1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 75: Kích động
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Nghĩ tới đây, vẻ tức giận giữa hai lông mày Triều Ca lên càng sâu.
      ràng nhớ tới Tần Địch Phi lưu lại người dấu hôn màu tím, chói mắt đến mức phải đắp khăn lông nóng từ đêm đến tận hừng đông.
      dám”. Dạ Huyền dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, tức giận về phía trước hai bước, “Đường Triều Ca, là bảo Tần Huyên hỏi em như vậy đúng ?”
      cứu thằng bé ra khỏi Tống gia phải là có điều kiện, Tống Dạ Huyền, nếu như thằng bé phải con trai của , em cho rằng vì nó mà làm nhiều chuyện như vậy!”. Triều Ca dừng lại, tra được tình, có thể đổi phương thức khác để biết được đáp án, chỉ cần đạt được mục đích, đê tiện chút có làm sao.
      Đối mặt, Đường Triều Ca chưa từng tỏ ra mạnh mẽ như vậy khiến Dạ Huyền tức giận đến mức hai tay đều phát run, “Đường Triều Ca, cũng đúng, thằng bé đúng là đáng giá để làm nhiều như vậy, bởi vì nó phải con trai ”. Dạ Huyền giận quá mà cười, “ có thể cùng lúc quen em rồi chung với Lục Húc Nghiêm, tại sao em lại thể cùng lúc quen , sau đó lại chung với Tần Địch Phi?”
      Triều Ca cú nắm lấy cổ tay của , “Tống Dạ Huyền, em nhất định phải chà đạp chính mình như vậy sao? Hả?”
      “Chà đạp hay phải là được, buông ra, em nhẫn nại với cũng có giới hạn!”. Cổ tay truyền đến đau đớn, làm cho Tống Dạ Huyền hơi nhíu mày, nhưng vẫn mực quật cường chịu nhượng bộ, “Tần Huyên phải con trai của , em sớm với , cần vì thằng bé làm gì cả, trước đây cần, tại càng cần. Còn việc ly hôn cũng là chuyện của em cùng Tần Địch Phi, cần ý tốt của ”.
      “Tống Dạ Huyền”. Ánh mắt Triều Ca nheo lại thành đường, con ngươi chăm chú khóa lấy Tống Dạ Huyền, ngữ khí càng kiên định, “ nhẫn nhịn em gả cho Tần Địch Phi, nhẫn nhịn em lần rồi lại lần bỏ cùng Tần Địch Phi, nhẫn nhịn em để con trai gọi người khác bằng cha, tất cả đều nhịn, coi như trả lại năm năm nợ em”.
      Khuôn mặt Triều Ca dần dần áp sát, “Nhưng mặc kệ em chấp nhận hay , bắt đầu từ hôm nay, cho phép em lại né tránh nữa”.
      “Em rồi, Tần Huyên phải con trai của , cần phải chịu trách nhiệm!”. Dạ Huyền căm giận cắn răng hét lên, màn tối qua như kinh hồng lược ảnh vụt qua trước mắt “Vì vậy người nên chịu trách nhiệm chính là Lục Húc Khiên kia chứ phải em cùng Tần Huyên”.
      “Em cho là như vậy?”. Triều Ca dần dần buông cánh tay bị nắm chặt của ra.
      “Đúng”. Thấy nới lỏng tay, Dạ Huyền nhàng xoa xoa cổ tay của chính mình, cuối cùng liếc mắt nhìn , xoay người về phía cửa trước.
      Vừa muốn đưa tay mở cửa, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Triều Ca bước nhanh tới trước mặt, chặn đường của . eo đột nhiên có bàn tay ấm áp quen thuộc, sức lực như từ trước đến nay cũng lớn. trói tay lại, nâng cằm lên, trước nay chưa từng có cảm giác này, rồi tự nhiên hôn lên môi mang theo luông nhiệt giống như là thiêu đốt vậy, bá đạo cho chút chống cự.
      Đầu tiên Dạ Huyền có thoáng bối rối, ra sức giãy dụa, hai tay ra sức chống đỡ ngực , muốn tạo ra khoảng cách giữa , nhưng sức lực hai người thực là có chênh lệch rất lớn.
      muốn chạy trốn, nhưng là Đường Triều Ca cho mảy may cơ hội, để ý đến chống cự, ôm lên chạy tới ghế sa lông. Dạ Huyền muốn đứng lên rồi lại bị ấn xuống. Triều Ca đem đặt ở dưới thân, để ý đến mình vẫn còn bị thương ở vai trái, tay bắt đầu nhanh chóng cởi ra từng mảnh y phục của , mang theo vội vã từ trước đến nay chưa từng có, thể nhịn nổi.
      “Thả em ra! Đường Triều Ca, cho phép chạm vào em! thể làm như vậy với em!”. Dạ Huyền bị đặt ở dưới thân, hai tay ngừng cào xé trung, hai chân bị kẹp chặt ghế sa lông, cách nào nhúc nhích. Dạ Huyền giờ khắc này bị đặt dưới thân nam nhân nước mắt theo khóe mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, như loại độc dược khó giải đâm sâu vào da thịt, đau đớn vô cùng.
      “Chạm vào thế nào, dù sao em cũng muốn ly hôn với ”. Động tác tay Đường Triều Ca càng nhanh, tay trái nắm chặt, bắt lại hai tay chống cự trong trung nâng lên quá đỉnh đầu. Tay phải cái kéo y phục của , mang theo bất kì khởi động nào tiến vào,…
      “Như vậy, có phải hay có thể chịu trách nhiệm?”
      “Đau…thả em ra, đau!”. Tống Dạ Huyền khắc đó gần như quên cả hô hấp, Triều Ca cho cơ hội cự tuyệt, lần rồi lại lần tiến vào đến nơi sâu nhất, Tống Dạ Huyền bị đè lại ghế sa lông, cách nào nhúc nhích, chỉ có thể cắn vào chính đôi môi mình, móng tay đâm sâu vào da thịt, cố hết sức dùng thân thể đau đớn xua cảm giác trầm luân quen thuộc, chỉ cầu cho chính mình phát ra nửa thanh nào.
      màn hoan ái này có bất cứ sung sướng nào cả, thân thể rất khao khát , nhưng tâm chí lại rất muốn kháng cự , vừa muốn tưởng niệm ấm áp của , rồi lại thống hận vô tình.
      khắc đó, có bao nhiêu sung sướng, sau khi tỉnh táo, lại có bấy nhiêu mất mát.
      tại có thể thả em chưa?”. Đợi đến khi kết thúc, Tống Dạ Huyền mới cất tiếng nhàng hỏi.
      Sô pha cũng lớn, khi Triều Ca nằm xuống càng khiến cho Tống Dạ Huyền chỗ trốn tránh, “Tống Dạ Huyền, em mệt mỏi sao? Từ hôm qua đến giờ, em mệt mỏi sao?”
      “Ngày hôm qua là với Lục Húc Nghiên, ngày hôm nay cùng tôi, có thấy mệt mỏi ?”. Dạ Huyền lạnh nhạt lên tiếng, mới phát Đường Triều Ca là người tàn nhẫn đến mức nào, khắc đưa lên thiên đường, nhưng cũng vào thời khắc ấy đưa tới địa ngục.
      Dạ Huyền tự mình từ ghế sa lông bước xuống, chân chạm đất lực đạo quá mạnh khiến đứng vững, toàn bộ thân thể ngã sấp đất. Triều Ca thấy thế vội đưa tay tới chỗ , lại bị đẩy ra.
      “Đừng chạm vào tôi”. Dạ Huyền tự mình xoa xoa đầu gối đau đớn, nhặt quần áo đất bắt đầu mặc vào.
      Triều Ca cũng tức giận, ném quần áo đến cho , tiện tay dọn sạch các thứ sa lông, “Nên chạm cũng đều chạm, nên chạm cũng sớm chạm rồi, Tống Dạ Huyền, em còn có thể bỏ sao?”
      “Đây chính là mị lực năm năm sau của sao? tiếc dùng thủ đoạn như vậy buộc tôi lại chỗ với ?” Dạ Huyền bình tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của , thấy lạnh cả người, từ đáy lòng chậm rãi hiểu ra, “Đường Triều Ca, nếu như sớm biết như vậy, ngày đó tôi tình nguyện ngã chết cũng muốn nhìn thấy , Đường Triều Ca, tôi hận !”.
      “Hận là tốt rồi, đau là tốt rồi!” Triều Ca cũng đứng lên, “Tống Dạ Huyền, năm đó em hiểu lầm cùng Lục Húc Nghiên lần, xa nhau năm năm, dẫn đến xảy ra việc của Tần Huyên, bài học này còn chưa đủ sao? Ngày hôm qua em lại lần xoay người rời , em là muốn chứng tỏ em rộng lượng vẫn cảm thấy năm năm này với em chưa đủ đau khổ?”
      Dừng chút, Đường Triều Ca nâng cằm lên, “ cho em cơ hội từ từ thông suốt, em băn khoăn lưỡng lự, làm tổn thương , càng làm tổn thương Tần Địch Phi cùng Tần Huyên, cho em cơ hội lựa chọn là vì muốn giữa chúng ta lại có Tần Huyên thứ hai”.
      Tống Dạ Huyền cắn môi, lát sau mới lên tiếng, chút lạnh lẽo toát ra từ giọng , “Đường Triều Ca, thắng!”. tay gạt tay của , Tống Dạ Huyền kéo thẳng y phục của mình, lại liếc cái, xoay người hướng cửa lớn đến.
      đều đúng, khiến cho thể phản bác.
      Cửa lớn đằng sau khép lại, Dạ Huyền dựa vào cửa, mặc cho nước mắt ào ào chảy xuống, bị dùng ống tay áo lau , miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt, nhanh chóng bước nhanh ra ngoài. Dưới hàng đèn đường cao ngất, có vài khung cảnh mơ hồ ra xung quanh, người xe nhàng lướt qua, Dạ Huyền mới đầu tản bộ bên dưới, tiện đà tăng tốc bước nhanh, cuối cùng đến mức ngón chân đều truyền đến đau nhức, lại càng nhanh chân hơn, bắt đầu chạy trong đêm…
      Khi Mặc Nhiễm cùng Tần Huyên trở lại, đúng lúc thấy Dạ Huyền đứng ở bên đường đối diện, hai tay bỏ trong túi, nhàn nhạt nhìn đèn đường cách đó xa, biết suy nghĩ gì.
      Mà Đường Triều Ca đứng ở cửa nhà, hai người cách nhau con đường, giống như nhìn nhau, rồi lại như là người qua đường, ánh mắt ràng đối lập rồi lại như chưa bao giờ gặp gỡ.
      Mặc Nhiễm thấy vậy khỏi than , giọng hướng bên người Tần Huyên , “Chúng ta giao dịch được ?”
      “Dì chớ lừa cháu, cháu bán nghệ bán thân!” Tần Huyên suy nghĩ chuyện khác. Vừa ở siêu thị, thằng bé nắm mì ăn liền, thởi điểm cao hứng, bởi vì cười quá lớn bị nhân viên siêu thị phát , làm cho trưởng bối Mặc Nhiễm bị “dạy dỗ” trận , còn chưa kể đến đem Tần Huyên bóp nát mấy chục túi mì đem về.
      “Nếu như con có thể lên lầu ngăn lại chú Triều Ca của con, dì cho mẹ con biết chuyện hôm nay”. Mặc Nhiễm chỉ chỉ túi đồ đầy mì ăn liền trong tay mình.
      Tần Huyên xoa xoa mũi, bắt đầu tưởng tượng cảnh Tống Dạ Huyền biết nó mua nửa thùng mì ăn liền…
      Mặc Nhiễm thấy Tần Huyên có động tĩnh gì, vội tiến đến bên tai thằng bé bắt đầu thầm, “Giờ con lớn rồi nhưng mẹ con còn phải chăm lo nhiều, phải thừa dịp thời tiết tốt, mua cá lúc còn sớm, mua thêm ít muối, trước tiên giết chết, sau đó ướp gia vị, tiếp tục thừa dịp thời tiết tốt mang ra ngoài phơi khô”.
      “…”
      Thân thể bé của Tần Huyên chống lại cái lạnh run lẩy bẩy, bước từng bước , nhàng đến bên người Đường Triều Ca, câu đến chính nó cũng có nghe .
      Đường Triều Ca cúi đầu liếc mắt nhìn thằng bé, “Cháu vừa cái gì, chú nghe ”.
      Tần Huyên nhìn về hướng Mặc Nhiễm cách đó xa cầu cứu, Mặc Nhiễm lườm nó cái, tay chỉ chỉ túi đồ, Tần Huyên vẻ mặt đau khổ lần thứ hai tiến đến bên tai Triều Ca, thanh như muỗi vo ve, “Dì Nhiễm bảo cháu gọi chú là cha, để chú dẫn cháu ăn cơm”.
      Tần Huyên lí nhí nửa ngày, vẫn thể nào ra câu xưng hô kia, tuy rằng Mặc Nhiễm mài dao xoèn xoẹt đó là chuyện sớm hay muộn, thế nhưng Tống Dạ Huyền đồng ý chuyện này, thằng bé vẫn là muốn làm bậy.
      Triều Ca khẽ cười, “Cháu cảm thấy khó khăn sao?”
      Tần Huyên thể phủ nhận gật đầu.
      Triều Ca nhìn dáng vẻ của thằng bé, cúi đầu nhìn tin nhắn điện thoại Nhậm Nhiễm vừa gửi tới, “Cứ như thế nha, vậy chúng ta vừa vừa chuyện, đến khách sạn kia !”.
      “Chú Triều Ca, ý của chú là, chúng ta bộ đến đó sao?”, Tần Huyên trong giọng có vài phần vui.
      “Ừ, rèn luyện nhiều rất tốt cho thân thể”. Triều Ca cười híp mắt duỗi ra tay trái vẫn còn quấn băng gạc, “Hơn nữa tay chú bị thương, mở được xe”.
      Tần Huyên vội vàng đưa tay ra, nắm chặt tay trái Triều Ca, nhàng đem ngón tay của đẩy ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay , “Chú à, lúc đó chú rất đau có phải ?”
      Triều Ca vốn trong đáy mắt còn chút bỡn cợt trong nháy mắt đều biến mất, ngồi xổm xuống, cùng Tần Huyên nhìn thẳng, ánh mắt yên lặng dừng vẻ mặt băn khoăn của Tần Huyên, “Cùng lắm chúng ta có thể bắt xe ”.
      Vẻ mặt buồn bã như bức tranh thu buồn của Tần Huyên nhất thời như mùa xuân trăm hoa đua nở, “ ạ?”
      Triều Ca mím môi cười khẽ, hai hàng lông mày nhăn lại tức tản ra, như bức tranh sơm thủy bình dị vui tai vui mắt.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 76: có người trả lời vấn đề của Tần Huyên
      Edit: Rika
      Mặc Nhiễm nhìn Triều Ca cùng Tần Huyên lên xe taxi, tới bên người Tống Dạ Huyền, “Xảy ra chuyện gì, hai người lại cãi nhau ?”
      Tống Dạ Huyền thu hồi ánh mắt lại, “Cậu thấy mình giống như là người có chuyện gì sao?”
      “Dạ Huyền, tay của cậu sao lạnh thế thế?” Mặc Nhiễm tiến lên kéo tay .
      “Mình có chuyện gì, vừa nãy hai người chưa về, mình liền ra ngoài tìm, mình đói bụng” Dạ Huyền hồi, lén lút thở phào nhõm, nở nụ cười với Mặc Nhiễm.
      Mặc Nhiễm đưa tay đặt trong lòng bàn tay mình chà sátvới tay mình “ có chuyện gì?”
      Dạ Huyền gật gù, mặt lên nụ cười lười biếng, tùy ý ôm lấy tóc mình, có chút hờ hững “Đương nhiên là có chuyện gì, A Nhiễm, cậu phải là muốn ngăn cản mình, sau đó để Đường Triều Ca nhân cơ hội đem con trai mình bán chứ?”
      “Cậu đúng là người phụ nữ có lương tâm, trong mắt chỉ có con trai, đợi lát nữa mình cho con trai cậu chết vì no luôn” Mặc Nhiễm vừa tức giận vừa cười, biết với bộ dạng này của Tống Dạ Huyền, như thế chắc chắn là sao rồi.
      “Được, cậu cứ chờ mà xem, cậu nên mang theo nhiều tiền chút” Dạ Huyền cười cợt, lôi kéo Mặc Nhiễm bắt taxi.
      thế giới này, có thể đem hết thảy tâm tình giấu trước mặt bất cứ người nào, riêng chỉ có Đường Triều Ca, bởi vì là người hiểu nhất, nhìn thấy ra ngoài, đuổi theo , vì biết nhất định quay lại.
      Bởi vì muốn Tần Huyên khổ sở, càng muốn để cho Mặc Nhiễm lo lắng, cho nên trong lúc tức giận mà chạy ra ngoài, nhưng quay lại, mặc kệ năm năm trước như thế nào, năm năm sau, Tống Dạ Huyền vẫn như thế.
      Có lúc, hận chính mình quá dạ.
      Có lúc, cảm giác mình như con rối để mặc cho nhào nắn trong lòng bàn tay, tùy ý thưởng thức, bất kế muốn trốn thoát, đều thể trốn được.
      Đến quán cơm, Triều Ca cùng Tần Huyên ngồi gọi món trước, đợi hai người, nhìn thấy Dạ Huyền từ trong xe bước ra, Tần Huyên vội chạy tới nhào vào trong ngực “Mẹ, mẹ tốt”
      ,cậu cũng có chút chột dạ, nếu như Mặc Nhiễm cho mẹ biết chuyện cậu mua mì ăn liền, chà chà, thân thể bé của Tần Huyên bỗng lạnh run.
      “Con xấu, mẹ lúc nào quên con, Tần Huyên, tại sao con lại ôm đùi mẹ như thế?” Dạ Huyền kéo kéo tay con.
      Có lúc, cảm thấy Tần Huyền quấn láy , rất vui vẻ, có lúc, có vẻ quá quấn quít làm có chút bất an.
      “Thay đổi, thay đổi, con lập tức tay đổi, mẹ, ở đường cảy ra chuyện gì chứ?” Tần Huyên có chút chột dạ nhìn , thừa dịp Mặc Nhiễm trả tiền taxi, cậu lập tức quấn lấy mẹ.
      Bộ dáng của Dạ Huyền buồn vui, làm cho Tần Huyên càng thêm lo, đối với cậu, khi mẹ tức giận phân phải trái, rất là tà ác a.
      Dạ Huyền liếc mắt nhìn Đường Triều Ca cách đó xa, thấy sắc mặt vẫn trầm tĩnh, ánh mắt vô tính liếc nhìn nơi khác “ nào, trẻ nên quan tâm chuyện của người lớn”
      Mặc Nhiễm lúc này mới bước tới, nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng ly từng tý của Tần Huyên, khỏi nở nụ cười. Tuy rằng rất nhiều người Tần Huyên và Dạ Huyền giống nhau, thế nhưng từ cách cư xử xùng tính tình, hai người cực kỳ giống, đặc biệt là gian trá, nhìn đáng vô cùng.
      “Dạ Huyền, cậu đừng như thế nữa, thêm mấy năm nữa, Tần Huyên cũng lớn, lúc đó cưới vợ sinh con, lúc đó, cậu chính là bà nội già nha”
      “Mình già như vậy sao?” Dạ Huyền hừ , đưa tay vuốt vuốt tóc.
      Mặc Nhiễm nhàng vỗ vỗ vai , ra hiệu nhìn Triều Ca ở phía xa “Cậu cho dù có già, nhưng Triều Ca cũng trẻ mãi? Ánh mắt đặc biệt mong mỏi chờ mong thế, mình đứng giữa hai người, phỏng chừng người mình bị đục thủng mấy cái lỗ cũng nên”
      Mặc Nhiễm , bước tới cạnh , đưa mắt liếc Tần Huyên cái, tảng đá nặng trịch trong lòng cậu lúc này rớt xuống đất cái bịch.
      “A Nhiễm, cậu làm luật sư, đúng là lãng phí của trời” Dạ Huyền quang ánh mắt căm giận tới.
      “Mình từ trước tới giò có lãng phí tài hoa, mà tối nay cũng ngoại lệ” Mặc Nhiễm cười có chút muốn ăn đòn, Dạ Huyền nhịn xuống muốn tiến lên đánh ta vọng động của , rốt cục Dạ Huyền mang Tần Huyên vào “Chúng ta thôi, gió bên ngoài rất lạnh”
      Tần Huyên hỏi “Mẹ, làm gì có có?”
      “Con tạo ra gió đó”
      “….”
      Dạ Huyền liếc mắt nhìn Triều Ca trầm mặc, Tần Huyên dường như càng ngày càng thích , Dạ Huyền cũng chỉ đành lòng áp chế mâu thuân trong lòng xuống.
      Dạ Huyền lôi kéo Tần Huyên tới bên người Triều Ca, ánh mắt nhìn xa xăm của chợt thu lại, nắm lấy tay vào đây nữa, chúng ta nơi khác ăn”
      “Tại sao?” Dạ Huyền liền hỏi.
      Triều Ca nhàn nhạt đánh giá , rồi liếc nhìn Tần Huyên “Em và Tần Huyên ở đây, cũng chỉ thêm khó xử mà thôi”
      Tống Dạ Huyền đại khái đoán ra được chuyện gì “ cần, Phật ‘Ngươi vào địa ngục ai vào’, nếu là là kiếp số an bài, dù có trốn đến đâu, đều thể tránh thoát được”
      Dạ Huyền cũng thèm nhìn tới phía sau, tay dắt Tần Huyên, muốn mang cậu vào trong.
      Tần Huyên cũng hiểu được ý của Tống Dạ Huyền, nhưng nghe đến từ Địa ngục, cạu vội vàng ôm lấy bắp đùi Triều Ca “Mẹ, con muốn vào địa ngục”
      Triều Ca nhịn được khóe miệng co rút, vốn định cười to, rồi lại như nhớ tới cái gì, liền mạnh mẽ đem nụ cười ép xuống.
      Mặc Nhiễm ở bên kiêng dè chút nào cười rộ lên, hai mẹ con này, cặp trời sinh nha.
      Tống Dạ Huyền xoa xoa mồ hôi lạnh trán, về phía trước, đèn quảng cáo sáng trưng, với Tần Huyên “Địa ngục làm gì có thể chứa người xinh đẹp như mẹ chứ? Tiểu Tần Huyên, con hôn mẹ cái, mẹ mang con tới địa ngục đâu”
      Tần Huyên co giật khóe miệng, nỗ lực đưa mắt nhìn Triều Ca.
      “Tần Huyên còn , những chuyện này nó còn chưa hiểu đâu, trẻ con, từ từ mà dạy” Triều Ca tới, vỗ vỗ đầu Tần Huyên.
      Tần Huyên nghe xong lời này, lập tức chân chó lên (tức là nịnh đó) “Mẹ, mẹ xem chú Triều Ca như thế rồi, mẹ cũng đừng ghét bỏ con”
      “Xí, ai thèm ghét con”. Dạ Huyền hoảng hốt nhớ lại, hình như lúc nãy Đường Triều Ca , tựa hồ ngữ khí có vẻ ôn nhu, và cũng có thêm phần trách nhiệm.
      cái ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu rồi chậm rãi lắng đọng, Dạ Huyền chuẩn bị ra lại nhìn thấy Tần Huyên vô cùng thỏa mãn khi ở cùng Triều Ca, hai người thấp giọng thầm to gì đó. Lời muốn lại nghẹn, đáy lòng thầm than thở.
      Tần Địch Phi đứng cách đó xa, tầm mắt thu hết tình huống bên này, thực tế, so với Mặc Nhiễm và Tống Dạ Huyền tới nơi này còn sớm hơn, cho nên tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi chuyện.
      vẫn cho là, đối với Tần Huyên, coi như con mình, cho Tần Huyên căn phòng tốt nhất, quần áo tốt nhất, trường học tốt nhất, ở thế giới này, nếu như còn có thể có người tốt hơn Tần Huyên so sánh với , người đó chỉ có thể là Tống Dạ Huyền, vẫn cho là, trong đáy lòng Tần Huyên, ngoại trừ Tống Dạ Huyền ra, trong lòng cậu vẫn trọng yếu nhất.
      Vốn dự đinh ra nước ngoài chuyến, nhưng trước khi lên mát bay, nhận được tin nhắn nặc danh, trong đó có nội dung muốn tới nơi này xem trò hay.
      “Tổng giám đốc, chúng ta có nên tới đón phu nhân và tiểu thiếu gia về?” Giọng Lâm Duy đứng bên cạnh vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Tần Địch Phi.
      Tần Địch Phi đưa mắt nhìn Lâm Duy “ nên”
      Lâm Duy lắm “Nhưng thưa tổng giám đốc. . .”
      “Cậu ở đây ” Tần Địch Phi xong liền nhấc chân bước tới mấy người Tống Dạ Huyền.
      Tống Dạ Huyền đối mặt cùng với Triều Ca, tất nhiên thấy người ở phía sau mình, mà Tần Huyên và Triều Ca đứng cùng hướng, cho nên khi Tần Địch Phi bước lại gần đây, Tần Huyên cảm giác được bối rối.
      Đương Triều Ca, cậu rất thích, vì chú ấy mang đến cho cậu ấm áp cùng vui vẻ, quan trọng hơn chú ấy là người mà mẹ cậu thích, còn Tần Địch Phi là người mà trong năm năm nay cậu gọi là ba ba
      Tần Địch Phi cách Tống Dạ Huyền chừng năm bước chân liền ngừng cước bộ lại, Tống Dạ Huyền dường như phát ra điều gì, nụ cười mặt chợt dừng lại, đưa mắt nhìn Đường Triều Ca, sau đó theo ánh mắt , chầm chậm xoay người lại. . . .
      Bốn người tám mắt cùng nhìn Tần Địch Phi, tình cảnh ấm áp bất chợt hạ xuống do xuất của Tần Địch Phi. môi Tần Địch Phi lên ý cười nhàn nhạt, đầu tiên nhìn Tống Dạ Huyền, tiện đà đảo qua Đường Triều Ca, cuối cùng rơi lên người Tần Huyên.
      “Tần Huyên, lại đây, về nhà cùng ba ba nào”
      mặt Tần Địch Phi ra chút cảm xúc vui mừng nào, nhưng cũng nhìn ra tức giận.
      Tần Huyên nắm chặt ống quần Triều Ca, rồi đột nhiên buông lỏng, rồi lại nắm chặt lại, như là sợ phải bước lên phía trước, rồi như lại muốn bước lên… (ý đoạn này là cậu phân vân biết nên tới Tần Địch Phi hay là ở lại với Triều Ca)
      Dần dần, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, nhưng người lớn lại khác, bọn họ có phản ứng nào cả.
      “Ba ba, nếu như con với ba, ba có thể hứa với con là đừng làm khó mẹ và chú Triều Ca được ? Tần Huyên hiểu chuyện của người lớn, nhưng con nguyện ý làm đứa con trai ngoan của ba ba, chỉ cần ba ba để mẹ và chú Triều Ca hạnh phúc, Tần Huyên nguyện đồng ý thay mẹ ở bên cạnh ba ba cả đời”
      “Tần Huyên!”
      “Tần Huyên!”
      Hai giọng nữ hô vang lên, Tần Huyên nhìn về phía Tống Dạ Huyền “Mẹ, có phải là con bất hiếu ? Con làm vậy, có tính là hiếu kính với cha mẹ hay ?”
      có người trả lời vấn đề này của Tần Huyên, Tống Dạ Huyền chỉ cảm thấy mũi đau xót, nước mắt nhịn được mà tràn ra…

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 77: Em nên đem chuyện Tần Huyên giấu !
      Edit: Light
      Beta: Rika
      “Tôi nghĩ, hẳn là phải đồng ý”. Giọng Triều Ca vang lên nhàng đầu Tần Huyên, lẩn quẩn trong gian phòng mang theo nhàn nhạt uy nghi, còn có chút cho phép lơ là kiêu ngạo cùng tán thưởng.
      “Chú Triều Ca”. Tần Huyên có chút mừng rỡ nhìn về phía Đường Triều Ca.
      Triều Ca sờ sờ đầu thằng bé, đáy mắt nở nụ cười, “Nhưng nam tử hán đại trượng phu, vì phụ nữ mà khóc cũng phải là chuyện đáng khích lệ”.
      “…”
      “Cảm động khóc cũng là khóc, vì cũng là rơi lệ!”. Triều Ca cười, đem Tần Huyên ôm lên, tiến đến trước mặt Tống Dạ Huyền, “Trông chừng mẹ cháu cho tốt, chú chút quay lại”.
      đoạn, Triều Ca đem Tần Huyên trong tay đưa đến lồng ngực Tống Dạ Huyền.
      (  ̄ ▽  ̄ ) Triều Ca, cho rằng tiểu tử này có thể trông chừng được người phụ nữ của mình hay sao!!!
      chuyện chút được ?”. Triều Ca vài bước tới trước mặt Tần Địch Phi, chân thành cười, đón gió mà vẫn đứng thư thái, tại khiến cho trái tim Tống Dạ Huyền như sắp chui lên cổ họng.
      “Đương nhiên, vừa vặn tôi cũng có số chuyện muốn với ”. Tần Địch Phi liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, rồi lại đem ánh mắt chuyển qua người Đường Triều Ca, thể thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chỉ đóng vai nhân vật phụ chút ấn tượng, giờ khắc này lại càng cảm thấy người ngột ngạt khó chịu.
      Hai người đến chỗ cách xa chỗ ban nãy, Tần Địch Phi liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ trầm mặc của Đường Triều Ca, “Chiến thắng tối qua quả là đẹp!”
      Đường Triều Ca khẽ cau mày, nhếch miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt xem như là thừa nhận.
      “Đương nhiên, tối nay cũng vậy thôi”. Tần Địch Phi , “Nhưng biết người chưa từng bại trận như nghe con trai mình gọi người khác là cha trong lòng cảm thấy như thế nào?”
      Đáy mắt Tần Địch Phi lên vẻ cực kì châm chọc.
      Đường Triều Ca làm cho ta thoải mái, ta cũng lý gì để Đường Triều Ca được thoải mái, Tống Dạ Huyền trước mặt cố chấp thừa nhận người đàn ông này coi như vật trân quý, ta lập tức khiến dễ chịu gì!
      Ánh mắt Đường Triều Ca vốn chó chút do dự, đột nhiên trầm hẳn xuống, “Có số người từ khi sinh ra số phận được an bài, giống và tôi. Cũng có vài thứ từ tôi nắm giữ, mà những thứ đó dù có hao phí hết tâm tư thủ đoạn cũng thể nào chiếm được! Tần Địch Phi, tôi rất đúng có phải ?”
      có ý gì?”. Tần Địch Phi quan sát ánh mắt Đường Triều Ca lộ ra tia khiếp sợ.
      Đường Triều Ca cười cười, về phía trước hai bước, tiến đến trước mặt ta, nhàng nở nụ cười, “Nghe Lăng Phong , hôm nay muốn đến gặp tôi?”
      Ánh mắt Tần Địch Phi từ xa xa thu trở về, “ ra quả nhiên là ”.
      Triều Ca cười gì.
      Tần Địch Phi thấy cười như vậy nhất thời hiểu . Khi đó, ràng gọi điện thoại muốn cho Tần Huyên cùng Tống Dạ Huyền lên báo, nhưng là giống như có người vội vàng sắp xếp, từ trước tới giờ chưa từng có ai có thể động tới Tần Huyên, mà Tống Dạ Huyền bên người đàn ông kia cũng chỉ là bóng lưng mông lung.
      Khi đó buồn bực mất tập trung, làm sao có tâm tư để ý tới điều kì lạ trong đó, bây giờ nghĩ lại quá nửa là do người đàn ông này giở trò!
      “Tôi ly hôn với Tống Dạ Huyền, thế nhưng xin nhớ kỹ, phải tôi thừa nhận tôi bằng , tôi muốn Tống Dạ Huyền từng chút từng chút thấy được con người , từng chút từng chút hận , từng chút từng chút dằn vặt . Đường Triều Ca, ngày hôm nay Tần Huyên vì Tống Dạ Huyền mà giúp , ngày khác Tống Dạ Huyền cũng vì Tần Huyên mà căm hận , hai mẹ con bọn họ tính cách là như vậy, so với tôi càng nên hiểu điều này mới phải”.
      Triều Ca cực kỳ xem thường, “ cho rằng tôi là , xem con trai của người khác như con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng? Tần Địch Phi, có biết vì sao năm năm sau vẫn thể ly hôn ? mặt ngoài tỏ ra bá đạo nhưng kỳ thực chẳng qua là vì che giấu nhu nhược trong xương tủy!”
      “Cho dù như vậy cũng tốt hơn so với , đến tận bây giờ vẫn chưa biết thế nào là mạnh mẽ!”. Tần Địch Phi tức giận, trái lại cười cực kỳ thoải mái, “Đường Triều Ca, trong đáy lòng ấy cũng chỉ đến thế”.
      Nhìn dáng vẻ nặng nề của Đường Triều Ca, tâm tình Tần Địch Phi đột nhiên tốt hẳn lên, thậm chí cười lớn tới trước mặt Tống Dạ Huyền, “Đơn xin ly hôn, bảo người chuẩn bị, mấy ngày này em vẫn nên trở về ! Hai người về, trong nhà rất vắng vẻ”.
      Ngữ khí Tần Địch Phi vô cùng chân thành cùng ôn nhu, ánh mắt rơi người Tần Huyên, xem ra, càng quyến luyến cùng nỡ.
      Tống Dạ Huyền cố ý tránh ánh mắt của ta, “Tôi mấy ngày này muốn đến nhà Mặc Nhiễm chơi, nếu như muốn Tần Huyên, nếu như thằng bé phải học, tôi dẫn nó đến thăm ”.
      “Cũng được”. Tần Địch Phi giống như là mới phát ra tồn tại của Mặc Nhiễm vậy, vội vàng xoay người lại, nhìn về phía , “Mặc luật sư, nhờ chiếu cố vợ con tôi”.
      Mặc Nhiễm tự cho mình làm luật sư bảy năm qua, gặp những vụ án ly hôn nhiều đếm xuể, nhưng đôi vợ chồng như thế này đến ly hôn, xác thực là lần đầu. Mặc Nhiễm tự nghĩ đến, nếu như đem vụ án ly hôn này ra tòa, nếu như Tần Địch Phi lấy thái độ này ra tòa, như vậy Tống Dạ Huyền chẳng phải là nữ chủ đáng phỉ nhổ trong lịch sử sao!
      Dù là như vậy, Mặc Nhiễm vẫn trịnh trọng gật đầu, “Tần tiên sinh giỡn rồi, tôi cùng Dạ Huyền vốn là bạn bè, đây là việc tôi phải làm, Tần tiên sinh, ngài có thể yên tâm”.
      Ngài nhanh nhanh cho, tiễn!
      Mặc Nhiễm tận đáy lòng yên lặng thầm !
      Tần Địch Phi đem vẻ mặt của Mặc Nhiễm vào trong đáy mắt, muốn xoay người rời , lại nghe được phía sau thanh có chút non nớt của Tần Huyên vang lên.
      “Ba, ba….”
      Tần Địch Phi bước chân dừng lại, hồi lâu mới xoay người, “Còn có chuyện gì?”
      Tần Huyên le lưỡi cái, từ trong lồng ngực Tống Dạ Huyền nhảy xuống, tới trước mặt Tần Địch Phi, tè trong túi sách móc ra tờ giấy, “Đây là bài thi của con, thầy giáo bảo phụ huynh kí tên, nếu như tự mình ký tên bị thầy giáo phạt đứng”.
      Ánh mắt Tần Địch Phi đầy thỏa mãn dừng lại bài thi, lộ ra ý cười nhàn nhạt, từ trong túi rút ra cây bút, cực kỳ lòng tiêu sái ký tên mình lên mặt sau tên của Tần Huyên.
      “Như vậy được chưa?”
      Tần Huyên gật đầu, đem bài thi cẩn thận từng ly từng tý gấp kỹ, chạy đến nhét vào cuốn sách giáo khoa bỏ vào trong túi sách, Dạ Huyền tới giúp Tần Huyên đem cặp sách cất .
      “Tần Huyên, ba phải về rồi, lúc ba có mặt, phải thay ba chăm sóc mẹ con tốt!”
      Tần Huyên tiến lên, hôn lên mặt cái, “Ba, ba phải chú ý an toàn”.
      Tần Địch Phi như vô số lần trước đó nở nụ cười, sau đó liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, tiện đà xoay bước nhanh chóng hướng vào bóng đêm mất.
      ta đến nhanh, lại càng nhanh, bước cũng nặng nề hơn.
      Nhìn bóng Tần Địch Phi xa, Tống Dạ Huyền dường như có chút bùi ngùi, “Tần Huyên, con nhớ kỹ, Tần Địch Phi mãi mãi là ba con, trừ phi có ngày nhận con nữa, biết ?”
      Tần Huyên có chút khó khăn nhìn về phía Triều Ca tới bên người, “Chú Triều Ca làm sao bây giờ?”
      “Hôm nào mẹ suy nghĩ kỹ, cho con biết”.
      “…”
      “…”
      “…”
      Cửa khách sạn, Tống Dạ Huyền cùng Mặc Nhiễm đem Tần Huyên vào, Triều Ca lấy cớ có việc mình ở lại nhìn Tần Địch Phi lên xe, lúc này mới bắt điện thoại, “Lăng Phong, thăm dò chút tối nay Tần Địch Phi đâu, lần trước để cậu làm việc đó, về sau phải xử lý sạch ”.
      Mặc Nhiễm cùng Dạ Huyền, hai người mang theo Tần Huyên vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Tống Dạ Nghiêu dắt theo người phụ nữ mặc chiếc áo đỏ cực kỳ xinh đẹp từ phía đối diện tới, Tần Huyên đứng giữa hai người cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, bữa cơm tối nay chờ khó khăn a!
      Sớm biết vậy, cậu nhẫn nhịn ăn đống mỳ kia rồi!
      Dạ Huyền siết chặt lấy tay Tần Huyên, có chút bất an. Mặc Nhiễm mắt lạnh lùng nhìn người nhìn người phụ nữ kia lát, lại quay đầu liếc nhìn Tống Dạ Nghiêu có chút men say, bước xa đoạn tới trước, thẳng tay cho Tống Dạ Nghiêu lòng bàn tay!
      “Bốp_____”
      Ánh mắt Tống Dạ Huyền từ người Tống Dạ Nghiêu chuyển qua người Mặc Nhiễm, nhìn quanh đại sảnh vòng, cuối cùng bất đắc dĩ rơi xuống người Tần Huyên, ngay tại thời điểm hai mẹ con nhìn nhau, lại nghe thấy thanh Mặc Nhiễm vang lên, “Tống Dạ Nghiêu, làm cho tôi mở mang kiến thức!”
      Tống Dạ Huyền yên lặng nắm tay, mở mang hiểu biết phải cậu là mình mới phải!
      “Tống tổng, sao chứ?”. Người phụ nữ áo đỏ muốn kiểm tra thương thế Tống Dạ Nghiêu, lại bị Tống Dạ Nghiêu đẩy ra, “ về trước, ngày mai tôi tìm ”.
      Người phụ nữ kia nhìn thấy mặt Tống Dạ Nghiêu có mấy phần từ chối, khỏi có chút vui, nhưng lại bị vướng vào loại ánh mắt giết người từ Mặc Nhiễm, thể làm gì khác hơn là giẫm cao dép rời .
      Nhìn thấy người phụ nữ kia cuối cùng cũng coi như khuất tầm mắt, Mặc Nhiễm mặt đầy mây đen lúc này mới tản mấy phần, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt bị che khuất của Tống Dạ Nghiêu, mặt lại thoáng qua vẻ lung túng.
      Tống Dạ Nghiêu tựa hồ cũng cảm giác được bầu khí lúng túng như vậy, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Đường Triều Ca đẩy cửa vào, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng, “Dạ Huyền, em theo ra đây lúc”.
      Trải qua chuyện tối hôm qua, Tống Dạ Huyền vốn muốn để ý đến , nhưng nhìn bộ dạng Mặc Nhiễm hận thể đem cùng Tống Dạ Nghiêu đuổi , lại thể làm gì khác hơn là phẫn nộ theo Tống Dạ Nghiêu về góc phòng khách.
      Đối diện với Tống Dạ Nghiêu ánh mắt đột nhiên trong trẻo, Tống Dạ Huyền đáy lòng sáng ngời, “, có say?”
      Tống Dạ Nghiêu gật đầu, xem như là cho đáp án. Tống Dạ Huyền tốt nghiệp đại học xong, thường xuyên say rượu, Tống Dạ Nghiêu có lúc từ công ty về cũng cùng uống, thế nhưng mỗi lần Tống Dạ Huyền tỉnh lại đều ở phòng của mình.
      “Dạ Huyền, có người theo dõi chúng ta”. Tống Dạ Nghiêu sợ Tống Dạ Huyền tin, tồi tiếp, “Tống thị có mười phần trăm cổ phần bị người ngoài mua rồi!”
      “Tại sao lại như vậy?”. lượng Dạ Huyền đột nhiên tăng cao, lại bị ánh mắt cảnh báo của Tống Dạ Nghiêu làm cho đè nén xuống nỗi khiếp sợ, “, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
      Tại sao đột nhiên lại bị người khác thu mua nhiều cổ phần như vậy, lẽ nào chính là do việc ly hôn mà ra?
      Dạ Huyền có chút bất an nhìn về phía Tống dạ Nghiêu.
      “Nguyên nhân cụ thể cho người điều tra”, đáy mắt Tống Dạ Nghiêu ra chút u, “Chuyện này được cho bất cứ ai, kể cả Mặc Nhiễm. Dạ Huyền, nếu Tần Huyên phải con trai Tần Địch Phi, nếu như hai người ly hôn, hãy lập tức mang Tần Huyên rời ”.
      , trách em sao?”. Dạ Huyền nghe thấy tim mình đập thình thịch.
      Tống Dạ Nghiêu lắc đầu, “Dạ Huyền, cho dù Tống thị còn, em vẫn là em duy nhất của , Tần Huyên là cháu trai duy nhất của , nếu như ngay cả hai người cũng bảo vệ nổi, những thứ này có là gì. Dạ Huyền, trai ruột của em, em nên đem chuyện Tần Huyên giấu !”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 78: Tống Dạ Huyền còn sống.
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Cuối cùng Tống Dạ Nghiêu cũng xong, trong giọng lộ ra chút đành lòng. Trước mặt, giữa hai hàng lông mày tán được nét u buồn nữ nhân, tản ra nhàn nhạt hơi thở phụ nữ. Là em ruột của , là chăm từ đến lớn, nhưng chuyện này hẳn là buồn lo, nhưng trong mắt lại nhiều oan ức như vậy.
      “Xin lỗi, , chuyện này phải em muốn với , chỉ là biết với như thế nào”. Dạ Huyền rầu rĩ cúi đầu hướng về phía Tống Dạ Nghiêu giải thích, “Tần Huyên, thằng bé là do em nuôi dưỡng, , trong chuyện này còn điều uẩn khúc em nhất thời thể ràng, thế nhưng phải đồng ý với em chuyện này bất luận người nào cũng được biết, được ?”
      Ánh mắt Tống Dạ Nghiêu nhất thời gấp gáp mấy phần, nhưng xem dáng vẻ cầu khẩn của Tống Dạ Huyền, còn cách nào khác hơn là đem những nghi vấn trong lòng nén lại, “Chuyện này, Tần Địch Phi biết ?”
      Dạ Huyền gật đầu, “, phải đồng ý với em”.
      “Được”, Tống Dạ Nghiêu trầm mặc nửa phút, “Dạ Huyền, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em nhớ kỹ, ba quý em nhất, tuyệt đối nên tùy tiện từ bỏ”.
      Ánh mắt Tống Dạ Huyền hơi ngưng lại, lập tức nghiêm túc gật đầu.
      Lúc Tống Dạ Nghiêu và Tống Dạ Huyền trở lại, Tần Huyên đói đến mức thở nổi. Ánh mắt Tống Dạ Nghiêu nhàn nhạt lướt qua Đường Triều Ca, lập tức cười , “Mọi người cứ ăn trước, tôi còn có việc phải về trước”.
      , đường cẩn thận, uống hơi nhiều, khi về nhớ dặn dì Hoa nấu cho bát canh giải rượu”. Dạ Huyền có chút yên lòng về Tống Dạ Nghiêu.
      “Ừm, Tần Huyên, nhớ chăm sóc mẹ con cho tốt”. Tống Dạ Nghiêu xong, sửa lại âu phục cánh tay chút sau đó xoay người hướng cửa lớn tới.
      Tần Huyên nhìn bóng lưng Tống Dạ Nghiêu le lưỡi cái, còn chưa kịp trả lời, lỗ tai bị Tống Dạ Huyền nhéo lên, “Người ta đều cháu ngoại thắp đèn lồng, như vậy, Tần Huyên, có phải con muốn đến cả cậu cũng muốn nhận con hả!”.
      Tần Huyên đau đến kêu gào, dù bất dắc dĩ nhưng Tống Dạ Huyền vẫn thể tha, thằng bé lại dám náo loạn, thể làm gì khác hơn là theo ý , ai da, tại sao lần nào cũng là nó chịu trận vậy!
      Hơn nữa ràng thằng bé là người cần quan tâm nhất, tại sao mọi người đều muốn nó quan tâm đến Tống Dạ Huyền vậy a!
      Dạ Huyền xách tai Tần Huyên về phía trước, Mặc Nhiễm cùng Triều Ca hai người sóng vai nhau phía sau, “Còn suy nghĩ về chuyện của Tống Dạ Nghiêu sao?”
      Mặc Nhiễm dừng chút, “Tôi nghĩ, bọn họ là người của Tống gia, những chuyện xấu như tạm mất trí nhớ thế này đều là do di truyền”.
      “Kỳ thực, Tống Dạ Nghiêu đối với tồi”. Triều Ca nhìn dáng dấp Mặc Nhiễm dần dần ràng, bước nhanh tới phía Tống Dạ Huyền cùng Tần Huyên phía trước.
      Mặc Nhiễm nhìn phía trước Tần Huyên cùng Tống Dạ Huyền vẫn ầm ỹ đáy lòng lên tia an ủi.
      Cơm nước xong xuôi, tất nhiên phải nhắc tới vấn đề chính. Tống Dạ Huyền cùng Tần Địch Phi muốn ở nhà Mặc Nhiễm, chỉ là lý do để thoái thác, trải qua việc lúc chập tối, lại càng muốn tới nơi nào khác, chỗ của Triều Ca lại càng muốn .
      “Mẹ, con muốn ở khách sạn”. Tần Huyên nghe được hai bên bất đồng, lập tức phát biểu ý kiến của mình.
      “Để đưa hai người đến chỗ Lộ Xa”. Đối mặt Tống Dạ Huyền ánh mắt có chút trốn tránh, Triều Ca bỗng nhiên mở miệng .
      cần, em vẫn nên về nhà”. Dạ Huyền bỗng nhiên bổ sung thêm câu, “Khoảng thời gian này, em nghĩ em cùng Tần Huyên ở trong nhà vẫn tốt hơn”.
      Triều Ca nới lỏng đũa trong tay, va vào bát sứ phát ra thanh lanh lảnh, “Tống Dạ Huyền, em quên ban ngày với em rồi sao?”
      “Em ly hôn thể về nhà, biết nghỉ ngơi ở đâu đây? Để cho người ta biết Tống Dạ Huyền em lẳng lơ trăng hoa thấy rất vui vẻ? Hay để cho người ta chỉ chỉ chỏ chỏ Tần Huyên vui vẻ sao? Đường Triều Ca, có được thứ muốn, em hỏi , đến cùng còn muốn thế nào?”
      Trong đầu Dạ Huyền chuyện kia như dây đàn kéo căng rốt cục cũng đứt, người đàn ông này có biết, mỗi lần vung tay nhấc chân thể cái gọi là , kỳ thực làm vô cùng đau đớn.
      “Tống Dạ Huyền, cho biết em muốn gì? Chẳng lẽ em cảm nhận được? Người ở bên cạnh nhưng trái tim của em ở đâu? Lòng em ở đâu?”
      Như vậy vừa gần mà lại vừa xa, càng ngày càng ràng, Triều Ca cảm thấy lúc này Tống Dạ Huyền giống như là khí, tay chạm tới, mắt nhìn thấy, ngửi thấy, nếm thấy, rồi lại như vậy ràng mà cảm nhận được tồn tạo của , trong khi hô hấp cũng cảm nhận được tồn tại của .
      Người như vậy khiến cho rất bất an, có lý do ràng buộc để Tống Dạ Huyền ở bên cạnh mình, khiến luôn cảm thấy, chỉ cần trận gió lớn chút, chỉ cần khí loãng chút, chỉ cần có càng nhiều người cũng chia sẻ dưỡng khí trong thế giới này, tồn tại của Tống Dạ Huyền bên cạnh cũng càng trở nên bé!
      Tần Huyên biết từ lúc nào bị Mặc Nhiễm dẫn ra ngoài, thân thể Dạ Huyền dừng lại chút, vô tực tựa ghế, đáy mắt lên tia mệt mỏi, “Lòng của em ở nơi nào đối với , quan trọng sao? phải muốn em ở bên cạnh , trở về lần này chính là vì vụ kiện, có từng suy nghĩ đến cảm xúc của em chút nào chưa?”
      Lông mày Đường Triều Ca đậm như mực, lẳng lặng quan sát người Tống Dạ Huyền.
      “Hôm đó, thời điểm em cãi nhau cùng Tần Địch Phi, ràng đứng ngay ngoài cửa, nhưng lại để Tần Huyên vào. Đường Triều Ca, có phải thấy em chưa đủ thảm? Buổi tối hôm Tần Huyên bỏ , dám thề rằng thấy Tần Huyên ở ngoài cửa nhà sao? biết ràng buổi tối hôm ấy em đến nhà tìm , nhưng lại cố tình đem Lục Húc Nghiên về nhà, Đường Triều Ca, trái tim của , đến tột cùng được làm bằng cái gì? Em lừa Tần Huyên tất cả đều quên, bởi vì tin tưởng em hay là sợ đối mặt với việc em lựa chọn tin tưởng em đây?”
      thà lựa chọn mất chút kí ức, thế nhưng mọi việc sao có thể muốn tốt đẹp như vậy được, muốn quên quên cái gì liền có thể quên , muốn nhớ chuyện gì liền có thể nhớ lại?
      Chỉ là xã hội này, thời điểm này đưa cho hồi đùa cợt mà thôi, quay đầu lại, đối mặt với tình, vẫn là giống nhau đều chạy thoát!
      Sắc mặt Triều Ca từ quang đãng chuyển sang u, khi sầu lo, khi sâu xa, chập trùng lên xuống quan sát Tống Dạ Huyền, “Thời gian năm năm qua để em học được đối diện với như vậy?
      Biết tất cả nhưng vẫn cố ý làm bộ hồ đồ, đến tột cùng là lòng dạ quá rộng lượng hay căn bản thèm để ý những thứ này!
      Dạ Huyền hít hơi sâu, nước mắt rơi xuống, “Chẳng lẽ nghĩ em tiến lên đánh trận sao? Hoặc là đánh nhau với Lục Húc Khiên trận, sau đó ai thắng có thể chiếm được ? Đường Triều Ca, năm năm dạy em phải nên đối diện với thế nào mà dạy em nên sống như thế nào”.
      “Sống là thông cảm cho nhau, khoan dung cho nhau, bảo vệ cho nhau, em có thể làm được những điều này, còn ? Em cho em tham dự dạ tiệc của Tần Địch Phi, phải muốn giấu chuyện gì, chỉ là vì suy nghĩ cho , nếu như …. đời này ngoại trừ Tần Huyên, em còn muốn bảo vệ người nào, người đó nhất định là , em làm được, còn ? biết tối qua khi em nhìn thấy Lục Húc Nghiên, chỉ muốn tự nhủ với mình câu, Tống Dạ Huyền, ngươi thực là quá đê tiện rồi! ”
      Con mắt Triều Ca nhất thời kinh ngạc mấy phần, thấy còn muốn , liền có lên tiếng ngăn cản.
      “Chuyện lúc trước, em muốn truy cứu nữa, em chỉ nhắc nhở lần, nếu như lại khiến cho Tần Huyên có suy nghĩ lệch lạc, em khiến cho hối hận cả đời! Còn nữa, Tống Dạ Huyền em ly hôn, xưa này đều phải chỉ bởi vì !”.
      Dạ Huyền lượt đem lời ra hết sạch, lau hết nước mắt, cầm lấy túi đồ của mình thẳng ra ngoài.
      Đường Triều Ca cũng phải lựa chọn duy nhất của , mà làm phụ nữ, càng có lý do gì lựa chọn cùng người đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương bản thân!
      lại là người lười biếng, chỉ cần vết thương cũng đủ làm tổn thương.
      Lúc trước gả cho Tần Địch Phi tất nhiên là sai, là bất đắc dĩ, bước tiếp theo của cuộc đời tuyệt đối thể sai lần nữa!
      Tống Dạ Huyền ra ngoài được bao lâu, Mặc Nhiễm mình vào, “ ấy đem Tần Huyên rồi, còn đuổi theo sao?”
      Triều Ca hít hơi sâu, “Tôi hiểu ấy, vào lúc này, ấy muốn nhìn thấy tôi. Mặc Nhiễm, tôi rất muốn giống Tống Dạ Nghiêu, chí ít do dự cho ta bạt tai, mà ấy lại tình nguyện cho rằng biết chuyện này, liền như vậy nhẫn nhịn kìm nén mà cho tôi biết”.
      “Hai chúng ta nên hâm mộ ai”. Mặc Nhiễm cười hững hờ, “Là người phụ nữ, ai có thể chịu đựng được chồng mình đặt mình trong đáy mắt cho được. Bây giờ Dạ Huyền lựa chọn ly hôn cùng Tần Địch Phi, phần nguyên nhân cũng do cha ấy, mà phần khác bởi vì Tần Huyên lớn rồi”.
      Mặc Nhiễm nặng nề thở dài hơi, hiểu suy nghĩ của Tống Dạ Huyền, trước đây cho rằng Tần Huyên là con trai Tần Địch Phi, ràng là chán gét Tần Địch Phi, nhưng hận thể đem Tần Huyên ôm ấp trong lòng, mà tại, có thể bởi vì Triều Ca, bởi vì tha thiết người đàn ông này, vì lẽ đó mà đồng ý hy sinh tất cả, tình nguyện ủy khuất tác thành.
      “Tần Huyên”. mặt Triều Ca lên ý cười thỏa mãn, “ nghĩ tới giờ ta được làm cha rồi”.
      Thời gian bốn năm đại học chẳng qua là cuộc sống tự mình tách biệt mọi người, có thể đoạn thời gian đó bởi vì có Tống Dạ Huyền mà đặc biệt ấm áp, để xa cách năm năm lại càng khiến tưởng niệm, quyến luyến.
      Năm năm tình nguyện nghe thấy, biết là trừng phạt hay vẫn là trừng phạt chính mình.
      “Thời điểm tôi biết Dạ Huyền có Tần Huyên rồi. Tần Huyên khi còn rất hiểu chuyện, thế nhưng lại đặc biệt dính lấy Dạ Huyền, chỉ cần Dạ Huyền chuyển mình, bất kể là ai ôm đều oa oa khóc lớn, thế nhưng nếu Dạ Huyền bảo ai ôm thằng bé, nó lại khóc thành tiếng, bộ dáng oan ức lại dám khóc, là khiến người ta thương đến mức đau lòng”.
      Triều Ca ngắt lời Mặc Nhiễm, lâu sau mới định thần lại gật gật đầu, đưa tay dập tắt khói thuốc, “Cảm ơn , Mặc Nhiễm”.
      cần khách sáo, Dạ Huyền là người rất cố chấp, nên thông cảm cho ấy”.
      Mặc Nhiễm trả lời câu, bỗng nhiên xoay người lấy túi xách ghế tựa, bỏ lại Tống Dạ Nghiêu bên, rất kính phục Tống Dạ Huyền.
      Trong mấy năm qua, nhớ bao nhiêu lần cùng Tống Dạ Huyền mua sắm, ràng Tống Dạ Huyền thích thử quần áo, người đàn bà bên cạnh Tần Địch Phi có thể cố chấp muốn cùng Tống Dạ Huyền tranh giành, mà Tần Địch Phi lại vẫn sẵn sàng giúp đỡ người đàn bà đó, mà hề chú ý đến cảm nhận của Tống Dạ Huyền. mấy lần muốn xông lên đánh người, mà mỗi lần như thế Tống Dạ Huyền đều cười cười cho qua, rồi dẫn đến cửa tiệm khác.
      Tống Dạ Huyền có thói quen lười biếng tùy ý che giấu chính mình, mãi đến khi Đường Triều Ca trở về, mãi đến tận khi trở về tạo ra bao nhiêu biến cố, Mặc Nhiễm mới cảm thấy, mới nhìn thấy được Dạ Huyền thực còn sống.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 79: Để sau này cha con quen biết nhau…
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Mặc Nhiễm rời bao lâu, Triều Ca cũng cầm áo khoác ra phía bên ngoài, vừa tới cầu thang, liền nghe thấy có tiếng gọi vang lên.
      “Triều Ca…”
      Thấy người phía trước dừng lại, Lục Húc Nghiên vội chạy chậm đuổi theo, “Triều Ca, chuyện tối hôm qua, em phải cố ý, , sau đó sao chứ?”
      Lục Húc Khiên cẩn thận từng chút nhìn Đường Triều Ca, ánh mắt dừng lại ở tay trái , đáy lòng lên tia đau đớn.
      “Có thể khỏe mạnh đứng ở chỗ này, còn có thể có chuyện gì?” Đường Triều Ca thu lại tâm tình của mình, nhìn thấy âu phục tay Lục Húc Nghiên, có chút vui nhíu mày, “Các người tại sao lại ở chỗ này?”
      “Lộ Xa dẫn em tới, Triều Ca, đừng nóng giận, em tối qua cũng chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến để bị thương là em phải,…” Lục Húc Nghiên lời còn chưa hết nước mắt bắt đầu trào ra bên ngoài.
      Triều Ca hừ cổ họng tiếng, cắt ngang Lục Húc Nghiên, “Nếu như thích Hoắc Trạch, Lộ Xa cũng tồi. Các người cũng có thể cân nhắc chuyện này cùng nhau. Chuyện kia là quá khứ, nhiều năm như vậy Lộ Xa cũng có thể buông tay. Xử lý xong mọi chuyện bên này, tôi dẫn Tống Dạ Huyền rời , đến lúc đó chúng ta nhà ba người hoan nghênh các người”.
      Lục Húc Nghiên vừa nghe tới nhà ba người, vốn có chút hồng hồng hai mắt, lúc này rưng rưng khổ sở khóc rống lên…
      “Triều Ca, tối hôm qua, lẽ nào sau đó tìm ta, các người…”
      Lục Húc Nghiên có chút thể tin nổi, tối hôm qua sau khi rời dạ tiệc từ thiện, xảy ra việc kia, Triều Ca bỗng nhận được điện thoại, có người khách hàng quan trọng cần tự mình tiếp đón, mà khách hàng kia thích nhất phẩm rượu.
      Lục Húc Nghiên cảm thấy mình tìm được cơ hội, liền gọi điện thoại tìm Lộ Xa mượn chìa khóa, sau khi khách hàng rời , lén lút tiến vào.
      Đường Triều Ca tửu lượng cũng cao, thời điểm tiễn khách hàng kia rời có chút say rồi, những vẫn cố chấp ngồi trong phòng khách uống rượu. ta thừa dịp lấy thêm rượu, lén lút thả thuốc vào chén rượu của , lại lén lút dùng nước hoa mà Tống Dạ Huyền vẫn thích. Sau đó chuyện xảy ra đương nhiên đúng ý, nhưng ngờ tới lúc đó Tống Dạ Huyền lại xông vào đúng thời điểm mấu chốt!
      Điều làm ta đau lòng nhất chính là Triều Ca ra “ nhà ba người!”
      Chỉ có điều là sau đêm, liền bắt đầu ảo tưởng muốn nhà ba người ư?!
      Triều Ca muốn mở miệng, tiếng cười Lộ Xa có chút u đạm truyền tới, “Xem ra sau khi cậu vui vẻ gió xuân, tại tâm tình tồi”
      “Húc Nghiên, về trước, tôi có việc muốn riêng với Lộ Xa”. Triều Ca liếc mắt nhìn Lộ Xa, mang theo tia cảm xúc làm người ta uất giận, thời điểm quay đầu nhìn về phía Lục Húc Nghiên lại khôi phục lại nét ôn hòa vốn có.
      Lục Húc Nghiên liếc mắt nhìn Lộ Xa, “Nhưng mà Triều Ca, còn chưa ràng, vừa nhà ba người, cùng Tống Dạ Huyền …”
      hỏi cho ràng, ta từ bỏ ý định. tại sao có thể ở cùng Tống Dạ Huyền sau đó phát sinh cái gì, rồi lại liền như vậy dễ dàng như ăn cháo đẩy ta ra ngoài.
      “Tần Huyên”, Triều Ca lẳng lặng liếc mắt nhìn Lục Húc Nghiên, “Chuyện này Hoắc Trạch hẳn cũng ràng, nếu như muốn biết có thể hỏi Hoắc Trạch”.
      Triều Ca giờ khắc này lòng đều đặt ở người Lộ Xa, đối với Lục Húc Nghiên muốn quá qua loa, cũng muốn quá tích cực, phương pháp duy nhất vẫn là đẩy ta ra ngoài tốt hơn.
      Về phần Hoắc Trạch, Hoắc Trạch chí ít lắng nghe Lục Húc Nghiên.
      Lục Húc Nghiên còn kịp hỏi kỹ, Đường Triều Ca qua ta xuống dưới cầu thang. Thời điểm Lộ Xa ngang chỗ Lục Húc Nghiên, cầm lấy áo âu phục cánh tay ta rồi nhàng vỗ vỗ lên vai Lục Húc Nghiên, “Đợi lát nữa muốn nơi nào, tự mình với tài xế ”.
      Lộ Xa , cũng cười đuổi theo Đường Triều Ca.
      Màn đêm thâm trầm, như là màu sắc quần áo Đường Triều Ca thường mặc, cũng là màu sắc Đường Triều Ca thích nhất, mà trong đêm tối yên tĩnh như vậy, như vậy đen thẳm, lại làm cho lòng người sinh ra mấy phần run rẩy, mấy phần căng thẳng.
      Lộ Xa cùng Đường Triều Ca cứ như vậy đối diện nhau, tựa hồ độ xem ai mở miệng trước.
      “Cậu cứ như vậy mà nhìn tôi đến tận bình minh chứ?”. Lộ Xa lên tiếng, mặt kia là vẻ u đạm khi nét vui dĩ nhiên xa, mang theo nhàn nhạt đơn, còn có tia xót xa.
      “Chuyện Lục Húc Nghiên tối qua, tôi có thể cho rằng ta tự nghĩ ra, có chừng mực, nhưng việc Tần Địch Phi ngày hôm nay, thế nào cũng phải cho tôi lời giải thích”.
      Ý cười khóe môi Lộ Xa xuất , đối với ánh mắt lạnh như băng kia của Đường Triều Ca, chút quen, “ chẳng qua chỉ là khuyên bảo Tần Địch Phi cái chuyện khổ sở vì tình của thư ký kia mà thôi, những chuyện khác cái gì cũng làm!”
      Triều Ca hừ , nếu như tình đều đơn giản như vậy là tốt rồi!
      “Lộ Xa, nên nhờ tới tôi từng tôi tới giới hạn. Tôi có thể mặc kệ dùng phương thức gì, thế nhưng thể làm tổn thương ấy!”. Triều Ca thanh rầu rĩ, “Tôi có thể giúp , cũng có thể lật đổ ”.
      Ánh mắt Lộ Xa bình yên rốt cục từng chút từng chút rút , “Tần Địch Phi cùng ấy ly hôn phải là điều cậu hy vọng sao? Khiến cho Tần Địch Phi ly hôn, phải là điều cậu luôn hy vọng sao? Tôi khi nào thương tổn Tống Dạ Huyền của cậu. Đường Triều Ca, vì đạt được mục đích, trực tiếp sử dụng thủ đoạn phải là nguyên tắc trước sau như của cậu sao? Cậu khi nào bắt đầu làm việc như vậy do dự rồi!”
      Triều Ca xoay người, đưa lưng về phía Lộ Xa, “Chuyện của tôi cùng ấy, tôi tự mình xử lý, mười phần trăm cổ phần Tống thị nằm trong tay , việc phải làm là tra cho ra tung tích ràng của ba mươi hai phần trăm cổ phần kia! Về phần Tần Địch Phi, tôi đích thân xử lý”.
      Suy nghĩ của Tống An Khang quả nhiên rất kín đáo, đem ba mươi bốn phần trăm cổ phần cho con trai Tống Dạ Nghiêu, để làm người thừa kế tiếp quản Tống thị, đồng thời lại đưa số còn lại ba mươi hai phần trăm cổ phần cho người khác, công khai thân phận của , tựa hồ là quyết định quái dị, thế nhưng nếu như đối mặt với cục diện bị thu mua, lại thể khiến cho người ta hao tổn phen tâm tư suy nghĩ.
      “Có thể là cho Tống Dạ Huyền ?”. Lộ Xa điều tra chuyện này mấy ngày nhưng vẫn là tư liệu tuyệt mật. Tòa nhà Tống thị ngoại trừ Tống Dạ Nghiêu có ai hiểu , mà Tống Dạ Nghiêu lại càng miệng kín như bưng.
      Đường Triều Ca lắc đầu, “ . ấy từ trước đến giờ chán gét nhất những phân tranh thương trường như thế này, làm sao có thể giữ số cổ phần này? Chuyện Tần Huyên, khiến người ta nghĩ là do Lăng Phong, chuyện này trước hết hãy thăm dò, cho dù Tống Dạ Nghiêu biết là cũng sao”.
      Lộ Xa đứng lẳng lặng lát. Tuy rằng Đường Triều Ca sai, thế nhưng mọi người cũng phải thay đổi. Mặc dù năm đó đơn thuần thẳng thắn như Tống Dạ Huyền nay phải cũng đem thân phận Tần Huyên giấu cho kỹ vậy sao?
      Nhưng thấy bộ dáng Đường Triều Ca mực tin tưởng, Lộ Xa biết, loại suy đoán thể ra chỉ có thể tìm chứng cứ.
      “Để Lăng Phong thăm dò chuyện này, làm chuyện bé xé ra to hay ?”
      Đường Triều Ca xoay người lại, liếc mắt nhìn Lộ Xa, “Con trai tôi, vẫn còn muốn hiểu thêm, để sau này cha con quen biết nhau…” .
      Mấy chữ cuối cùng, vì Đường Triều Ca bước xa dần, Lộ Xa nghe có chút ràng.
      Vẻn vẹn chỉ bằng ngày ra đời, liền nhận định thân phận Tần Huyên, có phải hay có chút vội vàng, có chút thực chân
      —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
      Dạ Huyền vốn là cảm mạo lại lần nữa, tối hôm qua lại là đêm ngủ ngon, sáng sớm Tống Dạ Nghiêu phát đúng, căn dặn uống thuốc xong, rồi tự mình đưa Tần Huyên học.
      Khi Tần Địch Phi gọi điện thoại đến, Dạ Huyền còn ở giường nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động vang lên ngớt, còn tưởng rằng là Tống Dạ Nghiêu, nhắm hai mắt nhận điện, mở miệng , “, em uống thuốc, tại nghỉ ngơi, có thể thương xót, đừng tiếp tục dằn vặt em?”
      Đầu bên kia điện thoại, Tần Địch Phi nặng nề trận, “Là , em cảm mạo?”
      Nghe giọng này, Dạ Huyền hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vội nhìn về phía điện thoại di động, lúc này mới ngượng ngùng , “Hừm, có chút, xin lỗi, em cho rằng lài trai em, ấy quan tâm quá đến mức muốn bệnh, từ trước đến giờ gọi điện như vậy chỉ có mình ấy, chuyện này Tần Huyên cũng biết”.
      Dạ Huyền quay về điện thoại, lòng giải thích hồi lâu, đầu bên kia điện thoại Tần Địch Phi có đáp lời . khỏi nhìn về phía điện thoại di động, vẫn hiển thị trò chuyện.
      “Tần Địch Phi, có nghe ?”
      “Ừ, cảm mạo khá hơn chút nào chưa?”. Giọng Tần Địch Phi mang theo tia mềm mại khác với trước kia, nghe tới như vậy dĩ nhiên hòa thuận, khiến cho lòng người thấy khoan khoái.
      Dạ Huyền xoa xoa mũi, “Tốt lắm rồi, hôm nay tìm em có việc gì?”
      “Vốn chuẩn bị muốn cùng em chuyện ly hôn, thế nhưng sức khỏe em tiện, vậy chờ em khỏe hơn chút rồi lại bàn ”.
      “Ách, làm sao mà hôm nay, phải xuất ngoại sao?”. Dạ Huyền xoa xoa huyệt thái dương, lẽ nào nhớ nhầm?
      thanh Tần Địch Phi cười nhàng truyền tới, “Xem ra cảm mạo làm em bị hồ đồ rồi, chiều hôm qua xác thực là chuẩn bị xuất ngoại, thế nhưng là tạm thời có số việc làm lỡ, liền để người khác , em tối qua còn gặp , quên chứ?”
      Có thể là do cảm mạo, đề phòng trong lòng người ta vốn thấp, Dạ Huyền nghe xong những lời này của Tần Địch Phi, dĩ nhiên có chút gì cảm thấy đây là khiêu khích, “Ừm, vậy ngày mai em đến tìm ”.
      Đầu bên kia điện thoại, Tần Địch Phi cũng đáp tiếng, “Được”.
      Ánh mắt Dạ Huyền lẳng lặng rơi vào bên góc cửa sổ, nhìn ánh mặt trời tia rồi lại tia từ rèm cửa sổ chiếu vuông góc vào trong phòng, ánh sáng êm dịu, khiến người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp an bình.
      Khi Tần Địch Phi muốn ngắt điện thoại, lại nghe được thanh của Dạ Huyền lần thứ hai vang lên, “Đúng rồi, Tần Địch Phi, biết Kevin tiên sinh sao?”
      “Em nhìn thấy ta?”
      Mặc dù tiếp xúc cùng Tần Địch Phi nhiều thế nhưng như vậy thấy phẫn nộ cùng cảm giác thù hằn khiến Tống Dạ Huyền khá là kinh ngạc. Trong ấn tượng của , Tần Địch Phi tuy rằng từ trước đến giờ bá đạo, thế nhưng là người làm việc, đều muốn để lại cho đối thủ con đường sống, vừa xem như là đồng tình, tiếp theo là tỏ ra mình là người hòa phóng.
      “Cũng tính là nhìn thấy, em luôn cảm thấy việc kia có chút quái dị, nhưng lại ra được bất thường ở chỗ nào?”. Dạ Huyền đem tóc cuốn vào đầu ngón tay, nằm ở giường, liền như vậy lẳng lặng cùng Tần Địch Phi việc ngày hôm trước gặp phải Lăng Phong.
      “Hay là có người giả mạo, cũng khó ”. Đầu bên kia điện thoại, thanh Tần Địch Phi nghe ra hỉ nộ.
      Dạ Huyền lập tức phản đối, “ , Tần Địch Phi, ta cũng coi như là duyệt qua vô số người hạng A, mà những người đó để lộ ra khí phách, tuyệt đối sai”. Dạ Huyền tới chỗ này, trong thanh lại thu lại, “Khi đó em cho rằng biết ta”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :