1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có lẽ nào lại như thế - Cư Ni Nhĩ Tư (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46:

      Trác Lí hề biết ra Núi băng lớn tức giận cũng là chuyện bình thường, , chính xác, phải là xuất phát từ tính khí tới cùng cũng giống người bình thường.

      Bên này, mới cài dây an toàn, giọng áp chế được lửa giận của Viên Khởi Lương từ cao truyền đến, “Điện thoại di động cần cho .”

      “Hả?” Trác Lí hung hăng nháy đôi mắt vô tội.

      “Nếu như em có điện thoại di động, người muốn tìm em cũng cần gọi điện thoại cho em đến mất mạng.”

      “Em…….. phải em là em phỏng vấn sao? Người nào lúc phỏng vấn lại nghe điện thoại?” Trác Lí vùng vẫy giãy chết.

      “Mấy giờ em bắt đầu phỏng vấn?”

      Vẻ mặt Viên Khởi Lương tuyệt đối giống như giỡn, Trác Lí có chút hoảng sợ, nhưng vẫn sợ chết mà trả lời, “Mười giờ………” thực tế là mười rưỡi.

      Lúc đèn đỏ rảnh rỗi chờ, Viên Khởi Lương nghiêng mặt sang bên cạnh, dùng ánh mắt áp bức nhìn thẳng , “Em có thể nhìn điện thoại chút xem cuộc gọi chưa nhận sớm nhất là mấy giờ.”

      “Nhìn……. Nhìn cái gì vậy, em xoá rồi.” Trác Lí ngồi yên, cảm giác đối với vấn đề này núi băng lớn nhìn nhận rất nghiêm trọng, vậy mà lại sợ chết trong để phạm phải đến hai lần, vì vậy bạn học Trác có thể co có thể dãn sau giây kế tiếp chịu thua mà đổi thành giọng làm bộ đáng , “Về sau em……… Về sau chú ý điện thoại di động……….” Thấy núi băng lớn kiên trì, Trác Lí đành phải suy nghĩ chút, “Bạn của em………”

      Khoé mắt Viên Khởi Lương vẫn thể nào kiềm chế được co quắp, tuyệt đối thể tưởng tượng nổi, mấy năm sau, khi và người phụ nữ bên cạnh này tạo ra phiên bản nâng cấp, chính cũng trở thành người sử dụng lời vô lý……….. Dĩ nhiên, đây là sau.

      Vì bảo vệ thành quả thắng lợi của mình nên thuận tiện sang chuyện khác, Trác Lí làm bộ như biết phong cảnh bên ngoài xe, lấy loại giọng tuyệt đối thuần lương và khéo léo hỏi, “A, nơi này là xa, em chưa từng tới. định mang em đến nơi nào?”

      Viên Khởi Lương khó có thể vì lời và hành động của người khác mà ngấm ngầm phạm tội, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc của mình chút, “ ăn cơm.”

      Viên Khởi Lương rối rắm và thể làm gì với vẻ mặt vô cùng vui vẻ của Trác Lí, đặt tay lên miệng mình, ở trong bàn tay nho cười đến vui vẻ vì đạt được mục đích. Nếu so với thông minh, bằng , nếu so với việc trêu đùa người, chuyện này núi băng, vẫn rất dễ dàng bị thu phục hoàn toàn.

      Quả nhiên xe dừng lại ở nơi mà Trác Lí chưa từng tới bao giờ, mở lớn hai con ngươi, khoá chặt biển hiệu quán cóc này: Quán Vạn lão xương heo

      Heo, xương, quán???

      thôi.” Sau khi Viên Khởi Lương dừng xe xong ý bảo vào quán.

      Biển hiệu của quán này chắc chắn là có tuổi rồi, quán cũng rất , nhưng bên trong lại rất chỉnh tề. theo Viên Khởi Lương thất nhiễu bát nhiễu tới căn phòng có ánh nắng tươi sáng.

      (Thất nhiễu bát nhiễu: bảy vượt tám lách, quẹo trái quẹo phải, rẽ ngang rẽ dọc, ...)

      “Tại sao lại muốn ăn xương heo?”

      “Xương heo có dinh dưỡng.” Viên Khởi Lương rất lịch thay Trác Lí kéo ghế ra, rồi ngồi xuống chỗ đối diện .

      Mặc dù biển hiệu của quán xương heo là xương heo, nhưng kỳ cũng phải chỉ bán xương heo. Bà chủ hoà ái nhìn Viên Khởi Lương và Trác Lí, nhã nhặn , “Viên luật sư lâu tới, đây là bà xã sao?”

      Trác Lí giành trước bước, “ phải, tôi và ấy là bạn bè bình thường thôi.” mới cần khi danh phận thổ lộ mà mơ hồ làm bà xã của người khác đâu.

      Nét mặt bà chủ có chút xấu hổ, chỉ đành dời ánh mắt về phía Viên Khởi Lương, ‘ là bạn bè bình thường sao?”

      Trác Lí rất muốn làm lần nữa, nghĩ căn bản bà chủ để ý tới , mà lại cười híp mắt nhìn Viên Khởi Lương, sau đó Trác Lí thấy Viên Khởi Lương treo lên nụ cười kỳ dị , “Tôi cố gắng.”

      Bà chủ như đột nhiên yên tâm thở phào hơi nhõm, “Uyên ương xương heo phải là sai lầm đâu. Nhận được điện thoại từ sáng sớm của cậu, chồng tôi chợ tỉ mỉ chọn lựa đôi xương ống, đối với xương cốt bị ngã rất có lợi. dâu mới người ăn cây, xương cốt đồng nhất, ngọt chết người………..”

      “Khụ khụ……” Trác Lí vốn còn đắm chìm trong lời tự thuật sinh động của bà chủ, đột nhiên bị Viên Khởi Lương giả vờ ho khan cắt đứt.

      Bà chủ như đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt lộc cộc chuyển cái, “Xem ra………… Xương heo từng cây từng cây tốt hơn, tôi ra ngoài dọn thức ăn lên.” Lúc ra đến cửa phòng bao, bà chủ còn hướng về phía Trác Lí cười tiếng mập mờ, nụ cười này………. Cười đến mức làm Trác Lí cực kỳ khiếp sợ.

      Lải nhải quay đầu lại, vốn là lơ đãng ngẩng đẩu, cũng trong lúc nháy mắt ngẩng đầu lên hình ảnh Viên Khởi Lương cười như cười lên, doạ giật mình, sau đó, ánh mắt của Viên Khởi Lương lại đột nhiên trở nên………. Khiến Trác Lí khống chế được nhịp tim đập nhanh hơn, gò má như hai đám mây mầu hồng bay, định đưa tay vuốt lên tim của mình……….

      biết trong lúc là bạn bè bình thường có loại tình hôn nhau xảy ra, quả …… Mới nghe lần đầu.”

      Mặt Trác Lí đỏ hơn: Tình hình người đàn ông này bây giờ, giọng này, căn bản là trêu chọc , trần rụi trêu đùa ! hừ lạnh tiếng, “ biết người nào động thủ trước!”

      Khoé miệng Viên Khởi Lương cong lên càng lớn, “Rất tiếc cho em biết, mỗi lần đều là em.” Từ khách sạn lớn N bắt đầu.

      mở mắt mò! Nếu phải là , em ngay cả hôn môi cũng , còn là em……..” tới chỗ này, chính Trác Lí lại dừng lại, nghĩ lại chút, cảm giác như mình sai cái gì rồi, sau khi lặp lại suy nghĩ, dùng vẻ mặt có chút nghi ngờ hỏi, “Viên Khởi Lương, cái vấn đề em hỏi phía dưới này………Rất nghiêm túc rất nghiêm túc, phải nghiêm túc chăm chú trả lời em.”

      Viên Khởi Lương châm trà gật đầu cái.

      “………. …… là………Tối qua………. Cái đó………. Ở nhà họ Đường……..……..Em……….” làm hành động tượng trưng vuốt ve tim mình, “…….Có phải thay áo ngủ của em hay ……..?” Lúc hỏi vấn đề này, thậm chí Trác Lí còn nhắm hai mắt lại như phản xạ có điều kiện, dĩ nhiên, đơn thuần là vì xấu hổ, bởi vì sợ Viên Khởi Lương nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của ………….

      phút trôi qua……..

      Hai phút trôi qua…………

      Phút thứ ba, run rẩy nhắm hai mắt, ràng cảm thấy có hơi thở quen thuộc đến gần, tim của nhảy như đánh trống, ‘thùng thùng thùng thùng’, khẩn trương tới mức tay nắm chặt khăn trải bàn, khẩn trương đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.

      Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy lúm đồng tiền má trái của lên do ngậm miệng chặt, Viên Khởi Lương cười nhàn nhạt, nụ hôn dịu dàng rơi vào lúm đồng tiền của ……..

      nhàng……

      Giống như chiếc lông vũụ mềm mại, phất qua gương mặt, phất qua làn da nóng bỏng kia.

      Trác Lí cảm thấy mình sắp thăng thiên rồi, cái loại cảm giác mờ mịt mà ấm áp ngọt ngào đó như những đám mây màu sắc rực rỡ, ở trong thế giới của nhàng bay nhàng phiêu, ngồi ở đám mây màu hồng, cười như đứa trẻ ngốc nghếch.

      “Ơ, , đây là ngủ thiếp sao?” Giọng bà chủ đột ngột truyền đến, chút lãng mạn nào kéo Trác Lí từ đám mây màu hồng xuống, tự chủ được bĩu môi, lén trợn mắt nhìn Viên Khởi Lương cái, người đàn ông này luôn có biện pháp để cho như ngồi xe tốc độ, càng ngày càng có cảm giác mình như kẻ ngốc, hạnh phúc vui vẻ cũng cột lên người khác. Nghĩ như vậy, lại muốn trừng Viên Khởi Lương cái, nghĩ lần này lại bị bắt tại trận.

      Tiếp thu được tin tức ‘lần này lại là em chủ động’ trong mắt Viên Khởi Lương Trác Lí sâu sắc cảm thấy: Thằng nhãi này cũng là phái hành động.

      lần nữa hung hăng trở lại, nhắn nhủ tin tức ‘ tên bại hoại’.

      “Tốt cuối cùng cũng thu thập xong, xương heo này bây giờ cũng nóng, hai vị thử chút .” Thấy hai người dùng ánh mát ‘thân mật’ để chiến đấu, bà chủ cười càng vui vẻ hơn, giọng mang theo chút tư vị lấy lòng , “Xem ra tôi chọn có sai,……… Hai vị cùng nếm thử mùi vị chút .”

      Sau đó, Trác Lí liền trơ mắt nhìn bà chủ lấy từ khay ra hai cái ống hút màu vàng vô cùng mới, “Tinh hoa của xương ống………….Hai người ăn chung, đến đây………..Càng hút càng khoẻ………”

      Bà chủ chuyện liền đem hai cái ống hút chìa ra đưa tới tay hai người. Sau đó lại tiếp tục giới thiệu nhiệt tình, “Mau thử chút ……..Uyên ương xương heo này nên ăn như vậy, cùng nhau hút cùng nhau hút………..”

      Trác Lí coi như hiểu ý tứ bà chủ, nhưng giây kế tiếp, lại cảm thấy buồn nôn. Trước kia ở trường học ghét nhất là thấy đôi tình nhân cùng uống chung cốc, kể cả ăn cùng chén cơm cũng đều cảm thấy buồn nôn………. Theo bản năng, ánh mắt dời về phía Viên Khởi Lương, cho rằng đây là Viên Khởi Lương ra ‘Chiêu hư hỏng’, nghĩ, mặt Viên Khởi Lương cũng 囧 đến mức cùng cực.

      Lần này, Trác Lí thấy cân bằng rồi.

      Hiển nhiên, Viên Khởi Lương cũng rất ghét hành động quá thân mật như vậy, vốn là thôi, nếu núi băng lớn thích chiêu ngọt ngào ngây ngấy như vậy, phải là núi băng lớn rồi, nghĩ tới đây, Trác Lí khỏi tức giận từ tim đến gan, vội cầm ống hút lên cắm vào trong ống xương, như khiêu khích nhìn về phía Viên Khởi Lương, “Bạn của tôi……… ăn em ăn……….” Sau đó, vui sướng rạo rực khi tưởng tượng bộ dáng kinh ngạc của Viên Khởi Lương.

      “Chính là như bậy, như vậy mới hài hoà, trước tôi chuẩn bị bát tiếp theo.” Đây là lời bà chủ trước khi ra khỏi gian phòng lưu lại, những lời này thức tỉnh Trác Lí chìm đắm YY mình thể thoát ra được, bỗng ngẩng đầu lên…….. Quả nhiên……….. Viên Khởi Lương cũng cúi đầu uống canh xương heo…….Dùng……..Dùng…………Ống hút?

      Tại sao hành động bỉ ổi như vậy mà lại bị người đàn ông này làm ưu nhã như vậy a a a a —— đây là điều thứ nhất Trác Lí thể chịu được.

      Tại sao rũ mắt lại đẹp như thế, khoé mắt phải của nốt ruồi nhàn nhạt, là mê người a a a a —— đây là điều thứ hai Trác Lí thể chịu được.

      Tại sao nhìn bộ dáng ăn canh nhưng lại nghĩ đến ăn canh mà lại muốn ăn a a a a —— đây là điều thứ ba Trác Lí thể chịu được.

      Chẳng quan trong chốc lát, Viên Khởi Lương phát ra Trác Lí khác thường, rời ống hút, rút khăn giấy ra lau khoé miệng xinh đẹp, nhíu lông mày hỏi, “Tại sao uống?”

      Nước miếng của Trác Lí đều muốn chảy ra, nhưng, còn cứng rắn nuốt nó xuống, “………Em uống……, em uống……..”

      Sau đó, liền chôn đầu ở bàn, nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh như muốn mất mạng. nghĩ, uống canh thôi mà người nào đó cũng để sống yên ổn, lấy loại giọng nghi ngờ và kiên định: “Uống canh như vậy…….. có ý tứ, về sau có thể thử nhiều chút.”

      cục xương heo mắc kẹt trong cổ họng Trác Lí, buồn bực nửa ngày mới thành công nuốt xuống………

      Người đàn ông này, sao đột nhiên lại trở nên như vậy…….Như vậy……….. Mê người như vậy?

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47:

      chứng minh, Viên Khởi Lương là càng ngày càng mê nguời.

      Ví như, vào ngày hôm sau, hội nghị thường kỳ theo thông lệ của toà soạn. Bởi vì tạp chí kỳ lên thị trường, phản ứng cũng tệ, cho nên, kỳ tạp chí tiếp theo lại bắt đầu vào giai đoạn khẩn trương chuẩn bị, mà lúc này nhiệm vụ của bộ phận phỏng vấn còn quan trọng[​IMG] hơn nữa, trong phòng họp chủ biên Ngô Tập về vấn đề các đồng nghiệp xấu nhau kích thích đến mức nước miếng văng tung téo đến mức có chút kích tình mênh mông, vậy mà, sáng sớm như vậy, nhưng lại có mấy người nghiêm túc nghe nội dung giảng nghị, chỉ có Trác Lí, từ lúc bắt đầu vào hội nghị lấy loại tư thái rất nghiêm túc chăm chỉ ở bàn ghi chép “roẹt roẹt” những gì cần nhớ kỹ, lại dùng loại ánh mắt nghiêm túc sùng bái nghe Ngô Tập chuyện, vẻ mặt muốn bao nhiêu thành kính có bấy nhiêu.

      Bộ dáng này của khiến Ngô Tập có cảm giác tốt hơn rất nhiều, cũng bởi vì thế, dám đem hội nghị thường kỳ kéo dài canh giờ lải nhải đến bốn mươi lăm phút.

      Lúc ra khỏi phòng họp về đến địa bàn bộ phận phỏng vấn, Vu Thuy Thuỷ oán hận đoạt lấy laptop Trác Lí ôm chặt trong tay, phẫn nộ quát: “Bảo giả bộ nghiêm túc, bảo là giả bộ nha!” Sau đó, trong tiếng hét chói tai của Vu Thuy Thuỷ đem truyền laptop của Trác Lí cho Lâm Bồi, Lâm Bồi truyền cho Vạn Hiểu Yên, lập gia đình Thường Hinh cũng oán giận vừa nhận lấy quyển sổ, vừa “Cái chỉ thị tinh thần gì cần nhớ nghiêm túc như vậy?” Vừa vừa mở laptop màu đen ra. Sau khi xem xong, cả khuôn mặt Thường Hinh đều vặn vẹo.

      “ Này này này chuyện này………… Đây là cái gì vậy……….”—— Giọng thể tin được Thường Hinh.

      “A a a a a a………….” —— Ảo tưởng của Trác Lí tan biến, thanh như muốn nổi điên.

      Sau đó cho đến tận trưa, toàn bộ phái nữ trong phòng làm việc của bộ phận phỏng vấn đều vây quanh laptop của Trác Lí triển khai thảo luận sâu sắc và nhiệt tình. Xét thấy nội dung dâm uế trong laptop này, mọi người đặt cho Trác Lí biệt hiệu hoàn toàn mới —— dâm ô.

      Như vậy, đến tột cùng laptop này ghi chép những cái gì?

      “Ngày hai mươi lăm tháng bảy, phòng làm việc, mười lăm phút, chủ động; sáng ngày hai mươi sáu tháng bảy, phòng vệ sinh, năm phút đồng hồ, chủ động; buổi tối ngày hai mươi sáu tháng bảy, phòng bếp, hai mươi phút, nhớ người nào chủ động rồi, ngày hai mươi bảy tháng bảy, trong xe, nhớ thời gian dài bao lâu, hình như là…………Mình chủ động, 囧. . . . . ."

      Đây là nội dung ghi nhớ của Trác Lí, Thường Hinh chỉ có thấy được nửa. Cho nên, ấy vẫn cho là những thời gian địa điểm nhân vật kia được xây đắp ra ngoài kiện lành mạnh thuần khiết………… Nhân tiện, người cả phòng bộ phận phỏng vấn cũng cho là kiện kia. Mặc dù sau đó Trác Lí liều mạng giải thích chỉ là hôn môi……… Nhưng, hình như mọi người đều muốn tin tưởng đấy là kiện………… Chẳng qua là, có ít người biết bạn trai Trác Lí là người nào đều cảm thấy tiếc hận cho , ví như Vu mỹ nhân——

      ấy bi thương với Trác Lí, “ đáng tiếc…….. Bộ dạng đẹp đẽ có ích gì………..Thế nhưng………Dài nhất cũng mới có hai mươi phút………Ôi………..”

      Trác Lí rống giận, “Vu Thu Thuỷ!!! Tôi phải cho bao nhiêu lần…………”

      cần che dấu thay ấy.”

      “………..”

      Ví như Lâm Bồi——

      “May mà tôi có theo đuổi người đàn ông ấy. Tiểu Lí Lí, nửa đời sau mới cần tính phúc……..Lo lắng nha.”

      “Lâm Bồi, đừng náo loạn nữa. Tôi hiểu các người cũng biết……….”

      “Nhưng, thời gian ngắn như vậy cũng có thể làm người ta thoải mái sao? Nhìn nhớ như thế, vừa họp vừa cười dâm đãng như vậy, chắc phải rất happy? Chẳng lẽ………. ra thời gian ngắn có quan hệ gì? Chẳng lẽ sắc đẹp có thể ăn được?”

      “……….”

      Ví như Thường Hinh người bình thường rất bảo thủ——

      “Tiểu Lí Lí, nghe lời khuyên của chị. Trong xe……. đúng là thích hợp để buông thả dục vọng như vậy.”

      “Chị Thường, ngài khỏi phải cần lấy tôi ra trêu đùa………..”

      “Có sử dụng biện pháp an toàn ? Làm sao so được với đàn ông, phụ nữ uống thuốc đối với thân thể tương đối tốt. Bây giờ còn trẻ, nếu để xảy ra chuyện, tốt lắm đâu.”

      “…………”

      Loại lúng túng và cảm giác bất đắc dĩ ảnh hưởng sâu sắc đến Trác Lí, mà loại ảnh hưởng này rất dễ dàng bị Viên Khởi Lương nhìn thấu. Buổi tối hai người ai làm việc nấy ở phòng làm việc, rốt cuộc Viên Khởi Lương cũng nhịn được mở miệng hỏi, ‘Hôm nay em làm sao thế?”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :