1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27:

      Tôi hít sâu hơi, cố gắng ổn định tinh thần.

      Kiểu hội sở này, trước kia tôi từng được nghe vài câu. Đều là nghe được lúc nghỉ giữa giờ học, đó chính là chỗ tiêu khiển uống trà nổi tiếng nhất thành phố T. Nhưng tin tức cũng khá ít ỏi, hơn nữa những người cái này đều là con trai, họ đều làm bộ dạng thần bí thể . Nhưng trong biểu tình ràng có pha trộn hâm mộ. Mãi đến lần họ chuyện bị Diệp Tầm Tầm nghe được, ấy liền đập bàn đứng lên. Vẻ mặt khinh thường nhìn họ: “Đó đều phải là thuốc lá, rượu chè, người đẹp sao? đám các người giả bộ cái gì? Thấp kém! Vô sỉ! Bỉ ổi! Muốn ! Được, tôi mời khách! Để đám các người khi về nhận lỗi với chủ nhiệm luôn!”

      *******************

      Lúc ấy Lí Tương Nam hết sức chuyên chú bóc vỏ quýt, bóc xong liền đưa tôi, tôi : “Cám ơn cậu, tớ cần.”

      Lí Tương Nam quay đầu với Diệp Tầm Tầm: “”Có phải chỗ đó Yên Ngọc từng tới ?”

      Những lời này càng khiến Diệp Tầm Tầm nổ tung, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta: “ ta dám!”

      Tôi đứng tại chỗ lúc, xung quanh đều là hành lang và phòng bao, có chút mờ mịt. Tùy tiện bừa vài bước, đột nhiên từ đằng sau truyền đến giọng nữ nghiêm khắc: “Này, làm gì vậy? Sao lại ở đây?”

      Bả vai tôi run lên, quay đầu lại, người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục đỏ thẫm bước nhanh tới chỗ tôi, giày cao gót phát ra thanh lộc cộc lộc cộc. Tôi lùi về sau bước, bà ấy đứng ở trước mặt tôi, đánh giá tôi từ xuống dưới đến mấy lần, giọng nghiêm khắc, mang theo hai phần khinh thường: “Lại là người ở bộ phận A hả? Vương miện được đưa đến cho các rồi, lại từ phòng bao nào chạy đến đây vậy? Rốt cục các có còn quy củ ?”

      Tôi chu chu mỏ, : “Có vị khách mặc chiếc áo màu xám vừa vào, bọn họ có năm người tổng cộng, bác biết ấy...”

      Tôi còn chưa xong, bị cắt ngang: “Cố tiên sinh đến từ thành phố T đúng ? Ngài ấy làm sao, ngài ấy hay về về ở đây thích ngài ấy ở chỗ nào? chịu được ngài ấy chịu được người nào? tại tất cả các đều mỏng manh như vậy, chả nhẽ lại muốn hội sở theo ý các nữa sao? Các dựa vào cái gì? Có cốt khí cũng đừng tới nơi này công chúa phòng bao nữa (hình như là kiểu mấy nàng phục vụ trong phòng bao ý), nếu có cốt khí đó đừng già mồm cãi láo với tôi nữa! Lập tức lên tầng ba cho tôi, chỉ là chịu chút ủy khuất thôi mà!”

      Tôi : “…..”

      Tất cả đều do câu “Ngài ấy hay về về ở đây” khiến đầu tôi vang lên những tiếng ầm ầm như của máy nghiền vậy. Lúc tôi còn trong cơn hốt hoảng chưa kịp bị kéo vào chiếc thang máy, trong chớp mắt đến tầng ba, tiếp theo tôi bị ném vào phòng bao nào đó, cuối cùng tôi mới hoàn toàn thanh tỉnh: “Đợi chút, tôi phải...”

      Bên ngoài phòng bao còn có bốn trẻ đứng, trong đó có người định gõ cửa, nghe tiếng liền quay đầu lại, mấy người đưa mắt nhìn nhau. Người phụ nữ trung niên đẩy tôi đến trước mặt họ: “Đưa cả ta vào.” Lại lành lạnh mở miệng với tôi, “Dám ngoan ngoãn nghe lời xem, để xem tối nay ta có cho hoa quả mà ăn .” xong mở cửa phòng bao ra.

      d.đ.l.q.đ

      Rất nhanh hơi thở tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Trước mặt tôi xa là người mà hôm nay tôi định đến thành phố A để tìm. Tư thái lười biếng, có chút để ý. chuyện với người ngồi ở ghế sofa đối diện, sau khi nghe thấy tiếng cửa liền quay mặt qua, khóe miệng vẫn mang ý cười.

      Tôi : “…..”

      Buổi chiều ngày nào đó cộng với buổi tối ngày nào đó, tôi biết được rất nhiểu việc. Còn vượt quá cả những thứ Diệp Tầm Tầm dạy cho tôi. Ví dụ tôi biết ràng cái gì là hộp đêm, cái gì là công chúa phòng bao chân chính, với cả cái gọi là bữa tiệc phải cứ ăn bữa cơm là được, mà đôi khi còn phải tự động có giải trí sau khi ăn cơm nữa. Và, đối với quan hệ nam nữ, cũng phải chỉ là giấc mộng xuân hôn môn như lời Diệp Tầm Tầm.

      Nhưng mà trong nháy mắt tôi với Cố Diễn Chi bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tôi trống rỗng chỉ có tiếng vo ve mà thôi.

      Não tôi trống rỗng cho đến khi Cố Diễn Chi vươn tay hướng tới chỗ tôi, giọng ấm áp bảo tôi qua. Vẫn là bộ dạng ung dung nhanh chậm đó. Tôi vẫn đứng tại chỗ dám , thình lình bị người phía sau đẩy cái, tôi phòng bị gì, liền bước bước dài, cuối cùng liền rơi vào vòng tay ấm áp.

      Trừ bỏ mùi thuốc lá và rượu, tôi còn ngửi được mùi rất mát mẻ. Giọng của người phụ nữ trung niên từ đằng sau lại vang lên, khác hẳn với giọng lạnh lùng vừa rồi, quả thực có thể giọng này rất dịu dàng như tẩm gió xuân vậy: “Đây là đứa mới tới, hiểu lắm về quy củ, nếu khiến ngài thấy khó chịu, mong Cố tiên sinh tha thứ.”

      Tôi : “…..”

      Tôi cố vùng vẫy hai lần, nhưng vẫn bị Cố Diễn Chi ôm chặt trong ngực. Ngón tay hung hăng nhéo cái, nghe thấy chậm rãi mở miệng: “Được. Em ra ngoài trước .”

      Đợi đến khi cửa phòng bao lần nữa đóng lại, tôi vừa ngẩng đầu lên, cằm bị nắm lấy. Trước mắt là đôi mắt khác gần trong gang tấc, hơi hơi nheo lại, đuôi mắt hàm chứa ý như cười như . Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Tôi tự chủ được rụt ra đằng sau cái: “Vừa rồi em nghe ưm…”

      Chóp mũi bị cắn cái mạnh, lại trước khi tôi kịp phản ứng lùi về, eo bị ôm chặt, muốn động đậy chút cũng được. Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen như mực của . Hình như hơi thở của thâm trầm như ngày trước. Tôi trơ mắt nhìn chế trụ ót mình, từ từ áp sát. Khóe môi kề sát môi tôi, giọng xa xa khác hẳn với hơi thở khe khẽ, gần như có thể chảy ra nước: “Nhớ rồi hả? tìm đến tận đây rồi.”

      Hơi thở của rất ấm áp, rơi lên làn da tôi, khiến người ta tự chủ được mà run rẩy. Tôi cố gắng kéo dãn khoảng cách ra chút, nhưng lại được, nhiệt độ cơ thể mặc dù ngăn cách bởi lớp quần áo, nhưng vẫn mang theo nóng bỏng. Tôi cảm thấy tình cảnh lúc này có chút xa lạ, còn có chút hoảng sợ, tôi cố gắng bình tĩnh: “Người nào, người nào nhớ chứ! Em là, là đến thành phố A chơi thôi! Cũng phải chỉ có mình ở đây, căn bản là có quan hệ gì với cả!”

      Tôi nghe thấy tiếng cười , lần nữa được ôm vào trong ngực, sau lưng bị chà xát hai lần. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên hô hấp, cằm lại bị cố định, tôi trơ mắt nhìn Cố Diễn Chi tiến tới càng ngày càng gần, cho đến khi đầu lưỡi cho vào trong miệng mình.

      Tôi bất ngờ phòng ngự, liền nếm được vị rượu nồng đậm. Yết hầu bị sặc cái, thứ quấy rầy trong miệng thoáng lùi lại, lại rất nhanh tiến trở vào. Lực đạo rất hung mãnh, vẫn mang theo vị cồn mát lạnh. Lặp lại mấy lần như vậy, gần như muốn nuốt vào. Ngón tay níu vạt áo càng ngày càng buông lỏng, tinh quang trước mắt dần dần sáng lên, trời đất ngả nghiêng.

      biết qua bao lâu rốt cục mới ngừng lại. Tôi xụi lơ, chỉ biết há mồm thở dốc. Sau lưng được cánh tay chặt chẽ ôm lên, giọng mờ mờ ảo ảo vang đến bên tai: “Cố Diễn Chi, tôi nhớ trước kia ở đây cậu chưa từng hứng trí như bây giờ.”

      Tôi được nửa ôm nửa kéo đứng lên, đỉnh đầu có giọng nhanh chậm trả lời: “Hôm nay có việc, hôm khác gặp lại.”

      Đối phương trầm mặc trong khoảnh khắc, lúc mở miệng mang theo chút tức giận: “Cậu và Yên Ngọc đều là dạng biết xấu hổ! Chả nhẽ những người ở thành phố T đều như vậy!”

      Dienn`dann!lee.quy@donn

      Cố Diễn Chi bình tĩnh ừ tiếng: “Bởi vì bọn tôi giống với Sở thiếu gia, bọn tôi đều là những người có vợ.”

      “…..”

      Tôi càng ngày càng cảm thấy mình say rượu rồi.

      Tôi miễn cưỡng trợn tròn mắt, suy nghĩ khống chế được bắt đầu hỗn loạn. Tôi biết người trước mắt là người quen thuộc với mình, tôi được ôm ngồi vào trong xe. Sau khi dây an toàn được cài lên, trán truyền đến cảm giác được hôn . lúc lâu sau xe mới chậm rãi khởi động, trí nhớ về những chuyện sau đó đều trống rỗng, lúc sau, tôi nằm chiếc giường mềm mại, được đắp chiếc chăn màu xám, tôi nghiêng người, người mỉm cười, tay chống thái dương nhìn tôi.

      giọng dịu dàng hỏi tôi: “Oản Oản, còn muốn ngủ nữa ?”

      Tôi thong thả lắc đầu, vươn tay sờ sờ lông mi dài trước mặt, thào mở miệng: “Em còn có chuyện muốn hỏi ràng, muốn ngủ…”

      Tay tôi được nắm lấy, từ lòng bàn tay tới ngón tay, đều được dịu dàng hôn qua. lâu sau. mới ôn nhu hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”

      Tôi bị hôn khiến bản thân như nhũn ra, theo bản năng ức chế tiếng rên chuẩn bị phát ra. lâu sau mới chậm rãi từng chữ: “Vừa rồi có người với em, đến nơi đó rất nhiều lần. cực kỳ thích nơi đó sao?”

      thích.” nhàng cầm ngón tay tôi, chậm rãi vuốt ve, giọng trầm thấp, “ thích em.”

      Đột nhiên mũi tôi cảm thấy có chút chua xót. Tôi nghĩ lúc, giọng : “Nhưng là em cảm thấy em thích nhiều hơn thích em chút. xem em nhớ , nhớ đến mức chạy đến tận đây. Hình như căn bản hề để ý. Mỗi ngày chỉ gọi hai cuộc về nhà, thể làm nhiều hơn được à? Kỳ em càng hy vọng mỗi thời mỗi khắc đều được nhìn thấy . Nhưng là cuối cùng em lại thể với , em hy vọng là của em, thể rời khỏi em được. phải là của em, chính là . Nên là em là của mới đúng. Nhưng là em hy vọng là của em, em hy vọng răng em có đầy đủ sắc nhọn, có thể cắn , đâu cũng nhả, vậy tốt.”

      nhàng di chuyển. Kề bên tôi chút nữa, tay ôm eo tôi, cúi đầu, từ trán đến mắt, đến chóp mũi và miệng, mỗi chỗ đều hôn cái. Mềm giống như lông vũ của chim non mới chào đời vậy. Qua lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy mở miệng, vẫn cực kỳ dịu dàng như cũ, nhưng có ý cười, mà có vẻ trịnh trọng: “Oản Oản, rất em.”

      Tôi nhìn . Giật mình, cảm thấy giờ khắc này, mặt dịu dàng đến chịu được.

      Cuối cùng hốc mắt tôi thấy chua xót. Tôi níu áo , kéo xuống, kéo đến khi còn khoảng cách nào nữa. Tôi ôm cổ , hung hăng cắn lên bờ môi .

      Đột nhiên lực đạo ôm tôi lớn hơn. Bỗng nhiên hô hấp Cố Diễn Chi trở nên nặng nề. Tôi nặng bị áp lên giường, thể vùng vẫy. Eo bị bóp chặt, ngón tay mơn trớn chỗ nào đấy, toàn thân tôi cứng đờ, ngay sau đó bị kéo lên, gắt gao kề sát .
      Last edited: 4/5/16
      thư hồ, hangk7a @gmail.comChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28:

      Kế tiếp là cảm giác luống cuống rất xa lạ, trước kia tôi chưa từng biết.

      Mắt cá chân bị nắm lấy, sau đó cẳng chân từ dưới lên , mỗi tấc đều được vuốt ve. Tôi cảm thấy xương cốt toàn thân cũng mềm yếu theo, hình như nụ hôn cùng mềm mại tinh tế hơn cả trước kia nữa. Tôi nhịn được giãy giụa phen, từ hơi thở phát ra tiếng rên khe khẽ. Đến khi tôi cảm thấy thở được nữa, rút cục môi mới thoáng rời , hiểu sao cổ họng tôi trở nên khô ran, chán nản ngồi xuống đất nức nở. Nhưng rất nhanh miệng lại được nụ hôn đánh tới. Nụ hôn bây giờ giống như gió táp mưa rào, tràn đầy trời đất.

      Hai bên đùi được ôm lên, ôm chặt thắt lưng Cố Diễn Chi. Tôi như trong sương mù chợt nhận ra ngón tay tinh tế va chạm, vượt qua chân tôi, đến nơi nào đó giữa hai bên chân. Tư thế này khiến tôi cảm thấy có chút lạ, tôi hơi rụt về phía sau chút, ngón tay trước bước chạm vào làn da mẫn cảm như tơ nhện của tôi, loại cảm giác này khiến tôi cực kỳ quen, lập tức theo bản năng khép hai chân lại.

      Tôi nghe thấy tiếng hít thở. Vẫn trầm ổn như cũ, lại mơ hồ giống như cố gắng kiềm chế cảm xúc. Tôi cảm thấy thân thể lại nhanh chóng nóng lên, thể khống chế được. Đột nhiên cằm bị cắn cái, giọng gọi tên tôi: “Oản Oản.”

      “… Gì vậy?”

      cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng mà sâu sắc, giọng trầm thấp: “Hôm nay tiến hành chu công chi lễ* trước, được em?”

      *Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là được, vì thế quy định: nam nữ trước khi kết hôn thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ – lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ. (http://sweetdeath4u.us )

      Mười giây sau tôi mới hiểu ý tứ của . Mặt liền đỏ đến tận mang tai.

      , , vợ chồng cái kia… muốn… Em…” Tôi thể nhìn thẳng vào mắt , chỉ dám nhìn chiếc cằm của , năng lộn xộn, “Việc đó em ...”

      *******************

      bàn tay vuốt ve làn da chỗ eo tôi, chầm chậm mà khe khẽ, tôi cảm thấy toàn thân tôi bị trận run rẩy, sau đó nghe thấy giọng chậm rãi của : “Hả? với em làm sao?”

      “…..”

      Tôi còn là đứa bé mười tuổi chạy như điên khắp núi nữa. Tôi mười tám tuổi rồi, từng đọc qua chút, nghe qua chút, tuy phần lớn chỉ lướt qua, nhưng cũng biết ý nghĩa của trưởng thành.

      Cũng phải chỉ có con trai mới có hứng với vấn đề kia. Có lần nghĩ giữa giờ, tôi cũng từng nghe hai người con tới chuyện này. Giọng điệu hưng phấn mà cẩn thận. Hơn nữa sau đó có đến cả việc quan hệ nam nữ khác sau khi nam nữ quan hệ. Đó là vào cuối năm cấp ba, vậy mà các ấy lại vứt bỏ sách vở đến chuyện càng ngày càng nhiều, khiến tôi ngồi đằng trước nghe thôi cũng mặt đỏ tía tai rồi. Tôi nhịn được nữa quay đầu lại nhìn, rốt cục các ấy mới ngừng lại, che giấu mà ho ho hai tiếng.

      Tôi cũng từng thầm đọc qua chút. Tuy chỉ là sơ sơ, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, giữa hai người thích nhau, muốn khoảng cách ngày càng gần, có lẽ chỉ có những động tác ôm hôn đơn giản như vậy.

      Tôi cảm thấy trái tim mình giờ phút này, hình như cũng phải quá sợ hãi, mà chỉ có chút khẩn trương.

      Người trước mắt từ từ cúi đầu xuống, đôi mắt dịu dàng. Trong đôi mắt phản chiếu bộ dạng thẹn thùng của tôi lúc này. lại cúi thấp hơn nữa, bắt đầu từng chút từng chút hôn tôi. Hôn từ dưới lên đến cổ, đến xương quai xanh, lại dời lên , mãi cho đến tai tôi, sau cùng dừng ở tai tôi. Ngay sau đó hàm răng nhàng chạm cái.

      Tôi thể đè nén được nữa mà rên lên tiếng. Mơ hồ mang theo nghẹn ngào. Thân thể mềm mại đến ngờ. Phía trước bị nước mắt làm cho mờ hồ, lờ mờ nhìn đến ngọn đèn êm dịu ngay giữa phòng. Khi mở miệng, tôi mới phát giác giọng của chính mình lại mềm mại đến thể tưởng tượng được: “… Có phải là đau ?”

      Tay tôi được cầm lên, mười ngón tay giao nhau. Ngón tay đặt mu bàn tay tôi nhàng vuốt ve: “ hết sức nhàng. Nhưng chắc vẫn hơi đau.”

      “... Chỉ đau lần thôi đúng ?”

      hôn lên trán tôi, giọng rất dịu dàng: “Đúng vậy.”

      Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng che giấu cảm giác thấp thỏm trong lòng, bình tĩnh nhìn : “Vậy, sau này, có phải làm cùng người khác nữa ?”

      giọng trả lời tôi: “ .”

      “Còn có...” Tôi tạm dừng lúc, ngửa mặt lên, có chút do dự nhìn .

      - - Tôi tràn ngập ghen tỵ, muốn hỏi , vậy ngày trước sao? Ngày trước trước khi gặp tôi, cả lúc sau khi gặp tôi, từng làm chuyện này chưa?

      Thế nhưng câu hỏi đến cửa miệng rồi lại thốt được ra tiếng.

      Tôi vẫn còn sót lại tia lý trí, nó với tôi những chuyện trước kia có quan hệ gì với tôi cả. Cuối cùng tôi vẫn thể bọc Cố Diễn Chi vào trong chiếc túi, chỉ thuộc về mình tôi được. Vậy nên mặc dù rất muốn xác nhận việc này, tôi cũng chỉ biết dốc sức khiến thích mình hơn chút. Mà hiển nhiên tôi nên ghen tỵ như thế. ràng tôi vấn đề này ra, nhưng đúng giây sau tôi rang nghe được giọng ràng, dịu dàng mà trả lời tôi: “Trước kia cũng chưa từng.”

      “…..”

      Tôi nhìn , khuôn mặt ở ngay phía tôi. Gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông mi của , dày đặc và cong dài. Tôi thực thích ôm tôi như bây giờ. Tôi gắt gao níu vạt áo , cố gắng trấn định, giọng mở miệng: “... Em muốn tắt đèn.”

      Tôi nhìn thấy khóe mắt mang theo ý tười cười. Trong nháy mắt tôi hoàn toàn sa vào ánh mắt của , tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Hơn nữa trong bóng tối tiếng thở dốc càng lúc càng ràng và cấp bách, hai tiếng thở xen lẫn vào chỗ. Làm cho đôi má người ta nhanh chóng nóng lên. Nhưng may mắn lúc này Cố Diễn Chi nhìn thấy, gương mặt càng ngày càng áp sát, chóp mũi liền kề chóp mũi, mí mắt liền kề mí mắt, nhàng ma sát với tôi.

      d.đ.l.q.đ

      Qua lúc lâu sau, tôi cảm giác hình như hơi rời ra chút. trầm thấp mở miệng, nhanh chậm, vẫn trấn định ung dung, đồng thời lại có mười phần dịu dàng: “Oản Oản, đừng sợ.”

      Yết hầu tôi khô cạn, cảm thấy hơi khó thở, thầm khẩn trương đến mức này. lúc sau, tôi mới giọng : “, em sợ.”

      hắc ám cười tiếng: “ ?”

      Tôi bị cười có phần thẹn quá hóa giận, liền đá cái. Rất nhanh bị thuận thế bắt được chân, lần nữa quấn quanh eo . Nhất thời tay tôi với tới cổ , chới với có chỗ bám, rất nhanh được nắm trong lòng bàn tay.

      Tôi bị ôm lấy, ngồi vào trong lòng . Bàn tay tinh tế nhàng xoa lên lưng tôi, cởi từng chiếc cúc váy xuống. Trong bóng tôi thấy vẻ mặt của , nhưng lại ràng nghe thấy ầm thanh từng chiếc quần áo lần lượt được cởi ra. Sau lưng bại lộ ra khí, lập tức cảm thấy mát lạnh, gương mặt tôi cũng bị bỏng đến cực điểm, bỗng nhiên tay tôi được kéo qua, đặt lên quần áo , nghe thấy dịu dàng mở miệng: “Oản Oản, cởi quần áo giúp .”

      Tôi còn nhớ từng chi tiết sau đó. Phải lâu sau tôi mới cởi được nút áo , lại phải dùng thời gian lâu như thế mới cởi hết được quần áo của . Ngón tay tôi mềm nhũn còn nghe theo ý mình nữa, mà nhẫn nại mười phần, ngừng hôn trán và mí mắt tôi. Mỗi cái đều rất nhàng, từ đó về sau lần nào cũng như thế.

      Tôi cũng nhớ sau khi tôi cởi bỏ hết quần áo , đột nhiên lại nảy sinh dũng khí. Chiếc váy còn người còn chưa được hoàn toàn lột bỏ, đột nhiên tôi từ phía sau đẩy cái, hơi ngừng chút, liền từ từ ngã xuống. Tôi cưỡi lên người , cúi người, nhìn xuống cổ , cắn cái.

      Hàm răng tôi sắc nhọn, mà tôi còn dùng hết sức lực để cắn. Rất nhanh tràn đến mùi máu tươi. lâu sau tôi mới nhả ra, rốt cục nhớ tới Cố Diễn Chi từ nãy giờ có cử động, rất có thành ý liếm liếm miệng vết thương, định lại bổ sung thêm câu có thành ý “Thực xin lỗi” nữa, chợt nghe thấy Cố Diễn Chi trầm thấp kêu lên đau đớn.

      Tôi a tiếng: “Có phải đau lắm ...”

      Tôi chưa kịp hết bị chiếc hôn hung hăng đánh tới. Chưa kịp thêm chữ nào, cả người bị ôm chặt thắt lưng đưa về phía giường, hai tay bị nắm lấy, đặt lên hai bên bả vai. Thân dưới thể động đậy. Môi lưỡi quấn nhau khe hở, đại não của tôi dần dần trống rỗng, rất nhanh thở nổi.

      Thời điểm tôi cảm thấy đau đớn, trước mắt như có ánh sao lên.

      người như thế. ấy hơn bạn mười tuổi. Ánh mắt luôn lạnh lùng, thâm trầm. trước sau cơ trí, tuấn, trầm ổn và ung dung. có thể ở thế giới khác tay che trời, hô mưa gọi gió. Nhưng ở trước mặt bạn, luôn luôn hiểu tâm ý của bạn. Khóe mắt dịu dàng tươi cười. ấy dạy bạn những đạo lý. Mang bạn đến những nơi tuyệt vời nhất. Ôm bạn qua tất cả những nơi bụi gai hay bùn lầy. Vì bạn mà bất động thanh sắc che tất cả mưa gió.

      Mà cuối cùng ấy lại thuộc về bạn.

      Đây là sinh mệnh của tôi, có thể có được, là hạnh phúc nhất. gì có thể địch nổi.
      Last edited: 4/5/16
      thư hồChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:

      Khi tôi hỏi Yên Ngọc, có thể sử dụng tâm lý học và hành vi học mà từng được học qua, rồi sửa lại ký ức của Cố Diễn Chi từ sau khi tôi thi đại học được , trầm mặc lát, lạnh nhạt mở miệng: “Em nhất định phải dùng phương thức này. Em cứ trực tiếp với Cố Diễn Chi là em thay lòng đổi dạ, như vậy phải là được rồi sao?”

      *******************

      “Em nghĩ là trực tiếp với ấy như vậy, ấy tin.” Tôi nhìn , “Em cũng có nhiều thời gian để khiến ấy tin tưởng điều đó. Em chỉ có thể tìm hỗ trợ thôi.”

      “Nhưng đó là chủ ý hoang đường, Đỗ Oản.” Yên Ngọc đẩy đẩy mắt kính, chậm rãi trả lời tôi, “ phủ nhận quả thực như lời cha , hiểu thuật khống chế tâm lý. Nhưng muốn với em điều, khống chế tâm lý và mất trí nhớ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu tại Cố Diễn Chi mất trí nhớ, có thể tùy tiện sửa chuyện ngày trước với cậu ta là em thay lòng đổi dạ. bảo đảm cậu ta tin tưởng mà có chút nghi ngờ nào. Nhưng tại thần trí cậu ta thanh minh hơn ai hết. Cái gọi là thuật khống chế tâm lý, cũng thể thay đổi trí nhớ của người được.”

      Tôi tạm ngừng lúc, giọng : “Nhưng là nếu tại Cố Diễn Chi mất trí nhớ , bản thân em cũng có thể tự với ấy là em thay lòng đổi dạ. Đâu cần nhờ ra trận.”

      “.....”

      Vẻ mặt Yên Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi. mắt kính bỗng dưng phát ra luồng ánh sáng chói mắt.

      Yên Ngọc,” tôi thấp giọng , “Những thứ em đều biết rồi.”

      “.....”

      “Đúng là khống chế tâm lý thể làm thay đổi trí nhớ của người. Nhưng nó có thể khiến người mềm yếu nhất, bất động thanh sắc thay đổi thế giới quan và giá trị quan của người mà. Tiện đà có thể khiến người từng trải đột nhiên hoài nghi những thay đổi xung quanh mình.” Tôi ngẩng đầu lên, “Nó là loại khống chế hành vi. Hơn nữa em biết, đều biết những thứ này.”

      Yên Ngọc nheo mắt, nhìn tôi qua cặp kính. Sau lúc, chậm rãi mở miệng: “Xem ra chủ ý này của em phải là chuyện phát sinh nhất thời. Em tra những thứ này từ khi nào?”

      Tôi thành trả lời: “Đêm qua ạ.”

      Khi Yên Ngọc quyết định tiến hành kiểm tra lại lần thứ hai, tôi còn ôm ấp tia hy vọng nào nữa rồi. Từ ngày hôm trước tôi lăn lộn khó ngủ, mãi cho đến khi có kết quả chẩn đoán hôm nay. Lòng tôi tràn đầy ý nghĩ tương lai sau này thế nào. Nếu nhất định lâu sau tôi chết, tôi hy vọng mình ra tiếng động. Tôi muốn tìm biện pháp giải quyết tốt nhất, giúp mọi người phải bi thương. D.đ.l.q.đ. Vì thế tôi bận rộn đến mức căng thẳng, hai ngày này thậm chí tôi còn có thời gian để rơi nước mắt. Đêm qua bỗng nhiên tôi nghĩ ra chủ ý này, tôi liền từ giường bật dậy, kiểm tra tư liệu cả buổi tối.

      Yên Ngọc thâm sâu nhìn tôi. lâu sau, bình tĩnh mở miệng: “Em đúng, đúng là biết hết. thực tế cái này cũng quá khó khăn gì, rất nhiều người đều có thể làm. Nhưng là Đỗ Oản, giống những người đó, bác sĩ. Cho dù cực kỳ thích bệnh viện, nhưng vẫn là bác sĩ. hoàn toàn khác với những thứ loạn thất bát tao hay bán hàng đa cấp. Khống chế tâm lý, hay cách khác, đó là tẩy não. Đây là việc làm phi đạo đức, cho dù biết, nhưng cũng dễ dàng sử dụng cho người khác đâu.”

      Tôi sớm chuẩn bị tâm lý bị từ chối. Tôi nghe xong liền bất động, chỉ biết càng khẩn cẩu nhìn . Yên Ngọc trầm mặt lúc, tiếp tục tiếp: “Mặt khác, thuật khống chế tâm lý cũng phải có thể sử dụng với tất cả mọi người. Bán hàng đa cấp cũng là dùng thủ thuật này, họ thường chọn những người nhìn đời chưa sâu, kinh nghiệm phong phú. Rất nhiều người là học sinh, hoặc là những người già. Tâm trí Cố Diễn Chi cứng rắn, cho dù sử dụng với cậu ta, cơ bản cũng thể thành công.”

      Tôi tiếp tục khẩn cầu nhìn , gằn từng chữ ràng: “Xin cố gắng giúp em.”

      vê vê cổ tay áo. Sau lưng là cánh hoa đào rơi lả tả. Ánh nắng mặt trời cuối xuân ấm áp. Mà vẻ mặt lại lạnh băng, dường như muốn nể mặt. Tôi đứng ở đó lâu, nghĩ có nên khóc chút để Yên Ngọc buông lỏng . Việc này đối với tôi bây giờ kỳ thực khó. Bỗng nhiên tôi nghe thấy nhàng mở miệng: “ có thể đáp ứng em.”

      Tôi ngửa mặt lên, từ cao cúi xuống nhìn tôi: “ biết em nghĩ như thế nào. Nếu thất bại, bất quá em phải với Cố Diễn Chi em bị ung thư xương. Nhưng nếu vạn nhất có thể thành công, hy vọng chính em phải chuẩn bị cho tốt về hậu quả sau đó.”

      “..... Cái gì?”

      nhàn nhạt : “Ngày em mất , Cố Diễn Chi biết. Chờ sau khi em qua đời, cậu ta cũng tới viếng mộ em. Hồi ức về những ngày qua của hai người, từ nay về sau chỉ còn lại mình em nhớ. Sau này có khả năng Cố Diễn Chi cưới người khác. Nếu em xác định em có thể chịu đựng được hết tất cả những thứ này, như vậy có thể thử giúp em tay.”

      Từng chữ quả thực như chém vào tim tôi vậy.

      lúc lâu sau, rốt cục tôi a... tiếng. Lí trí của tôi rất muốn tỏ vẻ sao cả mà câu có quan hệ gì cả. Nhưng chứng minh thời khắc này hiểu sao sáu chữ này như có sức nặng ngàn cân. Tôi há mồm lâu, nhưng vẫn thể lên lời. Chỉ có thể giọng trả lời câu: “Có thể.”

      Bỗng nhiên tôi nhớ tới câu mà Diệp Tầm Tầm với tôi sau khi vào đại học. Khi đó có rất nhiều dồn dập xảy ra: năm đó Lí Tương Nam đỗ thủ khoa trường khoa học tự nhiên, lâu sau liền rời thành phố T, hướng đến đại học A trong lòng cậu ta; Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc hợp lại lần thứ hai, lâu sau lại chia tay lần thứ ba, lâu sau ấy cũng vào đại học T giống tôi, mà mình Yên Ngọc lại đến thành phố A. Mọi người xung quanh tôi đều độc thân, chỉ riêng Cố Diễn Chi và tôi mỗi lần xuất đều có đôi có cặp. Rốt cục vào ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi, Diệp Tầm Tầm bị kích thích đến chịu nổi, dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, sâu xa , Đỗ Oản, cậu hạnh phúc như vậy, khiến Thượng Đế cũng phải đố kỵ.

      Diệp Tầm Tầm vô ý câu lại thành lời sấm.

      Bây giờ nghĩ lại, bốn năm qua của tôi có thể tổng kết thành ba chữ, mỹ mãn. Mỗi kiện đều có thể khiến Diệp Tầm Tầm tuyệt giao với tôi. Tôi còn nhớ lần bản thân tôi lặng lẽ đến thành phố A ngày đó, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cảm giác chiếc khăn trải giường ở bên dưới rất sạch lại gọn gàng. Cố Diễn Chi mặc bộ quần áo ngủ màu tím nằm nghiêng bên cạnh, khiến chúng tôi nằm kề sát vào nhau, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy xương quai xanh, và vùng làn da dưới cổ được che bởi chiếc áo ngủ. Cánh tay kia của đặt lưng tôi, cuộn lọn tóc của tôi, khóe miệng có chút tươi cười. Rồi sau đó từ từ tiến tới, hôn lên trán tôi cái.

      Mười năm trước Cố Diễn Chi có trồng cây bạch quả ở trước sân nhà, giờ nó trưởng thành cao vút; năm ấy khi tôi mười chín tuổi, nhà họ Cố từng vì để chào đón tân hôn mà sửa chữa lại lần, phòng ngủ của Cố Diễn Chi được trang trí thành màu sáng mộc mạc theo tâm nguyện của tôi; khi gần tới sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, truyền thành ở thành phố T từng tranh nhau đưa tin vùng đất ở trung tâm thành phố, sau khi động thổ tháng lại thấy xây dựng gì, mà là dựng lên nhà ấm bằng thủy tinh gồm hai tầng để trồng hoa.

      Lúc đó tôi hiểu, lại nghĩ chuyện này có liên quan gì đến Cố Diễn Chi. Mãi đến ngày Giang Yến Nam tìm đến cửa, cước đá văng cửa phòng Cố Diễn Chi, coi như nhìn thấy vị thư ký che hai mắt đứng phía sau, và tôi bị ôm trong ngực Cố Diễn Chi, nổi giận : “Cố Diễn Chi! Cậu biết xấu hổ! Khối đất ở trung tâm thành phố kia là của tôi! Là đất của tôi! Khi cậu mua nó từ tay tôi phải cậu là muốn xây dựng công viên giải trí sao? Việc chia hoa hồng bây giờ phải làm sao? Phải làm sao hả? Cậu phải bồi thường tiền cho tôi! Cậu xây dựng cái nhà thủy tinh đó để làm gì? Cậu để hoa sống nhưng cũng phải để người khác sống với chứ! Quả thực cậu điên rồi! Cậu xem, cậu xây dựng cái nhà đó để làm gì hả? Hả?”

      Cố Diễn Chi chờ ta hơi rống hết, ừ câu, bình tĩnh : “Bởi vì có người thích, tôi cũng vui hơn.”

      Giang Yến Nam : “.....”

      Tôi : “.....”

      Tôi được Cố Diễn Chi ôm vào trong người liền qua khe hở , nhìn thấy Giang Yến Nam run rẩy chỉ vào Cố Diễn Chi, miệng tức giận đến run run lúc lâu sau, bỗng đem ngón tay chỉ đến người tôi.

      Giang Yến Nam mắng to tiếng: “Cậu là cái đồ hôn quân!”

      Tôi từ phía sau run rẩy cái, khép khe hở lại. Tôi cảm giác được tay của vị hôn quân vỗ lên lưng mình, ở đó vuốt ve trấn an, sau đó chút để ý : “Oản Oản, em xem, người đàn ông vừa ly hôn đáng sợ đến mức này đấy.”

      Giang Yến Nam : “.....”

      Tôi : “.....”

      D!đàn@lê#quý$donn

      Tôi cũng nhớ sau hôm sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, tôi và Cố Diễn Chi đến cục dân chính. Đến bây giở tôi vẫn nhớ bộ dạng nhàng, ấm áp ngày đó. Chúng tôi ngồi ở phòng đăng ký, ngoài cửa sổ có bông hoa tường vi ra hoa, nhân viên công tác cách cái bàn đánh giá tôi lúc lâu, lại nhìn Cố Diễn Chi cái, sau cùng tầm mắt lại dừng thân tôi, có chút do dự với tôi: “ à, rốt cục trưởng thành chưa vậy? Đây là chuyện hôn nhân đại , phải chuyện đùa. chưa trưởng thành lại đến nơi đây hồ nháo cái gì vậy?”

      Tôi nghiêm túc : “Tôi hồ nháo.” Hai tay lại đưa hộ khẩu lên, đoan đoan chính chính bổ sung câu, “Chính xem , tôi hai mươi tuổi rồi đúng ?”

      Đôi mắt ta chút tin tưởng nhìn tôi. Rốt cục mới đưa tay nhận sổ hộ khẩu. mặt hỏi: “Tên gì? tên gì?”

      Tôi a tiếng, nghiêm túc : “Cố Đỗ thị.”

      “…..”

      Từ nãy giờ Cố Diễn Chi chỉ ngồi bên gì lúc này lại sặc tiếng, vươn tay ra, sờ đầu tôi, sau đó kéo vai tôi lại, cười : “Đỗ Oản. Cố Diễn Chi.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cơ bản hồi ức kết thúc.

      Từ chương này trở trở lại từ tiết tử.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      Tôi còn nhớ rất rất nhiều chuyện tốt đẹp như vậy. Cũng nhớ rất rất nhiều lần đối thoại tốt đẹp như vậy. Tốt đẹp đến mức chỉ cần hơi nghĩ đến chút, là thể ngừng lại được, như bị nghiện vậy. Về vấn đề tiền tài, từng có thời gian Diệp Tầm Tầm phân chia đàn ông thành bốn cấp, cấp thấp nhất là người đàn ông sử dụng chút tinh lực cũng như tiền tài nào lên người bạn, cái chuyện gọi là lấy vợ sinh con bất quá chỉ là phản năng sinh lý sau khi thành niên mà thôi, do đó người chồng như vậy chi bằng cần; người đàn ông cấp cao hơn là người đàn ông đồng ý dùng chút tinh lực và tiền tài lên người bạn, đó gọi là hôn nhân lấy lệ thôi; cấp cao hơn là người đàn ông sử dụng phần lớn tinh lực và tiền tài lên người bạn, hôn nhân như vậy mới ngọt ngào; đương nhiên người đàn ông cực phẩm nhất là người đồng ý dành tất cả tinh lực và tiền tài cho bạn, vắt óc tìm cách lấy lòng bạn. Nhưng người đàn ông như vậy đời này là trăm năm khó gặp.

      Cuối cùng, Diệp Tầm Tầm liếc tôi cái, bổ sung thêm: “Cậu xem, Cố Diễn Chi tốn ít tinh lực và tiền tài cho cậu, điều đó cho thấy Cố Diễn Chi chính là người đàn ông cấp thứ hai. Cho nên cậu mới có thể ngọt ngào như vậy.”

      Tôi cúi đầu nhìn mu bàn tay, khi ngẩng đầu lên, tôi phải cố gắng khắc chế để khóe miệng vì bị kích thích mà nhếch lên: “ ra, hôm sinh nhật hai mươi tuổi của tớ, Cố Diễn Chi chuyển tất cả số bất động sản và tiền tiết kiệm của cùng với nửa số cổ phần sang danh nghĩa của tớ. Hơn nữa trong hiệp nghị chuyển nhượng còn viết câu, nếu ly hôn, tất cả tài sản trong hiệp nghị này chỉ thuộc về mình Đỗ Oản. ấy cái này coi như là phần hiệp nghị trước hôn nhân, có hiệu lực pháp lý.”

      “…..” Diệp Tầm Tầm trừng mắt với tôi, yết hầu như bị người ta bóp chặt, há mồm nghẹn ngào lúc lâu, mới tìm lại được giọng , “ Vì cái gì mà Cố Diễn Chi phải làm như vậy?”

      Tôi ừ câu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ như có chuyện gì: “Cũng có gì cả. Khi đó ấy mười chữ, gia tăng cảm giác an toàn của tớ mà thôi.”

      “…..”

      Diệp Tầm Tầm sâu xa nhìn tôi lúc lâu, u ám : “Tớ ghét nhất là phải nhìn mấy người nhau ân ái.”



      Nếu ba ngày trước tôi khám lại ở thành phố A, nếu bây giờ chúng tôi còn ở thành phố T, như vậy đây chính là lúc cuối xuân ấm áp, dựa theo kế hoạch sớm định ra từ trước, tôi vốn nên cùng Cố Diễn Chi đến cửa hàng áo cưới mặc thử váy cưới rồi.

      Từ hơn ba tháng trước áo cưới bắt đầu được lựa chọn, phải mất ba tháng làm bằng tay ở Milan. Tôi nhớ rất bộ váy cưới đó. Chiếc găng tay bằng tơ lụa màu trắng, chiếc voan che đầu mờ mờ ảo ảo, chiếc đuôi váy yểu điệu duyên dáng, cùng với sợi kim tuyến tinh tế, toàn thân được trang trí bởi những bông hoa bách hợp. Tất cả đều đẹp đến mức khiến người ta mê luyến.

      Tôi còn nhớ rất tư thái Cố Diễn Chi lật mở từng trang váy cưới khi đó. chút để ý lật từng trang từ đầu đến cuối, ngón tay thon dài đặt trang sách, hơi hơi cong lại, là bộ dạng cực kỳ tùy ý. Hình như những chiếc váy cưới mà nhà thiết kế sử dụng hết tâm tư vào đó cũng thể lọt vào mắt . ràng tôi cảm thấy bất cứ thứ gì, nhìn đều rất được. Mãi cho đến khi quăng quyển đó , lại lật quyển khác, là những bộ váy cưới đệ nhất thế giới, ngón tay Cố Diễn Chi mới dừng lại, thân người hơi thẳng lên, đưa mắt nhìn sang, mỉm cười nhìn tôi: “ Oản Oản, bộ này nhìn có được ?”

      Từ đến lớn, mỗi bộ quần áo hay trang sức mà chọn lựa, đều rất tinh túy.

      Tháng sáu năm nay, tôi tốt nghiệp đại học. Tháng chín năm nay, tôi vốn nên cử hành hôn lễ với Cố Diễn Chi. Thiếp mời thiết kế xong, chỉ chờ tôi trở lại thành phố T, kí tên lên thiếp mời cùng với Cố Diễn Chi là xong.

      Tôi vắt hết óc nghĩ cách lấy lòng người, hao hết tâm tư muốn ấy thích mình. Tôi cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng được kết quả tốt. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến có ngày tôi li hôn với Cố Diễn Chi. Có thể bị oán hận, bị vứt bỏ. Hình dung cùng với người khác.

      Bắt đầu từ đêm hôm qua, mỗi lần nghĩ đến như vậy, lòng tôi đều đau như cắt.

      mình tôi trở lại khách sạn. Đến khi ăn bữa tối, tôi nhận được điện thoại của Yên Ngọc, nhanh chậm “ Đột nhiên nghĩ đến, sao em lại với Cố Diễn Chi ba ngày nữa mới về? Sao tối hôm nay em luôn ? Em chỉ còn có bốn tháng nữa thôi, em ở đây phát ngốc làm gì, bằng mau trở về thành phố T , ở chung với Cố Diễn Chi thêm vài ngày. Chờ chuẩn bị xong tài liệu trở về thành phố T giúp em, khi đó em có thể có cả thời gian để tạm biệt đâu.”

      Tôi nhìn chiếc nhẫn ngón áp út trầm mặc lúc lâu, : “ Bác sĩ Yên à, còn có tình thương ?”

      “ Hả?”

      Tôi hơi tiếp: “ cảm thấy người vừa mới biết mình bị bệnh nan y, có thể ngay lập tức cực kì phấn chấn, trước mặt người mà ấy thích nhất có thể che giấu chân tướng, coi như cái gì cũng chưa phát sinh sao? nghĩ rằng em và giống nhau sao? cho rằng ai cũng có thể giống , mối tình đầu kết hôn vẫn có thể vân đạm phong khinh giày tây đến hôn lễ người ta vui vẻ trò chuyện rồi còn khẳng khái khoan dung mừng năm vạn nhân dân tệ sao? Chẳng lẽ cho rằng như mới là người bình thường sao? biết logic của bình thường sao? tự biết rằng kỳ căn bản bác sĩ Yên Ngọc có tình thương sao?”

      “....” Yên Ngọc bị tôi chặn họng, khi mở miệng, vẫn bình tĩnh lý trí đến mức trời đất dung, “ Em luyến tiếc như vậy, vậy cần gì phải suy nghĩ lung tung làm gì. Tóm lại xác suất thành công của cái kia rất nhở, lại còn hao phí tâm lực của . bằng bây giờ em trực tiếp chạy về với Cố Diễn Chi, em bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn lại bốn tháng, ngay cả bác sĩ Yên Ngọc giỏi nhất cả nước cũng thể giúp được em. tin tưởng cậu ấy nhất định đaulòng mà che chở cho em gấp bội lần.”

      Tôi bị đến trầm mặc.

      Làm sao tôi có thể chưa từng nghĩ qua cơ chứ. đời này có người nào nguyện ý chịu đựng thống khổ cả. Tôi chỉ mong sao ngay bây giờ có thể trở về thành phố T, nhào vào lòng Cố Diễn Chi khóc lớn trận. Đem nguyên nhân đau nhức xương gần đây, cùng với kết quả chuẩn đoán của Yên Ngọc với . Tôi chỉ mong sao được lập tức ôm vào trong ngực nhàng an ủi. Tựa như những khó khăn trong quá khứ vậy, khi nào có biện pháp có thể với Cố Diễn Chi, đem tất cả những vấn đề khó khăn ném cho .

      Chưa bao giờ tôi trải qua tình trạng như bây giờ. mình ở trong khách sạn, bốn phía yên tĩnh thanh. Mà vừa buổi trưa tôi mới biết tin chuẩn đoán chính xác về căn bệnh nan y của mình.

      Kỳ tại tôi cực kỳ sợ hãi.

      Tôi hy vọng biết bao rằng Cố Diễn Chi bây giờ cũng như trong quá khứ vậy, chút để ý mà an bài tất cả mọi chuyện. Nhưng chung quy cũng phải là thần linh.

      trầm ổn ung dung, chút gợn sóng. nhàng bâng quơ câu cũng được cả thế giới tôn sùng là thánh kinh, hành động mờ ám của cũng khiến truyền thông ùn ùn kéo tới, mười năm trước từng đưa đứa trẻ từ vùng núi về thành phố T, về sau lại thay đổi cuộc sống của ấy đến long trời lở đất.

      làm được tất cả mọi chuyện. Chuyện duy nhất thể làm được chính là chuyện sinh tử.

      Nếu chuyện này phát sinh ở ba mươi năm sau, tôi chút do dự mà với Cố Diễn Chi. Nhưng bây giờ, tôi thực thể.

      Vào sinh nhật tôi năm trước, Cố Diễn Chi đưa tôi lên chùa, để định ra hôn lễ năm nay. Thời điểm lái xe xuống núi gần đến hoàng hôn, tôi nâng má nhìn bộ dạng vén tay áo lên chuyên chú lái xe, ỷ vào ngày hôm đó là sinh nhật của mình, hơi hỏi rất nhiều chuyện.

      ràng bản thân tôi cũng biết chính mình cố tìng gây , vậy mà mỗi lần vẫn rất kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của tôi. Mà vấn đề cuối cùng tôi đến là: “ Nếu em chết trước , có thích người khác ?”

      Tôi cho rằng đáp lại câu “ ”, nhưng lại từ chối cho ý kiến. Hơn nữa còn hỏi lại tôi: “ Oản Oản, bốn chữ sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải đối mặt với chữ cuối cùng. Thời điểm đến lượt chúng ta, em hy vọng em sống lão hơn hay ngược lại?”

      “.......”

      Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ qua về vấn đề này. Tôi nghĩ chuyện sinh tử cách rất xa với tôi. Cái gọi là giả thiết, cũng chỉ là thuận miệng ra thôi. Nhưng Cố Diễn Chi hỏi lại tôi như vậy, căn bản tôi biết nên trả lời như thế nào. Rốt cục tôi mới ý thức được giả thiết vừa rồi tôi với Cố Diễn Chi có bao nhiêu tàn nhẫn. Chợt nghe thấy Cố Diễn Chi dịu dàng : “ hy vọng mặc kệ như thế nào, có thể sống lâu hơn em chút, chỉ cần mấy ngày thôi. Chờ tổ chức lễ tang tốt, sau đó theo em.”

      Tôi giật mình trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu.

      núi là bầu trời tươi sáng rực rỡ. Khuôn mặt người trước mắt tôi vẫn luôn trầm tĩnh, giống như chuyện vừa là hết sức bình thường. Tôi mơ hồ hoài nghi có phải từng suy nghĩ rất lâu về vấn đề này . Tôi lên lời, lúc lâu sau, mới giọng : “ Nhưng là, nếu em mất rất sớm, nếu ba mươi tuổi mất sao? Chẳng lẽ cũng làm như vậy sao?”
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      thư hồChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31:

      Sáu năm trước, cha Cố Diễn Chi vì bệnh tật mà qua đời, lúc đó tôi ở bên cạnh , vậy mà tin tức qua lâu, tôi mới biết được. Mà khi đó đúng hôm họp phụ huynh, tôi cẩn thận quan sát kỹ biểu tình của Cố Diễn Chi, nhưng sớm trở lại thái độ vân đạm phong khinh trước kia. Nhưng tôi vẫn nhớ rất ba năm trước, mẹ Cố Diễn Chi vì nhớ thương chồng, buồn bực mà qua đời, sau khi Cố Diễn Chi ra nước ngoài xử lý hậu trở về, thần sắc lạnh nhạt, nhiều ngày lấy từ nào. Tôi phải là người giỏi an ủi, nhìn như vậy lại càng sợ mình sai điều gì đó. Có người hay khuyên rằng người chết rồi thể sống lại, hãy nén bi thương mà thuận theo ý trời, nhưng kỳ thực khuyên như vậy chả khác khuyên là mấy. Mẹ Cố Diễn Chi buồn bực vui ba năm, cũng vì thể theo chồng. Tôi từng nghĩ nếu có người với tôi việc này, tám phần là tôi lập tức đuổi ta ngay. Tôi nghĩ lâu nhưng rốt cục vẫn biết phải an ủi thế nào, nhưng đồng thời tôi cũng cực kỳ lo lắng Cố Diễn Chi có thể ưu sầu thành bệnh mất, vẫn luôn là người con có hiếu, tại cha mẹ lại lần lượt qua đời. Tôi do dự hai ngày, cuối cùng liền cầm quả đào đến trước mặt , với : “Chuyện kia, cần em đến an ủi sao?”

      Tôi sẵn sàng chuẩn bị tâm lý tốt, nghĩ thầm, rằng nếu vẫn giống hai ngày trước cần, tôi a... tiếng rồi đưa quả đào cho , câu quản gia nhờ em mang đến cho rồi xoay người rời . Nhưng bây giờ Cố Diễn Chi giương mắt nhìn nhìn tôi, hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười. Tiếp theo duỗi tay về phía tôi: “Tới đây.”

      Tôi lên phía trước bước, bị ôm đặt lên đùi, ôm rất chặt. Cằm đặt đỉnh đầu tôi. Trước mắt tôi là chiếc áo len sơn dương màu xám với hoa văn tinh tế. Bàn chân rất nhanh cũng được ôm vào trong ngực. Ngón tay để gan bàn chân tôi vẽ vẽ hai lần, tôi kêu tiếng, liền cười hai tiếng, cả người đều được ôm vào trong ngực. Tư thế này hình như khá quen thuộc, tôi suy nghĩ chút, hình như giống với bộ dạng của đứa trẻ sơ sinh cuộn mình trong bụng mẹ còn chưa được sinh ra. Ý nghĩ này khiến má tôi có chút nóng, sau đó tôi nghe thấy giọng của đỉnh đầu: “Như vậy em định an ủi thế nào đây?”

      Tôi lấy lại bình tĩnh, ra câu chuẩn bị từ lâu: “À, nghĩ mà xem, nếu trời có linh thiêng bác và bác trai, hy vọng ưu sầu như vậy, đúng ?”

      tiếng: “Còn gì nữa?”

      “Còn có, cần chôn toàn bộ khổ sở trong lòng như vậy, tốt cho thân thể.”

      lại ừ tiếng, lần này hình như có mang theo ý cười: “Còn gì nữa?”

      “Còn có, còn có công ty nữa. Còn đống vụ cần xử lý kìa. Tiếp nữa, nếu nguyện ý,” tôi làm như có chuyện gì , “Từ nay về sau vẫn còn có em mà.”

      cười ra tiếng. Lồng ngực tự nhiên chấn động. Rốt cục tôi ý thức được rằng căn bản nghe thấy gì, căn bản chỉ trêu đùa tôi thôi. Lập tức tôi thẹn quá hóa giận, lập tức muốn nhảy từ đầu gối xuống, bị nhanh tey lẹ mắt ôm chặt vào trong ngực, ôm chặt, thể vùng vẫy được. Tôi : “ buông tay, buông tay, buông tay ra mau!”

      Đột nhiên hôn lên tai tôi. Cố Diễn Chi cười gọi tên tôi. Bên trong dần dần yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ có tiếng hạt mưa rơi lên tấm kính. nhàng bâng quơ : “ còn ai khác. chỉ còn lại mình em.”

      Tôi hoàn toàn yên tĩnh lại. Qua lúc lâu sau, mới giọng : “Em cũng vậy.”

      - - - -

      Tôi suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện như vậy, mắt vẫn mở to đến buổi sáng hôm sau. Buổi tối hôm trước Yên Ngọc đặc biệt dặn tôi trong điện thoại ngày phải ăn đủ ba bữa cơm, nếu tốc độ ra nhanh hơn. gọn gàng dứt khoát như vậy, khiến tôi mãi lúc lâu sau mới được: “Bác sĩ Yên à, chuyện như vậy, có bệnh nhân nào từng bị dọa chết rồi ?”

      Yên Ngọc lạnh nhạt trả lời: “Nhưng hù chết người cũng cần bồi thường. ảnh hưởng tới là được.”

      “.....”

      Tôi xuống nhà ăn, hơi giương mắt nhìn thấy Yên Ngọc ngồi ở gần đấy, trước mặt là đống bát đĩa, thần sắc lạnh nhạt vẫy tay về phía tôi. Tôi đờ đẫn lúc, qua: “Sao lại đến đây?”

      : “Sáng hôm nay lương tâm phát , có vẻ em vẫn rất đáng được thông cảm. Cứ đến đây thương xót cho em.”

      “… Cám ơn . Em cần. Nhưng ngược lại em có vấn đề muốn hỏi .” Tôi do dự lúc, , “Trước kia từng đồng ý với Diệp Tầm Tầm chuyện gì?”

      Tay Yên Ngọc cầm chiếc bánh rán liền dừng lại, mí mắt lành lạnh nâng lên nhìn: “Đỗ Oản, lá gan em to lên rồi đấy.”

      “Con người đến lúc sắp chết, lời cũng thay đổi, lá gan cũng to hơn.” Tôi khiêm tốn , “Như vậy, những chuyện từng đồng ý, làm được chứ?”

      Mi tâm Yên Ngọc bắt đầu nhíu lại, mơ hồ có dấu hiệu phát tác: “Em quản được sao?”

      Tôi a... tiếng: “Ý tứ này của chắc là làm được rồi. làm được cái gì? Giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc sao? Hay là phải Diệp Tầm Tầm cưới?”

      Yên Ngọc ném chiếc khăn ăn xuống, rốt cục cũng nổi giận: “Em quản làm cái gì? Lão tử làm cái gì cũng liên quan tới các người! Lão tử như thế nào cũng có nửa xu quan hệ với Diệp Tầm Tầm! Đỗ Oản, em nhanh chóng ăn cho xong ! Nhanh lên!”

      làm được những việc này,” tôi dường như nghe thấy, thấp giọng tiếp, “Như vậy, Cố Diễn Chi cũng từng hứa với em, nếu em chết, mặc kệ là khi nào, ấy an bài tang lễ cho em trước, sau đó cùng với em. Lúc ấy như vậy, ấy cực kỳ trịnh trọng. Như vậy cảm thấy, ấy có làm như vậy ?”

      Tôi nhìn Yên Ngọc chằm chằm, cực kỳ hy vọng có thể trả lời câu .

      Diệp Tầm Tầm từng cực kỳ tình nguyện mà thừa nhận tôi và Cố Diễn Chi là cặp đôi trời sinh. Cái này chủ yếu là do tính cách chúng tôi hợp nhau. Dựa theo lời ấy, tôi là người do dự, mấy năm nay trừ việc theo đuổi Cố Diễn Chi là có vẻ chắc chắn, còn mọi chuyện còn lại đều được như vậy. Sau đó lại Cố Diễn Chi và tôi lại vừa vặn tương phản nhau. Tôi luôn theo nguyên tắc muốn nhìn thẳng vào khuyết điểm, nên tôi luôn bày tỏ phủ nhận, nhưng qua nhiều năm như vậy, tôi thể thừa nhận ấy rất chính xác. Tôi luôn nghĩ rất nhiều chuyện, việc giấu hay thẳng thắn ra lúc nào cũng quanh co trong lòng. Lời thề vào buổi sáng hôm qua ở ngoài phòng khám, qua đêm suy tư, tôi lại bắt đầu thay đổi.

      Tôi thử tưởng tượng lần bộ dạng Cố Diễn Chi ghét mình. Cảm thấy tôi thể chống đỡ được. Rốt cục tôi ý thức được mình tuyệt đối thể vĩ đại như trong tưởng tượng được. Tôi thích người lâu, rốt cục đợi được đến khi ấy mình, tôi tình nguyện nhớ thương người ấy nhiều năm, nhưng cũng thể chịu được cảnh ấy hận tôi. Chung quy tôi vẫn ích kỷ đến mức này.

      Chỉ cần Cố Diễn Chi theo mình, tôi với . Tôi chăm chú nhìn chằm chằm Yên Ngọc, nhìn bờ môi . Rốt cục lâu sau mới mở miệng, chậm rãi : “Khó trách vì sao em kiên trì muốn khống chế tâm lý cậu ta như vậy. Loại cố chấp này, chỉ có thể dùng thuật khống chế tâm lý thôi.”

      Tôi vẫn ôm tia hy vọng: “Có thể có khả năng, ấy chỉ lừa em thôi đúng ?”

      “Tuy Cố Diễn Chi là người bụng dạ khó lường,” Yên Ngọc đẩy đẩy cặp kính, nhàn nhạt , “Nhưng là, Đỗ Oản, em phải thừa nhận, cho tới bây giờ cậu ta chưa từng dối cái gì.”

      Rốt cục tôi hết hy vọng.

      Yên Ngọc nhìn tôi, : “Sao rồi, cảm thấy đau lòng sao?”

      Tôi hữu khí vô lực ừ tiếng, giọng đến mức chính mình cũng nghe thấy. Sau đó cũng mở miệng nữa. biết qua bao lâu, bỗng nhiên tôi cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, bát cháo bị sánh ra ngoài, mà người đến lại hề để ý, chỉ kích động hỏi tôi: “Đỗ Oản, quả cậu bị ung thư xương giai đoạn cuối sao?”

      Tôi ngẩng đầu, là Lí Tương Nam bốn năm gặp.

      Mặt cậu ta so với khi thi đại học già dặn hơn. Dựa theo thẩm mỹ của con nay, có thể cho là cực kỳ tuấn. Nhưng quần áo lúc này lại chỉnh tề, cổ áo nghiêng, nút áo cài sai vị trí. Có thể thấy vừa rồi cậu ta chạy như điên như thế nào. Trong mắt có khẩn trương hề che giấu, còn có thương tâm, tôi nhìn cậu ta, từ từ : “Ừ.”

      xong lập tức quay đầu trừng Yên Ngọc, đến mí mắt cũng nâng lên, nhanh chậm uống cà phê, mới mở miệng: “ cảm thấy nếu em muốn tẩy não Cố Diễn Chi, phải dùng đến cậu ta. Hôm nay hai người gặp nhau trước, làm nóng người. Thuận tiện thảo luận xem vở kịch người thứ ba chen chân vào phải hợp lý thế nào, mới có thể thuận lợi ly hôn.”

      Tôi : “…..”

      Lí Tương Nam lơ câu của Yên Ngọc, chỉ nhìn chằm chằm tôi: “Sao lại bị ung thư xương? Phát ra khi nào? phải cậu vẫn cực kỳ khỏe mạnh sao? tại trị liệu như thế nào? Còn có thể sống bao lâu? Cậu đừng sợ, có tớ ở đây rồi.”

      “Lời cậu vừa là lời kịch kinh điển trong phim Hàn mười mấy năm trước rồi Lí Tương Nam.” Tôi , “Cậu có thể buông tay tôi ra trước ? là rất đau đấy, tôi có bị ung thư xương cũng bị cậu nắm chặt đến ung thư xương mất.”

      Cậu ta lập tức buông tay. Ngồi xuống bên cạnh tôi, yên lặng nhìn tôi, hé răng. Tôi vốn có khẩu vị, ánh mắt cậu ta lại nhìn tôi như nhìn thi thể lạnh lẽo vậy, khiến tôi ngay cả khi múc miếng cháo đến miệng rồi cũng thể nuốt trôi được, muốn bỏ xuống, vị bác sĩ trước mặt lạnh lùng mở miệng: “ thích nhất là bệnh nhân nghe lời . Mau ăn hết cho .”

      Tôi : “…..”

      Lí Tương Nam lập tức : “Cậu bây giờ thể cầm nổi bát sao? Để tớ đút cho cậu.” xong liền do dự cầm chiếc bát trước mặt tôi lên, đưa thìa lên miệng tôi.

      Tôi đờ đẫn nhúc nhích nhìn cậu ta. Qua lúc lâu sau, rốt cục Lí Tương Nam từ từ để bát xuống. Tôi từ từ ăn xong bát cháo dưới bốn con mắt, cảm giác thống khổ thể thành lời. Sau đó tôi nghe thấy Lí Tương Nam thấp giọng : “Đỗ Oản.”

      Tôi : “Hả?”

      “Yên Ngọc với tớ chuyện của cậu rồi. Tớ phối hợp với cậu. Cậu cần tớ làm gì cứ .” Cậu ta hạ mí mắt xuống nhìn tôi, môi hơi nhếch lên, từ từ , “Cậu cần cảm thấy cái gì mà lợi dụng với lợi dụng, đây là tớ cam tâm tình nguyện.”

      Tôi : “Cám ơn cậu. Tớ thể làm như vậy được.”

      Cậu ta vội vàng : “Cậu đừng quan tâm đến những cái khác. Cậu từ chối tớ tớ rất đau khổ. tại luận văn của tớ cơ bản xong, dù sao cũng bận gì. Cậu cứ tùy tiện coi tớ là người bạn, có việc cần tớ giúp. Cậu cần cảm thấy thiếu nợ tớ, nếu cậu cảm thấy như vậy tốt, vậy trả tiền cho tớ là được rồi. Có thể lấy tiền bạc ra trao đổi đúng ? Cậu cứ ra giá .”

      Yên Ngọc ở bên xoa xoa má, lạnh nhạt : “ đúng là tình thâm a.”

      Tôi trầm mặc lúc lâu, mới thấp giọng : “Vậy phải cám ơn cậu rồi.”

      Buổi sáng thứ bảy tôi và Lí Tương Nam cùng trở về thành phố T.

      máy bay, tôi xác nhận mắt bớt sưng. Biểu tình mặt cũng cưc kỳ bình thường. Khi vào sảnh đón vẫn có chút khần trương, đột nhiên quay người lại, thiếu chút nữa đụng vào người Lí Tương Nam.

      Tôi chỉ vào mặt mình, hỏi: “Như vậy được chưa?”

      Cậu ta nhìn lúc: “Vẫn còn chút căng thẳng. Nên lạnh nhạt uể oải hơn. Đè khóe môi xuống.”

      Tôi theo lời làm theo: “Như vậy được chưa?”

      Cậu ta gật gật đầu: “Được rồi.”

      Trái tim tôi căng thẳng đập thình thịch. Rốt cục cũng qua cửa, giương mắt lên, liền nhìn thấy bóng dáng thon dài ở sảnh đón xa xa.

      luôn luôn khiến mọi người phải chú ý. Cho dù là ở giữa bữa tiệc ánh sáng chói lóa, nhưng cũng chỉ cần liếc mắt cái là nhìn thấy. Huống chi là ở sân bay. Tôi biết đợi bao lâu. Tôi tự chủ được càng lúc càng nhanh, lời Lí Tương Nam đằng sau cũng lọt vào tai, vừa rồi cố gắng để biểu tình lạnh nhạt cũng thể nhịn được, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cách xa kia, khóe mắt tươi cười rất quen thuộc.

      đứng từ xa mở rộng hai tay hướng đến tôi. Hình như tôi chạy chậm lại. Rốt cục mới đến gần. Rương hành lý bị buông ra. Tôi tiến lên bước. Cánh tay bao quanh eo , ôm chặt.

      Tôi ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu vạt áo . Hốc mắt tôi có phần ẩm ướt. Tôi cảm giác mình được ôm lấy ngày càng chặt, còn khe hở. Giọng trầm thấp dịu dàng: “Oản Oản.”
      Last edited: 4/5/16
      thư hồ, Chrisinbeibe thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :