1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 59: Thím Nhâm bị đánh

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị hiểu Lâm Y và Trương Bát nương thân nhau, lời nàng tình, bà ta muốn lập tức về nhà mẹ đẻ lý luận với Vương thị, bất đắc dĩ lúc giữ hiếu được ra khỏi nhà, liền gọi thím Nhâm đến dặn dò vài câu, sai thím Nhâm . Thím Nhâm tuân lệnh, hướng nhà họ Phương, rằng bà ta đại diện Phương thị đến thăm Trương Bát nương, Vương thị lười phản ứng bà ta, trực tiếp cho bà ta phòng Trương Bát nương.

      Trương Bát nương mới từ nhà mẹ đẻ về, thấy thím Nhâm lại đây thăm, mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn vui mừng, lôi kéo bà ta ngừng. Thím Nhâm vừa đáp vừa để ý thông phòng sau lưng Trương Bát nương, thấy ta biểu tình mặt dù cung kính nhưng đôi mắt an phận, phàm là Trương Bát nương muốn thay trà thay nước, ta hầu hạ giống như cố tình chậm nửa nhịp. Thím Nhâm ghi nhớ kĩ tình cảnh này trong lòng, hồi báo cho Phương thị.

      Phương thị giận dữ, bất chấp giữ hiếu hay giữ hiếu, chạy về nhà mẹ đẻ chỉ trích Vương thị. “Bát nương tử có thai vốn là vất vả, chị là mẹ chồng lại là mợ ruột, thông cảm cho con bé thôi, còn nhét đứa dụ dỗ vào phòng nó, lỡ đâu chọc Bát nương động thai khí thế nào cho phải?”.

      Vương thị nể mặt cháu trai quý giá, nhượng bộ bà ta ba phần, dịu giọng. “Nha đầu kia tính tình tốt lại cẩn thận, bình thường chỉ hầu hạ trước mặt Bát nương, cũng lộ mặt ở nhà chính”.

      Phương thị trong nhà có Đông Mạch, sao chịu tin lời Vương thị, mặc kệ Vương thị thế nào cũng chỉ cắn chặt câu. “Bán thông phòng kia !”.

      Vương thị thầm mắng : cho mặt mũi còn biết xấu hổ, cả giận. “Bát nương thân mình nặng nề, có cách nào hầu hạ Chính Luân, tôi tặng thông phòng cho con trai là đúng? Nếu ưa thông phòng tôi chọn nhà họ Trương các người tặng đứa đến ”.

      Phương thị cân nhắc, cảm thấy chủ ý này tồi, trở về thương nghị với Trương Lương. “Dù gì Phương Chính Luân cũng phải thu thông phòng, thay vì để mẹ nó xếp tâm phúc vào, bằng chúng ta tặng đứa qua cho Bát nương có thêm cánh tay”.

      Trương Lương lần đầu thấy Phương thị coi như có chút hợp lý, đồng ý. “Con chúng ta tính tình nhu nhược, là nên tặng đứa cứng rắn qua giúp đỡ con bé chút”.

      Phương thị vui vẻ nở nụ cười, chỉ Đông Mạch đứng hầu ngoài cửa. “Là nó , thế nào? Có sẵn thông phòng, cần thiết tiêu tiền mua nữa”.

      Trương Lương lập tức đen mặt, nhưng giao tình của ông ta và Đông Mạch khuất trong bóng tối tiện , chỉ . “Đông Mạch quen thuộc với Bát nương, chỉ sợ phục Bát nương quản giáo”.

      Thím Nhâm cũng giọng nhắc nhở. “Nhị phu nhân, con đó giả dối lắm, lỡ đâu bắt tay với cữu phu nhân sao? Chúng ta phản chọn đứa tin được, lại giao hảo với Bát nương tử đưa qua”. xong, hướng ra ngoài nháy nháy mắt.

      Phương thị cần nhìn cũng hiểu bà ta ám chỉ ai, Trương Lương cũng biết mà lên tiếng, xem như cam chịu.

      Phương thị do dự . “Nó và Trọng Vi còn có hôn ước, tặng nó làm thông phòng có ổn hay ?”.

      Trương Lương trừng bà ta liếc mắt. “Ai tặng? Chúng ta có thể nào hành động như vậy”.

      “Kia…”. Phương thị bối rối.

      Trương Lương mắng câu “Ngu xuẩn”, . “ ràng nó muốn , tự nguyện hủy hôn làm thiếp nhà họ Phương, liên quan gì đến chúng ta, tiếp vẫn là chúng ta chịu thiệt kia”.

      Phương thị hưng phấn đứng lên. “Chúng ta chờ trời tối lại làm việc?”.

      Trương Lương chẳng hiểu gì, hỏi. “Tại sao phải chờ trời tối?”.

      Phương thị ngẩn ra. “Trời tối mới trói nó lại …”.

      “Ngu dốt”. Trương Lương rốt cuộc nhịn được mắng lớn. “Chị dâu của bà cũng phải biết nó có hôn ước với nhà chúng ta, bà cường trói nó đưa qua bà ta dám nhận sao?”.

      “Vậy thế nào?”. Phương thị khiêm tốn thỉnh giáo.

      Trương Lương . “ kể cho nó nghe qua đó được thứ tốt gì, tố khổ thay Bát nương nhiều vào, trước nay nó là đứa ăn mềm ăn cứng”. Nhắc nhở thêm. “Đừng có đần độn tự mình chạy qua bị người ta lên án, kêu thím Nhâm ”.

      Phương thị gật đầu, phân phó thím Nhâm vài câu, sai bà ta bốc ít hạt dưa kẹo mứt chuẩn bị Tết làm mâm bưng phòng Lâm Y. Thím Nhâm đứng ở cửa phòng Lâm Y, cười ngọt ngào. “Nhị phu nhân thấy Đại phu nhân chưa chuẩn bị mấy thứ này, đặc biệt đặc biệt bảo tôi mang chút qua cho Tam nương tử”.

      Lâm Y mới tin Phương thị tốt như vậy, nhưng vẫn cười đón chào, cho thím Nhâm tiến vào. Thanh Miêu nhận chén đĩa, gác lên nóc tủ, lại bưng ra bốn đĩa hoàn toàn khác biệt đặt lên bàn.

      Lâm Y đẩy sang phía thím Nhâm, cười. “Tôi cũng chuẩn bị mấy thứ mừng năm mới, thím Nhâm nếm thử chút”.

      Thím Nhâm nhìn, chỉ nhận ra hạt dưa ngũ vị, mấy thứ khác chưa thấy qua, nhờ Lâm Y giới thiệu phen mới biết kia là bánh quả hạnh, kẹo đường sư tử, còn có kẹo trái cây rất thơm. Thím Nhâm lúc trước ở nhà họ Phương, nay ở nhà họ Trương mấy chục năm, hai nhà đều là nhà giàu, bởi vậy bà ta luôn khoe khoang bản thân làm vú nuôi cho nhà giàu, gặp quen mọi thứ xa hoa, lúc này nhận biết được mấy thức kẹo thực mất mặt, vì thế rất cao hứng, nghi . “Mi Sơn thành bán mấy thứ này, làm sao có?”.

      Lâm Y cười. “Đây là quà vặt ở Đông Kinh, đồng liêu của Đại lão gia đến Mi Châu, sẵn tiện mang đến, Đại phu nhân thương tôi nên cho tôi ít”.

      Thím Nhâm tin. “Đại phu nhân thân thiết với Nhị phòng hơn, quà bánh hiếm lạ như vậy vì sao tặng tặng Nhị phu nhân?”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Thế nào tặng, tận tay tôi và Lưu Hà đưa, chẳng lẽ Nhị phu nhân chia cho các người nếm thử chút?”.

      Thím Nhâm chưa từng nghĩ đến Lâm Y sử dụng chiêu châm ngòi ly gián, lập tức trúng chiêu, thầm mắng Phương thị hào phóng bằng Lâm Y, mấy thứ ăn vặt cũng tiếc mang ra cho người hầu xem mắt. Bà ta oán xong, vẫn nhớ mục đích qua, chỉ vào gia cụ trong phòng Lâm Y, giả bộ đáng thương. “Phòng ở của Tam nương tử cũng đơn sơ”. xong kéo tay nàng sang nhìn nhìn ngắm ngắm, chậc lưỡi. “Nhìn xem bàn tay, đều chai sần ”.

      Lâm Y thấy bộ dạng giả dối của bà ta, cả người nổi da gà muốn trốn, lẳng lặng rút tay về. “Chỉ cần cơm no, khổ chút ngại gì”.

      Thím Nhâm ra vẻ khinh bỉ. “ liền nhiêu đó chí khí thôi? Đông Mạch nhà chúng tôi tính ăn tính mặc còn tốt hơn ”.

      Lâm Y lười đoán dụng ý của bà ta, mặc kệ bà ta cái gì cũng chỉ mỉm cười. Thím Nhâm hơi từ nhà họ Phương phú quý thế nào đến làm nha hoàn thông phòng tốt đẹp ra sao, sau lại khóc lóc kể lể Trương Bát nương khổ sở.

      Nghe bà ta nhắc đến Trương Bát nương, Lâm Y cũng nước mắt lưng tròng, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, nếu Trương Bát nương đủ cứng rắng quyết tâm ly hôn, Trương Lương cớ gì giúp , bây giờ đứa cũng có, nữa cũng vô ích.

      Thím Nhâm đến miệng khô lưỡi khô, nhìn Lâm Y thương tâm, mừng thầm, hỏi. “ nhà họ Phương giúp đỡ Bát nương tử phen, được ?”.

      Thanh Miêu ngồi cạnh ngây ngốc hỏi. “Tam nương tử ở nhà họ Trương ngon lành, vì sao phải nhà họ Phương?”.

      Thím Nhâm cười kéo tay Thanh Miêu, đánh giá phen, cười như tặc. “Nhà ngươi cũng xinh xắn đáng , theo Tam nương tử nhà họ Phương luôn, ấy làm thiếp, nhà ngươi làm nha đầu thông phòng, được?”.

      Câu này quả vô lý chịu nổi, Lâm Y muốn mở miệng mắng, Thanh Miêu nhảy dựng lên gõ lên đầu thím Nhâm cú mạnh bạo. Cú đánh kêu cái bốp vang dội, đừng thím Nhâm, ngay cả Lâm Y cũng ngây ra. Qua vài giây, thím Nhâm có phản ứng, ôm trán mắng to. “Lâm Tam nương, nhìn nha hoàn nuôi dạy kìa”.

      Lâm Y muốn xin lỗi, nhưng chút áy náy cũng có, rốt cuộc nhịn được bật cười. “Con con đứa tính tình bạo lực như vậy”. trách nhưng giọng điệu lại là khen ngợi, Thanh Miêu có ngốc nữa cũng nhận ra, cười hì hì kiếm thước kẻ muốn đánh lên đầu thím Nhâm cái nữa, thím Nhâm dù gì cũng lớn hơn nhiều, sợ , giật lấy thước định đánh lên mặt Thanh Miêu.

      Lâm Y bước dài tiến lên, bắt lấy cánh tay thím Nhâm, cả giận gằn. “Ở trong nhà ta dám đánh nha hoàn của ta, vô pháp vô thiên rồi phải ?”.

      Thím Nhâm là người hầu, nghe xong câu này khiếp đảm, rụt tay về, nhưng cam lòng, miệng mắng mấy câu sạch , đoạn . “Tôi hảo tâm mưu hoa tương lai cho các người, các người ngược lại lấy oán trả ơn”.

      Lâm Y cười lạnh. “Khá lắm cái gọi là tương lai, mệt bà còn ra được. Ngoài đồng lúa của ta mọc, ta ở nhà Đại phu nhân, cách vách còn chất đầy rau xanh hoa màu ta trồng, trừ phi mỡ heo che tâm mới đến nhà khác làm nô làm thiếp!”.

      Thím Nhâm biết nàng sớm lập nữ hộ, còn thầm mua ruộng, xùy tiếng. “Gieo vài mẫu lúa mạch mà thôi, có gì to tát, ruộng đó cũng phải của , chờ đầu xuân năm sau, bán lúa mạch xài hết tiền sống được bao lâu?”.

      Thanh Miêu đấu võ mồm trước nay nhận thua, nghe xong câu này cực muốn ra chuyện Lâm Y mua ruộng, hòa nhau ván với bà ta, nhưng được Lâm Y dặn dò, dám lỗ mãng, nghẹn khó chịu, bước lên muốn đánh thím Nhâm ra ngoài, khí lực lại mạnh như bà ta, lo lắng, chợt thấy Lưu Hà và thím Dương ngang qua, lớn tiếng xin giúp đỡ. “Thím Nhâm giở trò bạo lực, mau chút đến hỗ trợ”.

      Thím Nhâm cả giận. “Con chết dầm kia, ràng là mày động tay trước, dám vu oan bà”.

      Thím Dương và Lưu Hà đến cửa, nhìn chằm chằm tay thím Dương, cùng la lên. “Thím Nhâm, bà dám phạm thượng chủ tử?”.

      Thím Nhâm nhìn theo ánh mắt hai người, ra tay bà ta vẫn nắm cây thước, nhất thời hết đường chối cãi, quýnh quáng đến độ từ cổ đến mặt đỏ rực.

      Thím Dương hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”.

      Lâm Y giao hảo với thím Dương và Lưu Hà, cũng hiểu hai người kín miệng, liền ra thím Nhâm khuyên nàng nhà họ Phương làm thông phòng. Thím Dương đứng ngay cạnh thím Nhâm, nghe xong liền đẩy bà ta cái mạnh, mắng. “Tam nương tử là thân phận gì có ai biết? biết xấu hổ mà cũng ra được, ai dạy bà?”.

      Thím Nhâm liếc ngược, thào. “Ai dạy bà hiểu sao?”.

      Đều là người hầu Nhị phòng, thím Dương lập tức im miệng, tiện tiếp. Thím Dương bênh vực kẻ yếu, Lâm Y cảm kích lắm, thấy thím khó xử, vội giải vây. “Cơm chưa nấu, thím Dương mau ”.

      Thím Dương giúp được gì, có chút ngượng ngùng, lên tiếng đáp, kéo thím Nhâm theo.

      Lưu Hà là người Đại phòng, cần kiêng kị, vào hỏi. “Thím Nhâm động tay chân thương đến Tam nương tử chứ?”.

      Thanh Miêu cười. “Làm sao tôi để bà ta động đến Tam nương tử, hai cục u đầu bà ta còn do tôi đánh sưng lên kia”.

      Lưu Hà vừa rồi chú ý đến đầu thím Nhâm, cười. “Bên trái hay bên phải, xứng hay xứng với cục u đầu Nhị phu nhân?”.

      Hai người đều là tính cách vui sướng khi người gặp họa, ngươi hỏi ta đáp cực vui vẻ. Hàn huyên nhất thời, Lưu Hà ngẩng đầu lên. “Tam nương tử, bọn họ khi dễ Tam nương tử, Tam nương tử kể cho Đại phu nhân ”.

      Trương Lương + Phương thị = Tuyệt phối. Vô sỉ như nhau, tâm địa gian xảo như nhau. Đầu truyện Phương thị tỏ ra đến nỗi, sao càng về sau càng ngu xuẩn tệ.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 60: Phương thị xin lỗi

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y thầm nghĩ : Phương thị cứ thường xuyên sai thím Nhâm đến cửa nháo, đủ làm người ta phiền lòng, bằng tố khổ cho Dương thị nghe, cho dù Dương thị làm chỗ dựa cho mình được, hỗ trợ hai câu cũng có thể.

      Chủ ý quyết, nàng sai Thanh Miêu khóa cửa, chủ tớ hai người theo Lưu Hà đến phòng Dương thị. Dương thị ngồi trước bàn thờ Phật, tay lần hạt, tay gõ mõ, thấy các nàng vào liền gọi Điền thị thay mình, bản thân đứng dậy chuyện với Lâm Y. Lâm Y kể lại việc vừa xảy ra, . “Tôi thân mình, bên người chỉ có cái nha đầu tuổi, thím Nhâm cứ đến nháo như vậy, làm người ta sợ hãi”.

      Dương thị sắc mặt nghiêm túc, chưa nửa câu có lệ liền đồng ý ra mặt thay nàng. Lâm Y ngờ bà sảng khoái như vậy, tạ ơn lại tạ ơn mới rời . Dương thị chờ nàng vừa , liền sai Lưu Hà. “ mời Đại lão gia lại đây”.

      Lưu Hà lĩnh mệnh mà , tìm đến phòng Trương Trọng Vi gọi Trương Đống về. Trương Đống có chút bực. “Chuyện gì gấp gáp, tôi dạy Nhị lang viết văn, chớ để chút việc lông gà vỏ tỏi phiền tôi, chậm trễ tiền đồ Nhị lang thế nào cho phải”.

      Dương thị . “Tiền đồ của cháu nó cũng sắp bị mẹ nó làm hư mất, lão gia có dạy viết văn nhiều nữa cũng vô dụng”.

      Trương Đống hiểu được Dương thị phải người thích hù dọa vớ vẩn, vội hỏi nguyên do.

      Dương thị liền kể chuyện thím Nhâm sang khuyên Lâm Y nhà họ Phương làm thông phòng, . “Nhị phòng quá mức hồ đồ, chủ ý như vậy cũng ra được, vị hôn thê của Nhị lang nhà họ Phương làm nha hoàn thông phòng, nhà họ Trương chúng ta còn mặt mà xấu hổ sao?”.

      “Vừa mới? Là nhà Phương Duệ?”. Trương Đống và trai Phương thị là Phương Duệ cùng là đồng liêu chốn quan trường, từng giao tiếp, biết được ông ta là người thế nào, vội la lên. “Việc này nếu bị Phương Duệ biết nhất định rêu rao ra ngoài, y tuyên dương cho tất cả mọi người đều biết, tôi còn mặt mũi nào mà xuất sĩ làm quan nữa?”.

      Ông ta tức giận đến râu loạn run, cần Dương thị đưa ra chủ ý, tự mình tìm Trương Lương mắng trận. Trương Lương luôn mãi cam đoan Phương Duệ biết việc này mới thoáng làm ông ta tiêu cơn tức. Trương Đống . “Chú mở miệng há miệng đều cắn chặt hai chữ tiền đồ của con trai, đến phút trọng yếu lại bỏ mặc quan tâm, cứ như vậy tôi thấy khoa thi kì này khỏi thi nữa ”.

      Trương Lương cho là đúng, . “Lâm Tam nương tự hủy hôn ước, nguyện ý nhà họ Phương làm thông phòng, liên quan gì đến tiền đồ của Trọng Vi? Cho dù nhà chúng ta lui hôn, người khác cũng được gì”.

      Trương Đống cả giận. “Nếu chú phải từ hôn cứ đường đường chính chính mà từ hôn, vì sao phải làm việc xấu xa như vậy? Lỡ đâu có người mực chắc chắn chú bức con nhà lành làm thiếp, chờ có hậu quả cho chú nhận”.

      Trương Lương nghĩ đến bản thân suýt nữa làm hỏng mất đường làm quan của con mình, lật đật nhận lỗi với Trương Đống, hung tợn hăm. “Đều là người đàn bà ngu xuẩn đó gây ra, xem em mắng bà ta”.

      Trương Đống nhìn ông ta như vậy, cũng tưởng đó là ý của Phương thị , tiện quở trách em dâu trước mặt em trai, đành dặn dò Trương Lương quản thúc Phương thị nghiêm chút. Trương Lương liên tục gật đầu, tiễn trai ra cửa, quay đầu liền gọi Phương thị đến, mắng như tát nước. “Tiện phụ, được việc đủ bại có thừa, tôi khuyên, phải đánh nhau với Lâm Tam nương, tốt lắm, để nó bẩm báo cho Đại tẩu, làm tôi bị Đại ca mắng trận”.

      Phương thị định bắt đền Lâm Y đánh thím Nhâm sưng cục trán, chưa xuất phát nghe câu này, . “Chuyện này liên quan gì đến Đại phòng, bọn họ cũng quản rộng quá ”.

      Trương Lương kể lại cho bà ta ban nãy Trương Đống giảng giải quan hệ lợi hại thế nào, răn. “Dù là Lâm Tam nương hay ca ca bà, chỉ cần trong hai người khăng khăng chúng ta bức bách con nhà lành làm thiếp, đường làm quan của Đại ca và tiền đồ của các con coi như đều bị bà làm hỏng hết”.

      Phương thị giảm tránh, thầm . “Ca ca tôi có phải người như vậy đâu”.

      Trương Lương quan tâm bà ta, ngồi im uống trà, qua nhất thời, . “Bà tự mình dẫn thím Nhâm nhận lỗi với Lâm Tam nương, việc đó do người hầu nghe lời tự tiện làm chủ, liên quan đến bà”.

      Đâu phải lần đầu Phương thị giá họa cho thím Nhâm, cần thêm, có điều bắt bà ta nhận lỗi với Lâm Y, bà ta muốn. “Trong nhà tình đống, tôi phân thân được, để thím Nhâm tự nhận lỗi là được”.

      Trương Lương đột nhiên cảm thấy chuyện với bà ta quả là mất sức, còn hiệu quả bằng phang cho cái ghế. Quả nhiên, ông ta vừa chợm lật ghế đẩu, Phương thị liền phi ra ngoài hét gọi thím Nhâm, bảo thím Nhâm làm mặt như khóc tang, cùng bà ta sang phòng Lâm Y. Tới cửa phòng nhìn thấy, Lâm Y dạy Thanh Miêu cắt giấy trang trí cửa sổ mấy chữ cát tường phúc, câu đối “Hằng năm có dư” đỏ au đáng , bà ta mượn này mào đầu, khóe miệng xếch lên nở nụ cười. “Tam nương tử khéo tay quá nha, cũng cắt cho nhà ta mấy câu?”.

      Mới sai người hầu đến nháo nhà người ta xong, quay đầu liền đòi người ta cắt câu đối tặng, Thanh Miêu hiểu đây là kiểu logic gì nữa, chào hỏi, rót trà, ngồi yên bất động. Lâm Y ngửa đầu cười. “Tiểu nha đầu bị tôi làm hư, Nhị phu nhân mau mời ngồi”.

      Phương thị hung ác trừng mắt Thanh Miêu, gắng nổi đóa lên, ngồi xuống cạnh bàn, lại y những gì Trương Lương dạy, lại kêu thím Nhâm qua để bà ta xin lỗi Lâm Y. Thím Nhâm bây giờ mới hiểu vì sao bà ta phải giả bộ mặt như khóc tang, đại hận, lại thể nghe theo, mơ hồ lí nhí vài câu xin lỗi chút thành ý.

      Lâm Y hiểu hai người này là làm bộ làm dáng, cũng lười truy đến cùng, gật đầu coi như cho qua. Phương thị thấy nàng thuận theo bám riết tới cùng, nghĩ đến có thể về báo cáo kết quả cho Trương Lương, thoải mái đứng lên cười cười mấy câu mặn nhạt, dẫn thím Nhâm rời .

      Thanh Miêu đứng trước cửa nhà nhổ ngụm nước bọt, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử, chủ tử xem người như bọn họ, làm gì có tia thành ý, vì sao chủ tử cho em Nhị thiếu gia biết, để thiếu gia lý luận với Nhị phu nhân”.

      Lâm Y nghiêm khắc đe. “Nhị thiếu gia khổ công đọc sách, có thể nào để thiếu gia phân tâm”.

      Thanh Miêu dám nhắc lại, nhưng miệng dẩu lên cao, căm giận . “Bà ta cứ khi dễ chúng ta như vậy, chẳng lẽ quên ?”.

      Lâm Y . “Chọc bà ta làm chi, cách xa được bao nhiêu tận lực cách xa”.

      Câu này Thanh Miêu ủng hộ, gật đầu. “Bà ta như con chó điên ấy, gặp người nào cắn người nấy, chính xác là cứ gặp là rẽ đường khác mà mới tốt”.

      Lâm Y cười đánh cái, . “Đừng có bậy, cẩn thận người khác nghe thấy ta cứu được đâu”.

      Thanh Miêu giả cái mặt quỷ, lại tiếp. “Đại phu nhân bản lãnh, có thể bắt Nhị phu nhân tới cửa xin lỗi, lúc trước em nghĩ cũng dám nghĩ”.

      Lâm Y cầm kéo cắt tiếp câu đối, thầm nghĩ : đây là cái gọi là dựa cây hưởng bóng mát đó sao? Tuy Dương thị bảo hộ nàng có dụng ý , nhưng cố kị nhiều như vậy làm gì, có thể ngăn phen nào cứ ngăn, Dương thị và nàng có mâu thuẫn cũng có lợi ích gì cần tranh đoạt, hà tất giấu giếm, xem ra phải muốn hại mình.

      Trang trí cửa sổ xong, Thanh Miêu tặng bộ đến phòng Dương thị, Dương thị nhìn thấy thích vô cùng, sai Lưu Hà xuống bếp nấu hồ dán, dán lên cửa sổ. Thanh Miêu nhân cơ hội cũng xin chén hồ, bưng về cùng Lâm Y dán cửa sổ.

      Kế hoạch tặng Lâm Y nhà họ Phương làm thiếp thất bại, Phương thị ở nhà nhìn vòng chọn được ai, lúc này lại gần thời điểm sang năm mới, đành phải gác lại chuyện này, chờ qua năm mới hãy tính. Qua mấy ngày, đến giao thừa, Đại phòng Nhị phòng nhà họ Trương thương lượng, cảm thấy dù phân gia nhưng năm mới vẫn nên cùng nhau ăn mừng, Dương thị đề nghị hai nhà phân công chay mặn tự nấu, xong hợp lại thành bàn, Phương thị muốn chung đụng nhà bếp với Đại phòng, liền gật đầu đồng ý, sai người hầu lo liệu.

      Bếp Đại phòng, Lưu Hà và Điền thị nhất tề ra trận, Lâm Y dẫn theo Thanh Miêu hỗ trợ, bọn họ bốn người, cách vách chỉ có thím Nhâm thím Dương hai người, thực lực cao thấp khác biệt. Thím Nhâm nhìn ngứa ngáy khó chịu, cố tình xách tảng thịt muối đến cửa khoe khoang, làm bộ kinh ngạc hỏi Lưu Hà. “Nhà các người sao ngay cả chút thịt khô cũng có?”.

      Đại phòng hai tám tháng chạp gom tiền mua khối thịt heo, kịp hun khói, tự nhiên có thịt khô. Lưu Hà bực tức, cãi lại. “Thịt của bà nhìn là thịt ngon đấy, nhưng biết có bao nhiêu vụn ăn được vào miệng bà”.

      Thanh Miêu thích cãi nhau với bà ta nhất, vội đến hát đệm theo. “Thịt nhà chúng tôi mặc dù nhiều, nhưng người hầu được phân nửa”.

      Từ lúc Nhị phòng nhà họ Trương thiếu tiền, Phương thị trở nên keo kiệt hẳn, thím Nhâm lại, ngượng ngùng quay về bếp, vừa tức vừa oán, lải nhải để yên.

      Lưu Hà và Thanh Miêu đứng ôm bụng cười to, Lâm Y . “Hai ngươi cũng yên tĩnh chút”.

      Điền thị cũng . “Coi chừng bà ta cáo trạng với Nhị phu nhân”.

      Lưu Hà . “Tam thiếu phu nhân cũng nhát gan quá, chúng ta là người nhà Đại phòng, Nhị phu nhân quản được lên đầu chúng ta sao?”.

      Điền thị thấy Lưu Hà chuyện cung kính, muốn trách cứ lại dám đắc tội tâm phúc của Dương thị. Lâm Y thấy khóe mắt Điền thị bắt đầu phiếm hồng, vội hòa giải. “Năm mới năm me, hòa hợp êm ấm, hòa hợp êm ấm”.

      Điền thị miễn cưỡng cười cười, bảo rằng nhóm lửa, cúi xuống trốn sau bếp lò.

      Thanh Miêu thà, vội tranh. “Tam thiếu phu nhân, sao có thể để thiếu phu nhân nhóm lửa, mau để đó cho nô tỳ”. Lâm Y đoán Điền thị muốn trốn vụng trộm gạt nước mắt, vội ngăn cản Thanh Miêu, sai bờ sông rửa rau.

      Lưu Hà bĩu môi, giọng với Lâm Y. “Chính thất phu nhân tam môi lục sính cưới về, lại nhát như chuột, khó trách Đại phu nhân xem hơn”. Lâm Y muốn dây vào thị phi nhà bọn họ, im lặng , đến thớt gỗ xắt thịt. Chờ Thanh Miêu về, nàng nhìn rau xanh mơn mởn ngon lành, nhớ đến do bản thân mình trồng, nhất thời ngứa tay đoạt lấy nồi niêu xoong chảo trong tay Lưu Hà, xào đĩa dưa chuột thịt heo, nấu mâm đậu hũ ma bà, lại lấy cải trắng muối chua giòn giòn làm mồi nhắm rượu, còn nấu nồi canh xương lớn.

      Lưu Hà và Thanh Miêu nhìn xem chảy cả nước miếng, chờ nàng làm xong vội vội vàng vàng bưng lên. Lâm Y cảm thấy mỹ mãn, bỏ tạp dề, cũng nhà chính ăn cơm. ngờ nhân chuyện thông phòng thành, Phương thị ghi hận nàng, sai thím Nhâm ngăn nàng ngoài cửa, . “ giờ phải gởi nuôi ở nhà này, chẳng qua là cái khách thuê, sao có thể ăn chung cơm đoàn viên với chủ nhà”.

      Dương thị nổi giận nhưng nghĩ đến thân phận Lâm Y đặc thù, còn chưa thành thân liền ăn lễ mừng năm mới với nhà chồng cũng ổn, liền im lặng lên tiếng.

      Trương Trọng Vi sốt ruột. “Mẹ, so đo nhiều như vậy làm gì, cũng đâu phải người ngoài”.

      Phương thị . “Như thế nào phải người ngoài?”.

      Trương Trọng Vi định “Đây là nương tử tương lai của con”, lại sợ trước mặt mọi người Lâm Y ngượng, quýnh quáng đến độ liên tục nháy mắt cầu cứu Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm định lên tiếng, Lâm Y tự xoay người rời , Thanh Miêu theo sau lưng nàng, quay đầu lại mắng câu. “Ai hiếm lạ cơm tất niên nhà các người”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 61: bầu rượu ấm

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Hai người trở lại trong phòng, Lâm Y chống cằm ngẩn người, Thanh Miêu vẫn tức giận. “Nhị phu nhân kì cục”.

      Lâm Y . “Là ta tự làm mình mất mặt, dù gì nữa, giao thừa này cũng phải đón thôi”. xong đứng dậy dẫn Thanh Miêu xuống bếp, làm lại bàn thức ăn như ban nãy, bưng về phòng chuẩn bị bữa tiệc .

      Thanh Miêu tuổi, thấy thức ăn đầy bàn, lập tức lại cao hứng, vội sắp xếp đũa, bàn ghế. Lâm Y chỉ vào chỗ bên cạnh. “Chỉ có hai người chúng ta, đừng lập quy củ gì cả, em cũng ngồi ”.

      Thanh Miêu dạ, cũng cầm bát đũa của mình ngồi xuống ghế, chủ tớ hai người cùng ăn mừng năm mới.

      Trong phòng rốt cuộc chỉ có hai người, Thanh Miêu có kể bao nhiêu chuyện cười, bao nhiêu thú nữa vẫn có vẻ quạnh quẽ, cuối cùng thấy thú vị, liền biến thành hai người im lặng dùng bữa, nghiêng tai nghe tiếng pháo nổ ở xa xa.

      Đột nhiên có người gõ cửa sổ, làm cả hai đều giật mình, Thanh Miêu xê dịch về phía Lâm Y, đánh bạo hỏi. “Ai ở nơi nào?”.

      Giọng của Trương Trọng Vi từ bên ngoài truyền vào. “Là ta, Tam nương tử có ở nhà hay ?”.

      Thanh Miêu nhìn qua Lâm Y, thấy nàng nhàng gật đầu mới mở cửa, . “Nhị thiếu gia sao lại đến đây, mau vào chuyện”.

      Trương Trọng Vi liên tục xua tay. “Mau mau đóng cửa lại”. ra vừa mở cửa ánh đèn liền chiếu ra, dễ dàng khiến Phương thị thấy được chàng đứng đây, bởi vậy chàng chỉ dám đứng trong chỗ tối, cách cửa sổ gọi Lâm Y.

      Lâm Y thấy chàng khôn lanh hơn, hiểu được đề phòng Phương thị, rất là cao hứng, đến bên cửa sổ giọng hỏi. “Trời lạnh, mọi người còn ăn cơm đoàn viên, chạy đến đây làm chi?”.

      Trương Trọng Vi nhìn chăm chú vào bóng hình cắt khung cửa, ánh mắt chớp, chỉ . “Tôi đến gặp em, em mở hé cửa ra ”.

      Lâm Y nghe theo, mở hé cửa sổ ra chút, chợt thấy bên ngoài chuyền bầu rượu vào, nàng đưa tay tiếp, cảm thấy ấm tay, ra là rượu hâm nóng. Trương Trọng Vi . “Trời lạnh lẽo, uống chút rượu ấm áp thân mình. Mẹ tôi bà ấy…”.

      Lâm Y tạ, câu sau biết phải thế nào, Thanh Miêu ở bên ngoài chen vào. “Thôi, Nhị phu nhân chính là người như vậy, chúng ta đều hiểu, Tam nương tử trách Nhị thiếu gia”.

      Lâm Y than thở. “Em hiểu được”.

      Trương Trọng Vi đứng ngoài nghe thấy, lập tức cảm thấy trời hạ tuyết cũng lạnh lắm, toàn thân ấm áp dễ chịu. Chàng hướng về cửa sổ, thấp giọng . “Em yên tâm, tôi nhất định thi đậu tiến sĩ, mưu cầu chức quan, mang em ra khỏi đất Thục, giống như Đại bá và Đại bá nương vậy”.

      Nếu Lâm Y chưa nghe qua chuyện xưa của Dương thị, câu này nhất định khiến nàng vui mừng khôn xiết, nhưng giờ dễ đả động nàng nữa. Có điều chàng có được tấm lòng như vậy, còn ảo tưởng viễn cảnh mẹ chồng nàng dâu hòa thuận vui vẻ, ra là đáng quý. Lâm Y cười. “Tôi chờ tên đề bảng vàng”.

      Trương Trọng Vi nhoẻn miệng cười, tự tại vui mừng hồi, trông thấy thím Nhâm ra, vội vàng cáo từ. “Tôi đây, đến gặp em sau”. Sau đó lẩn vào bóng tối mái hiên, chạy chậm đường về nhà chính, ăn tiếp bữa cơm đoàn viên.

      Lâm Y đẩy cửa sổ ra, đứng nhìn ra ngoài hồi lâu, thẳng đến khi Thanh Miêu nhắc nhở nàng rượu sắp lạnh, nàng mới quay về ngồi xuống bàn, tự mình đổ đầy hai chén, uống chung với Thanh Miêu.

      Thanh Miêu được ly rượu nóng lót bụng, người cũng ấm lên, càng nhiều, tay chống má, cười hì hì . “Tam nương tử, Nhị thiếu gia là lương xứng của chủ tử nha”.

      Lâm Y sửng sốt, cười mắng. “Em biết cái gì là lương xứng , nghe ở đâu ra vậy”.

      Thanh Miêu chỉ ngón tay ra ngoài. “Nghe Như Ngọc , ấy suốt ngày bảo ấy và Đại thiếu gia là lương xứng”.

      Lâm Y dạy . “Chớ nghe Như Ngọc bậy, nha hoàn như ta ra câu đó đủ tôn trọng, em đừng học theo”.

      Thanh Miêu gật đầu liên tục, lại . “Nhị thiếu gia đối với Tam nương tử tốt, chờ chủ tử gả qua đó, chúng ta cần đón giao thừa lạnh lùng như thế này”.

      Lâm Y phải tiểu nương tử ở Đại Tống, vừa nghe lập gia đình liền e lệ trốn tránh, chỉ đơn thuần cảm thấy kì quặc, hỏi. “Em mới mắng Nhị phu nhân xong, đảo mắt mong chờ ta gả qua đó, đạo lý gì vậy?”.

      “Tam nương tử sợ phải lập quy củ trước mặt Nhị phu nhân sao?”. Thanh Miêu lại nốc ly rượu, hơi say, phất tay. “Chủ tử gả đến nhà nào chẳng có mẹ chồng, Nhị phu nhân coi như còn đỡ, ít nhất biết được tính nết bà ta, còn có Đại phu nhân che chở chủ tử, nếu gả đến nhà xa lạ, vậy mới gọi là khổ”. xong mạch, gục xuống bàn ngủ. Lâm Y nhìn khuôn mặt chưa thoát nét trẻ con của Thanh Miêu, thể thừa nhận lời có vài phần đạo lý. Nàng dìu Thanh Miêu về phòng ngủ, lại dọn dẹp bát đũa bưng xuống bếp, đường nhìn về phía nhà chính, cảnh tượng vẫn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có tiếng hò reo đoán tửu quyền vang lên.

      Đêm trừ tịch, theo thường lệ phải đón đến giao thừa, Lâm Y muốn ngồi mình, ngẫm nghĩ, bỏ lì xì vào phong bao đỏ, đặt ở gối của Thanh Miêu, trở về rửa mặt, cũng lên giường ngủ.

      Sáng sớm mùng , nàng bị tiếng kêu vui sướng của Thanh Miêu đánh thức, đợi mặc quần áo chỉnh tề, vừa mở cửa, Thanh Miêu chạy vào trong, giơ cao phong bao lì xì, kêu lên. “Tam nương tử, chủ tử xem này!”. Lâm Y cười nhìn , Thanh Miêu vui vẻ lúc mới phản ứng lại. “Là Tam nương tử đặt ở đó phải ?”.

      là chậm tiêu, còn ai có thể vào phòng nữa? Lâm Y liếc nàng cái, Thanh Miêu vội vàng cúi đầu chúc Tết nàng, lại tự giễu. “Em là càng lớn càng ngốc hơn, quên mất vào cửa phải chúc Tết nha”.

      Lâm Y bị cảm xúc của cuốn hút, cũng cười vui vẻ. Thanh Miêu múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chủ tớ hai người đến phòng Dương thị chúc Tết. Dương thị nhận nàng hành lễ, mở miệng giải thích trước. “Hôm qua phải ta muốn giúp , là…”.

      Lâm Y vội . “ thể trách Đại phu nhân, là tôi lỗ mãng, vốn nên ”.

      Hôm nay nguyên đán, nên nhắc đến những việc vui, Dương thị cũng thôi , chỉ hơi thở dài khe khẽ. Lâm Y và Điền thị chúc nhau năm mới, Lưu Hà dọn bàn cơm tân niên, bình rượu hồ tiêu hoa, mâm cơm tân niên gồm năm món rau xanh cay lạt đủ vị, hợp lại bàn, người Tống cho rằng năm mới ăn năm thứ rau này có thể đánh thức ngũ tạng trong cơ thể, có lợi cho thân thể khỏe mạnh; bình rượu hồ tiêu hoa kia là dư lại sau bữa cơm đêm trừ tịch, ngâm ba mươi bảy hạt hồ tiêu và bảy lá bách diệp vào rượu mà thành.

      Tối qua Trương Trọng Vi đưa bầu rượu tới cũng là rượu hồ tiêu hoa này, Lâm Y nhận cái chén Lưu Hà đưa qua, uống ngụm, vẫn cảm thấy hương vị của bầu rượu hôm qua ngon hơn chút.

      Dương thị . “Rượu này vốn phải uống trong đêm trừ tịch, nhưng hôm qua tìm được cơ hội tặng qua cho , đành lưu lại đến hôm nay”.

      Lâm Y thầm mỉm cười, hôm qua nàng cũng uống rồi.



      Nông thôn tháng giêng, ngoại trừ thăm người thân bạn bè, tụ tập đánh bạc, còn gì khác, đảo mắt đến tiết Nguyên Tiêu, theo quan niệm của Lâm Y là đến lúc quay trở lại làm việc. Ngày hôm đó, nàng chuẩn bị ra ruộng dạo, mới ra khỏi cửa phòng liền thấy Phương thị đứng dưới mái hiên chỉ huy thím Nhâm và thím Dương hủy chuồng heo. Nàng nhìn Đông Mạch đứng bên xem náo nhiệt, đến hỏi mới hay ra từ lúc phân gia, Nhị phòng nhà họ Trương chỉ còn lại nửa ruộng vườn, lo lắng năm nay lương thực đủ chi tiêu, muốn nuôi heo nữa, đơn giản hủy .

      Lâm Y nhìn ngứa ngáy, bất chấp ân oán giữa nàng và Phương thị, chạy qua . “Đừng vội hủy, Nhị phu nhân, chuồng heo này có bán hay ?”.

      Phương thị chỉ nghe qua mua nhà chưa nghe có người muốn mua chuồng heo, bà ta đinh ninh Lâm Y có hộ tịch, nhất định mua được đất, cười nhạo. “ cũng nuôi nổi heo sao? Đừng ỷ vào mấy đồng lời bán rau củ liền mạnh mồm, ta khuyên tiết kiệm được bao nhiêu cứ tiết kiệm , bằng chờ vài mẫu ruộng hết hạn thuê miệng ăn núi lở”.

      Lâm Y lười tranh cãi với những kẻ ngu dốt, lại hỏi lại lần. Phương thị thầm nghĩ, nhà của mình mới muốn bán cho ta, nhưng ta muốn nuôi heo ăn bại lương thực nhà ta vì sao thành toàn? Vì thế đáp. “ bán, thuê được”.

      Lâm Y hỏi. “Tiền thuê tính thế nào?”.

      Phương thị đáp. “ năm mười hai tháng, tổng cộng hai ngàn văn tiền, trả lần”.

      Nuôi đầu heo bất quá tốn ba ngàn văn, Phương thị chào giá chuồng heo hai ngàn văn là công phu sư tử ngoạm, Lâm Y chẳng thèm trả giá, quay đầu luôn.

      Đãi ngộ với người hầu Nhị phòng giờ càng lúc càng lụn bại, thím Nhâm và thím Dương ước gì có tiền tiến sổ sách trong nhà, nhất tề tiến lên khuyên Phương thị. “Nhị phu nhân, chuồng heo cũng là bỏ trống, sao cho Lâm Tam nương thuê, kiếm thêm mấy đồng là chuyện tốt”.

      Phương thị . “Cũng đâu phải cho thuê, là ta muốn đó chứ”.

      Thím Dương kêu lên. “Đắt như vậy ấy thuê sao nổi”.

      Thím Nhâm hát đệm. “Chịu bỏ tiền ra thuê chuồng heo chỉ sợ có mỗi mình ta, Nhị phu nhân ngàn vạn lần chớ buông tha cơ hội kiếm tiền”.

      Phương thị bị hai bà thím lải nhải ngừng, đành phải sai thím Nhâm đàm giá với Lâm Y. Lâm Y nhìn thấy thím Nhâm, lạnh lùng . “Lại muốn ta làm thiếp cho nhà nào?”.

      Thím Nhâm là có tâm tư mới tới, cũng dám đắc tội nàng, cẩn thận thưa. “Đó đều là Nhị phu nhân sai sử, tôi cái người hầu nào dám phản bác, Tam nương tử thông cảm ”.

      Đây là loại người vô hiến ân cần gian cũng trộm, Lâm Y liếc bà ta cái, hỏi. “Đến làm cái gì?”.

      Thím Nhâm thuật lại Phương thị muốn bà ta đến đàm giá, tiếp. “Tam nương tử, tôi giúp thuyết phục Nhị phu nhân, cho thuê chuồng heo giá năm trăm văn, thế nào?”.

      Giá vừa giảm còn phần tư, Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Bà cũng bản lãnh vậy sao?”.

      Thím Nhâm cười. “Có bản lãnh hay mặc kệ, cứ giao hết cho tôi, có điều… Tam nương tử nên cho tôi ít tiền phí vất vả”.

      ra là có mục đích ràng, Lâm Y ngược lại yên tâm, hỏi bà ta muốn bao nhiêu. Thím Nhâm vươn ba ngón tay ra. “Ba trăm văn”.

      Lâm Y đến cạnh cửa, . “Ta cũng phải thuê được, chi bằng kể lại việc này cho Nhị phu nhân nghe, hên xui Nhị phu nhân nghe vui vẻ, thưởng ta mấy đồng cũng nên”.

      Thím Nhâm dậm chân, vội kéo nàng lại. “Hai trăm văn, xuống được nữa”.

      Lâm Y chặt bớt nửa. “ trăm văn, cho thuê thuê, ta dựng cái lều cỏ tranh sau nhà cũng nuôi heo được”.

      Thím Nhâm . “Lều cỏ tranh, cũng sợ người ta trộm mất heo”.

      Lâm Y đáp. “Bị trộm hay chẳng liên quan gì đến bà”.

      Nàng khẩu khí cương quyết, thím Nhâm cũng hết cách, giả bộ , nàng cũng bộ quan tâm, cuối cùng đành đáp ứng trăm văn, đến trước mặt Phương thị làm thuyết khách. Phương thị nghe xong giá năm trăm văn, xua tay liên tục, luôn mồm . “ cho thuê, cho”.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 62: Đông Mạch tố cáo

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thím Nhâm và thím Dương trao đổi ánh mắt, đột nhiên đổi đề tài. “Thím Dương nha, cháu nội nhà tôi bị bệnh, cho tôi mượn ít tiền ”.

      Thím Dương lập tức tiếp lời, kêu khổ thấu trời. “Tiền lương tháng trước còn chưa phát đâu, nào có tiền nhàn rỗi cho bà mượn”.

      Phương thị lúc này mới nhớ tới tiền lương tháng trước bảo khất nợ, biểu tình mặt cứng lại, thím Nhâm lại khuyên mãi, rằng bỏ qua cơ hội này có cơ hội khác nữa, thím Dương cũng ở bên hát đệm, cả hai khuyên can lúc lâu rốt cuộc đàm xong giá.

      Lâm Y được hồi , mừng rỡ, trước trả cho Phương thị năm trăm văn, lại lặng lẽ đưa thím Nhâm trăm văn, nghe thím Dương cũng hỗ trợ khuyên, cũng muốn đưa bà phần tiền vất vả, nhưng thím Dương kiên quyết nhận, đành phải thôi.

      Thanh Miêu và Lưu Hà nghe Lâm Y thuê chuồng heo, cùng nhau đến xem, hỗ trợ dọn dẹp, vách chắn bị dỡ xuống cũng lại đóng trở về. Lưu Hà vừa làm việc vừa lo lắng. “Nuôi heo tốn lương thực, tiểu mạch của Tam nương tử còn chưa thu, nuôi thế nào được?”.

      Lâm Y kể cho Lưu Hà nghe chuyện dùng cỏ nuôi heo, bất đắc dĩ Lưu Hà tin, đành phải đáp đại. “Nuôi cái , đến lúc đó sau”.

      Thanh Miêu cực kì tin phục Lâm Y, . “Tam nương tử đến tôi còn nuôi sống được, heo đương nhiên cũng nuôi sống”. Nào có ai đánh đồng mình với heo, Lâm Y và Lưu Hà nghe xong cười làm đoàn, bản thân Thanh Miêu giật mình nhận ra cũng cười theo.

      Thu dọn xong chuồng heo, Lâm Y cảm ơn Lưu Hà, cùng Thanh Miêu về phòng. “Ngày mai chúng ta vào thành, mua heo con”.

      Thanh Miêu lại . “ cần thiết vào trong thành, ngày ấy em chuyện phiếm với bà người hầu nhà hộ trưởng, nghe được nhà bọn họ nhiều heo con quá, lương thực đủ nuôi, muốn bán”.

      Lâm Y cười. “Em vậy mà tin tức linh thông quá nhỉ”.

      Thanh Miêu được khen, thập phần vui mừng, liên thanh thúc giục Lâm Y mau , miễn cho đến muộn người ta mua hết heo con. Số nhà nuôi heo trong thôn đếm được đầu ngón tay, nào có nhiều người mua, nhưng Thanh Miêu hưng phấn thúc giục liên hồi, Lâm Y đành phải y theo nàng, lập tức xuất phát nhà hộ trưởng.

      Tháng giêng khi chúc Tết, Lâm Y lặng lẽ tặng cho hộ trưởng nương tử phần đại lễ làm phí giữ miệng, bởi vậy lúc này hộ trưởng nương tử thấy nàng cực kì nhiệt tình, cho bà người hầu dẫn đường lui ra, tự mình dẫn nàng ra chuồng heo nhìn. Chuồng heo vừa vặn có người hầu cho heo ăn, mấy con heo con tranh đoạt thức ăn ủi tới ủi lui trong máng, Lâm Y thấy con tranh ăn mạnh nhất, liền sai Thanh Miêu chộp lấy, xem tứ chi, nghe tiếng kêu, cuối cùng vừa lòng gật đầu, đàm giá với hộ trưởng nương tử.

      Hộ trưởng nương tử biết Lâm Y, trong lòng nhận định nàng bán đồ ăn có lời, khẳng định là mua ruộng, chừng sau này lại là hộ giàu có trong thôn, bởi vậy xem trọng Lâm Y hơn nhiều, báo giá thập phần hợp lý, ngay cả Thanh Miêu cũng khen ngợi hộ trưởng nương tử là người tốt.

      Sau khi Lâm Y mua được heo con về, việc đầu tiên làm là lắp khóa ở cửa chuồng heo, hành động này cũng bình thường, nhưng lại khiến Nhị phòng nhà họ Trương bất mãn, bởi vì bên trong chuồng heo là hố xí, khóa lại rồi, bọn họ làm sao ? tình liên quan đến việc trọng đại của con người, Phương thị tìm đến Lâm Y thương lượng. “Chưa nghe qua nhà ai nuôi heo còn khóa cửa chuồng, đề phòng ai vậy?”.

      Lâm Y cười. “Cũng phải đề phòng Nhị phu nhân, phu nhân gấp gáp cái gì?”.

      Phương thị nghẹn, cãi bừa. “Ta cho thuê chuồng heo, có cho thuê hố xí đâu”.

      Ruộng của Lâm Y chính cần phân bón, thêm cái hố xí bớt được tiền mua phân bón, mới thèm nghe bà ta già mồm át lẽ phải, . “Tôi thuê hết gian đó, phải thuê chuồng heo”. xong kêu Thanh Miêu mang khế thuê ra cho bà ta nhìn, quả nhiên bên viết thuê nguyên gian.

      Phương thị căm giận về phòng, sai thím Nhâm qua phá rối, thím Nhâm mới cầm trăm văn của Lâm Y xong, làm sao chịu . “Cũng phải chuyện gì to tát, chúng ta còn có gian nhà kề bỏ trống, sai Đông Mạch lấy cái cuốc đào hố xí khác là xong”.

      Phương thị vốn muốn ăn mệt, nhưng bà ta lo có việc chèn ép Đông Mạch, nghe xong mặt tuy có biểu tình trong lòng lại nở hoa nở hoa, giao cho thím Nhâm bảo Đông Mạch đào hố xí, dặn dò thêm. “Phải đào cho sâu, đừng để nó nhàn hạ”.

      Thím Nhâm lĩnh mệnh, tìm Đông Mạch giao việc. Đông Mạch có tiền hối lộ thím Nhâm, đành phải xin Trương Lương giúp đỡ, thím Nhâm phản bác. “Đào hố xí là việc quan trọng, chúng tôi cũng phải làm, đâu chỉ có mình ta”.

      Đông Mạch rốt cuộc hết đường, những việc đứng đắn Trương Lương thể che chở ta, đành phải ngọt khuyên vài câu, thím Nhâm dẫn ta . Đông Mạch nắm cuốc, èo uột cuốc vài cuốc, phát chỉ có ta làm, vội la lên. “ phải các người cũng làm sao?”.

      Thím Nhâm . “Thím Dương phải nấu cơm”.

      Nấu cơm là việc quan trọng, nấu đói, khó mà bắt bẻ gì được, Đông Mạch liền chỉ vào thím Nhâm. “Vậy bà sao còn đứng đó làm?”.

      Thím Nhâm cười. “ thế nào, việc Nhị phu nhân giao cho tôi là giám sát ”.

      Đông Mạch vừa tức vừa vội, tiến lên gạt bà ta ra, định lao ra cửa tìm Trương Lương. Thím Nhâm khỏe hơn ta nhiều, nhàng đẩy ta ngồi bịch xuống đất, nhanh tay đóng chặt cửa, cài then. Đông Mạch ngã đau, kêu la om sòm cho Trương Lương nghe thấy, thím Nhâm bịt miệng ta lại. “Người hầu hộ nhà nông ai làm việc, sai mày đào cái hố xí, mày liền gọi Nhị lão gia, có dọa người hả?”.

      Đông Mạch bị bịt miệng, được, ô ô kêu la, thím Nhâm sợ ta gọi Trương Lương, dám buông tay, nhưng cứ như vậy làm việc được, lo nghĩ, rút cái khăn nhét vào miệng ta, nào có ích gì, chặn miệng lại thể trói tay, đảo mắt Đông Mạch thừa dịp bà ta để ý phun cái khăn ra, nhào tới ôm cửa la hét.

      Thím Nhâm cuống quýt ngăn ta, vừa che miệng vừa kéo tay, bận rộn vô cùng.

      Qua nhất thời, bên ngoài có người gõ cửa, Đông Mạch đắc ý hết sức, vội dùng tay xới cho tóc loạn hơn, thím Nhâm bất an mở cửa, đứng ngoài cửa phải Trương Lương, mà là Phương thị. Phương thị vào, cũng buồn đóng cửa, còn mở banh ra, cười. “Nhị lão gia cùng Đại lão gia ra ngoài đạp thanh, sợ buổi tối mới về được, cho dù nhà ngươi muốn tố cáo này kia cũng phải chờ lát”.

      Đông Mạch dám làm càn trước mặt chính thất phu nhân, vội cúi gằm mặt. “Đông Mạch dám”.

      Phương thị nhìn ta mấy lần, quở trách thím Nhâm. “Ta bà giám sát nó làm việc, phải bà đánh nhau với nó”.

      Thím Nhâm biện bạch. “Nó nghe lời”.

      Phương thị . “ nghe lời, nhà họ Trương chúng ta có gia pháp, bà là vú nuôi trong nhà, lại là người hầu hồi môn của ta, thân phận thể so được tiểu nha hoàn sao, để nó đùa giỡn như vậy còn ra thể thống gì nữa”.

      Thím Nhâm vội đáp dạ, mặt cười đắc ý nhìn Đông Mạch. Đông Mạch ra lại biết thời biết thế, nghe Trương Lương ở, lập tức đổi dạng, dập đầu tạ tội với Phương thị. “Là nô tỳ nóng tính, nên vì thím Nhâm mở miệng oán giận Nhị phu nhân liền xông lên đánh nhau với bà ta. Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định chăm chỉ làm việc”.

      Thím Nhâm vội la lên. “Ta oán giận Nhị phu nhân hồi nào?”.

      Đông Mạch . “Thế nào oán giận, bà vừa cằn nhằn Nhị phu nhân khất nợ tiền lương tháng trước của bà đó thôi?”.

      Phương thị liếc qua liếc lại thím Nhâm và Đông Mạch, thái độ khó đoán. Thím Nhâm theo bà ta nhiều năm, nhìn kiểu này liền hiểu bà ta tin Đông Mạch, hoảng đến độ đổ mồ hôi hột, ngừng thanh minh.

      Trước mặt Đông Mạch, Phương thị vẫn giữ thể diện cho thím Nhâm. “Đừng có bậy, thím Nhâm từ theo hầu ta, làm sao oán giận ta, nhất định là nhà ngươi muốn đổ tội, bịa đặt ra”. xong dặn thím Nhâm giám sát Đông Mạch đào hố xí, tự về phòng.

      Thím Nhâm quay lại, nhìn Đông Mạch cười lạnh, sập cửa lại, xông lên muốn đánh. Đông Mạch vừa trốn vừa uy hiếp. “Bà oán giận Nhị phu nhân cũng chỉ hai câu đó, có bản lãnh đánh chết tôi , nếu chỉ cần tôi còn hơi thở tố cho Nhị phu nhân biết”.

      Thím Nhâm giơ bàn tay lên, do dự nhất thời, cuối cùng vẫn là bỏ xuống. Bà ta ở nhà họ Trương lâu nhất, hôm nay bị đứa nha hoàn hăm dọa, lòng đổ hoảng. Đông Mạch thấy bà ta kinh ngạc, càng làm trầm trọng thêm, chỉ cần bà ta giục làm việc, liền tố. Thím Nhâm làm gì được ta, đành quay lưng để mặc ta.

      Đông Mạch còn mảnh mai hơn các tiểu nương tử ở nông thôn, làm sao đào nổi hố xí, thẳng đến thái dương xuống núi, mặt đất cũng chỉ thụt xuống lớp mỏng lét. Phương thị quở trách ta, ta làm như oan uổng. “Nhị phu nhân, phải nô tỳ lười, có sức”.

      Trương Lương bây giờ về, bảo hộ ta. “Đông Mạch quả là yếu đuối, phu nhân sai thím Nhâm giúp ”.

      Phương thị bực, lại muốn cãi nhau. Thím Nhâm nhớ tới vết thương lần trước Phương thị chịu, thầm than : đều té ngã khôn hơn, vị phu nhân này sao lại học được bài học nào cả. Bà ta vội khuyên can. “Nhị phu nhân, trừng trị Đông Mạch còn nhiều thời gian, trước đào xong hố xí mới là đúng đắn, nếu ké nhà vệ sinh Đại phòng, làm lợi phân bón cho nhà bọn họ”.

      Phương thị ngẫm nghĩ quả thể để Đại phòng chiếm ưu đãi, liền gật đầu, tạm thời buông tha Đông Mạch, phân phó thím Nhâm thím Dương sáng sớm mai đào hố xí.

      Buổi tối ngày thứ hai, nhà vệ sinh làm xong. Tối ngày thứ ba, mặt thím Nhâm bị vết cào, nghe là Phương thị lạc tay đánh đổ ly trà, bị mảnh vỡ cắt trúng. Thanh Miêu nghe được tin tức ở chỗ các nha hoàn khác, trở về cho Lâm Y. “Ai tin được, bưng có ly trà cũng ngã lên tới mặt người ta?”.

      Cơm chiều xong, Lưu Hà cũng nhắc lại việc này, Dương thị có phản ứng, Điền thị giọng cảm thán với Lâm Y. “Lúc trước tôi còn nhà quan lại nhiều quy củ, hâm mộ Nhị phòng ở nông thôn tự tại, ngờ ở đây phạt người hầu còn lợi hại hơn, giống Đại phu nhân, nhiều lắm là quở trách”.

      Lâm Y đáp. “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”.

      Điền thị gật đầu, chuyện phiếm với nàng vài câu. Dương thị uống nửa ly trà tiêu thực, hỏi. “Tam nương tử, nuôi heo thế nào rồi?”.

      Lâm Y trả lời. “ có trở ngại gì cuối năm mọi người có thịt ăn”.

      Dương thị hỏi tiếp. “ nuôi heo, cho nó ăn cỏ?”.

      Lâm Y . “Có vét chút cám đến, trộn cho ăn”.

      Dương thị nghe xong, vẫn là sắc mặt hoài nghi, . “ được, phải mua ít gạo lức mà nuôi”.

      Lâm Y dạ, lại hỏi bên nhà nuôi gà thế nào. Dương thị bảo rằng Lưu Hà nuôi, bà biết tình hình cụ thể, lúc Lưu Hà tiễn Lâm Y về, cười. “Đại phu nhân nhìn người khác nuôi thôi, bản thân nuôi lại ngại bẩn, chỉ cho nô tỳ thả gà đằng sau nhà”.

      Lâm Y ngạc nhiên mấy, Dương thị sinh ra ở Đông Kinh, sống ở Đông Kinh quen rồi, lại là phu nhân nhà quan lại, muốn nuôi gia cầm gia súc cũng là bình thường.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 63: Trọng Vi tặng chó

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Tiết trời dần ấm, tiểu mạch vụ đông trổ xanh mơn mởn, các tá điền vội vàng cuốc tơi, bón thúc, Lâm Y và Thanh Miêu thay phiên nhau canh ruộng. Phương thị gieo tiểu mạch, thời gian gieo lúa nước lại chưa tới, nhàn, ý niệm muốn lựa người “giúp đỡ” Trương Bát nương lại rục rịch, dẫn theo thím Nhâm tự mình vào thành tìm người môi giới mua nha hoàn bộ dạng bình thường, tính tình trung thành tận tâm, tặng qua nhà họ Phương. Hai em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi sắp Nhã Châu, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách ra còn lại chuẩn bị văn vẻ trình cho Lí Giản Phu lúc gặp mặt. Gia đình Đại phòng có con cái, chẳng có gì cần làm lụng vất vả, ru rú trong nhà, người khác nhìn vào cảm thấy vài phần chua xót.

      Ngày hôm đó, Lâm Y rốt cuộc rảnh rang, liền thương lượng với Thanh Miêu, khai khẩn khối đất sau nhà trồng rau để ăn hằng ngày. Thanh Miêu lập tức tìm cái cuốc, . “Tam nương tử, ý kiến hay, em thấy Đại phòng cũng phải quen việc nhà nông, rau củ biết trồng, gà cũng nuôi chẳng béo, nào có ai sống ở nông thôn còn mua rau củ về ăn”.

      Lâm Y hỏi. “Trồng rau, mỗi ngày ngoài cắt cỏ cho heo ăn, em phải làm thêm phần công việc nữa, có làm nổi ?”.

      Thanh Miêu . “Làm được làm được, em cũng phải Đông Mạch”.

      Lâm Y nhớ tới vụ đào hố xí, liền bật cười, cũng cầm cuốc cùng ra sau nhà xới đất, dọn cỏ, bận rộn hai ngày, khai khẩn được ba khối đất trồng rau lớn. Thanh Miêu vào thành mua hạt giống, . “Giẫy đất xong, em nghĩ chờ rau củ thu hoạch được, ăn hết còn có thể mang vào thành bán”.

      Lâm Y cười. “ vào thành chuyến phải mất hơn nửa ngày, chỉ cần em chê mệt, muốn bán cứ bán, tiền đó cho em”.

      Thanh Miêu gặp đại hề hồ đồ. “Tam nương tử có tiền em mới sống tốt được, bản thân tích cóp vốn riêng cần gì dùng”.

      Lâm Y thấy biết suy nghĩ, rất là vui lòng, thầm than : vẫn là người thành mới tốt, đỡ quản giáo, lại tri kỷ.

      Đợi đất trồng gieo hạt, mọc lên tươi tốt, sau nhà đột nhiên xuất vườn rau xanh mướt, người hầu nhà họ Trương lẫn hàng xóm cách vách đều hiếu kì đến xem. Vợ Lí Tam vừa nhìn vừa . “Khoảnh này trồng dưa leo, khoảnh này là cà, chỗ kia lại là bí đao”. Vợ Trương Lục khen. “Khó trách nhà họ Trương giàu, biết cách sống quá, đất trống sau nhà còn trồng rau ăn”.

      Thím Dương cười. “Nhà chúng tôi đâu có ai tài ba như vậy, đây là Lâm Tam nương trồng”.

      Thím Nhâm thầm. “Đây là đất nhà họ Trương chúng ta, ta trồng cũng sợ Nhị phu nhân trách cứ?”.

      Thanh Miêu đứng ngay cạnh bà ta, phản bác. “ mặt đất cũng viết chữ ‘Trương’, ràng là vô chủ, bậy gì vậy”.

      Thím Nhâm muốn nổi đóa, thím Dương kéo bà ta phen, chỉ vào gian nhà trước vườn rau. “Hai gian này là của Đại phòng, đất sau nhà dù có chủ cũng liên quan đến Nhị phòng”.

      Thím Nhâm nhìn lên, quả thế, bà ta đâu dám đụng đến Đại phòng, đành phải im miệng.

      Lâm Y cười. “Trước kia trồng trọt ngoài ruộng phải bán lấy tiền, thể tặng các vị hương thân được, chờ rau trong vườn ăn được, các vị tùy tiện đến hái”.

      Người hào phóng ai thương, ngay cả thím Nhâm cũng cười tươi như hoa.

      Thanh Miêu chờ mọi người rời , với Lâm Y. “Em nhìn thím Nhâm liền thấy nản hết cả người, chờ rau củ chín, chi bằng em canh chừng bà ta chặt chút, miễn cho bị bà ta hái hết”.

      Lời này tuy có chút trẻ con nhưng là , y theo tính thím Nhâm đúng là làm vậy, Lâm Y gật gù. “ thầm canh chừng là được, ngoài mặt phải cấp đủ nhân tình, người ta khỏi chúng ta keo kiệt”.

      Thanh Miêu dạ, chờ rau củ chín canh chừng thím Nhâm chặt chẽ, ngờ thím Nhâm động tác nhanh, đảo mắt cho Phương thị, Phương thị từ lúc Đông Mạch tố thím Nhâm nhìn bà ta vừa mắt, thản nhiên đáp. “ phải cái vườn rau nho thôi sao, có gì đáng , ta còn nuôi cả heo kìa, vài cọng rau cũng đáng bà đặc biệt chạy đến kể lể với ta?”.

      Thím Nhâm nghe ra Phương thị tỏ ý xa cách, vội suy nghĩ chủ ý lấy lòng bà ta. “Nhị phu nhân, gà nhà chúng ta lo có thức ăn nuôi, tôi thả vào vườn rau của Lâm Tam nương nhé?”.

      Hại Lâm Y, Phương thị trước nay chưa bao giờ cự tuyệt, buồn rầu chuồng heo khóa cả ngày xuống tay được đây, giờ cơ hội trước mắt thể bỏ qua, liền gật đầu, dặn dò thêm. “Chờ bọn nó đâu hãy làm, đừng để bị người ta thấy”.

      Thím Nhâm đáp lời, ra ngoài vừa làm việc vừa nhìn chằm chằm cửa phòng Lâm Y, chờ hai ba ngày mới tìm được cơ hội, vội vội vàng vàng chạy ra sau nhà, đuổi mấy con gà Nhị phòng nuôi từ hướng đông qua hướng tây thẳng tới vườn rau của Lâm Y.

      Đợi buổi chiều Lâm Y và Thanh Miêu kết thúc công việc quay về, vườn rau tan tành, Thanh Miêu ức đến độ khóc lớn, mắng. “Kẻ thiếu đạo đức nào làm việc này? Chờ ta bắt được cho ngươi đẹp mặt!”.

      Lâm Y cũng tức, bước vào vườn rau tìm tòi, nhặt lên cọng lông gà trống nhìn kĩ, Thanh Miêu cũng ghé lại gần nhìn vài lần, . “Em biết rồi, nhất định là thím Nhâm làm, đây là lông gà của Nhị phu nhân, mấy hộ cách vách cũng có gà màu này”. Thanh Miêu nóng tính, còn chưa dứt chạy mất, tìm thím Nhâm tính sổ. Lúc Lâm Y đuổi tới nơi, cả hai cãi ầm ĩ, Thanh Miêu nắm chặt cánh tay thím Nhâm, mắng. “Đồ tiện phụ lòng dạ hiểm độc, trông kĩ gà nhà bà, thả vô vườn rau nhà ta bươi loạn”.

      Thím Nhâm chối. “Con mắt nào của mày nhìn thấy là gà nhà ta? Nhà Đại phu nhân cũng nuôi gà, sao là gà nhà bọn họ?”.

      Thanh Miêu giơ cọng lông gà lên trước mặt bà ta, lớn giọng. “Đây là lông của gà nhà các người”.

      Thím Nhâm có chút chột dạ, lùi về sau hai bước. “Bậy bạ, ai biết mày nhặt được nó ở đâu”.

      Thanh Miêu cả giận. “Là nhặt được trong vườn rau nhà ta đó”.

      Thím Nhâm . “Ai làm chứng?”.

      Thanh Miêu chỉ ra sau. “Tam nương tử cũng nhìn thấy”.

      Thím Nhâm xì tiếng, cười gian xảo. “Ai biết được chủ tớ các người có thông đồng hay ”.

      Thanh Miêu thấy bà ta nhận, bị cắn ngược cái, tức giận nhảy xổ lên, đánh nhau với bà ta. Lâm Y vội vàng gọi thím Dương hỗ trợ, kéo Thanh Miêu và thím Nhâm ra. Thanh Miêu phục, hét lên. “Bà ta làm chuyện đê tiện”.

      Lâm Y đánh giá thím Nhâm, áo người bà ta bị Thanh Miêu xé tả tơi, liền trách cứ Thanh Miêu. “Em đánh đánh, phải cẩn thận chút, xé rách áo thím Nhâm làm chi, biết được bà ta chỉ có mỗi bộ quần áo này sao”.

      Nàng mượn cơ hội chế nhạo thím Nhâm, Thanh Miêu lại nhận ra, ngốc ngốc . “Chỉ có mỗi bộ này? Lễ mừng năm mới năm ngoái, Nhị phu nhân may đồ mới cho bà ta?”.

      Thím Nhâm nghe câu này còn thấy chói tai hơn câu Lâm Y vừa , thầm mắng Phương thị keo kiệt, mặt dám tỏ vẻ, sợ lại bị Đông Mạch tố cáo nữa.

      Lâm Y thấy mặt bà ta trắng đỏ xen lẫn, cũng biết nên thôi, dẫn theo Thanh Miêu về phòng, sửa sang lại vườn rau. Thím Dương cũng đến giúp đỡ, hối hận . “Thím ở phòng bếp nghe thấy tiếng gáy, lẽ ra nên xem thử, vườn rau cũng chẳng bị phá nát thế này”.

      Lâm Y . “Thôi, gieo lại còn kịp”. Nàng lo Phương thị và thím Nhâm lại quấy rối, liền sai Thanh Miêu tìm cây gai, suốt đêm dựng hàng rào bao quanh vườn.

      Hàng rào chống súc vật, lại ngăn được người, đến mấy ngày, vườn rau lại có dấu hiệu bị gà bới, Thanh Miêu cẩn thận xem xét phen, ra có góc hàng rào bị người vạch lỗ hổng lớn vừa đẹp đủ cho người chui qua. Lâm Y nghe được Thanh Miêu báo tin, đến xem tình hình, cả giận. “Khó được bà ta cũng chịu mệt, sợ bị gai đâm”.

      Thanh Miêu hai lời, lại chạy vào trong viện, muốn tìm thím Nhâm đánh nhau. Lâm Y giữ chặt . “Đánh nhau cũng vô dụng, bà ta làm trò xấu xa, chúng ta trước phải nghĩ cách bảo vệ vườn rau , chuyện khác tính sau”.

      Thanh Miêu khổ sở. “Ngoài ruộng càng lúc càng nhiều việc, tổng thể canh ở vườn rau mãi, bằng cho Đại phu nhân nghe?”.

      Lâm Y lắc đầu. “Chúng ta có chứng cứ xác thực, Đại phu nhân cũng hết cách”.

      Chủ tớ hai người vừa dọn dẹp vườn rau, vừa nghĩ, nhưng thẳng đến khi vườn rau sửa xong, hàng rào cũng tu bổ lại, vẫn nghĩ ra được phương pháp nào. Ăn cơm chiều, Dương thị nghe được việc vườn rau bị hại, hỏi. “Ngày ấy các người cãi nhau ta có thấy, nhưng có chứng cứ ràng ta giúp được. Nếu , ta gọi Lưu Hà ban ngày giúp hai canh?”.

      Lâm Y vội từ chối. “Lưu Hà còn nhiều việc phải làm, sao có thể khiến ấy phí sức, đa tạ Đại phu nhân quan tâm, bản thân tôi nghĩ thêm ”.

      Dương thị hiểu việc nhà nông, chẳng có chủ ý gì để hiến kế, liền gật đầu, để nàng tự giải quyết.

      Lâm Y và Thanh Miêu về phòng, ngồi xuống im lặng, nhìn mảnh vườn bên ngoài song cửa sổ, biết ngày mai về nhà có phải lại là đống hỗn hộn nữa . phát sầu, ngoài cửa có tiếng chó sủa gâu gâu, hai người kinh ngạc quay đầu lại, ra Trương Trọng Vi ôm chú chó đen còn choai choai, đứng ngay cửa.

      Lâm Y nhìn thoáng qua phía nhà chính, thấy Phương thị, cũng thấy thím Nhâm, lúc này mới đứng dậy nghênh đón. “Chó con ở đâu ra vậy?”.

      Trương Trọng Vi . “Nghe vườn rau của em hay bị gà bới, tôi xin nhà nuôi chó con, cho em bảo vệ vườn”.

      Lâm Y còn chưa chuyện, Thanh Miêu vui mừng hoan hỉ ôm lấy chó con. “Chó con khỏe mạnh, nhưng còn hơi , chưa hù được người ta”.

      Trương Trọng Vi đại khái cũng nghe đồn đãi, hiểu được Phương thị là người đứng sau vụ vườn rau bị phá, nghe xong Thanh Miêu , sắc mặt hơi đỏ. “Người hù được, đuổi được gà là tốt rồi”.

      Thanh Miêu vẫn lo lắng, ngồi xuống ôm chó, nhìn nó, ngước lên nhìn Lâm Y. “Có thể bị thím Nhâm bắt mất làm thịt ?”.

      đúng là tính kĩ, Lâm Y muốn cười, nhưng nhớ đến Trương Trọng Vi ý tốt, chỉ có thể nghẹn. Trương Trọng Vi lúng túng . “Chó lớn nhanh, đến mấy tháng lớn, người thấy cũng sợ”.

      Thanh Miêu cười. “Rau củ nhà nô tỳ còn lớn nhanh hơn”.

      Trương Trọng Vi lúng túng, “Ta ta ta” hồi, nghẹn ra được câu. “Ta canh chung với nó”.

      Thanh Miêu nhìn chàng, lại nhìn chú chó đen dưới đất, để ý Lâm Y đứng bên, ôm bụng cười lăn lộn. Lâm Y lòng đầy cảm kích, muốn Trương Trọng Vi quẫn bách, vội trừng Thanh Miêu, mới khiến ngừng cười.

      Trương Trọng Vi xoay người ôm lấy chú chó, ngập ngừng . “Vậy tôi đem trả…”.

      Lâm Y ngăn chàng lại. “Giữ lại , tôi cho ăn, đảo mắt lớn”.

      Trương Trọng Vi cười, đưa chó cho Thanh Miêu. “Khỏi cần cho ăn thịt, ăn cơm rau là được”.

      Lâm Y hiểu chó ở nông thôn chỉ được nuôi bằng thức ăn chay, quái lạ lắm, gật đầu, sai Thanh Miêu xuống bếp xem còn cơm thừa .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :