1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25: Mẹ cháu rất thương cháu!
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Triều Ca bị biểu bình tĩnh của đứa này làm cho bối rối “ Cháu tới đón mẹ về nhà?”
      “ Ngược lại, cháu lại muốn thế nha, nhưng mà ba ba cháu nới rồi, nếu như ba đến, mẹ tình nguyện uống say rồi chân trần trở về cũng muốn ngồi lên xe ba mà về!” Tần Huyên ngáp cái, đối với người mẹ vĩ đại của cậu, cậu muốn nhìn thấy mẹ ôm cổ thằng đàn ông khác.
      Triều Ca liếc mắt nhìn người phụ nữ ngủ say trong ngực mình, trầm giọng : “ Cháu mà rải đinh đường chắc chắn ấy dám chân trần mà về rồi!”
      “ Phốc – cháu cũng dám nha, mẹ cháu xách dao xử lý cháu mất!” đứa trẻ chuyện rất khôn khéo, mà chừng đứng nãy giờ, chân cậu cũng mởi nhừ rồi.
      Triều Ca trầm mặc, người này làm mẹ kiểu gì? Dạy dỗ con kiểu gì mà?
      “ Xe của nhà cháu đỗ ở đâu?” Triều Ca nhìn Tần Huyên ngáp liên tục, nó còn tuổi, nên đứng chờ ở đây, trước tiên nên đưa hai mẹ con người này .
      Tần Huyên buông tay, xoay người rời , Triều Ca nhìn thấy lưng cậu bé còn mang theo cặp sách. “ thực tế, ba cháu sai người đưa cháu tới, còn xe trở về rồi. A, đúng rồi, bình thường cháu hay theo mẹ lung tung lắm!”
      Triều Ca bị nó làm cho hồ đồ, mối quan hệ giữa Tần Địch Phi và Tống Dạ Huyền là như thế nào? Quan hệ của hai người ấy dường như rất căng thẳng, nhưng thái độ và hành động của Tần Địch Phi lại lộ ra quan tâm cùng tôn trọng ấy.
      theo chú” Triều Ca nhíu mi, quyết định đầu tiên phải đưa người say này nghỉ ngơi cái , còn những chuyện khác từ từ tìm hiểu.
      chuẩn bị lái xe , thấy Lục Húc Nghiên tới, phía sau còn xuất thêm người nữa, Triều Ca khẽ cau mày.
      “ Có cần mẹ con cháu xuống xe ?” Phía sau, Tần Huyên chợt lên tiếng hỏi. Nó chán ghét người phụ nữ giả tạo kia, càng thích mẹ tiếp xúc với Triều Ca.
      Ở trong nhận thức của cậu, Tống Dạ Huyền chỉ được mình cậu mà thôi.
      Nghe Tần Huyên vậy, Triều Ca khẽ cau mày, có chút vui : “ cần, để chú gọi người tới chở ấy”
      Triều Ca bấm số điện gọi cho Hoắc Trạch, mấy câu, sau đó nhìn thấy Hoắc Trạch lái xe tới, chở Húc Khiên . Lúc ấy mới khởi động và cho xe chạy.
      “Tần Huyên, mẹ cháu thường uống rượu lắm à?”
      Tần Huyên ngẩng đầu lên, : “ thực tế, điều này cháu ràng lắm,bởi vì từ trước tới giờ mẹ có uống rượu trước mặt cháu.”
      “Mẹ cháu rất thương cháu”
      Dạ Huyền bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy, mơ thấy mình đem Dường Triều Ca đánh gục, sau đó Lục Húc Nghiên vọt vào. Sau đó Tần Địch Phi cũng chạy vào, Tần Địch Phi đánh nhau với Lục Húc Nghiên, cuối cùng Tần Địch Phi thắng.
      Trong phòng chỉ còn lại 3 người, Tần Địch Phi trói lại, thấy Tần Huyên vào, gọi Tần Địch Phi là ba ba, gọi Triều Ca là mẹ.
      tức giận gầm lên, ngoại trừ việc làm tỉnh giấc, Tần Huyên ngủ sát vách cũng bị làm cho tỉnh dậy.
      Bởi vì là : “ Triều Ca, dám động vào con trai tôi?”
      Khi Tần Huyên ôm gối tới ngủ trong lòng , mới tỉnh ngộ ra, chỗ này là khách sạn, phải trong xe của Triều Ca, càng phải nằm mơ.
      “Mẹ, mẹ nằm thấy mộng xuân à?” bởi vì mới 4h sáng, Tần Huyên còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
      “Mộng xuân cái gì? ràng là ác mộng” Dạ Huyền sốt ruột giải thích, mà tại sao lại tới nơi này, cần nghĩ cũng biết được đáp án.
      “ Nhưng mà mẹ ơi! Mẹ nằm mơ mà toàn gọi tên đàn ông thôi”
      Dạ Huyền sờ đầu Tần Huyên “ Mẹ mơ thấy ba con giành đàn ông với mẹ, cho nên mẹ mới kích động!”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 26: Nếu như em ly hôn?
      Edit: Phương Ương Bướng


      Beta: Rika Nguyen

      Tần Huyên như nhớ tới điều gì, cựa quậy trong lòng Dạ Huyền, hỏi : “Mẹ, lúc chú kia có hôn mẹ cái”
      “Dạ Huyền nhíu mày “ sao?”
      “Knhoong phải má, mà là chỗ này” Tần Huyên áp ngón tay nhắn mềm mại lên môi .
      Dạ Huyền đem tay con bỏ ra, lấy chăn đắp kín người cho con, “ Ôi, trẻ con, còn có chuyện gì đừng có lung tung”
      Thấy Tần Huyên nhắm chặt hai mắt, gì nữa, thở phào nhõm, cảm thấy thoải mái, vừa nãy có say, chỉ là muốn mở mắt ra mà thôi. biết Triều Ca đưa về, thậm chí còn bế đặt lên giường, thất thần trong giây lát, nụ hôn kia, cũng cảm nhận rất ràng.
      Năm năm gặp, càng thêm ưu tú, nhưng lại rơi vào tình cảnh như thế này.
      cũng còn là Tống Dạ Huyền năm đó, cùng ngồi ăn ở các quán vỉa hè bên đường, cùng kiếm tiền cho công trình mơ ước kia nữa rồi!
      Kỳ thực, hai người phụ nữ khi nãy sai, thời gian trôi qua năm năm rồi, mọi thứ đều thay đổi rồi. có chồng, có con, mặc dù ly hôn nhưng cũng còn như xưa nữa, còn xứng với hình ảnh người con hoàn mỹ trong mắt nữa.
      Đến giờ, mới biết mục đích mà Lục Húc Nghiên mời tới , đơn giản chính là chỉ cho thấy khoảng cánh giữa và Triều Ca xa như thế nào? Gặp lại , trưởng thành lên rất nhiều, còn cuộc hôn nhân tan vỡ.
      Hoắc Trạch muốn giúp , mục đích cũng vì Lục Húc Nghiên, Hoắc Trạch Húc Nghiên, điều này còn là bí mật nữa. Nhưng từ đầu đến cuối, Húc Nghiên chỉ có lòng say mê Triều Ca, cho nên Hoắc Trạch muốn và Triều Ca bên nhau, để cho Húc Nghiên thất bại, có cơ hội theo đuổi.
      Nghĩ đến Tần Huyên, Dạ huyền nở nụ cười, đó là chút ấm áp cuối cùng của . cần kiêng kị bất cứ người nào đẻ bảo vệ.
      Dạ Huyền trở mình ôm Tần Huyên “ Tần Huyên bé nhở, nếu như con muốn ba mẹ ly hôn, mẹ cân nhắc lại”
      Từ trong ngực, Tần Huyên ngẩng đầu lên nhìn “ Mẹ, mẹ đối với con tốt”
      “ Tiểu tử thối, còn chưa ngủ à?” Nghe đứa con còn chuyện, mạnh mẽ vỗ đầu nó “Nhanh ngủ cho mẹ!”
      “Lập tức, lập tức ngủ đây ạ!” Tần Huyên hận thể xong liền ngủ được ngay.
      Mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đặn của con, Dạ Huyền nhàng ngồi tựa lên. hai ngày rồi chưa trở vè cái địa ngục kia, càng muốn gặp lại Tần Địch Phi.
      Lúc trước, mỗi lần họ cãi nhau, Tần Địch Phi liền ở nhà ngoan ngoãn mấy ngày. Lần này, bọn họ muốn ly hôn, có lý nào Tần Địch Phi còn ở bên ngoài tìm hoa vấn liễu.
      muốn trở lại, nhưng thẻ quay về được. Dạ Huyền cũng muốn tiếp tục phiền lòng nữa, muốn phân ranh giới giữa hai người nhưng vẫn được.
      Triều Ca, Triều Ca! Tại sao năm năm rồi mới trở về? Còn trở về ngay lúc mấu chốt nhất, lúc mà muốn ly hôn.
      Nhưng lúc này trở vè có thay đổi được gì? Chỉ có thể làm cho nhau đau khổ mà thôi!
      còn dũng khí để , chỉ có thể chon dấu tình cảm trong lòng.
      Mũi cay cay, che mũi lại, ôm mặt. Để cho hồi ức tràn về như nước lũ.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 27: Dạ Huyền hận cái người kia a a a!
      Edit: Phương Ương Bướng


      Beta: Rika Nguyen

      biết Triều Ca cũng phải là do học cùng lớp với , mà là sau khi chuyển tới trường Quốc Mậu.
      Bởi việc học ở cao trung khá nhiều, nên khi lên đại học, Tống Dạ Huyền nghĩ cần phải trốn học lần.
      ngày đẹp trời sáng sủa, khi Tống Dạ Huyền nhìn thấy thời khóa biểu tiết sau là tiết Tiếng , đây là môn học kém nhất nên liền ôm sách vở chạy biến ra ngoài.
      Có thể là do hôm ấy trời trong xanh, nên Tống Dạ Huyền quên mang kính khi ôm sách vở chạy , vừa chạy ra khỏi phòng học, liền va phải người, sách vở trong tay cũng bị rớt ra ngoài.
      Tống Dạ Huyền rất tự nhiên mà đem Triều Ca đè dưới thân, hai người mặt đối mặt.
      Lúc này, trong lòng Tống Dạ Huyền nguyền rủa bản thân hàng nghìn lần,trốn học cũng lựa chọn đúng thời điểm, nhìn , chưa ra khỏi lớp học hạ gục chàng đẹp trai nằm dưới thân rồi.
      Làn da của trắng lắm, mi hẹp dài như được chấp bút vẽ nên, con ngươi đen như ngọc hảo hạng, ánh mắt của nhìn khiến cho hiểu được – chớp mắt như vạn năm.
      Lộ Xa đối với đứa em họ dang bị nữ sinh hạ gục hề có biểu đồng tình, thần sắc hững hờ, nhặt quyển sách tiếng lên, : “A, bạn Tống Dạ Huyền, phải tiết sau là tiết tiếng cao chuyene nghiệp sao, em ôm quyển sách này muốn đâu?”
      Nghe được thanh quen thuộc, Tống Dạ Huyền ê mặt, cũng quên bén là mình nằm đè lên người nam sinh, trực tiếp đem mặt úp lên nực của Đường Triều Ca. Ba giây sau, mở mắt ra, mặt tràn đầy nụ cười : “ Thưa thầy, em vừa đọc sách, có vấn đề hiểu lắm, vì vậy…”
      hiểu liền hỏi, bạn Tống quả nhiên là sinh viên hiếu học” Lộ Xa tựa hồ quên mất cậu em họ còn nằm dưới dất!!!
      “ Đứng lên rồi chuyện cho tôi!” Triều Ca giỏng ầu rĩ, lộ ra tia bất mãn.
      “Xin lỗi, xin lỗi!!!” Tuy rằng nghe được thanh bất mãn của Triều Ca, cũng rất bực, nhưng thấy đẹp trai nên liền bỏ qua hết.
      Triều Ca đứng dậy nhìn rồi có vấn đề gì hiểu, giờ thầy giáo đứng trước mặt, muốn hỏi gì hỏi
      ràng muốn trốn học mà còn giả vờ!
      hiểu tại sao có người muốn dù học mà lại có trình độ kém thế này?
      A, tìm thầy giáo hỏi rồi sau đó trốn học?
      Nghĩ tới đây, vẻ mặt hứng thú như xem kịch.
      Tống Dạ Huyền nhận lấy quyển sách tiếng tay Lộ Xa, ấp úng “ Cái…cái đó…”
      phải là trốn học chứ?” Nhìn vẻ mặt ấp úng, Đường Triều Ca bỗng nhiên hứng thú, tiếp “ Lộ Xa, em giúp bắt được sinh viên trốn học, nhớ phải mời em ăn cơm nha!”
      Lộ Xa liếc mắt nhìn Đường Triều Ca cái, hận thể đem song Hoàng Hà biến thành sông Trường Giang, : “ Bạn Tống ràng là có vài vấn đề càn hỏi !”
      “Vậy em dám quấy rầy hai thầy trò trao đổi kiến thức!” Triều Ca thõa mãn nhìn biểu của Lộ Xa, nhìn Tống Dạ Huyền ấp úng, cười ha ha mà rời .
      Khi đó, Lộ Xa – tính cách vô cùng ôn hòa, cũng hề làm khó dễ Dạ Huyền, chuông vừa reo lên là vào lớp. Tuy rằng có xử phạt , nhưng từ đó về sau, mỗi khi đến tiết của Lộ Xa liền bị điểm danh, gọi tên đứng dậy trả lời câu hỏi. Học đại học, bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi phải là chuyện gì quá quan trọng.
      tóm lại, nghiệp trốn học cảu Tống Dạ huyền bị tan vỡ ngay khi chưa kịp bắt đầu.
      Dạ Huyền hận cái người kia a a a a a a, nếu phải do Đường Triều Ca, tất cả những chuyện này phát sinh sao?
      Từ giờ triệt để nhớ đôi mắt đen như ngọc thạch của tên khốn khiếp kia!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 28. cảm thấy tôi nhàm chán như vậy sao?
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Sinh hoạt ở đại học vô cùng mới mẻ, tình cờ, bạn qua đám người là thành viên của Hội sinh viên ăn mặc âu phục chỉnh tề, bạn có thể chọn trong số đó, hai người ưng nhau liếc mắt đưa tình. Sau đó coi như có chuyện gì xảy ra và ; xoay người gặp phải nam sinh ôm bó hoa hồng đỏ đứng dưới ký túc xe, hướng lên phòng của bạn nào đó mà tỏ tình, bạn có thể chút kiêng dè biểu lộ ước ao, đố ki, rồi sau đó hất ly nước lạnh xuống.
      Cũng chỉ có tầm ly nước thôi, nếu như lượng nước nhiều hơn có thể bị quản lý ký túc tìm bạn uống trà.
      Dạ Huyền thường thấy ở lầu dưới có số bạn nữ sinh cầm chén ra ngoài rót nước.
      Sauk hi trải qua việc trốn học kia, Tống Dạ Huyền rốt cục cũng biết được tồn tại của Đường Triều Ca, cũng từng làm bạn cùng lớp với mấy ngày.
      Chỉ là khi đó cuộc sống của có quá nhiều điều mới mẻ, rồi cũng dần quên người phá hoại nghiệp trốn học của .
      Đêm giáng sinh năm thứ nhất, các chị em trong phòng đều ra ngoài hẹn hò, Tống Dạ huyền ở trong phòng mình ôm laptop chơi game, tẻ nhạt vô cùng.
      có chán ghét việc đương ở đại học, chỉ là tính khí lão gia kia, nếu phải chọn trong trăm người đàn ông mang trở về khẳng định bị lão mắng cho gần chết! tuy rằng ghét việc lão già quản việc của mình, nhưng lão nắm trong tay mạch máu kinh tế của , khiến thể nghe theo.
      Hôm đó, có thể rất xui xẻo, khi chơi tới màn thứ 10 tự nhiên màn hình laptop đen thui! Trời ạ, liên tục bấm xem màn hình có lên hay , nếu laptop hỏng công sức bỏ ra chơi hơn 9 tiếng lex tong?
      Nửa phút sau, Dạ Huyền rút dây điện ra, ôm laptop chạy như bay ra khỏi phòng, hướng dưới lầu mà chạy.
      biết có phải do ảnh hưởng của lần trước hay mà Triều Ca rất cảnh giác, bởi vậy khi cảm nhận có người lao tới, lựa chọn né vào đoạn rẽ của cầu thang.
      Quả nhiên, có bóng hồng lướt qua vai trái –
      “Laptop của tôi, phải làm sao đây a a a a”
      Tống Dạ Huyền ngã vào trong tuyết, yên lặng rơi lệ, lần này laptop chưa nhờ được người sửa chữa sắp thành đống sắt vụn mất rồi.
      Nghe thấy thanh này, Triều Ca yên lặng lau mồ hôi, tại sao bọn họ mỗi lần chạm mặt đều nhất định phải như vậy, ui, khốc liệt!!!
      Đêm giáng sinh, dưới ký túc xá có ít người, mọi ngượi nhìn thấy cảnh này đều ôm bụng cười to.
      Bởi vì mặc áo bông dày nên Dạ Huyền có vẻ hơi mập mạp, nhìn ngóc đầu từ dưới đất bò lên, để ý với tiếng cười nhạo lắm đột nhiên cảm thấy này thú vị.
      “Pin laptop” tiến đến nhặt cục pin bị rơi tuyết chìa trước mặt .
      “Máy bị hỏng à?” Nhìn viền mắt ướt át, đột nhiên cảm thấy trong lòng hẫng . Khi đó, chính cũng hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy!
      Dạ Huyền quệt miệng gật đầu, sau đó yên lặng lên cầu thang.
      Triều Ca vào Hội sinh viên năm nay cho nên có thể ra vào KTX nữ như bình thường. Khi theo đến phòng chợt kinh ngạc, hỏi ra ngoài chơi à?”
      “Tại sao phải ra ngoài?” Nghĩ tới bộ dạng chụp ếch khi nãy của mình, cảm thấy đau thương,khi đó ít người chụp hình lại, bảo đảm ngày mai lên trang nhất của “Hiệp hội bát quái”, hiazzzzzz, còn laptop nữa chứ, a a a a là muốn giết mà!
      “Đêm Giáng sinh, lễ Giáng sinh? ra ngoài chơi?” Triều Ca có chút , biết có bị thần kinh ? Những nữ sinh trong trường ai cũng thích lãng mạn nha?
      Dạ Huyền nhìn , cảm thấy tôi là người nhàm chán vậy à?”
      Triều Ca giật mình, vậy toàn bộ sinh viên chơi trong đem Giáng sinh đều là người tẻ nhạt nhàm chán hết sao?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 29: Đường Triều Ca nhà các
      Edit: Phương Ương Bướng
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền bị Triều Ca dắt ra ngoài nhưng phải là đón Giáng sinh.
      Dạ Huyền thay quần áo khác với lúc trước.
      mặc áo cao cổ lông màu trắng, áo khoác nỉ lớn màu đỏ, bên dưới mặc váy dài, quần tất màu đen phối hợp với đôi ủng da màu đen, tóc dài để xỏa tùy ý, tói trước mặt Triều Ca.
      Lần đầu tiên Triều Ca cảm thấy đáng giá khi đứng chờ con .
      xong hết rồi?” Triều Ca nhìn đồng hồ đeo tay, hẹn Lộ Xa 8h30 phút, bây giờ chỉ còn 10 phút nữa mà thôi.
      Dạ huyền gật đâu “ Laptop của tôi hỏng rồi, cùng ra ngoài ăn cơm chực thôi”
      Triều Ca gật đầu cười khẽ, đối với câu trả lời của cũng để ý. NHưng thấy ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, cười “ Tôi còn tưởng để ý cơ đấy?”
      Bởi vì sợ có người nhận ra là con ngốc ngã trong tuyết kia nên mới thay đồ.
      Ngày ấy, Đường Triều Ca mang đến ký túc xá gủa giảng viên Lộ Xa để ăn lẩu.Khi ăn xong, Dạ Huyền cảm thấy đây là bữa tối đặc biệt ở cuộc sống đại học.
      đường đưa về, Dạ Huyền đột nhiên hỏi “ Đường Triều Ca, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
      Đưa về ký túc xá, an ủi , còn dẫn ăn cơm.
      Đường Triều Ca ngẩng đầu, khi đó những bông tuyết rơi đầy trời, bị nhưng cơn gió thổi nhè . nhìn gương mặt xinh đẹp đáng trong tuyết, đôi mắt nghi ngờ và mông lung,gò má hồng lên do lạnh hay do phản xạ lại màu sắc của quần áo?
      “Bởi vì thích” em.
      Triều Ca chỉ ra bôn chữ đầu.
      chợ được đến chữ cuối cùng kia, Dạ Huyền có chút thất vộng, cúi đầu ảo não vô cùng.
      Thích đưa về ký túc xá, thích an ủi , thích dẫn ăn cơm, những cái này chỉ là thú vui, nhưng nếu như thích? thích xuất ?
      “Đường Triều Ca, càm thấy chúng ta rất hữu duyên sao?”
      Nhìn bóng lưng cao to trước mặt, bỗng dưng hạ quyết tâm.
      Triều Ca chợt dừng lại “ Duyên phận?”
      “Mõi lần chúng ta gặp nhau đều rất đặc biệt!” Dạ Huyền ra những từ này dường như suy nghĩ rất nhiều.
      Triều Ca suy nghĩ chút “ Nếu như mỗi lần gặp nhau đều như vậy, tốt nhất chúng ta gặp”
      Dạ Huyền cắn răng, người này hiểu phong tình.
      Nếu chuyện này phát sinh muôn mấy năm chắc chắn vòng vo, mà trực tiếp nhào tới để biết triệt để cái gì gọi là duyên phận!
      Buổi tối hôm ấy, chị em trong phòng hẹn hò về thấy ngồi khóc thương tâm trêm giường.
      Dạ Huyền khóc lóc, đem kể lại mọi chuyện, chị em nghe rồi an ủi có chuyện gì,bọn con trai ngày nay đều như thế,ngày mai có khi cậu ta ôm bó hồng to đứng dưới ký túc xá tỏ tình, đến lúc ấy chúng ta ở ban công hất nước xuống đến khi cậu đau lòng mới thôi”
      Được chị em an ủi, Dạ Huyền rốt cục cũng nín khóc, mỉm cười bò lên giường tìm mộng đẹp.
      Nhưng đến ngày thứ mười còn chưa thấy bóng dáng của Đường Triều Ca, Dạ huyền có chút luống cuống. Lúc này, lão đại bỗng nhiên vọt vào phòng ngủ mang đến cho tin tức : “ Dạ Huyền, được xúc động,chị nhìn thấy Đường Triều Ca bị Lục Húc Nghiên cuỗm mất rồi!”
      Nghe đến cái tên Lục Húc Nghiên này, Tống Dạ Huyền nhất thời như bị hic phải thuốc lắc, nắm lấy quần áo của lão đại “Cái đứa câu dẫn đàn ông của em ở đâu?”
      “Ơ, ở căng tin” Lão đại bị biểu của làm cho sợ hãi.
      Lấy được đáp án,Tống Dạ Huyền cầm lấy áo khoác mặc vào, mang theo nụ cười dữ tợn ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :