1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 35: Chớ đem nước bẩn của đổ lên người tôi
      Edit: Phương Ương Bướng


      Beta: Rika Nguyen

      Sáng hôm sau, Tần Huyên cùng Tống Dạ Huyền ngồi đối mặt cùng ăn bữa sáng.
      “Thưa bà, đây là báo sáng nay” Bảo mẫu đem tờ báo để bên cạnh bàn chỗ chỗ ngồi.
      Tống Dạ Huyền cũng có thói quen xem báo, đều là Tần Địch Phi đặt. Có lúc cảm thấy những tờ báo như những người phụ nữ của hắn chờ đợi hắn nhớ thì đến sau đó nhặt lên xem một chút.
      “Để xuống, làm việc của ” Tống Dạ Huyền uống một hớp sữa bò vẻ mặt hờ hững nhưng khi ánh mắt nhìn tới tờ báo sắc mặt liền biến đổi
      “Mẹ làm sao vậy?” Nhìn tay Tống Dạ Huyền nắm chặt tờ báo run rẩy, Tần Huyên nhìn mẹ có chút bất an.
      Tống Dạ Huyền cắn môi dưới vẻ mặt mang vài phần ẩn nhẫn, rõ ràng tìm tình nhân là Tần ̣ch Phi nhưng tại sao báo chí lại nói thành ỷ thế hiếp người, còn nói ở bên ngoài tìm đàn ông?
      bàn là ba tấm hình nối tiếp nhau, tờ thứ nhất là Liễu Tĩnh quỳ mặt đất dập đầu với , bức thứ hai là ngẩng đầu nhìn trời, bức thứ ba là cảnh Triều Ca mang rời
      “Tiểu Huyên, con ăn từ từ lát nữa mẹ đưa con học, mẹ có việc ra ngoài chút !” Tống Dạ Huyền xiết chặt tờ báo trong tay tìm chìa khóa xe vội vã ra cửa.
      Thời điểm Dạ Huyền tới công ty của Tần ̣ch Phi bởi vì lần trước bị trách móc nên mọi người đối với ịch sự rất nhiều, trực tiếp đưa đến văn phòng Tần ̣ch Phi chờ hắn.
      Tần ̣ch Phi vừa đến công ty thì thư kí Lâm Duy đưa báo cáo “Tổng giám đốc , phu nhân ở bên trong hình như rất tức giận”
      Tần ̣ch Phi hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm “Tống Dạ Huyền ở văn phòng?”
      liếc nhìn đồng hồ đeo tay. 8 giờ sáng, phải nên đưa Tần Huyên học sao?
      “Vâng, phu nhân đến từ rất sớm rồi” Lâm Duy cung kính trả lời.
      Tần ̣ch Phi gật đầu, nhắc nhở nên quấy rầy, lúc đấy mới đẩy cửa phòng làm việc vào.
      Tống Dạ Huyền thật sự ở bên trong, hôm nay mặc trang phục nhã nhặn , tóc đen buộc đuôi ngựa chỉnh tề, vài sợi tỏa ra buông xuống tai, bên ngoài trùm áo gió khéo léo màu nâu nhạt, áo sơ mi trắng, quần jean, sandal đen, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn cửa sổ, ôn nhu nhàn tĩnh nhu bức tranh tĩnh vật.
      Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt.
      “Hôm này trường mẫu giáo nghỉ, hay là Tần ̣ch Phi tôi đổi vận làm phiền Tống đại tiểu thư chờ tôi?” Tần ̣ch Phi ngồi vào đối diện , hai tay tự nhiên để trước ngực, thân thể hầu như muốn lún vào sôpha, hai chân thon dài cũng vô cùng tự nhiên uốn lượn.
      Kỳ thật chỉ cần hai người họ cãi nhau vẫn là thích hợp sống cùng nhau Tần ̣ch Phi nghĩ vậy.
      Nghe có thanh Tống Dạ Huyền vội vàn xoay người lại nhìn “Tần Địch Phi, có tật thật xấu!”
      Thực sự mà nói Tần ̣ch Phi mọi mặt đều thua kém Triều Ca, có thể có nhiều phụ nữ như vậy, hắn dựa vào chỉ có tài hoa của mình mà còn có gương mặt hại nước hại dân. Đặc biệt là đôi mắt phương, khi ánh mắt di chuyển, nếu như nhìn chằm chằm làm cho người ta có cảm giác muốn sa vào trong đó.
      “Vâng, tôi có tật xấu, sáng sớm nói rõ mục ́ch đến !” Hiếm thời điểm nhìn thấy ôn nhu nhàn tĩnh,Tần Địch Phi hào phóng tha thứ giọng nói của mang theo châm chích.
      Tống Dạ Huyền mạnh mẽ trừng hắn, từ trong túi của mình rút ra tờ báo kia “Chớ đem nước bẩn của đổ lên người tôi, Tần ̣ch Phi phụ nữ của chính mình quản lí !”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 36: Quy tắc trò chơi
      Edit: Phương Ương Bướng


      Beta: RikaNguyen

      Tần ̣ch Phi cầm tờ báo bàn vội vàng đọc qua
      “Tống Dạ Huyền, đây là chuyện xấu của chúng ta à? Đây rõ ràng là chuyện tốt của , nhìn cho rõ
      Người đàn ông trong ảnh mặc dù đeo kính đen nhưng hắn vẫn nhận ra!!!
      Tống Dạ Huyền trừng mắt “ có ý gì?”
      Tần ̣ch Phi chỉ vào người đàn ông đeo kính đen trong tạp chí nắm tay của – Đường Triều Ca “Tôi cho dù dụ hoa dẫn bướm như thế nào thì người đàn ông này cũng phải tôi gọi đến!”
      “Kia gái Liễu Tĩnh thì sao? Nếu phải ta dây dưa với tôi chịu buông làm sao có chuyện đó xả ra?” Dạ Huyền hung tợn nói.
      Nói cho cùng, hắn vẫn thừa nhận chuyện của Liễu Tĩnh
      Tần ̣ch Phi hừ nhẹ “Tống Dạ Huyền, người khác trong mắt như thế nào tôi biết nhưng tôi biết , lấy mềm đối cứng tôi thật xem thường”
      Qua nhiều năm như vậy, có từng đối với hắn có chút ôn nhu nhưng mỗi lần đều là nhìn cũng xem thường
      “Trong bụng ta có con của , lẽ nào tôi đá cho ta một phát sau đó làm như có chuyện gì xảy ra mà chắc?” Tống Dạ Huyền muốn nổi điên, tại sao mỗi lần cùng Tần ̣ch Phi nói chuyện đều thể bình tĩnh.
      Nhìn Tần ̣ch Phi trầm mặc trong chốc lát, bồi thêm một câu “Tần ̣ch Phi, tôi có thể bỏ qua có nhân tình nhưng xin quản ta cho tốt, nên để ta làm vướng bận con đường của tôi!”
      Tần ̣ch Phi hí mắt nhìn thần sắc của mang theo vài phần hung tàn “Có người vợ nào như sao?”
      để ý hắn bên ngoài có nhân tình, thèm để ý hắn cùng những người phụ nữ khác lui tới, đại khái đời này là một người phụ nữ độ lượng nhất rồi!
      Tống Dạ Huyền run lên 2 giây “Tần ̣ch Phi, có hiểu hay cái gọi là tiên trách kỉ hậu trách nhân? xem lại mình một chút có cái gọi là đức hạnh thì hãy nói với tôi câu này!”
      Tần ̣ch Phi nhìn muốn liền kéo tay lại, kéo đến trước mặt mình “Chính còn nhớ đêm tân hôn nói gì ? Là trái với quy tắc trò chơi trước!”
      Tống Dạ Huyền nhìn Tần ̣ch Phi hai mắt đỏ lên, thời khắc này bộ dáng ngày thường thấy, khí thế lạnh lẽo bá đạo trong xương tủy trào lên. Bỗng nhiên cảm nhận nảy sinh một cảm giác Tần ̣ch Phi hình như !
      Nhưng chuyện này là thể nào, nếu như Tần ̣ch Phi thật sự thì bất quá cũng là được hắn xếp trong đội ngũ tình nhân.
      “Cùng tôi kết hôn phải đáp ứng điều kiện của tôi, trước khi kết hôn Ngài Tần đồng ý tôi phải sao?”
      có cưỡng cầu Tần ̣ch Phi đồng ý!
      Buồn cười, thật sự buồn cười Tần ̣ch Phi khịt mũi coi thường “ cho rằng cùng một hòa thượng kết hôn sao? Tống Dạ Huyền những năm này tôi chờ cũng chịu đủ rồi!” Cũng uốn đợi thêm nữa rồi!
      Tần ̣ch Phi nói rồi đem ôm ngang lên, về phòng nghỉ ngơi sát vách.
      “Tần ̣ch Phi, điên rồi, thả tôi ra!” Nhận ra được ý ̣nh của , Tống Dạ Huyền thất kinh trong ngực hắn giãy giụa. thể, làm sao có thể….?
      “Tại sao tôi lại muốn thả?” Tần ̣ch Phi một phát đá tung cửa ném lên giường.
      muốn phát rồ thì tìm phụ nữ bên ngoài !” Tống Dạ Huyền kinh hoảng ôm chính mình “ như vậy tôi có thể tố cáo tội cưỡng gian trong hôn nhân”
      “Tố cáo , cho rằng tôi quan tâm sao?” Hắn cởi cúc áo vest lại kéo cà vạt về phía .
      điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên rồi!” Thấy cảnh cáo có hiệu quả, Dạ Huyền từ giường bò xuống chuẩn bị lao ra ngoài lại bị Tần ̣ch Phi bắt được, áp đảo nằm xuống.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 37: Tin tức nóng hổi!
      Edit: Phương Ương Bướng

      Beta: Rika Nguyen

      Quả nhiên môi thật mềm thật thơm, khí tức như cam lộ như nước nóng núi, đầu lưỡi gắn bó với , càng vào sâu thì đụng tới vết chai.
      Đó là vết thương đã kết lại!
      Tần ̣ch Phi hung hăng đẩy Dạ Huyền ra, bởi vì lực mạnh mà Dạ Huyền bị đụng vào tường, đau đến ong đầu.
      “Thỏa mãn rồi chứ?” nhướng mày, đáy mắt trào phúng cùng cực kì xem thường.
      Tần ̣ch Phi lên 2 bước, vung tay – cái tát mạnh mẽ đánh tới mặt .
      Khuôn mặt ẩn ẩn đau, phát ra nhiệt lượng tựa hồ mất tri giác, nước mắt bên trong đảo một vòng chịu cho ra “Tần ̣ch Phi, tôi nhớ kĩ cái tát này của !”
      Từ nhỏ đến lớn chưa có một ai đánh .
      Tống Dạ Huyền ôm mặt đẩy Tần ̣ch Phi, đá văng cửa phòng làm việc của hăn ra nhanh chân chạy ra ngoài.
      Từ đầu đến cuối Tần ̣ch Phi nói câu nào.
      Dạ Huyền lái xe quả thực tốt lắm, thế nhưng rất quý sinh mệnh bởi vậy khi thương tâm có lái xe ra đường cao tốc mà lựa chọn một công viên nhỏ yên tĩnh dừng lạ, tắt điện thoại di động.
      Xe mui trần có chỗ tốt là nơi đón ánh nắng rất thuận tiện. Dạ Huyền đem nóc xe mở ra, kính râm che khuất nửa mặt, sau đó lái xe qua công viên gần nhất.
      nghĩ thầm trang phục như vậy sẽ ai nhận ra mình.
      may mắn cách đó xa là quán cà phê Mặc Nhiễm cùng Lộ Xa ngồi uống “Haizz, luật sư Mặc, tôi nói cảm giác người phụ nữ lái xe mui trần kia trông quen quen!”
      Mặc Nhiễm theo phương hướng chỉ tay của Lộ Xa nhìn sang, sau đó lẩm bẩm nói “Phụ nữ mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy….”
      Lộ Xa gật đầu mỉm cười lập tức nghĩ đến điều gì đó “Tuy rằng nhiều năm gặp thế nhưng Tống Dạ Huyền vẫn thay đổi nhiều lắm, nhìn kĩ người bạn cùng bàn – luật sư Mặc?”
      “Giám đốc Lộ biết ấy?” Mặc Nhiễm nhìn lại vài lần hóa ra là Tống Dạ Huyền.
      “Bạn gái trước đây của em họ, chính là Triều Ca – người mới tới ở Sở sự vụ của các đấy, nó là em họ của tôi” Lộ Xa vuốt cằm bỡn cợt trả lời câu hỏi của Mặc Nhiễm.
      Miệng của Mặc Nhiễm có thể nuốt trọn một quả trứng gà rồi!
      Tin tức thật nóng hổi nha!
      trách, trách được ngày hôm ấy….
      Mặc Nhiễm móc điện thoạt gọi cho Dạ Huyền nhưng được thông báo là tắt máy.
      Lộ Xa ngồi đối diện thản nhiên cười “Xem ra thói quen nhiều năm đổi , một nửa thời gian nhấc máy, một nửa thời gian là trạng thái tắt máy, Tống Dạ Huyền vẫn thay đổi!”
      Mặc Nhiễm cảm giác đầu mình to lên, hôm nay là đại diện Tống gia tìm Lộ Xa nói chuyện, nếu như Tống Dạ Huyền cùng Lộ Xa quen biết thì tự nhiên tăng thêm phần trăm thắng lợi cho chính mình. Nhưng nghe những lời Lộ Xa nói thì Dạ Huyền có khả năng trở thành cản trở là vô cùng lớn.
      “Nếu tôi xuống gọi ấy lên, giám đốc Lộ ngồi đây chờ nhé!” Hết cách rồi lúc đàm phán quyền chủ động nằm tay đối phương, Mặc Nhiễm thể mềm mỏng nói chuyện.
      Lộ Xa gật đầu nhìn theo Mặc Nhiễm ra quán cà phê, qua khung cửa sổ thủy tinh nhìn xuống Tống Dạ Huyền như trước vòng quanh công viên kia…..
      Ai ai ai, thời điểm như vậy nếu gọi Triều Ca đến xem tình hình này thì sẽ là tổn thất lớn a!
      Lộ Xa ánh mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt lướt qua tia bỡn cợt hắn xưa nay để mình lỗ cái gì
      Triều Ca nhận được điện thoại của Lộ Xa thì vừa vặn ở ngay gần đấy, tuy rằng lúc này Lộ Xa tìm có chuyện gì lớn thế nhưng tốt xấu gì thì em họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau. vội vàng bỏ lại chuyện xử lý lái xe chạy vội tới.
      Còn chưa tới quán cà phê Lộ Xa chỉ, Triều Ca liền nhìn thấy Mặc Nhiễm ôm một phụ nữ mặc áo gió màu nâu nhạt vào trong ngực.
      Dáng người kia, biết rất rõ…

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 38: Đây là tôi thiếu ấy
      Edit: Phương Ương Bướng

      Beta: Rika Nguyen

      Đem xe dừng lại bên cạnh hai người, Triều Ca xuống “Lên xe , Lộ Xa đợi”
      “Tôi ” Dạ Huyền từ trong lồng ngực Mặc Nhiễm xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
      Triều Ca sững sờ, trong kí ức của , số lần Dạ Huyền khóc cực ít. Lần thứ nhất khóc, chính là lần ở căng tin kia, sau đó ngoại trừ hai người nói chia tay thật sự chưa từng thấy lệ rơi đầy mặt.
      “A Nhiễm, cậu làm , tớ sang chỗ khác loanh quanh, quấy rầy 2 người nói chuyện” Dạ Huyền nói, liền xoay người rời , coi như là khóc thì cũng muốn ở trước mặt rơi lệ.
      “Mặc Nhiễm, trước nói với Lộ Xa rằng lát sau quay lại” nhìn thấy bộ dáng như vậy phải là đành lòng.
      “Cũng được,vậy cùng ấy nhé!” Mặc Nhiễm bất đắc dĩ, tuy biết ngày thường Tần ̣ch Phi làm việc có chút bá đạo, tàn nhẫn lại nghĩ rằng hắn đánh người.
      Nhìn Mặc Nhiễm xa Dạ Huyền lấy tay lau nước mắt, làm áo gió màu nâu nhạt ướt một khoảng, màu sắc quần áo cũng đậm hơn.
      “Đừng , rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Triều Ca bước lên giữ lại.
      có chuyện gì, tôi về trước” Dạ Huyền nắm ống tay áo lau nước mắt mặt nhưng ngờ đụng vào bên má đau đến nghiến răng.
      “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, hỏi em đấy Tống Dạ Huyền!” Triều Ca nguyên bản mặt lạnh, giờ khắc này ngữ khí nói chuyện cũng nặng nề. Vừa nãy bị tránh, hiện tại đứng bên phải nên có thể nhìn thấy năm ngón tay in hằn má “Hắn đánh em?”
      “Cùng liên quan!” Dạ Huyền đẩy bàn tay ra che mặt mình, nước mắt nhịn được lại rơi xuống.
      tìm ta!” Triều Ca nói liền muốn rời .
      tìm , tôi với tuyệt giao!” Triều Ca mới một bước, Dạ Huyền liền đuổi sát theo.
      Triều Ca cảm thấy bàn chân của mình như đeo một thứ gì đó vô cùng nặng, hai tay theo bản năng nắm chặt. lúc sai, mới quay người lại nhìn nước mắt đầy mặt đau lòng đưa tay ôm vào trong lòng “Tống Dạ Huyền ta có cái gì tốt mà đáng giá cho em đối cử như vậy?”
      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đáng giá ẩn nhẫn như vậy?
      Làm cho tính tình ngày xưa của tất cả đều mất ?
      Mà cái kia có phải là tình sợ bị tiết lộ là Tần ̣ch Phi sao?
      Cảm thấy mùi vị ấm áp quen thuộc, Dạ Huyền chỉ muốn khóc nhiều thêm “Triều Ca, ngày nào đó sẽ hiểu. Em có sự bất đắc dĩ của mình, mà em thiếu hắn, có lẽ so với hắn thiếu em còn nhiều hơn”
      dám nói sau khi rời đã phát sinh tất cả những chuyện này, chính như lúc này cũng cách nào làm rõ ràng tình cảm đối với Triều Ca, có cách nào mở miệng.
      Nhưng có cách nào chống cự lại sự ôn nhu của
      Có thể từ khi gặp lại , vẫn như vậy giới thiệu tên của mình làm cách nào buông được tay của ra, lại cách nào tránh né ánh mắt thấu đáo của .
      Triều Ca, Triều Ca, nhất ̣nh kiếp này có cách nào chạy thoát khỏi !
      “Còn chịu nói thật với phải ? nghĩ tới năm năm sau em đối với một lời giải thích cũng lười. tin em thiếu , nhưng muốn biết em có hận hắn hay ? càng muốn biết em có hối hận một ngày nào lúc trước chúng ta chia tay ? Dạ Huyền, năm năm này, hơn một nghìn ngày lẫn đêm em có bao giờ nghĩ tới ngày nào đó sẽ trở về tìm em ?”
      Nghĩ tới sao? Dạ Huyền nhắm mắt lại rồi khẳng ̣nh là nghĩ tới, đặc biệt là thời điểm bất lực nhưng sẽ trở về sao?
      “Muốn thì thế nào? muốn thì thế nào? Chúng ta cần gì nhắc lại quá khứ nữa, chỉ làm nhau lúng túng thêm thôi!” Dạ Huyền nói xong liền đẩy Triều Ca ra, xoay người lên xe.
      lái xe đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ, xoa lên mặt rồi ăn cơm. Dạ Huyền về nhà cầm mấy bộ quần áo vất vào xe đợi chiều lái xe đón Tần Huyên.
      “ Mẹ, sao mẹ mang kính râm. người còn có mùi thuốc nữa, mẹ ốm ah?” Tần Huyên đem túi sách để vào trong xe, thân thể nho cũng trèo lên.
      “Mẹ sao, mấy ngày tới chúng ta đến nhà bác ở, con thấy sao?” Dạ Huyền quay mặt , trẻ con khứu giác nhạy cảm. hy vộng Tần Huyên biết cãi nhau với Tần Địch Phi, thậm chí bị Tần Địch Phi đánh”
      Tần Huyên xoa xoa mũi “ Được rồi, mẹ lái xe nhanh , con lâu chưa gặp bác rồi! Con trước gọi cho bác đã để bác chuẩn bị đồ ăn ngon đón tiếp mẹ con mình!”
      Tần Huyên nói rồi móc điện thoại di động của mình gọi cho Tống Dạ Nghiêu.
      Cho dù Tống Dạ Huyền nó cũng có thể đoán đucợ đại khái là hai người họ lại cãi nhau rồi.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 39: Tử chê mẫu xấu (Con chê mẹ xấu)
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Tống Dạ Huyền về Tống gia, thế nhưng Tần Huyên ngồi chưa được tiếng liền phát sinh cố.
      Dạ Huyền tức giận đưa tay xoa xoa mặt.
      “Về nhà , gọi cho Tần Địch Phi” Tống Dạ Nghiêu vừa bước vào nhà, thậm chí chưa kịp uống ngụm nước trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
      Dạ Huyền nhìn , tưởng mình nghe nhầm “, em là em đấy!”
      “Cũng bởi vì em là em nên mới đặc biệt coi trọng hạnh phúc của em! Em nghĩ tới việc nếu em và Tần Địch Phi ly hôn Tần Huyên ra sao à?” Tống Dạ Nghiêu liếc mắt nhìn đứa trẻ dễ thương ngồi ghế sa lon – Tần Huyên.
      “Tống gia chúng ta chẳng lẽ nuôi nổi đứa trẻ? , rốt cuộc muốn em phải như thế nào đây?” ràng bị oan, ràng người đau khổ là , ràng thể…
      “Nếu như em để Tần Địch Phi còn xuất scandal nữa đồn ý cho em ly hôn!” Tống Dạ Nghiêu đứng trước mặt người phụ nữ thể quản lí nổi chồng mình làm sao có thể mình mà nuôi con được”
      Dạ Huyền cắn rằng, biết dù thế nào Tống Dạ Nghiêu cho mẹ con ở lại đây tối nay.
      Nếu như có cách để cho Tần Địch Phi tìm phụ nữ bên ngoài còn lý do để buông tay ta rồi!
      , mạc kệ đồng ý em vẫn ky hôn!” Dạ Huyền xong liền kéo tay Tần Huyên ăn khoai tây chiên “Tần Huyên, mẹ con mình
      “Tiểu thư, trời tối rồi, muốn mang thiếu gia đâu?” thanh của dì Hoa vang lên ở phía sau.
      “Để bọn họ , để bọn họ biết trời đất cao rộng như thế nào!” thanh của Tống Dạ Nghiêu vang lên từ phía sau, Dạ Huyền bước thèm quay đầu lại.
      Dạ Huyền lôi kéo tay Tân Huyên đường, ánh đèn đường chiếu vào thân ảnh hai người, trông thê lương.
      “Ai nha, mẹ ơi, tại mẹ con mình giống như người vô gia cư phải ?” Tần Huyên tình nguyện bước theo Dạ Huyền. Phàm là những nơi có thể lái xe hai người tuyệt đối bộ.
      Dạ Huyền nhìn Tần Huyên, nghĩ rằng con cũng mệt rồi, móc điện thoại ra gọi cho Mặc Nhiễm.
      “A Nhiễm, có đôi nhi quả phụ cần được thu nhận và giúp đỡ” Vốn tưởng rằng về Tống gia, tạm thời tách ra gặp Tần Địch Phi, nhưng ngờ Tống Dạ Nghiêu lại có thái độ cứng rắn như vậy.
      “Tần Địch Phi còn sống hay chết vậy?” Lại còn nhi quả phụ gì nữa đây!
      Dạ Huyên đại khái chuyện xảy ra, dám ở khách sạn vì lí do biết có thể chạm mặt Tần Địch Phi ở đó hay ?
      Tuy rằng Tần Địch Phi đóng thẻ ngân hàng của , nhưng Tống Dạ Nghiêu vì buộc vào khuôn khổ, chuyện như vậy có thể làm được.
      Hai người đàn ông đều nắm được chui dao của .
      “Vậy cậu ở đâu thế?”
      “Quảng trường Tây Thành, tại tớ cùng tiểu Huyên vừa đói vừa lạnh!” Đại khái bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến mệt mỏi, làm quên cả đói.
      “Vậy cậu vào quán KFC ngồi trước , nơi đó rộng rãi lại thoáng mát, tớ đến ngay”
      Cúp điện thoại nhìn Tần Huyên “ Tiểu Huyên, hay là mẹ gọi điện thoại cho papa tới đón con nhé?”
      là người lớn, trải qua những ngày này sao, nhưng nếu mang theo Tần Huyên, Dạ Huyền biết con trai có chịu nỗi những ngày tháng ăn cơm quán, ngủ giường hay ?
      Tần Địch Phi bằn cầm thú, nhưng đối với Tần Huyên lại rất tốt, điểm này rất yên tâm.
      “Mẹ cũng về cùng sao?” Tàn Huyên đứng bậc thang hồ phun nước, ánh mắt nhìn thẳng.
      Dạ Huyền lắc đầu “Chỉ có mình con về thôi”
      “Mẹ, mặt mẹ hôm nay bị thương có phải ?” Tần Huyên mệt mỏi ngồi xổm xuống.
      Dạ Huyền tới trước mặt con trai, ngồi xuống “Con chê mẹ xấu à?”
      “Tử chê mẫu xấu!” Tần Huyên thuận thế đặt tay lên vai , Dạ Huyền ôm con lên “Com dám ghét bỏ mẹ, mẹ liền ném con !”
      “Tuyệt đối chê!” Tần Huyên hôn cái thệt kêu lên má phải .
      quảng trường đèn nê-ông đở rực, tiếng nhạc vang lên, tâm tình Dạ Huyền cũng tốt lên, ôm chặt con trai xoay vòng tại chỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :