1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Trong bức thư đầu tiên gửi cho Yến Yến, tôi cặn kẽ miêu tả cảnh tượng lúc chúng tôi rời khỏi phi trường: thời điểm tôi đặt chân lên thành phố T, vừa đúng vào buổi tối. Cố Diễn Chi dắt tay tôi ra cửa, lúc máy bay còn vừa vừa cười với tôi, vậy mà sau khi máy bay hạ cánh, người tới đòn hết sức cung kính, mà biểu của Cố Diễn Chi như nuốt phải gậy như ý vậy. Thời điểm tôi quay lại nhìn, phi trường thành phố T đầy ánh đèn, phồn hoa lại an tĩnh. Chúng tôi ngồi vào trong xe, nhìn thấy những tòa biệt thự mái vòm ven đường, ánh sáng vàng nhạt nổi bật, trông giống như nàng với ánh mắt yểu điệu, lãng mạn, khiến người ta thể mở mắt được.


      Vậy mà thời điểm sắp mang lá thư gửi lại cẩn thận để Cố Diễn Chi vừa vặn nhìn thấy, lúc tôi nhanh chóng đem bức thư giấu trong ngực ngẩng đầu lên, : “Cái gì mà giống như nuốt phải gậy như ý?”

      Tôi : “ biết cái gì là tôn trọng người khác sao? Đây là thư của tôi, việc riêng tư của tôi! Việc riêng của tôi cũng muốn biết sao? làm người sao lại có thể vô sỉ như vậy?”

      ồ lên tiếng, văn phong bất động: “Em tôi nghe chút, cái gì gọi là nuốt phải gậy như ý?”

      Tôi: “…..”

      Lúc , trong tay còn giơ lên hộp kem vị sôcola. Ngón tay để ở hộp, gõ gõ có quy luật. Ánh mắt tôi nhàng lay động theo chiếc hộp. lắc lư chiếc hộp hồi lâu, nhưng vẫn có ý cho tôi. Tôi nhịn được nhắc nhở : “Kem tan hết đấy!”

      “Hả?” cúi đầu nhìn xuống, “ tan rồi à? Vậy tôi đành vứt vậy.”

      Rốt cục tôi tiếp tục kiên trì được nữa, lúc xoay người tôi liền ôm chặt cánh tay : “Tôi tôi , câu kia có nghĩa là minh thần võ, trầm ổn cơ trí, trời dưới biển có gì làm được, tựa như Tôn Ngộ vậy!”

      Vừa trong lòng lại bi phẫn nghĩ, cha ở dưới cửu tuyền nếu biết có ngày tôi đem tất cả những lời ca ngợi ông dạy dùng hết lên người, mục đích chỉ là hộp kem tay đối phương, biết cha có giận tôi, giận đến mức chỉ muốn như chưa từng sinh ra đứa con như tôi hay .

      Sau khi thư được gửi hai tháng, tôi nhận được thư hồi của Yến Yến. Đối với lời ca tụng của tôi ấy chỉ câu: lời lẽ nửa đoạn sau của cậu... cậu lấy những lời này từ quyển sách nào vậy?

      .....

      Có thể thấy được vào thời điểm trước kia, người hiểu tôi nhất là Yến Yến. Vậy mà điều thể phủ nhận chính là, cảnh đêm ở thành phố T, xa hoa xinh đẹp như miêu tả trong sách. Sau khi đặt chân lên thành phố T, từ đó về sau, cuộc sống hoàn toàn bất đồng so với trước kia.

      Ngày thứ hai đến thành phố T, tôi được Cố Diễn Chi mang đến buổi tụ họp. Tôi được Cố Diễn Chi dắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp hành lang dài cùng hòn non bộ. Vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là cảnh tráng lệ, náo nhiệt vang trời. người dẫn đầu quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua liền cười lên: “Ai nha! Cố Diễn Chi, cậu cậu mang theo bạn , nhưng cũng chưa ra nha, người ta vừa nhìn biết là vị thành niên, lại bị cậu lừa bán từ trong núi đến thành phố T, cậu biết xấu hổ!”

      Tôi bị toàn bộ cười đến lùi lại nửa bước, mặt lập tức đỏ bừng. Lại bị Cố Diễn Chi túm trở về: “Đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta đùa đấy.”

      Tôi lắp bắp ra lời. Ngón tay Cố Diễn Chi thon dài rơi từng thân người, thong thả ung dung lần lượt chỉ và xác nhận danh tính: “Đây là Yên Ngọc. Cậu ta là bác sĩ. Ngộ nhỡ cảm mạo nóng sốt vân vân, gọi điện thoại gọi cậu ta là được rồi. Đây là Sở Dục, kiến trúc sư. Về sau có phòng ốc, có thể nhờ cậu ta thiết kế.” Lại chỉ vào người vừa nãy đùa giỡn , “Giang Yến Nam, làm tài chính. Cậu ta có ích gì cả. Về sau gặp lại em cần nhìn cậu ta.”

      Giang Yến Nam vỗ bàn cười: “Sao lại tôi như vậy? Dù gì tôi cũng lớn hơn ấy vài tuổi, cậu thể để ấn tượng đầu tiên của ấy đối với tôi tốt chút được sao?”

      “Cậu già hơn Đỗ Oản biết bao nhiêu lần, còn mặt mũi mà những lời này.” Cuối cùng ngón tay Cố Diễn Chi rơi người mặc tây trang màu xám, “Đây là họ em, Đỗ Trình Sâm. Từ nay về sau sinh hoạt của em ở thành phố T, đều do ấy phụ trách. Nếu đối với em có gì tốt, em cứ lại với .”

      Cả căn phòng, chỉ có mình Đỗ Trình Sâm là mặc tây trang. Ánh mắt biến sắc quan sát tôi. Tôi theo chỉ dẫn của Cố Diễn Chi chào hỏi từng người, thời điểm nhìn thấy Đỗ Trình Sâm, tự chủ dừng lúc. Yên Ngọc đứng bên đẩy mắt kính, giọng lạnh nhạt xen vào: “Cố Diễn Chi cậu biết xấu hổ, trắng trợn cướp chén cơm của họ người ta.”

      Giang Yến Nam cười đáp lời: “ là, cậu xem bé dính cậu chặt như vậy, cậu mới cùng người ta chung sống mấy ngày, lừa người ta trở nên ngoan ngoãn như vậy.” Dứt lời nhìn về phía tôi, “Ai, em xinh đẹp như vậy, theo có được ? Đừng để ý đến họ em, cũng đừng để ý đến Cố Diễn Chi, bọn họ đều phải người tốt gì đâu. Nhất là vị đứng cạnh em đây, em đừng thấy Cố Diễn Chi cười ôn nhu như vậy, thực ra cậu ta là người diện thiện tâm ngoan*, rất nhiều người bị cậu ta lừa. Năm đó Cố Diễn Chi vì chỗ ngồi trong hội chủ tịch học sinh cấp ba, khiến lớp trưởng lớp bên cạnh giận đến mức phun ra hai ngụm máu tươi, bức đến chuyển trường. tại em rơi vào tay cậu ta, sớm muộn gì cũng bị cậu ta ăn đến mảnh xương vụn cũng còn ấy chứ.”

      *diện thiện tâm ngoan: ngoài mặt hòa nhã, nhưng lòng dạ lại ác độc.


      Tôi hoài nghi liếc mắt nhìn Cố Diễn Chi. vẫn đứng yên, chỉ vào Đỗ Trình Sâm: “Đừng nghe cậu ta lung tung. Gọi tiếng họ , cậu ấy cho em lễ ra mắt.”

      Tôi nhớ khi còn bé gặp trưởng bối hợp mắt, thời điểm cha tôi cũng như vậy bảo tôi chào, tôi quả quyết quay đầu sang chỗ khác, dụ dỗ thế nào cũng chịu mở miệng. Cha cũng ép tôi, chỉ với người khác câu con xấu hổ, liền cười tiếng rồi bỏ qua. Nhưng bây giờ thể như trước được nữa. Rốt cục tôi cũng tiếng “ họ”, giọng so với lúc trước hơn nhiều. Nơi đây quá xa lạ, vẻ mặt người trước mặt chút thay đổi. Cho dù Cố Diễn Chi chào hỏi trước, lá gan của tôi vẫn sợ như cũ.

      Đỗ Trình Sâm trầm trầm “Ừ” tiếng, im lặng lên tiếng đem chuỗi vòng tay đeo tháo xuống. Vòng tay màu đậm, mang phong cách cổ xưa, vẫn sáng bóng. Có lúc nhàm chán tôi từng đếm qua số lượng hạt châu vòng tay, là 108 viên. tự tay đưa tới: “Vòng tay này được làm phép ở chùa, nghe có thể phù hộ người ta phúc thọ an khang. Đỗ Oản, chúng ta là người nhà.”

      Tôi biết lấy tâm tình gì để ra những lời này. Tôi chỉ biết chình mình, vào thời điểm đó rất khó để coi như người nhà. Vậy mà mặc kệ như thế nào, từ sau đêm đó, tôi tạm rời khỏi nhà họ Cố, theo Đỗ Trình Sâm đến nhà họ Đỗ ở phía đông thành phố T. cả của cha tôi, cha của Đỗ Trình Sâm qua đời khoảng hai năm trước. Mẹ ở nước ngoài điều dưỡng. Trạch viện nhà họ Đỗ lớn như vậy, hai năm qua chân chính chỉ có mình ở.

      Tôi vốn là muốn . Đêm đó rời khỏi tụ hội, tôi vẫn kéo vạt áo Cố Diễn Chi, do dự muốn buông tay. Vậy mà có lẽ do qua khứ ít khi làm như vậy, cho nên động tác thuần thuc, rất nhanh sau, vạt áo rời tay. Thời điểm muốn túm lại lần nữa, động tác cài nút áo của Cố Diễn Chi dừng chút, cúi đầu nhìn tôi, với tôi: “Oản Oản, em thể như vậy.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn .

      đứng ở dưới ánh đèn, mặt như ngọc, người là bộ quần áo màu xám tro. Từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang chút thanh quý, mạn bất kinh tâm*. Sau đó ngồi xổm xuống, giọng trầm trầm: “ họ em ở ngoài cửa chờ em. Tôi là người dẫn em trở lại thành phố T, nhưng cậu ấy mới là người thân chân chính của em.”

      *mạn bất kinh tâm: chút để ý; thờ ơ; để ý; đếm xỉa tới

      Tôi muốn cứ như vậy mà chết tâm, liền giơ ngón tay lên, giọng : “Vậy để tôi ở cùng với buổi tối cuối cùng.”

      biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí, mới có thể ra câu như vậy.

      Tôi luôn luôn dễ dàng chịu thua, hơn nữa chưa bao giờ cầu xin ai. tôi muốn cùng Đỗ Trình Sâm đến Đỗ gia. Trong buổi tụ hội tôi có ấn tượng tốt với Đỗ Trình Sâm, cho dù ta đưa tôi chuỗi phật châu. Thậm chí tôi còn mang chút bài xích đối với Đỗ gia chưa từng gặp mặt này. Tôi đứng ở hành lang hội sở, thậm chí có chút hối hận, tôi nên lỗ mãng mà quyết đinh rời khỏi núi như vậy.

      Trong lòng tôi rất hồi hộp, cõi lòng đầy hy vọng có thể tiếng được. Mấy ngày qua sống chung, luôn mang lại cho tôi cảm giác thân thiết, lại mang chút dịu dàng. Vậy mà đêm hôm đó, Cố Diễn Chi nhìn tôi cái, trong ánh mắt mang theo chút khó xử, nhưng vẫn cự tuyệt: “Nhưng tối hôm nay tôi về nhà, tôi có chút chuyện. Oản Oản.”

      Lập tức tôi cảm thấy trong phổi tràn đầy cảm giác lạnh lẽo.

      nhìn vẻ mặt tôi, đưa tay muốn sửa lại mũ đầu tôi, tôi liền nghiêng đầu tránh. Tay rơi vào khoảng , chỉ trong chốc lát, rút tay về như có việc gì: “Tối qua tôi gọi điện cho họ em, cậu ấy đồng ý chăm sóc em tốt. Em cần phải sợ.”

      lát sau, tôi : “Tôi biết rồi.”

      “Em tức giận?”

      Tầm mắt tôi lướt qua , nhìn lên chiếc đèn treo tường: “ có.”

      “Em nhìn tôi lại xem nào.”

      Tôi quay đầu bước .

      đuổi theo, mà tôi càng càng nhanh, đường chạy tới trước xe Đỗ Trình Sâm, tự mình mở cửa xe ngồi vào. Đỗ Trình Sâm ngồi bên cạnh liếc tôi cái, giọng nhàn nhạt: “Thời điểm ngồi ở chỗ cạnh tài xế, phải thắt dây an toàn.”

      Tôi làm theo lời . Trong lòng lại nghĩ đến cảnh tượng trong chuyến bay mấy ngày trước, Cố Diễn Chi giúp tôi thắt dây an toàn. lát sau, rốt cục vẫn nhịn được quay mặt sang, nhìn về phía ngoài cửa xe.

      Cố Diễn Chi vẫn chưa rời . đứng ở cửa, nghe điện thoại. Dáng dấp cao như vậy, dưới ánh sáng nửa sáng tỏ nửa mờ mịt như vậy, càng thêm cao lớn hơn. Cách đó xa có người con mặc chiếc váy màu xanh nhạt hình như đột nhiên nhìn thấy , nhấc váy lên, đó giày cao gót, bước chân nhanh hơn. Rốt cục sau cùng ấy lảo đảo chút, được Cố Diễn Chi ôm lấy.

      Tôi nhìn thấy kia ngẩng đầu lên, câu gì đó. Sau đó Cố Diễn Chi nhìn xuống, mặt nở nụ cười.

      Trong nháy mắt, đột nhiên tôi có chút hiểu câu “diện thiện tâm ngoan” của Giang Yến Nam.

      Cõi đời này có loại người, đối với bất kỳ người nào ta cũng dịu dàng, nhưng cũng có những người đối với người khác đều là dạng lễ phép, chỉ là thói quen mà thôi. ta cho người ta thanh kẹo, đảo mắt lại quên luôn. ta chưa từng để tâm đến. ta cũng cảm thấy phải để tâm đến. Chẳng qua ta chỉ tiện tay làm như vậy thôi, nhưng cũng hy vọng người khác vì vậy mà lệ thuộc vào ta.

      Vậy mà người như vậy, ta vốn có nghĩa vụ đưa tôi ra khỏi núi. vốn chẳng có quan hệ gì với tôi. Con của Đỗ Tư Thành sao, có thể ra vẻ cái gì cũng biết. Vì vậy, ra hôm nay làm như vậy, là đối tốt với tôi rồi.

      Nhưng đêm hôm đó, đột nhiên lần nữa tôi lại bắt đầu ghét .

      Hết chương 4.
      Last edited: 23/11/15
      Hoaithao, thư hồChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5:

      Ngày thứ hai tôi trở lại nhà họ Đỗ, Đỗ Trình Sâm lập tức bắt tay vào chuẩn bị thủ tục nhập học cho tôi. Hiệu suất của rất nhanh chóng, buổi sáng ngày hôm sau, tôi được đưa đến trường tiểu học ngay gần đó. Giáo viên chủ nhiệm lớp rất hòa ái, bạn cùng lớp cũng hòa thuận, chỉ là tôi nghĩ đến tôi học chậm hơn so với trường ở đây.

      Chuyển trường lâu, vừa đúng đến kỳ thi giữa kỳ. Trừ ngữ văn coi như tệ, ngoại ngữ và số học thê thảm nỡ nhìn. Tôi ngồi thừ ra nhìn phiếu điểm mười phút, cuối cùng vo nó thành cục ném vào ngăn kéo bàn học. Sau khi về nhà phát may mắn Đỗ Trình Sâm có nhà, may mắn hơn chính là dì giúp việc trong nhà cho tôi biết, buổi chiều Đỗ Trình Sâm ra nước ngoài công tác, ít nhất tháng sau mới có thể trở về.

      Tôi : “ ấy thường phải công tác sao?”

      Dì giúp việc bận lau bàn, cũng quay đầu lại : “Đúng vậy. Trong năm Đỗ tiên sinh có nửa thời gian đều ở nhà.”

      Tôi dùng hết sức ngăn chặn nụ cười, : “Có ? Như vậy ấy rất mệt.”

      Vừa chân vừa bước nhàng đến phòng ăn lấy bánh ngọt. Trong nửa thàng ở nhà họ Đỗ, mỗi lần tan học trở về, bàn cơm luôn có chiếc bánh ngọt. Vậy mà hôm nay bàn ăn lại trống , tôi tìm vòng, cũng tìm được gì. Tôi đứng đó nhìn dì giúp việc, sau khi bị tôi nhìn lúc, bộ dáng giống như nhớ ra cái gì, vỗ trán cái : “Ai nha. Cháu xem dì, bận rộn chút liền quên. Cháu muốn ăn cái gì? tại dì lập tức làm cho cháu.”

      Bà ấy như vậy, nhưng chân lại có ý định di chuyển, thân hình cao lớn, đứng cạnh bàn trà. Tôi và bà ấy tiếng động nhìn nhau lúc, cuối cùng tôi : “ làm phiền dì. Hôm nay cháu ăn.”


      Từ đó về sau, có đoạn thời gian rất dài tôi cảm thấy rối rắm.

      Tôi tin tưởng Đỗ Trình Sâm hai mươi sáu tuổi đối mặt với em họ cách biệt nhiều tuổi như tôi nhất định rất khổ sở, dĩ nhiên tôi cũng rất khổ sở, chúng tôi cùng nhau khổ sở, kết quả là thời gian ở nhà ngày càng ngắn, mỗi ngày phải công tác chính là xã giao, hoặc có thể đến nơi nào đó, tóm lại chính là trở về nhà. Đây cũng chính là hy vọng của tôi.

      Vậy mà thời điểm ở nhà, ba bữa cơm của tôi luôn được đầy đủ, tôi chỉ có thể gặm bánh quy hoặc ăn mì ăn liền. Đây cũng là đau khổ của tôi. Đau khổ như vậy hậu quả là chỉ trong thời gian ngắn tôi nhanh chóng quen thuộc với các loại bánh quy và mì ăn liền, sau đó mỗi lần bạn cùng lớp đến, tôi liền có thể bắn liên hồi ra đáp án, hơn nữa có sách, mách có chứng, sau khi bình luận nửa ngày, cuối cùng tôi còn đưa ra được danh sách. Đạt đến trình độ này cũng có chỗ tốt, bởi vì rất nhanh tôi từ đứa trẻ đứng đầu sơn khu lắc mình cái, biến thành chuyên gia bánh quy, lúc ấy các bạn cùng lớp tôi đều nhìn thấy đỉnh đầu tôi lúc nào cũng có vầng sáng.

      Cùng lúc đó, tôi chiến tranh lạnh với Cố Diễn Chi suốt năm.

      Lúc mới đầu, chỉ có mình tôi chiến tranh lạnh. Bởi vì cứ 1 – 2 tuần Cố Diễn Chi lại xuất trước mặt tôi lần, thái độ rất tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Mỗi lần tôi đều kiên quyết cự tuyệt. Vậy mà luôn bỏ qua thái độ cự tuyệt của tôi. Biểu của bỏ qua chính là lần sau lại tiếp tục dùng thái độ tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Loại hành vi này trong mắt trẻ con, ràng là dáng vẻ của vị đại nhân giả vờ trưởng thành đến kết giao, mà thực tế trái lại ra vẻ như thế với đứa trẻ chỉ làm trầm trọng thêm thái độ thù địch và khinh thường. Vì vậy tôi càng tệ hại hơn. chỉ kiên quyết cự tuyệt, mỗi lần Cố Diễn Chi đường trở về, đều bị vấp phải sợi dây hoặc những đồ vật lung tung. Tôi kiên trì cự tuyệt được hơn nửa năm, rốt cục có ngày, 4 tháng liên tiếp tôi nhìn thấy Cố Diễn Chi.

      nhìn thấy bóng dáng của , lúc đầu chính tôi cũng có chút hoài niệm. Lúc nghĩ lại lại cảm thấy nếu cái cây đường tôi học, thế nhưng lại bị chặt mất, tôi cũng hoài niệm. Điều này lên rằng địa vị của Cố Diễn Chi cũng chỉ như cái cây, tôi cũng phải vì đặc biệt mà hoài niệm. Sau đó hoài niệm biến thành thư thái.

      Nhưng loại thoải mái này, giống như gian song song khép mở có định kỳ. Có lúc cảm thấy mình bình thường trở lại, nhưng có lúc lại trở về trạng thái ban đầu. Người vừa thất tình lâu đại khái có thể nhận thức được điều này. giây trước tôi luôn miệng quyết định vứt bỏ, nhớ gì nữa, giây kế tiếp lại tự thôi miên chính mình rằng ra nhớ thêm lần nữa cũng có quan hệ gì đâu. Chuyện dứt khoát, dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng còn khó khăn hơn cả chuyện chưa làm xong. Như vậy chung quy vết thương thể khép lại, muốn quên người cũng chẳng thể quên được.

      Mà mặc dù tôi phải thất tình, nhưng cũng cảm nhận được điều này. Tôi trằn trọc trở mình lâu, quả quyết và thể chân chính quên Cố Diễn Chi được, ngược lại tôi hết sức buồn buồn vui. Rốt cục có ngày tại thời điểm tan học bị bạn cùng bàn nhìn ra, ấy hỏi tôi bị làm sao, tôi : “Cũng có chuyện gì lớn đâu.”

      có chuyện gì lớn sao cậu suốt ngày bày ra bộ mặt thối cho mọi người xem làm gì hả?”

      “……” Tôi thể làm gì khác hơn là , “Tôi từng tin tưởng người, sau đó người này lại phản bội tin tưởng của tôi.”

      Người cùng bàn tôi ồ lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ còn tưởng là cái gì. Cái người này đúng là biết đâu là đại .”

      “.....”

      người phản bội lại tin tưởng, đây quả thực là chuyện quá bình thường có được hay . người hết lòng tuân thủ lời hứa mới là chuyện bình thường. Cậu từng nghe chuyện xưa kể về chàng Vĩ Sinh* vì giữ lời hứa mà chết chưa rồi đúng ? Lúc đầu khi tớ mới nghe câu chuyện đó phản ứng đầu tiên của tớ là nhất định Vĩ Sinh quá mười tám tuổi, chừng ngay cả mười sáu tuổi cũng được. Chỉ có trẻ con mới coi là , người trưởng thành từng người từng người đều cực kì thành , có thể thuần phác như vậy mới là lạ.”

      *mọi người muốn biết Vĩ Sinh là ai vào trang này đọc hộ mình nhé: http://vuhuu.edu.vn/null/Ebook/Dien_Tich_Kieu/bai13.htm

      “... .....”

      Hơn nữa người trưởng thành còn vô sỉ hơn nữa là bọn họ đặc biệt biết tô son trát phấn cho mình. Cậu biết , giọng của tớ lúc nào cũng mang vẻ tang thương, bọn họ cái gì mà dối hả, láo hả, phản bội hả, tính toán hả hết thảy đều gọi là làm thành dáng dấp giá cao thôi. Theo như lời bọn họ dối, phản bội, tính toán đều là việc vạn bất đắc dĩ thôi. Đây quả thực là kỹ năng thiết yếu của mỗi người trưởng thành. Tựa như nếu có những thứ này họ cũng sống được mất.”

      “... ....”

      Tôi trịnh trọng gật đầu, sâu đồng ý với lời của ấy. Thình lình sau lưng vang lên giọng lành lạnh: “ vẫn biết ra bọn đều là người vô sỉ láu cá. Đây đúng là câu chuyện xưa bi thương.”

      Chúng tôi cùng nhau quay lại nhìn. Yên Ngọc chắp tay đứng sau lưng chúng tôi. Dáng người cao ngất, gió khẽ lay động vạt áo, vẻ mặt ta lạnh như băng.

      Dienđanlequyyđon

      Tôi bất động thanh sắc lùi lại phía sau nửa bước.

      Bạn cùng bàn nhảy lên đứng chắn trước mặt tôi: “Này, em này, chị Ngữ Yên, đây là chuyện con bọn em, chị đừng can thiệp vào.”

      Yên Ngọc híp mắt cái, giọng lập tức còn lạnh hơn vừa nãy mười lần: “Diệp Tầm Tầm, em có dám nhắc lại lần nữa ?”

      Diệp Tầm Tầm : “ có mua chocolate Thụy Sĩ cho tôi ?”

      “Tại sao phải mua cho em?”

      Diệp Tầm Tầm tay chống nạnh, tay chỉ vào mũi Yên Ngọc: “ mua vậy đến tìm tôi làm gì?”

      Tôi ở bên : “……..”

      , trước đó, tôi chưa bao giờ tưởng tượng người đa tài như Diệp Tầm Tầm lại có khí thế huy hoàng như vậy. ấy sợ chết nhìn chằm chằm Yên Ngọc như vậy, lúc ấy , cứ như nữ vương vậy. khó nghe hơn chút, đơn giản chính là nữ lưu manh.

      “Hôm nay đến phải để tìm em.” Yên Ngọc khép lại cổ tay áo, chậm chạm giơ ngón tay lên chỉ vào tôi, “Hôm nay có người nhờ tới đón ấy tan học.”

      Tôi lập tức khoát tay: “, , em biết mọi người đều rất bận rộn, xin tiếp tục cần để ý đến em, từ đây về nhà rất nhanh, tự em có thể về...”

      Diệp Tầm Tầm định giậm chân , “Người nào rảnh rỗi nhờ chứ”, bị Yên Ngọc xốc cổ áo lên, động tác giống như ném con mèo ra sau lưng cho vệ sĩ biết đứng ở sau lưng từ lúc nào, phân phó : “Đưa ấy về nhà. Bất kể ấy lấy cớ gì, bao gồm gặp quỷ hay rửa tay hai cửa hàng hay đến nhà bạn cùng lớp chơi, đều coi như nghe thấy. Nhất định đem ấy giao cho Diệp Trạch là được.” Sau đó hất cằm nhìn tôi, “Có người bệnh nặng mới khỏi nhờ đưa em đến sân tennis. Em mau theo .”

      “Người bệnh nặng mới khỏi là ai vậy?”

      Yên Ngọc : “Cố Diễn Chi.”

      Tôi lập tức : “Tự dưng em thấy đầu choáng váng, em , em phải về nhà.”

      Yên Ngọc đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên cười tiếng: “Đầu choáng váng phải , vừa đúng là bác sĩ, em đưa tay đây, để bắt mạch cho, xem là phải châm cứu hay phẫu thuật.”

      “…” Tôi liếc mắt nhìn người vệ sĩ còn sót lại sau lưng Yên Ngọc, hoài nghi sâu nếu như tôi tôi thấy choáng váng nhưng chính là tôi muốn về nhà, muốn , tám phần Yên Ngọc có thể ném tôi như ném Diệp Tầm Tầm vừa nãy cho vệ sĩ sau đó trực tiếp đưa đến sân tennis . Nghĩ đến đấy tôi liền nuốt nước bọt cái, khó khăn , “, cần, chúng ta thôi…”

      Bên trong sân tennis đèn đuốc sáng trưng.

      Chỗ lớn như thế này mà chỉ có năm sáu người. Cách đó xa có người mặc quần áo đơn giản, thân hình thon dài, chậm rãi sửa động tác cho . Tôi định vòng quanh, đột nhiên nâng mí mắt lên, ánh mắt chính xác rơi người tôi.

      giây kế tiếp ngoắc ngoắc tay với tôi, vẫn là giọng phổ thông ấm áp, hàm chứa chút dịu dàng: “Oản Oản. Tới đây.”

      Tôi đứng tại chỗ giằng co trong chốc lát, nghe thấy : “Đứng đó làm gì vậy? Tới đây, tôi dạy em đánh tennis.”

      Dáng vẻ cứ như có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi thận trọng híp mắt cái, cảm thấy hình như so với lần trước gặp gầy vòng. đôi câu với người bên cạnh, kia nhìn tôi cái, xoay người bỏ . mình đứng ở đó, khóe miệng mang chút ý cười mang theo vài phần tùy ý thích thú.

      Cuối cùng tôi vẫn tới.

      Bên cạnh có hai chiếc vợt tennis, cái màu đen, cái màu hồng nhạt. Sau khi sai người đưa cho tôi. Tôi cự tuyệt tiếp nhận, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng đều đều: “Tôi muốn học chơi tennis.”

      : “Chẳng lẽ phải thể dục kỳ sau em chọn học chơi bóng tennis sao?”

      “…..”

      Tôi lặng lẽ im lặng nhìn cây vợt tennis, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào đem vợt tennis úp lên đầu . Cố Diễn Chi bắt đầu hướng dẫn tôi: “Hai chân tách ra, người nghiêng về phía trước.”

      Tôi đứng bất động, : “Đó phải là vịt Donald sao?”

      “…” cầm vợt tennis, từ cao cúi nhìn tôi.

      Sau lúc lâu, tôi vẫn cúi đầu, im lặng làm theo động tác của . tới, đứng sau lưng tôi, nhanh chậm sửa tư thế cho tôi. Lại sau lúc lâu, tôi giọng : “Nghe ngã bệnh.”

      có chuyện gì đâu. Tốt hơn nhiều rồi.”

      tùy ý trả lời, mặt nắm tay tôi, từng chút từng chút tạo thành tư thế cầm vợt tennis. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Người bên cạnh vừa nãy là ai vậy?”

      “Diệp Căng.” Cố Diễn Chi đưa đầu tôi trở về chỗ cũ, “Em tập trung chút.”

      Tôi lại xoay đầu ra đằng sau: “ ấy là ai?”

      mạn bất kinh tâm : “Bạn tôi.”

      Hết chương 5.
      Last edited: 29/12/15
      Hoaithao, thư hồChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6.1:

      Tôi nhìn lúc, sau đó : “… Bạn ?”

      : “ phải em có người bạn cùng bàn tên là Diệp Tầm Tầm sao. Diệp Căng là chị họ ấy.”

      Tôi lại nhìn lúc, hỏi: “Như vậy ấy được bao nhiêu tuổi rồi?”

      tạm ngừng việc hướng dẫn tư thế, cúi đầu, có chút buồn cười liếc tôi cái: “Như vậy em đoán xem ấy mấy tuổi rồi, tiểu đồng học Đỗ Oản?”

      Tôi đáp lại hỏi: “Hai người lui tới bao lâu rồi? Hai người quen nhau như thế nào? thích ta ở điểm nào?”

      Lần này đẩy đầu tôi trở về: “Em chuyên tâm học cho tôi chút.”

      Mà tôi lại rất khó để chuyện tâm tiếp.

      Hai chữ Diệp Căng này giống như thanh ma quỷ lọt vào tai tôi, xuyên qua não, đánh thẳng tới trái tim. Căn bản tôi thể nghe Cố Diễn Chi gì nữa. mặt yên lòng chỉ ừ a a với hướng dẫn của Cố Diễn Chi, mặt lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Căng.

      Diệp Tầm Tầm từng , đỗi đãi với bạn người ta, ra khác gì đối đãi với sủng vật của người ta cả. Bạn đến thăm chủ nhà, chợt thấy con mèo, trong mắt chúng ta tiêu chuẩn thứ nhất để phán xét con mèo này là nó nhìn có được , có xinh đẹp hay , có sạch hay ; giám định xong những thứ này rồi, mới có thể quan tâm dòng máu của con mèo này tinh khiết hay , hoạt bát hay chỉ nằm dí chỗ, và trình độ dính người, v…v…; nhưng cuối cùng vẫn là nhìn con mèo này có xinh đẹp hay , có được , có sạch . Bất kể dòng máu của nó tinh khiết hay tinh khiết, hoạt bát hay hoạt bát, dính người hay dính người, chỉ cần nó có khuôn mặt dễ nhìn, như vậy nó chính là sủng vật kiêu ngạo của nhà người ta .

      Giống như, thời điểm chúng ta đối đãi với bạn người ta, đầu tiên cũng là xem mặt. Sau đó mới nhìn đến vóc dáng, phong cách, gia thế và tính tình. Nhưng cuối cùng vẫn là xem mặt. Chỉ cần ta sở hữu khuôn mặt người gặp người thích, như vậy bất kể tính tình phách lối thế nào, chỉ số IQ thấp hay nhân phẩm kém cỏi, vẫn khiến chúng ta cảm thấy ghen tỵ, ta chính là bạn kiêu ngạo của nhà người ta.

      Như bây giờ tiêu chuẩn phán xét rơi người Diệp Căng. Bất kể thế nào, ta rất phù hợp với thẩm mỹ của người đại. Khuôn mặt tròn tròn xinh xắn, mắt to, sống mũi tinh tế, mặc bộ váy chơi tennis ngắn màu hồng nhạt, đứng trong đống người khác phái, càng thêm nhàng đến chướng mắt.

      Tôi nhìn có chút nhập thần. Cho đến khi tai bị người nặng kéo cái. Sau đó Giang Yến Nam lộ ra bộ mặt tự tiếu phi tiếu* hỏi: “Em ngắm chàng nào vậy? Nhìn đến mức mắt chớp cái.”

      *tự tiếu phi tiếu: cười mà như cười

      Cố Diễn Chi : “ ấy nhìn về phía kia ngẩn người được lúc rồi. Tôi gọi tên hai lần cũng nghe thấy.”

      Giang Yến Nam cười : “Em cứ thẳng ra coi trọng người nào. Trước mắt có mấy chàng bên kia chưa có bạn . Bình thường đều là bộ dạng như vậy, nhân phẩm cũng tạm được. Nếu muốn lấy làm chồng có thể phải suy nghĩ chút, nhưng nếu chỉ làm bạn trai chơi bời chút vẫn có thể.”

      Tôi : “……”

      Giang Yến Nam lại cầm chiếc vợt trong tay tôi, cân nhắc: “Nhanh như vậy làm xong rồi sao? Đỗ Oản, chiếc vợt tennis này là do Diễn Chi của em đặc biệt tìm người làm riêng cho em đấy, cũng kiểu với chiếc vợt màu đen của cậu ta. Mấy ngày trước cậu ta ngã bệnh, chuyện đầu tiên sau khi xuống giường chính là tìm người làm chiếc vợt này. Em xem Diễn Chi của em thương em nhiều thế nào. Đúng rồi, còn có, Cố Diễn Chi, chẳng lẽ cậu thấy hai chiếc vợt tennis này từ kiểu dáng đến màu sắc đều đặc biệt giống đồ đôi sao?”

      Cố Diễn Chi chộp lấy tay , lành lạnh : “Cậu có thể nghỉ ngơi.”

      Tôi trơ mắt nhìn Giang Yến Nam rời , còn kịp câu nào, chỉ còn hai người tôi và Cố Diễn Chi đối mặt nhau. Trong tay cầm quả bóng tennis, ngón tay thon dài. Tôi thấy thế lại ngẩn người lúc, cho đến khi mở miệng, giọng như chưa có chuyện gì xảy ra: “Lần thi giữa kỳ này được khá?”

      Hai ngày nay tôi vẫn cảm thấy bụng thỉnh thoảng có chút đau, lại có điểm trướng, giống như uống quá nhiều nước đá, lại hình như phải, cảm giác hết sức quen. Nhưng trừ lần đó ra, có cảm giác gì khác. Nên để ý đến. Lúc này hỏi tôi chuyện này, đúng lúc bụng tôi phát tác, cả người nhất thời lạnh toát, da gà nổi lên đầy người.


      nhìn biến hóa của tôi, có chút buồn cười. Đưa tay uốn tóc tôi: “Tôi mới hỏi câu, em liền nổi da gà như vậy?”

      Tôi thấp giọng : “Tôi muốn trở về.”

      “Lát nữa cơm xong tôi đưa em về.” ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt ôn hòa, giọng dịu dàng, dùng giọng thương lượng , “Oản Oản, để em tìm giáo viện kèm tại nhà cho em được ?”

      Tôi lập tức : “Tôi muốn.”

      “Tại sao?”

      “…..”

      Tôi chịu trả lời .

      Bây giờ nghĩ lại, đứa trẻ tự ái và kiêu ngạo dù yếu ớt thế nào cũng muốn liều mạng. ràng biết việc nghe hiểu bài tốt hơn hiểu. ràng thời điểm làm bài tập mỗi tối khổ sở gấp gáp đến phát khóc. Nhưng đối với người trước mặt vẫn muốn thừa nhận thành tích học tốt. Hơn nữa còn cẩn thận che giấu, giả giả bộ bộ rằng có gì thay đổi. Trước kia ở trong núi việc học tập của tôi vẫn luôn rất kiêu ngạo. Hôm nay làm bộ rằng vẫn tốt như vậy.

      Tôi lừa mình dối người cho là Cố Diễn Chi chỉ thuận miệng hỏi, cho là giống với Đỗ Trình Sâm, cái gì cũng biết. Dĩ nhiên tôi cũng hy vọng bọn họ biết. Lại nhớ ra Cố Diễn Chi tên bạn cùng bàn và chương trình thể dục cũng biết, như vậy tự nhiên cũng biết thành tích tồi tệ kia của tôi.
      Đứa trẻ nào cũng luôn cho là có thể lừa gạt được người lớn. Nhưng nên nhớ có từ gọi là “trò trẻ con”. Sau hồi lâu, Cố Diễn Chi vẫn đứng chờ câu trả lời của tôi, tôi cố chấp chịu trả lời. Thời điểm hai chúng tôi yên lặng giằng co, Diệp Căng chợt chạy đến: “Diễn Chi, Yên Ngọc tìm .”

      Cố Diễn Chi “ừ” tiếng, vẫn nhìn tôi. Tôi vẫn im lặng lên tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác. Sau lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân rời .

      vừa , chỉ còn lại tôi và Diệp Căng hai mắt nhìn nhau. Chị ta cúi đầu nhìn tôi lát, mở miệng trước: “Em tên là Đỗ Oản đúng ? Chị có nghe Diễn Chi , Diệp Tầm Tầm là bạn cùng bàn của em phải ?”

      Tôi : “Em cũng nghe ta , chị là chị họ của Diệp Tầm Tầm.”

      Chị ta quay đầu nhìn về phía Cố Diễn Chi, lại quay đầu lại: “Cậu ấy cái gì khác về chị sao?”

      “.... Chị là bạn của ấy.”

      câu này khiến vẻ mặt Diệp Căng như hoa hồng bị dính nước, liền cười ngọt ngào: “Người này là… Cậu ấy thế sao?”

      Tôi gật đầu cái.

      “Cậu ta là…” Sau chữ “ là” hồi lâu cũng có câu kế tiếp, chỉ vén vén tóc cười lát, mới tiếp, “Đúng rồi, biểu của Diệp Tầm Tầm ở trường học như thế nào?”

      Tôi mơ hồ cảm thấy bụng đau dữ dội, bất động thanh sắc cố giấu: “Vô cùng tốt. Thành tích đặc biệt tốt, nhân duyên cũng đặc biệt tốt, cái gì cũng đặc biệt tốt. Là đại biểu cho khóa ngữ văn bọn em kiêm ủy viên nghệ thuật. Bảng là do ấy vẽ. Mỗi lần viết văn đều phải in và phát hành hơn trăm trang, sau đó ấy được cả lớp tán dương.”

      Diệp Căng cười : “Vậy còn em? Nghe em là con của Đỗ Tư Thành. Chú Đỗ là người đặc biệt có tài văn chương, lúc trước rất nổi tiếng ở thành phố T. Thành tích học tập của em chắc cũng vô cùng tốt đúng ? Em biết vẽ tranh ?”

      “…..” Tôi cảm thấy trán có giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, giọng từ sau cổ họng cố nặn ra, “Ngượng quá, em đau bụng phải vào nhà vệ sinh chuyến.”
      Last edited: 29/12/15
      Hoaithao, thư hồChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:

      Năm phút đồng hồ sau, tôi đứng trong nhà vệ sinh, thấy quần lót có vết máu, trong đầu lập tức trống .

      biết bao lâu sau, rốt cục tôi hồi phục lại tinh thần. Sau đó phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi biết có phải mình sắp chết hay .

      Bây giờ nghĩ lại, khi đó phản ứng như thế, là ngây thơ đến đáng thương. Vậy mà sau này thời điểm tôi lại cảm thấy mình ngây thơ, đột nhiên tôi nghĩ đến Diệp Tầm Tầm. ấy cũng vì chuyện này mà bị sợ đến mức oa oa khóc lớn thiếu chút nữa nhảy lầu cho đến khi bị Yên Ngọc mạnh mẽ ôm . So sánh với chuyện ấy, nhất thời lại cảm thấy biểu bình tĩnh, trầm mặc mà chống đỡ khi đó, đáng mừng.

      tại tôi vẫn nhớ cảm giác hàng vạn hàng nghìn rối rắm trong lòng mấy phút ngắn ngủi khi đó. Vết máu sáng như vậy, bụng lại đau như vậy, trong nháy mắt toàn bộ những suy đoán đáng sợ đều toát ra trong đầu, ví dụ như u, bệnh ung thư, nội tạng ra máu,v...v... Tâm tình phức tạp, suy nghĩ kinh khủng hồi lâu. Lại nghĩ tới cuộc sống năm sau, cảm thấy quen, nhất thời tôi nghĩ cần trị liệu mà cứ trực tiếp nằm giường đợi đến khi kết thúc cuộc sống là được rồi.

      Sau đó tôi lại muốn, tôi lẻ loi mình nằm giường ở thành phố T này, còn bằng trở lại núi, nằm bên cạnh Yến Yến, vừa chuyện với ấy, vừa lẳng lặng chờ chết tốt hơn.

      Sau năm ở thành phố T, rốt cục tôi xác định, tôi thích hợp với nơi này.

      Cố Diễn Chi bọn họ ở nơi này đều quen, nhưng tôi thích. Trước mặt người khác tôi chịu thừa nhận, nhưng thể tự thừa nhận với bản thân, ở thành phố T, tôi tìm được bất kỳ cái gì khiến mình cao hứng.

      Thành tích của tôi tốt. Tôi thể tự do tâm với bạn bè. Tôi cũng còn là trung tâm tiêu điểm của lũ trẻ. Tôi thể chạy đến với Đỗ Trình Sâm, ta mời người giúp việc đối tốt với tôi, lúc có ở nhà tôi có cơm ăn. Tài xế trong nhà cũng luôn lười biếng, thường lấy đủ mọi cớ đón tôi tan học. Nhà họ Đỗ dưới tổng cộng có mấy người, hình như tôi đều đắc tội với họ mấy lần, thể xác định sau khi với Đỗ Trình Sâm ta có tin tưởng tôi . Người lớn bọn họ đều có năng lực đổi trắng thay đen quá mạnh mẽ, tôi kham nổi hậu quả sau khi thất bại. Vậy nên tôi có dũng khí làm thử.

      Tôi đứng trước gương trong phòng vệ sinh ngẩn người lúc, trong nháy mắt thông suốt hiểu ra. Nếu kết quả thành phố T là như thế, hơn nữa rất nhanh tôi chết, chết sớm cũng là đặc quyền. Tại sao tôi chiều mình chút, trở về núi.

      Nghĩ tới đây, tôi lập tức hành động.

      Tôi theo góc tường phòng vệ sinh, lặng lẽ chạy ra ngoài. Càm tạ Đỗ Trình Sâm đều cố định cho tôi phí sinh hoạt, giúp tôi sau khi chạy ra khỏi sân tennis, có thể bắt taxi thuận lợi trở lại nhà họ Đỗ. Ngoài ra tôi cũng cảm tạ trí nhớ của mình. Vẫn còn nhớ chuyến bay đến thành phố T lúc trước, Cố Diễn Chi cầm tờ hộ khẩu của tôi làm thủ tục. Vì vậy việc đầu tiên sau khi trở lại nhà họ Đỗ lục tung mọi thứ tìm sổ hộ khẩu, sau đó đơn giản xử lý vấn đề chảy máu, lại cầm lấy rương hành lý Cố Diễn Chi lúc trước cho mình, cuối cùng ngồi xe đến sân bay, chạy thẳng đến nơi bán vé máy bay.

      Người bán vé đứng sau cánh cửa sổ hỏi: “Người bạn muốn đâu?”

      Tôi đưa sổ hộ khẩu tới, giả bộ trấn định: “Thành đô Tứ Xuyên.”

      Người bán vé nhận lấy sổ hộ khẩu, lật lật lại, ngẩng đầu lên: “Chỉ mình em thôi sao?”

      “Vâng.”

      “Cha mẹ em đâu?”

      Tôi : “ mình em thể mua vé máy bay sao?”

      ta suy nghĩ chút, vẫn mỉm cười: “Có thể. Nhưng mà mình em mua vé tương đối lâu. Em ngồi trong phòng chờ lát được ? nên chạy loạn, bất cứ lúc nào cũng có người gọi em đến lấy vé.”

      Tôi gật đầu cái.

      Tôi ôm lấy rương hành lý, ngồi nhìn ra ra ngoài cửa sổ, thành phố T về đêm, ánh sao trời sáng lấp lánh yên tĩnh.

      Còn nhớ năm ngoái, đại khái cũng như bây giờ, cũng là ban đêm như vậy, Cố Diễn Chi dắt tay tôi từ sân bay ra. Hai tay rất ấm áp, nhìn tôi chớp mắt nhìn ánh đèn xung quanh, cúi người xuống, cười cười hỏi: “Thích nơi này ?”

      Tôi nhìn ánh mắt sâu tĩnh của , gật đầu cái. liền : “Sau này em có thể ở mãi nơi này.”

      Nhưng cuối cùng sai. Có ít người, chỉ hợp với đất đai ở số nơi. Giống như vị thuốc đông trùng hạ thảo hoa mai, chỉ có thể sinh trưởng ở trong núi, chuyển sang chỗ khác, sống nổi.

      Cũng như, thành phố T, là địa bàn của Cố Diễn Chi. Mà vùng núi phía tây kia, mới là địa bàn của tôi.

      Hết chương 6.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Hoaithao, thư hồChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Tôi đợi ở phòng chờ hồi lâu, cũng thấy nhân viên bán vé đến gọi. Có đứa trẻ được người lớn dắt ngang qua, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn về chỗ tôi. Mỗi lần như thế đều bị tôi lạnh lùng trừng mắt lại. năm nay tôi quen phải sống thân mình, cho nên cực kỳ thích chỗ đông người qua lại như thế này. Thầy giáo ngữ văn từng câu rất hay, hoàn cảnh càng nổi bật, hiệu quả càng cực kỳ ràng. Trong văn chương là như vậy, cuộc sống cũng như vậy.

      bác ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhìn tôi cái, : “Người bạn , cha mẹ cháu đâu?”

      Tôi : “Cháu mình tới đây. có cha mẹ.”

      “Ôi chao, tại sao lại mình vậy?”

      “.....”

      Bác đó cẩn thận quan sát tôi: “Xem bộ dáng tức giận của cháu, phải là tức cha mẹ nên bỏ đấy chứ?”

      “.....”

      Bác có chút tức giận: “Đứa này là, dù tức giận cũng được chạy loạn như vậy. Cháu biết làm vậy cha mẹ cháu rất lo lắng hay sao? Nhà cháu ở đâu? Cháu bỏ lâu chưa? Nhanh về nhà , đứa bé mình chạy ra ngoài rất nguy hiểm có biết hay ? Vạn nhất bị lừa bán sao?”


      “…..” Tôi nghiêm túc cho bà ta biết, “Cháu vốn là bị lừa bán tới đây. Cha mẹ cháu phải ở thành phố T này. Cháu đến đây chính là muốn về nhà.”

      Trong mắt bà ta tràn đầy tin: “Có đứa trẻ nào bị lừa bán mà lại ăn mặc như cháu sao? Còn có tiền máy bay? Cháu biết dối là hành động tốt sao? Hơn nữa, cháu biết đứa trẻ thể đơn độc máy bay sao?”

      Tôi : “Cháu có sổ hộ khẩu.”

      “Dù có sổ hộ khẩu cũng được. Cha mẹ cháu phải cho cháu điền vào tờ xin mới được, hơn nữa phải điền trước ít nhất ba ngày. Cháu có ?”

      “… sao?”

      Bà ta : “Bác lừa cháu làm gì chứ?”

      Tôi do dự chút, người đàn ông đứng sau lưng mở miệng cười: “Người bạn này, bác có thể đảm bảo bác này lừa cháu. Cháu đừng giận dỗi nữa, mau về nhà .”

      “.....”

      Tôi nghiêng đầu quay sang nhìn về phía bàn bán vé. Đúng lúc người bán vé cũng nhìn sang bên này, cười cười với tôi. Tôi chợt nhớ vừa rồi hình như ta có gọi cuộc điện thoại, khẩu hình miệng nghĩ thế nào cũng giống như năm chữ “Cố Diễn Chi tiên sinh”, trong lòng đột nhiên cả kinh, chợt đứng lên.

      Tôi xách hành lý , càng càng nhanh. Sau lưng là giọng lo lắng của người bán vé: “Người bạn , em đâu vậy? Em nên chạy lung tung, em đâu vậy? Mau trở lại!”

      Tôi càng chạy càng nhanh, gấp đến độ muốn đem hành lý ném ra ngoài. Ý nghĩ này rốt cục khi chạy gần đến cửa được như ý nguyện, tôi chỉ cảm thấy bên chân bị vấp, sau khắc hành lý thoát khỏi tay tôi.

      Tôi chỉ biết mở mắt trừng trừng ngã xuống trước mặt mọi người. Cảm thấy chật vật đến cực điểm. Nhưng lại có biện pháp nào. năm nay tôi lĩnh hội cảm giác tương tự như vậy vô số lần, trước khi chết lại cảm nhận thêm lần nét như vậy, nhất thời tôi cảm thấy ông trời sao mà lại mất nhân từ như vậy. Chỉ biết chấp nhận chờ đợi cảm giác đau đớn khi ngã xuống. Nhưng trong nháy mắt tôi lại cảm thấy thân thể bị giữ lại, có hai tay giữ cánh tay tôi, vững vàng đón tôi trước khi tôi có thể bị sưng hết mặt mày.

      Bên tai có tiếng kêu đau đớn. Ngay sau đó tôi nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc: “Em muốn đâu?”

      Đột nhiên tôi cứng nhắc.

      Nửa người bị người đối diện vững vàng khóa trong ngực. Giãy dụa lúc, thể thành công. Giãy dụa lần nữa, vẫn là thất bại. Tôi liền hung hăng nhéo bên trong cánh tay cái, thừa dịp cánh tay Cố Diễn Chi buông lỏng, lập tức bò dậy lùi về sau hai bước lớn.

      Sống lưng tôi thẳng đứng, quai hàm giương lên ngạo nghễ nhìn .

      người chỉ mặc chiếc áo như vừa nãy, nhìn tôi lát, từ từ đứng lên. Thân hình đủ cao để ngăn trở tất cả ánh sáng trước mặt tôi. Tôi thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng . Ánh mắt tôi và Cố Diễn Chi cứ giằng co như vậy.

      lúc lâu sau, rốt cục vẫn phải mở miệng trước, giọng bình ổn: “Em chạy đến sân bay, là muốn đâu?”

      “Trở về.”

      “Trở về nơi nào?”

      Tôi : “Trở về núi, nhà của tôi.”

      : “Nơi này cũng là nhà của em.”

      Khóe miệng tôi giật giật. Nhưng gì.

      Cố Diễn Chi bước lên phía trước bước, tôi lập tức ra dấu tay cảnh cáo : “ được qua đây.”

      Vậy mà ngoảnh mặt làm ngơ, lại từng bước về phía trước, nhàn nhạt nhìn tôi: “Sau đó như thế nào?”

      “…..” Tôi từng bước lùi về phía sau. Đứng trong ánh sáng, mắt Cố Diễn Chi đen như mực, lông mi rất đậm, dáng người thon dài. Tôi biết phải làm sao đột nhiên có chút muốn khóc, cổ họng kịch liệt run lên cái, lúc mở miệng giọng có chút run, “... Tôi thích nơi này.”

      giọng hỏi: “ thích cái gì ở nơi này?”

      “Cái gì cũng thích.”

      “Tại sao?”

      Tôi bật thốt lên: “Sao cứ hỏi nhiều tại sao như vậy hả? Tôi cũng có nhiều câu hỏi tại sao lắm, thấy tôi có bao giờ hỏi ? Có phải cũng muốn có người gây với như vậy , có biết hay là mình rất đáng ghét!”

      Khuôn mặt bất động: “Tôi đáng ghét? Tôi đáng ghét chỗ nào?”

      “…..”

      “Bởi vì vừa rồi sân tennis tôi tới chuyện kèm học tại nhà sao? Mấy ngày trước tôi tìm chủ nhiệm lớp em, ấy em lớp phát biểu, có lúc còn ngủ gật. Môn thể dục cũng sôi nổi, cả người buồn buồn, cũng ít giao tiếp với bạn cùng lớp. Nhưng ràng tôi nhớ là, thời điểm năm trước tôi mang em đến đây, em như vậy. Oản Oản.” Lần nữa ngồi xổm trước mặt tôi, cầm cổ tay tôi, cùng tôi nhìn thẳng, “Khi đó em kiêu ngạo như vậy, dũng cảm tiến tới, thần vô cùng tốt. Em cho tôi biết, đây là tại sao?”

      “.....”

      Giọng của trầm trầm: “Đỗ Oản, trả lời vấn đề của tôi.”


      Rốt cục tôi ngẩng đầu lên: “ muốn tôi trả lời thế nào đây? sai, quả tôi cần xin dạy kèm ở nhà, bởi vì căn bản tôi nghe hiểu giáo trình lớp. Tôi cũng rất cố gắng, nhưng là thành tích của tôi vẫn tốt. Tôi như vậy, hài lòng chưa?”

      “.....”

      “Nhưng khi tôi với Đỗ Trình Sâm xin người tới kèm tôi tại nhà, biết nhà họ Đỗ ngây ngô thành dạng gì ? đơn giản như thế, nhưng Đỗ Trình Sâm sao có thể nhờ người đến kèm tôi chứ, tôi ở nhà họ Đỗ ăn bánh quy năm đấy có biết ? Tôi ở nhà họ Đỗ chỉ là người lạ có biết ? ra căn bản nên đưa tôi tới nơi này. Đỗ Trình Sâm hoan nghênh tôi, tôi cũng thích ta. Trường học nơi này tôi cũng muốn . Lời sau này tôi sống tốt ở thành phố T, chút tôi cũng cảm nhận được.”

      “.....”

      “Ở nơi này tôi chính là gánh nặng. Gánh nặng, hiểu hai chữ này nghĩa là gì ? ra tôi trở về núi, đối với người nào cũng tốt. Tôi cao hứng, mọi người đều nhõm. Tôi chỉ muốn trở lại sơn khu, yên lặng bị ai quấy rầy, được sao? Nơi này là địa bàn của bọn , phải địa bàn của tôi. Tôi ở chỗ này hợp. Cảm giác hợp nhau, từng cảm nhận qua sao? Nó tuyệt dễ chịu. tại tôi cũng rất nhanh chết, thể để tôi được sao?”

      Tôi rống hơi đến cuối cùng. Uất ức năm qua tích lại cuối cùng cũng nhịn được, phát tiết ra. Rống xong mới phát giác mặt lạnh lạnh. Đưa tay lên chạm vào, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên lòng bàn tay.

      Sửng sốt lúc, lập tức nghiêng đầu.

      Tôi rất muốn ngừng những giọt nước mắt lại, nhưng căn bản nó nghe theo lệnh tôi, ngược lại rơi càng thêm lợi hại. Trước mặt còn có Cố Diễn Chi tiếng động đứng nhìn tôi. Tôi luống cuống tay chân lau nước mắt, cảm thấy vừa giận vừa thương tâm lại chật vật. Giọt nước lách cách lách cách rơi mặt đất, rất nhanh tích được thác nước . Tôi cảm thấy ánh mắt của Cố Diễn Chi lúc này đặc biệt chướng mắt, rốt cục nhịn được nữa rống lên: “Người ta khóc có gì hay mà nhìn, có thể đừng nhìn hay ! là người như thế nào vậy!”

      Sau khi rống xong sau lưng đột nhiên bị người ta đẩy cái, thân thể liền thể khống chế ngã về phía trước bước.

      giây kế tiếp tôi bị dịu dàng ôm vào trong ngực.

      Sau lưng bị người ta vỗ có quy luật, giọng của Cố Diễn Chi đột nhiên dịu dàng: “Đỗ Trình Sâm đối với em tốt, tại sao sớm với tôi?”

      Tôi hung tợn : “ cho rằng với có gì tốt! cùng ta người tám lạng, kẻ nửa cân!” ngừng giãy giụa hòng thoát ra ngoài, “ buông tôi ra!”

      Cố Diễn Chi cười tiếng, giây kế tiếp tôi cảm thấy thân thể , cả người bị ôm ngang lên.

      Tay ôm lưng và chân tôi chặt mà có lực, tôi trơ mắt nhìn rương hành lý bị người ta nhặt lên, mà tôi chân chạm đất ra khỏi sân bay, hướng tới ngày càng gần chiếc xe màu đen. Tôi để ý cái liếc mắt của mọi người, giãy giụa càng thêm lợi hại: “ muốn làm gì? dẫn tôi đâu vậy? Tôi mới trở về với ! để tôi xuống! để tôi xuống!”

      Cố Diễn Chi nhàng : “Cái này phải do em quyết định.”

      Tôi gấp gáp : “Tôi sắp chết, vẫn thể để tôi sao? Tôi mới cần trở về nhà họ Đỗ! Cố Diễn Chi, dám thả tôi xuống!”

      “Dĩ nhiên đến nhà họ Đỗ. Em theo tôi đến nhà họ Cố.” ôm tôi cúi người, nhảy vào trong xe, sau đó cúi đầu nhìn tôi cái, “Em mình sắp chết là có ý gì?”

      “Tôi vốn là sắp chết,” tôi lau lau nước mắt, “Phía dưới tôi chảy rất nhiều máu, bụng đau vô cùng. Tôi biết đây là dấu hiệu ung thư, phải là u. Dù sao đây cũng là bệnh nan y. Tôi muốn trở về núi. Tôi muốn được mai táng cạnh cha, tôi muốn trở về với .”

      Càng về sau càng cảm thấy cuộc đời vô thường, rốt cục gào khóc to lên. Đôi mắt mông lung đẫm lệ mờ ảo nhìn thấy khóe mắt Cố Diễn Chi nhảy nhảy, sau lúc lâu, : “… Lần đầu xuất kinh nguyệt?”

      “Cái gì mà kinh nguyệt? Tôi sắp chết, gì dễ hiểu hơn được ?”

      giơ tay lên vuốt vuốt trán, : “Em chết. Em tốt lắm, chỉ là tới kinh nguyệt. Có kinh lần đầu chính là lần đầu kinh nguyệt, là dấu hiệu quan trọng của thời kỳ trưởng thành. Trong khoảng thời gian này nên động vào đồ lạnh, cũng được ăn thức ăn cay cũng thể vận động kịch liệt. Lão Hồ, lát nữa dừng ở siêu thị trước mặt chút, mua ít đồ.”

      Tôi : “Kinh nguyệt là cái gì?”

      “…..” nhìn tôi, lúc sau , “Kinh nguyệt là tượng tử cung bên trong ra máu hàng tháng.”

      “Tử cung là cái gì?” Tôi lại hỏi, “?”

      từ cao nhìn xuống tôi: “ phải em chưa bao giờ hỏi tại sao sao?”

      “Nhưng cái này là hỏi cái gì, phải tại sao! chưa trả lời vấn đề của tôi, đến tột cùng tử cung là cái gì? có hay ?”

      “Tôi từng đây là dấu hiệu của thời kỳ trưởng thành.”

      “Như vậy là bé trai có? Còn ?”

      khoát tay, đem tôi ấn vào trong ngực. Nhất thời trước mắt màu đen nhánh, chỉ nghe được giọng dễ nghe của : “Em mệt mỏi rồi, còn lúc nữa mới về đến nhà, em ngoan ngoãn ngủ giấc .”

      Tôi giùng giằng : “Tôi còn thấy mệt...”

      Cố Diễn Chi khẳng định : “Em mệt mỏi.”

      “.....”

      Tôi còn muốn lên tiếng, có lòng bàn tay nhàng che mắt tôi, ngăn trở tất cả ánh sáng ngoài cửa xe. Tôi bị Cố Diễn Chi ôm vào trong ngực, vỗ lưng có quy luật. Lấy cánh tay làm gối. Được ôm trong ngực như vậy cũng rất thoải mái, ý nghĩ bị rơi vào tay giặc nhanh chóng chiếm thế thượng phong, hơi thở mỏng manh lẩm bẩm: “ tôi mệt…”

      Trong bóng tối trán được vật mềm ấm nhàng đụng vào, giống như chuồn chuồn lướt nước. Qua hồi lâu tôi mới ý thức được đó là nụ hôn. Giọng dịu dàng đến cực điểm vang lên bên tai, mang theo chút dụ dỗ: “Oản Oản ngoan, ngủ giấc, được ?”

      Hết chương 7.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      HoaithaoChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :