1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 54: Câu hỏi trong rừng trúc

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Trọng Vi nhận được tập giấy vuông vức, nghe là Lâm Y viết thư, buồn uống thuốc, vội cho thím Dương lui ra ngoài, trước đọc thư cái , gương mặt hoan hỉ vui mừng mở tập giấy, hóa ra lại là ba tờ tiền, tổng cộng ba quan. Chàng hiểu vì sao Lâm Y đột nhiên tặng tiền cho chàng, như người lọt vào màn sương, chạy đến phòng bếp hỏi thím Dương, thím Dương cũng biết, bảo chàng giáp mặt hỏi Lâm Y.

      Trương Trọng Vi bỏ tiền vào tay áo, đến trước phòng Lâm Y qua lại mà thấy người, chuẩn bị ra ruộng tìm nha hoàn của Trương Bá Lâm là Như Ngọc ngang qua, thấy chàng đứng trước phòng Lâm Y, hảo tâm cho chàng. “Lâm Tam nương ngay đằng sau nhà chọn hạt giống tiểu mạch”.

      Trương Trọng Vi cảm ơn Như Ngọc, từ cửa hậu quẹo ra sau nhà, quả nhiên gặp Lâm Y đứng trước cái sọt lớn, vừa chọn hạt giống vừa dạy bảo Thanh Miêu. “Em chọn những hạt no đủ mập mạp, đừng để bọn họ gieo cả hạt lép xuống ruộng”.

      Trương Trọng Vi ngại Thanh Miêu ở đó, tiện mở miệng, tằng hắng ho khan ngần ngại hồi, hướng Lâm Y . “Em cho Thanh Miêu lui , tôi có chuyện muốn hỏi em”.

      Lâm Y biết chàng muốn gì, nhưng hơn hai trăm mẫu ruộng của nàng cày xong, bón lót cũng hoàn tất, toàn bộ đợi gieo, cần chọn hạt giống gấp, đành phải xin lỗi. “Phiền Nhị thiếu gia chờ chút, mười ngày nay phải gieo tiểu mạch nếu bỏ lỡ thời gian hợp lý”.

      Trương Trọng Vi dù chưa gieo tiểu mạch bao giờ nhưng thập phần thấu hiểu vụ mùa đợi người, nghe vậy gật đầu mà , cũng ngồi xuống trước sọt giúp bọn họ chọn hạt giống. Lâm Y sợ Phương thị hoặc thím Nhâm nhìn thấy, liền đuổi người. “Thiếu gia về , tôi chọn xong đến tìm thiếu gia”.

      Trương Trọng Vi tưởng nàng ngại mình biết cách, hỏi. “ lẽ chọn hạt giống tiểu mạch và hạt giống lúa nước có cách khác nhau sao? Em dạy tôi nha”.

      Lâm Y lắc đầu, chỉ chỉ phía tường bên kia. “Cẩn thận lại bị phạt quỳ”.

      Trương Trọng Vi ngưỡng cổ. “Tôi sợ”.

      Lâm Y thở dài. “Nhị thiếu gia sợ, tôi sợ”.

      Trương Trọng Vi suy sụp, Phương thị là người vô lý từ bản chất, nếu nhìn thấy chàng ở đây, hoàn toàn có khả năng trách lây cả Lâm Y. Chàng ủ rũ đứng dậy, buồn . “Cơm chiều xong lại đến tìm em”.

      Lâm Y thuận theo đáp, đầu cũng chưa ngẩng, tay tốc độ như cũ, nhưng ra Thanh Miêu đành lòng, nhìn bóng dáng Trương Trọng Vi vài lần, . “Nhị thiếu gia có vẻ thất vọng lắm, Tam nương tử chuyện với thiếu gia mấy câu làm sao đâu”.

      Lâm Y chọn xong vốc hạt giống bỏ vào sọt, dùng ánh mắt ra lệnh cho nhanh tay làm việc, . “ rảnh, hôm nay chọn xong hạt giống ngày mai khởi công được”.

      Thanh Miêu vội hoàn hồn, chuyên tâm làm việc. “Nếu trời tối chưa chọn xong, chúng ta phải làm đêm?”.

      Lâm Y giọng điệu kiên quyết. “Đương nhiên, trừ phi em muốn đói bụng”.

      Thanh Miêu vừa nghe nhiệm vụ nặng nề, xuống bếp mượn hai chiếc ghế đẩu, mỗi người cái ngồi xuống làm. Chủ tớ vội vàng đến tận khi bầu trời tối đen vẫn chưa xong, cơm nước qua loa nhanh chóng về phòng thắp đèn tiếp tục công việc. Trương Trọng Vi thấy hai người bận rộn đành lòng quấy rầy, thẳng đến nhìn thấy hơn hai trăm mẫu ruộng gieo hoàn tất mới tìm Lâm Y, ngăn nàng ngay rìa rừng trúc.

      Lâm Y nhìn trái nhìn phải, hoàn cảnh này mà bị người khác nhìn thấy đủ bị hiểu lầm hồi, đợi chàng hỏi giải thích. “Đó là tiền gia cụ, tôi biết cụ thể bao nhiêu, nếu chưa đủ thiếu gia cứ , về nhà tôi đưa thêm”.

      “Gia cụ gì?”. Trương Trọng Vi hỏi.

      Lâm Y thấy chàng đặt câu hỏi nhưng ánh mắt nhìn nơi khác, bộ dạng là chột dạ, nhịn được bật cười. “ dối được cũng đừng , gia cụ trong phòng tôi phải Nhị thiếu gia mua?”.

      phải”. Trương Trọng Vi đỏ mặt, trả tiền bỏ vào tay nàng, liều chết nhận.

      Lâm Y nắm nắm tiền, . “Thiếu gia nhận cũng vậy, nhưng thiếu gia lấy đâu ra tiền mà mua?”.

      Trương Trọng Vi . “Tìm thợ mộc trong thôn làm, cũng tốn bao nhiêu”. Lời vừa ra chàng liền quay mặt nơi khác, ban nãy còn thừa nhận, bây giờ chưa đánh khai.

      Lâm Y cười thầm đường, xoay người ra khỏi rừng trúc, Trương Trọng Vi vội la lên. “Tôi còn chưa hỏi xong”. Lâm Y dựa vào cây trúc già, nghe chàng . Trương Trọng Vi lên trước, nhìn vào mặt nàng, thành hỏi. “Vì sao mãi để ý đến tôi, tôi có gì tốt?”.

      Lâm Y cúi đầu do dự mãi, vẫn thể ra nàng nhờ Dương thị từ hôn, thở dài thườn thượt. “ phải tốt, là mẹ của … Bà ấy đối đãi như thế nào cũng , vô cũng phải khó xử tôi vài lần, nếu tôi để ý đến cũng đừng mơ sống qua ngày nữa”.

      Đề cập đến Phương thị, Trương Trọng Vi nghẹn lời, đá lá trúc khô rơi dưới đất, . “Là tôi lo lắng chu toàn, tôi nghĩ cách”.

      Ngoài rừng loáng thoáng có tiếng người chuyện, giống như tá điền nghỉ tạm, Lâm Y sợ bị người nhìn thấy, mặc dù tin Trương Trọng Vi có cách nhưng vẫn gật đầu đại, rời trước bước. Trương Trọng Vi nghe lời nàng dặn, cách khắc thời gian sau mới ra cánh rừng về nhà. Vừa đến cửa, chợt nghe Như Ngọc gọi chàng. “Nhị thiếu gia chạy đâu khiến em tìm khắp, Đại thiếu gia tìm Nhị thiếu gia đọc văn kìa”.

      Phòng ngủ của Trương Bá Lâm ngay tại cách vách phòng chàng, hai bước là tới nơi, vào cửa chàng hỏi. “Ca ca lại viết văn mới?”.

      Trương Bá Lâm tiếp đón chàng ngồi xuống, lấy bút đưa, . “ làm thơ hơn cậu bậc nhưng văn viết bằng cậu, nhờ cậu sửa cho ”.

      Trương Trọng Vi cũng khiêm tốn chối từ, nhận bút đọc từng câu chữ, khoanh hai ba chỗ, cười. “Bài văn em viết còn bằng bài này, ca ca viết tốt hơn nhiều lắm”.

      Trương Bá Lâm cầm lấy danh thiếp bàn học, tay run run, căm giận . “Còn phải do cha bắt chúng ta gửi văn thơ cho Lí Giản Phu, mặc dù khả năng của tệ nhưng nếu viết dở đánh mất thể diện, chung quy tốt”.

      Trương Trọng Vi ngập ngừng. “Lỗi của em giấu kĩ danh thiếp của ông ta, bị cha nhìn thấy”.

      ra có ngày Trương Lương vào phòng xem xét bài vở hai đứa con trai, thấy được danh thiếp của Lí Giản Phu trong thư phòng Trương Trọng Vi, biết ông này rất thưởng thức Trương Bá Lâm kinh hỉ thôi, muốn hai em Nhã Châu thăm hỏi. Nhưng cả hai giữ hiếu ông nội, chưa đầy năm hiếu được xa, liền ra lệnh cho cả hai viết mỗi người bài văn gửi cho Lí Giản Phu nhìn, mời ông ta chỉ bảo phần.

      Viết văn với Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi phải việc khó, có điều bọn họ khinh thường nịnh bợ nhà quyền quý, Trương Trọng Vi thành , tuy bất mãn nhưng oán hận, Trương Bá Lâm tính tình thẳng, lá gan cũng lớn, văn vẫn viết nhưng mỗi ngày phải mắng Lí Giản Phu mấy lần, tiện thể bực tức luôn cả Trương Lương.

      Trương Bá Lâm thu hồi văn, chiếu những điểm Trương Trọng Vi chỉ ra sửa lần, gọi Như Ngọc rửa bút mài mực, chuẩn bị cho ta viết. Trương Trọng Vi mấy câu “Cha cũng là muốn tốt cho chúng ta” vân vân, Trương Bá Lâm xua tay. “ cũng trách cậu, nhắc tới này đó làm chi”. xong sai Như Ngọc. “Khát nước, châm trà đến đây”.

      Như Ngọc dạ, vội bỏ thanh mực đến pha trà, nhìn Trương Bá Lâm cười thẹn thùng. Trương Trọng Vi ngốc, thầm nghĩ : rót ly trà thôi, có gì buồn cười chứ. Trương Bá Lâm nháy mắt nhìn chàng, bĩu môi. “Có hối hận tặng nha hoàn ?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu, thầm nghĩ : mình mới cần nha hoàn ngốc đầu ngốc não, khi lại cười với mình. Chàng đến bàn học tiếp nhận công việc của Như Ngọc, cho ta lui, sai đóng cửa lại, quay đầu với Trương Bá Lâm. “Ca ca, em có chuyện muốn thỉnh giáo”.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 55: Dương thị cố gắng

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Bá Lâm trong miệng hỏi. “Chuyện gì?”. Ánh mắt lại phiêu ra ngoài, em trai mài mực nào cảnh đẹp ý vui như tiểu mỹ nhân.

      Trương Trọng Vi thở hắt ra, chuyện Phương thị ưa Lâm Y, hỏi. “Ca ca có biện pháp gì khiến mẹ thích Tam nương tử ?”.

      Trương Bá Lâm gõ gõ bút, bĩu môi . “Này sao trách mẹ được, ai thích con dâu tranh luận với mình?”.

      Lâm Y cung kính Phương thị lắm cũng do ngày xưa bị ức hiếp quá mức mà phản kháng được, nàng bị Phương thị oan uổng hết lần này đến lần khác, Trương Trọng Vi thấy hết, chẳng lẽ như vậy cũng được oán hận câu sao?

      Trương Trọng Vi ra nghi hoặc trong lòng, Trương Bá Lâm lập tức trả lời khẳng định. “Đó là đương nhiên, con dâu với mẹ chồng luôn phải kính cẩn nghe theo, được chữ ‘’. Nếu cậu muốn cưới Tam nương tử vào cửa nhà họ Trương khuyên em ấy nhẫn nại chút, bản thân cậu ở trước mặt mẹ cũng chớ có bướng bỉnh chọc mẹ giận, chỉ có dỗ mẹ vui vẻ hôn mới thành”.

      Trương Trọng Vi nghe được ngây ngây ngô ngô, chỉ là chiêu nhẫn nhục chịu đựng có tác dụng lên Phương thị sao, lỡ ngày Lâm Y tiền tứ cố vô thân, bà ta nhìn nàng vừa mắt, có kính cẩn nghe theo nữa lại được gì. Trương Bá Lâm nhận ra suy nghĩ trong lòng chàng, . “Bá phụ từng kể cho chúng ta nghe gia huấn của Gián nghị đại phu*, cậu quên?”.

      *Gián nghị đại phu, tức Ngụy Trưng. Đọc thêm xin tra Wiki.

      Trương Trọng Vi hồi tưởng nhất thời, đọc thuộc lòng. “Tử thậm nghi kì thê, phụ mẫu bất duyệt, xuất; tử bất nghi kì thê, phụ mẫu viết thị thiện ngã, tử hành phu phụ chi lễ yên”.

      (Dịch thô : Con trai có vợ đến mấy mà cha mẹ ưng cũng phải bỏ; con trai thương vợ nhưng cha mẹ ưng, bảo rằng mọi việc đều thiện, con phải chu toàn lễ vợ chồng)

      Trương Bá Lâm thấy chàng mài mực cũng yên lòng, đoạt lấy, . “Có hiểu ý tứ?”.

      Trương Trọng Vi cúi đầu. “Mẹ vui Lâm Tam nương, em có thích nữa cũng phải bỏ”.

      Trương Bá Lâm . “Nếu hiểu theo mẹ , đối nghịch với mẹ tốt chỗ nào hết”. xong ngoắc Như Ngọc ngoài cửa sổ vào mài mực.

      Trương Trọng Vi được trả lời, đứng dậy cáo từ. Thuận theo Phương thị chàng có thể làm, nhưng cái khó là phải cho Lâm Y thế nào, quả là phiền não. Chàng đến trước phòng nôn nóng tới lui, bị Lưu Hà nhìn thấy vào báo cho Dương thị biết, Dương thị hơi suy nghĩ, phân phó. “Mời Nhị thiếu gia vào đây”.

      Lưu Hà tuân mệnh, ra ngoài mời Trương Trọng Vi vào. Trương Trọng Vi vào nhà hành lễ, thấy chỉ có Dương thị ngồi, liền hỏi Trương Đống ở đâu. Dương thị cười đáp. “Bá phụ của cháu mới đọc xong đồng liêu gửi thư, hồi ”.

      Trương Trọng Vi . “Bá phụ dù giữ đại tang nhưng vẫn quan tâm việc triều chính, khiến người ta bội phục”.

      Dương thị xua tay. “ lên con đường làm quan, thân bất do kỷ thôi”.

      Khi chuyện, Lưu Hà dâng trà, Dương thị cười hiền lành. “Nếm thử trà ở đây xem so với trà nhà cháu thế nào”.

      Trương Trọng Vi trong lòng có khúc mắc, làm sao nếm ra vị gì, chỉ nhấp đại ngụm, khen. “Quả nhiên ngon, bá mẫu mua ở đâu nha?”.

      Dương thị nhìn ra là chàng khách sáo, cũng để ý, . “Là mua ở Đông Kinh”.

      “Đông Kinh phồn hoa, khó trách”. Trương Trọng Vi đón lời của bà tiếp, cũng nghi hoặc yên lành vì sao Dương thị tìm chàng chuyện phiếm?

      Dương thị gạc nắp trà thổi thổi, chậm rãi uống, đột nhiên hỏi câu. “Nhị lang có từng nghĩ tới Đông Kinh?”.

      Trương Trọng Vi ngượng ngùng đáp. “Đương nhiên có nghĩ, năm sau mở khoa thi, cháu và ca ca đều muốn vào thành thử lần”.

      Dương thị vui mừng . “Cháu có chí hướng, rất tốt, nhất định có thể đỗ tiến sĩ”.

      Trương Trọng Vi khiêm tốn hai câu, hết lời, chỉ ngồi im . mặt chàng phiền não chất đống, nhìn là biết, Dương thị cố ý hỏi. “ tham gia khoa cử, vì sao về phòng đọc sách, phiền não chuyện gì?”.

      Trương Trọng Vi dù gọi Dương thị tiếng ‘bá mẫu’ nhưng nhiều năm xa cách cũng thân thiết, mấy nguyện ý tâm cho bà nghe, chỉ vâng lời. “Tạ ơn bá mẫu dạy bảo, bây giờ cháu về đọc sách đây”.

      Dương thị thấy chàng , vội hỏi tiếp. “Chậm , để ta đoán, là náo loạn thoải mái với Lâm Tam nương?”.

      Trương Trọng Vi giật mình, nhưng im lặng.

      Dương thị tự . “Người nữ nào cũng sợ mẹ chồng, nhân chi thường tình, nếu có tiền đồ đỗ tiến sĩ, mưu hoa được chức quan, dẫn nàng ra ngoài nhậm chức chẳng phải khoái hoạt?”.

      Trương Trọng Vi tự chủ được đáp. “Này cháu từng nghĩ tới, nhưng cũng phải được mẹ đồng ý cho cưới Lâm Tam nương ”.

      Dương thị đề cập chữ việc Lâm Y muốn từ hôn, chỉ . “Nhị lang, đánh cuộc với cháu, chỉ cần cháu đỗ tiến sĩ, ta có thể làm Lâm Tam nương gả cho cháu, thế nào?”.

      Trương Trọng Vi đầu tiên là mừng rỡ, nhưng cân nhắc cẩn thận, đánh cuộc như vậy Dương thị cũng được lợi lộc gì, vì sao phải hảo tâm giúp mình? Từ trước đến nay tính chàng phải quanh co lòng vòng, trong lòng khó hiểu điều gì tự nhiên hỏi.

      Dương thị khôn khéo có tiếng, hà cớ gì làm việc có lợi, nhưng bà chỉ mỉm cười. “Ta xem cháu là thân nhân, tính toán thay cháu, cháu nhưng lại nghi ngờ ta”.

      Trương Trọng Vi nghe cách bà trả lời có chút oán giận, dám hỏi lại, bất luận thế nào thi đậu tiến sĩ cũng hề sai, vì thế tạ ơn Dương thị, về phòng khổ đọc.

      Lưu Hà thu dọn ly trà, . “Nhị thiếu gia lòng dạ đặt người Lâm Tam nương, Nhị phu nhân muốn từ hôn làm Lâm Tam nương dám nhiều nửa câu với thiếu gia, thiếu gia sao đủ quyết tâm đèn sách”.

      lò huân hương khói thơm lượn lờ bay ra, Dương thị nhìn làn khói thất thần lúc, lên tiếng. “Lâm Tam nương ở đâu?”.

      Lưu Hà nhìn ngoài cửa sổ, trả lời. “Ở nhà kìa, để nô tỳ mời ấy lại đây?”.

      Dương thị lắc đầu. “ cần, ta gặp ấy”.

      Bà đứng dậy, vịn lấy tay Lưu Hà hướng nhà kề, vào phòng, mùi hương thoang thoảng thấm vào mũi, ra bình gốm thô bàn cắm bó cúc dại; nhìn tứ phía : giường, bàn, tủ, dưới giường thoáng thấy hai rương quần áo, trong phòng bài trí quả đơn sơ, nhưng có bàn học dựa vào song cửa sổ, bàn nào là bút, là giấy, ống đựng bút làm từ mắt cây trúc đứng vững góc bàn, còn có bàn tính. Lâm Y ngồi ở bàn, tay cầm quyển sách, đọc xem hết sức chăm chú.

      Thanh Miêu ra ngoài quay về, thấy Dương thị và Lưu Hà đứng ngay cửa, vội lên trước tiếp đón, mời vào phòng. Lâm Y nghe tiếng mới nhận ra khách đến, lập tức đứng dậy đón chào, cười. “Đọc sách thất thần, thấy Đại phu nhân đến”.

      Dương thị ngồi xuống nhận trà Thanh Miêu dâng, nhìn phía bàn học, hỏi. “Sách gì khiến Tam nương tử mê mẩn như vậy?”.

      Lâm Y hào phóng đưa cho bà xem, ra vẫn là quyển “Tề dân yếu thuật”. “Phố núi Mi Châu rốt cuộc vẫn là nơi tỉnh lẻ, tôi mua vài cuốn sách nhà nông, chỉ có quyển này đọc được, còn lại đều là bịa đặt”.

      Dương thị cười. “ biết chứ, rất nhiều tác giả viết nông thư bản thân lại chưa từng xuống ruộng”. Bà tùy tiện lật vài tờ, vẫn chuyện với Lâm Y. “Chỗ ta có quyển “Tứ toản yếu*”, nếu muốn, ta gọi Lưu Hà mang sang”.

      *Tứ toản yếu = Kí gieo trồng bốn mùa. Lại sách nhà nông thôi ạ.

      Lâm Y vui mừng tạ ơn bà, cũng kinh ngạc hỏi thăm. “Đại phu nhân cũng đọc nông thư?”.

      Dương thị . “Đại lão gia lúc nhậm chức cũng từng đặt mua mấy mẫu ruộng, sau Tam lang bệnh nặng thiếu tiền mới bán”. xong sai Lưu Hà về phòng lấy sách, sai cả Thanh Miêu. “Chỗ ta có tận mấy quyển nông thư, tiểu nha hoàn theo Lưu Hà tỷ tỷ nhìn xem Tam nương tử dùng được mượn”.

      ràng là muốn người hầu ra ngoài để chuyện riêng với Lâm Y, Thanh Miêu nhận ra, thành đáp. “Nô tỳ biết được mấy con chữ, làm sao biết Tam nương tử cần sách gì…”. Chưa xong, bị Lưu Hà cường dắt ra ngoài.

      Nha hoàn nhà mình đủ thông minh, Lâm Y có chút xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng. Dương thị hiểu ý, an ủi. “Nha hoàn thành chút mới tin được”.

      Lâm Y nghĩ cũng đúng, nếu đổi Đông Mạch để lấy nàng, mặt dãn ra nở nụ cười. “Đại phu nhân đến có chuyện gì? Là Nhị phu nhân đồng ý từ hôn?”.
      Phong Vũ Yên, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 56: Vợ chồng cãi nhau

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Dương thị tự mình đứng dậy đóng cửa phòng, ngồi xuống lại, . “Chuyện từ hôn, ta với Nhị phu nhân”.

      Lâm Y kì quái, hỏi. “Vì sao?”.

      Dương thị trả lời. “Nhị lang khổ đọc, chuẩn bị năm sau mở khoa thi, lúc này chuyện từ hôn nhất định khiến Nhị lang phân tâm, bởi vậy ta ”.

      Dính dáng tới việc này Lâm Y chưa từng nghĩ đến, bây giờ Dương thị nhắc tới mới thấy có lý, bất giác nhàng gật đầu. Dương thị nhìn trong mắt. “Hôn của và Nhị lang do lão phu nhân đính, lão thái gia cũng đồng tình. Bây giờ lúc giữ hiếu, cho dù Nhị phu nhân muốn từ hôn, cũng phải chờ hai năm sau”. Bà xong lý do, thương nghị với Lâm Y. “ khi như vậy, sao chờ thêm hai năm nữa, coi như là vì tiền đồ của Trọng Vi?”.

      Lâm Y xưa nay thận trọng, suy nghĩ : tiền đồ của Trương Trọng Vi liên quan gì đến phu nhân, vì sao nhiệt tâm như thế ? Bởi vậy, mặc dù nàng đồng tình quan điểm đó, nhưng đồng ý ngay lập tức, hỏi trước. “Là Trọng Vi cầu Đại phu nhân với tôi như vậy sao?”.

      Dương thị lắc đầu. “Là chủ ý của chính ta, Trọng Vi là con cháu trong nhà, ta đương nhiên lo lắng cho nó”.

      Lâm Y nghĩ thầm trong bụng dụng tâm của Dương thị khó lần, nhưng lời này có đạo lý, vì thế liền đáp ứng. Dương thị coi trọng tiền đồ của Trương Trọng Vi, thấy nàng gật đầu, rất là cao hứng, vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy cáo từ. Lâm Y cũng đứng dậy, hỏi. “Thời tiết càng lúc càng lạnh, Thanh Miêu còn ngủ dưới đất, chừng ngày nào đó nhiễm bệnh, tôi thấy Đại phu nhân có gian nhà kề bỏ trống, có thể cho tôi thuê để Thanh Miêu ở được ?”.

      Dương thị chính lúc thiếu tiền, có người muốn thuê nào chịu, vội gật đầu đồng ý, lại . “Mỗi tháng trăm văn, thế nào? Chỉ cần trả tiền gian đó thôi, gian ở vẫn thu tiền”.

      Lâm Y cúi người tạ ơn, tiễn bà ra cửa, chờ Thanh Miêu trở về lại sai sang đưa tiền, ấn theo giá hai gian.

      Dương thị cầm tiền trong tay suy nghĩ, hỏi Lưu Hà. “Ngươi thấy Lâm Tam nương có ý gì? Thấy nhà chúng ta nghèo, có tâm giúp đỡ phen, hay muốn mắc nợ ân tình của chúng ta, miễn cho bị người nắm lấy điểm yếu?”.

      Lưu Hà cũng suy nghĩ nghiêm túc lúc, nở nụ cười. “Theo nô tỳ thấy, Lâm Tam nương trí tuệ, đương nhiên là cả hai đều có”.

      Dương thị cũng cười. “Vậy mới tốt, ta tình nguyện ấy nhiều tâm nhãn chút, còn hơn làm kẻ ngu xuẩn”.

      Điền thị ngay tại bên, lời ra cố ý hay vô tình đều có vẻ châm chọc, thần sắc ta lập tức ảm đạm, yên lặng quay về phòng ngủ của mình khóc lớn hồi. Chỉ tiếc mỗi người đều có việc phải vội, ai rảnh rỗi phản ứng lại quả phụ, chỉ có ta lẳng lặng thương tâm.

      Lâm Y mặc dù tin Dương thị có lòng tốt, nhưng vẫn nghe lời của bà, lúc gặp gỡ Trương Trọng Vi cũng lạnh nhạt như vậy nữa, miễn cho chàng khổ sở ảnh hưởng đến tâm tình học tập. Trương Trọng Vi vì thế nghĩ rằng nàng thay đổi tâm tư hướng về mình, trở nên an ổn, toàn tâm toàn ý học tập, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách chính là viết văn, mấy bước ra cửa phòng. Phương thị nhìn trong mắt, vui trong lòng, đùa với Trương Lương. “Đàn ông đều chỉ quyến luyến nhất thời, mấy ngày đổ ngán, lão gia xem Trọng Vi, bây giờ chỉ khổ đọc trong phòng, căn bản thèm để ý đến Lâm Tam nương”.

      Lời đùa sỗ sàng như vậy khiến Trương Lương nghe xong khó chịu, sầm mặt trách mắng. “Bà thân là mẹ ruột của Trọng Vi mà lại câu như thế, mất mặt nhà họ Phương các người còn tự xưng là dòng dõi thư hương”.

      Phương thị bực nhất ông ta há miệng ngậm miệng đều cắn “Nhà họ Phương các người”, nhất thời đen mặt, sai thím Nhâm ngắt nhéo Đông Mạch vài cái, uy hiếp. “Đừng tưởng ta biết các người làm chuyện quỷ gì, chớ quên còn ở lúc giữ hiếu!”.

      Trương Lương thẹn quá thành giận, phản kích. “Bên ngoài lời đồn thổi tứ tung, đều cha bị bà làm cho tức chết, tôi nể tình bà có công sinh cho nhà họ Trương hai đứa con trai, giả bộ nghe thấy, bà ngược lại dám chỉ trích tôi sao?”.

      Thím Nhâm đứng ngoài thầm niệm kinh : hai vị bên trong cũng bốn chín gặp năm mươi cả thôi, việc này mà lọt ra ngoài, mất mặt cả họ, vẫn là mở con mắt nhắm con mắt quên .

      Phương thị cãi lại Trương Lương, sợ ông ta lại cầm băng ghế đập mình, liền trút giận lên Đông Mạch, mắng. “Thứ con hết ăn lại nằm, đứng đó làm chi, còn ra ruộng cuốc đất!”.

      Đông Mạch là nha hoàn, cho dù vụng trộm với Trương Lương cũng dám tranh luận trước mặt phu nhân chính thất, đành ấm ức xoay người ra cửa. Trương Lương cho rằng Phương thị lên mặt cho ông ta xem, cười khẩy. “Ruộng của nhà này đều cho Lâm Tam nương thuê hết, làm gì còn mà cuốc”.

      Phương thị thấy ông ta trào phúng chính mình trước mặt người hầu, cơn tức vọt lên cao, cãi. “Làm sao có ruộng, ruộng của tôi phải còn mấy mẫu ruộng cạn sao? Nếu phải ông ba năm thi lần, tiêu tốn kinh người, phải bán ruộng của tôi lấy tiền mà tiêu, tôi còn cả đống ruộng cho nó cuốc đấy!”.

      Đàn ông kị nhất bị người ta vạch mặt là ăn ở nhờ vợ, len lén giận dỗi thôi, ngay trước mặt kẻ hầu người hạ mà bà ta hê lên, đặc biệt Đông Mạch cũng ở. Giờ phút này Trương Lương ngay cả tâm muốn giết bà ta cũng có, đuổi thím Nhâm và Đông Mạch ra ngoài, đóng cửa phòng, cãi lộn với Phương thị trận to.

      Thím Nhâm ra cửa, lập tức nghe bên trong truyền ra tiếng binh binh bốp bốp cheng cheng, vội vàng chạy đến ven tường gác, cho bất luận ai đến gần. Bà ta bận tâm thể diện của Phương thị, còn Đông Mạch vui sướng khi người gặp họa, xuống bếp, đứng ở cửa . “Thím Dương, tôi đến giúp thím nấu cơm”.

      Nghe xong, đừng chi thím Dương, ngay cả Lưu Hà nhặt rau ở phòng bếp cách vách đều kinh ngạc. “Hôm nay mặt trời mọc đàng Tây, Đông Mạch muốn xuống bếp”.

      Đông Mạch là đến nấu cơm, nhưng những vào cửa, ngược lại lùi về sau hai bước, để Lưu Hà cũng nghe ràng. “Nhị phu nhân cãi nhau với Nhị lão gia, tôi nào dám chịu rủi ro, xuống bếp trốn trốn”.

      Đàn bà con trời sinh đều có máu bà tám, Lưu Hà nhịn được ngẩng đầu, nhìn phía nhà chính bên kia, thím Dương còn nắm cái nồi trong tay, cũng chạy ra tựa cửa nhìn qua đó. Đông Mạch cười thầm, còn ngại chưa đủ xôn xao, trước phòng Trương Bá Lâm ngoắc Như Ngọc.

      Trong lòng Như Ngọc cảm thấy nàng theo hầu con trai nhà họ Trương, Đông Mạch theo hầu lão gia nhà họ Trương, bản thân thấp hơn bối, vì thế có chút tôn kính Đông Mạch, thấy ta ngoắc, vội bỏ thanh mực, chạy ra hỏi. “Đông Mạch tỷ tỷ có việc?”.

      Đông Mạch “hảo tâm” . “Nhị phu nhân cãi nhau với Nhị lão gia, em lặng lẽ nhắc Đại thiếu gia chút, để thiếu gia đừng chạy bậy bạ ra ngoài, bị người khác giận chó đánh mèo hay”.

      Như Ngọc tạ ơn ta, cũng về phòng báo Trương Bá Lâm, trước chạy ra phía Đông nhìn xung quanh, tấm tắc. “ đúng là cãi ầm ĩ, cũng biết Nhị phu nhân chọc Nhị lão gia cái gì”.

      Đông Mạch lại buồn cười trận, trong sân còn có mẹ chồng con dâu Dương thị và hai chủ tớ Lâm Y chưa được thông báo. Dương thị xưa nay hòa khí bề ngoài nhưng người có uy, ta dám trêu vào; Điền thị là quả phụ, ta muốn qua lại. Nghĩ đến Lâm Y, đột nhiên nhớ ra Phương thị và Trương Lương cãi lộn phần nguyên nhân có dính líu đến Lâm Y, Đông Mạch dù ngại Lâm Y nghèo, có chút xem thường nàng, nhưng vẫn cảm kích nàng tặng mình cho Trương Lương, nghĩ đoạn đến trước phòng Thanh Miêu. “Lâm Tam nương ở nhà hay ở ngoài ruộng?”.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 57: Nhã Châu gửi thư

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thanh Miêu trả lời. “Đông mạch gieo, Tam nương tử làm sao ở nhà, đương nhiên là ở ngoài đồng rồi”. câu xong mới nhận ra người đứng trước mặt mình cũng tên là “Đông Mạch”, phì tiếng bật cười. Đông Mạch ghét nhất tên mình quê mùa, nghe thấy Thanh Miêu cười, tức giận liếc mắt cái, quay người ra đồng.

      Lâm Y ở dưới ruộng bận rộn chỉ huy các tá điền giẫy đất, để ngừa thịt đất quá cứng. Đông Mạch đứng ở bờ ruộng chờ lúc, thấy mọi người đều lo vùi đầu làm việc, chẳng ai để ý tới ta, đành phải ghép tay làm loa, gọi lớn tiếng. “Tam nương tử!”.

      Lâm Y nghe tiếng hô, ngẩng đầu nhận ra là Đông Mạch, còn tưởng Phương thị lại sinh , bước lên phía trước hỏi. “Chuyện gì?”.

      Đông Mạch ra vẻ thần bí, chờ cho được nàng lên bờ ruộng mới ghé lỗ tai . “Nhị lão gia và Nhị phu nhân cãi nhau ở nhà vì đấy, nghe còn động tay động chân nữa”.

      Trương Lương từ lúc kiện Kim Tỷ xảy ra ghi hận Lâm Y, bởi vậy thái độ ông ta đối xử với nàng khác Phương thị là mấy, cớ gì hôm nay cãi nhau với bà ta vì nàng. Lâm Y căn bản tin Đông Mạch, có lệ. “Đa tạ bẩm báo”. xong lại xuống ruộng, cẩn thận xem xét tình trạng đất gieo tiểu mạch.

      Đông Mạch biết Trương Lương vui Lâm Y, vẫn theo lải nhải, nhác thấy Lâm Y càng lúc càng xa, bản thân cũng nhảy xuống ruộng theo sau nàng. “Tam nương tử, giờ cũng là người có chút tài sản, sao phải chịu Nhị phu nhân chửi bới, còn mau quay về lí luận với bà ta phen”.

      Lâm Y bận tới mức có thời gian uống miếng nước, nào có tinh lực phản ứng lại ta, quay lại liếc thấy cái miệng ta đóng đóng mở mở phiền muốn chết, thầm nghĩ : thái độ xách động lôi kéo ràng tới mức trần trụi, coi ai là kẻ ngu vậy? Nàng nhìn quanh tả hữu, thấy tá điền mang đến cái cuốc, nhét vào tay Đông Mạch, . “Ta thấy nhàn phát hoảng, vậy Nhị phu nhân chắc sai làm việc, vừa hay ta thiếu nhân thủ, làm phiền hỗ trợ xới đất, đến trưa ta cho cơm ăn”.

      Đông Mạch sợ nhất việc vừa bẩn vừa nặng nhọc, vội giấu hai tay ra sau lưng, . “Tôi biết làm”. Lâm Y buông tha, dí cái cuốc vô người ta, làm ta sợ tới mức bỏ chạy. “Nhị lão gia gọi tôi, tôi phải chạy nhanh trở về”.

      Các tá điền cười to, châm chọc. “Nhà họ Trương đất đai tuy nhiều chút, nhưng vẫn là cái hộ nhà nông, sao lại nuôi đứa ở biết làm ruộng thế này”. Có người kiến thức rộng hơn, . “Các người quê mùa quá, nha hoàn đó là chuyên môn cho Trương Nhị lão gia ấm giường”. Những người khác hiểu “ấm giường” là gì, đều hỏi, người kia đắc ý, buông cuốc bắt đầu giảng giải.

      Lâm Y nghe bọn họ chuyện càng lúc càng khó nghe, tiện đứng bên, nhìn ánh mặt trời gần chính ngọ, bởi vậy đứng dậy về nhà chuẩn bị ăn cơm trưa. Nàng vào cửa viện, bất giác phiêu ánh mắt qua hướng nhà chính Nhị phòng, chỉ thấy Trương Lương ngồi trong đó, thím Dương dọn cơm, thấy bóng dáng Phương thị, lại quay sang nhìn phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, chắc bà ta vẫn chưa ra.

      Về phòng, Thanh Miêu múc nước, nàng bốc nhúm bột đậu chà xát cho nổi bọt, rửa tay sạch ăn cơm. Nhà ăn Đại phòng vốn bố trí tại nhà kề, nhưng giờ gian kia sửa lại làm phòng ngủ cho Thanh Miêu, bởi vậy nữ quyến đều đến phòng ngủ của Dương thị ăn cơm.

      Khi Lâm Y vào, Dương thị ngồi ở vị trí chủ tọa, Điền thị ngồi chỗ cuối, nàng hành lễ chào hỏi, Lưu Hà cười. “Đại phu nhân thấy Tam nương tử mấy ngày nay vất vả, đặc biệt mua trứng gà của nhà Trương Lục gia cách vách, xào mâm đồ ăn, Tam nương tử mau đến nếm thử xem hương vị thế nào”.

      Lâm Y vội tạ, Dương thị lại trách cứ Lưu Hà. “Có chuyện gì to tát mà phải đặc biệt kể ra, Tam nương tử lúc còn ăn uống ở Nhị phòng, cơm canh tốt hơn nhà chúng ta gấp trăm lần”.

      Lâm Y ngồi đối diện Điền thị, cười. “Ăn củ cải chỗ Đại phu nhân vẫn thơm ngon hơn ăn thịt bên ấy”.

      Điền thị mang theo chút u oán. “Lâm Tam nương giỏi ăn , khó trách Đại phu nhân thích ”.

      Lâm Y nghe lời đúng vị, dám tiếp lời, cười cho qua, thương lượng với Dương thị. “Nhị phòng đồ ăn ngon toàn bộ dựa vào nuôi heo nuôi gà, bọn họ nuôi được, chúng ta cũng nuôi được, đợi đến đầu xuân, chúng ta bắt đầu nuôi heo và gà, đến lúc đó chỉ sợ đồ ăn bàn chúng ta còn nhiều hơn bọn họ”.

      Lưu Hà và Thanh Miêu đều là người chịu khó, đợi Dương thị mở miệng gật đầu lia lịa. Dương thị . “Nuôi gà được, nuôi heo e là thể, hai gian nhà còn lại, gian phải làm kho lúa, gian chứa thức ăn”.

      Lâm Y hỏi. “Nhà chính phải còn gian đó ư? Dùng nó chứa thức ăn là xong?”.

      Trong đầu Dương thị có đạo lý dùng nhà chính chứa thức ăn, nghĩ . “ bằng thuê nhà chính , chừa gian nhà kề sửa làm chuồng heo”.

      Lâm Y mới thích ở gần sát Dương thị, ra vào chạm mặt, liền kiên quyết lắc đầu. “Đại phu nhân muốn dùng nhà chính cũng được, chúng ta dựng chuồng heo ngay sau nhà, thế nào?”.

      Dương thị vẫn lắc đầu. “Nuôi heo thể so với nuôi gà được, khó lắm, heo ăn lương thực”.

      Cho heo ăn lương thực phụ quả là cách nuôi bình thường ở nông thôn, vì thế cho nên những nhà nuôi heo chỉ giới hạn ở nhà giàu, người có được trăm mẫu ruộng căn bản dám dựng chuồng nuôi heo.

      Lâm Y gắp đũa trứng gà, . “Gà ăn được cái gì, heo cũng ăn được cái ấy, hơn nữa khắp núi đồi cây cỏ um tùm, mỗi ngày kêu chúng nha hoàn gánh mấy gánh là đủ”.

      Dương thị tin nuôi heo bằng cỏ có thể mập nổi, chỉ nhà mình tin Phật, lại giữ hiếu, nuôi mấy con gà thay đổi khẩu vị thôi, cần nuôi heo. Lâm Y khuyên được, đành phải bỏ qua.

      Ba người cơm nước xong, đến bên cạnh dùng trà, Lưu Hà dọn dẹp bàn ăn, hỏi. “Đại phu nhân, nghe Nhị phu nhân bị bệnh, chúng ta có nên chuẩn bị quà cáp thăm ?”.

      Dương thị và Điền thị còn chưa biết Trương Lương và Phương thị cãi nhau, kinh ngạc thốt. “Buổi sáng vẫn khỏe, như thế nào lại bệnh?”.

      Lưu Hà chỉ chỉ trán, cười híp. “Lần trước chỗ này cũng biết vì sao sưng chù vù lên”.

      Dương thị hiểu được, xem ra vợ chồng lại gây gổ. Lưu Hà tiếp. “Lúc ở riêng Nhị phu nhân bá đạo là thế, chúng ta thiệt, lần này nhất định phải thăm, tìm cơ hội chế nhạo bà ta phen”.

      Điền thị lộ vẻ mặt đành lòng. “Cần gì như vậy, khoan dung độ lượng chút”.

      Từ trước đến nay Dương thị luôn phản bác lời Điền thị , nhưng bây giờ lại gật đầu tán thưởng. “Đứng xa chê cười là được, bỏ đá xuống giếng phải cách ứng xử của người khôn ngoan”.

      Lâm Y ở bên nghe, thầm xưng thụ giáo, tâm bội phục vài phần.

      Phương thị bệnh, nhà họ Trương im ắng hơn nhiều, Lâm Y cảm thấy sau lưng bớt cặp mắt soi mói, vội vàng vào thành dùng tiền bán hoa màu mua mười mấy mẫu ruộng nước, tiện đường dạy dỗ Thanh Miêu làm thế nào thương lượng giá với người môi giới, lập khế ước ra làm sao.

      Lúc này hơn hai trăm mẫu tiểu mạch nẩy mầm toàn bộ, Lâm Y dẫn theo Thanh Miêu mỗi ngày ở ngoài ruộng kiểm tra mầm, phát thấy mầm bị đứt gẫy lập tức bổ sung mầm mới, các tá điền chưa bao giờ thấy cách gieo trồng cẩn thận đến như vậy, tấm tắc làm lạ, cũng có chút người ăn được nho chê nho xanh, hoặc tỏ vẻ khinh thường, hoặc mát mấy câu. Lâm Y quen bị Phương thị xỉa xói, nghe xong chẳng coi là gì, nhưng Thanh Miêu còn tuổi, mỗi lần nghe tức giận , cãi nhau với người ta ngừng, thường thường phải mệt Lâm Y dừng việc can ngăn, đau đầu thôi.

      ngày, Lí Giản Phu gửi thư, bảo rằng nhận được văn thơ của Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi, thập phần thích, mời bọn họ năm sau hội họp tại Nhã Châu. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi coi ra gì, nhưng Trương Lương mừng rỡ như điên, cầm thư sang cho Trương Đống nhìn, . “Đây là Lí thái thú đích thân viết thư”.

      Trương Đống cũng cao hứng, . “Xem ra Lí thái thú cực kỳ thưởng thức Đại lang và Nhị lang, sang năm bọn họ ra hiếu, vừa lúc Nhã Châu chuyến, chỉ có chúng ta vẫn còn mặc đồ tang, được tùy hứng”.

      Trương Lương hơi thất vọng, nhưng vẫn . “Bọn chúng lớn, mình ra ngoài có gì phải lo, đợi đến hai năm sau chúng ta cũng hết hiếu kì, trước khi dẫn chúng vào kinh, ghé qua chào hỏi Lí thái thú”.

      Trương Đống nhìn Nhị đệ có hai đứa con tiền đồ rộng mở, hâm mộ là giả, nhớ đến Trương Tam lang chết sớm, khó tránh khỏi ảm đạm thôi, chỉ là để lộ tốt lắm, cường chống tinh thần bày mưu tính kế với Trương Lương, kể cho ông ta nghe Lí thái thú thích cái gì ưa cái gì.

      Trương Lương tự thấy mình bấu víu được nhà quyền quý, đường làm quan của hai đứa con có hy vọng, muốn mở tiệc rượu ăn mừng, chiêu đãi thân bằng, ngặt nỗi trong lúc để tang, được phô trương, chỉ phải giản lược, sai thím Dương sửa soạn bàn đồ ăn ngon, mời cả nhà Đại phòng ăn cơm. Lâm Y được mời, Đại phòng lại nấu cơm, lo cơm trưa phải giải quyết thế nào thấy Như Ngọc bưng cái khay con đến, đứng ở cửa cười đon đả. “Nô tỳ đến phòng bếp lấy mấy thứ đồ ăn, biết có hợp khẩu vị của Lâm Tam nương ”.

      Lâm Y vội sai Thanh Miêu nhận lấy khay, mời Như Ngọc vào nhà ngồi chơi. Như Ngọc cũng chối từ, vào nhà vẫn đứng chuyện, hỏi. “Tam nương tử gần đây bận rộn?”.

      Như Ngọc lần đầu vào phòng Lâm Y, Lâm Y thấy nàng có việc còn nhớ nhung đưa cơm cho nàng, nể tình trả lời. “Bận gì đâu, có việc sao?”.

      Như Ngọc . “Nếu Thanh Miêu rảnh rỗi, nô tỳ muốn xin ấy dạy nô tỳ chút việc”.

      Lâm Y tò mò hỏi nàng muốn học cái gì, Như Ngọc chỉ nhăn nhó đáp, Lâm Y xem bộ dáng hẳn là có liên quan đến Trương Bá Lâm, liền thôi hỏi nữa, . “Thanh Miêu ban ngày phải ra đồng, nếu có gì quan trọng, ta gọi Thanh Miêu buổi tối tìm ngươi, được ?”.

      Như Ngọc vui mừng đáp. “ cần thiết phải tìm nô tỳ, nô tỳ tìm ấy”.
      Hale205, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 58: Đôi hài trống trơn

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y đáp ứng, buổi tối cố ý an bài công việc cho Thanh Miêu, để gặp Như Ngọc. Chưa đến thời gian cầm đèn, Thanh Miêu mang vẻ mặt nhăn nhó quay về, hỏi mới hay, ra Như Ngọc muốn hỗ trợ thêu hài, trả công mười văn tiền, có điều Thanh Miêu biết làm nên lỡ mất cơ hội kiếm tiền.

      Lâm Y . “ ấy có mười văn, thêm chút tiền nữa vào thành mua đôi là được, tội gì tìm em làm?”.

      Thanh Miêu trả lời. “ ấy có cái ‘chi’ cần thêu lên hài, bên ngoài mua có mới nơi nơi cầu người”.

      “Chi”? Lâm Y suy nghĩ lúc lâu, đến bàn học lấy bản chữ mẫu cho Thanh Miêu nhìn, hỏi. “Là như thế này phải ?”.

      Thanh Miêu nhận ra mấy chữ, mơ hồ nhớ lại, do dự gật đầu. “Đại khái là này”.

      Lâm Y hỏi. “Như Ngọc khâu hài cho ai?”.

      Thanh Miêu bĩu môi. “Ngoại trừ cho đại thiếu gia ra còn ai nữa?”.

      nàng còn ảo não vì kiếm được mười văn tiền, Lâm Y nhìn buồn cười, nhân tiện . “Như Ngọc muốn thêu bài từ nào, em mau cầm lại đây, ta dạy em làm hài”.

      Thanh Miêu kinh hỉ . “Tam nương tử biết làm?”.

      Lâm Y gật đầu. “Thím Dương dạy ta. Mau nhanh, chậm trễ sắp tới giờ lên đèn, mười văn tiền bù lại được tiền dầu thắp”.

      Thanh Miêu vội dạ, chạy mất, đảo mắt mang về tờ giấy đưa cho Lâm Y nhìn. Lâm Y nhận lấy, bên viết hai câu : Kiểm mạn tiếu doanh doanh, tương khán vô hạn tình.

      (Khuôn mặt cười khe khẽ, nhìn nhau vô hạn tình)

      ra là bài thơ tình, nhìn ra là bút tích của Trương Bá Lâm, Lâm Y vừa hỏi, quả nhiên là ta viết tặng Như Ngọc.

      Thanh Miêu tỏ ra hâm mộ. “Đại thiếu gia đối đãi Như Ngọc tốt, còn đặc biệt viết ‘chi’ cho ấy, ấy ngâm cho em nghe cái gì mà ‘Thư trung tự hữu nhan như ngọc’, ‘Như ngọc’ trong đó chính là ấy, là quái đản, người bỗng dưng vào ở trong sách à?”.

      Lâm Y bật cười. “ phải ‘chi’, là ‘từ’. Về phần vì sao có nhan như ngọc trong sách… Đợi đến lúc nông nhàn, ta dạy em học chữ, em đọc mấy quyển sách hiểu”.

      *2 chữ Chi ‘chí’ và từ ‘cí’ đọc gần như nhau nên Thanh Miêu nhầm.

      Thanh Miêu gật đầu, còn nghiêm túc nhìn nàng thêu hài, nhìn lúc đột nhiên nghi hoặc hỏi. “Dù em biết cái gì gọi là ‘từ’, nhưng hiểu được đó là thứ tốt, vậy sao Như Ngọc phải thêu lên hài nha, để chân thối của Đại thiếu gia dẫm lên?”.

      Lâm Y buồn cười thôi, buông kim khâu và hài xuống, nằm gục bàn cười ha ha, Thanh Miêu ngốc, cũng cười theo tràng.

      Qua mấy ngày, hài thêu xong, Như Ngọc thanh toán tiền, thêm cho hai văn mua chuộc, lấy danh nghĩa mình tặng đôi hài cho Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm xem thấy bên có thêu thi từ, thẳng khen ngợi Như Ngọc biết tình thú, khoe ra với Trương Trọng Vi. “Ai bảo cậu tặng nha hoàn cho người khác, bằng cậu cũng có người khâu hài thêu hài cho”.

      ra nhân bọn họ sắp xa nhà, thím Dương làm xong mấy đôi hài đưa đến, nhưng đều là kiểu dáng bình thường, nào đẹp bằng đôi hài ‘tình thi’ này, Trương Trọng Vi ngoài miệng thèm, trong lòng lại hâm mộ thôi, ngày hôm sau ngăn đón Lâm Y trong rừng trúc gần ruộng lúa. Lúc này Phương thị còn giả bộ bệnh, thím Nhâm túc trực hầu hạ, có hai cặp mắt theo dõi đó, Lâm Y cũng né tránh như bình thường, chỉ hỏi. “Có việc sao?”.

      Trương Trọng Vi nhìn chằm chằm gốc măng dưới đất, . “Sắp sửa đến Tết”.

      Lâm Y hiểu, mờ mịt gật đầu. “Đúng vậy, sao nha?”.

      Trương Trọng Vi tiếp tục nhìn chằm chằm gốc măng đó. “Ăn Tết xong tôi Nhã Châu”.

      Lâm Y tiếp tục mờ mịt, Nhã Châu vẫn chưa ra đất Thục, coi là xa, vì sao đặc biệt nhắc đến? Nàng biết đáp gì, đành ngây ngốc trả lời. “Thuận buồm xuôi gió”.

      Trương Trọng Vi cước đá gãy gốc măng, đề cao giọng chút. “Tôi sắp Nhã Châu đó”.

      Lâm Y chưa bao giờ thấy chàng lòng vòng như thế, cũng mất bình tĩnh, . “Có việc thẳng, tôi đây”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng muốn quay , vội lắp bắp. “Đường xa… Cần nhiều…”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ trận, thử hỏi. “ có giày mang? Cũng phải, tôi mua đôi cho ?”.

      Trương Trọng Vi lộ vẻ mặt vui mừng, ngay. “ cần, làm đôi hài là được”.

      Lâm Y dở khóc dở cười, luẩn quẩn nửa ngày liền vì đôi hài mà thôi, vì sao dứt khoát , đây cũng giống tính chàng.

      Trương Trọng Vi lại lần lữa lúc lâu, nhăn nhó . “Như Ngọc mới thêu cho ca ca đôi hài có thơ tình ấy, em cũng thêu cho tôi đôi ”.

      Lâm Y nhìn quen Trương Trọng Vi thẳng tính, lần đầu thấy chàng thẹn thùng như vậy, thực cảm thấy thú vị vô cùng, nhìn mặt chàng biến dần dần sang đỏ ửng, im lặng lúc mới cười đáp ứng. “ muốn thêu bài gì nha?”.

      Trương Trọng Vi nghe xong lại đổ buồn bực, giận . “Này em còn hỏi?”.

      Lâm Y ràng làm sai cái gì, lại cảm giác chột dạ cách khó hiểu, dám nhìn vào mắt chàng, đồng ý lung tung câu, ra vẻ trấn định quay lại ruộng, tùy tiện cầm cuốc bắt đầu xới đất.

      Thanh Miêu đứng bên kinh hãi la lên. “Tam nương tử, chúng ta cần dẫn nước về, chủ tử xới đất làm chi nha, bẻ gẫy cả mầm non”.

      Lâm Y cuống quýt buông cuốc, . “Ta hơi khó chịu trong người, về trước nghỉ ngơi chút, em ở đây giám sát”.

      Thanh Miêu nhìn mặt nàng đỏ bừng, giống như bị bệnh, vội hỏi. “Em mời đại phu?”.

      Lâm Y vội vàng lắc đầu, chạy mạch về nhà, bước vào cửa phòng đột nhiên tự hỏi : nếu có quan hệ gì với Trương Trọng Vi, Dương thị có còn sảng khoái cho nàng thuê nhà ? Giương mắt nhìn xung quanh, giường, tủ, đều là Trương Trọng Vi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn có giấy trúc sang quý bàn, bảng chữ mẫu đóng cẩn thận… Ngày thu hoạch cải trắng, Trương Trọng Vi thay nàng ngăn lại kẻ trộm… Lưu manh tới cửa, toàn bộ dựa vào Trương Trọng Vi chắn… Lâm Y nàng bây giờ có thể bình yên ở đây, được nhà họ Trương che chở, phải vì Trương Trọng Vi hay sao? Nhưng nàng lại mặt cự tuyệt, đẩy chàng ra ngoài, mỹ miều gọi rằng đau dai dẳng chẳng bằng đau lần — bên hưởng thụ hết những thứ tốt chàng mang đến, mặt lại bày tư thái như vậy, có gọi là vong ân phụ nghĩa ? Có càng đáng xấu hổ hơn cả cự còn nghênh ? Lâm Y càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy thống hận chính mình. Bất tri bất giác lâm vào mê muội, cầm kim muốn thêu mà biết phải thêu bài từ nào mới có thể biểu đạt tâm tình mẫu thuẫn của bản thân lúc này, rốt cuộc cái gì cũng thêu, để trống.

      Hài làm xong, Phương thị thôi giả bệnh nữa, bắt đầu ra khỏi phòng hoạt động, tuần tra chung quanh, Lâm Y tiện tự tay đưa cho Trương Trọng Vi, đành nhờ Thanh Miêu hộ. Thanh Miêu nhìn đôi hài trống trơn, khó hiểu hỏi. “Tam nương tử khéo tay, vì sao thêu đóa hoa lên”.

      Lâm Y liếc cái. “Thi từ em hiểu, hoa cỏ lại hiểu nhanh lắm”.

      Thanh Miêu rụt cổ, nhận đôi hài gói ghém cẩn thận, cầm đưa cho Trương Trọng Vi.

      Trương Trọng Vi nhận gói giấy, khẩn cấp mở ra, lại thấy hài trống, có thơ từ mình muốn, thậm chí cả đóa hoa cũng , nghi ngờ hỏi. “Tam nương tử biết thêu?”.

      Thanh Miêu ưỡn ngực phản bác. “Mới phải, Tam nương tử nhà nô tỳ khéo tay lắm”.

      Trương Trọng Vi huơ huơ đôi hài. “Vậy đây là vì sao?”.

      Thanh Miêu lắc đầu. “Thiếu gia là người đọc sách còn hiểu, nô tỳ sao hiểu được nha”.

      Chờ Thanh Miêu rời , Trương Trọng Vi mình khổ nghĩ, vẫn nghĩ ra đáp án, muốn hỏi Lâm Y, bất đắc dĩ Phương thị nhìn chằm chằm, đành phải cách vách thỉnh giáo Trương Bá Lâm.

      Trương Bá Lâm chính nhìn Như Ngọc mặc áo hoa mới đến thất thần, muốn lấy đây làm đề viết bài từ hay, nghe xong cầu của Trương Trọng Vi, yên lòng . “Đầy bụng tâm tư biết thế nào, đương nhiên là để trống”.

      Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê? Thuận miệng ra lại vô tình đoán trúng. Trương Trọng Vi nghe xong lời này, nhìn thím Nhâm đứng bên ngoài như lính gác, có chút giác ngộ, từ đó về sau vô tìm Lâm Y nữa, tránh cho nàng thêm phiền toái.

      Lúa mạch ngoài đồng được dẫn nước, từng nhà bắt đầu sửa soạn qua năm mới, giàu giết heo, nghèo giết gà. Ngoài đồng còn chuyện gì quan trọng để làm, chỉ chờ năm sau lúa mạch non xanh tươi trở lại, Lâm Y mỗi ngày chỉ cần ra đồng xem xét lần, thời gian còn lại vội giúp Đại phòng nhà họ trương chuẩn bị lễ mừng năm mới.

      Ngày hôm đó, Nhị phòng nhà họ Trương giết heo tổng kết, chiếu theo quy củ mời hàng xóm và thân hữu quen biết ăn cơm huyết heo. Nhà họ Phương cũng nằm trong số được mời, Lâm Y vốn tưởng họ đến, ngờ Trương Bát nương lại được Vương thị đặc biệt cho phép cùng Phương Chính Luân về nhà mẹ đẻ.

      Lâm Y mừng rỡ, để ý có mặt Phương thị, vào nhà ngồi nghe Trương Bát nương chuyện. ra Bát nương có bầu ba tháng Vương thị mới cho về. Lâm Y trong lòng cao hứng thay , Phương thị kích động đến mức theo Dương thị tụng kinh, Trương Lương để ý lúc giữ tang, bên ngoài uống rượu với Phương Chính Luân đến say mèm, luôn miệng hô hào con ta có chỗ dựa vào.

      Phương thị tâm tình tốt, nhìn ai cũng thuận mắt, trò chuyện với Trương Bát nương xong, cho phép vào phòng Lâm Y ôn chuyện. Lâm Y cẩn thận đỡ Trương Bát nương chậm rãi bước , Trương Bát nương cười. “Chỉ là có bầu thôi, đại gì đâu”.

      Lâm Y nghe, vẫn kiên trì thả chậm, Trương Bát nương bất đắc dĩ cười cười, cũng bám vào cánh tay nàng, thân ái vào phòng ngồi xuống, tâm cuộc sống sau kết hôn.

      Lâm Y thấy Trương Bát nương mặt đều là ý cười, liền yên tâm đặt câu hỏi. “Phương Chính Luân bây giờ đối xử với chị được ?”.

      Trương Bát nương thành thân chưa tính lâu, về này đó còn mang chút xấu hổ, cúi đầu gật gật, . “Chị có bầu, thanh lâu, chỉ nhận thông phòng”.

      Cái này gọi là “đối xử được” đó hả? Lâm Y cứng họng, muốn “đánh thức” , đột nhiên nhớ tới trong lòng cũng nghĩ đàn ông nạp thiếp là thường, ý tưởng này ở Đại Tống là đúng vậy, nhưng nhu nhược, lại có nội tâm sâu xa, Lâm Y rất lo lắng có quản được hay , đoạn uyển chuyển nhắc nhở. “Chị có thể khoan dung, là chị hiền lành, nhưng nhớ kĩ thê thiếp có khác, đừng để bọn họ lộng hành”.

      Trương Bát nương cười. “Chị thiệt tình đối xử với thiếp, ta cũng ổn thỏa đối đáp, hai bên thành tâm tương đối lẫn nhau, tự nhiên mọi thuận hòa”.

      Lâm Y trải qua quá nhiều đau khổ, xưa nay tính tình bất giác có chút hờ hững, nhưng chuyện liên quan đến Trương Bát nương nàng liền hấp tấp, hận thể nhảy dựng lên gõ cho hai cái, để tỉnh tỉnh. Nàng hiểu được, có số chuyện cho Trương Bát nương nghe cũng vô dụng, chỉ hỏi những thứ thú vị lúc mang thai, chờ , mới lặng lẽ tìm Phương thị kể chuyện Phương Chính Luân thu thông phòng, . “Bát nương tử chị ấy thiệt tình đối xử với nha đầu thông phòng kia, nếu nó là người tốt thôi, lỡ là đứa tâm địa xấu xa, Bát nương tử chẳng phải bị hại, có chút chuyện tôi chị ấy nghe, Nhị phu nhân khuyên chị ấy ”.
      Hale205, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :