1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 30: Gà xào hạt dẻ cái gì, xem đánh ghen!
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền chạy tới căng tin vừa vặn nhìn thấy Triều CA đỡ Lục Húc Nghiên ra.
      Nhìn thân thể Lục Húc Nghiên hầu như nằm gọn trong lòng của Triều Ca, cảm thấy mắt mình có thể phun ra lửa. Triều Ca cũng thấy Dạ Huyền xông tới.
      “Đường Triều Ca, phải chịu trách nhiệm với em!”
      Triều Ca chưa kịp chào hỏi gì bị hét to lên rồi, khuôn mặt nhắn xinh đẹp mang theo vài phần rưng rưng muốn khóc.
      Mười hai giờ trưa, căng tin nguyên bản náo ồn ào, náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lạ thường.
      biết thanh của ai đó vang lên “Dì oi, cho con gà xào hạt dẻ , trước tiên cho con gà xào hạt dẻ
      thanh khác vang lên lớn “Gà xào hạt dẻ cái gì, xem đánh ghen a!”
      Triều Ca rất nhanh từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại “Tống Dạ Huyền, em nổi điên gì thế?”
      Lần trước làm sao chạy , đem bỏ lại mình trong tuyết, còn chưa tính toán, tại lại chạy đến trước mắt bắt chịu trách nhiệm, có biết mình ?
      Dạ Huyền thực vui vẻ khi mình làm quá lên nhưng lúc này chẳng nghĩ được gì nhiều, lên mấy bước, đưa tay chỉ vào Lục Húc Nghiên “ tại sao lại ôm những người phụ nữ khác?”
      Triều Ca bị câu của chú ý tới, nhưng cái khí thế hung dũng này cũng đủ để đau đầu “Nhìn cho ràng, là dang dìu, chân ấy bị thương, chỉ dìu chút là có lỗi sao?”
      Triều Ca xong còn đưa tay chỉ chỉ vào cái chân bị đau của Lục Húc Nghiên.
      “Vậy cũng được, là của em” Thấy Triều Ca giải thích với mình, tính khí Dạ Huyền tăng lên. Kì cùng Triều Ca gặp nhau thêm lần này là lần thứ ba, thế nhưng chính là thích ôm người phụ nữ khác trong lồng ngực!”
      Triều Ca nhìn cái, cúi đầu khẽ với Lục Húc Nghiên “Húc Nghiên, cậu để bọn họ dìu cậu , tớ níu chuyện cùng với em ấy!”
      Lục Húc Nghiên cười rất tự nhiên “Được, Triều Ca, cậu , buổi tối mình chuyện kia với cậu”
      Tống Dạ Huyền nhìn lại hai người thủ thỉ chuyện, tức giận tới đỏ mắt. Bỗng nhiên nhịn được khóc rống lên “Đường Triều Ca, thích em mà! gạt em!”
      xong xoay người như làn khói chạy mất.
      Triều Ca hoàn toàn bị quấy dến hồ đồ, nhưng thấy Dạ Huyền chạy , liền đuổi theo.
      nghĩ mãi ra, chỉ nhớ mình mới chuyện với hai lần, lúc nào trở thành của riêng ?
      Ah, còn có, thích khi nào?
      nhớ ngày đó ràng chỉ bốn chữ!
      Lẽ nào bị mất trí nhớ.
      Triều Ca nhìn thấy Tống Dạ Huyền ở sau núi giả trong khuôn viên trường học, lúc đó ngồi chồm hổm mặt đất, tay phải đeo găng tay màu đỏ, cầm cành cây vẽ vẽ gì đó tuyết. Trong miệng còn lẩm bẩm, tỉnh thoảng còn dùng tay trái lau nước mắt, tựa hồ vô cùng thương tâm.
      Triều Ca hiểu, ràng hề làm gì cả, làm sao có thể khóc thương tâm như vậy!
      “Khóc thành con méo mướp rồi!” đưa khăn tay cho , mùa đông ven hồ, gió thổi qua lạnh.
      Nghe được thanh, Tống Dạ Huyền bận bịu bỗng giật mình, nhìn thấy người đến là , suýt nữa ngồi vững, may là Triều Ca tay đỡ , để có dịp trải nghiệm cảm giác bơi trong hồ nước vào mùa đông.
      , tại sao lại ở đây?” phải là anhd dang chuyện cùng Lục Húc Nghiên sao?
      Tay đeo găng tay nên động tác cầm khăn có chút ngô ngố, động tác lau nước mắt biến thành vô cùng quái lạ.
      Triều Ca vừa bực mình vừa buồn cười, nhận lại khăn tay trong tay , thay lau nước mắt “Khóc cái gì? Vừa nãy quát như thế, giờ dũng khí chạy đâu hết rồi?”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 31: Em cả đời chỉ có thể thương một người.
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền khịt khịt mũi, oan ức nói “Em chính là thích ôm người khác!”
      “Tại sao?” Triều Ca ngưng lại động tác trong tay.
      “Em thích người khác!” Ngược lại đã mắng ,nếu như lúc này còn vòng vèo thể mang chàng đẹp trai về nhà, khó tránh khỏi mình quá thiệt thòi rồi
      Triều Ca nhíu mày, nước mắt của đã lau khô.Cầm khăn tay còn mang độ ấm của , cho vào túi áo.
      “Vậy em thích cái gì?”
      “Em thích vì thích em”
      nói thích em”
      “Nhưng là em thích em”
      “…..”
      Triều Ca cảm thấy người trước mắt thể theo phương thức nói chuyện bình thường để hiểu.
      Nhìn thấy biểu của Triều Ca, Dạ Huyền xoa xoa mũi “ tại toàn trường đều biết thích em rồi!”
      A, bị loan báo như thế, hơn nữa là ở giữa trưa trong căn tin chừng tại đến thầy giáo cũng biết hết rồi!
      “Tống Dạ Huyền!” Triều Ca cảm thấy thanh của mình bên trong như răng cắn vào thép
      “Em đây!”
      Nhìn thèm đếm xỉa đến hình tượng, Triều Ca có chút bất đắc dĩ
      “Tính khí tốt”
      có chuyện gì, tính khí em tốt”
      thích con gái hướng to giọng!”
      “Sau này em nhàng”
      “Thích thì có ích lợi gì?”
      Rất nhiều năm sau Triều Ca vẫn nhớ khi hỏi đến câu này sắc mặt Dạ Huyền bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú mặt hồ đã đóng băng nửa phút mới quay đầu lại đối với nở nụ cười “Em nghĩ hẳn là em cả đời này chỉ có thể thích một mình !”
      Đúng, cả đời chỉ một người là !
      Rất nhanh, sau khi thấy Tống Dạ Huyền tính tình “thật sự ôn nhu” Triều Ca khi nhắc nhở nếu như dám thích người khác nhất định làm cho sống bằng chết!
      ngày tuyết rơi bao phủ khắp nơi, cuối cùng và Triều Ca cũng thành đôi.
      “Triều Ca, phải nhớ kĩ sau này khi có người hỏi tên là gì? thể trả lời lung tung”
      Bởi vì khí trời quá lạnh, Dạ Huyền chịu nổi nhìn cho tay vào túi áo, nhất định đem cái găng tay trái cho , sau đó nắm tay phải cùng để vào trong túi áo của .
      Tay của thật lớn, mang theo một lớp chai tay nắm vào có chút cứng nhắc mềm mịn như tay .
      “Chẳng lẽ em còn giúp đổi tên sao?”
      Tuy rằng cùng Tống Dạ Huyền làm thành đôi có chút bất ngờ nhưng hợp tình hợp lí. Ngày đó Lộ Xa nhìn thấy mang ăn lẩu liền khuyên nên cân nhắc có nên qua lại với Tống Dạ Huyền hay .
      Khi đó nói, cảm giác còn chưa đủ thì chậm rãi bồi đắp
      “ Trước có Triều Ca Dạ Huyền, có bộ nước có bộ thành trong tên. là Đường Tống Đường, Triều Ca Dạ Huyền Triều Ca, em là Đường Tống Tống, Triều Ca Dạ Huyền Dạ Huyền”
      Trong miệng Dạ Huyền lẩm bẩm, đem tốc độ chậm lại, hi vọng có thể nghe được ràng.
      Triều Ca bỗng quay đầu lại nhìn chút “Quả nhiên như em nói chúng ta có duyên phận đã ̣nh từ sớm rồi!”
      Dạ Huyền nhướng mày có chút đắc ý “Đúng vậy, tại định còn tìm Lục Húc Nghiên sao?”
      “Cuối kì , kiểm tra một ít tư liệu hộ ấy, thể ” Triều Ca quay lại, thấy vui, tiếp : “Yên tâm, cảm thấy giá trị thị trường hiện tại của hạ thấp triệt để”
      Mặc dùa câu này là Triều Ca , nhưng sau đó hoàn toàn dự đoán sai bét!
      Mà Lục Húc Nghiên, người con gái này đều đặn buổi sáng từ 8-9 giờ sáng lại đến, bám dai như ̉a, quá chói mắt như mặt trời nhưng thấy thoải mái!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 32: Khách VIPcục dân chính
      Edit: Phương Ương Bướng


      Beta: Rika Nguyen

      “Tần Tiêu Huyên, đây là túi sách của con, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời buổi tối mẹ đón con” Dạ Huyền dừng lại trước cửa nhà trẻ, đưa cặp sách cho Tần Huyên.
      Tần Huyên vô cùng nghi ngờ quay đầu lại, nhìn mặt mẹ đeo kính râm kín mít.
      “Con biết rồi mẹ à” Tần Huyên tiếp nhận cặp sách, thơm một cái mặt rồi mới xuống xe bước vào nhà trẻ.
      nhìn thân ảnh của con vào sau cánh cổng ,Tống Dạ Huyền mới quay đầu xe chuẩn bị rời
      “Bà Tần!” Có người gõ cửa xe
      Dạ Huyền quay đầu liếc mắt nhìn, người phụ nữ kia chờ đã lâu,hiển nhiên tính toán được thời gian mới ́ ý lại gần.
      kiên định ly hôn cùng Tần Địch Phi, ngoài trừ người cha đã mất cần thiết phải giận hờn.
      Động tác gõ cửa xe vẫn còn tiếp tục, Tống Dạ Huyền lấy điện thoại gọi cho Tần Địch Phi. Điện thoại di động vừa thông còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy giọng nói kiều mị của phụ nữ từ đầu bên kia “Alo?”
      Tống Dạ Huyền vất điện thoại xuống ghế ngồi ở đằng sau một cách thuận lợi.
      Người cũng bước từ trong xe mà ra!
      “Bà Tần, cuối cùng cũng coi như đồng ý ra gặp tôi rồi!” Liễu Tĩnh thấy bước ra liền vội chạy đến ,bước chân mang theo tia vội vã.
      Tống Dạ Huyền nhìn ta đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, trang phục những người đàn bà của Tần ̣ch Phi đều khác nhau mấy , hận thể đem những mác hàng hiệu kia xâu thành chuỗi vòng đeo lên cổ!
      “Chớ gọi tôi như vậy đảm đương nổi đâu” Tống Dạ Huyền có chút oán giận, trước đây luôn có đủ loại phụ nữ đến quá nhiều nhưng mỗi lần đều thông báo Tần ̣ch Phi để hắn xử lí. Tự mình đối mặt vần là lần đầu!
      “Tôi tên Liễu Tĩnh, có thể biết tôi nhưng tôi mang thai con của ngài Tần, tôi van hãy cho tôi cùng đứa con chưa ra đời một gia đình hoàn chỉnh !” Liễu Tĩnh vẫn ngại ánh mắt khinh thường của Tống Dạ Huyền. Dưới cái nhìn của ta phụ nữ của đại gia Tần ̣ch Phi bất quá là nhiều tiêu chí hơn một số điểm, gia cảnh của hơi hơi được, chỉ đến thế mà thôi!
      Tần gia cùng Tống gia kết làm thông gia chắc chắn sau lưng phải có cái gì đó!
      Tống Dạ Huyền hừ nhẹ giơ tay chỉ về phía nhà trẻ “Nhìn chưa? Tôi cùng con trai của ta ở trong trường,gia đình hòanchỉnh như vậy nên ở trước mặt tôi nói vấn đề này!”
      Nếu là gia ̀nh hoàn chỉnh tại sao đã là người thứ ba mà còn câu dẫn một người đàn ông đã có gia ̀nh?
      “Tôi có ý tứ khác chỉ là bà Tần nhà mẹ đẻ có tiền, nhưng còn tôi chưa gả đã có con” Liễu Tĩnh nói tới chỗ này trong mắt đầy vẻ cầu xin “Tôi muốn bỏ đứa trẻ, nó còn nhỏ như vậy, nó là sinh mệnh sống!”
      Tống Dạ Huyền càng xem thường “Nếu biết chình mình thể gả nên phát sinh quan hệ cùng đàn ông, mà tôi nói này thế giới này mỗi ngày đều có đủ loại người mất sinh mệnh, tôi phải Tề Thiên Đại Thánh lấy nhiệm vụ của mình là cứu vớt muôn dân!”
      “Nhưng mà đây là con của ngài Tần, đứa nhỏ này sinh ra còn có thể gọi tiếng bác !” Liễu Tĩnh thấy Tống Dạ Huyền hờ hững trước sau như một đáy lòng sinh gấp gáp.
      Tống Dạ Huyền có chút buồn cười “Tôi cần người khác gọi tôi ra sao, tôi chỉ cần gọi trai mình gọi tôi một tiếng mẹ như vậy là đủ rồi, Liễu nếu như có chuyện gì khác có thể nhường đường ?”
      thực sự muốn cùng người phụ nữ này có bất cứ liên hệ nào, nếu như Tần ̣ch Phi biết người phụ nữ này lấy đứa con làm thẻ đặt cược, lấy lý do mang thai mà cung Tần Đich Phi kết hôn Tần Địch Phi chắc hăn là khách Vip của Cục dân chính rồi!”
      , Tống thể như vậy, cho dù tôi có lỗi thế nhưng con tôi sai, tôi cầu xin !” Liễu Tĩnh bống nhiên lùi lại hai bước quỳ xuống trước mặt Tống Dạ Huyền

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 33: Ở đây làm khỉ cho người ta xem!
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Tống Dạ Huyền quyết ̣nh nhanh chóng, chuẩn bị lên xe rời lại bị Liễu Tĩnh kéo quần áo.
      đến tột cùng muốn làm cái gì?” hiểu tại sao phụ nữ của Tần ̣ch Phi lại tìm hắn mà phải đến gây trở ngại cho cuộc sống của .
      Tống , tôi van cầu , tôi chỉ muốn đứa con của tôi có một gia đình hoàn chỉnh,tôi van ….” Liễu Tĩnh nói còn ngừng dập đầu đất, trong miệng ngững nỉ non, nước mắt cũng tuôn trào theo.
      Tay của ta cầm váy của Tống Dạ Huyền chỉ lo chạy mất.
      Tống Dạ Huyền dám cử động sợ trong bụng Liễu Tĩnh thật sự có đứa trẻ. Tuy thích phương pháp của Liễu Tính nhưng cũng muốn thương tổn đứa trẻ vô tội đó.
      Tống Dạ Huyền nghĩ được phương pháp rời , có thể tình cảnh này quá sức kì lạ bốn phía có ít người bắt đầu vây lại.
      “Liễu Tĩnh, có chuyện thì cùng Tần ̣ch Phi nói nên tới quấy rối cuộc sống của tôi!” Tống Dạ Huyền nhíu mày lại.Liễu Tĩnh biết xấu hổ nhưng cũng muốn bị lên trang nhất của báo lá cải.
      “Van cầu , Tống, tôi van cầu !”
      Liễu Tĩnh tựa như nghe được lời nói, hung hăng dập đầu đất. ta nguyên bản tóc tai chỉnh tề nhưng hiện tại cũng tán loạn lên hết rồi, có thể nói là cực kì chật vật.
      Mà trái lại Tống Dạ Huyền quần áo ngay ngắn, đeokính râm đen, che một nửa khuôn mặt
      Tống Dạ Huyền bối rối, thật vất vả mới tránh được Lục Húc Nghiên, hiện tại lại một Liễu Tĩnh tới.
      khuyên nổi Liễu Tĩnh, thể làm gì khác hơn là tùy ta.
      Ngược lại có nhiều thời gian, bất quá chỉ là một loại phương thức tiêu hao thời gian thôi!
      Khi người xem vây quanh càng nhiều,ánh mắt Tống Dạ Huyền vẫn nhìn bầu trời , bỗng nhiên muốn khóc, ai cũng có thể thể nhìn thấy bà Tần vẫn ung dung nhưng ai biết được sau kính râm là bi thương.
      Tuy rằng thật sự Tần ̣ch Phi, thế nhưng lúc gả cho , tâm!
      Thật tâm muốn cùng cả đời, đồng ý vùi lấp quá khứ, cùng nắm tay suốt cuộc đời.!
      thấy áy náy ,vì đã đáp ứng Triều Ca cả đời chỉ một người là , nhưng thể làm gì khác hơn là bên Tần ̣ch Phi cả đời.
      Nhưng chuyện tình được phát triển theo mong muốn…
      Có vài thứ mình tự cho là đã quên sạch sẽ nhưng thời gian trôi qua phát hiện mình vẫn nhớ tới rõ ràng!
      Có người len giữa đám người vây xem vào, hắn cũng đeo kính đen nhưng thân hình kia liền nhận ra được.
      “Sao trước? Ở đây làm con khỉ cho người ta xem à?”
      Ngữ khí của có lẫn vài tia tức giận, nhìn bộ dáng ngơ ngác của , cầm tay kéo qua đám người, cũng thèm nhìn người bị đẩy ngã đất – Liễu Tĩnh. Kéo thẳng qua đám người, hướng đến xe của cách đây xa….
      ánh đèn flash gần đó sáng lên, Dạ Huyền để ý mặc cho Triều Ca nhét vào trong xe, bình tĩnh khởi động xe nhanh chóng về phía trước, bỏ lại một đám người phía sau.
      “Cảm ơn!” Đợi xe dừng tại một con phố yên tĩnh, Dạ Huyền bỗng nhiên quay lại đối mặt với nói.
      Cầm kính râm tay, Triều Ca dừng lại “Mấy năm gặp, em đối với đúng là quá lễ phép rồi!”
      Dạ Huyền chỉ cảm thấy con mắt có chút đau, rõ ràng đáy lòng nhớ tới người ở trước mắt. Thời khắc này cảm thấy mình với có khoảng cách ngàn núi vạn sông “Tôi phải lễ phép mà là thật sự cảm ơn
      Cảm ơn khi đó xuất hiện, làm tê dại cả da đầu.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 34: Đây là thái độ nói chuyện cùng ?
      Edit: Phương Ương Bướng


      “Tống Dạ Huyền?” Triều Ca quay đầu nhìn sang với ánh mắt bình tĩnh nhưng xen lẫn cẩn thận từng li từng tí một.
      “Tôi đây” Dạ Huyền cũng quay đầu lại, sau khi nhìn ánh mắt của liền mở cửa ra ngoài.
      Tâm Triều Ca nhất thời hoảng loạn, nhưng vẫn duỗi tay ra lấy kính râm mặt xuống.
      “Tại sao vừa nãy ?”
      Tống Dạ Huyền lấy kính râm lại “Tôi còn có việc, quấy quấy rấy làm!”
      Nói xong, tay đã cầm mở cửa xe, tay trái Triều Ca khẽ nhúc chốt cửa khóa lại, quay đầu nhìn .
      muốn như thế nào?” Dạ Huyền bực mình hỏi
      “Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chút”
      “Tôi muốn muốn cùng nói chuyện!” Dạ Huyền căm giận nói “ Để tôi xuống xe, Ngài Đường!”
      “Vậy chúng ta ở xe nói chuyện” Triều Ca đè lại khóa chốt buông tay, Dạ Huyền buông tay cầm thể làm gì khác hơn là trừng mắt với .
      “Tôi cảm thấy tôi cùng có chuyện gì đáng nói!”
      Triều Ca nắm tay lung tung giãy dụa, kéo đến trước mặt mình “Nhìn , em rốt cuộc có muốn cùng hắn ly hôn ?
      Bị bức ép đối diện Triều Ca, khuôn mặt của gần trong gang tấc, mặt mày vẫn quen thuộc như thế.
      “Chuyện này có liên quan gì đến , Đường Triều Ca, …”
      Nụ hôn của mang theo khí tức nóng hổi, chiếm lấy từng hơi thở của , bàn tay hạn chế giãy giụa, hai người cắn lẫn nhau mãi đến khi nếm được mùi máu lan ra…
      “Tôi có thể cảm ơn nhưng phải phương thức như thế!” Dạ Huyền cắn môi có chút căm hận đẩy Triều Ca ra, mở cửa xe nhanh chân chạy .
      Khi Dạ Huyền về đến nhà Tần ̣ch Phi vừa vặn ngồi trong phòng sắc mặt hết sức khó coi.
      “A, nhìn dáng vẻ của hình như đợi lâu rồi?” nhớ tới khi gọi điện thoại cho Tần ̣ch Phi mặc dù là phụ nữ nhận thế nhưng Tần ̣ch Phi xuất hiện ở đây hiễn nhiên chứng minh hắn biết cú điện kia rồi.
      “Tại sao nhận điện thoại?” Tần ̣ch Phi có lúc cảm thấy điện thoại đối với Tống Dạ Huyền mà nói là chưa bao giờ có tính tác dụng. Mỗi lần gọi tìm hoặc là tắt máy hoặc là người khác nghe.
      “Điện thoại di động để trong xe, xe còn ở trước cửa trường học Tần Huyên” về đây, may mà xuống xe chỗ xa, coi như bộ về.
      “Đây là thái độ nói chuyện cùng tôi?” Tần ̣ch Phi tới một phát bắt được tay .
      Dạ Huyền cười khẽ “Vậy muốn tôi phải nói chuyện như thế nào với ? Thiên kiều bá mị, ôn nhu uyển chuyển hay là cảm động đến rơi nước mắt?”
      “Tôi gọi điện thoại di động lại ai nghe, tôi là quan tâm đấy Tống Dạ Huyền, trái tim để ở đâu?”
      “Tôi chính là ít thông minh, làm sao? cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn gả cho sao? Tần ̣ch Phi, cái gọi là quan tâm vẫn là cho những phụ nữ bên ngoài nghe !” Trước khi gả cho phải là biết những hành vi của Tần ̣ch Phi, nhưng luôn cảm thấy xa vời, ngày hôm nay, từ đầu đến cuối, cảm thấy cảm giác kia lại lần nữa quay về.
      “Tống Dạ Huyền, thể nói lý!”
      “Ra ngoài rẽ trái, phiền ngày hôm nay nên xuất hiện trước mặt tôi, tôi mệt chết rồi, muốn cùng cãi nhau. Chuyện ly hôn nếu đồng ý thì tôi thể làm gì khác là đưa nhau ra tòa án!”
      Dạ Huyền vừa nói vừa bước tới cánh cửa thể hiện mở cửa hộ Tần Địch Phi.
      Tần ̣ch Phi tức giận mù quáng “Tống Dạ Huyền, tôi cho biết, chớ nói tôi quá ác, đừng quên tôi nắm trong tay cái gì của !”
      Thấy Tần ̣ch Phi ra ngoài, Dạ Huyền đem cửa lớn đóng lại.
      muốn ngủ bù, muốn nghỉ ngơi,nhất định là tối hôm qua ngủ mơ quá nhiều rồi cho nên sáng sớm mới gặp phải nhiều chuyện thuận lợi, nhiều người vừa mắt như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :