1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có yêu mới ghen - Hàn Viện (Hoàn-10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 10

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      " ấy ấy muốn xứng đôi với con nên mới theo mẹ mình… Đồ đầu heo, con với ấy rằng số phận và cha mẹ mình thể chọn được, việc gì phải để tâm đến ánh mắt của mọi người? Tại sao con phải vì ấy mà để tâm đến suy nghĩ của người khác, khổ sở phải thế ? lãng phí năm năm qua?"

      Đáng lẽ có thể vui vẻ sống cùng với .

      "Con là con của Lệ Minh Kiệt có gì sai nào? Con là con của ba nhưng con là người bình thường cũng từ trong bụng mẹ mà ra, chẳng lẽ khác biệt mọi người sao? Người khác gì kệ họ con quan tâm nhưng ấy lại như vậy khiến con thấy phẫn nộ?"

      Tại sao phải lựa chọn nhàm chán, buông rơi hạnh phúc của mình vì ?

      "Được rồi! ấy bây giờ ấy có thể ở bên con… Nhưng tại sao ấy nghĩ đến việc con có muốn hay . Nếu năm đó ấy vì thân phận giờ có lẽ chẳng bỏ rơi con. Ba! Tại ba hết. Do ba kiếm được nhiều tiền như vậy cho nên người ta mới coi con như công chúa? Có thể con vậy là con ích kỷ vì ba luôn cố gắng để cuộc sống của cả nhà được đầy đủ và con nên trách ba. Con phải trách tên lừa đảo siêu cấp kia, sao con lại ấy chứ?"

      "Ba, con muốn ở đây nữa, con muốn về nhà, con muốn gặp ấy nữa… Ba cho người đến giúp con ? Con có hộ chiếu cũng có tiền… Ba liên lạc với đại sứ quán hả? Dạ, con chờ ba… Xin lỗi ba, con lại làm phiền ba rồi."

      quên cho ba biết mình ở đâu.

      "Chỉ cần con có thể tránh xa cái tên xấu xa đó, mua vé máy bay đâu cũng được ạ. Ba, ba cũng đừng bất mãn nữa. Dạ! Con ở đây chờ người của ba… Con cám ơn ba."

      Tắt điện thoại, Lệ Tâm Vũ thở mạnh, ngả người xuống ghế.

      Người phụ nữ ngồi bên cạnh trông còn khá trẻ, cả người toát ra vẻ cao quý ngồi ở đó rất lâu, bởi vì bà ta là người ngoại quốc cho nên lo lắng rằng bà ta hiểu những gì mình .

      "Tương Vệ ngu si, Tương Vệ đại ngốc, đầu heo, đầu thắt, đần độn, em tha thứ cho đâu." chửi rủa nghĩ đến cái lý luận môn đăng hộ đối vớ vẩn của cơn giận càng bốc cao.

      Năm đó, mẹ của cũng vì cái gọi là môn đăng hộ đối mà chịu thiệt thòi cho nên từ mẹ rằng thân phận và quyền quý thể là cơ sở để đánh giá ai đó, càng thể lấy đó làm nền tảng của hạnh phúc, cũng như vậy với Tương Vệ mà cái ngươi ngu ngốc kia vẫn nghe tai nọ xọ tai kia. Tức quá mà.

      vừa thở vừa ngồi lẩm bẩm hoàn toàn để ý đến việc người phụ nữ ngồi bên cạnh nghĩ rằng bị điên, bởi vì rất tức giận.

      "Xin lỗi, nhưng này cháu…" Người phụ nữ đó đột nhiên gọi bằng tiếng Trung.

      "Dạ? được tiếng Trung hả?" Mặt Lệ Tâm Vũ đỏ lên, vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng.

      Hóa ra người phụ nữ quý phái này hiểu tiếng Trung vậy chẳng phải cuộc điện thoại vừa nãy bà nghe hết rồi, và cả những gì vừa mắng chửi?

      Ôi trời. Lệ Tâm Vũ xấu hổ lấy tay che mặt.

      "Xin lỗi, lúc nãy nghe trộm cuộc điện thoại của cháu… Xin lỗi, cháu bị thất tình hả?". Người phụ nữ cười hỏi.

      "Dạ, phải cháu thất tình."

      "Hỏi như vậy cũng có hơi đường đột nhưng vừa nãy nghe cháu mắng người… nghĩ có lẽ cháu tức giận như vậy có liên quan đến người đàn ông nào đó đúng , rất thích nghe người khác tâm , nếu cháu vui cháu hãy chia sẻ với . Tại sao cháu lại ở đây?"

      "Cháu…" Lệ Tâm Vũ có cảm giác người phụ nữ này như mẹ mình, ánh mắt biểu lộ quan tâm, và đặc biệt là bởi vì đôi mắt xanh biếc của bà khiến thấy yên tâm vì thế bộc bạch, "Cháu muốn du lịch vòng quanh thế giới, cháu rất thích chụp ảnh, cháu định dùng mười năm tới để chụp lại tất cả những danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà cháu đặt chân đến và sau khi kết thúc chuyến du lịch khi về nước cháu tổ chức triển lãm… Điểm dừng chân đầu tiên của cháu chính là nước ."

      "Ừm, đó là ước mơ của cháu, ước mơ đó rất đẹp."

      "Dạ! Đó là ước mơ đẹp nhất của cháu. Nhưng tệ là khi đến cháu gặp người đó… Đó là mối tình đầu của cháu và cũng là người cháu rất ."

      Người phụ nữ tò mò, "Hả? ta cũng ?"

      "Dạ, phải, ấy sống ở đây. Năm năm trước Tương Vệ đến cùng mẹ."

      Để giải tỏa cảm xúc trong lòng, quyết định kể tất cả.

      "Sau khi tụi cháu gặp lại nhau… ấy vẫn là kẻ ngốc nghếch chỉ vì cái gọi là môn đăng hộ đối mà để mình cháu ở Đài Loan suốt năm năm, ấy cháu được bảo vệ tốt, vô tư vô lo nhưng thực ra ấy chẳng biết gì cả, nếu năm đó cháu quan tâm đến tức giận của ba cháu chẳng sinh con? Á… Ý cháu phải ác độc như vậy đau …"

      " sao." Người phụ nữ lắc đầu. "Tình cảm của cháu rất quyến luyến và phong phú."

      "Dạ! Và khiến cháu cảm thấy mệt mỏi." Nếu có thể, muốn như vậy, chỉ muốn đơn giản thôi.

      "Nghe xong câu chuyện của cháu, suy nghĩ, hiểu người bạn trai của cháu… Cháu muốn biết cậu ta nghĩ như thế nào ?" Người phụ nữ mỉm cười.

      Lệ Tâm Vũ gật đầu.

      " nghĩ, cậu ta thấy vui vẻ khi ở bên cháu."

      "Dạ?"

      "Bởi vì ở bên cạnh cháu rất vui vẻ, cho nên cậu ta luôn mong muốn cháu mãi vui vẻ, mặc kệ người khác có gì."

      Lệ Tâm Vũ cau mày, "Người khác có gì cháu cũng để ý."

      " biết, nhưng cháu từng nghĩ đến chưa? Thực ra do cậu ta cảm thấy mặc cảm."

      "Mặc cảm ạ?"

      "Cậu ta đủ tin tin, cảm thấy cậu ta xứng với cháu, cho dù cháu nghĩ đến điều đó nhưng từ cậu ta là người như thế rồi, cậu ta là cậu bé ai muốn, ý nghĩ đó luôn tồn tại trong đầu cậu ta, bởi vì cháu quá tuyệt vời, cuộc đời cháu tuyệt vời cho nên cậu ta cũng muốn bản thân trở nên tuyệt vời." Người phụ nữ khẳng định, "Dù cho cháu để ý nhưng cậu ta để ý chính vì thế cậu ta mới thấy mặc cảm… Khi người chàng trai sâu đậm người con , ta luôn muốn người con đó được hạnh phúc và ta muốn rằng tất cả mọi người đều chúc phúc cho cả hai, đó là khao khát của ta."

      Lệ Tâm Vũ cúi đầu, suy nghĩ.

      "Đúng như thế đấy, cháu có thể mặc kệ người khác gì nhưng mỗi người là cá tính, phải gia đình nào cũng giống gia đình nào, cháu thể áp đặt suy nghĩ của cháu lên người khác, bởi vì suy nghĩ của mỗi người giống nhau." Người phụ nữ nở nụ cười, đôi mắt xanh biếc sáng lên.

      "Nhưng tất cả những điều đó đều là bối cảnh, cũng phải do chúng ta lựa chọn, ấy rời bỏ cháu mà?" Lệ Tâm Vũ thể đồng ý với điều đó, bởi vì năm năm độc rốt cục là vì cái gì?

      Nhìn có vẻ gì là nguôi giận, người phụ nữ lắc đầu, "Cháu có muốn nghe câu chuyện của ?"

      "Dạ."

      "Năm mười sau tuổi, đến học tập tại Châu Á, ở đó gặp người con trai, người đó và cũng có thai…"

      "Dạ…"

      "Sau đó dòng họ phát ra, ba mẹ tìm được và ngay sau khi sinh đưa bé ra đem nó , kết quả là được nhìn thấy con mình."

      Lệ Tâm Vũ cau mày, nheo mắt nhìn người phụ nữ.

      " luôn nhớ con của , và lúc đó cũng bởi vì vẫn còn rất người đó nhưng vì dòng họ, thể chấp nhận người đó và cũng thể nuôi con của cho nên cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với cả hai." Người phụ nữ thở dài.

      Lệ Tâm Vũ nhìn bà chăm chú, nên lời.

      "Lúc đó thực rất người đó và cũng rất nhớ con, nhưng nỗ lực để được sống với họ bởi vì đủ dũng khí dám với ba và mẹ của , cũng chịu tận dụng mọi cơ hội và sau đó buông xuôi. Sau này qua truyền thông nghe được tin tức về con trai của , nó rất khổ sở, nó bị người ta gọi là con hoang."

      Lệ Tâm Vũ mở to mắt kinh ngạc,

      "Năm con trai mười bảy tuổi tìm được nó, xin lỗi nó, giải thích với nó về thân phận của , và nghe nó kể tất cả mọi chuyện, nó rằng nó thích bé, bé hiền lành, luôn quan tâm đến nó, và cũng đến để xem bé đó là ai. Lúc đó với nó hãy sống với nhưng vì tình cảm giành cho bé đó, nó từ chối."

      Lệ Tâm Vũ nhìn người phụ nữ xinh đẹp quý phái, mặc dù tức giận nhưng thể phẫn nộ với người này… Bởi vì bà là.. bà là…

      "Sau này có ngày, nó đồng ý với , muốn nhận thân phận trong dòng họ. Cháu thể biết được rằng con trai mặc cảm thế nào đâu, vì bé nó có tình cảm mà nó nỗ lực, cố gắng để xứng với bé đó. Đến đất nước xa lạ, để được mọi người chấp nhận nó mặc kệ việc bị người ta chỉ trỏ, ngôn ngũ bất đồng, bởi vì tất cả những điều đó là vì…người nắm giữ trái tim nó."

      Lệ Tâm Vũ cúi đầu, hai tay nắm chặt run run đặt đùi.

      " bé đó cũng khổ nhiều cần phải nữa nhưng con trai cũng đau khổ, khi bé đó cắt đứt mọi liên lạc với nó, nó vẫn luốn muốn gặp lại bé đó, tình cảm của nó vẫn thay đổi…" Người phụ nữ đưa tay lên vuốt ve đầu . "Nếu bé đó có thể tha thứ cho nó mà phải ? Cho dù muốn phạt nó thế nào cũng được nhưng hãy để nó được ở bên cạnh người mà nó , để nó là người hầu cũng được cần để ý đến nó cũng được, bởi vì nó ngốc nghếch, làm những việc ngốc nghếch chỉ vì nó quá bé đó, phải vậy con?"

      đột ngột xuất , đứng trước mặt người phụ nữ.

      "Xin hỏi…"

      Lệ Tâm Vũ ngẩng đầu lên.

      "Xin hỏi có phải bà là công chúa Anja ?"

      Công… Công chúa?

      "Tôi còn là thành viên của hoàng gia, giờ tôi là phu nhân Lars." Người phụ nữ cười đáp lại.

      "Là bà sao? Công chúa Anja… À! , là phu nhân Lars, xin chào." vui sướng đưa tay ra.

      Lệ Tâm Vũ sững sờ rất lâu mới mở miệng.

      nghe lầm chứ? Công chúa? Phu nhân Lars? Người phụ nữ này từng là công chúa sao?

      Vậy có thể hiểu ra rằng bà buộc lòng phải bỏ Tương Vệ lại bởi vì ba mẹ của bà bắt bà về Vương Quốc

      Nhưng… Còn Tương Vệ…

      lúc lâu, kia cuối cùng cũng vui vẻ mất.

      Người phụ nữ đứng dậy, nhìn Lệ Tâm Vũ, "Vì cháu mà con trai rất vất vả, nó thực rất cháu."

      "Cháu…" Bình tĩnh lại, Lệ Tâm vũ đứng dậy dám nhìn vào người phụ nữ đó.

      " phải cám ơn cháu vì cháu thương con trai , bởi vì làm tròn bổn phận của người mẹ, cháu khiến nó mở lòng ra. Cám ơn cháu."

      "Dạ… phải". Lệ Tâm Vũ lắc đầu.

      " cầu cháu tha thứ cho Vệ Đức bởi vì đây là chuyện giữa cháu và nó, nhưng có thể xin cháu ? Xin cháu hãy cho nó cơ hội, cháu cần phải tha thứ cho nó, nhưng xin cháu hãy để cho nó được nhìn thấy cháu, nếu phải cháu ai có thể khiến nó vui vẻ, cả người mẹ nó là ta cũng vậy." Bà vỗ lên đầu .

      Rồi bà giọng tiếp:

      "Nếu có cơ hội, lần sau cháu có thể đến nhà của … Với tư cách là vợ của Vệ Đức, nếu cháu muốn cháu có thể đưa con trai của cháu đến, trong nhà có tiếng cười của trẻ con rất yên ắng, chỉ có đứa con trai là Vệ Đức, còn dượng của nó… nghĩ có lẽ ông ấy cũng rất vui khi biết mình lên chức ông, dĩ nhiên tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của cháu, dù sao thằng bé cũng do cháu vất vả sinh ra nó, nó là con của cháu, mọi người thể bắt buộc cháu."

      Lệ Tâm Vũ cắn mội gật đầu sau đó nhìn người phụ nữ xa dần.

      Trời ơi! người từng là thành viên của hoàng gia…

      Cái tên ngốc nghếch kia… Vì còn chịu cực cái gì? là con của Lệ Minh Kiệt đủ cực khổ rồi? Vậy mà tại lại là con trai của công chúa hoàng gia, càng cực khổ, phải người dân đất nước này đều biết chừng rất nhiều người ở các quốc gia khác cũng biết

      Đồ đại ngốc, sao phải rước khổ vào người.

      lau nước mắt.

      Đột nhiên, tâm trạng của tốt hơn hẳn.

      quay người , nở nụ cười.

      phải quay lại.

      bước chân đến với người đàn ông của .

      cần phải về nhà, về nhà của … Nơi cảm thấy hạnh phúc.

      À! Đúng rồi. cần phải gọi điện cho ba rằng ba cần cho người đến đón bởi vì quyết định miễn cưỡng tha thứ cho ba của thằng nhóc con, người đàn ông mà .

      Còn kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới và cả ước mơ tổ chức triển lãm ảnh… Tạm thời gác qua bên.

      Sau này vẫn còn cơ hội, tại người muốn gặp nhất là người đàn ông của và cũng là người , Tương Vệ của .

      ĐOẠN KẾT

      phải là con khỉ trong vườn bách thú cũng phải là người mới từ núi xuống cũng phải là bức tượng cổ trong bảo tàng… Thế nhưng khi ở đây lại trở thành đồ vật được triển lãm.

      Người nhà của người phụ nữ đứng trước mặt nhìn bằng ánh mắt tò mò.

      "Con là con trai của công chúa hả?" Phương Đồng Ân e dè hỏi.

      Cả tháng nay mẹ vợ ngày nào cũng hỏi câu này, Tương Vệ cười khổ gật đầu.

      "Ồ, trừ điểm." Danh tiếng của nhà họ Lệ còn chưa đủ sao giờ lại thêm chuyện này. Phương Đồng Ân quay người vào nhà.

      Mặt Tương Vệ cứng đờ, mấp máy môi.

      "Có là con trai của công chúa Vương Quốc ?"

      Cúi đầu xuống, nhìn em của Lệ Tâm Vũ gật đầu… bé cũng hỏi cả tháng nay vấn đề đó.

      "Ồ, tệ ." Trời ơi! Danh tiếng của mình ba đủ khiến thấy phiền phức giờ lại thêm ông rể là con trai của công chúa… cần!

      em lắc đầu, quay người bỏ .

      Tương Vệ méo miệng, vẫn đứng ở cửa dám bước vào phòng vì chủ nhà chưa có lời sao dám vào.

      "Cậu… Cho hỏi tôi phải xưng hô thế nào với con trai của công chúa?"

      Đây là cha của mẹ Lệ, ông ngoại của Lệ Tâm Vũ, ông hỏi vấn đề này biết bao nhiêu lần.

      Sau khi mẹ kết hôn với cha dượng, ông từ chối tước vị của hoàng gia cho nên mẹ cũng mất thân phận công chúa, về lý mà cũng là người dân bình thường.

      "Dạ có gì thay đổi, ông ngoại gọi cháu là cháu trai." Tương Vệ lễ phép với ông.

      "Chà, căng nhỉ." Ông ngoại vừa vừa lắc đầu sau đó cũng mất.

      Danh tiếng của con rể ông đủ vang dội, giờ thêm thằng cháu rể nổi tiếng… Gia đình xáo xào? Cuộc sống của lão già này sao có thể gọi là yên bình?

      Từ trước đến giờ ông đều bị người ta gọi là "cha vợ của tổng giám đốc nổi tiếng" chẳng ai gọi tên ông. Giờ có lẽ người ta gọi ông là "ông ngoại của con trai công chúa". Đời đúng là đủ kiểu xưng hô?

      Trong khoảng thời gian ngắn ở cổng chỉ còn mình Tương Vệ.

      "Haizzzz…. là…" khẽ thở dài.

      Đột ngột, cánh cổng bật mở.

      Tương Vệ ngẩng đầu lên vội buột miệng.

      "Ba."

      Lệ Minh Kiệt hừ tiếng coi như người vô hình, mỉa mai: "Tôi là ba cậu từ khi nào? Tôi chỉ có hai đứa con làm sao bỗng dưng có thể thành ba của người cao quý như cậu?" Sao đó ông vào trong nhà.

      Lần nào gọi ông là ba cũng bị như vậy. Tương Vệ thể mở miệng phản bác lại, có cảm giác như cơn gió lạnh thổi thốc qua khiến lạnh run.

      "Ba có hình treo ở sảnh thần minh, ba làm gì ở đây vậy?"

      Tương Vệ mấp máy môi. Mặc dù và Tâm Vũ giải thích với thằng nhóc là ba nó chưa có chết vậy mà nhóc con vẫn cứng đầu cứng cổ gọi là "Ba có hình treo ở sảnh thần minh"… đáng thương.

      "Ba…" Thực cũng biết phải trả lời con như thế nào.

      là người có tư cách để là nửa kia của Tâm Vũ nhưng tại sao người nhà của sau khi biết được thân phận của lại tỏ ra lạnh nhạt với , hề nở nụ cười với và cũng chẳng thèm quan tâm đến .

      Nhóc con quên nhiệm vụ mẹ giao cho, tốt bụng . "Mẹ ba có thể vào trong nhà ăn cơm."

      Rốt cục cũng được vào nhà.

      Tương Vệ đột nhiên cảm thấy vợ mình giống như thiên thần, chỉ có là muốn gọi vào nhà…

      "Bà ngoại , vì ba được chào mừng ở đây nên ăn cơm xong ba là người rửa chén.

      Nụ cười môi Tương Vệ tắt phụt, đứng khựng lại.

      được chào mừng? Đây là những lời lần đầu tiên nghe được, tại sao lại được chào mừng ở đây?

      "Dì Út dì ghét nhất là những người nổi tiếng, nên bữa cơm trưa nay dì cho ba ăn tôm, dì còn ba ăn cơm xong nên khỏi đây để hàng xóm nhận ra."

      Tương Vệ hiểu rốt cục có chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà hạnh phúc này.

      "Cụ … Tốt hơn ba hết nên về Vương Quốc , cụ muốn có người cháu rể nổi tiếng."

      Tương Vệ cuối cùng cũng hiểu ra được tình.

      "Mẹ …"

      Mẹ thằng nhóc cũng gì sao? Tương Vệ đổ mồ hôi hột.

      Chẳng phải tha thứ cho rồi sao? Chẳng phải cho cùng chăm sóc thằng nhóc này sao? Chẳng phải rằng đưa con gặp mẹ và dượng sao? Vậy mà còn gì nữa.?

      "Mẹ phải rửa tay mới được ăn cơm."

      ngờ đó là câu , Tương Vệ hơi sửng sốt.

      "À! Ông ngoại cũng …"

      Tương Vệ nhìn nhóc con, có lẽ ba vợ chỉnh .

      "Ông ngoại ăn cơm xong đấu với ba ván cờ, ông lần trước do mắt ông ngoại có vấn đề mới thua ba." Báo cáo xong tình hình, thằng nhóc cười he he rồi cầm chén cơm chạy vào nhà.

      Tương Vệ mở to mắt nhìn thằng con.

      Mắt sáng lên… Ba vợ từng với như vậy.

      cách khác, ông vẫn muốn giao con rượu của mình cho .

      Được! hiểu.

      Để nhận được chấp nhận của tất cả mọi người, quyết liều phen…

      HẾT

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :