1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có lẽ nào lại như thế - Cư Ni Nhĩ Tư (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      tiếp
      Trác Lí cắn răng, “Rốt cuộc tin tình báo hay …………”

      Lâm Bồi như mới ý thức được, nhưng ý thức trong nháy mắt chuyển đổi làm vẻ mặt của cũng chuyển đổi theo, mới vừa rồi còn cười đến điên cuồng mà bây giờ lại vô cùng nghiêm túc, sau đó ấy từ từ mở miệng, “ biết, vụ Viên Khởi Lương bị tai nạn xe ở thành phố A là ai làm ?”

      Lòng Trác Lí tự chủ được ‘rầm’ tiếng. Tối ngày hôm qua nghe được ý kiến……..

      Cẩn thận tra xét bốn phía, Lâm Bồi hạ thấp giọng , “Chính là Minh Viễn làm……….”

      Đề tài vốn có gì quỷ dị lại bị Lâm Bồi thổi phồng lên như phim kinh dị, Trác Lí sờ sờ trái tim đập nhanh của mình, dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ , “Đây là cái xã hội pháp trị, nếu như có chứng cớ, bọn họ là luật sư phải là rất có bản lãnh đem phần tử phạm tội đưa lên toàn án sao? Suy đoán như vậy……. có chút ý nghĩa nào.”

      Lâm Bồi đồng ý lắc đầu cái, “Tôi quên mất chính là con chim non………. Nếu người xấu có thể dễ dàng bị đưa ra toà án như vậy chúng ta sớm thành Chủ Nghĩa Cộng sản rồi……”

      “Tôi lại cho biết, dạo này, luật sư dựa vào bản lãnh kiếm cơm, mà là dựa vào giao thiệp. Viên Khởi Lương có thể đạt được thành tích như bây giờ, trừ năng lực của ấy ra, cũng đừng coi thường giao thiệp của ấy. Tôi đây chưa?”

      Trác Lí còn gì để nữa.

      Ở trong mắt , Núi băng lớn cái gì cũng tốt, chính là giao thiệp quá tệ thôi.

      “Ôi….. Đồ ngốc, chừng nào chủ động chút đây? xem mỹ nữ Bạch Oanh người ta, diện mạo cao hơn mấy bậc, tài sản bối cảnh người ta cũng hơn mấy cấp, nhưng là, ta còn có gương mặt, chính là da mặt dày………”

      “Nếu Viên Khởi Lương thích da mặt dày thích có tiền thích người đẹp thích phụ nữ có bối cảnh, vậy hơn hai năm nay ấy sao lại tiếp nhận ta?” là hạ thấp mà. Lại , phương diện này đối với Viên Khởi Lương da mặt cũng khá dày. tại mới nghĩ tới những trường hợp mất mặt trước kia làm cảm thấy có chút sởn gai ốc. còn có thể mất mặt như thế sao?

      Chẳng qua, vẫn làm quyết định nho , gọi điện thoại cự tuyệt Trác Ý đưa đón. phải là về nhà ở, mà là cho chính được mình suy nghĩ về đoạn tình cảm này…….. Cũng là trong tiềm thức nghĩ đến, Viên Khởi Lương có khả năng hay ………. tìm .

      cho mình thời gian là hai ngày, cũng cho Viên Khởi Lương thời gian hai ngày. Thứ tư , để ý tới nữa.

      Nhưng, tối hôm đó lại là mình ở nhà họ Đường. Chẳng qua là, Viên Khởi Lương vẫn có tìm . vừa tắm vừa suy tư nhất thời có chút rối rắm về vấn đề của Viên Khởi Lương.

      ra Trác Lí rất ghét tắm trong bồn tắm, vốn luôn tắm vòi hoa sen. Cảm thấy tắm rửa có chút mệt nỏi, nên trực tiếp nằm vào trong bồn tắm. Nằm như vậy lát, chính là nằm đến nửa giờ. Nếu phải đột nhiên bị cúp điện……… cảm thấy mình nằm chết dí cho tới sáng mai.

      Đúng, Nhà họ Đường bị cúp điện. Dĩ nhiên, bị cúp điện cũng phải đơn giản là bị cúp điện, đây chính là quà tặng mà hai ông bà nhà họ Đường để lại cho hai người trẻ tuổi.

      Dĩ nhiên Trác Lí biết, đầu tiên là bị giật mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy. Đứng dậy như vậy nhất định là khó khăn: , nằm ở trong bồn tắm quá lâu, toàn thân cũng bị ngâm đến nhũn ra; hai, bồn tắm bị đổ rất nhiều sữa vào khiến cho bồn tắm rất trơn trượt.

      Cho nên, hai điều khó khăn này tạo thành hậu quả là………

      trạng của Trác Lí là ngã chổng vó trong bồn tắm, ngay khi mặt hướng xuống, có ngã úp mặt, có ngã úp ngực, có ngã gãy tay, có ngã gãy chân, quang cảnh ngã này khó mà có thể mở miệng vị trí mấu chốt.

      Trác Lí cảm thấy: Cuộc đời của chỉ có thể dùng chữ để hình dung……….. Kém.

      Rất là đau, đau đến mức nước mắt của ở trong hốc mắt đảo quanh, nhưng bởi vì phải nhịn đau mà thể thuận tiện đem nước mặt nhịn xuống. nằm ở mép bồn tắm hơn mười phút sau khi xác định đau đớn có chút dịu , mới từ trong bồn tắm bò ra ngoài, chân trần đứng mặt đất, lau khô nước, da mặt như phát sốt ở trong bóng tối vuốt vuốt chỗ bộ vị bị thương. Sau đó sờ soạn mặc quần áo ngủ, dép vào.

      (Lovenoo1510: Đến đoạn này ta vừa edit vừa phì cười. Tác già à, ngài là… sao lại để Trác Lí bị ngã đau ở…. Chứ. >.<)

      Xin chú ý, trong phòng tắm vào giờ phút này đều là chất lỏng nhầy nhụa trơn trượt, Trong bóng tối Trác Lí thấy phát vừa rồi của mình mang tới hiệu quả gì, trực tiếp mang đôi dép lê vào. Sau đó, rất ràng còn chưa có được mấy bước, lại trượt chân, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại ngã vào trong bồn tắm.

      Lúc này, chính diện trước mặt. có ngã úp mặt, có ngã úp ngực, có ngã gãy tay, mà cái mông lại ngã thành hai cánh, , có thể là bốn cánh. Sau đó, phần lưng của cũng chân cũng may mắn thoát nạn. nén nước mắt suy tư : Xương cốt của ngã phải chấn động nhiều lắm mới có thể tạo ra tiếng vang ‘Rầm’ lớn như vậy nha……..

      Vào giờ phút này Trác Lí cảm thấy: Cuộc đời của muốn dùng ba chữ để hình dung……Quá kém rồi.

      Rất là đau, cũng để ý tới hình tượng, nước mắt từ khoé mắt lộp bộp chảy ra. chỉ cảm thấy mình đứng lên cũng nổi, động tý cũng được. hận bồn tắm, hận phòng tắm, hận ngâm sữa, hận bị cúp điện, hận dép, hận nhất…… chính là Viên Khởi Lương!

      Đều do khối băng chết rét đền mạng núi băng thối kia, nếu phải là , sớm về nhà rồi, cũng cần ở chỗ này nằm ngay đơ dạng; Nếu phải là vẫn suy nghĩ cân nhắc về chuyện lớn chuyện của suy nghĩ về cái nhăn mày cái nụ cười của , cũng sơ ý như vậy, cũng đứng cũng vững; Nếu phải là bởi vì xuất tìm liên lạc với , cũng biến thành cái dạng nóng ruột nóng gan đến nỗi tắm cũng yên ổn; Nếu phải là ………

      , hận chết !

      Viên Khởi Lương ở ‘Dẫn Trí luật sư Vụ Sở’ làm thêm giờ hắt xì cái. Cái hắt xì này, làm khoé miệng đột nhiên lên đường cong, sửa sang xong tài liệu, sau đó tắt máy tính, mặc áo, chuẩn bị rời .

      chín rưỡi tối, lúc tới trước quầy lễ tân, mắt liếc thấy bóng dáng màu trắng gục xuống bàn như cũ. Đợi sau khi thấy bóng dáng ấy là ai, Viên Khởi Lương tự chủ được nhíu mày lại: ta, lại chờ . Đưa tay ra phía trước quầy lễ tân gõ lên bàn hai cái, Viên Khởi Lương dùng giọng lạnh lẽo, “ sớm nên tan làm rồi.” Sau đó, quay đầu rời .

      ra Bạch Oanh sớm thu thập xong đồ đạc, thấy Viên Khởi Lương tới thang máy, cũng mau chóng bước ra khỏi quầy lễ tân, đuổi theo.

      Lúc thang máy xuống, ở mặt thang máy bóng loáng Bạch Oanh chỉnh sửa lại tóc của mình, mỉm cười kéo ra giọng ngọt ngào, “Khởi Lương, có đói bụng ?”

      đói bụng.”

      “Em đói rồi.” Bạch Oanh yếu ớt đứng ở bên cạnh , lượng giọng cũng dám lớn.

      “……….”

      “Chúng ra ăn khuya , em biết chung quanh đây………..”

      “Tôi muốn về nhà.”

      Bạch Oanh gì nữa, cúi đầu, Viên Khởi Lương nhìn ra nét mặt ta. cũng muốn phí tâm quan sát. Bạch Oanh là người phụ nữ như vậy, nếu như mình cho ta chút chú ý, ta thả mình ra. để cho bên cạnh mình xuất bất kỳ người phụ nữ nào để tạo thành hiểu lầm.

      Đường Chí Thiện , Vật Nghiệp sớm gửi thông báo thúc giục đóng tiền điện, nếu nộp, tối nay bị cúp điện. Bị cúp điện? sợ sao? Theo bản năng, Viên Khởi Lương bước nhanh hơn.

      Bạch Oanh theo sát.

      Cho đến khi Viên Khởi Lương tìm được xe của mình, móc chìa khoá ra mở, Bạch Oanh vẫn nắm túi trong tay như cũ, ánh mắt ta trông mong nhìn. Dáng vẻ nhu nhược, vẫn là lần đầu tiên Viên Khởi Lương thấy. đột nhiên muốn tiếp tục như vậy nữa, lấy giọng xác định ta có thể nghe được, “Tôi cho là mình rất ràng, , chỉ là muốn cho chút mặt mũi.”

      Bạch Oanh cắn môi cái, ánh mắt rất kiên định.

      tại, hãy nghe cho kỹ. Tôi, Viên Khởi Lương, có bạn rồi.”

      gạt em!” Bạch Oanh trách móc nhanh.

      Viên Khởi Lương cười lạnh: Đây mới là ta chân . Thẳng thắn tuỳ hứng kích động, đóng vai bé bỏng dịu dàng……….. ta cho là thích ta như vậy sao? “Chuyện này, tôi chỉ tới đây thôi.” Dứt lời, liền muốn mở cửa xe.

      “Tại sao lại muốn tàn nhẫn như vậy? Em làm đến mức này mà cũng nhìn em lâu hơn cái sao?” ta quật cường lấy mu bàn tay lau nước mắt, Bạch Oanh tiếp tục chứng cuồng loạn, “Em hèn mọn theo như vậy……. thừa hai năm có thể cự tuyệt em, vì cái gì mà ! Nếu ban đầu có, tại sao tại đột nhiên lại như vậy?”

      Viên Khởi Lương chợt ý thức được tính phức tạp của vấn đề, khẽ nhíu mày, quay mặt khoá lại khuôn mặt nghiêm túc đó, lạnh lùng , “Những thứ kia, tôi rất ràng cho biết, tôi cự tuyệt……… lần cuối cùng.” xong lời này, Viên Khởi Lương liền mở cửa xe, nhanh chóng vào xe, thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, rời .

      Trong kính chiếu hậu thấy khuôn mặt Bạch Oanh khóc như hoa, ta ném túi xách ra xa.

      nhớ lần đầu tiên cự tuyệt ta, nhưng ta nghe để ý tới, ta quật cường và ta chấp bên cạnh , ta gởi tin nhắn, ta gọi điện thoại, ra sợ làm phiền người khác. ta để ý tới có nguyện ý nghe hay nghe, luôn theo sau gọi……… ‘Viên Khởi Lương, em , em muốn theo đuổi , chỉ cần có bạn , em ngày ngày theo đuổi .’

      ta ngừng tới hỏi chuyện của , tố tụng của , người của , đến chuyện vụn vặt như ăn cơm trưa ở đâu ta cũng trông nom. biết, ta ỷ vào việc ta có người cha cường thế, là bằng vào việc người kia là cha ta cũng để ta muốn làm gì làm.

      Ngón tay của Viên Khởi Lương nắm chặt tay lái, ánh đèn vàng nhạt trong xe làm nổi bật các đốt ngón tay có chút trắng bệch.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43:

      Trác Lí cảm thấy toàn thân như vỡ vụn, dạng như, bị người khác phá hoại đến vô lực. Nhiều lần thử bò dậy, nhưng lại có kết quả. Sau đó mới nhận ra, ra còn bị đập trúng ót —— đó là nơi cho rằng đẹp nhất người mình, bởi vì nơi đó chứa tất cả trí thông minh của . Nhưng hình như đau đớn ót đến rất chậm, trong đầu từng đợt từng đợt chuông ‘ong ong’ vang dội, chấn động đến mức hận thể chặt đầu .

      Sau đó, rất vô dụng, loại cảm giác đau đớn toàn thân này khiến chịu nổi mà bắt đầu khóc lên. Cứ khóc ‘hu hu’ như con mèo, khóc ngày càng ‘oa oa’ lớn hơn.

      Sau đó, Viên Khởi Lương sờ soạng bước vào nhà họ Đường, phòng sách, phòng khách, phòng ăn đều nhìn thấy chỉ thấy laptop trong phòng vẫn sáng, rất tự nhiên nghĩ đến có thể Trác Lí tắm. Cho nên, thoải mái đến toilet. . . . . .

      Cách của toilet nhà Đường Chi Thiện tốt, Viên Khởi Lương vừa mới giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa thủy tnh, hồi thanh gào khóc thảm thiết lọt vào tai , thỉnh thoảng còn chửi mắng, ‘ Núi băng lớn đáng ghét. . . . . . Oa oa oa. . . . . . ’‘ Tôi hận chết được. . . . . . Oa oa oa. . . . . . ’

      đứng ngoài cửa, vô cùng yên lặng nghe mắng mình.

      , ‘ người đàn ông biến thái, tính tình vặn vẹo, kỳ cục . . . . . . Oa oa, đau chết tôi rồi. . . . . . ’

      , ‘ tôi tìm tìm tôi sao? Tên đàn ông biến thái này. . . . . . Oa oa, cái mông của tôi. . . . . . ’

      , ‘ còn cùng khác ăn cơm. . . . . . Tôi hận chết được, hận cả đời. . . . . . Oa oa. . . . . . ’

      , ‘ tìm chết tìm chết tìm chết. . . . . . ’

      Từ trong lòng dần dần dâng lên loại hơi thở. loại hơi thở tràn ngập trong lòng, tràn đầy cả linh hồn , loại hơi thở này khiến cả người ấm nóng ê ẩm chua chát, như sóng trào. . . . . . có chút oán hận mình, oán hận mình khiến phiền não khiến ưu sầu đến vậy.

      còn , ‘ Bà vú chân thối bồn tắm! Nếu té mạnh sao đây. . . . . . Nếu sau này sinh con được phải thế nào á á á á. . . . . . ’

      Viên Khởi Lương mới nãy còn mang ánh mắt dịu dàng bây giờ hung hăng co rút. . . . . .

      Tiếp, khi đến tình trạng vẫn tiếp diễn.

      Trác Lí tiếp tục oán trách, ‘ ông trời. . . . . . Tại sao người giết con luôn ! Tại sao té dập mông rồi mà phía trước còn bị đụng thế này! Oa oa oa. . . . . . ’

      Viên Khởi Lương theo bản năng ho khan tiếng.

      tiếng ho khan lớn.

      Trác Lí bị dọa. Ban đêm ở đây có tiếng ho kỳ lạ, đầu tiên khiến nghĩ ông trời phái ma quỷ quái đến. Sau đó, nằm dưới đất co lại cục, run lẩy bẩy, . . . . . . nên mắng ông trời mà.

      "Cốc cốc" —— có tiếng gõ cửa kính, Trác Lí nắm chặt hơn. Lúc này ánh vào đầu còn là quỷ, mà là người sống sờ sờ. . . . . . Ví dụ như, ăn trộm? Ăn cướp? Tên háo sắc? muốn giãy giụa đứng lên, lại phát chân đau đến làm được gì. Vì vậy chỉ có thể để ngón tay trong miệng, phòng ngừa mình kêu thành tiếng, mắt nhắm chặt.

      cảm thấy có người đẩy cửa kính ra, có tiếng chân ‘đạp lẹp xẹp' như làm ruộng. . . . . . rất muốn kêu to, rồi lại gửi hy vọng vào đêm đen, ít nhất có thể giấu kín , nhưng, khi chữ đơn giản ‘ tôi. . . . . . ’ phát ra nhịn được nữa, buột miệng kêu lớn, "Bắt kẻ trộm. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."

      " cần kêu, tiểu khu này cách rất tốt, dù em có la khản cổ cũng có người đến cứu đâu."

      Những lời vừa phát ra, quả nhiên Trác Lí hề nữa kêu, mở mắt. Ánh sáng màu lam chiếu đế khiến đau mắt, thích ứng ánh sáng xong, bắt đầu tìm nơi phát ra giọng kia.

      Quả nhiên, là khuôn mặt cười như cười của Viên Khởi Lương. rất cẩn thận nhìn chằm chằm , ánh mắt bâng khâng nhìn toàn thân . Trác Lí theo bản năng che những chỗ ‘nhạy cảm’ lại, giỡn, tại mặc là quần áo ngủ, ai biết gấu váy cao đến đâu rồi. Nhìn lại Viên Khởi Lương, Trác Lí mới phát , lông mày nhíu.

      tức giận hỏi, ". . . . . . Sao lại vào đây?"

      "Sao lại té?" Đối phương trả lời vấn đề của , ngược lại hỏi chuyện khác.

      tại Trác Lí, bây giờ hỏi vấn đề này khiến sợ hãi, giống như chuyện bị té là sai lầm tày trời. Cảm giác nghiêm túc khiến này làm giọng trả lời, "Tắm. . . . . . Tắm té."

      Sau đó, mượn ánh sáng màu xanh phát ra từ người Viên Khởi Lương, nhìn thấy mặt viết đầy hai chữ: ‘ ngu ngốc ’‘ ngu ngốc ’‘ kẻ ngu ’. . . . . .

      Điều này làm cho rất tức giận, vì vậy giây kế tiếp lại bắt đầu cất cao giọng: "tôi té liên quan gì đến , nhà xây chỗ này à!"

      Viên Khởi Lương muốn cùng đấu võ mồm, trực tiếp đưa điện thoại của cho , nắm lấy tay . Sau đó, hết sức dịu dàng , "Chỗ nào thể đụng vào? Tôi ôm em lên."

      Vấn đề này.

      Trác Lí hơi quýnh : Vấn đề này mà cũng hỏi được. . . . . .

      Viên Khởi Lương cũng quýnh theo : ràng nghe . . . . . .

      Sau đó, hai người rơi vào trạng thái lung túng mấy giây. Tư thế tại thế này: Trác Lí nằm, trong tay Viên Khởi Lương còn giơ điện thoại, Viên Khởi Lương trong tư thế như xem động vật nửa ngồi

      "Mau ôm tôi lên!" Trác Lí lớn giọng che giấu mình, sau đó đưa hai tay ra, lại giọng , "Từ eo trở xuống đều bị thương, tự nhìn mà làm !"

      Nhận được những lời này, Viên Khởi Lương điều chỉnh tư thế tốt, nhanh gọn bế Trác Lí từ sàn trơn trượt lên.

      ra , vẫn có đụng đến vết thương, Trác Lí ‘ Hí ’ tiếng liền ôm cổ Viên Khởi Lương, chú ý, là cái ôm bất chấp, mười ngón tay đan cổ Viên Khởi Lương, sau đó, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

      —— nước mắt chảy vì đau, mặc dù động tác của Viên Khởi Lương rất nhàng, vẫn cảm thấy, cái ôm này, giống như hủy thêm lần nữa. Vì muốn thấy, chon đầu trước ngực , cố gắng mình hòa hoãn cảm xúc bản thân. người Viên Khởi Luong có mùi rất dễ chịu, phải là mùi nước hoa, mà là mùi khoan khoái sạch khiến người ta thích. Thậm chí Trác Lí hết sức thô bỉ dùng hít hà quần áo , ngửi xong lại cọ cọ. . . . . . Rất an thần.

      Nhưng, Viên Khởi Lương vẫn cảm nhận được đau, run rẩy, nước mắt của . Cảm giác đau lòng lần nữa xâm nhập , khiến kìm lòng được mà phải câu: " xin lỗi."

      Câu xin lỗi này, thể nghi ngờ khiến thân thể Trác Lí run lên. cầu nhiều với , chỉ thế là đủ. xuất , rất quan tâm , dùng vẻ mặt của mình với : ở đây, rất quan tâm . Vốn định muốn tức giận. Nhưng, xin lỗi với . câu ’ nặng’ như thế, phải câu này rất ‘nặng’ với Viên Khởi Lương. có thể ra, cũng muốn so đo. còn so đo gì đây?

      —— là nước mắt hạnh phúc. Trác Lí chợt cảm ơn xuôi xẻo bất ngờ này, điều này khiến bước gần thêm chút. Nước mắt, ướt mảng lớn vai áo phải của Viên Khởi Lương. Trác Lí rất muốn dừng khóc, cũng phát thay đổ của bản thân trong thời gian qua, rất hay khóc, hay khóc đến rối tinh rối mù, thích dáng vẻ yếu đuối này của mình.

      Giọng Viên Khởi Lương vô cùng dịu dàng, "Đến phòng sách thôi, hòm thuốc đâu, xử lý đơn giản chút."

      Trác Lí trong lòng lắc đầu, dùng giọng nức nở : " ."

      "Rốt cuộc em té đến trình độ nào?" Viên Khởi Lương còn hỏi bị thương chỗ nào, "Bây giờ đến bệnh viện ."

      " ." Trác Lí khoác tay lên vai , tay kéo cổ áo polo của , kiên định .

      ". . . . . ." , Viên Khởi Lương nghĩ lòng vòng, dịu dàng , "Nghe lời, xe của tôi ở bên dưới."

      Trác Lí đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn Viên Khởi Lương, quát, "Tôi cho biết, tôi hi vọng ôm tôi, mãi ôm tôi thả? ?"

      Ánh mắt Viên Khởi Lương từ tay ánh sáng màu lam chiếu xuống vô cùng sáng ngời, con ngươi đen như mực mượn ánh sáng xanh giống như đuổi của sao chổi.

      Trác Lí ý thức được mình xong, nhanh chóng vùi đầu vào trước ngực Viên khởi Lương, nhắm mắt bộ dáng kiên quyết thề lộ mặt ra ngoài. Tim vẫn đập ‘thịch thịch thịch’ như đánh trống sắp nhảy ra ngoài. sao có thể mang ý nghĩ vô sỉ và dâm đãng này ra chứ?

      quá khẩn trương, cho nên, quần áo chỗ, nơi ‘nhạy cảm’ nhảy nhanh. Sau đó, cảm thấy Viên Khởi Lương đổi tay, sau đó nữa, cảm thấy chân mình chạm đất rồi, tiếp đến, chân và mông của đau vô cùng, thể khiến đứng được. . . . . .

      muốn mở mắt ngẩng đầu mắng Viên Khởi Lương ‘ vô tình ’ , chỉ cảm thấy phần lưng mình có gì đó cưng cứng. . . . . . được đẩy dựa vào tường rồi à ? Sau đó, bên hông có bàn tay to đỡ mình, rồi, tay của bị bàn tay bỏ lên vai của chủ nhân bàn tay kia. . . . . .

      biết chuyện gì xảy ra rồi.

      cũng biết chuyện tiếp theo xảy ra rồi.

      khẩn trương đến mức làm rơi điện thoại, miệng mở rộng quanh co, "Tay. . . . . . Điện thoại di động. . . . . ."

      Viên Khởi Lương áo tới, lấy bờ môi dịu dàng lấp mất Trác Lí. Mông vẫn rất đau, nhưng, trong bóng tối, chỉ cảm thấy môi Viên Khởi Lương lành lạnh, giống như thạch hoa quả, Trác Lí cảm thấy mình ăn thế nào cũng đủ. . . . . . trợn to hai mắt, hai tay ôm chặt cổ , mấy lần sắp trượt xuống, mà mỗi lần như thế, tay của Viên Khởi Lương đều bắt được , cuối cùng, khiến cả người bị kéo về phía .

      ra,, hôn môi và ăn thạch hoa quả giống nhau.

      Đúng là, dạng ‘hút đông lạnh’.

      Ngọt ngào, lành lạnh. . . . . .

      . . . . . .

      . . . . . .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44
      Editor: Lovenoo1510

      Trác Lí bị Viên Khởi Lương cưỡng chế bệnh viện, trong lòng có 5000 thanh kêu gào: ………..………… cần phá huỷ nụ hôn đầu của …………

      Sau khi đăng ký điều trị, Viên Khởi Lương trực tiếp ôm vào khoa cấp cứu. Trong phòng khám lúc này chỉ có bác sĩ nam trung niên, đợi Trác Lí ngồi xuống, ông híp ánh mắt hết sức từ ái hỏi cách chuyên nghiệp: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Ngã………”

      “Có muốn đổi bác sĩ nữ hay ?” Viên Khởi Lương cắt đứt câu trả lời của Trác Lí, Trác Lí nghiêng mặt qua: Đoán chừng mặt mũi Viên Khởi Lương ở bên người rất nghiêm trọng.

      Bác sĩ nam trung niên trong phòng khám bị nhìn cho đông lại, sau khi phục hồi tinh thần, vậy mà lại trả lời hết sức cung kính, “Tôi gọi.”

      Trường hợp này khiến Trác Lí khỏi rùng mình cái.

      Bác sĩ nữ rất cẩn thận giúp Trác Lí làm kiểm tra toàn thân. Xác định ngã chỉ bị thương , dùng chút dầu hoa hồng hoặc cao trị thương là có thể xử lý được cũng nghiêm trọng tới xương cốt hay ảnh hưởng sau này, ta lại rất kiên nhẫn dặn dò Viên Khởi Lương, “Chú ý, máu ứ đọng ở vết thương được để bị va chạm nữa…….. Nếu có khả năng, đối với máu đọng ở bộ vị có thể chườm lạnh là thích hợp nhất…….” Giống như chính Viên Khởi Lương mới là người đối mặt với tai nạn hết sức thương tổn vậy.

      Trác Lí ngồi giường trong phòng khám, nghe bác sĩ háo sắc kia lải nhải dặn dò ước chừng nửa giờ. Để cho buồn bực đến tột cùng chính là ta ràng chỉ phương pháp xử lý hết sức thông thường, thế nhưng Viên Khởi Lương lại rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu cái bày tỏ mình hiểu.

      Từ bệnh viện ra ngoài, hơn mười hai giờ, Viên Khởi Lương rất bình tĩnh đem Trác Lí ôm lên xe, sau đó rất an tĩnh lên ghế lái. Từ trong kính chiếu hậu để ý thấy Trác Lí nãy giờ đều gì, có chút lo lắng hỏi, “Vẫn còn rất đau à?”

      Suy nghĩ mơ hồ của Trác Lí bị cắt ngang, nghiêng đầu lại nhìn Viên Khởi Lương, lúc này xe của bọn họ vừa bị chiếc xe cấp cứu vượt qua, lúc ánh đèn chợt lên, phát Viên Khởi Lương dịu dàng làm lòng xúc động, sau đó suy nghĩ trong nháy mắt kéo trở lại hồi ức tráng kiệt.

      Nếu phải là thân thể của chịu được nụ hôn kia nữa, bọn họ hôn dài đằng đẵng chứ? chưa từng có cảm thụ qua nụ hôn ngọt ngào triền miên như vậy. Trước kia, Na Na bạn cùng phòng thường sắc bén ‘hôn môi chính là nuốt nước miếng của nhau, nuốt tới nuốt lui, kỹ xảo tình chính là hút tới hút lui’- đây coi như là người có kinh nghiệm thực tế duy nhất cho biết, từ đó về sau, vẫn luôn liên hệ với nhau giữa việc hôn và nuốt nước miếng ở cũng chỗ.

      Nhưng, nụ hôn kia buổi tối…………Lại làm cho loại ngượng ngùng khó có thể mở miệng……… Hiểu được cảm giác. ra rất muốn cùng Viên Khởi Lương nghiêm túc hôn môi lần nữa……… , phải ……. Hôn lâu lần. nhất định phải tập trung tinh thần nhìn dáng vẻ của Viên Khởi Lương…….. Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như xâu kẹo đường, từng vòng từng vòng, từng chút từng chút, càng lăn càng lớn, màu sắc của kẹo đường còn là màu hồng nữa. Tiếp đó, cũng tự cảm nhận thấy được mà nở nụ cười, cũng thuận tiện quên trả lời vấn đề của Viên Khởi Lương. Đợi phản ứng lại, thời gian qua năm phút đồng hồ.

      Vì che dấu việc mình mất hồn, hưu vượn giải thích, “Em mới vừa hồi tưởng lại, làm sao mà bị đau.”

      (Lovenoo1510: Vì quan hệ của nam 9 và nữ 9 tăng lên bậc, nên từ giờ ta để cách xưng hô là em nha.)

      “………….”

      “Chúng ta đâu vậy?” Lúc này Trác Lí mới thấy , con đường trước mắt này phải lối về nhà họ Đường.

      “Nhà .”

      ……..Nhà ?”

      “Ngày mai Vật Nghiệp mới làm việc.”

      giật mình chốc lát, suy nghĩ ra ý tứ của là ngày mai nhà họ Đường mới có thể có điện, sợ hãi mở miệng, “……..……. tốt lắm đâu……….. vẫn nên trực tiếp……..Trực tiếp đưa em về nhà là được………. Dù sao, dù sao hai ngày nữa em cũng về nhà ở.” Lúc lời này có chút cà lăm, chủ yếu là bởi vì động cơ của thuần khiết. rất thô bỉ hy vọng núi băng lớn lời chính nghĩa ‘, em phải về nhà .’ Sau đó, tại nhà của , hướng về phía thổ lộ, chừng còn cầu hôn nữa. Sau đó, nếu như việc cầu hôn này rất tầm thường lời đủ lãng mạn, lấy lý do cự tuyệt là ‘em còn tuổi, đợi thêm mấy năm nữa hãy kết hôn’, dĩ nhiên, chỉ là cự tuyệt lời cầu hôn mà thôi, còn vẫn có thể; hoặc tình huống khác, núi băng lớn buồn bực tìm chút lí do, ví như ‘mấy ngày nữa rồi trở về’ sau đó, mượn cớ giữ lại ở nhà , tiếp tục, núi băng lớn lấy phương thức ngoài dự kiến của đem ‘mấy ngày nữa rồi trở về’ trì hoãn đến vô kỳ hạn……… Trì hoãn tới khi bọn họ kết hôn…….. tóm lại, vào giờ phút này tất cả suy nghĩ trong đầu tất cả đều lên việc ‘công chiếm núi băng’ và cái câu kia của ‘Tây nhai Bảo nhị gia’: Gặp được đúng người bổ nhào vào….. Gần đây chung quy trong lòng Trác Lí đều rất thích bài 《 Nữ công ký》trong đó có đoạn (Chính là《 em nhà ta đếm hết》ý nghĩa bên trong câu này là ‘Đều có viên hồng lượng tâm’) ngâm nga câu, ‘Ta có viên…….Đợi lấy chồng……….’ dĩ nhiên, vẫn luôn chỉ hát trong lòng.

      Viên Khởi Lương hơi nghiêng mắt nhìn bên mặt Trác Lí, mở miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Được.” Lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái, “Chỉ là, hôm nay muộn quá rồi, chiều mai đưa em về.”

      Trác Lí cảm thấy ảo tưởng của mình như là sóng nước, bị núi băng thối biết từ chỗ nào ném viên đá qua đánh tan. Sau đó oán hận Viên Khởi Lương đến mức trợn trắng cả mắt, liền hướng tầm mắt ra ngoải cửa sổ, quyết định thèm chuyện với nữa.

      ở lúc Trác Lí thầm oán trách Viên Khởi Lương dứt, nên lại có chú ý tới khoé miệng Viên Khởi Lương vẫn luôn nở nụ cười sâu, nụ cười này càng ngày càng lớn, lớn đến mức Trác Lí nhìn qua cửa kính xe màu đen cũng có thể nhìn được nụ cười của .

      từ từ quay mặt sang, nhìn chằm chằm người đàn ông tay đánh tay lái cái, tay mở cửa sổ xe chống cằm cười thể đè nén được.

      Đây là lần đầu tiên thấy cười lớn như vậy. Lúc trước lúc cười đều là cong cong khoé môi, phần lớn thời gian ấy đều là nụ cười có chút giễu cợt cảm giác như cười như , lúc đặc biệt vui vẻ mới có thể lộ ra toàn bộ nửa nụ cười tươi. Hơn nữa, nụ cười khi đó của cũng lành lạnh, tiêu điều lạnh lẽo. Nhưng, vào giờ phút này nụ cười của Viên Khởi Lương, đặc biệt thoải mái, giống như nụ cười đó cười thế nào cũng đủ: ánh mắt của óng ánh, nhuộm loại ánh sáng mênh mang; bờ môi của mở ra vòng cung lớn làm cũng dễ dàng nhìn thấy hàm răng trắng bóng của , cũng đều óng ánh. Nhìn đến đôi môi hàm răng này lại làm nghĩ đến nụ hôn buổi tối làm mình đắm chìm, tư tưởng của rất xấu xa còn cắn môi …………..

      thể nghi ngờ được nữa, mặt lại đỏ đến mang tai trận. đem quẫn bách bất thình lình của mình trút lên người Viên Khởi Lương, hai hàng long mày nhíu lại có chút tức giận , “ ở đây là cười cái gì!”

      Rốt cuộc Viên Khởi Lương cũng cười nữa, nhưng Trác Lí để ý thấy trong ánh mắt của có vô số nụ cười. Sau đó, lạnh nhạt , “Em mới vừa hát bài đó………..” Dừng lại chút, vẫn nhịn được mà cong cong khoé môi, “………. nghe thấy.”

      “…………”

      Trác Lí làm động tác bụm miệng nhanh. ……. …….. Hát ra thành tiếng rồi sao? Đáng chết hàng vạn đao, cười ràng như vậy nhất định là nghe được toàn bộ. oán hận nghĩ, có lẽ bị ngã vào đầu rồi. Nghĩ như vậy, liền quyết định để ý tới Viên Khởi Lương nữa.

      Sau rất nhiều giây phút lúng túng, Viên Khởi Lương chợt dùng giọng nghiêm túc ngoài dự đoán , “Sau tháng mười cha mẹ mới về nước, lúc đó đề cập em với bọn họ.”

      Đêm nóng bức như vậy, Trác Lí mở cửa sổ xe. ra có gió, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu tim. Là loại dễ chịu như tuyết lạnh xuyên tim vậy, bởi vì ‘chờ cha mẹ trở lại’. Đây là cam kết với sao? Cam kết hôn nhân? Cam kết tình ? Cam kết bảo vệ? để đầu gối tay cửa sổ xe, nghĩ tới việc mình rơi vào đầm lầy tình , nghĩ tới người đàn ông lái xe này là bạn trai của mình, nghĩ tới số lần mình hôn càng ngày càng nhiều………….

      Lúc suy nghĩ tới đây, biểu tình mặt Trác Lí 囧囧 rồi.

      nghĩ: có thể mang đầu cái danh siêu cấp sắc nữ rồi, giờ phút này Trác Lí bé dùng đầu của mình bắn ra những ánh mắt khinh bỉ nhìn , ‘ai háo sắc ai háo sắc nha, ngươi háo sắc háo sắc nha.’

      Chỉ là, sau khi Trác Lí bé pia xong, giây kế tiếp nghiêm túc chăm chỉ suy nghĩ trong lòng, nên làm như thế nào để cám dỗ Viên Khởi Lương hôn môi mình đây?

      Sau đó, nghĩ tới kế hoạch tuyệt vời. Chẳng qua là, cái kế hoạch này đầu tiên đòi hỏi…………
      “Em nghĩ, ngày mai vẫn là em chưa nên về nhà.” Trác Lí nghiêm túc .

      “À?” Tất cả đều nằm trong bàn tay .

      “Gần đây trời rất nóng, em lại ngã nghiêm trọng như thế này, chen lấn xe rất bất tiện.”

      “Vậy ở nhà của dượng thôi.”

      “Nhưng………. Em ngã thành ra như vậy, có ăn cơm được, cũng có người bên cạnh chăm sóc……….” Mặt Trác Lí buồn rười rượi.

      “Em định làm thế nào?” Khoé môi Viên Khởi Lương tràn ra nu cười: mưu kế của ràng như vậy, căn bản cần vạch trần chính cũng có thể tự mình làm lòi ra. Nhưng, rất thích thấy bộ dáng tự cho là thông minh thiết kế người khác của .

      đưa chìa khoá của cho em . Gần đây Mạnh Đường rất rảnh rỗi, em bảo ấy đến chăm sóc em là được rồi……….”

      Viên Khởi Lương đột nhiên cười được nữa.

      gì tức là thể mình đồng ý sao?” Vẻ mặt Trác Lí đầy tò mò, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Viên Khởi Lương, vào giờ phút này tất cả vẻ mặt dù là rất của cũng muốn bỏ xót: rất phong phú như trong dự liệu của nha. Núi băng lớn như vậy mới , đột nhiên hiểu tại sao lúc ở khoa cấp cứu lại có bộ mặt u với bác sĩ nam như vậy, xem ra, núi băng này thích ăn dấm của mình……..

      Chẳng qua là, sau có mười mấy giây, Viên Khởi Lương lại đột nhiên bình thường trở lại, rất bình tĩnh hoà nhã , “Được, ngày mai cùng nhau.”

      Lúc này, đến phiên Trác Lí cười được nữa.

      biết, và cái người gọi là Quý Mạnh Đường…… Cùng nhau ăn cùng nhau bữa trưa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45:
      Editor: Lovenoo1510

      Xe vẫn lái đến toà cao ốc Khu công nghệ cao ở thành phố Z của Viên Khởi Lương. Lúc này Trác Lí có chút mệt mỏi, kịp quan sát phong cách trang hoàng nhà ‘đặc biệt’ của Viên Khởi Lương, trực tiếp mở miệng, “Phòng vệ sinh ở đâu?”

      Sau khi Viên Khởi Lương chỉ về hướng, Trác Lí liền ủ rũ tới hướng đó.

      Nhìn bóng dáng làm Viên Khởi Lương lộ vẻ lo lắng.

      Nhưng, vừa vào phòng vệ sinh, nét mặt Trác Lí liền thay đổi. Tay chống vào mép bàn, cười thoải mái trong yên lặng lại mang chút khoa trương đến vô lý. Sau khi quan sát mình trong gương xong, tìm bàn chải đánh răng chưa dùng và kem đánh răng trong ngăn kéo tủ phòng vệ sinh….. thực tế, trong ngăn kéo có rất nhiều bàn chải đánh răng và rất nhiều hộp kem đánh răng chưa dùng qua. Trác Lí khách khí nghĩ, núi băng thối Viên Khởi Lương kia, nhất định là mấy tháng vào siêu thị mấy tháng mua thêm dụng cụ sinh hoạt mới. Trong nhà này có bà chủ……….Làm sao………..

      Nghĩ như vậy, lại bắt đầu cười như muốn chết.

      Sau khi đánh răng xong, nhìn vào gương trước mặt, trước mắt ra khuôn mặt sáng ngời, khuôn mặt này dù có nhìn nghiêng cũng có thể nhìn thấy rất ràng……..Có mưu kế ám muội trong lòng…….

      Núi băng lớn, cuối cùng em chỉ để đắc thắng lần thôi…………

      Đây là tiếng thét chói tai của Trác Lí trước suy nghĩ cuối cùng ở trong lòng.

      —— a ——

      Sau tiếng thét chói tai này, quả nhiên Viên Khởi Lương tới phòng vệ sinh rất nhanh, còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra ràng, lời ân cần thốt ra, “Làm sao vậy?”

      Trác Lí đứng trước bồn rửa tay, khuôn mặt chán nản nhìn , sau đó dùng giọng điệu quái lạ : “ sao, tới đây……….”

      Viên Khởi Lương chân tướng, tới theo lời . Ánh mắt Trác Lí đầy lo lắng, cảnh này đứng từ khóc độ quan sát đều rất OK. Tiếp, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai kéo cổ Viên Khởi Lương, dùng giọng tự cho là hết sức hấp dãn và cám dỗ, “Em muốn hôn .”

      Dĩ nhiên là Viên Khởi Lương bị kinh sợ.

      Vốn muốn ngăn hành động vô lễ và ầm ĩ của Trác Lí lại, nhưng giây kế tiếp, khi đôi môi mang theo hơi thở kem đánh răng của tiến tới trước mặt đột nhiên muốn ngăn lại nữa, động tác của cũng từ lôi cánh tay của ra mà chuyển thành từ từ trượt xuống, đưa tay vịn vào hông của ……….. Đó là vị trí duy nhất của có thể đụng vào.

      Trác Lí cho là thời điểm hôn tiếp theo có thể tìm được khe hở để thưởng thức tốt dáng vẻ của Viên Khởi Lương, tối thiểu cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đen như mực của , có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia vì mà phát ra ánh sáng chiếu rọi khác thường. Nhưng thực tế là, bởi vì trúc trắc và vụng về, nên hô hấp lần bị rút …….. Căn bản là có thời gian rảnh rỗi để nhìn dáng vẻ của Viên Khởi Lương…….. Càng rảnh để nhìn gương mặt của lên trong gương như kế hoạch…….Cũng như kế hoạch vô sỉ nhìn lén đường cong cằm Viên Khởi Lương khi hôn cùng gò má khi nghiêng mặt……

      Lần hôn này so với lần trước, thiếu chút luống cuống, nhiều hơn chút ăn ý giữa nam và nữ. Nhưng, mấy lần Trác Lí bị rút hô hấp làm đột nhiên có cảm giác vầng sáng thoáng qua trong đầu ………..

      Vầng sáng này đến lúc bị Viên Khởi Lương ôm vào phòng ngủ trong đầu vẫn còn láo liên ngừng. Chẳng qua, khi nằm xuống cũng thành công bắt được vầng sáng này………..

      nhớ rất ràng, ở nhà họ Đường bị ôm ra từ phòng tắm là mặc đồ ngủ, lúc hôn ở nhà họ Đường cũng mặc đồ ngủ, thậm chí ngay cả Bra cũng mặc, nhưng, tại sao người bây giờ lại mặc áo T shirt màu vàng và quần dài màu trắng. Kéo thấp cổ áo xuống, lại thấy trước ngực mình mặc chiếc Bra có in hình con mèo Kitty màu hồng mà bỏ từ lâu, chuyện này…….. Đây tuyệt đối phải là cách của . Lại cộng thêm lúc này tay chân vận động được, nên căn bản có biện pháp tự mình thay quần áo………

      Như vậy, chân tướng chỉ có .

      Đó chính là Viên Khởi Lương giúp cởi áo ngủ và mặc lại quần áo, Bra cũng giúp mặc nha a a a a………

      Vậy có phải đều nhìn sạch rồi hay ? Có phải thấy hai nốt ruồi lớn ở trước ngực rồi hay ? chê ngực chứ? Tại sao phải giúp mặc Bra ngây thơ đáng ghét nhất ấy chứ a a a a………..

      Cứ như vậy vô cùng YY bản thân mình, cuối cùng vì mệt mỏi nên Trác Lí cũng nặng nề ngủ.

      ……….

      ……..

      “Xác định chỉ là hôn môi thôi chứ?” Vu Thu Thuỷ đem tay Trác Lí gắt gao để bồn rửa tay, dáng vẻ quật cường thề phải truy hỏi kỹ càng việc.

      “Nếu có chuyện khác xảy ra, tôi bị sét đánh.” Trác Lí bất đắc dĩ liếc mắt.

      “Chậc chậc………” Miệng Vu Thu Thuỷ bẹp cái, lắc đầu, “ là phụ nữ mà quá có sức quyến rũ rồi. nam quả nữ ở đêm dài như vậy cư nhiên lại có chuyện gì xảy ra, tôi mà cảm thấy tự

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      “………..”

      “Có tin tức tôi phải nhắc nhở , Lâm Bồi mới báo……..Hình như Bạch Oanh quyết định cố gắng lần cuối cùng, ta sớm đem những người đàn ông thích rượu như mạng tất cả đều mua chuộc rồi.”

      “Cố gắng lần cuối cùng? Bắt cái gì?”

      “Hắc, vấn đề này hỏi được rất ít. Tình địch của có thể bắt cái gì? phải là bắt lấy người đàn ông của sao?”

      ta bắt lấy như thế nào?” Núi băng lớn cũng phải là dễ giải quyết như vậy.

      Vu Thu Thuỷ soi gương tô chút son môi, mấp máy môi, xoay đầu lại, hết sức nghiêm túc , “Tôi cũng phải là ta.” Lại đem đầu quay về trước gương, thở dài , “Tiểu Trác Lí, chị rất nghiêm túc phân tích cùng . chuẩn bị tâm lý tốt để chung sống lâu dài cùng người đàn ông kia chưa? Nếu như……….. chỉ là bị chúng tôi giựt giây……. tôi khuyên nên kịp thời chuẩn bị thời gian sống lâu dài……..”

      “Tôi làm rồi.” Trác Lí rất kiên cường cắt đứt.

      Vu Thuy Thuỷ dùng loại ánh mắt nghiêm túc mà Trác Lí chưa từng nhìn thấy nhìn thẳng , nhàn nhạt mở miệng , “Cùng người đàn ông như vậy ở chung chỗ, rất mệt mỏi. ấy ưu tú, phải coi chừng ấy, mệt chết được; ấy thông minh, ấy biết suy nghĩ của , nhưng căn bản biết ấy nghĩ cái gì, mệt chết được. ấy luôn rất cường thế, ấy đem những tiểu cường của làm tan chảy tất cả. Cho đến khi hoàn toàn biến thành ỷ lại vào ấy, xác định có thể sao?”

      số việc, Trác Lí biết, Vu Thu Thuỷ biết. ấy cho là, cùng người đàn ông cực phẩm như Viên Khởi Lương chuyện đương chút là đủ rồi, muốn chung sống lâu dài với nhau, người phụ nữ rất khổ.

      Trác Lí đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Vu Thu Thuỷ, nhưng, chỉ sau suy nghĩ ngắn ngủi, liền nghiêm túc trả lởi, “Tôi nỗ lực.”

      Vậy mà, khiêu chiến tới rất nhanh.

      Buổi sáng, Trác Lí chống thân thể ê ẩm chạy phỏng vấn tại toà cao ốc Trung tâm thương mại. Đối phó xong là giữa trưa, cậu và mợ có nhà, cũng có nơi để hưởng thụ cơm trưa, nên quyết định giải quyết bữa trưa của mình cách tuỳ tiện ở gần đây. ở đại sảnh của toản nhà thương vụ đồ sộ, gặp Bạch Oanh mặc thân váy đỏ thẫm.

      Tình địch gặp mặt luôn rất tức giận.

      Nhưng, trong mắt Bạch Oanh và Trác Lí đều có loại tức giận như vậy. Trong mắt Bạch Oanh nhìn Trác Lí tràn ngập tò mò và quan sát, ta suy nghĩ chính là, cái người mặc áo T shirt màu vàng nhạt, quần trắng này thoạt nhìn như đứa trẻ chưa lớn đến tốt cùng có chỗ nào hấp dẫn được Viên Khởi Lương.

      Mà trong ánh mắt Trác Lí khi liếc nhìn Bạch Oanh lại tràn ngập ngưỡng mộ. Từ trang phục đến vóc người, từ đầu đến giầy, muốn hâm mộ bao nhiêu có bấy nhiêu hâm mộ. Cúi đầu nhìn quần áo người mình lần, sau đó, bộ quần áo này lại khiến liên tưởng đến vài tình huống tối hôm qua……

      A a a a a………..

      Núi băng lớn sao có thể cho đây?

      Bạch oanh 囧nguyên tại chỗ. Sững sờ nhìn vẻ mặt trước mặt mình từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím…… Cuối cùng, ta vẫn nhịn được mà cắt đứt. “ Trác.”

      “À?”

      “Cùng ăn bữa cơm chứ.”

      ……..

      ………….

      là ăn cơm, nhưng Trác Lí lại cảm thấy chính mình là món ăn ngon ở trong mắt Bạch Oanh. ta ước chừng nhìn mình chằm chằm hơn nửa canh giờ, làm bụng đói đến mức hai mắt vô thần vẫn thể bảo trì khuôn mặt và hình tượng trầm mặc của mình. Nhưng cuối cùng, nhịn được nữa, rất nghiêm túc , “ mời tôi tới phải là để ăn cơm?” cho là Bạch Oanh có được giác ngộ đầy đủ, tối thiểu bản thân mình cũng biết được để người khác đói bụng là hành động đúng.

      nhìn ra, vậy tôi cũng phải che dấu nữa.” Bạch Oanh phóng khoáng đem lưng tựa vào ghế ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn đầy kiên định khi đưa ra quyết định nào đó.

      Trực giác của Trác Lí biết: Bữa cơm này……. Bữa cơm này bày đày món ăn ngon……… Làm ăn hết rồi.

      “Tôi muốn cùng cạnh tranh công bằng.” Bạch Oanh dừng lại chút, “Đối với Viêm Khởi Lương tôi buông tha, từng giây từng phút .”

      “……..” Đây chính là đứa bé xuất thân từ nhà giàu mới nổi, chịu qua giáo dục tiểu học chính quy. Trác Lí nhớ lúc mình học mẫu giáo có thuộc đoạn nhạc thiếu nhi: Gà bố , gà mẹ , đồ của người khác thể lấy, đồ đạc của mình giữ gìn cần thận. Suy nghĩ trẻ con như vậy, làm khỏi thể ra chủ ý phải ban đầu của mình…….. nở nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường và khinh bỉ……….

      ấy chỉ biết nhau hơn ba tháng, tôi cũng ấy biết nhau ba năm!”

      Theo bản năng Trác Lí cảm thấy: Chướng ngại vật mèo con, chó con này, nên dọn sạch trong lần, vì vậy, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Bạch Oanh, rất nghiêm túc , “Đáng tiếc, ấy biết nhau ba năm, nhưng ấy cũng .”

      ấy bằng tôi, tuyệt đối bằng.” ta vì thay đổi tính cách đại tiểu thư của chính mình, ta cai thuốc kiêng rượu, ta bar, ta chuyện cũng thô lỗ nữa, thậm chí vì ta còn mời hẳn tiến sĩ là chuyên gia về luật làm thầy giáo, dạy pháp luật thông thường để ta biết đến định nghĩa tội phạm………

      “Những thứ kia……… Là suy nghĩ của . Bạch đại tiểu thư, người ở đây lãng phí thời gian người ấy chính là , có khả năng đợi đến khi tôi và ấy kết hôn mới hoàn toàn chết tâm chứ?”

      Sở dĩ , Trác Lí người này, đến thời điểm mấu chốt thay đổi những lời ác độc.

      Cho nên , Bạch Oanh chỉ có thể dùng loại ánh mắt oán giận nhìn , nhưng lại thể tìm ra được bất kỳ luận cứ nào để tranh cãi cùng .

      “Là của , ai cũng giành được, phải là của , có đoạt cũng đoạt được.” Tiêu sái đứng dậy, Trác Lí lưu lại câu sau cùng, “Tôi lấy thân phận là bạn chính thức của Viên Khởi Lương cầu , về sau cần tiếp tục gây chuyện quấy nhiễu ấy nữa.” Sau khi rời khỏi ghế, Trác Lí bước nhanh hơn, bước thong thả nhanh đến cửa quán ăn, phải là muốn chạy trốn, mà là thực …… Quá đói………. Chẳng qua, sau khi đợi ra khỏi quán ăn, mới ý thức được: là bạn chính thức của Viên Khởi Lương sao? ngay cả lời thổ lộ tám trăm chữ cũng có nhận được……….. thể bị thua thiệt……….. phải tính kế tốt phen…….

      Ở lúc muốn chết này, rốt cuộc Trác Lí cũng cảm thấy điện thoại trong túi ngừng rung. Rất nhiều tiếng leng keng, mới tìm được điện thoại di động, nghe nhanh.

      “Alo?”

      “Em ở chỗ nào?” giọng trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, hình như còn mang theo kìm nén áp chế tức giận.

      quán ăn ở toà cao ốc thương mại lân cận, mới vừa kết thúc phỏng vấn………”

      “Ăn cơm trưa chưa?” Người nào đó vì biết nguyên nhân người ấy nhận điện thoại mà tức giận điều chỉnh lại tốt.

      “Chưa……. định ăn.”

      “”Ở cửa toà cao ốc thương mại chờ , mười phút.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :