1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có lẽ nào lại như thế - Cư Ni Nhĩ Tư (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40:

      Trác Lí từng nghe danh ‘Thánh Quang” là “Nơi tiêu tiền” của thiếu gia con nhà giàu. chỉ nghỉ nơi đây là khu giải trí, có người chơi cờ, hay uống rượu ngon, hoặc là ca hát đánh mạt chược, nếu như khu giải trí này có bối cảnh hùng hậu, biết đâu chừng còn có phục vụ đặc biệt. Nhưng, khi ánh mắt điên cuồng quét ngang vòng trong căn phòng bao lúc Quý Mạnh Đường dẫn đến, trong thời khắc ấy mới hiểu: ra , chưa từng trải việc đời rồi. Hay rằng: quá coi thường tiền trong túi hay thưởng thức của đám thiếu gia nhà giàu rồi, ít nhất là coi thường thưởng thức của Ngũ Khâu Thực.

      Nơi này có màn hình LCD cực lớn dán tường, chuyên cung cấp trò chơi điện tử thể thao. Nơi này có nhiều loại Trác Lí từng thấy, nhưng chưa từng thấy trò chơi dùng vũ khí , đồ vật bừa bộn chen vào tầm mắt Trác Lí, nhưng, lại cảm thấy bừa bộn chút nào.

      Quay đầu nhìn trò chơi Quý Mạnh Đường bật lên, trác Lí tò mò ngây thơ hỏi, "Nơi này đêm tốn bao nhiêu tiền?"

      " biết." Quý Mạnh Đường ngồi ghế tròn bọc da mềm, xoay đầu lại cười hì hì vẫy tay về hướng Trác Lí: "Tới đây, dạy em trò chơi."

      Quý Mạnh Đường dạy Trác Lí chơi trò chơi tương tự trò CS bắn nhau, trừ dụng cụ bắn ở nơi này là hai cây súng tiểu liên khiến Trác Lí xúc động muốn nổ tung ra ngoài, càng làm Trác Lí kinh ngạc là —— trò chơi nơi này lại là Network (Mạng lưới liên lạc) , mặc dù bên trong‘ Thánh Quang ’ đều là mạng lưới khách hàng, nhưng, màn hình khổng lồ trước mặt kia, Trác Lí và Quý Mạnh Đường ‘ chiến hữu ’ và ‘ kẻ địch ’ vẫn rất nhiều rất nhiều, điều này cho thấy: người tới ‘ Thánh Quang ’ tiêu tiền ít.

      Trong trò chơi, đầu Trác Lí để tên là —— Con Sâu , còn đầu Quý Mạnh Đường tên là —— Đầu To Quái Dị.

      Trác Lí là người chơi online vui với game, cộng thêm tâm tình uể oải, vì vậy, trò chơi ‘ thách đấu ’ hôm nay rất được để ý đến. Mặc dù trò chơi này mô phỏng rất chân , súng phải nhắm vào trái tim nhân vật mới có thể kích tiêu diệt, Trác Lí giết mạch mất nhiều kẻ địch. vừa dùng súng tiểu liên trong tay bắn liên tục, vừa đem hình ảnh tất cả ‘ kẻ địch ’ tưởng tượng thành dáng vẻ của Viên Khởi Lương.

      Vì vậy, trong gian phòng chỉ còn nghe thấy tiếng súng ‘đùng đùng đùng đùng’ liên tục truyền đến.

      Lúc Quý Mạnh Đường tắt màn hình lớn kia, Trác Lí vẫn vẫn chưa hoàn toàn rút thần trí khỏi trò chơi. . . . . . Có thể , vẫn chưa thể phục hồi tinh thần mà căm giận Viên Khởi Lương.

      "Hôm nay em sao vậy?" Quý Mạnh Đường tiện tay để điều khiển ti vi lên bàn trà, vẻ mặt nghiêm túc. ta chưa bao giờ thấy như vậy.

      Đột nhiên Trác Lí cảm thấy uất ức, dùng bộ dạng cho là dịu dàng nhưng chưa kịp suy nghĩ mà hỏi: " người đàn ông đối với lúc lạnh lúc nóng như gần như xa tính tình thay đổi thất thường rốt cuộc là vì sao?"

      Quý Mạnh Đường ngưng cười, nhưng 2-3 giây sau, ta hiểu được tầng nghĩa sâu xa trong nó: , đụng phải tình rồi. Trong ấn tượng của ta, bé ngây thơ như tờ giấy trắng, lúc điên lên như con trai, tim có phổi, mỗi ngày đều với Mạnh Đường, sau này em gả làm vợ nhé ’, để ý. Năm học lớp 11, Trác Ý lấy lí do Trác Lí sắp thi đại học ra để ép được dẫn Trác Lí chơi nữa nhưng khi đó ta lại cảm thấy, còn chưa có người con trai nào khiến Trác Lí bận tâm, cho dù là , vẫn thay đổi. Nhưng mà, bây giờ trước mắt , phá vỡ nhận thức của ta.

      "Trác Lí." Quý Mạnh Đường dùng giọng hết sức nghiêm nghị gọi ra họ tên , thành công bắt được kinh ngạc trong mắt , ta thu nụ cười lại, "Em còn nhớ nguyện vọng trong sinh nhật năm lớp mười của em , em đứng trước người nhà, ra nguyện vọng kia." Nguyện vọng đó là lúc Trác Lí khẩn trương lo lắng khi vào xã hội.
      .
      ". . . . . ." Trác Lí cúi đầu, muốn trốn tránh vấn đề này. phải nhớ, chỉ là muốn . biết vì sao, có thể cảm nhận được nguồn áp lực phát ra từ người Quý Mạnh Đường.

      "Em toilet đây."

      muốn toilet , hắt nước rửa đầu, sau đó, dùng suy nghĩ để hiểu biến hóa và suy nghĩ của ta. Nhưng mà, hình như quên, hề biết toilet nằm ở đâu. Điều khiến cảm thấy như đưa đám nhất là: dọc theo đường ngoài phòng bao bóng dáng của phục vụ.

      Đợi đến khi tìm được toilet, rồi lại từ toilet về phòng bao, nhìn thấy đám đàn ông ồn ào cùng các lẳng lơ mị hoặc trước sảnh lớn của ‘ Thánh Quang ’. Những người này khiến túi xách mà Quý Mạnh Đường tặng bị mắc kẹt chật cứng, mãi đến lúc hô lên ‘xin nhường đường’ giữa đám người đông đúc, đột nhiên nghe được giọng quen thuộc——

      "Tôi chấp ba tấc!" —— đây là giọng của Quý Mạnh Đường.

      ta ở phòng bao sao?

      Để xác định giọng này phải của Quý Mạnh Đường hay , Trác Lí đứng im tại chỗ, rất thuận lợi , nghe tiếp được giọng Quý Mạnh Đường. Phát ra chuyện này khiến bước chân về phía phòng bao dừng lại, thay vào đó là tiến đến chỗ đám đông, qua mấy phút chen lấn, rốt cuộc bàn dài màu xanh lá cũng thấy được Quý Mạnh Đường cầm đầu cây cơ. ta rất khiêu khích nhìn về người đàn ông trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu vàng đứng bên góc.

      Trò bi-da này, Trác Lí cũng biết chơi. Lúc Quý Mạnh Đường bắt đầu dạy , Trác Lí sớm là cao thủ. Vốn vẫn cảm thấy buồn bực sao nơi xa hoa thế này lại có loại trò chơi đầu đường như thế, nhìn thấy hai bên bàn có nhiều người vây quanh, chợt hiểu: Trò bi-da này, sang hèn đều chơi.

      Quý Mạnh Đường giơ cán nhìn thấy Trác Lí trong đám người, ánh mắt sáng long lanh nhìn cây cơ trong tay ta. Mím môi, Quý Mạnh Đường trong tiếng hô vang của các lẳng lơ mị hoặc, khiến toàn bộ 6 quả bi chạy vào trong lỗ trước khi người đàn ông áo vàng kia đánh.

      Bên trong đám người hô vang, có cái tay cầm lon, bóng dáng màu xám đút tay trong áo khoác đứng lầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn màn dưới lầu.

      . . . . . .

      . . . . . .

      ra, thể khiến giây nào của chậm lại.

      Nếu như Ngũ Khâu Thực khiến Viên Khởi Lương cảm thấy uy hiếp, uy hiếp này chỉ giới hạn ở tình bạn, còn thấy Trác Lí đối với Ngũ Khâu Thực hoàn toàn có tình . Nhưng, vậy mà vừa rồi trong đám người hỗn loạn kia lại nhìn thẳng về phía người đàn ông, khiến lần đầu chân chính hiểu được hàm nghĩa của từ ‘ tình địch ’, bởi vì, trong mắt ta. Từ từ bước xuống lầu, Viên Khởi Lương đột nhiên khống chế bắt đầu nảy sinh loại kích động, loại kích động này thúc đẩy đến hướng.

      . . . . . .

      . . . . . .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Quý Mạnh Đường phải là loại người thích đối đầu với người khác, ta và chàng thiếu gia áo vàng kia chơi chỉ vì vui vẻ nhất thời. ta chưa từng nghĩ đến, vui vẻ nhất thời khiến cả đêm phải chơi thách đấu với người lẫm giờ đồng hồ.

      Trác Lí rất hưng phấn. Mặc dù thích hoàn cảnh ồn ào, nhưng lại rất thích nhìn Quý Mạnh Đường tỏa sáng trong đám người, khiến khâm phục tài năng biểu diễn của ta. Từ biết, Quý Mạnh Đường chơi gì cũng giỏi , chơi gì cũng vượt trội hơn người..., quan trọng là, dù ta ham chơi, vẫn là học sinh xuất sắc toàn diện, đối với Trác Lí mà , Quý Mạnh Đường, chính là thiên tài.

      Nhưng mà, đấy chẳng qua là chưa từng nhìn thấy Viên Khởi Lương ‘ tỏa sáng ’ trước đó.

      Đến khi có cậu thanh niên mang nơ đỏ bước đến mời Quý Mạnh Đường đến nơi yên tĩnh hơn, Trác Lí theo sát đằng sau. Thêm mấy phút nữa, trước cửa phòng lớn, cậu thanh niên mang nơ đỏ lễ phép với Quý Mạnh Đường: "Xin mời."

      Ánh mắt Quý Mạnh Đường nhìn Trác Lí ý chỉ ‘ theo ’, sau đó, dẫn đầu đẩy cửa vào.

      Quý Mạnh Đường bước vào cửa với suy nghĩ rất đỗi bình thường: chỉ là người kén chọn đối thủ thôi mà, có thể khiến phục vụ lấy danh nghĩa chủ của ‘ Thánh Quang ’ tới mời ta, đơn giản chỉ có hai dạng thân phận, là thiếu gia nhà giàu gia tài bạc triệu, hai là cùng nhà họ Bạch có quan hệ thân thiết.

      Sau khi vào cửa Trác Lí cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.

      biết nên hình dung cảm giác này thế nào, lúc vừa bước vào cách cửa đỏ tím kia tim đập liên hồi, sau đó, trong đầu , trước mắt , liền ngừng nhấp nháy hình ảnh người nào đó. Đợi đến lúc giương mắt chứng thực cảm giác này, cảm thấy: kỳ lạ.

      Trong bóng tối, Viên Khởi Lương thấy được nét mặt Trác Lí, lúc này, nghỉ ở đây

      Trong bóng tối, Trác Lí cũng nhìn thấy mặt Viên Khởi Lương, lúc này, lặng lẽ siết chặt quả đấm.

      Viên Khởi Lương từ ghế salon đứng lên, đưa tay dùng điều khiển từ xa bật đèn, thoáng chốc, trong phòng sáng như ban ngày.

      Quý Mạnh Đường giơ tay lên che mắt, mặt biểu cảm đánh giá hoàn cảnh trong phòng —— trong phòng này trừ bàn bi-da lớn, còn có bàn bi-da . ta bị bàn bi-da kia hấp dẫn.

      Đến bên cạnh bàn bi-da , ánh mắt Viên Khởi Lương đông lại, dùng giọng vắng lạnh phun ra bốn chữ: "Bi-da mini."

      Quý Mạnh Đường hiểu gật đầu, quan sát tinh tế Viên Khởi Luong thêm lần, trở về vẻ mặt nhõm, "Tôi biết, thế nên, thể chơi cùng."

      Lời này vừa dứt, vốn Quý Mạnh Đường nên quay đầu khỏi, nhưng mà, khi ta nhìn thấy Viên Khởi Lương hơi cúi đầu, ngón cái và ngón giữa nhàng bắn ra vài trái bi , hai lần như thế tất cả bi đều chui vào lỗ, ta bất động lát, ngay sau đó, Trác Lí cũng giương mắt kinh ngạc nhìn tay phải thần kì của Viên Khởi Lương, trong nội tâm lại bị kéo sâu: chuyện này. . . . . . Đây phải ‘cách chơi bi’ sao?

      " Quý, chấp nhận lời thách đấu của tôi rồi." Viên Khởi Lương quay sang bàn lớn bên cạnh, cầm cây cơ lên, dùng giọng điệu hết sức giọng khiêu khích : " Nếu Quý đây chỉ biết chơi cái này, vậy tôi chơi cùng." Mục đích của rất đơn giản: chính là thắng người đàn ông này.

      Quý Mạnh Đường hiển nhiên phải người đàn ông dễ bị khiêu khích, đối với lời của Viên Khởi Lương, giống như ta chưa hề nghe qua, ánh mắt vững vàng nhìn chăm chú vào bàn bi-da mini kia, sau đó, mỉm cười , "Tôi muốn. . . . . . chơi cái này."

      hề vòng vo, Viên Khởi Lương chán ghét bước qua Quý Mạnh Đường mặt vẫn duy trì nụ cười.

      Bộ bi-da Mini này do Ngũ Khâu Thực đem từ nước ngoài về, thú vui của những quả bi này là ở: nó tổng cộng có 15 viên, tất cả đều được làm từ thép hợp kim, chơi lần bàn bi-da này rất thú vị. Quả bi này có thể tích hơn ba phần hai so với bi thường, cây cơ để đánh cũng ngắn hơn bình thường nhiều. Bởi vì bàn đỡ bi rất , nên vị trí để khuỷu tay có, vì vậy, muốn tìm chỗ tựa để ‘dọn dẹp’ những quả cầu này vô cùng khó, cho nên nhìn tưởng dễ chứ thực ra dễ chơi.

      "Tôi dùng tay." Quý Mạnh Đường đến bàn bi-da mini, lấy tay sờ lên mặt bàn có cảm giác, rất mềm, nhiều sợi lông , bi muốn lăn phải có ma sát rất lớn.

      "Vì lý do công bằng. . . . . ." Viên Khởi Lương chuyển tâm tình, đưa ra cầu khiến Trác Lí cười đến da gà rơi đầy đất, vô cùng tự nhiên : “Tôi dùng tay trái.”

      Trác Lí hiu quạnh. . . . . .

      dám nhìn mặt của Quý Mạnh Đường, bởi vì rất hiểu ta, sợ người khác khiêu chiến, sợ người khác khiêu khích, ta luôn quang minh lỗi lạc. Nhưng cực ghét, người khác nhường mình.

      Quý Mạnh Đường quả rất ghét người khác nhường. Nhưng mà, suy nghĩ của đơn giản như Trác Lí. Theo quan sát của ta, người đàn ông biết tên trước mặt này, có thù với mình. ta quen biết rộng, trừ mấy năm ở ngoài, hình như hề có bạn bè. Nếu như đường gặp kẻ địch, vậy cũng được . Chẳng qua trong lĩnh vực buôn bán ta luôn giữ thái độ mẩu mực, đừng đắc tội ai, huống chi người làm buôn bán nhiều, sao có thể có kẻ thù.

      "Cảm ơn." Quý Mạnh dùng vẻ mặt lễ phép đón nhận thách đấu ngoài dự liệu của Trác Lí, sau đó, nhìn Trác Lí với ánh mắt có hồn, cứ thế hai người họ bắt đầu cuộc chiến kịch liệt lại quái dị.

      Trác Lí đứng ở cách đó xa, nhìn mặt Viên Khởi Lương và Quý Mạnh Đường đều toát ra ý chí trai trẻ, đột nhiên cảm thấy thời gian ‘ting’ tiếng quay lại tuổi thơ. nghiêm túc nhìn vẻ mặt hai người, nhìn động tác của hai người, trong lòng sôi sục.

      Nhưng, ngay cả cũng biết mình chăm chú nhìn chính là: phải nhìn động tác của hai người, mà chỉ nhìn mình Viên Khởi Lương.

      Hai người dùng ‘cách chơi bi’ đấu xong ván.

      —— Viên Khởi Lương thắng.

      —— Quý Mạnh Đường vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, có bộ dạng của người thua cuộc.

      —— Viên Khởi Lương nhíu mày, mặt mũi lạnh lùng, cũng chút có dáng vẻ của người chiến thắng.

      Ngay lúc Quý Mạnh Đường bước về phía Trác Lí để khỏi, Trác Lí lại ở ngang qua ta, thẳng chỗ Viên Khởi Lương. Đúng, hề dè dặt thục nữ, muốn hỏi ràng, muốn vì hiểu lầm mà khổ sở , muốn trước khi ngủ cứ mãi nghĩ về người đàn ông này, muốn bị mất ngủ. . . . . .

      "Tôi hỏi ." Trác Lí đứng ngay trước mặt Viên Khởi Lương, khoảng cách này khiến thể trốn tránh mà chỉ có thể nhìn thẳng .

      thấy ánh mắt , ánh mắt trở nên mê muội ——trong đó có , "Ngày đó. . . . . . ở nơi xem mắt, người đó có phải là ?"

      Lúc Trác Lí đứng trước , dùng mắt kiên định nhìn lúc này Viên Khởi Lương mới tỉnh táo lại: Rốt cuộc làm chuyện ngây thơ vô bổ gì rồi? dùng thủ đoạn thắng ta, bỏ rơi người đàn ông đó mà theo sao?

      Bên môi lên tầng cười lạnh, trong đầu Viên Khởi Lương luân phiên suy nghĩ: chủ trương xem mắt kia, phải nhìn ra đây chẳng qua chỉ là diễn trò. Khiến cảm thấy bất lực mà mệt mỏi vì chuyện xem mắt cũ rích kia, tại sao Quý Mạnh Đường tìm cùng diễn chứ? ta có thể trực tiếp xem mắt hoặc dùng các loại lý do để cự tuyệt phải sao? Hoặc ta có thể ở bên ngoài khỏi về nữa. . . . . . Nhưng,người đàn ông mặt luôn có nụ cười đáng ghét đó lại tìm . . . . . . Trác Lí nhìn ra, nhưng lại thấy rất ràng. Đây là loại ám hiệu —— ám hiệu ta muốn kết hôn, nhưng mà, ta lại muốn người kia làm dâu, hoặc có thể , ta dùng việc này để ám chỉ cho dâu của mình
      Thu lại suy nghĩ sâu xa, Viên Khởi Lương nhạt nhẽo quay về, "Chuyện này có ý nghĩa gì sao?" Vấn đề ở đây, mà nằm ở lựa chọn của , là lúc biết được ‘ Mạnh Đường’ chọn mình làm đối tượng kết hôn rồi đưa ra lựa chọn.

      Trác Lí nổi giận, vì nụ cười nguyên do của mà giận, vì trêu chọc châm chích của mà giận, "Tôi cho biết, chuyện hôm đó thấy được. . . . . . Nghe được. . . . . . Đều phải. . . . . ."

      "Đều là !" Có bàn tay kéo Trác Lí qua nhanh, khiến lùi lại mấy bước, bị cưỡng chế cách xa Viên Khởi Lương khoảng. Trác Lí nghiêng đầu nổi giận, Quý Mạnh Đường kịp thời áp sát tai , dùng giọng kiên định với , "Sau này muốn phải chịu khổ, bây giờ hãy nghe theo ."

      " Mạnh Đường, hiểu. . . . . ." Trác Lí muốn trốn thoát cai tay giữ chặt mình của Quý Mạnh Đường. Núi băng lớn hiểu lầm đến trình độ này rồi, cũng biết, bóng lung ngày đó chính là , thể nào cảm nhận sai hơi thở của được. Mà bây giờ, hy vọng tình cảnh này làm tăng thêm hiểu lầm của .

      "Nếu như ta biết chủ động tranh giành em, quý trọng em, vậy , ta cũng đủ tư cách có được em." Lúc câu này Quý Mạnh Đường đặc biệt nhấn mạnh, đó là loại mạnh mẽ thể nghi ngờ.

      Sức mạnh của câu này khiến Trác Lí ngừng giãy giụa. dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu rồi lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Viên Khởi Lương đứng ngẩng đầu ưỡn ngực cách đó xa, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót: ấy chủ động tranh giành sao? quý trọng sao? Tại sao đến hỏi ? Tại sao có thể dễ dàng rời khỏi nhà họ Đường? Tại sao câu cũng muốn với ? Tại sao ngay cả ánh mắt cũng nhìn ?

      , có ?

      Quý Mạnh Đường mang theo Trác Lí xoay người, sau đó, rời .

      Viên Khởi Lương đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, tìm được điều khiển, đưa tay nhấn cái.

      Trong phòng ngay tức khắc tối lại, ai nhìn thấy vẻ mặt của .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41:

      Đêm hè thường hay nóng bức, giống giờ vậy. Quý Mạnh Đường và Trác Lí hai người yên tĩnh bước , duy trì bước chân và bóng dáng hai người, lâu lâu tóc Trác Lí bị thổi tung lên, góc áo T-shirt của Quý Mạnh đường cũng phập phồng.

      "Sao nhìn ra được, em. . . . . . và ấy?" Rốt cuộc Trác Lí chịu được mà mở miệng ra, nghiêng đầu hỏi Quý Mạnh Đường.

      "Biểu của em quá ràng." Quý Mạnh Đường cười . chỉ biểu của ràng, ngay cả người đàn ông toàn thân băng lạnh kia cũng rất ràng. Từ lúc ta nhìn thấy lần đầu tiên, dựa vào mắt mang theo ý thù địch, mới đầu ta còn nghĩ có phải là kẻ địch thương trường hay . Nhưng lúc thấy chơi bi-da mini với độ chính xác cao và góc cực chuẩn, nhìn chơi những quả bi thép đó cách khoa học và tỉ mỉ: người đàn ông này nhất định phải là xã hội đen đem ý thù địch lộ ra cho người ta biết, vì thế, phải là đối thủ thương trường. Lúc chuyện cùng Trác Lí trong mắt xẹt qua chút cảm xúc tổn thương, ta xác định: khi người xem ta là tình địch. Đúng, xem là tình địch, ta vẫn nhận ra đấy.

      Nghe được câu trả lời của Quý Mạnh Đường, mặt Trác Lí thoáng vẻ đơn. Tại sao người từ đầu đến cuối thô lỗ luôn phạm phải sai lầm toàn là ? Tại sao nhìn thấy nét thương cảm ưu sầu vì của núi băng lớn chứ?

      " vẫn nghĩ em trọn đời trọn kiếp đấy."

      Gió thổi qua, làm cho lời của Quý Mạnh Đường bay thẳng về phía Trác Lí, hoảng sợ nhìn về phía người bên cạnh, chỉ là câu nhưng khiến người khác lien tưởng rất nhiều, nội dung là mờ ám, nhưng mà, được vẻ mặt thản nhiên của Quý Mạnh Đường ra, lại khiến người ta nghĩ ra hàm ý trong đó. . . . . . Vô cùng lúng túng, Trác Lí nở nụ cười ‘ cứ thích giỡn như vậy’, rồi xem như có gì. Ngược lại thở dài hơi, dùng giọng nhõm nhưng ra lại rất kiên quyết: " Đó là chuyện trước kia rồi, khi đó em còn chưa biết là gì."

      ". . . . . ."

      Quý Mạnh Đường im lặng mấy giây, mấy giây sau, đột nhiên lại lảng sang chuyện khác, "Em và ta biết nhau bao lâu rồi ?"

      Trác Lí hiểu đáp: "Hơn ba tháng."

      Sắc mặt Quý Mạnh Đường đổi, ánh mắt tinh khiết, "Còn chúng ta bao lâu?"

      "Từ lúc em bảy tuổi đến giờ."

      "Nếu như, hơn ba tháng trước, trước khi em gặp ta, về, hơn nữa, còn có ý định kết hôn với em. em đồng ý ?"

      có gió thổi qua, nhưng Trác Lí vẫn theo bản năng vuốt tóc: Sao lại lạnh thế nhỉ? Nếu như Quý Mạnh Đường là người để ý đến, nghĩ ngợi và độc ác ‘ đáng tiếc, đời người có nếu như. ’ nhưng mà, vào giờ phút này, biết phải thế nào.

      "Nhìn em kìa, lại bị dọa sợ. giỡn với em đấy." Trong giọng Quý Mạnh Đường có chút đau khổ dễ nhận ra. Muốn ta giải thích thế nào về suy nghĩ của mình đây? ta Trác Ý, nhưng, lại muốn kết hôn với Trác Lí. Chuyện Trác Ý chia tay mà bỏ nhà kịp trở về, nhưng mà, mẹ ta ép ta kết hôn và chuyện muốn kết hôn nhắc nhở ta, nhanh đến nỗi khiến thay đổi đường , kế hoạch về nhà ‘nghỉ dưỡng’ nửa năm, ta biết ý nghĩa động cơ của mình là gì.

      ta hiểu Trác Ý, là loại người mạnh mẽ và chịu khuất phục.. hy vọng sau khi Trác Ý chia tay tiếp nhận mình, mười mấy năm qua chưa từng cho ta chút phá lệ, trông mông mười mấy năm sau quay lại mình. Mặc dù vẫn có phần thương ấm áp cất giấu vì , nhưng, còn chưa tới trình độ khiến ta buông tha cho ước mơ của mình. Mà Trác Lí lại khác, khác biệt rất lớn , bởi vì Trác Lí có thể ở cạnh ta cùng thực giấc mơ của mình.
      thế giới này, bao giờ thiếu người , càng thiếu tri kỷ. Tìm người hợp ý khó, tri lại càng khó tìm. Gặp cặp người chị em là Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi , hay Lương Sơn Bá và Chúc Đài, hay Romeo và Juliet quá khó . . . . . . Nhưng mà, tỷ lệ gặp được cặp tri kỉ như giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ . Trăm ngàn năm mới ra khúc 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》, chuyển kiếp mấy đời mới có tri kỉ ‘khắc cốt ghi tâm’. Trong nửa đời người ngắn ngủi nhanh chóng của ta, ta may mắn gặp được người tri kỉ có hai. Thế mà, ta bỏ qua, bỏ mặc đến cam lòng, ta còn chưa thể chấp nhận rằng còn là Sâu trước kia , tim trao cho người khác. Nhưng lúc sau, ta phải đâu tìm có thể cùng điên điên khùng khùng bơi vòng quanh để ngắm cảnh thế giới này? ta phải đâu tìm luôn mỉm cười chờ đợi về mà khóc nháo? ta phải đâu tìm tính cách dung nhập vào cuộc sống nụ cười và góc độ ‘phù hợp’ đây? ta phải đâu để tìm…… ……tính cách phù hợp, biết trân trọng đây?

      Vậy mà từng chút, từng chút ta chôn dấu dưới đáy lòng ích kỷ quang minh chánh đại thậm chí là có chút suy nghĩ vô sỉ, lại chỉ có thể mặc nó thối nát lụn bại sâu trong tâm hồn. ai biết, càng biết.

      "Bất cứ lúc nào cũng có thể giỡn được, Mạnh Đường, quá nghịch ngợm rồi." Trác Lí dùng bộ dạng vui đùa để che dấu áy náy của bản thân, nhìn ra ngoài, trong câu hỏi của Quý Mạnh Đường có nửa là . Lấy tốc độ nhận ra tình cảm của , chỉ có thể đoán được: Quý Mạnh Đường muốn kết hôn cùng , có loại cảm xúc trốn tránh ‘ điều tốt tiếp theo’ , còn loại xuất phát từ tâm tình lười biếng ‘ có thời gian làm quen khác để kinh doanh tình mới’ lười biếng trong lòng.

      Đưa tay phải đút trong túi ra, Quý Mạnh Đường nhàng nắm tay . Sau đó, thở dài hơi, chậm rãi mở miệng , " ta em ?" Nếu như ta thương em, hoặc đủ thương em, vậy tốt xấu gì cũng có lí do để dành em về.

      Vấn đề này, Trác Lí thể trả lời ngay được. Theo bản năng muốn suy nghĩ kỉ.

      "Vấn đề này mà em còn phải nghĩ. . . . . . Xem ra, ta đối với em tốt." Trong mắt Quý Mạnh Đường có ý dò xét.

      ". . . . . . ấy đối với em rất tốt." Nhưng mà, đến mức ‘’ thôi. Lúc phát điên mất hết lý trí là người mạnh mẽ ôm chặc, dù ngày đó cả người mệt lả, nhưng vẫn còn nhớ cảm giác , mặc dù đó là nhiệm vụ của cậu mợ giao, nhưng, cũng cần làm đến trình độ tỉ mỉ như thế phải sao? Còn nữa, dẫn đến sân thượng Minh Châu, dùng phương thức ngây thơ nhất đạo lí với , dạy, giải thích, chỉ để tự mình đứng trong màn đêm cảm nhận quan tâm chăm sóc của . Mặc dù thấy được vẻ mặt của , nhưng cảm ơn, cảm ơn và lắng nghe những vụn vặt của , bụng dạ hẹp hòi , lải nhải thú vị. Nếu như, đây tính là đối tốt với . . . . . . Như vậy, mắt mù rồi. biết, đơn giản là Viên Khởi Lương có thể làm được, trong khoảng thời gian quen biết nhau, luôn cách xa ngàn dặm, giống như cùng câu là gánh nặng, nhưng, có thể đến trình độ quan tâm côm , có thể đối tốt với mình sao?

      "Từ đến lớn em là người nhiều, em vẫn mong chờ, có thể có mộ người, cho dù là nam hay nữ, ấy có thể kiên nhẫn nghe em , nghe em chuyện ‘nhẩm nhí thường ngày’. Khi đó em nghĩ, nếu như có người như thế, em xem ta là người thân nhất đời. Nửa đời trước của em, giống như đảm nhiệm vai diễn. . . . . . Nhưng, có vùng trời của , rồi có người mình muốn bảo vệ. . . . . . Mặc dù trai em, nhưng em thể bám víu cả đời được." Giọng Trác Lí như nghẹn lại, đây là lời lòng phát ra từ nội tâm , có chút ê ẩm, thành lời.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Nhưng, câu ‘ Mặc dù trai em ’, xóa tan ngọn lửa trong lòng Quý Mạnh Đường. Người khác biết, nhưng ta lại rất ràng. ta dám tự cho mình là thông minh, nhưng ta nghĩ, có thể cùng tụ tập ăn chơi, tất nhiên phải là ngu ngốc hiểu chuyện. Trác Lí chính là như thế, có tính tình vui vẻ, , cũng có ‘thiên mệnh’, có lẽ chính cũng nhận ra. . . . . . Trí tuệ của mình. luôn muốn chinh phục giới hạn, khi cho rằng có kẻ nguy hiểm xâm nhập giới hạn của mình, chút do dự trực tiếp quất tới. Dĩ nhiên, là dùng phương thức dành cho người khác phái. Quý Mạnh Đường có thể đứng trong vòng của đến nay, đó là bởi vì trong lòng ta có Trác Ý, người khiến cho tâm hồn sâu thẳm của Trác Lí luôn có cảm giác an toàn, vì thế rất tin tưởng ta, chỉ vì, có thể vĩnh viễn duy trì quan hệ bạn bè thân thiết.

      Nhưng mà hôm nay, trong lời vô ý hay cố tình kia của , ta cảm nhận được rằng: đẩy ra khỏi vòng rồi.

      Trong tròng mắt ánh sáng dần dần biến mất, Quý Mạnh Đường im lặng. Im lặng đến lầu dưới tểu khu nhà họ Đường, im lặng đến khi Trác Lí : ". . . . . . Hẹn gặp lại."

      Đến cuối cùng, ta vẫn kịp mở miệng. Thừa dịp gió đêm nổi lên, ta dùng giọng nhàn nhạt ấm áp , ". . . . . . Vẫn tiếp tục là trai em nhé"

      Trác Lí trợn to mắt, tỏ vẻ hiểu dụng ý câu kia của Quý Mạnh Đường.

      Quý Mạnh Đường cảm thấy bản thân quá đường đột, treo nụ cười xin lỗi , "Là. . . . . Thỉnh thoảng, chúng ta có thể ra ngoài uống chút rượu, tâm , lúc em rảnh, có thể cùng leo núi, nghịch nước lát. . . . . . Đứa bé sau này em sinh ra, còn có thể gọi tiếng cậu. . . . . ."

      Trác để ý sững sờ tại chỗ, trong mắt có nước mắt chớp động, dùng sức gật đầu cái.

      Vậy là, ta hiểu rồi.

      "Được rồi, em lên ." Quý Mạnh Đường để hai tay vào túi, nhàng nhún vai cái, gật đầu, ý bảo Trác Lí lên lầu.

      Trác Lí quay đầu, cái chớp mắt kia, khống chế nổi nữa, nước mắt trong hốc mắt cứ như vậy chảy xuống. phải khóc vì uất ức, phải khóc vì vui sướng, ,mà khóc vì hạnh phúc, khóc vì cảm động. Mạnh Đưởng của , luôn hiểu như vậy, luôn ủng hộ , mãi tổn thương , luôn hi vọng hạnh phúc. Cho dù là trai ruột thịt, cũng được như thế. Trác Lí có tài đức gì chứ? Lau nước mắt, Trác Lí đứng ở góc từng tối om, lộ ra nụ cười lòng: rất vui.

      Lên lầu, mở cửa chính nhà họ Đường ra, cứ tưởng rằng vợ chồng họ Đường ngủ rồi. nghĩ đến, hai người mặc đồ ngủ, vô cùng nghiêm túc ngồi sa lông phòng khách, mở ti vi lên, nhưng hai người lại hề xem.

      Cảnh tưởng nghiêm túc thế này khiến Trác Lí có loại dự cảm chẳng lành. Đứng trước cửa đổi dép, Trác Lí đến tủ lạnh lấy cho mình chai nước suối, chợt uống hớp, "Cậu mợ, muộn vậy mà hai người ngủ, có chuyện gì à?”

      Đường Chi Thiện híp mắt nhìn Trác Lí, lộ ra vẻ tiếc hận thành lời.

      Lúc Đường Chi Thiện nhìn Trác Lí, cũng mang theo mặt khuôn mặt tràn đầy thương tiếc.

      Trác Lí biết, bọn họ sau lưng quyết định vấn đề lớn, vì muốn cứu , hay là .

      "Ngồi." Đường Chi Thiện đơn giản mở miệng.

      Trác Lí đặt mông ngồi xuống, uống ‘mãnh liệt’ ngụm nước, "Xảy ra. . . . . . xảy ra chuyện gì?"

      Thiệu Chi Uyển và Đường Chi Thiện liếc nhau cực nhanh cái, sau đó, trước tiên Đường Chi Thiện về, "Con xem. . . . . . Trong trường học được nghỉ hè rồi."

      Trác Lí gật đầu cái, hiểu tin tức quan trọng nằm ở đâu.

      Đường Chi Thiện tỏ dáng vẻ kiên nhẫn và mực hướng dẫn, "Cậu mợ kết hôn gần ba mươi năm rồi."

      " , trong trường học có hoạt động bầu chọn cặp giáo viên ưu tú được du lịch trong kỳ nghỉ này. Sau đó, cậu và mợ được chọn trúng, mai bay rồi, đầu tiên là Hongkong Macao, sau đó là Mã Lai Singapo và Thái Lan. . . . . ."

      "Cái gì, ngày mai?"

      Đương nhiên là ngày mai, thể kéo dài được nữa. Đường Chi Thiện gấp gáp trong lòng: "Nếu như chơi vui, chúng ta còn dự định nửa tháng sau sang Châu Âu chơi chuyến, dù sao, bên kia cũng có người tiếp ứng." phải chơi vui hay , là cháu và Viên Khởi Lương gạo sống có nấu chín thành cơm hay —— Trong lòng Đường Chi Thiện lo lắng.

      Trác Lí tỏ ý hiểu: họ thân mật khắng khít, cậu mợ tình cảm luôn khắng khít như keo sơn muốn có thế giới riền của hai người. Trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu như và núi băng cũng có thể tu thành chánh quả tốt biết bao nhiêu. Chợt cắt ngang suy nghĩ của bản thân, trong lòng hung hăng mắng: sao mình có thể có tiền đồ như vậy , quả quá ti tiện rồi.

      "Tiểu Lý à. . . . . . Cháu xem, mình cháu ở lại, có vấn đề gì ?" Thiệu Chi Uyển rất lo lắng hỏi, mới đầu bà đồng ý với đề nghị của Đường Chi Thiện, nếu như chuyện ngoài dự liệu của bọn họ, Trác Lí phải ở nhà mình. Bà thể yên tâm cho cuộc sống thường ngày của bé.

      Đường Chi Thiện hung hăng ‘ ám hiệu ’ lần nữa chi Thiệu Chi Uyển, ngụ ý trong ánh mắt là, em cần mềm lòng, vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. ’

      Ánh mắt Thiệu Chi Uyển trở về nghiêm nghị, ‘ nếu như hổ con cũng mất, em mong hãy nhìn cho tốt.’

      Sau đó, Trác Lí nhìn ánh mắt hai người giao nhau trong khí, ngừng cọ sát ra tia lửa ‘ bùm bùm đùng đùng ’ . Trong lòng thầm than: hai vợ chồng già có thể gây đấy, trước mặt lại liếc mắt đưa tình như vậy’. Giây tiếp theo, vô tình cắt đứt nó, hết sức nghiêm túc , "Mợ cần lo lắng, mình cháu vẫn ổn. Nếu như được, cháu liền chuyển sang. . . . . ."

      cái, Đường Chi Thiện luống cuống, trực tiếp dừng lại lời kế tiếp của Trác Lí, " cho chuyển!" Dừng chút, Đường Chi thiện chuyển thành tình ý sâu xa, "Nếu như cháu chuyển , tất nhiên Trác Ý đồng ý. Nhưng, đồng ý là chuyện, hai ngươi có thể tiếp tục chung đụng ? Mới qua chưa lâu, nên cho chị cháu chút thời gian ."

      Thiệu Chi Uyển chen vào , "Là đứa bé thích lý mà."

      Trác Lí im lặng. có thể cảm nhận được hôm nay Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển có nồng nặc chỗ gì đó đúng, giống như muốn thiết kế. Nhưng, ý nghĩ vừa tới, phản bác: Tuy cậu rất nghiêm khắc, nhưng từ bé quan tâm , từ ‘ thiết kế ’ này dùng người ông quả có chút ác độc; mà mợ Thiệu Chi Uyển lại cần , từ lúc biết mợ đến giờ, đem bà cùng Phật Quan đặt ngang hàng nhau. Cho nên, từ ‘ thiết kế ’ này dùng người bà quả làm nhục tiên nữ. . . . . . , tiên mẫu. . . . . .

      "Cho nên, qua tối nay là cháu ở mình rồi. Sáng sớm mai chúng ta phải lên máy bay, cháu phải làm, cần ra sân bay tiễn đâu." Đường Chi Thiện xong đứng dậy, vỗ đùi rồi về phòng mình.

      Còn lại, là việc của Thiệu Chi Uyển.

      Cho nên, ra , Thiệu Chi Uyển Và Đường Chi Thiện là cặp diễn ăn ý.

      bên, Thiệu Chi Uyển thân thiết nắm tay Trác Lí, đặt đùi mình, ngừng vuốt, vỗ, dùng ánh mắt từ ái của mình nhìn Trác Lí, hồi lâu, bà mới dịu dàng mở miệng , "Đứa bé Khởi Lương này, từ rất độc lập quật cường. Hình như chưa từng khiến cha mẹ lo lắng. Nhưng, vì tính tình giống nhau, bạn bè của nó cũng nhiều lắm, mợ nhìn nó từ lúc tuổi đến giờ, đúng là đứa bé khiến người ta đau lòng. Có đôi khi, quá xuất sắc càng đơn.”

      Trác Lí vô cùng hiểu gật gật đầu.

      "Nó có kiêu ngạo và lòng tự ái của mình, là chuyện bình thường. Nhưng, người nó gặp trước đây, nó trưng ra tính tình thối kia. Đối với đứa bé lương thiện từ . Cậu cháu cũng rất hiểu nó. Chuyện liên quan đến con ông cháu cha trước kia. . . . . . Cháu và nó cùng nhau trải qua sinh tử, ắt hẳn biết thêm về nó chút." Thiệu Chi Uyển cố gắng đắp nên vị thần Viên Khởi Lương trong lòng Trác Lí, nhưng biết, trác để ý lại đột nhiên thu được thêm tin tức về Viên Khởi Lương: người đàn ông ương bướng ítình thối, đắc tội người khác... ít.

      "Người trẻ tuổi bây giờ, quá táo bạo quá hiệu quả và lợi ích. Khởi Lương có thể giữ được vị trí đó là vô cùng vất vả. Cháuphải. . . . . . Thông cảm cho nó nhiều hơn." Tay Thiệu Chi Uyển vẫn mực nắm tay thiên đại. Trác Lí, "Người trẻ tuổi, có gì vượt qua được chứ? Cũng phải chuyện lớn gì, Nghe mợ câu, phụ nữ cần tìm cho mình người đàn ông tốt để phó thác cả đời. Nếu tìm được rồi, đừng bỏ qua."

      Trác Lí bị đả động sâu, có cảm giác thông suốt.

      Thiệu Chi Uyển hoàn thành công việc ‘tuyên truyền’, sau đó, bà cười nụ cười dịu dàng lúm đồng tiền xinh đẹp cùng nếp nhăn khóe mắt, nhàng buông tay Trác Lí ra, ra câu cuối có ý nghĩa thấm thía đúng chuẩn triết lí: “Khai thông, phải bắt đầu từ tim.”

      Mặt Trác Lí đen như than, 囧囧 đưa mắt nhìn bóng lung Trác Lí khỏi.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42

      Ngày hôm sau làm, Vu Thu Thuỷ cho địa chỉ trang web như hiến vật quý, hơn nữa còn lấy loại điệu bộ kích động nhìn mở trang web ra.

      Tây nhai vương triều – đây là diễn đàn tên tuổi.

      Lăn chuột mấy vòng, Trác Lí coi như là hiểu tính chất gì đó của diễn đàn. Chẳng qua là biết dụng ý của Vu Thu Thuỷ, vì vậy dùng ánh mắt hỏi thăm ‘đây là cái gì’, sau đó màn ảnh máy tính của bắn ra câu trả lời của vu Thu Thuỷ: 【Vị này là Nhai Bảo nhị gia người tâm phúc ở nơi này, người tâm phúc mạng. Đặc biệt có thể giải quyết được những nghi vấn khó xử, bạn có muốn tư vấn? 】

      Đầu tiên Trác Lí thấy囧, tiếp đó như sấm nổ, đùng đoàng đùng đoàng ra đống tin tức, 【 mới có nghi vấn khó xử lí nha! 】

      【Đừng giỡn, tôi . và núi băng nhà vẫn như vậy, lão nương nhìn nổi nữa rồi, nếu muốn tình trạng cụ thể cho tôi biết, lên mạng tìm tư vấn . 】

      Nhìn thấu quan tâm nghiêm túc của Vu mỹ nhân, Trác Lí tiếp tục đùa giỡn nữa, mà mang theo tâm tư thành kính nghiêm túc xem website trước mắt. Sau đó, ở mục có cái tên gọi là ‘cùng người đàn ông tính tình rối rắm thương’ tìm được vấn đề của .

      Loại đàn ông lãnh khốc, lại xưng là ‘người đàn ông băng sơn’, loại đàn ông này tính tình kỳ quái, theo chủ nghĩa duy vật, ở đây khuyên nhủ các vị JJMM: Nếu như bạn phải là chân ái của người đàn ông này, xin đường vòng. Loại đàn ông này bình thường đa số là có vẻ bề ngoài xuất sắc hoặc gia đình ưu tú, đến chỗ nào cách ba dặm đều lạnh. Tình với loại đàn ông này, nhất là loại đàn ông là tuyệt phẩm trong đàn ông chuyện đương tốt nhất nên ôm quá nhiều kỳ vọng, nếu như có phẩm chất dốc lòng hai lời cũng nên đợi, trực tiếp nhào tới, gạo nấu thành cơm chín rồi . Về phần tình và lãng mạn, căn bản là hy vọng xa vời, chỉ cần để bạn yên……bạn có thể thắp nhan cầu nguyện phật tổ rồi. Xuống dưới bạn hãy chọn chòm sao của người đàn ông băng sơn chi tiết hơn. 】

      Trác Lí chợt phát : Công lực của internet quả lớn mạnh.

      biết sinh nhật Viên Khởi Lương và chòm sao của , cho nên đem toàn bộ các chòm sao tỉ mỉ xem lần, cuối cùng cũng tìm được phẩm chất đặc biệt phù hợp với Viên Khởi Lương………Chòm sao bò cạp của đàn ông băng sơn. hít hơi sâu, nghiêm túc nghiên cứu vị ‘Tây Nhai Bảo Nhị Gia’ này để ra ‘sách lược cho núi băng’, sau đó vừa nhìn nhìn đến hai giờ.

      Đến giờ nghỉ trưa, người xuất khiến Trác Lí thể tưởng tượng được.

      Trác Ý trực tiếp lái xe đưa Trác Lí đến quán ăn ở nội thành, sau khi gọi mấy món, ấy bắt đầu khoanh tay dựa vào ghế salon…….. Trong thời gian này, Trác Lí vẫn dám nhìn thẳng ấy, lúc mới vừa rồi ngồi xe đến đây cũng ngồi ở ghế sau. Cũng phải là sợ chị mình, chỉ là theo bản năng biết nên làm sao để đối mặt với ấy.

      “Về nhà ở .” Trác Ý lạnh nhạt mở miệng, trong đôi mắt chứa đầy thương tiếc dành cho Trác Lí. và Lý Xán xác định quan hệ đương, cũng quyết định mùa xuân năm sau kết hôn. còn bao nhiêu thanh xuân để hao phí nữa, đối với tĩnh cũng lạnh nhạt rất nhiều. Phản ứng đầu tiên của đối với Lý Xán là ‘ thích ta’, sau đó là ‘ đủ thích ta’, sau nữa là ‘Thích ta bằng thích Ngũ Khâu Thực’………. loạt biến chuyển này đều là do tình của người đàn ông của cố gắng mà được. Có người như thế đối với , còn mạnh mồm cái láo cái gì? Mà bây giờ, muốn đích thân đưa Trác Lí về nhà, đơn giản chỉ là đưa về nhà, chủ yếu chính là muốn để cho Trác Lí hiểu: chưa từng trách ấy.

      Trách Lí ngẩng đầu, vừa đúng lúc đón nhận quan tâm của Trác Ý. Trong phút chốc đó, hốc mắt bỗng ê ẩm, hồi lâu sau cũng có mở miệng.

      “Ba mẹ cũng muốn em về, mấy ngày trước bọn họ làm bàn món ăn phong phú, đều là những món em thích. Nhưng đợi đến khi bọn họ làm xong mới phát , em có ở nhà.”

      Ánh mắt Trác Lí hơi chua xót.

      “Rất nhiều lời , trước kia lúc em chưa hiểu chuyện, chị tiện cho em biết. Nhưng bây giờ, em bước vào xã hội, bản thân mình có công việc, đương nhiên cũng thành người lớn. tại cho em biết, cũng đến lúc rồi.” Trác Ý muốn đoạn thời gian ngắn ngủi trước khi kết hôn vẫn cùng em thương có gì ngăn cách, dừng chút, lại tiếp tục mở miệng, “Chị hy vọng em biết, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chúng ta đều là chị em. Đây là máu mủ tình thân. Đối với chị, em có gì cần xin lỗi, cũng có cái gì cần áy náy. Hiểu ?”

      Trác Lí liều mạng ngừng chua xót nổi lên trong mắt, phí lớn sức lực mới nhịn được khóc. rất muốn nhào tới đối diện, giống như tất cả cảnh tượng trong phim điện ảnh, ôm người chị của , vừa khóc vừa , “Chị, chúng ra về sau vẫn như vậy……….” Nhưng, cuối cùng cũng có làm hành động mắc ói như vậy. Có rất nhiều tình cảm, thí dụ như tình thân, chính là như vậy, cần , cần diễn, lời cũng có điểm dừng. Chỉ vì các là người thân, là cái loại ràng buộc trời sinh đó.

      Trác Ý thở dài, cưng chìu , “Như thế nào mà vẫn giống đứa bé đây? Xế chiều hôm nay chị đến nhà cậu đón em. Chị quay về với ba mẹ mua chút đồ ăn ngon, cái nha đầu tham ăn này, lâu rồi chưa được nến qua đầu cá nấu tiêu và thịt kho tàu của mẹ ?”

      Trác Lí có chút ngăn được chua xót nổi lên.

      …………

      …………

      Đợi đến khi buổi chiều Trác Lí vui vẻ trở về toà soạn, giống như mặt trời được tắm cười khéo được miệng lại Lâm Bồi chợt câu làm như bị đám mây rớt xuống.

      Lâm Bồi , “Buổi trưa, núi băng nhà và Bạch Oanh đơn độc ra ngoài ăn cơm.” ……. ra đây là lời nhắc nhở.

      Trác Lí nghe như báo tang.

      Cả phòng làm việc lớn chỉ có mình Lâm Bồi ngồi ở đây, máy điều hoà thổi vào làm tỉnh táo lại trong nháy mắt: Nếu như cứ như vậy mà về nhà, hoặc là về sau cứ như vậy cắt đứt liên lạc cùng Viên Khởi Lương, như vậy chính là chấm dứt. Tối ngày hôm qua còn đưa ra được quyết định , chuẩn bị chờ Viên Khởi Lương mấy ngày, nếu như có bất kỳ hành động nào, cũng buông tha. Nhưng, có hành động, cũng có hành động nào, tình địch của hành động.

      Lâm Bồi có chút khẩn trương bước thong thả đến trước mặt , bộ dạng Đảng Nhân dân bàn bạc trong bóng tối, kéo cánh tay Trác Lí, ánh mắt đột nhiên trở nên quỷ dị, “Rốt cuộc có muốn cùng núi băng chuyện đương hay ? Nếu muốn tôi đem tin tình báo đặc biệt bí mật cho !”

      Trác Lí quay đầu, nghiêm túc hỏi, “Tình báo cái quái gì?”

      “Trước tiên chuyện được ?”

      thôi.”

      Lâm Bồi còn gì để , nghẹn họng, miệng co quắp, rơi lệ. Chỉ đành phải ngượng ngùng cọ bên cạnh Trác Lí, “Nếu trước hết cho tôi biết chút chuyện xấu của Lâm Thạc Đại ở đại học, hai ta trao đổi?”

      Trác Lí ý vị sâu xa nhìn Lâm Bồi cái, giống như đột nhiên hiểu thấu tình, gật gật đầu , “Cái này có thể.”

      Sau đó, Trác Lí đem tất cả chuyện bỉ ổi hay bỉ ổi của Lâm Thạc Đại ở đại học, chuyện khôi hài cười sặc sụa quan trọng hay quan trọng, tất cả cảnh tượng kinh điển mà nhớ đều cho Lâm Bồi. Sau đó thấy Lâm Bồi cười đến run rẩy cả người giống như bị động kinh vậy, cho tới khi Trác Lí thể trợn mắt hữu ý nhắc nhở ấy, “Đến phiên .”

      Lâm Bồi cười là lâu mới hồi phục lại tinh thần, lần nữa nhìn Trác Lí với bộ mặt oán phụ, độc ác xấu xa, “………..Làm sao lại giống như người phụ nữ bị chồng bỏ vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :