1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có muốn tình yêu đích thực hay không - Quả Lệ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 8:

      EDIT: hoacodat

      Ngồi lên ghế lái phụ, Khúc Man Lăng nhìn Nhậm Khuê Ung thuần thục đánh tay lái, cố nén hỏi mục đích đến, bởi vì khi xe dừng lại đáp án tự nhiên ràng.

      Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ câu được câu mất, lúc này mới giải thích với ngày hôm qua tính đến nghiệm thu công trình, lại lần nữa xin lỗi chuyện xảy ra ngoài ý muốn ngày hôm qua.

      ra cần phải nhận lỗi với em nữa đâu, kể từ ngày hôm qua giúp đỡ em đủ lắm rồi, hơn nữa sáng sớm hôm nay còn tới đổi thuốc cho em nữa, còn xin lỗi với em nữa, em cũng ngại luôn đấy.” Khúc Man Lăng khoát tay.

      rất nghiêm túc, làm đầy đủ lắm rồi, chứ đừng tai nạn đó là chuyện bất ngờ lường trước được, đó cũng phải lỗi của . Huống chi, tận tâm chăm sóc , mà phải là lấy thân phận người phụ trách, chỉ đưa tiền thuốc thang bồi thường là xong chuyện, là tự mình chăm sóc cho .

      “Được, là chân của em, lời xin lỗi hai chúng ta cũng giảm bớt .” Chỉ cần có thể làm cho cảm thấy mang gánh nặng, bớt lời xin lỗi tất nhiên là tốt, khoảng cách giữa bọn họ cũng có thể gần hơn chút rồi.

      “Ừm!” Khúc Man Lăng gật đầu tỏ vẻ tán thành lời của , nhưng ngay sau đó lại nhớ đến vấn đề mà bỏ quên.

      “Nhưng mà…… phải rất bận sao? Hai ngày nay là chân của em, vậy công việc của thế nào?” Mặc dù đều là nhà tạo mẫu như nhau, cũng đều là ông chủ của tiệm salon tóc, nhưng “A Game” là tập thể cùng nhau kinh doanh, mà ông chủ của “Dance” nhưng chỉ có người là thôi.

      Phương thức kinh doanh và đào tạo của hai cửa hàng “A Game” và “Dance” cũng hết sức tương đồng, tin rằng ngoại trừ việc đối ngoại cùng khách hàng bên ngoài, còn có vấn đề đối nội quản lý cùng đào tạo công việc cho nhân viên chờ đợi , trình độ bận rộn của còn hơn nhiều, nhưng bây giờ sao có thời gian thư thái bên chứ, này phải làm lòng áy náy chết sao?

      Thừa dịp dừng đèn đỏ, Nhậm Khuê Ung nghiêng mặt nhìn sang Khúc Man Lăng, lại hé ra hai hàm răng trắng, “Cũng giống em, hủy được đổi thời gian, người khác làm, nhờ người nào đó làm thay đó mà!” Dù sao cũng là cùng nghề, chứ đừng tới hai tiệm kinh doanh thu hút tầng lớp khách hàng và phong cách dường như là giống nhau, có thể đoán được rất bận, cho nên có ý định tùy tiện lý do bận gì cả, vậy có vẻ giả bộ quá rồi.

      làm như vậy vì em……”

      “Đừng suy nghĩ nhiều vậy, thỉnh thoảng cũng muốn hưởng thụ cảm giác vướng bận gì cả, bỏ hết công việc buông lỏng chút, mặc dù như vậy với em có chút thất lễ, nhưng đây cũng coi như là em cho cơ hội .”

      Ha ha…… Loại tâm tình này em hiểu……” Lần này Nhậm Khuê Ung lời thực lòng, làm Khúc Man Lăng được trận cười lớn.

      Công việc của bọn họ phải người ngoài có thể tưởng tượng, hơn phân nửa thời gian đều ở trong trạng thái vô cùng bận rộn, có lúc mệt mỏi, tự nhiên có loại ý nghĩ muốn được nghỉ ngơi cho tốt, cho nên khi nghe thành thực ra ý nghĩ trong lòng mình, hoàn toàn có thể trải nghiệm loại tâm tình này ngay.

      đường vui vả cười, hai mươi phút sau, rốt cuộc Khúc Man Lăng cũng hiểu Nhậm Khuê Ung muốn dẫn đến đâu.

      mang tới tiệm Đông Nhất của “Dance”.

      Ngày hôm qua ở tiệm chi nhánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn sớm được lan truyền rộng rãi ở “Dance” rồi, người bị thương là ai, mọi người đều biết, mà ông chủ còn đặc biệt vì chuyện này mà hủy hết công việc của hai ngày, những chuyện này đều phải là bí mật mọi người đều cho là hôm nay ông chủ lớn xuất , thế nhưng ngoài ý muốn ông chủ lại xuất , điểm này làm cho người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng bên cạnh còn xuất người, càng thêm làm người ta khó có thể tưởng tượng ra.

      Khúc Man Lăng chẳng những là đồng nghiệp, phương diện làm ăn đối với “Dance”cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, ngờ lúc này lại là nữ chính.

      Mọi người đều biết ngày hôm qua Nhậm Khuê Ung đưa Khúc Man Lăng bệnh viện, nhưng mọi người đều biết kiện tiếp theo sau đó là gì cả, bây giờ bọn họ lại xuất cùng nhau, tự nhiên dẫn đến lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

      Nhưng tò mò tò mò, hơn phân nửa bọn họ đều biết, Nhậm Khuê Ung mặc dù là ông chủ rất tốt, cũng là người rất có uy, dĩ nhiên thể đến chuyện riêng tư cá nhân của , càng có thói quen giải thích với người khác hoặc khai báo gì đó.

      Cho nên, tất cả nhà tạo mẫu và phụ tá mọi người trong cửa hàng chỉ có thể mở to mắt, có vài người len lén đưa tầm mắt đến người bọn họ, xem xem ông chủ bọn họ dẫn người tới làm gì, nhằm có tin tức gì có thể bà tám ?

      Khúc Man Lăng ngờ Nhậm Khuê Ung lại mang đến “Dance”, khi dán chặt lên người , dìu vào cánh cửa chính có thể cảm nhận được ràng có rất nhiều ánh mắt rơi người mình, cảm giác đột nhiên trở thành tiêu điểm làm cho thể là tốt hay , bởi vì những ánh mắt nhìn pha lẫn chút biếng nhác xem kịch vui.

      biết trong cửa hàng ngoại trừ khách hàng, đa số nhân viên làm việc đều nhận ra thân phận của , cũng biết trong những nhà tạo mẫu. Bởi vì nghề này lớn cũng lớn, cũng chẳng , mà còn là trong những nhà tạo mẫu nổi tiếng, ở chỗ đông người công khai ra mặt, tin chắc mấy bạn đồng nghiệp rất nhanh nhớ đến .

      Cho nên, có thể cảm nhận được đa số ánh mắt đều mang theo tò mò quan sát, cũng có thể cảm nhận ràng bộ phận có chút địch ý.

      Còn trong những người có địch ý, ngoại trừ phần là người cùng nghề nên ưa nhau, lại có bộ phận xuất phát từ phái nữ, đó là tâm trạng chỉ phái nữ với nhau mới biết được, loại cảm giác đó rất ràng, ánh mắt nhìn thiện cảm, cũng là đánh giá quan hệ giữa bọn họ là loại gì.

      Vậy nên cảm thấy mình vô tội hay là nên tức giận đây?

      , tuyệt cảm thấy vô tội, cũng cảm thấy tức giận, ngược lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác đạt được thành tựu.

      Được rồi, mặc dù giữa phải là loại quan hệ thân mật giữa nam và nữ, nhưng loại tư vị thắng lợi sảng khoái chính là quanh quẩn trong lòng , chỉ là giờ phút này ở bên cạnh phải là ai khác, mà là .

      Ít nhất…… cách gần nhất.

      Có lẽ có thể tự phụ mà cho là mình còn có cơ hội cùng phát triển tầng quan hệ khác so với người khác, bởi vì có thể cảm giác được thái độ của đối với thích, chỉ là thích này được xây dựng quan hệ bạn bè, chưa biết chừng còn được phân biệt giữa nam và nữ. Chỉ là lần nữa lại lớn mật mà tin tưởng – tin tưởng người sau có kinh nghiệm hơn người trước.

      Bởi vì thái độ của tự nhiên phóng khoáng, thậm chí…… Có chút mang theo chút quá phận.

      Cho nên, có thể trở thành đối tượng để người ta căm ghét hoặc ghen tỵ, ra cũng coi là loại hạnh phúc khác, cho dù bước tiến có chút chậm chạp cũng sao, rốt cuộc có thể đạt được kết thúc tốt đẹp mới là điểm quan trọng nhất. Có lẽ, còn được thuận đường thưởng thức phong cảnh dọc đường nữa!

      Dĩ nhiên, giờ khắc này trong cửa hàng tràn ngập phức tạp cùng khí tò mò, chỉ là Khúc Man Lăng cảm nhận được sâu sắc, Nhậm Khuê Ung tự nhiên cũng có cảm giác, nhưng đây là chuyện riêng của , cần phải nghĩ đến trong lòng người khác suy nghĩ gì, chỉ đối xử với mình và người được chịu trách nhiệm là được.

      Vì vậy, mang theo Khúc Man Lăng chậm rãi đến khu vực VIP, cũng chọn cho vị trí tốt nhất mời ngồi xuống.

      “Xin cho cơ hội được phục vụ em !” Nhậm Khuê Ung nhìn qua gương phản chiếu nhìn Khúc Man Lăng, cũng đưa tay nhàng xõa mái tóc dài ra sau lưng , giả vờ suy tư nên sửa lại mái tóc như thế nào đây.

      Dĩ nhiên, chính là nhà tạo mẫu, đương nhiên sớm sửa sang đầu tóc của chính mình rất khá rồi, cho nên mới cần suy nghĩ kỹ còn có thể làm những gì, cũng phải là loại “Khách hàng” đâu!

      “Có thể để sư phụ trong sư phụ đến phục vụ, em cầu còn được! em nên với tiếng cám ơn mới đúng.” Khúc Man Lăng cũng cười nhìn qua tấm gương đối diện nhìn lại Nhậm Khuê Ung, ánh mắt ngập nước hàm chứa ý cười cong cong khóe mắt, cực kỳ xinh đẹp.

      Nhậm Khuê Ung phát mình rất thích nhìn vào mắt , mặc dù đây là phát mới, nhưng đây khỏi là cảm giác thích quen thuộc trào dâng trong đầu .

      sao, có những cảm giác quen thuộc biết đến kia xuất nhiều hơn nữa, nhưng luôn là lần lại lần đột nhiên xuất trong lòng, lâu cũng trở nên mất cảm giác, cho nên lúc này rất trực tiếp mà lựa chọn xem thường nó.

      cần cảm ơn, muốn đổi thành kiểu gì ? Hay là có ý muốn thay đổi màu tóc? Cứ , cứ việc sai bảo.” Nhậm Khuê Ung nhìn trong gương, ánh mắt chưa từng dời .

      Nhìn thấy ánh mắt chuyên chú nhìn vào mình, Khúc Man Lăng hơi nghiêng mặt giả vờ suy nghĩ đến vấn đề , nhưng kỳ dùng động tác để che giấu ngượng ngùng tâm tình được tự nhiên của mình.

      vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm như vậy, xấu hổ là chuyện, cũng làm cho hiểu lầm đối với có chút thích giữa nam và nữ, luôn hại mong đợi, làm hại phải luôn trấn an lòng mình, nếu phải đau lắm.

      “Trước nên gội đầu ! Em còn có thời gian từ từ mà suy nghĩ.” Nhậm Khuê Ung đưa tay ra trước , chuẩn bị đưa đến khu vực gội đầu.

      Mà Khúc Man Lăng rất tự nhiên đưa tay giao cho , lần nữa để dìu mình .

      Dính sát vào người để cho dìu , chút xấu hổ nho trong lòng cũng giảm xuống, nhưng có câu “Nhất hồi sinh, nhị hồi thục” ( lần lạ, hai lần là quen), bây giờ còn vì vậy mà cảm thấy được tự nhiên nữa.

      Cẩn thận đặt ngồi lên ghế xả nước, sau khi thấy nằm xuống, lúc này Nhậm Khuê Ung mới xoay người lấy ra cái khăn mỏng đắp lên người .

      Khúc Man Lăng cho là sau khi đặt khăn mỏng lên người mình xong, gọi trợ lý tới đây gội đầu cho , bởi vì nhà tạo mẫu gội đầu cho khách hàng, nhưng mà sai rồi.

      Nhậm Khuê Ung hề rời khỏi khu vực gội đầu, thậm chí còn cầm vòi hoa sen lên bắt đầu thử nước ấm, lúc này Khúc Man Lăng mới phát ra dự định của . Diễn” đàn “lê quý đôn”

      còn gội đầu giúp em?” Vấn đề này được hỏi ra miệng, nhưng vẫn mâu thuẫn, bởi vì hi vọng nhận được câu khẳng định của , rồi lại hi vọng hủy bỏ đáp án này.

      Dĩ nhiên đoán được tự mình đặc biệt phục vụ, nhưng…… Vì liên quan đến vết thương ở chân, hôm qua còn chưa gội đầu, nếu như tóc có mùi, nhất định ngửi thấy, vậy mất mặt lắm.

      “Dĩ nhiên, rồi làm được nhiều việc, tốt nhất.” Khi nước ấm ở nhiệt độ vừa đủ, Nhậm Khuê Ung liền bắt đầu xả ướt tóc cho .

      Ngước nhìn Nhậm Khuê Ung hé ra nụ cười rỡ nhưng lại chút nào miễn cưỡng, coi như tóc có mùi, Khúc Man Lăng cũng chịu, ai bảo nụ cười của làm lòng rung động đây?

      Khúc Man Lăng nỡ nhắm mắt lại, ánh mắt nỡ rời khỏi khóe môi với độ cong mê người này, nhưng cứ như vậy nhìn thẳng vào hình như cũng thỏa đáng, vì vậy mở miệng hỏi: “Bình thường khách cũng cầu phục vụ luôn việc gội đầu sao?”

      Có mấy khách VIP đến tiệm uốn tóc chỉ thích để mình nhà tạo mẫu người làm hết từ đầu đến cuối, mặc dù làm vậy giá tiền trả rất cao cũng sao, chính trong tay cũng có vài vị khách như vậy, nhưng cũng phải người nào cũng phục vụ như vậy, còn chọn đấy là khách nào, mà sao?

      “Đương nhiên cũng có.” Hoàn toàn làm người ta có được đáp áp ngoài ý muốn. “Trước kia, nếu thời gian cho phép, cũng phục vụ khách hàng quen, nhưng bây giờ càng ngày càng bận rộn, dường như còn nhận.”

      “Ừm!” cách khác, nếu thời gian cho phép, vẫn đáp ứng cầu khách hàng.

      “Vậy tình hình bên kia của em cũng như vậy hả?” Nhậm Khuê Ung hỏi, cũng bắt đầu xoa bóp da đầu .

      “Đúng vậy……”

      Liên tiếp thực theo trình tự gội đầu và xoa bóp tinh dầu, hai người cứ như vậy chuyện phiếm đến khi kết thúc.

      Đợi đến khi Khúc Man Lăng trở lại khu ghế VIP ngồi xuống lại nhớ nhung đến đầu ngón tay ấm áp vả lại sức lực cũng vừa phải kia.

      Nếu như có thể, hi vọng sau này chỉ phục vụ mình thôi, nhưng lời này giờ phút này có cách nào thốt ra lời, bây giờ có tư cách đó.

      Nhưng Khúc Man Lăng biết là, lúc trong lòng thầm trộm hi vọng đồng thời, trong lòng Nhậm Khuê Ung cũng có quyết định cho mình.

      phát mình hết sức hưởng thụ động tác giúp gội đầu, bởi vì ngoại trừ việc làm người phục vụ cho , có thể nhìn thấy ánh mắt trong suốt sáng đẹp của , nhìn ánh mắt chỉ có bóng dáng của , giống như giờ phút này chỉ vì mà ngừng lại, chỉ thuộc về .

      Cho nên, từ giờ trở , ngoài ra, muốn phục vụ gội đầu vì bất cứ ai nữa, sau này mới hiểu , đây là chuyên phục vụ VIP cho cá nhân , cũng là dành riêng cho người .

      Cuối cùng, bởi vì tóc Khúc Man Lăng mới vừa nhuộm hơn tuần, cho nên Nhậm Khuê Ung chỉ đơn giản tỉa lại đuôi tóc cho thôi, liền kết thúc thời gian vui vẻ của hai người ở “Dance”

      đêm này, Khúc Man Lăng lại nằm mơ.

      Vẫn như cũ là mơ giấc mơ truy đuổi, giống nhau là, lúc tỉnh dậy, vẫn nhớ được hơn phân nửa chi tiết giấc mơ.

      Nhưng trong giấc mơ lại có cảm xúc, cũng làm cho tỉnh táo tỉnh lại.

      Trong giấc mơ dường như tất cả đều là tâm tình làm người ta vui sướng thích thú, mà khoảng khắc bị đâm nhát kia, vẫn để lại cho cảm giác sợ hãi, nhưng còn giống như lúc trước để cho nhầm tưởng để lại vết thương.

      Chỉ là, khác biệt duy nhất lần này là, giấc mơ này cũng bắt đầu mạch lạc.

      Lúc trước cảnh trong giấc mơ tài nào nhớ lại nổi, nhưng sau đó lại khá khác biệt, hoàn toàn nhớ , bởi vìnhững nơi mơ thấy cũng mờ ảo nữa, mà là tất cả đều có trong thực tế, là tất cả những gì trải qua giữa và Nhậm Khuê Ung.

      mơ thấy bọn họ ở trong phòng cấp cứu, đưa tay ra cho ---

      Mơ thấy bọn họ ở “Dance”, cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ như thế nào ---

      Mơ thấy bọn họ cùng nhau vào trong cửa hàng hoa, mà lại lần nữa nhờ vả ---

      : “ muốn mua hoa, nhưng hiểu nhiều về chuyện này, em có thể giúp chuyện, giúp chọn bó hoa được ?”

      Mua hoa làm chi? Muốn tặng cho người nào sao?

      Khúc Man Lăng dằn câu hỏi muốn hỏi nhất vào lòng, hỏi vào vấn đề trước mắt. “Sử dụng vào trường hợp nào? Hoa nào cũng có thể sao?”

      cần tính đến sử dụng trường hợp gì, hoa gì cũng được.” Nhậm Khuê Ung trả lời hết sức dứt khoát.

      dứt khoát như vậy, ngược lại Khúc Man Lăng lại chần chờ. ngoảnh mặt sang,vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn người đàn ông này.

      Khóe miệng Nhậm Khuê Ung lại nhếch lên góc độ mê người, nhìn lại : “Chọn loại em thích là được.”

      Đáy mắt nhìn lộ ra chút tin tức, mà những tin tức kia, nhận ra được.

      Hoa này là muốn tặng cho , mà ý nghĩa của việc chàng trai tặng hoa cho người con là gì, ý nghĩa cần cũng hiểu được.

      Ngoại trừ muốn theo đuổi, còn có thể là gì chứ?

      Nhiệt độ gương mặt Khúc Man Lăng tăng lên ít, hơn nữa rất nhanh ửng hồng.

      “Em xem chút...” mất tự nhiên dời ánh mắt , giả bộ đặt chú ý lên những bông hoa xinh đẹp bày ra trước mắt kia, chỉ là giọng tự chủ lại có chút mềm yếu vô lực.

      Quầy bày bán trong tiệm hoa trải rất dài rất rộng, vừa khéo để lợi dụng, Khúc Man Lăng đưa tay đặt lên mặt bàn thoát khỏi Nhậm Khuê Ung đỡ lấy, mình cũng theo đó chậm rãi dọc lên trước, chọn lựa chút hoa cỏ.

      Nhậm Khuê Ung cũng cố ý nắm tay nữa, cứ như vậy để tự mình chọn lựa, bởi vì chỉ cần chịu chọn lựa, hoa gì cũng sao cả.

      Tầm mắt tốn gần năm phút đều đặt những khóm hoa, người nào nhìn thấy có lẽ còn nhầm tưởng Khúc Nam Lăng là nghiêm túc chọn lựa, chỉ có chính mới biết mình làm gì.

      giả vờ nghiêm túc suy tư vì Nhậm Khuê Ung chọn hoa cỏ, nhưng thực tế là ngừng cố gắng trấn định lại tần số nhịp tim đập dường như mất khống chế.

      thích , thích , cần tự mình đa tình, chờ mong thất bại, nhưng mà phải giả vờ tỉnh táo cái gì cũng biết, thể làm ra dáng vẻ chờ mong được, là con , phải biết dè dặt chút.

      Nhậm Khuê Ung rất kiên nhẫn chờ, nhưng bà chủ ở bên ngược lại nóng nảy, bà khách khí : “Tiểu thư biết muốn tìm hoa gì, tôi có thể giới thiệu giúp .”

      Khúc Man Lăng hít sâu lần cuối cùng, nở nụ cười hoàn mỹ nhìn về phía bà chủ, “ cần, vậy hoa hồng ! Bán cho tôi hoa hồng đỏ.”

      Rất nhiều người nhận định hoa hồng có vẻ ngoài thô tục, hơn nữa còn là hoa hồng màu đỏ thẫm, thế nhưng chút đều thấy nó tục khí.

      Chàng trai đối với muốn biểu đạt tình đều thích dùng hoa hồng đỏ, vì vậy nó bị mọi người sử dụng với tần số quá cao, mất mới mẻ thích của mọi người, thậm chí nó trở thành biểu tượng loài hoa cho tục khí, nhưng nó vẫn rất đẹp! Có loài hoa nào có thể đánh bại vẻ đẹp của nó chứ? chính là thích nó.

      “Vậy xin hỏi muốn bao nhiêu đóa hoa đây? Hay là muốn bó hoa bó sẵn rồi?” Đầu tiên bà chủ cửa hàng là chỉ vào những đóa hoa chưa đóng gói cắt cành tỉa lá, sau đó lại chỉ vào những bó hoa lớn đằng trước bó rồi.

      “Ngoại trừ những đóa hoa nở ra, chỗ này có bao nhiêu tất cả đều bán cho chúng tôi ! Nhờ bó đẹp cho chúng tôi chút!” Nhậm Khuê Ung vừa hưởng ứng, vừa cầm lấy cái ghế tới bên cạnh Khúc Nam Lăng. “Trước ngồi xuống , còn chờ thời gian nữa đấy.”

      cần nở?” Khúc Nam Lăng mang vẻ mặt hiểu hỏi .

      Mặc dù hoa nở thời gian sống ngắn , nhưng vẫn rất đẹp nha! Vì sao lại cần vậy?

      “Hoa nở chờ đợi nó chính là thời gian tàn lụi, nhưng hoa chưa tàn nó còn có gian phát triển trở nên xinh đẹp, đó là điều rất đáng mong đợi.” Nhậm Khuê Ung rất , thoạt nghe rất có lý, nhưng trong giây phút thế này, Khúc Nam Lăng tự nhiên biết chỉ cái gì – đương nhiên chính là chỉ tương lai giữa hai người.

      Nhịp tim đập thình thịch reo hò, nhiệt độ hai gò má cũng đỏ lên, cho là khi nghe thấy chàng trai dùng phương thức hành động điệu thấp mà thổ lộ xấu hổ mở to mắt dám nhìn , nhưng sai lầm rồi.

      khí toàn màu hồng tầng tầng lớp lớp bao quanh , loại cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng nhanh chóng lan tràn ra, cảm giác giống như hạnh phúc cứ sôi trào mãnh liệt lên, tình của hết sức tự nhiên mà lựa chọn .

      Khóe miệng nở ra nụ cười dịu dàng, tình cảm trong lòng lộ ra đáy mắt, vào giây phút đó cùng cảm nhận hạnh phúc giống nhau, cũng cảm nhận được cần dự đoán cũng có thể biết được tương la rất tốt đẹp.

      cũng có lý.” Dứt lời, Khúc Nam Lăng và Nhậm Khuê Ung nhìn nhau cười, hai người ăn ý thêm gì nữa, cứ như vậy chờ bà chủ sửa sang hoa hồng bó lại xinh đẹp.

      Bà chủ cũng phải là người hiểu biết, mở cửa làm ăn cũng phải gày ngày hai, bà tự nhiên biết khách quan tâm những gì, vì vậy chọn đông chọn tây gom tổng cộng 99 đoa hồng bó lạ.

      Đếm phân là đẹp, đếm giá tiền lớn cũng rất “Đẹp”, ha ha ha......

      Ba chủ đưa bó hoa gói kỹ cho Nhậm Khuê Ung, “Đây là 99 đóa hoa hồng tình , cũng bày tỏ ý thiên trường địa cửu, tôi nghĩ hai người thích.”

      “Cám ơn.” Nhậm Khuê Ung quả rất thích, nhất là bốn chữ “thiên trường địa cửu” bà chủ vừa ra.

      Thiên trường địa cửu, bọn họ sao?

      Bà chủ cửa hàng bán hoa cuối cùng vì bọn họ tạo nên bầu khí nồng đậm màu hồng, Khúc Man Lăng cho là Nhậm Khuê Ung trực tiếp đưa hoa cho ngay trong cửa hàng, nhưng lần này lại nhầm rồi.

      Hai tay đưa và bó hoa hồng đều mang đến xe, ngay sau đó, mang ăn cơm, lại mang xe phim điện ảnh, sau đó lại đưa về nhà.

      Nằm giường, Khúc Man Lăng uể oải muốn đứng dậy, trong đầu suy nghĩ tất cả đều là thời gian ngày hôm qua trải qua cùng Nhậm Khuê Ung, nhớ tới...... Bó hoa hồng thiên trường địa cửu đó.

      “Aiz.........” nhìn về phía trần nhà thở dài, tâm tình loạn thất bát tao (rối nùi gõ ra được).

      Hoa này ràng muốn đưa cho , nhưng vì sao lại cho đây? Rốt cuộc là tính toán gì vậy?

      khí phấn hồng mập mờ từ cửa hàng bán hoa mãi cho đến khi hai người lời tạm biệt nhau, trong thời gian đó cũng chưa hề tiêu tan, thậm chí có mấy nơi đến còn ngừng gia tăng nhiệt độ giữa hai người; mấy lần bởi vì khí mập mờ quá nồng đậm thậm chí cùng chẳng dám nhìn thẳng vào , luôn cho rằng giây tiếp theo thốt ra lời ấy, ra câu mong đợi từ lâu, nhưng có.

      chỉ......đưa về nhà.

      Được rồi, nếu đây là thủ đoạn vờ tha để bắt của , như vậy phải thành công, thành công làm lòng treo lên cao, lúc nào nhớ đến .

      “Aiz......” lại thở dài, Khúc Man Lăng cho rằng mình hiểu lầm ý của , ràng thích mà.

      Sao thế? Chẳng lẽ...... muốn phải do chính phía bên chủ động mở miệng ra lời làm quen sao? Nếu là như thế, vậy khỏi quá đáng giận rồi!

      Cố ý để khí giữa hai người nâng lên cao, sau đó ác ý muốn ném cái ngượng ngùng của con , cố ý muốn thua ở điểm trước, chỉ vì người trước là người thua đó à? Lòng dạ cũng ít nhen nhỉ?

      Khúc Man Lăng ngồi dậy, cầm cái gối đầu đặt ở đùi mình bắt đầu đánh, đánh để phát tiết cái phiền não trong lòng .

      muốn nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, nhưng nếu chuyện quả giống như nghĩ, muốn vừa mới bắt đầu phần tình cảm này muốn chiếm làm thượng phong, vậy...... Được rồi! đầu hàng.

      Nhận thua được rồi chứ? Nếu muốn để ra lời tỏ tình, vậy ......

      Lúc Khúc Man Lăng suy nghĩ làm cách nào để tình cảm hai người có bước nhảy vọt, chuông điện thoại di động lại cắt đứt suy nghĩ rối loại của .

      “Alo?” chú ý đến tên hiển thị điện thoại, cho là người bạn thân nào đó gọi tới quan tâm tình trạng sức khỏe của mà thôi, nhưng giọng và câu trả lời truyền đến đều giống như in của ngày hôm qua vậy.

      “Xin chào, có thể giúp mở cửa ra ? ở ngoài cửa nhà em.”

      “Aa...... Em lập tức mở cửa cho ......” Nghe gọng của Nhậ Khuê Ung, đầu tiên Khúc Man Lăng có hơi chút sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, cũn phát phản ứng của mình và ngày hôm qua cũng khác biệt lắm.

      Cho nên, Nhậm Khuê Ung lại mở miệng ra câu ngày hôm qua mới vừa rồi.

      “Đừng có vội, em cứ từ từ , cũng chạy , em đừng gây thương tích cho mình.”

      “Ừmm......” Đầu tiên là Khúc Man Lăng trả lời lại tiếng, lúc này mới nhớ đến vấn đề nghiêm trọng, vẫn còn ở giường, còn mặc đồ ngủ, thậm chí còn chưa đánh răng rửa mặt!

      “Vậy...... Chờ em thêm năm phút nữa......, ba phút là được rồi.”

      “Được, em đừng vội.”

      Cúp điện thoại, Khúc Man Lăng lập tức đứng dậy xuống giường, mặc dù vẫn phải vịn tường bước , động tác vẫn hơi động đến vết thương, nhưng so với ngày hôm qua, tình trạng ngày hôm nay tốt hơn rất nhiều.

      mở ra tủ quần áo tiện tay cầm lấy bộ quần áo thay, ngay sau đó đến phòng tắm chiến đấu rửa mặt đánh răng, cho đến khi mở ra cửa chính lời chào với Nhậm Khuê Ung, tổng cộng tốn bốn phút.

      “Xin chào.” Kết quả Khúc Man Lăng thay quần áo rửa mặt đánh răng lại quên chải lại đầu tóc.

      Mặc dù tóc có vẻ hơi bù xù, nhưng chuyện này cũng hề ảnh hưởng đến nụ cười vui vẻ làm mê mẩn lòng người của .

      mang đến bữa ăn sáng.” Nhậm Khuê Ung đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má , hành động giống như rất thân mật, ngày hôm qua làm rất nhiều lần rồi, mặc dù tim Khúc Man Lăng đập có hơi nhanh, nhưng giống như ngày hôm quaa chỉ biết ngẩn người, sững sờ.

      “Quên chải tóc rồi...Mau vào !” Khúc Man Lăng đưa tay vuốt tóc, có chút xấu hổ mời vào nhà.

      Nhậm Khuê Ung nghe lời vào phòng, khi Khúc Man Lăng muốn đóng cửa lớn lại lúc này mới phát đặt bó hoa hồng ở ngoài cửa. “Cái bó hoa này......”

      lấy mang vào.” Nhậm Khuê Ung bỏ bữa ăn sáng mới mua lên bàn, lúc này mới quay đầu ra ngoài cửa mang bó hoa vào.

      Khi lần nữa trở lại bên trong nhà lúc này Khúc Man Lăng mới phát ngoại trừ bó hoa lớn 99 đóa hồng, trong tay còn cầm hai đóa hoa hồng màu trắng nữa.

      Cho dù lòng có nghi ngờ, có tò mò vì sao lại đặc bệt mang đóa hoa này đến nhà , nhưng cũng mở miệng hỏi, chỉ là chờ đợi chủ động ra đáp án.

      rất lợi hại nha! Tùy tiện mua đều là những thức ăn mà em thích.” Hôm nay mang đến tuy là Hamburg khẩu vị hơi lạ, nhưng khẩu vị này vẫn rất thích.

      “Chỉ là theo trực giác nghĩ em thích, nhưng cũng biết trực giác này lấy từ đâu ra nữa.” Nhậm Khuê Ung nhún vai, “Nhanh ăn , đợi lát nữa em còn phải uống thuốc đó!”
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9:

      EDIT: hoacodat

      Sau khi nhìn Khúc Man Lăng uống thuốc xong, trước tiên Nhậm Khuê Ung hắng giọng, sau đó mới dùng vẻ mặt chân thành mở miệng . “Ngày hôm qua, nhờ người bạn giúp chọn hoa mà em thích.”

      Dĩ nhiên, bọn họ đều biết “Người bạn” trong lời của là ai.

      Ánh mắt Nhậm Khuê Ung nhìn Khúc Man Lăng trở nên thâm thúy còn hết sức dịu dàng.

      “Sau đó sao?” Khúc Man Lăng khẽ hỏi, trong mắt rất ràng hé ra chút ánh sáng mong đợi.

      Nhậm Khuê Ung cầm lên bó hoa to đến trước mặt Khúc Man Lăng, từ cao nhìn xuống : “Hoa này muốn tặng cho người trong lòng mình, em xem ấy có đồng ý nhận nó ?”

      “Em…… biết.” Khúc Man Lăng vốn muốn hưởng ứng, nhưng hoa vẫn cầm tay mình, cũng bày tỏ gì với , vì vậy gắng gượng ra ba chữ “Em biết”.

      Im lặng, im lặng……

      Nhậm Khuê Ung cầm bó hoa đứng trước mặt , hề gì, chỉ là đưa bó hoa đến trước mặt .

      “Đáp án…… Có rồi.” Sau khi nhận lấy hoa trong tay , Khúc Man Lăng như thế.

      Đúng, đồng ý nhận lấy.

      “Đáp án này rất quan trọng với , cám ơn em.” Phát thấy bó hoa quá lớn, che lại toàn bộ gương mặt nhắn của , Nhâm Khuê Ung thể làm gì khác hơn là : “Bó hoa quá lớn, nhìn thấy mặt em, còn có mấy lời chưa xong.”

      ra khi lấy tay nhận lấy bó hoa, mặt Khúc Man Lăng đỏ hết lên cả rồi, mà hương vị hạnh phúc cũng dần phiêu tán ra ngoài.

      Nhưng mặc dù là ngượng ngùng, vẫn đặt bó hoa xuống gần bên cạnh, kế bên cạnh .

      “Có nhớ ngày hôm qua bà chủ cửa hàng bán hoa 99 đóa hoa hồng tượng trưng cho cái gì ?” Lần này Nhậm Khuê Ung cầm lên hai đóa hoa hoa hồng trắng hơi có vẻ bé kia.

      Khúc Man Lăng gật đầu.

      “Là gì?” Nhưng Nhậm Khuê Ung hài lòng chỉ có gật đầu, muốn ra lời.

      “Thiên trường địa cửu.” Giây phút ra bốn chữ này, Khúc Man Lăng mắc cỡ đến nổi cách nào có thể nhìn thẳng vào mắt Nhậm Khuê Ung nữa.

      “Hưm, nhìn .” Nhậm Khuê Ung đưa tay nắm cằm , xác định tầm mắt nhìn vào lần nữa mới buông tay. “Vậy em biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ tượng trưng có điều gì ?”

      “Hoa hồng đỏ tượng trưng cho nhiệt tình, tình theo đuổi.” Câu hỏi của quá khó, bởi vì điều này đa số mọi người đều biết.

      “Vậy hoa hồng trắng là gì?” hỏi tiếp.

      Lần này, Khúc Man Lăng lắc đầu ý biết.

      có nghiên cứu tìm hiểu về hoa, tất nhiên biết ý nghĩa của các loài hoa rồi.

      “Nó tượng trưng cho thuần khiết, khiêm tốn còn có cùng hưởng.” Vừa , Nhậm Khuê Ung lại chia hai đóa hoa cắm vào bên trong bó hoa hồng đỏ.

      Thiên trường địa cửu cộng thêm cùng hưởng –

      Muốn hai người cùng hưởng thiên trường địa cửu, hiểu ý tứ của .

      “Cho nên?” chờ mong trở thành , giây phút này lòng Khúc Man Lăng cũng chỉ có mà thôi.

      Đây chính là lý do vì sao ngày hôm qua tặng bó hoa này, cho là ngoại trừ thiên trường địa cửu, giữa bọn họ còn có thể có nhiều hơn, tương lai còn tốt đẹp hơn nữa.

      “Cho nên đây là tình duy nhất thiên trường địa cửu, mà em trở thành hạnh phúc duy nhất của .” ra tình nơi đáy lòng mình, Nhậm Khuê Ung đưa tay hướng Khúc Man Lăng, làm ra bộ dáng muốn mời. “Nếu như em đồng ý với theo như lời chú giải của bó hoa này, em có thể cầm tay , cũng bắt đầu từ bây giờ tiến vào cuộc đời của .”

      Mỗi lần khi đưa bàn tay ra với , đều chút do dự đưa tay giao cho , lần này, dĩ nhiên cũng ngoại lệ.

      Khi trong nháy mắt bàn tay bé của đặt vào tay , Nhậm Khuê Ung ôm chặt.

      Bắt đầu từ giây phút này, bọn họ bắt đầu nhau.

      ……

      “Ngày mai là ngày mấy đừng quên đó.”

      “Làm sao em có thể quên được?”

      “Vậy tối mai đúng sáu giờ, đặt nhà hàng em thích ăn nhất rồi, đừng đến trễ đó!”

      “Vâng!”

      Hôm nay là ngày kỷ niệm năm bọn họ nhau, hôm qua gọi điện thoại nhắc thời gian và địa điểm, hai người muốn cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm này.

      Vì tối nay có hẹn, Khúc Man Lăng ăn mặc tỉ mỉ, cũng tới nhà hàng đúng giờ.

      Cảm giác năm này trôi qua nhanh, nhưng hai người ở bên nhau mỗi lần, mỗi giây vẫn ràng trong trí nhớ , tình cảm đối với ở cùng lại chỉ có tăng chứ giảm, mà tin tưởng tương lai cũng chỉ nhiều hơn nữa, tình đối với hầu như hề có ngày nào phai nhạt.

      Gần như, cũng vậy.

      Vì hôm nay là ngày kỷ niệm, ngay từ hai tháng trước chuẩn bị rồi, đặt hàng cây kéo để làm quà tặng cho .

      Đối với nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp mà , cây kéo giống như sinh mệnh trong nghiệp của mình vậy, cho nên suy nghĩ trước sau, lựa chọn vật thực tế nhất nhưng lại biểu đạt tâm ý nhiều nhất là cây kéo để làm quà tặng.

      Bình thường nếu hai người hẹn gặp mặt nhau, Nhậm Khuê Ung nhất định đều đến trước thời gian hẹn vài phút, nhưng hiểu sao, hôm nay thế nhưng lại đến trễ.

      Ngồi vào chỗ ngồi đặt trước, Khúc Man Lăng đợi lại đợi, mười phút trôi qua, người phục vụ cũng đến thêm nước cho , nhưng bóng dáng Nhậm Khuê Ung vẫn chưa thấy xuất .

      Thời gian này là giờ cao điểm ăn tối, bây giờ nhất định là kẹt xe đường rồi.

      Khúc Man Lăng buộc mình kiên nhẫn chờ tiếp, ngoại trừ kẹt xe, trong đầu tại cũng xuất rất nhiều nguyên nhân đến trễ.

      Lại mười phút trôi qua, người phục vụ vẫn nghiêm túc chờ ở bên, nhưng Khúc Man Lăng bắt đầu cảm thấy lúng túng.

      Tại sao còn chưa tới vậy?

      liên tục ngoái đầu nhìn ra phía cửa nhà hàng, lại vẫn nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc của Nhậm Khuê Ung.

      Thời gian càng ngày càng trở nên gian nan, hình như cũng càng ngày càng chạy chậm rồi.

      Lại sắp qua thêm mười phút nữa, Khúc Man Lăng lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Nhậm Khuê Ung, lúc này tin nhắn đầu tiên được gửi đến.

      xin lỗi, trong cửa hàng có chuyện cách nào đến nơi hẹn được, tối nay giải thích với em, em ăn cơm trước !

      Tin nhắn là Nhậm Khuê Ung gửi tới, ánh mắt Khúc Man Lăng viết chữ thất vọng, thế nào cũng nghĩ bị cho leo cây, huống chi trước nay hai người ước hẹn chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

      Trong cửa hàng có chuyện gấp gì chứ? Muốn ăn cơm trước, có ở đây, mình ăn thế nào?

      Cuối cùng, Khúc Man Lăng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, có lẽ mặt thể mất mác quá mức ràng, cho dù ai nhìn thấy cũng có thể nhìn ra bị cho leo cây, người phục vụ ở bên chờ đợi cùng ngay từ đầu, thậm chí nhịn được đưa ánh mắt đồng tình lớn đến .

      Ngày kỷ niệm năm nhau lại bị cho leo cây, ngoài việc thất vọng ra,

      Khúc Man Lăng cũng có tức giận, bởi vì cố ý, thậm chí đặt chỗ nhà hàng rồi, trước đó cũng gọi điện thoại cho nhắc nhớ đến nơi hẹn. Khúc Man Lăng ngoại trừ nơi này cũng có nơi nào để , đứng ở bên ngoài nhà hàng nhấn điện thoại gọi cho Nhậm Khuê Ung, nhưng gọi tới toàn bộ đều dẫn đến hộp thư thoại.

      Bất đắc dĩ, Khúc Man Lăng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương án vô dụng nhất, đó chính là về nhà và chờ đợi.

      đường về nhà, lòng Khúc Man Lăng chỉ nghĩ Nhậm Khuê Ung khi nào về bên cạnh , rồi trong cửa hàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể làm thể lỡ hẹn?

      Nhưng biết là, lỡ hẹn chỉ là dối, là mưu.

      Càng ngờ tới, khi mở cửa chính nhà mình, cứ tưởng bóng người lại đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, mà càng thêm ngoài ý muốn là Nhậm Khuê Ung lại xuất ngay trước mắt.

      Man Lăng thân à, năm vui vẻ.” Nhậm Khuê Ung đứng trước mặt Khúc Man Lăng, cũng đưa hai cánh tay ra trước mặt , chờ đợi chủ động vào trong lòng .

      ……” Khúc Man Lăng lập tức ngả vào trong lòng , bởi vì ngây ngẩn.

      Nhậm Khuê Ung biết còn tiêu hóa đột nhiên xuất trước mặt, cho nên cả người bướng bỉnh cách nào ngả vào lòng , vì vậy đưa hai cánh tay chủ động tới.

      Bị ôm vào trong lòng ngực quen thuộc, cảm thụ nhiệt độ và hơi thở người , lúc này Khúc Man Lăng mới phục hồi trở lại.

      “Trong cửa hàng……”

      “Trong cửa hàng cũng có chuyện gì, chuyện dù có lớn hơn nữa cũng liên quan đến .” thực tế, công việc ngày hôm nay sớm hủy bỏ, cũng thông báo với mọi người trong cửa hàng, chuyện dù có lớn hơn nữa cũng được tìm , bởi vì chuyện gì cũng quan trọng bằng .

      Vả lại hôm nay, đối với cũng là ngày có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

      Nghe vậy, bộ não xử lý chậm chạp của lúc này mới vận hành bình thường trở lại.

      lừa em!” đẩy , thể nào tin được lại có thể để ngây ngốc chờ đợi ở nhà hàng hơn nửa tiếng đồng hồ. “ để cho em ngây ngốc chờ ……”

      ra cũng ở đó, chỉ là núp ở bên nhìn trộm, cho đến khi nhắn tin nhắn cho em khi ấy mới rời trước em bước.”

      “Ghét, nghĩ làm thế để em vui vẻ đúng ? Chiêu quá cũ.” Muốn cho tâm tình bay lên tận trời có đúng ? Rất tốt, làm được rồi.

      sai là chiêu cũ, nhưng dù sao cũng là muốn để em quên được ngày hôm nay.” Nhậm Khuê Ung đưa tay kéo vào lòng mình, mà ngả vào lòng rồi cũng có đẩy ra, biết cũng hề tức giận.

      “Cho nên nếu đoán sai, bên trong có bữa ăn tối dưới ánh nến chờ em có phải ?” Khúc Man Lăng chu môi thẩm vấn.

      “Dĩ nhiên, đều là những chiêu cũ, bữa tối dưới ánh nến là chuyện kinh điển, đương nhiên thiếu nó được rồi.”

      “Vậy tốt, để em xem rốt cuộc là chuẩn bị những gì nào.”

      “Chờ chút.”

      “Sao vậy?”

      “Trước khi cùng nhau hưởng bữa ăn tối dưới ánh nến, có lời muốn .”

      “Trước tiên phải đến những lời mà em thích, em mới chịu nghe.” có chút làm nũng , cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người, chỉ để nắm tay , ám chỉ nếu ra những câu mà thích nghe, vậy bàn tay bé này cũng cho nắm.

      “Em thích, chắc chắn thích.” chắc chắn 100%.

      “Hả?” Khúc Mna Lăng nhướng mày chờ.

      muốn là – em.”

      “Câu này em rất thích, nhưng ngày nào cũng nghe, có gì mới mẻ đâu?” Khúc Man Lăng bắt đầu lắc lắc cánh tay hai người.

      “Đương nhiên là có, hôm nay là ngày đặc biệt mà.”

      mau.” Khúc Man Lăng nhịn được chu miệng, mong đợi đấy!

      “Trước khi biết em, đối với chuyện tình cảm, vẫn mang theo tâm trạng thuận theo tự nhiên, mà xuất của em làm rung động, bây giờ tình cảm của càng ngày càng cao thêm, điểm này em phải phụ trách đó.”

      “Phụ trách?” Phải chịu trách nhiệm gì chứ? phải toàn bộ đều bên cạnh rồi sao?

      “Đúng, em nhất định phải chịu trách nhiệm, bởi vì có ý định sống mình nữa, muốn em chân chân vào cuộc sống của .” cánh tay của Nhậm Khuê Ung cầm túi tiền lấy ra chiếc nhẫn sáng lấp lánh. “Cũng xin em để tiếp tục được em...... Chúng ta muốn cùng nhau trải qua thiên trường địa cửu, có được ?”

      cầm lấy cánh tay hai người nắm nhau, đưa chiếc nhẫn xỏ vào ngón tay .

      Nhìn biểu tượng tượng trưng cho hạnh phúc sáng chói ngón tay, nước mắt trong nháy mắt dâng đầy trong khóe mắt, khi cất tiếng lần nữa, khuôn mặt nhắn nước mắt nhanh chóng chảy xuống đều là cảm động hạnh phúc.

      khóc, hạnh phúc quá mà khóc.

      “Được, em chịu trách nhiệm, em nhất định chịu trách nhiệm đến cùng.” Khúc Man Lăng dùng sức lau nước mắt mặt, để nước mắt làm nhòa người đàn ông trước mắt này.

      “Vậy , tất cả của em đều thuộc về , chúng ta phải cùng nhau sống đến già, ai cũng được rời bỏ ai, được ?” Ngày ngày trôi qua, tình đối với càng ngày càng sâu đậm, đạt tới giai đoạn thuốc giải rồi, cho nên thể nào chịu đựng được khi hai người chỉ giới hạn ở mức quan hệ bạn trai bạn , muốn hoàn toàn chỉ thuộc về mình .

      “Đó là đương nhiên, chúng ta ai cũng được rời bỏ ai, chết cũng thể.”

      “Như vậy xin hỏi có thể hôn dâu chưa vậy?” đợi có hành động, đầu Khúc Man Lăng vùi vào trong ngực .

      “Em .” Từ cuối vừa ra, ngẩng đầu lên chủ động đưa môi mình cho hôn.

      Vốn chỉ là muốn nụ hôn, nhưng khi hai người quấn quýt lẫn nhau cũng ức chế nổi tình cảm do đó nụ hôn cũng thể thỏa mãn bọn họ.

      , chỉ cần nghĩ là được......” Hơi thở ấm ấp của đàn ông lướt tỉ mỉ lên cánh môi , hôn với dáng vẻ cực kỳ trân quý.

      Môi mỏng chậm rãi nhàng hôn lên cánh môi tinh tế lưu luyến rời, từng chút từng chút ăn mòn lý trí , còn có cính , cũng làm cho bọn họ quên luôn chuyện bữa tối dưới ánh nến.

      “Ừ......” Trái tim đập nhanh mãnh liệt, Khúc Man Lăng thể kiềm chế mà phát ra giọng mềm mại.

      phát xe ra khi người tồn tại loại tình cảm muốn rời xa chỉ cần cùng đối phương có bất kỳ hành động thân mật nào, muốn ngăn cản dường như là làm được, ít nhất làm được.

      Bởi vì là , cho nên làm được.

      Khẽ hôn lên cánh môi mềm phấn nộn bắt đầu tiến lên bước chuyển biến, môi lưỡi cùng quấn quýt, hơi thở hai người càng phát ra dồn dập; mà tất cả chuyện này còn là do khơi mào, là chủ động lộ ra đầu lưỡi dụ dỗ dục vọng của , chọc cho có muốn tiến hành chậm chạp cũng thể buộc tăng nhanh.

      Nhậm Khuê Ung tay ôm lấy Khúc Man Lăng, bức nhanh trở lại giường lớn trong phòng ngủ.

      thở dốc nặng nề ngừng hôn , đường từ cánh môi mềm mại đến gáy mịn màng, bàn tay từ cổ áo thăm dò vào nắm lấy hai núi đồi đầy đặn mê người kia.

      “Ư......” Dưới vuốt ve lúc nặng lúc của , Khúc Man Lăng kềm lòng được phát ra tiếng mềm mê người, thân thể cách nào ức chế mà khẽ run.

      Khát vọng cấp bách làm Nhậm Khuê Ung mất nhịp điệu, nhanh chóng cởi ra quần áo người , khiến da thịt mịn màng như tuyết trắng hoàn toàn phơi bày trong khí.

      Đầu lưỡi linh xảo nhàng phớt ra núi đồi mềm mại, làm rên rỉ hồi.

      Khi dục vọng cuồng nhiệt mà nghe được giọng mê người này thể nghi ngờ càng thêm như lửa cháy đổ thêm dầu, điên cuồng hôn mút lên nụ hoa mềm mại săn chắc này, bàn tay nhanh chóng tìm kiếm giữa đùi .

      “Ưm......” Cảm nhận đốt cuồng liệt lửa dục vọng khắp người , Khúc Man Lăng nhịn được khẽ ưỡn mình, hứng lấy khoái cảm mang đến nhiều hơn.

      Ngón tay dài nhàng chạm khẽ khe hẹp giữa cánh hoa, cỗ cảm giác tê dại trong nháy mắt tỏa ra toàn thân, mà môi lưỡi của còn càn rỡ nụ hoa nhạy cảm của , làm cho nhịn được muốn giãy giụa thân mình, tựa như tiếng động muốn đòi hỏi nhiều hơn......

      Hiểu hi vọng của , Nhậm Khuê Ung tách hai chân ra, để cho hoa tâm xinh đẹp của hé ra trước mắt .

      Ngọn núi bên phải bị dây dưa làm cứng lên, nhưng vẫn quên mà chuyển mục tiêu sang ngọn núi bên trái, tiếp tục hoặc nặng hoặc mút lấy, hoặc dùng răng khẽ cắn .

      Cùng lúc đó ngón tay dài đầu tiên là uốn lượn xung quanh cánh hoa, khi người phía dưới khó nhịn thốt ra lời khẩn cầu lúc này ngón tay giữa mới nhàng chạm khẽ lên miệng huyệt có chút ướt át.

      Khúc Man Lăng nhắm chặt hai mắt, kềm chế mà thở gấp, đôi tay nhịn được vòng qua đầu vai người đàn ông phóng túng trước ngực mình.

      Cảm nhận thân nhiệt của càng ngày càng nóng, biết hãm sâu trong dục vọng chỉ có , cũng kiềm chế cũng hãm sâu vào trong đó.

      Cơ thịt toàn thân căng thẳng chứng minh giờ phút này ham muốn , mà giữa hai chân cũng ướt át chứng minh mình cũng động tình rồi.

      Bọn họ quá khát vọng nhau rồi......

      “Khuê Ung......” Giọng phát ra từ trong cổ họng Khúc Man Lăng tràn ngập khẩn cầu.

      Đầu ngón tay vẫn dừng trước hoa huyệt của chịu vào, biết muốn mở miệng đòi hỏi , vì vậy mở đôi mắt mờ mịt gọi tên .

      dừng lại tất cả động tác chậm rãi ngồi thẳng lên, lúc khát cầu lại muốn nhìn .

      cởi bỏ từng món quần áo người, cho đến khi mình và người đều còn gì vướng víu, lúc này mới cúi đầu hôn lần nữa.

      Đầu tiên là nụ hôn mang theo chan chứa dịu dàng trìu mến, sau đó lại là mãnh liệt xâm lược, sau khi cánh môi mềm mại phấn nộn bị hôn đến sưng đỏ, ở bên tai vừa thở hổn hển vừa , “Em là của , tất cả của em đều muốn.”

      Lúc chuyện, bàn tay cũng vuốt dọc theo bắp đùi trơn nhẵn chạy vào trong, lần này ngón tay dài cũng ở bên ngoài hoa huyệt nữa, mà là sớm thăm dò vào trong hành lang chặt chẽ rồi.

      chầm chậm nhàng rút ra đẩy vào, hưởng thụ cảm giác vừa ôm trọn chặt chẽ vừa ướt át truyền đến ngón tay, chờ đợi sắp vì mà hoàn toàn nở rộ.

      “Ừ......” Mặc dù trong miệng phát ra rên rỉ vui thích, nhưng đây chỉ là bắt đầu, muốn nhịp điệu kịch liệt hơn, cảm giác vui thích mãnh liệt hơn.

      Nhậm Khuê Ung tự biết trình độ như vậy là đủ, tốc độ ngón tay dài tiến vào mật đạo tuy là chậm chạp, nhưng cứ tiến vào lần lại lần, rồi lại lần......

      Cảm giác vui thích cũng dần dần sâu hơn, cái miệng nhắn phát ra tiếng vang ngâm nga cũng càng ngày càng mãnh liệt.

      Trong tai nghe được tiếng kiều thỏa mãn càng lúc càng dày đặc, dục vọng Nhậm Khuê Ung còn cố gắng kềm chế dường như cũng muốn mất khống chế theo, tốc độ ngón tay dài đâm vào hoa kính cũng càng ngày càng nhanh.

      Khi ngón tay dính đầy mật dịch trơn trượt, cũng cảm nhận được nhiệt độ trong hoa kính, nhanh chóng gom lại hai ngón tay tiến vào lần nữa, đồng thời cũng làm cho nơi ấm nóng của co rút từng cơn.

      lại tăng thêm tốc độ rút ra đẩy vào, cũng càng nhanh hơn, chính là muốn đốt ngọn lửa trong lòng cùng nóng bỏng thiêu đốt.

      Trong nháy mắt khoái cảm mãnh liệt như là điện giật đánh tới từng hồi run rẩy điên cuồng chạy khắp toàn thân Khúc Man Lăng, làm có cách nào chặn lại giọng ngâm nga cao vút.

      Lúc nhận thấy khoái cảm đánh tới, thân thể nhanh chóng căng thẳng giãy giụa kịch liệt, mười đầu ngón tay nắm chặt bả vai để lại dấu tay ràng.

      Theo ngón tay dài mạnh mẽ tiến vào, chọc ngoáy, ma sát, hoa kính nhịn được bắt đầu co rút mãnh liệt, lại chảy ra lượng lớn mật dịch động tình, chỉ dính tay , còn rơi vãi ga giường.

      Trong khí đều phiêu tán hương vị kích tình dâm mỹ, kích thích giác quan hai người, dụ dỗ bọn họ hoàn toàn nhấn chìm trong đó.

      “Cũng sắp rồi.” Nghe tiếng rên rỉ nỉ non có chút muốn khóc của , cùng với ướt át này, Nhậm Khuê Ung khẳng định .

      Vì vậy dùng cái tay khác đùa bỡn nhụy tâm cánh hoa, cùng phối hợp với ngón tay dài ngừng rút ra tiến thẳng vào.

      bao lâu sau, Khúc Man Lăng ưỡn thân rít gào lên, khoái cảm dâng cao làm cho trong nháy mắt mất ý thức, cùng suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng bật ra tiếng khóc khẽ.

      Nhậm Khuê Ung rút ngón tay dài ra, môi mỏng hôn lên người .

      Cái lưỡi linh xảo đưa vào trong miệng đỏ ấm nóng của , lồng ngực tráng kiện mạnh khỏe dán chặt vào phần đẩy đà người , mà cái nóng bỏng to lớn thẳng cứng kia lại đứng giữa hai chân .

      Lửa nóng cứng rắn ma xát theo tiết tấu theo hướng cửa huyệt mà vào, cử động này làm hồi nức nở nghẹn ngào.

      phút trước cao triều vừa mới dâng đến đỉnh, dư vị còn trong cơ thể chưa từng tản , khoái cảm mới lại lấp đầy cả người , nhưng kỳ lạ là nhannh chóng phát ra thế công, để cho chút thời gian hít thở nào.

      Cơ thể được thỏa mãn, dưới kích thích của khát vọng lần nữa lại được lấp đầy.

      em muốn .” Nhậm Khuê Ung dùng giọng khàn khàn bên tai Khúc Man Lăng.

      Khúc Man Lăng vì cơ thể được lắng xuống lại bị dục vọng khơi dậy à toàn thân run rẩy mãnh liệt, thần trí sớm lâm vào trong mê man mờ mịt rồi, thậm chí cũng xác định rốt cuộc gì với .

      muốn......” Dục vọng của Khúc Man Lăng mãnh liệt bị công kích, dường như muốn cho nổi điên.

      khó chịu quá......

      Nhậm Khuê Ung ngồi thẳng lên, đặt hai chân của cong lên góc độ lớn nhất, còn lại lần nữa gắng gượng chống đỡ ngay lối vào cửa huyệt , hành hạ lần nữa.

      em muốn .” Mặc dù ở thế chủ động khống chế dục vọng , nhưng thực muốn nắm giữ chính là lòng của !

      “Em muốn...... Em muốn , chỉ muốn , chỉ muốn ......” Khúc Man Lăng lét lên, đây chỉ là dục vọng, đó cũng hoàn toàn là lòng dạ của .
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 10:

      EDIT: hoacodat

      Sau khi lấy được từ chính miệng ra câu “Muốn ”, lòng Nhậm Khuê Ung tràn đầy hạnh phúc.

      cố gắng di chuyển thắt lưng, cũng kết thúc hành hạ của và cũng là của .

      “Ư……” Lúc Nhậm Khuê Ung hơi thở hổn hển khó nhọc, trong nháy mắt chậm rãi tiến vào, cả người và lòng của Khúc Man Lăng tất cả đều run run nhận lấy .

      Dục vọng đè nén lâu, lúc cảm nhận nhiệt độ ấm nóng cùng chặt chẽ bao lấy, giống như dục thú muốn xổng chuồng, còn bất kỳ lý do gì có thể ngăn cách mãnh liệt công thành đoạt đất.

      đẹp……” Nhậm Khuê Ung rút ra lửa nóng dâng trào chôn sâu trong cơ thể , sau phút lại cứng rắn đẩy trở vào.

      từ cao nhìn xuống người phía dưới, nhìn tiến vào, đoạt lấy mà điên cuồng.

      Thân người Khúc Man Lăng vì ngừng tiến vào, rút ra đẩy vào đẩy đưa, đôi bồng đảo đẫy đà cũng theo đó tạo thành đường sóng sữa mê người, da thịt tuyết trắng bởi vì kích tình cuồng nhiệt mà đượm chút phấn hồng nhàn nhạt, rất thích mà có bộ dáng xinh đẹp này, cũng vì đây tất cả là tình mê luyến điên cuồng sâu đậm.

      Trơn trợt co bóp ôm lấy mảnh thịt mạnh mẽ chặt chẽ, chỉ mang cho khoái cảm vui vẻ cực độ, cũng làm cho kìm lòng được lại đâm vào nơi sâu nhất, cú đẩy mạnh mẽ hoàn toàn nở rộ hoa tâm.

      Khúc Man Lăng thích thú thét lên lớn, nhận lấy lần đẩy vào sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn.

      Sức lực bá đạo lại quá mạnh mẽ, để cho chủ rướn người dậy, chỉ vì muốn hoàn toàn nghênh hợp cuồng nhiệt thương của .

      hoàn toàn bị dục vọng chinh phục, khoái cảm câu hồn làm ánh mắt dần dần tan rã, trong tai đều là nghe tiếng vang dâm mỹ của thân thể hai người, mà khoái cảm liên tiếp khoái cảm cũng gần như đến mức giới hạn rồi.

      “Đừng có nhanh vậy, kềm chế chút .” Giọng tràn đầy dục vọng vang lên, bị cơ thể trơn mềm ướt át bao chặt lấy lửa nóng dâng tràn nhưng vẫn cố gắng gắng gượng, dục vọng của chưa được thỏa mãn xong, nhưng tần suất co thắt lối vào của cơ thể lại tăng lên rất nhanh, biết lại sắp đạt tới đỉnh điểm lần nữa.

      Nghe thấy thỉnh cầu tràn đầy dục vọng của , Khúc Man Lăng chỉ có thể bất lực mà giọng rên rỉ.

      Chuyện này…… Muốn kiềm chế như thế nào hả?

      Nếu muốn dừng lại, là chuyện ngàn lần thể có, cũng chịu nổi cảm giác dần dần bị ăn mòn này, nhưng sóng triều cứ đợt đợt lại đánh vào , dường như chịu nổi nữa rồi, đây ràng làm khó ……

      Ghê tởm hơn chính là, thay đổi nhịp độ vốn có. Thậm chí dùng những góc độ khác nhau tiến vào .

      “Ừ ừ……” Khúc Man Lăng ngẩng đầu lên thét ra tiếng hét chói tai, bởi vì đột nhiên thay đổi dung nhập xuống, khoái cảm (cảm giác vui vẻ) trong cơ thể nháy mắt tan vỡ, trận co rút mãnh liệt làm cho dường như cả người ngất lịm .

      Nhưng Nhậm Khuê Ung chịu cứ buông tha như vậy, lựa chọn làm theo tài liệu biết được khí thế càng cố gắng ra sức mạnh mẽ hơn trước, để cho dục vọng mới cháy lên lại nhanh chóng biến mất.

      Khi kiên trì chịu buông tha ham muốn kích động kia, Khúc Man Lăng ngoại trừ khóc thút thít vào gào thét ra, cái gì cũng thể làm, cuối cùng thậm chí có hơi sức để cự tuyệt .

      Cả người mệt lả bởi mấy lần đạt tới cao trào, cuối cùng cùng khàn khàn thét lên tiếng chói tai, rốt cuộc Nhậm Khuê Ung cũng rút ra lửa nóng của mình – tạm thời.

      Lúc nhắm mắt cũng cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhắn của bởi vì kích tình mà rịn cả mồ hôi.

      “Đừng ngủ.” Cảm nhận tinh thần dưới thân cũng dần dần thả lỏng, lúc cơ thể bị tổn hao sức lực quá lớn, tùy lúc đều có thể bị cơn buồn ngủ gọi , nhưng cho phép.

      Khúc Man Lăng hừ tiếng, coi như là bày tỏ kháng nghị vì đòi hỏi quá bá đạo của .

      Thấy dường như muốn để Chu Công gọi , Nhậm Khuê Ung nhếch môi, có cách làm mất buồn ngủ.

      Đầu tiên điều chỉnh hô hấp của mình, để dục vọng trong cơ thể vẫn mãnh liệt muốn tạm ngừng lúc, cần chút thời gian nghỉ ngơi, cái này cho .

      Cánh môi ấm áp bắt đầu dao động khắp người , làm cho có chút ngứa ngáy, mặc dù mệt mỏi chịu nổi nhưng cũng cách nào chìm vào trong mộng đẹp, nhưng vẫn cố tình nhắm hai mắt, quật cường chống lại quấy nhiễu của .

      Nhưng nhắm hai mắt lại là kế sách thất bại nhất, bởi vì như thế ngược lại khiến giác quan của lại càng thêm nhạy cảm.

      Nụ hôn của rơi xuống cánh tay trái của , cũng đường xuống, giờ hôn trong khủy tay , sau đó đến lòng bàn tay ……

      Khi cảm giác ướt át đến từ lòng bàn tay biến mất, xúc cảm ẩm ướt trơn trượt lại nhàng quét qua vùng bụng bằng phẳng của , hình như rất thích chơi đùa nơi ấy, ngừng dạo quanh xung quanh rốn và vùng eo , lực hôn mút thoát nặng thoắt , chọc cho suýt chút nhịn được muốn lật người né tránh.

      Lúc lại đưa môi lưỡi mình dừng ở bên hông nhạy cảm của nhịn được khẽ cười tiếng, đồng thời cũng tính muốn lật người né tránh, lúc này để vì ngứa ngáy mà giãy dụa, cổ tay trái của tất nhiên bị cắm chặt.

      cảm thấy bàn tay to của kéo tay di chuyển, khi trong bàn tay cảm nhận được xúc cảm tơ lụa đôi mắt vốn muốn mở của cũng tự chủ mà mở mắt ra.

      Nhậm Khuê Ung ngồi xổm bên trái người , dùng ánh mắt tràn đầy tình say đắm nhìn chằm chằm vào , cũng hướng dẫn để tay bé của đến giữa hai chân , vuốt ve cái nguồn gốc dục vọng nóng bỏng của .

      ……” Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ của , đáy mắt nhìn vẫn là dáng vẻ ngượng ngùng, tay bé của bao chặt lấy , lúc này Khúc Man Lăng cũng biết nên mở miệng gì.

      Điều duy nhất xác định, mặc dù thể lực sớm trong trạng thái hao mòn, nhưng lúc này ngược lại thế nhưng lại mong muốn tình dục.

      Nhìn thấy thứ trước mặt khiến toàn bộ mạch máu người ta đều trương lên, chỉ cảm giác trong cơ thể có cỗ xao động, trái tim như bị gãi ngứa, tâm giữa thân dưới thậm chí thấm ra chút nhiệt thấp, tiếng động ra khát vọng của .

      Nhậm Khuê Ung mở miệng, chỉ là ngắm nhìn , mang theo vô hạn tình cảm và dục vọng. Vậy mà, cần dẫn dắt lần nữa, tay bé Khúc Man Lăng tự chủ chậm rãi kích thích nắm nguồn nhiệt kia, vì dục vọng đây đó mở ra tình tiết mới của người châu Âu.

      “Ư......”

      Sáu tháng sau khi bọn họ quen nhau năm, kết hôn ba tháng, thời gian đối với bọn họ mà hình như ngoại trừ những con số luôn tiến về phía trước, tất cả đều hề thay đổi, tih2 giữa bọn họ cũng chưa từng vì thế mà mất nửa phần, trái lại còn bởi vì vậy mà cùng những con số ấy càng ngày càng tăng thê.

      Thời gian sống cùng nhau càng lâu, trong lòng vì say đắm, cuồng nhiệt tầng tầng lớp lớp, biết, cũng như thế.

      Trình độ mê luyến của bọn họ dành cho nhau là năm mươi năm mươi.

      Nhưng bọn họ biết là , vì sợi dây tơ hồng gắn kết giữa hai người ngoài ý muốn đứt lìa, đưa đến đường tình của bọn họ phải lặp lại lần nữa.

      Từng chi tiết trong cuộc sống và tình cảm nay, bọn họ đều từng trải qua, chỉ là sợi dây tơ hồng gắn kết bọn họ lại tạo thành thời gian trống , cho nên là ai cũng thể nào hiểu nổi tại sao đối với tất cả bọn họ đều có cảm giác quen thuộc đến vậy.

      Khác nhau chính là, bọn họ trở nên thường hay nằm mơ, hơn nữa giấc mơ cũng rất giống nhau.

      Khi bọn họ nhớ lại những gì trải qua, những đoạn ký ức kia họ cho rằng quá đỗi chi tiết, rất nhanh xuất trong giấc mơ.

      Mới đầu bọn họ cũng biết chuyện người kia cũng nằm mơ, cho đến ngày Khúc Man Lăng tỉnh dậy, với Nhậm Khuê Ung: “Chào buổi sáng, em giấc mơ.”

      trùng hợp, tối hôm qua cũng nằm mơ.”

      mơ thấy gì vậy?”

      “Em mơ thấy gì vậy?”

      Hai người trăm miệng lời hỏi.

      “Em mơ thấy chuyện tuần trước từ Hongkong trở về, sau đó chính là chút chuyện sinh hoạt mấy ngày nay của chúng ta...”

      Khi Khúc Man Lăng ra giấc mơ của mình lần, Nhậm Khuê Ung giật mình cũng chi tiết của giấc mơ mình, bởi vì hai người cùng mơ giấc mơ giống nhau như đúc.

      “Woa, ra chúng ta đối phương đến nỗi ngay cả trong giấc mơ cũng muốn thêm lần nữa đấy!”

      Nhậm Khuê Ung vốn suy nghĩ đến giấc mơ ly kỳ mà cả hai người đều mơ thấy được kia, nhưng bị Khúc Man Lăng chen vào làm cắt đứt mạch suy nghĩ, nên cũng còn nghĩ nhiều nữa.

      Nếu như theo lời , bọn họ ngay cả trong mộng cũng muốn nhau thêm lần.

      Bọn họ ngay cả trong mộng cũng muốn nhau thêm lần?

      Khúc Man Lăng vốn là ngây thơ mà cho là như thế, nhưng mà tháng sau buổi sáng hôm ấy, Nhậm Khuê Ung lại mở miệng chuyện nằm mơ cũng dám suy nghĩ ngây thơ nữa.

      chuyện trong giấc mơ, cũng là những đoạn tình cảm mà bọn họ trải qua cách đây lâu.

      “Dạo này em còn nằm mơ nữa ?” hỏi.

      có, em có nằm mơ.” Khúc Man Lăng dối. “Vậy ...... Ngoại trừ mơ thấy những chuyện chúng ta trải qua với nhau, có mơ thấy tương lai ? Tương lai của chúng ta.”

      “Tương lai trái lại có.” Nhậm Khuê Ung cho là muốn nghe lời tốt đẹp, vì vậy khoác lên vai tự tin : “Tương lai cần mơ ! Nhất định chúng ta hết sức trọn vẹn, bởi vì chúng ta nhau như vậy mà!”

      hôn lên gương mặt cái, sau đó thỏa mãn lại muốn hôn lên môi , lại bị đẩy ra.

      “Đừng nghịch nữa, hôm nay công việc của rất nhiều, công việc của em cũng rất nhiều, chúng ta thể phí phạm thời giờ nữa, mau dậy chuẩn bị làm nào!” xong, Khúc Man Lăng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường chạy như bay vào nhà tắm, giả vờ chuẩn bị kỹ lưỡng để ra cửa làm việc, nhưng ra là dùng chuyện này để che giấu tâm tình rất hoang mang sợ hãi.

      ra hôm nay cũng mơ giấc mơ giống vậy, từng mơ rất nhiều giấc mơ, khi đó toàn bộ diễn biến trong giấc mơ hoàn toàn nhớ , điều duy nhất nhớ đó là, cảnh cuối cùng khi kết thúc giấc mơ ấy chính là đoạn đáng sợ mình bị đâm chết...... Giấc mơ kia chân thực đến phát sợ, vẫn thể quên được.

      Lúc ấy bên tai nghe được tiếng gọi tê tâm liệt phế của người đàn ông thét gọi tên , sau đó cũng nhớ lại, giọng của người đàn ông kia...... Chẳng phải là của Nhậm Khuê Ung sao?

      Cho nên rất dễ biết được, đó là giấc mơ sau này, cũng chính là tương lai...... Của bọn họ.

      , đây chẳng qua là giấc mơ, cho nên cần để biết giấc mơ đáng sợ này.

      Vì vậy, Khúc Man Lăng cũng hề tới chuyện có liên quan đến giấc mơ nữa, cuộc sống vẫn như cũ trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, cho đến khi Khúc Man tiến vào trong cuộc sống của bọn họ -

      Tất cả lại ngừng trình diễn lần nữa, bất kể là Nhậm Khuê Ung hay Khúc Man Lăng, trong đó cũng bao gồm xuất của Khúc Man , cùng với thời gian sinh hoạt của cả ba người, giống như quay ngược lại trình diễn lần nữa, bất kỳ chi tiết nào cũng có bỏ sót.

      Tình cảm cố chấp của Khúc Man , Nhậm Khuê Ung nghi ngờ suy đoán kết quả, tình tiết Khúc Man Lăng hiểu lầm đều lại diễn ra lần nữa.

      “Chị, câu có được ?”

      “Chị biết rồi là chị hiểu lầm hai người, xin lỗi.”

      cần lời xin lỗi với bọn ......”

      “Em tin hai người, chỉ là bây giờ trong lòng em rất rối, em cần bình tâm lại .”

      Khúc Man Lăng đứng dậy về phía cửa, chỉ thấy hai người trong nhà mang vẻ mặt khẩn trương muốn cất bước theo .

      “Đừng theo, em chỉ muốn xuống lầu dạo chút thôi, để mình em bình tâm lại chút.” mở cửa chính ra ngoài. “Chờ lát em trở về, đừng lo lắng.”

      Lại lần nữa, Khúc Man Lăng bắt đầu bước chầm chậm mục đích theo những người đường, đầu tiên là đến cửa hàng tiện lợi cách nhà mình khoảng trăm mét, rồi lại cứ tiếp tục bước ......

      Rồi sau mười phút đường, Khúc Man Lăng xoay người trở về.

      Tâm tình dần dần trở lại, vừa nãy Khúc Man giải thích rất đầy đủ ràng, nhớ lại những dấu hiệu để lại lúc trước, tất cả cùng với lời của em ấy hoàn toàn hợp lý, em ấy dối, cũng có ai làm ra chuyện có lỗi với .

      Bây giờ theo con đường này về nhà, muốn có thể tiếp nhận tất cả.

      Vừa nãy Khúc Man cũng , bởi vì có Nhậm Khuê Ung giúp đỡ, bây giờ em ấy còn suy nghĩ lung tung gì đó nữa, điều này cũng tin.

      được lát, cũng vừa qua khỏi cửa hàng tiện lợi chỉ cần khoảng trăm mét nữa thôi là có thể về đến nhà, có thể hảo hảo mà chuyện với hai người bọn họ tiếng “Em sao” rồi.

      Nhưng biết là, lần trước khi muốn ra câu “Em sao” kia cũng có cơ hội ra khỏi miệng, bởi vì đột nhiên sau lưng nghe thấy có người ngừng gọi lớn.

      Khúc Man Lăng lắng nghe mới nghe được người kia “Ăn cướp!”

      Nghe từ “Ăn cướp” kia, Khúc Man Lăng theo bản năng dừng bước lại, cũng xoay người nhìn về phía phát ra tiếng kêu kia.

      Chỉ thấy chàng trai mặc đồng phục nhân viên phục vụ đuổi theo gã đàn ông gầy gò, miệng lớn tiếng ăn cướp.

      Cảnh này...... từng xuất trong giấc mơ đáng sợ của !

      Trong giấc mơ bởi vì phản ứng nhanh chóng, mà bị tên cướp bắt, cuối cùng may bị dao đâm chết ......

      , giấc mơ này thể là , muốn chết, từng muốn cùng Nhậm Khuê Ung cùng hưởng thiên trường địa cửu, thể chết được.

      Ý nghĩ mãnh liệt lao nhanh đến, vốn là sau giây con dao găm mạnh mẽ đặt lên cổ , trong nháy mắt lại phản ứng, dùng động tác trước nay chưa từng có né sang bên cạnh, mới phát dị trạng ở phía trước cách đó xa, bọn họ đều ràng thấy ý đồ của tên cướp muốn uy hiếp Khúc Man Lăng nhưng lại bị ngăn chặn.

      Khúc Man Lăng bị hoảng sợ đến rít gào lên, mà động tác của Nhậm Khuê Ung cũng rất nhàng tới đẩy đầu người đàn ông đó.

      đè tên cướp xuống mặt đất, mà người nhân viên phục vụ lúc ban đầu đuổi theo gã đàn ông đó thấy thế, cũng vội vàng giúp áp chế.

      Những người đường vội vã gia nhập hàng ngũ bắt cướp, sau khi xác định gã đàn ông đó chạy thoát được, lúc này Nhậm Khuê Ung mới buông tay ra, bằng tốc độ nhanh nhất tới bên cạnh Khúc Man Lăng rất hoảng sợ.

      “Có chỗ nào bị thương ?” nhanh chóng tìm kiếm xem người bị thương gì , may mắn là tìm thấy gì.

      “Em có chết.......” Từ trong cảm giác hoảng sợ Khúc Man Lăng dần hồi phục lại, vẫn còn sống làm cho nhịn đực kích động mà rơi nước mắt.

      “Em gì vậy? Cố ý muốn hù chết sao?” Nhậm Khuê Ung tức giận hừ hừ, ngay sau đó ôm vào ngực chặt.

      Bây giờ, người sợ chuyển thành Nhậm Khuê Ung rồi, chỉ thấy hai tay ôm chặt lấy càng ngày càng ngừng run rẩy.

      Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa có thể mất ......

      Vừa nãy nhìn thất rất , nếu phải lắc mình nhanh tránh kịp, tình huống bây giờ chắc chắn rát tồi tệ rồi......

      “Làm người phải biết giữ lời, nhất định phải làm, em cũng chưa quên em từng đồng ý gì với đó chứ?”

      Khúc Man Lăng chôn khuôn mặt nhắn của mình vào trong ngực Nhậm Khuê Ung, nước mắt chưa từng dừng lại, nhưng vẫn nghe câu hỏi của .

      lắc đầu, ý chưa từng quên lời mình từng .

      ra, muốn nghe em lần nữa.” Nhậm Khuê Ung cầu xin.

      Bây giờ rất cần lấy được cái yên tâm, mà chuyện này chỉ có mới có thể làm được.

      “Chúng ta muốn cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, ai cũng được rời khỏi ai, em..... rời khỏi , còn có......“Em sao” rồi!”

      Cát Nguyên Hiên

      Phạm Tĩnh Hỉ

      Lang Tử

      Miêu Thư Điềm

      Nhậm Khuê Ung

      Khúc Man Lăng

      Nhìn cuốn sổ ghi chép nhân duyên tên lên đầy đủ, Nguyệt Lão rốt cuộc cũng nở nụ cười lâu thấy.

      Tất cả những nhân duyên tốt ngoài ý muốn bị cắt đứt tất ả đều lần nữa trở lại, giờ lão cần phiền lòng phải làm sao để cứu chữa việc làm sai lầm của hai người kia nữa, người tay mơ mới vào nghề như lão cuối cùng cũng có thể tiếp tục yên bình mà làm việc của lão rồi.

      Nguyệt Lão an tâm cầm cuốn sổ ghi chép nhân duyên lật đến trang kế tiếp,tay trái cũng cầm mấy sợi dây tơ hồng chuẩn bị gắn lên nơi thuộc về hạnh phúc bên kia, nhưng mới vừa chuẩn bị gắn, tơ hồng trong tay lại rung động nhè rơi xuống.

      Cảm giác rung động này giống như có người giật dây tơ hồng lão cầm trong tay cảm giác ấy giống như sợi dây tơ hồng lúc trước chớp mắt đứt lìa vậy......

      “Nguy rồi!” tiếng cực kỳ quen thuộc lại vang lên bên tai Nguyệt Lão. “Cái này......Tiểu Lão Đệ xin lỗi, bà vợ của tôi lại gây phiền toái thêm cho chú nữa rồi......”

      Trong tai vang lên tiếng , Nguyệt Lão câu cũng nghe lọt, lão chỉ ngây ngốc nhìn dây tơ hồng lão mới vừa cột lên, lại......Đứt?!

      Lão cột chắc sợi dây tơ hồng mà lại đứt! Đứt, đứt, đứt, đứt......

      “Bà vợ lỗ mãng này của tôi, câu xin lỗi cũng với Tiểu Lão Đệ chú, tôi tóm bà ta về nhận lỗi với chú ngay.”

      “Tôi muốn các người xin lỗi!” Nguyệt Lão cắn răng, sắc mặt vốn hiền hòa trở lại, lúc này trong nháy mắt cũng trở nên dữ tợn.

      Lão phẫn hận vứt bỏ đoạn dây tơ hồng bị đứt kia, tay cầm cuốn sổ ghi chép nhân duyên dùng sức ném vào mặt ông thổ địa.

      “Ông đây mặc kệ rồi!”

      HOÀN CHÁNH VĂN.
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :