1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 45: Tần Huyên là con ai?
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Dạ Huyền rất ngôi nhà này, kì thực hết sức ràng, biệt thự này là của Lộ Xa, ta rất tự nhiên lấy ra mấy bình rượu ủ nhiều năm.
      Hai người mang rượu đến hoa viên, ngồi ghế mây.
      “Xem ra bọn em sống rất tốt”. Lộ Xa hướng nâng ly lên, Dạ Huyền cũng từ chối, ly rượu rất nhanh được uống hết.
      hiểu lời trước kia của Triều Ca, em căn bản phải là uống rượu, em là uống nước!”. Nếu phải kiềm chế tốt, muốn lấy bình rượu gõ lên đầu .
      Dạ Huyền lại tự mình rót thêm ly nữa “ hiểu đâu, đây là phòng tránh cho việc xảy ra sai lầm lần thứ hai!”
      Người khác hiểu ý tứ của những lời này, nhưng Lộ Xa quá hiểu rồi “Tần Huyên, quả nhiên là con của Triều Ca?”
      cảm thấy Tần Địch Phi giúp người khác nuôi con năm năm sao?”. Dạ Huyền bật cười, Triều Ca về nước vẫn chưa tròn tháng, có vài người hỏi về thân thế Tần Huyên rồi!
      là nực cười!
      “Cũng biết được” Lộ Xa lắc lắc ly rượu trong tay “Thẳng thắn mà , ngoại trừ việc Tần Địch Phi có có trêu chọc vài , nhưng đối với em có thể là cực kì tốt, giúp em nuôi con trai như vậy, cũng chưa chắc là làm được!”
      Dạ Huyền lại hơi cạn sạch rượu trong ly “Tần Huyên phải con của Triều Ca, Lộ Xa, chúng ta quen biết nhiều năm, cũng có thể hiểu , em dối bừa bãi như vậy”.
      Tần Huyên, cho bất kì người nào có ý đồ gì với con trai mình!
      “Chỉ là nghe có người , năm đó khi em gả cho Tần Địch Phi mang thai rồi, vì thế chỉ suy đoán chút thôi”. Lộ Xa tự biết tính tình Tống Dạ Huyền, lấy ra tờ báo, ném tới trước mặt Dạ Huyền “Nhưng mà, mục đích của là muốn đến đây xác thực suy nghĩ của em thôi, dù sao Triều Ca cũng là em họ , có quyền được quan tâm chứ?”
      Dạ Huyền tùy tiện lật vài tờ báo, móng tay phải lướt qua để lại vết tích hằn giấy, vô cùng tùy ý lật qua trang, rồi đem gập tờ báo lại “Quan hệ trước hôn nhân, ra cũng có vi phạm pháp luật, mang thai rồi mới kết hôn cũng là loại xu thế, Lộ Xa, cảm ơn quan tâm của . Còn Triều Ca, em cho ấy câu trả lời thỏa đáng, câu trả lời này làm hài lòng hay chưa?”
      Tần Địch Phi cùng chuyện của ta, hai người từ trước đến giờ thập phần ăn ý, hai người tuy rằng bên trong cãi nhau, nhưng gặp phải trường hợp nơi công cộng vẫn làm ra vẻ rất tốt, Dạ Huyền cũng vì sao lại như thế, Lộ Xa nghe người ta liền vội kiểm tra, cũng chỉ là thăm dò mà thôi!
      “Dạ Huyền, em quá đa nghi rồi, nếu như đúng là con của Triều Ca, tin rằng Triều Ca đối xử tệ bạc với thằng bé!”. Lộ Xa tựa hồ nhìn thấy móng tay Tống Dạ Huyền ở mặt Tần Địch Phi xẹt qua đường dài “Bọn em xem, cứ sống cùng nhau như vậy, phải có trở ngại rất lớn sao?”
      “Lộ Xa, em cảm ơn ý tốt của , nếu như em có hành động gì để hiểu lầm, như vậy em em làm sáng tỏ ngay bây giờ, chỉ cần còn chưa ly hôn, em chính là vợ hợp pháp của Tần Đich Phi, mà Tần Huyên, nó họ Tần, đương nhiên chính là con trai Tần Địch Phi”.
      Lộ Xa hơi trầm tư lúc “Đây chính là lời từ đáy lòng của em?”
      Dạ Huyền gật đầu “Vâng, cho dù Triều Ca có ở đây, em cũng vẫn vậy”.
      Mọi người đều ràng, mặc dù trong quá khứ từng là người của nhau, Dạ Huyền biết lý do vì sao hôm nay Lộ Xa đến, có nhiều khả năng là vì quan tâm mẹ con , thậm chí là cả Triều Ca.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 46:Lần này hãy để cho giải quyết mọi chuyện
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Lúc Triều Ca đón Tần Huyên về, Dạ Huyền đem rượu uống hết, đất thả ba bốn bình rượu, phải ngồi dựa ghế mây, gió đêm thổi nhè , làn váy tung bay, sợi tóc bị phất loạn, mang theo loại cảm giác quạnh vô cùng, ánh hoàng hôn chiếu vào người , chỉ thoáng chốc, Triều Ca liền nhìn thấy trong mắt yếu đuối lên lời.
      “Tần Huyên, cháu về phòng trước, chú xem mẹ cháu thế nào”. Triều Ca ra hiệu cho Tần Huyên lên lầu trước.
      Tần Huyên sờ sờ mũi, trong trường hợp như này, thường thích hợp cho thằng bé ở lại, nó cũng hiểu ý vào phòng.
      Triều Ca đến bên cạnh , bàn có hai cái ly, phía đối diện còn nửa ly rượu chưa uống hết.
      “Ai vừa mới tới vậy?” Triều Ca lên tiếng hỏi.
      “Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi, hãy để em dựa vào lúc!” Trước đây, khi có chuyện, mọi người đều tránh mặt, mà tại, mọi người đều muốn đến lấy chút thông tin.
      Chân tướng càng ràng, càng có nhiều người đau khổ mà thôi! Mà quan trọng là, thể để cho bất kì ai làm hại đến Tần Huyên!
      Hai mắt nhắm lại, người nồng nặc mùi rượu, cứ như vậy tựa vai , Triều Ca đưa tay qua kéo gần lại, thấy từ chối, lúc này mới đem cằm tỳ trán mà cọ sát, xa cách hơn nghìn ngày, bao lần đều mơ thấy chính mình được ôm rời như thế này…
      giọt nước mắt nóng bỏng rơi áo sơ mi của , thiêu đốt da thịt .
      ngẩng đầu, tay trái nâng cằm lên, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời cả hai biết gì. Nụ hôn của rất nhàng, rất ôn nhu, mang theo thứ cảm xúc lên lời, như là ôn lại quá khứ xa xôi, như là lưu luyến rời, lại như là tình nồng ý đậm thôi…
      Dạ Huyền cảm thấy, có cái gì đó bắt đầu thoát ra khỏi kiểm soát của
      “Dạ Huyền, chúng ta làm lại từ đầu, như vậy có được ?”
      Nụ hôn này, Triều Ca có bao nhiêu ràng, vẫn còn thích , ít nhất tận đáy lòng vẫn còn có !
      Dạ Huyền nghe xong lời , xoa huyệt thái dương “Triều Ca, xin lỗi, em có lẽ say rồi, vừa nãy” Dạ Huyền nhất thời tìm được từ nào để diễn tả tâm tư của chính mình “Em lấy người khác, hơn nữa, em cũng có con, năm năm nay, cái gì cũng học được, chỉ có sống phóng túng là học được đống, người ta đều ngựa tốt quay đầu, em trao thân cho người khác chẳng khác nào lẳng lơ, còn muốn em làm gì nữa?”
      Thấy có chút kích động, Triều Ca giữ chặt đôi vai có chút run rẩy của cho phép em mình như vậy! phải em từng quan tâm người khác nhìn mình như thế nào sao? Sau năm năm, em trở nên mạnh mẽ hơn, càng thêm thông minh, giỏi giang hơn, ôn nhu hơn, Dạ Huyền, chúng ta nên quan tâm nhiều như vậy, em ly hôn với ta, chúng ta mang theo Tần Huyên rời khỏi nơi này, giống như tại, sống cùng nhau mỗi ngày, có được ?”
      Bắt đầu lại từ đầu, cái từ này tràn đầy mê hoặc!
      phải ai cũng có cơ hội làm lại!
      Dạ Huyền rời khỏi lồng ngực Triều Ca, bởi vì uống hơi nhiều, bước vững, giày cao gót bước xiêu vẹo, Triều Ca vội đỡ từ phía sau, chỉ lo bị té mà chân bị trật khớp.
      “Triều Ca, em có nhiều dũng khí như vậy, là thế”. Rượu bắt đầu có tác dụng, té ngã, Triều Ca tiến đến sau lưng ôm vào trong lồng ngực .
      Lúc này, tia khẩn trương trong mắt Triều Ca mới biến mất, hôn lên trán như chuồn chuồn lướt nước (rất hời hợt)
      “Em cần nghĩ gì hết, lần này, cứ để giải quyết mọi chuyện”.
      (ạch, Triều Ca, bắt đầu ngang ngược rồi…)

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 47: Con với ba con như thế nào?
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Sáng ngày thứ hai, ba người ăn bữa sáng như thường lệ, lúc này điện thoại di động của Tần Huyên bỗng vang lên.
      Nhìn dãy số màn hình, Tần Huyên có chút chột dạ nhìn về phía Triều Ca, lại quay sang nhìn về phía Dạ Huyền.
      Dạ Huyền thấy bộ mặt con lộ vẻ khó xử, liền liếc nhìn thoáng qua “Con với ba con như thế nào?”
      Tần Huyên thả bộ cái muỗng xuống “Con chúng ta ở tại nhà dì Nhiễm, sau đó để ba nên đến tìm chúng ta, mẹ nhìn thấy ba tức giận, sau đó con cũng với dì Nhiễm rồi”.
      “Tần Huyên cũng là có ý tốt, em nghe điện thoại ”. Triều Ca liếc mắt nhìn điện thoại di động, từ trước đến giờ nghĩ tới phải gạt Tần Địch Phi, huống chi, giờ phút này càng muốn Tần Địch Phi biết mẹ con bọn họ ở cùng với mình.
      Thấy Triều Ca giúp mình, Tần Huyên ra sức liếc mắt ra hiệu, hai người bàn ăn liền làm tới, làm cho Dạ Huyền cau mày.
      Điện thoại di động của Tần Huyên vẫn vang lên ngừng, Dạ Huyền thể nhận.
      “Tần Huyên, mẹ con con ở nơi nào?” Điện thoại vừa thông, Dạ Huyền liền nghe thấy thanh Tần Địch Phi có chút lo lắng truyền tới.
      Dạ Huyền nhìn bàn ăn vẫn còn ầm ĩ lớn , lườm hai người cái, lúc này mới chậm rãi trả lời “Chúng tôi rất ổn”.
      “Dạ Huyền? Em cùng Tần Huyên ở đâu? Tại sao nhiều ngày như vậy trôi qua trở về?”. Nghe thấy tiếng Dạ Huyền, Tần Địch Phi ngẩn người, nhưng vẫn gặng hỏi.
      Dạ Huyền liếc mắt nhìn Triều Ca, lấy lại bình tĩnh trả lời “Ở nhà người bạn, có chuyện gì ?”
      “Xin lỗi, hôm đó tâm tình quá kích động, nên đánh em, em ở đâu, chúng ta chuyện chút, đón em”.
      Tần Địch Phi xin lỗi, ít nhiều khiến Dạ Huyền thay đổi sắc mặt, điện thoại phát ra thanh , Triều Ca cách rất gần, dễ dàng cũng nghe được những lời này, vội vàng nắm lấy tay của .
      “Để hôm khác, em tạm thời muốn gặp , em muốn đưa Tần Huyên học, cứ như vậy !”. Dạ Huyền có chút vội vàng đem điện thoại cúp máy.
      Đưa Tần Huyên học xong, Triều Ca như thường lệ đưa Dạ Huyền trở về nhà.
      “Tại sao vừa nãy cho ta biết em ở chỗ của ? Vẫn sợ sao?”. Vừa nãy có Tần Huyên, nên hỏi, tại chỉ có hai người, Triều Ca vẫn là nhịn được hỏi ra thành lời.
      Dạ Huyền chống cánh tay cửa xe, ngón tay truyền đến trận đau nhức “Triều Ca, thể ép em quá gấp, ta biết số chuyện của Tần Huyên, cho dù em muốn ly hôn cùng ta, cũng phải xây dựng cho Tần Huyên nền tảng vững chắc để tiếp”
      “ Vì lẽ đó, nếu như Tần Huyên chấp nhận , hoặc là Tần Huyên đồng ý em cùng ly hôn, vậy hai người phải chăng cứ tiếp tục cùng ta sống như vậy?”
      Dạ Huyền càng nắm chặt thêm tóc của mình, muốn tự làm cho mình đau đớn “Xin lỗi, Triều Ca, Tần Huyên đối với em mà , so với mạng sống còn quan trọng hơn, điểm này, xin hiểu cho!”
      Năm năm sau, thể xác định, Triều Ca có thể tiếp nhận con người so với trong lòng còn nặng nề hơn!
      Bên trong xe khí có chút phiền muộn, Triều Ca hé mở cửa xe chút, làn gió rất thổi qua tai hai người “Dạ Huyền, em nên quá lo lắng, Tần Huyên phải vẫn luôn bên cạnh em sao?”
      Dạ Huyền gật gật đầu “Ừm, Triều Ca, ra chuyện của Tần Huyên, đến khi thích hợp em cho biết”.
      Triều Ca lúc này mới nở nụ cười“Được, sau này cho dù có gặp phải chuyện gì, đều có ở bên, đừng quá lo lắng, được ?”
      “Được”. Dạ Huyền cảm thấy sức lực cả người như bị rút khô hết vậy.


    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 48:Để em phải liều lĩnh như vậy
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Khoảng thời gian này, ở chung với Triều Ca, ba người vô cùng ăn ý, sáng sớm bọn họ cùng đưa Tần Huyên học, Triều Ca tan làm trực tiếp đón Tần Huyên , mà Dạ Huyền có lúc mua đồ ăn trước, có lúc chờ hai người trở về cùng mua.
      Nhưng hôm nay, khi Dạ Huyền ở chợ chọn mua nguyên liệu, Tần Huyên bỗng nhiên vô cùng lo lắng gọi tới.
      “Tiểu Tần Huyên, bọn con bao giờ về đến nhà?”. Dạ Huyền tay lựa lấy mớ rau xanh, tay nhận điện thoại của Tần Huyên.
      Khi vừa bắt đầu mua thức ăn, mỗi lần Triều Ca đều muốn chính mình đưa , tại nhiều hơn, Dạ Huyền cũng có kinh nghiệm.
      “Mẹ, mau mau đến trường học, bố cùng người ta đánh nhau, bố cùng chú Triều Ca đánh nhau, mẹ mau tới nhanh ”.
      Dạ Huyền buông sạch đồ ăn trong tay “Được, mẹ lập tức đến ngay, con đứng lại đó chờ mẹ!”. Dạ Huyền cầm thức ăn trong tay ném qua bên, mặc kệ phía sau có người la lớn, liền giơ cao dép lê chạy ra ngoài.
      Triều Ca ở nơi này chỉ có chiếc xe, mỗi ngày lái xe làm, còn xe của , để lại Tống gia, Dạ Huyền vội vàng chạy đến lối bộ bắt xe. Xe taxi dù sao sánh tốc độ lái xe của , đợi cho đến lúc chạy tới cổng trường học củaTần Huyên, nơi này bị cả đám người vây kín!
      Tần Huyên nhìn thấy mẹ, nước mắt kìm nén bấy lâu rốt cục nhịn được mà trào ra, vừa khóc vừa chạy về hướng Dạ Huyền, xà vào lòng “Mẹ, mẹ…”
      “Tần Huyên, Tần tiểu Huyên, con sao chứ!”. Nghe thấy tiếng khóc của Tần Huyên, Dạ Huyền rất sợ thứ thanh này, run rẩy, thậm chí quên , từ khi nào còn nghe tiếng Tần Huyên khóc nữa.
      Nghe được thanh của hai mẹ con, hai người đàn ông cũng ngừng đánh nhau, cả hai người đều lấm bẩn. Dạ Huyền xác định Tần Huyên có chuyện gì, lúc này mới đem Tần Huyên ôm vào trong lòng.
      “Các người đều điên rồi sao?”
      Chạy đến cổng trường học đánh nhau, lại còn đánh nhau trước mặt con !
      “Tôi lặp lại lần nữa, She is my wife!( ấy là vợ tôi!)”. Tần Địch Phi nhìn thấy Dạ Huyền xuất , ánh mắt chứa mấy phần đắc ý.
      Sống chung cùng Tần Địch Phi mấy năm, Dạ Huyền biết, mỗi khi Tần Địch Phi tiếng là lúc đó ta tức giận.
      “Vậy sao, cùng lắm cũng chỉ là thế chỗ trống của tôi thôi! Lần này, tôi muốn dẫn ấy , rời xa người cặn bã như ngươi!”. người Triều Ca cũng khó coi, nơi khóe miệng còn rỉ ra chút máu đọng.
      liếc mắt nhìn Dạ Huyền, đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo.
      Mắt thấy bọn họ lại bắt đầu đánh nhau, Dạ Huyền nhịn được nữa “Tần Địch Phi, chúng ta về nhà chuyện!”
      Dạ Huyền , liền tiến lên, kéo tay Tần Địch Phi lại, đem ta lôi ra khỏi đám đông.
      cần biết nguyên nhân là gì, cũng muốn ngày mai báo chí lại đăng mấy bức ảnh chẳng hay ho của mấy người, rồi lại dẫn ra loạt đề tài!
      Sức lực của Dạ Huyền nhất yếu, lại thêm trong lòng còn ôm Tần Huyên, nhưng Tần Địch Phi lại rất thích thú hưởng thụ, mặc dù khóe mắt của cũng bị đánh cho chảy máu, nhưng vẫn có mấy phần đắc ý.
      Trái lại, Triều Ca vẫn là đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo ôm Tần Huyên, lôi kéo Tần Địch Phi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
      ra, kết cục như vậy sớm đoán ra!
      Khi biết Tần Huyên so với tính mạng của còn quan trọng hơn, khi nghe Tần Địch Phi biết về Tần Huyên, khi nghe nếu như Tần Huyên đồng ý, liền ly hôn….
      Tống Dạ Huyền ơi Tống Dạ Huyền, người Tần Huyên, đến tột cùng là có bí mật gì, để em phải sốt sắng như vậy, để em phải liều lĩnh như vậy…

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 49: Tại sao em chút động lòng?
      Edit: Light
      Beta: Rika Nguyen
      Tần Địch Phi lái xe tới, ba người lên xe “Em hy vọng Tần Huyên xuất bất kì mặt báo nào, Tần Địch Phi, hẳn biết phải làm gì rồi chứ?”
      Giọng Dạ Huyền có phần lạnh lẽo.
      Vừa nãy lôi kéo Tần Địch Phi rời , ánh mắt kia vẫn như dừng lại người , làm cho mỗi bước như lưỡi dao, nắm tay Tần Địch Phi, giống như cầm thanh sắt nóng, bỏng rát, nhưng làm cho đau đớn nhất chính là giọng ấm áp kia.
      Triều Ca theo hết lần này đến lần khác, mà tại lúc như thế này, vẫn là buông tay ra.
      sớm có sắp sếp, chuyện ngày hôm nay cũng xuất mặt báo”. Tần Địch Phi sửa sang lại cúc áo sơ mi, tuy rằng đánh nhau trận, thế nhưng tâm tình lúc này có thể là rất tốt.
      Tần Huyên ở trong lòng Dạ Huyền, bởi vậy mỗi động tác của đều biết , thậm chí ngay cả việc môi run rẩy.
      “Mẹ, mẹ…..”. Tần Huyên ở trong lòng Dạ Huyền nghiêng người cái, càng ôm chặt Dạ Huyền hơn, cậu bé biết lúc này Dạ Huyền rất đau khổ.
      “Ừm, tiểu Tần Huyên, mẹ có chuyện gì, đợi lát về nhà, mẹ muốn cùng bố con chuyện, con nhớ làm bài tập của mình, được ?” Chuyện ngày hôm nay nhất định phải giải quyết!
      “Được ạ”. Tần Huyên chu mỏ hôn lên mặt rồi mới ngoan ngoãn tựa ở người .
      Tần Địch Phi từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh nhìn hai người, tựa như tồn tại, nhưng lại ở hai địa vị quan trọng!
      Là cha, là chồng!
      Đến nhà, nhìn thấy Tần Huyên trở về phòng của mình rồi, Hạ Huyền liền thu lại nụ cười cùng vẻ mặt ôn nhu “Tần Địch Phi, chúng ta cần chuyện!”
      “Được, theo vào thư phòng!”. Tần Địch Phi trước, Tống Dạ Huyền theo sau. Thư phòng ở tầng hai, bởi vậy hai người hề chú ý tới ở tầng ba vốn là phòng của Tần Huyên, biết lúc nào cậu bé đứng ở nhìn xuống.
      “Tần Địch Phi, buông tha cho tôi , tôi muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi quá mệt mỏi rồi!” Vừa vào thư phòng, Dạ Huyền liền ngồi đối diện Tần Địch Phi.
      tồn tại cái gọi là cảm giác hôn nhân, chỉ là trói buộc lẫn nhau, đau khổ, chỉ là mình chịu thôi sao?
      Ban đầu, đề nghị ly hôn với ta là bởi vì cha mất, vốn là giận hờn mà kết hôn, người cũng mất, còn có thể có cái gì nữa, sau đó, Tần Huyên đồng ý cho ly hôn, tiếp nữa, chính Triều Ca đề nghị với hứa hẹn làm lại từ đầu, cuối cùng, ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cũng tiếp tục hy vọng thấy thêm gì nữa!
      Tần Địch Phi nghe xong lời của , từ trong ngăn kéo lấy ra phong thư dày, “Mở ra xem”.
      Dạ Huyền biết ta muốn làm gì, nhưng vẫn mở phong thư ra. Bên trong là xấp dày, tất cả đều là ảnh, hơn nữa tất cả đều là với Triều Ca, là cảnh ngày hôm đó hai người cùng Tần Huyên ăn, bọn họ cùng siêu thị, dáng hai người mua thức ăn, thậm chí là cảnh ngày hôm qua bọn họ hôn môi…
      Dĩ nhiên tất cả ràng đều là !
      cho người theo dõi tôi!”. Dạ Huyền đem phong thư ném lên bàn cái, xấp ảnh ngay ngắn bị văng ra tạo thành hình vòng cung, đất đầy là ảnh của và Triều Ca.
      “Nếu theo dõi em, hôm nay đâu cần đến đánh nhau với ta!”. Khóe môi Tần Địch Phi nổi lên ý cười nhạt “Tống Dạ Huyền, tại sao từ trước tới nay em tin , lúc kết hôn, em nếu như em đồng ý, tuyệt đối thể động vào người em, năm năm, chạm vào người em sao? Em cho phép ra thân thế Tần Huyên, năm năm qua, có bao nhiêu người lén lút điều tra thân thế Tần Huyên, em lại nghe ai điều gì mà ra ngoài? vì em làm bao nhiêu chuyện, thậm chí ” giọng Tần Địch Phi có vài phần rít lên “Thậm chí em đâu, đều liền qua đó, tại sao em chút động lòng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :