1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Có Phải Anh Yêu Em - Tô Thất (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.2

      xong rửa sạch tay và chạy ra ngoài. Lúc đẩy cửa vẫn thản nhiên cho đến khi nhìn người vừa gõ cửa là ai.

      Lục Tiểu Niên trông cao to, vạm vỡ hơn chút so với lần trước. Ngoài điều ấy ra trông cậu vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn làn da thư sinh và cái lưng hơi còng còng xuống đầy vẻ tự ti.

      - Chị Béo!

      Cậu vừa thốt lên, chạy tới ôm chặt. hít lấy hơi thở quen thuộc của cậu phảng phất trong khí và hờn dỗi:

      - Tiểu Niên, sao bây giờ em mới về! Em có biết mấy ngày vừa rồi xảy ra bao nhiêu chuyện . Chị sắp gục rồi đây này.

      - Em biết, em biết chứ… - Cậu cũng đáp lại bằng cái ôm đầy thận trọng, rón rén như sợ làm đau “món bảo bối” mình nâng niu nhất – Bây giờ em về rồi còn gì, lần này em nữa đâu. Chị Béo ạ, em

      Vừa đến đó, trong nhà văng vẳng giọng của ai đó. Nó vang từ trong nhà của người con cậu từ lâu vào sáng tinh mơ.

      - Vợ ơi, ai đấy?

      Hai chữ “vợ ơi” như lưỡi dao xoáy thẳng vào lòng cậu. Lục Tiểu Niên đứng ngây ra như kẻ mất hồn, cậ nhận ra vẻ lúng túng của Tô Mạc khi người con trai mặt mũi lạ hoắc xuất với chiếc dao bay tay, mặt mũi lem nhem những nhọ với dầu:

      - Ai đến nhà đấy? À mà lọ muối để đâu đấy? Tìm mãi chẳng thấy… - Cậu đưa tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trán.

      Trông bộ dạng lếch nhếch của cậu, Tô Mạc há hốc mồm. Lục Tiểu Niên hoàn hồn, cậu săm soi Tử Khiêm từ đầu đến chân rồi cụp mắt xuống, sống lưng khi nãy còn oai vệ vươn thẳng, nay oằn xuống như kẻ tội đồ:

      - Hóa ra nhà chị có khách à?

      - À… Ừ… - Mặt mũi đỏ lừ. bước về phía Tử Khiêm và giới thiệu cho hai người quen nhau. – Tiểu Niên, đây là Diệp Tử Khiêm. Tử Khiêm, đây là Lục Tiểu Niên, em trai tớ.

      Hai người con trai bàng hoàng nhìn nhau. Lục Tiểu Niên mỉm cười. Cậu tỏ ra ngậm ngùi:

      - Chắc chị cũng chả cần đống quẩy nóng và sữa đậu nành này nữa.

      Tô Mạc nhìn kỹ mới biết tay Lục Tiểu Niên là bữa sáng cậu dành cho , những vắt quẩy nóng hổi vẫn phả ra làn khói thoang thoảng. chợt thấy ấm lòng biết mấy. Thấy Lục Tiểu Niên quay gót toan bước , bèn níu lấy tay cậu và cười:

      - Mua rồi đừng để lãng phí, tất cả cùng ăn cho vui. Để chị rán thêm cho em quả trứng. Chị còn nhớ em rất thích ăn trứng hai lỏng đỏ mà. – Tô Mạc rồi kéo Lục Tiểu Niên vào nhà.

      bảo cậu và Tử Khiên cùng chờ ngoài phòng khách còn mình tiếp tục làm nốt bữa quà sáng.

      Hai người con trai như bị trói vào cùng sợi dây, ai nấy đều thấy gượng gạo. Tô Mạc bước ra ngoài, trông thấy cảnh đó cũng hơi bàng hoàng nhưng rồi cũng nhoẻn cười và bày biện thức ăn lên bàn, gọi hai người tới thưởng thức.

      Diệp Tử Khiêm cầu ăn trứng lòng đào, Lục Tiểu Niên thích trứng hai lòng đỏ, phần chỉ là món trứng trần đơn giản. Mì nhiều nên mỗi người chỉ ăn nửa bát con con. Bữa ăn diễn ra trong khí im lặng. Tô Mạc băn khoăn biết nên gì cho khí bớt căng thẳng đột nhiên Lục Tiểu Niên lên tiếng, đẩy cốc sữa ra trước mặt :

      - Sữa đậu nành Vĩnh Hòa đấy, chị kết nhất món này phải ?

      - A, cảm ơn Tiểu Niên. – Tô Mạc hết sức bất ngờ và đón lấy. Nhấp lấy ngụm sữa, trong lòng chợt có cảm giác khó , chỉ thấy Lục Tiểu Niên có gì đó khang khác.

      vẩn vơ suy nghĩ Lục Tiểu Niên cười khì cái và hỏi câu buồn và lạc lõng:

      - Từ khi nào chúng mình trở nên xa lạ thế này nhỉ?

      sững người, mặt mũi Diệp Tử Khiêm bắt đầu sa sầm lại. Tô Mạc vội vã giải thích:

      - Phải rồi, chị em với nhau cơ mà, khách sao làm gì nhỉ?

      May mà câu cũng đủ để vỗ về cơn cáu giận ỉ trong đầu Diệp Tử Khiêm. Lục Tiểu Niên gì, cứ cắm đầu ăn. Nhìn nghiêng, khuôn mặt cậu phảng phất nỗi buồn tên. Tô Mạc nhận ra, im lặng ăn nốt phần của mình. Lúc dọn bàn, Tiểu Niên :

      - Béo này, công nhận trứng gà hai lòng chị làm vẫn ngon nhất đời!

      - Hả? – hơi bối rối nhưng rồi cũng nhanh nhẹn đáp lại: - Lại chẳng! Phải biết chị là ai chứ!

      - Xì!

      Hai người phì cười, khí có vẻ trở lại tự nhiên hơn.

      Tuy Diệp Tử Khiêm thích nhìn hai người thân mật với nhau kiểu đấy, nhưng thấy Tô Mạc hoàn toàn coi cậu ta như em trai nên cũng thèm chấp.

      Bữa sáng hôm nay may mà có Tô Mạc chuẩn bị chu toàn dù mỗi người có những suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng trôi qua yên bình. Ăn xong, Lục Tiểu Niên bảo có việc nên phải ngay và đòi Tô Mạc tiễn theo đoạn. Người ta chỉ mặt gọi tên như thế rồi, Diệp Tử Khiêm cũng chẳng hóng theo được nên dù cực ghét nhưng cũng phải ngoan ngoãn ngồi nhà chờ “vợ” trở về.

      Tiễn Tiểu Niên đến tầng dưới, Tô Mạc định quay về luôn vì lát nữa còn phải cùng Tử Khiêm thăm mẹ. định mang cho mẹ thêm ít quần áo, đò dùng. Nhưng Tiểu Niên bất chợt gọi lại và với giọng khẩn cầu:

      - Chị Béo với em đoạn nữa nhé.

      Tô Mạc cảm thấy hơi nhói trong lòng. nhìn người con trai trước mặt, vết sẹo kia vẫn mờ mờ hằn bên đuôi lông mày cậu nhưng nó khắc sâu vào ký ức của từ khi nào. Ấy mới là vết sẹo sâu đến nỗi thời gian cũng phải chịu thua, tài nào xóa mờ nổi.

      tự ép mình phải cười và cố với giọng niềm nở nhất có thể:

      - Được, tiễn thêm bao lâu cũng được mà.

      - Chị đừng dỗ khéo em. – Chàng trai mỉm cười đau khổ, cậu ghé sát vào tai và khẽ khàng ôm lấy người con mà cậu quí từ lâu. – Bây giờ có bạn trai rồi, đâu ra thời gian mà cùng nữa.

      - Bạn trai có sao đâu, em là em trai chị cơ mà. Cho dù thế nào em trai vẫn phải quan trọng hơn bạn …

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.3

      Câu đột nhiên hẫng lại vì Tiểu Niên bất ngờ ôm chặt lấy . Dường như chàng trai yếu đuối mảnh khảnh ấy dồn hết sức lực vào hai cánh tay khiến cảm thấy đau nhói.

      - Tiểu Niên… - hoảng hốt gọi cậu và chợt hiểu chuyện gì diễn ra.

      Người con trai được gọi tên vẫn cứ ôm chặt trong tuyệt vọng:

      - Tại sao lại là em trai? Tại sao chỉ có thể là em trai? Chị Béo, em thích chị bao nhiêu năm nay rồi chị có biết ? Bao nhiêu năm nay rồi tại sao chị nhận ra điều đó? Chị Béo, em muốn chỉ là em trai, em muốn làm em trai chị… - Những giọt nước mắt của tuyệt vọng, đau đớn, bất lực bắt đầu rỉ ra khiến Tô Mạc tan nát cõi lòng.

      Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghĩ người con trai mình luôn coi là em này lại thầm ôm mối tình dành cho như thế. “Nhưng muộn quá rồi, Tiểu niên ơi. Quá muộn rồi, xin lỗi em vì chị thể cho em bất cứ thứ gì nữa, ngoài tên gọi “em trai” chẳng còn gì nữa cả.” khó nhọc nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc của Tiểu Niên vẫn dội lên, cậu chịu buông ra mà vẫn lầm bầm như kẻ lên cơn say:

      - Chị Béo, chị có biết vì sao em thích ăn trứng hai lòng đỏ ?

      - …

      - Chị biết đúng ? – Tiểu Niên cười thất vọng, tự hỏi tự trả lời. Cậu tiếp – Vì Ôn Tư Niên cũng rất thích ăn. Còn chị, chỉ cái gì Ôn Tư Niên thích chị mới làm cẩn thận. Hồi đó, chị cất công học làm món trứng này nên thứ em mê nhất chính là nó. Vì chỉ có như vậy, em mới có thể tự lừa dối chính mình rằng chị học làm món ấy là vì em. Mọi cố gắng của chị đều là vì em, chỉ vì em mà thôi.

      - …

      - Em đáng thương lắm phải ? - Giọng của cậu dần, mang theo chút dư vị của đơn, khẽ rơi tí tách vào đáy lòng người con .

      - Tiểu Niên, em đừng như vậy mà.

      - Đừng như thế nào cơ? Đừng với chị những lời này, hay đừng với chị rằng “em chị”? Em che giấu bao năm trời, bây giờ đến cơ hội ra cũng chẳng còn nữa. Chẳng lẽ em được phép noi sao?

      - …

      - Từ hồi năm tuổi cho đến bây giờ… là mười mấy năm rồi. Chị nhìn , đời này có ai chị như em , Tô Mạc?

      - …

      - Quên bọn họ và với em . Em còn là Lục Tiểu Niên của ngày xưa nữa. Nay em có tiền rồi, em trưởng thành rồi, em có thể che chở cho chị. với em , từ ngày xưa chẳng phải chỉ có chị em mình bên nhau thôi sao? Tất cả bọn họ chỉ là người đến sau và chen ngang, đủ tư cách sánh bên chị. Chị hãy cùng em !

      - Tiểu Niên, buông chị ra

      - Tại sao? Chúng ta ở bên nhau được à? Từ ngày xưa luôn như thế còn gì?

      - Tiểu Niên… - Em… Buông chị ra … - bị Tiểu Niên ôm chặt đến nghẹt thở, mãi mới lay được cậu tỉnh dậy khỏi cơn si mê.

      Tiểu Niên mắm môi đầy thất vọng, đôi mắt tròn vơ như mắt mèo ánh lên nỗi liêu, đau đớn, trông đồng điệu với vẻ hèn mọn nhu nhược khuôn mặt cậu.

      - Có phải chị chê em vô dụng ?

      - Em cái gì vậy? – Tô Mạc hốt hoảng, Lục Tiểu Niên chỉ cười.

      - Chị tưởng em biết sao? Cái người mà chị gọi là bạn trai khi nãy là quý tử nhà Bí thư tỉnh ủy chứ gì. Cậu ấy hơn hẳn em vì là con nhà có gia thế lớn.

      - Tiểu Niên, em điên à?

      - Em điên ư? Đúng thế đấy. em bị điên từ lâu rồi. – Nụ cười khuôn mặt cậu tắt ngấm. Cậu quay lưng bỏ , bóng dáng đơn độc như con sói hoang khiến bất giác nhớ về cậu bé gầy guộc ốm yếu của năm nào. Trái tim thắt lại dữ dội. Đó là câu cuối cùng Tiểu Niên với trước khi lầm lũi ra .

      Mấy hôm sau, vợ chồng họ Diệp cũng tìm đến nhà Tô Mạc. Tuy cả hai đều hài lòng với thái độ phản kháng của con trai, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước cái tính ngang bướng trời sinh của cậu nên đành đồng ý thỏa hiệp. Họ liền nghĩ ngay cách để giúp Tô Mạc đưa bà Lâm ra khỏi bệnh viện tâm thần.

      Nhưng mọi thứ dễ như tưởng tượng. Tuy tầm ảnh hưởng của nhà họ Diệp trong thành phố này nhưng hai nhà Bạch – Ôn cũng chịu xuống nước. Họ kiên quyết phải thanh toán món nợ tới cùng. Cho dù Diệp Thuật là chủ tịch tỉnh nhưng đằng hai nhà kia vẫn cơ nhiều hơn nên mọi thứ thể giải quyết trong chốc lát.

      Nhưng Diệp Tử Khiêm chịu bỏ cuộc, thậm chí cậu còn buông lời rằng nếu chuyện của “vợ” mình xử lý xong thà cầm dao tự cắt làm đàn bà còn hơn.

      Hai ông bà phát hoảng trước lời tuyên bố của cậu con cưng bèn tiếc sức lực tìm cách giải quyết. Ngay lúc tất cả đều điên đầu thể lại thay đổi theo chiều hướng ai ngờ tới.

      Đầu tiên là hai nhà Bạch – Ôn bỗng dưng tỏ thái độ hòa hảo hơn. Ngoài miệng họ giải thích rằng làm vậy phải vì nể nhà họ Diệp mà giữ thể diện cho ngài Đỗ mới về nước. Nhà họ Diệp thừa biết “ngài Đỗ” mà họ luôn miệng nhắc tới là ai, đó là “ông trùm” trong giới làm ăn vừa đặt chân xuống sân bay, đây là kẻ tai to mặt lớn có hai trong thành phố.

      Nhưng ông ta có liên quan gì đến chuyện này mà nhúng tay vào? Nghĩ mà điên đầu.

      Nhà họ Đỗ ngỏ ý muốn gặp Tô Mạc và bàn với chi tiết phương án chữa trị cho mẹ, tất thảy đều cảm thấy có gì đó bình thường. Nhưng dù sao cũng phải vì người ta cung như là ân nhân cứu mạng, từ chối sao đành.

      Diệp Tử Khiêm muốn cùng nhưng sau hồi suy nghĩ, Tô Mạc kiên quyết đồng ý. Thay vào đó, giao hẹn nếu có chuyện gì xảy ra người được biết đầu tiên là cậu. Nghe xong Tử Khiêm mới yên tâm cho mình.

      Địa điểm Đỗ đại gia hẹn gặp nhà hàng có tiếng trong thành phố. Khi tới nơi ở đó vẫn chưa có ai cả, nhân viên nhà hàng dẫn tới khoang rồi bỏ .

      Tô Mạc ngồi trong đó mình và cảm thấy bồn chồn, lo lắng, hai tay ôm lấy tách trà nóng hôi hổi, nhấp từng ngụm để dằn cơn bất an xuống. Đột nhiên, cánh cửa được đẩy vào.

      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.4

      Lục Tiểu Niên vận bộ y phục sang trọng bước vào, mái tóc chải chuốt gọn gang, bước đến đâu là toát ra vẻ oai phong, khí thế đến đó. ai nghĩ rằng đấy chính là cậu bé gầy guộc ốm yếu năm xưa. Tô Mạc bất giác thọc tay vào túi nắm chặt lấy chiếc di động. Trước khi đến đấy, Tử Khiêm cẩn thận cài đặt sẵn phím tắt, chỉ cần nhấn nút là cuộc gọi được truyền ngay tức khắc.

      Lục Tiểu Niên đứng trân nhìn và đóng sập cửa lại. Cậu bước từng bước chắc nịch tới gần :

      - Chúng ta lại gặp nhau.

      - …

      - Sao ngạc nhiên vậy, nghĩ gặp em sao?

      - Chị… - Tô Mạc hít hơi sâu để tự trấn tĩnh rồi đáp – Tiểu Niên, em có quan hệ gì với nhà họ Đỗ vậy?

      - Vì em là người nhà họ Đỗ! Ngài Đỗ chính là cha đẻ của người mẹ khuất của em, tức ông ngoại em đó.

      Câu trả lời khiến mặt đất dưới chân rung chuyển, Tô Mạc chỉ nghe hai từ “ khuất”. dám tin vào tai mình:

      - Tiểu Niên, bác

      - Chết rồi. – Cậu đáp lại với vẻ ảm đạm, hàm răng trắng hớn lộ ra giữa hai làn môi đỏ trông ghê rợn. – Gã đàn ông mẹ em tái giá là thằng khốn. Lão cũng có tiền nhưng đối xử với mẹ ra gì. Từ ngày mẹ đón em về, lão càng trở nên khốn nạn hơn. Lúc nào cũng lôi mẹ em ra đánh đập nhưng bà luôn nhịn nhục. Vì sau mỗi trận đòn, lão lại cho mẹ con em rất nhiều tiền, còn giúp em gánh tiền học với hy vọng bù đắp cho những trận đòn mẹ em phải chịu nữa.

      - Tiểu Niên…

      - Chị khoan hãy , để em kể hết . Sau này, mẹ em khám mới biết bà bị bệnh ung thư dạ dày. Hồi đó phát sớm, nếu phẫu thuật có hy vọng. Nhưng tiền làm phẫu thuật quá đắt, lão chịu trả xu nào. Lão giết mẹ em cần dùng dao. Lúc qua đời mẹ chỉ có hơn ba mươi cân, chỉ còn da bọc xương.

      Tiểu Niên kể lại với giọng bình thản đến ngờ, như thể đây chỉ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Tô Mạc nghe đến đâu, nước mắt cứ tuôn ra đến đấy.

      vẫn nhớ nguyên si mọi thứ về người mẹ của Tiểu Niên. Đó là người phụ nữ hiền hòa, lúc nào cũng tết gọn đuôi tóc đằng sau gáy, được trời phú cho giọng biết sởi ấm lòng người.

      Năm ấy, bố mẹ Tiểu Niên vẫn chưa bỏ nhau, thi thoảng bà hay cho kẹo. Đó là món kẹo sữa xin nhất thời bấy giờ và lần nào cũng là cả vốc.

      Sau này, bà ly dị với chồng, ai cũng đàm tiếu bà bỏ chồng theo tiếng gọi của đồng tiền, bỏ mặc hai ông cháu Tiểu Niên mình hưởng phú quý. còn nhớ ngày ấy bà chẳng lên tiếng thanh minh câu nào. Lúc ra , bà vẫn cười hiền và dúi vào túi áo vốc kẹo ngọt.

      Tô Mạc nhớ những gì xảy ra tiếp theo nữa, ký ức thơ ấu của vốn là mớ hỗn độn, bây giờ nhớ ra được bằng này là quá ngạc nhiên rồi. khẽ nhắm mắt nghe Tiểu Niên tiếp tục :

      - Trước đêm em trở về lần trước, lão súc sinh đó đánh đập mẹ em ở phòng bên. Mẹ em gào khóc đến khản cả cổ nhưng em dám xông ra cứu. Vì em còn cần lộ phí, em cần tiền. Em muốn quay lại gặp chị, em muốn được nhìn thấy chị biết mấy…

      - Đừng nữa, Tiểu Niên, đừng nữa… - Tô Mạc chịu đựng nổi những gì cậu liền nấc lên. ngờ bao nhiêu lâu nay cậu phải sống cuộc sống như bị đày dưới địa ngục. cứ nghĩ nhưng tháng ngày của cậu phải vui vẻ lắm, ít nhất là quá mức tăm tối. Ngờ đây, cậu lại phải khổ đến thế, ngờ đâu… lại khổ hơn cả

      Tô Mạc chịu nổi vết đau cứ ngày khoan sâu vào lòng, mơ hồ cảm thấy bàn tay cậu khẽ gạt những giọt nước mắt nơi gò má . Cậu thở dài tiếng:

      - Chị Béo, em khóc thôi, chị còn khóc cái gì?

      - Chị thấy khó chịu quá… - ngẩng đầu nhìn vết sẹo trán cậu nay mờ hơn xưa chút ít. Cậu được cuộc đời rèn luyện tạo thành người đàn ông vững vàng từ lúc nào biết. – Tiểu Niên, tại sao em kể cho chị nghe? Đồ ngốc, tại sao cứ giữ kín thế?

      Cậu gì, chỉ ngậm ngùi nhìn . Lúc này, cậu như lại trở về thành Lục Tiểu Niên hằng quen thuộc với đôi mắt hiền buồn bã, gồng gánh theo những mệt nhọc của kiếp người phù hợp với tuổi mười sáu và hễ mở miệng ra cái gì đó lại càng trầm mặc và già nua.

      - Em em trưởng thành rồi mà.

      Nghe xong, Tô Mạc bất giác thấy người cách khó hiểu. Đôi tay buông thõng xuống, đến lúc này mới có thể ngắm hình dạng của người con trai vừa lạ vừa quen trước mặt:

      - Đúng thế, em còn là Lục Tiểu Niên của năm xưa nữa, nhưng em vẫn là em trai chị! Thằng quỷ này, mới có nửa năm sao bây giờ như lột xác hẳn thế?

      Lục Tiểu Niên lặng người trước lời hờn giận của Tô Mạc, mãi lúc lâu sau cậu mới khẽ cúi mặt xuống và ngượng ngập:

      - Chị Béo, em chỉ muốn cho chị thấy giờ đây em khác trước. Em còn vô dụng như xưa nữa, em có thể che chở cho chị.

      - Chị biết mà, đồ ngốc! – Tô Mạc vô tư ôm chầm lấy cậu như thể hai người chưa bao giờ bị xa cách bởi khoảng thời gian vừa qua. Người vẫn ở đây, chẳng khác gì.

      - Có ai bảo em vô dụng đâu? Ngày xưa lúc nào em cũng bảo vệ chị đấy thôi! Ngốc lắm, chị hiểu tất cả những điều ấy chứ!

      Lục Tiểu Niên gì nữa, cậu ôm lại chặt hơn khiến thịt da đau buốt. Cậu vẫn là đứa nhóc ngày xưa, hay dụi đầu vào bờ vai mềm mại của , ngỡ như đó là nơi tránh nạn cuối cùng cho mình. bờ vai làm gì có khổ đau, hoạn nạn, chỉ có hơi ấm mà cậu khao khát chiếm trọn mà thôi.

      Cậu nghĩ đến người mẹ xấu số, nghĩ đến người cha nát rượu và lão dượng hung ác để rồi khóc òa lên như đứa trẻ lên ba. Cậu khóc tức tưởi đến độ thở hổn hển. Nhưng Tô Mạc lại thấy yên tâm hơn hẳn vì Lục Tiểu Niên quen thuộc của quay trở lại. Người đứng trước mặt còn là gã thanh niên lạ lẫm đến nghẹt thở kia nữa, đúng người bạn thơ ấu quý của đây rồi.

      - Đừng rời xa em, em chỉ có mình chị thôi! – Cậu thốt lên van xin đầy vẻ bất lực.

      - Ừ, chị rời xa em đâu. – khẽ hứa hẹn như thể ngoảnh ngoảnh lạ, hai người cùng nhau mãi cho đến khi tóc bạc lúc nào hay.

      _________________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười bảy: ĐẸP NHẤT LÀ CẬU TUỔI THIẾU THỜI

      Dù bao nhiêu năm thời gian, tớ vẫn chỉ nhớ mãi hình bóng cậu. Nụ cười hồn nhiên, mái tóc lơ thơ đón gió.

      Đẹp nhất là cậu tuổi thiếu thời.

      Chương 17.1

      Lục Tiểu Niên nay là cháu đích tôn của nhà họ Đỗ. Ngài Đỗ trước đó cũng có thằng cháu trai nhưng bẩm sinh yếu ớt nên qua đời từ sớm. Do đó Lục Tiểu Niên bỗng chốc bước lên tiên, trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc bề thế này. Mới mười sáu tuổi đầu có xe riêng đưa đón, theo sau là năm bảy gã vệ sĩ cao to hộ tống, tất cả đều răm rắp tuân theo mệnh lệnh của cậu chủ .

      Nhờ quyền lực của nhà họ Đỗ, mẹ Tô Mạc được chuyển tới nơi điều trị tốt nhất. Họ hào phóng mời bác sỹ tâm lý giỏi nhất đến hỗ trợ điều trị, thậm chí liên hệ được với cả chuyên gia nổi tiếng của nước ngoài về đây.

      Lục Tiểu Niên hoàn toàn lột xác rồi. Giờ đây cậu có tiền, có quyền, từng hành vi cử chỉ đều toát lên phong thái oai vệ, kẻ cả. Nhưng trước mặt , Tiểu Niên vẫn chỉ là thằng bé như thuở nào, trầm lặng, ôn tồn, yếu ớt và suốt ngày gọi là chị Béo.

      Tô Mạc chẳng hề quan tâm tới những thay đổi nơi con người Tiểu Niên. vẫn cứ coi cậu như người em trai xưa kia, cho dù trong đêm con chim sẻ yếu ớt bỗng chốc hóa thàng đại bàng, nó vẫn chỉ là sinh vật bé bỏng cần che chở mà thôi.

      Lục Tiểu Niên tận dụng quyền lực gia tộc để mẹ Tô Mạc được chữa trị trong điều kiện tốt nhất. an tâm hơn nhiều. Mỗi tuần đến thăm mẹ ba lần và công nhận kết quả điều trị của mẹ tiến triển hơn rệt.

      Diệp Tử Khiêm giục quay trở lại trường sau kỳ nghỉ đông. Thấy tình hình ổn hơn, bèn đồng ý. Thiếu gia họ Diệp bèn nhân cơ hội đón đầu luôn:

      - Thế tranh thủ đợt nghỉ đông này tớ giúp cậu học bù nhé. Lâu lắm rồi cậu đến lớp, thế nào kiến thức cũng lỗ chỗ như tổ ong cho xem.

      chớp chớp mắt tỏ vẻ tin tưởng cho lắm, Tử Khiêm tức khí nổi giận:

      - Thái độ gì đấy? Thiên tài như tớ dạy học cho cậu khác nào giết gà bằng dao mổ trâu ?

      - Ai biết cậu có dạy nổi người khác hay ? – Tô Mạc đanh đá phản pháo.

      - Hừ, đời này có thứ gì Diệp Tử Khiêm phải bó tay ? Có ?

      Thấy cậu chàng vênh vang tự đắc, đành xuống nước và gật gù:

      - Vâng, cậu thông minh số thế giới luôn!

      - Biết là tốt!

      - …

      Tử Khiêm bắt tay vào việc kèm cặp tại nhà, từ những môn cậu giỏi nhất là Toán, Lí, Hóa cho đến những môn cũng kha khá là Tiếng , Lịch sử, Địa lý… hổ danh là thiên tài, thầy giáo Tử Khiêm có lối giảng bài cực kỳ mạch lạc và logic, mỗi tội hơi thiếu kiên nhẫn!

      May mà đầu óc Tô Mạc cũng phải chậm chạm, ngoài môn Hóa hơi khó nuốt các môn còn lại cũng ổn. Ấy thế mà trong suốt buổi học cứ bị thầy giáo thiên tài quạt cho bao nhiêu trận, lần nào cũng bị nhìn với ánh mắt “Cái đồ dốt như con tốt” khiến nhiều lúc phải tự nghi ngờ trí thông minh của mình.

      Dù sao Diệp Tử Khiêm cũng chịu khó dốc hết sức hết lòng, cậu những dạy lại cho kiến thức bỏ lỡ mà còn củng cố những gì trước đây chưa vững. Thiếu gia họ Diệp đúng là kẻ cầm đầu chủ nghĩa hoàn hảo, làm đến cùng chưa chịu bỏ cuộc. Lắm lúc Tô Mạc cứ phải kêu trời than đất vì cố mãi rồi cậu vẫn chê lên chê xuống.

      lần, chỉ vì đề hóa mà cậu mắng Tô Mạc rất nặng lời. bực lắm, con giun xéo mãi cũng quằn chứ, ai mà nuốt nổi cái cảnh ngày ăn ba bữa chửi thế này.

      - Tớ bảo tớ học rất dốt hóa mà! Ai bệnh hoạn đến mức cái gì cũng giỏi như cậu được?

      - Thế nên tớ mới phải giúp cậu học hóa đấy thôi? Bài phổ thông đến thế mà còn làm sai, dốt thế biết!

      - Đủ rồi đấy! Diệp Tử Khiêm, tớ học nữa! – Tô Mạc quát ầm lên và vứt toẹt cây bút xuống bàn. Diệp Tử Khiêm nhặt lại bút và ném trả về phía với vẻ hung bạo gấp mười lần:

      - lại xem nào!

      - … Coi như tớ chưa gì.

      - Hờ, ngoan ngoãn mà làm bài ! Làm xong tối nay đừng hòng ăn cơm.

      - Hừm. – Tô Mạc cáu kỉnh cúi đầu mò mẫm tiếp. Trông tội nghiệp như vợ trẻ suốt ngày bị bắt nạt.

      lúc sau bình tĩnh lại và trở nên chuyên tâm hơn. Thấy thế Tử Khiêm cũng ngứa ngáy mồm miệng bèn kiếm chuyện:

      - ra tớ kèm cậu học cũng là muốn tốt cho cậu thôi.

      - Hử?

      - Tuần sau chia lớp rồi, nếu câu học dốt thế sao học cùng lớp với tớ được?

      - Tại sao tớ lại phải cùng lớp với cậu? Tớ học lớp nào chả được?

      - Vớ vẩn! Dĩ nhiên là được.

      - …

      - Với cả về sau, chúng mình nhất định phải thi vào cùng trường đấy.

      - …

      - Cậu nhìn cái gì? Viết tiếp chứ! Tớ là làm đấy, câu này cậu mà làm ra tối chỉ có nhịn!

      - Cậu có bị làm sao đấy?

      - Cái gì??

      - Người nấu cơm là tớ cơ mà. Tớ chưa dở hơi đến mức bắt mình phải nhịn đói đâu.

      - Hèm hèm… Tử Khiêm hết đường bắt bẻ liền dặng hắng vài tiếng chữa ngượng nhưng vẫn cứ đáp cùn – chung là làm xong tối nay đừng hòng xúc miếng cơm nào vào miệng!

      - Biết rồi! – Tô Mạc rền rĩ và ngoan ngoãn cúi đầu mày mò công thức. Chợt thấy bàn tay cậu áp lên đỉnh đầu rồi nhàng đùa nghịch với những lọn tóc mượt mà, cảm giác mình cứ như con chó cún ấy:

      - Ngoan nào…

      - …

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17.2

      May mà Tô Mạc cũng khá lanh lợi nên cuối cùng cũng xử lý xong câu đố hóc búa. Thấy muộn, Tử Khiêm bèn giục vào bếp nấu cơm. Chỉ tội cho Tô Mạc vừa bại não để làm xong bài tập bây giờ lại phải tiếp tục lao động chân tay.

      Tay muôi tay đũa, bắt đầu thoăn thoắt xào nấu. Diệp Tử Khiêm vắt vẻo hai chân ghế chờ “vợ” bưng bê các thứ ra. Giờ Tô Mạc mới biết mình vừa chọn phải ông tướng khó tính làm ban trai. Thấy ông tướng sì sụp thích chí, chỉ biết thở dài thườn thượt và gắp cơm nhai trệu trạo. Bỗng dưng bát xuất thêm miếng thịt luộc.

      - Cái này ngon phết, ăn nhiều vào, gầy quá! – Tử Khiêm cố làm ra vẻ thản nhiên nhất có thể, hai tai cậu bỗng đỏ lừ lên.

      Tô Mạc cười khì và cũng gắp miếng vào bát cậu:

      - Cậu thích ăn cái này hả, thế ăn nhiều vào!

      - Gớm! – Tử Khiêm bĩu môi làm bộ làm tịch. Tô Mạc thấy thế càng buồn cười.

      Sau khi ăn xong, trời cũng tối. Tô Mạc khuyên Tử Khiêm về nhà vì cứ ở mãi đây cũng hay. Cậu cứ dùng dằng chịu về và bôi ra đủ lý do. cũng đành tiếp chuyện với cậu thêm lúc cho đến khi cậu còn lý do nào để loi ra nữa thôi. Diệp Tử Khiêm ức lắm, tiếp tục lý :

      - Đằng nào bọn mình cũng nhau cơ mà, tớ qua đêm cùng cậu có làm sao?

      Tô Mạc há hốc mồm rồi hét tướng lên:

      - Cái đồ biến thái trong đầu toàn thứ bệnh hoạn, biến ngay cho tớ nhờ!

      Cậu giật nảy trước câu mắng của nhưng vẫn cố đôi co:

      - Tớ có nghĩ bậy bạ gì đâu, chỉ là ngủ thôi mà, ngủ ấy… - Thà còn hơn, càng càng đen tối. Mặt mũi Tô Mạc đanh lại, chẳng thèm nữa mà thẳng thừng mở cửa đẩy cậu ra ngoài.

      tiếng rầm vang lên! đóng sập cửa lại và khóa trái chặt.

      - Ê, Tô Mạc! Mở cửa, mở cửa ra!

      - …

      - Quần áo tớ vẫn ở trong nhà cậu đấy! Tên kia mở ra ngay! Muốn trẫm chết rét à!

      Mặc cho cậu kêu la, cánh cửa vẫn chút động tĩnh. Diệp Tử Khiêm đứng ngoài cửa hồi, chịu được cái rét giáng xuống mỗi lúc ác liệt, cậu chửi thầm vài câu rồi bực tức bỏ về.

      Tựa mình sau cánh cửa, Tô Mạc mỉm cười trước mẩu hạnh phúc bé xíu vừa thoảng qua. cười ngây dại chuông di động vang lên réo rắt, vừa mở máy nghe thấy giọng Diệp Tử Khiêm réo lên sa sả như sư tử:

      - Đồ dã mam! Áo khoác trẫm để ở chỗ nhà ngươi hết! Sắp chết cóng vì đóng băng rồi đây này!

      Tô Mạc có thể nghe tiếng hai hàm răng cậu va vào lập cập. nhìn về chiếc sô pha, đúng là cái áo nỉ đen của cậu vẫn vắt vẻo ở đó. Hình như lúc bị đẩy khỏi cửa, cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi, thảo nào cứ kêu lạnh.

      Nghĩ đến cảnh tượng chàng trai đứng run cầm cập dưới trời đông, thấy buồn cười quá bèn cầm cái áo ra ngoài ban công. Diệp Tử Khiêm đứng co ro phía dưới như con mèo bị bỏ hoang. thấy thế liền lăn ra cười ngặt nghẽo. Diệp Tử Khiêm cáu tiết:

      - Cười cái gì mà cười! Người ta sắp đóng cục lại rồi đây này!

      - Tớ ném áo khoác xuống cho cậu nhé? – giao hẹn, thấy cậu mừng như chết đuối vớ được cọc, cười đến chảy cả nước mắt.

      tung chiếc áo xuống, Tử Khiêm đón lấy nhanh gọn ghẽ và lập cập khoác lên người. Trông cậu có vẻ khá hơn lúc nãy nhưng hai đầu gối vẫn cứ đá vào nhau. Hai người đứng cách nhau vài tầng chuyện:

      - Tí chết rét!

      - Ai bảo chịu về cơ! Đáng đời!

      - Hừ, đồ lòng lang dạ sói, tớ chết rét cậu được gì hả?

      - Được nhiều lắm chứ! Đếm hết luôn!

      - Tô Mạc, rồi có ngày tớ cho cậu trận, ngứa đòn chứ gì!

      - Hừ, tưởng tớ sợ chắc!

      - …

      Khoảng cách mấy tầng lầu ngăn được hai người tung lên ném xuống cho nhau những nụ cười giòn giã. Trông bộ dạng cả hai ngốc nghếch nhưng mặc kệ, cuộc chuyện vẫn diễn ra rôm rả.

      Khi còn gì để nữa, hai bên bắt đầu trầm xuống và nhìn nhau trong im lặng. Cả hai nỡ rời bỏ nơi mình đứng, mãi lúc sau Tử Khiêm mới tiếp tục chuyện:

      - Hôm nay lạnh đấy!

      - Ừ.

      - Hình như sắp có tuyết nữa hay sao.

      - Chắc vậy.

      Cuộc trò chuyện cực kỳ vô nghĩa và nhảm nhí vậy mà ai chịu kết thúc. Hai người chuyện thêm hơn mười phút Tô Mạc bắt đầu thấy mặt Tử Khiêm tái vì lạnh. xót lòng toan bảo cậu về nhà, nhưng chưa kịp lên tiếng nghe cậu ấp úng:

      - Tô Mạc này… Giao thừa năm nay… Cậu đến nhà tớ nhé….

      - …

      - Tớ với bố mẹ tớ rồi… Hai người đồng ý, cậu đến chứ? – Vừa dứt lời, Diệp Tử Khiêm thấy căng thẳng hơn trước, khuôn mặt trắng bệch bỗng hơi đỏ ửng. Trái tim Tô Mạc bắt đầu đập thình thịch.

      Chàng đứng dưới đất, nàng đứng cao, hai người nhìn nhau hồi. Tô Mạc khì cười và gật đầu sâu. sợ nếu chỉ gật , cậu nhìn câu trả lời.

      - Được!

      Bấy nhiêu đó cũng khiến cõi lòng chàng trai vui phơi phới, khuôn mặt cậu bỗng rạng rỡ hẳn lên như nắng xuân sưởi ấm lòng người.

      - Vậy tớ về với bố mẹ đây.

      - Ừ.

      - Tô Mạc…

      - Ơi?

      - TỚ CẬU!

      Cậu hét tướng lên như muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết. Tô Mạc sững người hồi cho đến khi hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt . đáp lại đầy trân trọng:

      - Tớ cũng cậu, Tử Khiêm ạ.

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :