1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Có Phải Anh Yêu Em - Tô Thất (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14.5

      - Tử Khiêm, em gì thế? – Bạch Y Y vẫn điềm đạm đáp và – Nếu mẹ Tô Mạc ra tay làm hại Tư Niên trước chị truy cứu làm gì? Đừng như kiểu nhà chị chèn ép người khác thế. Em nên nhớ , nhà chị mới là nạn nhân.

      - Vâng, tôi hiểu. Thế nên chị có thể tay chút được ? Mẹ Tô Mạc hề cố ý. Hãy nể tình hai mẹ con họ phải đơn côi sống dựa vào nhau mà tha họ .

      - Em buồn cười . Bọn họ làm sai là việc của bọn họ, đâu đến lượt em cầu xin? ta có mồm à mà phải nhờ em nhận tội thay? – Tô Mạc lập tức hiểu ngay những lời cạnh khóe ấy.

      - Chị Y Y, trước đây em trẻ con biết điều nên cư xử với chị phải. Mong chị là người lớn rộng lòng đừng chấp em làm gì.

      Bạch Y Y liếc nhìn Tô Mạc rồi thản nhiên thưởng trà như thể nghe, trông thấy gì hết. Tô Mạc nghiến răng nghiến lợi tiếp:

      - Coi như em cầu xin chị, hãy tha cho em.

      - như kiểu tôi chèn ép ấy! – Bạch Y Y nhếch mép và quay sang nhìn Tô Mạc – Nhưng mà bé ạ, phải là chị muốn tha cho em. Nhưng nhà họ Ôn truy cứu đến cùng, chị biết làm sao bây giờ?

      Thái độ bất hợp tác của Bạch Y Y cuối cùng cũng khiến Tử Khiêm phát cáu. Cậu đứng phắt dậy và lườm thẳng vào Bạch Y Y:

      - Bạch Y Y! Đừng có làm trò nữa! Đâu ra cái chuyện nhà họ Ôn bỏ qua? Chỉ có chị gặm mãi chịu nhả thôi!

      - Tử Khiêm, em thế oan cho chị. – Trước lời xấc xược của Tử Khiêm, Y Y vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc – Việc này nhà họ Ôn là làm, chị chả có tư cách gì chen vào.

      - Đồ thối tha! – Tử Khiêm càng chửi càng nặng hơn, gạt phăng mọi lễ nghi dưới, cậu gằn giọng – Ôn Tư Niên có ở đây, nhà họ Ôn làm gì còn ai nữa mà truy với chả cứu?

      - Thế em nghĩ bác chết rồi chắc? Con trai quý của người ta tự dưng bị đâm nhát, giận mới là lạ!

      - …

      - Mà này, hung thủ đâm con trai bác cũng chính là kẻ cướp chồng năm xưa, khiến cho gia đình người chết, kẻ bị thương. Em bảo người ta bỏ qua thế nào được?

      Diệp Tử Khiêm cứng lưỡi trước lời kể lể của Y Y. Đột nhiên ta khì cười và tới sát gần Tô Mạc:

      - Nhưng bác có giận đến đâu cũng chẳng đôi co với kẻ điên! Ai bảo đầu óc bà ta có vấn đề? Dù có vấn đề tội giết người cũng là phạm pháp hết. em xem, có ô dù to thế này cơ mà. Yên tâm , Tô Mạc. Nhà họ Ôn có giận mấy cũng phải giữ thể diện, ai lại đôi co với kẻ thần kinh. Nhưng mà phải nhốt bà ta vào viện đấy, cứ để lang thang giữa đường giữa chợ thế này nguy hiểm lắm.

      Y Y vẫn cách nhàng. Khuôn mặt Tô Mạc bắt đầu thấy râm ran và dần tái nhợt như tờ giấy:

      - Mẹ tôi làm hại ai cả!

      - Trời đất, thế này ai mà tin chứ. Giấy kiểm tra sức khỏe của Tư Niên vẫn ở nhà chị đây này. đó ghi rành rành là bị thương bởi dao. Mẹ em mà vô hại tại sao lại lấy dao đâm người ta?

      - Vì… đó chỉ là cố mà thôi.

      - sao? – Bạch Y Y nhếch mép – Nếu cố thêm vài lần chắc có án mạng rồi đấy nhỉ.

      - Tôi cầu xin chị, đừng đưa mẹ tôi đến đó. – Cuối cùng Tô Mạc cũng mếu máo, thất thanh. Lần đầu tiên phải quỳ lạy trước người con độc địa kia cách đớn hèn với hy vọng người thương nhất đừng bị đưa vào chốn điên loạn.

      Bạch Y Y cười khinh khỉnh, trả lời cũng chẳng khước từ khiến Tô Mạc nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng, vội nắm lấy tia sống cuối cùng này:

      - Chị Y Y, trước đây em ra gì, chị đừng chấp em. Em biết em sai rồi. Chị cứu mẹ em với, em xin chị mà… - Tiếng của bắt đầu vỡ òa thành tiếng khóc.

      Người con được vái lạy kia vẫn tỏ vẻ thảnh thơi như .

      Tô Mạc gần như sắp sụp xuống. Để cứu mẹ, việc gì cũng có thể làm. Hai đầu gối nhũn dần ra, đột nhiên có bàn tay xốc dậy, nhặt cho chút tự tôn còn sót lại. Diệp Tử Khiêm đẩy yếu đuối rã rời vì đau khổ về phái sau lưng để che chở. Cậu lạnh lùng nhìn người con kiêu ngạo trước mặt:

      - Chị vốn mướn giúp chúng tôi chứ gì?

      Bạch Y Y đáp, đôi mắt quyến rũ của ta vẫn soi chăm chăm vào cả hai, hàng lông mi dựng lên như cánh bướm. Diệp Tử Khiêm hiểu, cậu cười nhạt và quay lại với Tô Mạc:

      - , cần cầu xin chị ta nữa!

      Tô Mạc vẫn còn ngần ngừ, thấy thế Bạch Y Y phá lên cười khoái trá. Chị ta nâng ly trà gạo đen lên rất kiểu cách và với giọng của kẻ đứng cao ban ơn xuống cho chúng sinh:

      - Tử Khiêm, em dùng quan hệ nhà họ Diệp để giúp Tô Mạc lót tay thiên hạ, chắc chưa gì với chú Diệp đúng ?

      Chỉ câu này thôi cũng đủ để toàn thân cậu hóa đá. Cậu kinh hãi ngoái đầu lại vừa lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Chưa kịp phản ứng gì cánh cửa phòng bị đẩy sầm sang bên. Khuôn mặt đằng đằng sát khí của ông Diệp và bà Lâm xuất ngay sau đó.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười lăm: CẬU LÀ DUY NHẤT, AI GIỐNG

      đời này chẳng ai tớ giống như cậu hết.

      Chương 15.1

      Tô Mạc vẫn sững sờ ông Diệp hằm hằm bước tới và tát vào mặt Diệp Tử Khiêm cái như trời giáng. Ông đánh con mạnh đến nỗi trong tích tắc nửa khuôn mặt cậu liền tím tái . Bà Lâm ngờ chồng lại nặng tay thế nên vội can:

      - Ông đánh con được ích gì? Có gì từ từ xem nào.

      - Còn gì để mà ? Cứ để nó coi trời bằng vung thế có ngày tôi chết thảm vì nó! – Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu ông chủ tịch, khí chất nho nhã ôn hòa ngày thường nay còn.

      Bà Lâm xót lắm nhưng thấy con vẫn cứ lì ra năng gì, bà giận vì nó đổ đốn từ lúc nào biết:

      - Tử Khiêm! Con quá đáng lắm biết ! Ai cho con mạo danh tên bố để nhờ vả người ta hả? Con có biết làm thế bố nợ người ta bao nhiêu, phải gánh lên vai bao nhiêu trách nhiệm ?

      Diệp Tử Khiêm đáp, cậu chỉ mím môi chịu trận cách kiên cường.

      Tô Mạc vẫn hiểu chuyện gì diễn ra. Bạch Y Y thong thả nãy giờ chợt lễ phép cười chào hỏi hai vị khách:

      - Chú Diệp, Lâm, hai chú bớt nóng ạ.

      - Y Y, lần này may mà có cháu! – Bà Lâm tỏ ra rất mự khách sáo.

      Y Y khẽ gật đầu đáp lại và thêm mấy câu xã giao với hai vợ chồng bà rồi xin phép ra về.

      Mãi đến khi Y Y rồi, Tô Mạc vẫn còn hơi chếch choáng nhưng vợ chồng họ Diệp để ý gì đến . Bà Lâm mắng con té tát hồi rồi kéo về nhà:

      - ! Theo mẹ về!

      Diệp Tử Khiêm vẫn ngoan cố chôn chân tại chỗ. Bà Lâm càng kéo, cậu càng cố ghì vững. Thấy thế, bà Lâm quát:

      - Diệp Tử Khiêm! Mày muốn bố mẹ phải thế nào hả!

      - Bố, mẹ, hai người hãy giúp Tô Mạc !

      Hai vợ chồng im lặng sửng sốt, Tử Khiêm vẫn ngoan cố cầu xin hai người bằng ánh mắt. Cuối cùng, bà Lâm phải lên tiếng điều đình với thằng con:

      - Khiêm con, chuyện này về nhà rồi bàn sau.

      - luôn ở đây !

      - Thằng này bướng nhỉ! bảo về nhà rồi sau mà! – Bà Lâm cả giận, thấy Tử Khiêm chịu nhượng bộ, bà càng cáu tiết. biết làm thế nào để lôi được nó về ông Diệp lên tiếng:

      - Cút về cho tao mau! Mày còn định làm tao xấu mặt đến nước nào nữa!

      - Bố!

      - Dám lấy danh tiếng của tao đút lót cục trưởng cục cảnh sát, dám cậy thế nhà để ép dồn cảnh sát thả người. Mày thấy bố màu ngồi cái ghế này thanh liêm yên ổn quá nên kiếm hộ việc cho bố làm phải ?

      - Bố…

      - Mày cũng biết tao là bố mày cơ đấy! Mày muốn tao mất chức phải ?

      - Bố, con chỉ muốn giúp Tô Mạc mà thôi…

      - Mày câm mồm! Ngày thường bố mẹ chiều chuộng mày quá lên mới sinh ra cái tật coi trời bằng vung nay. Dám đút nót cục trưởng rồi đem thế ra ép người! Mày giỏi lắm! Mày học ở đâu cái thứ đó hả! Khuôn mặt Bí thư tỉnh tím ngắt lại. Diệp Tử Khiêm vẫn cãi cố:

      - Bố, hồi đó bố mẹ giúp Tô Mạc cơ mà. Bây giờ hai người…

      - Mày câm mồm! Mày muốn tao chết vì tức mới vui lòng hả! – Lồng ngực ông Diệp phập phồng lên trong cơn tức.

      Bà Lâm cũng góp lời theo chồng:

      - Đúng đấy con à, ngoan nào, theo bố mẹ về nhà .

      Thấy Diệp Tử Khiêm vẫn ngoan cố, bà đành quay sang cầu cứa Tô Mạc nín thít nãy giờ:

      - Mạc ơi, phải hai bác muốn giúp cháu đâu. Nhưng cháu thấy đấy, địa vị của bác trai rất nhạy cảm. Cháu biết bác trai là ai mà. Nếu bản thân mà nghiêm còn ai tín phục? Chuyện này đúng là nhà người ta được thế. Chúng ta có muốn giúp cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi.

      Bà Lâm phân bua rạch ròi như thế, Tô Mạc dù có ngu dại thế nào cũng phải hiểu. Việc này ràng thể phiền hà đến gia đình nhà người ta, co cười gượng gạo và :

      - Vâng, cháu hiểu rồi.

      - Thế nên cháu khuyên thằng Khiêm giúp bác…- Bà Lâm ngập ngừng và bỏ dở câu .

      Tô Mạc hiểu ý bèn bước tới kéo vạt áo Tử Khiêm và cố khéo léo hết mức có thể:

      - Tử Khiêm, cậu cứ về trước . Chuyện của mẹ tớ, tớ tự nghĩ cách lo được.

      - Cậu có cách gì chứ? – Diệp Tử Khiêm xen ngang và lặng nhìn . Cậu quay phắt sang phía bố mẹ và những lời sắt đá – Bố, mẹ, chuyện của Tô Mạc con nhất định phải giúp!

      - Mày! – Mắt ông Diệp trợn ngược lên, hai bên thái dương nổi gân xanh lè nhưng Diệp Tử Khiêm chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Cậu nhìn thẳng vào mặt bố và những câu phải thót tim:

      - ấy là người mà con chọn, là con dâu tương lai của bố mẹ! Nếu muốn con sống mình cả đời bố mẹ cứ bỏ mặc ấy !

      -Thằng khốn này! – Cơn giận ban nãy chưa dứt, cơn khác trào lên như những đợt sóng khiến ông Diệp ho sồng sộc. Bà Lâm vội vuốt vuốt vào lưng ông và thôi tức tưởi:

      - Con ơi là con! Mày học đâu ra cái thói ấy hả!

      -Theo gien đấy! – Diệp Tử Khiêm thuận miệng đáp khiến ông Diệp lần nữa lại uất nghẹn.

      Bà Lâm bị đứa con trời con phật làm cho dở mếu dở cười, bà chỉ biết đứng vuốt lưng ông và nhìn đứa con trai đanh mặt lên:

      - Con chỉ đến đấy thôi. Bố mẹ có giúp hay mặc. Vợ con, con tự biết đường thương. Bố mẹ giúp cũng chả sao hết!

      - Khiêm ơi là Khiêm! – Bà Lâm mếu máo còn ông Diệp trợn mắt nhìn cậu ấy đầy thách thức:

      - ngọt mày nghe! Có giỏi đừng mượn danh cái nhad này làm trò xằng bậy!

      - mượn thôi, làm như con cần lắm ấy! – Diệp Tử Khiêm thẳng thừng cãi lại, cậu nắm lấy tay Tô Mạc và hẵng giọng – nào!

      Cậu muốn đưa rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, bà Lâm hoảng hốt kêu:

      - Con định đâu?

      - đâu biết, miễn là về nhà.

      - Con muốn làm cái gì vậy?

      - Bỏ nhà ra ! – Diệp Tử Khiêm gằn từng tiếng và kéo Tô Mạc mất hút sau cánh cửa.

      Bà Lâm chưa kịp phản ứng gì bóng dáng hai đứa khuất mất. Bà biết lên khóc hay cười. Cõi lòng bà bề bộn những phiền não nhưng thấy mặt múi cả hai vợ chồng tái xanh tái đỏvì cáu, bà phì cười. Bí thư Diệp thét vào mặt vợ:

      -Bà cười cái gì! Bà xem bà dạy con kiểu gì mà để nó thành ra thế này! hiểu là giống ai nữa! Cái loại mặt dày, biết dưới là gì!

      - Thế giống ông chắc? Lúc theo trò gì cũng giở ra được!

      Ông bí thư uất nghẹn cả cổ, ông chỉ muốn ngẩng mặt kêu trời. Nhưng lúc sau ông cũng thở dài và :

      - Có khi thằng Khiêm nó nhắm chuẩn rồi đấy.

      - Đúng vậy, con nó cũng lớn rồi, bảo thế nào được.

      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15.2

      đến đây, hai vợ chồng cũng thở dài. Sau khi chút bỏ hết tức giận, hai người lại nhìn nhau và cười.

      Lại về đôi trẻ, Diệp Tử Khiêm kéo Tô Mạc chạy đoạn rồi mới dừng lại. Bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Chẳng là do để ý hay còn lý do nào khác, hai người luôn kết thúc mọi câu chuyện bằng cảnh tượng nắm tay nhau và chạy trốn. Mười ngón tay quyện nhau, hai lòng bàn tay áp vào nhau hơi ấm. Hai người cùng im lặng và lững thững bước lề đường giống như bao cặp tình nhân dạo khác. Tô Mạc lên tiếng cắt ngang bầu khí bình lặng:

      -Diệp Tử Khiêm, cậu cần phải tốt với tớ quá mức như vậy đâu.

      Cậu hơi bối dối nhưng vẫn khẽ thở dài và đáp:

      -Tớ đâu có tốt với cậu?

      -Cậu…- dở bị Tử Khiêm ngắt lời:

      -Ngày nào tớ cũng mắng cậu ngốc, có việc gì lại kiếm cậu gây , thế mà gọi là tốt à?

      -…

      -Ngày nào tớ cũng gây rắc rối cho cậu, hơi tý lại làm những trò động chạm đến cậu. Cậu thấy thế là tốt à?

      -…

      -Tô Mạc, giờ tớ mới thấy hóa ra cậu có khuynh hướng bị ngược đãi đấy!

      -Diệp Tử Khiêm cậu cho tớ quá nhiều thứ!

      Cậu im lặng.

      Môi cậu mỉn cười, đôi mắt uốn lên cong cong như hai vầng trăng:

      -Tô Mạc, nhớ này. phải tớ tốt với cậu, mà cậu đáng để cho tớ đối xử như thế.

      -…

      Trông bộ dạng ngờ nghệch của , cậu bất giác đưa tay nghịch tóc :

      -Cậu nhìn , tuy cậu xinh đẹp lắm, nhiều lúc lại cùn và bất cần, và quan trọng nhất là lắm lúc lại chẳng ưa gì tớ. Nhưng tớ biết làm sao, cậu hạ gục tớ rồi, tớ thể nào gượng dậy nổi nữa.

      -Diệp Tử Khiêm…

      -Yên nào, để tớ hết ! – Cậu khẽ lườm và bắt đầu thao thao bất tuyệt – Cậu có bao nhiêu khuyết điểm như thế, vậy mà tớ vẫn chỉ thích mình cậu. Chẳng có nguyên do gì hết, mọi thứ cứ ập tới cách khó giải thích. Tình là thứ kỳ cục như thế đấy, cuối cùng tớ cũng phải chịu thua. Tô Mạc à, cậu ở bên tớ hết đời chứ?

      -Cậu vậy là sao?

      -Là lấy tớ ấy! Nếu chịu suốt đời này tớ tha cho cậu đâu!

      -Nghe sao mà đáng sợ thế nhỉ?

      -Vì tớ tỏ tình với cậu đó!

      -…

      Rất nhiều năm sau khi trở thành phụ nữ chín chắn, từng được nghe biết bao lời tỏ tình lãng mạn. Những người con trai ấy đều tuấn tú khôi ngô, ăn mặc lịch thiệp, mọi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ nam tính quyến rũ đến mê hồn.

      Nhưng chỉ nhớ mãi lời tỏ tình “đe dọa” năm nào. Đó là mối tình sâu sắc nhất, đẹp nhất của thời niên thiếu. Ngoài cậu ra, chưa ai từng đối xử với như thế. Nhưng tiếc thay, khoảng thời gian ấy nay có còn đâu?

      Sau khi ăn tối xong, cả hai cùng về nhà Tô Mạc. biết dưng đưa người con trai lạ về nhà qua đêm chẳng hay ho gì, nhưng ngoài ra giờ cậu biết lương nhờ vào ai nữa. người cậu còn xu nào, thế lại vùng vằng bỏ nhà ra vì mình, Tô Mạc nào có thể mặc kệ. Phân vân hồi, quyết định đưa cậu về nhà.

      May thay trong nhà cũng có hai chiếc giường, Tử Khiêm nằm giường của , nằm ngủ trong phòng mẹ là được. Ai ngờ Diệp Tử Khiêm lại ngang nhiên theo vào chung phòng. lắp bắp :

      -Phòng cậu ở bên cạnh cơ mà.

      -Ngủ cùng được à? – Cậu hỏi xanh rờn còn Tô Mạc giật thót.

      -Cậu thấy được à?

      -Dĩ nhiên là được rồi.

      -…

      -Tớ làm gì đâu mà lo!

      “Có điên mới tin!” – rủa thầm và mở cửa, đẩy cậu ra ngoài:

      - ngủ , tớ mệt lắm rồi.

      - Này! Tớ làm gì cậu mà! tin tớ à! Này, Tô Mạc! Này này này!

      Mặc cậu kêu réo ầm ĩ bên ngoài, Tô Mạc vẫn tống cậu ra ngoài và khóa chặn cửa. Thực ra cửa phòng hỏng lên áp mình vào cửa để chặn lại. Cậu đứng bên ngoài kêu la chửi bới hồi,chán rồi bỏ .

      phì cười. Nhưng rồi vì cũng quá mệt nên leo lên giường toan làm giấc say tít mít.

      Nhưng cứ đặt lưng lên giường lại tài nào ngủ nổi. Toàn thân mỏi rã rời ấy vậy mà đầu óc cứ tỉnh như sáo. Những chuyện xảy ra gần đây lên mồn và cứ quay mòng mòng trong não. Đúng vậy chưa dược bao lâu mà lắm chuyển xảy ra quá, mọi thứ vượt quá sức chịu đựng của . Chuyện của mẹ chưa giải quyết xong, giữa màn đêm tĩnh mịch mọi thứ cứ mặc sức ra khiến thấy nao nao trong người.

      Mãi mới chợp mắt được nhưng những cơn ác mộng vẫn tha cho .

      Khuôn mặt của mẹ và Ôn Tử Niên cứ thay nhau xuất, có lúc câm lặng. Mọi hình ảnh đều quá, tài nào thoát khỏi cơn mơ. Hơi thở của trở lên gấp gáp khi trông thấy cảnh khuôn mặt
      Đẫm máu của Ôn Tử Khiêm dí sát vào , bên cạnh la người mẹ điên nắm trong tay lưỡi dao đỏ lòm.

      vùng dậy. thét lên, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chưa kịp hoàn hồn cánh cửa bị xô ập vào, Diệp Tử Khiêm trần như nhộng, mình chỉ mặc độc chiếc quần sịp tồng ngồng lao vào:

      -Có chuyện gì?

      Cậu tiến sát tới , Tô Mạc lại giật mình thét lên tràng nữa. khua tay loạn lên để che mắt và ném cái gối về phía cậu:

      Mặc quần áo vào ngay, đồ bệnh hoạn!

      Diệp Tử Khiêm hơi bối rối, cậu ngượng ngùng quay lưng và trách móc:

      -Ai đời ngủ mặc quần áo chỉnh tề làm gì, đấy mới là bệnh hoạn ấy!

      - ra ngay!

      -Biết rồi!

      May mà Diệp Tử Khiêm hãy còn biết ngượng là gì, cậu chạy như bay mặc quần áo cho nghiêm túc rồi mới quay lại.

      - Ban nãy cậu sao thế?

      - có gì, tớ mơ thấy ác mộng, vậy thôi.

      -Ác mộng gì?

      -Tớ mơ thấy mẹ và Ôn Tử Niên. Mẹ tớ…giết Ôn Tử Niên… - đến đấy,cổ họng nấc lên, đưa tay đỡ lấy trán. Bóng đêm nhấn chìm hai con người yếu đuối.

      -Diệp Tử Khiêm ơi, tớ sợ lắm.
      -…

      -Tớ sợ mọi thứ thành , tớ sợ tớ cứa được mẹ, tớ sợ mẹ chết mất…

      -Vớ vẩn, chỉ là mơ thôi mà.

      -Nhưng tớ sợ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      _________________

      Chương 15.3

      - phải sợ! Có tớ ở đây rồi! – Cậu ôn tồn đáp và ôm vào lòng. Hai người nằm giường cuộn vào nhau như . gian đêm khuya tĩnh mịch chỉ còn nhịp đập hai trái tim vang lên phập phồng.

      Chẳng ai câu nào. chỉ biết người con trai ôm chặt, thậm chí còn cảm nhận thấy hình dáng từng ngón tay và hơi ấm phả ra từ lòng bàn tay của cậu nữa.

      Thế cũng là quá đủ cho phút giây độc nhất, hoang mang nhất, đáng sợ nhất trong đời khi ta vẫn còn người ở bên.
      Bao nhiêu năm cũng chẳng rời bước,
      Mặc cho bể thẳm hóa ruộng dâu.

      bất giác mỉn cười giữa màn đêm, cõi lòng như có ngọn lửa vừa dược thắp. nghĩ vẩn vơ Diệp Tử Khiêm thầm:

      - Này, Tô Mạc, đừng có mà nhân cơ hội lợi dụng người ta đấy!

      - Hả? – Tô Mạc như bị dội gáo nước lạnh lên đầu. trố mắt nhìn cậu, giữa đêm tối, khuôn mặt cậu như bị che phủ bởi làn sương mỏng, chỉ có đôi mắt sáng vẫn chiếu rọi màn đêm.

      - E hèm! – Cậu hắng giọng và tỏ ra đáo để - Ý tớ là đừng tranh thủ tiếp cận tớ đấy!

      dưng cậu lại giãy lên như đỉa phải vôi, Tô Mạc vẫn cứ ngớ người:

      - Là sao?

      - Còn trăng sao gì nữa? – Diệp Tử Khiêm cuống quýt, biết làm thế nào để diễn đạt, chỉ biết cuộn người lại trông đến khổ.

      Hai người nằm sin sít vào nhau nên Tô Mạc có thể nhận ra bất kỳ phản ứng nào của Diệp Tử Khiêm. Ban đầu đần mặt ra nhưng sau khi hiểu rồi bèn nằm thẳng người lại. Hơi thở nóng hổi như lò thiêu của cậu phả vào người khiến suýt giãy nảy lên vì bỏng.

      Mãi đến khi cậu thở đều hơn, Tô Mạc mới thấy người. lầm bầm trút giận:

      - Đồ lưa manh!

      - Tại cậu trước đấy chứ! – Tên lưa manh kêu oan, những làn hơi ấm tạt lien hồi vào cổ . Trái tim run lên dữ dội, trong giây lát hai người như cùng ngừng thở để cảm nhận hơi ấm bao phủ xung quanh. Trong màn đêm thăm thẳm, lờ mờ nhìn thấy đôi mắt trong veo, sáng ngời của cậu. Chúng như hai ngọn nến trong đêm đông ảm đạm dẫn lối cho thoát khỏi ngõ cụt tuyệt vọng.

      Diệp Tử Khiêm thả lỏng người, cũng mơ hồ cảm nhận thấy thay đổi ấy. lách người ra và đạp cho cậu lăn ra khỏi mình. Ai ngờ đạp mạnh đến nỗi cậu té nhào xuống mặt đất đánh “bộp” cái, nghe cũng thấy đau điếng người.

      Cậu lật đật bò dậy và cáu tiết:

      -Tô Mạc gan nhà ngươi to gớm! Dám đá trẫm!

      - Đá sao! Lưa manh là phải cho ăn đòn! – Dứt lời cái gối bay vèo và đáp thẳng vào ngực cậu.

      Tử Khiêm sững người rồi lập tức như biến thành con sói và hằm hè lao len bắt mồi. Hai đứa chí chóe nô đùa hồi cho đến khi mệt lử rồi lăn ra.

      Tử Khiêm và Tô Mạc nằm tựa lưng vào nhau, cả hai đều nghe thấy tiếng thở phì phò của người kia để rồi lại cố tình hít hà thở mạnh hơn như thi thở. Thấy thế, cả hai cung phà lên cười vui vẻ.

      Cười rồi cũng mệt, màn đêm ôm hai đứa vào lòng, mọi thứ thanh đềm tắt lịm , chỉ còn khe khẽ những tiếng thở đều đặn.

      Diệp Tử Khiêm lặng lẽ lần mò bàn tay . Trong màn đêm vô tận, đôi bạn trẻ nhìn thấy mặt nhau, nhưng hai trái tim vẫn tỏ đường để xích vào nhau mỗi lúc gần.

      “Tô Mạc, tớ cậu.”
      Lời hẹn thề son sắt giữa màn đêm.

      Buổi đầu đông, có thánh thần chứng giám.

      Tình thời trẻ bất tử đến muôn đời.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười sáu: NGƯỜI CŨ TRỞ VỀ

      Tôi luôn tin trong lòng tôi lúc nào cũng sẵn chỗ cho người, và đây cũng là nhân chứng duy nhất cho mọi ghét bi ai của tôi. Cậu phải người , người tình, hay người thân gì hết. Cậu là người quan trọng hơn cả người . Cậu là bạn, là tri kỷ, và là người hiểu tôi nhất đời này.

      Chương 16.1

      Sáng hôm sau, Tử Khiêm và Tô Mạc cùng tỉnh dậy. Khi những tia nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa, hình ảnh hai người nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt lin dim nửa mơ nửa tỉnh của nhau. Đêm qua nằm cạnh nhau, lúc đầu mỗi người đắp tấm chăn, nhưng chẳng hiểu sao đến nửa đêm, hai tấm chăn lại cuộn tròn vào làm .

      ai bảo ai, cả hai quay lưng vì ngượng ngùng. Chàng trai ngồi phắt dậy còn rúc tiếp vào chăn chỉ để hé ra nửa khuôn mặt. Diệp Tử Khiêm vò đầu hồi và ấp úng:

      - Tớ… Tớ tè đây.

      Tô Mạc đáp lại còn cậu với lấy cái áo khoác và lật đật chạy khỏi phòng. Tô Mạc từ từ nhỏm dậy, trong tay vẫn ôm chặt cái chăn và rúc rích cười. Mãi lúc sau hai người mới chỉnh trang lại mọi thứ. Nhưng vì vô tình trông thấy bộ dạng lếch thếch sau khi ngủ dậy của nhau, cả hai đều khỏi ngại ngùng.

      Đầu óc Tử Khiêm được chải gọn ghẽ. mình cậu là bộ đồ mặc ở nhà, bộ dạng hãy còn thèm thuồng được ngủ thêm vài phút. Chưa bao giờ Tô Mạc thấy cậu trong bộ dạng này. Chàng trai luộm thuộm ngáp liên tục, Tô Mạc hiếu kì trước những hành động đó nên cứ soi cậu chằm chặp. Tử Khiêm bực dọc:

      - Này, nhìn chưa?

      Bị bắt quả tang, Tô Mạc dám nhìn nữa. cụp mắt xuống và lầm bầm:

      - Có gì đâu mà nhìn! Tối qua chả nhìn thấy hết rồi còn gì!

      Câu cứ lí nhí trong mồm, ngỡ rằng cậu tài nào nghe thấy. Ai ngờ sau hồi ngớ người ra, cậu quát:

      - Này! Tớ nghe thấy cả đấy nhé!

      - …

      - Tớ biết ngay là cậu thèm muốn nhìn trộm tớ từ lâu lắm rồi!

      - Vớ vẩn, còn lâu nhé!

      - Xì!

      Cả hai cùng phá lên cười. Diệp Tử Khiêm bệ vệ thả mình sô pha như ông tướng, cậu gác chân cách ngang nhiên. Thấy Tô Mạc vẫn lớ ngớ đứng đó bèn hắng giọng ra lệnh:

      - Còn đực mặt ở đó làm gì nữa? làm đồ ăn sáng !

      Tô Mạc há hốc mồm nhìn cái tên tự cho mình cái quyền sai bảo kia hồi và rồi cũng tỏ vẻ phục tùng:

      - Cậu muốn ăn gì?

      - Mì , cho thêm trứng lòng đào. Đừng luộc chín quá.

      Tô Mạc gật đầu và xuống bếp nấu nướng. Diệp Tử Khiêm lững thững theo ngồi ngắm thoăn thoắt đun nước, nấu mì và chần trứng. Cậu cười hơ hớ:

      - Này, cậu có thấy bọn mình giống y hệt đôi vợ chồng già ?

      Tô Mạc lườm nguýt và thèm đáp. Tử Khiêm vẫn chưa chịu hàng, cậu ghé sát vào tai :

      - Nhìn , rửa tay nấu bếp cho “chồng”. Tớ lo việc ngoài, cậu lo việc nhà, quá giống đôi vợ chồng lấy nhau được mấy chục năm ấy chứ?

      - Biến ! làm thôi đừng đứng đây làm vướng chân người khác. – đanh đá lườm cậu và bắc nồi, bật bếp nấu.

      Tử Khiêm vẫn cười khì và ngoan ngoãn lùi lại mấy bước. Khuôn mặt cậu giờ đây tràn trề đắc ý:

      - Tớ cực kỳ thích ngắm cậu như thế này.

      Tô Mạc chẳng thèm ngoái lại nhìn làm gì cho mỏi cổ, cứ thản nhiên đổ dầu rán trứng, mặc cho Tử Khiêm vẫn đứng sau lưng lảm nhảm:

      - Tớ mơ hồ cảm nhận thấy những ngày về sau của chúng ta. Chỉ có hai đứa mình làm bạn với nhau giữa cuộc đời bề bộn, dìu nhau cho đến già rồi cuối cùng được chôn cạnh nhau nữa. Mới chớp mắt mấy chục năm trôi qua, chỉ còn chúng mình ở bên nhau, chết cũng xa nhau, hay nhỉ.

      Trí tưởng tưởng của cậu cứ từ từ vẽ lên viễn cảnh đầm ấm ấy, còn trái ti Tô Mạc cứ đập loạn lên mỗi lúc nhanh. Dường như nó bị lay động bởi những gì cậu để rồi khung cảnh tương lai cũng mù mờ ra trong óc . có đau khổ, có nhạt phai, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, cũng có người con trai trưởng thành này ở bên và cùng gồng gánh tất thảy. Bức tranh ấy đẹp quá, chỉ cần có cậu ở bên là mọi thứ còn xa vời như trước nữa.

      Trái tim cứ reo lên từng hồi dù ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên như . điềm đạm đẩy cậu ra và đáp:

      - Đùa vớ đùa vẩn!

      - Ai đùa với cậu! – Diệp Tử Khiêm phản bác lại – Quan trọng là cậu có đồng ý hay thôi. Chỉ cần cậu gật rụp môt cái tất cả những thứ đó về sau có cả.

      - Xì! – Tô Mạc bĩu môi khiến cậu càng sốt ruột:

      - Gật đầu xem nào!

      - Thèm vào chuyện với cậu, để yên tớ rán trứng.

      - được, gật đầu, cho rán!

      - Thế ai đòi ăn sáng đấy hả thiếu gia?

      - Ăn gì chẳng được. Cậu gật đầu đừng hòng rán tiếp!

      - Thôi được, chịu cậu rồi đấy!

      Bị cậu dồn vào chân tường cách nhàng, Tô Mạc đành miễn cưỡng gật đầu nửa đùa nửa . Tử Khiêm mừng tớn, vòng tay ôm lấy cổ Tô Mạc và cười toe toét:

      - Vợ , gọi chồng nào!

      - Cút !

      chí chóe với nhau tiếng gõ cửa từ ngoài chợt vọng vào. Hai người sững sờ, Tô Mạc chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đưa ngay chiếc dao bay trong tay cho cậu và dặn dò:

      - Cậu đỡ hộ tớ tẹo, tớ xem ai vừa gõ cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :