1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 55: nên nhắc lại quá khứ
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Lục Húc Nghiên bị chọc tức tới mức đỏ bừng cả mặt, thế nhưng ta có cách nào lại Tần Huyên. ta cũng thể cãi nhau cùng với thằng bé năm tuổi.
      “Tần Huyên, bác sĩ còn gì nữa ?” Triều Ca nhìn lớn cãi nhau, liền ở bên lên tiếng dò hỏi.
      Tần Huyên , chính là chồng của mẹ nó, câu này, nghe dễ chịu.
      “Bác sĩ để mẹ cháu nghỉ ngơi chút là sao, cái này đều là do bệnh cũ khi còn trẻ tái phát, nghỉ ngơi chút là ổn rồi”. Tần Huyên liếc mắt nhìn Dạ Huyền mê man, vô cùng cẩn thận dùng ống tay áo lau vệt nước mắt chưa khô . “Chú Triều Ca, cháu gọi chú là chú, là bởi vì mẹ rất quan tâm chú, cháu hy vọng chú đừng bắt nạt mẹ cháu”.
      Tần Huyên , trong giọng cũng có mấy phần nghẹn ngào.
      Bệnh cũ tái phát?
      Triều Ca ôm Dạ Huyền vào trong phòng của , thay đắp chăn lên, giành lấy khăn lông còn ấm trong tay Tần Huyên, tự mình thay lau mặt.
      “Cháu gọi điện thoại cho cậu cháu, rằng mẹ tìm thấy cháu rồi!”. Triều Ca quyết định đuổi thằng bé . cũng với bố thằng bé, trước đó điều tra thân thế Tần Huyên, chỉ cho phép Tần Huyên có mẹ, có cậu!
      Tần Huyên nhéo nhéo mũi “ được, có người ngoài ở đây, cháu muốn gọi điện thoại”.
      Tần Huyên cũng quên dưới lầu còn có Lục Húc Nghiên.
      Hừ, người đàn bà xấu xa, hết lần này đến lần khác chọc giận mẹ đáng thương của cậu.
      “Nghe lời , cậu của cháu lo lắng!” Triều Ca đương nhiên gọi điện thoại, Dạ Huyền còn chưa tỉnh lại, người duy nhất thích hợp gọi điện thoại chính là Tần Huyên!
      gọi, cháu rất ghét người phụ nữ kia!”. Tần Huyên khăng khăng, hừ, nếu như Triều Ca đuổi người đàn bà dưới lầu kia , cho dù chú có đáng hơn cả Ultraman, cháu cũng nghe lời chú đâu!
      “Cháu…”. Triều Ca liếc mắt nhìn Dạ Huyền còn mê man, nhìn Tần Huyên như muốn ăn tươi nuốt sống, Tần Huyên bướng bỉnh, nhất định là di truyền từ Tống Dạ Huyền “Đem điện thoại di động lại cho chú”.
      Tần Huyên lập tức giúp Triều Ca bấm số điện thoại của Tần Địch Phi, sau đó đưa cho Triều Ca, mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
      Chú có bản lĩnh !
      Triều Ca nhìn điện thoại được chuyển qua, lập tức bỏ xuống, còn chưa biết số chuyện, còn chưa đến lúc trực tiếp tuyên chiến với Tần Địch Phi!
      “Tiểu tử thối, để mẹ cháu tỉnh lại, xem có đánh cháu !”. Cuối cùng Triều Ca vẫn là cầm điện thoại di động của Dạ Huyền lên, bấm số của Mặc Nhiễm.
      Tần Địch Phi cùng Mặc Nhiễm, còn có Tống Dạ Nghiêu đều tụ tập ở Tống gia, Mặc Nhiễm nhìn thấy số của Dạ Huyền gọi tới, vội sang bên nhận điện thoại.
      “Tôi là Triều Ca”. Thẳng thắn mà , muốn Dạ Huyền ở bên cạnh mình thời gian, thể chờ đợi để tìm ra đoạn quá khứ mà vất vả che giấu nữa rồi!
      “Dạ Huyền đâu?”. Nghe được giọng của Triều Ca, Mặc Nhiễm vội ra xa hai người kia chút, vào lúc này, ngàn vạn lần thể để xảy ra cố gì nữa!
      ấy có chuyện gì, Tần Huyên cũng ở chỗ của tôi, với bọn họ !” Triều Ca vừa muốn bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên lại hỏi câu “Mặc Nhiễm, tóm lại ấy từng xảy ra chuyện gì, tại sao lại ngất xỉu?
      Trẻ dù sao chuyện cũng ràng, Mặc Nhiễm nếu dám quay lưng với Tần Địch Phi giúp Dạ Huyền tìm luật sư ly hôn, quan hệ của hai người hẳn là xấu.
      Mặc Nhiễm giờ mới hiểu tại sao cú điện thoại này lại là Triều Ca gọi tới, thở dài “ có chuyện gì, chuyện này Tần Huyên cũng biết, chính là tâm tình thể bị kích động, khi tỉnh lại quên mất số chuyện. Triều Ca, quá khứ đối với ấy quá đau khổ, xin , nên gợi lại những chuyện trước kia!”
      Đây là những lời cuối cùng có thể khuyên nhủ cùng chúc phúc!
      Nếu như Dạ Huyền còn ta, chỉ cần hai người giữ vững niềm tin, hẳn là thể cùng nhau!

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 56: Tống Dạ Huyền đúng là điều kì diệu.
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Khi Triều Ca cúp điện thoại liền thấy Tần Huyên nhìn .
      “Cháu nhìn chú làm gì vậy?”. Triều Ca có chút khó hiểu.
      Tần Huyên sờ sờ mũi “Chú bây giờ đuổi người phụ nữ kia , đợi lát nữa chừng mẹ cháu tỉnh dậy, khi chúng ta xác định người phụ nữ kia có xuất , mẹ cảm thấy đau khổ nữa”.
      Sau khi bọn họ tranh cãi hồi về chuyện lúc nãy, Tống Dạ Huyền cũng nhớ !
      Triều Ca nhìn về phía Tần Huyên cười, rồi xoa xoa đầu thằng bé, duỗi thẳng ngón tay của mình “Hai chúng ta cùng có chung bí mật? ”
      Tần Huyên cùng tranh luận, lúc này mới nở nụ cười “Mau mau , mẹ cháu sắp tỉnh lại rồi”.
      Triều Ca gật gật đầu, lại quay đầu liếc nhìn Tống Dạ Huyền giường, lúc này mới đứng dậy rời .
      Nhìn Triều Ca xuống lầu, Lục Húc Nghiên lúc này mới yên lòng.
      “Húc Nghiên, trời cũng còn sớm, nên về ”. Triều Ca cũng hề xuống dưới, chỉ là đứng ở cầu thang vọng xuống.
      Trong giọng của mang theo loại mệnh lệnh nào đó cho phép từ chối.
      “Nhưng mà, vết thương người , bác sĩ là còn phải…”. Lục Húc Nghiên có chút bất mãn, ràng vừa rồi Triều Ca vẫn còn trông rất tức giận, mà tại lại dịu dàng thong thả như vậy, Tống Dạ Huyền đúng là kì diệu!
      cần lo lắng, hãy quên việc đến chỗ tôi hôm nay , tôi càng muốn bất kì ai nhắc đến chuyện này, tôi như vậy, hiểu ?”. Triều Ca trực tiếp cắt ngang lời Lục Húc Nghiên, ánh mắt dừng lại quần áo mặc của ta “Quần áo mặc người, cũng mang theo luôn !”
      phải xóa bỏ tất cả vết tích, tất cả những gì tốt đối với Tống Dạ Huyền!
      “Triều Ca, làm sao có thể làm ra như vậy!”. Lục Húc Nghiên như sắp khóc, ràng chính dẫn kiểm tra vết thương, cũng là cho ở lại, nhưng vì cái gì Tống Dạ Huyền vừa tới, tất cả mọi chuyện đều thay đổi!
      ràng ta gả cho người khác, cùng người khác sinh con, tại sao Triều Ca vẫn thể từ bỏ ta, năm năm trước là vậy, năm năm sau vẫn vậy!
      Tống Dạ Huyền, Tống Dạ Huyền, thực hận người phụ nữ này đến chết!
      “Tôi cho năm phút”. Triều Ca xoay cổ tay lên xem, thèm để ý đến vẻ mặt Lục Húc Nghiên lúc này. hiểu tâm tư Lục Húc Nghiên, chỉ là trong lòng hề có tồn tại của ta.
      Chỉ có duy nhất Tống Dạ Huyền!
      Cho dù ngày hôm nay muốn giữ Lục Húc Nghiên ở lại, nhưng khi Tống Dạ Huyền xuất , lại càng muốn nhìn có thể vì mà ghen tuông chút, lại muốn nhìn thấu suy nghĩ tận đáy lòng của .
      Chỉ là như vậy thôi!
      Trước đây Lộ Xa làm việc từ thủ đoạn nào, cảm thấy vậy, tại cũng cảm thấy như vậy. Vốn dĩ có thể hoàn thành cách nhanh chóng dễ dàng, đạt được mục đích, tại sao lại làm?
      Lục Húc Ngiên ra sao, đó phải là việc quan tâm.
      Nhưng còn Tần Huyên, Triều Ca nghĩ tới đây, đáy lòng khỏi lo lắng!
      “Triều Ca!”
      …..”. Triều Ca buồn nhấc mi, ánh mắt tập trung nơi cổ tay, trầm giọng ra lệnh!
      Lục Húc Nghiên tức giận hung hăng giậm chân, sợ Lộ Xa, lại càng sợ Triều Ca hơn. Tuy rằng trước mặt người đàn ông này hầu như vấn là chuyện trò vui vẻ, nhưng là có ai biết được dưới lớp mặt nạ này con người tàn nhẫn!
      “Được, em !”. Lục Húc Nghiên giật phắt đồ ghế sa-lông lên, lại nhìn lên cầu thang cái, lúc này mới xoay người chạy ra ngoài.
      Nghe được tiếng đóng cửa ở bên ngoài, lúc này Tần Huyên mới yên lòng, cậu bé lôi kéo tay Dạ Huyền “Mẹ, mẹ mau tỉnh lại , những việc tốt đều qua rồi, hãy quên hết !”
      Lúc Triều Ca vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 57: Em như vậy khiến rất khổ sở!
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Triều Ca sờ sờ đầu của thằng bé, đưa cho nó chiếc chìa khóa.
      Tần Huyên nhìn thấy chìa khóa, đáy mắt tràn ra niềm vui sướng, tuy nhiên ở bên ngoài lại cứ giả bộ biết “Đây là cái gì?”
      “Sau này muốn tới đây, cứ tự mình mở cửa mà vào”. Triều Ca đưa tay lấy xuống mảnh lá khô quần áo Tần Huyên.
      Tần Huyên sờ sờ mũi “Cháu cho rằng tối nay mẹ tới đây”.
      Thằng bé chẳng phải thích khí trong nhà như vậy sao, thích được mẹ mãi mãi có thể ôn nhu như vậy, càng thích có hai người đưa học mỗi ngày.
      Triều Ca đáp lời thằng bé “Tần Huyên, cháu nghỉ trước , mẹ cháu ở đây có chú lo”.
      Tần Huyên nhìn Triều Ca cái, lại nhìn Tống Dạ Huyền còn ngủ say, cuối cùng vẫn đành rầu rĩ ra ngoài.
      Triều Ca nhìn thằng bé ra khỏi phòng, lại chạy tới khóa cửa lại.
      Ánh đèn màu da cam ở đầu giường tỏa ra ánh sáng duy nhất trong đêm tối, Triều Ca ngồi trở lại bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn dáng vẻ ngủ say của .
      Rất hiếm khi có thể nhìn thấy yên tĩnh như vậy. Khi còn học đại học tuy rằng thông minh nhưng cũng vô cùng ham chơi, nếu phải vẫn thường nhờ Lộ Xa dùng mọi cách ép buộc có lẽ kẻ này trốn học thành nghiện mất!
      Khi đó rất đáng , chỉ cần mỗi lần gây rối, chủ động tới bên ngoan ngoãn chịu sai bảo, cầu xin tha thức, nhưng bây giờ sao?
      Nhớ tới dáng vẻ khi nãy ở dưới lầu của , loại cảm giác đó, giống như là đem trứng gà nắm trong tay, biết ràng có thể bóp nát, nhưng lại cách nào ra tay…
      Tay Triều Ca tự chủ mơn trớn hàng mi dài, tới đôi mắt, lại lần xuống đôi môi của , rồi lướt qua gò má, lùa vào trong mái tóc…
      muốn thu tay về lại chạm phải nơi mềm mại, Triều Ca trong lòng hoảng sợ, lại đưa tay lên xoa đầu , đầu quả nhiên vẫn còn vết tích để lại!
      được sờ lung tung, chỗ đó là vết sẹo!”. Mặc dù ngủ say, nhưng bị sờ tới sờ lui như vậy, muốn ngủ cũng khó khăn!
      xảy ra chuyện gì?”. Triều Ca thấy tỉnh lại, vội tiến tới.
      Dạ Huyền xoa xoa huyệt thái dương, gắng gượng muốn ngồi dậy khỏi giường “Cứ cho là bị người đánh , việc khi đó như thế nào em quên, giống như chuyện vừa nãy, em cũng nhớ !”
      Triều Ca vội dìu “Bị ai đánh, Tống Dạ Huyền, cho cùng tại sao em lại tự mình dằn vặt thành ra bộ dáng như thế này?”
      sớm quên rồi”. Dạ Huyền mỉm cười “Tần Huyên có tìm tới đây chứ?”
      ở đây, chính lại nằm giường, hẳn là Tần Huyên tìm tới rồi.
      “Em còn nhớ cái gì nữa?”. Triều Ca nhìn thấy cười, mặt hàn ý lại càng sâu.
      “Em cãi nhau với Tần Địch Phi, sau đó khi tỉnh lại phát Tần Huyên bỏ , Nhiễm Nhiễm gọi điện bảo em tới tìm , những chuyện khác đều quên!”. Dạ Huyền liên tục lẩm bẩm xong, dường như mất những kí ức ấy đối với chuyện hết sức bình thường, cần phải chú ý tới.
      Triều Ca kéo ôm vào trong ngực, xiết chặt lúc lâu “Tống Dạ Huyền, em có biết hay , nhìn thấy bộ dạng em như thế này làm rất khổ sở!”
      nên rất vui mừng, như vậy là có đem lãng quên , lại tự trách bản thân vắng mặt trong cuộc sống của năm năm để phải gặp nhiều chuyện như vậy!
      sao hết, những chuyện tốt đẹp em đều nhớ rất kĩ. Triều Ca, cần phải như vậy, em cho là như vậy đâu!”. Dạ Huyền nghe được lời của , ngoài miệng vẫn là mỉm cười, nhưng mà nước mắt lại thể nhịn được mà rơi xuống.
      hình thành thói quen chấp nhận mọi việc rồi, rằng chính mất phần ký ức, chỉ cần những ký ức tốt đẹp nhất vẫn còn, chỉ cần có thể nhớ kỹ những chuyện quan trọng nhất, nhớ kỹ bi thương để làm cái gì đây?
      =============

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 58: Nhưng là thích em ép buộc .
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      “Nếu như em thực quên phải làm thế nào?”
      Dạ Huyền như xưa nay nghĩ tới vấn đề này, nhất thời biết phải trả lời ra sao “Em, nhất định quên , em là do sau khi bị thương mới nhiễm phải tật xấu này, khi chúng ta ở cùng nhau, em vẫn chưa bị thương”.
      Triều Ca buông ra, nhìn vào đôi mắt của , nắm chặt tay “Ban ngày tại sao bỏ lại, cùng ta rời ?”
      “Em”. Dạ Huyền mở miệng có chút khó khăn, nhưng ánh mắt Triều Ca trực tiếp nhìn sang, dám dối “Tần Địch Phi ở thành phố A rất có thế lực, với ta lại đánh nhau như vậy, em muốn để người khác lung tung, Tần Huyên còn , em muốn để con dính líu đến ân oán giữa chúng ta”.
      Tần Địch Phi có khả năng để tất cả các tòa soạn báo dám lung tung.
      “Sao em biết thể áp chế những tòa soạn kia gì?”. Triều Ca tranh lời của “Tống Dạ Huyền, em tại sao chưa bao giờ hỏi chuyện của ?”
      Khi học đại học, đúng là hận thể đem chuyện của mình kể cho nghe đến nơi đến chốn, nhưng từ trước đến nay chưa từng hỏi về chuyện của .
      “Bởi vì muốn , em cũng muốn ép buộc ……”
      “Nhưng mà thích em ép buộc ”. Triều Ca tiếp lời của “Em tại sao thể để cho vì em mà làm chút chuyện? Hả?”.
      Tống Dạ Huyền lắp chút, được rồi, người đàn ông này tới cùng là muốn thế nào đây, muốn lấy lòng sao?
      “Được rồi, hái sao xuống cho em ! ”
      “…”
      Triều Ca lúc lâu tìm ra lời nào để “Ấu trĩ!”
      Dạ Huyền bật cười, lại làm ra dáng vẻ hờ hững “ xem , em muốn, liền em ấu trĩ, vậy còn muốn cái gì?”
      Tự dưng lại bị mắng, chết tiệt!
      Triều Ca trừng mắt nhìn “Đổi cái khác!”
      còn”. Dạ Huyền dựa vào giường, nhìn về phía mỉm cười.
      Chơi xấu chính là chơi xấu, chơi xấu thú vị nhất là ở điểm này!
      “Vậy bây giờ đến lượt !”. Triều Ca cũng ngồi lên giường, Dạ Huyền sợ đến nỗi nhảy dựng lên, muốn chạy, nhưng lại bị đưa tay ngăn cản.
      làm gì thế…”. Dạ Huyền muốn gạt tay nắm bả vai mình ra!
      “Em nghĩ ra được em muốn gì, vậy đến lượt , thế nào?”. Triều Ca híp mắt cười hỏi.
      “Đây là đạo lý gì!”. Sớm biết như vậy, hẳn là để tên khốn kiếp này cút ra ngoài rồi!
      đều là đạo lý”. Triều Ca nắm lấy tay của , đem thân thể của giam trong lồng ngực mình, quay mặt về phía “Tống Dạ Huyền, cho phép em lại bỏ lại !”
      Triều Ca cho thời gian suy nghĩ, liền cúi xuống hôn, Dạ Huyền ban đầu còn có thể mặc bản thân, nhưng khi tay của bắt đầu cởi quần áo, chợt tỉnh ngộ, được, bọn họ vẫn chưa thể…
      Hai tay của dùng hết sức đẩy Triều Ca, nhưng là Triều Ca lại quan tâm đến , Dạ Huyền vô cùng hoảng sợ, cuối cùng đành phải cắn mạnh cái vào tay Triều Ca “Xin lỗi, tại chúng ta thể như vậy!”
      Triều Ca lúc này mới buông ra, Dạ Huyền quay mặt sang bên.
      Trái tim của mãnh liệt run rẩy, từng cho rằng đêm kia qua , đều quên, nhưng khi tay Triều Ca vỗ về thân thể của , loại cảm giác đó như muốn mãnh liệt trào ra, chân thực như vậy, bức thiết như vậy, thế nhưng rất sợ,…
      Tuy cùng Tần Địch Phi hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng là vợ danh nghĩa của Tần Địch Phi, thể như vậy cùng với Triều Ca.
      Triều Ca cũng có chút phiền muộn, chỉ là muốn đùa giỡn , nhưng mà vẻ đẹp của khiến thể nào buông ra được. càng có thể cảm nhận được vừa nãy động tình chỉ có mình . có thể hiểu ý nghĩ của Dạ Huyền, cho dù đối với khát vọng rất mãnh liệt nhưng cũng thể cứ như vậy mà chạm vào .
      lúc lâu sau, Triều Ca mới khôi phục lại tâm trạng của mình, “Em ngủ trước , ở ngay bên cạnh, có chuyện gì gọi ”.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 59: Bố đến rồi
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Ngày thứ hai Tần Huyên tự mình thức dậy, nhìn thấy cửa phòng Dạ Huyền còn chưa mở, cậu bé liền tự mình chạy xuống dưới lầu.
      Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, thằng bé vội vã chạy tới bên cạnh Triều Ca.
      “Mẹ cháu tối hôm qua ở đó như thế nào rồi?”
      Triều Ca nhìn thấy Tần Huyên, lập tức đem cốc sữa bò còn nóng trong tay cho thằng bé “Cũng vẫn tốt, nhưng mẹ cháu hỏi gì cả”
      Tần Huyên sờ sờ mũi “A, hóa ra là như vậy”.
      Triều Ca chuẩn bị bữa sáng, trong nháy mắt liền dừng lại hỏi “Cháu có nghĩ tới hay , nếu có ngày mẹ cháu quên cháu phải làm sao?”
      Tần Huyên lắc đầu, cười tràn đầy tự tin “Chú nhớ tới là được rồi!”
      Triều Ca thấy buồn cười “Cháu là coi trọng chú nha”.
      thể thừa nhận, câu này nghe rất thoải mái.
      “Đó là vì Tống Dạ Huyền , tất cả những gì mẹ coi trọng đều tốt đẹp”. Tần Huyên tay uống sữa, tay nắm lại “Cháu là bị làm cho khuất phục!”
      Triều Ca lại nhịn được, bắt đầu cười lớn, có lúc thể thuyết phục chính mình, Tần Huyên chỉ là đứa trẻ năm tuổi, dường như thằng bé hiểu quá nhiều chuyện….
      loại ý nghĩ tận đáy lòng dần dần tích tụ lại, có thể Tần Huyên là chìa khóa mở ra cánh cửa bí mật. Xem ra, hẳn là phải tích cực nhờ vả Lộ Xa điều tra thân thế Tần Huyên.
      “Sáng sớm hai người có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy!” Dạ Huyền mặc quần áo xong xuôi liền tìm Tần Huyên, lại phát Tần Huyên rời giường, nghe được dưới lầu có tiếng chuyện, đoán là Tần Huyên hẳn tự mình xuống trước.
      Triều Ca đem bữa sáng đặt lên bàn “ có gì, Tần Huyên thằng nó rất đáng ”.
      Dạ Huyền hôm nay thay đổi thân trang phục tối màu, áo khoác ngoài đen tuyền, bên trong là áo tối màu,phía dưới là quần jean cùng dép lê.
      thừa, cháu vẫn luôn rất đáng ”. Tần Huyên biết nếu như nhất định bị Dạ Huyền đánh đòn, vội tiếp lời Triều Ca.
      Triều Ca bỏ tạp dề người xuống, lại tiến lên kéo ghế cho Dạ Huyền, ba người ngồi xuống. “Ngày hôm nay hơi lạnh, em nên mặc nhiều chút”.
      Dạ Huyền cũng để ý đến câu này, mãi đến khi mấy người họ ra cửa, nhìn thấy Triều Ca cũng thay cái áo gió tối màu.
      Đây là trang phục của tình nhân hay là muốn đóng vai xã hội đen vậy?
      “Sao thế?”
      , có chuyện gì!”. Dạ Huyền tự mình quàng khăn quàng cổ, ra đến cửa lớn, chỉ còn cách vài bước là tới sân, hơi thở Triều Ca tới gần, Dạ Huyền nghĩ đến tối hôm qua, tự nhiên muốn né tránh, chú ý tới bậc thang dưới chân, bước đạp hụt, Triều Ca ngay tức khắc đưa tay ra đỡ .
      Toàn bộ thân thể Dạ Huyền như muốn treo vào trong lồng ngực của
      Tần Huyên ở bên che miệng cười nhạo.
      Dạ Huyền nghiêm khắc trừng Tần Huyên cái, Triều Ca buông ra “Bước phải cẩn thận!”
      Dạ Huyền lập tức dừng lại “Được rồi được rồi, để cho em chút mặt mũi !”
      Xin ở trước mặt Tần Huyên đừng có giáo huấn em như vậy, có được hay !
      “Mạng sống còn, sĩ diện để làm cái gì!”. Triều Ca để ý đến người nào đó cầu xin, khó khăn lắm mới gặp lại vẻ mặt này của , đương nhiên phải nhìn thêm vài lần nữa.
      cú trượt chân, cùng lắm là trẹo chân, bong gân, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy!” phải là kẻ ngốc.
      “Tần Huyên, lại đây”. Triều Ca đứng cách Tần Huyên xa lắm, phất tay gọi.
      Tần Huyên lập tức chạy đến trước mặt , Triều Ca ôm thằng bé lên “Đừng đứng bên cạnh mẹ cháu, nếu như ấy lại trượt chân, đè chết cháu, cháu có khóc cũng ai thương!”
      Tần Huyên ở trong lồng ngực dứt khoát gật đầu, biểu thị đồng ý.
      Dạ Huyền trừng mắt, có thể làm như vậy sao? Có thể nào hại chết Tần Huyên?
      Ba người ngươi lời, ta lời, đối với xung quanh để ý chút nào, khi Triều Ca ôm Tần Huyên ra xe, Tần Huyên bỗng nhiên ở vai vươn tay ra, chỉ về ngoài cửa “Bố tới rồi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :