1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 64: Hôn ở Nhã Châu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thanh Miêu gọi chú chó theo, nó cũng động đậy, nhân tiện . “Chó khác mèo, vẫn nên đặt cái tên tiện hơn”.

      Lâm Y hỏi Trương Trọng Vi. “Nhà ấy tổng cộng mấy chó con?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Đại khái bảy con, nó là nhất”.

      Lâm Y cười. “Bình thường lông đen như vậy, gọi là Hắc Thất Lang ”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc, nào có ai đặt tên chó như tên người vậy, nhưng chàng nhìn Lâm Y vui mừng, chẳng những , còn trái lương tâm khen câu. “Tên rất hay”.

      Thanh Miêu ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Hắc Thất Lang, . “Nghe Tam nương tử gì chưa? Từ nay về sau, nhà ngươi tên là Hắc Thất Lang”. xong đứng dậy, gọi tiếng “Hắc Thất Lang”, nó quả theo . Lâm Y kinh hỉ reo lên. “ là khôn lanh”.

      Trương Trọng Vi đắc ý nở nụ cười. “Ba ngày nữa tôi Nhã Châu, em có gì muốn mang hộ ?”.

      Lâm Y . “ đường cẩn thận, bình an trở về là được, ngày đó tôi đến tiễn ”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Đừng, bị mẹ tôi nhìn thấy lại khiến em khó xử”.

      Lâm Y thấy chàng giác ngộ, trong lòng mừng rỡ, mặt giãn ra mỉm cười. Trương Trọng Vi thấy nàng cười, luyến tiếc muốn rời, bất đắc dĩ trong viện có hai cặp mắt theo dõi, chẳng biết lúc nào ra, đành bước ba bước lại ngoái đầu nhìn.

      bao lâu sau, Thanh Miêu dẫn Hắc Thất Lang ăn no về, lo sợ thím Nhâm bắt mất nó làm thịt, dám đặt ổ chó bên ngoài, tìm cái giỏ trúc gác trong phòng , lót thêm rơm rạ, bế Hắc Thất Lang vào, để thêm bát nước trong cho nó uống.

      Tuy có chó, nhưng còn , chưa thể dùng, Lâm Y vẫn sầu não, vắt óc nghĩ ý tưởng, có tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra thấy ra là Điền thị.

      Điền thị trước nay chưa từng tìm đến, Lâm Y cảm thấy bất ngờ , vội tiếp đón Điền thị vào nhà.

      Điền thị chối từ, bảo rằng mình là người mang điềm xấu, kiên quyết đứng ở cửa, . “Tam nương tử nếu chê tôi thô kệch, tôi canh vườn rau cho , thế nào?”.

      Lâm Y . “Sao dám làm phiền Tam thiếu phu nhân”.

      Điền thị cười. “Tam thiếu phu nhân gì chứ, lúc tôi còn ở nhà mẹ đẻ, sống còn khổ hơn bây giờ, chưa ngày nào là ăn no cơm”. Dừng chút, lại . “ trồng rau, đến lúc đó chẳng phải mọi người đều cùng nhau ăn hay sao, tôi thể chiếm ân tình này được, giúp canh giữ vườn vậy”.

      Lâm Y nhìn vẻ mặt Điền thị cũng hiểu được, lại nghĩ nếu Điền thị thành tâm, cần gì phải lựa buổi tối mới đến, liền gật đầu đáp ứng, cúi người tạ ơn ta. Sáng ngày hôm sau, Thanh Miêu nghe được Điền thị chịu hỗ trợ canh vườn, rất là cao hứng, cố ý chạy đến cảm tạ hồi lâu, khiến Điền thị cũng ngượng ngùng.

      Từ lúc vườn rau có người trông giữ, Phương thị thể đến quấy rối, mấy thửa rau xanh của Lâm Y rốt cuộc cũng được bảo vệ.

      Nhắc đến chuyện Trương Bá Lâm sắp sửa xa, Như Ngọc năn nỉ muốn ta mang nàng theo, nhìn phong cảnh, học hỏi thêm. Trương Bá Lâm mừng rỡ có tiểu mỹ nhân làm bạn đường dài, liền cho Phương thị. Phương thị trước nay chỉ để ý đến thiếp và thông phòng của Trương Lương, mấy can thiệp hai con trai, sảng khoái gật đầu. Trương Đống nghe , rất hài lòng, tìm Trương Lương và Phương thị câu. “Học trò đâu nhiều lắm mang theo đứa thư đồng, nào có ai mang theo nha hoàn”.

      Trương Lương cho rằng mang theo nha hoàn chỉ là việc , muốn vì vậy mà tranh cãi gây mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, liền đáp ứng cho Trương Bá Lâm. Phương thị bất mãn Đại phòng ngay cả con trai bà ta cũng muốn quản, dù chưa mở lời, nhưng cả buổi sắc mặt hầm hầm đáng sợ.

      Trương Đống nhìn em dâu như vậy liền kéo Trương Lương ra ngoài, lén cho ông ta. “Tôi nghe Lí Giản Phu rất thưởng thức Đại lang, liền cố ý viết thư hỏi đồng liêu phen, ra ông ta có vị thiên kim tuổi kén gả nhưng chưa tìm được vị hôn phu như ý, bởi vậy tôi nghĩ ông ta nhất định nhìn trúng Đại lang hoặc Nhị lang, muốn tuyển làm rể, mới mời bọn họ Nhã Châu”.

      Tin tức dù chưa chuẩn nhưng vẫn khiến Trương Lương kích động ghê gớm, miệng lắp bắp nên lời, lát sau mới hộc ra được câu. “Quả là chuyện tốt!”.

      Trương Đống biết Trương Trọng Vi có hôn ước trong người, mới hỏi. “Ông ta nhìn trúng Đại lang hay Nhị lang, chú có biết ?”.

      Trương Lương nhớ tới Lí Giản Phu khen thơ của Trương Bá Lâm, đáp. “Là Đại lang Bá Lâm”.

      Trương Đống hỏi tiếp. “Đại lang có từng đính thân chưa?”.

      Trương Lương . “Từng đính thân lúc , nhưng tiểu nương tử nhà ấy bạc mệnh, mấy năm trước mất”.

      Trương Đống liên thanh mừng rỡ. “Rất tốt, rất tốt”. Ông ta và Trương Lương cùng đến phòng Trương Bá Lâm, kể cho Trương Bá Lâm biết Lí Giản Phu thích gì ghét gì, bảo ban nếu Lí Giản Phu có hỏi nên đáp ra sao. Trương Bá Lâm thưa. “Để cháu gọi Trọng Vi cùng nghe”.

      Trương Lương lại cười ha hả xua tay. “ cần, con cứ nghe bá phụ bảo là được”.

      Trương Bá Lâm giống Trương Trọng Vi, ta là người thông minh, trong lòng liền cảm giác kì quặc, quấn lấy Trương Đống và Trương Lương hỏi cho ra duyên cớ. Đây là việc vui, Trương Đống cũng gạt ta làm gì, hai ông Trương Đống Trương Lương mỗi người câu kể cho ta nghe. Trương Bá Lâm nghe xong, biểu tình mặt khó coi, Trương Lương có dã tâm muốn con trai đồng ý, liền thêm thắt. “Nghe tiểu nương tử nhà thái thú thập phần mỹ mạo”.

      Cái này cũng thể khiến Trương Bá Lâm cao hứng thêm chút nào, ông ta định gì nữa, Trương Đống ngại đệ đệ năng cợt nhả, khụ hai tiếng, kéo ông ta ra ngoài.

      Vừa rồi Như Ngọc ngay tại trong phòng, nghe hết toàn bộ những gì họ , đợi bọn họ vừa , bước đến đẩy Trương Bá Lâm, chua . “Nghe hai vị lão gia , tiểu nương tử nhà họ Lí rất xinh đẹp, vì sao mặt thiếu gia còn nhăn như trái mướp đắng”.

      Trương Bá Lâm nghe ra vị ghen tuông trong câu của Như Ngọc, vội kéo nàng vào lòng, cợt nhả . “Có đẹp mấy nữa cũng bằng em”.

      Như Ngọc hé môi cười. “Đừng dỗ em, thiếu gia phải mau mau cưới thiếu phu nhân chính thất về cho em lập quy củ”.

      Trương Bá Lâm nghiêm mặt . “ vậy là sao, tôn ti có tự, chẳng lẽ em nên lập quy củ?”. ta chú ý nhất là này, cảm giác Như Ngọc có dã tâm vượt mặt chính thê, nhìn ta cũng chẳng thấy ta kiều mỵ khả ái nữa, đẩy ta ra, phòng Trương Trọng Vi cách vách chuyện.

      Trương Trọng Vi gặp ca ca vào phòng, vội đứng dậy nhường chỗ. “Ca ca sắp xếp xong văn thơ rồi sao?”.

      Trương Bá Lâm ngồi xuống thở dài. “ hận thể viết thêm mấy chục bài khó coi”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Vì sao vậy?”.

      Trương Bá Lâm kể chuyện Lí Giản Phu muốn chiêu rể, . “ căn bản tin, nhưng Đại bá và cha có mắt có mũi ràng, khiến thấy yên”.

      Trương Trọng Vi vẫn hiểu. “Cho dù Lí thái thú nhìn trúng nữa có gì tốt đâu? Chẳng lẽ tiểu nương tử nhà ấy dung mạo khó xem?”.

      Trương Bá Lâm lắc đầu. “Cha rất là mỹ mạo”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy vì sao ca ca muốn?”.

      Trương Bá Lâm đáp. “ ta là thiên kim nhà quan lại, đây cả đời áo vải, bị nương tử đè đầu, cậu muốn sao?”.

      Trương Trọng Vi nghe . “Chỉ cần ấy tốt là được, vì sao ?”.

      Trương Bá Lâm chụp quyển sách gõ lên đầu chàng, muốn dạy chàng thông suốt. “Thành thân có đơn giản vậy đâu, cậu nhìn mẹ chúng ta xem, bắt bẻ Lâm Tam nương như vậy, nếu cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú, đến phiên bọn họ đối xử với như thế đó”.

      ta nhắc đến tình cảnh của Lâm Y, Trương Trọng Vi liền hiểu. “Lời này giả, nhưng nếu thi đậu có công danh, chẳng phải cần cố kị gì?”.

      Trương Bá Lâm liếc trắng chàng. “Nhà họ Lí mấy đời làm quan, giàu nhất phương, có quyền có thế, cho dù đậu tiến sĩ nữa cũng bị bọn họ áp đầu, mới muốn như vậy”.

      Trương Trọng Vi lúc này có thể lý giải ta, nhưng vẫn khuyên trai lấy công danh làm trọng, cho dù muốn cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú nữa cũng nên cho Lí Giản Phu xem văn dở, tránh ảnh hưởng tiền đồ. Trương Bá Lâm thập phần kì quái, đệ đệ nhà mình trước nay đồng lòng với mình, khinh thường đáp cành nhà quyền thế, hôm nay sao lại coi trọng Lí Giản Phu? ta sao hiểu được, Trương Trọng Vi cực muốn mang Lâm Y ra xa khỏi đất Thục, trong lòng có chấp niệm đương nhiên ý tưởng thay đổi, dù chàng chưa xuống đến mức quỵ lụy nhưng vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Lí Giản Phu.

      Trương Bá Lâm tìm chàng để tâm , nay lại bị chàng lải nhải cho đau đầu, đành rút lui. “Là văn hay, cho xem văn hay”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười tiễn ca ca ra cửa, . “Ca ca thư thả tâm , Đại bá và cha cũng chỉ là nghe ngóng vậy thôi, chưa chắc chuẩn, chừng tiểu nương tử nhà Lí thái thú sớm tìm được phu quân”.

      Câu này rốt cuộc cũng khiến người ta thanh thản, Trương Bá Lâm thoáng giải sầu, về phòng nghỉ tạm.

      Ngày bọn họ xuất phát, Lâm Y nhớ kĩ lời Trương Trọng Vi dặn, tiễn, chỉ đứng ở ụ đất đầu thôn, xa xa phất tay tạm biệt.

      Hai em lần đầu xa nhà, lại có trưởng bối kèm cặp, đều hưng trí bừng bừng, Trương Trọng Vi thích phong cảnh lại càng vội vã muốn gặp Lí Giản Phu, lòng dạ muốn nhanh chân; Trương Bá Lâm lại muốn bị Lí Giản Phu nhìn trúng, kéo dài hành trình hết mức có thể, du lãm chân trời mây nước núi non, thậm chí còn tìm hòn đá hình thù kì lạ dưới dòng suối vô danh, định tặng Lí Giản Phu làm lễ gặp mặt.

      Đúng là ta và Lí Giản Phu có duyên, ông này nhất sưu tầm đá lạ, càng đổ ra thích Trương Bá Lâm hơn, chẳng những trưng hòn đá ở chỗ danh giá nhất, còn mời cả phu nhân nhà mình ra gặp mặt. Trương Bá Lâm vừa nghe Lí Giản Phu cho mời phu nhân, liền thầm than tiếng xong, xem ra Trương Đống hề giả, Lí Giản Phu chiêu rể cho con cưng, nhất định là nhìn trúng ta. ta tưởng tượng đến phải cưới tiểu nương tử có nhà mẹ đẻ siêu cường về, tâm lý đại loạn, miễn cưỡng chấp bút vài đề văn Lí Giản Phu ra, xong lôi kéo Trương Trọng Vi vội vã cáo từ.

      Bọn họ vừa về nhà, Lí Giản Phu gửi thư đến, Trương Lương mở thư, đem cho Trương Đống xem, Lí Giản Phu viết ông này cực kì thưởng thức Trương Bá Lâm, muốn kết thân gia với nhà họ Trương, hỏi Trương Lương có đồng ý hay .

      Trương Lương đọc thư xong, reo lên hai tiếng. “Đồng ý! Đồng ý!”.

      Trương Đống cũng cao hứng trong lòng, lại khinh thường bộ dạng gấp gáp của đệ đệ, . “ kiêu ngạo siểm nịnh mới là lẽ phải, Lí thái thú cũng ưa những kẻ nịnh nọt phàn cao”.

      Trương Lương vội gật đầu, “Phải”, lại hỏi. “Nhà quan lại làm việc như thế nào? Đại ca dạy tiểu đệ”.

      Trương Đống buồn cười . “Cũng phải hoàng gia, có thể ra sao nữa, là tìm bà mối cầu hôn thôi”.

      Trương Lương nghĩ đến cảnh kết thân gia với Lí Giản Phu, kích động nên lời, lắp bắp đứng lên. “Vậy, đệ đệ phải vào thành”.

      Trương Đống định cần gấp như vậy” nhưng nhìn ông kia mặt mày hưng phấn, ra miệng được, để mặc ông ta .

      Việc đại hỷ, cũng phải con nhà mình, Trương Đống đứng trước cửa sổ nhìn Nhị phòng rộn rã trở mình, mặt lộ vẻ phiền muộn. Dương thị nhìn trong mắt, đứng bên cạnh ông ta, lẩm bẩm. “Con trai tốt như vậy, cho ta đứa tốt rồi”.

      Chẳng Trương Đống nghe thấy thâm ý trong câu đó hay vẫn chìm đắm trong hâm mộ, hề mở miệng phản bác, còn hơi nhíu mày.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 65: Nhà họ Trương nghị thân

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Lương suy nghĩ nhà Lí Giản Phu là nhà quan lại, bản thân sắp kết thông gia với nhà ấy quy cách phải cao chút mới tốt, vì thế trước mời Trương Đống chấp bút, thay ông ta viết tờ “Cầu hôn khải”, xong mới sai thím Nhâm vào thành mời bà mối.

      Buổi sáng ngày hôm sau, bà mối mặc đồ vải thô, đầu quấn lụa tơ tằm thân ở nhà họ Trương, thấy Trương Lương, chưa hỏi xanh hồng đen trắng ra sao, tâng bốc bản thân đến tận mây xanh phen. Các bà như vậy gọi là vương bà, làm mai mối mà sống, sớm luyện được cái lưỡi khéo đưa đẩy, có thể là : mở mồm thành xứng đôi, động miệng là hợp nhân duyên, chữa loan phượng đơn côi, quản hết những người chăn đơn gối chiếc trong vũ trụ này. Phàm là nghe được ngọc nữ ở đâu cũng có thể cầm tay kéo đến, có là kim đồng trong sách cũng có thể chặn ngang ôm được. Xúi giục Chức Nữ ốm tương tư, dẫn dắt Hằng Nga rời nguyệt điện.

      Bà mối ở tuổi tứ tuần, có vài phần tư sắc, Trương Lương chăm chú lắng nghe, chờ bà này xong hết mấy lời to tát vô nghĩa đó mới . “Nhà ta kết thân với nhà Lí thái thú, muốn sai bà mối Nhã Châu chuyến”.

      Bà mối căn bản biết Lí thái thú là ai, cũng tốn nước bọt khen tặng rất nhiều, khiến lỗ mũi của Trương Lương phổng lên trời. Trương Lương nghe xong, lâng lâng, ngay. “Là bà ”.

      Bà mối múa mép mấy câu lãnh được việc, mặt mày hớn hở lĩnh tiền thưởng, tức khắc về nhà thu dọn hành lí Nhã Châu, gặp Lí Giản Phu, giải thích ý đồ đến, dâng lên “Cầu hôn khải” Trương Lương đưa.

      Lí Giản Phu đọc qua, cười với phu nhân Quý thị. “Phu nhân còn Đại lang họ Trương kiệt ngạo bất tuân, sợ đồng ý việc hôn nhân này, phu nhân xem, ‘Cầu hôn khải’ chẳng phải tới đây sao?”.

      Lí phu nhân cho là đúng. “Danh tiếng nhà họ Lí vang vọng như vậy, cậu ta động tâm cũng khó”.

      Trưởng nữ của bọn họ – Lí Thư là phu nhân thân sinh, vì thế xem qua “Cầu hôn khải” xong, bà về hậu viện hỏi ý kiến con . Lí phu nhân . “Cha con nhìn trúng Đại lang nhà họ Trương, biết ý con thế nào, nếu nhìn cậu ta vừa, thôi, chúng ta lại tìm người khác”.

      Lí Thư từ lúc mười lăm tuổi cập kê bắt đầu kén hôn phu, phải quá cao là quá thấp, đến nay mười bảy, trong lòng sốt ruột, liền cúi đầu e thẹn. “Lần trước con trốn sau mành nhìn qua, là chàng ”.

      Lí phu nhân thở dài. “Bộ dạng là tốt, kết thân với nhà họ Lí chúng ta, tiền đồ cũng thể , chỉ là con gả cho cậu ta, phải về nông thôn chịu khổ”.

      Lí Giản Phu trầm mặt, . “Người tốt là được, đợi cậu ta đỗ đạt, con cũng là phu nhân nhà quan lại. Nếu phu nhân sợ con chịu khổ, cho thêm của hồi môn và người hầu là được”.

      Lí phu nhân cũng thôi, sai nha hoàn ra ngoài, đổi thảo thiếp* với bà mối, bản thân bà tự đọc cho Lí Giản Phu chấp bút, ghi ngày sinh tháng đẻ, chức quan ba đời ông cố, ông nội, phụ thân, thêm điền sản và của hồi môn.

      *Thiệp trao đổi thông tin sơ lược của 2 bạn trẻ.

      Bà mối nhận được thảo thiếp điền đầy đủ, tình hoàn thành phân nửa, cao hứng phấn chấn quay về Mi Châu, xuống tới nông thôn vào nhà họ Trương, gặp Trương Lương, rút trong lòng ra tấm thảo thiếp vẽ hình năm nam hai nữ, cười rạng rỡ. “Tôi phí phạm tiền của nhà lão gia nha, tình thỏa đáng, chờ lão gia xin quẻ hung cát xong, tôi lại Nhã Châu”.

      Cái gọi là xin quẻ hung cát, tức nhà trai thu được thảo thiếp xong, cầm ngày sinh tháng đẻ của tân nương xem bói hoặc xin xăm, nếu mọi đại cát vô hung mới đưa lại thảo thiếp của nhà trai. Hành động này để xem cầm tinh, sao chiếu mạng của tân lang tân nương tương xứng hay tương khắc. Thực tế là xem dòng dõi nhà và tài sản hồi môn có phù hợp tâm ý của nhà mình , Trương Lương luôn nghĩ có thể kết thân với nhà họ Lí là tổ tiên hiển linh mới được, cầu còn có, còn hỏi cát hung làm chi, sai thím Nhâm vào thành tìm ông thầy bói mù bấm đốt tính cho đủ lễ nghi, liền điền đầy đủ thảo thiếp nhà trai, giao cho bà mối đưa Nhã Châu.

      Nhân cha mẹ song phương nam nữ đều tình nguyện, bà mối cũng mau chân, quá mấy ngày đến lúc trao đổi định thiếp*.

      *Thiệp đính thân.

      Thứ tự trao đổi định thiếp ngược với thảo thiếp, nhà trai đưa lên trước, Trương Lương cầm thiếp, gặp phải chỗ khó. định thiếp ngoại trừ phải điền tuổi tác ngày sinh của Trương Bá Lâm ra, còn phải viết phong hào của phụ mẫu, liệt kê sính lễ, ông ta hiểu chi tiết trong nhà, liền đến hỏi Phương thị. Lúc trước trao đổi thảo thiếp hề hỏi ý kiến Phương thị, bà ta sớm nghẹn bụng tức, nghe Trương Lương hỏi xong, thèm đáp, ngược lại . “Việc hôn nhân này, tôi đồng ý”.

      Phản ứng đầu tiên của Trương Lương là ngạc nhiên : bà này điên rồi sao, phản ứng thứ hai là muốn nhấc ghế chuẩn bị phang người.

      Phương thị co rụt lại. “Bá Lâm là tôi sinh, tôi nuôi, thành thân là đại , lão gia cũng cho tôi tiếng”.

      Trương Lương lúc này mới nhớ tới, cũng ngại ngùng, liền thả ghế cười cười. “Mừng quá, quên”. xong để lộ cho bà ta biết của cải nhà Lí Giản Phu phen, lại . “Chúng ta cưới cho con trai đứa con dâu có thân phận như vậy, sau này bà ở trong thôn là đẹp mặt nhất, bà thông gia cũng phải xem trọng bà”.

      Lí do này cực đủ hấp dẫn, Phương thị động tâm, hỏi. “Lí Giản Phu là thái thú?”.

      Trương Lương đáp. “Ông ta quy rồi, nhưng mấy đứa con trai đều làm quan trong triều, tổ tiên ba đời cũng đều có chức quan”.

      Phương thị cảm giác hay, về nhà mẹ đẻ nâng nổi đầu, nghĩ đến cưới con dâu như vậy về nhà, có khả năng hòa nhau ván với Vương thị, Trương Bát nương cũng sống khỏe hơn chút, mặt liền cười, đẩy Trương Lương. “Vậy lão gia còn chần chừ gì nữa, nhanh nhanh trao đổi định thiếp, Bá Lâm tuổi cũng , chúng ta tranh thủ tổ chức hôn lễ trong năm nay”.

      Trương Lương đưa thiếp canh cho bà ta, nén giận. “Ai kêu bà bán vãi lương thực, sính lễ ghi sao, tôi cũng biết”.

      Phương thị nhướn mày, . “Sính lễ đủ, ràng là vì phân gia, có trách chỉ có thể trách Đại phòng”.

      Ở chuyện quan trọng, Trương Lương muốn khắc khẩu với bà ta, trừng liếc mắt cái. “Mang sổ sách tới đây, để tôi xem của cải trong nhà”.

      Phương thị cũng cực muốn sớm cưới con dâu vào cửa, lặng lẽ móc chìa khóa mở thùng lấy sổ sách. Trương Lương lật tờ, nhăn mặt, lật tờ nữa, lại càng nhăn, Phương thị nhìn trong lòng run sợ. “ có trở ngại gì chứ?”.

      Trương Lương vỗ bàn. “Vốn liếng tích tụ đều bay hết, cái này gọi là có trở ngại? Khó trách bọn người hầu luôn oán giận ăn đủ no mặc đủ ấm. Mấy năm nay bà đương gia là làm kiểu gì?”.

      Phương thị sợ ông ta lại xách ghế, lùi về sau hai bước kéo dãn cự ly, mới . “Tôi còn chút của hồi môn…”.

      “Gạt ai đâu?”. Trương Lương chỉ ra ngoài. “Lúc gả Bát nương chẳng phải cho hết? Chẳng lẽ bà còn phần hồi môn ở nhà họ Phương a?”.

      Nhắc tới nhà họ Phương, mắt Phương thị vụt sáng, vội . “Tôi về nhà mẹ đẻ mượn”.

      Biện pháp tồi, Phương Duệ đại khái cũng muốn chắp nối quan hệ với Lí Giản Phu, hẳn là chịu cho mượn tiền, nhưng Trương Lương nhớ đến kiện mượn băng cách đây lâu, diệt luôn ý tưởng mượn tiền. “Tìm ca ca bà vay tiền, chỉ sợ lãi còn cao hơn vay nặng lãi”.

      Phương thị ở việc này hoàn toàn đuối lý, dám cãi cố, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, có biện pháp khác. “Thương lượng với Đại phòng, lúc ghi điền sản, ghi thêm sáu mươi mẫu của nhà bọn họ vào, về phần sính lễ, mượn bọn họ chút, dù sao bọn họ cũng có con, tiền để làm chi”.

      Trương Lương mắng. “Bọn họ thiếu nợ còn chưa trả xong, có dư tiền cho bà mượn chắc?”.

      Đây là tình hình thực tế, Phương thị thở dài, . “Thôi mượn ca ca của tôi , cho ca ca nghe Lí Giản Phu lợi hại ra sao, hẳn là bọn họ đòi thu lãi”.

      Trương Lương cảm thấy diệu kế, lập tức viết phong thư, lại gọi thím Nhâm đến dạy bà ta phải thế nào, sai nhà họ Phương vay tiền. Bà ta cũng thực đúng lúc, vừa hay Phương Duệ ở nhà, nghe xong ý định ngờ nổi giận lôi đình, mắng chửi. “Nhà các ngươi muốn kết thân gia với Lí Giản Phu, còn có mặt mũi đến vay tiền ta sao?”.

      Thím Nhâm cho nên định tiếp, Phương Duệ thèm nghe, gọi mấy bà hầu thân thể to tê túm lấy thím Nhâm, ném ra ngoài. Thím Nhâm té lộn nhào, nước mắt lưng tròng, khập khiễng về nhà họ Trương, khóc ròng với Trương Lương và Phương thị. “Mạng già suýt nữa mất, tôi bao giờ nhà họ Phương nữa đâu”.

      Trương Lương kinh sợ, nhưng hiểu nguyên do, cho đến khi Trương Đống giảng giải mới hay, ra trong triều đảng phái chi tranh, Phương Duệ và Lí Giản Phu vừa vặn nằm ở hai phe bất đồng quan điểm, là đối thủ. Trương Lương bực Trương Đống. “Việc như vậy sao Đại ca sớm”.

      Trương Đống . “Y và chú là thông gia thôi, có gì to tát”.

      Trương Lương . “Bát nương tử nhà ta còn ở nhà kìa, nếu chúng ta kết thân với nhà họ Lí, nhà họ Phương nhất định giận chó đánh mèo Bát nương”.

      Trương Đống là người làm quan, từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, làm sao để ý tình như vậy. “Con trai quan trọng hơn hay con quan trọng hơn? Bỏ qua nhà họ Lí, chú có muốn chọn cho Đại lang vợ gia thế tốt như vậy cũng khó”.

      Trương Lương bắt đầu do dự, đứng thẫn thờ trước cửa sổ. Trương Đống tiếp tục khuyên nhủ. “Con gả ra ngoài như bát nước hắt , con trai mới là chỗ dựa chung thân, hơn nữa Bát nương phải có bầu sao, chờ con bé sinh được con trai trưởng, cũng sống tốt như ai, đâu nhất thiết phải dựa vào chú”.

      Trương Lương tâm lúc nghĩ đến con trai, lúc nghĩ đến con , nghĩ nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn thiên vị con trai, quyết tâm đính thân. “Hôn này, nhất định kết”. Sau đó lại phạm sầu. “Đại ca, sính lễ chưa có gì cả”.

      Trương Đống nghe xong cũng đổ sầu. “Tôi có ý trợ chú, chỉ tiếc nợ nhà tôi cũng chưa trả xong”.

      Trương Lương suy nghĩ phen, . “Nhà chúng ta giờ có gần sáu mươi mẫu ruộng, chỉ có thể tính là hộ thấp, sính lễ liền ghi ba lượng bạc, tơ lụa ba xúc, quyên sa mười lăm khúc, thế nào?”.

      Trương Đống gật đầu. “Vậy , nhà họ Lí ưng ý nhân phẩm của Đại lang, gia thế là thứ yếu”.

      Trương Lương lại . “ định thiếp còn phải ghi điền sản nhà trai, đệ đệ ghi luôn sáu mươi mẫu của Đại ca vào, tròn trĩnh trăm hai mươi mẫu, có được ?”.

      Trương Đống cũng gật. “Được, nhìn cũng đẹp chút”.

      Trương Lương kể cho Phương thị nghe hai huynh đệ thương nghị, Phương thị vui mừng, tự mình mài mực cho ông ta ghi định thiếp, cười . “Vẫn là cưới con dâu tốt, sính lễ tiêu tốn ít, cũng như gả con , hận thể táng gia bại sản”.

      ra đương thời cưới vợ cũng phải hỏi trước của cải nhà trai có dồi dào , chẳng qua việc hôn nhân này là nhà họ Lí mở lời trước, Trương Lương mới dám lớn mật như vậy, ông ta ngẩng lên liếc Phương thị. “Đừng linh tinh”.

      Phương thị chờ ông ta ghi xong định thiếp, cẩn thận thổi khô nét mực, cất kĩ, ngày mai giao cho bà mối đưa Nhã Châu.

      Bọn họ bên này bận tới bận lui, hôn coi như thành kết cục định, ai nghĩ đến hỏi ý kiến Trương Bá Lâm, thậm chí chưa thông báo cho ta tiếng, bà mối qua lại mấy lần ta đều ở thư viện, gặp phải, bởi vậy chẳng hay biết gì.

      Lâm Y và ta vô tình gặp mặt, nhớ tới Thanh Miêu nghe được tin tức, lên tiếng. “Cung hỉ nha”.

      Trương Bá Lâm kinh ngạc hỏi. “Hỉ ở đâu mà cung?”.
      Hale205, Phong nguyetlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 66: Như Ngọc có thai

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y ngạc nhiên . “ sắp cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, đây phải việc vui sao?”.

      Trương Bá Lâm tin. “ bừa, cưới sao biết”.

      Lâm Y nhìn bên cạnh thấy Đông Mạch đứng gần đó, gọi ta đến, chỉ Trương Bá Lâm hỏi. “Có phải Đại thiếu gia sắp kết hôn ?”.

      Đông Mạch cười. “Phải, nghe định thiếp gửi Nhã Châu rồi, chúc mừng Đại thiếu gia”.

      Trương Bá Lâm ngây ra lát, rên tiếng, bước thẳng vào nhà chính, kéo tay áo Phương thị hỏi. “Mẹ, con định thân khi nào, sao con biết gì cả”.

      Phương thị vừa lòng lắm hôn này, liền bĩu môi hướng Trương Lương, . “Mẹ cũng biết, hỏi cha con ”.

      Trương Lương căm tức thái độ của Phương thị, trước trừng mắt liếc bà ta cái mới với Trương Bá Lâm. “Chính là tiểu nương tử nhà Lí thái thú, con chẳng phải biết rồi sao”.

      Trương Bá Lâm hốt hoảng. “Con biết, mọi người đều gạt con”.

      Trương Lương cho là đúng. “Hôn nhân đại , mệnh tại cha mẹ, lời do bà mối, vốn liên quan đến con, mọi có cha mẹ chuẩn bị thay, con chờ bái đường là được”.

      Điểm ấy Phương thị cũng đồng ý, gật gù. “Bá Lâm, chớ hoảng hốt, trang phục của tân lang mẹ mời thợ trong thành may, nhất định con vừa lòng”.

      Trương Bá Lâm thấy bọn họ thông, sốt ruột như ngồi đống lửa, quay đầu bước , đến phòng ngủ, kéo Như Ngọc nằm lệch giường lên, cả giận mắng. “Nha đầu chết dầm kia, suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, đại như vậy cũng hùa vào với bọn họ gạt ta!”.

      Như Ngọc oan uổng . “ phải em cố ý, là hai ngày nay thân mình mỏi mệt, hỗn loạn chỉ muốn ngủ, em cũng biết vì sao, Đại thiếu gia rốt cuộc muốn chuyện gì?”.

      Trương Bá Lâm trong nhà thay ta đính hôn, hỏi. “ là em biết?”.

      Như Ngọc lắc đầu. “Nhiều ngày em chưa ra khỏi phòng, biết, phải cố ý giấu Đại thiếu gia”.

      Trương Bá Lâm thầm nghĩ nàng xác thực có đạo lý gì phải giấu, liền thôi truy cứu nữa, ngồi xuống cạnh bàn bực dọc bản thân. Như Ngọc đâu hề muốn ta cưới vị chính thất quá kiên cường vào, mới đến gần Trương Bá Lâm an ủi, . “Đại thiếu gia đừng tức giận, nếu thiếu gia muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, mau nhanh nhanh nghĩ kế rút lui”.

      Trương Bá Lâm buồn giọng. “Nghe định thiếp cũng gửi rồi, còn lui gì nữa”.

      Như Ngọc cúi xuống ghé vào bên tai ta, thào mấy câu. Trương Bá Lâm nghe xong, . “Có thể thành công?”.

      Như Ngọc đáp. “Nhị thiếu gia Nhị phu nhân có tác chủ dùm thiếu gia thế nào nữa cũng thể bái đường thay thiếu gia được”.

      Trương Bá Lâm trời sinh lá gan lớn, suy nghĩ lúc, nhân tiện . “Làm như vậy , kín miệng chút, nếu có việc hãy tìm Nhị thiếu gia thương lượng”.

      Như Ngọc thấy ta đồng ý với chủ ý của mình, cao hứng dạ, đóng cửa phòng, cùng ta gói ghém vào thứ quần áo, lại lưu luyến rời triền miên đến lúc bầu trời tối đen, tiễn ta .

      Ngày hôm sau ăn sáng, Phương thị thấy Trương Bá Lâm đến, liền hỏi thím Nhâm. “Đại thiếu gia đâu?”.

      Thím Nhâm nhiều ngày bị khiển vào thành lo việc này việc nọ, vội đến hôn mê, cũng biết Trương Bá Lâm đâu, gọi Như Ngọc đến hỏi. Như Ngọc bị bệnh, đầu tóc cũng chải, mặt mũi trắng bệch ra, trả lời. “Mấy ngày nay nô tỳ khó chịu trong người, sợ bệnh khí lây cho Đại thiếu gia, bởi vậy dám vào phòng, cũng chẳng thiếu gia đâu”.

      Phương thị nhìn sắc mặt ta tiêu điều liền tin ngay, thả ta về. Lại sai thím Nhâm tìm, thím Nhâm tìm hơn nửa ngày vẫn thấy, sợ Trương Bá Lâm trực tiếp thư viện, đến hỏi cũng có người. Buổi chiều Trương Trọng Vi về, hỏi Phương thị. “Mẹ, chưa tìm thấy ca ca sao?”.

      Phương thị sắc mặt cũng đẹp, . “ người sống sờ sờ như vậy thấy là thấy sao được?”.

      Trương Lương cả giận. “Tối hôm qua thấy, chẳng lẽ còn có người đến trói gô nó sao, hẳn là tự nó trốn ?”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao ca ca phải trốn?”.

      Trương Lương . “Ca ca con biết tốt xấu, muốn cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú, đáng tiếc hôn của con còn chưa hủy, bằng hỏi nàng về làm vợ cho con”.

      Trương Trọng Vi vội xua. “Con hủy hôn, cần cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đâu”. Chàng sợ Trương Lương còn muốn nữa, xoay người chạy như bay. Phương thị thầm nghĩ : cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú còn bằng cưới Lâm Y, ít nhất dễ xoa nắn.

      Trương Lương hiểu tâm tư bà ta, thấy bà ta ngồi yên bất động, hỏi. “Sao bà lo tìm, chẳng lẽ bà giấu nó ?”.

      Phương thị . “Muốn giấu giấu lâu rồi, còn đợi đến khi đổi định thiếp mới giấu?”.

      Câu này có lí, Trương Lương thôi chất vấn, bắt đầu cân nhắc Trương Bá Lâm có thể trốn ở đâu.

      Nhà họ Phương? Phương Duệ và nhà này thân. Nhà hàng xóm? tìm rồi. núi? núi chẳng có ma nào, hoang vu hun hút thể ở được. Ông ta tìm lần tất cả những nơi Trương Bá Lâm có thể , vẫn thấy tung tích.

      Qua mấy ngày, nhà họ Lí gửi lại định thiếp, vẫn chưa tìm ra Trương Bá Lâm. Trương Lương vội quắn chân, Phương thị lại nhàn nhã, cười với thím Nhâm. “Đúng là con ruột con thịt của ta, hiểu được mẹ nó vui hôn này, mới cố ý trốn”.

      Trương Bá Lâm là thím Nhâm nuôi sữa, bà ta có chút tự hào, khen. “Đại thiếu gia hiếu thảo, giống Nhị thiếu gia, chỉ biết đối địch với Nhị phu nhân, đều là thím Dương dạy hư”.

      Nhắc tới Trương Trọng Vi, Phương thị cũng đau đầu, nhíu mày . Đột nhiên Như Ngọc xuất ở cửa, đỡ khung cửa khóc ròng. “Nhị phu nhân cứu nô tỳ”.

      Phương thị thấy ta đứng vững, vội hô thím Nhâm chạy qua đỡ, hỏi. “Làm sao vậy?”.

      Như Ngọc lau nước mắt. “Từ sáng tới giờ nô tỳ buồn nôn, ói biết bao nhiêu lần, nôn cả mật vàng ra, Nhị phu nhân, có phải nô tỳ sắp chết hay ?”.

      Phương thị và thím Nhâm đều là người từng trải, liếc nhau nở nụ cười. Phương thị . “Thím Nhâm mau đỡ nó nghỉ, kêu thím Dương gọi đại phu dạo đến”.

      Thím Nhâm cười đáp, cẩn thận đỡ Như Ngọc về phòng, tự tay đắp chăn cho ta. Như Ngọc vẻ mặt mờ mịt, hỏi. “Nhị phu nhân vì sao đối tốt với tôi như vậy, tôi sắp chết sao?”.

      ra Phương thị trong lòng nàng này lại có nhân phẩm tồi đến cỡ đó, thím Nhâm muốn phì cười, vội nhịn xuống, . “Nha đầu ngốc, Nhị phu nhân là thương , là nha hoàn của Đại thiếu gia, phu nhân là ai cả đường ”.

      Như Ngọc yên lòng, thở hắt ra, lại hỏi. “Tôi bị làm sao vậy?”.

      Chưa chắc chắn, thím Nhâm dám bừa, chỉ đáp. “Yên tâm, có gì trở ngại, chờ đại phu đến”.

      Qua lát, thím Dương dẫn đại phu dạo vào, thím Nhâm giúp Như Ngọc cuốn tay áo, lộ ra cổ tay, gác qua bên giường, mời đại phu bắt mạch. Đại phu vươn ba ngón tay ra, xoa xoa nắn nắn trong chốc lát, đứng dậy chắp tay câu chúc mừng. “Vị nương tử này phải bệnh, là có thai, chừng hơn hai tháng”.

      Như Ngọc và Trương Bá Lâm thân mật chưa từng lộ ra ánh sáng, nghe vậy mặt đỏ, xoay người vào trong. Thím Dương tiễn đại phu đến chỗ Phương thị lĩnh tiền thưởng, thím Nhâm vỗ tay Như Ngọc. “Việc đại hỉ nha, ngượng cái gì, mau theo tôi đến trước mặt Nhị phu nhân, phu nhân cho se mặt bới đầu, làm thiếp của Nhị thiếu gia”.

      Như Ngọc ngồi dậy . “Tôi làm ra việc như vậy thiếu được da mặt dầy xin cái danh phận, nhưng thân phận thế nào, nhiều lắm cầu làm thông phòng thôi, nào dám hy vọng xa vời làm thiếp”.

      Thím Nhâm chỉ cười, đáp. “ tin tôi , Nhị phu nhân nhất định cho làm thiếp”.

      Như Ngọc biết vì sao bà ta chắc chắn như vậy, yên lòng theo bà ta, đến quỳ rạp xuống trước Phương thị, e thẹn . “Xin Nhị phu nhân trách phạt”.

      Phương thị trong lòng vui muốn nở hoa, vươn tay đỡ ta đứng lên, cười . “Đây là việc vui, ta trách làm chi”. xong sai thím Nhâm bưng ghế đến cho ta ngồi, lại ra lệnh thím Dương xuống bếp hầm canh gà.

      Như Ngọc được sủng mà kinh, ngồi đó chẳng biết gì mới tốt. Phương thị chưa đợi ta mở miệng đòi danh phận chủ động . “Đây là trưởng tôn nhà họ Trương, có công, chờ Bá Lâm trở về, ta bày hai bàn rượu cho , nâng lên làm thiếp đứng đắn”.

      Như Ngọc vừa sợ vừa mừng, lại quỳ rạp xuống đất, Phương thị ngăn ngay, sẳng giọng. “ giờ thân mình kiều quý như vàng, chớ động liền quỳ, sau này gặp ta cần hành lễ”.

      Như Ngọc ngày thường thờ ơ bàng quan, nhưng có vài phần hiểu biết Phương thị, Phương thị đối xử với ta càng tốt ta càng bất an, đợi ra, ta lôi kéo thím Nhâm. “Nhị phu nhân nếu nghĩ muốn trừng trị tôi, làm phiền thím Nhâm báo cho cái tin, tôi ổn thỏa đền đáp thím”.

      Thím Nhâm hiểu tâm tư Phương thị, vỗ vỗ nàng cười. “Yên trăm cái tâm, Nhị phu nhân là đối tốt với , chỉ cần nhớ ân tình của phu nhân, có việc phải biết đứng về phía phu nhân là được”.

      Như Ngọc nghe có chút hiểu, . “Tôi là người nhà họ Trương, đứng về phía phu nhân đứng về phía ai?”.

      Thím Nhâm cười nhưng , tiễn ta về phòng, lại dặn dò ít công việc mới rời . Như Ngọc tựa vào thành giường ngốc lúc lâu mới tiêu thụ xong tình hình ban nãy, nhớ lại Phương thị nâng ta lên làm thiếp phải chờ Trương Bá Lâm về nhà . ta nghĩ nghĩ, đứng dậy tìm thím Nhâm, xấu hổ hỏi. “Thím Nhâm, thím có biết, có bầu, phải mấy tháng mới lộ bụng ra ?”.

      Thím Nhâm đánh giá vòng eo của ta, . “Cũng nhất định, có người ba tháng lộ, có người phải bốn năm tháng mới ”.

      Như Ngọc cắn cắn môi, truy hỏi. “Rốt cuộc là ba tháng hay là bốn năm tháng?”.

      Thím Nhâm cười. “Mỗi người mỗi khác, đến lúc lộ lộ thôi, có gì phải hỏi?”.

      Thím Nhâm là vú nuôi của Trương Bá Lâm, Như Ngọc coi bà ta như nửa người nhà, giọng ra lo lắng. “Đại phu cũng tôi mang bầu hơn hai tháng, lỡ đâu ba tháng lộ, ưỡn cái bụng bày tiệc rượu, xấu hổ chết người”.

      Thím Nhâm biết Phương thị muốn Trương Bá Lâm về nhà thành thân, liền an ủi ta. “Nhiều người sinh con mới nâng lên làm thiếp kìa, đừng vội lo lắng”.

      Như Ngọc mặc dù nguyện ý làm thiếp, nhưng chỉ nguyện làm thiếp cho thể diện, bởi vậy thích nghe lời này, im lặng lúc, từ biệt mà . ta về phòng, suy nghĩ nhất thời, vẫn là tìm Trương Trọng Vi, . “Nô tỳ thấy Nhị lão gia Nhị phu nhân suốt ngày sốt ruột, Đại thiếu gia vẫn trốn ở đó cũng phải chuyện tốt”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Ngươi biết ca ca trốn ở đâu?”.

      Như Ngọc chịu là chính ta hiến kế, cố ý giả bộ như ngẫm nghĩ, đáp. “Nô tỳ mơ hồ nghe Đại thiếu gia nhắc, sau núi có ngôi miếu đổ nát…”.

      Trương Trọng Vi từng cùng Trương Bá Lâm dạo qua nơi đó, vừa nghe hiểu, . “Ta biết rồi, ta gọi ca ca về ngay”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 67: Thím Nhâm hiến kế

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi xin nghỉ nửa ngày ở thư viện, lên núi tìm được Trương Bá Lâm, khuyên ta về nhà. Trương Bá Lâm tưởng Trương Lương và Phương thị chịu thỏa hiệp, vui mừng hỏi. “Cha mẹ đồng ý cưới tiểu nương tử nhà họ Lí nữa?”.

      Trương Trọng Vi . “ phải, là Như Ngọc bảo em đến tìm , về phần nguyên do, em cũng biết”.

      Trương Bá Lâm . “Bọn họ gật đầu, về”.

      Trương Trọng Vi khuyên động được ta, đành phải mình xuống núi. Chàng hiểu tâm tư Trương Bá Lâm, thầm nghĩ : ca ca muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đại khái cũng giống như mình thể cưới Lâm Y, nảy sinh tâm muốn giúp đỡ ta, nhớ đến Lâm Y xưa nay là người nhiều chủ ý, liền tìm nàng, kể cho nàng nghe tình từ đầu đến cuối, mời nàng hỗ trợ nghĩ biện pháp.

      Lâm Y giỡn với Hắc Thất Lang, dạy nó nằm xuống và bắt tay, nghe vậy vui đùa . “Bảo ta tìm tiểu nương tử nhà quyền quý khác, chắc chắn Nhị lão gia và Nhị phu nhân buộc ta cưới họ Lí đó nữa”.

      Trương Trọng Vi vội la lên. “Tôi đứng đắn đó, chớ hay đùa, nếu ca ca cưới người ca ca muốn cưới, cả ngày gia đình ầm ĩ yên, thế nào cho phải?”.

      Trong mắt Lâm Y, Trương Bá Lâm là người chấp nhất chuyện lễ giáo nhất, lúc này chịu đấu tranh với hai vị song thân vì hạnh phúc cá nhân ngoài dự kiến của nàng. Nàng đứng lên, suy nghĩ lát, ra hai chủ ý cho Trương Trọng Vi, là đến trước mặt Phương thị, cho bà ta rằng con dâu nhà quyền quý dễ hàng phục; hai là kể lể cho Trương Lương nghe thêm về cuộc hôn nhân bất hạnh của Trương Bát nương, hy vọng ông ta có thể ngộ ra chút, đẩy con trai vào lối mòn nữa.

      Trương Trọng Vi dùng cả hai cách, nhưng có tác dụng, Phương thị đương nhiên hề muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, chỉ là bất lực; Trương Lương nhận định khổ cực của Trương Bát nương chỉ là tạm thời, thế nên nước đổ đầu vịt. Trương Trọng Vi hết cách, đành phải cho Như Ngọc. “Ta dùng mọi cách rồi, giúp được ca ca, chắc chắn ca ca chịu trở về ngay đâu”.

      Như Ngọc nóng ruột cái bụng của ta, nhưng thể đợi, ta muốn tự lên núi tìm lại sợ động thai khí, muốn viết giấy nhờ Trương Trọng Vi mang lại chẳng biết chữ, cuối cùng nghĩ ra chiêu : lấy bút vẽ người nữ mang thai, gấp kín, giao cho Trương Trọng Vi . “Làm phiền Nhị thiếu gia đưa cái này cho Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nhìn về ngay”.

      Trương Trọng Vi nửa tin nửa ngờ, mang theo tờ giấy lên núi, chuyển cho Trương Bá Lâm. Bức vẽ của Như Ngọc quá ràng, Trương Bá Lâm vừa nhìn hiểu, hỏi. “ là tranh của Như Ngọc?”.

      Trương Bá Lâm đột nhiên liền lo lắng, vội vội nhét mấy bộ quần áo vào tay nải, gấp gáp theo Trương Trọng Vi về nhà. Trương Trọng Vi cực thấy khó hiểu, nhưng Trương Bá Lâm chịu xuống núi tóm lại là việc tốt nhất, liền gãi gãi đầu, thèm nghĩ nữa.

      Trương Bá Lâm chạy về nhà như cơn lốc, vào phòng Như Ngọc, đóng cửa lại, hỏi ngay. “Việc này có ai biết nữa ?”.

      Như Ngọc hiểu ta về cái gì, xoa bụng, mặt đỏ lên, đáp. “Nhị phu nhân, thím Nhâm và thím Dương đều biết”.

      Trương Bá Lâm nghe Trương Đống và Trương Lương chưa biết, tạm thời thở phào nhõm hơi, lại hỏi. “Mẹ ta thế nào?”.

      Như Ngọc đùa nghịch góc áo, xấu hổ . “Nhị phu nhân bảo bày rượu, nâng em lên làm thiếp”.

      Trương Bá Lâm vội la lên. “Hồ nháo!”.

      Như Ngọc sửng sốt, lã chã chực khóc. “Em biết thân phận mình xứng với Đại thiếu gia, nhưng dù sao thiếu gia cũng phải xem ở cái thai trong bụng em, cho em danh phận chứ”.

      Trương Bá Lâm vội tiến lên bịt miệng ta, ta giọng chút. “Đều là khối thịt này gây chuyện, tất cả do ta nhất thời xúc động, nhịn xuống được”.

      Như Ngọc khóc ra tiếng. “Đây là cốt nhục của Đại thiếu gia”.

      Trương Bá Lâm vỗ vỗ vai ta, dỗ. “ trách em, là ta sai, nên làm bậy ra hậu quả lúc còn giữ hiếu”.

      Như Ngọc . “Thiếu gia phải hết tang kì mới Nhã Châu sao, còn giữ hiếu thế nào nữa?”.

      Trương Bá Lâm thấy thẹn. “Nha đầu ngốc, cũng phải bây giờ mới có bầu”.

      Như Ngọc nghe vậy, mặt lập tức nóng lên, che mặt dám nhìn ta. Trương Bá Lâm kéo tay ta xuống. “ phải lúc ngượng ngùng, mau mau thương lượng phải làm cái gì bây giờ, việc này nếu bị người rắp tâm phát , tiền đồ của ta coi như hủy hết”.

      ra hộ nhà nông, quy củ cũng nghiêm, Như Ngọc cho là đúng. “Em có đệ đệ cũng sinh trong hiếu kì, người ta nhiều lắm hai câu ra vào thôi, lại làm gì”.

      Trương Bá Lâm hoảng lên. “Tổ tông ơi, ra vào có cũng có lớn nha, năm sau ta vào kinh thành thi, nếu bị giáo quan biết được, dù thi đậu cũng được làm chức quan gì tốt”.

      Như Ngọc bất giác đưa tay lên xoa bụng, ta thân phận ti tiện, đứa bé chính là bùa hộ mạng của ta, tuy rằng chưa đến lúc, nhưng vẫn hết sức quý trọng, luyến tiếc buông tay.

      Trương Bá Lâm gặp ta im lặng, . “Em muốn làm thiếp nhà quan lại sao?”.

      Như Ngọc chưa gặp qua cơ thiếp nhà quan, nhưng nương tử nhà quan – Dương thị, ta thấy mỗi ngày. Toàn thân khí phái, dù là nghèo, cũng khiến người ta sinh lòng hâm mộ. ta do dự . “Nhị phu nhân…”.

      Trương Bá Lâm nóng giận. “Mẹ ta hồ đồ, chớ học theo bà ấy”.

      Như Ngọc suy nghĩ nhất thời : ta là thân phận nào chứ, nha hoàn mà thôi, nếu Trương Bá Lâm cần đứa này, còn nhiều cách khiến ta phải sảy thai, Đại thiếu gia chịu thương lượng với ta, vậy trong lòng ắt hẳn còn có ta, chờ thiếu gia ép mình phá thai chi bằng chủ động , có thể giành được ít niềm vui, dù sao ta còn trẻ, chỉ cần nắm trụ người đàn ông này, sầu gì lại hoài thai. Nghĩ đến đây, ta chảy nước mắt nhào vào lòng Trương Bá Lâm khóc ròng. “Chỉ cần thiếu gia tốt, bảo em làm gì cũng cam nguyện, con trai đáng thương, con trai của chúng ta, còn chưa gặp mặt …”.

      Trương Bá Lâm áy náy, ôm lấy ta, an ủi. “Em bỏ đứa bé , ta vẫn nâng em làm thiếp”.

      Lời này hòa tan ít bi thương, Như Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười. “Nhị phu nhân cực nâng niu đứa này, biết với phu nhân thế nào đây?”.

      Trương Bá Lâm giận Phương thị quá hồ đồ. “Tiền trảm hậu tấu , chờ tình xong xuôi hãy với mẹ”.

      Như Ngọc đồng ý. “Đại thiếu gia nghĩ thay em chút, nếu đứa bé vô cớ sảy mất, Nhị phu nhân nhất định trách em chuyên tâm, còn biết phạt em như thế nào đâu”.

      Thủ đoạn của Phương thị Trương Bá Lâm gặp qua ít, nghe vậy do dự, ngẫm nghĩ lúc, . “Ta cho bà ấy”.

      Như Ngọc thấy ta có trách nhiệm, cao hứng lắm, rưng rưng nhoẻn cười. Trương Bá Lâm lại an ủi ta vài câu, đứng dậy tìm Phương thị, đóng cửa phòng lại, dập đầu. “Mẹ, con trai bất hiếu rước lấy đại họa, xin mẹ cứu lấy con”.

      Phương thị bị dọa nhảy dựng, chẳng lẽ phải vì tiểu nương tử nhà họ Lí nó mới lên núi, mà là vì phạm sai gì sao? Vội hỏi. “Ra chuyện gì, chớ hoảng, có mẹ đây, mau ”.

      Trương Bá Lâm lại dập đầu. “Như Ngọc có thai, mẹ chắc biết, con hồ đồ, trong lúc giữ tang cho ông nội lại phạm tội lớn như thế, làm sao mới tốt đây”.

      Phương thị “Phù” tiếng, vỗ ngực. “Tiểu tử ngốc, thiếu đường hù chết ta, mẹ còn tưởng chuyện gì, ra là chuyện này”.

      Trương Bá Lâm vội la lên. “Này còn chưa tính đại họa? Vào chốn quan trường chắc chắn bị người ta đâm nhát”.

      Phương thị . “Trong thôn chúng ta, đứa sinh ra vào lúc giữ hiếu đầy kia kìa, bây giờ con vẫn là thư sinh áo vải, sợ cái gì”.

      Người này ngu xuẩn hết cứu được, cố tình lại là mẫu thân thân sinh ra mình, mắng được, phạt được, thậm chí chống đối cũng được, Trương Bá Lâm cảm thấy hai huyệt thái dương nhảy nhảy sinh đau, im lặng bình phục tâm tình lại, mới . “Mẹ, chuyện chốn quan trường mẹ hiểu đâu, con trông cậy vào thi đậu tiến sĩ, mở mang tiền đồ kia, tuyệt đối thể phá hủy vì việc này”.

      Phương thị cả giận. “Ta hiểu? Đừng quên cậu của cũng làm quan. Như Ngọc có bầu đứa bé kia, ta bình thường, là bình thường!”.

      Trương Bá Lâm làm sao hiểu được tiểu nương tử nhà họ Lí gả vào nhà họ Trương thành kết cục thể thay đổi, Phương thị lòng muốn trước khi con dâu sinh đích trưởng tôn phải có thứ trưởng tôn, là vì chèn ép khí thế con dâu, hai là nhân cơ hội thu Như Ngọc về làm người nhà, giúp đỡ bà ta.

      Trương Bá Lâm kiên quyết chịu lưu lại đứa bé trong bụng Như Ngọc, bắt đầu giằng co với Phương thị. Phương thị định phát uy, thấy thím Nhâm ngừng nháy mắt ra dấu với mình, liền ngậm miệng, . “ về , để mẹ suy nghĩ ”.

      Trương Bá Lâm thấy bà ta nhượng bộ, liền về trước, chuẩn bị ngày mai đến hỏi tiếp. Lúc gần luôn mãi dặn dò chớ để người ngoài biết việc này.

      Phương thị liên tục gật đầu, đợi ta vừa , liền hỏi thím Nhâm có chuyện gì. Thím Nhâm sợ Trương Bá Lâm chưa xa, giọng thầm . “Nhị phu nhân, Đại thiếu gia thành như Nhị thiếu gia đâu, cho dù phu nhân đồng ý, Đại thiếu gia vẫn tìm cách trừ bỏ đứa bé đó”.

      Phương thị cũng hiểu tính tình Trương Bá Lâm, sầu . “Làm sao mới tốt đây”.

      Thím Nhâm cười, hiến kế. “Nhị phu nhân, phu nhân giả bộ đồng ý với Đại thiếu gia, lại lấy cớ cho Như Ngọc dưỡng thân mình, thể để tân nương tử nhìn thấy, lặng lẽ giấu Như Ngọc , đợi đứa ra đời mới quyết định”.

      Phương thị vừa rồi tỏ ra khôn ngoan lõi đời, nhưng thực làm như vậy lại lo dự. “Bá Lâm giữ đứa bé lại ảnh hưởng tiền đồ của nó”.

      Thím Nhâm cười. “Đại thiếu gia nay ra hiếu, đứa chẳng qua sớm hai tháng thôi, Nhị phu nhân chờ đứa lớn chút hãy đưa ra, giấu hai tháng đó , ai nhìn ra được?”.

      Phương thị cân nhắc nhất thời, mừng rỡ. “Kế này hay, đứa sinh thiếu hai tháng với sinh đủ tháng dễ phân biệt, chứ tuổi hay tuổi lẻ hai tháng ai phân ra được”.

      Thím Nhâm cười. “Cần gì lâu như vậy, chừng nửa năm kém bao nhiêu”.

      Phương thị thầm nghĩ : rốt cuộc vẫn là người hầu hồi môn tri kỉ, đổi làm người khác sao có thể nghĩ ra chủ ý hay như vậy được. Bà ta vui mừng thưởng cho thím Nhâm hai đồng tiền kẽm, thím Nhâm chê ít, lại dám , thầm bĩu môi lui ra ngoài.

      Phương thị càng nghĩ càng vui mừng, chờ đến ngày mai, gọi ngay Trương Bá Lâm đến. “Mẹ cẩn thận nghĩ lời con mới , cảm thấy có lý, cháu trai có thể lại sinh, nhưng tiền đồ của con dung được chút chậm trễ”.

      Trương Bá Lâm thấy bà ta nghĩ thông, mừng kìm hãm được, dập đầu tạ ơn bà ta.

      Phương thị tiếp. “Như Ngọc đẻ non, nhất định phải nghỉ ngơi, nếu còn ở trong phòng con chọc người nhảm, bằng mẹ đưa nó nơi khác chờ mấy tháng, đợi thân thể khỏe rồi đón về”.
      Phong Vũ Yên, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 68: Dàn xếp Như Ngọc

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Bá Lâm cơ trí, nghi ngờ. “Sao cần thời gian dài như vậy?”.

      Phương thị giả bộ mất hứng, trầm mặt xuống, . “Vợ cả vào cửa, trong phòng còn có cơ thiếp, ra thể thống gì nữa”.

      Trương Bá Lâm . “ tại Như Ngọc chưa phải thiếp, đợi chính thất vào cửa lại bày rượu, có vấn đề gì”. xong lại lập tức “Xì” tiếng. “ sai, con mới cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đâu”.

      Phương thị hiểu được, bất luận bà ta tỏ thái độ gì chăng nữa, tiểu nương tử nhà họ Lí nhất định vào cửa nhà họ Trương rồi, bà ta vì giấu Như Ngọc nên cổ vũ hành động của Trương Bá Lâm nữa, mà đứng ở phe Trương Lương. “ gây gièm pha như thế còn dám cưới? Theo mẹ thấy, con cưới tiểu nương tử họ Lí là đáng tin nhất, nhà ta quyền thế lớn, cho dù ngày nào đó việc của con bại lộ, nhà họ Lí cũng bảo hộ được cho con”.

      Phương thị hiếm có lại được câu đầy đạo lí như vậy, Trương Bá Lâm đúng là nghe lọt, cẩn thận cân nhắc phen, cảm thấy quả thượng sách, vì thế tìm cái cớ cho bản thân mình : nếu tiểu nương tử nhà họ Lí phải như ý, cứ nạp mấy phòng thiếp thất mình ngưỡng mộ, cũng vậy.

      Phương thị thấy ta lên tiếng, đoán được bị mình động tâm, liền đẩy thêm. “Chờ tân nương gả vào, con muốn nạp thiếp thế nào nạp thế ấy, trước khi cưới con bớt phóng túng chút, đừng để Như Ngọc lại trong phòng, cho nhà họ Lí thể diện, lỡ chọc giận bọn họ, sau này việc bể ra, ai cho con tác chủ?”.

      Trương Bá Lâm bị lời này làm thẹn đỏ mặt, vội chạy về phòng, chủ ý của Phương thị cho Như Ngọc nghe. Như Ngọc muốn lắm, lần lữa chịu dọn hành lý. Trương Bá Lâm cả giận. “Mẹ ta có lý, có thiếp trước khi chính thê gả vào là đánh lên mặt chính thê, em trước trốn là đúng đắn, dù tương lai ta vào cửa, nhớ cẩn thận hầu hạ, được vượt quyền”.

      ta há mồm ngậm mồm đều là hai chữ “chính thê”, Như Ngọc sửng sốt, vì sao đột nhiên ta đổi ý, thích thú tiểu nương tử nhà họ Lí.

      Trương Bá Lâm tức xong, lại dịu dàng khuyên nhủ. “Đều do ta gây ra gièm pha như vậy, tương lai thể thiếu phải dựa vào quyền thế nhà họ Lí bảo vệ, cho tiểu nương tử nhà ấy chút thể diện, cuộc sống sau này của em cũng khó qua”.

      ra thiếu gia là nghĩ cho mình, Như Ngọc tiêu tan khuất mắc, vội vàng thu dọn xiêm y, . “Em liên lụy thiếu gia, bây giờ tìm Nhị phu nhân ngay”.

      Trương Bá Lâm cảm động, cầm tay Như Ngọc lúc lâu. “Mẹ ta bạc đãi em, em ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt, chờ tiểu nương tử họ Lí gả vào, ta tự mình đón em”.

      Như Ngọc làm nũng hỏi. “Thiếu gia tới thăm em sao?”.

      Trương Bá Lâm ngập ngừng, . “Nếu là rảnh rỗi, ”.

      Như Ngọc gật đầu, hôn lên mặt ta cái, xách tay nải đến phòng Phương thị, rơi lệ. “Cho Nhị phu nhân thêm phiền toái”.

      Phương thị lại . “Tính toán cho cháu trai ruột của ta, phiền toái cái gì”. xong sai thím Nhâm dời ghế, bảo ta mau ngồi xuống.

      Phá thai xem như kết cục định, Phương thị sao có thể đối xử tốt với mình như vậy, Như Ngọc còn kinh ngạc, Phương thị bắt đầu thương lượng với thím Nhâm. “Đưa nó đến đâu thích hợp dưỡng thai?”.

      Dưỡng thai? Như Ngọc sửng sốt.

      Thím Nhâm ngẫm nghĩ, đáp. “ núi?”.

      Phương thị vui. “ núi ẩm ướt, lại có nhà để ở, làm sao cho phải?”.

      Thím Nhâm hiểu thêm, Phương thị đúng là coi trọng đứa bé trong bụng Như Ngọc, liền suy nghĩ hộ gia đình thỏa đáng, . “Nhị phu nhân nhớ Phương Đại Đầu?”.

      Phương thị vui mừng đáp. “Đương nhiên nhớ , họ hàng xa nhà ta, Ngân Tỷ chính là đổi nhà ”. xong lại do dự. “Nghe Ngân Tỷ vẫn làm thiếp tại nhà , đưa Như Ngọc đến đó, ta có thể thầm gây chuyện xấu ?”.

      Thím Nhâm cười . “Đồng lứa là đồng lứa, Nhị phu nhân nếu đưa thiếp của Nhị lão gia tới, ta nhất định giở trò, nhưng thiếp của Đại thiếu gia liên quan gì đến ta nha?”.

      Phương thị gật gù phải, hướng Như Ngọc. “Đưa đến nhà họ hàng xa của ta ở, chờ sinh đứa xong rồi quay về”.

      Như Ngọc cả kinh . “Từ bỏ tiền đồ của Đại thiếu gia sao?”.

      Phương thị cười. “Giấu giếm tuổi tác của đứa là xong”.

      Như Ngọc yên, im lặng. Phương thị . “ sợ cái gì, mọi có ta lo”.

      Như Ngọc thầm nghĩ Phương thị là mẹ ruột Trương Bá Lâm, có thể nào hại ta chứ, hẳn là an bài thỏa đáng, vì thế dập đầu. “Tạ ơn Nhị phu nhân thương tiếc”.

      Phương thị vội la. “ bảo đừng động chút là dập đầu hành lễ, cẩn thận động thai khí”. xong sai thím Nhâm nâng ta dậy, lại nhà lý chính mượn bộ cáng tre, tự mình dẫn Như Ngọc nhà Phương Đại Đầu.

      Phương Đại Đầu dẫn theo Ngân Tỷ ra ruộng làm việc, trong nhà chỉ có nương tử của Phương Đại Đầu ở, ra nghênh đón Phương thị, cười đon đả. “Ngọn gió nào thổi Nhị phu nhân đến đây nha”.

      Nhà cũng có cái tiểu viện, cho dù thể so với nhà họ Trương, mấy gian phòng chỉ mỗi gian nhà chính là lợp ngói, còn lại đều lợp cỏ tranh. Phương thị theo bà kia vào nhà, nhìn bốn phía trống trơn, hề tô trát, gia cụ chỉ có bàn và mấy cái ghế dựa mà thôi. Bà ta lòng hơi do dự, nhìn liếc qua thím Nhâm, . “Đơn sơ như vậy, làm sao dưỡng thai?”.

      Thím Nhâm oán thầm, nhà họ Trương cũng nghèo rớt, chỉ còn cái xác khô chống đỡ thôi, như vậy cũng dám ghét bỏ người khác, liền cố ý . “Vậy chúng ta vào thành thuê cái viện, lại mời người hầu hạ…”.

      Phương thị vội ngắt lời. “Là nơi này , vào thành ở, tốn kém lắm”.

      Vợ Phương Đại Đầu bưng mấy bát trà thô ra, Phương thị ghét bỏ, liếc mắt rồi để xuống, hỏi. “Sao bọn họ ra ruộng làm việc, lại ở nhà?”.

      Vợ Phương Đại Đầu cười. “Chính thê làm gì? có Ngân Tỷ, tôi liền hưởng phúc”.

      Phương thị tự ngẫm lại thân mình, ngay cả đứa nha hoàn như Đông Mạch cũng sai sử được, khỏi ghen tị với vợ Phương Đại Đầu giỏi ngự thiếp.

      Vợ Phương Đại Đầu hỏi. “Nghe con dâu tương lai của Nhị phu nhân là Lâm Tam nương, cực kì có khả năng, chúng tôi còn gieo, tiểu mạch ngoài ruộng ấy thu xong rồi, hẳn là buôn bán lời ít tiền, Nhị phu nhân quả là có phúc khí”.

      Phương thị nghe câu này, cảm giác thập phần chói tai, lại phải cầu cạnh người ta, đành kìm chế, trước lo việc chính . Bà ta rốt cuộc vẫn còn vài phần tỉnh táo, thẳng Như Ngọc mang thai con của Trương Bá Lâm, chỉ . “Ta mới mua đứa nha hoàn, lại phát là có bầu, vừa lúc nhà ta thiếu tên tiểu tử sai vặt, muốn gởi nó ở đây mấy tháng, chờ sinh con xong, nuôi lớn chút ta lại sai người tới đón”.

      Vợ Phương Đại Đầu ngạc nhiên. “Nhà Nhị phu nhân nhiều phòng ở như vậy, sao phải đến ở nhờ nhà tôi nha?”.

      Phương thị nhất thời nghẹn, thím Nhâm vội cứu. “Nhìn thấy lại sai sử được, gọi người khó chịu, bởi vậy đưa đến chỗ này nhắm mắt làm ngơ”.

      Vợ Phương Đại Đầu vẫn là kì quái. “Nhà các người có tiền cớ gì sợ mua nổi tiểu tử, nuôi từ tốn kém lắm thay”.

      Phương thị phục hồi tinh thần lại, vội . “Nhà chúng ta và Đại phòng phân gia, biết sao? Ruộng thiếu nửa, phòng ốc cũng thiếu nửa, lo có chỗ cho người hầu ở đây”.

      Thím Nhâm phụ họa theo. “Tiểu tử đắt hơn nha hoàn, mua nổi”.

      Hai bà kia mỗi người câu, vợ Phương Đại Đầu nghe xong choáng váng cả mặt mày, liền thôi truy hỏi nữa, vòng. “Nhà tôi nghèo, so được với nhà Nhị phu nhân, chỉ sợ có nhiều đồ ăn cho nha đầu này ăn”.

      Phương thị sai thím Nhâm đem tiền ra, . “Đây là quan tiền, chi tiêu trong hai tháng, ngày ngày hầm canh gà cho nó ăn”.

      Hai tháng quan tiền, ăn cơm miễn cưỡng, uống canh gà còn xa mới đủ, vợ Phương Đại Đầu vui, lắc đầu. Phương thị nhìn bụng Như Ngọc, cắn môi. “Vậy chi tiêu tháng”.

      Vợ Phương Đại Đầu miễn cưỡng gật. “Tôi là nể tình thân thích đó nhé”.

      , Phương Đại Đầu và Ngân Tỷ từ ruộng quay về, nghe Như Ngọc cần ở nhờ, cũng lên tiếng. “ quan tiền ở tháng, còn đòi ăn gà, là chúng tôi thâm tiền, có điều là thân thích, thâm chút cũng tính là gì”.

      Ngân Tỷ theo sau , thấy Phương thị, thầm nghiến răng nghiến lợi, hận thể nhảy lên trước cắn bà ta ngụm, ta đứng bên nghe bọn họ chuyện, cười khẩy. “Nhị phu nhân là hiền lành, phải giúp Nhị lão gia dưỡng con thứ”.

      Phương thị giận nghiêm mặt. “Đừng có bậy, đây phải của Nhị lão gia”.

      Ngân Tỷ thấy bà ta nổi nóng, càng tin hơn, để ý tới bà ta, quay đầu đánh giá Như Ngọc, thầm cân nhắc. Phương thị biết ta hiểu lầm, lại thể ra , sợ cho Trương Bá Lâm phiền toái, đành lặng lẽ nhắc nhở Như Ngọc đề phòng Ngân Tỷ. Như Ngọc biết thân phận của Ngân Tỷ, lấy làm lạ, thím Nhâm ghé vào tai vài câu mới hiểu. Như Ngọc chẳng liên quan gì đến Trương Lương, đương nhiên liên quan đến Ngân Tỷ, lại tự tin bản thân tinh tường, . “Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ sợ ta”.

      Phương thị nghe vậy an tâm, dàn xếp xong xuôi Như Ngọc, cùng thím Nhâm rời .

      Về đến nhà, Trương Lương thấy bà ta, hỏi. “Bá Lâm về? Nếu nó vẫn muốn, tới ngày bái đường trói gô nó lại ”.

      Phương thị đắc ý. “Tôi khuyên được nó rồi, lão gia nhanh chuẩn bị hạ lễ đính hôn ”.

      Trương Lương chưa từng nghĩ tới Phương thị lại có bản lĩnh đó, kinh hỉ khen ngợi bà ta vài câu, tự tìm Trương Đống thương nghị. Nhị phòng nhà họ Trương có tiền, thương nghị cũng ra được kết quả gì hay, hết thảy chỉ có thể giản lược. Qua mấy ngày, lễ đính hôn trù bị thỏa đáng, tám gánh rực rỡ sắc màu đặt trong nhà chính Nhị phòng, chỉ chờ bà mối dẫn Nhã Châu.

      Thanh Miêu theo mọi người nhìn náo nhiệt, quay về kể cho Lâm Y. “Tam nương tử, chủ tử cũng qua nhìn cái , gánh kia bọc vải hoa đẹp, lại nghe người ta bên trong đều là vật đáng giá mấy đồng”.

      Lâm Y mới bán xong tiểu mạch, vội vàng gẩy bàn tính tính sổ, cũng ngẩng đầu lên, . “Đừng vội bậy, cẩn thận Nhị phu nhân nghe thấy, ta cũng hết cách cứu em”.

      Thanh Miêu tiến đến cạnh nàng nhìn trong chốc lát, . “Tam nương tử, em muốn giúp chủ tử nha, nhưng chủ tử ghi chép quanh co khúc khuỷu, như vẽ giun vậy, ai mà hiểu được”.

      Thanh Miêu được Lâm Y dạy dỗ nhận biết được chữ, có điều Lâm Y ghi sổ sách đều viết chữ số Ả Rập, khó trách Thanh Miêu hiểu. Lâm Y viện cớ, dỗ nàng. “Ta sợ người khác trộm mất sổ sách , biết được của cải nhà chúng ta, bởi vậy mới viết ám kí, em đương nhiên đọc ra”.
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :