1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 80: Chăm chỉ học tập cho tốt, mỗi ngày được ở lầu
      Edit: Light
      Beta :Rika
      Tần Địch Phi che giấu ý cười cúp điện thoại, có người tận lực che giấu thân phận, cũng ngại tiếp đến cùng, trò chơi này bởi vì thân phận của Đường Triều Ca mà trở nên thú vị.
      Tống Dạ Huyền biết, trong xương Tần Địch Phi ta kỳ thực rất ham chơi, còn dám đem tất cả ra ngoài để chơi nữa.
      Nhìn thời gian cuộc trò chuyện 9 phút 41 giây, Tống Dạ Huyền ném điện thoại di động tới góc giường, lại trở mình, nhưng làm sao ngủ được.
      Lần này dường như có thể loại bỏ hết đề phòng trong lòng , có thể thẳng thắn gọi cho Tần Địch Phi cuộc điện thoại.
      ngủ được, Tống Dạ Huyền nghĩ muốn rời giường, muốn ly hôn cùng Tần Địch Phi, vấn đề đầu tiên chính là chuyển nhà, đối với vấn đề gì nhưng nơi đó còn có đồ chơi của Tần Huyên, xem ra phải bận rộn chuyến!
      Khi Dạ Huyền còn chưa mặc xong quần áo, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động vốn bị ném qua bên lần thứ hai vang lên. liếc nhìn số điện thoại, nửa phút sau vẫn là nhấc lên nhận.
      “Dạ Huyền, ở dưới cửa nhà em”.
      Dạ Huyền sửng sốt lát, trong đầu còn lo lắng ý tứ của những lời này, người nào đó đến ngoài cửa phòng, tức giận giậm chân, đối mặt với người đàn ông này, thực là nửa phần đều thể trốn tránh.
      Làm khó đắn đo chút nào đến vô cùng đáng thương, rồi lại lời tràn ngập tình thâm ý nặng. ràng cái gì cũng đều chưa có làm nhưng trong đầu của ra cảnh tượng đứng ở ngoài nhẫn nhục chịu đựng chờ mở rộng cửa lớn, là làm cho cách nào tiếp tục cùng tranh đấu.
      “Chờ chút, em ra mở cửa”. Dạ Huyền quay trở về phòng khoác bộ quần áo lên người, lúc này mới lê dép xuống dưới lầu.
      Dì Hoa nhìn thấy xuống, vội ngừng động tác tay lại, “ chủ, mặc trang phục này muốn đâu vậy? Bên ngoài rất lạnh, còn bệnh…”
      có chuyện gì đâu, dì Hoa, tôi chỉ muốn mở cửa, người bạn đợi bên ngoài, lát nửa trở vào, trước tiên dì giúp tôi chuẩn bị chút đồ ăn tiếp khách”. đợi dì Hoa hết câu, Dạ Huyền giải thích.
      mang theo chút vộ vã, ngữ khí trầm ổn, khiến cho dì Hoa cảm thấy, tại, tính khí thỉnh thoảng đột nhiên tức giận của tiểu thư còn, tiểu thư đúng là lớn rồi, trưởng thành rồi.
      “Vâng, chủ, vậy mau trở lại.”
      Tống Dạ Huyền gật đầu, tiếp tục lê dép về phía cửa chính. Ngoài cửa lớn, thân áo khoác màu đen thẳng tắp đứng ở đó, các loại cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, Đường Triều Ca tay trái quấn đầy băng gạc từ bả vai buông xuống cúp điện thoại.
      Dạ Huyền vội cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại trong tay, cuộc trò chuyện kéo dài 1 phút 43 giây.
      Hai người đứng thẳng đối mặt đứng sừng sững lúc lâu, Dạ Huyền hắng cổ họng tiếng, “Vào , bên ngoài hơi lạnh”.
      Mới , xoay người vào trong nhà trước.
      Triều Ca lập tức bước vài bước theo sau, cùng Tống Dạ Huyền sóng vai vào nhà, “Em lớn rồi, trưởng thành hơn rất nhiều”.
      Dạ Huyền nghe xong những lời này, đáy lòng chợt cảm thấy đau xót, “Tần Huyên cũng năm tuổi, em phải lớn hơn mà là già rồi”.
      Triều Ca nghe xong những lời này cúi đầu nhìn cái, đem áo khoác cởi ra, cẩn thận khoác lên người , hai người lại sóng vai tiếp.
      Dạ Huyền mực trở về phòng, dì Hoa thể sai người chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn chút, mặc cho đem Đường Triều Ca từ trong phòng quay trở ra, sau khi ăn cơm trưa xong, Triều Ca bắt ngủ trưa, mới ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
      Đường Triều Ca ngồi giường của , lẳng lặng nhìn hình dáng ngủ.
      Tống Dạ Huyền cũng phải là người con đẹp nhất mà từng gặp qua, nhưng là người con làm dao động nhiều nhất. Năm năm trước, cũng đều là rất trực tiếp, trực tiếp dùng vui sướng đau buồn nhất để diễn tả tâm tình của , đem tất cả quá khứ của cho . Mà năm năm sau, mặt Tống Dạ Huyền trước mặt người khác tỏ ra tùy ý lười biếng, tiêu sái tự tại, ngoại trừ Tần Huyên, chưa từng biểu lộ quan tâm đặc biệt đến người nào, mặt khác,đại khái cũng chỉ có thời điểm vào giấc ngủ như vậy mới dỡ xuống tâm tình phòng vệ, giữa hai hàng lông mày kia nhàn nhạt ra ưu tư.
      người, từ xưa đến này phải là tình cờ, mà hiểu , là người thích hợp nhất với .
      Lúc dì Hoa đẩy cửa vào, nhìn thấy Triều Ca còn nắm tay Tống Dạ Huyền trong tay mình, nhàng cười cầm canh bưng trong tay sang bên
      chủ rất lâu rồi được vui vẻ như vậy.”
      Nghe thấy giọng , Đường Triều Ca vội quay đầu lại, “Có số việc xin lỗi có lẽ là quá muộn, thế nhưng chuyện của quá khứ, tương lai tái diễn.”
      Dì Hoa cũng vì như vậy mà đối với Triều Ca lời ân cần thể quan tâm vô cùng, “Cậu chỉ cần biết rằng cậu là người vô cùng quan trọng với chủ là tốt rồi. ấy còn bệnh, quần áo còn chưa thay, liền muốn mở cửa, chuyện như vậy ràng chủ chỉ cần ở trong phòng tùy tiện gọi tiếng có người ra mở cửa cho cậu, nhưng chủ vẫn tự mình ra, kể cả thiếu gia cũng chưa từng được đối xử như vậy.”
      Nhìn hai người nắm tay nhau, dì Hoa bỗng nhiên cảm thán, “Phụ nữ khi có con liền hi vọng cuộc sống có thể yên ổn, hi vọng chồng mình có thể thông cảm, thời điểm sinh bệnh có người ở bên cạnh, lúc ăn cơm có người chăm sóc, khi buồn tẻ có người trò chuyện… Tôi hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi thế nào, thế nhưng chúng tôi trước kia, trước khi kết hôn, đều được nhìn thấy mặt chồng, phải cũng đều sống với nhau cả đời sao? ”
      Nhìn dì Hoa cùng giọng ra ngoài, Triều Ca bỗng nhiên nắm chặt tay Tống Dạ Huyền.
      Trong giấc mộng Tống Dạ Huyền ước chừng nhận ra được, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, “Tần Huyên, đừng nghịch.”
      Triều Ca nhìn dáng vẻ nắm tay trái vung loạn mạch khỏi bật cười, rồi tiến lên, nhàng đem tay trái Tống Dạ Huyền nhét lại trong chăn, lại đưa cánh tay phải tới trong chăn, chính mình cũng ngồi lên giường.
      Bởi vì Tống Dạ Nghiêu thời còn bận họp, Tần Huyên buổi chiều tan học dĩ nhiên có ai đón, điều này làm cho cậu bé hết sức bất mãn, loại cảm giác từ nhân vật chính nhất thời biến thành nhân vật phụ tự nhiên sinh ra.
      Bởi vậy, sau khi gọi xe trở về nhà, cậu bé liền đem túi sách hướng về ghế sa lông ném cái, tự mình lên lầu, muốn cùng Tống Dạ Huyền lý luận.
      Cho dù Tống Dạ Huyền sinh bệnh, Tống Dạ Nghiêu tăng ca, Đường Triều Ca tay cũng bị thương, Tần Địch Phi muốn ly hôn, nhưng vì cái gì người phải chịu đựng lại chính là nó?
      Thời điểm tan học ai đón nó hết.
      quên tồn tại của thằng bé rồi mà!
      Tần Huyên cước liền đá văng cửa phòng Tống Dạ Huyền ra, “Mẹ, tại sao mẹ lại cần tới con rồi!”
      Tống Dạ Huyền vẫn còn ngủ, tiếng này của Tần Huyên cũng đặc biệt lớn, chỉ có suy nghĩ sâu sắc của Đường Triều Ca bị cậu bé đánh tan mà Tống Dạ Huyền cũng bị dọa cho tỉnh dậy.
      “Tần Huyên, mẹ cháu bệnh”, Đường Triều Ca thoáng cử động thân hình, nhưng vẫn thả tay Tống Dạ Huyền ra.
      “Ôi, chú Triều Ca, tại sao chú lại ở nhà cháu?”, Tần Huyên vừa xong bỗng nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời có chút u, “Qủa nhiên là trời muốn mưa, mẹ liền muốn lập gia đình sao?”
      Triều Ca đối với việc dùng từ ngữ linh tinh của Tần Huyên quen, đưa mắt nhìn về phía Tống Dạ Huyền.
      “Đừng nhìn em, đây tuyệt đối phải do em dạy thằng bé”, mặt Dạ Huyền cũng đen lại, “Tần Huyên, ngày mai mẹ muốn chuyện với giáo con!”
      giáo con để con cùng mẹ trước tiên chuyện!”, Tần Huyên mặt chính khí chút sợ hãi nào nhìn về phía sắc mặt vui của Tống Dạ Huyền.
      Tần Huyên bỗng nhớ tới, có lần học giáo đột nhiên hỏi các bạn , lúc nào cha mẹ của bọn nó sắc mặt tốt nhất.
      Có bạn bảo là khi cầm phiếu điểm, giáo rất vui mừng, có bạn lại bảo là khi cha mẹ nhìn thấy thời điểm mình nghịch ngợm, giáo như trước vẫn rất vui mừng… Sau đó, có bạn hơi khác thường giơ tay đứng lên, thằng nó thảm nhất chính là mỗi lần khi về nhà nhìn thấy cha mẹ biết cùng nhau làm gì, cha nó thẳng tay đem nó đá ra khỏi phòng.
      Sắc mặt giáo bắt đầu biến thành món rau cải……..
      Khi càng lúc càng có nhiều bạn tán dương thời điểm như vậy, mặt giáo muốn xanh xao tái mét!
      Tần Huyên cẩn thận vừa liếc mắt nhìn Đường Triều Ca, vừa liếc nhìn Tống Dạ Huyền, “Mẹ, sắc mặt mẹ như vậy lẽ nào chính là do con đánh vỡ chuyện tốt trong truyền thuyết của hai người sao?”
      Tần Huyên yên lặng sử dụng câu vừa mới học được cách đây lâu từ mấy bạn có khinh nghiệm.
      Triều Ca muốn giải thích, nhưng nên giải thích thế nào? Nên giải thích như thế nào?
      Hài tử năm tuổi của người khác cũng là như vậy???
      “Con phải làm hỏng chuyện tốt của mẹ, con là làm hỏng cửa của mẹ, còn có trời muốn mưa, mẹ phải lập gia đình, là con ý đó sao? Tần Huyên, con có gắng học tập cho tốt, mẹ liền…”, Dạ Huyền nhất thời thể diễn đạt được hết ý, buộc phải nhìn về phía Triều Ca.
      Tần Huyên nhảy vào, “Mẹ muốn như thế nào?”
      “Mẹ liền để con ở dưới lầu!”
      O( ̄▽ ̄*)ゞ)) ̄▽ ̄*)O này, chăm chỉ học tập cho tốt cùng ở dưới lầu có quan hệ gì?
      Triều Ca vừa há mồm, lại hề phát ra tiếng động.
      “Vậy mẹ để con ở dưới lầu , muốn bây giờ sao? Con lập tức khuân đồ!”, Tần Huyên , nghĩ chuồn khỏi phòng.
      Đường Triều Ca tay mắt lanh lẹ, vội tiến lên, lại xách thằng bé trở về.
      “Sáng sớm đưa cháu tức rồi?”
      Nghe Đường Triều Ca xong, Tần Huyên lúc này mới quay đầu chỗ khác, giả vờ từng trải hừ tiếng, “ phải!”
      “Vậy tại sao làm ầm ĩ, còn đá cửa phòng, đá xong rồi con còn muốn bán mình làm xiếc?”, Dạ Huyền tựa ở giường, nhìn Tần Huyên bị Đường Triều Ca xách trở về hừ hừ lên tiếng.
      “Vậy mẹ cũng đón con! Vẫn là con tự xe về, cẩn thận đưa đón con đến trường, tan học đây sao?”, Tần Huyên có chút oan ức, nhớ năm đó khi vừa mới nhà trẻ, là ai tại bọn buôn người nhiều, muốn bảo đảm an toàn cho nó.
      “Nếu như con nhớ địa chỉ nhà, nếu như con bị người xấu đánh thuốc mê mang , nếu như con bị người ta bán vùng núi…người lớn , quả thực đều là lừa gạt trẻ con ”. Tần Huyên tự biên tự diễn, tựa hồ đáng thương đến mức tận cùng.
      Dạ Huyền nghe lời của thằng bé, vốn có chút tức giận, tại tất cả đều còn.
      “Sau đó vẫn là chú đưa cháu đến trường” Triều Ca đem Tần Huyên để xuống, cùng Tần Huyên mặt đối mặt nhìn thẳng, “Nam tử hán đại trượng phu cháu dù sao vẫn cứ tin tưởng !”
      Tần Huyên xoa xoa mũi, “Vậy mẹ cháu có việc gì làm có thể hay bị thất nghiệp?”
      “Nấu cơm cho cháu cũng tính là nghề, cháu thấy sao?” Triều Ca vuốt cái đầu của thằng bé, mang theo tia thăm dò.
      muốn hiểu Tần Huyên, càng muốn bù đắp thiếu thốn tình thương của người cha cho Tần Huyên.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 81: Bò tường cũng phải chui vào

      Edit: Hiepnha Nguyen

      Beta: Rika

      Tần Huyên còn chưa kịp trả lời, Tống Dạ Huyền vén chăn lên, trong tay nắm dép, xuống giường, “ Hai người các ngươi đến tột cùng là có nghe tôi ?”

      Quần áo, cái dưới giường, cái dưới ghế của lớn, hai người là muốn …..



      Tần Huyên rất nhanh tránh khỏi Tống Dạ Huyền, tiếp theo chạy ra khỏi phòng ngủ, trước khi còn câu : “Mẹ, con làm bài tập đây, mẹ và chú Triều Ca cứ chậm rãi thương lượng”

      Cậu bé mặc kệ Tống Dạ Huyền nghĩ gì , chỉ cận bọn họ thương cậu là được rồi!

      Tống Dạ Huyền cùng Triều Ca náo loạn trận, đợi tới khi trời tối Triều Ca mới rời khỏi, Dạ Huyền sao cũng được nhưng Tần Huyên nhất định muốn giữ ở lại, Tống Dạ Huyền thể dụ dỗ, lúc này Tần Huyên mới đáp ứng để Triều Ca rời

      “ Kỳ thực con cũng phải thích chú ấy, chỉ là mẹ tức giận lên, chú Triều Ca lúc nào cũng nhường nhịn cả”. Tần Huyên nhìn bóng lưng người kia dần dần hòa vào đêm tối, đứng ở gần Tống Dạ Huyên ngập ngừng .

      Tống Dạ Huyền tựa ở khung cửa, vuốt đầu Tần Huyền “ Tần Huyên, con là muốn tạo phản sao?”

      Tần Huyên ôm chặt bắp đùi Tống Dạ Huyền, làm nũng” dám dám, mẹ, con thích mẹ nhất rồi! Con mẹ nhất…”

      Triều ca nghe thanh từ phía sau truyền đến, mặt nổi lên ý cười nhu hòa, tiếp tục về phía trước, bao lâu liền nhìn thấy Lăng Phong đứng ở bên cạnh xe chờ mình.

      “ Ông chủ, có số văn kiện cần ngài xử lý” Đường Triều Ca vừa ngồi lên xe, Lăng Phong liền đem loạt văn kiện đặt tới trước mặt .

      “ Ừm”. Triều Ca nhận lấy, mở máy vi tính ra, ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, Lăng Phong quay đầy liếc nhìn chỗ ngồi phía sau Đường Triều Ca, thấy hoàn toàn bận rộn với công việc, liền đem tốc độ xe hơi chậm chậm lại.

      Lăng Phong là trợ lý đặc biệt của Đường Triều Ca, mấy ngày trước bị Đường Triều Ca vội vã gọi về nước, mà chuyện thứ nhất, bắt đầu từ Tống gia cứu thân thế của Tần Huyên , cũng điều ra tất cả mọi thứ liên quan đến Tần Huyên.

      hiểu, nếu Đường Triều Ca suy đoán thân phận Tần Huyên tại sao trực tiếp đến bệnh viện xét nghiệm ADN, mà muốn loanh quanh vòng, gọi từ bên kia về xử lý chuyện này.

      Triều Ca bề bộn, giọng Lăng Phong bỗng vang lên “ “Ông chủ, nhìn thấy Tần Địch Phi tới hướng Tống gia. ta hình như nhìn thấy chúng ta rồi.”

      Đường Triều Ca ngừng tay chút, hồi lâu sau, Triều Ca tựa hồ là nghĩ rõ ràng cái gì , “Theo ta.”

      “Nhưng ta là chồng danh chính ngôn thuận với Tống tiểu thư, bây giờ là buổi tối …” Lăng Phong đến phần sau, có chút chột dạ,

      Nhìn chỗ ngồi phía sau, sắc mặt Đường Triều Ca đổi, Lăng Phong thầm khỏi thầm nguyền rủa mình, ngu ngốc, năm năm, hơn 1800 đêm rồi nha!

      Triều Ca xem phiên thị trường chứng khoán ngày hôm nay , đem máy vi tính gấp lại, móc ra điện thoại ra : “Dừng xe ở đây , cậu chớ có lên tiếng.”

      Đường Triều Ca gọi cho Tống Dạ Huyền, tay cầm điện thoại tay lật xem tư liệu, Lăng Phong đưa mắt nhìn trong gương chiếu hậu, rốt cục phát ra chuyện tốt, ông chủ của vừa chuyện đương vừa làm việc nha.

      Điện thoại kết nối bao lâu, Đường Triều Ca liền nghe tiếng Tống Dạ Huyền có chút thở hồng hộc, “Sao thế, để quên đồ à ?”

      “Ừm.” Triều Ca trả lời câu, lật tư liệu tay như trước dừng lại.

      “Quên cái gì ?” Tống Dạ Huyền nghe lời này, ở trong phòng bắt đầu loanh quanh, ngừng tìm kiếm đồ vật thuộc về gian này

      Đường Triều Ca muốn mở miệng, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại, thanh Tần Huyên truyền tới, “Mẹ, mẹ có muốn xuống hay , ba ba đến rồi.”

      “Mẹ bận, con nếu làm bài tập, trước hết cùng ba ba tán gẫu vài câu .” Dạ Huyền , liền vùi đầu tiếp tục ở trong phòng tìm kiếm , “Quên cái gì , Triều Ca !”

      có chuyện gì, có thể là nhớ lầm , để tìm xem.” Triều Ca cầm bút ký lên giấy tên của mình rồi thêm “ bận tí”

      “Vậy làm , em có chút việc, chốc nữa nhớ gọi điện thoại cho em”

      Dạ Huyền , sau đó liền cúp điện thoại, xuống dưới lầu.

      Quả nhiên như Tần Huyên , Tần Địch Phi ngồi ở trong phòng khách, Dạ Huyền hít sâu hơi, mặt cố gắng nở nụ cười, lúc này mới hướng dưới lầu xuống.

      “Sức khỏe khá hơn chút nào chưa?” Tần Địch Phi nhìn thấy xuống lầu liền đến, liếc mắt nhìn thấy Tống Dạ Huyền nắm điện thoại trong tay, lại tự nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi kinh ngạc chút rồi lại thu về.

      “Tốt lắm rồi, ngủ buổi chiều là ổn, làm sao đột nhiên tới nơi này?” Dạ Huyền vừa hết lời, lại cảm thấy tốt lắm, “Xin lỗi, ý của em là, ăn cơm tối chưa?”

      “Tống Dạ Huyền, buổi tối em chuẩn bị đồ đạc, ngày mai dẫn em chỗ, đại khái ba ngày mới có thể trở về.” Tần Địch Phi nhìn , lộ ra ánh nhìn chăm chú chưa bao giờ có

      “Ba ngày?” Dạ Huyền có chút , “Sao lâu như vậy?”

      “Em đồng ý?”

      phải,” đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Dạ Huyền có tin nhắn, hiếu kỳ, cúi đầu liếc mắt nhìn tin nhắn, đọc nhanh như gió xem xong, rất nhanh xem xong, mím môi, trả lời lại tin nhắn, “Trong nhà có khách, đợi lát nữa em gọi điện thoại cho .”

      “Em có việc gấp?” Tần Địch Phi quan sát động tác của Tống Dạ Huyền , vẫn còn ngồi vào ghế salon, làm bộ nhìn thấy bất cứ thứ gì.

      có chuyện gì đâu, ba ngày ba ngày”. Dạ Huyền đem điện thoại nhét vào trong túi, đứng lên muốn rót nước cho Tần Địch Phi. : “À, Tần Huyên làm bài tập, nên thể xuống gặp được”

      Tần Địch Phi ngồi ở ghế salon hưởng thụ ôn nhu của Tống Dạ Huyền, “ có chuyện gì, cho dù em sự để con tới gặp , cũng để ý.”

      Tống Dạ Huyền quen cùng Tần Địch Phi chuyện như vậy, mà hai người ở trong phòng khách, lại tìm được đề tài chuyện, tin nhắn của Triều Ca tới ngừng, Dạ Huyền bên nhìn tin nhắn, bên đối mặt Tần Địch Phi, có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

      “Muộn rồi , về trước, em buổi tối nghỉ ngơi tốt, ngày mai tới đón em”.” Tần Địch Phi liếc mắt nhìn đồng hồ tường, kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ tối.

      Dạ Huyền cũng theo ánh mắt của nhìn thấy thời gian, có chút lúng túng tiếp, “Vâng, cũng ngủ ngon.”

      Tần Địch Phi nhìn cái, chỉ mong mau chóng về.

      Tống Dạ Huyền yên lặng soạn tin nhắn “ thắng.”

      Nhìn thấy tin nhắn Tống Dạ Huyền gởi tới, giữa hai lông mày Triều Ca lo lắng lúc này mới dịu xuống, bận bịu để điện thoại di động xuống, tiếp tục làm việc.”Lăng Phong, lái xe theo Tần Địch Phi, tôi có chuyện muốn với ta”

      “Ông chủ, ngày hôm nay tôi mới mua xe này !” thích hợp để ngài dùng để trút thù hận

      phải người mù, người phía sau làm gì, lại phải nhìn thấy.

      “Được rồi, tôi lái xe

      Lăng Phong dù là ngoài miệng cùng đáy lòng đều trăm ngàn lần muốn, nhưng vẫn đem xe lái đến cách chỗ Tống gia xa, sợ Tần Địch Phi tìm được bọn họ, Đường Triều Ca còn cố ý để Lăng Phong vẫn nổ máy xe và sáng đèn.

      Tần Địch Phi có thể tốn sức chút nào liền tìm đến xe Đường Triều Ca, đem xe của mình đến bên cạnh xe Đường Triều Ca: “Ai thắng ai thua, bây giờ chưa thể biết được.”

      “Nhưng nhất định !” Đường Triều Ca cũng ngẩng đầu, tiếp tục công việc trong tay.

      Tần Địch Phi liếc mắt nhìn , có chút căm tức quay đầu chỗ khác, “Lái xe!”

      Nhìn xe Tần Địch Phi nhanh chóng xa, tảng đá trong lòng Lăng Phong cuối cùng cũng coi như để xuống, “Ông chủ, chúng ta tại có thể chưa?”

      cần, tôi lập tức muốn đem những chuyện này xử lý xong , cậu mang về là tốt rồi.” Triều Ca hạ bút ký tên, tốc độ so với hồi nãy còn nhanh hơn, thanh tờ giấy chuyển động cùng thanh bàn phím dứt bên tai.

      Sau khi Tần Địch Phi , Tống Dạ Huyền tới phòng Tần Huyên giúp con làm bài tập, lại chuyện chút, nhìn Tần Huyên tắm xong,rồi ngủ, lúc này mới về phòng của mình .

      “Dạ Huyền, muộn như vậy, còn chưa ngủ?” Tống Dạ Nghiêu vừa về, vừa vặn tới lầu.”Bệnh khá hơn chút nào ?”

      “Tốt lắm rồi, em chuẩn bị ngủ đây”, sau đó sững sờ chút, “, mới về.” Dạ Huyền ngáp cái, nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Tống Dạ Nghiêu , đáy lòng khỏi có chút lo lắng.

      Tống dạ Nghiêu gật đầu, “Vậy tốt, nghe có khách tới nhà, Dạ Huyền, nếu như em còn tin tưởng , nên cách xa Đường Triều Ca chút .”

      “Tại sao?” cơn buồn ngủ của Dạ Huyền lập tức giảm xuống , có chút nhìn về phía Tống Dạ Nghiêu.

      Tống Dạ Nghiêu nhìn Tống Dạ Huyền cách thân thiết, mặt vẻ nghiêm túc giảm xuống, “ có tại sao, chỉ hi vọng tiếp tục phát sinh sai lầm như với Tần Địch Phi, Dạ Huyền, em mới ly hôn phải thận trọng cân nhắc tương lai của mình, em 27 tuổi, còn có thể có bao nhiêu cái ‘năm năm’ nữa.”

      “Vâng, em thận trọng cân nhắc, cứ yên tâm , chuyện bên ngoài em giúp được cái gì, thế nhưng em tận lực bảo vệ chính mình và Tần Huyên tốt, khiến bận lòng.” Dạ Huyền cũng có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ Tống Dạ Nghiêu là quan tâm .

      “Em biết điều đó là tốt rồi, thời gian còn sớm , em nghỉ sớm chút.” Tống Dạ Nghiêu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hướng thư phòng lầu ba đến.

      , đừng để quá mệt mỏi, ngủ ngon.” Dạ Huyền liếc mắt nhìn bước chân trầm trọng Tống Dạ Nghiêu, biết có phải hay mình bị ảo giác, luôn cảm giác Tống Dạ Nghiêu có chuyện giấu mình.

      Dạ Huyền mang theo nghi vấn, về phòng, vừa vào cửa, liền bị ai đó ôm, Dạ Huyền muốn há mồm kêu cứu, người phía sau liền chặn môi lại.

      Hơi thở ấm áp quen thuộc ở môi, Dạ Huyền thừa dịp đẩy tay ra, muốn tránh xa khỏi nhưng lại bị bắt lại.

      liếm khóe môi của , mềm như lông chim, có chút nước, ở trong đêm tối, cảm giác tim của mình đập liên hồi.

      “Để em bật đèn.” Dạ Tránh được, đành mở miệng .

      có thói quen ở trong bóng tối, lại càng có thói quen có bên cạnh mà được nhìn thấy .

      “Bật đèn dễ dàng bị người ta phát .” Đường Triều Ca ở bên tai nhàng cười , hai người nhìn chăm chú như vậy, trong đêm tối thân thể dán vào nhau, loại cảm giác đó càng thân mật.

      Dạ Huyền suýt chút nữa kinh ngạc thốt lên tiếng, “ làm sao buổi tối lại còn chạy tới nơi này, phải là lén lút bò tường vào chứ?”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 82: Em dùng thuốc, em trực tiếp nhào lên
      Edit: Hieppha Nguyen
      Beta: Rika
      Triều Ca nhàng nở nụ cười, xem như là ngầm đồng ý đáp án “Dạ Huyền, nỡ bỏ em.”
      ràng trong bóng đêm, trong phòng màu đen kịt, tay ôm vào trong lòng, tay nâng cằm lên, nhàng hôn lên môi , hơi thở quen thuộc lần thứ hai tập kích đến, luồng khí ấm áp xoay bao vây lấy , Dạ Huyền bị áp lên tường, mắt nhìn thấy, các giác quan khác đặc biệt trở nên ràng hơn.
      nghe thấy lầu ba, thanh giày da Tống Dạ Nghiêu dẫm lên cầu thang, từng bước từng bước, dần dần tới gần bọn họ, Dạ Huyền bối rối đánh tới Đường Triều Ca, ra hiệu mau, dám tưởng tượng, nếu như Tống Dạ Nghiêu phát trong phòng người đàn ông vẻ mặt như thế nào!
      Triều Ca làm như mắt điếc tai ngơ tự do hôn môi , dần dần hướng phía dưới hôn tới, nút áo ngủ chẳng biết lúc nào bị mở ra , tay của dĩ nhiên dò xét vào, nắm chặt nơi mềm mại trước ngực , Dạ Huyền bị làm động tác như thế, đột nhiên la lên, mà ngoài cửa, tiếng bước chân càng gấp gáp hơn “Dạ Huyền, em làm sao thế? “
      thanh Tống dạ Nghiêu ở ngoài cửa vang lên, cách cánh cửa, nhưng Dạ Huyền cách nào trả lời Tống dạ Nghiêu. Môi của dĩ nhiên bị Đường Triều Ca ngăn chặn , tay của còn tùy ý làm loạn, trán Dạ Huyền chảy ra từng tang mồ hôi, muốn giục Đường Triều Ca, nhưng hai tay bị nắm lấy, thể tránh thoát được
      nghe được tiếng trả lời, Tống Dạ Nghiêu càng thêm hoảng hốt, cửa bị gõ đến vang lên, “Dạ Huyền, em ở trong phòng có làm sao ?”
      Nghe thấy tiếng mở cửa của Tống Dạ Nghiêu, Đường Triều Ca lập tức buông môi Tống Dạ Huyền ra, vào tai , “ với ấy em vừa nằm mơ.”
      Tiếng của vào lúc này mang theo loại sức mạnh vô biên.
      Dạ Huyền dùng mắt trừng trừng Đường Triều Ca, lại nghĩ cách lý do mở cửa, dù sao trừng cũng nhìn thấy, suy nghĩ hồi cắn bả vai , nghe thấy tiếng hít mạnh của mới nhả ra : “, em có chuyện gì, vừa rồi nằm mơ thôi, giờ tỉnh rồi.”
      Tống Dạ Nghiêu ở ngoài cửa lúc này mới an tâm hơn, cũng địng mở cửa nữa, “Vậy tốt, Dạ Huyền, em nên đề phòng Đường Triều Ca.”
      Dạ Huyền nghe xong, đáy lòng bỗng nhiên sáng ngời, quả nhiên là em!
      muốn mở miệng cảm giác được phía dưới mát lạnh, Dạ Huyền đột nhiên thức tỉnh, thoát kiềm chế tay, mạnh mẽ bấm cái, “Biết rồi, ngủ
      Dạ Huyền đưa tay lau mồ hôi, nên đề phòng, mà câu nàyTống dạ Nghiêu nên sớm hơn chút mới đúng!
      “Ừ, có chuyện gì gọi ” Tống Dạ Nghiêu , giày da xẹt qua mặt đất, nghe thanh dần dần xa, đáy lòng Tống Dạ Huyền mới thở phào nhõm, mà tay Đường Triều Ca vào lúc này cũng lui ra.
      …” Dạ Huyền bị động tác bất thình lình của dọa cho phát sợ, nếu như lúc này bật đèn, nhất định có thể nhìn thấy mặt lúc này mảnh đỏ bừng.
      chờ em ly hôn, chờ tới thời điểm em gả cho …” Đường Triều Ca , lại ở trán của ấn xuống cái hôn.
      Dạ Huyền xoa xoa mũi, biết vì sao, bọn họ tại phát sinh cái gì hẳn là tốt, nhưng Dạ Huyền mơ hồ cảm thấy vui, đúng và sai, trong nháy mắt phân biệt được.
      “Được rồi, buổi tối bò tường vào đây, chính là với em, đợi em ly hôn, thế nhưng chuyện tối qua sao?”
      Dạ Huyền vừa ra lời này lập tức liền hối hận , vốn ăn ngay , nhưng làm sao lại cảm giác được mình giống như ghen.
      Trong gian áp bức, Tống Dạ Huyền cảm thấy hơi thở của Đường Triều Ca thổi lên mặt mình, nơi bị hơi thở của thổi qua, nhiệt độ nóng lên, qua hồi lâu, giọng quen thuộc rơi xuống bên tai, “Dạ Huyền ” Triều Ca nhàng kêu tiếng, tiếp theo đó là cảm giác ôm ấp quen thuộc, khí cực kì quyến luyến, “ nỡ lòng bỏ em rời .”
      “Đường Tống Đường, Triều Ca Dạ Huyền Triều Ca, Đường Tống Tống, Triều Ca Dạ Huyền Dạ Huyền, ” Trong giọng Triều Ca xen lẫn tiếng thở dài rất khẽ “Những năm gần đây, đều quên, cũng dám quên.”
      có ánh đèn, hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, khi chuyện cũng tựa hồ đặc biệt có thể mở rộng cửa lòng, “Chuyện của khuya hôm trước em đừng nghĩ nhiều”
      Dạ Huyền thể thừa nhận, câu này của Đường Triều Ca rất thích.
      ” Em chưa nghe qua thứ gọi là thuốc kích thích sao?” Triều Ca mím môi, “ ấy mượn chìa khoá lén lút chui vào, cho thuốc vào rượu, còn dùng nước hoa em thường dùng, khi thuốc phát tát tưởng là em.”
      “Em làm sao mà dùng thuốc được!” Dạ Huyền vừa xong liền cảm thấy hối hận,
      “Hừm, em dùng thuốc, em trực tiếp nhào lên.”
      “…”
      Dạ Huyền thúc cùi chỏ lên đánh “?! Vậy sau đó làm cùng Lục Húc Nghiên ?”
      “Em xông vào rất đúng lúc.” tới chỗ này, Đường Triều Ca đổi giọng giải thích , ” Khi đó, nếu như em , sợ kiềm chế được…”
      Vì lẽ đó, để mặc chạy , là thương tổn, rồi lại là loại bảo vệ?
      “Dạ Huyền, để cho em hối hận khi lựa chọn !” Triều Ca chăm chú ôm vào trong ngực, thân thể hai người gắn bó khe hở.
      Sáng ngày thứ hai, Tống Dạ Huyền mang theo Tần Huyên vừa mới ra khỏi nhà, xe Đường Triều Ca liền dừng ngày trước cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhưng Tần Huyên vừa nhìn thấy Đường Triều Ca lại vô cùng vui mừng.
      Đường Triều Ca tháo kính râm xuống, cà vạt áo sơ mi trắng được thắt cẩn thận, âu phục cũng bỏ vào cẩn thận, tỉ mỉ, xuống xe, tới bên người Tống Dạ Huyền “Chúng ta đưa Tần Huyên đến trường thôi”
      xong liền nắm chặt tay phải Tần Huyên.
      Tay Đường Triều Ca nắm tay Tần Huyên mềm mại ấm áp, nhưng cũng mạnh mẽ làm cho cậu bé cảm thấy an tâm. Tần Địch Phi xưa nay có nắm tay của cậu, Đường Triều Ca cùng Tống Dạ Huyền hai người hai bên trái phải nắm tay cậu hướng về phía trước, để cậu tự chủ được mà theo.
      cho từ chối, cũng muốn từ chối.
      Bởi vì Tống Dạ Huyền muốn ra ngoài ba ngày, Tống Dạ Nghiêu vừa vặn muốn công tác, trách nhiệm chăm sóc Tần Huyên rơi xuống người Đường Triều Ca, dọc theo đường Dạ Huyền bắt đầu căn dặn chuyện bé đến lớn, nghe được Đường Triều Ca cùng Tần Huyên đảm bảo nhưng Tống Dạ Huyền vẫn mực căn dặn, còn cho Đường Triều Ca mở cửa xe.
      vất vả đến cửa nhà trẻ, Tần Huyên tự mình đẩy cửa xe ra, chạy xuống xe, ” Mẹ, con rồi, cần nhớ con.”
      Thời điểm đến trường cổng trường nhiều người, Tần Huyên tìm chỗ trống chạy vào, nhiều lần đều suýt té ngã, Đường Triều Ca muốn xuống xe, lại bị Dạ Huyền ngăn cản.
      “ Đừng , Tần Huyên xưa nay chưa bao giờ cách xa em, chúng ta xuống xe, nó nhìn lại khổ sở”.
      Đường Triều Ca liếc mắt về nhà trẻ nhìn Tần Huyên, có chút hoài nghi, “Em nhất định phải như vậy?”
      “Ba ngày này giúp em chăm sóc tốt cho Tần Huyên là được” Dạ Huyền thừa dịp thời điểm chú ý, lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, “ Chúng ta thôi, thời gian hẹn gặp Tần Địch Phi là đúng tám giờ”
      Đường Triều Ca hỏi , “ muốn ?”
      Dạ Huyền gật đầu, “Lái xe , em muốn nợ ta điều gì cả.”
      Nơi hẹn với Tần Địch Phi là quán cà phê gần trường học Tần Huyên, lúc Triều Ca cùng Dạ Huyền tới Tần Địch Phi ngồi đợi ở chỗ đó.
      Nhìn thấy hai người tới, ta nhanh chậm lật tờ báo, uống cà phê, Lâm Duy lập tức hướng Đường Triều Ca cùng Dạ Huyền dẫn lại đây.
      “ Em đến rồi”. Đây là quán cà phê vô cùng yên lặng, tại còn sớm nên trừ bọn họ ra có người nào nữa
      Dạ Huyền nắm tay Đường Triều Ca ngồi đối diện Tần Địch Phi.
      Tần Địch Phi để tờ báo trong tay xuống, “Rất tốt chúng ta trước tiên kí tờ thỏa thuận ly hôn, sau đó dẫn em chỗ, dự tính thời gian là ba ngày, khi trở về chúng ta cục dân chính làm thủ tục ly hôn”.
      Tần Địch Phi xong, Lâm Duy liền đem hai tập tài liệu đưa tới trong tay “Ký tên
      Tống Dạ Huyền nhìn Tần Địch Phi đẩy tới trước mặt mình hai phần tài liệu, cầm lên xem. Phần thứ nhất là hiệp nghị ly hôn, Dạ Huyền muốn ký tên, Đường Triều Ca lại tỷ mỉ kiểm tra chút, mới để Tống Dạ Huyền kí.
      “Đây là cái gì?” Tống Dạ Huyền chỉ vào cái tập tài liệu màu đen khác.
      Tần Địch Phi nhíu mày nở nụ cười, nhưng ánh mắt rơi vào người Đường Triều Ca, “Mở ra xem biết”
      “ Tần Địch Phi”, Tống Dạ Huyền đẩy cái phong bì màu đen tới trước mặt Đường Triều Ca, chờ thấy hàng chữ đầu Tống Dạ Huyền nhịn được lên tiếng, “ bị người ta đá ngốc à…”
      Đây là tài liệu cổ đông, hơn nữa là 30% cổ phần của Tần thị !
      “ Làm như vậy cảm thấy rất thoải mái?” Đây là câu đầu tiên của Đường Triều Ca từ khi vào quán cà phê.
      “ Tôi cho con tôi chi phí nuôi nấng, đây là điều tất nhiên” Tần Địch Phi bưng ly cà phê, cười nhấp miếng, “ Dạ Huyền tôi lo lắng, tôi chỉ lo cho Tần Huyên”
      Ánh mắt Tần Địch Phi xoay qua nhìn về phía Tống Dạ Huyền “ Đây là 30% cổ phần cho Tần Huyên sau khi chúng ta ly hôn, em là người giám hộ của con. Sau này chuyện Tống gia muốn nhúng tay nhưng Tần Huyên hi vọng con có thể lo cơm áo”
      Tần Địch Phi chuyện, lại cầm tờ báo lên nhìn, Dạ Huyền có chút do dự cầm bút, đáy lòng cũng biết suy nghĩ gì.
      “Nếu em ký?” Tống Dạ Huyền trầm mặc nhìn Đường Triều Ca, trong tay nắm tờ giấy phân chia cổ phần, muốn giao cho Tần Địch Phi.
      “Tống Dạ Huyền, đừng quên bốn năm trước em sống như thế nào?” Tần Địch Phi từ sau tờ báo ngẩng đầu lên cười. “Tống Dạ Huyền, bất cứ lúc nào đừng quên dạy em, đừng bao giờ cần tiền, chờ đến lúc cái bánh bao ăn cái gọi là tình cũng giải quyết được dạ dày của em”
      Tần Địch Phi , đưa mắt nhìn sắc mặt khó coi của Đường Triều Ca.
      ngại xin mời chia sẻ cảm nhận ăn bánh bao trong năm năm qua.” Triều Ca mím môi, ánh mắt đảo tập tài liệu bàn, khóe môi lên ý cười.
      Tần Địch Phi nắm chặt bút trong tay lại, muốn chuyện, lại bị Tống Dạ Huyền đoạt trước.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 83: Lăn đè chết đám người có mắt tròng kia!
      Edit: Light
      Beta: Rika
      “Kỳ thực tôi vẫn muốn làm người phú quý bất năng dâm, tiểu muội uy vũ khuất phục”, Tống Dạ Huyền xoa xoa mũi, “Đáng tiếc, tiền đúng là thứ tốt ”.
      Dạ Huyền , đem cổ phiếu trước mặt kéo tới trong lồng ngực, để cho hai người nào đó thời gian biện bạch, nhanh chóng kí tên mình xuống.
      Đáy mắt Tần Địch Phi lên vệt thoải mái, ánh mắt đảo qua Đường Triều Ca mang theo vệt ý cười, “Nhớ lời tôi từng là tốt rồi”.
      “Khi Tần Huyên qua mười tám tuổi, tôi đem cái này cho nó, còn nó quyên góp cho hội Chữ thập đỏ hay vẫn là cho hội Hắc thập tự, là do bản thân nó”. Dạ Huyền đem bút bỏ xuống, đem cổ phiếu kí tên đẩy lên trước mặt Tần Địch Phi.
      Đường Triều Ca ho tiếng, mặt tỏ thái độ nhưng nhu hòa rất nhiều, “ làm trước, buổi tối bảo Tần Huyên gọi điện cho em”.
      “Được, em tiễn ra ngoài”, Dạ Huyền , cùng Tần Địch Phi lời tạm biệt, rồi tự mình tiễn Đường Triều Ca ra ngoài.
      Tần Địch Phi liếc mắt nhìn hai người xa dần, Lâm Duy muốn thu lại thỏa thuận bàn Tần Địch Phi ngăn lại, “Để tôi”.
      Tống Dạ Huyền nhìn Đường Triều Ca tới gara lấy xe, xe Đường Triều Ca vừa mới đến quán cà phê liền nhìn thấy Tần Địch Phi cách đó xa giao lộ chờ .
      Đường Triều Ca dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, “ còn có chuyện sao?”
      “Cái này giao cho bảo quản”, Tần Địch Phi , cầm trong tay tập văn kiện màu đen kẹp giữa cửa sổ xe đưa cho Đường Triều Ca.
      “Chuyện của Liễu Tĩnh, tôi thay gánh chịu nỗi oan này”, Tần Địch Phi liếc mắt nhìn người trong xe, “Nhưng Đường Triều Ca, chớ đắc ý quá sớm”.
      Đường Triều Ca tháo kính râm xuống, nhanh chóng xem qua đồ vật trong tay, cũng vội giải thích, “30% cổ phần, cho rằng cái này có thể uy hiếp đến tôi?” Đường Triều Ca , quơ quơ văn kiện kẹp trong tay.
      ”, Tần Địch Phi cười lớn, “Nhưng Đường Triều Ca, chớ có đắc ý quá sớm”.
      Đường Triều Ca kẹp văn kiện phóng tới chỗ cạnh tài xế, “Qua nhiều năm như vậy, phải nhất định với tôi câu này. Cùng tôi tranh giành, nên mềm yếu như vậy”.
      Khi Tống Dạ Huyền trở lại quán cà phê, Lâm Duy thu dọn đồ đạc, nhìn thấy đến, vội vàng cười lên phía trước.
      “Tần Địch Phi đâu rồi?”
      “Tổng giám đốc vừa mới ra ngoài với người, Tống tiểu thư hay là ở đây đợi lúc?”, Lâm Duy đem áo khoác Tần Địch Phi vắt lên cánh tay, trong tay để hành lý của Tần Địch Phi, thấy Tống Dạ Huyền nghi ngờ, vội cướp lời .
      Tống Dạ Huyền nghe xong lời này, khỏi xoa xoa huyệt thái dương, “Có nhìn thấy ta đâu ?”
      “Hình như rời trước đó”.
      Tống Dạ Huyền gật gật đầu, dường như phỏng đoán câu của Lâm Duy là hay giả, “Vậy trước tiên để tôi xem, giúp tôi trông coi những thứ này trước ”.
      Lâm Duy vội vàng cười đáp lại.
      Tống Dạ Huyền vừa tới cửa quán cà phê, Tần Địch Phi liền đẩy cửa vào, hai người như vậy mà chạm mặt nhau, khoảng cách cùng lắm chỉ có 10cm, Tống Dạ Huyền thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của Tần Địch Phi phả lên mặt .
      Hai người họ chưa bao giờ gần nhau như vậy, nhất thời tâm tình có chút lúng túng, vẫn là Tần Địch Phi phản ứng lại trước, lui về phía sau nửa bước, dưới đánh giá lượt, “Tống Dạ Huyền, phải em hối hận đến muốn trốn chứ?”
      Tống Dạ Huyền bật cười, giờ khắc này đối mặt với Tần Địch Phi lại như vậy trở nên mềm mại ôn nhu, cũng cảm thấy như trước đó từng bất mãn chán ghét, “Tần Địch Phi, tại sao đối mặt với tôi lại liền như vậy tự tin? xem nếu nhìn thấy trong bộ dạng như thế này, những kia có phải rất thất vọng rồi ?”
      Tần Địch Phi ngẩn người, lập tức buông xuống câu, “So với thất vọng chắc hẳn là càng có đố kỵ”.
      Tống Dạ Huyền nhìn bóng lưng ra, “Đối với từ đố kỵ, tôi tương đối giác ngộ”.
      Theo luật làm vợ chính thức của Tần Địch Phi, xác thực là bị đố kỵ rất nhiều năm rồi. Chỉ cần thỉnh thoảng nhàn hạ thoải mái, so với Mặc Nhiễm tới lui thương trường cả nửa ngày như vậy, xác định có thể thu hoạch đống đủ loại kiểu dáng đố kỵ hoặc ánh mắt đồng tình. “ tới điểm này, tôi cảm thấy, tôi gả cho thu hoạch lớn nhất chính là tôi cảm thấy mình sắp bị xem thường rồi!”
      Bên trong khe cửa có loại người nào, qua biết bao nhiêu lần, cũng tiện thể xem qua biết bao nhiêu lần.
      Tần Địch Phi nghe được lời của , bước miễn cưỡng dừng lại, buông xuống câu “Xin lỗi”.
      Có lẽ lời xin lỗi đến quá muộn, mà có lẽ Tống Dạ Huyền cũng cầu lời xin lỗi của , thế nhưng nghe trong lời của ý tại ngôn ngoại, Tần Địch Phi vẫn là thể nhịn được muốn xin lỗi.
      Tống Dạ Huyền kinh ngạc, “ có gì, tôi kỳ thực chính là chơi như vậy thôi, xin thứ lỗi”.
      “Bình thường lúc này ta trả lời em như thế nào?”
      “A?” Tống Dạ Huyền quay lại.
      “Là Đường Triều Ca, lúc như vậy, trả lời em như thế nào?”. Nhắc tới cái tên đó khiến Tần Địch Phi cảm thấy vô cùng khó chịu.
      Bị hỏi như vậy Dạ Huyền mới ràng ý tứ của Tần Địch Phi, cúi đầu suy tư chốc lát, “Tôi nghĩ ấy chắc hẳn là muốn đem tôi nặn thành cục thịt, lăn đè chết đám người có mắt tròng kia”.
      “…”
      Dạ Huyền nhìn bộ dạng u mặt Tần Địch Phi có chút lúng túng, “Cái kia, Tần Địch Phi, chúng ta đâu đây?”
      Tần Địch Phi gật gật đầu, “Trước tiên đưa em gặp người mà em vẫn muốn gặp”.
      Người vẫn muốn gặp?
      Dạ Huyền có chút hiểu, nhưng nhìn thấy Tần Địch Phi bộ dạng thần bí như vậy khỏi có chút ngạc nhiên, “Tần Địch Phi, đem tôi gặp con trai của đấy chứ?”
      Dạ Huyền nghĩ, Tần Địch Phi bên ngòai có nhiều phụ nữ như vậy, ngoại trừ Liễu Tĩnh, cũng hẳn có ngoại lệ, có con trai cũng kì lạ.
      phải, người có liên quan đến con trai em”, Tần Địch Phi xoay người, “Tôi chính là con trai ruột”.
      Dạ Huyền vốn dĩ mặt còn đọng lại nụ cười, từng chút rơi ra, chỉ còn lại sắc trắng bệch.
      người đó là…”
      Tần Địch Phi gật gật đầu, “Muốn biết người đó ở đâu, hãy với ”.
      —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
      Đường Triều Ca vừa mới dừng xe, Lăng Phong liền vội tới nhận lấy đồ vật trong tay , “Ông chủ, vừa nhận được tin tức, người vẫn theo Tống tiểu thư mất rồi”.
      Lăng Phong nắm trong tay hai tập văn kiện bìa đen kịt, cúi đầu, nhìn cũng biết lúc này sắc mặt Đường Triều Ca khẳng định là khác gì muốn hủy diệt ta luôn.
      mất rồi?” Đường Triều Ca hỏi lại, trong giọng tràn ngập hiếu kỳ, có thể chuyện kia khiến gì nhưng lại nghe ra bên trong dáng vẻ có nửa phần hiếu kỳ.
      “Vâng, bọn họ vào cửa hàng, chắc hẳn nhân lúc thay quần áo liền lén lút trốn ”. Lăng Phong cảm thấy rất đau đầu, trước chuyện Tần Huyên đủ khiến cho ta khổ sở, trẻ con thể lo cũng có thể hiểu được, nhưng người lớn cũng làm cho ta thêm phiền!
      Chưa từng xem di họa tiếp mộc, phải Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết!
      Tự nhiên biến mất thấy tung tích, là làm cho người ta rất lo lắng !
      lúc lâu sau, Đường Triều Ca tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, lại bước ra phía trước vài bước, “Trước tiên đem tư liệu về Tần Huyên vào trong phòng làm việc của tôi, còn những chuyện khác…”
      “Có tin tức lập tức thông báo”. Lăng Phong nghe thanh Đường Triều Ca đột nhiên trở nên nhu hòa, đáy lòng nổi lên tia mừng rỡ.
      Đường Triều Ca liếc mắt nhìn ta, “Trước tiên đem thứ tay xem lại chút, sau đó phát tán ”, xong người xa mấy bước, Lăng Phong thấy xa cũng lập tức theo.
      là, vậy rốt cuộc có nên tìm người nữa !
      Đường Triều Ca sau khi cầm tư liệu xem qua cẩn thận lần, là bốn giờ chiều, xoa xoa mắt có chút đau nhức, đứng dậy khỏi ghế chủ tịch rộng rãi, lên phía trước bức tường pha lê trong suốt trước mặt.
      Đầu năm nay thành phố A vừa khánh thành tòa nhà lớn, tháng sau cũng làm khu vực giành cho ngân hàng mới của tổng bộ thành phố A.
      Tay Đường Triều Ca vịn lan can, nhìn vùng đất dưới chân, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
      “Ông chủ, tiếng sau phải đón Tần Huyên”. Lăng Phong mở ra cửa lớn văn phòng của Đường Triều Ca, hướng về bóng lưng .
      “Ừm, tìm Tống Dạ Huyền sao rồi?”, nghe được tiếng Lăng Phong, Đường Triều Ca xoay người lại, tia nghiêm nghị trong đáy mắt kia rút , đổi lại vẻ mặt nghiêm túc thận trọng như ngày thường.
      có”, Lăng Phong khỏi thầm kêu khổ, “Rất kỳ lạ, Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Huyền giống như là biến mất khỏi thế gian này vậy”.
      “Phụ nữ là do nước tạo thành, tôi có thể tin rằng bốc hơi, còn người kia…” Đường Triều Ca đem tập văn kiện trước mặt lên, thu lại chân mày.
      khó hiểu, Lăng Phong khổ dám kêu, điều này là lỗi của sao? từ tám giờ sáng đích thân ra vào sân bay thành phố A tra danh sách bay rất nhiều lần, nước mắt rơi đám lớn, tại sao có người nào hiểu cho nỗi chua sót của đây?
      “Nhất định là do bùn tạo thành!” Lăng Phong nghiêng đầu qua chỗ khác, ta đây là mắng người, cũng là tự chửi mình nha!
      “Ông chủ, hay là gọi điện thoại cho Tống tiểu thư, hỏi xem ấy ở đâu? Muốn biết thân phận của Tần Huyên, hỏi Tống tiểu thư chút được sao?”
      Mấu chốt chính là tại sao vẫn muốn dằn vặt chứ!
      là học kinh tế học chứ phải trinh thám học!
      Chủ yếu nhất chính là làm việc này hiển nhiên vất vả mà lại chả được gì, phụ nữ nào cũng hy vọng chồng mình, phi phi, bạn trai cũ vẫn đuổi theo tra cứu chuyện cũ mà vẫn thể tìm ra.
      Đường Triều Ca liếc mắt nhìn , giơ ngón trỏ lên, “Lăng Phong, tôi cho lời khuyên”.
      “Gì vậy?”
      “Muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi!”
      “…”
      Lăng Phong đóng cửa ra ngoài, Đường Triều Ca đối với chuyện này chỉ là phản đối nhếch lông mày, sau đó bắt đầu tiếp tục xem tài liệu bàn chất cao như núi.
      “Tần Huyên, sinh tại thành phố C ngày 23 tháng 12 dương lịch”.
      Ánh mắt Đường Triều Ca bỗng nhiên dừng ngay lại ở câu đầu tiên, như là nhớ tới điều gì, lại cẩn thận đem tư liệu của Tần Huyên từ đầu đến cuối xem qua lần.
      lát sau, tay cầm lấy điện thoại, “Lăng Phong, đặt vé máy bay ngày mai thành phố C”.
      Đầu bên kia điện thoại, Lăng Phong tựa hồ vẫn còn chưa tiêu nổi, “Ông chủ, phiền toái ngài dùng đầu óc suy nghĩ chút, khoảng cách từ thành phố A tới thành phố C, có chút…”
      Rống xong câu này, Lăng Phong đáy lòng thoải mái hơn nhiều, quả nhiên trí thông minh của người giảm xuống đến con số , ai cũng phải ngoại lệ!
      “Thông minh, quả nhiên là thiên tài, từ thành phố A đến thành phố C cần máy bay, Lăng Phong, ở sân bay vất vả ngày, là muốn cho tôi đồng cảm với cảnh ngộ của , vẫn là công nhận thông minh”
      “…”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 84: lần mắc ói dẫn đến huyết án
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Từ đường cao tốc phóng thẳng xuống, Tần Địch Phi lái xe vẫn thập phần an ổn. Tống Dạ Huyền thay bộ quần áo thể thao màu xám, yên tĩnh cuộn mình ở trong xe, ánh mắt thỉnh thoảng đảo ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại hạ xuống, kể cả Tần Địch Phi cũng có thể nhìn ra trong đáy mắt là bất an cùng nôn nóng.
      “Dạ Huyền, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào ?”
      Tống Dạ Huyền quay mặt lại, “Bệnh viện.”
      Tần Địch Phi cười, “Em biết cha em tại sao phản đối chúng ta kết hôn ?”
      Tống Dạ Huyền gì, cái gì gọi là cha phản đối, lúc đó Tống gia từ xuống dưới, phỏng chừng năm đó liền muốn nuôi con chó Nhật cũng muốn gả cho Tần Địch Phi.
      Về nguyên nhân, mọi người đều …..
      “Tần Địch Phi, qua nhiều năm như vậy tôi chưa từng hỏi qua , khi đó kết hôn với tôi, đến tột cùng là vì cái gì?”
      Nếu là ham muốn tài sản của Tống gia, nhưng mà trời vừa sáng Tống An Khang liền đem quyền thừa kế chuyển cho Tống Dạ Nghiêu; nếu muốn nhắm đến lợi ích thương mại, Tống gia cùng Tần gia mặc dù đối đầu thế nhưng thương trường có kẻ địch vĩnh viễn; cũng có thể là do Tống Dạ Huyền quốc sắc thiên hương, nhưng tại thời điểm đó Tần Địch Phi biết có thai, xanh sao vàng vọt như trong truyền thuyết của thiếu phụ luống tuổi có chồng.
      Cho dù có Tần Huyên, cũng sinh ra đứa có quan hệ máu mủ với , làm sao cũng nghĩ ra tại sao Tần Địch Phi muốn kết hôn với , còn phải giúp nuôi lớn con riêng.
      Tần Địch Phi đầu tiên nhàng nở nụ cười, sau lại lập tức bắt đầu cười lớn, “Tống Dạ Huyền, hai người kết hôn, là vì muốn tạo thành gia đình mới, về sau tương thân tương ái, thương hạnh phúc suốt đời…..”
      Tống Dạ Huyền chậm chạp phản ứng lại, lúc này Tần Địch Phi lại bổ sung câu, “Em cùng tôi đều trốn thoát hoàn cảnh này”.
      Xe tiếp tục vững vàng hướng về phía trước mà , Tống Dạ Huyền bỗng nhiên kinh ngạc nghĩ tới, “Tôi nghĩ, khi đó nhất định là chứng kiến người con dám tùy tiện hướng mình nôn ói, nghĩ xem tôi ngược chết ! Liền đó, mượn thân phận của mình, điều tra bệnh viện lúc đó được theo dõi bằng phương pháp ghi hình, rốt cuộc thân thể về phía tôi, tiện đà liền cúi xuống cầu hôn, sau đó giống như là loại Chúa cứu thế xuất bên trong cuộc sống của tôi, tiếp đến lại từng bước làm ra những loại chuyện này….. Kỳ thực, Tần Địch Phi, giữa chúng ta, chính là lần mắc ói dẫn tới huyết án!”
      “Tống Dạ Huyền, tôi phát trí tưởng tượng của em rất tốt”, Tần Địch Phi tiếp tục lái xe, “Khi trở về có thể xem xét mở phòng tư vấn tâm lý bệnh nhân chỗ đối diện văn phòng luật sư của Mặc Nhiễm, chuyện làm ăn ở khu phố đó có thể bị các em thâu tóm hết đấy!”
      “Tần Địch Phi, đúng là kẻ tham tiền!”
      Khi trời vừa tối, Tần Địch Phi cuối cùng cũng coi như dừng xe tại thành phố C. Bốn năm xa cách, nhìn thành phố gần trong gang tấc, Tống Dạ Huyền nhất thời thể bước ra ngoài.
      Đây là thành phố cấp quận ở phía Bắc, trong khí tràn ngập cỗ khí khó chịu, đất chất đống tầng dày, biết là bùn đất hay vẫn là đường…
      Trong khí mơ hồ trôi nổi mùi vị than đá, nước mắt Tống Dạ Huyền suýt chút nữa rơi xuống, Tần Địch Phi từ phía sau tới, đưa tay ra, nhàng vỗ vai , “Trời tối rất nhanh, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai dẫn em gặp người kia”.
      Tống Dạ Huyền cũng từ chối, theo ý Tần Địch Phi ngồi lại ở trong xe, nhưng ra ánh mắt cảnh giác của Tần Địch Phi như ở trong đám người tìm kiếm thứ gì.
      Dạ Huyền ở trong xe chờ thấy Tần Địch Phi trở về, lập tức hạ kính cửa sổ xe xuống, “Tần Địch Phi, làm cái gì thế?”
      cùng Tần Địch Phi, mặc dù đối với việc tràn đầy những hành động như của gia đình trước kia của người đàn ông đầy chán gét, Tống Dạ Huyền vẫn cách nào bận tâm đến Tần Địch Phi.
      có chuyện gì, trước tiên chúng ta thu xếp lại ”. Nghe thấy Tống Dạ Huyền gọi, Tần Địch Phi xác nhận có tiết lộ cái gì, mang ánh mắt từ đằng xa thu lại, chính mình cũng theo lên xe.
      Trong thành phố ở phía bắc này khách sạn cũng nhiều, Tần Địch Phi lại kỹ tính muốn chết, vất vả mới tìm được khách sạn, lúc đó là 7 giờ tối.
      Ban đêm tại thành phố phía Bắc, đường bay ra từng trận mùi thơm của nồi lẩu, khi Dạ Huyền ra cửa, chỉ mặc người chiếc áo khoác mỏng sợi thô, tóc đen rối tung, dưới ngọn đèn đường mở vàng, lại đặc biệt trở nên mềm mại cảm động.
      Tần Địch Phi nắm chặt áo khoác bằng vải lanh người, “Chúng ta ăn gì đây?”
      “Tại thành phố này khẳng định thích ăn cơm tây, nếu như vậy chi bằng xem tôi ăn cũng là loại hưởng thụ tồi”, ngửi thấy mùi vị nồi lẩu, Dạ Huyền làm ra dáng dấp cực kỳ hưởng thụ, trận gió rét thổi tới, khỏi rụt cổ cái.
      “Trời lạnh” Tần Địch Phi mấy bước về phía bên trái, cách Tống Dạ Huyền càng gần hơn, Tống Dạ Huyền cũng phát ra tới đây trước đó, dĩ nhiên đưa tay kéo qua bả vai của , tay cũng tự nhiên đáp xuống đầu vai , “Chúng ta ăn lẩu’.
      Tống Dạ Huyền sửng sốt chút, dừng lại bước chân, lại bị Tần Địch Phi cách tự nhiên dẫn theo mở cửa. biết câu trời lạnh kia của Tần Địch Phi là lý do ăn lẩu hay vẫn là ta mượn vai sưởi ấm làm lý do.
      Dạ Huyền biết có nên hỏi hay , cũng biết nên hỏi như thế nào.
      Cách khách sạn xa có nhà hàng rất nổi danh về món lẩu. Đến cửa nhà hàng lẩu, Dạ Huyền vừa bước về phía trước bước, bông nhiên cảm thấy lực đạo vai buông lỏng, bả vai ấm áp thoáng chốc bị tia gió lạnh truyền vào khiến lạnh run lập cập.
      Tống Dạ Huyền bước về phía trước bước, nhìn nhìn vào bên trong thăm dò chút, “Trong này mùi vị tốt”.
      Tuy rằng xa cách bốn năm tới, nhưng Tống Dạ Huyền có thể nhận ra bà chủ nhà hàng lẩu này vẫn chưa đổi, rèm cửa plastic cũng vậy ~~
      Ánh mắt Tần Địch Phi rơi vào đám người túm năm tụm ba bên , hồi lâu sau ánh mắt mới trở xuống người Tống Dạ Huyền, “Em nhất định phải ăn món này?”
      Tống Dạ Huyền thấy có chút chần chờ, vội tiến lên cười híp mắt , “Yên tâm , tôi chiếu cố ”.
      Tần Địch Phi bật cười, lông mày cũng dần dần giãn ra, đôi mắt phượng chăm chú quan sát Tống Dạ Huyền bỗng nhiên bắt lên ống tay áo, “Nhớ kỹ câu này, cũng nên hối hận”.
      Lúc đầu Tống Dạ Huyền vẫn chưa ràng, đến khi tiến vào bên trong nhà hàng, liền cảm giác mình mang Tần Địch Phi ăn lẩu là quyết định sai lầm cỡ nào.
      Ví dụ như nồi tôm cay này, người nào đó biết dùng đũa, vì vậy nhiệm vụ lột tôm đương nhiên rơi lên người Tống Dạ Huyền. Mà nhiệm vụ của Tần Địch Phi chính là đưa tay nắm lấy cây tăm đâm thịt tôm, so với Tống Dạ Huyền mặt rầu rĩ gì, có thể là ung dung tiêu sái đến cực điểm.
      Dạ Huyền bỏ qua mệt mỏi, liền đơn giản lột vỏ tôm nữa, ngồi dựa lên ghế tựa.
      Tần Địch Phi vốn có dung mạo xuất sắc, dáng dấp cũng rất tốt, mặc dù trong nhà hàng lẩu có chút rối loạn nhưng vẫn giữ được vẻ xuất chúng như trước. ta thâm thúy như Đường Triều Ca, khiến người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy cách nào né tránh, lại có loại thâm trầm tự tại, giống như trong bất luận hoàn cảnh nào vì tồn tại của liền có thể rút lại tia ngơ ngẩn.
      Dạ Huyền lấy rượu từ trong tay Tần Địch Phi, đổ cho mình đầy ly, ngửa cổ uống vào. Thời điểm rượu mới vào trong miệng vị đắng chát, khó có thể nuốt xuống, thế nhưng sau khi uống xong lại có cảm giác tinh thần thoải mái.
      Hai người ngồi đối diện nhau, Tống Dạ Huyền sau khi uống xong ly rượu này, biểu đơn cũng rơi vào đáy mắt Tần Địch Phi. ta lấy ra khăn tay, quay về phía Tống Dạ Huyền đờ ra chống cằm chà sát khóe môi.
      Khăn tay vừa chạm đến Tống Dạ Huyền, liền phục hồi tinh thần, muốn đưa tay nhận lấy khăn từ trong tay Tần Địch Phi, ta nhưng lại né qua, “Lần đầu tiên cũng coi như lần cuối cùng”.
      Dạ Huyền ngẩn người, nhưng lại đoạt lại, mặc cho ta tùy ý lau chùi khóe miệng . Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn lên khuôn mặt , ta xuống tay lực đạo ràng rất nhưng Tống Dạ Huyền lại bị động tác bất thình lình của ta làm cho cách nào nhúc nhích.
      Hai người đều rơi vào thế giới của chính mình, chút nào để ý tới bốn phía ít ánh mắt rơi xuống người bọn họ. thậm chí còn có í người chụp ảnh up lên blog.
      Lau xong rượu khóe miệng , ánh mắt Tần Địch Phi cũng rời người , “Dạ Huyền, nghe , Tống thị bọn em bị người ta thu mua 11 phần trăm”
      tiếp tục ăn bát tôm từ Tống Dạ Huyền, để người phục vụ thêm canh, trong nồi sôi sùng sục, hướng về món ăn trong nồi, nghe được Tần Địch Phi, động tác hơi ngừng lại hồi, thanh vẫn như cũ lười biếng.
      “Chuyện này có quan hệ gì? Công ty là của trai, lại phải của tôi cùng Tần Huyên”.
      Tần Địch Phi để tôm xuống, cầm khăn tay lau miệng, “Cóoa số chuyện người khác ràng, thế nhưng em với dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, em có bao nhiêu phân lượng vẫn biết”.
      Dạ Huyền mò trong nồi ra khối bánh mật, bắt đầu vùi đầu vào ăn, bánh mật vô cùng nóng khiến thể cắn. Thấy Tần Địch Phi nhìn chằm chằm mình, lại từ trong nồi mò ra khối bánh mật cho ta, “”Năng miệng bánh mật, là ăn vô, khối năng miệng bánh mật ăn vô, huống hồ là hai khối.””
      Thấy Tần Địch Phi nửa ngày trả lời, Dạ Huyền cầm chiếc đũa chỉ bánh mật trong bát ta, “Ăn , chết người đâu”.
      Dạ Huyền phải nghĩ tới người lén lút thu mua cổ phần là Tần Địch Phi, đặc biệt là ta như vậy lại dễ dàng ly hôn. Thế nhưng lại trong nháy mắt đem 30% cổ phần của Tần thị gom lại dưới danh nghĩa của .
      là chu cấp cho Tần Huyên, bằng là mua phần tín nhiệm.
      Tần Địch Phi mượn danh nghĩa của Tần Huyên để làm việc lại phải lần đầu tiên, hiểu ràng việc này mới chính thức ký dưới văn kiện chuyển nhượng quyền nhận cổ phần kia.
      Là thản nhiên, lại càng là thăm dò.
      làTống Dạ Huyền, chỉ là mẹ Tần Huyên, mà vẫn là em Tống Dạ Nghiêu, mà Tống thị lại càng là tâm huyết đời của Tống An Khang. Giống như là cách nào từ chối ý tốt của Kevin như vậy, cũng thể ký xuống văn kiện chuyển nhượng quyền cổ phần kia.
      Tần Địch Phi muốn cầm cây tăm chọc bánh mật lại bị Tống Dạ Huyền cản lại, đem chiếc đũa đưa tới trước mặt , “Dùng đũa ”.
      Tần Địch Phi nhíu nhíu mày, đưa tay nắm chặt chiếc đũa, suy nghĩ mãi, rốt cục cũng học cách Tống Dạ Huyền dùng, kẹp chiếc đũa ở ngón tay, vừa muốn đưa tới đĩa rau chiếc đũa như đứt lìa sinh mệnh thản nhiên từ trong tay ta rơi xuống. Gương mặt Tần Địch Phi nhất thời đen đến vô cùng xấu hổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :