1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32:

      Chương 32: Đỗ thị chú ý.

      Mũi của tôi đau xót, tôi cắn chặt đầu lưỡi của mình. Chỉ thiếu chút nữa, bật ra chuyện bị bệnh.

      Trong lòng luôn có giọng dụ dỗ tôi. Giống như là những sợi chỉ mỏng chồng chéo lên nhau, rất mảnh mai mà lại cho phép trốn tránh. Luôn với tôi, mọi chuyện cho Cố Diễn Chi, để cho giải quyết. ấy đáng giá để toàn tâm toàn ý tin cậy. Tất cả vấn đề khó khăn ở trong mắt của đều còn là vấn đề khó khăn. Trước kia là như vậy, tại cũng có ngoại lệ. ấy có biện pháp giải quyết tốt hơn. ấy cho bất kỳ thứ gì muốn. Châu báu, trang phục hoa lệ, tự tin, quan tâm, xinh đẹp, còn có tình . ấy mạnh mẽ như vậy, có lẽ chính là Thần Linh hạ phàm.

      Suy nghĩ như vậy, càng trở nên mãnh liệt khi con đường ồn ào trở về thành phố T. Bên tai hình như có thanh ông ông. Tất cả phòng tuyến xây dựng trong lòng cũng sắp bị ép tới vỡ mất, trong tim trong đầu chỉ còn lại câu , cho Cố Diễn Chi, cho ấy biết.

      Tôi cắn cái ở bờ vai của . Rốt cuộc vẫn thể nhịn được nước mắt, trước mắt nhanh chóng mơ hồ ướt át. Sau lúc lâu, lại vang lên tiếng thút thít đè nén được.

      Cố Diễn Chi hơi ngừng lại, lòng ngón tay sờ , đúng là sờ thấy chút ươn ướt. hôn lên tóc tôi, truyền đến tiếng cười khẽ: "Nhớ đến mức này?"

      Tôi ôm chặt . Biết rằng chắc chắn những người xung quanh nhìn sang, lại vẫn níu chặt lấy vật liệu may mặc người , vẫn chịu buông tay. Cũng cho buông tay. bên lại nặng nề gật đầu trong ngực của . Tay vuốt ve trấn an sau lưng tôi, cười : "Thực tập khổ như vậy?"

      Tôi lại lần nữa nặng nề gật đầu. Bởi vì nghẹn ngào mà giọng mơ hồ ràng lắm: "Rất khổ đó. Rất khổ rất khổ."

      Ngón tay sờ tới gương mặt của tôi, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy để nhìn xem, mấy ngày nay có gầy ."

      Tôi ôm lấy chặt hơn: " muốn. Bây giờ xấu lắm."

      Bên cạnh rốt cuộc có người chịu nổi mà nặng nề ho khan tiếng. Lý Tương Nam chậm rãi mở miệng: "Đỗ Oản."

      Cả người tôi cứng đờ, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo. Lý Tương Nam lấy từ trong túi áo ra cái điện thoại di động, mặt thay đổi đưa qua: "Điện thoại của em rớt ở chỗ ."

      Tôi nhận thấy được ánh mắt của Cố Diễn Chi đỉnh đầu. dám ngẩng đầu, yên lặng đưa tay nhận lấy di động. Nghe thấy Lý Tương Nam lại : "Em xác định thời gian, ngày mai chọn được chỗ tìm em."

      Đột nhiên bả vai bị người nào đó nặng ôm lấy, người đứng bên cạnh tôi mỉm cười mở miệng: "Tìm Oản Oản làm gì?"

      Lý Tương Nam : "Có việc."

      Cố Diễn Chi nâng giọng ừ tiếng, vẫn cười nhạt: "Việc gì?"

      Lý Tương Nam trả lời hời hợt: "Việc riêng."

      Tôi nghe mà da đầu tê dại. Cảm thấy Cố Diễn Chi dừng chút, bình tĩnh chậm rãi gọi tiếng: "Oản Oản."

      Tôi ngẩng đầu trả lời. Hai mắt sâu lắng, đuôi mắt dường như khẽ hếch lên, có mấy phần cảm giác cười như cười: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Tôi cúi đầu, dám nâng lên. giọng : "Chính là việc riêng."

      "Loại việc riêng thể hỏi tới?"

      Tôi trả lời: "Đúng vậy."

      Ngón tay của sờ ống tay áo, dừng lại trong giây lát.

      Tôi chỉ hi vọng mình nhắm mắt lại, chuyện này nhanh chóng xẹt qua.

      Trước kia tôi chưa bao giờ trả lời với Cố Diễn Chi như vậy.

      Tôi vẫn luôn cảm thấy, việc của tôi so với việc của Cố Diễn Chi, chỉ có thể xem là chuyện vụn vặt. Vì vậy bình thường nếu có thể quấy rầy quấy rầy, lại phát ra rằng mỗi khi việc vụn vặt gặp vấn đề, tôi còn chưa nhờ giúp đỡ, Cố Diễn Chi như từ trời giáng xuống mà giúp đỡ tôi. Từ việc trời đổ mưa vào giờ tan học, đến việc tôi chọn ngành ở đại học, đều kịp thời xử lý, đưa ra đề nghị thích hợp. hiểu tôi còn hơn bản thân tôi. Diễenndkdan/leêequhydonnn

      Từ trước đến giờ tôi đều cảm thấy giữa chúng tôi có việc gì cần phải giấu giếm nhau. Ví như mỗi đêm trước lúc ngủ tôi nằm trong ngực càu nhàu dứt những chuyện xảy ra trong ngày đó với , còn nhàng như cho tôi biết tất cả các loại mật mã của . Ví như trêu chọc tôi về cái bớt xương quai xanh, tôi thuộc lòng việc hay mặc quần áo bằng bông len lông cừu và cây đay. Ví như chỉ cần là tôi hỏi, trả lời. Tôi chỉ tiếc nuối rằng tôi thể sâu sắc hiểu Cố Diễn Chi giống như hiểu tôi. chưa bao giờ nổi giận với tôi, tôi lại vẫn lo sợ mình có chỗ nào hợp ý , khiến thầm tức giận.

      khắc kia thời gian hình như trôi qua chậm chạp gấp mười lần. Cố Diễn Chi xách rương hành lý của tôi lên, quay sang dắt tay tôi ra ngoài. Lý Tương Nam bị bỏ lại xa xa đằng sau. Tôi ngưỡng mặt lên, cẩn thận nhìn dáng vẻ của . Cảm thấy nên rất tức giận, nhưng vẻ mặt ràng rất lạnh nhạt, giống như vốn để ý đến. Tôi trù trừ hồi lâu, vẫn nhịn được mà hỏi: ". . . . . . tức giận có phải ?"

      Cố Diễn Chi quay đầu sang, mặt vẫn mang nụ cười: " có."

      Tôi có chút yên tâm. Nhưng yên lòng vẫn nhiều hơn. Tiếp tục hỏi: "?"

      nhàn nhạt trả lời: "Giả."

      ". . . . . ."

      Tôi mang theo lòng dạ yên theo Cố Diễn Chi vào trong xe.

      Cuối cùng tôi cũng thấy được vẻ mặt tức giận của Cố Diễn Chi. Nhưng hình như so với ngày thường cũng có gì khác biệt. Thậm chí ngay cả tư thế và tốc độ lái xe cũng hề thay đổi, còn có vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn ung dung. Chỉ là tiếng. Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của tôi. Qua lâu lắm, tôi chịu nổi, thử chuyện với , mỗi lần đều là câu dài cộng thêm giọng đầy vui sướng, sau đó cũng chỉ nhận lại được ba loại câu trả lời "Ừ" , "Đúng vậy" , "".dieêndaànleequuydonnnn

      Tôi rốt cuộc biết phải làm thế nào. Nhìn bằng ánh mắt thành khẩn lúc lâu, cũng thấy quay đầu sang lần. Cuối cùng thể tiếp tục chịu đựng, tay chân trở nên luống cuống. Bỗng nhớ lại thư ký của Cố Diễn Chi từng sâu kín cảm thán rằng, thà phá mười ngôi miếu, hủy đám cưới, cũng vạn lần thể nhổ sợi tóc của tổng giám đốc Cố.

      Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy đáng sợ.

      ràng Cố Diễn Chi làm gì, tôi lại mang trong lòng loại cảm xúc run sợ trở lại nhà họ Cố. Rất nhanh quản gia ra chào đón, sau khi mở cửa xe, cười với tôi: "Thời gian này ở bên ngoài rất khổ cực sao? Sáng hôm nay tôi có bảo phòng bếp nấu canh, lát uống là vừa vặn. hôm nay đường chắc cũng mệt mỏi, lên lầu tắm , sau đó tôi cho người bưng vào phòng ngủ được ?"

      Tôi bị quản gia ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Diễn Chi quay đầu lại lên lầu hai, căn bản thể nghe vào lời của quản gia, chỉ lo vòng qua ông ấy xông về hướng lầu hai: "Tôi còn có việc có chuyện gì chờ chút rồi sau."

      Vừa vừa vọt tới trước phòng ngủ chính ở lầu hai. Tôi nhìn cánh cửa khắc hoa trước mắt, hít sâu hơi, gõ cửa. Đợi lúc, nhưng có tiếng trả lời. Lại gõ hai cái, lần này giọng kêu tiếng Cố Diễn Chi, vẫn có tiếng trả lời. Rốt cuộc xác nhận lần này Cố Diễn Chi nổi giận. Cẩn thận từng li từng tí mở khóa cửa, chỉ mới kéo ra cái khe hẹp, liền bị cỗ sức lực kéo vào trong phòng. Cửa phòng bị lưu loát đóng lại vang lên tiếng bịch. Tôi bị người ôm lấy eo, đè chặt ván cửa.

      đầu gối nâng giữa hai chân tôi, khiến cho mũi chân của tôi rời khỏi mặt đất. Mắt của người trước mặt đen nhánh như mực, vẻ mặt bình thản. Hai tay của tôi bị đè ở hai bên. Tôi nhìn mặt càng ngày càng gần, thân thể hoàn toàn có biện pháp nhúc nhích. Chỉ còn miệng có thể phát ra thanh: " , em, muốn làm cái gì ưmh. . . . . ."

      Đôi môi bị ngậm nửa, bị dùng mười phần sức lực cắn cái. Tôi đề phòng, trong cổ họng lập tức vang ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Muốn chuyện với , lại có đầu lưỡi thừa cơ mở ra hàm răng, sau đó tiến quân thần tốc. Từ xuống dưới vơ vét. Hôn như vậy rất ít xảy ra, nhưng luôn khiến người ta nhanh chóng lâm vào mơ hồ. Mơ hồ cảm thấy có ngón tay từ vạt áo thăm dò vào, trêu chọc làm loạn nơi thắt lưng tôi. Cả người tôi mềm xuống, may nhờ bị đè lên cánh cửa, mới rơi xuống mặt đất. Lại cảm thấy người bắt đầu như có lửa nổi lên, buồn buồn hừ tiếng.

      biết lúc nào hai tay của tôi ôm lấy cổ . Dần dần nụ hôn của trở nên dịu dàng, lui ra ngoài hôn khẽ từng nụ từng nụ ở khóe môi tôi, thỉnh thoảng cắn cái ở cằm tôi, chơi đùa trêu chọc. Tôi biết tức giận, lại từ từ rơi vào loại mê loạn thể tự kềm chế này. chứng tỏ rằng khi đụng chạm da thịt với như vậy, tôi cuối cùng cũng có cách nào để tự kềm chế mình. Nghiêng đầu muốn cắn , lại bị tránh . Tôi có chút gấp gáp, lại nhanh chóng được giữ lấy cằm tỉ mỉ liếm hôn. Nếu như dùng loại so sánh quá thích hợp, nụ hôn như vậy làm cho người ta nhớ tới dây tơ hồng tạo cảm giác uyển chuyển hàm xúc. Tôi có chút thúc giục mà ôm lấy chặt hơn, cảm thấy cắn cắn môi của tôi, giọng trầm thấp: "Oản Oản, em ."

      Đầu óc của tôi thể suy nghĩ từ lâu, dưới thúc giục của bản năng mở miệng lẩm bẩm: "Em . . . . . ." d’đ~~~l/q'd

      Tay của chậm rãi vuốt ve sau lưng tôi. Bên môi vẫn là những nụ hôn nhanh chậm. Giọng trở nên trầm hơn: "Em thích Lý Tương Nam, hay là thích hơn?"

      Tôi trong hỗn độn, cảm thấy hai vấn đề này căn bản có khả năng so sánh với nhau, có chút khó chịu nhìn về phía , bởi vì trước mắt ướt nhẹp mà cảm thấy hoàn toàn ràng: "Em thích hơn. . . . . ."

      Lời vừa xong môi của cũng đồng thời hạ xuống cổ tôi, hung mãnh mà trằn trọc mút vào. Tôi bị ép phải ngửa đầu lên, sau khi cắn cái tựa như có ý muốn trừng phạt, rốt cuộc kìm nén được mà nức nở, mang theo giọng mũi nồng đậm gọi lên: ". . . . . ."

      Tôi nghe thấy giọng của bởi vì kìm nén mà trở nên khàn khàn: "Có muốn ?"

      Tôi nghe thấy giọng của chính mình, ngọt ngấy đến thể tin nổi: "Muốn. . . . . ."
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Bất chợt thân thể tôi bị đẩy lên cao. Thắt lưng được ôm lấy, áo vén lên tận sườn. Hô hấp của Cố Diễn Chi đè nén thấp, đôi môi rơi xuống bên môi tôi vừa hôn vừa liếm cắn, chỉ chốc lát sau môi lưỡi quấn quít lấy nhau sâu, mang theo sức lực khiến tôi gần như thể hít thở.

      Cả người tôi run rẩy cách khống chế được. Hai chân nhắn bị cầm lấy, đặt lên hông của . Tôi cảm thấy bàn tay của mang theo nhiệt độ nóng bỏng, trêu chọc ở dưới quần áo tôi, tìm được nút áo ngực, nhàng mở “tát” tiếng, trói buộc người tôi theo đó mà cởi ra. Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo được mấy giây từ mê loạn, bắt đầu luống cuống tay chân ngăn cản : ". . . . . . Từ từ, đợi nào...!"

      Cố Diễn Chi cúi xuống cắn tai tôi cái, động tác dưới tay ngừng lại chút nào, hơi thở hơi trầm xuống đầy mập mờ: "Sao vậy?"diễn_đàn*lê+quý#đôn

      Tôi run rẩy trận, may mà còn có thể nhớ mình muốn gì: ", được ở chỗ này!"

      "Tại sao được?"

      ". . . . . ." Nơi ngón tay của lướt qua, dường như đều để lại lửa cháy đầy trời, tôi nỗ lực tập trung tia lý trí cuối cùng, bắt lại cánh tay , "Lát nữa quản gia lên đây! Ông ấy nghe thấy!"

      Cố Diễn Chi : "Ông ta dám."

      Tay của bao lấy vùng da thịt ở phía trong chân tôi, trượt lên trượt xuống mà trêu chọc. Dường như mạng lưới hàng nghìn hàng vạn dây thần kinh dính líu với nhau đều bị tác động, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ thể ức chế từ chính bản thân mình. Nhất thời vệt đỏ ửng lan tràn đầy từ mặt đến tai. Tôi tự lừa dối bản thân bằng cách lấy đôi tay che mắt lại, Cố Diễn Chi ghé tới gần, hôn lên từng ngón tay . Dịu dàng đến dường như có thể an ủi đến tận sâu trái tim.

      Mấy năm nay mỗi lần hoan ái, đều giống như bữa yến tiệc thịnh soạn, khắc sâu ấn tượng. Cuối cùng, tôi vẫn chịu nổi khiêu khích của , chỉ cần nghe thấy hơi thở trầm tĩnh người Cố Diễn Chi lúc tiến tới gần, cũng đủ khiến tôi xao động đến mặt đỏ rực tim đập nhanh. Diệp Tầm Tầm từng nghiêm túc đề nghị tôi cách Cố Diễn Chi xa chút, tốt nhất đạt tới cự ly hoàn mỹ là khiến cho ta muốn ăn mà ăn được, tất nhiên xa hơn chút cũng có thể, tóm lại là thể để mặc cho Cố Diễn Chi muốn làm gì làm. ấy đưa ra lý do là đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, rượu đủ cơm no dễ cảm thấy chán, chán rồi chừng tìm phụ nữ khác, như vậy hậu quả cơ bản cũng là ly hôn. Cho dù sau khi ly hôn tài sản của Cố Diễn Chi đều thuộc về tôi, cũng thể đảm bảo ta nóng đầu lên mà muốn ly hôn. Huống chi loại việc này vốn là tốt cho cơ thể, tăng thu giảm chi là đúng đắn nhất, túng dục quá độ tổn hại sức khoẻ. Diệp Tầm Tầm thề thốt chân , khiến tôi lo lắng âu sầu suốt buổi chiều. Buổi tối hôm đó ở thư phòng, vào thời điểm khí dần trở nên tầm thường, tôi đẩy Cố Diễn Chi cái, sau đó nhanh chóng lui ra sau hai bước lớn.

      Tôi và đứng trong thư phòng chút tiếng động nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhìn đến mức đáy mắt trầm xuống, nhướng mày: "Oản Oản?"

      Tôi ổn định tinh thần lại, giọng : " thấy đó, ngày hôm qua chúng ta , ngày hôm trước cũng cái đó, sau đó hôm nay còn. . . . . . Cho nên. . . . . . tốt lắm. . . . . ."

      Am thanh đoạn sau như tiếng muỗi kêu, có lẽ Cố Diễn Chi có nghe , vì vậy hỏi: "Cho nên?"

      "Cho nên, cái đó, có người…," Tôi đằng hắng giọng, lấy hết dũng khí, hơi dứt khoát hết, "Có người cho em biết tăng thu giảm chi mới ổn thỏa. Túng dục quá độ đối với thân thể tốt."

      Tôi dường như nhìn thấy khóe mắt của giật giật. Nhưng giọng điệu của lúc đó vẫn rất bình tĩnh mà trả lời: "Tăng thu giảm chi hình như phải dùng trong trường hợp này."

      ấy vừa , vừa về phía tôi. Tôi theo bản năng nhận thấy tốt, lập tức lui về phía sau, lui đến tận góc bàn, thể lui tiếp, đành chán nản ngăn cản mà ôm chút hi vọng nào: " chỉ cần hiểu ý của nó thôi có được hay ?"

      Ngay sau đó tôi bị ôm đặt bàn sách. Áo ngủ người bị vén lên trước ngực. Cố Diễn Chi cúi người xuống, trước khi chạm được khóe môi tôi trả lời: "Ý của nó chính là, ‘có người’ mang tên Diệp Tầm Tầm kia ràng là ghen tỵ."

      ". . . . . ."

      ————

      Đôi môi bị hôn từng nụ từng nụ, váy dài đến gối bị vén đến tận thắt lưng. Có ngón tay vào giữa hai chân, động tác xoa nắn chứa đựng dịu dàng. Cảm giác truyền đến não bộ lại tương đối mãnh liệt, khiến tôi nhịn được mà hôn lên khóe môi . Sau đó liền nhận lấy đáp lại tỉ mỉ. Thân thể tựa như hóa thành vũng nước, cách nào tự điều khiển được cử động của mình. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài cánh cửa, lâu sau tiếng gõ cửa truyền vào, kèm theo giọng của quản gia: " Đỗ? Tôi bưng canh cá lên rồi đây."

      ". . . . . ."

      Tôi cắn chặt môi dưới, khắc chế tiếng rên rỉ thiếu chút nữa tràn ra. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Diễn Chi tỏ vẻ cầu xin. Ngay sau đó mắt được hôn hôn, khiến cho tôi thể nhắm mắt lại, tiếp theo tiếng “cùm cụp” nhàng vang lên, cửa bị khóa, tôi mở mắt ra, trơ mắt nhìn hôn cái khóe môi tôi, giọng giống như từ từ đút vào miệng tôi: " cần để ý ông ấy."

      Tôi dừng lại chút: "Nhưng, nhưng. . . . . ."

      Còn chưa xong, liền nghe thấy bên ngoài cánh cửa có vật gì đó lắc lư hai cái, tiếp theo chính là thanh thanh thúy rầm rầm rào rào như có gì đó rơi xuống đất bể tan tành. Tiếp theo nữa là thanh bước nhanh xuống cầu thang. Tôi ngẩng đầu lên gì nhìn Cố Diễn Chi, khóe miệng của mang nét cười , động tác phía dưới lại tiếp tục, cảm giác mãnh liệt mười phần. Tôi lập tức theo bản năng ôm chặt lưng , trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm thấy lo lắng liệu móng tay có gây ra vết trầy lưng , nhưng lại tiếp tục để ý đến điều đó, vì cảm giác càng ngày càng kịch liệt, cho đến khi bắt đầu chịu nổi, phải hé miệng thở từng ngụm từng ngụm, còn có nức nở nghẹn ngào cách đứt quãng.

      Trí nhớ ở đoạn sau còn quá đầy đủ. Chỉ nhớ dường như trong ánh trăng mờ tôi được Cố Diễn Chi ôm trở lại giường, cúi người xuống, nhàng hôn lên đôi mắt bất giác chảy nước mắt của tôi.

      Tôi ôm cổ muốn nhàng hơn, quả nhiên dịu dàng rất nhiều, nhưng lại ngậm lấy vành tai của tôi, nhàng trêu chọc, cho đến khi tôi run rẩy ngừng, mới nghe thấy mở miệng, trong giọng còn mang theo ý cười: "Lát nữa chúng ta lại đến lần?"

      Ngày đó, vào lúc thực ngừng lại để nghỉ ngơi, ý thức của tôi hỗn độn đến khó mà nhận biết được gì. Chỉ nhớ qua lúc lâu sau mới được ôm vào phòng tắm tắm rửa, khi đó tôi mông lung đến mở mắt ra nổi, đợi đến khi được quấn khăn tắm vào rồi ôm về trong chăn, lập tức ngủ mê man. Cũng chỉ lát sau lại bị lay tỉnh cách khe khẽ, có người hôn cái lên trán của tôi, dụ dỗ bằng giọng dịu dàng: "Oản Oản, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."d///đ\\\\lqđ

      Hai mắt tôi nhắm chặt muốn mở ra, trong bóng tối, tôi vươn tay về phía giọng kia. Đụng tới mảnh vải người , níu chặt lấy. Ý thức lâm vào hôn mê, ngọng nghịu cầu: " muốn ăn. tới đây."

      Chủ nhân của giọng kia dừng lại chút, rồi để chén kiểu bằng sứ lại bàn, tiếng “két cạch” nhàng vang lên. Ngay sau đó, chăn bị vén lên nửa, tôi được ôm dịu dàng vào lồng ngực chắc chắn, hai chân bị nhét vào giữa hai chân , được vuốt ve sau lưng cách nhàng chậm chạp, cằm của kề đỉnh đầu tôi.

      Tôi rốt cuộc cảm nhận được an tâm mà mấy ngày nay cảm thấy. Tâm thần buông lỏng, hoàn toàn chìm vào bóng tối ngọt ngào.

      Chính vào lúc ở trong trạng thái ý thức mơ hồ tôi giấc mơ.

      Tôi lại nằm mơ thấy ba tôi. Lần gần nhất tôi nằm mơ thấy ông là vào mấy tháng trước. Trong bối cảnh u tối, ông im lặng, ôn hòa nhìn tôi, khóe miệng mang nét mỉm cười, gì với tôi, từ đầu tới cuối cũng đều lên tiếng. Lần này cũng như vậy. Chỉ có điều giữa hai đầu lông mày của ông hình như lên chút lo lắng, nhưng mà bất kể tôi gì, dáng vẻ của ông vẫn chỉ là mỉm cười bao dung. nhúc nhích, cũng mở miệng. Tôi phối hợp liên miên, cho đến khi xong lời cuối cùng, rốt cuộc cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô. Im lặng lát, giọng cho ông biết: "Con bị ung thư xương, ba."

      Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút đau lòng, cảm giác muốn khóc đè nén được. Ôm chặt lấy ông trong giấc mơ, từng giọt từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt: "Là ung thư xương giai đoạn cuối. Bác sĩ con chỉ còn có thể sống thêm bốn tháng. Gần đây con hay bị đau xương. Ba, nhưng con muốn chỉ được sống thêm bốn tháng. Con nên làm thế nào đây? Ba có thể cho con biết ?"

      Ông vẫn là trước sau như chịu chuyện, cũng động đậy. Chỉ là nụ cười giảm bớt chút, ánh mắt nhìn tôi trở nên phức tạp. Tôi lau nước mắt, chúng lại rơi xuống nhiều hơn. Dường như tôi đứng mặt thủy tinh, có thể nghe thấy tiếng vang “tí tách” thanh thúy khi nước mắt rơi xuống. Tôi cảm thấy càng ngày càng đau, lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng thể xác định được đến cùng là đau ở chỗ nào, lạnh ở chỗ nào. Chỉ có cảm giác khó chịu đến yên là nhận thấy ràng, rốt cuộc nhịn được mà nhào vào ngực ông, khóc lớn tiếng.DĐlquyyyđôn

      Tôi khóc lâu, dường như muốn giải tỏa tất cả tâm tình đè nén những ngày qua mới thỏa mãn. Đến cuối cùng tôi cảm thấy trái tim co rút đến đau đớn, trước mắt ngừng choáng váng. Bỗng có người hôn tôi cách nhàng, từ cái trán đến chóp mũi rồi đến gương mặt, từng nụ từng nụ, mỗi nụ đều ấm áp vô cùng. Trong cơn mông lung có người vỗ sau lưng của tôi, dịu dàng kêu tên của tôi từng lần : "Oản Oản? Oản Oản?"

      Tôi từ từ mở mắt ra. Nhận thấy ánh sáng nhu hòa ở mép giường, cùng với khuôn mặt đẹp mắt quen thuộc trước mắt. Rốt cuộc chậm rãi ý thức được mới vừa rồi chỉ là giấc mộng. Tôi được Cố Diễn Chi ôm vào trong ngực, ngón tay vuốt ve mặt tôi, lau chút nước mắt của tôi, động tác dịu dàng, xúc cảm ấm áp.

      nhàng hỏi: "Nằm mơ thấy gì? Khóc đến mức như vậy."

      Tôi giọng trả lời: "Nằm mơ thấy ba."

      nhướng nhướng lông mày: "Ông ấy gì?"

      Tôi lắc đầu cái. Trong cổ họng vẫn còn có chút nghẹn ngào. lời ôm ngược lấy . Nghe thấy : "Chúng ta tìm thời gian trong tháng này, về núi chuyến?"

      Tôi lại lắc đầu. Cảm thấy có chút cảm giác đau đớn ràng ở mắt cá chân. Nhớ lại Yên Ngọc từng qua trong những triệu chứng của ung thư xương chính là ban đêm so với ban ngày có thể đau đớn hơn rất nhiều. Tôi muốn dấu vết bỏ qua loại cảm giác này, vậy mà cảm giác đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đạt tới trình độ khó có thể chịu đựng được. Tôi đau đến bắt đầu hấp khí, rốt cuộc bị Cố Diễn Chi nhận thấy: "Sao vậy?"

      ". . . . . ." Tôi trả lời, "Bị chuột rút."

      quan sát tôi. Rất nhanh nhận thấy mắt cá chân của tôi bị đau, cầm, đặt ngực mà vuốt ve nhàng. Lực tay êm ái vừa phải. Tôi ngẩng đầu nhìn . Lông mi dày, sống mũi cao, khóe môi cho dù cười cũng có vẻ hơi nhếch lên chút. vẫn dễ nhìn như vậy.

      Mũi tôi đột nhiên lại có chút chua. Vừa lúc nhìn lên, nên bị nhìn thấy. Mặt giãn ra thành nụ cười tươi: "Sao miệng lại vểnh lên thành như vậy?"

      Tôi do dự lát, vẫn nhịn được muốn ra. Ánh mắt của tôi giờ phút này có chút tham lam, chớp mắt nhìn : "Chính là cảm thấy, nếu có ngày rất chán ghét em, cũng đừng quên em. Có được ?"
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Cố Diễn Chi nhìn tôi, trong mắt có chút ý cười: "Sao lại có ngày chán ghét em được?"

      lát sau, tôi “à” tiếng. Cúi đầu nhìn mu bàn tay chút, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà chút, làm như có việc gì mà mở miệng: "Vấn đề này rất dễ xảy ra đó. chừng là có mới nới cũ, nhớ xem, trước kia từng ghét bỏ em ở điểm này điểm kia, có lẽ về sau càng ghét bỏ em ở nhiều điểm khác nữa, thấy đó, trước kia phải vì như vậy mà Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc mới chia tay sao?"

      cười hỏi: "Trước kia có ghét bỏ em ở điểm nào rồi hả?"

      Tôi nghiêm túc trả lời: " ràng ra là ghét bỏ em, nhưng mà chắc chắn trong lòng từng ghét bỏ em."

      "Ví dụ như?"

      "Ví dụ như, có lẽ từng ghét bỏ em thông minh bằng , thậm chí có khả năng cảm thấy em rất ngốc. Sau đó có lẽ còn cảm thấy tài nấu nướng của em cũng bằng , hơn nữa công việc ở công ty , chữ em cũng biết, những giúp đỡ được gì, bình thường còn gây ra ít chuyện lộn xộn khác, hơn nữa em còn rất nhiều, có lẽ ghét bỏ từ lâu, cảm thấy chịu nổi, sau đó vẫn luôn suy tính chuyện ly hôn, tìm thông minh hơn yên tĩnh hơn hiểu chuyện hơn."

      Tôi xong, nhìn chằm chằm. Cố Diễn Chi mở miệng: "Như thế nào lại gọi là ghét bỏ. Chẳng lẽ bản thân em ngốc à?"

      ". . . . . ."

      Tôi ngốc trệ, sau đó mới kịp nhận ra ý tứ trong những lời này của . nhàng ồ tiếng, : "Vậy là làm khó cho . Em cảm thấy tối hôm nay chúng ta nên phân giường ngủ ." Sau đó định bò qua người để xuống giường, lại bị ôm lại, giọng mang ý cười: "Mỗi lần ngủ riêng đều suy nghĩ lung tung mất mấy ngày. Em mệt sao? Ngoan ngoãn ngủ ."

      Tôi bị đặt ở vị trí trái tim của , nghe tiếng tim đập có quy luật. Tưởng tượng về sau có thể có ngày, Cố Diễn Chi đối với người khác làm những chuyện giống như bây giờ làm với tôi. Lập tức cảm thấy khó có thể chịu được. Sau đó liền có chút oán hận ông trời sao mà bất công. Tôi chưa từng làm chuyện gì quá đáng, tôi chỉ là thích người, muốn sống chung với lâu dài chút mà thôi. Cho tới bây giờ, chúng tôi sống với nhau tổng cộng cũng chỉ chưa tới bốn năm. Trừ khoảng thời gian xa cách nhau, thời gian còn dư lại so sánh với cả cuộc đời, là rất ngắn.

      Đêm đó giấc ngủ của tôi tốt. Tôi nằm trong lòng Cố Diễn Chi, nhắm hai mắt giả bộ ngủ, biết qua bao lâu. Gần tới lúc trời sáng mới cảm thấy có chút buồn ngủ, vậy mà lâu sau nghe thấy tiếng Cố Diễn Chi rời giường. Từ trước đến giờ động tác rời giường của đều rất , lần này cũng giống trước kia. Mà tôi vẫn thể nào ngủ tiếp, kê đầu gối nhìn bóng dáng mơ hồ của cài nút áo ở phía sau tường thủy tinh, bên tưởng tượng đến dáng vẻ thoải mái lười biếng của khi cởi hai nút áo sơ mi phía . lát sau từ bên trong ra, tôi lập tức nhắm mắt lại.

      dịu dàng hôn tôi cái, nhàng mở miệng: "Nếu tỉnh, bằng ăn bữa sáng với ."

      "Vậy…" đôi mắt của tôi mở ra cái khe hẹp, qua cái khe đó thăm dò vẻ mặt của , thử thăm dò , " cầu xin em à?"

      Tôi bị kéo từ trong chăn ra ngoài. đỉnh đầu có người mở miệng cười: " cầu xin em, ăn sáng với . Sáng hôm nay có bánh bao chiên em thích ăn nhất."

      Tôi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt hơi nâng môi , lộ ra nụ cười . Nhớ đến chuyện sắp làm sau khi Yên Ngọc về lại thành phố T chiều nay, tâm lý vốn tưởng là chuẩn bị tốt bỗng sụp đổ hoàn toàn, tôi nắm lấy cổ áo của Cố Diễn Chi, dần dần nắm đến mức nhăn nheo.

      nhướng mày nhìn tôi. Tôi cúi đầu, dám nhìn vào mắt , giọng : "Ừm, hôm nay có thể đâu hay ? xem, nếu xin em cùng ăn sáng, em cũng đồng ý, vậy có thể cũng đồng ý với em hay ? Hôm nay công ty, có được hay ? Từ trước đến nay em chưa từng cầu làm như vậy, chỉ lần này thôi, về sau tuyệt đối cũng như vậy nữa." Dừng chút, rồi lập tức bổ sung, " đừng nghĩ nhiều, em vậy phải là vì rất nhớ nhung gì gì đó, em mới có nhớ . Có điều em cảm thấy, cảm thấy, có thể hôm nay có sấm chớp, bên ngoài rất an toàn, có thấy thế ?"

      Tôi nghe thấy có người cười khẽ hai tiếng. Ngay sau đó cằm bị nắm lấy, lắc . Sau đó : " giống đứa trẻ nghĩ đằng nẻo."

      Tôi và Cố Diễn Chi ở nhà cả ngày.

      ra cũng làm gì. Chỉ là ít chuyện hằng ngày hay làm, cùng nhau tưới nước cho cây bạch quả trước cửa, rồi trêu chọc mấy con cá vàng trong bể thủy tinh. Sau đó song song ngồi trong phòng nghe nhìn xem bộ phim, cứ như vậy, biết từ lúc nào màn đêm buông xuống. Trước kia chưa từng ý thức được ngày 24h trôi qua nhanh như vậy, cảm nhận được cách ràng thời gian giống như là gió lùa qua ngón tay, muốn bắt cũng bắt được. Vào buổi trưa tôi có gửi tin nhắn cho Lý Tương Nam và Yên Ngọc, cho bọn họ biết chuyển mọi việc bàn trước đó sang ngày mai. Lý Tương Nam chỉ đáp lại chữ, được, còn Yên Ngọc đáp lại bằng đoạn văn dài đầy rung động: Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Xử trí theo cảm tính! Bây giờ tôi bước chân lên đường chạy ra sân bay lại với tôi như vậy! Tôi thấy căn bản là dù bốn tháng cũng muốn sống, căn bản là muốn tự sinh tự diệt đúng !

      Trong lòng tôi run lên cái, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Yên Ngọc vì bị cho leo cây mà lửa giận bốc lên ba mét. Lập tức tắt điện thoại.

      Buổi chiều ngày thứ hai, lúc tôi đến quán cà phê hẹn trước, Lý Tương Nam đợi ở đó. Sau khi nhìn thấy tôi mặt cố bày ra nụ cười, hướng tôi vẫy vẫy tay.

      Sau khi tôi ngồi vào chỗ của mình, : "Nếu cười nổi cần phải cười có được ? nụ cười vừa rồi của có chút dọa người. nhìn xem, em bây giờ phải còn rất tốt sao, chừng lại xuất kỳ tích mà sống tiếp đó. Bây giờ đừng bày ra khuôn mặt lã chã chực khóc có được hay ?"

      Lý Tương Nam uất ức : " phải vừa khóc vừa cười cũng rất kiểm chứng năng lực có biết hay ? Em biết trong lòng bây giờ khổ sở đến thế nào ? ngủ nghỉ tra xét tài liệu suốt hai ngày, ngay cả khi thi tốt nghiệp trung học cũng chuyên chú đến như vậy."

      "Tra ra kết quả thế nào?"

      ta im lặng lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại sửa lời: "À em muốn uống gì? mua."

      Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nữ thanh lệ đầy kinh ngạc: "Hai người sao lại ngồi chung chỗ?"

      Tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Tầm Tầm mặc bộ áo đầm màu tím nhạt đứng cách đó xa, tay cầm ly cà phê, tay kia cầm kính mát, nhếch lông mày cao nhìn chằm chằm chúng tôi. xong tầm mắt đặt người Lý Tương Nam: "Cậu trở về lúc nào?"

      Diệp Tầm Tầm hỏi người khác chuyện gì đó, khả năng rất cao chỉ là hỏi câu mà thôi, cũng cần người trong cuộc phải trả lời. cách khác, ấy chỉ dùng loại giống như câu hỏi mà thực tế là dùng nó để tăng cường giọng thôi. Mà hiển nhiên Lý Tương Nam sớm hiểu điều này, nghe vậy cũng nhìn ấy, mà đứng lên với tôi: " mua đồ uống gì đó cho em."

      Diệp Tầm Tầm chút khách khí ngồi xuống vị trí Lý Tương Nam vừa ngồi, hỏi: "Hai người các cậu chuyện gì? Hai người có thể có chuyện gì mà ? Hai người sao lại gặp được nhau? Hai người sao lại ngồi chung ở chỗ này?"

      Tôi trả lời: " bàn chuyện ly hôn với Cố Diễn Chi."

      Diệp Tầm Tầm “ồ” tiếng: " Nguyên nhân ly hôn?"

      Tôi đáp: "Vợ chồng hòa thuận."

      "Cậu xác định cụm từ này là dùng người hai người, mà phải dùng người tớ và Land." Diệp Tầm Tầm tiện tay đặt kính mát lên bàn, vẻ mặt lơ đễnh, "Được rồi, hưu vượn cái gì vậy, tớ hỏi cậu nghiêm chỉnh đó."

      Tôi chuyển hướng vấn đề: "Sao cậu lại tới nơi này mình?"

      " shopping mệt mỏi, tới đây nghỉ chút."

      ". . . . . . Cậu vậy mà mua gì?"

      "Có thích, có điều chưa mua." Diệp Tầm Tầm để ý , "Bây giờ Land bị kẹt xe đường, lát nữa ấy đến đây."

      " ta đến đây làm gì?"

      Diệp Tầm Tầm tỏ vẻ hoàn toàn đương nhiên: "Trả tiền."

      Tôi nhìn ấy lát. Vẫn thể nào hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời đó. "Tại sao?"

      "Tại sao cái gì?"

      ". . . . . . Tại sao Portland phải đến trả tiền! Trước kia có bao giờ cậu gọi người khác đến trả tiền! phải đều là tự cậu trả sao! phải cậu sau khi cậu và Land kết hôn hai người nước sông phạm nước giếng sao!"

      Diệp Tầm Tầm lại “ồ” tiếng, bình tĩnh mở miệng: "Nhưng mấy ngày trước ví tiền của tớ bị ăn cắp, mất hơn mấy ngàn đó. Land để bồi thường, hôm nay mặc kệ tớ ở trung tâm thương mại thích thứ gì, ấy đều đến trả tiền. Tớ nghĩ, tóm lại tớ cũng gả cho ta, cả đời này chừng cứ như vậy trải qua với ấy, nếu ấy cũng mở miệng, mà tớ lại bị lỗ, từ chối tiếp có vẻ quá giả dối rồi, cậu có đúng ?"

      Tôi nhìn ấy, chậm rãi : " phải cậu vẫn luôn rất giả dối sao?"

      Diệp Tầm Tầm nghẹn họng, ho khan : "Cậu thích thế nào ."

      Cách lát, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện: "Đợi chút, Lan và cậu hẹn gặp ở đâu? Cậu còn ngồi ở chỗ này bao lâu?"

      Diệp Tầm Tầm vẻ mặt hiểu nhìn tôi: "Tớ ngồi ở chỗ này chờ ấy tới."

      Tôi: ". . . . . ."

      Cuối cùng tôi cũng ý thức được có số việc phát triển theo hướng vượt ra khỏi tính toán của tôi. Sau khi ngẩn ngơ, tôi lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho Yên Ngọc, định đổi chỗ hẹn sang nơi khác, bỗng có tiếng chuông gió vang lên ở cửa. Tôi quay đầu lại, Yên Ngọc tay kéo rương hành lý, tay khác cầm điện thoại áp vào bên tai, cửa tiệm sau lưng khép lại cách khó khăn. Ngay sau đó tôi nghe thấy giọng lạnh nhạt truyền đến từ loa điện thoại trong tay: "Này? Tôi đến."

      Tôi nhìn điện thoại, nuốt ngụm nước bọt, : ". . . . . ."

      Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu từ gì thích hợp, lại nghe thấy tiếng chuông gió thanh thúy vang lên lần nữa. Tôi im lặng cầu nguyện, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chỉ mới gặp lần trong hôn lễ của Diệp Tầm Tầm ở mấy tháng trước, bạn đời hợp pháp giờ của Diệp Tầm Tầm, mặt mày sắc nét, rồi lại khó hiểu tạo cho người khác loại cảm giác dịu dàng khiêm tốn, Portland mặc bộ áo quần dài sáng màu, bên nhìn khắp bốn phía bên đẩy cửa vào.

      Rốt cuộc tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

      Khóe mắt len lén quét về phía Diệp Tầm Tầm. ấy ngồi khoanh tay, khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Cảnh này rất khiêu chiến điểm cuối trong số tuổi còn lại của tôi – bệnh nhân ung thư đáng thương. Tôi cảm thấy nếu như chưa tới bốn tháng tôi rời thế giới này, nhất định có quan hệ gì với việc tôi chịu kiên trì uống thuốc, mà phần lớn là do chiều nay bị dọa sợ gây ra.

      khí xung quanh giống như bị ngưng đọng lại. Tôi cảm thấy da đầu tê dại, nghe thấy Yên Ngọc kêu hai tiếng qua điện thoại. Có lẽ do tôi trả lời khiến ta cảm thấy đúng, Yên Ngọc cầm điện thoại di động đứng ở cửa ra vào, khẽ giương mí mắt, ngay sau đó ta đối diện với tầm mắt của Diệp Tầm Tầm.

      mặt Yên Ngọc vốn có biểu cảm gì ngay lập tức trở nên lạnh như băng sương.

      Tôi ôm tâm tình xem vở kịch đặc sắc cuối cùng trong cuộc đời này, xem hết mới có thể chết mà hối tiếc, dũng cảm mạo hiểm nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ. Yên Ngọc đứng tại chỗ, đối mắt với Diệp Tầm Tầm lát, mới kéo rương hành lý từ từ tới. tới gần đột nhiên chuyển ánh mắt ngoặt sang bên cạnh, đặt người của tôi.

      Ánh mắt của ta giống như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, dường như có thể đâm ra trăm lỗ thủng người tôi. Trái tim tôi đập nhanh, lập tức giơ hai tay lên giải thích: " phải em cố ý đúng phải em cố ý là Diệp Tầm Tầm cố ý cũng đúng ra cậu ấy cũng cố ý cậu ấy vốn cũng biết, có điều cậu ấy tới quán cà phê nhìn thấy em ngồi ở chỗ này sau đó cậu ấy cũng đến ngồi xuống sau đó tới rồi sau đó. . . . . ."

      Giọng của tôi càng ngày càng , cuối cùng dưới ánh nhìn chằm chằm đầy giận dữ dường như ra ý "Tôi lười nghe lý do của , tôi liều chết từ thành phố T tới đây, kết quả cho tôi gặp cảnh này" của Yên Ngọc mà khóc ra nước mắt. Cuối cùng Lý Tương Nam cũng bưng cà phê về, tới gần, dừng chút, nhìn tình huống trước mắt, khi phản ứng lại, liền khống chế được “a” tiếng.

      ". . . . . ." Tôi nuốt ngụm nước miếng, bày ra trạng thái suy yếu, khó khăn mở miệng, "Lý, Lý Tương Nam, em cảm thấy đầu có chút choáng váng, cần nghỉ ngơi. Hay là chúng ta trước bước . . . . . ."

      Lý Tương Nam lập tức phối hợp tới đỡ tôi. Yên Ngọc lạnh lùng nhìn chúng tôi lát, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm Tầm. Sau đó chậm rãi mở miệng: " lâu gặp. Diệp Tầm Tầm."

      "Cũng quá lâu. phải trong hôn lễ có gặp sao, còn chưa đến nửa năm đâu." Diệp Tầm Tầm khoanh tay, nhìn phía trước, nhìn ta cái nào, giọng càng lúc càng lạnh, " ngờ hôm nay lại gặp ở đây. Thẳng thắn mà , xuất liền khiến tôi rất vui."

      Ngay lúc đó sắc mặt Yên Ngọc giống như đông lạnh thành khối băng Nam Cực.

      Khóe miệng của ta hạ xuống, ánh mắt khẽ nheo lại giống như muốn ăn thịt người. Diệp Tầm Tầm chút yếu thế nhìn lại. Bốn luồng ánh mắt đối nhau, đều giống như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ. Tôi trợn mắt nhìn khí càng ngày càng quỷ dị giữa hai người bọn họ, có loại cảm giác khẩn trương cùng kích thích giống như quan sát cao thủ võ lâm sắp đánh nhau ở cổ đại.

      Tôi dám cam đoan, nếu như Yên Ngọc câu chọc giận người khác nữa, Diệp Tầm Tầm tuyệt đối có thể làm người ra tay trước hắt ly cà phê trong tay vào ta. Hoàn toàn để ý mọi người xung quanh. ấy luôn luôn có năng lực xem mọi người thành tĩnh vật trừ bản thân ra. Tôi càng nhìn càng hưng phấn, tránh khỏi nâng đỡ của Lý Tương Nam từ lúc nào cũng biết, là muốn lập tức tua qua cảnh hai người bọn họ giằng co, chuyển sang xem hai người kịch liệt tranh đấu. Bất ngờ có cánh tay nhàng khoác lên vai Diệp Tầm Tầm.

      Cánh tay kia bảo dưỡng rất tốt, khớp xương ràng, chỉ liếc mắt cái liền biết là cái tay sống trong cảnh giàu sang, còn chủ nhân của cánh tay kia ôn hòa mở miệng: "Sao lại ngồi ở đây. Khiến phải tìm."

      khí căng thẳng mới vừa rồi đột nhiên biến mất. Portland hơi cúi người, giải cứu ly cà phê sắp bị bóp vỡ trong tay Diệp Tầm Tầm ra, bên quay sang, hướng về phía chúng tôi gật đầu chào hỏi. Tôi chỉ mới gặp ta lần, ta lại có thể gọi ra tên tôi cách chính xác. biết Lý Tương Nam gặp ta lúc nào, bây giờ ta cũng có thể gọi ra tên. Tới Yên Ngọc, Portland vẫn mang dáng vẻ trầm tĩnh lễ độ, nhàn nhạt mở miệng: "Yên tiên sinh."

      Yên Ngọc mím môi, sắc mặt trầm đến mức sắp chảy nước ra. Áo sơ mi trắng người hoàn toàn ngăn cản được khí thế băng hàn mãnh liệt bắn ra từ ta. lát sau, rốt cuộc mặt thay đổi gật đầu.

      Portland quay đầu lại hỏi Diệp Tầm Tầm: " chờ ở đây bao lâu?"

      Diệp Tầm Tầm lạnh lùng trả lời: "Được lát rồi. đến hơi chậm."

      " dạo phố với Đỗ Oản sao?"

      "Ai muốn dạo phố với cậu ta. Tôi và cậu ta mua thứ gì cũng cùng phong cách được ."

      Portland khẽ mỉm cười: "Vậy em thích thứ gì? Bây giờ chúng ta mua có được ?"

      "Bây giờ đột nhiên lại muốn mua nữa." Diệp Tầm Tầm giơ cằm về phía chúng tôi, "Trừ phi ba người bọn họ rời khỏi đây, nếu tôi cũng muốn đâu hết. Tôi giờ chỉ muốn ngồi ở chỗ này."

      ". . . . . ." Lý Tương Nam mở miệng, , "Diệp Tầm Tầm, vị trí này ràng là tôi tới trước, bây giờ là cậu chiếm chỗ ngồi của tôi được ?"

      Diệp Tầm Tầm ngồi ở chỗ đó vững như bàn thạch, vuốt ve kính mát trong tay, ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi: "Cho nên?"

      Lý Tương Nam: ". . . . . ."

      Yên Ngọc đứng bên lạnh giọng mở miệng: "Diệp Tầm Tầm, hiểu đạo lý chút."

      Diệp Tầm Tầm đột nhiên nâng mí mắt, bật lớn tiếng: "Tôi có hiểu đạo lý hay liên quan gì tới !"

      Tôi và Lý Tương Nam bị chấn động phải cùng lùi bước về phía sau. Bỗng cảm thấy tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía này. Im lặng lát. Tôi lại nuốt nước miếng lần nữa, gọi Yên Ngọc, giọng có chút thương lượng: "Nếu , chúng ta quán khác?"

      Yên Ngọc cũng quay đầu lại lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"

      ". . . . . ." Tôi quyết định từ bây giờ ngậm kín miệng im lặng gì.

      "Tầm Tầm," Portland đứng bên ôn hòa lên tiếng, "Phương thức giải tỏa tức giận có rất nhiều. Nhưng mà làm khó người khác và làm khó bản thân là hai chuyện khác nhau. Em cảm thấy thế nào?"

      Diệp Tầm Tầm vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng lời nào. Lý Tương Nam đứng bên cạnh giọng với tôi: "Câu này của Portland là có ý gì? nghe hiểu."

      "Em cũng nghe hiểu." Tôi giọng thở dài cái, "Nhưng mà từng có lần Cố Diễn Chi với em, chuyện với Diệp Tầm Tầm, cần để Diệp Tầm Tầm nghe hiểu. Diệp Tầm Tầm vốn là người thể đâm xuyên qua. Ý của câu thể đâm xuyên qua chính là ta có thể đạo lý với mọi người, nhưng bất kể kẻ nào cũng thể đạo lý với ta. Cho dù Diệp Tầm Tầm hiểu đạo lý, ta cũng làm theo. Đây là bệnh chung của con , nhưng bệnh chung này phát huy người Diệp Tầm Tầm đặc biệt rất tinh tế, bất kể kẻ nào đạo lý với ta đều chỉ có thể làm cho ta nổi trận lôi đình. Vậy nên, phương pháp đối phó với Diệp Tầm Tầm chỉ có hai, hoặc là giống ta đạo lý, nhưng phương pháp này rất đẹp mắt, thích hợp; hoặc là dùng đạo lý Diệp Tầm Tầm nghe hiểu để đạo lý với Diệp Tầm Tầm, vấn đề sâu sắc hoặc tỏ vẻ sâu sắc khiến Diệp Tầm Tầm có cách nào tiếp tục dùng những lý luận kia của ta để đáp lại em. ra vũ khí của Diệp Tầm Tầm cũng chỉ có bộ lý luận kia, bây giờ vũ khí dùng được, hơn nữa vốn là ta cũng phải hiểu đạo lý, ra ta cũng chột dạ, cho nên khi em bình tĩnh chuyện với ta ta dần dần được lời, đến cuối cùng chỉ có thể nghe lời em. Cố Diễn Chi , đối phó loại con này đây là biện pháp thích hợp nhất."

      Lý Tương Nam im lặng lát, chậm rãi : " rất ghét Cố Diễn Chi."

      Tôi để ý tới ta. Phía đối diện, cuộc chuyện của Portland và Diệp Tầm Tầm vẫn tiếp tục cách bình tĩnh: "Tầm Tầm, chuyện dù thế nào cũng phải có biện pháp để giải quyết. Tất nhiên chúng ta có thể ngồi ở chỗ này, để bọn họ trước. chung chỗ này năm biết có bao nhiêu người thay phiên ngồi qua, bọn họ chẳng qua trong những người đó. Nhưng như vậy so với việc chúng ta trước thế nào. Em quên từng dạy rằng cơ hội là tiền vốn sao? Giá trị của thời gian em cũng quên mất rồi? Có số việc khi cố chấp bỏ qua rất nhiều thời cơ tốt. phải em mới vừa gọi mau đến đây, để tránh cái túi màu đỏ bị người khác mua mất sao? Tất nhiên cho dù có bị người khác mua nữa hai ngày nữa em vẫn có thể nước Mĩ mua cái khác, nhưng cần gì phải hành hạ mình như vậy? lẽ em cảm thấy ngồi ở chỗ này hờn dỗi, so với trung tâm thương mại thỏa thích quét thẻ của còn vui hơn?"

      Sắc mặt của Diệp Tầm Tầm dịu bớt. Ánh mắt của tôi di chuyển qua lại giữa Portland và Yên Ngọc. Mặt mày Yên Ngọc vô cùng lạnh lẽo, dần dần mang vẻ xơ xác giống như núi hoang bị băng tuyết mùa đông bao trùm. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đành lòng, nhưng biết nên mở miệng khuyên giải như thế nào, bên kia Portland vừa cầm lấy túi xách của Diệp Tầm Tầm, vừa nửa dụ nửa ôm nâng Diệp Tầm Tầm đứng dậy.

      phút sau, Diệp Tầm Tầm hất cằm lên, tiếng rời . Portland bước chậm vài bước so với ấy, hướng về phía chúng tôi gật đầu: "Tạm biệt." Sau đó nhìn về phía tôi, khóe miệng mang nụ cười , "Nếu như Đỗ có rãnh rỗi, chào mừng thường xuyên đến nhà chúng tôi làm khách. Tầm Tầm rất hi vọng có thể đến chơi."

      Tôi im lặng gật đầu. Chờ đến khi nhìn thấy ta xa, Lý Tương Nam nhịn được than: "Quả nhiên người mở ngân hàng miệng đều rất ngọt."

      Tôi lần nữa im lặng gật đầu. bên nhịn được mà len lén nhìn Yên Ngọc thăm dò. ta ngồi xuống ghế sa lon, mở rương hành lý, rút tài liệu bên trong ra. Lần nữa nâng đầu nhìn chúng tôi, vẻ mặt như bình thường: "Hai hôm nay và Cố Diễn Chi trải qua thế nào? Sáng mai tôi tìm Cố Diễn Chi. Sau ngày mai, ba ngày tiếp theo đừng để cho ta tìm thấy. Tôi đề nghị trong ba ngày này có thể tìm chỗ chuẩn bị thỏa thuận ly hôn. Nếu như ba ngày sau tôi thành công, cứ dựa theo ý nghĩ của , ly hôn với ta. Nếu thành công, tôi cũng chưa có biện pháp khác."

      Tôi “ồ” tiếng, tạm thời thích ứng được với thay đổi cảm xúc nhanh như vậy của ta. Yên Ngọc tiếp tục : " uống thuốc? Cho dù muốn trị liệu bằng cách khác, nhưng mà đến thuốc cũng chịu uống? có biết , ra tôi đặc biệt thích loại bệnh nhân cứng đầu như ?"

      Tôi “à” tiếng, gật đầu cái. Lý Tương Nam ngồi cạnh tôi, ra vấn đề tôi muốn hỏi mà dám hỏi: " chắc chắn sao chứ? Mới vừa rồi còn... Bây giờ lại..."

      "Chuyện của tôi có liên quan gì tới hai người." Yên Ngọc để ý mà vuốt ống tay áo, rồi giương mắt nhìn tôi, "Sau khi ly hôn tính mang theo khoản tiền lớn đó đâu? Nghe trước khi Cố Diễn Chi kết hôn với có ký bản hiệp ước trước hôn nhân đúng ? Đối với ta việc hai người ly hôn đúng là tai nạn khổng lồ. À đúng rồi, còn cậu nữa," đồng thời ánh mắt chuyển qua Lý Tương Nam, vẻ vui sướng phía sau mắt kính mồng , "Thân là nguyên nhân khiến hai người bọn họ ly hôn, cậu cần phải chuẩn bị tốt tư tưởng phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Cho đến bây giờ Cố Diễn Chi đều phải là người độ lượng, bụng dạ ta cực kì hẹp hòi, phải gặp cảnh tiền mất tật mang, ta có thể làm ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm."

      ————

      Mười giờ tối, tôi trở về nhà họ Cố.

      Tôi rất ít khi về nhà muộn như vậy. Hơn nữa chưa bao giờ có việc báo trước cách lịch , lý do về nhà muộn. Lý Tương Nam dừng xe ở đầu đường, tôi dọc theo con đường từ từ về, quả nhiên thấy quản gia ở đằng xa nhìn quanh ngừng, sau khi nhìn thấy tôi lập tức bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng: "Cả ngày nay Đỗ đâu vậy? Sao điện thoại vẫn luôn tắt máy?"

      Tôi vừa cúi đầu về phía trước, vừa yên lòng trả lời: "Điện thoại di động hết pin rồi."

      Giọng ông ấy rất đồng ý: "Ít nhất cũng phải mượn điện thoại người khác gọi về. Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, cậu chủ đợi thư phòng cả buổi tối. Sau tám giờ rưỡi liền bắt đầu gọi điện thoại cho tất cả những người quen biết, họ đều gặp . Điện thoại di động của Diệp Tầm Tầm cũng tắt máy, cậu chủ chỉ sợ các xảy ra chuyện." đến nửa, dừng lát, rồi bổ sung, "Bây giờ về tới là tốt rồi. Ăn tối chưa? Có muốn gọi phòng bếp làm ít thức ăn khuya cho ?"

      " cần. Tôi đói."

      tiết cuối vừa vang lên, có người nghe được. Giọng lớn, có thể là ôn hòa từ đỉnh đầu tôi truyền tới: " tiếng nào chạy đâu, bây giờ mới về."

      Tôi ngẩng đầu lên. Cố Diễn Chi đứng bậc thang, vẫn mặc bộ áo quần dài sáng màu giống buổi sáng khi rời . Thân thể dưới ánh đèn rất cao lớn, có gió làm tóc trán lay động nhàng. Mặt mũi nét, mặt mày mang theo chút dịu dàng, trong trẻo như ngọc.

      Tôi nhìn lát. Mới thu hồi ánh mắt, để ý mở miệng: "Chính là tán gẫu với người ta cả ngày. chú ý cho đến giờ."

      Mắt khép hờ, nhìn tôi cái. Trái tim tôi đập như trống đánh. Nhéo lòng bàn tay, cố gắng tiếp tục giữ bình tĩnh. lát sau, nghe thấy giọng mở miệng: "Nhưng mà còn chưa ăn tối."

      Dũng khí của tôi dường như rất dễ dàng mà bị những lời này của đánh tan mất nửa.

      Ngẩng đầu nhìn về phía . Lông mi của rất dài, che đôi mắt mang vẻ nhu hòa , tìm thấy những cảm xúc khác ở bên trong. Tôi phải đấu tranh giữa việc xin lỗi và việc làm ra vẻ quan tâm. Đây thực cuộc đấu tranh vô cùng khó khăn. Cách lúc lâu, tôi chịu thua.

      Cẩn thận từng chút ôm lấy hông của , cảm thấy ý từ chối, ôm chặt hơn. Giọng buồn bực: " xin lỗi."

      Tay luồn qua khe hở giữa túi túi xách và cơ thể tôi, nửa người được ôm chặt vào ngực. Sau lưng cảm thấy nhiệt độ quen thuộc từ đầu ngón tay . Gương mặt của tôi dán vào nút áo , nhắm mắt lại, hít sâu hai cái. Cảm giác đỉnh đầu được vuốt , Cố Diễn Chi mang chút ý cười mở miệng: "Ngày mai thử áo cưới?"

      —— Xế chiều hôm nay Yên Ngọc với tôi, cái gọi là quản lí cảm xúc, chín phần là , phần là giả. Khiến người ta nhận thấy được. Cố Diễn Chi thể biết được này. Nhưng ngoại trừ ta, cũng phải tỉnh táo giống như tôi, biết mình làm gì. Lòng dạ cứng rắn, cẩn thận tỉ mỉ. Đây là việc riêng của . Tự phải cố gắng.

      Môi của tôi bị chính mình cắn phát đau. Cách lát, như xảy ra chuyện gì “a” tiếng: "Nhưng ngày mai em muốn tìm Diệp Tầm Tầm."

      "Vậy ngày kia?"

      ". . . . . ." Tôi gọi, "."

      “ừ” .

      ràng tôi cảm thấy khó thở. Giọng lại bình tĩnh ngoài dự đoán: "Ba ngày sau, em có chuyện muốn với ."
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có .

      Cố Diễn Chi “ừ” tiếng, hỏi lại: "Nhất định phải là ba ngày sau?"

      Tôi đáp: "Đúng. Ba ngày sau."

      đời này luôn có vài chuyện theo ý mình như vậy. Cụ thể có thể biểu ở rất nhiều phương diện. Ví dụ như, người ta thích thích ta. Người ta thích thích ta. Người ta thích thích ta. Và, người ta thích thích ta, nhưng bọn họ lại thể ở bên nhau. Vân vân...dddđ@LQĐ***

      Mức độ đau khổ của từng người trong bốn trường hợp , cho cùng cũng như việc mỗi người uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có bản thân mới biết. Mà tôi, bây giờ hiểu sâu sắc cảm giác của loại người thứ tư. Hơn nữa tôi so với loại người thứ tư càng đau khổ hơn ở chỗ, người thích thích , nhưng hai người những thể ở bên nhau, ta còn có thể vì cách làm của mà chán ghét .

      Ngay cả người rất khiêm tốn như Lý Tương Nam, lúc mới biết tính toán của tôi cũng nhịn được kín đáo khuyên tôi, Đỗ Oản, em cần gì phải làm vậy.

      ra suy nghĩ kỹ lại, tôi cũng cần phải làm vậy.

      Dù sao làm người sắp chết, tính toán cho mình nhiều hơn hay tính toán cho mình ít , ra cũng đều giống nhau, thể phân biệt ràng. Vậy nên tất nhiên muốn suy nghĩ nhiều hơn cho người mà mình quan tâm. Người tôi quan tâm bây giờ tất nhiên chính là Cố Diễn Chi. Tôi muốn theo tôi cùng an nghỉ, cũng muốn trong đoạn đời còn lại làm ra chuyện gì đó rất bất bình thường, vậy nên chỉ có thể là tự tôi làm ra chuyện bất bình thường. Tất nhiên khi làm những chuyện này thể nào đau lòng, nhưng dù sao đau lòng cũng phải bệnh ung thư, mặc dù ai thích phải đau lòng, nhưng chỉ cần chịu đựng chút qua . Nhất là ở trước mặt căn bệnh ung thư thời kỳ cuối, chút đau đớn này có thể bỏ qua tính đến.

      Tôi tự thuyết phục mình, cũng cố gắng thuyết phục Lý Tương Nam ở cùng phòng khách sạn với tôi chịu . Vẻ mặt ta đồng ý, im lặng lát, cuối cùng có lẽ do tìm được lời thuyết phục nào cho tốt, thể làm gì khác hơn là thở dài, sau đó tiếp tục im lặng. Ngoài cửa sổ thành phố T lúc này chuyển về chiều, nhìn ra ngoài từ độ cao hai mươi mấy tầng, có thể nhìn thấy ràng hai màu đỏ xám giao nhau nơi cuối chân trời. Mặt trời chỉ còn lại phần cuối cùng, chậm rãi hạ xuống, cho đến khi còn nhìn thấy. Tôi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chậm chạp nhích dần đến mười chín giờ. Cách thời gian tôi rời khỏi nhà họ Cố vào buổi sáng mười tiếng đồng hồ.

      Theo giải thích của Yên Ngọc, khả năng ta có thể thay đổi trí nhớ của Cố Diễn Chi, làm ấy tin tưởng tôi chưa bao giờ thích ấy là số lẻ. Cho nên chỉ có thể lấy lùi để tiến, miễn cưỡng xé ra khe hở từ điểm Cố Diễn Chi vô cùng tin tưởng tôi thay lòng. Mặc dù cũng là làm theo nguyên lý khống chế tâm lý, nhưng ra có chỗ khác với khống chế tâm lý. Quá trình cụ thể giải tích rất phức tạp, nhưng kết quả cuối cùng chính là trong thời gian ngắn ngất, nhanh chóng khiến Cố Diễn Chi tin tôi cho dù có thích ấy, nhưng có mới nới cũ là bản tính trời sinh của con người, hơn nữa bản thân Lý Tương Nam cũng thua kém ai, chúng tôi lại là bạn cùng lứa tuổi, có thể là do có nhiều tiếng chung hơn, vậy nên so với Cố Diễn Chi, bây giờ tôi thích Lý Tương Nam hơn.

      Yên Ngọc chuẩn bị thêm những chuyện này vào những chuyện có mà tôi kể cho ta biết. Nội dung cụ thể sau khi thêm mắm dặm muối là lúc ở thành phố A ta nhìn thấy tôi và Lý Tương Nam hẹn hò lần, nửa năm trước cũng bắt gặp lần, mấy ngày trước lại bắt gặp lần, hơn nữa còn thấy tôi và Lý Tương Nam vừa vừa cười uống chung ly nước. Tối hôm qua, lúc ta vô cùng biểu cảm cho tôi nghe đến đoạn này, rốt cuộc tôi nhịn được, giơ tay lên cắt đứt lời của ta: "Được rồi, em biết rồi, cần phải chi tiết với em đâu. còn có chuyện gì ? Hết rồi có thể về nhà nghỉ ngơi?"

      Yên Ngọc có vẻ vẫn chưa đủ. Thở dài với tôi: " xác định muốn nghe tiếp? Tôi ngủ nghỉ mất hai ngày mới sáng tác ra chuyện tình tay ba xuất sắc như vậy. Chi tiết ràng rành mạch, như vậy Cố Diễn Chi mới có thể tin tưởng. Câu chuyện tôi sáng tác đặc biệt lên xuống phập phồng đau buồn dứt, quả có thể làm cho núi đá cũng phải xúc động, tin hay ?"

      ". . . . . ."Mặt tôi thay đổi nhìn ta, " là khiến vất vả rồi. Nhưng em xác định em muốn nghe."

      Ba ngày tôi ở khách sạn, căn bản yên tâm ăn uống thứ gì, ngoại trừ chuyện đó, còn thiếu chút nữa cắn thủng toàn bộ đầu ngón tay. Tôi cứ tới lui trong phòng, sau đó Lý Tương Nam thể đứng chặn trước mặt tôi, giữ cánh tay tôi dùng sức ấn tôi ngồi xuống: "Đỗ Oản, em đừng như vậy."

      "Em cũng đâu có làm gì. Chỉ là em hơi lo lắng thôi." Tôi ngẩng đầu nhìn về ta, " cảm thấy, Cố Diễn Chi chán ghét em đến mức nào?"

      ta hỏi lại: "Em hi vọng ta chán ghét em đến mức nào?"

      " ấy chủ động ly hôn với em sao?"

      "Mặc kệ ta chán ghét em như thế nào, có thể là ly hôn, tóm lại chính là chán ghét em rồi, đây phải là mục đích của em à?" Lý Tương Nam nhìn tôi, nhàng mở miệng, "Có phải em vẫn cảm thấy nỡ từ bỏ, bây giờ có thể gọi điện thoại cho Yên Ngọc. Em vẫn còn cơ hội đổi ý, Đỗ Oản."

      Giọng của ta hơi lạnh lùng. Tôi ngẩn người, rốt cuộc bị ta cho tỉnh táo lại.ffff*d/đ/L/Q/Đ*ffff

      khí bên ngoài rất nóng bức. Đây là buổi chiều ngày thứ ba. Yên Ngọc trễ nhất gọi điện thoại tới báo kết quả vào chiều ngày thứ ba. Tôi và Lý Tương Nam im lặng chờ đợi. Trong lòng tôi càng ngày càng thấp thỏm, nhưng câu nào nữa. Cho đến khi đồng hồ treo tường chạy đến hai giờ, chuông điện thoại trong tay tôi đột nhiên vang lên.

      Tôi cầm lên, màn hình biểu thị tên Yên Ngọc. Lập tức bấm nhận, tay hơi run khẽ. Giọng của Yên Ngọc truyền đến, nhanh chậm, giọng đơn giản và tỉnh táo: "Chúc mừng , Đỗ, thành công. Cố Diễn Chi tin hơn nửa lời của tôi. Bây giờ có thể về nhà họ Cố rồi."

      Tôi nghe thấy thanh “ông ông” của máy điều hòa khí trong phòng. lát sau, tôi nghe thấy bản thân “ồ” tiếng.

      Giọng Yên Ngọc tỏ vẻ để ý: "Sau đó muốn ly hôn hay là thế nào, tự tính toán. Dĩ nhiên, nếu muốn hiệu quả hơn giống hơn, cũng có thể để Lý Tương Nam tiễn về. Hôn nhau trước mặt Cố Diễn Chi hay gì đó, cũng có thể. chung ba ngày qua rung động ta nhận được đủ nhiều, chắc cũng quan tâm nhiều hơn chuyện."

      Lần này lâu tôi vẫn trả lời.

      ràng nghĩ tới kết quả là như vậy. Đến lúc chuyện xảy ra, vẫn khó có thể bình tĩnh chấp nhận. Chỉ cảm thấy quanh người hơi lạnh lẽo, đại não hoàn toàn trống , trái tim siết chặt. Tôi đứng hơi lảo đảo muốn ngã, được Lý Tương Nam giữ chặt lấy cánh tay mới đến mức ngã xuống. Đầu bên kia Yên Ngọc dừng lại lát, giọng điệu có điều hòa hoãn: "Hối hận?"

      Giọng của tôi nhàng: " biết."

      "Vậy là cảm thấy đau lòng?"

      Điện thoại bị người khác rút ra khỏi tay, Lý Tương Nam vào loa: "Có phải hơi quá rồi ?"

      "Tôi cũng chỉ là giúp ấy chuẩn bị tinh thần thôi." Yên Ngọc lạnh lùng trả lời, "Lời của tôi là gì, lát nữa nhìn thấy Cố Diễn Chi, người tên Đỗ Oản cũng đừng diễn đến hỏng hết mọi chuyện."

      ————

      Lúc tôi về đến nhà họ Cố là buổi tối.

      ra tôi cũng có chú ý tới ban đêm phủ xuống. Kể cả làm sao rời khách sạn, làm sao ngồi vào xe, làm sao được Lý Tương Nam đưa về cũng chú ý. Mãi cho đến khi xe chậm rãi dừng lại, cách đó xa là ánh đèn ngoài cửa nhà họ Cố, đến khi Lý Tương Nam vươn người giúp tôi cởi dây an toàn ra. tiếng “két cạch” vang lên, tôi mới bỗng nhiên bị chấn động, phản ứng trở lại.

      Lý Tương Nam giọng mở miệng: "Cần vào với em ?"

      Tôi ổn định tinh thần. Vừa mở cửa xe, vừa : " cần."

      Tôi dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ của Cố Diễn Chi. Có lẽ sắc mặt lạnh lẽo, có lẽ tức giận tra hỏi, cũng rất có khả năng xem tôi là khí mà câu. Nhưng khách quan mà , cho dù là loại nào trong mấy loại phản ứng này, đối với tôi, cũng có gì khác nhau.WWW.d*đ/LQĐ*.WWW

      Tuy nhiên mang bất kỳ dáng vẻ nào trong suy đoán của tôi. Lúc tôi vào, phòng khách yên tĩnh, Cố Diễn Chi mặc bộ quần áo ở nhà sáng màu ngồi ghế salon lật tạp chí. Ngón tay dừng lại trang giấy có vẻ rất tùy ý. Nghe thấy tiếng vang khẽ ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt bình tĩnh. Dường như mang theo hai phần mệt mỏi. Sau đó bên đuôi lông mày nhếch .

      Giọng của cũng giống như vẻ mặt của đều chút để ý: "Từ chỗ Diệp Tầm Tầm về? Ăn cơm tối chưa?"

      Tôi mở miệng. Lời chuẩn bị nhiều ngày câu cũng dùng được, im lặng lát, chỉ có thể bị động dựa theo vấn đề của mà trả lời: "Còn chưa ăn."

      Năm phút sau, tôi và Cố Diễn Chi ngồi đối diện nhau ở trong phòng ăn. Trơ mắt nhìn bưng bánh ga-tô ở chỗ xa đến trước mặt tôi, rồi dời dĩa súp lơ trước mặt tôi . Đây là động tác quen thuộc của từ trước đến giờ. Hành động hôm nay, so với thường ngày cũng có khác biệt gì. Từ đầu đến cuối vẻ mặt đều bình tĩnh, bình tĩnh như có chuyện gì. Khi tôi đờ đẫn, gắp miếng thịt bò vào trong chén của tôi: "Nếm thử xem mùi vị hôm nay so với bình thường có khác nhau ."

      Tôi cầm đôi đũa đâm vào trong bát lúc lâu. giọng : "Em có lời muốn ."

      : "Sau khi ăn cơm tối xong rồi tiếp."

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn từng phần khuôn mặt . Mỗi milimet đều tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp mắt đến vậy. Cách lát, tôi nhàng : "Cố Diễn Chi, chúng ta ly hôn ."

      Cuối cùng cũng dừng động tác. Ngẩng đầu nhìn tôi cái. Vẻ mặt vẫn hề thay đổi. lát sau, bình tĩnh mở miệng: "Oản Oản, đừng vô lý."

      "Em có vô lý." Tôi , "Em muốn tiếp tục ở bên . Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cảm thấy chán ghét chút nào sao? Em cảm thấy bây giờ tình cảm giữa chúng ta còn giống trước kia. Em muốn tiếp tục như vậy nữa. Em thích người khác."

      Tôi tựa như chém đinh chặt sắt, có chút ngập ngừng hay do dự nào. Lần này cẩn thận nhìn tôi lúc lâu. Ánh mắt ôn hòa bình tĩnh. Cuối cùng nặng nề hỏi "Lý Tương Nam?"

      Tôi trả lời: "Đúng. Lý Tương Nam."

      nhàn nhạt : " tin."
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :