1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Lúc câu đó, trong tay còn cầm miếng bánh ngọt phủ bơ. Đầu ngón tay được cắt chỉnh đều đặn, ngón tay thon dài đẹp mắt.

      Tôi suýt nữa hoài nghi Yên Ngọc lừa tôi. Có vẻ như Cố Diễn Chi căn bản tin tưởng lời của tôi. Có lẽ việc khống chế tâm lý thành công như Yên Ngọc , có lẽ giờ phút này người trước mắt đoán được tính toán của tôi, thậm chí có lẽ hợp tác với Yên Ngọc, hoặc là ép hỏi ra từ Yên Ngọc, giờ trong lòng biết , chỉ chờ vạch trần tôi từng bước . Tôi suy nghĩ lung tung đến mức hơi hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy Cố Diễn Chi đặt miếng bánh ngọt xuống, cầm khăn tay bên cạnh nhanh chậm lau lòng bàn tay.

      Trái tim treo ngược cao của tôi đột nhiên rơi xuống.

      "Là ." Giọng điệu của tôi hời hợt, "Lý Tương Nam thích em, so với thích em ít hơn chút nào. Có thể cảm thấy Lý Tương Nam giàu có bằng , ấy cũng có thể có kinh nghiệm bằng . Nhưng dù sao ấy cũng trẻ tuổi hơn , những gì giờ có, nhất định tương lai ấy cũng có. Huống chi, ấy tôn trọng ý kiến của em hơn . ấy cũng hiểu em hơn. Mấy năm nay có rất nhiều việc đều là do quyết định, thế nào phải là thế ấy, ngoài mặt có thể rất dịu dàng, nhưng thực tế vốn cho người khác chất vấn phản bác. ra em rất thích làm như vậy. ra em có rất nhiều ý kiến giống với . Nhưng lúc em giấu trong lòng so với lúc em ra ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, em cũng thích luôn bận rộn như vậy. Trong tháng có rất nhiều ngày ở bên ngoài, có rất nhiều người giao thiệp với , có thể cảm thấy thời gian dành cho em rất nhiều, nhưng đối với em, thời gian em ở mình càng nhiều hơn. Tất nhiên điều này cũng thể trách được , chỉ có thể tự trách em. cứ xem như là chúng ta hợp, em đủ định lực, đáng giá phí tâm phí sức vì em. Cố Diễn Chi, chúng ta ly hôn ." dĐLq*Đ

      Tôi sống chung với nhiều năm như vậy. Có thể vẫn chưa quen thuộc phương thức xử lý chuyện công ty của , nhưng cũng quen thuộc chiều dài rộng của xương quai xanh , và nhiệt độ lòng bàn tay , quen thuộc dịu dàng của , và tất cả các thói quen . đời này có ai so với tôi biết hơn khi chắc chắn về vấn đề tùy ý cầm vật gì đó gần tầm tay, cũng có ai so với tôi biết hơn rất để ý đến hai nhược điểm trong tình cảm của chúng tôi —— chênh lệch tuổi tác, thời gian làm bạn bên nhau.

      Đây đều từng là lời thảo luận tâm tình trước khi chúng tôi ôm nhau ngủ. Chúng tôi khi đó bàn tay đan vào nhau, môi kề môi, giọng lẩm bẩm. Tôi đoán là Cố Diễn Chi chưa từng nghĩ rằng ngày tôi lấy chúng làm thanh kiếm sắc bén như vậy. Giọng của tôi rất nghiêm túc, hề có ý đùa giỡn, giống như oán giận khi tình cảm tan vỡ.

      im lặng nhìn tôi. Ánh mắt đen bóng sâu sắc. lát sau, chầm chậm mở miệng: "Oản Oản, nếu như thích khuyết điểm của người, có thể ra, ta thay đổi. Giữa vợ chồng có gây gổ, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng đây phải lý do để ly hôn."

      Tôi : "Em hiểu ý của . Nhưng cũng nên hiểu ý của em. phải hiểu em gây gổ, em nghiêm túc chuyện với . Có số việc nhịn đến giai đoạn nhất định, thay đổi cũng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Em cho rằng em thích lần nữa. Bản chuyển nhượng tài sản ký trước khi kết hôn kia, hai ngày sau em trả lại y nguyên thay đổi cho . Em hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng ly hôn, em lấy đồng tiền mà rời . Cứ như vậy ."

      nhìn tôi: "Nếu là như vậy, mấy ngày trước khi trở về từ thành phố A em chủ động là vì cái gì?"

      Tôi trả lời: "Chẳng qua là cảm thấy hơi áy náy với thôi."

      im lặng lát. Đột nhiên mở miệng: "Oản Oản, đến cùng xảy ra chuyện gì với em?"

      Trong lòng tôi nặng nề giật mình. Ngẩng đầu nhìn .

      Ánh mắt của đen nhánh,
      [​IMG]
      thư hồChris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Xung quanh dường như còn chút thanh nào. Tôi nhìn qua cửa sổ sát đất, tưởng tượng động tác tiếp theo của . Có lẽ tiến lên tra hỏi, có lẽ xem như có chuyện gì xoay người bỏ , cũng có khả năng gọi quản lí chỗ này tới, khoanh tay đứng nhìn chúng tôi bị mời ra khỏi cửa. Nhưng thực tế tôi chờ lát, Cố Diễn Chi vẫn có hành động gì. đứng ở đó, giống như quên mất chuyện cần làm, chỉ nhìn qua đây lời.

      Lý Tương Nam ghé sát bên mặt tôi, khoảng cách chưa tới 10cm, giọng hỏi: "Có cần hôn em ?" xong lập tức bổ sung, "Chỉ là chạm môi."

      Tôi cúi đầu, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh. Vừa : " dám."

      Lý Tương Nam mím môi nhìn tôi. Tôi : "Lấy tay ra."

      "Cố Diễn Chi vẫn còn ở đây."

      "Cũng bởi vì ấy ở đây." Tôi hạ mí mắt, ,"Lấy tay ra."

      Lý Tương Nam uất ức mở miệng: " cũng phải cố ý ăn đậu hũ của em. Nhưng mà mục đích của em còn thiếu chút nữa đạt được, chẳng lẽ bây giờ em lại để ý chút thiệt thòi này sao?"

      Tôi : "Lấy tay ra."

      ta nghiêng mắt nhìn chằm chằm tôi, có lẽ cảm thấy bộ dáng của tôi rất bình tĩnh, hơi dừng lại, cuối cùng cũng lấy tay ra. Tôi thấy bóng dáng của Cố Diễn Chi cửa sổ sát đất bước tới phía trước bước. Lại dừng lại. Khoảng cách giữa tôi và gần như vậy, gần đến mức tôi có thể thấy ràng cả khuy tay áo sơ mi của hôm nay. Màu vàng nhạt, hình vuông. Chính là cặp khuy tay áo tôi mua tặng vào đêm thất tịch năm ngoái. Tôi còn nhớ khi nhận được quà tặng hơi nhướn mày. Đó là lần đầu tiên tôi đúng như ý nghĩa tặng quà cho , thầm chuẩn bị trước sau rất lâu. Vốn là muốn tự tay làm vật gì đó, ví dụ như đồ gốm hoặc là khăn quàng cổ vân vân, vậy mà chứng minh độ khó hơi lớn, lại dễ giấu, nên thôi. Cuối cùng chọn tới chọn lui chọn trúng cặp khuy tay áo, sau khi mua lại cảm thấy có thể thích, ôm tâm tình thấp thỏm như vậy mãi cho đến ngày thất tịch. Buổi tối khi tôi cuối cùng cũng lấy quà tặng ra lúc tâm tình rất hồi hộp, nhưng vẻ mặt của tôi lại che đậy tâm tình rất tốt, dáng vẻ dường như rất tùy ý với : "Chỉ là món đồ chơi . thích tốt, nhất định thích . . . . . ."

      hỏi: " thích thế nào?"

      Tôi nhàng : " thích em tặng nữa." xong cũng nhảy dựng lên muốn lấy lại khuy tay áo từ trong lòng bàn tay , bị Cố Diễn Chi tay ôm lấy eo áp xuống ghế salon, sau đó giữ lấy cằm của tôi hôn sâu, mãi cho đến khi thở nổi. Tôi níu lấy vạt áo của mở miệng lớn hô hấp, nghe thấy : "Về sau có thể tạo ra nhiều niềm vui như thế này hơn."Dđ,L,Q,Đ

      Tôi ngửa mặt nhìn nét mặt giãn ra. Vẻ mặt mang ý cười, nhìn chút làm người ta cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Tôi rất muốn trực tiếp cho biết tôi thích vô cùng. Vậy mà lời đến khóe miệng lại thay đổi thành: " xem, em rất nghiêm túc mua quà tặng đó, tiền cũng là em tự làm công kiếm được. Bây giờ biết, có cảm thấy cảm động hơn chút hay đây?"

      Tôi bị ôm chặt lấy, có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lồng ngực . Cảm thấy ngừng hôn mặt của tôi, dường như muốn hòa tan tôi. Sau đó tôi nghe thấy dịu dàng mở miệng: " cũng muốn như vậy. Nhưng đầy mất rồi, chứa được nhiều hơn nữa, phải làm sao đây?"

      Tôi trừng mắt, muốn cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt sắp chảy ra từ hốc mắt.

      Thân ảnh thon dài chiếu ra từ cửa sổ sát đất trước mặt suy tư lát, cuối cùng vẫn về hướng tôi. Cả người tôi căng thẳng, đột nhiên giương mắt, thẳng thắn chống lại tầm mắt của qua cửa sổ sát đất. Bước chân của Cố Diễn Chi hơi dừng lại. Tôi nhìn ánh mắt của , trong đó sâu thấy đáy, che lại tất cả cảm xúc. Tôi đối mặt với lúc lâu, chậm rãi đưa tay chạm vào tay Lý Tương Nam, ta hiểu ý ngay, lập tức cầm trở lại. Sau đó tỏ vẻ ân cần an ủi đôi câu. Tôi thấy tầm mắt Cố Diễn Chi rơi vào tay chúng tôi lúc lâu. Đột nhiên rời tầm mắt, xoay người, nhanh chóng rời .

      Bóng dáng của cửa sổ sát đất càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng . Cho đến khi bóng lưng qua khúc ngoặt, lại nhìn thấy.

      [​IMG]
      thư hồChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục.

      Tôi che miệng lại, cố hết sức mới nhịn được khóc thành tiếng.

      Là tôi ép thành ra như vậy. Trước kia tôi còn nghiêm túc với Diệp Tầm Tầm, nếu như cậu và Yên Ngọc nhau, đừng tính toán với nhau, tính toán đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi còn gì. Như vậy thực là hành hạ lẫn nhau. Tôi nhất định nhẫn tâm nhìn người tôi thích bị thương tổn vì tôi cố ý.

      Khi đó tôi lời thề son sắt như vậy. Nhưng bây giờ tôi lại làm chuyện tàn nhẫn gấp trăm lần so với chuyện Diệp Tầm Tầm làm. Bằng chứng là tôi khiến Cố Diễn Chi phải ra những lời này. vẫn luôn mặt thay đổi, dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ, có người nào có thể khiến hạ mình. Bây giờ tôi lại làm cho phải ra lời như vậy.

      Tự tôi cũng bắt đầu ghét mình.

      Tôi kề sát vào cánh cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Cố Diễn Chi đứng ở bên ngoài, trong tay xách theo hộp giấy . Tôi thấy được dấu hiệu bên ngoài hộp giấy, đó là dấu hiệu của cửa hàng bánh ngọt ở đầu đường Tân Nhai. Khi còn , có khoảng thời gian mỗi ngày tôi đều ăn cái, cho đến khi bị sâu răng mới thôi. Sau đó Cố Diễn Chi vẫn thỉnh thoảng mua về hai cái, lúc hỏi chỉ hời hợt trả lời rằng thuận đường. Về sau tôi mới từ Diệp Tầm Tầm biết được ra cửa hàng đó cho mua vượt quá số lượng giới hạn, chỉ có Cố Diễn Chi mới có đặc quyền mua quá định mức.

      Người được Cố Diễn Chi thích có thể nhận được nhiều điều tốt đẹp. Đây chẳng qua chỉ là chút xíu trong đó mà thôi.

      Dần dần tôi cảm thấy đứng vững. Từ từ trượt xuống dọc theo cánh cửa. Cảm thấy trái tim đau đớn như bị vật sắc đâm vào, lấy tay ôm chặt. Bên ngoài im lặng lát, đột nhiên tĩnh lặng chút thanh, tôi hoảng hốt tưởng rằng Cố Diễn Chi , lại nghe thấy kêu tên của tôi.

      "Yên Ngọc với , em thích người khác. Nửa năm trước em thực tập ở thành phố A, lần này lại , ta ta hai lần nhìn thấy em và Lý Tương Nam cùng chỗ. ta chưa từng dối, thế nhưng thể tin. nhìn thấy em ở bên cạnh lớn lên từng chút , tin tưởng trực giác và hai mắt của mình. Em vẫn luôn chung thủy và lương thiện, thể nào chỉ vì cảm giác mới mẻ mà dễ dàng ly hôn với . Năm em mười lăm tuổi với em thích , em cả đời đều đối xử tốt với . biết lúc đó em phải chỉ là thuận miệng mà . Trước khi thành phố A quyết định lúc trở về thử áo cưới, rồi còn chọn nghỉ tuần trăng mật ở hòn đảo nào, những điều này em đều đồng ý. có cách nào tự với mình, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy em lại đột nhiên thay lòng. thể tin."

      Tôi cắn tay áo của mình, nước mắt rơi xuống ngừng, lại dám phát ra chút thanh.

      "Những chuyện qua có cách nào bù đắp, nhưng Lý Tương Nam thể hiểu em hơn . ta thể nào biết ngón tay của em vừa đúng bằng chiều rộng của lòng bàn chân, ta cũng thể nào biết người em có vết bớt ở chỗ nào. Thời gian ta và em bên nhau còn thua rất rất xa thời gian chúng ta bên nhau. ta cũng thể so với hiểu hơn rằng em có thói quen suy nghĩ cẩn thận, còn có lúc mạnh miệng nhưng ra là làm nũng. Khi nào em muốn mình, khi nào muốn có người ở bên cạnh, lúc nào sợ, lúc nào tức giận, tất cả những điều đó ta đều thể ràng hơn . tình nguyện tin tưởng là do em có bí mật chịu cho biết. Nhưng dù có bất kỳ khó khăn gì, em tìm đến , cũng phải là chuyện gì mất mặt. Oản Oản, em có thể khóc với , giận dỗi với , và làm đủ việc ngốc nghếch, đều chắc chắn có thể kiên nhẫn trải qua với em cho đến già. Duy nhất thể cư xử với như thế này. Chúng ta làm hòa, có được ?"

      Cuối cùng tôi cũng nhịn được, đứng phắt lên mở cửa ra.

      Trước mắt bị nước mắt làm mơ hồ, Cố Diễn Chi chờ ở đó, vẫn như thường ngày bình thản tao nhã. Nhưng ánh mắt của lúc bình thường có nhẫn nhịn đến như vậy, làm cho người ta chỉ liếc mắt cảm thấy đau lòng. Tôi biết dáng vẻ lúc này của tôi nhất định là rất lộn xộn. Hoàn toàn biết nên điều gì, lời của có chút sơ hở, những lý do yếu ớt kia của tôi căn bản đủ sức để phản bác lại. Tôi còn chưa nghĩ xong, bị bắt được cánh tay kéo qua, đè lên tường.

      Hộp giấy trong tay rơi xuống đất. ôm lấy eo tôi, tay nâng cằm của tôi lên, hôn mạnh xuống. Răng của tôi bị cạy mở, bên trong miệng bị càn quét chiếm đoạt mạnh mẽ chưa từng trải qua. Dần dần tràn ra mùi vị tanh mặn. Từ trước đến giờ Cố Diễn Chi luôn chú trọng đến tình huống và cử chỉ, là tự tay dạy tôi những lễ nghi hoàn mỹ, luôn tuân thủ lễ nghi rất tốt. Nhưng mà bây giờ lại đè tôi lên vách tường hành lang, thân thể dán sát tôi, nụ hôn của kéo dài và rất hung mãnh. Môi của tôi dần dần chết lặng, dường như muốn nuốt luôn vào bụng từng chút từng chút vào bụng mới chịu bỏ qua, nhưng cũng vì vậy mà khiến tôi cảm nhận được đau buồn và thống khổ của .

      lúc lâu sau mới buông tôi ra. Eo vẫn bị ôm nên mới bị té xuống. hôn mắt của tôi, khuôn mặt vốn bị nước mắt làm cho lạnh lẽo lúc này cảm nhận được mềm mại. Lời của từng chữ từng chữ vang lên: "Oản Oản, thu hồi lời trước kia của em. Chúng ta làm lại từ đầu."diendanleqdon

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía . Trước giờ vẫn luôn là người bình tĩnh và mạnh mẽ. nên như thế này, dùng giọng điệu như vậy để bất cứ ai. Tôi nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình.

      Tôi hỏi: "Nhưng chẳng lẽ chưa từng chán ghét em sao?"

      hỏi lại: "Sao lại chán ghét em được?"

      "Nếu là làm lại từ đầu, có nghĩa biết những gì Yên Ngọc với ." Tôi đón ánh mắt của , "Đúng là từ rất lâu về trước em giấu quen với Lý Tương Nam, lần này Yên Ngọc cũng có gạt . Là em lừa . Em vẫn luôn chân đứng hai thuyền, bọn em rất xấu, lợi dụng tin tưởng của , lại phụ lại lòng tin của . Em lừa gạt như vậy, nên chán ghét em. ra cũng rất chán ghét em có đúng ? Từ xưa tới giờ chưa từng có ai đối xử với như thế. Đúng là tội của em thể tha thứ. nghĩ về em như thế nào cũng có thể. ra rất chán ghét em đó, chỉ là ra mà thôi, có đúng ?"

      nghiêm túc nhìn tôi, lúc lâu sau, giọng hỏi: "Những câu vừa rồi mới là gạt , có đúng ?"

      "Em lừa . Những gì em đều là ." Tôi , " đến với Diệp Căng có được ? ấy chờ nhiều năm như vậy, ấy xinh đẹp, lại hiểu chuyện, đáng giá để thích hơn em. Em thích , tiếp nhận này có được ?"

      Tôi chưa bao giờ nhiều lời dối trong cùng lúc như vậy. Vẫn luôn nhéo chặt lòng bàn tay để giữ bình tĩnh. khép hờ đôi mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ, bây giờ chỉ cần thêm chữ nữa tôi thất bại trong gang tấc ngay. Dù cho chỉ gọi tôi tiếng “Oản Oản”, hoặc là lại lần nữa “em gạt ”...tôi lập tức nhào vào trong ngực khóc lớn, ôm lấy hông cho biết tất cả. Tôi nhẫn nhịn lâu như vậy, dần dần còn sức để tiếp tục khống chế bản thân. Nhưng câu nào nữa, từ từ buông tôi ra. Chỉ lát sau, xoay người rời . hề dừng lại.

      Tôi rất ít khi nhìn thấy bóng lưng của . Trước kia Cố Diễn Chi từng , bóng lưng mang lại cho người ta cảm giác bi thương. Nếu như có thể, làm hết sức để cho tôi ở phía trước. Từ sau khi đó mỗi lần công tác, đều cố hết sức tránh để tôi nhìn rời . Nhưng mà hôm nay tôi nhìn thấy bóng lưng của hai lần liên tiếp.

      Cố Diễn Chi biến mất ở khúc quanh của hành lang. tuần sau đó, tôi gặp lại .

      tuần này, tôi bỏ ra thời gian ngày để điều chỉnh cảm xúc. Ở ngày thứ hai, tôi tìm luật sư, hẹn ở quán cà phê lộ thiên, những việc liên quan đến chuyển nhượng tài sản. Sau khi tôi tóm tắt ý của mình cách ngắn gọn ràng, ông ta nhìn tôi, tim đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, chần chờ hỏi: " Đỗ, là, vợ của, chủ tịch công ty nhà họ Cố Cố Diễn Chi?"

      Tôi nâng kính mát sống mũi, : " phải."

      Ông ta cười : " Đỗ đùa. Cho dù đeo mắt kính, người khác nhận ra, thế nhưng có thể đặt khoản tiền lớn ở trước mặt tôi như vậy, trừ khi là vợ của Cố Diễn Chi, còn có thể là ai được đây. Người toàn thành phố đều biết chủ tịch công ty nhà họ Cố che chở vợ của mình đến mức muốn giấu làm sở hữu riêng. Vợ tôi còn thường kể những chuyện chủ tịch Cố làm vì người cho tôi nghe đó. Hơn nữa chuyện hai người đăng ký kết hôn hai năm trước vẫn luôn là đề tài chuyện của mọi người. Làm sao có thể phải đây?"

      Tôi : "Ông vậy coi như vậy ."

      "Tâm tình của Đỗ tốt?" Đột nhiên ông ta trở nên hơi nhiệt tình và hưng phấn quá đáng, với tôi, "Sao đột nhiên Đỗ lại muốn chuyển những tài sản này trở lại danh nghĩa của ông Cố vậy? ra tình cảm của Đỗ và ông Cố tốt như vậy, đặt dưới danh nghĩa của người nào cũng có gì khác nhau. phải bình thường phụ nữ đều hi vọng đàn ông chuyển bất động sản về dưới danh nghĩa của mình, để gia tăng cảm giác an toàn sao? Sao Đỗ lại muốn làm ngược lại?"

      Tôi híp mắt nhìn ông ta, sâu sắc cảm thấy mình gặp phải kẻ bịp bợm. ràng sáng hôm nay, lúc hẹn trước, người phụ trách đặc biệt vị luật sư Chương này vốn là trong những luật sư nổi tiếng và chuyên nghiệp nhất ở phương diện này. Mức độ chuyên nghiệp và nổi tiếng của ông ta có thể chứng minh bằng giá đô-la Mỹ mỗi giờ đồng hồ cố vấn. Bây giờ nhìn lại, ràng là hàng khớp với thuyết minh.

      Tôi nhìn ông ta lát, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi ra: "Ông họ Chương sao? là chữ Chương bao gồm chữ “lập” và chữ “tảo”? Chứ phải là chữ Trương có chữ “cung” bên cạnh sao?"

      ***Chú thích: 張: trương, bao gồm chữ (bộ) “cung” (弓) bên cạnh chữ trường/trưởng/trướng (長); 章: chương, gồm có chữ "lập" (立) ở chữ "tảo" (早). Cách phát hai từ này giống nhau.

      Ông ta : "A. Chương Nhất Minh. Chương gồm có chữ “lập” và chữ “tảo”, Nhất trong nhất nhị, Minh trong nhật nguyệt." xong nhìn tôi tha thiết, "Tôi nghe , cha của Đỗ là ông Đỗ Tư Thành đúng ? Tôi còn nghe , mười mấy năm trước Đỗ được chủ tịch Cố mang về thành phố T từ vùng núi phía Tây đúng ? Đúng là vậy phải ? Khi đó hình như chủ tịch Cố cũng mới khoảng hai mươi tuổi nhỉ? Qua nhiều năm như vậy, tình cảm của Đỗ và chủ tịch Cố vẫn tốt như vậy. Quả chính là duyên phận do ông trời sắp đặt. là khiến người ta hâm mộ." DĐlêqqquýdđôn

      Tôi gì.

      Trong mấy năm nay, các loại nhận xét như “tình cảm rất tốt”, tôi từng nghe vô số lần từ miệng của rất nhiều người khác nhau. Từng nhận được vô số ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tị. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên để kiêu ngạo. Chưa bao giờ nghĩ tới biến thành tình trạng như ngày hôm nay.

      Mười mấy năm trước vào cuối mùa xuân đó, thời gian trong núi được ràng. Tôi ôm chặt lấy người, chịu buông tay. Trong mũi ngửi được mùi vị nhàng thoải mái giống bình thường vẫn ngửi được. tay kéo miếng vải che mắt xuống. Ngày hôm đó ánh trời chiều lúc hoàng hôn đỏ quạch như máu, còn con người xa lạ trước mắt tôi hơi nhướn mày, khuôn mặt có nét ranh mãnh nhàn nhạt, đồng thời còn mang nụ cười dịu dàng nụ cười.

      Từ lúc bắt đầu, cho đến bây giờ, tất cả giống như ông trời sắp đặt sẵn. diennnnđannnnLQĐ

      Tác giả có lời muốn : Thấy cuối chương Po¬laris có để lại đoạn bình luận, cảm thấy rất hay. đến khiến tôi muốn che mặt. Nhưng vẫn nhịn được mà chép lại:

      Với Oản Oản mà cuộc đời này chỉ cần có Cố là đủ rồi, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.

      ấy tuổi trẻ đầy sức sống, lại bất ngờ phải nhận lấy đòn phủ đầu nghiêm trọng.

      Nếu như thể thay đổi, vậy bằng chịu đựng tất cả, chấm dứt vào lúc tôi hạnh phúc nhất.

      "Em thà trong những năm sau này, bị hận thù và oán trách, cũng hi vọng đau thương mình,

      Em thà trong những ngày sau này, bị lạnh nhạt quên lãng, giam vào kí ức, em thà trở thành quá khứ của ."

      là phải có tinh thần dâng hiến, là bao dung, là hy vọng có thể làm nhiều việc vì hơn,

      Cho nên dù Oản Oản đau đớn, vẫn quyết định trở thành cứu thục của Cố Diễn Chi. muốn tiếp tục sống.

      người bọn họ có cùng loại tính cách bướng bỉnh, cùng chọn con đường.

      Giữa người và bản thân, vậy để bản thân đau khổ thôi. Bọn họ đều là loại người chấp nhận vì đối phương mà bỏ ra càng nhiều.

      Đối với tình bọn họ có thể nhìn được rất rộng rất sâu, thay vì sống qua ngày trong so đo được mất chi bằng bỏ ra toàn tâm toàn ý, ngọt ngào hạnh phúc để lại càng nhiều. nhau dễ dàng, gần nhau khó khăn, bọn họ là những người chọn cách đương rất thông minh.
      thư hồChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục. (hai)



      Trước kia tôi chưa từng cố tìm hiểu xem địa vị và danh vọng của nhà họ Cố ở thành phố T. gia tộc cây lớn rễ sâu, tác phong trước sau như đều là khiêm tốn làm việc, thay đổi. Cho dù là người biết như Diệp Tầm Tầm, cũng chỉ với tôi rằng nếu tôi để Cố Diễn Chi làm người giám hộ, so với Đỗ Trình Sâm tốt hơn gấp trăm lần. Vậy mà đến tột cùng là tốt ở chỗ nào, cũng được.


      Bây giờ nghĩ lại khi đó chúng tôi cũng phân biệt được khái niệm giàu có và rất giàu có. Cho đến sau này khi thi tốt nghiệp trung học xong, có lần tôi theo Cố Diễn Chi dự bữa tiệc, ngẫu nhiên Đỗ Trình Sâm cũng ở đó, đống người vốn vây quanh ta vui đùa chuyện, sau khi thấy Cố Diễn Chi bước vào, lập tức đổi chiều gió rối rít vây quanh . Khi đó tôi được Cố Diễn Chi dắt tay ngăn ở phía sau, mới tránh khỏi bị đám người như thủy triều liên miên dứt xông tới làm buồn bực đến hít thở thông mà chết. Sau đó tôi có nhìn Đỗ Trình Sâm đứng ở bên kia cái, tất nhiên vẻ mặt của ta có hơi khó coi. Rồi đến sau đó, khi chúng tôi sắp rời , nhân lúc Cố Diễn Chi lấy áo khoác, tôi bị phía tổ chức nhét cái hộp vào tay. Muốn từ chối lại nghe là đưa cho Cố Diễn Chi, vì vậy chỉ có thể nhận lấy. Chờ Cố Diễn Chi lấy áo quay lại, người tặng quà thấy đâu. Cố Diễn Chi giúp tôi mặc áo khoác, cúi đầu nhìn thấy cái hộp trong tay tôi, cầm lấy mở ra nhìn sơ qua, hơi nhíu mày, rồi tiện tay khép lại, cười hỏi tôi: "Là Vương thúc thúc hơi mập bên phía tổ chức tặng?"


      Khi mở rồi đóng hộp quà tôi thấy có ánh sáng màu xanh chập chờn ở bên trong, hình như là chiếc vòng tay. Tôi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của , nụ cười của Cố Diễn Chi vẫn thay đổi, tôi lại vẫn cảm thấy cũng phải rất vui vẻ. Vì vậy “a” tiếng, giọng hỏi: "Có phải em làm sai ?"


      : " có." Suy nghĩ chút, lại mở cái hộp ra, hỏi tôi: "Thích ?"


      Vòng tay này có màu xanh lá cây nhạt, kiểu dáng xinh đẹp mà mát mẻ. ra tôi cảm thấy rất thích, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy có gì đó đúng, vì vậy cuối cùng vẫn là lắc đầu cái, nghiêm túc : " phải rất thích."


      vuốt vuốt đầu tóc của tôi, khóe miệng mang nụ cười : "Ngày mai tặng cho em cái đẹp hơn." Sau đó gọi tới người phục vụ, giọng hai câu. Người phục vụ đó liền đáp lời mang theo cái hộp rời khỏi, Cố Diễn Chi dắt tay tôi xoay người về. đường về tôi cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa sâu xa trong việc đó, quay đầu nhìn chút, hỏi lên: "Ở bên ngoài rất được tôn kính sao?"


      Bên ngoài là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Cố Diễn Chi đưa tay qua, vuốt ve từng ngón tay của tôi được cầm lấy. Sau đó khẽ cắn cái ngón vô danh, cười hỏi tôi: "Nhìn già đến vậy rồi sao?" trả lời vào vấn đề, tôi cũng vào đêm đó bị khơi dậy lòng hiếu kỳ. Vì vậy vào ngày thứ hai tôi tốn thời gian ngày lên mạng tra tìm tài liệu về công ty họ Cố, cuối cùng cảm thấy, Cố Diễn Chi còn lớn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Dưới tay nắm giữ công ty họ Cố, tài sản và nhân viên kia, kỹ thuật và chiến lược kia, vượt ra ngoài phạm vi tôi từng nhận thức. Còn , bối cảnh thâm hậu, số tài sản khổng lồ, cũng vượt ra ngoài tưởng tượng của tôi về bản thân .


      Sau đó, vào năm trước, hầu như chuyển tất cả tài sản của mình cho tôi.


      Tôi còn nhớ thái độ nhàng của khi đột nhiên báo cho tôi quyết định này. Mà trừ câu "Gia tăng cảm giác an toàn" kia, ra còn câu khác ở phía sau: "Huống chi, nghe sau khi kết hôn, chồng luôn luôn nộp thẻ tiền lương cho vợ."


      luôn luôn vui vẻ khi những lời này, cũng cảm thấy phải làm những chuyện này có chỗ nào thỏa đáng. Ngược lại mỗi lần đều làm rất dễ dàng, giống như đó chỉ là chuyện khác gì việc cùng ăn cơm chuyện phiếm. Phản ứng của tôi ngược lại còn mạnh mẽ hơn so với , mở to hai mắt nhìn lúc lâu, mới lẩm bẩm ra khỏi miệng: "Nhưng mà, quá quý trọng."


      Lúc đó trả lời tôi rằng: "Oản Oản, em như vậy, có phải cho thấy rằng, em cảm thấy thích em nhiều bằng em thích . Nếu như em có lòng tin như tin tưởng em, hoặc là em cũng tin tưởng như tin tưởng bản thân, cảm thấy, chuyện như vậy cũng có cái gì gọi là quý hay quý, có đáng giá hay ." từng tốn thời gian rất lâu, kiên nhẫn từng chút cho tôi biết, rất thích tôi.


      Nếu như có thể ích kỷ hơn, trực tiếp cho Cố Diễn Chi biết tôi bị bệnh ung thư, tôi nghĩ, nhất định nỗi khổ sở của tôi ít rất nhiều so với tại. Nhất định giữ lại cho bản thân những cảm xúc xấu nhất, ở trước mặt tôi thậm chí còn mang theo nụ cười để an ủi. Nhưng tôi nghĩ, Cố Diễn Chi cũng có suy nghĩ giống tôi, thích người, chỉ muốn làm hết sức để người đó trôi qua khá chút thôi.


      Tôi còn nhớ dáng vẻ của khi cha mẹ qua đời, tôi cũng quên ôm tôi câu kia " chỉ còn mình em". Tôi biết sau khi Cố Diễn Chi biết , cho dù dưới phản đối mãnh liệt của tôi mà theo tôi cùng nhau an nghỉ, nhưng sau khi trơ mắt nhìn tôi chết , nhất định khổ sở lâu.


      Nếu phải tôi tự mình đa tình, đến lúc lưu luyến tôi đến như vậy, nếu như tương lai tôi ở dưới suối vàng biết được, nhất định muốn nhìn thấy cuộc đời còn lại của thành ra như vậy; còn nếu là tôi tự mình đa tình, sau khi tôi chết , ngày nào đó người khác, như vậy bằng bắt đầu ngay bây giờ. Đau dài bằng đau ngắn, ít nhất còn có thể để bớt khổ sở khi nhìn tôi chết . Tóm lại có nhiều như sao các thích , tùy tiện tìm người, đều rất dễ dàng từ từ sống đến già với nhau. Có lẽ quên tôi, có lẽ vĩnh viễn chán ghét tôi. Nhưng với , đây cũng coi như là điều tốt trong vô số điều rất tốt.


      ————


      Ngày thứ ba và ngày thứ tư, tôi bỏ ra thời gian hai ngày, sửa đổi xong từ nội dung đến cách thức của luận văn tốt nghiệp. ra hơn nửa trong số đó đều là lúc trước tôi làm sơ thảo sau đó do Cố Diễn Chi giúp sửa chữa mới xong, bao gồm cơ sở lí luận và phần quan trọng nhất của luận văn là số liệu thí nghiệm. Chỉ có đúng tờ tài liệu dịch từ tiếng là do tôi làm thêm vào. Cố Diễn Chi luôn rất thông minh, tôi từng nhìn lật xem tài liệu công ty, những chữ viết và số liệu phức tạp đều bị lật nhanh qua từng tờ thậm chí hề dừng lại. Lúc sửa sang lại luận văn của tôi chỉ giống như ăn đĩa đồ ăn. Người ta làm bài viết biện hộ luận văn mất nửa năm. Hai tháng trước, giúp tôi kiểm tra sửa chữa luận văn từ đầu đến đuôi chỉ tốn thời gian ngày rưỡi.


      Ngày thứ năm tôi tìm thầy giáo hướng dẫn, nộp luận văn cho thầy, thầy lật xem lâu từng trang từ đầu tới cuối. Tôi còn tưởng rằng có gì ổn, đột nhiên thầy ngẩng đầu chỉ vào luận văn, nghiêm túc hỏi tôi: "Đây là tự em làm?"


      Cổ tôi cứng lên, mặt thay đổi gật đầu cái: "Đúng vậy ạ!"


      Tôi tinh tường nhfin thấy hai mắt thầy ấy nhất thời tỏa sáng, xoa xoa đôi bàn tay, hỏi tôi lòng: "Nếu thầy nhớ lầm. Năm thứ ba đại học, em muốn làm luận văn rồi sao? Tại sao về sau lại bỏ cuộc vậy? Sau này có tính toàn thi nghiên cứu sinh ?"


      "Xin lỗi thầy, em có mong muốn này!" Dừng chút, lại hỏi, "Thầy thấy bài luận văn này của em tạm ổn chưa? Nếu như có thể, em muốn được bảo vệ luận văn sớm chút ạ! Thầy xem cuối tháng này có được ạ?"


      Tôi tính toán trước sau chút, cách thời gian bảo vệ còn nữa tháng. Mà điểm cuối tuổi thọ của tôi là vào khoảng hơn ba tháng sau. Theo Yên Ngọc bệnh nhân ung thư xương giai đoạn cuối dần dần từ phù thũng đau đớn đến gầy trơ xương. Tôi nghĩ, đại khái là tôi thể giữ vững trạng thái nay đến thời gian bảo vệ chính thức vào giữa tháng sáu.


      Tôi năn nỉ thầy hướng dẫn suốt buổi sáng, lại cho thầy biết nguyên nhân muốn bảo vệ trước. Nhưng cuối cùng vẫn thành công chuyển thời gian bảo về sang nửa tháng sau. Mới vừa ra khỏi trường liền nhận được điện thoại do luật sư Chương gọi tới, báo cho tôi biết Cố Diễn Chi ký xong giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Tôi "ồ" tiếng, dừng lại chút, hỏi: "Vẻ mặt lúc ấy ký tên như thé nào?"


      Bênh kia ống nghe, ông ta có vẻ hơi do dự, với tôi: "Nét mặt cậu Cố hơi thờ ơ!"


      "Vậy ấy có ?"


      "Hôm nay hình như cậu ấy khá bận rộn, lời, ký xong thỏa thuận vội vàng họp."


      Chương Nhất Minh dừng chút, rồi : " Đỗ và cậu Cố xảy ra mâu thuẫn gì sao? Tôi thấy hôm nay tâm trạng cậu ấy được tốt cho lắm, có phải hay . . ."


      Ngay khi ông ta chuẩn bị liến thoắng ngừng, tôi nhìn bầu trời trước mặt, hô lên, "Này, này. . .", dùng giọng thắc mắc lầm bầm "Sao lại nghe thấy gì nữa?", rồi ngắt điện thoại.


      nhắn tin, gọi điện cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Phản ứng tựa như hề để ý đến việc ký bản thỏa thuận kia. mình tôi ở khách sạn hai ngày liền. Ngược lại, Lý Tương Nam tới hai lần, đều bị tôi đuổi về. Tôi nghĩ có thể Cố Diễn Chi công tác hoặc bị chuyện gì đó cuốn lấy, cho nên có thời gian đến gặp tôi. Nhưng vẫn hiểu đây chỉ là tự tôi lừa mình dối người mà thôi. Cho đến 11h30’ ngày thứ bảy, Yên Ngọc gọi điện thoại tới, giờ này nhưng giọng của ta vẫn cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa vẫn gọn gàng dứt khoát: "Nghe và Cố Diễn Chi ly hôn?"


      Tôi hơi khựng lại: " nghe ai ?"


      "Nghe giọng điệu của có vẻ như vẫn chưa!" ta "A" tiếng, " ra tôi cũng có nghe ai . Có điều tôi thấy mạng. Mấy ngày nay Cố Diễn Chi và Diệp Căng như hình với bóng. Tin này còn ở trang đầu nên tôi tưởng hai người ly hôn!"


      Tôi: ". . ."


      Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi có chút ràng, lập tức nhào lên bàn mở máy tính lên, thấy tin tức mà Yên Ngọc . Quả nhiên ngay trang đầu chính là hình ảnh Cố Diễn Chi và Diệp Căng cùng nhau đến hội quán cao cấp. Hình ảnh quá ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt quá quen thuộc kia. Đeo cặp kính lớn, càm xúc bình tĩnh, đồng thời mỗi động tác đều tạo cảm giác hơi tùy ý.


      Còn Diệp Căng đứng bên cạnh nở nụ cười rực rỡ. rất lâu rồi tôi chưa gặp lại ấy. Bây giờ nhìn lại, mới chợt nhật ra ấy và Cố Diễn Chi sàn sàn tuổi nhau nhưng vẫn xinh đẹp như trước đây. Ngay cả chiều cao và phong cách của bọn họ cũng khiến người ta cảm giác xứng đôi. giống như tôi đứng bên cạnh Cố Diễn Chi chắc chắn có người trêu ghẹo, tôi là nhóc bị Cố Diễn Chi dụ dỗ.


      Ở đầu dây bên kia, Yên Ngọc ung dung mở miệng: " xem. Đỗ Oản! ở bên cạnh Cố Diễn Chi vài chục năm nhưng chưa lần nào xuất truyền thông! Bây giờ Diệp Căng chỉ mới ở bên cạnh Cố Diễn Chi hai ba ngày nhanh chóng được lên trang đầu của các tờ tạp chí lớn rồi. Có có lời gì muốn ?"


      Tôi: ". . ."


      Tôi có lời gì để .


      Đây vốn chính là kết quả tôi muốn đạt được. Chỉ là khi nhìn thấy này, tôi lại cảm thấy khổ sở hơn chút xíu so với tưởng tượng. Tôi chỉ cảm thấy may mắn ở điểm là những bức này Cố Diễn Chi nắm tay Diệp Căng. ta cũng khoác tay , chỉ là tay áo của bọn họ dính sát vào nhau mà thôi. Thậm chí, có lẽ căn bản gần như vậy, chỉ là trùng hợp! Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế.


      Sáng sớm hôm sau, tôi tới Cố thị.


      Tôi đến đây rất nhiều lần. Quen thuộc đến mức có thể được số lượng cây cối trong bán kính hàng trăm mét ở trong này. Vậy mà lần này tôi lại vào, chỉ ngồi ở trong quán cà phê đối diện công ty từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều. Thời gian Cố Diễn Chi đến công ty cố định, có thể đến bất cứ lúc nào. Mà hôm nay đến công ty vào đúng 9h30’, vẫn áo vest, sơ mi như cũ. Sau khi vào tòa nhà ra ngoài nữa. Cố Diễn Chi làm việc ở tầng chót, tôi phải ngẩng đầu lên rất cao mới có thể nhìn thấy.


      Đối với tôi bây giờ, thời gian là thứ rất xa xỉ để tiêu hao nhưng đồng thời lại rất rẻ mạt. Tôi ngồi trong tiệm cà phê, nhìn dòng người bên ngoài. Nơi này là quảng trường trung tâm thành phố T. phố, ai cũng bước vội vàng, lông mày nhíu lại, có thể là có chút chuyện hoặc phiền lòng về công việc, cugnx có thể là tính toán cho tương lai bản thân.


      Con người được sống là việc rất tốt đẹp. Ý nghĩ như vậy cũng





      rất nhiều người có. Nhưng mà chỉ khi cảm nhận được sinh mang giống như đồng hồ cát mà số lượng cát còn chảy xuống nhiều, vào khoảnh khắc đếm ngược đó, nó mới có thể cảm nhận nét. nét đến mức cảm thấy mỗi nhịp đập của trái tim giống như nhịp đập buồn bã để nghênh đón thần chết.


      Tôi nâng má chờ mãi cho đến 11 giờ trưa. Phía dưới tòa nhà có chiếc xe màu đỏ chậm rãi đến gần. Sau khi dừng lại, Diệp Căng xuống xe.


      ta mặc cái váy màu đỏ nhạt, trong tay cầm hộp cơm giữ nhiệt, cười chào hỏi nhân viên lễ tân. Cử chỉ khiêm tốn, lễ độ, lại đúng mực.


      Diệp Tầm Tầm từng người chị họ này của ngoại trừ tính cách cố chấp có tật xấu quá đáng gì khác. Thậm chí sở thích còn phong phú hơn. Điểm này khiến Diệp Tầm Tầm rất tức giận. Diệp Căng rất giỏi, từ cầm kỳ thi họa. Nếu ở thời xưa chính là danh môn khuê tú. Trừ những thứ đó, tay nghề đan len và tài nấu nướng của Diệp Căng đều rất giỏi. Diệp Căng hay xuống bếp. Nhưng mỗi lần xuống bếp, chắc chắn lấy được khen ngợi của tất cả mọi người. Cho dù Diệp Tầm Tầm hầu như khen ngợi ai nhưng cũng thể thừa nhận những món Diệp Căng làm quả thực là trong những món ngon nhất đời này.


      Nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.


      Tôi và Cố Diễn Chi còn chưa ly hôn, Diệp Căng đàng hoàng bước vào công ty. Bước kế tiếp, dĩ nhiên có thể đoán được là ta vào phòng làm việc của Cố Diễn Chi. ta mang theo hộp đựng thức ăn lớn như vậy ràng là muốn ăn trưa cùng với Cố Diễn Chi rồi. Sau đó, hai người tán gẫu, chuyện phiếm, cười đùa vui vẻ, khoảng cách kéo gần lại.


      Tôi dương như có thể tưởng tượng đến cảnh sau đó. Hơn nữa, càng nghĩ càng thấy đáng ghét, nhìn chằm chằm mấy cánh cửa sổ thủy tinh tầng chót như muốn bắn ra tia laser.


      Tôi chờ lâu vẫn thấy Cố Diễn Chi ra khỏi Cố thị. Thời gian trôi qua chậm chạp gấp mười lần. Càng về sau tôi càng muốn chạy vào trong tòa nhà đó nhưng rồi lại kiềm chế được. Chờ đến nóng ruột, đến lúc mặt trời ngả về phía tây. Gần tới giờ tan tầm bắt đầu có người từ trong đó ra. Tôi lao ra khỏi quán cà phê, chạy đến phía dưới lầu, chờ Cố Diễn Chi ra ngoài. Nhưng tiếp tục chờ mãi nhưng vẫn thấy . Màn đêm buông xuống, là 8 giờ tối, tôi ngồi ở bậc bên cạnh, thậm chí hoài nghi có phải Cố Diễn Chi rồi nhưng tôi kịp để ý nên phát hay ? Đột nhiên nghe thấy tiếng cười của phụ nữ.


      Trong lòng tôi giật mình. Lập tức nghiêng đầu nhìn sang. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, bên cạnh còn có Diệp Căng. Hai người họ cùng nhau ra khỏi Cố thị. Có cơn gió lạnh thổi qua, váy của Diệp Căng rất mỏng, làn váy phấp phới thành đường cong giống như những cánh hoa. Tôi nhìn thấy ta hơi run rẩy, nũng nịu với Cố Diễn Chi: "Aiz, hơi lạnh! Cho em mượn áo khoác của có được ?"


      Tôi cứng người lại, quên mất phải đứng dậy mà bước đến đó!


      May mắn đầu óc tôi còn có thể hoạt động. Nhanh chóng suy nghĩ chút, cảm thấy tình hình trước mắt thích hợp để gặp mặt. suy nghĩ xem phải làm như thế nào để rời bị bọn họ phát chợt cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tới, tôi run run. Sau đó nhịn được mà hắt xì cái.


      Khi tầm mắt Cố Diễn Chi chuyển sang, tôi cúi đầu, tránh nhin vào ánh mắt . Bống nhiên gian trở nên yên tĩnh. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân Cố Diễn Chi về phía này. cái áo khoác lên người tôi. Bóng người kia ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Hai tay bị người đó nắm lấy, xua tan cái lạnh lẽo trong đôi tay.


      Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mũi cay cay. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nghe thấy trầm giọng hỏi: " ngồi ở đây bao lâu rồi? Tay rất lạnh!"


      ". . ." Tôi cúi đầu, vẫn dám nhìn , "Em có chút chuyện muốn tìm !"


      im lặng lát rồi hỏi: "Tại sao vào trong?"


      "Em cảm thấy. . ." Tôi nhìn đôi tay của , thon dài, cứng rắn. Tôi vẫn thấy mỗi chỗ người đều hoàn mỹ, đẹp mắt như vậy. Cảm thấy câu kế tiếp của mình càng ngày càng , rất khó khăn, "Em cảm thấy bây giờ chắc rất chán ghét em. muốn em vào đó. Nên em ở đây chờ !"


      Lần này im lặng rất lâu mới trầm giọng mở miệng: "Nếu biết có thể ghét, tại sao chịu rút lại những lời ?"


      Tôi ngẩng đầu nhìn . Ánh đèn trước cửa tòa nhà mờ ảo khiến khuôn mặt cũng ràng. Nhưng đường cong của khuôn mặt vẫn tuyệt đẹp tựa như tranh vẽ. Mỗi nét đậm nhạt đều vừa đủ. Trong mắt có ý cười nhạo cũng có chút chán ghét nào. Thậm chí, hình như còn có chút dịu dàng.


      Tôi có cách nào lặp lại những lời lúc trước, cũng thể những lời nặng nề khác. thể làm gì khác hơn là cứ như vậy nhìn , hi vọng có thể hiểu ý của tôi. Nhưng lại hi vọng đừng hiểu.


      Cứ như vậy qua lúc lâu, giọng mở miệng: "Nếu như em vẫn muốn ly hôn vậy như em mong muốn!"
      Last edited by a moderator: 7/5/16
      thư hồ, bachnhatyChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục. (ba)

      Khi Cố Diễn Chi ra lời đó ánh mắt tĩnh lặng. Giống như sau cơn mưa to đầu thu, đặt tất cả cảm xúc xuống dưới đất, sau đó làm như có việc gì lấp đất chôn .

      Chiếc nhẫn ngón vô danh của , chợt lóe lên nhàng dưới ánh sáng yếu ớt. Tôi biết mấy ngày nay Cố Diễn Chi suy nghĩ như thế nào, sau đó ra câu này. Đến cuối cùng, vẫn đặt quyền lựa chọn vào tay tôi. Nhưng như vậy, cũng chứng tỏ rằng đồng ý ly hôn. Theo lí luận lúc trước của Yên Ngọc, bây giờ “Phản ứng dị ứng” của Cố Diễn Chi chuyển sang giai đoạn tiêu trừ, từ từ tiếp nhận những quan niệm do Yên Ngọc truyền thụ. Tiếp nhận tiếp cận của Diệp Căng, đồng ý ly hôn với tôi, tiếp sau đó, có lẽ chính là chán ghét tôi.

      Tôi miễn cưỡng nở nụ cười. Khi mở miệng lần nữa, giọng hơi khàn khàn: "Tốt. Chúng ta ly hôn."

      Bàn tay nắm chặt tay tôi hơi buông lỏng. Có hai phần ngạc nhiên nhìn tôi, mội lời. Tôi hơi dùng sức, tay liền thoát khỏi tay . Lập tức cảm nhận được trận lạnh lẽo.

      Tôi chưa bao giờ ý thức nét hơn giây phút này, rằng sau này loại ấm áp này bao giờ có nữa.

      Được Cố Diễn Chi thương nhận được nhiểu điều tốt đẹp. Nhưng khi còn được thích, những điều tốt đẹp này bị lấy khổ sở gấp đôi. Trong lí luận kinh tế học có , cảm giác khổ sở của người khi mất vật, so với niềm vui khi đạt được vật tương tự lớn hơn rất nhiều. Những lời này cũng có thể áp dụng phương diện tình cảm.

      " và Diệp Căng, em và Lý Tương Nam, như vậy rất tốt." Tôi vừa , vừa lấy ra từ trong túi xách bản thỏa thuận li hôn chuẩn bị xong, có dũng khí nhìn , giọng , "Hôm nay em đến tìm , là muốn ký bản thỏa thuận li hôn này. Em cần tài sản, cũng cần những thứ khác. Em ký tên rồi. Nếu như cảm thấy ổn rồi, có thể ký tên lên đó. Ngày mai là thứ bảy, đợi đến ngày kia là thứ hai, chúng ta Cục Dân Chính."

      lúc lâu người ngồi trước mặt tôi vẫn có trả lời. nửa ngồi ở trước mặt tôi, chỉ mặc cái áo sơ mi màu sáng, gió đêm cuối xuân thổi qua , vẫn còn hơi lạnh lẽo, khiến cho tôi rất muốn trả lại áo khoác cho . Tóm lại tôi cũng còn sống được mấy tháng, có mặc áo khoác hay , cảm lạnh hay , cũng gì khác biệt. Ở trước mặt bệnh ung thư, bệnh như cảm cũng có gì đáng .d;đ;L;Q;Đ

      Cách lát, rốt cuộc mở miệng: "Nếu như ký tên, em có thể vui vẻ hơn so với bây giờ ?"

      Tôi há miệng, nhất thời trả lời được. Vấn đề này của làm khó tôi. Đương nhiên tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi hận thể khiến Diệp Căng cách xa, hận thể bắt ta cả đời cũng được phép đến gần Cố Diễn Chi trong phạm vi trăm mét. Tôi hận mình thể sống cùng đến bảy mươi tuổi. Cho dù thể đến bảy mươi tuổi, số tuổi giảm nửa cũng được. Nhưng tất cả những chuyện đó tôi đều làm được. Cõi đời này vốn có giả thiết. Tôi cắn răng. “A” tiếng, giọng như có chuyện gì xảy ra: "Em vui vẻ hơn bây giờ."

      Cố Diễn Chi chữ nào nữa. Ánh mắt của đen nhánh tỉnh táo, tôi lại cảm thấy ràng bên trong mắt chứa đựng thất vọng tràn trề đến tan được. Chỉ lát sau, nhận lấy giấy tờ và bút tay tôi, xem chữ nào bản thỏa thuận, trực tiếp ký chữ ở phía dưới cùng của từng tờ . Tư thế cầm bút từ trước đến giờ của đều đúng quy tắc, chữ viết cũng rất đẹp mắt, là chữ như con người, là chữ Khải đoan chính, thế nhưng hôm nay chữ ký của chỉ là viết ngoáy, vọi vàng ký cho xong hết trong chớp mắt. Sau đó đóng tài liệu lại, trả lại vào tay tôi.

      Tôi đứng lên, rất tự hiểu lấy mà trả áo khoác lại cho . Nghĩ rằng bước kế tiếp phải là đưa mắt nhìn và Diệp Căng cùng nhau xa. Vậy mà Cố Diễn Chi đón lấy, chỉ bình tĩnh với tôi: " đưa em về."

      Tôi há miệng, câu " cần", ngay sau đó có giọng từ nơi xa truyền đến: "Đỗ Oản, chuyện xong? Có thể chưa?"

      Tôi theo hướng giọng nhìn sang, Lý Tương Nam đứng ở phía sau bồn hoa, mặt mày bình tĩnh, trong tay cầm cái áo khoác màu đỏ.
      Sau đó ta từ từ tới, mãi cho đến trước mặt của tôi mới đứng lại, đem áo khoác đó khoáclên vai tôi.

      Tôi nhớ tôi có loại áo khoác màu sắc này, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tương Nam, ta hồn nhiên như có việc gì “Ai” tiếng: “Bây giờ em có đói bụng ? Lát nữa chúng ta ăn món Nhật có được hay ? Ngày hôm qua em muốn ăn phải sao.”

      Sau khi sững sờ tôi rất nhanh “ồ” tiếng: “Vậy được.” dám nhìn sắc mặt của Cố Diễn Chi nữa, nhét áo khoác của vào tay , vội vã rời khỏi chỗ đó với Lý Tương Nam. Mãi cho đến khi xe chạy lâu vẫn dám liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

      Lý Tương Nam ngồi bên cạnh từ từ mở miệng: “Muốn ăn cái gì? mau. Chẳng lẽ chúng ta phải ăn món Nhật à?”

      “Em đói bụng.”

      “Em đói nhưng đói. Cả ngày em ăn gì chỉ uống ly cà phê là đủ, được. chờ em lâu như vậy, bây giờ ngực dán vào lưng. Nếu chúng ta ăn lẩu ?”

      Tôi nghiêng đầu liếc ta cái: “Làm sao biết mà xuất ở nơi đó?”

      “Hai ngày nay phòng đối diện phòng em, em biết à? Buổi sáng hôm nay em vừa ra khỏi cửa biết rồi, theo em đến đây. Em ngồi ở quán cà phê ngày, cũng ngồi trong góc quán cà phê chờ em ngày đó có biết ? Nhìn tình nghĩa thâm hậu như vậy, em có thể nhẫn tâm ăn cái lẩu với sao?”

      Tôi sờ chất vải cánh tay: “Áo khoác ở đâu ra?”

      “Ngày hôm qua thấy ở trung tâm thương mại, cảm thấy thích hợp với em, nên thuận tay mua. Sáng hôm nay lúc em mặc quá ít, liền mang theo cho em.”

      “… CHuyện khác , nhưng em là bệnh nhân rất nhanh ngủm. Lập tức đến mùa hè, em cũng mặc được mấy ngày, biết ?”

      “Nhưng cũng có ai quy định bệnh nhân được mặc quần áo mới mà.” Lý Tương Nam , “Em mặc quần áo mới chẳng lẽ cảm thấy vui vẻ chút nào sao?”

      Tôi : “ , phải cảm thấy rất vui vẻ. Cảm thấy phí của trời mới đúng.”

      Lý Tương Nam ngừng lát. Sâu kín : “Nhưng vô cùng muốn tạo niềm vui cho em mà. Đỗ Oản, nếu Cố Diễn Chi ở trước mặt em, em cản bản thèm để ý sống chết của mình, có đúng ? Nhưng mà rất để ý. Em có thể hiểu loại cảm thụ này của ?”

      Tôi trả lời.

      Lý Tương Nam cho tôi đánh giá tùy hứng ích kỷ, có thể nhìn ra cuối cùng cả đời này cơ bản ấy chỉ có thể làm người phúc hậu rồi. Ta hướng chú ý diễn chi giấu giếm bệnh tình, ta tự tiện làm lớn như vậy quyết định. Tôi còn kéo Lý Tương Nam vào vũng nước đục này. Tất cả đều là bởi vì chủ ý của tôi mà thôi. Vừa nghĩ như vậy, mỗi người đều rất bị động, vô tội, duy chỉ có tôi lợi dụng dặc quyền của bệnh nhân, cố tình gây chuyện thôi.

      Chín giờ rưỡi sáng thứ hai, tôi ngồi ghế nghỉ ngơi ở Cục Dân Chính, chờ Cố Diễn Chi đến. Sắc trời hơi diệu, mặt trời giống như quả trứng bị lấy lòng trắng, giấu trong tầng mây hỗn độn.

      Tôi còn nhớ quang cảnh lần trước tới nơi này. Cố Diễn Chi mặc áo len màu xám nhạt và áo sơ mi đơn giản, mặt mày tuấn, vừa bước vào, liền giống như nam châm soàn soạt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tôi cố gắng bình tĩnh, ra trong lòng khẩn trương nhịn được. Cầm tay Cố Diễn Chi chặt, dám rời nửa bước. Thời tiết ngày hôm đó rất tốt, có hai con chim Hỉ Thước hiếm gặp đậu ngọn cây ngoài cửa sổ. Lúc tôi và Cố Diễn Chi từ trong Cục ra, trong tay tôi có thêm hai quyển sổ hồng. Khi đó ra tôi cũng hiểu ý nghĩa của hôn nhân lắm, cảm thấy khác gì so với trước kia cả. Cố Diễn Chi cũng với tôi cuộc sống về sau thay đổi gì. Suy nghĩ lúc lâu, vẫn mù mờ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên hỏi : “Chúng ta như vậy là kết hôn rồi sao?”

      Khóe mắt chứa ý cười nhìn tôi: “Nếu em cho rằng là gì chứ?”

      “Nhưng mà,” tôi giọng , “Em cảm thấy có gì thay đổi. Ý nghĩa và nhiệm vụ của hôn nhân là gì? chưa cho em biết mà.”

      “Đối với em mà , ý nghĩa cơ bản là, từ nay về sau em có quyền sở hữu riêng hợp pháp đối với .” cúi người tới, buộc dây an toàn lại cho tôi, chút để ý với tôi, “Đối với , nhiệm vụ đại khái là, tiến hành nuôi nấng hợp pháp lâu dài, nuôi cho đến khi khẩu vị của em trở nên cực kỳ khó khăn, ngoại trừ ra ai cũng chịu được, vậy là được rồi.”

      “…”

      Cuối tuần này, và khoảng thời gian này trong hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ về những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ. Diệp Tầm Tầm từng , lúc người ta hạnh phúc tột cùng, căn bản nhớ đến quá khứ đau khổ. Đợi đến khi lòng chua xót uất ức mới tự chủ được nhớ về những chuyện vui vẻ trải qua. Giống như là thêm ghi chú cho quãng thời gian thảm đạm khổ sở, tự với mình rằng từng có ít điều tốt đẹp như vậy. Nhưng mà càng như vậy, ra càng khiến lòng mình chua xót. Nhớ càng nhiều, càng khó trải qua. Nếu mà cái gì cũng nhớ, vậy căn bản dừng lại tại chỗ, căn bản thể tiếp tục tới.

      Lời của DIệp Tầm Tầm hôm nay lại lần nữa được chứng minh tính triết lý và đúng đắn.

      biết tôi thả hồn bao lâu, từng lần đau thương, mới nhận ra biết lúc nào trước mắt tôi có nhiều hơn đôi giày đậm màu. Người đứng trước mặt tôi phong độ như ngọc, đường cong ở cằm hoàn mỹ. Mũi thẳng tắp, lông mi dài.

      Cố DIễn Chi nhìn tôi lát. khuôn mặt của có mấy phần mệt mỏi ràng, giữa trá hơi nhíu, từ đầu đến cuối thấy giãn ra. Tôi ngừng thở nhìn , cách lát nhìn sang chỗ khác, giọng bình thản: “ thôi.”

      Tôi yên lặng theo sau lưng . Mới vừa rồi suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ theo vào phòng ly hôn, lại chút ý tưởng cũng có. Máy móc trả lời câu hỏi của nhânviên làm thủ tục, cảm thấy hình như có tầm mắt từ bàn đối diện bắn tới dò xét qua lại giữa tôi và Cố Diễn Chi lâu, vài lần muốn lại thôi, cuối cùng cũng hỏi gì. Mãi cho đến khi giấy hôn thú màu đỏ bị lấy , đưa trả giấy ly hôn. Nhìn cả quá trình thời điểm tôi cảm thấy được mình hẳn là chết lặng. mãi cho đến lúc này, mới phát giác được trái tim run cái.

      Chỉ mất mười phút, ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó nhịn được len lén nhìn về phía Cố Diễn Chi, khuôn mặt bình tĩnh nhìn động tác của nhân viên trực ban, chưa từng thay đổi ánh mắt sang hướng khác. Đợi đến khi ra phòng ly hôn, tôi vẫn yên lặng theo sau lưng Cố DIễn Chi. Mãi cho đến dừng bước lại, tôi kịp thời thắng lại, suýt nữa đụng vào người của .

      Tôi ngẩng đầu lên, mắt khép hờ nhìn tôi. luôn giấu kỹ tất cả cảm xúc của mình, lần này tôi lại chân chính đọc được dưới vẻ bình tĩnh của lạnh nhạt. Tôi bị nhìn lâu. Sau đó, nghe được giọng mở miệng: “Đỗ Oản, hy vọng về sau chúng ta cần lại gặp mặt nhau.”
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      thư hồ, Chrisinbeibe thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :