1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      Đối với việc tôi thất tình, Diệp Tầm Tầm đầu tiên khuyên răn tôi: “Người lớn là loại sinh vật bề ngoài gọn gàng, nhưng nội tâm lại phức tạp kỳ lạ. Giữa bọn họ và trẻ con tồn tại khoảng cách rất lớn. Cố Diễn Chi cự tuyệt cậu, chuyện đương nhiên.”

      Tôi nhìn ấy, : “…..”

      Sau đó ấy lại tiếp tục khuyên răn tôi: “Cậu có biết nữ minh tinh tên Miêu Phi Phi ? Tháng trước ấy cũng tỏ tình với Cố Diễn Chi, kết quả cũng bị cự tuyệt cách tàn nhẫn. Theo người nhìn trộm, à ... Người chứng kiến Yên Ngọc , sau khi ấy bị cự tuyệt khóc đến mức đặc biệt khó coi, sau đó là bưng mặt chạy . So với bộ dạng mất hồn mất vía của cậu tại khó coi hơn nhiều.”

      Tôi nhìn ấy, : “.....”

      Tiếp theo Diệp Tầm Tầm lại khuyên răn tôi: “Cậu xem, các cậu đều là những người bị Cố Diễn Chi từ chối. Từ đấy mà , cậu cũng coi như ngang trình độ với Miêu Phi Phi nổi tiếng với hàng vạn fan kia.”

      Tôi nhìn ấy, : “…..”

      Sau cùng ấy lại khuyên răn tôi: “Tớ cũng chưa nghe có ai đó vì thất tình mà chết bao giờ, tớ cảm thấy cậu cũng như vậy. Cho nên thực tế nó giống như cảm mạo vậy, rồi có ngày khỏi hẳn thôi.”

      Tôi nhìn ấy, rốt cục mở miệng: “Thất tình sao có thể như cảm mạo được, nó có thuốc gì có thể chữa dứt được, còn Miêu Phi Phi là dạng muốn kỹ xảo có kỹ xảo, muốn mặt mũi có mặt mũi, cậu nghĩ tớ muốn nổi danh ó như ta sao, còn có Diệp Tầm Tầm cậu có biết được an ủi bằng cách đến cái chết , sau cùng cậu mà dám kể chuyện này cho Yên Ngọc nghe vậy hai ta tuyệt giao.”

      Mấy lần Diệp Tầm Tầm muốn xen mồm vào đều bị tôi nhét bánh bích quy đầy mồm. ấy rất dễ dàng mới nuốt trôi được đống bích quy, phẫn nộ chỉ tay vào người tôi: “Cư nhiên Đỗ Oản cậu chẳng những uy hiếp tớ còn dám vũ nhục thần tượng của tớ!”

      “A.” Tay tôi cầm cây bút lông, quẹt mạnh, trong khoảnh khắc vài tờ giấy trắng da tróc thịt bong, tôi đưa mắt nhìn lên: “Cho nên?”

      *******************

      “.....” Toàn thân Diệp Tầm Tầm run lên phen, trừng mắt nhìn tôi chuyện lúc lâu, sau cùng hừ tiếng xoay mặt qua, “, có gì.”

      Rốt cục tôi ý thức được Diệp Tầm Tầm chỉ để ý đến vết thương của tôi, nhưng khâu lại được. Thất tình là chuyện đau đến chết sống lại, nhưng cũng chỉ để nó từ từ khép lại. Từ tối hôm đó, tôi cố ý tránh mặt Cố Diễn Chi. Đơn giản là về nhà trễ hơn chút, ngủ sớm hơn chút. Tôi từng để ý đến quy luật của Cố Diễn Chi, cực kỳ hiểu biết thời gian về nhà và cách sống của , lúc ấy làm như vậy là muốn thời gian ở bên cạnh nhiều hơn chút, tại lại vừa lúc ngược lại.

      Nhưng mà lý trí và tình cảm rất khó... cùng thực được. Có thể thấy người hoàn toàn có thể khống chế được hai thứ này, lục timg khắp lịch sử toàn bộ loài người cũng tìm thấy ai. Kể cả những thiên tài như Phạm Cao hay Einstein cũng thể may mắn thoát khỏi. Tôi chỉ là nữ sinh trung học hết sức bình thường, tự nhiên lại càng rối tinh rối mù. Tôi chính mình phải bình tĩnh, lúc nào tránh được là phải tránh Cố Diễn Chi, nhưng cũng có lúc nhìn được. Biểu của việc đó là tôi thường xuyên sai và làm sai, sau đó thỉnh thoảng lại bịt tai trộm chuông lừa mình dối người vụng trộm nhìn Cố Diễn Chi.

      Sinh nhật mười lăm tuổi của tôi đến vừa xoắn xuýt phức tạp vừa đau khổ như vậy đấy.

      Mỗi năm sinh nhật đều có những ấn tượng khắc sâu với tôi. Nguyên nhân chủ yếu là do Cố Diễn Chi, mỗi lần sinh nhật tôi, bất luận dù ở nơi nào, cũng trở về thành phố T. Hơn nữa tiệc sinh nhật lại hết sức long trọng. Diệp Tầm Tầm từng xem việc này, nguyên nhân xem ở chỗ ấy vẫn cho rằng Yên Ngọc luôn nắm trong tay ấy, tại hôm sinh nhật ấy mười ba tuổi, lấy lý do ở Mĩ có nhiều việc cần xử lý mà bỏ lỡ sinh nhật ấy. Từ đó về sau, Diệp Tầm Tầm luôn xem những bữa tiệc sinh nhật.

      Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất trong tôi cũng phải vào sinh nhật tôi. Mà là vào ngày năm tôi mười ba tuổi, Cố Diễn Chi đến đón tôi tan học. Mỗi lần tùy tiện đứng ở cổng trường luôn hấp dẫn đám ánh mắt, ngày đó mặc chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, vừa đứng nghe điện thoại vừa ngoắc tay gọi tôi, ràng tôi nghe thấy nữ sinh bên cạnh khẽ thét lên tiếng. Lên xe lúc, mới biết tôi về nhà, mà lại đến cửa hàng mua lễ phục. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo chocolate vừa mang đến, nghe liền đình chỉ động tác: “Vì sao lại muốn mua lễ phục cho tôi?”

      chậm rãi : “ giải trí.”

      “... Hả?”

      mặt lộ ra điểm tươi cười: “Em có nhớ người con trai của Vương đổng vừa thấp, vừa ? Hôm nay là sinh nhật cậu ta.”

      “..... Cho nên?”

      “Chúng ta đến tham gia.”

      Tôi : “Vì sao chúng ta phải trang điểm để đến tham dự? Còn có, mặc chiếc áo khoác này được sao? Còn có, lần cho xong được sao?”

      nở nụ cười, quay đầu lại, thuận tay hơi nâng cằm tôi lên, vẫn là bộ dạng nhanh chậm: “ ra , năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của tôi mạnh mẽ hơn chút so với Vương Bình, nếu tôi đến đó, ông ta dám gì. Đối với em, Oản Oản, người tôi mang đến tất nhiên phải xinh đẹp, hơi trang điểm càng thêm rực rỡ chói mắt, tiệc sinh nhật của người khác có gì quan trọng, tiểu mập mạp nhà ông ta sao có thể so với Oản Oản nhà ta. Đúng ?”

      d.đ.l.q.đ.

      Tôi rốt cục hiểu. Lại lúc lâu sau vẫn cảm thấy có gì : “Cố Diễn Chi.”

      “Sao vậy?”

      “Mặc dù tôi khá vui vẻ, nhưng trước kia tôi phát lại có mắt nhìn như vậy đấy…”

      “…..”

      “Khó trách Giang Yến Nam miệng nam mô bụng bồ dao găm. như vậy mà có thể dạy dỗ tốt người chưa trưởng thành như tôi được sao?”

      “…..”

      Nhưng mặc kệ lúc ấy tôi khẩu thị tâm phi như thế nào, mỗi lần như vậy trong lòng tôi đều luôn reo hò nhảy nhót, Cố Diễn Chi vô cùng dung túng tôi.

      Giang Yến Nam gọi đó là cưng chiều. Bao bọc người ta cẩn thận, khiến người ta cảm thấy mềm mại mà ấm áp. Tôi hưởng thụ cảm giác này, cho rằng hạnh phúc chính là như vậy. Tôi thích ung dung thảnh nhiên của , thích chút mờ ám của , vui khi nhìn dùng lòng dạ hẹp hòi để bảo vệ tôi.

      Ở tiệc sinh nhật Diệp Tầm Tầm chỉ chú ý đến ăn uống, thời điểm tôi đến khu đồ ăn tìm ấy, ấy vẫn nhét chiếc bánh pút-đing caramel vào miệng, tôi qua, : “Sau khi thi xong, tớ định đến thành phố C học trung học.”

      Diệp Tầm Tầm liếc nhìn tôi: “ đến mức phải chạy xa thế chứ.”

      Lí Tương Nam làm bộ tình cờ ngang qua chợt quay sang: “Em định đến thành phố C? với em lại ở cùng nơi rồi.”

      Diệp Tầm Tầm liếc ta cái, quay đầu với tôi: “Chao ôi, đêm qua đột nhiên tớ nhớ ra, trước kia Yên Ngọc từng với tớ về thuật khống chế tâm lý, cái này là thủ pháp thôi miên mà những người làm marketing quen dùng. Có thể thay đổi tư tưởng của người khác. Yên Ngọc hiệu quả của cái này có thể so sánh với các loại cổ trùng gì đó trong tiểu thuyết võ hiệp. Hay cậu thử dùng với Cố Diễn Chi xem, chừng ta thay đổi ấn tượng về cậu, tẩy não ta thành thích cậu?”

      Tôi nhìn ấy lâu: “ tại tớ thổ lộ thất bại là do chủ ý thối tha của cậu, cậu cảm thấy tớ nghe theo lời cậu lần nữa sao?”

      “.....”

      Diệp Tầm Tầm trầm thấp ho khan tiếng, từ phía sau truyền đến tiếng cười , cổ áo tôi bị người khác xách lên: “Ôi chao, mọi người cái gì vậy? Sao thấy Cố Diễn Chi đâu vậy?”

      Diệp Tầm Tầm : “Bọn tôi chuyện của con , các ở đây làm gì. ở đây đâm chọc thích lắm sao? Mời thằng ra khỏi cửa rẽ phải, có cái áo bên trong là nữ quỷ kiễng chân chờ đấy.”

      Giang Yến Nam lại cười tiếng, liếc nhìn tôi, chậm rãi : “Đỗ Oản, em và Cố Diễn Chi giận dỗi nhau à?”

      Tôi : “Mời thằng ra khỏi cửa rẽ phải, có cái áo bên trong là nữ quỷ kiễng chân chờ đấy.”

      nhìn thấy hình như vừa rồi tâm tình của Cố Diễn Chi hình như được tốt lắm. Gần đây cậu ta vừa kiếm được khoản nên chắc phải do chuyện đó, nghĩ nghĩ lại cũng chỉ nghĩ đến em thôi.” Trong tay Giang Yến Nam cầm ly rượu, cười đến mức ánh mắt hơi cong cong, “Tới đây, chuyện với Yến Nam chút xem, Yến Nam luôn để tâm đến những việc trong nhà người khác, nhanh xem em làm gì khiến cậu ta lại sinh khí như vậy?”

      Dieen.đann.lee.quyy.đônn

      Tôi : “Hôm nay là sinh nhật tớ. Diệp Tầm Tầm cậu chút, ở thời điểm người ta sinh nhật hỏi như vậy có vấn đề gì ?”

      Diệp Tầm Tầm còn chưa kịp trả lời, Giang Yến Nam cười mở miệng: “ như vậy là em thừa nhận làm chuyện gì khiến tâm tình cậu ta tốt rồi.”

      “.....”

      , Đỗ Oản. Rốt cục em làm được chuyện lớn gì vậy, lại có thể khiến Cố Diễn Chi lộ cảm xúc cả lên mặt thế kia?” Giang Yến Nam nhàng lay lay ly rượu, cười , “Phải biết rằng Cố Diễn Chi của em đều nóng lạnh, cùng cậu ấy lớn lên từ bé với nhau như vậy, lúc nào cậu ta cũng đều là vẻ mặt nhanh chậm ngàn năm bất biến, tám trăm năm chưa từng thay đổi.”

      Tâm tình của tôi bị tích tụ từ mấy ngày nay rốt cục bị ta đến mức chịu được nữa.

      Vừa vặn có người hầu mang hai ly rượu qua, tôi liền cầm cả hai chén lên, chạm cốc với Giang Yến Nam, sau đó tôi : “Em uống hết, tùy ý.”

      Đây là lần duy nhất mời rượu. Sau đó Giang Yến Nam còn chưa kịp phản ứng tôi uống hơi cạn sạch hai ly rượu.

      Hương vị của rượu cũng tồi. Giang Yến Nam thể tin được nhìn tôi. lúc sau, mới thào : “Oản Oản, uống sâm banh phải như vậy…”

      Tôi uống quá nhanh, nên lập tức thấy hơi hoa mắt chóng mặt. Khi nghe qua chính giọng mình, mà tưởng như có gì đó rất xa xôi: “Là sao? Em còn , cái gì cũng biết.”

      Tôi hoảng hốt khi nghe thấy Giang Yến Nam gọi tên Cố Diễn Chi, cảm xúc có chút bối rối. Sau đó ta hỏi tôi: “Đây là lần đầu tiên em uống rượu?”

      Tôi : “Đúng vậy. sao?”

      Tôi biết chuyện kế tiếp diễn ra như thế nào. Hình ảnh vừa chân thực lại như phải thực, cứ như ở trong mơ vậy. Tôi chỉ cảm thấy có phần đứng nổi, phải vịn vào Diệp Tầm Tầm. Cố gắng khiến giọng trở nên dễ nghe hơn chút: “Diệp Tầm Tầm, Giang Yến Nam đáng ghét như cậu với Cố Diễn Chi cộng lại vậy.”

      Qua lúc lâu sau, giọng Diệp Tầm Tầm nhàng vang lên: “Hóa ra tôi chán ghét như vậy sao.”

      Tôi còn muốn tiếp, đột nhiên bị bế lên. Trước mắt ra gương mặt, khuôn mặt mang theo chút hơi lạnh. Tôi híp mắt nhìn ngũ quan của người đó: “..... Cố Diễn Chi?”

      ta : “ là Yên Ngọc.”

      Tôi a… tiếng, cố gắng nhìn : “Hình như đúng là phải...”

      ta để ý tới tôi. Điểm này trái lại rất giống tính cách kiên nhẫn lại ít của Yên Ngọc. Cảnh tượng trước mặt qua , biết bao nhiêu lâu sau, người nọ mới dừng lại, ngón tay tôi đụng thấy tấm vải, hình như tôi vừa được đặt lên giường.

      Động tác của ta rất dịu dàng, hình như giống khi Yến Ngọc đối xử với Diệp Tầm Tầm. Tôi dụi dụi mắt, cực kỳ mệt mỏi, lại thực muốn ngủ. Người vừa rồi ôm tôi đứng ở đầu giường, nhìn tôi lúc lâu. Tôi mơ mơ màng màng nhìn ta, : “Tôi cảm thấy hình như phải Yên Ngọc...”

      Lời tôi chưa dứt, người trước mặt đột nhiên cúi người xuống. Tay tôi bị người ta cầm lấy, cằm cũng bị người ta nhàng nắm. Mặt ta càng ngày càng gần, mãi đến khi có đôi môi nóng ấm đặt lên môi tôi.

      Hết chương 16.
      HoaithaoChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Từ năm tôi mười năm đến năm mười tám tuổi, tôi vẫn học trung học ở thành phố T.

      Muốn nguyên nhân của nó, lại cực kỳ dài dòng. Đơn giản mà , đại khái là, lúc đầu tôi dự định, kiên quyết vào học trường Nhất Trung ở thành phố C. thực chúng minh kế hoạch luôn là để phá hoại, ngay trước kỳ thi, trạng thái tinh thần của tôi dao động giống như đồ hình sin vậy. Hậu quả của việc đó là chất lượng của tôi cũng dao động. Hơn nữa ban ngày như ở đỉnh núi, ban đêm lại như ở thung lũng vậy. Vì để giải quyết tình huống này, tôi năn nỉ Diệp Tầm Tầm lấy trộm thuốc ngủ từ chỗ Yên Ngọc, mỗi đêm lại uống viên, tình huống rốt cục mới được chuyển biến khá hơn chút. Nhưng ngay sau khi thành tích thi vừa được thông báo, ngày hôm sau phải viết nguyện vọng, sau khi uống viên thuốc ngủ, tôi lại quay cuồng giường mấy chục vòng ngủ được. Trong mơ màng tôi lại đổ thêm mấy viên thuốc nữa uống hết, lần này rốt cục ngủ được, nhưng thời điểm tôi tỉnh lại, trước mặt lại thay đổi thành cảnh tượng khác.


      Ấn tượng ngày đó khắc sâu vào tâm trí tôi. ràng tôi nhớ là đêm hôm trước tôi ở mình, đầu giường là cốc oải hương thơm mát, khi mở mắt ra chung quanh là bốn bức tường màu trắng, lại có mùi thuốc sát trùng nữa. Lúc đầu tôi tưởng là gian bị rối loạn. Tôi có chút đau đầu ngồi dậy, mới phát giác bên của sổ có bóng người thon dài, người là chiếc áo sơ mi sáng màu, thân hình vô cùng hoàn mỹ, khoanh tay im lặng nhìn qua đây.

      Nhất thời tôi tỉnh táo lại.

      Trước đó, có khoảng thời gian tôi chuyện nhiều với Cố Diễn Chi. Mỗi ngày tôi đều sớm về trễ, còn bận rộn hơn phải xử lý vụ của công ty. Tôi ôm trán cố gắng tỉnh táo lại, vẫn là cảm thấy muốn chuyện với . Nhưng lại bị ánh mắt của nhìn chăm chú đến mức chịu được, sau cùng đành phải mở miệng: “Xin hỏi là ai?”

      Người đối diện đứng trầm mặc lúc, giọng trầm thấp vang lên: “Oản Oản, uống thuốc ngủ quá liều chỉ thương tổn đến dạ dày, thương tổn đến đầu óc.”

      Tôi : “ làm sao biết được là thương tổn đến đầu óc? chừng em mất trí nhớ rồi. Dù sao máu cũng lưu thông toàn thân, mà thuốc ngủ lại có độc. chừng dẫn độc tố ngược lên , vào trong đầu em, rồi chảy vào hệ thần kinh của em rồi.”

      Lâu rồi tôi mới sẵng giọng như vậy. Ngày đó nằm giường bệnh, lại hiểu sao sinh ra nhiều dũng khí như vậy. Có lẽ là do nhiều ngày tích tụ, hơi bị chọc vào chút là chịu nổi. Nhưng mà những dũng khí này lại bị Cố Diễn Chi coi như khí, căn bản nghe xong vẫn bất vi sở động*: “Thần kinh là các tế bào, máu là mô. Máu do huyết tương và các tế bào máu tạo ra. Thầy giáo sinh học của em nhất định từng qua. Nếu máu của em có bị ngược lên , cũng thể vào thần kinh của em được.”

      * Bất vi sở động: có động tĩnh, bị thuyết phục

      Tôi : “Thầy giáo của tôi gì đến mấy cái đó cả.”

      nhìn tôi, : “Cái này trọng yếu.”

      “Cái gì mà trọng yếu.” Tôi cường điệu, “Cái này rất trọng yếu.”

      Ngữ khí người đối diện bình tĩnh: “Em còn nhớ đến thấy giáo sinh học như vậy, chứng tỏ em hề mất trí nhớ. Đây có vẻ mới là chuyện trọng yếu.”

      “A,” Tôi cần nghĩ ngợi , “Quả em nhớ thầy giáo sinh học của mình, nhưng lại nhớ .”

      hề động đậy. Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi lúc lâu, ánh mắt kia nặng trịch. Đột nhiên mở miệng: “Vì sao lại muốn uống thuốc ngủ?”

      d.đ.l.q.đôn

      Tôi : “Em uống thuốc ngủ.”

      Cố Diễn Chi tin lời tôi, mặt vẫn như cũ: “Đỗ Oản, trả lời thực.”

      Ngữ khí của vừa lạnh vừa trầm, tôi chưa từng bị chuyện như vậy. Cái cảm giác này giống như đối đãi với nhân viên vậy. Tôi suy nghĩ chút, trả lời: “Đêm qua ràng em ăn kẹo chocolate, hiểu vì sao nuột vào bụng lại thành thuốc ngủ. Đại khái chắc là trong lúc mệt mỏi uống nhầm thuốc ngủ thôi.”

      “Vì sao trong phòng em lại có thuốc ngủ?”

      Tôi cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay, sau lúc lâu mới ngẩng đầu lên, : “Cái này à. Đại khái chắc là lúc đến tiệm thuốc cũng quá mệt mỏi, cho nên mới mua nhầm thuốc.”

      Những lời này khiến Cố Diễn Chi nhăn lại chặt.

      Tôi chưa từng thấy biểu tình như vậy của . Lúc nào cũng ôn nhu luôn mang theo ý cười, cho dù trong phòng họp rất tức giận, giọng điệu cũng hơi trầm xuống, nhưng mặt cũng biến hóa nửa phần. Tôi thấy định giãn mi tâm, lại qua lúc lâu sau, : “ à, em phải muốn tự sát. đó. Uống thuốc ngủ chỉ là hành động vô thức, cần phải lo lắng như vậy. Lần sau xảy ra chuyện này nữa đâu.”

      vẫn nhìn tôi, gì.

      Tôi thấy quần áo có chút ngay ngắn. lúc nào cũng áo mũ chỉnh tề, khó có khi lại như hôm nay. Tôi đoán khi nào phát tình trạng dị thường của tôi. Có lẽ vào buổi tối, có lẽ là vào sáng sớm. Nhưng mỗi khả năng phát sinh đều là vào phòng ngủ của tôi. Nghĩ tới nghĩ lui, ý thức lại dần dần hiểu chuyện gì xảy ra.

      Tôi cắt ngang ý nghĩ. Trong phòng bệnh lại tiếp tục im lặng.

      Tôi cầm chính tay mình. Thấp giọng : “ à, em cảm thấy sau này chúng ta nên tận lực ít gặp nhau thôi.”

      “.....”

      Tôi khẽ hít hơi, tiếp: “Thành tích thi của em có, nguyện vọng của em là trường Nhất Trung thành phố C.”

      Ngón tay vê vê cổ áo. lúc sau, tôi mới nghe được giọng trầm của : “Vừa rồi tôi gọi điện cho chủ nhiệm lớp em, đem nguyện vọng của em chuyển thành trường Nhất Trung thành phố T rồi.”

      “.....”

      “Dù sao trường ở thành phố C cũng bằng trường ở thánh phố T, chủ nhiệm của em cũng muốn em đến đó. Nơi em quen thuộc là thành phố T, em quen mọi người ở đây.”

      Tôi cúi đầu, : “Em muốn tìm nhà, chuyển ra ngoài ở.”

      dừng lại lúc: “Oản Oản, em cần phải như vậy.”

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn . Tấm rèm che khuất ánh sáng, chỉ chiếu sườn mặt rất đẹp của . Khóe môi hơi cong lên, vẫn là cảm xúc ôn nhu. Tôi biết đây là biểu giả dối. Dù lúc nào cũng là dạng này trước mặt tôi, tôi vẫn rất khó giữ tỉnh táo.

      Ngữ khí tôi kiên định: “Em vẫn muốn chuyển .”

      Từ ngày đó xuất viện, đến trước khi sinh nhật mười tám tuổi của mình, trong ba năm tôi gặp Cố Diễn Chi quá năm lần. Đều là khi họp phụ huynh. Trừ lần đó ra, đối với toàn bộ tin tức về tôi luôn giữ nguyên tắc hỏi nghe. Mỗi ngày tôi chỉ chú ý đến việc học. Cái này dẫn đến việc sinh hoạt của tôi khá yên ổn. Diệp Tầm Tầm , quả thực tôi sinh hoạt giống như ni thanh tâm quả dục vậy.


      So sánh với tôi như vậy, cuộc sống của Diệp Tầm Tầm thể dùng từ muôn màu muôn vẻ để hình dung được.

      Diệp Tầm Tầm ngừng bao quát thế giới triết học, các gút mắc của nhân loại, rồi lại kéo đến việc ấy suy nghĩ tìm tòi về mối quan hệ giữa nam và nữ.

      Những thứ này của Diệp Tầm Tầm phần lớn đều từ Yên Ngọc. Mà khi Diệp Tầm Tầm có phát gì mới, trước tiên là tham khảo với tôi. Cái này dẫn đến lần nào tôi cũng bị tẩy não, sau đó nhanh chóng hiểu biết những thứ liên quan.

      lần cố ấy chạy đến, biểu tình nghiêm túc nhìn tôi : “Đỗ Oản, hình như đêm qua tớ có giấc mộng xuân.”

      Đầu óc tôi vùi vào bài toán đại số muốn rời ra: “Chúc mừng cậu. Đối tượng là Yên Ngọc sao? Các người làm gì trong mộng vậy? Ôm? Hôn? Hay làm cái gì khác?”

      “…..” ấy , “Cậu quản cái gì? Chính cậu cũng từng gặp giấc mộng như vậy có tư cách gì để ? Là ai tại hôm sinh nhật mười năm tuổi phát mộng xuân đánh mất nụ hôn đầu tiên hả? Đối tượng còn là người từ chối mình Cố Diễn Chi nữa!”

      Rốt cục tôi ngẩng đầu lên nhìn ấy cái: “ phải chính cậu chạy đến cậu mộng xuân sao?”

      “.....” Diệp Tầm Tầm nghẹn ngào phen, rất nhanh , “Nhưng tớ còn chưa kể nội dung mộng xuân! Tớ hỏi cậu... Nếu người ta mơ mộng xuân với người nào, chẳng lẽ là thích người đó rồi sao?”

      Tôi nhìn ấy lúc: “Cậu có biết nhóm máu của Yên Ngọc là gì ?”

      Diệp Tầm Tầm nghĩ nghĩ: “Hình như là A, hình như là AB? Tóm lại ta là loại độc chết người bỏ qua nên chắc chắn phải là nhóm máu O.”

      “Cậu có biết ấy thích mặc kiểu quần áo nào ?”

      “…..”

      “Cậu có biết món ăn ưa thích của ấy ?”

      “…..”

      “Cậu có biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Yên Ngọc ?”

      “…..”

      “Cậu có nhớ lần trước cậu gặp Yên Ngọc, ấy mặc quần áo gì ?”

      “…..” Rốt cục Diệp Tầm Tầm thẹn quá hóa giận, “Vì cái gì mà tớ phải nhớ những cái ý chứ!”

      “Thế mới , căn bản cậu thích ấy. Chỉ cần cậu hơi để ý ấy chút thôi, những thứ này đều rất dễ để biết.” Tôi , “ như vậy, gặp mộng xuân là do người đó tương đối chú ý và khát vọng nó thôi. Diệp Tầm Tầm cậu trong giai đoạn trưởng thành, xin cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, được ?”

      Ánh mắt ấy đột nhiên lóe lên: “Đúng rồi, buổi sáng hôm nay tớ chuyện này với Yên Ngọc…”

      “Cho nên?”

      “Cho nên, sau đó… Tớ với ta, tớ cảm thấy tớ thích ta. Hỏi ta có muốn cân nhắc làm bạn trai tớ .”

      “Cho nên?”

      Diệp Tầm Tầm ưỡn ưỡn ngực, hơi chột dạ nhưng vẫn rất hùng hồn: “Cho nên Yên Ngọc đồng ý, sao hả?”

      “…..” Tôi nhìn ấy lâu, “Nếu đúng như vậy, tớ chúc các cậu trăm năm hòa hợp.”

      Hết chương 17.









      Chương 18:

      Năm thư ba trung học, so với Diệp Tầm Tầm, Lí Tương Nam còn thường xuyên xuất trước mặt tôi hơn. Suốt trong mấy năm học, lúc nào Lí Tương Nam cũng ngồi cùng bàn với tôi, ngồi sau lưng, cũng ngồi chếch tôi.

      thể coi đây là trùng hợp được. những phải trùng hợp, chân tướng lại vô cùng tàn khốc. Toàn bộ đều là do sau khi kỳ thi đầu tiên ở trung học kết thúc, Lí Tương Nam chạy tìm chủ nhiệm lớp uy hiếp, nếu chủ nhiệm lớp sắp xếp cho cậu ta ngồi gần tôi, vị trí thư nhất của cậu ta tuột dốc phanh. Chủ nhiệm lớp cho rằng cậu ta vớ vẩn, liền mắng cậu ta trận, lúc sắp xếp chỗ ngồi lại để cậu ta cách xa tới sáu dãy bàn. Kết quả là tròng đợt thi tiếp theo, thành tích của Lí Tương Nam từ vị trí đứng đầu lớp xuống tận vị trí 880. Sau đó Lí Tương Nam lại chạy đến uy hiếp chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp đành bất đắc dĩ mà sắp xếp cậu ta ngồi sau lưng tôi, lần thi tiếp theo Lí Tương Nam lại trở lại vị trí đứng đầu lớp.

      Học kỳ hai năm thứ ba trung học tôi mới biết chân chính từ đầu tới cuối việc. Tôi và Diệp Tầm Tầm đều cho rằng cả Lí Tương Nam và chủ nhiệm lớp rất vô sỉ. Biện pháp đối phó của tôi sau đó là bắt chước cậu ta trong kỳ thi tiếp theo tôi rơi xuống vị trí 1000, rồi lại chạy tới uy hiếp chủ nhiệm nếu sắp xếp cho Lí Tương Nam chỗ khác, thành tích của tôi thể nằm trong top 20 được nữa. Rốt cục chủ nhiệm lớp giận tím mặt, cho rằng hành vi của tôi và Lí Tương Nam là cực kỳ tôn trọng ông ấy. Ông ấy muốn gọi điện thoại cho người giám hộ của bọn tôi. Đương nhiên bên Lí Tương Nam là cha mẹ cậu ta, còn bên tôi là Cố Diễn Chi.

      Đối với loại uy hiếp này của chủ nhiệm lớp Lí Tương Nam cảm thấy chả sao cả. Thậm chí cậu ta còn lấy ghế tự ngồi xuống, hếch cằm chờ chủ nhiệm lớp gọi điện thoại. Tôi trơ mắt nhìn thầy gọi điện thoại, trong nháy mắt vừa kết nối được tôi nhảy qua bàn học, đoạt lấy di động trong tay chủ nhiệm.

      Đầu bên kia truyền đến giọng trầm thấp “A lô”, ngay sau đó bị tôi cắt đứt. Thời điểm vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy chủ nhiệm đứng nổi giận ngay bên cạnh: “Đỗ Oản, em là có ý gì vậy? Quả thực em to gan lớn mật lắm rồi đó! Em đưa di động đây cho thầy! Em muốn nghỉ học để tự kiểm điểm bản thân phải ?”

      Tôi : “Thưa thầy em nghĩ, thầy sắp xếp Lí Tương Nam ngồi gần em cũng sao cả. Tóm lại cậu ấy ngồi như vậy hai năm rưỡi rồi, còn có mấy tháng nữa thôi nên sao ạ. Thầy yên tâm thành tích của em rất tốt, lần sau rơi vào tình trạng đứng thứ 1000 nữa đâu ạ. Em chịu trách nhiệm với tương lại của em được ạ?”

      Thầy chủ nhiệm trẻ mới 26 tuổi nổi giận : “Em trả di động lại cho thầy!”

      “Thầy có thể đáp ứng em ?”

      “Em cứ đem trả lại di động cho thầy !”

      Tôi nhìn Lí Tương Nam cái. Cậu ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, : “Thầy à, thầy đối với chuyện em là bạn trai của Đỗ Oản mắt nhắm mắt mở hơn hai năm, giờ chỉ còn mấy tháng nữa, việc thi lên đại học sau này cũng liên quan gì đến thầy nữa rồi. Mà còn thầy xem em với Đỗ Oản qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, bọn em trưởng thành rồi. Sau khi trưởng thành tình cảm lúc này còn là sớm nữa đúng ? Hơn nữa Đỗ Oản chủ động lùi bước rồi, thầy gọi điện thoại nữa, thầy xem em có đúng ?”

      Chủ nhiệm lớp run rẩy chỉ vào cậu ta: “Lí Tương Nam, cậu được tấc lại muốn tiến thêm thước!”

      Tôi : “Lí Tương Nam, cậu cho ai là bạn trai hả?”

      Lí Tương Nam với tôi: “Chẳng lẽ cậu biết chuyện tớ là bạn trai cậu truyền khắp lớp rồi sao?” Sau đó cậu ta lấy chiếc di động từ trong tay tôi, hai tay chuyền qua chuyền lại giữa trung, “Nếu như được. Thầy giáo à, thầy xem, thành tích ba năm qua của em. Em thi vào trường đại học tốt nhất chắc cũng có thể. Nếu thầy cảm thấy em đúng, hôm nay coi như chưa phát sinh chuyện gì, em đem trả di động cho thầy, sau đó em thi vào trường đại học tốt nhất. Nếu thầy cảm thấy vẫn được, thành tích thi của em chắc cũng tốt lắm đâu ạ. Dù sao bản thân em cũng cảm thấy khác nhau nhiều lắm. Thầy thấy sao ạ?”

      Hai tay chủ nhiệm lớp chống nạnh, tức giận, lúc sau mới câu: “Nghịch tử!”

      Lí Tương Nam hơi hơi khom người, cung kính : “Thưa thầy, cha em cũng em như vậy đấy ạ.”

      “.....”

      Chủ nhiệm lớp ôm trái tim nhìn chằm chằm lúc lâu, rốt cục cầm điện thoại rồi phẩy tay áo bỏ . Còn tôi và Lí Tương Nam ngồi đối diện nhau trong phòng làm việc. Cuối cùng, tôi : “Cậu ra cho tớ, cái gì là việc chuyện của tớ và cậu truyền cả lớp?”

      Cậu ta a lên tiếng: “ là người thôi, cậu xem tớ theo đuổi cậu lâu như vậy, mọi người sớm thừa nhận rồi. Mà chả lẽ cậu biết ra chủ nhiệm lớp cũng nghĩ như vậy sao?”

      “Tớ biết.” Tôi , “Cậu có thể đừng đặt ra những lời đồn đại nhảm nhí nữa được ? Cậu có biết danh dự của con có bao nhiêu quan trọng hả?”

      Cậu ta nhìn nhìn tôi, trầm mặc lúc, đột nhiên : “Ba năm nay cậu hề để ý đến Cố Diễn Chi, nhưng tại cậu vẫn thích ta, có đúng ? Nếu vừa rồi cậu đoạt lấy di động của thầy chủ nhiệm làm gì?”

      Tôi giống như đột nhiên bị hắt chậu nước lạnh, trong nháy mắt tức giận dần dần biến mất. Sau lúc lâu cảm thấy trống rỗng trong lòng, tôi với cậu ta: “Cái này liên quan đến cậu.”

      Từ trước tới giờ tôi và Lí Tương Nam tranh chấp, kết cục đều là tôi thắng. Nhưng bây giờ Lí Tương Nam chỉ cần câu vô cùng đơn giản đem tất cả chiến thắng của tôi về con số . Thân thể tôi cứng ngắc đứng đó, khi Lí Tương Nam chuẩn bị rời , đột nhiên tôi có chút thẹn quá hóa giận: “Làm sao tớ có thể thích ta chứ! tại tớ còn có cảm giác gì với ta nữa có được hay !”

      Thời điểm tan học vừa ra đến cổng trường, Diệp Tầm Tầm kể lại chuyện Lí Tương Nam chuyện với ấy. Tôi nhìn về phía trước, cố gắng tỏ thái độ hời hợt: “Khi nào mà quan hệ giữa cậu và Lí Tương Nam lại tốt như vậy, chuyện này mà cậu ta cũng kể cho cậu.”

      Diệp Tầm Tầm vượt trước tôi bước, đứng trước mặt tôi. Bắt tôi phải nhìn thằng vào mắt ấy. Nghiêm túc : “Tới đây, nhìn tớ này. Cố Diễn Chi. ba lần cho tớ nghe.”

      “.....”

      Tôi nhìn ấy lúc, rất thần tốc xong chín chữ cái. Đột nhiên Diệp Tầm Tầm đặt tay lên trái tim tôi. Tôi phòng bị gì cả, khi tỉnh hồn lại liền giật lùi ra sau, Diệp Tầm Tầm thu tay về.

      Diệp Tầm Tầm mặt chút thay đổi : “Cậu có biết thời điểm cậu ba chữ kia trái tim cậu đập nhanh ?”


      Tôi vòng qua ấy định nhấc chân . Diệp Tầm Tầm từ phía sau : “Gần đây công ty của Cố Diễn Chi xảy ra vấn đề. Cậu có rảnh qua đó nhìn ta chút.”

      Bước chân tôi hơi chậm lại, rồi lại nhanh chóng khôi phục , cũng quay đầu : “Tớ mới nhìn ta.”

      tại cậu , lần tới cậu nhìn thấy ta khả năng là lúc ta đính hôn đấy.” Diệp Tầm Tầm nhanh chậm , “Yên Ngọc , gần đây Cố Diễn Chi và Diệp Căng gặp nhau rất nhiều. Vấn đề lần này của Cố thị lớn lớn, , liên hôn là biện pháp giải quyết nhanh nhất. Nếu tại Cố Diễn Chi kết hôn với Diệp Căng, chỉ nửa tháng là ta có thể giải quyết phiền toái. Nếu ta làm vậy, chắc phải nửa năm mới xong. Cố Diễn Chi có người trong lòng, Diệp Căng thích ta lâu như vậy, tại là thời cơ tốt nhất, chừng chờ cậu thi đại học xong, Diệp Căng cũng chọn xong váy cưới rồi.”

      “.....”

      Rốt cục chân tôi ngừng .

      Tôi nhớ lại quan hệ giữa tôi và Cố Diễn Chi trong ba năm qua. Trong ngày bị hai người Lí Tương Nam và Diệp Tầm Tầm dễ dàng phá vỡ, phát trúng mục tiêu. Cảm giác này quả thực khó chịu đến cực điểm. Tôi đứng nguyên ở đó, Diệp Tầm Tầm từ phía sau từ từ tới, đá đá viên đá mặt đất, với tôi: “Nếu cậu nhìn ta lần . Tội phạm còn có thời gian để hóng mát (tù nhân được thả ra dạo trong sân hoặc đại tiểu tiện), cậu nhìn ta môt cái cũng sao. Hoặc là nghe chính mồm Cố Diễn Chi muốn kết hôn, về sau cậu triệt để hết hy vọng cũng chừng. Nếu ta định như vậy, chờ cậu học xong đại học lại theo đuổi ta lần nữa, theo đuổi đến khi nào hết hy vọng mới thôi.”

      Tôi : “Lời cậu có phải hơi lạc quan rồi ?”

      Diệp Tầm Tầm : “Vậy cậu tớ nghe, bây giờ cậu còn nhớ Cố Diễn Chi ?”

      “.....” Tôi nhìn ấy, “Diệp Tầm Tầm, cậu có biết là đôi khi câu hỏi của cậu đặc biệt rất chán ghét ?”

      Cuối cùng tôi mang trạng thái buồn rầu trở về nhà.

      Kết bạn với người như Diệp Tầm Tầm, có đôi khi cũng tốt. ấy giống như chiếc máy vi tính xử lý tức thời, bất luận là khi nào hay chỗ nào, cần hỏi đến tâm tình của bạn, khi phát ra vấn đề, lập tức rất bình tĩnh khách quan mà chỉ ra, trì hoãn thời gian phút nào. Hơn nữa ban luôn á khẩu thể trả lời, chỉ có thể tiếp thu.

      Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, ánh hoàng hôn tràn đầy vào phòng khách, ánh sáng chói lóa có vài phần mơ hồ. Tôi khom lưng xuống đổi giày, vừa nhấc mắt nhìn thấy bóng người ghế sofa, thiếu chút nữa tôi hét lên thành tiếng.

      Cố Diễn Chi ngồi dựa ghế sofa, tay chống thái dương, hai chân đan chéo nhau. Mắt nhắm lại, hình như ngủ say.

      Khoảnh khắc tôi nhìn . Ánh sáng chiếu lên đường nét khuôn mặt , vẫn ôn nhu trầm tĩnh như trước.

      Tôi từ từ qua, ngồi xổm trước mặt .

      Tôi biết làm thế nào để vào đây. Tôi cũng biết vì sao lại tới nơi này.

      Hết chương 18.
      hangk7a @gmail.com, HoaithaoChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      Vừa rồi đường, tôi có tạt qua tiệm báo mua tờ báo. Đầu đề của tờ báo chính là Cố thị.

      Cả trang báo rất dài, tất cả đều về Cố thị. Tất cả thuật ngữ trong đấy tôi đều hiểu, nhưng cố gắng đọc đọc lại, vẫn có thể hiểu được vài câu. Đại khái là năm năm qua Cố thị kinh doanh liên tục có lãi, nhưng năm nay các báo cáo cho thấy có biểu của hao tổn lớn. Mặt sau tờ báo đến mức độ cổ phiếu của công ty bị giảm nhưng tôi lại hiểu. Nhưng ở mặt sau nữa lại đến biện pháp giải quyết rất dễ hiểu. Nó rằng dạo gần đây Cố Diễn Chi và Diệp Căng rất hay tiếp xúc với nhau, rất có khả năng có đám cưới. Sau đó bài báo lại đến chuyện cá nhân của Cố Diễn Chi, trừ việc là người đứng đầu công ty, còn có chuyện xấu với các bạn của các năm gần đây.

      Tôi ngồi thảm ngay trước mặt , hai tay ôm gối, nhìn từ đầu tới chân. Khóe môi vẫn hơi nhếch lên. Ngón tay thon dài, khi chống lên thái dương, ngón tay cuộn lại thành nửa vòng tròn.

      Lần đầu tiên tôi gặp , vẫn là bộ dạng thanh niên. Mặc chiếc áo gió, mang theo khí chất thanh quý. Giữa lông mày lúc nào cũng mang ý cười nhàn nhạt, lại mang theo chút đùa cợt, lại có chút xa xôi, nhưng lại khiến người ta phải sợ hãi.


      giờ vẫn như vậy. Chỉ trừ bỏ có già dặn hơn, mỗi cái giơ tay nhấc chân càng lúc càng trầm ổn. Mười tuổi tôi bị Giang Yến Nam gọi là Hạt Đậu , nhưng lần trước họp phụ huynh tôi cao đến khóe môi rồi. Chỉ cần tôi hơi giương mắt lên, là có thể nhìn thấy khóe môi lúc nào cũng có ý cười.

      Người đàn ông có khuôn mặt xuất chúng trước mặt này, tôi biết nhiều năm như vậy sao.

      dạy tôi cách phát tiếng . Dạy tôi cách đánh trả ác ý của người khác. cho tôi biết làm thế nào để thoải mái hưởng thụ cuộc sống. từng với tôi: “Con tự phụ chút, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

      cho tôi sủng ái. Cuộc sống xa xỉ, hạnh phúc yên ổn, cái gì có. Khi tôi phạm sai lầm, toàn bao che cho tôi. Giang Yến Nam từng đùa rằng Cố Diễn Chi đủ tư cách làm cha mẹ. Nếu làm cha mẹ chắc hẳn mỗi khi tôi cãi nhau, đều là lỗi của người nhà họ, nên khi thành tích của tôi giảm xuống lại là do đề thi khó. Thời điểm Cố Diễn Chi dạy tôi cưỡi ngựa, ngồi sau lưng tôi, dạy tôi ngựa phải nắm chặt dây cương như thế nào, muốn rẽ thế nào, giọng chậm rãi, từ từ trầm thấp. Tôi cảm nhận thấy phía sau như có sức mạnh ôm lấy tôi rất yên bình. lúc lâu sau, mới trở về với Giang Yến Nam: “Chuyện cãi nhau phải lỗi ở Đỗ Oản. ấy rất hiểu chuyện và thông minh.”

      cho tôi toàn bộ tín nhiệm như vậy.

      Hoàng hôn từ từ qua cửa sổ, ánh sáng ban ngày dần dần chuyển sang màu lam. Người trước mặt tôi lông mi hơi giật giật, sau đó mắt mở ra nửa nhìn.

      Tôi ngồi thẳng lên, nhanh chóng điều chỉnh lại khuôn mặt, sau đó ho khan tiếng.

      nhìn tôi, khi mở miệng gióng có chút trầm: “Oản Oản?”

      Tôi : “Sao lại đến đây?”

      Rốt cục mở to mắt. Ngồi thẳng lên, khuy áo trong bóng tay lóe lên nhàn nhạt, có chút óng ánh. nhìn tôi: “Hôm nay chủ nhiệm lớp em gọi điện cho tôi.”

      Tôi a… tiếng. Tạm dừng lúc, tiếp: “Sao có chìa khóa căn nhà này?”

      lại nhìn nhìn tôi, đôi mặt tối đen lại. Lần này trả lời.

      Kỳ tôi sớm nên nghĩ đến. danh nghĩa ngôi nhà này là của . Cho dù ngày đó tôi có ý nghĩ thay đổi khóa cửa, vẫn là nhà . Huống chi dì giúp việc chăm sóc tôi rất quen với Cố Diễn Chi, thời gian quen còn lâu hơn tôi.

      Tôi cúi đầu nhìn nhìn ngón tay, lại ngẩng đầu lên: “Chủ nhiệm lớp em gì với ?”

      lại nhìn nhìn tôi, lần này giọng điệu có chút từ tốn: “Thầy với tôi, em có người bạn trai tên là Lí Tương Nam.”

      Tôi a tiếng. Nhìn , ánh mắt thành khẩn: “Em sớm đâu. sớm là đương giữa hai người chưa trưởng thành. Em qua sinh nhật 18 tuổi, tại em trưởng thành rồi. Sau khi trưởng thành em tự chịu trách nhiệm với mình. Em cẩn thận suy nghĩ, mới chấp nhận Lí Tương Nam đấy.”

      nghe xong, hỏi: “Lí Tương Nam là bạn trai em?”

      Tôi : “Đúng vậy. có nhớ cậu ấy ? Trước kia từng gặp rồi đấy. Có lần sinh nhật em, cậu ấy có đến dự. Còn tặng em chiếc khăn quàng cổ. Cậu ấy hơi gầy, nhưng cũng coi là được. Thành tích rất tốt, biết kéo đàn violin, là cậu hai nhà họ Lí ở thành Tây.”

      trầm mặc nhìn tôi lúc. Mũi rất thẳng, đường cong ở cằm rất đẹp. Sau đó tôi nghe thấy : “Em đói bụng chưa? Chúng ta ra ngoài ăn.”

      Tôi : “Tý nữa có dì đến làm cơm rồi.”

      “Tôi chuyện với dì rồi, hôm nay dì ấy có việc, có thời gian đến nấu cơm cho em đâu.”


      xong đứng lên. Tôi ngồi chồm hổm mặt đất lâu như vậy, chân sơm có chút tê dại. Hơi hơi nhúc nhích, cuối cùng vẫn thể chống đỡ. Hai tay nhanh chóng chống lên thảm. Tư thế này được đẹp lắm, tôi có chút chán nản nghĩ như vậy. Tiếp theo tôi cảm thấy thân thể , được người ta ôm eo đỡ lên.

      Thời điểm ngón tay tôi chạm vào cổ tay . Cảm xúc ấm nóng mà nhẵn nhụi. Nghe thấy từ đỉnh đầu mở miệng: “Muốn ăn gì?”

      Tôi đứng thẳng lên, rồi đứng cách khoảng chục cm. : “Thịt.”

      Khi tôi mới chuyển ra khỏi nhà họ Cố, tôi từng hết sức hối hận vì quyết định này của mình. Tôi cảm thấy nhất định là tôi bị chập mạch mới làm cái chuyện rút củi dưới đáy nồi, hủy hoại chỉ trong chốc lát này. Cứ mỗi lần nghĩ đến từ nay về sau thể ở chung với Cố Diễn Chi, có kết giao với ai tôi cũng thể biết, người còn rất nhiều điều bí tôi còn chưa được biết, cảm thấy nhân sinh tăm tối, thể thấy ánh mặt trời, đề nghị đau dài bằng đau ngắn của Diệp Tầm Tầm quả thực nên giết người mới đúng.

      Vì thế trong thời gian nửa năm tiếp theo Diệp Tầm Tầm thể nhìn thấy sắc mặt hòa nhã của tôi. Rốt cục có ngày ấy chịu nổi, nắm cổ áo tôi lớn tiếng : “Tớ hiểu cậu cứ ở bên Cố Diễn Chi được cái gì! Đây ràng là di chứng của thất tình, cậu chịu thừa nhận còn đổ lên đầu tớ sao Đỗ Oản! Trước kia cậu ôn nhu nhu thuận như vậy mà tại sao lại trở nên hung hãn giống tớ vậy! Sao cậu lại như vậy hả!”

      Tôi nhìn ấy, bình tĩnh mở miệng: “Ai bảo là được gì. ví dụ như bít-tết Cố Diễn Chi làm rất tuyệt nhé, cậu biết sao?”

      Tôi vẫn nhỡ , thời điểm tôi còn ở nhà họ Cố, có lần phải đến nửa tháng, tối nào phòng bếp của nhà họ Cố cũng bay ra hương vị của bít-tết. Đó là do tối nào tôi cũng cầu món đó, mà cuối cùng lúc nào Cố Diễn Chi cũng đồng ý làm. Có hôm chúng tôi ăn hết cả tảng thịt bò chỉ còn lại xương, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng lái xe, lâu sau thấy thấy Giang Yến Nam vào phòng ăn, nhìn lên bàn ăn, sửng sốt phen, đảo mắt nhìn về phía Cố Diễn Chi: “Đây là thịt bò cậu làm?”

      Cố Diễn Chi tháo khăn ăn xuống để sang bên, chậm rãi : “Đúng vậy.”

      Giang Yến Nam tức giận : “Cậu làm bít-tết sao thuận tiện làm cho tôi với! Cậu có biết vì lấy phần văn kiện này cho cậu mà tôi phải xa thế nào ? Bây giờ cơm chiều tôi còn chưa ăn đó cậu có biết ? Cậu có biết cậu như vậy là có bao nhiêu phúc hậu hả?”

      Cố Diễn Chi ưm tiếng: “Vất vả cho cậu rồi. Phần văn kiện kia cũng cần gấp đâu.”

      “Vậy cậu trong điện thoại là gấp giống như lửa đốt là cái gì?”

      Cố Diễn Chi chậm rãi nâng mắt: “Bởi vì tôi muốn nhìn thấy bộ dáng cậu nhìn chúng tôi ăn bít-tết mà cậu được ăn, là cảm giác rất hạnh phúc nha.”

      Giang Yến Nam: “…..”

      Cuối cùng chúng tôi đến quán cay Tứ Xuyên bên cạnh.

      Đây là quán trước kia tôi với Cố Diễn Chi hay đến. Nhưng từng có thời gian tôi muốn đến đây. Bởi vì tôi thầm quan sát, xưa nay Cố Diễn Chi thích ăn cháo, hề thích món cay. Vì thế mối lần trước mặt tôi đều làm bộ như mình cũng thích ăn cay, chỉ thích ăn cháo. Hơn nữa tại lần thứ ba Cố Diễn Chi muốn dẫn tôi tới đây, tôi lấy hết dũng khí với : “Tôi bảo tôi thích ăn cay mà, chúng ta sang bên quán cháo kia phải tốt hơn sao?”

      Đúng lúc đó người phục vụ đến, nghe tôi xong, liền nở nụ cười: “Khéo như vậy, người bạn , chúng ta lại gặp mặt. phải cuối tuần trước em cùng bạn khác cánh gà cay sao? bé kia còn uống nước trái cây, còn em vẫn ăn hết sức vui vẻ. Nhanh như vậy em thích ăn cay rồi sao?”

      “.....”

      Lời dối bị vạch trần. Trong nháy mắt mặt tôi đỏ bừng. Cảm thấy rất bẽ mặt. Khi Cố Diễn Chi chuyện với người phục vụ, tôi định quay đầu bước . Lại bị Cố Diễn Chi túm lấy kéo sang bên cạnh, tôi nghe thấy giọng đỉnh đầu có mang theo ý cười: “Tôi cảm thấy là em nghĩ tôi quá thích ăn cay, mới đến tiệm cháo. Đúng ?”

      “.....” Tôi tránh thoát, oán hận đá cước, lớn tiếng , “Mới phải như vậy!”

      lại tôi, chỉ cầm tay tôi vào trong, người phục vụ như vẫn chưa thỏa mãn, ở phía sau cười : “ em này tri kỷ như vậy, lại cao mà xinh đẹp thế kia, về sau lớn lên biết có bao nhiêu người thích đây.”

      Tôi thẹn quá hóa giận, hung hăng lườm ta cái. Bỏ lại Cố Diễn Chi, giận dữ vào bên trong. Nghe thấy từ phía sau có giọng từ từ vang lên: “ ấy sao, tại có người cực kỳ thích rồi.”

      - - - -

      Tôi và Cố Diễn Chi ngồi xuống gọi món. Dưới ánh đèn mắt rất đẹp. Tôi nhìn , rốt cục Cố Diễn Chi có biết đưa tôi tới đây, gợi lên cho tôi nhiều hồi ức qua.


      Tôi đánh lại trình độ của . ăn cơm, tôi liền cùng . mang tôi đến quán cay Tứ Xuyên, tôi liền cùng ngồi xuống. Trừ lần đó ra, tôi luôn muốn nghĩ cách với nữa.

      Tôi vẫn bị chi phối. ba năm như vậy rồi.

      Món ăn rất nhanh được bê lên. đẩy về phía tôi. Có chút để ý hỏi: “Gần đây việc học có nặng lắm ?”

      “Cũng được.” Tôi , “Nghe gần đây công ty có chút phiền toái. Có đúng như vậy ?”

      hơi hơi nhíu mày, nâng mắt nhìn tôi, có phần tươi cười: “Có chút.”

      “Cực kỳ nghiêm trọng sao?”

      lại lần nữa: “Có chút thôi.”

      Tôi : “Cho nên có thể giải quyết nhanh chóng, đúng ?”

      thuận miệng ừ tiếng: “Có muốn thêm ít việt quất nữa ?”

      Tôi nhìn , rốt cục đem vấn đề tôi vẫn băn khoăn hỏi: “ muốn đính hôn với Diệp Căng sao?”

      Đầu nâng lên, nhàn nhạt : “ .”

      Hết chương 19.
      hangk7a @gmail.comChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Hai giây sau, tôi mới a… lên tiếng.

      ra tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề chôn dưới đáy lòng nhưng dám . Ví dụ như, nếu đính hôn với Diệp Căng, có phải là để kết hôn với người khác hay ? Hoặc là, nếu phải đính hôn, có phải trực tiếp kết hôn với Diệp Căng ? Với cả, gần đây vì sao lại thường xuyên gặp Diệp Căng như vậy? Có phải thích chị ta ? Hay là thích người khác?

      Tôi chìm ở nơi thấp nhất, nhưng lại an phận muốn ngóc đầu lên, trong đầu thể kìm nén mà nghĩ thêm câu – bây giờ em trưởng thành rồi, có thể thử thích em ?

      Nhưng những lời đó, tôi thể lại lần thứ hai.

      Ý nghĩ của tôi bị người dịu dàng trước mắt cắt ngang: “ nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp trung học thi vào đâu chưa?”

      “Em chưa nghĩ ra.” Tôi vừa giọng trả lời, vừa nhìn nhanh chậm cắt thức ăn, nghĩ nghĩ, lúc lâu sau lại bổ sung, “Có điều Lí Tương Nam cậu ấy muốn học đại học ở thành phố A. Em cũng cảm thấy ở đó tệ lắm.”

      Có lần Lí Tương Nam từng có đôi khi kỹ thuật diễn của tôi rất kém cỏi, biểu bằng việc mỗi khi giọng của tôi lại, nghĩa là tôi nghĩ đằng làm nẻo. Và lần nào cũng đúng như vậy. Diệp Tầm Tầm vì thế mà chỉ tiếc rèn sắt thể thành thép, khuyên tôi chú ý mà sửa vào, nhưng về sau ấy phát ra đó là trong những bản năng của tôi rồi, căn bản là thể thay đổi. Chỉ có thể kệ nó.

      Tôi hề muốn đến thành phố A học đại học. Nơi đó chỉ là nơi Lí Tương Nam hướng đến. phải tôi. Thậm chí tôi còn biết thành phố A có chỗ nào tốt. Nhưng rốt cục tôi thể với Cố Diễn Chi rằng, tôi chỉ muốn ở thành phố T. Càng thể trực tiếp với , vì ở thành phố T này có .

      Như vậy có thể , có đôi khi lòng người khó dò cũng phải chuyện tốt. Ít nhất khiến tôi ở trước mặt , vẫn còn chút riêng tư và tôn nghiêm.

      Bữa ăn kéo dài giờ đồng hồ. Tôi vẫn cảm thấy ngắn ngủi. Tôi đứng ở cửa chờ Cố Diễn Chi lái xe qua. Nhưng trong khoảnh khắc, cách đó xa có đèn xe chiếu đến, chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới. Tôi dần dần nhìn biển số xe, năm số cuối là DW001.

      Diễn.đàn,lê/quý,đôn

      - - Vào ngày giữa mùa hè năm năm trước, đúng lúc cây thược dược trong sân ra hoa. Tôi vừa tỉnh lại dậy sau giấc ngủ trưa, lại nhìn thấy Cố Diễn Chi đứng ở cạnh giường, hơi hơi khom người, hơi mỉm cười nhìn vào mắt tôi. Tiếp theo xòe lòng bàn tay ra trước mặt tôi, đó có rất nhiều tờ giấy, với tôi: “Chọn cái.”

      “Đây là cái gì vậy?”

      : “Đây là để chuẩn bị chọn biển số xe thôi.”

      Khi đó tôi tùy tiện chọn cái, Cố Diễn Chi bảo tôi tự mở ra xem. Tôi mở tờ giấy ra, đó viết DW001. Lúc đó lá gan tôi rất lớn, sau khi nhìn thấy hai chữ, ngửa mặt lên nhìn , như có chuyện gì : “Đây là tên viết tắt của tôi sao? muốn lấy cái này để làm biển số xe mới của sao?”

      hơi mỉm cười nhìn tôi: “Đúng vậy. Có thể chứ?”

      Xe chậm rãi dừng lại. Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, ràng khác với chiếc xe năm năm trước. Nhưng biển số xe vẫn vậy. Tôi đứng tại chỗ lúc, cửa kính xe từ từ mở ra, đôi lông mày rất đẹp của Cố Diễn Chi ra: “Đứng phát ngốc gì vậy?”

      Tôi lấy lại tinh thần, chui vào ghế phụ, thắt dây an toàn lại. Xe chậm rãi khởi động, lúc sau, di động của tôi kêu lên. Đó là tin nhắn của Lí Tương Nam: “Chủ nhiệm lớp quá vô sỉ, thầy ấy vậy mà lại kể chuyện chiều nay với cha tớ. Cha tớ liên tiếp mắng tớ là tên nghịch tử, thiếu chút nữa là lấy roi ra đánh. Cậu sao chủ nhiệm lớp lại như vậy hả? Còn có, ngày mai trời đẹp, nhiệt độ là 22 độ C. Cậu có thể suy xét mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cổ tay có hoa văn, cái mà cậu mặc vào khai giảng năm ngoái ý, chiếc áo đó cậu mới chỉ mặc lần, tớ thấy cậu mặc chiếc áo đó đẹp lắm.”

      Tôi đáp: “ xem.”

      Lí Tương Nam rất nhanh trả lời lại: “Cậu có thể mỗi lần đừng chỉ có hai chữ như vậy ?”

      Tôi : “Thêm dấu chấm nữa phải là ba rồi sao?”

      Tiếp theo Lí Tương Nam lại trả lời: “Kể cả là ba chữ, cậu thể với tớ câu dài hơn được sao?”

      Tôi : “.....”

      Tôi định trả lời cậu ta “ chết .”, lại nghe thấy người bên cạnh gọi: “Oản Oản.”

      Tôi quay đầu lại, tay Cố Diễn Chi để ở tay lái, mắt nhìn về phía trước, giọng mang vài phần cảm xúc: “Trước khi em tan học, dì Vương giúp việc có với , con bà ấy vừa mang thai, cần bà ấy chăm sóc. Bà ấy vừa về nhà rồi, tại chắc bà ấy về đây ngay được.”

      Tôi tiêu hóa tin tức này mất lúc, : “Vậy nên hôm nay em phải ngủ mình, đúng ?”

      Phía trước có đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. quay đầu nhìn tôi: “Hoặc là, em theo tôi về nhà họ Cố .”

      “.....”

      “Con dì Vương mang thai, hôm nay nghe giọng của bà ấy hơi sốt ruột, là có dấu hiệu sinh non. Mà nửa tháng nữa em thi rồi, để dì Vương chạy qua chạy lại, khó có thể chiếu cố tốt được. Nếu như vậy, tôi nghĩ,” dừng dừng, quay đầu nhìn tôi, “ bằng em trở lại nhà họ Cố .”

      “…..”

      Tôi nhìn . Giọng vẫn điềm nhiên như cũ. Như là khi xử lý công việc, ra điều kiện tiên quyết, sau đó là đưa ra đề nghị. Lúc nào cũng theo trình tự logic.

      Qua lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng của chính mình: “Được.”

      - - - -

      Trước khi thi tốt nghiệp nửa tháng, là vô cùng tàn khốc.

      d.đ.l.q.đ.

      Lúc này tôi cảm thấy thời gian lúc nào cũng mơ hồ và vặn vẹo. Có lúc cảm thấy vô cùng ngắn ngủi, đó là lúc làm bài thi; có đôi khi lại cảm thấy cực kỳ dài, đấy là lúc chờ xem kết quả thi. Đây là tâm lý rất bình thường của học sinh. Mà biểu của tôi lúc này là khó chịu. Khó chịu biểu ở chỗ mỗi lần Diệp Tầm Tầm tan học chạy đến tìm tôi, đều gặp thương hại, châm biếm của tôi. Ví dụ có lần có lần ấy có ý tốt trấn an tôi : “Hai ngày nay chúng ta làm bài thi, tất cả mọi người đều giống nhau. Chỉ có cậu là bình tĩnh, thi đại học chỉ là con hổ giấy, đối với cậu đâu là gì.”

      Tôi cảm thấy ánh mắt lúc đó tôi nhìn ấy hẳn là vô cùng thương hại: “Đứa bé học cấp ba là đơn thuần, ngu ngốc nha.”

      “.....”

      Tôi có thể nhìn ra ấy có nhẫn nại, hơn nữa thành công nhẫn nại được, lại tiếp tục khuyên tôi , “Lần trước thủ khoa trở về trường tọa đàm phải sao, thời điểm cảm thấy khó chịu hít sâu hơi, sau đó nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chính mình là mạnh nhất. Như vậy là tốt rồi.”

      “…..”

      Tôi tiếp tục thương hại nhìn ấy: “Đứa bé học cấp ba là đơn thuần, ngu ngốc nha.”

      Rốt cục Diệp Tầm Tầm nổi giận: “Đỗ Oản, chúng ta tuyệt giao!”

      Hậu quả của việc Diệp Tầm Tầm tuyệt giao là từ đó cho đến khi thi đại học, quả nhiên ấy tới tìm tôi nữa. Thay vào đó, mỗi buổi chiều sau khi tan học, người hay cùng tôi tan học trở thành Lí Tương Nam. Chuyện cứ như vậy được hai ba ngày, mãi cho đến ngày buổi chiều tự nhiên mưa to. Đây là điều nằm trong tin nhắn dự báo thời tiết Lí Tương Nam gửi cho tôi hôm trước. Lưng tôi đeo cặp sách, mưa to thể ra ngoài, mặt tôi thay đổi nhìn về phía Lí Tương Nam. Người đằng sau hắng giọng cái, : “Mây gió bất ngờ, mây gió bất ngờ.”

      Từ lớp học đến cổng trường cách nhau khoảng. Tôi chờ lúc thấy mưa hơn, khẽ cắn môi, ôm cặp sách chạy. Lại bị Lí Tương Nam kéo trở về, tay kia cậu ta cời chiếc áo khoác của mình: “Cậu đợi , tớ với cậu cùng , lấy áo tớ cùng che.”

      Tôi cắt ngang cậu ta: “Cảm ơn cậu, cần đâu.”

      Tôi che đầu chạy . hơi chạy đến phòng bảo vệ ở cổng trường học. Vừa mới đứng vững, Lí Tương Nam từ phía sau chạy lên, tôi nhìn cậy ta: “Cậu có biết đất ở đây quý giá thế nào ? Vậy mà bị cậu chiếm mất phần năm rồi.”

      Lí Tương Nam : “ phải là do tớ lo lắng cho cậu sao?”

      “Cảm ơn cậu, nhưng tớ cần cậu phải lo lắng.”

      Tôi xong, lại nhìn thấy tầm mắt Lí Tương Nam rơi xuống phía dưới, rơi ở chỗ dưới cổ tôi. Sau đó cậu ta ho khan tiếng, nhanh chóng quay mặt . Tôi theo tầm mắt cậu ta nhìn xuống, mới nhận ra chiếc áo sơ mi hôm nay tôi mặc bị mưa ướt hơn phân nửa, loáng thoáng lộ ra chiếc áo bên trong.

      Mặt tôi lập tức đỏ lên, lấy túi xách che trước ngực.

      Lí Tương Nam vẫn lắc lắc đầu nhìn lên bầu trời, bên đem áo khoác của mình đưa tới: “Nếu cậu mặc cái này .”

      Tôi : “Cảm ơn cậu, ...”

      Tôi còn chưa xong, đột nhiên cảm thấy bả vai hơi chùng xuống. người được khoác chiếc áo gió sẫm màu.

      Áo gió dài đến tận chân. Khi đó cúi đầu, tôi liền ngửi thấy mùi nước hoa nam tính vạt áo. Tôi quay mặt qua, bả vai bị người ta ôm lấy, hơi dùng sức. giọng nhàn nhạt vang lên từ đỉnh đầu: “Cậu là Lí Tương Nam?”

      Tôi ngẩng đầu lên.

      tay Cố Diễn Chi cầm dù, cổ tay áo được vén lên, mặc chiếc áo sơ mi màu sáng. Từ chỗ tôi nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt rất sâu, vẻ mặt nhạt nhẽo.

      Dieenn.đann.lee.quyy.đônn.

      Lí Tương Nam nhìn , lại nhìn tôi. Dường như có chuyện gì thu chiếc áo khoác trong tay lại, sau đó : “Phải, tôi là Lí Tương Nam.”

      hiểu sao tôi lại có chút chột dạ, nhàng ho khan tiếng. Rất nhanh cằm bị nhéo cái, hơi được nâng lên, tôi nhìn vào mắt Cố Diễn Chi: “Bị cảm sao? Là do gặp mưa?”

      Tôi : “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây…”

      chiếc khăn tay được đưa tới, tùy ý : “Vừa lúc ngang qua. Xe ở bên kia.” Mặt khác nâng mắt lên nhìn Lí Tương Nam, miệng lộ ra nụ cười, “Nhà bạn học Lí ở xa ? Mưa lớn như vậy, nếu cậu có ai đón, bằng thuận tiện để tôi chở đoạn.”

      Lí Tương Nam lại nhìn nhìn , sau đó lại nhìn nhìn tôi. Cuối cùng : “Được. Cám ơn.”

      Hai phút sau, tôi ngồi ở ghế trước, người là chiếc áo khoác gió, đầu là chiếc khăn mặt. Ngón tay Cố Diễn Chi ở ngoài lớp khăn mặt nhàng mát-xa đỉnh đầu tôi, bỗng chốc tôi cứng ngắc người, từ kẽ hở của khăn mặt gian nan quay đầu, : “Lí Tương Nam, tớ nhớ đằng sau còn chiếc khăn mặt nữa, cậu tìm xem, rồi lau khô tóc .”

      Lí Tương Nam a… tiếng. Động tác đầu tôi dừng lại, tiếp theo tôi nghe thấy Cố Diễn Chi hỏi Lí Tương Nam: “Nhà cậu ở đâu?”

      Lí Tương Nam : “Tôi là người nhà họ Lí ở Thành Tây. Nhà họ Lí ở Thành Tây, từng nghe qua chưa?”

      Người trước mặt tôi nhàng bâng quơ mở miệng: “Chưa từng nghe qua.”

      Hết chương 20.
      Last edited: 14/2/16
      HoaithaoChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Hình như tôi nghe thấy tiếng trái tim Lí Tương Nam bị vỡ thành hai mảnh.

      Lí Tương Nam, hàng năm chủ nhiệm lớp viết bản đánh giá về cậu ta khiêm tốn, lễ phép. đến thành tích học tập, đến việc giúp bạn học, ngay cả việc làm cán bộ cũng được nêu ra. Rốt cục sau lần phát bản đánh giá cuối năm trước, Lí Tương Nam nhịn được nữa, chạy xuống văn phòng phẫn nộ bày ra tất cả các bản đánh giá trong ba năm qua cho chủ nhiệm lớp nhìn: “Thầy có biết ba năm qua thầy viết bản đánh giá về em đều giống nhau ? Tất cả đều ngay ngắn chỉnh tề bốn chữ này! Kỳ thầy là người duy nhất viết bản đánh giá hàng năm đúng ? Sao thầy lại như vậy chứ? Thầy có thể viết thành tích đứng đầu lớp hay tám chữ chịu khó học tập và đoàn kết với bạn học mà, thầy thể viết thêm nhiều chữ hơn được sao? Thầy đánh giá em như vậy là muốn bắt em phải làm sao?”

      Chủ nhiệm lớp : “Đúng là những người đứng đầu thường học tập rất chịu khó và đoàn kết với bạn học. Nhưng cậu chịu khó học tập sao? Cậu đoàn kết với bạn học sao? Cậu thân là lớp trưởng vài năm nay nhưng lại làm ít chuyện ức hiếp bạn học ức hiếp các bạn, lại hay thiên vị đúng ? Cậu có biết tôi viết bốn chữ này cực kỳ dễ dàng gì ? Kỳ bốn chữ khiêm tốn, lễ phép là cậu luôn khiêm tốn cách ngạo mạn, cậu có hiểu ? Thân là thầy giáo lại phải viết những lời đánh giá trái với lương tâm này ra rất đau khổ cậu có hiểu ?”

      “.....” Lí Tương Nam đờ đẫn lúc, , “Em biết rồi, thưa thầy, em đây.”

      Chủ nhiệm lớp đá chiếc ghế trước mặt cái, chiếc ghế bị đá sang chiếc cửa bên cạnh, bốp cái khép cửa lại. Lí Tương Nam liền dừng bước, nghe thấy chủ nhiệm từ đằng sau tiếp: “Tôi còn chưa xong, cậu định đâu? Lí Tương Nam cậu xem lại chính bản thân mình xem cậu có khiêm tốn, lễ phép , sao cậu hỏi bạn học đánh giá cậu như thế nào rồi hãy đến ầm ĩ với tôi? Cậu xem có ai ghi hận với cậu ? Cậu thi đứng đầu lớp có thể ra, nhưng khi có người hỏi cậu đứng thứ mấy, cậu lại trả lời có gì chỉ đứng đầu lớp thôi, xong cậu còn ra vẻ khiêm tốn nữa, ai nghe thấy mà cho là cậu ngạo mạn muốn đánh cậu chứ! Còn nếu bạn học hỏi về gia đình cậu, cậu trả lời cái gì mà “Nhà họ Lí ở Thành Tây, cậu từng nghe đến chưa”, cậu có biết giọng của cậu rất đắc ý hả?”

      Lí Tương Nam : “.....”

      Diễn/đàn/lê/quý/đôn

      Ngày đó chủ nhiệm lớp giáo huấn Lí Tương Nam trong văn phòng ước chừng nửa tiếng. Nửa giờ sau Lí Tương Nam thoải mái xuống, kể lại chuyện cho tôi nghe. Trùng hợp lại để Diệp Tầm Tầm nghe thấy. Vì thế từ đó về sau, Lí Tương Nam bị tôi với Diệp Tầm Tầm gọi là Lí khoe của.

      Nhưng thói quen đó của Lí khoe của hình thành từ mười mấy năm nay, trong sớm chiều khó có thể sửa được. Mà theo tôi, Lí khoe của cũng nhớ mà sửa lại đâu. Từ trước đến nay cậu ta lúc nào cũng sống theo ý mình, lần nào cậu ta bị chủ nhiệm lớp làm cho điên đảo ngày, ngày hôm sau cậu ta lại điên đảo trở lại. Lúc người khác hỏi thành tích của cậu ta, cậu ta cũng vẫn như có chuyện gì đáp lại: “A, cũng có gì, chỉ đứng đầu lớp thôi.”

      Tôi là người luôn bàng quan với mọi việc, nhưng quả thực cũng muốn mở não của Lí Tương Nam nhìn cái, sau khi cậu ta nghe thấy câu “Chưa từng nghe qua” của Cố Diễn Chi, rốt cục thần kinh cậu ta vì tức giận mà bị thiêu đốt đến mức nào.

      Trong xe chợt yên tĩnh. Qua lúc lâu sau, Lí Tương Nam ồ tiếng, : “ là Cố Diễn Chi đúng ? Đỗ Oản từng kể về với tôi.”

      Tay tôi chợt run lên, tý làm rơi chiếc chén Cố Diễn Chi đưa cho tôi. Sau đó tôi cố gắng trấn định lại nhìn Cố Diễn Chi, trong lòng cầu nguyện hỏi nội dung những chuyện tôi về , sau khi ném chiếc khăn ướt sang bên, ừ tiếng, : “Ở nhà Đỗ Oản hề kể về cậu.”

      mặt , mặt lại cài khuy áo gió của tôi. Tôi được chiếc áo gió bao bọc, có chút động đậy, rất nhanh dây an toàn cũng được thắt. Cố Diễn Chi nắm cằm tôi, nhìn nhìn, khóe mắt có chút ý cười: “Em như thế này nhìn rất bé .”

      xong, tìm di động gọi về nhà họ Cố, bảo phòng bếp chuẩn bị đun bát canh gừng. Lúc xe chậm rãi khởi động, Lí Tương Nam ở phía sau : “Đỗ Oản, cậu ở nhà họ Cố?”

      Tôi nhìn nước mưa ngừng rơi ở phía trước : “Ừ.”

      “Khi nào vậy?”

      Giọng tôi như có chuyện gì: “Hơn nửa tháng trước.”

      “Sao giọng cậu lại như vậy?” Tôi mơ hồ có thể nghe thấy hai răng Lí Tương Nam nghiến chặt, “Cậu chưa từng chuyện này với tớ!”

      Tôi muốn đáp lại “ với cậu làm gì”, nhưng nghĩ đến thân phận của Lí Tương Nam bây giờ là “bạn trai”, liền dừng lại, nữa. Sau đó lại nghe thấy thanh Lí Tương Nam ngừng hít thở mấy hơi, sau đó lại yên lặng lúc, tiếp theo cậu ta : “Cuộc thi Ngữ Văn hôm nay cậu chọn đề nào?”

      “Tớ nhớ đề.”

      “Đề mục là chọn ra thành ngữ thích hợp, có câu gì mà làm dâu trăm họ hay lấy đồ trong túi gì gì ấy.”

      “Tôi chọn lấy đồ trong túi.”

      “Sao phải là làm dâu trăm họ. Tớ chọn làm dâu trăm họ.” Lí Tương Nam còn , “Câu ba cậu chọn lỗi trong lời , lỗi ngôn ngữ đúng ? Cậu chọn cái nào?”

      Cứ thế, Lí Tương Nam hỏi đáp án từng câu trong bài thi ngữ văn, sau năm phút, Cố Diễn Chi bỗng dưng mở miệng: “Oản Oản, buổi tối em muốn ăn gì?”

      Tôi a tiếng: “ thử xem?”

      “Bò bít-tết được ?”

      “Được.”

      liếc qua tôi cái: “Ví tiền của tôi trong áo gió. Em lấy chiếc thẻ tín dụng màu đen hộ tôi.”

      Tôi làm theo lời , đưa di động của cho tôi: “Gửi số thẻ này cho thư ký.”

      Sau khi tôi làm xong, nghe thấy hỏi: “Còn nhớ mật mã ?”

      Tôi : “Nhớ . Sao vậy?”

      thờ ơ : “Sợ em quên thôi.”

      Lí Tương Nam ở phía sau trầm mặc lúc, bộ dạng có chút u buồn: “Đỗ Oản, cậu lần này tớ còn đứng vị trí nhất lớp ? Nửa đề tớ chọn khác cậu. Thành tích môn văn của cậu tốt như vậy, chẳng phải thành tích của tớ lại xuống rồi sao.”

      d/đ/l/qq/đ

      Tôi thuận miệng : “Trước tiên chúc mừng cậu thành tích xuống nha Lí Tương Nam. phải hôm trước trong buổi lễ tuyên thệ cậu muốn cúi đầu đường quan tâm đến tương lai sao? Mời cậu được phải làm được được ?”

      “Lời tuyên thệ hôm đó phải do tớ viết.” Lí Tương Nam nhìn tôi qua kính chiếu hậu, “Đỗ Oản, tại nghĩ đến chuyện thi đại học, cậu có thấy hồi hộp ? Nếu hồi hộp bảo tớ, tớ giúp cậu.”

      “Cậu nghĩ muốn nhìn tớ xấu mặt đúng ?”

      Lí Tương Nam : “Tớ hoàn toàn có ý đó. Đêm qua tớ có đọc bài báo về cách giải tỏa áp lực, cảm thấy có thể áp dụng. Nếu cậu cảm thấy hồi hộp, cứ nhắn tin cho tớ, chuyện phiếm lúc, lúc nào cũng được. Nếu nhịn được có thể phát giận vào tớ, đánh tớ cũng được, tóm lại tớ là bạn trai của cậu, cậu làm gì tớ cũng bao dung vô điều kiện.”

      Cậu ta vừa dứt lời, bỗng nhiên xe rẽ ngoặt cái, khó khăn tránh chiếc xe khác. Lại tiếp bốn năm trăm mét nữa, đột nhiên xe dừng lại.

      Đầu tôi lập tức thấy choáng váng, mê man lại nghe thấy giọng của Lí Tương Nam, hình như còn mê man hơn tôi: “Hình như đây phải là nhà tôi...”

      “Đây là nhà họ Cố. Thân thể Đỗ Oản tốt, hôm nay lại dính mưa, bây giờ phải lập tức uống nước gừng. Huống chi tôi biết nhà cậu ở đâu.” Dây an toàn của tôi được tháo ra, cách xe xa có mấy người cầm ô chạy đến, tôi ôm trán, nghe thấy giọng bình tĩnh của Cố Diễn Chi: “Lập tức có tài xế đưa cậu về.”

      Vừa xong, cửa xe được người từ bên ngoài mở ra. Hai chiếc ô cùng lúc được mở hai bên xe, hoàn toàn chắn cơn mưa phùn ngoài trời. Quản gia hơi khom người, mỉm cười : “Thiếu gia.” Lại nhìn vào bên trong, “Đỗ tiểu thư.”

      Cố Diễn Chi ném chìa khóa xe cho người khác: “Ghế sau có bạn học của Đỗ Oản, chú Hồ đưa cậu ta về nhà .”

      - - - -

      20 phút sau, khi tôi tắm rửa xong xuống lầu, Cố Diễn Chi ngồi ghế sofa ngoài phòng khách rồi.

      mặc bộ quần áo ở nhà mỏng màu vàng nhạt, tóc hơi ướt, hình như cũng vừa tắm rửa xong. Khuôn mặt nhìn nghiêng cùng với mái tóc ngắn tuấn tú chỉnh tề, hai chân vắt chỗ, lật xem văn kiện. Nghe thấy bước chân tôi, tiện tay ném văn kiên lên bàn, vươn tay ra chỗ tôi, khóe mắt có phần hơi cười: “Oản Oản, tới đây.”

      Thời điểm , ánh mắt nhìn qua, lông mày hơi xếch lên, hình như mang theo chút dịu dàng. Giống như mùa xuân tháng hai, ràng cách xa hàng nghìn dặm, lại hiểu sao vẫn khiến người ta thấy ấm áp.

      Tôi dừng lúc, mới đến. Khi cầm lầy bát nước gừng đưa đến, tôi ngửi thấy mùi sữa tắm tỏa ra từ người .

      Từ khi trở về nhà họ Cố, tôi chưa từng ở riêng chỗ với . Thậm chí mấy ngày nay chúng tôi còn cực ít chuyện với nhau. Chính xác hơn mà , trước khi gặp ở trường hôm nay, trong thời gian hai mươi ngày, tôi và với nhau tổng cộng được 71 câu thôi. Tôi nhớ ràng là như vậy.

      Sau lúc, cầm lấy bát nước gừng trong tay tôi, hỏi: “Ngày mai là chủ nhật, em có rảnh ?”

      Tôi nhìn , : “Có. Có chuyện gì ?”

      Tiếng vừa ngừng, điện thoại trong lòng bàn tay vang lên hai tiếng. Tôi mở ra, là tin nhắn của Lí Tương Nam: “Tớ về đến nhà rồi. Mai cậu có rảnh ? Tớ mang cậu đến chỗ được ?”

      Tin nhắn của cậu ta ít khi lại ngắn gọn như vậy. Tôi định trả lời, đột nhiên Cố Diễn Chi hỏi: “Sao em quen Lí Tương Nam?”

      Tôi ngẩng đầu, tư thế của thoải mái tùy ý, câu hỏi vừa rồi như chuyện phiếm vậy. Nhưng tôi thể nghĩ đó là câu chuyện phiếm được, dừng lúc, tôi mới lơ đễnh : “A... em quen cậu ta ở hội học sinh hồi còn học cấp hai.”

      “Sau đó cậu ta lại theo em đến cấp ba, đúng ?”

      Tôi muốn thảo luận vấn đề này, nhưng vẫn gật gật đầu. Sau đó lại mở miệng: “Cậu ta theo đuổi em lâu rồi đúng ?”

      Tôi lại gật gật đầu. Sau đó nghe thấy : “Cuối cùng bây giờ cũng theo đuổi được, thành bạn trai em, đúng ?”

      Tôi bắt đầu cảm thấy đầu thể gật được nữa. Dừng lúc, mới : “Đúng vậy.”

      nhìn tôi, : “Vậy em thích cậu ta ở điểm nào?”

      Tôi nhìn . Lần này rốt cục chịu đựng nổi nữa.

      Nếu đổi lại là người khác, tôi đều có thể coi như có chuyện gì mà che dấu. Nhưng đối với Cố Diễn Chi, có đôi khi tôi hoài nghi có phải là cố ý hay . Sao có thể điềm nhiên hỏi lấy hết dũng khí thổ lộ với , sau khi bị từ chối vẫn thích sâu đậm như vậy câu ấy thích người khác ở điểm nào chứ?

      Dienn.dann.lee.quyy.donn

      Vấn đề này quả thực quá khó xử.

      Tôi cứng đờ lúc, cuối cùng vẫn tránh né ánh mắt . Cúi đầu nghịch ngón tay, : “Cái này, ra dài lắm. Khi khác sau. Hôm nay bài tập tương đối nhiều, em lên lầu làm bài tập trước.”

      Tôi chưa kịp đứng lên, cổ tay bị nắm lại. Chỉ cảm thấy thân thể bị kéo xuống, ngay sau đó được ôm lấy. Eo của tôi bị kéo lại, ép sát vào ngực. Cằm bị nắm lấy, nâng lên, ngay sau đó tôi trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn trước mặt cách mình ngày càng gần, mãi cho đến khi đôi môi ấm nóng áp vào môi tôi.

      Răng tôi bị cạy mở. Đầu lưỡi được khéo léo quấn lấy.

      Miệng bị mút vào mạnh.

      Hết chương 21.
      Last edited: 14/2/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :