĩ kĩ, bây giờ nhớ lại, lúc đó thuê nhiều ruộng như vậy, chỉ bán nút thắt làm sao để dành nổi số tiền đó?”.

      Cái gọi là thời cuộc đổi, chuyện từ tám trăm năm trước, Lâm Y muốn bịa thế nào chẳng được, chỉ đáp. “Nhị phu nhân thông minh, quả thể nhiều tiền như thế, ruộng đó, ngoại trừ sáu mươi mẫu của phu nhân và sáu mươi mẫu của Đại phu nhân, số còn lại đều là thuê chịu, sau bán hoa màu có lời mới trả”.

      Phương thị còn cân nhắc độ đáng tin của câu , Lí Thư mở miệng hỏi. “Sáu mươi mẫu? Con dâu nhớ thảo thiếp viết là trăm hai mươi mẫu mà?”.

      Phương thị hoảng hốt, vội . “Là Lâm Tam nương nhớ lầm, trăm hai mươi mẫu, đó mới chỉ là ruộng nước, chúng ta còn ruộng cạn nữa”.

      Lâm Y thấy mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, vội nhân cơ hội cáo từ, lúc này Phương thị dám níu kéo nữa, sảng khoái cho nàng . Lâm Y dường như sợ Phương thị lại đuổi theo, bước rộng nhanh chóng về phòng, thở hắt ra. “May mà Đại thiếu phu nhân chặn Nhị phu nhân lại, bằng khó mà thoát thân”.

      Thanh Miêu biết lai lịch tiền vốn ban đầu của Lâm Y, cuộc đối thoại ban nãy cũng nghe hiểu hết, nghĩ nghĩ, hỏi. “Tam nương tử, Nhị phu nhân là lo lắng số tiền thuê đất lúc trước của chủ tử lai lịch ?”.

      Lâm Y nhớ lại cảnh tượng lúc trước nàng đào được tiền dưới giường Ngân Tỷ, như chém đinh chặt sắt. “Chớ nghe Nhị phu nhân lung tung, đều là bán nút thắt để dành được, đồ chơi cỏn con mặc dù đáng bao tiền, nhưng tích tiểu thành đại”.

      Thanh Miêu chưa từng kết nút thắt bán bao giờ, tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. “Nhị phu nhân nhất định là đố kị chúng ta”.

      Hai người , tiếng Lí Thư ở ngoài cửa vang lên. “Lâm Tam nương có nhà ?”.

      Lâm Y vội đứng dậy đón chào, cảm thấy kinh ngạc, ban nãy mới gặp, bây giờ lại tới nữa là như thế nào. Lí Thư cùng nàng ngồi xuống cạnh bàn, hỏi. “Vừa rồi nhà chúng ta chỉ có sáu mươi mẫu ruộng?”.

      ra là vì này, Lâm Y hơi khó hiểu, của hồi môn Lí Thư sở hữu hơn số ruộng này gấp bội lần, sao phải so đo nhà họ Trương rốt cuộc có trăm hai mươi mẫu hay sáu mươi mẫu?

      Lí Thư nhận ra nàng nghi ngờ, giải thích vài câu, ra con người Lí Thư trọng nhất là chữ tín, nhà nghèo ngại, chỉ ghét nhà lừa đảo.

      Thái độ làm người của Phương thị dù đáng ghét, nhưng Lâm Y dù sao cũng phải dựa vào bà ta, liền thay bà ta chuyện. “Bọn họ phải cố tình lừa chị, chẳng qua để thảo thiếp được đẹp chút”.

      Lí Thư vẫn mất hứng, trăm hai mươi mẫu hay sáu mươi mẫu khác gì nhau đâu, chỉ là mấy con chữ, nhưng viết sáu mươi mẫu đại biểu thành , trăm hai mươi mẫu là lừa gạt, xem nhà họ Lí bọn họ ra gì.

      vẫn nghĩ trong lòng như vậy, lại sợ lọt vào tai Phương thị, bởi vậy ra, chỉ đáp. “Việc này sớm hay muộn cũng giấu được, làm bộ làm gì, mất mặt xấu hổ”.

      Lâm Y khuyên. “Cũng phải làm bộ, vốn là trăm hai mươi mẫu, sau này hai nhà ở riêng mới thiếu nửa”.
      Phong nguyetlinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 78: Thím Nhâm mật báo

      Nhà họ Trương phân gia trước khi nhà họ Lí cầu hôn, bởi vậy Lí Thư vẫn xem là nhà chồng gạt mình, từ biệt Lâm Y, trong lòng vẫn hỗn loạn như cũ, gọi Cẩm Thư tới sai bảo. “ thám thính xem Nhị phu nhân còn chuyện gì gạt ta hoặc lừa ta nữa ?”.

      Cẩm Thư là nha hoàn đắc lực, được mệnh lệnh xong, cũng hỏi thăm chung quanh, mà lập tức tìm đến thím Nhâm, giả bộ buôn chuyện. “ ngờ ngay cả mấy chục mẫu ruộng mà Nhị phu nhân cũng phải dối”.

      Thím Nhâm rốt cuộc hầu hạ Phương thị bấy lâu, giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo. “Trong nhà nghèo khổ, Nhị phu nhân có khổ tâm”.

      Cẩm Thư hỏi. “ chỉ có sáu mươi mẫu ruộng thôi ư?”.

      Thím Nhâm đáp chi tiết. “Cũng phải chỉ có nhiêu đó, tuy có vài mẫu ruộng cạn nhưng đáng tiền”.

      Cẩm Thư nhìn bà ta, lại nhìn lướt qua thím Dương bận việc trong bếp. hỏi. “Lúc chúng tôi chưa đến, trong nhà chỉ có hai bà hầu? Làm sao chăm lo hết mọi việc được?”.

      Thím Nhâm bĩu môi hất đầu về phía Đông Mạch ngang qua, . “Đó cũng là đứa nha hoàn, từ lúc thầm trèo lên giường Nhị lão gia xong, bản thân cũng tự coi mình là cái thiếp”.

      Cẩm Thư kinh hãi, đến chính mình là nha hoàn còn biết trong lúc giữ hiếu được đồng phòng, Trương Lương đường đường là lão gia, sao sau lưng lại làm như vậy. Cẩm Thư vội . “Bà chớ có bừa, Nhị lão gia ở tang kỳ, điều đó hợp quy củ”.

      Thím Nhâm cười . “Nhị lão gia cũng phải làm quan, là hương dân bình thường mà thôi, ai để ý đến việc này?”.

      Cẩm Thư dù coi thường nhà họ Trương, nhưng rốt cuộc cũng nhà, tính toán thay Trương Lương vẫn phải tính toán cho Trương Bá Lâm, hốt hoảng la lên. “Nhị lão gia làm quan, nhưng Đại thiếu gia phải làm quan, lão gia nhà chúng tôi rất coi trọng thiếu gia, có thể nào để chuyện như vậy phá hủy tiền đồ của thiếu gia?”.

      Thím Nhâm lơ đễnh đáp. “Đâu phải bọn họ làm ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ cần chúng ta , ai biết được, hơn nữa bọn họ cũng làm ra kết quả sợ cái gì”. xong lại cười thần thần bí bí. “Làm ra kết quả nữa còn có Nhị phu nhân giấu giếm, cứ yên tâm ”.

      Cẩm Thư nghe xong chuyện Đông Mạch, vốn giật mình, nay vừa nghe bà ta đề cập tới Phương thị, lập tức cảnh giác, hỏi ngay có chuyện gì, thím Nhâm lại cười , Cẩm Thư hiểu ý, ra chủ ý. “Đại thiếu phu nhân nhàm chán kìa, sao bà đến kể cho thiếu phu nhân nghe ít chuyện xưa, xin thưởng mấy đồng chi tiêu?”.

      Thím Nhâm chờ câu này đây, mừng rỡ, lập tức . “Nhờ dẫn đường”.

      Cẩm Thư dẫn bà ta vào phòng Lí Thư, trao đổi ánh mắt, bẩm. “Đại thiếu phu nhân, thím Nhâm bà ta có câu chuyện rất hay phải kể cho thiếu phu nhân nghe”.

      Lí Thư vô thanh vô tức ngồi thẳng dậy, cười . “ có gì để làm, thím Nhâm mau ngồi”.

      Tiểu nha hoàn đưa đến băng ghế, thím Nhâm ngồi xuống, bà ta vì muốn được chút tiền thưởng, cố ý kéo dài câu chuyện ra, chậm chạp kể. “Trước khi Đại thiếu phu nhân gả vào, Đại thiếu gia có nha hoàn hầu hạ”.

      Bây giờ mới kể tới nha hoàn, Lí Thư liền mất hứng, nhà giàu có trước khi lập gia đình ai mà có thông phòng cũng lạ, huống chi chỉ là cái nha hoàn. ngồi lệch qua, dựa vào ghế, chống khuỷu tay, lười biếng hỏi. “Nha đầu kia đâu sao chưa gặp qua”.

      Thím Nhâm thấy bộ dáng Lí Thư như vậy, sợ mất tiền thưởng, vội vào trọng điểm. “Nha đầu kia trong lúc giữ tang có bầu, thể để lộ, Nhị phu nhân giấu nó nhà thân thích”.

      Lí Thư hoảng hốt, lập tức phắt dậy, trách mắng. “ hươu vượn, Đại thiếu gia đọc sách thánh hiền, hiểu được lí lẽ, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy”.

      Thím Nhâm còn tưởng Lí Thư ghen, vội vuốt. “Đại thiếu phu nhân bớt giận, phải lỗi của Đại thiếu gia, là con nha hoàn xấu xa đó rù quyến Đại thiếu gia”.

      Bà ta hiểu sai, Lí Thư xuất thân nhà quan lại, thứ đầu tiên lo lắng phải là Trương Bá Lâm có con trai thứ, mà sợ hãi việc đó gây trở ngại cho đường làm quan của ta; thứ hai là việc con trai thứ được sinh ra trước con trai đích gây tổn hại cho thể diện nhà họ Lí; về phần ghen tuông – Lí Thư là thân phận gì mà thèm để mắt tới đứa nha hoàn? ra chỉ cần sinh được con trai đích trưởng ra trước, hề để ý có bao nhiêu con thứ, giống như Lí phu nhân dạy trước khi lấy chồng – con thứ có nhiều nữa cũng là con thứ mà thôi, có tiền đồ, thân phận coi như nửa nô dịch, có tiền đồ, được lợi chính là mẹ cả.

      Lí Thư lập tức tìm lại tư thái, ngón tay gõ lên ghế, hỏi. “Nha đầu đó tên gì?”.

      Thím Nhâm thấy quý nhân hứng thú lại, tinh thần tỉnh táo, vội vàng đáp. “Gọi là Như Ngọc, Đại thiếu gia đặt tên, là cái gì mà ‘nhan như ngọc’ “.

      Thư trung tự hữu nhan như ngọc? Lí Thư cười lạnh, lại hỏi. “Bây giờ nó ở đâu?”.

      Thím Nhâm lần lữa. “ thể , nếu bị Nhị phu nhân biết, nô tỳ mạng già khó giữ”.

      Lí Thư bây giờ có sức vô nghĩa với bà ta, vẫy vẫy tay gọi, thím Chân liền bưng cái tráp dâng lên, Cẩm Thư mở tráp, bên trong là tờ tiền giấy quan, gác lên bàn, . “Kể mới được lấy”.

      Từ lúc Ngân Tỷ rồi, đây là lần đầu thím Nhâm gặp lại tiền thưởng to như vậy, nhất thời nước miếng suýt nữa rỏ ra, nhìn dính vào tờ tiền kia, . “Như Ngọc ở nhà Phương Đại Đầu thôn lân cận, đó là họ hàng xa của Nhị phu nhân”.

      Thím Chân nghe xong, càng nghi ngờ, nhịn được xen vào. “Bà nhất định là bịa chuyện, Nhị phu nhân có hồ đồ nữa cũng là mẹ ruột của Đại thiếu gia, chẳng lẽ phu nhân biết trong lúc giữ hiếu mà có con là hợp quy củ ư, chỉ vì vậy mà mực phải hủy tiền đồ của Đại thiếu gia?”.

      Sau vụ Phương thị khăng khăng đòi tiền Lâm Y vì hai đầu heo chết, Lí Thư liệt bà ta vào loại người thể lý được, bởi vậy lười phân tích nguyên do vì sao Phương thị làm vậy, chỉ hỏi thím Nhâm đường đến thôn lân cận, sai tiểu nha hoàn thám thính tin tức.

      Thím Nhâm được quan tiền thưởng, cười đến toe toét, vui sướng hài lòng về nhà cũ, hoàn toàn suy xét xem khi Phương thị biết được phạt bà ta như thế nào. Trong viện nhà cũ, Lâm Y cho xẻ thịt con heo mừng năm mới, rất nhiều người vây xem, thím Nhâm tâm tình tốt, cười ha ha đến hỗ trợ, thím Dương trêu. “Mới hại xong người nào mà cao hứng vậy”.

      Thím Nhâm trong lòng có quỷ, nghe xong lòng dạ nào gì, sắc mặt lập tức thay đổi, ấp úng vài câu bỏ mất, thím Dương ở lại kì quái thôi.

      Dương thị nghe thấy đầu heo trong viện kêu, phiền lòng nhíu mày. “Heo này kêu cũng quá thê lương”.

      Điền thị xuất thân bần hàn, nhìn vừa mắt Dương thị ở nông thôn còn giả bộ thanh cao, . “Đó là Lâm Tam nương cho xẻ thịt, làm sao có thể kêu”.

      Lưu Hà vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vui mừng . “Buổi tối có cơm huyết heo ăn, chỉ là biết Lâm Tam nương có bày rượu hay ”.

      Điền thị cũng đến nhìn, . “Nhà ấy có tá điền, năm vất vả cùng nhau, phải mời đến ăn bữa cơm, đương nhiên là bày rượu”.

      Điền thị đoán đúng, đến chiều, trong sân bày mấy bàn, nửa số người ngồi là tá điền, nửa còn lại là hàng xóm quen thuộc, Phương thị và Lí Thư cũng nằm trong số đó. Thanh Miêu bận rộn qua lại giữa các bàn tiệc, thay mặt chủ tử chiêu đãi khách, Lưu Hà và Điền thị thấy lạ là sao gặp Lâm Y, nàng đứng ngay cửa cười . “Đại phu nhân có thể hân hạnh uống ly rượu được ?”.

      Dương thị cũng nguyện ý, trả lời. “ giết heo, ta cao hứng, nhưng bên ngoài toàn là người trong thôn, ta muốn ngồi cùng bàn ăn với bọn họ”.

      Lâm Y hiểu Dương thị là phu nhân nhà quan lại, chẳng qua lúc đại tang mới ở đây, bởi vậy có thể thông cảm tâm tình Dương thị, nhân tiện . “Là tôi sơ sẩy, tôi gọi Thanh Miêu bưng đến riêng cho Đại phu nhân mâm”.

      Lưu Hà vội xua. “Nô tỳ , nô tỳ , nhờ Thanh Miêu làm chi đâu”.

      Dương thị nhìn Lưu Hà hướng phòng bếp, thở dài. “ có tiền trăm phiền, giờ chúng ta lưu lạc đến trình độ ở chung cái sân với kẻ hầu người hạ”.

      Sân vẫn là sân cũ, vì sao lại thở dài. Lâm Y ngẩn người mới hiểu được, Nhị phòng dọn ra khỏi nhà cũ, dãy phòng ở vốn ngày xưa bọn họ ở nay sửa thành phòng cho người hầu, Dương thị làm phu nhân nhà quan, bỗng dưng thành hàng xóm của đầy tớ, trong lòng hiển nhiên thoải mái.

      Điền thị an ủi Dương thị. “Mẹ đừng khổ sở, sang năm ra hiếu chúng ta vào thành, nhẫn nại mấy tháng nữa vậy”.

      Dương thị tính toán từ lâu, phải tháng mười sang năm mới mãn tang, bởi vậy bà cũng vui mấy, vẫn là vẻ mặt úc uất. Chuyện nhà ở chẳng thể cải thiện trong chớp mắt được, Lâm Y biết an ủi bà thế nào, đành phải yên lặng lui ra ngoài.

      Buổi tối Thanh Miêu dọn dẹp xong tàn cục sân, trở về phòng cũng cảm thán. “Đều do Nhị phòng dọn cách vách, hại chúng ta chỉ có thể ở chung với tôi tớ nhà họ Lí”.

      Lâm Y hiểu, hỏi. “Ta hỏi em, nếu có nhiều người hầu như vậy vừa nãy đến hỗ trợ em, em có thể dọn dẹp nhanh đến thế sao?”.

      Thanh Miêu vừa rửa mặt vừa căm giận . “Tốt tốt, nhưng bọn họ chỉ có nha hoàn bà hầu, còn có nam nhân và tiểu tử, vừa rồi có tên tiểu tử choai choai tới điên ngôn điên ngữ, bị em mắng về”.

      Có người đùa bỡn Thanh Miêu? Lâm Y sửng sốt. “Ai? Lá gan lớn như vậy, ta cho Đại thiếu phu nhân”.

      Thanh Miêu thấy chủ tử muốn đòi lại công bằng cho mình, liền ra tên tiểu tử kia.

      Ngày hôm sau, Lâm Y đến phòng Lí Thư, cho Lí Thư nghe tiểu tử nhà họ Lí đùa bỡn nha hoàn của nàng. Ý của Lâm Y là mong Lí Thư quản lí người hầu chặt chẽ chút, nhưng Lí Thư lại cảm thấy nha hoàn cũng phải tiểu nương tử đứng đắn, đùa giỡn có làm sao, mới đề nghị gả Thanh Miêu cho tiểu tử kia.

      Trong lòng Lâm Y, bây giờ Thanh Miêu chỉ là nha hoàn, còn là bạn của nàng, đâu chịu tùy tiện xứng tên tiểu tử cho Thanh Miêu, vì thế quả quyết cự tuyệt. Lí Thư thấy nàng muốn cũng thôi, gọi thím Chân đến, bảo thím Chân răn dạy tiểu tử kia. Lâm Y lòng cảm tạ. “Tôi biết bản thân đa , chỉ là đứa nha hoàn bé cũng muốn quấy rầy Đại thiếu phu nhân, nhưng tôi lẻ loi mình, chỉ có Thanh Miêu làm bạn, khó tránh khỏi xem trọng nàng chút, mong Đại thiếu phu nhân thứ lỗi”.

      Lâm Y trọng tình ý, Lí Thư lại hiểu khác : cái gọi là nhi quả phụ trước cửa nhiều thị phi, cho dù là nha hoàn cũng phải giữ mình trong sạch, nếu mọi người đều tưởng nha hoàn nhà nàng dễ đùa bỡn, giở trò chơi đùa, khó tránh khỏi va chạm đến thân nàng.

      Đảo mắt thím Chân quay về báo cáo, . “Theo Đại thiếu phu nhân dặn dò, giáo huấn tiểu tử kia, về sau cũng dám nữa”.

      Lâm Y lại cúi người tạ ơn, Lí Thư vội đứng dậy đáp lễ. “Có phải chuyện gì to tát đâu, hơn nữa cũng là người hầu nhà ta sai trước”.

      Lâm Y thấy mọi giải quyết xong, liền muốn cáo từ, Lí Thư giữ nàng lại. “Lâm Tam nương vội gì sao? Nếu là nhàn hạ, ngồi chuyện cùng ta”.

      Lâm Y nghe hiểu Lí Thư có việc, liền ngồi xuống, cười. “Tôi có việc gì đâu, chỉ sợ ngôn ngữ thô bỉ chuyện lọt vào mắt Đại thiếu phu nhân”.
      Hale205Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :