1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 12:

      Thời điểm tôi những lời này, bầu trời thành phố T xanh thẳm, vài đám mây trôi lơ lửng. Người trước mặt tôi tùy ý mặc chiếc áo sơ mi trắng, giơ tay nhấc chân đều đều bao hàm ung dung, trong đôi mắt có chút lười biếng thèm để ý đến.

      Đứng trước ánh mắt liên tục di động của , bỗng chốc tôi dám cử động, nhưng nơi trái tim lại đập là nhanh, nhưng chỉ có mình tôi biết.

      Trước khi tôi đến hỏi , tôi đem luyện tập đoạn chuyện rất nhiều lần. Tôi nghĩ đến rất nhiều phương thức mà có thể trả lời. Hơn nữa còn nghĩ đến từng phương pháp để ứng đối rồi. Lúc ấy mặt nghĩ, mặt lại cảm thấy như chính mình chui đầu vào rọ vậy. Bởi vì với vấn đề này, mặc kệ câu trả lời của Cố Diễn Chi là như thế nào cũng đều mang đến thương tâm cho tôi. Nếu tường tận diễn tả cảm giác thích người, điều đó có nghĩa từng thích người, mặc kệ giờ có còn thích hay , tôi đều cảm thấy cực kỳ ghen tị. Nhưng nếu biết cảm giác thích người, vậy thực đúng như lời kia của Diệp Tầm Tầm, trong khuyết mất sợi dây thần kinh tình cảm, nếu như vậy , hy vọng của tôi vốn xa rời lại càng thêm có hy vọng.

      Bởi vậy có thể thấy, thích người là hành vi mù quáng cỡ nào. ràng người ta cái gì cũng chưa làm, tôi cảm thấy bi thương kiềm chế được.

      Mắt tôi cả nháy cũng dám nhìn . Nhìn đến khi Cố Diễn Chi bật cười thành tiếng. vứt chiếc kéo sang bên, ngón tay thon dài sạch sửa sửa cổ áo tôi. Động tác chậm, miệng cũng chậm chạp gì, tôi nhịn được thúc giục: “ nhanh lên được ?”

      Rốt cục mở miệng, lại phải chuyện thích hay thích: “Hai ngày trước tôi có gặp chủ nhiệm lớp em, có nghe chuyện.”

      “... Chuyện gì?”

      “Tôi nghe ,” nâng mí mắt lên, có phần tươi cười, “Gần đây thư tình em nhận được còn nhiều hơn so với Diệp Tầm Tầm. Có chuyện này hay ?”

      “.....”

      Tôi lập tức mở to mắt, xém chút nữa thở được.

      Tôi chuẩn bị nhiều khả năng trả lời như vậy, nhưng lại nghĩ lại trả lời như thế này. Chuyện này tôi hoàn toàn chưa có phòng bị, chỉ đanh mặt lớn tiếng ho khan, mặt trơ mắt nghe tiếp: “ là có chuyện này hả?”

      Tôi dứt khoát quyết định dối: “Mới có chuyện này! nghe ai vậy?”

      Cố Diễn Chi chậm rì rì thầm: “Đỗ Oản Oản thân ái, hai chấm. Chào bạn, phẩy. Tớ là Trần Húc Quang học bên cạnh lớp cậu, chấm. Đây là lần đầu tiên tớ viết thư tình, phẩy. Nên biết phải viết thế nào, phẩy. Nếu có gì viết sai, phẩy. Mong cậu tức giận, chấm. Tớ cực kỳ thích cậu, phẩy. Đỗ Oản Oản, phẩy. Cậu biết , hỏi chấm…”

      “…..”

      Tôi kiễng chân lên, che miệng lại.

      Xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại ấm áp. Mặt tôi liền đỏ bừng. Sau hồi lâu kìm nén mới ra câu: “ dám vụng trộm mở cặp sách của tôi!”

      Trong ánh mắt có ý cười, giọng trong lòng bàn tay rầu rĩ: “Tôi có.”

      Tôi vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ: “Diệp Tầm Tầm từng với tôi, người lớn mười câu đến sáu câu là dối, còn lại bốn câu là nửa nửa giả. Để trong bụng ra mới là lời . Tôi cảm thấy lời này rất thích hợp với .”

      “Em lung tung cái gì vậy.” chậm rãi đem tay tôi bỏ xuống, “Thư tình là cái gì, tôi hiểu biết hơn so với em đấy. Những lời vừa rồi thường xuyên được viết trong thư tình, tôi chỉ thuận miệng bịa ra với em vài câu thôi. Nguyên lai lại có chuyện như vậy. Trong cặp sách của em thường xuyên có thư tình sao? Xem ra sau này mỗi ngày tôi phải kiểm tra lần mới được.”

      “…..”

      Ánh mắt Cố Diễn Chi nhìn tôi cực kỳ bình tĩnh, tôi đối mặt với lúc, lúc này trong đầu ngừng lóe lên vô sỉ, đáng giận, quả nhiên Diệp Tầm Tầm đúng, người đàn ông đều là những lão tinh đắc đạo ngàn năm đáng sợ nhất, cuối cùng sau thiên ngôn vạn ngữ tôi cũng ra được câu: “Tôi lấy thùng nước.”

      xong xoay người bỏ chạy, bị Cố Diễn Chi túm lấy cổ tay kéo trở về. Tôi hề đề phòng, chân vừa rời, eo bị cánh tay ôm lấy. Tôi nghe thấy giọng của từ từ vang lên đỉnh đầu: “Đỗ Oản Oản, em thích người nào rồi hả?”

      Đột nhiên cả người tôi cứng ngắc.

      Lập tức ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt . Động tác này khiến tôi cực kỳ thoải mái, nhưng căn bản tôi chẳng quan tâm. Chỉ có thể nhìn thấy đến lông mi của Cố Diễn Chi, mắt cúi xuống nhìn, vẫn là giọng nhanh chậm: “Em định thành khai báo, hay là để tôi ra?”

      “.....”

      Tôi cảm thấy có chút khó thở, tim đập như đánh trống, tìm ra chút khí lực nào để mở miệng. Chỉ biết dứt khoát nhìn , như muốn xuyên lỗ lên người vậy.

      lại liếc nhìn tôi, từ từ thầm: “Yến Yến thân ái, hai chấm. Hai tháng viết thư cho cậu, phẩy. Tớ rất nhớ cậu, chấm. Cậu gần đây có khỏe , cho tớ gửi lời hỏi thăm nhé. Gần đây tớ được tốt lắm, phẩy. Chủ yếu là do có vấn đề phức tạp, chấm. Hình như tớ thích người, chấm. Tớ biết nên làm gì với người này bây giờ, chấm.”

      “.....”

      Rốt cục tôi bị kích thích cũng tìm được chút khí lực, sau lúc trừng mắt với , lớn tiếng : “Cư nhiên dám đọc trộm bức thư tôi viết cho Yến Yến!”

      “Đầu tiên, là tôi trong lúc vô ý nhìn thấy. Sau đó, bây giờ cũng là do trong lúc vô ý mới nhìn thấy.” Cố Diễn Chi ôn hòa nhã nhặn , “Em đặt bức thư bàn trà, tôi trở về lấy đông lấy tây liền cẩn thận nhìn thấy, chứ phải cố tình nhìn trộm.”

      “Vậy cũng có thể đọc thư mà! thế có lúc cẩn thận, nhưng tôi có vào xem trộm điện thoại của đâu, sao lại xem trộm thư của tôi? là người như thế nào vậy hả?”

      “Em em chưa từng xem trộm điện thoại của tôi, nhưng tôi cũng chưa từng thể nha.” Cố Diễn Chi , “Chẳng qua là tôi tùy tiện xem qua chút, liền khiến em xù lông thành như vậy rồi. Rốt cục em thích người nào vậy hả?”

      “…..”

      Đột nhiên tôi lại mất hết khí lực. Qua lúc lâu sau, mới thấp giọng : “Tôi thể với .”

      Ngày hôm đó tôi dùng sáu chữ này làm câu kết, mặc kệ sau đó Cố Diễn Chi có hỏi như thế nào, tôi đều lời. cùng Sở Dục và Giang Yến Nam đoán qua lượt, sau cùng lại đem những người tôi quen biết hỏi qua lượt. tôi thủy chung dối, cũng sai.

      Chuyện đó bắt đầu từ cuối xuân năm tôi mười hai tuổi, đến sinh nhật năm tôi mười lăm tuổi, thời gian gần ba năm, tất cả mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.

      phát sinh thêm chuyện gì đặc biệt khác. Toàn bộ thay đổi sau đó như tất nhiên. Đối với Cố Diễn Chi, như lời của Diệp Tầm Tầm lúc trước, quả nhiên trong hai tháng chia tay với Diệp Căng, từ đó về sau chưa từng thấy kết giao bạn nữa. Bởi vậy Diệp Tầm Tầm mới Cố Diễn Chi làm như vậy khiến cho trái tim của các nữ nhân ở thành phố T này nở hoa, hết lòng đem chính mình trở thành bộ dạng ôn nhu như thánh nhân, quả thực khiến người ta giậm chân giận dữ.

      Lời này bị Cố Diễn Chi ngẫu nhiên qua phòng khách nghe được, cước bộ liền dừng lại, quay đầu nhìn sang: “Diệp Tầm Tầm, em vừa cái gì vậy? Lặp lại lần nữa.”

      Diệp Tầm Tầm lập tức ngồi thẳng dậy, sửa lời : “Chỉ là em chúc mừng giáo chủ người phiến lá dính thân tu được công phu cực kỳ tốt mà thôi.”

      Cố Diễn Chi khẽ cười cười, “Tóm lại so ra vẫn kém em khiến cho Yên Ngọc phải trở nên nóng nảy.”

      “.....” Diệp Tầm Tầm lập tức thay đổi sắc mặt.

      Mà chung quy tôi dám bí mật trong lòng tôi cho Cố Diễn Chi biết.

      Tôi cho Diệp Tầm Tầm biết, năm mười bốn tuổi trở về núi tảo mộ cũng cho cha biết. Nhưng lại thể nào mở miệng với Cố Diễn Chi được. Tôi bảo vệ kín kẽ bí mật này trong ba năm, trong thời gian này dường như tôi chỉ làm việc, cố gắng học tập.

      Bởi vậy mà thánh tích của tôi trong ba năm tiến bộ nhảy vọt. Khi đó cuối kỳ thi năm thứ tư tôi đứng ở cuối, càng về sau tôi càng đứng ở vị trí cao hơn, về sau lại đứng đầu, thế nên tôi trực tiếp nhảy đến lớp sơ trung năm hai, chỉ tốn thời gian hai năm. Ngay cả thầy giáo của tôi cũng thấy thần kỳ. Mà tôi chỉ muốn , thành tích của tôi sở dĩ có thể phát triển đến mức này, nửa là nhờ công Cố Diễn Chi dạy thêm, nửa kia là nhờ sắc đẹp của Cố Diễn Chi.

      Trong lúc vô ý Cố Diễn Chi cho tôi cái cớ học thêm, bị tôi lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Ngoài vài môn thành tích khá tốt, phàm là bài lớp hay bài tập về nhà, tôi đều thỉnh giáo Cố Diễn Chi. Như vậy dẫn đến việc Cố Diễn Chi thường xuyên ở bên cạnh tôi. Trong phòng làm việc của Cố Diễn Chi ở nhà có thêm chiếc bàn học , chỉ để sách giáo khoa và sách bài tập của tôi. Mỗi ngày đến công ty, hay thời điểm đọc sách trong thư phòng, tôi đều cầm sách bài tập đến, làm bộ tập trung tinh thần làm để toán.

      Tôi khắc khổ như vậy, có ngày thầy giáo ngữ văn cũng phát giác ra. Trong lần họp phụ huynh khích lệ tôi, chưa từng thấy học sinh nào thích học như tôi bao giờ. Tôi đứng bên cạnh Cố Diễn Chi, nắm chặt hai ngón tay , vốn là có chút chột dạ, lại vừa lúc Diệp Tầm Tầm cũng nhảy lớp đến năm nhất sơ trung như tôi theo sau cha mẹ Diệp qua, lại cho là đúng đặc biệt cười tôi cái, khiến tôi rốt cục gánh vác được nữa, lập tức cúi đầu.

      Thầy giáo ngữ văn đứng bên cười trêu ghẹo: “Đỗ Oản Oản lại xấu hổ rồi.”

      Tôi ngẩng đầu lên, : “Thầy giáo, thầy từng nghe qua trong nhân gian có câu cái gì mà hồng y giai nhân bạch y hữu, triêu dữ đồng ca mộ đồng tửu các loại chưa?”

      Thầy giáo ngữ văn : “Thầy chưa. Sao vậy?”

      Tôi ngẩng mặt lên hỏi Cố Diễn Chi: “Còn , nghe qua chưa?”

      chưa từng, hơi cười nhìn tôi: “Cho nên?”

      “À, cũng có gì.” Tôi nhàng bâng quơ , “Là tôi đánh đố với Diệp Tầm Tầm thôi. ấy bài thơ này được lưu truyền cực kỳ phổ biến. Thầy giáo với nhất định từng nghe qua. Tôi nhất định là như thế. Kết quả xem, tôi thắng rồi.”

      Đánh cược chẳng qua chỉ là cái cớ. Cho dù tôi là người biết dối, luyện tập hai lần, cũng có thể trở nên thành thục hơn. Sau khi tôi bị Diệp Tầm Tầm lừa hai lần, liền bắt đầu luyện tập lừa bịp người khác.

      Bài thơ kia kỳ thực rất dài, tôi cũng nhớ toàn bộ. Diệp Tầm Tầm là người có kiên nhẫn với thơ văn, lại càng thể nhớ . Cho nên giữa chúng tôi thể có đánh cược được. Diệp Tầm Tầm còn biết ấy bị tôi tiện tay lợi dụng. Mà sở dĩ trước mặt thầy giáo ngữ văn tôi ra hai câu thơ kia, cũng là nhớ mang máng thôi –

      Hồng y giai nhân bạch y hữu, triêu dữu đồng ca mộ đồng tửu. Thế nhân vị ngã luyến trường an, kỳ thực chích luyến trường an mỗ.

      Như vậy ý phải ở trong lời . Cũng như tôi cố gắng học tập vậy, đâu phải tôi thực thích học, bất quá chỉ là muốn được ở gần Cố Diễn Chi hơn chút thôi.

      Hết chương 12.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      thư hồChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 13:

      Thời điểm khi tôi mười bốn tuổi vẫn là cái đuôi, tôi gọi điện thoại cho Cố Diễn Chi khi đó công tác ở nước ngoài, cho biết tôi định nhảy lớp để lên sơ trung năm thứ ba trước nửa học kỳ, kỳ sau tiếp tục tham gia kỳ thi.

      Cố Diễn Chi trầm mặc hồi: “Oản Oản.”

      “Có chuyện gì vậy?”

      Giọng của nhạt nhẽo: “Nguyên nhân em sốt ruột muốn nhảy lớp như vậy là gì?”

      Ngực tôi ức chế được nhảy dựng lên.

      Mặc dù ngăn cách qua điện thoại, nhưng hình như tôi vẫn có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt của khi đó.

      Ánh mắt Cố Diễn Chi đen như mực, thời điểm nhìn chăm chú vào người khác luôn yên tĩnh, lạnh mà sâu sắc. Ngữ khí luôn luôn ôn hòa, mang theo hàm súc thờ ơ. Mặc dù giọng điệu nhạt nhẽo như vậy, lại hề tầm thường. Mỗi lần chuyện đều khiến người ta khiếp sợ. Tôi ở chung với lâu như vậy, cũng từng chứng kiến hai lần. Đều là ở công ty nhà họ Cố, thời điểm Cố Diễn Chi chủ trì hội nghị trong phòng họp. Vốn là tôi nên vào, nhưng có hai lần tôi bị thư ký của nhét ly trà vào tay rồi đẩy mạnh vào. Lần đầu tiên vào tôi chỉ nhìn thấy Cố Diễn Chi ngồi ở vị trí chủ tịch, mặt có chút vui vẻ nào, cũng là giọng điệu nhạt nhẽo cực độ như thế này: “Khi nào tôi cho các người tùy ý bãi miễn quyền lợi như vậy?”

      Diễn.đàn.lê.quý.đôn

      Trước đó, tôi chưa từng nghe thấy giọng điệu chuyện của Cố Diễn Chi như vậy. Mọi người ngồi ở dưới đều câm như hến, dám thở mạnh. Bàn tay tôi run lên, hồng trà nóng cứ như vậy mà rớt ra mu bàn tay.

      tay tôi cầm cốc nước, tay xấu hổ ngừng ở trung, ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua đây. Tôi biết tiếp theo phải làm sao mới thích hợp. Rất nhanh có giọng quen thuộc vang lên: “Oản Oản, qua đây.”

      Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt Cố Diễn Chi khôi phục lại bình tĩnh, vươn tay hướng tới tôi: “Qua đây.”

      Tôi chần chừ lúc, từ từ qua, hình như vừa có người thở phào hơi. Tôi đặt cốc nước trước mặt Cố Diễn Chi, giọng : “Thư ký của nhờ tôi đem nước tới cho .”

      Cố Diễn Chi nắm lấy cổ tay tôi, dùng khăn tay lau sạch từng giọt nước bàn tay tôi. mặt hỏi: “Bà ấy lại cái gì rồi hả?”

      Tất cả mọi người đều im lặng nhìn đến đây, Cố Diễn Chi lại chậm rãi làm như vậy, khiến tôi cảm thấy như sau lưng sắp bị ánh mắt mọi người chọc thủng vậy. Tôi ưỡn thẳng lưng: “… gì cả. Tôi có thể ra ngoài ?”

      cầm lấy tay tôi, lộ ra chút hàm xúc có chút cười như cười: “Chẳng lẽ bà ấy gọi em câu Tiểu tổ tông, thuận tiện với em vài câu dễ nghe, rồi thuận tiện nhờ giúp đỡ sao?”

      “.....”

      Diệp Tầm Tầm từng phân tích mấy người Yên Ngọc, Cố Diễn Chi, Sở Dục, Giang Yến Nam cho tôi nghe. Trong đó, từ khi bọn họ trưởng thành, Cố Diễn Chi là người dễ bị lừa nhất. Nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ từ là người giỏi lừa bịp nhất. Đây chính là cái gọi là Phật nhìn người đều là khoan dung, còn ma quỷ nhìn người đều là tà ác, thời điểm Cố Diễn Chi nhìn thấy những người khác giở thủ đoạn, đại khái trong lòng đều là cảm giác như chơi đùa mà thôi. Bởi vậy Diệp Tầm Tầm có lừa bịp người khác, cũng chỉ dám lừa bịp Yên Ngọc, cũng dám động tay động chân trước mặt Cố Diễn Chi. Hơn nữa ấy còn nghiêm túc đề nghị tôi, phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới hành động, nếu thể động, cần nhìn trước ngó sau, từ từ mà tính. Hơn nữa mấu chốt nhất là phải suy xét tốt mọi khả năng phải gánh chịu hậu quả sau khi thất bại.

      Chỉ là có chuyện có thể gánh chịu hậu quả, có số chuyện khác dù thể suy xét hết hậu quả, cũng vẫn phải làm. Ví dụ như thời điểm tôi mười bốn tuổi, đối mặt với việc nhảy lớp khi đó, tôi làm như có chuyện gì mà trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy là việc học bây giờ quá đơn giản, lãng phí thời gian của tôi. Trước đây phải cũng từng nhảy lớp sao? có thể hiểu cảm giác của tôi mà.”

      trầm ngâm trong phút chốc, sau đó giọng điệu lại có chút trêu chọc: “ phải người trong lòng em hơn tuổi em đấy chứ?”

      Ngữ khí của tôi vẫn bình tĩnh: “ nghĩ nhiều rồi.”

      Cuối cùng tôi vẫn thể với , chỉ là tôi muốn lớn nhanh mà thôi.

      Từ năm mười đến năm mười bốn tuổi, vóc người của tôi chỉ mới vừa đủ ôm đến eo Cố Diễn Chi, cho tới bây giờ đứng bên cạnh chỉ cần hơi giương mắt, là có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của . Tôi cảm thấy tôi trưởng thành, nhưng trong mắt Cố Diễn Chi, đại khái tôi mười bốn với mười tuổi có gì khác nhau.

      Giữa tôi và khoảng cách rất xa. Mặc kệ tiểu học hay là sơ trung, thậm chí là trung học, những thứ này đều cách rất xa. Chỉ cần tôi vẫn ở trong phạm vi này, thể thoát ra khỏi ba chữ tiểu hài tử kia. đêm tôi nhận thức được chuyện này, cả đêm đó tôi lăn lộn khó ngủ, vô cùng nản chí. Mười năm cố chấp, tôi tìm ra biện pháp nào, nghĩ tới nghĩ lui điều có thể làm, chỉ là cố gắng khiến mình lớn nhanh hơn chút.

      tại ngẫm lại vì thầm mến tôi dốc lòng hết sức, mỗi buổi tối tôi đều dùng hết tinh thần để học đến 9 rưỡi trước khi ngủ. Trong lúc các bạn cùng lớp ngủ, tôi lại mở to mắt ngồi nghe thầy giáo uể oải giảng bài. Nguyện vọng trong lòng tôi là hy vọng mình giống như Cố Diễn Chi cố gắng học cho xong, sau đó thần tốc lớn lên thành bộ dạng người lớn.

      dđlqđ

      Có lẽ đợi đến khi tôi thành thạo xử lý vụ ở công ty hoặc là thời điểm kiếm ra tiền, Cố Diễn Chi có thể bỏ quan điểm kiềm giữ tiểu hài tử .

      Ý nghĩ của tôi đều đơn thuần mà tràn ngập hiệu quả và tính lợi ích như vậy.

      Nhưng có ngày, thời điểm mọi người đều nghe tọa đàm ở hội trường, Diệp Tầm Tầm chạy đến bên cạnh tôi, gạt Lí Tương Nam lớp bên cạnh định tiến lên bắt chuyện ra, với tôi: “Tớ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy rằng, cậu như vậy là tốt.”

      “Cái gì tốt?”

      Diệp Tầm Tầm : “Cậu thầm mến như vậy là tốt.”

      Lí Tương Nam bị ấy chen lấn ngồi chồm hổm bên cạnh lập tức xen mồm: “Thầm mến gì vậy? Đỗ Oản có đối tượng thầm mến sao?”

      Diệp Tầm Tầm coi như khí, nâng má, có phần trịnh trọng mà u buồn nhìn tôi: “Đỗ Oản, nếu cậu thổ lộ .”

      Tôi bị sặc nước, cùng Lí Tương Nam trừng mắt nhìn ấy: “… Hả?”

      “Tớ cảm thấy tại cậu cần bình tính và lý trí.” Diệp Tầm Tầm chậm rì rì, “Cậu xem cậu, cậu thích Cố Diễn Chi ba năm. Thầm mến lâu như vậy, cũng còn gọi là thích, cậu đây được gọi là đam mê mù quáng.”

      Lí Tương Nam vội hỏi: “Người kia tên là gì hả? Là ai?”

      Diệp Tầm Tầm : “Tớ cảm thấy người con thích người tất nhiên là sai, nhưng nếu người đó là tai họa, vậy tốt rồi. Cậu cần phải trở thành Diệp Căng thứ hai. Cậu xem chị ta vì Cố Diễn Chi mà lãng phí tuổi thanh xuân, chị ta cũng vào thời điểm như cậu bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diễn Chi giật nảy mình, đến bây giờ Diệp Căng 23 tuổi rồi, trọn vẹn mười năm, đều là vì người đàn ông. Hơn nữa bây giờ bị Cố Diễn Chi chia tay chị ta vẫn mực khăng khăng. là đáng sợ. Cho nên tớ cảm thấy, tốt nhất cậu nên thổ lộ nhanh lên, sau đó nhanh chóng bị Cố Diễn Chi cự tuyệt. Cậu chết tâm sớm chút, còn tốt hơn hết hy vọng muộn, cậu thấy sao?”

      Tôi nhìn ấy lúc, từ từ : “Thái độ của cậu là khuyên bảo?”

      Diệp Tầm tầm khoát tay áo: “Cậu hà tất cứ phải thích Cố Diễn Chi? ta có gì tốt, phải bộ dạng đẹp mắt nhất, tính cách ôn nhu nhất. Đây chẳng phải là giống như đóa hoa, cậu ở trong công viên nhìn thấy nó đẹp, muốn sống muốn chết mang nó về nhà sao? mang về được cậu làm thế nào? người đàn ông quan trọng nhất phải chính ta tốt, mà là ta có thể đối tốt với cậu nhất. Bây giờ Cố Diễn Chi đối với cậu rất tốt, nhưng là về sau người đàn ông đối tốt với cậu cũng phải là có. Sao cậu cứ phải bại tay ta chứ? Cậu cảm thấy tớ có đạo lý ?”

      Tôi : “Tớ cảm thấy lời cậu rất chính xác. Nhưng là cậu bảo tớ với người khác. Tớ cảm thấy dễ dàng.”

      Lí Tương Nam ở bên lập tức mở miệng lời thề son sắt: “Tớ có thể.”

      Rốt cục Diệp Tầm Tầm mới nhìn thẳng cậu ta cái, hỏi: “Lí Tương Nam, cậu thích Đỗ Oản bao lâu rồi?”

      Lí Tương Nam ngồi chồm hổm mặt đất nhìn nhìn tôi, : “Hai năm rồi. Thư tình tớ viết cho Đỗ Oản có thể phủ kín sân thể dục đó cậu có biết ?”

      Diệp Tầm Tầm : “Vì cái gì mà tớ phải biết cái này. Tớ rất khinh việc nam sinh viết thư tình, viết thư tình là việc cấp thấp và vô dụng nhất. Cậu thích Đỗ Oản đến mức nào hả?”

      Tôi đứng lên: “Các người tiếp tục, tớ qua bên kia ngồi. Hôm khác gặp lại.”

      Dieendanleequydon

      Diệp Tầm Tầm tóm lấy góc áo tôi, Lí Tương Nam ở đằng sau : “Cậu cho là viết thư tình dễ lắm sao? Mỗi ngày tớ đều phải vắt hết óc ra đấy, tớ cũng phải là những nam sinh ngây thơ khác, tùy tiện tìm quyển sách để sao chép. Mỗi câu bên trong đều xuất phát từ tận đáy lòng cậu có biết hả? tại tớ vẫn có thể đem các bức thư tình gửi thất bại mang ra cậu có tin ? Nếu Đỗ Oản nhìn bức thư tình của tớ thôi, biết tớ thích cậu ấy như thế nào. Thành ý của tớ lúc nào cũng như vậy.”

      Diệp Tầm Tầm dùng thái độ đứng từ cao nhìn xuống nhìn kỹ cậu ta, hất cằm lên: “Vậy kỳ thi vừa rồi cậu đứng thứ mấy? Môn nào tốt nhất?”

      Lí Tương Nam a lên tiếng: “Tớ học toán là tốt nhất, ngữ văn kém hơn chút. Kỳ thi cuối cùng kia, thành tích của tớ là đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp. Cậu muốn nghe thành tích của trước đây sao? Kỳ cũng sai biệt lắm, cũng là ba chữ này mà thôi.”

      “Đỗ Oản, cậu ta ở ngay trước mặt cậu đấy.” Diệp Tầm Tầm với tôi xong, lại hất cằm với Lí Tương Nam: “Trừ bỏ học tập cậu còn cái gì tốt ? Đỗ Oản của chúng ta thích con mọt sách.”

      Tôi nhịn được : “Diệp Tầm Tầm, cậu hỏi cái này có từng suy xét đến cảm thụ của tớ hả?”

      Lí Tương Nam : “Tớ biết kéo đán violin. Tớ có thể dạy Đỗ Oản học bơi lội. Mà gia thế của tớ cũng rất được, cậu từng nghe thấy nhà họ Lí ở thành phố T chưa? Tài phú được tổ tiên che chở, ít nhất người trong gia tộc cả đời cũng phải lo ăn mặc.”

      Tuần trước Diệp Tầm Tầm có chỉ vào bản tạp chí tài chính và kinh tế tại tiệm bán báo bên đường mà đặc biết đây là lịch sử làm giàu của nhà họ Lí tại thành phố T, vậy mà lúc này vẻ mặt ấy lại bình tĩnh a… tiếng: “Chưa từng nghe qua.”

      Lí Tương Nam : “ sao cả. Cũng phải chuyện gì. Chờ về sau tớ kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó cậu nghe thấy cũng muộn.”

      Diệp Tầm Tầm tay nắm chặt hông, quan sát cậu ta lúc, đột nhiên : “Nhân đạo hải thủy thâm, câu phía dưới là gì?”

      Lí Tương Nam chút do dự đáp lại: “Bất để tương tư bán.”

      Diệp Tầm Tầm : “Trực đạo tương tư liễu vô ích.”

      Lí Tương Nam đáp: “Vị phương trù trướng thị thanh cuồng.”

      Diệp Tầm Tầm : “Tương tư tương kiến tri hà nhật.”

      Lí Tương Nam đáp: “Thử thử dạ nan vi tình.”

      Diệp Tầm Tầm : “Nhân sinh tự thị hữu tình si.”

      Lí Tương Nam : “Thử hận bất quan phong dữ nguyệt.”

      Tôi : “Diệp Tầm Tầm, khi nào thơ cổ của cậu lại tốt như vậy hả?”

      “Những thứ này là cực hạn của tớ rồi.” Ngón tay của Diệp Tầm Tầm hơi vẫy vẫy, nghiêng đầu sang nhìn tôi, “Xem ra Lí Tương Nam thực thích cậu rồi. Theo tớ được biết, tình hình chung nam sinh tuyệt đối thích những thứ này. Trừ bỏ việc viết thư tình. Lí Tương Nam có thể đến mức này, cũng dễ dàng gì. Có thể thấy việc cậu ta viết thư tình là việc dụng tâm. Về sau cậu đợi đến lúc bị Cố Diễn Chi tàn nhận cự tuyệt, có thể thử với cậu ta xem.”

      Hết chương 13.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      thư hồ, Dung Nguyễn 1995Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Tôi : “Tớ có ý định sớm.”

      “Cậu nghĩ thầm mến phải là sớm sao? Cậu quá ngây thơ rồi đó.” Diệp Tầm Tầm , “Cậu xem nhiều nam sinh thích cậu như vậy, cậu chỉ hơi thích bọn họ chút, bọn họ vui như lên trời rồi. Nếu Cố Diễn Chi thanh tâm quả dục gần nữ sắc như vậy, cứ để ta tiếp tục như thế . Cậu cần thích ta nữa, thích ta quá nguy hiểm, cậu chịu nổi đâu. Sau này khi cậu bị từ chối, cậu hãy tìm bạn trai khác . Nếu cậu muốn tìm người khác, vậy cùng lắm tớ giúp cậu là được rồi. Nếu cậu cảm thấy khổ sở, vậy cứ khóc trận lớn . Nếu có mặt mũi về nhà qua ở nhà tớ, dù sao so với mười năm khốn khổ vì tình của Diệp Căng cũng còn tốt hơn phải sao?”

      Tôi : “Vì sao tớ luôn cảm thấy những lời phát ra từ miệng cậu đều rất kỳ quái nhỉ?”

      Lí Tương Nam đứng bên : “Nếu cậu cảm thấy ấy phiền phức, vậy cứ đến tìm tớ, tớ cũng rất cao hứng.”

      Diệp Tầm Tầm liếc nhìn cậu ta cái, lại xoay đầu qua chỗ tôi tiếp: “Còn nữa, cậu chớ quên tại trong mắt Cố Diễn Chi cậu chỉ là đứa trẻ con. Tuy rằng trẻ con thường được coi trọng, nhưng đồng thời làm trẻ con cũng có chỗ tốt, đó là tất cả sai lầm đều có thể tha thứ và có cơ hội sửa sai. Cậu say đắm đúng người, chừng về sau bị cự tuyệt thành trái tim băng giá, trái tim băng giá về sau lại tỉnh lại, cũng còn say đắm nữa rồi. Cậu xem, như vậy tốt sao?”

      Tôi : “Cậu để tớ suy nghĩ cẩn thận .”

      Diệp Tầm Tầm : “Có cái gì mà nghĩ, cứ như vậy .”

      Tôi : “Cậu mực cho rằng tớ ra gặp thất bại, dưới tình huống này mà cậu vẫn bảo tớ ra. Cậu như vậy tàn nhẫn quá đó.”

      “Tóm lại là đau dài bằng đau ngắn. Tớ hoàn toàn là muốn tốt cho cậu mà.” Diệp Tầm Tầm bấm ngón tay tính toán, “Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật cậu rồi đúng ? Như vậy, hôm sinh nhật cậu tỏ tình với Cố Diễn Chi . Như vậy kết cục vô cùng thảm thiết bi tráng, làm… thất vọng mối tình thắm thiết của cậu nhiều năm qua. Đầu phượng đuôi báo, so với đầu voi đuôi chuột cam lòng tốt hơn, cậu thấy sao?”

      Tôi đờ đẫn nhìn ấy lúc: “Tớ cảm thấy cậu quá độc địa rồi đấy.”

      Nhưng mà dù có thế nào, Diệp Tầm Tầm đều nhìn xa hơn tôi.

      Cho dù lời của ấy đều đâm vào tim tôi, cũng thể công nhận những lời ấy rất có đạo lý. tháng trước sinh nhật thứ mười năm của mình, mỗi ngày tôi đều bị Diệp Tầm Tầm cầm tay tẩy não như vậy lần. trong những di chứng của chuyện đó là có đêm tôi chịu được mà mơ đến ác mộng. Mơ thấy đúng hôm sinh nhật tôi mười năm tuổi, Cố Diễn Chi như cũ tổ chức bữa tiệc cho tôi. Tôi mặc chiếc váy liền áo mới màu trắng, ngay tại nhà họ Cố tỏ tình với Cố Diễn Chi. Trống ngực tôi đập thình thình, khi nhìn đến vốn sắc mặt của còn hơi cười cười, lại dần dần lạnh . Chờ tôi xong, bỗng nhiên khoát tay, cầm cổ áo tôi lên, chút do dự ném tôi từ cửa sổ tầng hai xuống.

      Đột nhiên tôi tỉnh lại.

      Tôi ngồi dậy, miễn cưỡng mở ngọn đèn ở đầu giường lên, cảm giác sợ hãi đến miệng đắng lưỡi khô. Tôi che ngực há mồm thở dốc, chợt nghe thấy có người gõ gõ cửa phòng ngủ.

      Ngay sau đó giọng quen thuộc vang lên, mang theo chút ôn nhu nhanh chậm: “Oản Oản?”

      Tôi bỗng nhiên trấn định lại.

      Ngoài cửa Cố Diễn Chi gọi tên tôi lần nữa. Tôi lấy lại bình tĩnh, xuống giường mở cửa.

      Trong phòng ngủ là màu đen ảm đạm, chỉ hơi mở cửa, ánh sáng nhu hòa ngoài hành lang lập tức tràn vào. Cố Diễn Chi đứng ngoài cửa, tay trong tư thế chuẩn bị gõ cửa, trong chớp mắt tôi mở cửa liền khó khăn dừng lại; mặc áo sơmi màu sáng, hai chiếc khuy đầu tiên được cởi ra, mang vài phần cảm giác lười biếng.

      Cố Diễn Chi cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi cười, lông mi rất đậm, dưới ánh đèn có vẻ gì đó mơ hồ mà ôn nhu: “Gặp ác mộng sao?”

      Tôi : “ say rượu sao?”

      hơi cười cười nhìn tôi: “Trông tôi giống người say lắm sao?” xong lại hỏi, “Em gặp ác mộng gì vậy?”

      Tôi ngửa đầu nhìn lúc, : “Ảo giác, ảo tưởng tiếng thế nào?”

      Lông mi của nhàng nhíu lại. Bộ dạng này của , đẹp hơn so với người khác rất nhiều. Giờ phút này khóe mắt mang theo hai phần xuân sắc, nhìn thích hơn vẻ gần xa kia. Tôi rất thích nghe tiếng , đường đường là sinh viên trường Oxford, mỗi chữ đọc đều vừa đúng vừa tao nhã, uyển chuyển như tiếng mẹ đẻ vậy: “Fantasy.”

      chậm rãi đọc lần nữa, sau đó lại thêm lần nữa: “Fan-ta-sy. Nhớ chưa?”

      Hiển nhiên là tôi vẫn nhớ. Căn bản tôi quên. Chỉ là thuận miệng hỏi câu thôi.

      Đọc đọc lại từ ba lần, đây là thói quen sau khi Cố Diễn Chi dạy thêm tiếng cho tôi. Từ đầu là đơn thuần là để sửa cách phát cho tôi, nhưng tựa như đời có rất nhiều việc, ước nguyện ban đầu và kết quả luôn luôn lẫn lộn. Mặc dù tôi phát được ràng, nhưng vẫn thường cố ý đọc sai, suy nghĩ lúc đó là, chỉ muốn nghe Cố Diễn Chi đọc thêm hai lần nữa.

      Tôi có chút thất thần, phòng bị khiến trán bị búng cái nặng . Tôi nhìn qua, trong mắt Cố Diễn Chi nhìn tôi mang theo chút buồn cười: “Rốt cục em làm sao vậy?”

      Tôi giọng : “Hai ngày nữa là sinh nhật thứ mười năm của tôi rồi.”

      “Tôi biết.” Mặt hơi cười cười, “Lần này em muốn được tặng gì?”

      “Tôi muốn cái gì cũng đồng ý sao?”

      “Em cứ trước .” vẫn cười cười, “Để xem tôi có làm được , em xem có đúng hay ?”

      như vậy, nhưng lễ vật mỗi lần lại luôn vô cùng quý giá. Chỉ là cho tới bây giờ mỗi lần tặng Cố Diễn Chi lại đưa ra nhàng. Tại sinh nhật năm kia, trước khi cầm tay tôi xuống lầu, đeo chiếc vòng có viên đá màu tím trong suốt lên cổ tay. Ánh sáng của viên đá long lanh, khiến người ta thể di chuyển tầm mắt. Tôi hỏi đây là cái gì, thuận miệng : “Viên ngọc pha lê, trông đẹp ?”

      Thế là tôi cứ thế mang theo viên ngọc pha lê kia xuống lầu. Sau đó thiếu chút nữa bị đám ánh mắt bén nhọn xuyên thủng. Sau đó tôi đến tìm Diệp Tầm Tầm ở chỗ ăn uống, lúc đó ấy hăng hái chiến đấu chiếc bánh pút-đing caramel, khi nhìn đến chiếc vòng cổ tôi, thiếu chút nữa sặc bánh.

      lúc sau ấy mới khôi phục lại tinh thần, chỉ vào cổ tôi : “Đây là quà Cố Diễn Chi tặng cậu?”

      Tôi sờ sờ sợi dây chuyền: “A. Đây là viên ngọc pha lê, đẹp ? Cá nhân tớ cảm thấy rất đẹp.”

      ấy lại suýt nữa sặc bánh pút-đing, sau lúc lâu mặt chút thay đổi : “Vậy cậu tặng tớ viên ngọc pha lê đó được ? Tớ lấy tất cả vòng của tớ đổi lại.”
      Tôi : “Cậu thích sao?”

      Diệp Tầm Tầm lạnh lùng : “Đương nhiên là tớ thích. Tất cả nữ nhân thành phố T này đều thích nha. Cậu có biết tháng trước ở Hongkong có cuộc đấu giá vật báu, cũng có viên kim cương như thế này, đó là vật vô giá đó.”

      “…..”

      Tôi nhìn sang Cố Diễn Chi, khuôn mặt xuất chúng như vậy, dưới ánh đèn mờ mịt, lại càng đẹp trai hơn vạn phần. Đột nhiên tôi có chút dũng khí, thấp giọng : “Cố Diễn Chi, thích dạng con như thế nào?”

      : “Vì sao lại hỏi như vậy?”

      Tôi : “Tôi thấy, cũng nên có bạn rồi. xem Sở Dục và Giang Yến Nam, hai ba tháng thay bạn lần, người ngoài nhìn vào cũng thấy vui tai vui mắt.”

      “Đó là bọn họ.” như chút để ý, về sau lại cười cười, “Yên Ngọc phải cũng đơn sao?”

      Tôi : “ thích người cường ngạnh, hay thích người ôn nhu? Diệp Tầm Tầm đàn ông thích bộ dạng xinh đẹp, cũng như vậy sao?”

      Kỳ câu hỏi này của tôi có phần ôm hy vọng. Bởi vì thường ngày mỗi lần đến đề tài này, luôn bị bình tĩnh đánh lạc hướng. Vậy mà bây giờ nhìn tôi, mặt có phần tươi cười: “Đại khái là tôi thích dạng đáng thông minh.”

      Ngực tôi lại nhảy lên: “Giống Diệp Tầm Tầm sao?”

      “Hả? bé này thông minh quá mức, vẫn là để Yên Ngọc có vẻ hợp hơn.” tiện tay cầm chiếc vòng trong tay quơ quơ, như nhớ ra cái gì đó, đem viên ngọc trong tay đưa cho tôi, “Thích ? Đồ chơi thôi.”

      “Nếu đây là quà sinh nhật chuẩn bị,” tôi khoanh tay, liếc mắt nhìn , “Tôi đây thích.”

      cười : “Em chưa là em muốn gì.”

      Đêm mùa xuân mang lại cảm giác se lạnh, tôi đứng bên cửa lâu như vậy, rốt cục mới cảm thấy chân rất lạnh. Người trước mắt mang phong thái mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều mang hương vị ngạo mạn. Nhưng cũng có khi lại ôn nhu, lại mang theo chút trêu đùa. Có lẽ rất biết tính kế người, đúng là đứng trước mặt người khác, luôn luôn tươi cười, chưa bao giờ để lộ ra bất cứ thứ gì.

      Tôi thích cũng chưa quá lâu. Chỉ mới ba năm. được nếm tư vị ngậm đắng nuốt cay. đáng, mà tôi cũng cam tâm tình nguyện.

      Hốc mắt tôi đau đớn chua xót. Đột nhiên chịu được nữa, tôi ôm chặt eo .

      Hết chương 14.
      Last edited: 26/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15:

      Khi tôi còn ở núi, từng có mấy người con trai dân tộc Khương cùng học ở trấn với bọn tôi. Bọn họ thở phụng thần Bạch Thạch, tập quán giống với chúng tôi. Chỗ cao nhất ở thôn Khương có chạm trổ con đại bàng biểu tượng cho dân tộc Khương, mỗi căn nhà đều có bốn tảng đá nhọn hoắt làm thành bạch giác. Thời điểm đốt lửa trại là lúc trai đính ước với nhau, nếu người con trai thích người con , thừa dịp thời điểm lễ hội đến gần, phải luôn bên cạnh người con đó chuyện lấy lòng. Nếu người con đó bài xích, người con trai thử dò xét bằng cách cầm tay người con , nhàng vẽ vào lòng bàn tay họ, để diến tả tình .

      Thời điểm nghỉ giữa giờ người con trai dân tộc Khương kể cho tôi nghe như vậy. Lại trùng hợp bị cha tôi bục giảng nghe thấy, vẻ mặt ông vốn cứng nhắc đột nhiên lại mỉm cười. Những đứa bé ở trấn đều kính nể ông, chỉ có lá gan của tôi là lớn nhất, lớn tiếng hỏi: “Cha cười cái gì vậy? Chẳng qua trước khi cha từng làm như vậy rồi sao?”

      Ông vuốt sống mũi hai cái, cười nhìn tôi: “Cũng có thể như vậy.”

      Người con trai dân tộc Khương bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng : “Thầy giáo là dối, bác ở cách vách nhà con hoàn toàn ngược lại với thầy, ràng năm đó có rất nhiều người con thầm theo đuổi người, nhưng chỉ có mẹ của Đỗ Oản là có gan lớn nhất, dám vẽ vào lòng bàn tay thầy mới đúng!”

      Tay cha để quyển sách, vẫn mỉm cười như cũ: “Cái này có gì khác nhau? Nếu bà ấy vẽ lên bàn tay thầy, tại Đỗ Oản ở đâu. Tóm lại ta cưới được mẹ Đỗ Oản cảm thấy rất hạnh phúc, may mắn lúc ấy lại phát sinh kiện như vậy.”

      Ngày đó tôi tan học chạy về nhà, chạy ngay ra hỏi mẹ chứng thực chuyện này. Mẹ bâng quơ trả lời: “Con biết lúc mẹ gả cho cha con, bên cạnh hàng rào có bao nhiêu đỏ mắt muốn nhào lên đâu. Khi đó cha con mới đến trấn , diện mạo lại tốt, lại là người Hán bên ngoài núi, ông ấy giống như chim phượng hoàng từ trời bay xuống vậy, lập tức khiến những tầm tuổi mẹ đều mê đến chết sống lại. Nhưng qua hai năm, tất cả mọi người đều cảm thấy xứng với ông ấy, ai dám thổ lộ với ông ấy cả. Mãi cho đến khi mẹ đến tuổi lập gia đình, trong buổi đốt lửa trại liền đến bên cạnh ông ấy, chủ động vẽ lên lòng bàn tay ông ấy, với ông ấy, mẹ thích ông ấy, muốn gả cho ông ấy, ông ấy thấy thế nào?”

      “Cha trả lời mẹ như thế nào?”

      Sắc mặt mẹ đột nhiên trở nên ôn nhu: “Ông ấy sao, ông ấy trả lời mẹ chữ, được.”

      Từ lúc bản thân tôi ý thức được mình thích Cố Diễn Chi, tôi cũng từng muốn rập khuôn màn giống như vậy. Nhưng Diệp Tầm Tầm lại với tôi, đó là tập quán của dân tộc Khương. Theo văn hóa của người Hán, người con nào lại chủ động như vậy cả. Đương nhiên phải con thể chủ động, chỉ là tình huống này cũng như uống thuốc độc vậy. ai sống được sau khi uống thuốc độc. Nhưng có nghĩa uống thuốc độc là phạm pháp. Bởi uống thuốc độc là tự do của người đó, nhưng cũng đồng thời có ý nghĩa là người đó tự tìm đến cái chết.

      Bởi vậy khi Diệp Tầm Tầm phát tôi thích Cố Diễn Chi hết thuốc chữa, hơn nữa thích ba năm, ấy nghiêm túc mà đề nghị tôi tỏ tình, để nhanh chóng tìm đường chết.

      Tôi giấu mặt vào trong vạt áo , chóp mũi có mùi rượu nhàn nhạt. Dù ngăn cách lớp quần áo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ của Cố Diễn Chi. Giống như người vậy, ấm áp vừa đủ. lâu rồi tôi được gần như vậy. Trong lòng rất thỏa mãn, vừa sợ, lại vừa dám thân cận quá. Tôi cẩn thận che giấu tâm tư, lại thầm hy vọng ngày nào đó có thể phát ra. Như vậy phức tạp quá.

      Tôi ôm nghĩ buông tay. Trước mặt là hoa văn tinh tế áo , tim tôi đập đến mức chính mình cũng có thể nghe thấy thanh thình thịch. Tôi cảm nhận được bàn tay để lưng tôi, khẽ vuốt hai cái. đỉnh đầu là giọng ôn nhu: “Sao vậy?”

      Tôi dám ngẩng đầu, giọng : “Tôi có chuyện muốn với , có thể đừng gì được ? Tôi có chút khẩn trương.”

      cười khẽ tiếng, rất nhanh nữa. Tay phải tùy ý để bên cạnh người, bị tôi cầm lên. Tôi tìm đến lòng bàn tay , nhàng vẽ hai vòng lên đó.

      hề động đậy. Tôi hít hơi sâu, gắt gao nhắm mắt lại, rốt cục lấy hết dũng khí ra những thứ cố gắng che giấu ba năm qua: “Em thích , cả đời này đều như vậy. có thể thích em ?”

      Tôi cảm nhận được trong khoảnh khắc người trước mặt cứng người lại.

      Trái tim tôi vì vậy mà treo ở chỗ cao nhất. Trong tiềm thức cảm thấy câu trả lời của tốt, lại càng thêm ôm chặt. Qua lúc lâu sau, tôi bị Cố Diễn Chi cầm lấy cánh tay, hơi dùng lực, nhàng đẩy tôi ra.

      Trong đầu tôi ong lên tiếng rồi trống rỗng.

      chớp mắt thôi mà cảm thấy như rất dài. Tôi cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng đôi má lại nóng rát. Giống như bị cái tát vô hình vậy. Chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường, mười giờ tối ở nhà họ Cố, an tĩnh vắng lặng. Sau lúc lâu, tôi nghe thấy giọng bình tĩnh vang lên: “Oản Oản, ngẩng đầu lên.”

      Tôi có khí lực để ngẩng đầu lên nữa.

      Khí lực của tôi dùng hết để tỏ tình rồi, tại tôi chỉ muốn ngồi luôn xuống đây thôi. Tôi cảm thấy có gì đó vỡ vụn triệt để, từng mảnh từng mảnh sát vào máu thịt tôi. Thế mà nước mắt lại rơi xuống. Khi tôi còn hốt hoảng giọng Cố Diễn Chi dừng lại lúc, lại bình tĩnh : “ hy vọng sau khi em mười tám tuổi mới những lời này.”


      biết sau bao lâu, rốt cục tôi chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn đôi mắt đẹp của dưới ánh đèn, : “, nếu thích em, có thể thẳng. cần lấy cớ như vậy.”

      cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy ai có thể đoán được, gì.

      Tôi cố gắng điều chỉnh giọng bình tĩnh: “Có phải sớm biết ?”

      nhìn tôi lúc, mới : “Bất cứ việc gì cũng đều có những dấu vết để lại.”

      Tôi : “Có phải thấy trước kia em quấn quýt bên cạnh , cảm giác đùa vui cực kỳ buồn cười đúng ?”

      “.....”

      Tôi : “Có phải cảm thấy em có tự trọng hay ?”

      cắt ngang tôi, ánh mắt trở nên có chút nghiêm khắc: “Oản Oản.”

      Tôi để ý đến , tốc độ càng lúc càng nhanh: “Có phải từng cân nhắc qua, nếu em , cũng giả vờ câm điếc luôn. tại em rồi, cũng chỉ cần cắt ngang ảo tưởng của em thôi. Có phải trong lòng cười nhạo em biết tự lượng sức mình? Có phải trong lòng nghĩ, lúc trước cố gắng lấy quyền giám hộ em từ Đỗ Trình Sâm, tại em lại sinh ra ý nghĩ đáng khinh như vậy, cho nên cảm thấy việc lần đó là sai lầm đúng ? Có phải bây giờ hối hận, kỳ lên để em ở nhà họ Đỗ hoặc núi tự sinh tự diệt, có phiền toái như bây giờ?”

      Tôi ngửa đầu nhìn , cảm thấy có giọt nước mắt nhàng rơi xuống: “ có phải hay , từng thích em chút?”

      Nước mắt nhang chóng rơi đầy mặt. Người trước mặt tôi cầm chiếc khắn tay, ý nghĩ lau mặt tôi. Tôi lùi về sau bước, tránh tay , tùy tiện lau nước mắt cái: “ trả lời, cách khác, chút thích em cũng có rồi.”

      nhìn tôi, sau cùng giọng : “Oản Oản, em còn , em chưa hiểu hết đâu.”

      Diệp Tầm Tầm từng , nguyên tắc chỉ là để người nào đó muốn dùng để ép buốc người khác. Người lớn lấy cớ, đều hoàn mỹ vừa khiến người ta thất vọng, vừa đâm vào chỗ đau nhất của người ta. Tôi thích ba năm, thậm chí có đôi khi cảm thấy ở phương diện này chính mình có thể trở thành triết học gia, vậy mà Cố Diễn Chi lại , tôi vẫn còn rất ngây thơ.

      Chỉ là như vậy, dù tôi có gì cũng có tác dụng.

      Hết chương 15.
      Last edited: 26/1/16
      hangk7a @gmail.com, Hoaithao, inbeibe2 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Đợi chị lớn quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :