1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 40: Thời điểm này, người muốn gặp nhất là .
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Thời điểm Triều Ca đến thấy Dạ Huyền ôm Tần Huyên chơi rất high quảng trường, đủ loại ánh đèn nê-ông chiếu lên áo gió màu nâu nhạt, nhìn vào như con bướm nhảy múa uyển chuyển.
      “Em chơi có vẻ rất vui nhỉ?”
      Nghe được giọng quen thuộc từ phía sau, cơ thể cứng ngắt lại, vẻ mặt cười nhạt “Ăn cơm xong liền mang Tần Huyên dạo chút, còn sao?”
      Triều Ca nhướng mày “Em cảm thấy giờ này mà xuất tại đây là do ngẫu nhiên?”
      “A Nhiễm gọi đến?” Dạ Huyền càu mày hỏi Triều Ca.
      Tần Địch Phi dạy những thứ khác nhưng biết chút rằng, là con người có lúc phải nhờ vả người khác mới có thể thoát khỏi khó khăn được.
      “Lúc em gọi điện thoại, vừa lúc ở bên cạnh ấy” Triều Ca nghe điện thoại tới là , Mặc Nhiễm mặc dù cố tránh để cho biết chuyện này, mà xuất ở đây cũng phải do Mặc Nhiễm tự đến đây.
      Dạ Huyền bĩu môi, đem Tần Huyên người bỏ xuống, cảm thấy bất đắc dĩ “ Cơm tối mẹ con em còn chưa ăn”
      , người bây giờ muốn gặp nhất là Đường Triều Ca.
      “Mẹ, con muốn đến quán lần trước ăn, con muốn ăn kanto luộc*, con rất muốn!” Tần Huyên hiểu được lúng úng của người lớn, vừa đứng xuống đất liền lôi kéo Dạ Huyền đòi ăn.
      * Kanto luộc: nếu nhu mình nhầm là sushi.
      Nếu như là bình thường Tần Huyên chắc chắn dám đòi ăn, nhưng hôm nay có Triều Ca ở đây, nó tin tưởng Triều ca nhất định dẫn nó ăn.
      Dạ Huyền cúi đầu, lửa giận phừng phừng, hận thể dẫm đạp lên chân con “Con thể nhịn chút được sao?”
      có sức khỏe làm sao có tiền đồ! Con đói, con với tòa án là mẹ ngược đãi con nít!” Nếu như khi đó Tống Dạ Nghiêu đột nhiên trở về, hẳn nó tô mì vằn thắn nhân chả tôm ăn rồi, thế nhưng Tống Dạ Nghiêu về là mì vằn thắn của nó cũng chạy xa nó mất rồi!
      nửa giờ tới quảng trường Tây thành, đứng quảng trường hứng gió nửa giờ, nó đói bụng a!
      Triều Ca bị Tần Huyên chọc cho cười to “ thôi, mang hai mẹ con ăn!”
      Đừng mơ tới nữa, câu bình thường ai đó hay !
      Lần thứ hai đến quán ăn vặt bên đường, Triều Ca ôm Tần Huyên vào trong ngực, Dạ Huyền thể nhận món nợ khi gặp khó khăn gian khổ này. Triều Ca ôm Tần Huyên trước, thấy cùng liền đưa ví tiền cho có mang theo tiền”
      này vẫn như vậy, khi trốn nhà đều chuẩn bị gì cả.
      Dạ Huyền cầm lấy, quyệt miệng, nhất định phải ràng như vậy sao?
      “Mẹ, mẹ nhớ là con ăn ớt nha!” Tần Huyên nằm nhoài vai Triều Ca, cười hì hì .
      Triều Ca nhíu mày “ cũng ăn ớt, Tống Dạ Huyền, em quên đấy chứ?”
      “Dài dòng, yếu ớt” Dạ Huyền mở ví tiền ra liếc mắt nhìn vào rồi đóng lại, xoay người đến chỗ quán thịt nướng.
      Đợi cho đến lúc Dạ Huyền cho Tần Huyên ăn no còn khí lực để mà nữa, Triều Ca thể làm gì khác hơn là để hai người lên xe, còn chính mình lại mua đống đồ ăn mang về để trong xe.
      Cũng là do vui chơi quá mức, lúc Triều Ca trở lại thấy Tần Huyên tựa lên người Dạ Huyền ngủ gục, thân thể nho gối lên đùi .
      Ánh mắt di chuyển thân ảnh nho của con trai, thậm chỉ để ý tới gió lạnh, cởi áo khoát của mình ra đắp lên người Tần Huyên rồi ôm con vào trong ngực.
      “Em muốn ăn gì nữa ?” Triều Ca đem túi đồ ăn giơ giơ trước mặt .
      Dạ Huyền lắc đầu, ra hiệu ôm Tần Huyên ngủ.
      “Vậy trước tiên chúng ta đưa nó về ngủ ” Triều Ca đem túi đồ ăn để ghế, nhàng khởi động xe về nhà mình.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 41: Người đàn ông của gia đình
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Dọc đường , Dạ Huyền gì, chỉ nhàng ôm Tần Huyên ngồi ở hàng ghế sau. Ánh mắt cực kỳ dịu dàng, chân trước sau để cách quá 5 phân, mặc cho chân mình tê cứng hết rồi.
      “Để ôm thằng nhóc cho” Triều Ca mở cửa, đem chìa khóa đưa cho Dạ Huyền, còn chính mình tự mở của sau ra, ôm Tần Huyên vào lòng.
      Đầu mùa đông, khí trời trở lạnh, lúc sau khi vào xe, Tần Huyên cảm thấy lạnh liền kéo kéo áo Triều Ca, nắm lấy cổ áo , lẩm bẩm “Ba ba…”
      Triều Ca sững sờ, Dạ Huyền cũng quên cả phản ứng.
      “Ba ba…” Tần Huyên lại kêu tiếng, lần nầy, đại khái cậu nhóc tỉnh lại, đưa tay xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ, phát ra Triều Ca cùng mẹ nhìn cậu chằm chằm, liền ngáp cái, tiếp tục vùi vào trong ngực Triều Ca mà ngủ.
      Đáy lòng Triều Ca xúc động, ôm Tần Huyên sát vào trong ngực mình.
      “Chúng ta lên thôi, Tần Huyên còn , ở ngoài lâu bị cảm lạnh đó” Triều Ca , bước về phía trước.
      “Uhm, cậu nhóc buồn ngủ lắm rồi nên hồ đồ nhận nhầm người, em đừng để ý”
      Triều Ca trầm mặc, cũng thấy ngại.
      Dạ Huyền cầm chìa khóa mở cửa, Triều Ca ôm Tần Huyên trước, cũng theo sau vào rồi đóng cửa lại. Nhìn thấy ôm Tần Huyên vào phòng ngủ.
      Tần Huyên ngủ quên trời quên đất, Dạ Huyền cảm thấy bất đắc dĩ “Có khăn lông ? Cả ngày hôm nay nó đổ mồ hôi nhiều rồi, em mượn khăn lau người cho nó”
      “Trong phòng tắm có đấy, chờ chút, lấy cho em” Dù sao Triều Ca cũng chưa tiếp xúc nhiều với trẻ con nên cũng biết làm thế nào để chăm sóc Tần Huyên. Nghe cần khăn lông, vội vàng lấy.
      Đợi cho đến khi Triều Ca quay lại, Dạ Huyền cởi hết quần áo của Tần Huyên, thấy cầm khăn tay, liền nhận lấy rồi cẩn thận từng li từng tí lau khắp người cho Tần Huyên.
      “Chúng ta ra ngoài thôi” Dạ Huyền với , sau đó tắt đèn rồi cả hai bước ra ngoài, nhàng đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
      Dạ Huyền theo Triều Ca xuống lầu “Xem ra sống cũng tệ?”
      Mới về nước có mấy ngày, liền ở ngay trong biệt thự hai tầng. biết ba mẹ Triều Ca định cư ở nước ngoài, nhưng gia cảnh của lại biết.
      “Xe cùng nhà đều là của Lộ Xa, mới về có chỗ ở nên ấy đưa ở”
      đến Lộ Xa, Dạ Huyền cảm thấy nhân sinh vô cùng kỳ diệu. thực có cách nào đem con người Lộ Xa hào hoa phong nhã dạy học năm đó so sánh với con người bây giờ là lãnh đạo công ty Lộ thị sấm rền gió đánh chớp giật được.
      Triều Ca đem đồ ăn vừa mua được đặt lên bàn “Haizzz, đều ngượ cả rồi” Dạ Huyền tiếc nuối thở dài.
      “Em làm cơm nha?” Triều Ca mong đợi nhìn .
      Vừa nãy hai người chỉ lo cho Tần Huyên, tại Tần Huyên ăn uống no say rồi, còn hai người vẫn đói meo.
      Quả nhiên, Dạ Huyền lắc đầu.
      Triều Ca bất đắc dĩ đứng dậy vào nhà bếp, mở tủ lạnh, bắt đầu xắn tay áo nấu ăn.
      Thấy bóng dáng của Triều Ca trong bếp, Dạ Huyền đứng lên “Hey, Đường Triều Ca”
      Triều Ca làm vỏ bánh sủi cảo “Sao thế?”
      “Em phát có tiềm lực làm người đàn ông của gia đình, rất đáng giá để bồi dưỡng”
      “…”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 42: quan tâm chính là cái cuối cùng
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Triều Ca để hai bát lớn sủi cảo xuống bàn, đưa bát cho Dạ Huyền, chén xì dầu đặt ở giữa.
      Dạ Huyền chà xát tay, mong chờ nhìn Triều Ca “Nhà có rượu ?”
      cho phép uống rượu” Triều Ca nghĩ ngợi liền mở miệng từ chối.
      Dạ Huyền phẩy phẩy tay, cho rằng nghĩ quá nhiều “Kỳ , em hỏi chút thôi, Triều Ca, hôm nay cảm ơn ” Tuy rằng đoán được cho uống rượu, nhưng hôm nay, muốn say lần.
      Triều Ca ăn sủi cảo, nghe liền ngẩng đầu lên nhìn “Tần Huyên là con của em với Tần Địch Phi sao?”
      Câu này, muốn hỏi ngay khi gặp lại .
      Chuyện của cùng Tần Địch Phi hiểu lắm, là đồng ý sinh con cho Tần Địch Phi sao? Đối với Tần Huyên, thương cưng chiều, nhưng thái độ với Tần Địch Phi khác trời vực. Tần Huyên đúng là con của hai người sao?
      “Lẽ nào cho rằng nó là con trai ?” Dạ Huyền hỏi ngược lại.
      tại sao thể hoài nghi được?” phải là thừa nhận, khi Tần Huyên nằm trong ngực , gọi tiếng ba ba, bị chấn động.
      Tính toán thời gian cũng trùng khớp, năm năm trước, trong buổi tối 14 – 2, hai người say rượu nên phát sinh quan hệ. Thời gian xa cách năm năm, cũng nghi ngờ.
      “Con vừa mới ngủ, đừng có bậy bạ” Dạ Huyền dừng lại, gắp sủi cảo chấm tí xì dầu “Yên tâm , nó phải là con trai !”
      Triều Ca dừng tay “Vậy rốt cuộc nó là con ai?”
      “Em!” Dạ Huyền tiếp tục ăn sủi cảo, nhưng giọng còn kiên định nữa.
      mình em có thể sinh con sao?” Triều Ca phản bác.
      Dạ Huyền liếc mắt nhìn , đột nhiên có cảm giác khí xung quanh căng thẳng “Ngược lại phải là con , cần làm loạn lên làm gì, càng cần phải đảm nhận trách nhiệm”
      Triều Ca buông đũa xuống “ đồng ý cho em uống rượu”
      , tại em còn hứng thú nữa” Dạ Huyền đem miếng sủi cảo cuối cùng nuốt xuống, ta muốn gì đây, ăn no rồi còn uống gì nữa.
      Muốn chuốc say rồi loạn chắc?
      “Em thắng” Triều Ca vùi đầu vào ăn hết bát sủi cảo.
      Dạ Huyền cười cực kỳ thoải mái “Triều Ca, Tần Huyên phải con trai . Dù em có say rượu loạn cũng vẫn là câu này”
      Triều Ca ngừng đũa “Tống Dạ Huyện, em có phát ra là em thay đổi rồi ?”
      Năm đó , tính khí rất tốt, rất dịu dàng. từng bên bốn năm nhưng chưa bao giờ thấy thế, sau năm năm, đột nhiên thấy cưng chiều Tần Huyên, ôn nhu chăm sóc Tần Huyên.
      có cảm giác, mình ghen.
      A, là cảm giác này.
      “Sa đọa ít” Dạ Huyền chép chép miệng, bởi vì ăn xì dầu mà cảm thấy khó chịu.
      Triều Ca xoay người rót cho ly nước, đưa tới trước mặt “Còn nhớ hứa với em ba điều gì ?”
      Dạ Huyền cầm chặt ly nước, động tác tay dừng lại, dưới ánh đèn màu cam, “Kỳ , lại quá khứ, hẳn là do tính khí em tốt, luôn luôn quát
      Triều Ca nắm chặt tay chỉ quan tâm đến cái cuối cùng”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 43: So với ôm Ultraman thoải mái hơn!
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền cảm thấy nhiệt độ bên trong hơi cao “Chỉ có cái cuối cùng cũng có ý nghĩa”
      “Hôm ấy, Hoắc Trạch với số chuyện” Đầu ngón tay Triều Ca nhàng xẹt qua tay “Năm đó, trở lại tìm em, lúc vừa đến Mỹ rất hối hận, nhưng lúc trở về chính là ngày em kết hôn”
      giọt lệ theo gò má xuống bàn, như cơn gió thổi lên mặt nước, gợn lên những con sóng nhàng.
      “Đều là em nợ ! Chúng ta chia tay là đúng, khi đó là do em cứ quấn quít lấy
      Triều Ca bông nhiên cầm chặt tay , vẻ mặt trịnh trọng “Giữa hai chúng ta nhất định phải từ nợ này sao?”
      Dạ Huyền cúi đầu, lúc ngẩng lên môi càng mang theo nụ cười thản nhiên “Những lúc gian nan nhất đều qua, vì vậy, những lời này cũng vô dụng rồi”
      Những lúc đau khổ nhất, Tần Huyên là động lực chống đỡ duy nhất của .
      “Vậy, tại bây giờ, em , sau này em tính như thế nào đây? trai em đồng ý cho em ly hôn, chờ sau khi ly hôn, cuộc sống của em và Tần Huyên như thế nào đây?”
      Dạ Huyền nghĩ tới Triều Ca hỏi những vấn đề như thế này “Em tìm việc làm, sau đó…”
      “Em cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy sao?” Triều Ca để xong, liền ngắt lời.
      Nếu như có cách nào khiến Tống Dạ Nghiêu đồng ý, mà lý hôn chính là đắc tội với Tống gia và Tần gia – hai công ty gia đình rất lớn. Thử hỏi ở thành phố A này, có cong công ty nào dám nhận vào làm?
      Dạ Huyền im lặng lát “Triều Ca, em muốn vội vàng, qua loa quyết định chuyện gì nữa”
      Cuộc sống và tình liên quan với nhau, có tình coi như sau này còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa, bọn họ qua cái thời lãng mạn từ lâu rồi.
      Sáng thứ hai, Triều Ca xuống lầu, bàn ăn bày ít đồ ăn, còn có mấy miếng bánh mì cháy đen còn tản ra mùi khét trong khí, Triều Ca lập tức xuống bếp nhìn, quả nhiên…
      “Để làm cho, em mau gọi Tần Huyên dậy ” Triều Ca tới bên cạnh , xắn tay áo lên, bình tĩnh thong dong, bắt đầu thu dọn tàn cục.
      Dạ Huyền xoa xoa mũi “Được rồi, em gọi con”
      Dạ Huyền tới phòng, nhìn thấy Tần Huyên cúp điện thoại.
      “Con trai dấu, vừa nãy con gọi điện thoại cho ai vậy?”
      “Dạ, là dì Nhiễm ạ, mẹ yên tâm, con gọi điện thoại cho bác hoặc ba ba đâu ạ” Tần Huyên xong, từ trong chăn chui ra, đưa điện thoại cho kiểm ta.
      Nếu như Tống Dạ Nghiêu cùng Tần Địch Phi biết ở đây, đảm bảo là Triều Ca gặp phiền phức, muốn trở thành trói buộc của bất kì người nào.
      “Con hiểu mà mẹ, con lung tung đâu” Tần Huyên làm loạn mặt lúc mới buông tay.
      Sửa soạn xong, Dạ Huyền mới biết chỗ Tần Huyên ngủ lại là phòng của Triều Ca.
      “Tối qua con ngủ ngon ?” Dạ Huyền hỏi
      thoải mái, mẹ biết là chú Triều Ca ôm so với Ultraman thoải mái hơn sao?” Nắm tay Tần Huyên , cậu nhóc vừa vừa .
      Biểu kia cực kỳ thỏa mãn.
      “Con phí lời, Ultraman làm sao ôm sướng bằng ôm người được?” đương nhiên biết ôm Triều Ca rất thoải mái, tên tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 44: Đột nhiên gặp Lộ Xa
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      “Mới sáng sớm chuyện gì vậy?” Triều Ca cất tiếng trong trẻo từ trong phòng bếp truyền ra.
      Miếng bánh mì đen thui bàn ăn sớm biến mất còn tăm hơi, ba vị trí bày ba cái đĩa cực kỳ sạch , trong mỗi đĩa bày cái bánh mì sandwich, ở giữa là chân giò hun khói cùng trứng gà, nhìn thấy hai người ra, Triều Ca lại bưng ra ba cốc sữa bò, đặt cẩn thận vào đúng vị trí của chúng.
      “Ô, ô, là cảm động!” tay Tần Huyên được Dạ Huyền nắm chặt, tay khác đưa lên giả vờ lau khóe mắt.
      Dạ Huyền bỗng nắm chặt tay Tần Huyên, trong phòng lan truyền mùi thơm thoang thoảng, cảm giác như vậy khiến cho cảm động rơi nước mắt.
      Ba người ngồi xuống, Tần Huyên ra sức chiến đấu với cái dĩa trong cùng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hướng hai người cười khúc khích.
      “Tiểu Tần Huyên, đừng có cười ngốc, mẹ thể chấp nhận con được nữa rồi” Thực có cần biểu khoa trương như thế , chẳng phải chỉ là bữa điểm tâm thôi sao, có cần phải cười ngốc như vây?
      Tần Huyên nghe được lời của Dạ Huyền, cũng chú ý trong miệng còn có bánh mì chưa ăn xong “Sao sao, khụ…khụ, mẹ cảm thấy chúng ta như người nhà sao?”
      Triều Ca nghe xong lời của Tần Huyên, vội đưa tay sờ đầu cậu bé “Tần Huyên, cháu ăn từ từ, chờ lúc nữa chú đưa cháu tới trường”
      “Có ạ?” Tần Huyên hưng phấn đến mức hận thể nhảy lên người Triều Ca được.
      “Tất nhiên là rồi!” Triều Ca thay thằng bé lau vụn bánh mì dính khóe miệng, hai người cực kỳ hài lòng, chỉ để lại Dạ Huyền bên phiền muộn.
      Đường Triều Ca cùng Dạ Huyền tựa người song song bên cạnh xe, đưa mắt nhìn tiểu Huyên nhún nhảy vào nhà trẻ, Dạ Huyền lấy tay đẩy đẩy kính râm “Thằng bé đâu vui vẻ như vậy rồi”
      “Sau này vẫn còn có thể vui vẻ như vật” Triều Ca nghiêng đầu cười.
      “Em bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác, hái chúng ta bỗng nhiên đều già ” Buổi tối cùng nhau tán gẫu, sáng sớm cùng nhau ăn cơm, lại cùng nhau nhìn con học.
      Cam giác như vậy bình yên, rồi lại làm cho có cách nào tin tưởng, từng có biết bao nhiêu lần mơ ước có ngày như thế.
      Nhưng năm đó, Triều Ca cùng chia tay nhau, tại cùng Tần Địch Phi cũng đến đâu.
      “Chúng ta đều hai mươi bảy tuổi, còn trẻ nữa rồi”
      “Đúng vậy, còn trẻ nữa rồi”
      Nhìn bóng dáng Tần Huyên biến mất trong tầm mắt, Dạ Huyền lúc này mới xoay người trở lại mở cửa xe, Triều Ca cũng ngồi xuống theo.
      “Em muốn đâu?”
      “Trở về nhà thôi, có thể trong thời gian này mang đến cho khá nhiều phiền toái” thừa nhận, ròi xa Tần Địch Phi, có Tống Dạ Nghiêu, có lẽ người duy nhất có thể dựa vào, cũng chỉ có Triều Ca mà thôi.
      Triều Ca khởi động xe, nhà trẻ học tương đối sớm, liền chở Dạ Huyền về nhà, sau đó mới làm.
      Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, mỗi khi trời chạng vạng tối, Triều Ca tới nhà trẻ đón Tần Huyên, sau đó cùng Dạ Huyền siêu thị hoặc chợ mua đồ ăn, ba người bắt đầu mua nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa tối.
      Vậy mà cũng trôi qua nửa tháng, bây giờ Dạ Huyền có thể cắt ra bàn đầy những sợi khoai tây, Tần Huyên mặt lộ hài lòng, đến nỗi phải thốt lên những lời sùng bái mẹ mình.
      “Ôi, suýt nữa tôi nhận nhầm người” Lộ Xa tới phòng bếp, đối với việc Dạ Huyền đứng cắt khoai tây thành sợi liền lên tiếng cảm khái.
      tại sao lại đến đây?” Khi còn chưa cùng Triều Ca quen nhau, gọi Lộ Xa là thầy, sau khi cùng Triều Ca xác lập quan hệ, ngầm đổi gọi là Lộ Xa, mà tại…
      Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của , Lộ Xa lên tiếng “Sao vậy, ngay cả tên cũng nhớ sao?”
      “Lộ Xa, sao lại xuất ở đây?” Triều Ca làm, Tần Huyên cũng ở nhà trẻ, nhàn rỗi tẻ nhạt, mà sợi khoai tây trong nhà cũng hết, đột nhiên khoogn hiểu sao, muốn cắt khoai tây.
      Mặc kệ Lộ Xa, tiếp tục công việc chém giết khoai tây của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :