1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Em phải thuộc về Tử Thần. (tám)

      Có người , lúc người ta đếm ngược thời gian để nghênh đón thời khắc của cái chết, mà đột nhiên chợt hiểu ra, trở nên rộng rãi. thế gian này, tất cả lưu luyến, đành lòng, cười vui, nước mắt, trong khoảnh khắc kia đều có vẻ còn gì quan trọng nữa, thậm chí ngay cả cái chết e sợ. Tôi lại làm được như vậy. Có lẽ là bởi vì chấp niệm quá sâu, hoặc giả là bởi những nguyên nhân khác, mặc kệ thuyết phục chính mình như thế nào, chung vẫn là muốn buông tay.

      Cha tôi từng thỉnh thoảng nhắc tới với tôi, trước khi ông lựa chọn vào núi sâu dạy học, vào chùa sống cuộc sống tu hành. Mỗi ngày dậy làm bài tập buổi sớm, tụng kinh, gõ chuông, ngày tiếp ngày gia nhập vào cửa Phật. Ông khi đó quên hết những chuyện khác, chưa từng cảm thấy kham khổ. Tôi hỏi ông nếu như vậy, tại sao lại đổi ý vào trong núi, khi đó ông vuốt đầu của tôi, cười , là bởi vì ông có chấp niệm quá sâu với trần thế, duyên phận chưa hết.

      Nếu cả đời này có thể bởi vì chấp niệm quá sâu, mà duyên phận chưa hết, cũng chưa hẳn phải là chuyện vô cùng tốt. Nhưng trong số mạng luôn có chỗ hoàn toàn phù hợp với mong muốn. Khi tôi còn bé, cha tôi từng hứa với tôi, ông che chở tôi, mãi cho đến khi tôi cần nữa mới thôi. Nhưng ông vào lúc tôi mười tuổi qua đời. Năm tôi mười tuổi ấy, tôi ngồi ở sườn núi trước mộ bia của ông, từng lần tâm ý như tro tàn mà nghĩ, có lẽ là chấp niệm của ông đối với con có cách nào chống lại nổi lời kêu gọi của Tử thần.

      Nhưng từ mặt khác, những năm gần đây, dường như từ đầu đến cuối tôi lại luôn được cha che chở. Mặc dù mất cha mẹ lúc còn , lại nhận được giúp đỡ vượt mức của trấn trưởng và thôn dân, năm sau lại gặp được Cố Diễn Chi, được dẫn rời núi lớn, tới thành phố T. Từ đó về sau, mười năm, vẫn trải qua cuộc sống bình an.

      Từng thay đổi trong đó, đều có thiên ty vạn lũ liên hệ với cha tôi. Ba chữ Đỗ Tư Thành này, giống như là bùa chú bảo vệ bản thân rất mạnh mẽ, mỗi người tôi quen thuộc, kể cả Cố Diễn Chi, đều có mối liên hệ với cha. Như thế tạo cảm giác rất an tâm, giống như ông vẫn trông nom tôi trong lúc vô hình. Mặc dù rời , rồi lại chỗ nào cũng có.

      lâu sau khi tôi tỉnh táo lại, rất nhanh lại bị đưa đến bệnh viện. Cái gọi là thoi thóp, dùng người tôi vào giờ phút này, ước chừng rất thích hợp. Trong ấn tượng, từ đầu đến cuối Cố Diễn Chi đều siết chặt lấy tay của tôi, tôi ngay cả hơi sức đáp lại cũng có, cũng thốt nên lời nào. người liên tiếp bị gắn các dụng cụ chữa bệnh, có thanh “tích tích” phát ra từ dụng cụ. Tôi nghe thấy tiếng thảo luận kịch liệt của các bác sĩ tập trung cách cánh cửa, mỗi câu đều lộ ra ý xác định. Tuyệt vọng lớn hơn sức sống. Chưa từng cảm nhận cái chết tới gần ràng như vậy, cơ hồ có thể nghe thấy thanh thần chết xé gió chạy tới.

      Porland chạy tới bệnh viện. An ủi Cố Diễn Chi: "Bây giờ Đỗ Oản vẫn còn sống, đây chính là hi vọng. Kỳ tích là cái gì, chính là bắt được dù chỉ 0.1% hi vọng, cho dù như thế nào cũng buông tay, là có thể xảy ra kỳ tích."

      lúc lâu sau mới nghe thấy giọng của Cố Diễn Chi. Bình thản đến bất thường: "Nếu có thể thay thế, tôi rất nguyện ý những chuyện này chuyển dời đến người tôi."

      Porland im lặng lát, : "Đỗ Oản cầu Yên Ngọc tiến hành tâm lý khống chế với , cảm thấy oán hận gì sao?"

      " có gì đáng giá để oán hận." Cảm thấy có cái tay nhàng phủ trán của tôi, giọng trầm thấp của Cố Diễn Chi chậm lại, "Nếu đổi thành là tôi, có thể tôi cũng làm như vậy."

      đời này có người, thông suốt như vậy, tôi cần ra, cũng hiểu hết.

      Gặp Cố Diễn Chi, xài hết may mắn tốt nhất trong cuộc đời này của tôi. Được Cố Diễn Chi thích đến nước này, cho dù tính mạng của tôi vì vậy kết thúc, bản thân tôi, cũng còn có bất kỳ tiếc nuối gì đáng .

      Khi tôi hoảng hốt rơi vào hôn mê, lại nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.

      Nhớ tới sau khi tan lớp đại học, như tôi cầu xin mà chờ ở cửa trường học. Sau khi nhìn thấy tôi vươn cánh tay với tôi từ xa, cười ôm tôi vào trong ngực. Cùng với từng tự tay dạy tôi chơi bóng bàn, lại chuyên tâm lúc chỉnh sửa tư thế cầm vợt của tôi, sau đó đột nhiên bị ôm mạnh lấy eo, đặt lên bàn chơi bóng. Còn có lâu trước đây, cảm giác thấp thỏm vào lần đầu hẹn hò, mặc dù chỉ là lần ăn bữa tối dưới nến, nhưng vì lần này mà tôi do dự rất lâu, ở phòng để quần áo ngẩn người hai giờ vẫn biết nên mặc bộ đồ nào. Cuối cùng vẫn là Cố Diễn Chi gõ cửa vào. Tôi còn nhớ bộ dáng khi đó của , trong ánh mắt có vẻ hơi buồn cười, mặc cái áo màu xám tro, làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, ngón tay thon dài trơn nhẵn đẹp đẽ như ngọc. tiện tay chỉ vào cái váy liền thân, chờ tôi đổi xong, đột nhiên từ trong lòng bàn tay rơi ra sợi dây chuyền, giơ ra trước mặt tôi, thay tôi đeo lên. Khi đó nụ cười của rất đẹp mắt, dù chỉ là khóe môi hơi nhếch lên chút, cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Cảm nhận được hôn lên đỉnh đầu tôi, thanh tuyến thấp êm ái: "Rất đẹp."

      Mọi việc cứ như thế. Đều là vài chuyện lẻ tẻ, nhưng đều là những vẻ đẹp nhất của , đều là những ký ức tươi sáng và đẹp đẽ, mỗi điểm đều ràng như mới hôm qua.

      Tôi thể mở mắt ra, loáng thoáng nghe thấy có giọng Cố Diễn Chi chuyện với tôi. Có lẽ cũng có ngừng nghỉ, nhưng nghe vào tai tôi, đều hơi , hơn nữa lúc liền lúc đứt. biết qua bao lâu, rốt cuộc nghe được câu hoàn chỉnh: "Ngày hôm qua quên cho em biết, ít ngày trước lúc em ở nhà, trồng gốc cây cây thạch lựu bên cạnh cây bạch quả trước cửa nhà. Thư ký đó là loại thạch lựu ngọt. Nghe , theo như truyền thống trong núi, nó ngụ ý nhiều con nhiều phúc, có đúng hay ?”

      Tôi muốn cải chính cho , loại truyền thống về cây thạch lựu này là lúc trước khi mẹ tôi là người Khương gả qua mới có. Cũng phải tất cả mọi người trong núi đều như vậy. Lại phát ra thanh nào. Chỉ có thể nghe thấy tiếp tục chậm rãi tiếp, giọng khàn khàn, có vẻ hơi tốn sức: “Quản gia nấu canh cá cho em, đến tối đưa tới. Oản Oản, em phải tỉnh lại trước lúc đó.” Dừng lại chút, lại chậm rãi trầm thấp lặp lại lần nữa, “Oản Oản, xin em, em phải như sáng sớm hôm nay vậy, mở mắt ra nhìn về , tỉnh lại.”

      Tôi hi vọng có thể mở mắt ra, nhìn bộ dáng giờ phút chút. Hoặc là đưa tay ôm lấy , giọng cho biết ra tôi rất tốt. Vậy mà tôi cái gì cũng làm được, chỉ có thể im lặng nghe tiếp: “Em có thể tỉnh lại, có đúng ? Ngày hôm qua lúc em ngủ, thương lượng với trời cao, với ông ấy, cõi đời này có đứa bé tên gọi Đỗ Oản, mẹ của ấy là người dân tộc Khương ở Tây Bộ của Trung Quốc, cả đời cần cù làm việc tay chân thiện lương xinh đẹp. Cha của ấy là Đỗ Tư Thành, là nhân vật truyền kỳ ở thành phố T, vào lúc hơn 20 tuổi đến thôn trấn trong núi sâu, ở đó ngẩn ngơ vài chục năm, làm rất nhiều chuyện tốt, cuối cùng bởi vì cứu đứa bé nhà khác mà an nghỉ dưới lòng đất. Cha mẹ mất của bé gọi Đỗ Oản này rất thương ấy, đành lòng ấy rời thế gian sớm như vậy. Mà bản thân ấy bình thường lại khéo léo hiểu chuyện, xinh đẹp đáng , nếu trời cao có lòng thương hại, xin bỏ qua cho ấy lần này. Để ấy được liếc mắt nhìn thế gian này lần nữa. Khi đó với ông ấy, nếu như ông ấy đồng ý, hãy để cho tay của em nhúc nhích. Sau đó nhìn thấy trong lúc em bắt lấy ông tay áo của .

      trầm tiếp, giọng sớm khàn khàn đến nên lời: “Cho nên, Oản Oản, em nhất định có thể tỉnh lại.”

      Tôi rất muốn khóc, cảm giác hôn trán của tôi, mỗi chút đều giống như bươm bướm vỗ cánh. Nghe thấy : “Chờ em khỏi bệnh, chúng ta trở về trong núi, tảo mộ cho cha mẹ. Cảm ơn bọn họ che chở, lần này phải cảm ơn tốt. Em có được ?”

      đến phần sau, giọng chứa yên, thể đè nén xuống. Tôi cảm thấy trái tim đau đớn giống như là bị đào miệng vết thương sâu, kiềm chế được.

      Tôi rất hi vọng đây chỉ là giấc mộng. có gì xảy ra cả, bao gồm bệnh ung thư. Tôi thích người này, vẻ mặt luôn là bình tĩnh thong dong, bộ dáng nhanh chậm. Khi giơ tay nhấc chân chút để ý. Lòng bàn tay của có nhiệt độ ấm áp, nụ cười bên môi vẫn đẹp mắt như cũ.

      Tôi muốn nhìn thấy phí hết tâm tư tinh thần đến mức này.

      Sau đó ý thức từ từ trở nên còn ràng. Trong hoảng hốt bị dời , cấp cứu, có tiếng bước chân bận rộn, có trò chuyện, cơ thể có đau đớn đến sắp chết lặng. Tôi mơ hồ biết được đây là giọt sinh mệnh cuối cùng. Hoặc là chết , hoặc là xảy ra kỳ tích như mong mỏi lâu.

      Phải cố gắng muốn sống, tôi phát ra mệnh lệnh như vậy cho bản thân. Cảm thấy cả người đều bị trói buộc, khó chịu đến gần như hít thở thông, xen lẫn là đau đớn như bị hút ra. Rất cố gắng giãy dụa. Có thể nghe thấy thanh của các cơ quan trong cơ thể. Tôi muốn chết bây giờ. Trước mắt dần dần xuất hiệ ánh sáng trắng, mảnh mê ảo, như bị bao trùm bằng tấm lụa rất mỏng. Tôi cho là thấy cha tôi lần nữa. Tâm tình phức tạp biết hình dung như thế nào. Há miệng, giọng kêu câu: “Ba.”

      Thế nhưng ông lại chưa từng xuất ở trong tầm mắt. Tôi cất cao giọng, lại kêu thêm lần, vẫn nhìn thấy bóng dáng của ông. Chỗ này cũng quen thuộc, mặc dù có ánh sáng, nhưng cũng rất lạnh. Thử về phía trước bước, rốt cuộc nghe đáp lại, ôn hòa ngăn cản tôi tiếp tục tiến lên: “Tiểu Oản, đừng nữa, dừng lại.”

      Tôi quay đầu lại theo tiếng . có bóng dáng. “Con nhìn thấy ba.”

      Giọng của cha tôi lại vang lên, nhưng chỉ là trống rỗng mà nổi lên từ bốn phía, tìm được nguồn gốc phát ra, và bất kỳ tung tích nào: “Tiểu Oản, về sau phải cố gắng sống tiếp. Phải trải qua tốt, biết đủ và vui vẻ.”

      Tôi há miệng, chỉ là mấy chữ này, hiểu sao lại cảm thấy giống như lời dặn dò do còn được gặp lại. khỏi khủng hoảng, hô tiếng “Ba”.

      Nhưng nhận được trả lời lần nữa. Lại kêu vài tiếng, tuy nhiên chung quanh vẫn chỉ là tĩnh lặng, còn tia thanh nào nữa.

      Dường như là trải qua thời gian dài đằng đắng. Ánh sáng trắng trước mắt từng chút biến mất, cơ thể dần dần có cảm giác hơi mệt mỏi. Cùng với đau đớn ràng. Cuối cùng là ý thức chậm chạp quay trở lại. thanh dần dần truyền từ xa đến gần, nghe thanh dụng cụ “tích tích” theo quy luật. Cùng với tiếng chim hót thanh thúy vui sướng ngoài cửa sổ.

      Tay dưới chăn bị nắm rất chặt, chặt đến mức thấy hơi đau. Lại đồng thời có thể khiến người ta xác nhận, đây phải là mơ.

      Lại qua lâu, rốt cuộc tích góp ừng tí hơi sức, từ từ mở mắt.

      Đập vào mắt là đôi mắt quen thuộc. Có đôi lông mi dài và dày. Đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng, khóe môi mang theo chút tươi cười.

      Tôi giật giật môi, : “Nghe tỉnh lại có canh cá uống ?”
      Last edited by a moderator: 6/6/16
      Chris, Sói hoang dãinbeibe thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Ngoại truyện:

      21. Sở Dục: Quan hệ của hai người tới trình độ nào?

      Cố Diễn Chi: Vợ chồng.

      Đỗ Oản: Đúng vậy.

      Sở Dục: Tôi vẫn có loại cảm giác đồng tình vì Đỗ Oản mới ra khỏi miệng hùm, lại vào ổ sói .

      Đỗ Oản: . . . . . .

      22. Sở Dục: Lần đầu hai người ước hẹn là ở nơi nào?

      Cố Diễn Chi: ra ngày ngày đều ước hẹn. ghen tỵ sao? Rất ghen tỵ nhỉ. Xin lỗi nha.

      Sở Dục (gân xanh nổi lên): Còn như vậy ông đây hỏi nữa!

      23. Sở Dục: khí giữa hai người khi đó như thế nào?

      Cố Diễn Chi: Rất tốt.

      Đỗ Oản: Đúng vậy.

      Sở Dục: Câu tiếp theo.

      24. Sở Dục: Lúc đó tiến triển tới mức nào?

      Cố Diễn Chi: Hôn sâu. Có người thiếu dưỡng đến thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      Đỗ Oản: . . . . . .

      25. Sở Dục: Địa điểm thường ước hẹn là ở đâu?

      Cố Diễn Chi: Công ty chính của nhà họ Cố.

      Sở Dục: Vì vậy cho nên bị Giang Yến Nam bắt gian ở văn phòng sao. Cố Diễn Chi, biết xấu hổ đó.

      Đỗ Oản nhìn lên trần nhà, hít sâu .

      26. Sở Dục: Sinh nhật đối phương, ăn mừng như thế nào?

      Cố Diễn Chi: Trước kia là tặng quà. Bây giờ tặng quà, ăn bữa tối dưới ánh nến và làm vài vận động cần thiết.

      Đỗ Oản: . . . . . .

      Đỗ Oản (cúi đầu lật bàn tay): là ăn mừng bình thường. Sau lại , , tùy theo tâm tình của tôi.

      Cố Diễn Chi: *mỉm cười*.

      27. Sở Dục: Ai là người tỏ tình?

      Cố Diễn Chi: Tôi.

      Đỗ Oản: Tôi.

      Cố Diễn Chi: Lần đó người thành công là tôi.

      28. Sở Dục: Thích đối phương tới mức độ nào?

      Cố Diễn Chi: Cùng nhau sống, cùng nhau chết.

      Đỗ Oản: Hi vọng ấy có thể vĩnh viễn đều trải qua tốt. Về ý tưởng của tôi, có gì quan trọng.

      29. Bạn đối phương ?

      Cố Diễn Chi: À. Đúng rồi, Sở Dục, từng với Kiều Kiều ba chữ “ em” này chưa?

      Sở Dục: . . . . . . Cút!

      30. Sở Dục: Đối phương lời gì có biện pháp nhất?

      Cố Diễn Chi: Mặc kệ gì cũng có biện pháp.

      Đỗ Oản: Lúc ấy lời thương.

      31. Sở Dục: Có từng hoài nghi đối phương đứng núi này trông núi nọ?

      Cố Diễn Chi: có.

      Đỗ Oản: . . . . . . Có.

      Cố Diễn Chi (xoay đầu lại): Hả? Lúc nào?

      Đỗ Oản (nhìn trần nhà): , trong khoảng thời gian sau khi ly hôn đó. gần Diệp Căng như vậy!

      Cố Diễn Chi: Vậy cần bồi thường sao?

      Đỗ Oản: định bồi thường như thế nào đây?

      Cố Diễn Chi (hơi mỉm cười): Tối hôm nay. . . . . . ?

      Đỗ Oản: . . . . . . Hay là, thôi!

      32. Sở Dục: Có cho phép đứng núi này trông núi nọ ?

      Đỗ Oản: Có thể.

      Cố Diễn Chi: Có thể.

      Sở Dục: ?

      Cố Diễn Chi: Giả.

      33. Sở Sục: Nếu lúc ước hẹn, trễ rất lâu mà đối phương vẫn chưa tới, làm thế nào?

      Cố Diễn Chi: Có thể là xảy ra chuyện gì đó. gọi điện thoại cho người quen khác.

      Đỗ Oản: Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Có thể tôi rất lo lắng, sau đó gọi điện thoại cho thư ký của Cố Diễn Chi.

      34. Sở Dục: Thích nhất nơi nào thân thể đối phương?

      Cố Diễn Chi: Mắt

      Đỗ Oản: Lông mi rất dày rất dài

      Cố Diễn Chi ngồi bên cười đến hàm súc. Sở Dục liếc qua cái: Tôi cảm thấy giống như nghĩ tới điều gì đó nên nghĩ.

      Cố Diễn Chi (mặt đổi sắc ): nghĩ sai, đúng là như vậy.

      Đỗ Oãn:………

      35. Sở Dục: Dáng vẻ gì của đôi phương là gợi cảm nhất?

      Đỗ Oản: Rất nhiều. Lúc mặc áo ngủ, dây đai nới rộng thùng thình hoặc là lúc mới vừa tỉnh ngủ, còn có, chính là lúc khóe mắt chứa ý cười……

      Cố Diễn Chi chống trán cười nhìn qua: nhớ kỹ rồi.

      36. Sở Dục: Lúc nào hai người cảm tháy khẩn trương?

      Đỗ Oản: ……… Lúc khí hơi ấm lên. Cảm thấy ấy cố ý.

      Sở Dục: cần phải hoài nghi, ta đúng là cố ý. Sớm với Cố Diễn Chi đứng đầu về mặt biết xấu hổ phải tin sao. Khi còn bé người này hay là lấy cái thang, kết quả gạt tôi ở tàng cây buổi tối, lúc ấy còn chưa ra đời đâu, được chứ.

      Đỗ Oản:…………

      37. Sở Dục: Có từng dối đối phương chưa? Am hiểu dối ?

      Đỗ Oản: Từng . Nhưng phải rất am hiểu, bị ấy nhìn ra.

      Cố Diễn Chi: Từng . ấy rất tin. May mắn kết quả cuối cùng cũng rất tốt.

      38. Sở Dục: Lúc nào cảm thấy hạnh phúc nhất?

      Đỗ Oản: Lúc đất trôi ở trong núi, ấy giống như thần tiên từ trời giáng xuống.

      Cố Diễn Chi: Lúc làm giải phẫu, sau mấy tiếng bacsix cho tôi biết, giải phẫu rất thành công.

      39. Sở Dục: Có từng cãi nhau chưa?

      Đỗ Oản: Chưa từng

      Cố Diễn Chi: Chưa từng.

      Sở Dục: đúng, nếu vậy sao có thể ly hôn, các ngươi ràng xạo.

      Cố Diễn chi (xem thường): cho rằng ai cũng giống và Kiều Kiều như vậy.

      Sở Dục:………

      40. Sở Dục: Cãi nhau chuyện gì?

      Bỏ qua.

      41. Sở Dục: Làm hòa như thế nào?

      Bỏ qua

      42. Sở Dục: Cho dù chuyển sang kiếp khác cũng muốn trở thành người sao?

      Đỗ Oản ( giọng ): Rất muốn.

      Cố Diễn chi (cầm tay Đỗ Oản, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười): như vậy.

      43. Sở Dục: Lúc nào cảm thấy mình được ?

      Đỗ Oản: Mỗi phút mỗi giây.

      Cố Diễn Chi: Tình của Đỗ Oản vẫn luôn kiểu mặt. chính ấy chưa từng nhận ra thôi.

      Sở Dục (chậm rồi): Nhưng ngài thể phủ nhận, lúc Đỗ Oản hợp sức với Yên Ngọc thiết kế ngài, đúng là cũng từng lừa gạt được ngài, ngài Cố

      Cố Diễn Chi: Câu tiếp theo.

      44. Sở Dục: Lúc nào cảm thấy “ được ”?

      Đỗ Oản: Rất nhiều năm trước, lúc bày tỏ bị từ chối. ra em vẫn luôn rất muốn hỏi, đến tột cùng chính xác là bắt đầu thích em từ lúc nào…….

      Cố Diễn Chi: Xác thực mà , vẫn luôn chưa từng bài xích em thích .

      Đỗ Oản: Nhưng em thích với thích em là hai việc khác nhau, hơn nữa chán ghét em với thích em cũng là hai việc khác nhau mà! chỉ thích rất lâu, nhưng mà em thích còn lâu hơn so với thời gian thích em, từ lúc em chỉ thích , nhất định phải là như vậy.

      Sở Dục: Cố Diễn Chi đến chết cũng thừa nhận trước mặt mọi người mình có phần trẻ , Đỗ Oản, cái vấn đề này nên để về nhà hỏi, đáp án nhận được có thể đáng tin hơn chút, có đúng ?

      Đỗ Oản:……..

      45. Sở Dục: Phương pháp biểu tình là?

      Cố Diễn Chi: Cố gắng làm bạn.

      Đỗ Oản: Có thể chắp tay đưa ra tất cả. cho dù có thể ấy cần.

      46. Sở Dục: Loài hoa giống như đối phương là?

      Cố Diễn Chi: Hoa sen, lúc mới chớm nở.

      Sở Dục: muốn Đỗ Oản gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao. Sinh sống ở nơi biết xấu hổ như nhà họ Cố vậy, còn có thể lớn lên được như thế, quả dễ dàng mà.

      Đỗ Oản:…….

      47. Sở Dục: Giữa 2 người có chuyện giấu giếm nhau ?

      Đỗ Oản: có.

      Cố Diễn Chi: có.

      48. Loại tình kết của bạn là?

      Đỗ Oản: ……….Cố Diễn Chi

      Cố Diễn Chi (hơi mỉm cười): Đỗ Oản.

      Sở Dục ( thèm nhìn thẳng): ra đổi câu trả lời trực tiếp hơn phải là, luyến huynh ( thích trai), luyến đồng ( thích trẻ con)

      Cố Diễn Chi:………..

      49. Sở Dục: Quan hệ của hai người là được người xung quanh công nhận? hay là vẫn giữ bí mật?

      Đỗ Oản: Công nhận

      Cố Diễn Chi: Công nhận

      Sở Dục: Đúng thế, các tờ báo của thành phố T, từ lúc hai người ly hôn đến khi Đỗ Oản nằm viện, liên tiếp lên báo ít nhất phải hơn tháng. giúp ngành tin tức cả thành phố T kiếm tiền đó Cố Diễn Chi

      50. Sở Dục: Hai người cho là tình có thể kéo dài đến vĩnh viễn sao?

      Cố Diễn Chi và Đỗ Oản: Có thể

      HOÀN
      Last edited by a moderator: 6/6/16
      thư hồChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Ngoại truyện (tiếp theo):

      (Sau 50 hỏi, bởi vì Sở Dục chịu nổi hai vị khách mời buồn nôn mà tức giận, cho nên sau khi chậm trễ hai ngày phỏng vấn, vẫn do tác giả tiến hành.)

      51. Chiết Hỏa: Là thụ hay là công?

      Đỗ oản: . . . . . . Thụ.

      Cố Diễn Chi (hơi mỉm cười): Có thể chuyển qua câu hỏi tiếp theo.

      52. Chiết Hỏa: Quyết định bằng cách nào?

      Cố Diễn Chi (nhàn nhạt): Nghe lúc trước tác giả có thảo luận rằng từng mơ giấc mơ.

      Chiết Hỏa (lau mồ hôi): Đỗ Oản cho ? Tôi với giấc mơ kia phải ! Là ngược lại đấy! Cho nên đừng suy nghĩ nhiều! Tôi có bất kỳ ý muốn làm phản Cố!

      Cố Diễn Chi: Chính cũng là phản rồi, sao còn phải hỏi tôi quyết định thế nào?

      Chiết Hỏa: . . . . . . Chỉ là trả lời câu hỏi, phải đối xử với tôi như vậy sao?

      53. Chiết Hỏa: Đối với tình trạng này có thỏa mãn ?

      Cố Diễn Chi: Rất tốt.

      Đỗ Oản ngửa đầu nhìn trần nhà, làm bộ như nghe thấy.

      54. Chiết Hỏa: Lần đầu là ở nơi nào?

      Cố Diễn Chi: Khách sạn thành phố A.

      Chiết Hỏa: Chu công chi lễ (lễ vợ chồng) trong truyền thuyết đó. Độc giả rối rít bày tỏ tôi viết về lần đầu quá đơn giản, ngài Cố có biết ?

      Cố Diễn Chi: Ừ.

      Chiết Hỏa: Cho nên, bây giờ có thể hơn chút ? Ví dụ như lúc làm cảm giác như thế nào? Có loại cảm giác sung sướng bởi đợi 28 năm chỉ vì ngày này hiến thân hay ? Còn có, Đỗ Oản người ta lúc ấy mới mười tám tuổi, ngài Cố ý thức được vấn đề đó chưa?

      Cố Diễn Chi: Câu tiếp theo.

      Chiết Hỏa: . . . . . .

      55. Chiết Hỏa: Cảm tưởng thời điểm đó là?

      Cố Diễn Chi (trạng thái mỉm cười): Rất tốt.

      Đỗ Oản: . . . . . .

      Chiết Hỏa: Đỗ Oản có phải trừ đau ra còn cảm giác gì khác phải ?

      Đỗ Oản (cúi đầu lật xem mu bàn tay): . . . . . .

      Cố Diễn Chi: Câu tiếp theo.

      Chiết Hỏa: . . . . . . Các người thể như vậy, tôi với các người. . . . . .

      56. Chiết Hỏa: Khi đó, hình dáng của đối phương như thế nào?

      Cố Diễn Chi (bình tĩnh ): Tắt đèn rồi.

      Chiết Hỏa: . . . . . .

      57. Chiết Hỏa: Buổi sáng hôm sau. Câu đầu tiên là gì?

      Đỗ Oản: . . . . . . " tỉnh rồi sao?"

      Chiết Hỏa: Vậy câu thứ hai?

      Đỗ Oản: . . . . . . ấy , (tiếp tục lật mu bàn tay nhìn, qua lúc lâu) còn đau hay .

      Cố Diễn Chi: chữ, “Ừ”.

      Chiết Hỏa: Câu thứ hai đâu? hỏi có đau hay , ấy trả lời như thế nào?

      Cố Diễn Chi: Lời như thế tại sao phải cho biết chứ?

      Chiết Hỏa: . . . . . .

      58. Chiết Hỏa: tuần mấy lần?

      Cố Diễn Chi: Xem tình huống.

      Chiết Hỏa: Gần đây sao? cứ trả lời về tuần này .

      Cố Diễn Chi: Thân thể Oản Oản còn chưa khỏe, lần cũng có.

      Chiết Hỏa: . . . . . . Tôi cảm thấy hình như tôi hỏi sai vấn đề. . . . . .

      59. Chiết Hỏa: Cảm thấy tuần mấy lần là tốt nhất? Vấn đề này hai người nhất định phải trả lời! cho phép gạt tôi!

      Đỗ Oản: . . . . . .

      Cố Diễn Chi: Bốn đến năm lần.

      Chiết Hỏa (đếm ngón tay): Bốn đến năm lần, vậy nếu có lúc ngày làm hai lần, vậy nghĩa là trong tuần căn bản là cách ngày làm lần.

      Cố Diễn Chi (trạng thái bình tĩnh): Trong ngày chỉ có thể tính là lần.

      Đỗ Oản: . . . . . .

      60. Chiết Hỏa: H như thế nào?

      Cố Diễn Chi: Cũng được.

      Chiết Hỏa: Tôi cảm thấy câu trả lời này và câu hỏi quá hợp, thí dụ như, tiểu đạo cụ gì? Là dạng phương thức H gì? Ở phòng ngủ hay là ghế sa lon hoặc là ở thư phòng các loại? Tôi biết hai người từng có ở trong phòng làm việc rồi.

      Cố Diễn Chi: có. thể trả lời. Đều có.

      Chiết Hỏa: . . . . . .

      61. Chiết Hỏa: Chỗ bản thân cực kỳ có cảm giác là nơi nào?

      Đỗ Oản: Tôi biết.

      Cố Diễn Chi: thể trả lời.

      Chiết Hỏa: . . . . . .

      62. Chiết Hỏa: Chỗ đối phương cực kỳ có cảm giác là nơi nào?

      Cố Diễn Chi: Tất cả mọi nơi đều rất nhạy cảm.

      Đỗ Oản: Cảm giác lúc cắn ngón tay ấy, ấy mỉm cười.

      Chiết Hỏa: ra tác giả dùng thị giác để biểu , chỉ cần Đỗ Oản chủ động, cho dù là nơi nào Cố Diễn Chi cũng rất có cảm giác. Đáng tiếc Đỗ Oản phải rất hiểu chân lý này. . . . . .

      63. Chiết Hỏa: Lời kết luận của đối phương đối với lúc H?

      Cố Diễn Chi: Rất tốt.

      Đỗ Oản (nhìn lên trần nhà): Cũng tệ lắm.

      64. Chiết Hỏa: Đối với H là thích hay là ghét?

      Cố Diễn Chi: Tôi ngại nhiều hơn chút.

      Chiết Hỏa: . . . . . . Ý ngầm của là Đỗ Oản quá mảnh mai nên hơi ghét bỏ sao? kể từ khi hai ngươi náo loạn rồi ly hôn, đến bây giờ ngài Cố cấm dục cũng lâu rồi, vừa đúng Porland đến bây giờ cũng vẫn luôn cấm dục, nếu như vậy, tối nay tôi gọi ta đến đây, hai ngươi chạm cốc để hiểu nhau hơn?

      Cố Diễn Chi (đuôi mắt hơi chứa ý cười): Hả?

      Chiết Hỏa (bả vai run lên): Tôi cái gì cũng .

      65. Chiết Hỏa: Trong tình huống bình thường nơi H là nơi nào?

      Cố Diễn Chi: Phòng ngủ, phòng tắm, phòng sách, mặt thảm phòng khách.

      Chiết Hỏa: Vậy trong loại tình huống khác?

      Cố Diễn Chi: Phía trước gương.

      Chiết Hỏa: =.= Ngài Cố ngài là tình thú. . . . . .

      66. Chiết Hỏa: Nơi muốn thử H là nơi nào?

      Cố Diễn Chi (vẻ mặt tự nhiên): Trong xe.

      Chiết Hỏa: Đỗ Oản sao?

      Đỗ Oản (cả khuôn mặt đỏ bừng): Tôi, cũng được.

      Chiết Hỏa: Đỗ Oản đối với là muốn gì được đó, Cố Diễn Chi quá lời rồi có được hay .

      67. Chiết Hỏa: Tắm trước khi H hay là sau khi H?

      Cố Diễn Chi (đưa tay qua ngón cái chút để ý vuốt ve mu bàn tay Đỗ Oản): Đều có

      Đỗ Oản: Ừ

      Chiết Hỏa: Vừa tắm vừa H sao?

      Cố Diễn Chi: Cũng có

      Chiết Hỏa: Ngài Cố, ngài cứ luôn phối hợp như vậy tốt biết bao nhiêu……..

      68.Chiết Hỏa: Lúc H hai người có ước định ?

      Cố Diễn Chi: có.

      Đỗ Oản: có.

      69. Chiết Hỏa: Có từng H qua với người khác ngoại trừ đối phương ?

      Đỗ Oản: có.

      Cố Diễn Chi: có.

      Chiết Hỏa: Như qua, ngài Cố, tôi rất muốn hỏi, trong những năm tháng rất dài cho đến khi hai mươi tám tuổi, lúc có nhu cầu đều làm như thế nào đây?

      Cố Diễn Chi: Dời lực chú ý .

      Chiết HỎa: Đều dời như thế nào? thí dụ như… Tắm nước lạnh? Uống nước lạnh? Hay là như thế nào?

      Cố Diễn Chi: cho rằng trước hai mươi tuổi học xong để tiếp nhận quản lý công ty rất dễ dàng sao? Mỗi ngày làm hết rất nhiều chuyện cũng đủ dời lực chú ý .

      70. Chiết Hỏa: Đối với ý kiến” Nếu như chiếm được lòng chỉ thân thể cũng tốt” là tán thành hay phản đối?

      Đỗ Oản: Phản đối

      Cố Diễn Chi: Phản đối.

      71. Chiết Hỏa: Đối phương bị kẻ khốn kiếp QJ (cưỡng bức), làm như thế nào?

      Đỗ Oản: Chuyện này có khả năng xảy ra lắm…….

      Cố Diễn Chi: Loại chuyện như vậy xảy ra.

      72. Chiết Hỏa: Bạn cảm thấy ngượng ngùng trước khi H sao? Hoặc là sau?

      Cố Diễn Chi: biết.

      Đỗ Oản: ……… chút nhưng cũng có gì.

      73. Chiết Hỏa: BẠn tôi ” Chỉ có tối nay, bởi vì quá đơn………” và cầu H làm thế nào?

      Đỗ Oản: Tôi có bạn tốt phái nam

      Cố Diễn Chi: Tôi cũng giống Oản Oản.

      74. Chiết Hỏa: Cảm thấy kỹ thuật H của mình giỏi ?

      Cố Diễn Chi: Còn có thể.

      Chiết Hỏa: Đỗ Oản sao?

      Đỗ Oản: Tôi cần có kỹ thuật. việc này và các chuyện khác cũng giống như nhau, cần nghĩ quá nhiều, đều là ấy đến phụ trách, tôi chỉ cần phối hợp là đủ rồi.

      Chiết Hỏa: ………Quả nhiên mười năm sống chung cũng có ưu thế của nó. Nhưng đôi khi Sở Hành tại sao chưa bao giờ nghĩ tới!

      75. Chiết Hỏa: Cảm thấy kỹ thuật H của đối phương giỏi ?

      Đỗ Oản: Tốt vô cùng.

      Cố Diễn Chi: Cũng tốt.

      Chiết Hỏa: Tôi cảm thấy được, Cố Diễn Chi hai chữ “Cũng tốt” của , có phạm vi cực kỳ rộng từ bình thường đến cực tốt……

      76. Chiết Hỏa: Lúc H hi vọng đối phương lời gì?

      Cố Diễn Chi: Bây giờ đủ rất tốt.

      Chiết Hỏa: Bây giờ là cái gì?

      Cố Diễn Chi: trai

      Đỗ Oản: cái gì cũng rất tốt.

      Chiết Hỏa: Đỗ oản là quá dễ nuôi biết .

      77. Chiết Hỏa: Lúc H hi vọng thấy đối phương là hình dáng gì? Tôi trước nha ông Cố, lần này ngài thể “ Bây giờ rất tốt” đâu!

      Cố Diễn Chi: Ngồi lên, tự mình động.

      Chiết Hỏa: Đây phải là cảnh trong mơ của tôi sao! là muốn viết cảnh H như vậy!

      Người xem dưới khán đài: ra có viết, vấn đề là viết ra được sao……….

      Đỗ Oản: ………..Hy vọng có thể bình tĩnh hơn chút.

      Chiết Hỏa: Ví dụ như?

      Đỗ Oản: Mặc kệ tôi tỉnh táo hay tỉnh táo, ấy vẫn luôn rất tỉnh táo. Như vậy tôi có cảm giác mình hơi thiếu hụt mị lực trong mắt ấy………

      Cố Diễn Chi: Oản Oản, mị lực của em vẫn luôn thiếu. nên suy nghĩ nhiều.

      Đỗ Oản ( giọng): Vậy tỉnh táo, lý trí hơn chút cho em xem thử được sao?

      Cố Diễn Chi (dịu dàng bổ sung): Có thể. Nhưng chỉ sợ có thể em chịu nổi.

      Chiết Hỏa: Đàn ông già hơn ba mươi tuổi nhu cầu rất cao, Đỗ Oản phải cẩn thận……..

      78. Chiết Hỏa: Có cảm thấy H với người khác ngoại trừ người cũng được?

      Cố Diễn Chi và Đỗ Oản: được.

      Chiết Hỏa: ngoan.

      79. Chiết Hỏa: Có hứng thú đối với SM ?

      Đỗ Oản:

      Cố Diễn Chi: có.

      Chiết Hỏa: ra coi như SM, Đỗ oản tôi cảm thấy có thể gia tăng chút tình thú đó. ví dụ như nội y sexy gì đó, ngươi xem Cố Diễn Chi từng sắc dụ đó.

      Đỗ Oản: Làm sao biết tôi chưa từng mặc qua?

      Chiết Hỏa: !!! Hai người sau lưng tôi làm những chuyện gfi!

      80. Chiết Hỏa: Đột nhiên đối phương muốn H làm thế nào?

      Cố Diễn Chi: Vậy nhất định là đến kỳ sinh lý. Gọi quản gia pha chút nước đường đỏ.

      Chiết Hỏa: Ngài Cố ngài là lòng tự tin rất lơn, loại vấn đề này cũng thể làm khó khăn ngài làm cho người ta rất có cảm giác thất bại được ?

      81. Chiết Hỏa; Đối với QJ nghĩ như thế nào?

      Cố Diễn Chi: Là tội phạm

      Đỗ Oản: Ừ

      82. Chiết Hỏa: Lần H khó giải thích nhất chính là?

      Cố Diễn Chi: Sau khi H đến hai ngày chạy tới ly hôn với tôi.

      Đỗ Oản: ……….

      Chiết Hỏa:…….

      83. Chiết Hỏa: Nơi H kinh diễm nhất cho đến nay là?

      Cố Diễn Chi (suy tư lát): Phòng làm việc.

      Chiết Hỏa: Lần Giang Yến Nam xông tới đó?

      Cố Diễn Chi: Ừ

      Chiết Hỏa: Có kích động muốn giết ta ?

      Cố Diễn Chi: Sau đó làm cho ta mất khoản hợp đồng , coi như là bồi thương.

      Chiết Hỏa:……….

      84. Chiết Hỏa: Bên chịu có từng chủ động cầu H ?

      Cố Diễn Chi: Có

      Chiết Hỏa: Lúc được chủ động cầu có vui mừng ?

      Cố Diễn Chi: Cũng tốt.

      85. Chiết Hỏa: Khi đó phía tấn công có phản ứng là?

      Đỗ Oản: Ừ, rất phối hợp.

      Cố Diễn Chi: Chỉ mặt có chút ý cười.

      86. Chiết Hỏa: Phía công có từng cường H ?

      Đỗ Oản:

      Cố Diễn Chi: Chúng tôi phải cặp đôi Sở Hành.

      Chiết Hỏa:……..

      87. Chiết Hỏa: Khi đó phản ứng phía chịu là?

      Cố Diễn Chi: Tôi đoán, sau đó Sở Hành nhất định đối với hành động mình làm vô cùng hối tiếc.

      Chiết Hỏa: tốt lắm, tôi biết chuyện rất trúng tim đen, nhưng xin cho tôi chút thể diện được , chúng ta qua câu tiếp theo!

      88. Chiết Hỏa: “Đối tượng H” trong lý tưởng là như thế nào?

      Đỗ Oản: ấy.

      Cố Diễn Chi: Oản Oản.

      Chiết Hỏa: Aiz, đôi nhau……..

      Cố Diễn Chi: Nếu để cho đôi Sở Hành trả lời câu này, ta nhất định là Lý Du.

      Chiết Hỏa: HỌ Cố đủ rồi!

      89. Chiết Hỏa: Đối phương có phù hợp với lý tưởng ?

      Đỗ Oản: Tôi thích ấy thích nhiều năm như vậy.

      Cố Diễn Chi: có ai thích hợp với tôi hơn so với Oản Oản.

      90. Chiết Hỏa: Lúc H có sử dụng các đạo cụ ?

      Đỗ Oản:

      Cố Diễn Chi: có.

      Chiết Hỏa: ra có thể thử xem nha.

      Người xem bên dưới: Vậy viết ………

      91. Chiết Hỏa: “Lần đầu” là vào lúc mấy tuổi?

      Đỗ Oản: 18

      Cố Diễn Chi: 28

      Chiết Hỏa: Người đàn ông già đáng thương.

      92. Chiết Hỏa: Đối phương là người bây giờ sao?

      Cố Diễn Chi: Phải.

      Đỗ Oản: Phải.

      93. Chiết Hỏa: Thích nhất là nơi nào được KISS?

      Cố Diễn Chi: Nơi nào cũng rất tốt.

      Đỗ Oản: Mắt.

      94. Chiết Hỏa: Thích nhất KISS đối phương ở nơi nào?

      Cố Diễn Chi: đầu ngón tay.

      Chiết Hỏa: tại sao?

      Cố Diễn Chi: Hôn chỗ này phản ứng tương đối nhanh. giây kế tiếp phản ứng của Đỗ Oản thường tương đối đều rất đáng .

      Chiết Hỏa: ví dụ như?

      Cố Diễn Chi: Cọ lên chủ động cầu H

      Đỗ Oản: ……….

      Đỗ Oản: Cổ

      Chiết Hỏa: Tôi còn tưởng rằng đôi môi……….

      Đỗ Oản: A, đó là bởi vì luôn là hôn cổ cảm thấy ngượng ngùng.

      Chiết Hỏa: Nhưng tại sao ngươi phải hôn cổ đây?

      Đỗ Oản: Tôi phát chỗ kia tương đối nhạy cảm.

      Chiết hỏa: Tôi phát Đỗ Oản cũng phải là hoàn toàn ngây ngô………

      95. Chiết Hỏa: Lúc H làm cái gì đối phương vui mừng nhất?

      Đỗ Oản: Phối hợp ấy.

      Chiết Hỏa: Vậy phối hợp như thế nào?

      Đỗ Oản: Tôi cảm thấy cũng tốt.

      Chiết Hỏa: Cho nên Cố Diễn Chi là có người vợ tốt!

      Cố Diễn Chi: Từng chút từng chút hôn ấy.

      Chiết Hỏa: Lúc đầu đêm lừa gạt ấy lên giường như vậy sao?

      96. Chiết Hỏa: Lúc H, nghĩ cái gì?

      Cố Diễn Chi: Như thế nào có thể làm cho ấy càng vui mừng hơn chút.

      Đỗ Oản: hy vọng ấy có thể chú tâm hơn chút.

      Cố Diễn Chi: chú tâm sao?

      Đỗ Oản:……… Nhưng cảm thấy có thể kịch liệt hơn chút.

      Cố Diễn Chi: Qua đoạn thời gian, chờ em bồi dưỡng thân thể tốt, chúng ta tiến hành thảo luận cẩn thẩn về đề tài này.

      Đỗ Oản: ………….Hay là, thôi !

      97. Chiết Hỏa: đêm làm mấy lần?

      Cố Diễn Chi: Xem tình huống mà định ra

      Chiết Hỏa: Lúc hai lần nhiều hơn hay là lần nhiều hơn?

      Cố Diễn Chi: Xem tình huống mà định ra.

      Chiết Hỏa: Nè nè, đừng lừa gạt qua loa tôi cách ràng như vậy có được ?

      98. Chiết Hỏa: Lúc H bản thân cởi quần áo hay là được cởi?

      Cố Diễn Chi: Đều có

      Đỗ Oản: Đều có.

      Chiết HỎa; Đỗ Oản, tôi muốn hỏi vấn đề………….Lúc Cố Diễn Chi cởi quần áo của , có cảm nhận gì?

      Đỗ Oản: Rất muốn làm theo y như vậy xé hư áo quần ấy.

      Chiết Hỏa: Hình như tôi lĩnh ngõ được trọng điểm gì đó.

      99. Chiết Hỏa: Đối với bạn mà H là cái gì?

      Cố Diễn Chi: Có đôi khi là loại trấn an.

      Chiết Hỏa: Thời điểm khác ?

      Cố Diễn Chi: Tình thú.

      Chiết Hỏa: Đúng rồi, muốn con trai hay con ?

      Cố Diễn Chi: Như thế nào cũng có thể.

      100. Chiết Hỏa: Hãy câu với đối phương.

      Cố Diễn Chi (mười ngón tay đan xen): Có mệt hay ?

      Đỗ Oản: Cũng tốt. chỉ là có hơi buồn ngủ.

      Cố Diễn Chi: Lát nữa qua phòng nghỉ sát vách ngủ giấc.

      Chiết Hỏa: Aiz, cho rằng studio là của nhà sao?

      Cố Diễn Chi (bình tĩnh): Chưa ai cho biết cái công ty này đều là do tôi chế cổ phần sao?

      Chiết Hỏa:………..
      Last edited by a moderator: 9/6/16
      thư hồChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Ngoại truyện:

      —— Mọi việc tốt đẹp nhất chỉ là, tất cả đều đúng hướng

      Giải phẫu tỉnh lại nửa tháng sau, tôi lành bệnh xuất viện.

      Nhưng theo như Cố Diễn Chi và bác sĩ chủ trị , nếu tôi lành bệnh, chẳng qua là danh từ tự mình an ủi mình thôi. Ở trong mắt của chủ trị bác sĩ, chỉ cần chưa qua năm năm kỳ hạn của bệnh ung thư, có nghĩa là tôi cũng chưa được chữa khỏi. Mà ở trong mắt của Cố Diễn Chi, đại khái cho dù qua kỳ hạn năm năm, tôi cũng vẫn chưa được trị khỏi, trong mắt , tỉ lệ sống sót sau năm năm đủ để chấp nhận, có lẽ mười năm còn sai biệt lắm.

      cẩn thận như vậy, khiến cho tôi có chút thầm khổ sở. Ví như lâu sau khi giải phẫu tỉnh lại, phút giây khi tôi được bác sĩ lấy xuống chụp dưỡng khí kia, lần nữa hô hấp khí tự nhiên , chính là cảm giác thể càng tốt đẹp hơn, cả người giống như là con diều bị gió xuân thổi bay bầu trời, tưởng tượng mình vui vẻ mà tự do bay lượn hạ xuống, sắp hạ xuống bị Cố Diễn Chi tàn nhẫn túm trở về đất. Trong tay bưng chén nước, trong tay kia là các loại viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ, mặc bộ đồ màu xám đẹp đẽ vừa người, ra thân hình cao lớn thon dài, trầm tĩnh mà ôn hòa với tôi: "Oản Oản, tới đây, trước tiên uống hết những viên thuốc này."

      Tôi : ". . . . . ."

      Nhưng mặc dù mỗi ngày phải uống hết lượng lớn viên thuốc, phải tiếp nhận kiểm tra lại sức khoẻ định kỳ, tốc độ khôi phục của cơ thể chậm chạp và mệt nhọc, cảm giác vẫn còn sống, vẫn là hết sức tuyệt vời.

      Tôi còn có thể hô hấp khí của thành phố này, nhìn thấy ánh mặt trời trong suốt ấm áp đỉnh đầu, chạm tới giọt nước xanh lam băng lạnh. Cùng với người tôi thích nhất thế giới này. Tôi cảm nhận được nhiệt độ người , nhịp tim đập của , còn có khóe môi kéo ra nụ cười nhàng.

      Những thứ này với người khác mà , có lẽ đều là những chuyện quá bình thường. Ngày xuất viện, tôi nghiêm túc với Cố Diễn Chi: "Bây giờ em cảm thấy, trời cao dường như đúng là có chút nhân từ đó. việc có xác suất như vậy đời này, lại có thể xảy ra ở người của em, loại kỳ tích này cho đến bây giờ vẫn hơi thể tin được, có đúng ?"

      cầm lấy tay tôi đặt ở đùi , đuôi mắt có ý cười : "Em là cảm ơn trời cao như vậy?"

      Tôi mặt đổi sắc muốn rút tay trở về, ngược lại bị nắm càng chặt hơn. Ngoài cửa xe có cây cối chậm rãi chạy qua, trong xe yên tĩnh mà bình thản, tôi dùng sức lực lớn hơn, vẫn thành công. Cuối cùng vẫn thể làm gì, có hơi thẹn quá thành giận nghiêng đầu sang chỗ khác: "Chỉ, chỉ sờ cái như thế nào chứ! Chẳng lẽ thể sờ sao! Ngày thường lén lén lút lút sờ em, em cũng cái gì mà!"

      cười : "Cái gì gọi là lén lén lút lút, đều là rất quang minh chính đại động vào có được ?"

      ". . . . . ."d:đ:L#quy@đôn

      Sau khi xuất viện lâu, tôi biết vài chuyện lúc trước được biết.

      Ví dụ như, trong khoảng thời gian tôi nằm viện này, tài vụ của công ty nhà họ Cố xuất lỗ hổng nghiêm trọng, mấy vị quản lý cao cấp bao vây Cố Diễn Chi ở ngoài phòng bệnh, nhưng Cố Diễn Chi từ đầu đến cuối đều bỏ mặc. Đây là chuyện cực kỳ náo nhiệt các bài báo ở thành phố T. Sau khi tôi biết được tin tức này, thừa dịp trống Cố Diễn Chi đứng dậy nhận điện thoại, hỏi thăm Giang Yến Nam đến thăm hỏi, ta cười cười: "Cố Diễn Chi với thế nào?"

      ". . . . . . ấy chỉ có việc gì lớn."

      "Vậy phải là chuyện lớn gì." Giọng của Giang Yến Nam có vẻ chút để ý, " xem, cho dù là xảy ra là kỳ tích, cũng cần có chút đền bù phải hay ? Có hao tổn mới có thể có thu hoạch chứ sao. Bản thân Cố Diễn Chi cũng thèm để ý, cũng đừng nên quá để ý."

      "Nhưng mà, chuyện của công ty chuyển biến tốt sao?”

      ta nhướn nhướn lông mày, câu trả lời vẫn đơn giản vô cùng: “Lấy năng lực của Cố Diễn Chi, chuyện này còn cái gì để hoài nghi?”

      ta như vậy, tôi cũng hỏi ra những lời khác nữa. Trong tay Giang Yến Nam cầm trái táo, vừa gọt vỏ vừa thong thả ung dung mở miệng: “Có điều, , mấy ngày này biểu của Cố Diễn Chi ở nhà như thế nào? Tôi nghe gần đây ta ra cổng trước bước cổng trong, chuyên tâm làm người chồng tốt nhị thập tứ hiếu kia mà, là có chuyện này sao?”

      “……” Tôi , “ ra cũng tốt. Cho dù mỗi ngày ba lần nhất định phải bắt tôi uống những viên thuốc kia có hơi khổ sở. biết có thể cảm nhận được hay , có vài viên thuốc cho là dù ngọt, nhưng ngày ba lần uống hơn tháng, nó cũng khác gì so với đắng cả rồi. Cho nên bây giờ mỗi lần đến lúc uống thuốc, ra Cố Diễn Chi có vẻ hơi đáng ghét.”

      Lời của tôi mới vừa rơi xuống, liền nghe thấy sau lưng cách đó xa vang lên câu trầm thấp, chậm rãi, thay đổi: “ người nào đáng ghét vậy? Lặp lại lần nữa?”

      Tôi : “……”

      Tôi vẫn mơ hồ cảm thấy, đối với vài chuyện liên quan đến việc bị bệnh, Cố Diễn Chi là gạt tôi. Nhưng vẫn phủ nhận đến giọt nước cũng lọt, tôi cũng thể nào truy cứu. Cứ như vậy mãi cho đến tháng mười , thành phố T bước vào cuối mùa thu, bày khắp phương Bắc chỉ có vàng óng ánh khuynh hướng.

      Tôi và Cố Diễn Chi cùng tiệc rượu, được nhận lấy mọi người ghé mắt. Còn xen lẫn cằm hoặc là ra dấu tay chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhiều lần như vậy, dẫn đến có lý do cảm thấy có chút khẩn trương, chỉ vào mình hỏi Cố Diễn Chi: “ mặt của em có cái gì đó sao?”

      thuận tay đút miếng thịt quả vào trong miệng của tôi: “ có. Sao lại hỏi như thế?”

      “…… Tại sao bọn họ cứ luôn nhìn em?”

      “à” tiếng, hời hợt : “Bởi vì bọn họ chưa từng trải việc đời.”

      “……” Cách lát, tôi ngửa đầu nhìn , gọi, “Diễn Diễn.”

      Động tác của cứng đờ, thịt quả trong thìa thiếu chút nữa rớt ra ngoài, bình tĩnh lại, xoay đầu: “Gọi cái gì?”

      Tôi nghiêm túc : “Aiz, sáng hôm nay em nghe Giang Yến Nam , tên gọi lúc của là gọi như vậy, đúng ?”

      phủ nhận rất nhanh chóng: “ phải.”

      Tôi : “ em cũng phải rất tin .”

      “Vậy sao.” chỉ ngừng giây đồng hồ, mặt rất nhanh ra chút ý cười, “Tên gọi lúc của Giang Yến Nam là Yến Yến, chẳng lẽ ta thuận tiện cũng cho em biết sao?”

      Tôi : “ nhất định là lừa em có đúng hay , tên lúc của Giang Yến Nam sao gọi là Yến Yến được, dù như thế nào nữa cũng có thể gọi là Nam Nam chứ?”

      lý thuyết là như vậy là sai.” Cố Diễn Chi nhàng bang quơ : “Nhưng lúc đó trong chung cư còn có đứa trẻ nhà hàng xóm tên là Tập Tiến Nam, hơn nữa còn sinh sớm hơn Giang Yến Nam mấy tháng, cho nên ta cũng chỉ có thể gọi là Yến Yến thôi.”

      “……”

      Tôi vẫn cảm thấy thể tin quá, rất nhanh Cố Diễn Chi lại hỏi: “Giang Yến Nam còn gì với em?”

      Tôi hắng giọng cái, làm động tác bóp khuy tay áo, sau đó hơi nghiêng đầu, mí mắt hạ xuống, tiếp theo hạ giọng trầm xuống, bắt chước giọng điệu những ngày qua của Cố Diễn Chi, chậm rãi : “Diễn Diễn, Giang Yến Nam lúc thèm để ý đến người khác, chính là có dáng vẻ này.”

      “……”

      Sau đó hạ người xuống, giả vờ làm động tác ngồi hai chân chồng lên nhau, cái tay khoác lên phía , đồng thời dùng khóe mắt liếc người khác. Tôi : “Giang Yến Nam còn , bình thường lúc có chút xấu hổ, chính là có dáng vẻ này.”

      “……”

      đứng lên, muốn chuyện, vừa đúng lúc có người bưng ly rượu đến gần. Bên môi Cố Diễn Chi lên nụ cười, đồng thời hơi quay đầu sang, đuôi mắt chau lên, bên môi khạc ra mấy chữ : “Trở về thu thập em.”

      Tôi nghĩ, thời gian có thể trong lúc để ý từng chút từng chút mà trôi qua như vậy, cũng rất tốt. Từ khi lành bệnh xuất , đến lúc ra nước ngoài nghỉ phép dưỡng bệnh, rồi đến chuẩn bị hôn lễ. Cuộc sống từ từ khôi phục thành dạng nước chảy qua cầu trước kia, có quá lớn gợn sóng.

      Chỉ là, từ sau khi tỉnh lại, tôi cũng nằm mơ thấy cha nữa.

      Mới đầu cũng hề để ý. Cho đến mùa xuân năm sau, trở lại trong núi, đứng trược mộ của cha mới sợ hãi nhận ra, đối với dáng vẻ của ông tôi còn nhớ ràng lắm.

      Đây quả thực là chuyện chưa từng nghĩ tới xảy ra. Cố Diễn Chi từng rửa rất nhiều tấm hình cha chụp lúc vẫn còn ở thành phố T của nhiều năm trước, đặt ở chỗ bắt mắt nhất bàn trong phòng sách. Nhưng bởi vì tôi vẫn luôn như trước mắt đối với dáng vẻ của cha, nên ra cũng rất để ý vị trí trưng bày tấm hình này. Cho đến lần này quét dọn mộ xong, sau khi trở về thành phố T lao thẳng tới phòng sách, mới chính thức chấp nhận cảm giác mới xuất , tôi thể nào nhớ ra dáng vẻ tươi cười bao dung của cha, thậm chí ngay cả hình dáng gương mặt của ông cũng trở nên mơ hồ .

      Cuối cùng có lần vào lúc đêm khuya yên tĩnh nhịn được với Cố Diễn Chi, thế nhưng lại phản ứng bình thường đối với hết thảy những gì xảy ra. Chỉ “ừ” tiếng, đầu ngón tay còn quấn quanh túm tóc của tôi, giọng vẫn trầm ổn trước sau như : “Có lẽ là hoàn thành tâm nguyện rồi, an tâm rời cũng chừng?”

      “Nhưng…”

      Câu kế tiếp tôi có chút ra được, lát sau nhíu mày: “Nhưng?”

      Cảm thấy tay của vẫn luôn vuốt ve ở sau lưng, động tác nhàng chậm rãi, rất có hiệu quả trấn an. Tôi : “Bây giờ còn tin tưởng quỷ thần sao?”

      Dường như cười khe khẽ. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe mắt có chút ý cười: “Nhớ ba?”

      “……”

      “Mấy tháng trước, từng thương lượng với ông ấy. Ông có thể lấy bất kể cái gì từ , chỉ cần ông chịu giúp đỡ tay.” Cố Diễn Chi chậm chậm mở miệng, “Đồng thời nếu em có thể tỉnh lại, nửa đời sau của em liền do tới tiếp quản toàn bộ, có thể chăm sóc em tốt. Xin ông yên tâm. Ông đồng ý.”

      Tôi há miệng, giọng : “ lại gạt người.”

      chỉ là hơi mỉm cười, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve sau lưng tôi, cũng chuyện nữa. Cách lát, tôi nhẫn nhịn được nữa hỏi: “Cái này có phải là ?”

      hơi cúi đầu đến gần tôi, lát sau, chậm rãi :

      “Mặc kệ có phải là hay , bây giờ em cũng ở đây. Cho nên, có lúc cũng có thể miễn cưỡng tin tưởng, phải hay ?”

      Tôi cứng ngắc lát. Đột nhiên có hơi nghẹn ngào, ra lời. Cảm giác lòng ngón tay xẹt qua mí mắt, động tác êm ái, giọng : “ phải em qua, thể, hả?”

      Hung hăng gật đầu. Rốt cuộc nhịn được ôm lấy hông của , thất thanh khóc lớn.

      -------------Hết toàn văn--------------
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      thư hồChris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :