1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 65: Phụ nữ khi tức giận đều muốn rống lên
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Hôm nay Tần Huyên là do mình Triều Ca đón về. Tần Huyên vừa bước vào cửa, chuẩn bị ôm ấm mẹ mình, người nào đó thấy sắc vong nghĩa, lao về phía sau lưng thằng bé.
      Dạ Huyền vô cùng săn sóc, thay Triều Ca cởi áo khoác, lại từ nhà bếp bưng ra hoa quả rửa sạch, cùng người đàn ông nào đó bắt đầu gọt vỏ.
      “Mẹ! Tần Huyên giận!”
      Cùng lắm là học có ngày, tại sao ngày trước giờ thương cậu bé đến tận xương tủy, vậy mà giờ Tống Dạ Huyền coi cậu như khí!
      “Tần tiểu Huyên, con đứng đó cho mẹ”. Nghe thấy tiếng của cậu bé, Dạ Huyền trái lại vẻ mặt nghiêm nghị.
      Tần Huyên nghe vậy, lập tức hướng tới Triều Ca nháy mắt cầu cứu!
      Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Sáng sớm lúc học, còn phải như vậy a!
      Triều Ca thấy thế, vội ho , “Chuyện kia, qua lâu, hay là cho qua
      “Tần tiểu Huyên, con cho là như vậy sao?”. Dạ Huyền tiếp tục gọt vỏ táo.
      Cái gì cho là như vậy, cậu bé còn hiểu được chuyện gì xảy ra đây?
      Tần Huyên trưng ra bộ mặt phiền muộn, vội nhìn về phía Triều Ca. Triều Ca dựa vào sô pha, hai tay khoanh trước ngực, tay hướng lên khay trà thả chìa khóa!
      Tần Huyên tức ràng!
      Xong, Tống Dạ Huyền lại muốn tính toán cùng thằng bé chuyện rời nhà trốn chơi rồi!
      “Mẹ, con sai rồi!” Tần Huyên như con gà con nhìn thấy gạo cứ như thế cúi đầu.
      thực tế, ngày đó thằng bé trải qua cũng được tốt lắm. Lúc ra đến cửa chơi, quên mang điện thoại di động, bắt xe taxi đến đây, nhưng vừa vặn phát Triều Ca ở nhà. Thằng bé lại có chìa khóa, chỉ có thể ở ngoài cửa, phía sau cây đại thụ chờ. Vốn định cho Tống Dạ Huyền niềm vui bất ngờ, nhưng là chờ có hơi lâu thành ra lăn ra đó ngủ.
      Mà sau đó nếu phải Dạ Huyền cùng Triều Ca, mấy người làm ầm ĩ đánh thức nó dậy, cậu bé cũng biết có nhiều người tìm mình như vậy.
      Tống Dạ Huyền tiếp tục gọt táo, làm bộ nghe.
      Tần Huyên lại hướng Triều Ca nháy mắt, Triều Ca lại ho khan “Hay là, để Tần Huyên làm bài tập
      “Con sai ở chỗ nào?”, Dạ Huyền đem trái táo gọt xong đưa cho Triều Ca, thả con dao gọt hoa quả xuống.
      Trong lòng Tần Huyên rất thoải mái nhưng lại phải nhịn xuống.
      “Con nên tự ý chạy lung tung”
      “Còn gì nữa ?”
      “Con cho mẹ biết”
      “Còn gì nữa?”
      “Mẹ, cuối cùng mẹ muốn thế nào?”. Tần Huyên cũng nhịn được nữa. Trước đây, Tống Dạ Huyền chuyện với cậu bé như vậy.
      “Con cho rằng mẹ trách con là đúng?” Dạ Huyền vốn định mượn cơ hội này chuyện với Tần Huyên, sau đó bọn họ có thể ở nơi này. Mà cũng chuẩn bị ra ngoài làm, đến thời điểm nếu như còn ai đưa đón thằng bé, muốn mình nó về nhà cẩn thận.
      “Mẹ, mẹ thay đổi rồi!” Tần Huyên giận đùng đùng câu tiếp theo, cầm túi sách chạy lên lầu.
      Dạ Huyền muốn đuổi theo, rồi lại ngồi trở lại, tỏ ra có chút mệt mỏi “Em thay đổi sao?”
      có chuyện gì đâu, em ở đây, chuyện với thằng bé”. Dạ Huyền có thể cũng nhận thấy được tâm tình biến hóa của Tần Huyên, nhưng vẫn là chú ý tới Tần Huyên lúc chuyện thỉnh thoảng hướng sang nhìn .
      Khi Triều Ca ngõ cửa vào, Tần Huyên ngồi ở bàn học của mình lau nước mắt.
      “Nam tử hán đại trượng phu, có thế mà cũng khóc” Triều Ca tựa bên cạnh thằng bé.
      “Chú thắng!” Tần Huyên nhìn thấy đến, nhịn được khóc càng thương tâm. Vốn cho rằng có thêm Triều Ca đối với nó cũng là gì cả, ai biết phía sau núi nổi lửa, mẹ bị lừa chạy mất!
      “Tần Huyên, mẹ cháu quyết định làm, vì vậy khả năng có cách nào đưa đón cháu. Vốn là ngày hôm nay muốn nhắc nhở cháu sau này chính mình phải về nhà, đường phải cẩn thận”
      “Mẹ cháu muốn làm?” Tần Huyên có chút , bọn họ phải quá tốt sao, Tống Dạ Huyền tại sao muốn làm?
      Triều Ca nhíu mày “Phụ nữ đều muốn gầm lên, đặc biệt là khi tính tình tốt, hiểu ?” Triều Ca , ở bàn sách của Tần Huyên thả xuống quả táo.
      Tần Huyên nhìn quả táo kia chút, nhìn ra gian phòng người nào đó vừa , cậu bé đột nhiên cảm giác thấy Triều Ca là hư : xấu xa!

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 66: Các người điên hết cả rồi!
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Dạ Huyền biết Triều Ca cùng Tần Huyên chuyện gì nhưng lúc ăn cơm tối,Tần Huyên lại bắt đầu hoạt bát, lại bắt đầu ngừng đùa giỡn trước mặt .
      Dạ Huyền gần như choáng váng đầu óc “Đường Triều Ca có cho con trai em uống cái gì lạ chứ!”
      Cứ tiếp tục như thế này, hôn mê được mất!
      có, chỉ cho thằng bé quả táo!”. Triều Ca bận bịu với đống giấy tờ trong phòng, nghe thấy tiếng của , thể ngừng lại ứng phó.
      “Vậy tại sao thằng bé vẫn ở trước mặt em chạy loạn lên như con ruồi vậy!”. Dạ Huyền hận thể đem vợt đập chết con ruồi Tần Huyên kia , đúng là đồ giày thối, đến cùng cũng chỉ là ăn quả táo mà thành ra như vậy!
      Tần Huyên lau lau miệng “Mẹ, con là muốn làm cho mẹ chú ý!”
      Dạ Huyền vô lực bóp trán “Mẹ lúc nào chú ý con!”
      “Lúc đó mẹ ôm con!”. Tần Huyên lý. Thằng bé cảm thấy gần đây địa vị của mình bị uy hiếp. ra cũng phải là Dạ Huyền ôm nó, mà là ôm Triều Ca càng ngày càng nhiều.
      Đừng tưởng rằng thằng bé biết hai người bọn họ nghĩ gì!
      “Cho con mười giây đồng hồ, nếu như con còn lên phòng nghỉ ngơi, mẹ đảm bảo cho con vào lãnh cung ngay từ bây giờ”.
      Tần Huyên đứng lì đối diện với ba giây đồng hồ, cuối cùng vẫn đành ảo não bò lên phòng.
      Chuyện này xảy ra sau sáng ngày thứ hai, khi Tống Dạ Nghiêu đến nhà trẻ giúp thằng bé xin nghỉ để trở về Tống gia, nó chút do dự theo Tống Dạ Nghiêu lên xe.
      Tần Huyên quyết định cho Tống Dạ Huyền nhận ra tầm quan trọng của mình!
      Thời điểm Dạ Huyền nhận điện thoại của Tống Dạ Nghiêu là gần buổi trưa.
      , tại sao lại gọi điện cho em vào lúc này”. Tuy rằng gần đây việc trở nên ầm ĩ huyên náo, Tống Dạ Nghiêu cũng thường xuyên gọi điện thoại cho , hy vọng trở về nhưng mỗi lần đều là cãi nhau trận, cũng có kết quả gì hơn.
      “Buổi tối Tần gia có dạ tiệc từ thiện, em cùng Tần Địch Phi hãy đến tham gia ”. Ngữ khí của Tống Dạ Nghiêu ở đầu dây bên kia cho từ chối.
      Dạ Huyền bật cười “, điên rồi sao, em cùng ta ầm ĩ như vậy, còn cùng nhau tham dự tiệc rượu, muốn người ngoài nghĩ như thế nào?”
      Mấu chốt chính là, Triều Ca mà biết nhất định chém chết !
      “Em có biết , bởi vì chuyện của hai người các người, cổ phiếu hai nhà Tần thị cùngTống thị đồng loạt rớt giá. Nếu có người thừa cơ hội này thu mua, tâm huyết của các bậc cha chú liền bị hủy hoại trong vòng ngày”.
      Dạ Huyền kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc nhiều, trong sân vẫn còn dấu vết của bánh xe hơi, đó là do sáng sớm nay Triều Ca lưu lại “Chuyện này cùng em có quan hệ gì, đây hẳn là việc của các người cần quan tâm, phải việc của em”.
      Nếu như vì chuyện hay làm cho cổ phiếu rớt giá, Tần Địch Phi náo loạn năm năm, tại sao cổ phiếu Tần thị còn chưa hạ đến cực hạn !
      “Tần Huyên ở chỗ , em cảm thấy có quan hệ ?”. Gần đây có nhiều việc làm cho Tống Dạ Nghiêu tức giận, khách khí lên tiếng.
      “Tống Dạ Nghiêu, muốn dùng Tần Huyên uy hiếp em!”. Tống Dạ Huyền hận thể chửi cho trận.
      “Vậy sao, cho em thời gian tiếng để cân nhắc, sau tiếng, có xe đến đón em. Nếu như buổi tối em xuất cùng ta, liền đem Tần Huyên ra nước ngoài! Để cho em cả đời này cũng thể nhìn thấy nó!”
      “Điên rồi, điên rồi! các người điên hết cả rồi!”. Dạ Huyền lại lại vòng quanh phòng “ trả lại Tần Huyên cho em!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 67: Lời mời của , em sao dám từ chối?
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Tống Dạ Nghiêu cúp điện thoại của , gọi lại cũng bắt máy, làm cho Tống Dạ Huyền nôn nóng đến sắp phát điên lên.
      Gọi cho Triều Ca cũng được, chỉ có thể gọi cho Mặc Nhiễm.
      “Nhiễm Nhiễm, Tống Dạ Nghiêu đón Tần Huyên rồi, ta muốn tớ tham dự dạ tiệc từ thiện cùng Tần Địch Phi tối nay”. Dạ Huyền nhịn được nghẹn ngào thốt lên “Tớ cũng gọi được cho Triều Ca”.
      “Cái gì?!! ta điên rồi phải ”. Mặc Nhiễm nghe đến đó cũng thấy khiếp sợ. Hành động này của Tống Dạ Nghiêu đơn giản là làm cho Tống Dạ Huyền cùng Tần Địch Phi tái hợp “Vậy cậu định làm như thế nào?”
      Điện thoại của Triều Ca gọi được hiểu , là do Triều Ca có vụ án vô cùng quan trọng mở phiên tòa vào chiều nay, buổi trưa có thể xã giao.
      Dạ Huyền lau nước mắt mặt “Nhiễm Nhiễm, cậu nghe tớ , Tống Dạ Nghiêu khẳng định có thời gian mang Tần Huyên chơi, đoán chừng hơn nửa là giữ Tần Huyên ở nhà, cậu tới nhà tớ, tìm dì Hoa, tình cho dì, sau đó nhờ dì hỗ trợ đem Tần Huyên ”.
      “Vậy cậu làm thế nào?”
      “Tớ muốn đến tiệc rượu”. Nếu như Mặc Nhiễm kịp, như vậy có thể đường chạy mất. Vạn nhất việc thành, cố gắng tránh cho Tần Địch Phi cùng chỗ….
      Mặc Nhiễm suy nghĩ chút, tạm thời đây là biện pháp tốt nhất.
      “Cậu cũng nên cho Triều Ca ”.
      cần, Nhiễm Nhiễm, cậu cũng nhận được thư mời, huống chi là Triều Ca”. Hơn nữa thêm người biết là thêm phần phiền muộn.
      Nhiễm Nhiễm luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng có lẽ là do nghĩ quá nhiều, cũng là lưu tâm “Dạ Huyền, cậu phải cẩn thận đấy”.
      Dạ Huyền vừa ngắt, điện thoại di động của Mặc Nhiễm lại vang lên.
      “Dạ Nghiêu?” nhìn thấy là điện thoại của Tống Dạ Nghiêu, Mặc Nhiễm giật mình cái.
      “Ừm, là , buổi tối em có rảnh ?” giọng của Tống Dạ Nghiêu vô cùng bình thường.
      Mặc Nhiễm thu lại tâm tư, vội cười đáp lại “Chẳng lẽ muốn mời em ăn cơm?”
      Đầu kia Tống Dạ Nghiêu nở nụ cười “Chuyện lần trước của Tần Huyên, cảm ơn giúp đỡ của em, nhưng còn việc muốn nhờ em giúp, buổi tối có dự buổi dạ tiệc từ thiện, muốn nhờ em làm bạn của
      Ngữ khí của Tống Dạ Nghiêu vô cùng thành khẩn, vẻ mặt của Nhâm Nhiễm giờ phút này lại hết sức tự nhiên.
      “Lời mời của , em sao dám từ chối?”. Lần này Tống Dạ Nghiêu mời, Mặc Nhiễm biết là hay giả, thế nhưng lại là cơ hội cực kỳ tốt. Nếu như có thể lợi dụng lời mời này, đem Tần Huyên ra sớm chút, như vậy…
      Tống Dạ Nghiêu cười cực kỳ hài lòng “Tốt lắm, chuẩn bị lễ phục cho em, muốn đón em ?”
      Tay phải cầm bút củavMặc Nhiễm nhàng di chuyển “Lần đầu tiên cùng dự tiệc như thế này, em nghĩ nên tự mình chọn lễ phục, ngại cùng em chứ?”
      vinh hạnh, chờ mười phút ”.
      Bỏ điện thoại xuống chưa tới mười phút, xe của Tống Dạ Nghiêu tới đỗ dưới văn phòng luật sư, Mặc Nhiễm lên xe mới phát , chỉ có mình Tống Dạ Nghiêu.
      Tần Huyên đâu!!!
      “Sao vậy, em tìm cái gì?”. Tống Dạ Nghiêu nhìn lên xe, vuốt cằm, tựa hồ như suy tư điều gì.
      “Haha, chỉ là thấy tự mình lái xe đến đây, làm cho em có cảm giác được sủng ái mà lo sợ”.
      “Em quá khách khí rồi” Tống Dạ Nghiêu nở nụ cười “Đúng rồi, vừa nhớ tới có văn kiện để quên ở nhà, chúng ta về Tống gia chuyến, sau đó hãy chọn lễ phục được ”.
      Sắc mặt Mặc Nhiễm nhất thời trắng xanh…………

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 68: Tôi hận !
      Edit: Light

      Beta: Rika
      Triều Ca đến tòa án, vừa mở điện thoại di động ra, liền thấy Lộ Xa gọi tới.
      đúng giờ!”. Vận may tốt như vậy, có thể cân nhắc mua vé số được rồi.
      Lộ Xa gấp gáp như vậy, ràng là ta vẫn luôn trực gọi điện thoại cho .
      “Cậu nghe xong chuyện tôi , tốt nhất nên giữ tâm trạng như vậy!”
      Triều Ca nheo mắt “Dạ Huyền xảy ra chuyện?”
      Lộ Xa hừ “Gần đây cổ phiếu hai nhà Tần-Tống giảm mạnh, Tống Dạ Nghiêu rất sốt ruột. Nghe sáng nay ta đem Tần Huyên rời khỏi trường học. Buổi tối Tần Địch Phi còn muốn tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện.”
      Triều Ca nghe xong “Em hiểu, lát nữa liên lạc lại với ”.
      Lại là Tần Huyên!!!
      Triều Ca mở tin nhắn điện thoại di động ra, từng cái từng cái trôi tìm được của Tống Dạ Huyền, trong lòng buồn bực, trực tiếp gọi cho .
      “Dạ Huyền, giờ em ở đâu?”. Điện thoại vừa chuyển tới, Triều Ca liền nhịn được mà hỏi.
      Lúc này Dạ Huyền thay quần áo, ngồi trong xe hướng tới công ty của Tần Địch Phi “Triều Ca, em định gọi cho , hôm nay em hẹn Nhiễm Nhiễm ăn tối, sau đó xem phim, buổi tối đón Tần Huyên cùng, có lẽ về”.
      Trong điện thoại Triều Ca nhàng cười hai tiếng “ sớm về sớm, đường nhớ cẩn thận”.
      “Vâng, em còn có việc, cúp máy trước đây”. Dạ Huyền có chút chột dạ, luôn cảm thấy Triều Ca hình như biết được điều gì đó.
      Cúp điện thoại, Triều Ca mặt gọi điện thoại, mặt khác tới gara để xe “Hoa Nhất Hạ, tôi có thư mời dự dạ tiệc của Tần Địch Phi tối nay chứ, sau khi tìm được lập tức đưa đến cho tôi!”
      Lái xe cho Dạ Huyền chính là tài xế của Tống gia, khi xe đến gần công ty của Tần Địch Phi, Dạ Huyền mới gọi điện cho ta, nhưng mà mấy lần gọi tới đều có ai bắt máy.
      “Tiểu thư, có muốn tôi xem xét tình hình thế nào ?”. Nhìn bộ dạng ảo não của Tống Dạ Huyền, tài xế vội hỏi.
      cần, vẫn là tôi hơn”. Sợ rằng Tần Địch Phi sớm biết đến, mặt Dạ Huyền nổi lên tia lạnh lẽo, hận nhất là bị người khác toan tính, nhưng nghĩ tới lần này lại là Tống Dạ Nghiêu.
      Tần Địch Phi bận hay giả khó mà cho được, thế nhưng nếu lên, e rằng lại xảy ra chuyện gì hay.
      Bên ngoài tuyết rơi, tài xế muốn che ô cho , lại bị từ chối “ lâu tôi được dưới trời tuyết rơi như vậy rồi, cứ ở trong xe đợi tôi”.
      đám người tòa nhà chính đều là người của Tần gia, Dạ Huyền vừa mới bước qua đại sảnh, liền gây được chú ý cho bọn họ.
      “Tổng giám đốc ở trong văn phòng, bà có cần…” .
      cần, tự tôi tìm ta”. Dạ Huyền từ chối ý tốt của người đó, đến là để nhờ vả Tần Địch Phi, khoa trương hồi, trái lại có thể khiến Tần Địch Phi vui.
      Dạ Huyền hướng thang máy tới.
      Lúc muốn vào, điện thoại di động trong túi bỗng vang lên, vội lấy ra nhìn, có chút kinh hỉ “Nhiễm Nhiễm!”
      “Dạ Huyền, là ”. Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh lạnh như băng của Dạ Nghiêu.
      Sắc mặt Tống Dạ Huyền trắng xanh “ đem Nhiễm Nhiễm đâu rồi?”
      ta tại ở cùng Tần Huyên, em tốt nhất nên nghe lời của , đừng có giở trò. Tống Dạ Huyền, ruột của em. hại em”.
      Nước mắt Dạ Huyền thiếu chút nữa rơi xuống “Tống Dạ Nghiêu, nhớ cho kĩ, tôi hận , lần này tôi hận !”. Dạ Huyền , trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay tắt máy!

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 69: Em phải thuộc về tôi sao?
      Edit: Light
      Beta: Rika
      Trong thang máy, Dạ Huyền dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, vào lúc này thể mềm yếu. tuyệt đối muốn ly hôn với Tần Địch Phi. Đợi sau khi cứu Nhiễm Nhiễm cùng Tần Huyên ra, muốn rời xa cái gia đình này, rời xa cái thành phố này!
      Dạ Huyền tới trước cửa phòng làm việc của Tần Địch Phi vừa lúc hù cho Lâm Duy sợ đến sững sờ.
      “Phu nhân, sao bà lại tới chỗ này?”
      “Tại sao tôi lại thể tới đây?”. Dạ Huyền dứt khoát ngắt lời ta. Thời nay là đáng ngạc nhiên, xuất bên ngoài phòng làm việc của Tần Địch Phi, người ta dùng hai chữ “tại sao” để dò hỏi .
      Lâm Duy cũng biết mình chuyện quá xúc động, vội cúi đầu “Xin lỗi, tôi lập tức thông báo với tổng giám đốc”.
      cần, tôi tự được rồi!”. Dạ Huyền hơi mất kiên nhẫn hướng văn phòng Tần Địch Phi tới.
      “Nhưng mà…..”. Sắc mặt Lâm Duy khó coi bám theo sau Tống Dạ Huyền, muốn ngăn cản .
      Tống Dạ Huyền tiến thêm vài bước tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Tần Địch Phi, hung hăng liếc ta cái, Lâm Duy còn cách nào khác là nuốt lời muốn trở lại. Lúc này Tống Dạ Huyền mới đẩy cửa văn phòng Tần Địch Phi ra.
      Văn phòng của Tần Địch Phi chia làm hai gian trong ngoài. Bên ngoài là phòng làm việc, mà bên trong lại là phòng tạm nghỉ ngơi. Dạ Huyền đẩy cửa phòng làm việc ra, liếc mắt liền thấy đất tán loạn quần áo.
      Dạ Huyền nhịn xuống đáy lòng cỗ chua chát này “Đây chính là điều mà muốn sao?”
      Lâm Duy cúi đầu .
      Nghe được thanh quen thuộc, Tần Địch Phi lập tức kịp mặc quần áo, từ bên trong ra, nhìn thấy Dạ Huyền, cũng sửng sốt lát.
      Ngày thường, Tống Dạ Huyền xõa mái tóc dài, trang phục cũng vô cùng nhàn nhã, mà hôm nay, cả mái tóc dài được bới gọn lên đỉnh đầu. Tóc của rất đen, đầu còn gắn chiếc vòng đính kim cương, càng nhìn càng thấy tinh sảo đẹp mắt. thân váy trắng nạm kim cương, chân váy quét dài đến mặt đất, vai còn có tấm áo choàng dạ màu chàm. Ngày thường mặt là nét thanh đạm, hôm nay cũng được trang điểm tinh tế.
      “Xem ra tôi đến phải lúc!”. Tống Dạ Huyền cắn răng. Nếu như ngày trước gặp phải tình huống như vậy, sớm rời , thế nhưng ngày hôm nay thể. Vì Tần Huyên, phải nhịn xuống.
      Tần Địch Phi nở nụ cười “Lâm Duy, trước tiên dẫn phu nhân nghỉ ngơi mười phút. Bảo người đến chỗ tôi dọn dẹp chút”.
      là thú vị! Tống Dạ Huyền chủ động tìm tới, nhìn thấy cảnh như vậy dĩ nhiên hề rời .
      Dạ Huyền cắn răng, vẫn là theo Lâm Duy rời .
      Mười phút sau, Tần Địch Phi đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào, đoạn mang cho cốc nước ấm.
      “Xem ra, em còn nhớ quay về”. Tối hôm nay có buổi từ thiện, còn tưởng rằng quên.
      “Vậy phải xem có ai có thể ngồi được vào chỗ của tôi ?”. Dạ Huyền mím môi, nhìn bộ dạng quần áo chỉnh tề, cảm thấy dạ dày chua xót.
      Tần Địch Phi tiến tới, tay nâng cằm của lên, đáy mắt tràn ngập vẻ tươi cười, ghé sát tai , nhàng “Chỉ cần em muốn, chỉ cần em đồng ý, tất cả đều thuộc về em”.
      “Tống Dạ Huyền tôi có bệnh thích sạch !”. Dạ Huyền gạt tay của ra.
      vừa mới rửa xong” Tần Địch Phi lần thứ hai nắm lấy cằm “Tống Dạ Huyền, em sợ tôi cùng người phụ nữ khác ngồi vào vị trí của em sao?”
      Cả người Dạ Huyền ngẩn ra, đối diện ánh mắt của Tần Địch Phi “Cả thể xác và tinh thần đều thuộc về , cùng nhau thỏa mãn như vậy, Tần Địch Phi, tôi thấy đáng thương! ”
      Tần Địch Phi đáy mắt ánh lên nụ cười “Từ nay thuộc về tôi, thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :