1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Có Phải Anh Yêu Em - Tô Thất (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bước qua cánh cửa, trông thấy đôi vợ chồng ngồi nghiêm trang ở đó từ lúc nào. Người đàn ông hay xuất ti vi, theo sau lúc nào cũng có đám người kề cận, vừa sinh ra mang số làm kẻ ăn ngồi chốc thiên hạ. Nhưng hôm nay sau lưng ông có bóng dáng ai cả, ấy thế mà trông vẫn uy nghi bệ vệ lắm. Người phụ nữ ngồi bên trông rất đẹp và quý phái, tuy bà còn trẻ trung nữa nhưng vẻ đẹp vẫn còn rất mặn mà. Các nét khuôn mặt cân xứng, đôi mắt sắc sảo thanh tú. Bà ngồi cạnh chồng, người toát ra khí chất thanh nhã cao quý khác thường.

      Diệp Tử Khiêm có vẻ giống mẹ hơn, ra cặp mắt hoa đào kia được thừa hưởng từ mẹ. Nhưng cậu lại được trời phú cho khí chất oai phong đường hoàng từ bố. Thảo nào trong trường, con say cậu như điếu đổ, con trai nể cậu phép, hổ danh hotboy của trường.

      Tô Mạc ngẩn người ra trước gia đình bề thế từ cha đến con giọng nho nhã, hiền hòa vang lên:

      - Cháu là Tô Mạc phải ? Thằng Khiêm chọn khéo ra phết, trông con bé lanh lợi thế này cơ mà, ông nó nhỉ?

      Ông Diệp Thuật nghe thấy thế liền cười xòa và trả lời rất mực tự hào:

      - Còn phải khen, con tôi mà lại!

      - Xì, ông thôi ! – Mẹ Diệp Tử Khiêm, bà Lâm VịƯơng lườm nguýt ra vẻ làm nũng.

      Bị vợ “cảnh cáo”, Bí thư tỉnh vẫn cười hiền hòa như vừa được ăn mật ong, ông tiếp tục tán thưởng:

      - Mắt thẩm mỹ của nó giống tôi, chuẩn quá còn gì!

      - Thôi , chỉ được cái giỏi ! – Bà Lâm chịu thua, vẫn tiếp tục đá.

      Thấy hai bố mẹ cứ tranh luận với nhau như trẻ con ngay trước mặt người mình thích, Diệp Tử Khiêm cũng thấy hơi ngượng bèn lên tiếng nhắc nhở:

      - Bố, mẹ, hai người nghiêm túc chút được ?

      - Nghiêm túc cái gì! – Bà mẹ ngúng ngẩy lườm Tử Khiêm rồi quay sang nhìn Tô Mạc cười thân thiện. – Cháu là Tô Mạc phải , qua đây ngồi nào, đứng đó làm gì.

      rồi nà đích thân đứng dậy và kéo Tô Mạc dẫn tới ghế ngồi cách hai cha con khoảng hơi xa.

      - Bà cháu mình thèm ngồi với hai tên dở hơi này nữa!

      - Mẹ cái gì thế! – Diệp Tử Khiêm than vãn.

      Ông bố ngồi bên cạnh vội phân bua:

      - Ấy chết, bác là dở hơi. Có thằng Khiêm dở hơi thôi, hồi bé nó lười tắm lắm. tuần giỏi lắm hai lần chịu ngồi vào chậu.

      Dứt lời, cả bốn người phá lên cười giòn giã. Khuôn mặt Diệp Tử Khiêm đỏ bừng lên, cậu bá lấy cổ bố rồi lắc lắc:

      - Bố hơi bị được! Có mà bố lười tắm ấy! Ngày nào con chả tắm!

      Tiếng cười lại nổ ra vang hơn trước.

      Những tràng cười đầm ấm gạt bỏ mọi căng thẳng trong đầu Tô Mạc. Hai bác xưng hô thân thiện, thấy lòng mình như được sưởi ấm.

      Mọi cảm giác gò bó đều tan biến, chỉ thấy mọi thứ yên bình, vui tươi. Nếu có thể, xin hãy cho kiếp sau tựa đầu vào người con trai này để làm đôi vợ chồng mặn nồng, kiên cường, cùng vượt qua sóng gió cuộc đời.

      Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ. Sau đấy tất cả cùng thưởng thức món tráng miệng Tô Mạc mang tới làm quà. Bố và mẹ Tử Khiêm đều khen tiếc lời. Tử Khiêm làm bộ chê ỏng chê eo nên bị bố mẹ quạt cho trận.

      Cơm no rượu say, Diệp Tử Khiêm cùng bố vào nhà vệ sinh, để hai bác cháu ở lại với nhau.

      Căn phòng thênh thang chỉ còn lại hai người phụ nữ, Tô Mạc thấy hơi gượng gạo. Bà Lâm tinh ý nhìn ra vẻ ngại ngùng khuôn mặt bé bèn cười:

      - Mạc này, cháu thấy bạn Khiêm thế nào?

      - Dạ? – Bịhỏi quá bất ngờ, khuôn mặt đần ra, nhìm chằm chằm vào bà mẹ.

      Bà Lâm nhoẻn cười, khuôn mặt bà có những nét hao hao như Diệp Tử Khiêm. Bà khẽ than thở:

      - Từ đến lớn hai bác chiều nó quá nên nó sinh hư. Nó cứ nghĩ tất cả mọi người thế gian này đều mến nó, thích nó nên tính tình nhiều lúc hơi tùy tiện và vô lí. Nó kiêu ngạo quá, hiểu rằng cuộc sống này thực chất khôn như những gì nó tưởng tượng., và phải ai cũng thương nó vô điều kiện. Tất cả đều do bác và bác trai nuông chiều nó quá mà.

      Tô Mạc ngẩn người lắng nghe bà tâm , những lời bà trong đầu cứ vòng vo mãi cuối cùng cũng bật ra:

      - Thưa bác, ra cháu và Tử Khiêm có hẹn hò với nhau.

      Cứ ngỡ bà mẹ thất vọng, nhưng , đáp lại Tô Mạc là ánh mắt trì mến và giọng thản nhiên:

      - Ừ, bác biết.

      - Sao cơ? – Tô Mạc giật nảy người và có phần lúng túng. ngập ngừng hồi lâu rồi khẽ đáp. – Cháu xin lỗi, nếu gia đình muốn giúp cháu nữa, cháu cũng hiểu…

      - Việc này có liên quan gì đến chuyện bác giúp nhà cháu đâu? – Bà Lâm nhìn dịu dàng. – Đằng nào bác và bác trai cũng quyết rồi. Cháu từ chối là có được đâu!

      - Dạ, cháu…

      - Thôi, nữa. – Bà Lâm xua tay gạt câu chuyện và lại cười. – Chúng ta như cháu nghĩ đâu. Cho dù cháu và Tử Khiêm có gì với nhau hai bác vẫn giúp. Chẳng liên quan gì đến thằng nhóc dở hơi đó đâu. Cháu cũng cần phải nể nó quá, thấy cần từ chối cứ từ chối, cho nó nếm mùi cay đắng lần cho biết.

      -…

      - Bác với cháu đấy! Thằng Khiêm bị hai bác giữ riết quá, cũng tại hai bác. Trước Tử Khiêm, hai bác còn có đứa nữa. Nhưng vì công việc bận rộn, nuôi khéo, lần nó bị sốt, và rồi… Thế nên… Hai bác cưng thằng Khiêm như trứng mỏng, nên nó sinh ra cái tính cho mình là nhất. Nó rất ít khi nghĩ cho người khác, bản thân mình muốn làm gì làm, và làm bằng được, cần biết người ta nghĩ ra sao. Nó làm phiền cháu nhiều quá chứ?

      - Cũng… tương đối ạ. – Tô Mạc chần chừ lát rồi cũng thà đáp.

      Bà Lâm nghe xong thẫn thờ lúc lâu mới phì cười:

      -Ha ha, con bé này thú vị ra phết. Bác là bác quý cháu rồi đấy. Thằng Khiêm mặt mũi giống bác nhưng cái tính lại ăn theo bố nó, ngoan cố lắm. Nó nhắm ai là chết cũng buông. Bác thấy có khi nó chọn cháu rồi đấy, cho dù thế nào cũng thay đổi đâu. Tuy thằng bé lắm tật xấu nhưng tính xấu. cháu cứ suy nghĩ kĩ xem… thằng bé nhà bác nhiều cái cũng hay lắm.

      -…

      - Mà thôi, chuyện của bon trẻ các cháu bác cũng nhiều lời nữa. Nhưng mà con bác, bác biết. Tính nó trước sau như giống hệt bác!

      Bà Lâm cười ra vẻ hạnh phúc tràn trề, khen con nức nở mà thấy đỏ mặt. Tô Mạc trong lòng cũng thầm tán đồng với những lời này như thể công nhận Diệp Tử Khiêm đúng là người như thế .

      lúc sau, Diệp Tử Khiêm và bố quay lại. Ai nấy dọn dẹp đồ đạc của mình rồi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa được đẩy ra, Ôn Tư Niên và Bạch Y Y xuất chình ình ngay tại đó.

      Kể từ khi Ôn Tư Niên bị thương, đây là lần đầu gặp lại . Bất giác đầu óc bỗng căng như dây đàn. Nhưng Ôn Tư Niên để mắt tới , thậm chí coi như tồn tại.

      Hai vợ chồng họ Diệp bỗng cười òa lên, bà Lâm đon đả chào hỏi:

      - Y Y ăn với bạn đấy à cháu?

      - Vâng, thưa hai bác. – Bạch Y Y ra chiều rất đắc ý, tay trỏ vào Ôn Tư Niên bên. – Đây là Ôn Tư Niên, chồng sắp cưới của cháu. à, đây là chú Diệp và Lâm.

      - Rất hân hạnh! – Ôn Tư Niên lạnh lùng đáp lễ, vẻ mặt chút ôn nhu, thân thiện.

      Vợ chồng họ Diệp cũng chẳng để tâm lắm. Ông Diệp cười hể hả:

      - Bác từng nghe tên cháu rồi, thanh niên tiêu biểu của tình mà. Nhìn là biết ngay nhân tài. Khá, có tương lai đấy!

      - Bác quá lời rồi ạ. – Ôn Tư Niên vẫn điềm đạm đáp, đôi mắt vẫn hướng vào nơi xa xăm lạnh buốt nào đó.

      Bạch Y Y hơi ngượng, khẽ níu tay nhưng vô ích. Bà Lâm vội cười để khí thân tình hơn:

      - À đây là Tử Khiêm, con trai bác và bạn Tô Mạc.

      Vừa dứt lời, vẻ mặt Ôn Tư Niên bỗng sầm lại. Còn Tô Mạc thấy tim mình vừa ngừng đập, cảm nhận được ánh mắt rọi thẳng vào người mình như tấm lưới gai bủa vây cho lối thoát.

      cúi đầu, dám ngẩng lên. Bạch Y Y cười khúc khích đầy ý và ra vẻ ngọt giọng:

      - Vâng, cháu có quen Tô Mạc mà.

      Giọng thản nhiên của khiến Tô Mạc cảm thất nguy hiểm rình rập đâu đây. cười gượng toan tìm cớ lui, ai ngờ bà Lâm càng tỏ vẻ hào hứng:

      - Hóa ra quen nhau hết à, duyên quá cơ. Hay là hôm nào mấy chị em cùng chơi chuyến, thanh niên với nhau cả.

      - Ấy chết! Có khi tiện đâu ạ. – Bạch Y Y vẫn tủm tỉm đáp. – Tô Mạc và Tư Niên nhà cháu có chút xích mích. chơi với nhau khéo được hay lắm.

      Bà Lâm nghe xong thấy nửa tin nửa ngờ và cũng suy nghĩ đắn đo. Thấy vẻ mặt Tô Mạc và con trai mình được vui, bà cũng ngậm bồ hòn làm ngọt:

      - Đều là người trẻ với nhau có gì mà xích mích? Cứ thẳng với nhau là được, phải Tô Mạc, Tư Niên?

      Tên hai người được đặt cạnh nhau khiến khuôn mặt cả hai tái nhợt . Bà Lâm tinh ý nhận ra điều đó, định điều gì để gỡ bí người con trai im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:

      - đúng ạ. Cháu và em… à, Tô Mạc cũng có xích mích gì lớn. Y Y cứ làm to chuyện thôi mà. – rồi quay sang nhìn Tô Mạc với ánh mắt ấm áp. Nhưng nó chẳng khác nào lưỡi dao cào xé tâm trạng của Tô Mạc, đành né tránh nó như con tốt hèn mọn đào tẩu.

      Những hành động nhỏấy đều qua được mắt mọi người. Bà Lâm làm lá chắn cho cả bọn nãy giờ, bất giác nghĩ đến đứa con vàng con bạc của mình mãi mới để ý đến được đứa con , thế mà bao tình ý của người ta lại dành hết cho người khác nên cũng vui trong lòng. Bí thư Diệp vốn là người khoái hoạt nhưng bỗng chốc khuôn mặt bỗng sầm lại.

      Bạch Y Y nghe Tư Niên thế bực lắm. vốn bao giờ để mình phải lép vế ai, cần quái gì sĩ diện nên cũng ngoa ngoắt đáp khiến ai cũng thấy khó chịu:

      - Thế nào là làm to chuyện? Tư Niên, chuyện người ta phá tan tành gia đình người khác mà còn là chuyện , em hiểu chuyện gì mới gọi là to nữa?

      - Bạch Y Y! – Ôn Tư Niên gằn giọng, xem chừng tức giận tới cực điểm.

      Bạch Y Y biết mình vừa cả giận mất khôn nên cũng hơi hối hận bèn im re. nhưng lời như bát nước đổ , chẳng thể nào gạn lại được nữa.

      Ai nấy đều sững sờ. Vợ chồng họ Diệp sau cơn kinh ngạc đều nhìn Tô Mạc đáng sợ pha lẫn những hồ nghi đan xen.

      Tô Mạc mím môi. Ông Diệp nghiêm nghị hỏi:

      - Y Y, cháu vậy là sao?

      - có gì đâu ạ. – Ôn Tư Niên nhanh chóng chớp lời. muốn Tô Mạc khó xử, những vậy, muốn bảo vệ bằng mọi giá.

      Tô Mạc thần người ra, trong lòng dội lên cảm giác rất lạ lẫm. Thấy Tư Niên cứ bênh tình địch chằm chặp, cơn tức trong lòng Bạch Y Y vừa lắng xuống lại gồng lên gào thét dữ dội. Mặc xác ta có giận , chỉ cần Tô Mạc sống yên là vui rồi. Cái miệng ngoa ngắt bắt đầu tuôn ra những lời ác độc:

      - có gì là sao? Nếu mẹ nó quyến rũ bố , gia đình có thành ra như bây giờ ? Đến nước này rồi mà còn bênh nó, có xứng với mẹ của ?

      Câu giăng lên đầu mọi người bầu khí ngột ngạt. Tô Mạc khó để nhận ra vẻ mặt của Tử Khiêm ban nãy còn tươi cười niềm nở với giờ trở nên đáng sợ. Ánh mắt sắc lém đầy hận thù của Bạch Y Y cứ xỉa xói vào Tô Mạc.

      Ôn Tư Niên dám nhìn . cảm giác mình vừa làm sai điều gì, trông mệt mỏi, hổ thẹn và buồn đau khiến ai cũng đau nhói theo.

      Tô Mạc từ khi nào Tư Niên của lại ít cười như thế. Từ khi nào khuôn mặt tuấn tú của giăng đầy những mệt mỏi và bi thương như thế. Từ khi nào con người vạn năng như lại chỉ biết câm nín khi đối diện với như thế.

      hiểu!

      Tất cả những thay đổi con người , đều là tại cả!

      là đầu mối gây họa cho mọi thứ đời. và mẹ đẻ của mình nợ người ta quá nhiều thứ.

      Thôi, kết thúc mọi thứở đây ! Bởi lẽ, Ôn Tư Niên sinh ra là để vĩ đại, để ôn hòa, để cười tươi sảng khoái dưới ánh nắng chan hòa mới phải.

      Tô Mạc vẩn vơ suy nghĩ Diệp Tử Khiêm quát lên đầy cảm xúc:

      - Này, Bạch Y Y, chị đừng có ăn lung tung có được ?

      - Sao? Tôi phải ư? – Bạch Y Y trợn mắt lườm, khiến Diệp Tử Khiêm biết đường nào mà cãi.

      Bố mẹ cậu càng lúc trông càng đáng sợ, nụ cười khẩy lạnh như băng đầy căm hận khóe môi Y Y vẫn cứ ám ảnh Tô Mạc mái thôi.

      Cuối cùng, Tô Mạc là người đầu tiên lên tiếng. Khuôn mặt tái nhợt, hướng về phía bố mẹ Tử Khiêm và với giọng :

      - Thưa hai bác, nếu có việc gì nữa cháu xin phép về trước. Cảm ơn vì hôm nay gia đình khoản đãi.

      - có gì đâu, cháu khách sáo quá. - Bà Lâm cười gượng gạo.

      Diệp Tử Khiêm lên tiếng:

      - Bố , mẹ, con tiễn Tô Mạc về đây.

      Tô mạc thấy nẻ mặt bác trai sầm lại trong phút chốc, tuy rất nhanh nhưng thấy ràng. Bà Lâm vẫn gật đầu đồng ý và hiền từ:

      - Ừ, con . Con nhớ về sớm đấy.

      Diệp Tử Khiêm đáp. Cậu nắm lấy tay Tô Mạc và kéo mạch.

      Tô Mạc lững thững theo sau, đến khi định thần lại hai người cách nhà hàng khoảng khá xa rồi. Bố mẹ cậu cũng về nhà. Giờ này chỉ còn mình cậu vẫn ở bên .

      - Bố mẹ bảo tớ đưa cậu về. – Cậu lầm bầm trong miệng, ngữ điệu lên xuống khiến Tô Mạc cho rằng hẳn cậu rất giận.

      ngập ngừng và đáp:

      - Thôi, tớ xe buýt về cũng được. Cậu về sớm .

      -…

      - Tạm biệt cậu. – Thấy cậu mãi đáp, đành đơn phương chào từ biệt. Đầu óc quá mệt mỏi, lê bước bỏ nhưng bất chợt bàn tay bị níu lại.

      - Cậu giận đấy à?

      - Sao cơ?

      - Hay là đau lòng?

      - Diệp Tử Khiêm…

      - Tô Mạc, cậu đau lòng vì những lời Bạch Y Y đúng ?

      -…

      - Hay cậu giận vì bố mẹ tớ chê cậu?

      -…

      -Sao đáp? Tớ đúng rồi chứ gì?

      Diệp Tử Khiêm hổi dồn dạp khiến Tô Mạc cuối cùng cũng phải tuôn ra mọi thứ. trợn mắt nhìn cậu quát lên:

      - Đúng thế đấy! Tớ buồn vì bố mẹ cậu chê tớ đấy! Tớ vậy cậu hài lòng chưa? – gào lên điên loạn.

      Thấy thế, Tử Khiêm bỗng phì cười. Cậu bám lấy hai vai và kéo vào lòng dỗ dành:

      - Đồ ngốc, thế có phải nhõm hơn .
      Tô Mạc phản ứng gì, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cậu lan sang người mình, đống dây thần kinh căng thẳng trong đầu cũng được dịp thả lỏng. Bên tai la fnhwngx lời an ủi thầm:

      - Tớ biết cậu rất oan ức, thế nên sao đâu, cứ khóc . Tớở đây mà!

      - Tớ… Tớ càn cậu ở đây!

      - Nhưng tớ cần! – Diệp Tử Khiêm vẫn khăng khăng và ôm chặt hơn nữa. Cậu trìu mến với . – Tô Mạc à, cho dù thế nào tớ vẫn sẽở đây. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, lúc nào tớ cũng sẽở bên cậu.

      Lời thề bất chợt của Diệp Tử Khiêm khiến bàng hoàng.

      - Tai sao cậu lại tốt với tớ như vậy?

      - Vì sao á? – Tử Khiêm hơi khựng lại, câu suy nghĩ hồi rồi cười. – chắc tại, tớ dở hơi. Ai bảo cứ theo đuổi cái đứa như cậu mãi làm gì. Cứ với mãi được, ngã oạch mấy cái liền, rồi lại cứng đầu với tiếp. Nhưng cho dù dở hơi thế nào, tớ cũng can tâm tình nguyện mà. Thế nên đừng coi đó là món nợ, tớ cần cậu trả đâu.

      rồi cậu khẽ cười. hiểu sao, Tô Mạc chỉ muốn òa lên khóc. Có phải dọa này tuyến nước mắt của phát triển hơn mà lúc nào nó cũng chỉ chực được hoạt động, mà phần lớn chỉ vì những lời của người con trai này.

      Từ khi nào cậu thầm chạm vào được nơi sâu nhất trong trái tim và mọc dễở đó? Từ khi nào hình bóng người con trai cứ ngỡ suốt đời thể nào quên nay dần đàn nhạt phai, chỉ còn biểu tượng có cũng được, cũng chẳng sao?

      Mình người ngự trị tim tôi
      Hóa ra cũng chỉ tưởng lầm thế thôi.

      Chợt nhận ra Ôn TưNiên phải là tượng đài thể phá vỡ trong lòng, Tô Mạc chợt bật cười. Nhìn nhưng đường nét quen thuộc khuôn mặt tuấn tú của Diệp Tử Khiêm, cuối cùng cũng chịu buông tay dàn hòa với vận mệnh bướng bỉnh.

      Nếu đôi ta tiếp cùng nhau.Em chọn người khác để bước tiếp
      Chẳng phải vì đủ tốt,
      Hay là do em chẳng đủ .
      Chỉ đơn giản duyên ta quá mong manh,
      Số phận cho cnh là “người đó”
      Thôi chia tay!

      Nghĩ đến đây, ruột gan đau như bị ai xé, nụ cười môi mỗi lúc rưng rưng để rồi khẽ bật ra thành tiếng. Diệp Tử Khiêm giật mình và nhìn đầy thắc mắc, lo lắng:

      - Này, cậu làm sao thế?

      - sao. – mỉm cười lắc đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cậu. Nụ cười của vừa hiền dịu vừa tinh nghịch, Diệp Tử Khiêm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào đẹp như thế.

      - Diệp Tử Khiêm, cậu rất thích tớ phải ? – Giọng điệu thản nhiên đến nỗi khiến cậu sửng sốt vô cùng.

      Cậu gãi đầu gãi tai đáp:

      - Đúng sao? Người ta hot thế này, thích cậu chả lại vui quá?

      - Đúng thế, tớ nên vui mới đúng! – Tô Mạc gật đầu và thấy buồn cười khi khuôn mặt Tử Khiêm bắt đầu đỏửng.

      Tử Khiêm thấy hơi bí bách, đột nhiên cậu thấy ngượng ngịu rồi lí nhí hỏi:

      - Này, cậu có uống nhầm thuốc vậy?

      - hề. – Tô Mạc cười toe toét và áp sát lại gần. Tử Khiêm bất ngờ đến túa mồ hôi.

      Hơi thở nhàng, đáng của khẽ phả lên da mặt cậu nghe thích thú. Giọng mà cậu say đắm bỗng dưng nhích gần lại hơn bao giờ hết:

      - Tớ nghĩ… Diệp Tử Khiêm tốt như thế, may lắm mới thích tớ, hay là chúng mình hẹn hò .

      - Hả?

      - Hả cái gì mà hả? – Tô Mạc vờ nhăn nhó và nhìn vào đôi mắt hoàn toàn trở nên ngây dại của cậu mà nhịn được cười. – Thái độ kiểu này là được vui lắm phải. Thế … thôi vậy…

      - Ơ! – Diệp Tử Khiêm vẫn còn chưa bắt kịp với . Mãi tới khi Tô Mạc cười và vẫy tay chào tạm biệt, cậu mới hoàn hồn.

      Nghĩ đến giây phút bẽ mặt của mình ban nãy, cậu tỏ ra tức tối bèn lao như mũi tên đến ngay trước mặt , cho cơ hội chạy thoát và hằm hằm:

      - Tô Mạc! Dám đùa với tớ à!

      Da mặt Tô Mạc vốn dày nhưng nghe xong câu này cũng ngượng chín mặt, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống cho khuất. vội lên tiếng thanh minh cho mình:

      - Đưng có bừa nhé! Ai đùa hả!

      - Lại còn chối! Lần trước lúc trong nhà vệ sinh… - Nhắc lại chuyện cũ, chàng trai ngập ngừng nên lượng cứ dần.

      Tô Mạc chỉ muốn ngửa cổ lên trời gào tướng mình bị oan. Nhìn điệu bộ ngớ ngẩn của Tử Khiêm, bực đến ohats khóc.

      - Lần đấy cũng !

      - Xì, ai thèm tin! – Tử Khiêm khẽlườm. – Mà này, nhận ! Bao năm nay cậu vẫn thầm tớ đúng ?

      “ Trời đất có mắt làm chứng nhé, còn lâu!”, Tô Mạc hậm hực trong bụng. Chợt giọng lanh lảnh cất lên đằng sau, kèm theo là tiếng cười nhạt:

      - Tư Niên, em bảo rồi, em Tô Mạc dù có rời xa cũng thiếu người khác lấp vào đâu.

      Hai người hướng về phía có tiếng , hóa ra Bạch Y Y và Ôn Tư Niên đứng ở đó từ lúc nào. Bạch Y Y vẫn xuất với vẻ kênh kiệu, vênh váo thường ngày. Ôn Tư Niên đứng trân trân cạnh người ta như người mất hồn, mặt vẫn đeo khư khư chiếc mặt nạ điềm tĩnh.

      Tô Mạc bất giác lùi lại bước nhưng bàn tay nằm gọn trong tay Tử Khiêm, cậu sớm hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Bàn tay Diệp Tử Khiêm ấm ơi là ấm, nó như gửi thông điệp duy nhất: “ Có tớở đây rồi, cậu đơn độc đâu. Đừng sợ, phải sợ gì hết!”

      Cậu đem lại phần dũng khí của mình trai cho . Dường như cũng sợ hãi gì nữa. né tránh nỗi bất an, nhu nhược làm tổ trong mình bấy lâu nữa, kiên cường nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Tư Niên và thấy cũng nhìn chăm chú.

      Cảm giác quen thuộc ấy lại sống dậy, vẫn là Tư Niên vĩ đại của những hơi thởấm áp, nhưng giờ đây có điều gì đó thay đổi.

      Bạch Y Y vẫn ngoa ngoắt kiếm chuyện bằng giọng chói tai nhưng tài nào khiến Tô Mạc lung lay:

      - ngờ đấy, vèo cái thắm thiết ngay được với cậu chủ nhà họ Diệp rồi. Chỉ khổ cho đứa em dại dột học bên của tôi, từ bé nó thích Tử Khiêm.

      Tử Khiêm trợn mắt kinh ngạc, cậu chưa bao giờ nghĩ Bạch Hạ lại thích mình. ngờ Tô Mạc đứng bên lại phì cười, thản nhiên nhìn Bạch Y Y, câu trả lời cũng điềm tĩnh như dòng nước hiền hòa:

      - Kể cũng tiếc . Nhưng đời cái gì phải của mình mãi mãi thể về với mình. Cho dù tôi rút lui Diệp Tử Khiêm cũng chẳng bao giờ thích Bạch Hạ đâu. – đến đó, hếch mặt nhìn sang Tử Khiêm và cười tươi như hoa. – Tớ có đúng ?

      Diệp Tử Khiêm gật đầu lia lịa, đúng là cậu bao giờ thích nổi đứa con chua ngoa đó. Bạch Y Y ra vẻ cáu kỉnh:

      - Chị công nhận em giống mẹ, lúc nào cũng thích giành những thứ thuộc về người khác!

      - Vậy còn phải xem thứ đó có thực thuộc về người khác . Nếu đúng là của người khác giành mấy cũng được. – Tô Mạc tủm tỉm cười và đáp tròn vành chữ. chẳng cần phải to cũng đủ khiến người nghe phải thót tim nể sợ. Diệp Tử Khiêm chết mê chết mệt giây phút cứng cỏi này của .

      Ôn Tư Niên vẫn đứng đó bất động như pho tượng nãy giờ, chợt lững thững tiến từng bước về phía Tô Mạc khiến ai nấy đều giật mình.

      Gương mặt trông rất hiền hòa làm sao, nhưng giờ đây đôi mắt quá trống rỗng. Tô Mạc muốn làm gì đó nhưng toàn thân như tê cứng, chỉ còn bàn tay được Tử Khiêm nắm chặt vẫn còn cảm giác. Hơi ấm ấy khiến dám đối diện với người con trai cắm rễ trong lòng bao năm nay. Hai người nhìn nhau rất lâu.

      Ôn Tư Niên bỗng dưng cười hiền, hai khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười dịu dàng, tròn trịa chưa từng thấy. vẫn là cậu bé hàng xóm năm xưa từng thề lấy làm chồng.

      - Mạc, bây giờ em có hạnh phúc ?

      Chương 13.7

      Tô Mạc lặng thinh. Nhưng bàn tay ấm êm trong tay Tử Khiêm có lẽ là câu trả lời ràng nhất cho .

      Ôn Tư Niên vẫn mực giữ thái độ điềm đạm như thế. bất giác nở nụ cười thanh thản buông xả mọi thứ. Nhìn lúc này giống người trai dặn dò em thứ gì đó, nhưng vẻ u buồn trong đôi mắt vẫn sao khác được.

      - Tốt lắm. Trong hai chúng ta ít nhất có người hạnh phúc là được rồi. – Tất thảy đều sững sờ trước câu của .

      Diệp Tử Khiêm cảm thấy bàn tay mình nắm cứ lạnh dần , càng lúc càng băng giá. Cậu lo sợ phút sơ ý, cậu để ấy vùng chạy và theo chân người kia đến chân trời góc biển. Cậu chịu quá nhiều lần như thế rồi nên làn này cậu cam chịu nữa, bao giờ! Nghĩ thế, bàn tay cậu càng siết chặt hơn, nhưng bất giác cậu cảm nhận được lực đẩy khẽ chống lại. ra bàn tay bé của đòi thoát ra để nắm tay cậu, dương như đó là lời bảo đảm để cậu khỏi phải lo lắng. dõng dạc :

      - sai rồi Ôn Tư Niên. Chúng ta đều có thể rất hạnh phúc. Chỉ cần buông boe quá khứ và quên nhau , cả hai đều rất hạnh phúc. – Tô Mạc biết diễn đạt sao cho khéo, cứ thẳng thừng ra những điều mình nghĩ.

      Vài câu ngắn gọn ấy đủ khiến khuôn mặt bỗng dưng xám cịt lại, còn Diệp Tử Khiêm dám tin đây chính là Tô Mạc nữa.

      Cậu hay : “ Thích tớ rồi phải ?”
      Và thắc mắc: “ Tốt thế này, sao mà thích lại?”
      thế nào, thực ra cũng chỉ là độc thoại.
      Ấy thế mà, hóa ra hôm nay là có .
      “ Tớ cùng cậu, đến cuối con đường”

      Diệp Tử Khiêm cảm thấy niềm hạnh phúc khó tả bao bọc lấy mình khiến toàn thân cậu khẽ run lên.

      Ôi, xấu hổ quá! đấy, xấu hổ lắm! tình vốn hay khiến người ta đỏ mặt mắc cỡ mà. Từ ngày Tô Mạc, sĩ diện trở thành vật trang trí vô nghĩa.

      Cậu hít sâu hơi và nhìn khuôn mặt Ôn Tư Niên mỗi lúc tái nhợt như tờ giấy. ta cứ trân trối nhìn Tô Mạc, của cậu, chịu dời mắt. Những chiếc răng trắng muốt bắt đầu nghiến lấy bờ môi tạo thành đường thâm sì.

      Diệp Tử Khiêm thấy khó chịu toan kéo Tô Mạc chỗ khác. Đó là người con của cậu, ngoài cậu ra, ai được phép nhìn hết.

      Ôn Tư Niên như phải gánh chịu nỗi đau cực lớn, lớn đến nỗi nó sắp trào ra. nghiến mạnh nhát, máu tươi rỉ ra từ làn môi tím tái. Vết máu bất ngờ vấy lên người Tô Mạc, khuôn mặt bắt đầu xám xịt như mặt người chết.

      Bạch Y Y cả kinh, kêu lên thất thanh. Diệp Tử Khiêm lại thấy bàn tay cậu nắm lạnh ngắt , như thể cậu nắm cục đá trong tay.

      - Tô Mạc… - khẽ gọi tên đầy lo lắng. chết lặng tại chỗ như mất mọi tri giác.

      Bạch Y Y sợ hãi lay Ôn Tư Niên liên tiếp nhưng trả lời mà cứ trân trân nhìn Tô Mạc. Đáy mắt như gợn lên những tâm tình vô biên mà cũng như chẳng có gì hết.

      Diệp Tử Khiêm chẳng có chút cảm thông nào dành cho . Cậu chỉ muốn kéo tay người con trước mặt và chạy trốn khỏi nơi đây, rời xa những chuyện thị phi phiền hà, rời xa người đàn ông kia, càng xa càng tốt. Nhưng cậu biết mình chẳng có tư cách để làm vậy. Cho dù cậu có thể vứt bỏ mọi thứ để đưa , trong lòng vẫn u uẩn mãi bóng hình của ta, bao nhiêu năm cũng chẳng thể tan biến vĩnh viễn.

      Diệp Tử Khiêm thấy lo sợ, từ đến giờ cậu chưa bao giờ rơi vào tình cảnh này. Từ khi gặp , cậu luôn có cảm giác ấy nhưng luôn coi đó là “điều ngọt ngào” mình phải nếm. Diệp Tử Khiêm cười nhăn nhó, có thứ gì đó rộn rạo trong tim cậu. Cuối cùng, cậu đành :

      - Cậu xem ấy thế nào . Tớ sao đâu.

      Cậu khoan dung, rộng lòng đến nỗi còn là chính mình. Thế nên, cậu chỉ mong Tô Mạc thấy được điều đó.

      “ Đừng đâu cả, của tôi. Hãy đứng cạnh tôi, đừng đến bên ngươig đó.”

      Nhưng Tô Mạc khẽ lách ngón tay mình khỏi bàn tay cậu, cho dù cậu nắm có chặt đến thế nào vẫn níu giữ được . Đôi bàn tay của hai người rời hẳn khỏi nhau, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu cũng chợt nhói đau, cậu thể chịu đựng được. Cậu muốn thốt lên rằng mình nghĩ lại rồi. Nhưng muộn, cất bước.

      Tô Mạc đứng ngay trước mặt Ôn Tư Niên và nhìn môt cách vô cảm. đưa tay nhàng chấm lấy những vệt máu còn vương lại mép . Khuôn mặt vô hồn như mặt tượng, nhưng động tác nào cũng thấm đẫm trìu mến khiến muốn rơi nước mắt:

      - Ôn Tư Niên, chúng ta hãy tha cho nhau được ?

      -…

      - Em cầu xin đấy, hãy tha cho nhau . – nhàng thốt lên những lời tàn nhẫn.

      Ôn Tư Niên nhắm nghiền mắt để gánh lấy những nỗi đau quá lớn. Nó hành hạ khiến khuôn mặt nhăn rúm lại còn toàn thân run lên từng chập. Nỗi đau đó lớn thế nào mà chỉ trong chốc lát nó đè bẹp người con trai vĩ đại này vậy?

      Tô Mạc hề thay đổi thái độ, vẫn ngoan cố nhìn cách vô cảm và chờ đợi câu trả lời.

      Bạch Y Y chứng kiến nãy giờ bỗng dưng phẫn nộ quát:

      - Tô Mạc, giưc lương tâm chút có được ? – rồi giằng tay Tô Mạc khỏi .

      Nụ cười xuất khuôn mặt tái nhợt của Ôn Tư Niên. trả lời cách khó khăn, khổ sở:

      - Mạc, nếu đây là những gì em muốn…

      bỏ lửng câu còn đủ sức cất thành lời. nuốt lấy từng hớp khí lớn, nước mắt cứ trào ra ngừng. Tô Mạc điềm nhiêm cất tiếng đáp:

      - Đúng thế, đây là những gì em muốn.

      - Vậy thôi. – Quá khó khăn để giữ được nụ cười trong lúc này, vẫn cười nhưng khuôn mặt cứ méo lại. trả lời theo cách vẫn làm hồi , đó là bao giờ để phải thất vọng.

      - làm theo những gì em muốn.

      Mấy chữ này có sức nặng thế nào, chẳng ai . Tô Mạc nhoẻn cười hồn nhiên như đứa trẻ:

      - Ôn Tư Niên, hãy nhớ lấy những gì .

      rồi quay gót trở về với Diệp Tử Khiêm đanh đợi chờ. Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai vẫn toát lên vẻ kiên định ấm áp, đúng như những gì mong đợi. cười:

      - Diệp Tử Khiêm, chúng mình thôi.

      Diệp Tử Khiêm hơi sửng sốt trước nụ cười thùy mị của . Cậu gật đầu lia lịa và đáp lại:

      - Ừ.

      Từ giờ trở , chỉ có tớ và cậu, hai đứa cùng nhau cho tới cuối con đường nhé!
      Last edited: 26/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười bốn: CHỈ MÌNH CẬU TỚ CHẲNG ĐỔI THAY

      Sau này hồi tưởng, tớ mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian trẻ tuổi điên cuống ấy, chỉ mình cậu tớ chẳng đổi thay.
      Chương 14.1

      Nhìn hai người dắt nhau , Ôn Tư Niên còn gắng gượng được nữa, toàn thân nhũn ra như sắp đổ vật xuống đất. Bạch Y Y luống cuống đỡ nhưng sức sao đơc nổi người con trai cao lớn. Hai người đổ vật xuống đất cùng lúc trông thảm hại.

      Bạch Y Y thở hồng hộc, bất giác mỉm cười nham hiểm. trừng mắt nhìn đôi nam nữ bỏ xa dần, trong lòng dấy lên bao căm tức chỉ hòng tuôn ra ngoài nhưng chẳng biết đổ vào đâu. hiến răng đầy hận thù:
      - Tô Mạc…

      “Mày nhớ lấy! Nhỡ kỹ lấy cho tao! Tao tha cho mày đâu!”

      Tô Mạc chẳng hề hay biết đằng sau lưng có người nguyền rủa cay nghiệt. chỉ biết theo Tử Khiêm rời xa chốn này. Diệp Tử Khiêm chẳng lên tiếng, cứ mải miết kéo . im lặng của cậu cũng đủ khiến an lòng.

      Hai người đặt chân tới bến xe buýt lúc nào hay. Tô Mạc mỉm cười lên tiếng:

      - tới đây thôi, tớ bắt xe về đây.

      Sở dĩ cậu im lặng suốt nãy giờ là vì mải nắm tay chịu buông. nghiêng đầu nhìn Tử Khiêm, cậu cất tiếng:

      - Những gì cậu ban nãy là chứ?

      - Sao cơ?

      - Chuyện cậu và tớ ấy…

      - Dĩ nhiên rồi. – phì cười, đốm sáng trong hai con ngươi như sắp lóe lên.

      Diệp Tử Khiêm quá vui mừng, nhìn người con cười tươi như đóa hoa trước mặt, cậu thậm chí biết tình cảm nơi đáy lòng có giống như những gì biểu lộ ra bên ngoài .

      Nhưng chỉ cần thế thôi cậu cũng hiểu, cho dù đây chưa phải là kết cục hoàn hảo cậu mong muốn nhưng cậu chẳng tài nào khám phá nổi những tâm bí mật đằng sau nụ cười ấy, cho dù đây là điều cậu muốn từ lâu.

      Cậu đành cười xòa tựa như thỏa hiệp với số phận, nếu đây là kết cục đẹp nhất, cậu cũng chấp nhận. cách khác, dù sao cậu cũng có được người con mình thương.

      Nghĩ đến đó, niềm vui lại lên khuôn mặt cậu. Cậu nắm chặt tay và kéo vào lòng. Nụ cười của cậu mỗi lúc rạng rỡ nhưng bỗng chốc lại ỉu dần.

      “ Nghe này ,
      Lần này là cậu trọc tức tớ đấy nhé.
      Lần này cậu còn đường chạy thoát đâu.
      Lần này tớ giữ cậu chặt!
      còn lần nào tớ để cậu mất.”
      Những lúc thế này, hai người hề hay biết rằng, có nhiều khi hoạn nạn như con thú dữ náu trong góc khuất rình mồi. Nó cứ lởn vởn ở đó chịu biến .

      Lúc Tô Mạc trở về nhà, mẹ vẫn ngủ thiêm thiếp. gội đầu rồi cũng lên giường nghỉ ngơi.

      Hôm sau, mới sáng tinh mơ, cánh cửa nhà vang lên những tiếng liên hồi những tiếng đập thùm thụp. Tô Mạc sực tỉnh khỏi cơn mơ và thấy mẹ nằm co ro giường run rẩy vẻ rất kinh hãi. Hay mẹ lo sợ điều gì đó? ngái ngủ dỗ dành mẹ vài câu rồi bực dọc ra mở cửa.

      kinh ngạc khi thấy bên ngoài có mấy người mặc cảnh phục đứng chờ sẵn, vẻ mặt trông rất hung hãn. Linh tính mách bảo có chuyện gì đó hay xảy đến, lễ phép hỏi:

      - Xin lỗi, mấy chú đến đây có việc gì ?

      - Bà Lâm Ngọc Kỳ cư trú tại đây phải ? – Gã cảnh sát trẻ hơn hằn học hỏi.

      Tô Mạc bất giác gật đầu. Mấy tên cảnh sát cũng chẳng rằng cứ thế xông vào và lùng sục tứ phía. Tô Mạc thất kinh và la lên:

      - Các người làm gì vậy? Các người muốn gì?

      dở gã cảnh sát thô bạo kéo mẹ xềnh xệch ra ngoài. Khuôn mặt người đàn bà trắng toát như ma, đầu tóc bù xù, miệng ngớt kêu réo. Gã cảnh sát thấy khó chịu vì những tiếng kêu la, nhăn mặt và khóa tay bà lại.

      Tô Mạc thấy bàn tay mẹ đỏ lừ bèn gào lên:

      - Các người làm gì vậy! Thả mẹ tôi ra!

      - Có người tố cáo bà Lâm Ngọc Kỳ cố ý gây thương tích cho người khác, chúng tôi cần dẫn về đồn điều tra. – gã khác tỏ ra hung hãn kém.

      Tô Mạc xông tới và che chắn cho mẹ:

      - Các người có bằng chứng gì? Cứ là cảnh sát được phép xộc vào nhà dân bắt người bừa bãi à? Thế này còn gì là pháp luật?

      - Ai có bằng chứng? – gã móc túi lấy ra tờ giấy nhàu nhĩ. – Đây là lời khai bị thương của nguyên cáo, cho thấy ta bị vật nhon đâm vào. Chúng tôi điều tra cả hàng xóm và có thể chứng minh vài ngày trước bà Lâm Ngọc Kỳ dùng dao đâm người. Thế này còn chưa đủ hay sao?

      bàng hoàng khi thấy tên nguyên cáo là Ôn Tư Niên, những nét chữ quen thuộc giấy tờ khiến đau nhói.

      Nhưng đồng ý với kiện cáo gì mẹ cơ mà? đồng ý rồi cơ mà? Hoang mang, để ý thấy mẹ bị cảnh sát lôi ra đến tận cửa và chuẩn bị xuống tầng dưới. vội vã đuổi theo nhưng bị mấy tên đó chặn lại.

      gồng sức với tay để kéo mẹ lại. Nhưng chúng ngăn tợn quá, tài nào chạm tay tới, chỉ biết kêu gào trong vô vọng:

      - Mẹ, mẹ ơi!

      Ban đầu bà Lâm còn giãy giụa trong hoảng loạn, nghe tiếng gọi mẹ, bà mới hồi phục lại thần trí. Đôi mắt bà bỗng tỉnh táo hơn trước, bà bèn vùng vẫy mạnh hơn:

      - Mạc, Mạc ơi!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      14.2

      Tiếng hai mẹ con kêu khóc gọi nhau đập văng vẳng vào thành tường cầu thang khiến hàng xóm nghe thấy đều xót xa. Bao người hiếu kỳ đổ xô ra xem chuyện gì diễn ra, thấy cảnh tượng Tô Mạc và bà mẹ điên bị đám cảnh sát giằng kéo, hai mẹ con chới với để chạm vào nhau mà được.

      Hàng xóm khu này tuy ngày thường chẳng gặp mặt nhau bao giờ, nhưng sống chung với nhau khu bao năm trời nên cũng mủi lòng cảm thông. Họ ngớt miệng chửi rủa lũ cảnh sát ác ôn bạo ngược:

      - Khiếp chưa kìa, mẹ con người ta nhi quả phụ mà tha. biết nhục!

      tên cảnh sát quay phắt lại đùng đùng quát:

      - thi hành công vụ! Bà cũng muốn theo về đồn hả?

      Trước lời lẽ uy hiếp đáng sợ, ai nấy đều im bặt, chỉ đành khoanh tay đứng bên tỏ thái độ bất bình, chẳng ai dám đứng ra bênh vực.

      Bà Lâm bị lôi mỗi lúc xa. Người đàn bà điên vẫn cứ với theo đứa con , khuôn mặt hoảng hốt, bi thương đến rùng rợn. Đột nhiên bà cứ nấc lên ầng ậng từng hồi như bị vật gì đó đâm vào họng tóe máu.

      Tiếng kêu gào thê lương khiến ai nấy đều xót lòng. Mấy tên cảnh sát dường như cũng quá nhẫn tâm khi nghe bà gào thét mỗi lúc lớn rồi khóc tu tu như đứa trẻ.

      Tô Mạc tài nào chịu đựng được thanh xé ruột này. khổ sở nhắm chặt mắt lại.

      luồng sức mạnh như được tích tụ trong người bỗng chốc phun trào, vùng lên giằng lấy tay bọn cảnh sát và che chắn ngay trước mặt mẹ. Móng tay của mấy ngày chưa cắt, giờ đây nó được phát huy tác dụng hết mức. Tất cả những kẻ chạm tay vào mẹ con đều xuýt xoa co tay lại vì những đòn đau rát.

      Kẽ móng tay của lấm tấm những máu, còn kẻ ăn đòn la lên oai oái. gào lên:

      - Trời ơi mù rồi! Mắt tôi sắp mù rồi! - nể nang gì và tát Tô Mạc cái vào mặt khiến suýt ngã lăn xuống đất.

      Tai ù tới mức còn nghe thấy gì nữa.

      Nào giằng co, nào chửi bới. và mẹ bị kéo xệch xuống dưới, tống vào xe và đưa đến đồn cảnh sát gần nhất.

      Ít ra, hai mẹ con vẫn còn được ở bên nhau. Tô Mạc thầm nghĩ và ôm chặt tấm thân mỏng manh run lên trong sợ hãi của mẹ:

      - sao đâu, mẹ đừng sợ...

      Bà Lâm hồ như gì đó nhưng nghe . Tai vẫn lùng bùng sau cái tát ác ôn vừa rồi, hình như dây thần kinh nào đó bị ảnh hưởng.

      Đột nhiên cánh cửa phòng được đẩy vào. Bà Lâm khép người vào người Tô Mạc như con thỏ trước họng súng thợ săn. Tô Mạc vội vỗ về mẹ mặc dù chính bản thân mình cũng sợ chết khiếp. Nhưng được phép tỏ ra hèn nhát, nhìn thẳng vào cánh cửa và chờ đợi.

      Diệp Tử Khiêm xuất . há hốc mồm nhìn. Cậu cười nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng. Cậu rảo bước tới bên Tô Mạc và ôm chặt lấy .

      - May quá, tìm thấy cậu rồi. - Những tiếng ù ù vẫn vang lên trong tai Tô Mạc nhưng hiểu sao nghe rất câu này. Những giọt nước mắt của thấm ướt bờ vai cậu.

      May thay vẫn còn bờ vai này cho tựa vào, che chở cho trước mọi sóng gió.

      - Diệp Tử Khiêm... - Chỉ cần gọi tên người con trai này cũng thấy bình yên lắm rồi. Nước mắt cứ giàn giụa thôi, như trút hết mọi oan ức và kinh hãi của ngày hôm nay ra ngoài.

      - Diệp Tử Khiêm, Diệp Tử Khiêm... - nhắc nhắc lại tên cậu cứ như ba chữ ấy là thần chú hộ thân vậy. Chỉ cần đọc lên là mọi nguy hiểm, hoạn nạn phải né .

      Chờ cho khóc thỏa thuê, Tử Khiêm mới lên tiếng:

      - , tớ đưa cậu về.

      - Ừ. Tô Mạc đáp lại cách vô thức. đỡ mẹ dậy nhưng Diệp Tử Khiêm lại lên tiếng:

      - Tô Mạc, tớ đưa cậu về cơ. - Tử Khiêm nhấn mạnh chữ "cậu", đôi mắt bỗng trĩu nặng áy náy.

      Tô Mạc chợt hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn cố chấp:

      - Thế mẹ tớ sao?

      - Tạm thời bác được phép rời khỏi đây. - Diệp Tử Khiêm thở dài - Nhưng tớ đảm bảo mẹ cậu được thả. Cậu cứ theo tớ về nhà .

      rồi cậu kéo tay Tô Mạc nhưng gạt ra. Tô Mạc lạnh lùng nhìn cậu:

      - Cảm ơn cậu. Nhưng tớ về đâu, tớ phải ở lại đây với mẹ.

      Diệp Tử Khiêm hơi cuống nhưng vẫn dỗ dành:

      - Cậu yên tâm, tớ đánh tiếng với người ta rồi. Họ chăm sóc mẹ cậu tốt. Ngoan nào, theo tớ về rồi từ từ tính cách được ?

      Tô Mạc ngẩng đầu nhìn cậu và lặng lẽ lắc đầu như cái máy cảm xúc. Diệp Tử Khiêm hít hơi sâu và :

      - Cậu đừng ngoan cố nữa được ? Cậu có biết tớ tốn bao nhiêu công sức mới đưa được cậu ra ngoài ? Có biết tội đánh người thi hành công vụ nặng thế nào ? Tạo sao cậu ...

      Thấy hai tai cứ đỏ phừng phừng, vết đỏ lan sang tận cả hai gò má, cậu giật nảy người. Ban đầu cậu cứ tưởng mặt đỏ vì xúc động nên cũng để ý, nhưng thấy vết đỏ bình thường chút nào, cậu giật mình kinh hãi:

      - Cậu sao thế?

      - biết. - cười mếu máo và kể lể - Chắc tại cú bạt tai ban nãy. Tai bên này cứ ù lên, ban nãy đau lắm, khéo có khi điếc luôn rồi.

      Thấy vẫn miêu tả cách thản nhiên, cổ họng cậu cứ nghẹn lại. Những tia đỏ trong mắt nổi đùng đùng, trông cậu chẳng khác nào con thú sắp lên cơn điên:

      - Trong số các người ai đánh mẹ con ấy?

      Vẻ mặt cậu đáng sợ đến nỗi hai viên cảnh sát đằng sau phải lùi lại. lúc sau mới có kẻ lắp bắp thưa lại:

      - Con bé suýt cào mù mắt Lý. ấy tức quá nên ra tay hơi nặng.

      Vừa dứt lời, khuôn mặt Tử Khiêm tím ngắt lại, cậu mím môi lời nào. Hai viên cảnh sắt cũng kiêng dè nên dám ho he. Căn phòng chỉ hầm hập tiếng thở, tuyệt ai lên tiếng.

      Tô Mạc vỗ lên lưng người mẹ kinh hãi. Đột nhiên Diệp Tử Khiêm quỳ xuống trước mặt hai mẹ con, khuôn mặt cậu vẫn nhăn nhó nhưng lời rất mực hiền hòa:

      - Thưa bác, cháu phải người xấu. Cháu muốn đưa Mạc khám tai, bác đồng ý nhé?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      14.3

      Cậu chuyện kính cẩn với kẻ điên vốn có phần nực cười, nhưng tất cả những người ở đó ai cười nổi tiếng nào.

      Bà Lâm nhìn cậu hồi lâu, dường như bà hiểu những gì cậu nên cũng khẽ gật đầu. Bà buông tay khỏi Tô Mạc và ngoan ngoãn nép vào tường. Tô Mạc bật khóc và nghẹn ngào:

      - Mẹ, con đâu, con ở đây với mẹ… - run rẩy , định sà vào mẹ bị Diệp Tử Khiêm nắm lấy tay, cậu lạnh lùng bảo:

      - được là được. - Vừa dứt lời cậu thẳng thừng kéo .

      Thái độ của bà Lâm bình thản hơn bao giờ hết. Bà cứ ngây dại nhìn Tô Mạc bị Tử Khiêm kéo cách cam tâm tình nguyện, gào quấy như đứa trẻ biết điều.

      Bóng dáng hai đứa trẻ dần dần biến mất, bà mới từ từ cuộn mình lại và khóc rưng rức. Cho dù điên cuồng thế nào, vô tri ra sao, người mẹ vẫn luôn giữ trọn được tình thương bất diệt và coi con mình quan trọng hơn cả mạng sống.

      Bị Diệp Tử Khiêm lôi khỏi đồn cảnh sát, dọc đường Tô Mạc vừa vùng vằng vừa chửi bới. Nhưng Diệp Tử Khiêm vẫn lơi tay, cứ cắm đầu lôi .

      được đoạn, đột nhiên cậu thả tay ra. Tô Mạc như con thú được cởi trói, tỏ vẻ giận dữ:

      - Diệp Tử Khiêm! Tại sao cậu chưa hỏi ý kiến tớ mà … - Câu bỗng dưng mắc ngang cổ họng khi nhìn lên khuôn mặt cậu.

      Diệp Tử Khiêm gồng mình mím chặt môi, đôi mắt trong veo hình như ươn ướt vì nước mắt. Tô Mạc biết phải gì hơn, đành im lặng đứng nhìn cậu. Cậu cho rằng khóc lóc là mất mặt nên vội đưa tay che lấy che để, giọng của cậu phát ra ảm đạm từ những kẽ ngón tay:

      - , tớ đưa cậu tới bệnh viện.

      - Diệp Tử Khiêm, tớ… - đau đớn nhắm nghiền mắt và lặng thinh.

      Cậu bỏ ngoài tai những gì và khàn khà :

      - nào, hay là cậu muốn tớ phải quỳ xuống van xin hả?

      Tô Mạc đành đầu hàng và theo cậu lên xe tới bệnh viện.

      Tai trái của bị tổn thương nghiêm trọng, cũng may được đưa khám kịp thời nếu cũng rắc rối đủ đường. Sau khi kiểm tra lại, bác sỹ kê thuốc và bảo về nhà nghỉ ngơi.

      khám xong rồi, khuôn mặt tái nhợt của Diệp Tử Khiêm mới lấy lại được chút sức sống. Sau khi trả tiền thuốc thay , cậu lại lừng lững kéo ra khỏi bệnh viện.

      Bầu trời mùa đông cứ u như nỗi lòng của đôi trai , ảm đạm, rầu rĩ. Tô Mạc chợt phá tan bầu khí trầm buồn:

      - Diệp Tử Khiêm, cảm ơn cậu vì giúp tớ lần này. Tớ…

      Chưa xong, Diệp Tử Khiêm ngắt lời:

      - May mà cậu sao. – Tia sáng lóe lên từ đôi mắt trong sáng của cậu khác nào ngôi sao đẹp nhất bầu trời. đắm chìm trong đôi mắt ấy. – Tô Mạc, cậu làm tớ lo suýt chết.

      - Diệp Tử Khiêm… - lầm bầm ba chữ ấy trong miệng và cảm nhận đôi tay cậu quàng chặt vào người mình.

      Tử Khiêm siết lấy như chịu buông ra, hơi ấm tỏa ra từ người cậu đủ sức thiêu đốt mọi u uất trong lòng .

      - Tớ biết cậu rất muốn ở bên mẹ. Nhưng hãy tin tớ lần được ? Tớ cố gắng cứu mẹ cậu ra nhanh nhất có thể, cậu biết đấy, nhà tớ thừa quyền lực để làm điều đó. Cậu tin , nhất định tớ làm được! Cầu xin cậu, đừng về nơi tớ nhìn thấy nữa.... – Cậu khẩn thiết chẳng theo thứ tự nào hết. Nhưng Tô Mạc hiểu nỗi lòng của cậu hơn bao giờ hết, đưa tay ôm lấy chàng trai ấm áp này và biết rằng mình hoàn toàn đắm chìm trong tình của cậu. đáp:

      - Ừ, chúng mình về nhà .

      Diệp Tử Khiêm đưa về nhà.

      Mọi việc nhờ có cậu can thiệp nên cũng khá thuận lợi. Cậu tận dụng mọi mối quan hệ mình có, chạy ngược chạy xuôi cách thuần thục, chẳng hề giống với gã trai non choẹt. Nhờ cậu khéo léo giao thiệp nên mẹ của Tô Mạc được đối xử mỗi ngày tốt hơn, mọi chuyện cũng tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Mấy người Tử Khiêm luôn miệng gọi chú xưng bác đầy thân thiết đảm bào mấy hôm nữa thả bà Lâm ra. Hai người tưởng rằng mọi việc đến đây là xong. Nhưng , họa ập đến bất ngờ mà hai đứa trẻ non nớt như Tô Mạc và Diệp Tử Khiêm tài nào phản ứng kịp.

      Đầu tiên là mẹ bị đổi sang phòng giam thường, thế rồi cho ai vào thăm, Diệp Tử Khhieem vội liên hệ với mấy người chú bác thân thiết nọ nhưng rồi cũng bặt vô tín.

      Diệp Tử Khiêm phải cầu chực trước cửa người này kẻ nọ đến tận chiều tối mới gặp được người ta. Mấy hôm nọ còn bác cháu thân mật hôm nay vội né tránh. Diệp Tử Khiêm tinh ranh nhanh chân chặn lối nên vị kia mới dừng bước và phân bua:

      - Tử Khiêm, phải là bác muốn giúp cháu, nhưng các cháu đắc tội với người lắm quyền quá. – Ôn ta nhăn nhó đáp và tránh nhìn vào mắt cậu.

      Diệp Tử Khiêm vẫn bướng bỉnh chặn đường và hỏi cho ra nhẽ:

      - Bác có thể cho cháu biết cháu đắc tội với ai ?

      - Cháu biết ư? – Ông ta thất kinh và đáp – Họ Ôn và họ Bạch chứ ai. Cháu biết rồi còn gì, hai nhà họ cũng có số có má trong cái thành phố này lắm chứ. Bác cũng biết làm thế nào.

      - Cháu hiểu rồi. – Diệp Tử Khiêm đáp, thấy sắc mặt Tô Mạc tái mét, cậu biết mình nên thêm điều gì.

      định ra về người bác kia thêm, vẻ như lòng muốn giúp hai người:

      - Bác thấy tốt nhất hai cháu nên gặp họ chuyện. ra mẹ bé có vấn đề về thần kinh nên cũng phán tội được, bọn bác cũng có lý gì giam bà ấy mãi. Nhưng cháu biết đấy, hai nhà người ta quyền thế đến thế cơ mà. Họ mà lôi ở đâu ra tờ giấy chứng nhận thần kinh mẹ bé hoàn toàn bình thường là chịu đấy. Nhưng hễ họ truy cứu nữa là bên cảnh sát thả người được ngay.

      Hai người nghe xong mà sững sờ, Diệp Tử Khiêm vẫn cố cười đáp tạ. Chờ cho ông ta rồi, cậu mới quay sang nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Tô Mạc:

      - nào, chúng ta nghĩ cách.

      - Thôi khỏi. – khẽ khước từ và phì cười – Diệp Tử Khiêm, cậu biết rồi còn gì. Cách giải quyết tốt nhất ở ngay trước mắt chúng ta rồi đấy thôi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14.4

      Cậu trầm ngâm hồi lâu chẳng đáp. lúc sau, cậu như hiểu ý bèn hiền hòa đáp:

      - Được, tớ cùng cậu gặp ta.

      - cần đâu, lần này tớ muốn mình.

      Có những việc đòi hỏi con người ta phải đối mặt mình. Nhưng Diệp Tử Khiêm vẫn kiên quyết:

      - được, hoặc là tớ cùng cậu, hoặc là nữa. Cậu tự chọn !

      - …

      - Tô Mạc, tớ nhượng bộ lắm rồi đấy. Nếu cậu chọn tớ chọn hộ.

      - Thôi được, tớ chọn cách thứ nhất. – Tô Mạc nửa cười nửa khóc, vào giờ phút này rồi mà Tử Khiêm vẫn bày trò như thằng nhóc được.

      - Thế còn chần chừ gì nữa, thôi! – Cậu thay hạ quyết tâm, toan kéo tìm gặp Ôn Tư Niên.

      Nhưng Tô Mạc giằng tay ra và lấy di động ra gọi:

      - Khoan, để tớ gọi điện hỏi xem ấy ở đâu .

      Ngẫm thấy cũng có lý, cậu cản Tô Mạc nữa. ai nhấc máy, hai người đến tận khách sạn Ôn Tư Niên từng ở nhưng người ở đó cho biết trả phòng từ lâu rồi. Tô Mạc tìm thêm vài nơi có thể lui tớ nhưng vô ích. Hai người tạm dừng chân và nhìn nhau trong hoang mang. Suy nghĩ hồi, Tử Khiêm :

      - Tuy chúng ta thể tìm thấy nhưng tớ biết có người có thể.

      - Ai?

      - Bạch Y Y.

      Cậu vừa dứt lời, Tô Mạc sầm mặt xuống. Cậu biết nhà họ Bạch và nhà họ Diệp có mối quan hệ qua lại với nhau nhưng tính Bạch Y Y thế nào ai cũng biết, liệu ta có chịu giúp ?

      Tử Khiêm đọc được nỗi băn khoăn của bèn nhoẻn cười tự tin:

      - thử làm sao biết là có được hay .

      - Thôi được. – Tô Mạc cũng đành buông xuôi. Diệp Tử Khiêm liền rút điện thoại ra gọi cho Bạch Y Y. Đầu kia bắt máy rất nhanh như thể đợi cuộc gọi này từ lâu lắm.

      Lời chào từ đầu dây bên kia khiến hai người sửng sốt:

      - Tử Khiêm đấy à, chị biết là em gọi điện đến mà.

      Nghe lời khẳng định của Bạch Y Y, Diệp Tử Khiêm biết ngay kẻ ở trong tối chính là chị ta. Cậu cũng cần tỏ vẻ khách sáo nữa mà thẳng vào vấn đề:

      - Chị Y Y, em muốn tìm gặp Ôn Tư Niên, chị có thể chỉ em cách liên hệ với ta ?

      - được đâu. Tư Niên đâu có ở trong nước. Có chuyện gì em chị nghe cũng như nhau thôi mà?

      - Làm sao mà như nhau được. – Tử Khiêm nhếch mép.

      - Đương nhiên là như nhau rồi. Chị là vợ sắp cưới của ấy, việc của chồng cũng là việc của vợ. – Y Y lớn giọng hơn hẳn. Tô Mạc đứng cạnh nghe thấy mồn .

      Tử Khiêm biết khó chịu nên nháy mặt ra hiệu, hiểu ý và gật đầu, cậu tiếp tục câu chuyện:

      - Vậy chúng ta gặp nhau . Có nhiều thứ qua điện thoại được ràng.

      - OK! – Bạch Y Y đáp cách khảng khái ngoài sức tưởng tượng của hai người.

      Chốt xong địa điểm, thời gian gặp mặt, hai bên cúp máy. Tô Mạc và Tử Khiêm rơi vào im lặng.

      Tử Khiêm lên tiếng phá vỡ bầu khí im ắng đến nghẹt thở và nắm chặt tay Tô Mạc:

      - Yên tâm, có tớ ở bên mọi việc ổn hết.

      Nhìn vẻ vững chãi toát ra từ cậu, Tô Mạc thấy yên lòng hơn hẳn. gật đầu sau và đáp lại đầy tin tưởng:

      - Ừ.

      Thấy thời gian cũng còn nhiều, hai người chuẩn bị đồ đạc để lên đường đến chỗ hẹn. Đó là nhà hàng kiểu Nhật. gian được bày trí nhàng và dịu mắt, mặt đất trải những tấm chiếu cói Tatami vàng nhạt, xung quanh là những bức bình phong lớn, bên ngoài còn có cả hòn non bộ Nhật Bản với cây xanh, nước chảy réo rắt. Khung cảng trông nho nhã , thanh tao.

      Tô Mạc chẳng còn lòng dạ nào mả để ý tới mấy thứ đó. cùng Tử Khiêm rảo bước vào căn phòng Bạch Y Y đặt. Vừa mở cửa thấy Y Y ngồi nâng ly trà gạo đen lên ngang miệng, nhấp từng ngụm, từng ngụm , xem chừng chờ hai người ở đây nhiều giờ trước.

      Tô Mạc vốn ưa gì Y Y nhưng bây giờ lại phải tới cầu xin nên thấy gượng gạo vô cùng. Dù sao vẫn phải chai mặt chào hỏi:

      -Chào chị.

      Bạch Y Y liếc mắt nhìn xéo Tô Mạc và chẳng buồn đáp lễ, quay sang nhìn Tử Khiêm và với giọng nửa cười nửa nghiêm:

      -Nghe dạo này em mải lót tay các sếp à.

      -Bạch Y Y, nếu chị tỏ tường như thế chúng tôi cũng thẳng. –Diệp Tử Khiêm dõng dạc, oai phong đáp. –Tôi mong chị giơ cao đánh khẽ, đừng làm khổ mẹ con nhà người ta côi cút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :