1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có yêu mới ghen - Hàn Viện (Hoàn-10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 5

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      [Bơ]: Như Bơ ở chương trước cảnh nóng trong truyện này hơi nặng đô nên tới đoạn ngăn cách 13 sao chính là cảnh báo nha. [​IMG] Rating 19+ nha.

      Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

      Trong phòng Tương Vệ sớm biết chuyện này xảy ra, mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lệ Tâm Vũ.

      "Tương Vệ, sao cậu lại dọn ? Mẹ tớ chuyện này quyết định từ trước nhưng tại sao cậu lại cho tớ biết? Cậu ở lại nhà tớ rất tốt mà, tại sao cậu lại ?"

      Từ nhà họ Lệ đến khu Tương Vệ sống mất gần 25 phút bộ nhưng chỉ mất khoảng 13 phút để chạy được đến đây.

      "Vào nhà ". nghiêng người để vào phòng, vẻ mặt bình thản khiến người khác đoán được tâm trạng của .

      Lệ Tâm Vũ mới thở ra hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng trong trái tim cứ nhoi nhói, đau đau.

      "Tớ vừa mới mua mấy bình nước ngọt, cậu muốn uống gì?" Giọng của khá bình tĩnh ăn nhập gì với thái độ hoảng loạn của .

      lắc đầu rất muốn được biết đáp án, đứng ở ghế sofa nhìn chớp mắt.

      Nhìn ánh mắt kiên trì của , Tương Vệ thở hắt ra.

      muốn trước tiên cần phải bình tĩnh sau đó giải thích với , và cũng là để xem thái độ của như thế nào trước khi với việc mình đột ngột nước ngoài… Và thấy phẫn nộ như vậy thể phủ nhận rằng điều này khiến thấy hí hửng.

      Điều đó có nghĩa là cũng để ý đến ?

      Điều đó có nghĩa là cũng có cảm giác với ?

      Điều đó có nghĩa là thấy luyến tiếc khi dọn ?

      có thể tự cao được chứ? Có thể cao hứng được chứ? Và cả đắc ý nữa?

      Cầm bình nước trái cây đưa cho Lệ Tâm Vũ, Tương Vệ kéo ngồi xuống ghế sofa.

      "Sóng gió qua rồi, tớ nghĩ đến lúc tớ phải dọn , đó là chuyện dĩ nhiên." dịu giọng .

      " ai đuổi cậu , cho dù cậu ở mãi nhà tớ, cả nhà đều chào mừng cậu." phản bác lại.

      "Như vậy là ích kỷ, Tâm Vũ, dù sao tớ cũng là người ngoài, , cho dù có họ hàng chăng nữa cũng thể ở mãi trong nhà cậu… Đằng này để thằng con trai thân thích ở trong nhà có con , đó là chuyện rất kỳ cục."

      Khi sóng gió nổi lên, chỉ riêng việc đưa về nhà mình vô cùng cảm kích, làm sao có thể ở mãi đó khi mọi chuyện tạm lắng xuống?

      Với lại… Vì tương lai, đến lúc phải đưa ra quyết định của mình.

      "Tớ… Tớ biết, nhưng sao cậu tiếng nào với tớ mà dọn ? Tất cả mọi người trong nhà tớ đều biết, chỉ có mình tớ… Cậu nghĩ gì vậy hả?" thân với nhất nhưng tại sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình biết gì cả?

      "Tâm Vũ, sở dĩ tớ cho cậu biết, là bởi vì tớ sợ cậu có cảm xúc kích động như lúc này."

      "Chỉ vì vậy mà cậu cho tớ biết hả? Giờ tớ biết rồi, tớ vẫn chạy đến hỏi cậu đó thôi? Cho dù tớ chạy tìm cậu, đến khi khai giảng hai chúng ta vẫn được học cùng trường phải thế ? Tụi mình luôn bên nhau, tiếp tục học tập, trở thành chủ đề cho cả trường bàn tán, đến lúc đó… Tớ còn trách cậu được sao? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?"

      lẽ muốn nhìn thấy nổi cáu?

      Đúng vậy, có lẽ việc Tương Vệ rời khỏi nhà đó việc vốn dĩ phải như thế, Lệ Tâm Vũ có tư cách gì để cảm thấy bất mãn… và cũng thể giữ lại… nhưng… Nhưng cho rằng dù sao cũng quen biết nhau gần năm năm, cũng ở chung với nhau lâu như thế, có số việc có thể thay đổi, cảm giác cũng thay đổi, phải thế ?

      Tại sao có thể dọn tiếng nào với ?

      Tương Vệ nhắm mặt lại, khi mở mắt ra, đôi mắt xanh biếc tràn ngập xin lỗi.

      Vì tương lai của , buộc phải buông tay, phải trở thành người để ai có thể coi thường, trở thành người đàn ông xứng đôi với .

      "Tâm Vũ… Tớ định học cùng trường đại học với cậu. Thực ra… Ngày mai tớ rồi…"

      Đầu óc trở nên trống rỗng, Lệ Tâm Vũ kinh ngạc, sợ hãi hỏi: "Cậu định học cùng trường đại học với tớ? Vậy cậu đâu? Cậu đâu hả?"

      "Người thân của tớ đến tìm tớ, tớ định ." Tương Vệ vui vẻ .

      Người… người thân? ?

      nheo mắt lại, "Cậu tới ba cậu hả? Chú ấy tìm cậu sao? Và cậu đồng ý sống với chú ấy rồi sao?"

      " phải… Tâm Vũ, là…"

      "Tại sao cậu lại dễ dàng nghe lời chú ấy như vậy? Cậu quên rồi sao, khi cậu bị phóng viên vây quanh, chú ấy ở đâu? Khi cậu cần người nhà trợ giúp chú ấy ở đâu nào? Sao cậu lại dễ dàng mềm lòng như vậy hả? Cậu nên biết rằng chính chú ấy là người làm cậu suy sụp, chú ấy khiến cậu đau lòng, cậu phải để chú ấy nếm trải nỗi đau đó."

      "Tâm Vũ, cậu đừng kích động, cậu hãy nghe tớ ."

      "Cậu sao có thể cứ ? Làm sao cậu lại đột ngột quyết định như vậy? Tớ…"

      "Tâm Vũ, phải người đàn ông đó đến tìm tớ… mà là mẹ của tớ…"

      "Mẹ… mẹ? Là mẹ của cậu hả?" Mẹ của … chẳng phải bỏ rơi sao?

      "Đúng vậy, mẹ tớ đến tìm tớ, mẹ mất rất nhiều thời gian mới tìm được tớ… Mẹ tớ thực ra rất tớ, mẹ bỏ rơi tớ, chỉ vì thân phận của mẹ… Tớ cảm nhận được rằng mẹ tớ rất tớ."

      "Vì thế cho nên?"

      "Cho nên tớ quyết định sống với mẹ, tớ nghĩ rằng… Tớ muốn được sống cuộc sống gia đình đúng nghĩa."

      "Nhà của tớ sao! Tớ rồi, ba tớ, mẹ tớ, em và ông ngoại tớ đều là của cậu, nhà tớ cũng vậy…" Sắc mặt Lệ Tâm Vũ trở nên hoảng loạn, cắt ngang những lời định , thể phủ nhận rằng chưa thực chuẩn bị tâm lý cho việc có ngày phải sống xa nhau, dám nghĩ đến việc còn được gặp .

      "Tâm Vũ, đó là điều thể nào có thể thực được, cho dù cậu muốn chia sẻ với tớ nhưng tớ vẫn là người ngoài."

      "Cho nên… cậu mới với mẹ?"

      "Đúng vậy, tớ muốn theo mẹ đến ." Tương Vệ gật đầu, thái độ chắc chắn, chuyện quyết có khả năng thay đổi.

      "Cho nên… A… Cậu bỏ rơi tớ… , cũng thể rằng tớ bị cậu bỏ rơi, quan hệ giữa tớ và cậu vốn dĩ rất mơ hồ, cậu và tớ là bạn, mà cũng chẳng phải là bạn thực , là người của nhau càng phải… Từ đầu đến cuối quan hệ giữa tụi mình vốn có đáp án, tất cả đều do tớ nghĩ quá nhiều, tớ… tớ cho là tớ đúng…" Sắc mặt trắng bệch, trong lòng trở nên trống trỗng, xót xa. cắn môi, hai mắt cay cay.

      … Sau này được gặp nữa… đến nơi rất xa. Vương Quốc , đó là đất nước xa lạ với .

      Trong khoảng thời gian ngắn, gì với nhau.

      Lệ Tâm Vũ cúi thấp đầu, cổ họng khô rát, đau đớn.

      muốn với đừng cùng với mẹ, muốn ở lại với , chỉ biết mình thôi, đừng quan tâm đến bất kỳ ai khác, tiếp tục ở lại… Nhưng thể!

      thốt lên được lời tạm biệt, thể nào có thể ra được, cảm giác của lúc này… ghét việc phải rời xa , ghét việc được gặp … Và thích , thích đến mức muốn chia tay như thế này.

      Quay người, giống như sợ thú dữ rượt đằng sau, rất muốn chạy trốn, ghét việc mình bỗng dưng trở nên yếu đuối, ghét việc mình lại ích kỷ như vậy, và ghét nhẫn tâm của .

      Thấy vội vã muốn bỏ , Tương Vệ vội ôm chặt lấy , "Tâm Vũ, khoan , cậu hãy nghe tớ …"

      "Tớ nghe gì nữa cả. Cậu còn biết gì ngoài câu tạm biệt tớ? đến lúc tạm biệt được rồi đó, đừng lén lút nữa, cậu lựa chọn việc giấu diếm tớ tại sao cậu ra hả?" Tại sao lại thấy đau lòng như thế này? Tại sao lại trở nên tham lam đáng sợ đến vậy?

      đưa tay ôm Lệ Tâm Vũ đánh đấm vào ngực mình, biết đau lòng nhưng còn cách nào khác, vẫn phải buông tay để .

      "Tâm Vũ, cậu hãy cho tớ thời gian, để được ở bên cậu, tớ cần phải làm vài việc… Tớ thích cậu, Tâm Vũ, phải chỉ là thích đâu mà tình cảm của tớ dành càng ngày càng nhiều thêm… Tớ cũng biết có phải tớ cậu hay nhưng với tớ mà , việc rời xa cậu cũng khiến tớ rất đau lòng."

      rốt cục gì vậy? Vì muốn được ở bên mà phải làm số việc? Rồi rời xa cũng thấy rất đau lòng?

      thể nào hiểu được, chỉ biết cắn môi nhìn bằng đôi mắt đỏ hoe.

      "Hãy chờ tớ… Tâm Vũ, hãy chờ tớ, tớ nhất định trở về, khi nào tớ trở về, tụi mình mãi mãi được ở bên nhau."

      "Chờ cậu hả? Tương Vệ, cậu đừng câu nặng gánh như vậy, tớ chỉ mới mười tám tuổi thôi, tớ thể nào biết được vì sao cậu lại phải rời xa tớ? Còn muốn tớ chờ cậu? Chờ bao lâu? Tại sao tớ phải chờ cậu? Tại sao hả? Chờ, ai có thể lấy tương lai ra đảm bảo?"

      Cả hai đều còn rất trẻ, thể biết trước được tương lai của mình, nếu chia tay, tất cả còn gì để với nhau?

      " được là làm được, Tâm Vũ, hãy tin , vì em, chuyện gì cũng làm." Ôm chặt lấy , Tương Vệ thầm . [Bơ: Thực biết nên đổi cách xưng hô là em lúc nào vì trong bản convert toàn ta-ngươi thôi.]

      Lệ Tâm Vũ gì, cả người run rẩy.

      Chờ đợi là việc rất đáng sợ, lỡ như người muốn gặp đến, bị kỷ niệm dày vò.

      Đôi mắt ngập trong nước mắt, mọi thứ nhòe nhoẹt, cứ nghĩ đến cảnh phải chia tay mà thấy nao lòng, nghĩ đến cảnh người nhất sắp phải xa thể được bất kỳ điều gì.

      Từ từ quay người lại, uể oải dán vào người , gật đầu cũng lắc đầu chỉ vươn tay ra và túm lấy quần áo cách bất lực, mệt mỏi vùi đầu vào ngực .

      cam tâm, muốn để . muốn bắt lại, muốn trói bên mình, muốn…

      nghe thấy gì, Tương Vệ thở dài, nâng cằm lên dịu dàng lau những giọt nước mắt nóng hổi cho .

      "Đừng khóc nữa…" chưa bao giờ nhìn thấy khóc, vậy mà bây giờ lại khóc khiến thấy đau.

      "Nếu như em đừng nữa phải ?" nghẹn ngào . Nếu có thể, làm tất cả để giữ lại.

      Khẽ thở dài, cúi xuống hôn lên nước mắt và môi .

      " về. Nhất định là như vậy."

      Chừng nào? Năm nào? ra sức lắc đầu, câu muốn nghe phải câu đó.

      " viết thư cho em, mỗi ngày bức cho đến khi nào trở về." thề với .

      Nếu tin, nữa phải ?

      Ghé sát vào gương mặt , thầm .

      "Ngày nào cũng gọi điện cho em, để em luôn có cảm giác ở bên cạnh em."

      Gọi điện? thèm, thèm được ôm , được nhìn thấy , biết vẫn ở bên , đưa chơi, cả hai cũng dã ngoại, luôn và luôn ở bên nhau.

      " …"

      nghe, muốn nghe gì nữa.

      Mở đôi mắt sũng nước, Lệ Tâm Vũ đưa hai ra áp vào mặt như muốn để ghi nhớ mãi trong trong tim gương mặt của người .

      Nhón mũi chân, dán đôi môi đỏ vào đôi môi mềm mại của .

      *************

      Hai bờ môi run rẩy, mùi hương quen thuộc nhưng cảm xúc lúc này lạ lẫm quá, Tương Vệ mở to mắt. Hành động của khiến xúc động thể nhúc nhích.

      "Tương Vệ, em… rất …" Giọng của thầm vào tai , hạ quyết tâm cho biết tình cảm trong tim , bởi vì sợ nếu hôm nay ra còn dịp nào nữa.

      Sau khi ra câu đó, ngực nhói đau, nỗi đau thể nào nguôi ngoai.

      Đầu như có bom nổ, trừ câu vừa thủ thỉ ra nghe thấy bất kỳ điều gì khác, hai bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra.

      Lý trí mách bảo cần phải đè nén những khao khát và rung động mãnh liệt nếu trở nên mất tự chủ.

      "Tương Vệ, em… em thấy rất đau… Tại sao lại đau như vậy?" Nếu biết trước việc , nhất định nảy sinh tình cảm với .

      Đưa hai tay cứng ngắc lên, Tương Vệ nhìn chăm chú, có vẻ như lý trí biến mất, nở nụ cười gượng gạo.

      " hề muốn làm em đau khổ, muốn em được hạnh phúc, có cảm giác… Được em , rất hạnh phúc và thấy mình may mắn."

      ? Có thấy hạnh phúc ? Nếu thực như vậy, tại sao thể bằng được tình máu mủ trong ?

      "Tâm Vũ, hay chờ nhé." Cúi đầu xuống, ôm và hôn vào môi .

      Hai cơ thể dựa sát vào nhau, Lệ Tâm Vũ thể tưởng tượng được, khi hôn lên đôi môi mềm mại cũng giống như mình hôn lên mu bàn tay, thế nhưng khi hôn , tim bỗng dưng đập nhanh dữ dôi, cổ họng khô khốc.

      Quanh đều bị vây kín bởi mùi của , mùi hương nhàn nhạt khiến người ta đê mê, hơi thở nam tính, và rất thích mùi hương này, cảm thấy an tâm, ấm áp khi có bên cạnh.

      Nhưng … muốn rời xa ..

      Mở to mắt nhìn gương mặt gần sát… Tương Vệ của , lòng lại nhói đau.

      liều mạng vòng tay ôm chặt cổ , điên cuồng mút chặt lấy bờ môi .

      Được hôn người con mình thích, nụ hôn của Tương Vệ càng trở nên cuồng nhiệt, chiếm trọn bờ môi , muốn cả hai tan vào nhau, liền ôm chặt lấy .

      Nụ hôn dịch xuống cổ, hơi thở gấp gáp, cách nào có thể khống chế được dục vọng thổi bùng trong , cánh tay siết chặt eo .

      thể ra thành lời, nước mắt lại chảy dài trước hành động thân mật của , Lệ Tâm Vũ ôm cổ , muốn buông ra dù chỉ là khắc.

      Dục vọng đều làm mờ mắt cả hai, lý trí bị bỏ lại đằng sau, quan hệ của cả hai lên bước tiến mới.

      Nằm chiếc giường lớn, giương đôi mắt mơ màng, cắn môi nhìn người con trai nằm người mình.

      vẫn do dự.

      muốn dừng lại, muốn kiềm chế, cho nên đặt tay lên vai kéo xuống tìm môi và hôn cuồng nhiệt.

      Rời khỏi môi thở gấp, Tương Vệ cố kiềm chế để dục vọng lưng chừng trong thế nhưng tự chủ được nữa, và cũng kịp để dừng lại, cúi đầu xuống cắn mút tai , sau đó cổ và dịch người xuống cởi quần áo , dán môi lên khuôn ngực nóng bỏng trắng mịn.

      Cả hai vuốt ve cơ thể nhau, tim đập mạnh, hơi thở nóng rực, dục vọng bùng cháy.

      Hai cơ thể trần trụi dán vào nhau kẽ hở, run rẩy trong vòng tay mạnh mẽ, khắp người mồ hôi nhễ nhại.

      Nhắm mắt lại, cơ thể nóng rực của truyền nhiệt qua cơ thể , đầy kích thích, còn là chính mình.

      "Tương Vệ…" giọng gọi , tự chủ trong dần biến mất.

      Cảm nhận được cơ thể mình được vuốt ve, nhiệt độ lên cao, miệng khô khốc, Lệ Vũ cắn môi để cơ thể tận hưởng sung sướng do mang lại.

      Tay xoa lên bên ngực , miệng ngậm bên còn lại, như người say rượu, vừa đau đớn vừa sung sướng, hai tay luồn vào tóc .

      Cơ thể trắng nõn trong bỗng chốc hồng lên ấm nóng, kích thích Tương Vệ, khao khát , hai mắt sáng rực, hơi thở dồn dập, tim đập dữ dội.

      Khuôn mặt người con dưới cơ thể ửng hồng, khẽ rên rỉ, da thịt mềm mại khiến đê mê, cúi đầu hôn , hai tay dịu dàng vuốt ve làn da mịn màng.

      Tim đập càng lúc càng mãnh liệt, tay lần xuống đùi tách hai chân ra. có cảm giác ở dưới dội lên cảm giác lạ lẫm vừa khiến sợ hãi nhưng cũng khiến háo hức mong chờ, đầu óc nghĩ được gì khác.

      kích thích này khiến sung sướng, đê mê, bàn tay vẫn vuốt ve , lướt đến đâu cơ thể rạo rực đến đó, cả hai quấn chặt lấy nhau.

      Nhìn đôi môi đỏ mọng thốt ra tiếng rên rỉ, cơ thể nóng rực bên dưới, Tương Vệ đưa tay xuống dưới, đưa biểu tượng dục vọng ngóc cao đầu chậm rãi để trước cửa mình ướt át của .

      Cơn đau đớn dội lên thấu xương, Lệ Tâm Vũ mở to mắt, khép chặt hai chân lại, nước mắt trào ra, cắn chặt môi, vừa kinh hoàng vừa đau đớn.

      Cơ thể như bị xé toạc, dù cho dè dặt đẩy vào cơ thể , dù cho cố nhẫn nhịn bắt buộc bản thân thực từng chút , nhưng cơn đau báo trước rất khủng khiếp.

      duỗi tay đẩy ra, bật khóc.

      Tương Vệ cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi run rẩy của , ánh mắt như muốn xin lỗi . Nghe tiếng rên rỉ bên tai, Lệ Tâm Vũ từ từ mở mắt ra nhìn Tương Vệ nằm dám làm gì nữa, nhưng mắt bị ngọn lửa dục vọng che kín, cơ thể càng lúc càng nóng, bởi vì thấy đau nên dừng lại.

      Tiếng thở dốc vẫn dồn dập rót vào tai , ánh mắt ngập trong dục vọng, cố gắng khống chế bản thân, chờ đợi đón nhận mình và lo lắng cho .

      Cơ thể dần thích nghi với cơn đau, tia phản kháng dần mất , vươn tay kéo mặt lại cắn bờ môi .

      "Tương Vệ… Tương Vệ…"

      Nghe dịu dàng gọi tên mình và nhìn bằng ánh mắt nồng nàn, có vẻ như cổ vũ , muốn rằng đau nữa, quen… … Vậy là có thể cùng đến tột đỉnh của ái ân.

      Tương Vệ đè nén dục vọng nữa, ánh mắt trở nên mê đắm, nâng mông lên, để biểu tượng dục vọng vừa rời khỏi nhàng chậm rãi và sau đó đẩy sâu vào.

      Miệng bật ra tiếng rên rỉ, lúc đầu có hơi khó chịu nhưng sau đó còn thấy đau nữa.

      Biểu tượng dục vọng nóng rực nhàng di chuyển trong , sau đó càng lúc càng trở nên mạnh bạo.

      Lý trí hoàn toàn bị vùi sâu trong dục vọng.

      Xen lẫn trong cơn đau đớn là sung sướng do khoái cảm mang đến, cơ thể còn gồng lên nữa mà dần thả lỏng, tất cả bỏ hết lại đằng sau.

      Miệng nũng nịu rên rỉ, cắn chặt môi, hai mắt trở nên đê mê, móng tay trượt dài lưng làm xước đường.

      Được chiếm đoạt, được xâm lược, được ôm ấp, thể nào tưởng tượng được rằng làm chuyện đó lại thích thú đến vậy, hai chân quấn chặt quanh eo .

      Tương Vệ tự chủ được lại điên cuồng rút ra rồi lại đút vào, muốn dừng lại.

      Hóa ra đây là mùi vị của ôm ấp, hóa ra đây chính là tuyệt vời mà quan hệ tình dục mang đến, cả thể xác và tâm hồn của cả hai đều quấn chặt vào nhau, có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của thứ trái cấm mà người ta thường đến.

      nhắm nghiền hai mắt lại thả phanh dục vọng cuồn cuộn vào trong cơ thể .

      Mùi vị tình dục làm con người ta hoàn toàn đánh mất tự chủ và chôn vùi nó trong cơ thể.

      Lúc này cả hai cơ thể hòa vào làm , dữ dội, ấm nóng, mãnh liệt, nỉ non, rên rỉ, cả hai là , cùng tấu lên giai điệu ái ân.

      Khoái cảm ập đến, như nỉ non van vỉ .

      Tương Vệ thở dốc ôm mông gầm lên tiếng, sung sướng lên đến đỉnh điểm.

      Cả hai quấn chặt lấy nhau như tan chảy vào nhau.

      Tất cả mọi thứ biến mất, thế giới mới, nơi con người thể thở được hay đúng hơn là quên mất phải hít thở, cả người kiệt sức nhưng thỏa mãn những khát khao cháy bỏng đê mê.

      Khắc sâu trong lòng sung sướng có này này, để ngọn lửa tình bùng cháy dữ dội này tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể trước khi chia tay, cần phải ôm nhau chặt, để những khát khao được có nhau vẫn mãi còn…

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 6

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      Tâm Vũ, nhớ em, rất rất rất nhớ em…

      Đồ tồi!

      Lệ Tâm Vũ hừ tiếng, ném bức thư xuống đất.

      Viết thư làm gì? Thế kỷ 21 rồi mà còn ngồi cặm cụi viết thư? Điều muốn là nhìn thấy ! Đồ tồi!

      trừng mắt nhìn bức thư dưới đất, bỗng dưng có cảm giác nó như đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi nhưng dù cơn giận bốc cao ngùn ngụt trong đầu, vẫn ngồi xổm xuống nhặt bức thư lên bỏ vào trong ngăn kéo.

      Lệ Tâm Vũ trải qua năm nhất đại học nhiều màu sắc tươi mới nhưng hề cảm thấy vui vẻ.

      Đó là , ai tinh ý nhìn vào cũng biết điều đó.

      Những người trong gia đình họ Lệ đều biết lý do tại sao nhưng ai ra để đau lòng, hơn nữa nếu ra Lệ Tâm Vũ tức giận, và trụ cột của Lệ gia cũng nổi cáu.

      Thực ra, chuyện này phải chuyện , nếu như mẹ Lệ dùng dịu dàng của mình áp chế ba Lệ dĩ nhiên có người rất thảm.

      "Chị, điện thoại của chị." Em Lệ Tâm Vũ đứng ngoài cửa gọi to.

      " nghe, chị có nhà." Lệ Tâm Vũ đáp lại, lười biếng nằm giường, nhúc nhích.

      "Sao lần nào chị cũng như vậy, làm khó em quá à, Tương cũng đáng thương mà!". em tức giận .

      "Chị còn đáng thương hơn ta." Lệ Tâm Vũ gào lên. thực rất đáng thương, vừa độc vừa đáng thương.

      Em Lệ Tâm Vũ đứng ở cửa lảm nhảm hồi rồi xuống lầu.

      Lệ Tâm Vũ trừng mắt nhìn trần nhà, rồi quay người kéo chăn trùm kín đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ướt bên gối.

      … rất nhớ Tương Vệ.

      Chia tay rất đau khổ… Quen với tồn tại của ai đó, thói quen khó bỏ, mặc dù bên cạnh vẫn có rất nhiều bạn nhưng tâm trí luôn cảm thấy đơn, xót xa và buồn bã.

      có dũng khí đến Vương Quốc tìm , thà cắt đứt mọi liên lạc với , bởi vì sợ ích kỷ của chính mình, khi nghe được giọng của , khát vọng càng chất chứa, càng mong muốn ở bên, trói lại để đâu được nữa.

      Nhưng… Mặc dù cắt đứt mọi liên lạc nhưng vẫn đợi .

      nhất định đợi, đợi đến khi nào cảm nhận được khí vui vẻ với gia đình thực của mình, quay về bên .

      Đến lúc đó, khi trở về, cho biết bí mật.

      Nhưng tại cuộc sống của , tự chăm sóc bản thân mình, học tập tốt và rất nhớ .

      ***

      Đứng trong khu nhập cảnh, Lệ Tâm Vũ dáo dát tìm khuôn mặt quen thuộc trong đám người.

      "Tâm Vũ!" Có ai đó gọi sau lưng.

      mở to mắt, quay người… nhìn thấy Tương Vệ.

      cao lớn, mặc đồ vest, phong độ và tự tin.

      Tương Vệ vừa nhìn thấy người mà mình nhớ nhung, chạy ngay lại ôm chầm lấy .

      "Á… Buông… Buông ra… Em thở được." kích động , muốn chính mình phải bình tĩnh, thế nhưng khóe môi cong lên mỉm cười.

      "Em đến, thực em đến, cứ nghĩ… Tại sao em lại nhận điện thoại của suốt năm qua? Tại sao viết thư cho ?" buông ra, nhìn chằm chằm vào , thấp giọng hỏi.

      "À… Có sao đâu? Vì… Vì… năm nhất bận học." Lệ Tâm Vũ lảng tránh ánh mắt của .

      " rất nhớ em, em là tàn nhẫn, sao em để được nghe giọng em." phát ra chột gia, Tương Vệ vui vẻ vì được gặp .

      ôm chặt lấy , hy vọng rằng ấm áp và hành động của mình biểu lộ cho thấy rằng nhớ đến mức nào.

      Nhìn Tương Vệ với vẻ sung sướng thể giấu nổi, cong môi cười.

      Cuối cùng vẫn chẳng thể nào dối được lòng mình rằng vô cùng nhớ . năm. gửi cho bức thư bên trong có vé máy bay , và quyết định lấy hết dũng khí bay đến đây gặp để thỏa những khát khao mong chờ.

      "A!" lùi lại, tò mò nhận xét .

      "Sao vậy ?"

      " thấy… Hình như em đầy đặn hơn trước." nghiêm túc .

      ngờ lại có thể nhận ra, Lệ Tâm Vũ cứng họng, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh trừng mắt, " biết là mập là xúc phạm người ta hả?"

      Tương Vệ cười đểu: " hả? Nhưng thấy em mập lên rất đẹp, có thịt, ôm em nhiều cảm xúc quá."

      " cái gì đó?" ôm . " cũng rất khác. Vừa cao vừa gầy…" Và nụ cười chói mắt.

      Nhìn , Tương Vệ đột nhiên im lặng.

      Khuôn mặt trưởng thành hơn còn nét trẻ con như năm trước đây, và trông khá dịu dàng thùy mị.

      "Tâm Vũ, em… khác lắm." thể hình dung cụ thể khác ở điểm nào, nhưng có cảm giác người con trước mặt thay đổi.

      " năm gặp nhau vừa mới gặp người ta mập rồi còn người ta khác. Em là em mà. thiệt là." Lệ Tâm Vũ hờn dỗi , sau đó bất mãn cắn môi.

      Chẳng có gì thay đổi cả, mặc dù ở cách xa nhau, tới tận năm, nhưng ánh mắt nhìn vẫn vậy, vẫn tươi cười với , vẫn dịu dàng, thương nồng nàn, vẫn như trước đây khi chưa chia tay, tình cảm vì thế mà nhạt phai.

      khẽ thở dài, cảm giác bất an và khổ sở đều đáng giá, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của , chờ năm để đổi lại vui vẻ này… Với , là gì.

      Nhìn vẻ mặt giận dữ nhưng đáng của , Tương Vệ nở nụ cười, ôm chặt lấy sau đó mới kéo hành lý.

      "Lát nữa em phải giải thích ràng cho lý do tại sao năm qua liên lạc với ? nào! Chúng ta thôi! đưa em xem nhà mới mẹ mua cho."

      "Nhà mới của hả? Mẹ… và sống chung hả?" Lệ Tâm Vũ nghi ngờ hỏi.

      "Bây giờ chưa, vẫn còn phải chuẩn bị vài thứ."

      "Chuẩn bị?"

      "Ừm, nghĩ cần phải có thời gian, vì dù sao thân phận của mẹ bây giờ rất nhạy cảm."

      "Em chẳng hiểu gì cả." Đâu là lần đầu tiên nghe , trong thư hề đến chuyện này.

      "Mấy tháng nữa em biết… có quà muốn tặng em." Tương Vệ cười bí hiểm.

      "Tương Vệ?"

      " nào! Em chưa từng phải ? đưa em chơi, cả tuần này được nghỉ. Nếu nhớ nhầm trường đại học Đài Loan cũng cho sinh viên nghỉ phải ?" Nghe hỏi, giải đáp ngay cho .

      Vừa nhắc đến trường học, Lệ Tâm Vũ sực nhớ ra chuyện, "Tương Vệ, em có chuyện này muốn với , thực ra em tạm thời…"

      "Đợi lát nữa , hai đứa mình lên xe ." cắt lời .

      Khi hai người bước ra sân bay, Tương Vệ đưa vào trong chiếc xe ô tô sang trọng.

      cứng họng nhìn sau đó chậm rãi , " xe này hả?"

      gật đầu, nhìn nở nụ cười.

      "Tương Vệ, em thấy khó hiểu, rốt cục là…"

      "Tâm Vũ, biết có nhiều chuyện em thấy khó hiểu, nhưng em hãy tin , mấy tháng nữa khi tất cả mọi chuyện tốt đẹp, cho em biết đầu tiên, khi đó mời em đến tham dự bữa tiệc." phải tuyên bố với mọi người về , đồng thời cho mọi người biết tình của cả hai, người quan trọng với và sau đó muốn đưa đến .

      , rất khổ sở, rất đơn, càng khao khát càng nhớ nhung, muốn cho tất cả những gì mà có.

      Dĩ nhiên, đó là điều đương nhiên, chắc chắn rằng với năng lực và danh tiếng của giờ, ba của Tâm Vũ nhất định chấp nhận .

      Nhìn Tương Vệ cười thoải mái, ánh mắt tràn ngập tự tin mà chưa bao giờ nhìn thấy ở , Lệ Tâm Vũ cảm nhận được rằng, ở đây rất vui vẻ, chỉ thỏa mãn mà còn rất hạnh phúc.

      Đôi mắt tối , nụ cười trở nên cứng ngắc, giọng hỏi: "Tương Vệ, hạnh phúc lắm hả? năm qua, ở đây chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? Hạnh phúc hơn khi còn ở Đài Loan? có định khi nào về nước ?"

      ở đây, hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh sao?

      Nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của , Tương Vệ gật đầu, "Đúng vậy, ở đây cảm thấy rất vui vẻ, thích cuộc sống ở đây, còn khi nào về nước… Có thể là năm mười năm, về nước, dượng của muốn học tập lâu dài ở đây sau đó đến công ty của dượng làm việc."

      Ở đâu có ở đó có , dù về nước nhưng vẫn cảm thấy tốt đẹp.

      Bởi vì ràng buộc của càng khiến nỗ lực, nắm bắt cơ hội để ai có thể cười nhạo được nữa, muốn tạo dựng nghiệp của chính mình trong vòng năm năm.

      Nhìn gương mặt sáng bừng đầy sức sống, nhiệt tình và hạnh phúc… còn muốn hỏi điều gì nữa chứ? Bởi vì biết được đáp án phải thế ? còn vẽ vời làm gì?

      vẫn cảm thấy ấm áp bên người thân của mình.

      Năm năm, mười năm… Lâu đấy! muốn ở đây lâu đến vậy sao? nghĩ ở đây năm hoặc chỉ mấy tháng nữa thôi quay về…

      lại còn ngu ngốc đến tận Vương Quốc để nhìn thấy , rồi còn hỏi khi nào mới về nước, về nhà của ngây thơ cho rằng dù thấy hạnh phúc khi ở bên mẹ nhưng vẫn luôn coi nhà của là nhà mình, và mới là người muốn ở bên…

      lựa chọn sai lầm, đáng lẽ nên đến đây!

      " nào!" Tương Vệ mở cửa xe đưa tay cho đứng đằng sau, nở nụ cười vui sướng.

      Lệ Tâm Vũ nhìn bàn tay giơ ra, gật đầu sau đó ngồi vào trong xe.

      cố gắng gượng cười nhưng ánh mắt lại đượm buồn.

      Mỉm cười! phải làm cho thấy yên tâm, bị áp lực, muốn mất hứng, thể ích kỷ… hiểu ra, trưởng thành, có thể che giấu… Chỉ cần được vui vẻ là mãn nguyện rồi.

      Cuối cùng cũng hiểu. Tình của dành cho là tình thực , bởi vì cho nên quyết định hy sinh, quyết định chịu tổn thương, đổi lại được sống vui vẻ, hạnh phúc.

      ***

      Do bảo lưu kết quả học tập năm, cho nên khi quay lại trường Lệ Tâm Vũ học với các em sinh viên khóa dưới.

      "Chị, Tương muốn chị lên mạng." Em Lệ Tâm Vũ gõ cửa, giọng gọi. [Bơ: Em của Lệ Tâm Vũ trong convert dịch là Lệ Tâm vũ, Bơ sớm nghiên cứu xem tên của bé này là gi]

      " rãnh." Lệ Tâm Vũ bận rộn trong phòng vọng ra.

      Hai năm qua, ngoài thư ra, từ quà cáp, vé máy bay đều nhận, ngay cả điện thoại của cũng nghe, tàn nhẫn đến mức mẹ cũng phải lắc đầu.

      Nhưng lại thấy mình tàn nhẫn, bởi vì ít ra còn nhận thư của , dù chưa mở bất kỳ lá nào nhưng vẫn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo.

      Hơn hai năm trước, ba Lệ quyết định chuyển nhà, ông mua ngón núi, xây biệt thự đỉnh núi và thuê vệ sĩ canh gác dưới chân núi.

      Muốn lên núi? Phải thông báo trước sau đó còn phải xuất trình giấy chứng minh nhân dân.

      Nếu có hai cầu này phải ở ngoài. Ba Lệ còn đưa ra điều luật bất thành văn: Người nhà họ Tương được đặt chân vào núi.

      Hai năm trước, Tương Vệ về nước được ba lần, lần đến căn nhà cũ của Lệ gia nhưng gặp được Lệ Tâm Vũ.

      Lần thứ hai, may mắn được mẹ Lệ nhắn cho địa chỉ mới của cả nhà nhưng bảo vệ kiên quyết cho vào.

      Lần thứ ba… cũng giống như lần thứ hai, ba Lệ nhất quyết cho vào núi, vẫn có cơ hội được gặp được biết bất kỳ tin tức gì của .

      Gọi điện cho , nghe và có cảm giác em của Lệ Tâm Vũ và mẹ của chuyện với bằng giọng bất mãn… Rất khó hiểu.

      Tại sao?

      Tương Vệ thể nào hiểu được, cảm giác của mình là như thế nào?

      Trước đây khi phải rời khỏi nhà họ Lệ, mẹ Lệ cũng khuyên nên sống với mẹ , em Lệ Tâm Vũ cũng thế… Nhưng tại sao bây giờ họ lại đối xử với như vậy?

      có làm chuyện gì gây mích lòng hai người đó đâu??? [Có đó bạn, làm mà biết hả trời ơi]

      Nếu hỏi làm chuyện gì khiến ba Lệ tức giận có rất nhiều câu trả lời nhưng với những người khác trong nhà họ Lệ… Tương Vệ thầ rằng mình làm chuyện gì xấu cả.

      Và người khiến băn khoăn nhất là Tâm Vũ.

      có chuyện gì xảy ra với ?

      Lần cuối cùng cả hai gặp mặt nhau, rất vui, cũng gửi vé máy bay để tham dự vào bữa tiệc do tổ chức nhưng xuất .

      cho biết lý do, liên lạc với , hề giải thích, cắt đứt mọi liên lạc, kế hoạch đưa đến cũng chuẩn bị tốt đẹp nhưng rốt cục thể thực được.

      giống như bị bỏ rơi, còn liên quan gì đến

      bao giờ! bao giờ buông tay ra.

      muốn liên lạc với ? sao, thứ hai hàng tuần vẫn viết thư cho , ngày nào cũng gọi điện để thấy rằng rất tàn nhẫn, cực kỳ tàn nhẫn, để cả hai cắt đứt liên lạc như vậy, , cả cuộc đời này phải gắn chặt bên nhau.

      ***

      Năm ba đại học, Lệ Tâm Vũ bắt đầu thấy vui vẻ chút.

      Ai bảo phụ nữ cần dựa vào đàn ông? Ai bảo phải đau khổ khi Tương Vệ bỏ chứ?

      vượt qua được, tự chữa trị vết thương cho mình, mặc dù ba năm đầu, phải học cách quên , phải cố gắng hết sức có thể, và rốt cục nhớ nữa.

      Bây giờ rất bận rộn, buổi sáng đến trường, buổi tối bận bịu, mệt mỏi dường như lấn át được cảm giác nhớ nhung … Nhưng mỗi khi nhìn vào lịch, vẫn ngẩn người, nhìn vào bức ảnh chụp vẫn khổ sở.

      Lệ Tâm Vũ khẳng định rằng mình quên Tương Vệ.

      Cho dù suốt ba năm qua, tuần nào cũng gửi thư cho , ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình, quyết tâm cố quên .

      Đúng vậy, tin rằng mình quên được .

      Mối tình đầu trôi vào ngày cũ.

      Chờ đợi ư? , quyết định buông tay, muốn trở thành gánh nặng của , muốn gây áp lực với , chỉ hy vọng được sống cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.

      Cho nên buông tay dù rất đau lòng nhưng vẫn buộc lòng phải buông tay,

      Có lẽ là năm năm rồi mười năm sớm trôi qua, ngày đột nhiên nhớ đến người và mỉm cười vì đó là người thuộc về năm ấy, người mà vô tư , và còn làm chuyện mà thể tin được mình có thể làm chuyện đó.

      Đúng vậy, quên được mối tình đầu của mình Tương Vệ. còn liên quan đến , ngoại trừ…

      ***

      Sau bốn năm đại học, bởi vì phải nghỉ học năm nên tính ra Lệ Tâm Vũ mất năm năm để hoàn thành chương trình đại học, cuối cùng cũng tốt nghiệp và là trong mười sinh viên xuất sắc nhất.

      Năm năm là khoảng thời gian dài.

      hai mươi ba tuổi, được ¼ cuộc đời và người phụ nữ trưởng thành.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 7

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      "Tháng sau con ." Sau bữa cơm tối, Lệ Tâm Vũ .

      "Tháng sau? Sao nhanh vậy con?" Phương Đồng Ân kinh ngạc.

      " nhanh đâu mẹ? Ba chừng nào con cầm tay tấm bằng đại học, ba cho con mà, phải ba?". Lệ Tâm Vũ nhìn ba mình.

      "Bằng Đại học là tấm bằng bắt buộc phải có, con muốn du lịch phải hỏi ý kiến ba trước chứ?" Lệ Minh Kiệt .

      "Ba, bằng tốt nghiệp con cũng lấy rồi mà ba, ba cho con thực ước mơ của mình nha?"

      Thực ra với thông minh của sau khi tốt nghiệp đại học có thể học lên thạc sĩ sau đó học tiến sĩ nhưng tiếc rằng… thích việc học.

      "Chị muốn đâu đầu tiên?" Em hỏi.

      "Ừm, chị muốn đến Vương Quốc ." Lệ Tâm Vũ vui vẻ .

      "Vương Quốc ?"

      Cả nhà đều nhìn , như thể tin vào tai mình.

      "Con biết cả nhà nghĩ gì rồi nhưng mà con còn nhớ gì về người đó nữa cả… Cho nên con đến Vương Quốc đầu tiên." Nhớ lại để rồi kết thúc.

      "Con lâu như vậy mẹ rất nhớ con. Tết nhớ về nghe con!". Phương Đồng Ân mặc dù muốn ngăn cản ước mơ của con , dù sao đó cũng là ước mơ lớn nhất của .

      "Dạ, con về nhà vào đầu năm mới, con cũng rất nhớ ba mẹ. Con du lịch vòng quanh thế giới trong vòng mười năm, rất nhanh thôi." Lệ Tâm Vũ cười .

      "Nhưng con nè… Còn thằng nhóc phải làm sao?" Lệ Minh Kiệt buồn bực .

      "Thằng nhóc đó hả ba? Con hỏi ý kiến nó, nếu nó đồng ý con dẫn nó theo, con để cả nhà phải lo lắng cho nó đâu." [Bơ: Thằng nhóc đó ranh ma lắm….]

      Thằng nhóc mà ba vừa nhắc đến đó là con trai của , sinh con khi mười chín tuổi, phải đau bụng vật vã khổ sở trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới sinh ra được thằng nhóc đó, nó cùng với ai?

      Lệ Tâm Vũ vui vẻ tiếp tục ăn tối.

      Lệ Minh Kiệt ngồi đối diện , ánh mắt ông sáng lên và dường như ông cười.

      ***

      Luân Đôn, trung tâm kinh tế tài chính của Vương Quốc , thị trường lớn nhất của đồng đô la Mỹ ở châu Âu, là thành phố cổ kính lâu đời nhất ở châu Âu, có mạng lưới giao thông đặc biệt, nhiều danh lam thắng cảnh cổ tích đẹp đẽ khiến nơi đây trở thành địa điểm du lịch hấp dẫn, mỗi năm Luân Đôn chào đón hàng vạn du khách nước ngoài.

      Đứng đường phố đông đúc, Lệ Tâm Vũ mỉm cười lấy máy ảnh ra chụp bức tượng nghệ thuật.

      đường phố tắc nghẽn, chiếc Cadillac màu đen đỗ xịch lại.

      Ngồi băng ghế sau xe là người đàn ông trẻ, mặt vest đen, gương mặt cảm xúc, đôi mắt xanh biếc nhìn phố xá tập nập ngoài cửa xe, cả người toát ra vẻ cao sang lịch lãm.

      "Mấy giờ rồi?" hỏi bằng tiếng .

      "Mười giờ hai mươi, thưa giám đốc". Thư ký ngồi cạnh người lái xe trả lời.

      "Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đến cuộc họp".

      "Vâng, tôi điều động cảnh sát đến". Lo lắng tình trạng kẹt xe kéo dài, thư ký vội lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

      Nhìn cảnh vật bên đường, gương mặt có chút cảm xúc nào, ai có thể đoán ra được tâm trạng của giờ, bởi vì vốn dĩ có thói quen thể cảm xúc của minh ra ngoài mặt.

      Mấy phút sau, phía trước có tiếng còi hụ của xe cảnh sát sau đó có vài cảnh sát mặc đồng phục đứng ở nút giao thông điều khiển dòng xe đông nghẹt, mở đường cho chiếc Cadillac màu đen.

      Rất nhanh sau đó, chiếc xe chạy thẳng về phía trước.

      Người đàn ông trẻ ngồi trong xe lim dim mắt.

      Đột ngột ngoài cửa xe có bóng hình vụt qua.

      mở to mắt, quay phắt lại.

      "Quay xe lại." vội ra lệnh.

      "Xin lỗi?" Người lái xe tưởng mình nghe nhầm. Xe chạy đường cao tốc làm sao có thể quay đầu xe. Nhưng người ngồi trong xe là giám đốc cầu quay đầu xe? biết phải làm thế nào?

      "Tôi quay xe lại." to.

      "Thưa ngài, thể quay đầu xe ở đây." Thư ký từ tốn giải thích, dù rằng rất kinh ngạc trước thái độ kỳ cục của cấp ..

      "Chết tiệt! Dừng xe!" thấy chiếc xe ô tô xa dần, tâm trạng càng trở nên bực bội.

      Người lái xe dám gì nữa, vội đạp thắng.

      Xe vừa thắng kít, người đàn ông trẻ ngồi băng ghế sau vội vàng mở cửa xe, chạy hướng ngược lại.

      "Cậu chủ Vệ Đức?" Người lái xe gọi to.

      "Giám đốc Lars?" thư ký vội xuống xe nhưng thấy bóng dáng đâu cả. " xong rồi!"

      thư ký vội lấy điện thoại ra.

      "Thưa phu nhân, giám đốc Lars có lẽ thể đến đúng giờ… Vâng, chúng tôi đường giám đốc nhìn thấy gì đó và xuống xe ngay sau đó… Vâng, rất xin lỗi phu nhân…"

      Ở đâu?

      người đàn ông chạy đường phố.

      Ở đâu?

      đụng vào người đường cũng kịp để xin lỗi họ, cứ cắm đầu chạy về phía trước, đưa đôi mắt lo lắng nhìn quanh quất.

      Ở đâu? Rốt cục là ở đâu?

      Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhìn khẳng định nhìn nhầm.

      Ở đâu? ở đâu?

      Cho dù bốn năm đằng đẵng bị cắt đứt mọi liên lạc, cho dù năm năm là khoảng thời gian ở bên nhau nhưng dù bóng dáng ấy có hóa thành tro vẫn có thể nhận ra.

      Chính là , nhất định là , cho dù trưởng thành hơn nhiều còn trẻ con như trước đây nhưng vẫn là đôi mắt to sáng lấp lánh, gương mặt của người con Á Đông xinh đẹp, nụ cười ấm áp… nhầm được, đúng là rồi.

      Đèn đỏ cũng thể ngăn được bước chân băng qua đường mặc kệ có người giơ tay ngăn cản, trong đầu chỉ có ý nghĩa duy nhất là phải tìm được .

      Ở đâu?

      khẳng định hề nhìn nhầm, người đó chính là .

      Ở đâu?

      đường phố gặp vô số người, cũng tóc đen và dài và đều túm lấy họ để kiểm tra xem có phải sợ chỉ cần bỏ qua bất kỳ ai để mất .

      Ở đâu? ở đâu? Rốt cục ở đâu?

      Kia rồi!

      Khuôn mặt xinh đẹp ngày đêm mong nhớ lọt vào đôi mắt màu xanh biếc của , bước chân vội vã bỗng chốc dừng lại…

      đây rồi… ở đây… ở trước mắt .

      ***

      Trời ơi! Đẹp quá! Lãng mạn quá! Trong khí đều là hơi thở của nghệ thuật.

      Lệ Tâm Vũ vội đưa máy ảnh lên chụp lại tất cả những tòa nhà cổ kính độc đáo quanh mình.

      lại đến đây, đến nơi sống, đến đất nước của .

      lại đến đây, đến với thế giới của , có lẽ sống rất vui vẻ và hạnh phúc ở đây.

      lại đến đây, đến để cảm nhận thế giới sống, qua những ngả đường , đến những nơi thấy.

      Và cũng chính nơi đây, buông tay ra.

      ngước đôi mắt to nhìn lên, thầm , "Hi Vương Quốc … Hi Tương Vệ."

      Bỗng chốc trong lòng dội lên cảm giác đau khổ.

      ràng khẳng định mình quên được , đánh bật ra khỏi đâu; ràng còn nhớ gì về nữa, trôi vào trong ngày cũ… Nhưng ngực vẫn cứ nhói đau là thế nào… Trong đầu vẫn ngập tràn hình ảnh của .

      Cắn chặt răng, nhắm mặt lại ôm trái tim đau đớn, đến khi nào cảm giác đó biến mất mới có thể mở mắt ra.

      Hi, Tương Vệ, em ở đây…

      Lệ Tâm Vũ lắc đầu, phì cười với chính mình, sau đó bỏ máy ảnh vào túi xách, tiếp tục rảo bước.

      chẳng có duyên đến vậy, cố tình liên lạc với còn buồn bã cái gì? dĩ nhiên cũng muốn tìm , dám lén lút nhìn từ xa, … Và thấy chán ghét chính bản thân mình? Dù rằng vẫn còn nhớ … Vậy mà lại dõng dạc tuyên bố rằng mình quên , thực ra… tự dối lòng.

      Thở hắt ra, tiếp tục thả bộ.

      Đột ngột, có ai đó ôm chặt cứng từ phía sau.

      Lệ Tâm Vũ mở to mắt, định hét lên, giây sau đó kinh ngạc, mắt càng mở to.

      "Tâm Vũ."

      Giọng quen thuộc vang lên bên tai, khiến tim đập dữ dội.

      "Lệ Tâm Vũ… Tâm Vũ…"

      thấy khó thở, đất trời như chao đảo, giọng ấy bao giờ có thể quên được.

      Hãy chờ , Tâm Vũ…

      ***

      Tầng trệt khách sạn, trước quầy lễ tân đoàn khách du lịch đứng xí xa xí xồ ồn ào.

      "Phòng 73". Lệ Tâm Vũ với lễ tân bằng tiếng . [Bơ: Mệt! Chừng Bơ cũng làm lễ tân]

      "Vâng, xin chờ lát." lễ tân ngẩng đầu lên nhìn Châu Á, sau đó đưa ra chìa khóa phòng. Đứng bên cạnh Châu Á là người đàn ông có vẻ mặt phức tạp.

      Nhận chìa khóa phòng, cám ơn, sau đó Lệ Tâm Vũ quay người về phía thang máy, người đàn ông cũng theo .

      Nhìn hai người vừa khỏi, lễ tân nheo mắt lại, nghĩ ngợi điều gì đó.

      Cửa thang máy vừa mở ra, hai người nhanh chóng biến mất vào trong thang máy.

      Lúc này, lễ tân mới nhớ ra, liền mở to mắt.

      vội vàng kéo tay đồng nghiệp nam đứng bên cạnh: "Này, có thấy ai mới ở đây ?"

      "Hả?" Người đồng nghiệp nam vừa check thủ tục cho khách du lịch, vừa hỏi.

      " nhìn thấy hả? Người đàn ông vừa nãy?"

      "Người đàn ông nào?"

      "Người vừa nãy đứng cạnh đó."

      " biết, tôi bận nên chú ý lắm."

      " ta là Vệ Đức."

      Người đàn ông mở to mắt, "Vệ Đức, làm sao có thể chứ?"

      lễ tân khẳng định, " mà, ban đầu tôi thấy ta quen quen, giống như từng gặp ở đâu đó, ngờ ta là nam tước Lars, tôi thể nhầm được."

      "Có là nam tước vậy, thế kia là ai?"

      " biết, đó là châu Á."

      "Châu Á? Dòng họ Lars sao có thể kết bạn với người châu Á? Chẳng lẽ đó là bạn của công chúa Anja?"

      [Bơ]:Tiểu thuyết này hư cấu nha. Nhân vật công chúa của Hoàng gia nhân vật hư cấu.

      Dù sao mẹ của nam tước là công chúa của nước , sau đó bà kết hôn với Tổng giám đốc tập đoàn Lars. Việc tỉ phú Lars kết hôn với người trong hoàng gia và từ chối tước vị hoàng gia phong cho nên ông rất nổi tiếng truyền thông,

      "Oa! Nếu người ta phát ra nam tước cùng với châu Á vào trong khách sạn phải chăng lên trang nhất nhỉ?"

      Ba năm trước, công chúa Anja tuyên bố mình có người con trai mười tám tuổi, cả nước xôn xao, mọi người đều hiếu kỳ biết con trai của công chúa từ đâu đến? Và công chúa có con với ai?

      Và Tổng giám đốc Lars nhận cậu con trai mười tám tuổi đó làm con và tuyên bố tương lai để Vệ Đức thừa kế tập đoàn.

      "Ồ! ngờ lại có thể gặp nhân vật nổi tiếng đó ở đây." lễ tân bật cười, sau khi tan tầm nhất định chuyện này với bạn bè và mọi người trong nhà.

      "Ừm, ngờ…" Người đồng nghiệp nam lên tiếng. Con trai của công chúa Anja từ trước đến giờ luôn rất thần bí ngờ lại có thể xuất ở đây.

      Trước sảnh khách sạn mặc dù có rất nhiều người nhưng chỉ có hai người bọn họ phát ra điều này… Dù cho tin tức mà họ biết được có trở thành chủ đề nóng hổi mặt báo hay nhưng đó là chuyện của sau này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 8

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      Cửa thang máy mở "đinh", hai người bước ra khỏi thang máy.

      Lệ Tâm Vũ đứng trước cửa phòng, lấy chìa khóa ra.

      Bình thường vốn dĩ cửa phòng rất dễ mở thế nhưng hiểu vì sao run tới mức vặn được ổ khóa.

      Người đàn ông đứng bên cạnh mặt cảm xúc đưa tay ra lấy chìa khóa trong bàn tay run rẩy của , vặn ổ khóa, nhanh chóng mở cửa.

      cắn môi, cứng ngắc vào phòng.

      Người đàn ông theo sau, đóng cửa và khóa lại.

      Quay người, nghĩ gì bước đến trước mặt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt sáng lấp lánh.

      Cả người run rẩy, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cứng đờ của người đàn ông.

      Đôi mắt xanh biếc sáng hơn đá quý, gương mặt vừa lạ vừa quen, cảm giác đau xót dâng trào trong lòng .

      Đôi mắt sâu thẳm nhìn , mấp máy môi muốn gì đó nhưng lại thôi, dịu dàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt say đắm.

      Bốn năm… trưởng thành và còn đẹp hơn trước, còn lại có gì thay đổi.

      nhớ này bốn năm, nhớ nhung suốt bốn năm dài… đưa mặt ghé sát lại gần .

      Sống mũi cay cay, nước mắt lăn dài hai bên má, Lệ Tâm Vũ cũng ghé sát vào .

      nhón chân lên, cuối đầu xuống khóa chặt môi .

      Nụ hôn cuồng nhiệt, tim đập thình thịch.

      Lồng ngực phập phồng dán chặt lên nhau.

      Nụ hôn kéo dài khiến cả hai đều thở nổi, họ buông nhau ra. [Bơ: Khó edit quá, tác giả dùng từ khó quá. Ai thích đọc nguyên tác 100% lục convert nhé. Bơ nhứcđầu quá.]

      Cả hai vồn vã khao khát có được đối phương, lại hôn nhau cuồng nhiệt, sợ rằng cảm giác này biết mất nên ôm chặt lấy nhau.

      Hai đôi môi quấn lấy nhau, tách rời nhưng cả hai đều có cảm giác như ôm nhau vẫn chưa đủ, thể thỏa mãn, vẫn thấy rất mơ hồ nên càng cố siết chặt lấy nhau.

      Định mệnh kỳ diệu, thể trốn chạy, bởi vì vẫn có thể gặp được nhau, ở đất nước hàng triệu người vẫn có thể gặp được nhau, định mệnh giữa đáng sợ.

      Lý trí dường như biến mất, cả hai đều rơi vào cảm giác đê mê, gì có thể chia cắt được hai người, tất cả đều có nghĩa lý gì nữa, mọi nghi vấn được hỏi ra, cả hai chỉ muốn ôm nhau chặt, để thỏa nỗi nhớ nhung.

      Cả hai bắt đầu thở dốc, hôn nhau cuồng nhiệt hơn, hơi thở quện vào nhau, trao cho nhau mùi vị của ngọt ngào và cả đắng cay, mùi hương quen thuộc đều trao hết cho nhau, giờ phút này ngôn ngữ hoàn toàn bó tay, cảm xúc phun trào như nham thạch núi lửa.

      Lệ Tâm Vũ ôm chặt cổ . cao hơn trước, phong độ và trưởng thành hơn trước, trong ánh mắt là cao ngạo và tự tin. Tương Vệ rất khác trong ký ức của .

      Cả hai cắn môi nhau, cảm nhận được mùi hương của đối phương vây kín quanh mình.

      Vòm ngực dày rộng, khuôn mặt mê người, cả người toát ra vẻ cao quý sang trọng…

      thay đổi nhiều quá, khiến thấy xa lạ, nhưng cảm giác khi ở bên vẫn thay đổi, cảm giác khi ôm , hơi thở, mùi của cơ thể đều vẫn thế.

      Tương Vệ thở hổn hển, cắn làn da mịn màng cổ , ôm chặt vào lòng, khát khao muốn hòa làm vào trong , sợ chớp mắt cái lại biến mất khiến tìm được nữa.

      "Tâm Vũ…" thầm, nhìn tàn nhẫn với mình, xác định rằng mình ngủ mơ.

      buông, buông, bao giờ bông tay ra nữa.

      , lý do, rất nhớ , .

      Tình cảm năm đó của cả hai là tình cảm vô tư của tuổi học trò nhưng thực đó chính là tình , chỉ là lúc đó còn quá thể biết được.

      tại xác định chắc chắn được điều đó và bao giờ đánh mất .

      Cách xa có là gì? Năm tháng chia ly có là gì? cuối cùng cũng gặp lại, và bao giờ đánh mất , bao giờ buông tay ra nữa.

      Dục vọng cuồn cuộn như sóng biển, cùng với những khao khát chôn sâu nhiều năm Lệ Tâm Vũ cắn môi rồi cắn cổ , dán cơ thể vào cơ thể , cả người nóng bức, ham muốn thổi bùng.

      lời tạm biệt nhưng lúc này lại nổi lòng tham.

      biết rằng ngoài mặt cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong luôn nhớ , luôn nghĩ đến .

      ôm chặt , đu hai chân lên eo thể dứt khỏi môi , nước mắt của trào ra, lại động lòng vì .

      Cuộc đời thuộc về người đàn ông này.

      Tương Vệ bế đến giường sau đó đặt xuống, cả hai nhanh chóng cởi quần áo của nhau, hai cơ thể nóng rực ngay lập tức quấn lấy nhau.

      Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người , làn da mền mại, vẻ đẹp của tất cả đều trong tầm mắt của , chỉ mình mới có thể khiến trở nên điên cuồng.

      Hơi thở gấp gáp, Lệ Tâm Vũ ngồi dậy, hơi thở nóng rực phả vào ngực .

      Khuôn ngực mẫn cảm được phủ phê bởi hơi nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau đó được xoa nắn, vừa dịu dàng vừa như tra tấn.

      Mặc dù suốt bốn năm qua nghĩ rằng mình chờ nhưng từ chối tình cảm của nhiều người trai say đắm, bởi vì có bất kỳ cảm xúc nào với những người đó cho nên nhận lời họ.

      có cảm xúc với tất cả những người đàn ông thế giới này cũng sai, dù đợi nhưng ngoài ra thể ai khác bởi vì là người nắm giữ trái tim .

      Đôi môi mềm mại của di chuyển khắp nơi cơ thể khiến thấy khó thở, bất giác bật ra tiếng rên rỉ.

      Làn da nóng dần lên khi được vuốt ve, cắn môi, để mặc cơ thể với những ham muốn được thỏa mãn.

      Hai tay ôm lấy bả vai rắn chắc của , cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn .

      đưa tay vuốt ve cơ thể , vừa giống như hấp tấp và có hơi bất an nhưng cũng đầy khát khao mong chờ, nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ càng bật ra khỏi miệng.

      hết cắn mút ngực rồi lại âu yếm xoa nắn, hết lần này đến lần khác, khiến càng lúc càng trở nên khao khát, khoái cảm ngập tràn trong đầu óc , lồng ngực của phập phồng dán lên cơ thể .

      Cả hai quấn lấy nhau gì có thể chia cắt được, nhiệt độ từ cơ thể truyền qua cho , ham muốn được có , hai chân vòng qua eo , nơi mẫn cảm của cả hai tiếp xúc chặt chẽ.

      Tiếng thở hổn hển vang lên dồn dập, Lệ Tâm Vũ mở mắt ra bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc nhìn vào gương mặt ửng hồng của .

      Đôi mắt đẹp đến mê người mang đầy dục vọng nhìn sâu vào mắt , đưa tay ra áp lên mặt .

      Khuôn mặt đẹp trai này… khiến đến đắm say.

      Hàng lông mày đen, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao, đôi môi mềm mại gợi cảm… ngửa đầu hôn lên đôi môi mềm mại của .

      Hình ảnh của được chôn sâu vào trái tim suốt bốn năm qua… Nhưng thất bại rồi! Hóa ra thể nào có thể quên được, dù tự an ủi mình, rằng đừng nhớ đến nữa, người cố chấp, người để mình.

      Nhưng vẫn nghĩ đến phải vậy ? vẫn nhớ phải vậy ? … vẫn thể dũng cảm vứt bỏ tình dành cho .

      Lệ Tâm Vũ, mày vô dụng, thảm rồi, cả đời mày bị dính vào bùa mê của ấy, còn làm được gì nữa chứ?

      Tức ! Tại sao vẫn luôn ?

      tạm biệt mà?

      nực cười, thảo nào khi cả nhà nghe đến đều nhìn bằng ánh mắt ngờ vực.

      Người này thực khiến người khác ghét quá mà, người tặng món quà quá lớn, khiến hàng ngày phải nhìn vào bản sao y đúc của làm sao có thể quên được.

      thể quên được là bởi vì sinh ra thằng nhóc giống hệt , nhìn thằng nhóc đó thể quên , thể đánh bật ra khỏi đầu.

      "Tâm Vũ…" Tương Vệ cắn bờ môi thầm.

      vô cùng nhớ , khát khao được có .

      Tham lam có sai ?

      sai, ai cũng có lòng tham, bởi vì trước đây thấy mình xứng với cho nên cố gắng hết sức để có ngày xứng đôi với . Cho nên tại bao giờ buông ra, bao giờ.

      Gặp lại nhau ở đất nước xa lạ, là của , ở mãi bên cạnh .

      Mười tám tuổi, trước khi chia tay, nếm thử trái cấm.

      Cả hai lúc đó đều ngây thơ, rụt rè tìm hiểu cơ thể nhau.

      Năm năm sau, cả hai đều là những người trưởng thành, nhưng tình cảm, dục vọng, những khoái cảm có được khi ở bên nhau hề thay đổi.

      Tình luôn chịu lực quyến rũ của tình dục, quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn, cùng thở dốc trong cảm giác đê mê, muốn được đau đớn, muốn được hòa vào nhau làm .

      Mồ hôi túa ra như tắm, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, lý trí điên cuồng dục vọng dâng trào, hai tay chu du khắp cơ thể , làn da mềm mại, cả người ấm nóng và rên rỉ bên dưới .

      Tình là thứ tình cảm tự nhiên nhất, giữa đàn ông và đàn bà.

      […]

      Lệ Tâm Vũ cắn môi, cảm nhận được cơ thể mình ham muốn được có mãnh liệt, hai chân quấn chặt quanh , cho dù đau đớn, cho dù quen, cho dù cảm giác đó khiến thấy sợ hãi nhưng chùn bước, muốn được có .

      […]

      Tương Vệ nắm lấy mông , đưa biểu tượng dục vọng nóng rực đặt trước cửa mình , khiến cả hai đều thở hổn hển.

      Từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông ở người mình, đôi mắt xanh biếc sâu thằm, bùng cháy lửa tình nóng rực, nồng nàn nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. cúi xuống hôn môi , , cố chấp của , và… buông tay nữa.

      Cắn bờ môi , nhắm nghiền đôi mắt sũng nước lại.

      Hãy để cho bản thân được buông thả để thỏa những khát khao! Cuộc đời chỉ có duy nhất người đàn ông này, gặp ở đây thể dứt ra được nữa, mà cho dù có cách xa nghìn trùng nữa, sợi dây tình cảm thể nào có thể cắt đứt được, vẫn luôn tồn tại, luôn ở trong , ở trong tâm trí , trong mắt suốt đời.

      Tương Vệ… Lệ Tâm Vũ gọi tên , tha thiết trong tiếng rên rỉ.

      Tương Vệ… nỉ non gọi .

      Tương Vệ… Cơ thể sung sướng khi có tồn tại của .

      Tương Vệ… là tình duy nhất của .

      Tương Vệ… người đàn ông này, quá khứ, tại và tương lai, mãi mãi .

      Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể trỗi dậy những ham muốn bất tận, dục vọng trong được đánh thức, cảm nhận được dục vụng điên cuồng của , cảm nhận được những chuyển động của , thấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.

      "Tâm Vũ…" Tương Vệ cắn tai , giọng khàn khàn làm bủn rủn cả người, rồi cắn làn da cổ , phà hơi thở nóng rực vào , thể kiềm chế được nữa.

      Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ, thở dốc bật ra khỏi miệng càng lúc càng vang vọng, thiêu rụi lý trí.

      Lệ Tâm Vũ rướn người lên, khát vọng, khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm, bàn tay ngừng thúc giục gia tăng tốc độ, hai chân quấn chặt lấy , thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.

      Giữ chặt lấy , chinh phục , khiến phát cuồng vì mình, đưa lên đỉnh, khiến sung sướng, và cất tiếng rên rỉ.

      […]

      Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Tương Vệ điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở nổi, lý trí hoàn toàn biến mất…

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      [CÓ MỚI GHEN] Chương 9

      Posted on 07/07/2013 by ––––๖ۣۜBƠ– Để lại phản hồi

      "Quần đâu? Đồ lót đâu… A, đây rồi… Nhưng quần lót đâu…"

      Nghe có tiếng thầm khẽ khẽ vang lên bên tai, Tương Vệ mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, quay đầu sang nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.

      Cơ thể mảnh mai xuất trong mắt ánh, mái tóc dài mượt mà buông xõa xuống lưng.

      nhớ lại ngày hôm qua mình gặp lại .

      quay lưng về phía , vội vàng mặc đồ lót cũng là người mà nhất, mỉm cười, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh.

      Lệ Tâm Vũ vội vàng mặc đồ, nhưng rất cẩn thận để phát ra tiếng động.

      Đột ngột, do cẩn thận bị vấp suýt nữa ngã xuống nền nhà.

      Rất may là nhanh chóng bám lấy cái bàn.

      Ôm ngực thở ra quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngủ say giường.

      "Tốt rồi, mình đánh thức ấy nếu sao khỏi đây được."

      đâu? Tương Vệ tỉnh dậy, giật mình.

      "Kỳ cục… Quần mình ở đâu rồi?" Lệ Tâm Vũ lại giọng thầm.

      Kỳ cục quá! Cả hai từng tạm biệt nhau và lần nào cũng là tạm biệt giường.

      thể nào ngờ được rằng lại có duyên đến vậy, đến đất nước xa lạ vẫn gặp được , vậy lại còn lên giường với nhau nguyên ngày.

      Nhìn người đàn ông giường, khuôn mặt đỏ bừng.

      dĩ nhiên nhớ rằng ngày hôm qua mình làm chuyện gì, buông thả, khao khát được có .

      Lệ Tâm Vũ, mày là tệ.

      chửi rủa chính mình, sau đó tiếp tục tìm quần áo.

      vừa mới đến , ngoài bộ quần áo mặc người cơ bản đem theo hành lý, bởi vì nghĩ rằng cần gì mình mua nên ngờ lại xảy ra chuyện này.

      Khẽ thở dài, quay đầu nhìn Tương Vệ.

      Bốn năm qua trưởng thành, cao hơn, phong độ đẹp trai hơn…

      khẽ cười, nhướn mắt.

      vẫn giữ liên lạc với làm gì? vẫn liên tục gửi thư cho làm gì? Cả hai chia tay nhau tốt hơn sao? tin rằng bây giờ muốn có nào mà chẳng được.

      Lệ Tâm Vũ lắc đầu, muốn nghĩ thêm chỉ tổ mệt óc, cầm điện thoại đến góc phòng.l

      "Xin chào, tôi ở phòng 73, tôi muốn trả phòng… Vâng, tôi biết rồi, vốn dĩ tôi đặt tuần nhưng vì có số việc cho nên tôi muốn thanh toán trong ngày hôm nay, tôi xuống ngay."

      Tắt điện thoại, thở hắt ra, kiểm tra lại hộ chiếu trong túi sách sau đó bước lại giường.

      ngồi xuống nhìn Tương Vệ rồi kéo chăn đắp cho .

      "Em xin lỗi… , em nghĩ rằng mình gặp bởi vì em muốn cả đời này gắn chặt vào . Em biết sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để rời xa em… Em quá ích kỷ."

      Chỉ cần gặp lại lại nổi ham muốn.

      "Thực ra em quyết định quên … Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em quên được , nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa, em tin rằng khi em gặp lại em có thể với rằng em quên , tụi mình chia tay lâu như tế mà em vẫn còn tinhc cảm với , em trẻ con đúng ? Cho dù em là… Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em thể phủ nhận rằng em vừa vừa ghét , khiến em phải buông tay ra, khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại vui vẻ cho , em ngốc cũng được nhưng bởi vì ham muốn chiếm hữu trong em rất lớn lao…"

      hy vọng bị đối xử như vậy cho nên chỉ có thể rời xa .

      "Em quyết định rồi em ở đây năm nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình thể dừng lại."

      vừa mới đến đây liền gặp gỡ , nhận ra trái tim vẫn còn rất , và cũng cần phải giấu bí mật của mình… Thằng nhóc của .

      Nếu biết năm đó sinh cho thằng nhóc,

      "Tạm biệt , Tương Vệ… , tốt hơn hết và em đừng gặp nhau nữa."

      Lệ Tâm Vũ đứng dậy, cầm túi xách đến cửa. Khi mở cửa ra, hoảng hồn khi có lực mạnh kéo trở lại.

      kịp phản ứng, thể kêu la, ngay sau đó nhận ra mình bị kéo trở lại giường.

      Sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc nhìn mình chăm chằm, thở hổn hển vì kinh ngạc, tim đập thình thịch.

      "…" Lệ Tâm Vũ đỏ bừng mặt, cứ nghĩ rằng ngủ say nghe … Dù sao ngày hôm qua cả hai quá điên cuồng, hai người làm chuyện đó cho đến hừng đông mới nghỉ, cứ nghĩ rằng kiệt sức ngủ say sưa.

      "Em có biết? Em rất trẻ con ? Em coi tình cảm của như trò chơi của em… Em có bị đánh chết cũng chịu thừa nhận."

      cắn môi, hai má đỏ bừng nhìn vào vòm ngực rắn rỏi để trần của phát ra có vài vết cào của mình.

      Vừa nãy khi đắp chăn cho nhìn thấy bây giờ thấy ràng là bị cào…

      "Em đâu có?"

      "Nếu nghe hỏi, em nghĩ cái gì vậy?"

      "Em nghĩ gì hả… Dù sao và em cũng còn liên quan gì với nhau chúng ta cần về chuyện xảy ra năm năm trước."

      "Em cái gì mà vừa vừa giận , em giận cái gì."

      "Đúng vậy, em vừa vừa giận đấy phải sao? Vì sao em phải buông tay ra để hạnh phúc bên gia đình? có biết cảm giác đó với em mà đau khổ đến nhường nào ?"

      " muốn chia tay em bao giờ? muốn buông tay ra, luôn muốn có em?"

      " vớ vẩn cái gì vậy? bỏ tôi ai phải vậy ? với mẹ , quan tâm tôi ra sao." mới là người chịu thiệt thòi, là người đau khổ nhất trong chuyện này.

      "Được rồi, chuyện đó tạm thời nữa. hỏi em, tại sao liên lạc với ? về nước tìm em nhưng tại sao em cho gặp? Em nhận thư của nhưng tại sao em lại tàn nhẫn trả lời bức nào? Em biết rằng nhớ em điên cuồng tới mức nào đâu? gửi vé máy bay cho em em cũng là sao? Em ?"

      Lệ Tâm Vũ cắn môi, quyết định im lặng.

      " nghĩ rằng em cũng nhớ … Em nhớ chứ, có lần từng em hãy tham dự bữa tiệc của ." hại làm kế hoạch đó bị phá sản.

      " ràng lúc đó em chưa đồng ý với mà?" tham dự bữa tiệc đó làm gì? chỉ cần biết ở đây rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng lẽ còn muốn đau lòng?

      "Tâm Vũ, hiểu, rốt cục tại sao em phải làm như vậy? Lâu như vậy mà em hề nhớ sao?" vốn ở bữa tiệc đó cầu hôn như thế chẳng phải bốn năm… nhưng… kết cục vô cùng đau khổ.

      Nghe trách mình, nhìn ánh mắt đau buồn, lên tiếng, "Tương Vệ, sống ở đây rất vui vẻ, đâu có cần em."

      "Em đừng có phán bừa. có em vui vẻ được sao?" điên rồi sao? nghĩ cái gì vậy?

      "Em nhìn thấy rất tự tin, phong độ hơn trước và cao quý nữa." cười buồn.

      "Bởi vì em cho nên mới cố gắng được như ngày hôm nay, tại sao em hiểu?" Khó khăn lắm mới gặp lại được , cho nên đừng mơ rằng buông ra, dù có trói lại, cũng phải trói, nhất định làm như vậy.

      "Tại sao lại vì em? Lúc bỏ em , muốn trải nghiệm cảm giác gia đình, tại sao lại từ đầu đến cuối đều vì em?"

      Tương Vệ nghiêm túc : "Bởi vì muốn em khổ, muốn vì tương lai của tụi mình, đó chính là lý do."

      Lệ Tâm Vũ nhíu mày, "Là lý do đó ư?"

      "Tâm Vũ, em có biết em là gì với ? Em là đại tiểu thư, là lá ngọc cành vàng, em có ông bố quyền thế, tất cả mọi người đều chú ý đến em, chỉ cần em là con của Lệ Minh Kiệt, em là người nhà họ Lệ, em là đối tượng của nhiều người."

      " có sao?" trừng mắt nhìn , chẳng thấy chuyện đó có liên quan gì đến việc bỏ .

      "Lệ Tâm Vũ."

      "Cái gì vậy?"

      Đôi mắt xanh biếc của Tương Vệ tức giận, còn đôi mắt to đen của Lệ Tâm Vũ mở to, hai người ai nhường ai, ai cũng cho là mình đúng.

      Thở hắt ra nhìn cố chấp, quyết định nhượng bộ.

      chia tay lâu ngày bây giờ mới gặp lại tốt hơn hết nên cãi nhau.

      Khó khăn lắm mới được gặp mặt , rất vui, tại sao phải phí thời gian vào những màn cãi cọ mệt mỏi?

      "Em được người nhà bảo vệ tốt cho nên ai dám với em về vấn đề đó. Em chưa từng nghĩ đến sao? thằng con riêng như bị mẹ bỏ rơi, ba cần , thằng như làm sao xứng với em?"

      Lệ Tâm Vũ mở to mắt, nghe vẫn chưa hiểu hết được… Có thể có nguyên do khác.

      "Ai cũng , đó là con của Lệ Minh Kiệt, là thiên kim nhà họ Lệ, là con rượu của tổng giám đốc Lệ, cho nên chồng của ấy cũng người có tầng lớp tương đương cùng đẳng cấp với ."

      mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ.

      " thằng con riêng như làm sao có thể trở thành bạn trai của thiên kiêm nhà họ Lệ? Người ta là thằng đào mỏ, chỉ cần leo lên được gia tài nhà họ Lệ cả đời ăn cũng hết."

      Lệ Tâm Vũ cắn môi bắt đầu thấy khó thở, mắt tối sầm lại.

      "Tâm Vũ, nếu như năm đó nhất định người ta như vậy, những người trong nhà em cũng bị chê cười." Vì cho nên mới , vậy mà lại cho rằng bỏ rơi . thể nào có thể hiểu được .

      "Thế sao?" lạnh lẽo , thái độ cứng ngắc.

      "Thế sao? Vì muốn trở thành người đàn ông xứng đôi với em, với mẹ ."

      " … Vì thân phận của em cho nên năm đó mới với mẹ? Chứ phải vì muốn sống với mẹ , phải vì thấy chỉ sống với mẹ mới được hạnh phúc?" dịu giọng.

      Tương Vệ gật đầu.

      "Vì với mẹ nên bây giờ nghĩ rằng xứng đôi với em? Người ta tán dương ?"

      " nghĩ… Bây giờ chắc là có thể". mỉm cười, tảng đá trong lòng rốt cục được dỡ bỏ.

      có năng lực, có địa vụ, có thể sống với cần phải suy nghĩ gì nữa.

      "Ừm… Nếu có thể như vậy? Em chúc mừng ." Thấy thở ra nhõm, Lệ Tâm Vũ lạnh nhạt .

      "Tâm Vũ?"

      "Tương Vệ, nghe như vậy, em nghĩ rằng và em vẫn chưa hiểu nhau? Đúng là ba em là người rất nổi tiếng, em biết mà. Mọi người gọi em là LỆ Tâm Vũ mà chỉ gọi là là con của Lệ Minh Kiệt, con của tổng giám đốc tập đoàn Trà Ân… Em muốn hỏi có bao giờ em để ý đến họ chưa? Cuộc đời của em gán cho em cái danh là con của Lệ Minh Kiệt? Ba em địa vị cao sao nhường bao. Nhưng à, em là Lệ Tâm Vũ còn địa vị, quyền lực đều là của ba em mà."

      "Sao?"

      " muốn ở với em hay ở với ba em vậy?" rốt cục vì cái gì mà buông tay?

      "…"

      "Rốt cục chẳng cần quan tâm đến việc em có đồng ý hay mà chỉ mong ngóng nhận được đồng ý từ ba em… Và còn muốn cả xã hội này xem có xứng hay ?" Rốt cục vì cái gì mà đè nén nỗi nhớ, lựa chọn cuộc sống đơn, làm ích kỷ, cố gắng vì ?

      "Ặc… Tâm Vũ…"

      " vì quyền thế của ba em, vì ánh mắt của mọi người mà bỏ rơi em?" Khiến đau lòng. Lệ Tâm Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn .

      "…"

      " nghĩ rằng tại bây giờ có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng có nghĩ cho cảm giác của em , em biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa hay là chấp nhận ?" Mắt nhòe nước, cảm xúc khiến người khác sợ hãi.

      "Tâm… Tâm Vũ…"

      " chỉ chú tâm đến ánh mắt của mọi người, đến suy nghĩ của người khác, nghĩ đến việc phải làm sao để ba em vừa lòng, nhưng sao nghĩ cho em?" làm tất cả vì nhưng kết quả thế nào? Đáng lẽ nên ích kỷ, đáng lẽ ra nên nghĩ cho .

      " …" Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tương Vệ cứng họn, đầu óc trống rỗng.

      "Tương Vệ."

      "Dạ?"

      " có tư cách ở bên em, cho dù có thân phận chết tiệc gì, năng lực chết tiệt gì, với em mà tên lừa đảo siêu hạng."

      ***

      Vấn đề của làm nhức đầu.

      Vục đầu vào vòi nước, sau đó lau bớt nước mặt, Tương Vệ chống hai tay vào tường, đôi mắt xanh biếc ngập hơi nước, nắm chặt tay lại, nhớ lại cuộc đối thoại giữa .

      Sau khi xong, Tâm Vũ thừa dịp thể được gì xô ra nổi giận đùng đùng và bỏ để lại mình trong phòng.

      định đuổi theo nhưng vì sau khi đùng đùng bỏ để quên túi xách trong đó có hộ chiếu và tiền mặt, vì thế nên thấy lo lắng, tin rằng quay lại.

      có những thứ đó, thể đâu được.

      Hay đúng hơn rồi quay lại.

      Cho nên tiếp tục ở đây đợi xuất và cũng là để suy nghĩ về những gì .

      Rốt cục vì ai mà nỗ lực?

      Câu trả lời cần gì phải bàn cãi.

      rốt cục tại sao lại chú ý đến ánh mắt của mọi người, suy nghĩ của họ quan trọng với đến vậy sao?

      Câu trả lời cũng cần phải bàn cãi.

      Bởi vì năm đó ai cảm thấy năm đó có xứng với mà chỉ cảm thấy xứng với .

      Bởi thế nên vấn đề của nực cười? Bởi vì lọt vào tầm ngắm của mọi người, bị họ phê phán nên dĩ nhiên là thấy có vấn đề gì.

      Đây là suy nghĩ của thiên kiêm tiểu thư, từ được sống trong gia đình hạnh phúc.

      cũng vì thế mà thấy giận vì dù sao cuộc đời của , người thân của đều rất vui vẻ, vô tư, được ba mẹ bảo vệ rất tốt, phải vậy ?

      thực tế, thân phận của thay đổi, còn ai gọi là con hoang, mẹ tìm cho gia đình giàu sang.

      Có lẽ nghĩ như vậy có hơi ích kỷ nhưng nếu nhờ mẹ có được thân phận xứng với Tâm Vũ, có lẽ cả đời chỉ có thể khao khát có được tình thương của cha mẹ, thế nên mới quyết tâm do dự với mẹ .

      Cầm áo bông mặc vào người rồi cầm khăn tắm, mở cửa ra khỏi phòng tắm, vừa vừa lau khô tóc.

      Bây giờ chỉ cần ngồi ở đây và chờ quay lại, khi đó có lẽ tâm trạng của khá hơn.

      Nghe giọng của có lẽ vẫn chưa nhận ra thân phận của khác trước rất nhiều, có lẽ những bức thư gửi cho vẫn chưa đọc nếu hề biết rằng mẹ từng là công chúa của hoàng gia, và là con trai duy nhất của bà, đồng thời cũng là người thừa kế của tập đoàn Lars.

      Lars là chồng của mẹ , hai người kết hôn gần mười năm nhưng có con nên Lar coi như con của ông và cũng rất coi trọng năng lực của .

      Dĩ nhiên làm mọi người thất vọng. nhất định phải thành công.

      tin rằng, trong vòng hai tiếng đồng hồ, Tâm Vũ quay lại, quan hệ giữa thay đổi chỉ cần cả hai chuyện nghiêm túc với nhau, thời gian, khoảng cách, chia ly là gì cả…

      Nhìn về phía phòng khách, Tương Vệ đột ngột mở to mắt, cả người cứng đờ, chiếc khăn tắm cầm tay bị rơi xuống đất.

      " nghĩ rằng tại bây giờ có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng có nghĩ cho cảm giác của em , em biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa hay là chấp nhận ?"

      Trời, giờ phút này nghĩ rằng mình sai ở đâu rồi.Ông trời, trừng tiền phương, giờ khắc này, nhận ra chính mình sai hảo thái quá.

      vừa cái gì? những lời chính nghĩa, rằng được ba mẹ bảo vệ rất tốt suy nghĩ gì… Chết tiệt, đúng là thằng lừa đảo siêu hạng.

      […]

      Trời ơi! thằng con giống hệt mình? đứa con…? Nhìn nó cũng lớn rồi, mấy tuổi nhỉ? Chắc chắn là năm đó khi cả hai nếm thử trái cấm, có thằng nhóc này…

      "Nhìn chú giống cháu nhỉ." Thằng nhóc ngồi ghế sofa ngẩng đầu lên tò mò hỏi bằng thái độ bình tĩnh.

      Tương Vệ gật đầu cái rụp nhận ra yết hầu mình nghẹt nghẹt thể phát thành lời.

      "Tại sao chú lại ở trong phòng của mẹ cháu? Hay cháu nhầm phòng?" Thằng nhóc bình tĩnh hỏi.

      Tương Vệ lắc đầu, lên tiếng, giọng khàn khàn. "Cháu… cháu nhầm… Mà sao cháu vào được đây? Chú… Chú… Chú muốn là sao hôm qua chú thấy cháu."

      "Cháu vừa đến đây, mẹ cháu khi nào đến nơi ổn định mới về đón cháu nhưng vì cháu nhớ mẹ nên ông ngoại sai người đưa cháu đến khách sạn mẹ ở. Chú biết mẹ cháu ở đâu ?"

      Thằng nhóc đẹp trai mặc bộ vest được cắt may vừa in, hề tỏ ra sợ hãi khi thấy , hỏi bằng thái độ rất bình tĩnh.

      Nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc, đầu óc Tương Vệ rối bời.

      … Lúc ấy bao nhiêu tuổi? Mà mang thai con của , nhưng tại sao lại cho biết, mình sinh nó ra… Lúc đó đối mặt với ba mẹ như thế nào… Và mọi người nghĩ gì về ?

      Mang thai khi vừa tròn mười tám tuổi, sao có thể học đại học… Cuộc sống của như thế nào?

      Lần đầu tiên đến gặp , lúc đó có em bé cho nên mới thấy đầy đặn hơn và cảm giác cũng khác.

      … cố tình giấu … có đứa con với ! mình nuôi mps lâu như vậy, và nó lớn phổng như bây giờ.

      Năm năm, có lẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu tiếp tục học đại học… Làm sao có thể chịu đựng được ánh mắt của mọi người?

      Phải rồi… bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ nghĩ đến cuộc đời của mình, vượt qua mọi định kiến.

      Có lẽ khi ba của biết có thai ông nổi trận lôi đình… Làm thế nào vượt qua được?

      Chắc hẳn đó là nguyên do ba của chuyển nhà, cho nên khi đến tìm người ta cho lên núi, và cũng vì lý do đó mà khi gọi điện mẹ và em đều có thái độ xa cách với

      "Chú chẳng thể là ba cháu được! Mặc dù nhìn chú rất giống cháu." Thằng nhóc nhìn người đàn ông trước mặt sau đó kết luận.

      "Cháu có thấy vậy sao?" Tương Vệ mỉm cười. Biết mình có đứa con biết phải làm gì?

      "Có." Thằng nhóc đung đưa hai chân. Tương Vệ mỉm cười,Có." Tiểu nam hài ngừng chớp lên hai chân. Tương Vệ lộ ra ôn nhu tươi cười, mặc dù Tâm Vũ giận nên mới cho biết tồn tại của thằng nhóc này.

      "Tại sao nhìn chú và cháu giống nhau, cháu lại khẳng định chú phải ba cháu?"

      "Bởi vì chú thể là ba cháu được." Thằng nhóc khắng định, nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.

      "Cháu nhìn thấy ảnh của chú ở đâu…?"

      Thằng nhóc đáp lại.

      "Gì?"

      "Ở nhà cháu chỗ treo mấy bức ảnh cụ nội và những người qua đời cháu thấy bức ảnh… của chú".

      Sặc… Nụ cười môi Tương Vệ cứng đờ.

      "Và còn…"

      "Và còn?"

      "Và con khi cháu hỏi mẹ ba cháu ở đâu, mẹ …"

      "Mẹ sao?"

      Thằng nhóc ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn Tương Vệ, chậm rãi , "Mẹ tên xấu xa chết tiệt nhát gan đó chết ở chân trời." Chân trời, có nghĩa là lên thiên đường, hơn nữa ở tiền sảnh có treo bức ảnh của nên chắc chắn là như thế.

      Tương Vệ cười méo xẹo, gương mặt cứng đờ, mấp máy môi.

      sai rồi, thực sai rồi, tội lỗi vô cùng nặng nề.

      Người phụ nữ của dũng cảm hơn , mạnh mẽ hơn .. và thông minh hơn , là người biết mình muốn gì bất chấp những lời dị nghị của mọi người.

      Lúc đó ở đâu? sai rồi.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :