1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Được, rất tốt !
      Edit: Nguyệt

      Beta: Rika Nguyen
      Mãi cho đến lúc đọc xong, Tống Dạ Huyền cảm giác mình phạm vào sai lầm rất đõi ngớ ngẩn, tại sao có thể để Tần Huyên bật loa ngoài tin nhắn thoại lên cơ chứ ?
      A a a a a! (Tiếng gào khóc của chị ấy ạ)
      Mấu chốt là mấy câu kia, Dạ Huyền lái xe táp vào lề đường, “Đường Triều Ca, cố ý!”
      Đùa giỡn như vậy rất vui phải ?
      nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi phía sau, nếu như có thể , muốn đem Đường Triêu Ca đạp xuống xe, mạnh mẽ dùng chân đạp ta, chà đạp trăm lần!
      “Hình như vừa hỏi phải em định ly hôn rồi sao ?” Triều Ca từ ghế sau mặn nhạt mà cất tiếng.
      Dạ Huyền nhất thời có từ nào để phản bác lại , “Vậy sao? Đường Triều Ca, đây cố ý đùa giỡn tôi !”
      “Đùa giỡn sao?” Triều Ca nhíu mày, “Nếu như đây là đùa giỡn , vậy em năm năm trước tính là gì? Bỏ them để ý? Đây phải trách nhiệm của em? Hả?”
      Triều Ca từng bước vặn lại , khiến trong lòng Dạ Huyền ngày càng buồn bực.
      “Chúng ta xuống xe chuyện.” Dạ Huyền liếc mắt nhìn “Tiểu Huyên, ngoan ngoãn ngồi xe chơi game chờ mẹ.” Dạ Huyền đưa Ipad trong túi cho Tần Huyên.
      “Vâng, hai người nhanh lên chút, thực ra con cũng có chút đói bụng!” Tần Huyên bĩu môi, cầm Ipad từ tay Dạ Huyền, quay đầu liếc nhìn Triều Ca ngồi ghế sau.
      Dì Nhiễm Nhiễm dạy, Bát Quái sinh hoạt
      (Chả biết dịch cái này thế nào ~~. Chắc kiểu buôn chuyện vui hay sao ấy =,,:)
      Tuy rằng nó hiểu cái gì gọi là sinh hoạt , nhưng nó hiểu thế nào là Bát Quái!
      Hai người xuống xe tìm được bãi đất trống liền mỗi người đứng nơi .
      tình năm năm trước rất xin lỗi, nhưng giờ tôi kết hôn rồi!” Cuối cùng vẫn là Dạ Huyền mở miệng trước.
      “Cho nên?” Triều Ca nhíu mày.
      “Nếu như vì chuyện năm đó tính toán chi li, hay là lý do khác trực tiếp với tôi, thế nhưng tôi vẫn giữ nguyên câu kia, thể làm hại hoặc là có bất kỳ hành động nào nhằm vào Tần Huyên!”
      Triều Ca có phần hiểu , hoá ra là nghĩ về nước để tìm trả thù!
      “Tống tiểu thư, mong em hiểu tình lúc trước, nên dễ dàng kết luận như vậy được ?” Triều Ca có chút căm tức, “ biết em là thân chủ của , nếu như biết là em, căn bản đến! Em cảm thấy nhàm chán đến mức tìm em ôn lại tình cũ? Hay là thừa dịp em bi thương, cầm đơn ly hôn mà uy hiếp em trở về bên cạnh ?”
      “Tống Dạ Huyền, ở trong mắt em, chính là người như vậy sao?”
      Tống Dạ Huyền nhất thời tìm được lời để đối đáp lại. biết, phải là người như thế!
      Nhưng mà, cái câu “ nếu như biết là em, căn bản đến” là có ý gì?
      là người ra sao, cùng tôi có quan hệ gì, Đường đại luật sư nếu biết thân chủ là tôi, vậy cần phải lãng phí thời gian nữa rồi! Tống Dạ Huyền tôi thích miễn cưỡng người khác ! Cũng mong giúp tôi chuyển lời tới Nhiễm Nhiễm,tôi có bất hoà với Tần Địch Phi nhưng cũng muốn ly hôn nữa! Tôi phát nếu so sánh Địch Phi với , lại khiến tôi bực mình hơn đấy!”
      Triều Ca phát cáu, cũng biết vừa rồi mình hơi nặng lời, mặc dù lúc Nhiễm Nhiễm thông báo tới nơi này, lòng vẫn còn mơ màng, cũng hề mong ngóng đối tượng đến cùng là ai! Câu đến kia, cũng chỉ là buột miệng mà ra thôi!
      vốn định giải thích, nhưng Dạ Huyền cho cơ hội!
      Tần Địch Phi là cái hạng người gì ai mà biết cơ chứ ? Mặc dù ở nước ngoài nhưng ngày nào ở thành phố A chẳng đưa tin Tần Địch Phi có vài mối quan hệ bất chính!
      biết thừa Tần Địch Phi như vậy mà còn sánh bằng!
      Được, rất tốt!
      “Những câu này, em giữ lại mình tự mình , ! Hi vọng bao giờ phải gặp em nữa!” Triều Ca tức giận nên lời, nhanh chân đứng trước xe của Dạ Huyền , lấy túi công văn đặt ở ghế ngồi phía sau, nghĩ đến khả năng xe của là Tần Địch Phi mua cho , càng thêm dùng sức đóng cửa xe, hướng trạm xe buýt đến! ( đáng quá cơ >”<)

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6: Đó là do gió thổi !
      Edit: Nguyệt
      Beta :Rika Nguyen
      Tần Huyên nghe thấy tiếng sập cửa, sợ tới mức cả người run rấy.
      Nó nhân cơ hội Dạ Huyền đứng ngây ngẩn ở ngoài xe, vội vàng móc điện thoại gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, đem thanh chính mình đè thấp:
      “Alo, cho cháu hỏi có phải dì Nhiễm Nhiễm ạ?”
      Ở đầu dây bên kia, Nhiễm Nhiễm sau khi nghe thấy thanh của Tần Huyên liền vội vàng hỏi: ” Tần tiểu Huyên, xảy ra chuyện gì ?”
      Tần Huyên bên nhìn chằm chằm động tĩnh của Tống Dạ Huyền, bên nhanh chóng đem chuyện vừa rồi thuật lại. Sau khi nghe xong, Nhiễm Nhiễm thoáng chần chừ : “Tần tiểu Huyên, con đồng ý với dì, được kể chuyện này với ai khác, kể cả bố con, được ? “
      “Cái này…”
      “Ultraman, con hiểu được!”
      Tần Huyên lúc này mới vui mừng cúp điện thoại.
      Thẳng đến khi đợi Triều Ca lên xe xa, Dạ Huyền mới quay lại lái xe.
      “Tần Huyên, bố con gọi điện buổi tối chờ chúng ta ăn cơm?”
      Tần Huyên tiếp tục chơi game, “Nhưng mẹ mẹ mà?”
      ? làm sao cùng Tần Địch Phi bàn bạc chuyện ly hôn đây?
      Tống Dạ Huyền nhìn đồng hồ, “Gọi cho bố con , để bố chọn nhà hàng rồi gửi tin nhắn cho con, chúng ta xem phim trước rồi tìm ! Chỉ chờ mười phút, mười phút xuất , chúng ta tự ăn!”
      Bởi vì hai mẹ con có ý định xem phim từ trước nên tùy ý chọn luôn phim “1942”* .
      (* 1942 – Nạn đói 1942 : Nội dung phim được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết “Remembering 1942” (Nhớ năm 1942) của nhà văn Lưu Chấn Vân, lấy bối cảnh nạn đói xảy ra ở Trung Quốc vào năm 1942. Đây cũng là giai đoạn cuộc kháng chiến chống Nhật bước vào năm thứ 5, hàng trăm vạn người dân phải tha phương cầu thực và nạn đói lấy sinh mạng của 3 triệu người.
      Chi tiết: http://v1vn.com/xem-phim/nan-doi-1942-3938.html#ixzz2kAD1kVKO) )
      Đến lúc ra , Tần Huyên có chút đáng thương cuốn lấy cánh tay của , hỏi : “Mẹ, nếu như có tận thế phải làm sao bây giờ?”
      Mới là nạn đói thôi mà thống khổ như vậy , vậy nếu thế giới tận thế làm sao bây giờ?
      Dạ Huyền gõ gõ đầu nó, “Đừng suy nghĩ nhiều, muốn chết cùng chết, cùng lắm kiếp sau chúng ta làm người nữa ! ’’
      Tần Huyên có phần hiểu, vội vàng cầm lấy tay Dạ Huyền “Vậy chúng ta làm cái gì?”
      “Làm thần!” Tống Dạ Huyền mở miệng , ” Con phải biết rằng, thần muốn ăn cơm chỉ cần ngoắc tay, uống nước cũng ngoắc ngoắc tay, gặp phải người hay việc đúng, cũng là ngoắc ngoắc tay…”
      ” Thế mấy chú cánh sát giao thông cũng là thần hở mẹ ? Ngày nào con cũng thấy họ ngoắc tay* !”Tần Huyên năm tuối có chút hiểu hỏi. ( Chắc là ý bé các chú CS điều khiển GT ấy ạ)
      Tống Dạ Huyền liền tan vỡ trong nháy mắt . ý thức được, Tần Huyên ràng hiểu được phép phản chứng!
      “Đó là do gió thổi!” Tống Dạ Huyền sờ sờ đầu của Tần Huyên, “Đợi sau khi con bị gió thổi ,tay con cũng đong đưa trái phải như vậy!” ( Hựa, bó tay với lý lẽ của bà chị =D)
      Nghe thấy hai mẹ con cổ lỗ sĩ này chuyện với nhau, đám người bên cạnh tự động dạt sang hai bên mở đường. *:)))*
      Sau khi lên xe, Tống Dạ Huyền lúc này mới phát , Tần Địch Phi tên cầm thú này hình như như quên gọi điện cho rồi!
      “Mẹ, chúng ta ăn cơm , con đói lắm rồi!” Tần Huyên sờ sờ cái bụng, lúc này là bảy giờ tối, bình thường hai người lúc ở nhà, bác giúp việc sớm làm cơm rồi.
      “Điện thoại di động của con đâu?”. Vừa nãy khi xem phim, nhớ Tần Huyên ôm di động vào trong ngực rồi mà !
      Tần Huyên lấy điện thoại ra, dùng tay xoa xoa mũi, “Điện thoại con hết pin rồi!”
      Tống Dạ Huyền muốn đánh người , vội vàng lấy điện thoại từ trong ví ra, bấm số của Tần Địch Phi rồi đưa cho Tần Huyên, dặn dò “Hỏi mau vị trí của , nếu là nữ nhân nghe điện thoại, hai lời cúp máy luôn, cần lãng phí tiền điện thoại của mẹ!”
      Tần Huyên quyệt miệng nhận lấy, “Dạ Huyền, em và con ở đâu? Làm sao mà điện thoại của hai người đều gọi được?”. Điện thoại vừa kết nối được, thanh khẩn trương của Tần Địch Phi liền vọng tới.
      “Bố ơi, điện thoại con hết pin rồi .” Tần Huyên quay đầu liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, thấy ánh mắt của thủy chung nhìn về phía, “Con với mẹ vừa xem phim. Bố ở đâu vậy, mẹ con con sắp chết đói rồi!”
      Tần Địch Phi nghe Tần Huyên điện thoại hết pin thấy yên tâm hơn rất nhiều, lại dặn Tần Huyên ra ngoài nhất định phải mang sạc, lúc này mới báo lại địa chỉ quán cơm, cúp điện thoại.
      “Mẹ mẹ, chúng ta mau , cuối cùng cũng coi như phải ăn cơm Tây, con ghét ăn mấy thứ đó lắm rồi!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: cần thắm thiết như vậy !
      Edit: Nguyệt
      Beta: Rika Nguyen
      Tần Địch Phi từ sống ở nước ngoài, nên đối với việc ăn uống tự nhiên chuộng cơm Tây hơn, nhưng Tống Dạ Huyền cùng Tần Huyên lại là người trong nước, quen thuộc nhất vẫn chính là ăn cơm Trung Quốc!
      Vì chuyện này nên họ cũng có nhiều dịp ăn chung với nhau, mà ăn chung thể nào Tống Dạ Huyền cũng lại cãi nhau với Tần Địch Phi , có thể thấy được bọn họ là cỡ nào hợp!
      “Tối nay bố con phải quay về, hôm nay con ngủ cùng mẹ, biết ?” Tống Dạ Huyền lái xe đến nhà hàng Tần Địch Phi chỉ định , nhìn thấy Tần Địch Phi đứng ở cửa đợi.
      “Sao vậy mẹ?” Tần Huyên có chút , Tống Dạ Huyền phải mỗi ngày đều ầm ĩ muốn nó độc lập sao? Nhớ năm ngoái có lần nó bò sang giường mẹ ngủ còn bị nhẫn tâm đá lăn xuống giường!
      ” Mẹ con mình cùng giao lưu cảm tình.” Tống Dạ Huyềntiếp tục để ý.
      “Cảm tình mẹ con mình tốt sao?” Tần Huyên vẫn hiểu.
      Tống Dạ Huyền cắn răng, đứa này có phải cố ý từng bước từng bước đối nghịch với ?
      “Nếu muốn mẹ dẫn con đến nhà dì Nhiễm Nhiễm thành chút!”
      Tần Huyên lập tức vẫy cờ trắng đầu hàng, đối với nó mà , dì Nhiễm Nhiễm còn khủng bố hơn cả nuôi dạy trẻ!
      Xe rất nhanh ngừng lại, Tần Địch Phi mở của xe cho Tần Huyên “Con trai, đến bố ôm cái nào!”
      xong, liền dang tay ra.
      Tần Huyên quen cửa quen nẻo nhảy vào lồng ngực của , Tống Dạ Huyền cắn cắn môi, rốt cục gì, đem chiếc chìa khóa trong tay đưa cho nhân viên giữ cửa.
      “Được rồi, cần thắm thiết vậy đâu, mau vào , em đói rồi!” xách túi lên phía trước.
      Tần Huyên cùng Tần Địch Phi nhìn nhau, cũng theo vào.
      “Mẹ con mất hứng ?” Tần Địch Phi cùng Tần Huyên quan hệ tệ, tuy rằng hay gặp mặt, nhưng khi Tần Địch Phi công tác ở đâu đều nhớ mua quà cho nó, thường xuyên qua lại, tự nhiên hai cha con cảm tình cũng tệ.
      Mấy tháng gặp nên có chút nhớ Tần Địch Phi ,Tần Huyên liền hôn mạnh lên má con cái “Vừa nãy mẹ có chút việc nhà xí, để con mua vé nhưng chỉ còn mỗi vé phim ‘’ 1942’’ . Mẹ thích, con phải năn nỉ mãi mẹ mới xem cùng đấy !”
      Chỉ vì chuyện này mà tức giận?
      Tần Địch Phi híp mắt cười, hiển nhiên là đơn giản như vậy.
      Khi Tống Dạ Huyền vào phòng khách, Tần Địch Phi sớm gọi món, người đều đến rồi, cũng dặn dò người phục vụ mang món ăn đến.
      Nhìn từng đĩa từng đĩa thức ăn được liên tiếp dọn lên, Tống Dạ Huyền rốt cục nhịn được nuốt nước miếng, “Tần Địch Phi, ăn tự nhiên !”
      cũng quên, người nào đó khi ăn dùng đũa!
      có chuyện gì, em và con ăn trước , vẫn chưa đói!”
      Tống Dạ Huyền để ý đến , cha con nhà này đều trọng sĩ diện y nhau ! Tần Huyên, tên tiểu tử thúi này, dĩ nhiên bày đặt thèm nhìn đồ ăn, nhìn ’’1942 ’’ kia kìa!
      “Bố, thế con với mẹ ăn trước ha!” Tần Huyên cười , chiếc đũa vươn ra ngoài.
      Ngày hôm nay Tần Địch Phi gọi món đều là những món hai mẹ con thích ăn, dù gì trong phòng cũng chỉ có ba người, đối với Tần Địch Phi, bọn họ cần giữ gìn mặt mũi, hai người ăn thả ga. Tần Huyên cũng quan tâm tới Tần Địch Phi, đôi lúc cũng gắp xương sườn cho , nhưng khi Tần Địch Phi mới ăn xong miếng thấy hai mẹ con quét sạch cả đĩa sườn xào chua ngọt !
      “Tần Huyên, hôm nay được nghỉ, chơi thế nào?” Tần Địch Phi tự nhiên là có cách nào hưởng dụng cả bàn tiệc lớn thế này, nhìn thấy Tống Dạ Huyền ăn như hùm như sói, hoài nghi có phải bị bỏ đói hay !
      “Cũng vui a, mẹ đưa con đến gặp dì Nhiễm Nhiễm uống cà phê, còn…”
      “Tần Huyên, mẹ dạy con trong bữa ăn được chuyện rồi mà!” Tống Dạ Huyền dùng chiếc đũa gõ lên miệng bát, lớn tiếng trách cứ.
      Tần Huyên oan ức ” Mẹ, sao mẹ lại giận con?”
      Tống Dạ Huyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Địch Phi, “ có, lúc ăn cơm chuyện tốt cho dạ dày, con còn nên phải chú ý thân thể, hiểu ?”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8: cảm thấy rất tẻ nhạt sao ?
      Edit: Thiềng Nguyễn

      Beta: Rika Nguyen
      “Tần Huyên còn , em đối với con ôn nhu chút.”
      Tần Địch Phi tự nhiên biết mấu chốt của vấn đề ở nơi nào, chỉ là ngày hôm nay có việc, tình cờ ngang qua quán cà phê , ban đầu nhìn thấy cùng Tần Huyên cùng nhau, hai mẹ con cười rất vui vẻ, liền muốn gọi điện thoại để người nhà cùng nhau ăn cơm. Ai biết, sau đó lại nhìn thấy người kia ——
      Tay chân của luống cuống, căng thẳng …
      Đủ loại cảm xúc ra mặt, đột nhiên sinh ra chút hiếu kỳ, chút hiểu!
      Cùng Tống Dạ Huyền kết hôn, gần năm năm rồi, nhưng từ đầu đến cuối, thái độ của Tống Dạ Huyền đối với ngoại trừ thiếu kiên nhẫn, chính là thèm để ý
      “Em luôn dạy bảo Tần Huyên đúng lúc đúng chỗ, điểm ấy có thể hoàn toàn yên tâm!” Tống Dạ Huyền đem chiếc đũa dừng lại “Đúng rồi, chuyện em với hôm trước, có thể suy nghĩ kỹ chút!”
      Bầu khí giữa hai người lại bắt đầu thay đổi, Tần Huyên cẩn thận cúi đầu ăn cơm trong bát, khi Tống Dạ Huyền chuyện như vậy, đồng nghĩa với việc chỉ trong giây lát nữa thôi giữa hai người có hồi ác chiến.
      “Câu trả lời hôm trước cho em , con ở đây, nên cố tình gây .” Tần Địch Phi , nhàng vuốt ve đầu Tần Huyên “Con còn .”
      Tần Huyên yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm trong bát, coi như nghe thấy hai người chuyện.
      miếng, hai miếng !
      Tống Dạ Huyền cảm thấy ngày hôm nay nhất định phải bùng nổ. Lúc trước , Đường Triều Ca cố tình gây , giờ Tần Địch Phi cũng như vậy, cầm khăn ướt lau qua miệng “Tần Huyên, đừng ăn, chúng ta về nhà!”
      Phải nhìn tới người này, nhất định buồn nôn muốn chết!
      Nếu biết Tần Huyên còn , vậy sao chặn hết mấy scandal tình ái của ?
      “Ồ.” Tần Huyên cực kỳ nhanh chóng để đũa xuống, nắm khăn ăn lau qua miệng, theo đứng bên cạnh Tống Dạ Huyền.
      Để có được lập trường vững chắc như lúc này , Tần Huyên từng có trải nghiệm vô cùng sâu sắc, mặc dù Tần Địch Phi đối với nó vô cùng tốt, thế nhưng thời gian ở nhà cùng nó bằng mẹ, vì lẽ đó nó từ bị truyền vào lý niệm chính là, mẹ là tất cả, theo mẹ, có cơm ăn!
      “Em thể để con ăn xong bữa cơm sao?” Tống Dạ Huyền dẫn Tần Huyên vừa tới cạnh cửa, giọng Tần Địch Phi liền truyền tới.
      “Tần Huyên, con trước tiên đứng ở cửa chờ mẹ, nếu cùng người xa lạ chuyện, tháng này tiền tiêu vặt giảm 1 đồng, về phía trước bước mỗi bước giảm 5 đồng! Tháng này giảm hết, tháng sau có thể tiếp tục, con xem đó mà làm!”
      Tần Huyên phi thường thức thời ra ngoài, đứng ở cửa chính chờ, hết cách rồi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng! Nó biết Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Huyền ai nghe ai, thế nhưng nó phải nghe Tống Dạ Huyền!
      phải em thể cùng ăn cơm, con để tâm, nghĩ em ngửi thấy người có mùi nước hoa phụ nữ sao?” Tống Dạ Huyền xoay người lại, mạnh mẽ nhìn về phía Tần Địch Phi!
      Tần Địch Phi thản nhiên nở nụ cười “Vậy em muốn thế nào? Em phải rất quen thuộc sao?”
      Tống Dạ Huyền cảm thấy đầu mũi có chút chua xót, biết Tần Địch Phi ở bên ngoài có nhiều tình nhân, thậm chí có lúc cùng Nhiễm Nhiễm shopping, đều ngẫu nhiên nhìn thấy ta cùng những tình nhân khác mua đồ!
      khổ sở, cũng có nghĩa là thèm để ý!
      Cảm giác như lấy phải hàng nhái vậy, ràng là chồng mình vây mà cùng những người phụ nữ khác chung đụng.
      Đúng, quan hệ của bọn họ như nước với lửa, có thể lý giải được tại sao ta ở bên ngoài có tình nhân, thế nhưng cách nào nhịn được ta vừa mới chạm qua những phụ nữ khác, rồi lại đến bên người !
      như vậy, chúng ta còn có cái gì để ? Tần Địch Phi, làm em cảm thấy buồn nôn, em muốn ly hôn!” Tống Dạ Huyền tức giận , đem bốn chữ cuối rống lớn.
      rồi, thể!” Tần Địch Phi cũng tức giận, đem ly thủy tinh đập mạnh lên bàn.
      “Tần Địch Phi, cảm thấy, rất tẻ nhạt sao ? Giữ người đàn bà , mỗi ngày được thấy em tức giận, cảm thấy phiền, cảm thấy chán sao?”
      Tần Địch Phi híp mắt nhìn “Vậy có phải em người đàn ông kia, buổi chiều em gặp ta đúng ? Tại sao cho Tần Huyên đến việc ấy?”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 9: Chú là khắc tinh của mẹ cháu.
      Edit: ThiengNguyen

      Beta: Rika Nguyen
      Ở trong phòng hai người lớn cãi nhau đến long trời nở đất, đứng ở bên ngoài Tần Huyên gặp phải người tính là đặc biệt quen thuộc.
      “Tần Huyên?” Người đến vài phần khẳng định, lại chen lẫn vài phần nghi hoặc.
      Tần Huyên vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Đường Triều Ca, nó biết có muốn hay mở miệng chuyện, thể làm gì khác hơn là gật gù.
      “Cháu tại sao lại ở chỗ này?” Đường Triều Ca hỏi xong câu này, liền hối hận rồi, nơi này là nhà hàng, tới nơi này đương nhiên là tới dùng cơm. nhất định là bị Tống Dạ Huyền, người phụ nữ kia cho tức đến chập mạch rồi!
      Quả nhiên, nhìn thấy trong đáy mắt Tần Huyên lộ ra tia khinh bỉ!
      Có người mẹ như thế nào, có người con như vậy!
      “Mẹ cháu cho phép cháu cùng người xa lạ chuyện?”
      Tần Huyên hết sức gật đầu!
      “Chúng ta buổi chiều vừa gặp , mẹ cháu còn để cháu gọi ta là chú, chúng ta vẫn tính người xa lạ sao?”
      Tần Huyên liều mạng lắc đầu!
      Đường Triều Ca buông tay nở nụ cười “Vậy cháu có thể chuyện rồi!”
      Aiiiii, quả nhiên trẻ cái gì cũng dễ lừa! (^^)
      “Cháu rốt cục có thể chuyện rồi! Ai, có người mẹ như thế, cháu rất đau khổ a!” Tần Huyên cau mày, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ!
      “Đúng là nên đau khổ!” Triều Ca suy nghĩ chút “Chú có thể giúp cháu cái gì ?”
      Tần Huyên đầu gục xuống, “Mẹ cháu rồi, nếu cháu cùng người xa lạ chuyện, giảm 1 đồng tiền tiêu vặt, về phía trước bước, mỗi bước giảm 5 đồng, còn có thể tiếp tục tăng lên !”
      “Như vậy a ” Triều Ca nhớ tới chuyện hồi xế chiều “Mẹ cháu để cháu nên chuyệncùng người xa lạ , thế nhưng cháu cùng chú phải người xa lạ, có thể chuyện, vì lẽ đó giảm tiền , tương tự, mẹ cháu nếu cháu về phía trước giảm tiền, giờ cháu lui về phía sau, phải là thêm tiền sao?”
      “Chú, chú thực là khắc tinh của mẹ cháu!” Tần Huyên nghe xong lời của , ánh mắt lộ ra tia sùng bái! Phải biết, bình thường nếu như nó bị Tống Dạ Huyền phạt đứng, mặc dù là Tần Địch Phi, cũng dám tới cứu nó!
      Triều Ca cười như con sói xám lớn.
      Khắc tinh, loại hình dung mới này có vẻ sai!
      ╮(╯▽╰)╭, Tống Dạ Huyền cho Tần Huyên ở bên trong, khẳng định là hi vọng Tần Huyên biết được tình, nếu như vậy, nhất định để Tần Huyên biết!
      ╮(╯_╰)╭, muốn vui vẻ, chỉ cần làm trái ý của là được rồi! hy vọng chuyện xảy ra, vậy để nó nhất định phát sinh là được rồi!
      Triều Ca tựa ở cạnh cửa, tay chống cằm, nhìn Tần Huyên ở từng bước từng bước lui về phía sau, trong miệng còn lẩm bẩm!
      Tựa hồ là kiếm tiền.
      ====================== Ta là kiếm tiền đường phân cách =========================
      theo dõi em?” Dạ Huyền nghe Tần Địch Phi , mặt biến sắc, nhìn về phía Tần Địch Phi, ánh mắt càng thêm phẫn hận rồi!
      “Chỉ là vừa vặn ngang qua mà thôi ” Tần Địch Phi cười nhạo “Chúng ta kết hôn năm năm , là lần đầu nhìn thấy emtươi cười đối với đàn ông bên ngoài , ngoại trừ Tần Huyên, tự hỏi em sau khi kết hôn làm sao luôn đối với vẫn lạnh nhạt, ưa, nguyên lai trong lòng em luôn có người đàn ông khác! Tống Dạ Huyền, Tần Địch Phi nếu chiếm được đồ vật, dù cho phá hủy thành mảnh vụn, em có chết cũng phải chôn ở Tần gia !”
      Cửa chính mở ra thân ảnh nho , nhưng trong phòng hai người vẫn là phát , Tần Huyên đối với ồn ào hề để ý, lòng tiếp tục nghiệp gia tăng tiền tiêu vặt của mình!
      “Tần Địch Phi, bây giờ mới biết sao? Em cho biết, em cùng kết thúc rồi! Cho dù em chết, cũng muốn cùng có bất kỳ quan hệ gì!” Tống Dạ Huyền lớn tiếng phản bác.
      Tần Địch Phi đứng đối diện cửa chính, khi Tần Huyên lùi tới trong phòng thời điểm, cửa chính cũng mở ra , Tần Địch Phi vội vàng đứng lên “Tần Huyên, sao con lại vào đây ?”
      Tống Dạ Huyền cũng xoay người theo, nhìn thấy Tần Huyên, cũng sững sờ ” Em cùng giỡn nữa, em trước tiên mang con trở về, tất cả những gì muốn em hết, Tần tiên sinh xem đó mà làm !”
      xong, tay cầm túi, ôm lấy Tần Huyên ra ngoài, đem cửa chính đập mạnh cái!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :