1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 50: Lại lần nữa vứt bỏ
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      “Em sớm với , em thể , lúc trước chúng ta kết hôn, chuyện này em với , chuyện của Tần Huyên em rất biết ơn , nhưng đó chỉ là biết ơn!”
      “Em rất tàn nhẫn, rất tuyệt tình” Tần Địch Phi nhìn về phía , nụ cười mặt có lẫn vài phần sầu khổ “Vừa nãy, nếu như phải Tần Huyên ở đấy, em căn bản theo trở về, em là sợ khi nóng giận, ra thân thế Tần Huyên, Tống Dạ Huyền, hỏi em, có phải như vậy ?”
      “Đúng vậy”. Dạ Huyền sau khi dịch chuyển ánh mắt, hai tay khoanh trước ngực, “Tần Địch Phi, chuyện này có liên quan đến việc chúng ta sao?”
      “Có, đương nhiên là có!”. Tần Địch Phi nhặt từ dưới đất lên tấm hình, chỉ vào Triều Ca, hung tợn với Dạ Huyền “Đây chính là người đàn ông năm đó, để cho lòng em nguội lạnh tro tàn! Người đó cùng Tần Huyên có phải là có quan hệ!”
      “Tần Địch Phi, chúng ta về chuyện ly hôn!”. Dạ Huyền đem lượng mở rộng vài lần!
      “Hoảng rồi sao?”. Tần Địch Phi cười khẽ “Tống Dạ Huyền, hóa ra khi em hoảng loạn chính là bộ dạng như vậy? Năm năm, mặc kệ ở bên ngoài như thế nào, em xưa nay đều lạnh nhạt như khối băng ngàn năm thay đổi như thế! Em coi Tần Địch Phi là vật trang trí sao? Chỉ cần Tần Địch Phi cho phép, em xem tòa soạn báo nào dám đưa tin chuyện của ! Nhưng Tống Dạ Huyền ơi, em xưa nay dùng danh nghĩa của làm những chuyện này, lại càng gặp bất kì nào tìm tới! ta trở lại chưa được tháng, nhìn xem ,em liền hoảng loạn như vậy?”
      “Đúng, là tôi quan tâm ấy, tôi quan tâm Tần Huyên bao nhiêu quan tâm ấy bấy nhiêu! Tần Địch Phi, vĩnh viễn hiểu cảm giác đó, bởi vì xưa nay biết bất cứ người nào, chỉ chính bản thân . cảm thấy tôi là vợ của , cảm thấy phải cho người ta thấy vợ ra sao, muốn biểu ra quan tâm đến tôi mọi thứ, cảm thấy Tần Huyên là con trai của , liền cho người ta thấy người cha tốt! Tần Địch Phi, tình xưa nay phải dựa vào vật chất để biểu đạt, nếu như Tần Huyên là con trai của , mỗi ngày ở giường vào buổi tối nó gọi bố, lại ở nơi nào!”
      Tần Địch Phi càng cười nhạt “Vậy em có nghĩ tới hay , thay người khác nuôi con năm năm, trong lòng là cảm giác gì? Em có thể ràng khi Tần Huyên gọi là bố, nghĩ liệu em có thể vì mà sinh đứa bé, sau đó nó chạy đến bên , sà vào lòng gọi tiếng baba, cho dù nó tát cái, cũng tình nguyện! Tống Dạ Huyền, vì em làm bao nhiêu chuyện, em có thể hay nghĩ tốt về chút?”
      Tần Địch Phi tới đây, vừa chỉ vào người đàn ông trong hình “Nhưng là chính người này, năm năm trước bỏ em mà , năm năm sau trở về, liền muốn chia rẽ gia đình chúng ta! Em phải rất muốn gia đình yên ổn sao? Lẽ nào ta chia rẽ gia đình ta, cũng là muốn cho em cuộc sống yên ổn như vậy?”
      Dạ Huyền rốt cuộc nhịn được mà rơi nước mắt, giọng cũng có mấy phần khàn khàn “Gia đình, cái gì là gia đình? Tần Địch Phi, gia đình của chúng ta, cùng lắm là ba người chúng ta trong giấc mộng của thôi! Năm năm, nhìn thấy Tần Huyên vui vẻ chạy vào phòng học sao? Nhìn qua nó chỉ vì người khác tự tay làm cho ít điểm tâm mà cười ngốc cả buổi sao? Năm năm trôi qua, chúng ta cũng nên tỉnh mộng rồi!”
      Biểu của Tần Địch Phi có mấy phần hoảng loạn “Vậy em khẳng định ta có thể cho em những ngày tháng như vậy sao? phải lo cuộc sống vật chất, tự do chi phối thời gian, cho em những thứ này, ta cho nổi sao? Tống Dạ Huyền, em hao tâm tổn chí cũng chỉ vì muốn ly hôn với , rồi đến lúc nào đó lại chờ cho ta vứt bỏ lần nữa!”.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 51: Xin ghi nhớ điều này
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      “Em nghĩ đến những việc này. Tần Địch Phi, cùng kết hôn, là em nhất thời nông nổi, kì điểm ấy sớm hiểu . Em , thậm chí sau đó có thể cả đời cũng . Hôm nay em trở về, cũng là muốn đem tất cả những thứ này cho ràng”. Dạ Huyền thở ra hơi “ em hồng hạnh xuất tường cũng được, em vong ân phụ nghĩa cũng được, em chỉ muốn chúng ta làm liên lụy nhau, em cảm kích đối xử với Tần Huyên vừa có chăm sóc, vừa có thương, thế nhưng cảm kích phải là tình ”.
      Dạ Huyền , nhặt tấm ảnh đất lên, ném tới trước mặt Tần Địch Phi “Em cùng ta, bên nhau bốn năm, kỳ cũng biết ta có em , chỉ là khi đó em cảm thấy có ấy mỗi ngày, đều là vui vẻ cười. Tần Địch Phi, tình phải ai vì ai mà trả giá nhiều hơn, suốt đời em chỉ thích mình ấy. Dây là duyên phận. Em từng với ấy, cả đời em chỉ thích mình ấy, cho rằng em làm được… ”
      Môi Dạ Huyền trở nên run rẩy, giọt nước mắt xuống bên bức ảnh, bắn ra thành những giọt giống như là mưa xuân xuống mặt đất, làm cho bức ảnh như bừng sáng sắc xuân.
      “Nếu như đồng ý, em cũng chỉ còn cách đưa đơn ra tòa án, Tần Địch Phi, em đùa với , cũng xin ghi nhớ điều này”. Dạ Huyền xong, liền xoay người bước ra ngoài.
      rất mệt mỏi nhưng cũng rời khỏi phòng này, chỉ là tới phòng ngủ ở tầng ba để nghỉ ngơi.
      Dạ Huyền nằm xuống chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ít người lại, đặc biệt là tiếng của Tần Địch Phi, càng tỏ ra mấy phần sốt sắng.
      “Vẫn chưa tìm được sao?”
      “Dạ chưa, chỉ còn phòng của bà chủ là chưa tìm, biết cậu chủ có ở trong phòng bà chủ nghỉ ngơi hay ?”
      Dạ Huyền từ giường bật người dậy, bật đèn ở đầu giường “Tần Địch Phi, các tìm gì vậy?”
      thấy Tần Huyên, thằng bé có ở trong phòng ?”. Tần Địch Phi nghe thấy tiếng của , biết rằng thể lừa dối được.
      Dạ Huyền chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, trước tiên là nhìn quanh vòng, rồi mở cửa phòng để Tần Địch Phi vào “ nhìn thấy Tần Huyên từ lúc nào?”
      Sắc mặt Tần Địch Phi rất khó coi, “Trong phòng em có?”
      nhìn thấy Tần Huyên từ khi nào?” Dạ Huyền nắm chặt lấy cánh tay của ta, móng tay tăng thêm mấy phần sức lực, làm Tần Địch Phi cau mày.
      “Trong nhà đặt camara, ai biết thằng bé lúc nào, túi sách của nó vẫn ở chỗ cũ, xem ra là về nhà rồi liền !”
      “Vậy điện thoại di động của nó đâu? Em phải mua điện thoại cho nó rồi sao?”. Dạ Huyền liếc mắt nhìn đồng hồ, là tám giờ tối, cách khác, Tần Huyên mất tích gần ba tiếng rồi!
      “Nó mang điện thoại di động theo, Dạ Huyền, em đừng lo lắng, bình thường con rất nghe lời, tự ý chạy lung tung”. Vừa nãy dì gọi ăn cơm, vốn định tới kiểm tra xem Tần Huyên làm bài tập ra sao, lại phát đèn trong phòng Tần Huyên đều tắt!
      “Tần Địch Phi, mau tới nhà trai em tìm, em tới nhà a Nhiễm tìm, chúng ta mang theo điện thoại di động, tìm thấy liền thông báo, nếu như thực tìm thấy, chúng ta liền báo cảnh sát!”. Dạ Huyền , vội vàng lấy bộ quần áo trong tủ ra tùy tiện khoác lên muốn chạy nhanh ra ngoài.
      Tần Địch Phi giữ lại, “Nhớ lái xe cẩn thận, Tần Huyên rất nghe lời, nó biết em lo lắng, nhất định chạy lung tung!”
      “Ừm, cảm ơn”. Tần Địch Phi đột nhiên ôn nhu khiến cho Dạ Huyền hơi lúng túng chút, nhưng Tần Huyên vẫn chưa tìm thấy, cũng nhớ gì với Tần Địch Phi nữa, liền lái xe ra ngoài.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 52: Lặng lẽ cầu nguyện cho chính mình
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền vừa mới chạy đến chỗ của Mặc Nhiễm, liền nhìn thấy Mặc Nhiễm cũng khoác chiếc áo chạy từ trong nhà ra “ có ở chỗ mình, chúng ta lập tức tiếp tục tìm kiếm!”
      “Tần Huyên ở chỗ cậu?” Dạ Huyền cũng suy nghĩ xem làm sao mà Mặc Nhiễm lại biết tin này, chú ý của đều tập trung hết vào Tần Huyên.
      “Ừm, mình tới trường học tìm xem, cậu đến những nơi thằng bé hay chơi,” dừng chút, Nhậm Nhiễm bỗng như nhớ ra điều gì “Dạ Huyền, hay là cậu đến chỗ Triều Ca hỏi xem, các cậu gần đây phải vẫn ở tại nhà ấy sao? Có thể Tần Huyên tới đó chăng? ”
      Dù Mặc Nhiễm cũng lắm nơi ở của Triều Ca nhưng Tần Huyên có với , hy vọng thay thằng bé giấu Tần Địch Phi.
      Triều Ca, tại sao lại là ?
      Dạ Huyền nhịn cảm giác chua sót ở từ lòng dâng lên “Được, chúng ta trước tiên tới mấy công viên Tần Huyên thường hay chơi đùa cũng như thư viện, rồi đến nhà ấy sau, gọi điện cho mình nhé”.
      “Ừm, Dạ Huyền, cậu đừng vội, tiểu Huyên rất hiểu chuyện, nó biết cậu lo lắng, quá xa”. Hai người gặp thời gian, Mặc Nhiễm phát , ở người Dạ Huyền lộ ra luồng ánh sáng êm dịu, rồi lại so sánh với lần đầu hai người gặp gỡ, chỉ có vẻ u sầu.
      Hy vọng là nghĩ quá nhiều.
      “Được, cảm ơn cậu, Nhiễm Nhiễm”. Bởi vì việc khẩn cấp, hai người cũng có thời gian để tán gẫu, từng người lái xe qua lại khắp thành phố.
      Dạ Huyền tìm hết nhà sách này đến nhà sách kia, đến công viên Tần Huyên thường tìm kiếm, nhưng vẫn là tìm được bóng dáng Tần Huyên. Thời gian trôi qua càng lâu, đáy lòng càng cảm thấy sợ hãi.
      Nên phía Mặc Nhiễm, Tần Địch Phi cũng có tin tức gì, Mặc Nhiễm nhịn được liền tới chỗ người, gọi điện thoại cho Dạ Huyền.
      “Dạ Huyền, trốn tránh cũng phải là cách hay, biết giữa bọn cậu có chuyện gì, thế nhưng trước mắt, Tần Huyên mới là quan trọng, phải sao?”
      Dạ Huyền tới trước cổng lớn của công viên “Nhiễm Nhiễm, cậu đồ mất còn có thể trở về lần nữa sao?”
      có động lòng, rồi lại sợ hãi, cảm giác tương lai mình cùng Triều Ca, giống như tại tìm Tần Huyên, ràng là biết Tần Huyên ở nơi nào đó trong đêm tối, thế nhưng tự tìm mỗi nơi có khả năng mà vẫn mực tìm ra tung tích thằng bé.
      Mà cái nơi còn sót lại kia, có thể giấu thứ gì đó muốn tổn hại đến , có thể làm cho phải đối mặt với đau khổ. Mà ai khi đối mặt với đau khổ cũng đều có cảm giác sợ hãi…
      “Chỉ cần cậu nỗ lực ắt có hy vọng, cậu với Tần Địch Phi sống nhiều năm như vậy, phải là đủ nhẫn nhịn rồi sao? Dạ Huyền, còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ trông cậu thế nào ? Loại đau khổ đó cậu đều chịu đựng nổi, cậu còn sợ cái gì nữa?”
      Dạ Huyền kìm được rơi lệ “Được, mình tìm ở chỗ ta xem. Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu”.
      ra có lẽ từ sáng sớm, liền đoán được Tần Huyên ở chỗ của Triều Ca. Bởi vì cùng Tần Địch Phi ở nhà luôn luôn cãi nhau, tranh đấu, mà mỗi ngày Tần Huyên ở cùng Triều Ca, đều là tươi đẹp, ai có thể trông đợi hạnh phúc đây, cả , cả Tần Địch Phi, mà Tần Huyên còn hơn thế!
      Nhưng con đường tìm hạnh phúc, ai biết trước được ở nơi đâu? Nếu như có thể bỏ qua tất cả để làm lại, cùng Triều Ca thực có thể hạnh phúc sao?
      Khi Dạ Huyền nhìn thấy ngôi biệt thự của Triều Ca, đột ngột phanh lại, vì để sớm được gặp Tần Huyên, đành phải để xe bên đường, cầm điện thoại di động hướng nơi Triều Ca mà chạy tới.
      Chỉ mong Tần Huyên ở đây, Dạ Huyền chạy trong đêm tối, lặng lẽ cầu nguyện cho chính mình!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 53: Hít thở cũng cảm thấy đau khổ
      Edit: Light

      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền chạy đến cửa nhà Triều Ca, this vừa vặn thấy đèn trong phòng sáng lên, trước đó Triều Ca có đưa cho chìa khóa, vội vã mở cửa, vào trong nhà.
      Vừa vào đến phòng khách, bỗng nhiên cảm thấy thoáng chút bối rối.
      mặt Triều Ca còn có vài chỗ sưng lên, vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu xám thường ngày, mà bên cạnh là Lục Húc Nghiên, cũng đổi bộ quần áo ở nhà, lại chính là cái trước đó vài ngày Triều Ca cùng dạo phố mua về.
      “Các người…”. Dạ Huyền hít thở cũng cảm thấy đau xót.
      Triều Ca nhìn thấy , con mắt trở nên đen lại “Muộn như vậy, em đến đây làm gì?”
      phải trở về cùng Tần Địch Phi sao? phải dưới con mắt mọi người, chứng thực câu kia sao? She is my wife?
      Vậy xuất tại nơi này là có ý gì?
      Dạ Huyền cảm thấy mắt có chút chua xót. chỉ lo hỏi tại sao lại xuất ở đây, tại sao cho biết tại sao Lục Húc Nghiên lại xuất ở đây, người còn mặc quần áo mua!
      “Em tới tìm Tần Huyên!”. Dạ Huyền cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, nhưng trong giọng của vẫn là mang theo vài phần nghẹn ngào.
      Triều Ca như bị ai đó chém nhát đau đớn “Tần Huyên ở nơi này”. xong, xoay người ngồi vào ghế sa-lông.
      Còn tưởng là đến tìm mình để giải thích, dù cho dối câu thôi, cũng tin.
      “Thằng bé tại sao lại có đây, nó rất thích ở cùng , em tìm cả buổi tối, chỉ trừ nơi này!”. Dạ Huyền có chút hoảng sợ, nếu như Tần Huyên có ở nơi này, biết phải tìm ở đâu…
      Tần Huyên, Tần Huyên, Dạ Huyền nhìn dáng vẻ hờ hững của Triều Ca, đáy lòng đau đớn nguôi, có biết, Tần Huyên đối với bọn họ mà quan trọng như thế nào!
      “Bà chủ Tần, Tần Huyên có ở đây, chúng tôi cũng là vừa trở về lâu”. Lục Húc Nghiên thấy Triều Ca đáp lại Dạ Huyền, đáy lòng cảm thấy đau đớn thêm mấy phần, vội vàng lên tiếng.
      thể nào, Tần Huyên xưa nay làm chuyện gì để tôi phải lo lắng, thằng bé nhất định tới nơi này, Lục Húc Nghiên, nên gạt tôi!”. Dạ Huyền nhất định cho rằng Tần Huyên ở đây!
      có thể để ý đến trước lúc chưa xuất , Triều Ca cùng người đàn bà này từng phát sinh quan hệ gì, thế nhưng thể cho phép Tần Huyên có nửa điểm sơ suất!
      “Tại sao lại thể? Nếu như cậu chủ Tần làm lo lắng việc nó bỏ nhà giải thích thế nào? Bà chủ Tần chưa từng nghe đến mẹ hiền dạy hư con sao?”. Lục Húc Nghiên nhịn được cười nhạo, tại nhược điểm của Tống Dạ Huyền chính là Tần Huyên!
      phải, thằng bé có bỏ nhà , tôi khẳng định nó đến đây rồi!”. Dạ Huyền chính là vì thanh minh cho Tần Huyên, tin tưởng Tần Huyên “Triều Ca, em van xin , cho em biết Tần Huyên ở đâu?”
      Dạ Huyền muốn tranh luận với người đàn bà kia, đem chú ý chuyển qua người Triều Ca nãy giờ gì.
      rồi, nhìn thấy Tần Huyên!”
      Triều Ca có chút buồn bực. Tại sao năm năm sau lại trở nên dễ bị kích động như vậy, dễ dàng khóc như vậy. Trước là vì Tần Địch Phi đánh , khóc thương tâm ngớt, mà lần này vì gặp được Tần Huyên, thậm chí còn ra những lời như vậy!
      có nghe ? Tống Dạ Huyền, tại sao thấy con trai lại muốn Triều Ca tìm giúp , tại sao tìm cha của đứa bé mà giải quyết? ”
      Dáng vẻ Tống Dạ Huyền đau khổ rơi lệ, hầu như từ trước đến nay chưa ai từng nhìn thấy, nay thấy dáng vẻ này của , Lục Húc Khiên thể nào vui!

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 54: Xin thả em ra!
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Cha của con ?
      Dạ Huyền có chút hoảng hốt nhìn về phía Triều Ca, sau khi rời bỏ ánh mắt đó như là có lời trực muốn ra.
      Triều Ca cảm nhận được ánh mắt của , nhanh chóng từ sa-lông đứng lên, nắm lấy tay từng câu từng chữ “Cha của Tần Huyên là ?”
      Quá quen thuộc với ánh mắt này, Triều Ca đè nén cảm giác kích động từ đáy lòng sắp sửa trào ra. vốn là người vốn che giấu được cảm xúc, mỗi khi có chuyện gì đều biểu lộ ra ngoài. Vừa nãy Lục Húc Nghiên nhắc tới cha của đứa bé lại mang ánh mắt bi thương chiếu người , như là đối với gửi gắm loại kì vọng, rồi lại vì lý do áp lực nào đó mà buộc phải rời .
      “Triều Ca! Tần Huyên làm sao có khả năng là con trai của , nó với nửa điểm cũng giống!”. Lục Húc Nghiên thấy tình thay đổi, nhanh chóng chạy đến đứng sau lưng Triều Ca!
      Dạ Huyền nở nụ cười, cho cùng cái Triều Ca quan tâm vẫn là cha của Tần Huyên là ai, mà Lục Húc Nghiên căng thẳng đến vậy cũng chính vì điểm này.
      “Em rồi, thằng bé phải con trai ”. Dạ Huyền đón nhận ánh mắt của . Người này, chính từng người nhiều năm như vậy, thời gian trôi nhanh, vẫn như cũ tuấn kiên cường, mặt vẫn như trước đẹp như tranh, con ngươi sáng như ngọc. Sau năm năm chia cách, mới nhìn , đáy lòng , chẳng qua, cùng lắm chính là Tống Dạ Huyền, làm sao có thể Tống Dạ Huyền lòng đầy sẹo như bây giờ được!
      “Đường Triều Ca, xin buông em ra!”
      cho biết về Tần Huyên, phải biết tất cả! Tống Dạ Huyền, ngày hôm nay em ràng, cho em bước ra khỏi cửa!”. Chuyện này bởi vì cố ý che giấu nên vết tích lại bại lộ ràng. có nhờ người điều tra thân thế của Tần Huyên, nhưng tất cả những thứ này lại như cái mê cung, ràng theo manh mối tìm xuống, nhưng là người khác nhau, thông thường người ta hay bị lạc lối, nhưng có số người có thể tìm ra sơ hở thực !
      Dạ Huyền cười gằn “Triều Ca, biết tính tình em, nếu em muốn , cho dù có đe dọa tính mạng em, em cũng !”
      “Vậy Tần Huyên ở đây? ”. Triều Ca theo bản năng hỏi lên.
      Sắc mặt Dạ Huyền thay đổi “Tần Huyên quả nhiên ở nơi này với ?”.
      Triều Ca trả lời, chỉ nhìn hai con mắt .
      “Tần Huyên, nó…”
      Lục Húc Nghiên muốn gì đó,bỗng nhiên cửa phòng khách mở ra, ngoài cửa chợt vang lên tiếng trẻ con non nớt “Mẹ, mẹ đến rồi?”
      Triều Ca cùng Dạ Huyền đều ngẩn ra, Dạ Huyền nghe được giọng này, vội vã thoát khỏi kìm kẹp của Triều Ca, muốn hướng về phía trước, chợt mắt tối sầm lại, thân thể cũng thẳng tắp ngã xuống
      Trước khi mất ý thức, tựa hồ như nghe thấy Triều Ca gọi to tên vô cùng căng thẳng, mà Tần Huyên lại càng kinh sợ đến mức phát khóc lên. muốn cho bọn họ biết có chuyện gì, nhưng là có chút khí lực nào, bị Triều Ca nắm chặt đầu ngón tay, ở trong lòng bàn tay của hơi động hai lần, rồi hoàn toàn mất ý thức.
      Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Huyền, Lục Húc Nghiên cũng có chút hoảng hốt “ ta làm sao vậy?”
      Tần Huyên vội vàng lau nước mắt “ là người xấu, tại sao lại mặc quần áo mẹ cháu mua, nhất định là ghét mẹ cháu, bác sĩ mẹ cháu thể bị kích thích, nhất định là là người đàn bà xấu cướp chồng của mẹ cháu, mới làm cho mẹ cháu tức giận mà ngất !”
      Tần Huyên rất nghiêm nghị, như là chính cậu bé ra vậy!
      Orz, người bạn Tần Huyên, cậu xác định mẹ cậu phải bởi vì lo lắng cho cậu mà có chuyện sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :