1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có lẽ nào lại như thế - Cư Ni Nhĩ Tư (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 36

      Vu mỹ nhân : Cái loại đàn ông máu lạnh như Viên Khởi Lương, rất khó mà tin được đối xử dịu dàng với người phụ nữ.

      Vu mỹ nhân : Nếu như ấy dịu dàng với người phụ nữ, là khó tin có người phụ nữ như thế tồn tại.

      Vu mỹ nhân : Nếu Viên Khởi Lương dịu dàng với Trác Lí, như vậy rất khó tin cái thế giới này tồn tại.

      Cuối cùng Vu mỹ nhân : thể tưởng tượng nổi, thể tưởng tượng nổi.

      Vấn đề Trác Lí quan tâm nhất là: Mình nên làm thế nào để biết núi băng có mình hay ?

      Vu mỹ nhân nhìn vẻ mặt Trác Lí đầy tâm xuân nhộn nhạo đến choáng váng mê mẩn, ý vị sâu xa : Nếu muốn biết có quan tâm hay trước hết phải biết ý của . Trước hết thành khai báo xem có ý tứ với Viên Khởi Lương?

      Trác Lí thoáng chốc cảm thấy sấm vang chớp giật mưa gió bão bùng, sóng não điện của đường truyền đến bị sấm chớp đánh trúng, sau đó vô cùng ràng cảm thấy mình như mê muội gật đầu cái. Chưa kịp suy nghĩ tại sao mình lại gật đầu, hơn nữa chưa kịp suy nghĩ tại sao mình có ý tứ với núi băng, vẫn có thể chân cảm thấy: Động tác gật đầu này tuyệt đối phải là nhất thời mất hồn đưa đến. Giống như biết ngày nào đó mỗi khắc giây trong tiềm thức của đều đứng ở cửa gieo vào sâu ý nghĩ này: , đối với núi băng có cảm giác giống với những người đàn ông khác. Mặc dù thể xác định được đó có phải là tình hay , nhưng tối thiểu có thể xác định được: giống với núi băng lớn. Nhất là khi biết núi băng có thể cũng có ý với mình, nhận thức này của vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức chính cũng thể khống chế được.

      Vu mỹ nhân hài lòng cười: Vậy tôi dạy biện pháp, bảo đảm bắt được ấy.

      Trác Lí hăng hái dồi dào hỏi: Biện pháp gì?

      Vu mỹ nhân cao thâm : Chính miệng hỏi ấy.

      ……………..

      ……………….

      Lời của Vu mỹ nhân đối với Trác Lí có ý nghĩa giáo dục rất lớn, lời này đôn đốc trở lại nhà họ Đường, đường về vẫn tự hỏi phải lôi kéo thế nào để Viên Khởi Lương thổ lộ, thậm chí còn nghĩ rất xa: Ví như, nếu Viên Khởi Lương dùng phương thức quê mùa và buồn nôn để thổ lộ giả vờ như biết lắm, sau đó dùng ngôn ngữ xuất sắc của để dụ dỗ tiến hành cuộc thổ lộ lãng mãn sâu sắc; Nếu Viên Khởi Lương thổ lộ rất lãng mạn và cảm động, tiếp nhận thổ lộ ấy. Chẳng qua giây kế tiếp đột nhiên nghĩ đến: Nếu như núi băng thích sao?

      Ngay tại lúc này, đột nhiên nghe được hồi còi, lao thẳng về phía màng nhĩ yếu ớt của . Sau đó, khắc kia lúc còn chưa kịp phản ứng chỗ mình đứng rất nguy hiểm, bàn tay mạnh mẽ kéo sang bên.

      à, sao băng qua đường lại cẩn thận như vậy?”

      tiếng già nua truyền đến bên tai , sau đó còn chưa kịp quan sát người chuyện với mình là ai, tay bị bàn tay khác nắm lấy. Tiếp theo tâm tư của còn chưa kịp quay lại bị dắt qua đường kẻ vạch cho người bộ.

      Trác Lí nghiêng đầu nhìn lại: Là bà lão tóc trắng xóa.

      Bà lão? ? !!

      Tâm hồn Trác Lí du ngoạn lâu trong nháy mắt trở về thân thể, sau đó đột nhiên hiểu ra : bị bà lão đỡ qua đường cái?

      hết sức xin lỗi lại hết sức chân thành cười cảm ơn, Trác Lí : “Cảm ơn bà.” Sau đó, thoải mái buông tay bà lão ra để về nhà. ngờ bà lão dắt tay lại có ý muốn buông tay.

      Trác Lí rất 囧, ánh mắt ý bảo: ‘bà à, cám ơn bà, nhưng bà có thể buông tay cháu ra được ạ?’

      Thế nhưng bà lão cũng có bất cứ hành động nào, chỉ có đầu lông mày trắng xám dựng ngược lên đôi chút, bà nở nụ cười lớn làm cho các nếp nhăn nơi khóe mắt tràn ra, sau đó từ trong mắt của bà lão Trác Lí thấy biểu ra nội dung thể tiếp thu nổi, ‘ thể.’

      Biểu cảm này qua , Trác Lí đột nhiên cảm thấy sập tối mùa hè này có chút kỳ quái như có cảm giác se lạnh của của ngày đông, vì vậy lần nữa lại tụ lại nụ cười khả ái, dịu dàng , “Bà à, bà có chuyện gì sao?”

      “Mời tôi ăn cơm .” Bà lão thần bí mỉm cười.

      Vì vậy, Trác Lí thoáng chốc hiểu ra: Bà lão này, tinh thần có thể có chút bình thường. Vì vậy thiện tâm nổi lên lại dùng giọng dịu dàng hỏi thăm, “Bà à, nhà bà ở đâu, cháu đưa bà về nhà nhé.” thực tế, trong lòng thầm nghĩ bà lão này có khả năng trốn từ bệnh viện tâm thần ra hay ?

      , tôi muốn về, tôi chỉ muốn ăn cơm.” Mắt bà lão cười thành đường cong, mắt nheo nheo, dáng vẻ rất từ ái.

      Trác Lí nhất thời nổi gì.

      …………

      ………………

      bị bà lão kỳ quái giày vò đến tám giờ tối mới về được đến nhà họ Đường, ở trước cửa thay giày xong, trực tiếp ném ba lô thành đường vòng cung lên sa lon, sau đó cả người cũng theo ba lô bước nhanh về phía sa lon,từ trung nằm xuống.

      Thiệu Chi Uyển ở phòng ăn thấy cái ba lô màu xanh dương bay về phía sa lon, bà cười thầm, có cảm giác được làm mẹ mà vui sướng. Bà bưng trái cây bước tới phòng khác, mang theo giọng cưng chiều hỏi, “Hôm nay sao lại nhận điện thoại? Cậu cháu phát hỏa rất lớn mới ra khỏi cửa đấy.”

      Trác Lí nằm sấp sa lon tay chân dang ra, ánh mắt ý bảo bà muốn ăn trái cây.

      Trác Lí vỗ gáy cái, trong bụng lạnh lẽo: Thiếu chút nữa lại ngừng thao thao bất tuyệt rồi. Sợ hãi như vậy làm trong nửa canh giờ ngắn ngủi ăn xong cơm tối, tắm và khuôn vác đồ ăn vặt ban đêm cùng công việc đối phó xong. Sau đó xách laptop ngồi ở trong phòng làm việc, đối với lời ban tối của Thiệu Uyển Chi vô cùng nghiêm túc viết bản thảo tới khuya, ám chỉ bà đừng để cậu quấy rầy tới mình.

      Phòng làm việc của nhà Đường Chí Thiện so với phòng ngủ còn lớn hơn, sách vở rất phong phú. Về sau Trác Lí vào ở, Viên Khởi Lương cũng chính thức chuyển từ phòng của khách tới ở phòng làm việc. Trác Lí vừa mới ở lại nhà họ Đường, cần lên mạng rất nhiều nhưng linh kiện đều có chuẩn bị đầy đủ, ví như dây điện, ví như router. Cho nên thể ở phòng làm việc mở máy tính, bỏ chơi hơn tuần lễ làm Võng Du trở nên hoang phế. ra cũng phải vì chơi trò chơi mà ở trong phòng làm việc, cũng phải vì né tránh Đường Chí Thiện mà sống ở đây, mục đích sâu nhất của là……….. Chất vấn Viên Khởi Lương.

      Vốn Trác Lí là con cú đêm, cho nên quang cảnh hơn mười giờ buổi tối, vẫn ngồi nguyên ở ghế mắt chớp chơi Võng Du. Cho đến khi của phòng làm việc bị mở ra……….

      Theo bản năng màn hình cửa sổ trò chơi, mở ra cửa sổ word chuẩn bị tốt, chính là phòng Đường Chí Thiện đột nhiên tìm tới. Đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Viên Khởi Lương
      [​IMG]

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37:

      Sáng sớm hôm sau, Trác Lí chống đôi mắt với hai vạch đen dưới mắt rời giường, Đường Chí Thiện ngồi ngay chính giữa phòng ăn, ánh mắt sắc bén quét từng tấc từ xuống dưới người Trác Lí. Cái loại ánh mắt mang theo điện tích quét đến người Trác Lí làm cảm thấy nhức nhối và đau thương. Vì vậy, sau khắc phi thân vọt vào phòng vệ sinh, giả bộ bộ dáng vô cùng lo lắng.

      Bốc mấy cái bánh bao, Trái Lí tưởng nghe Đường Chí Thiện càu nhàu trước khi rời khỏi nhà họ Đường, nghĩ tới lần này người ngăn phải là Đường Chí Thiện mà lại là Thiệu Chi Uyển. Bà cười híp mắt đưa vào tay Trác Lí hộp sữa chua, sau đó thích thú với Trác Lí, “Khởi Lương muốn mợ chuyển lời đến con, cậu ấy công tác Giang Thành tuần.”

      Trác Lí nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên chính là: Tình huống gì thế này?

      Phản ứng kế tiếp là: Viên Khởi Lương tại sao lại muốn Thiệu Chi Uyển chuyển lời này cho ?

      Nhận thức tiếp theo là: Tại sao Đường Chí Thiện ăn bát cháo kia với gương mặt mỉm cười đến độ co rút?

      Sáng sớm trở lại “Đô thị tinh ”, Trác Lí lại từ trưởng phòng Ngô Tập Na nhận được nhiệm vụ khó khăn………..Nhân vật trang bìa tháng bảy……….là Kỳ Dương tổng giám đốc trẻ công ty Tụ Quang Điện Tử ở tầng 28 tòa nhà Hào Mã. Người bên trong theo tư liệu Trác Lí biết vị Kỳ Dương này chỉ là nhân tài kiệt xuất hoạt động trong ngành điện tử của thành phố Z, mà gần đây, sản nghiệp của ta còn vươn tới địa phận bất động sản. Thành phố Z là thành phố mới có rất nhiều cửa hàng dưới danh nghĩa sản nghiệp của ta, Vạn Hiểu Yên , chỉ cần gian cửa hàng ở Nguyệt Tô Kim cũng đủ cho ấy ăn mặc hơn nửa đời rồi.

      Trực giác của Trác Lí: Người đàn ông này tuyệt đối đơn giản. Thứ nhất, tuổi ta lớn lắm, năm nay mới hai bảy tuổi, kinh nghiệm cũng rất khác với các nhân vật lớn mạnh trong ngành điện tử, ta chỉ có gia thế giàu có dựa vào, cũng có tấm bằng du học nước ngoài nào, thậm chí ta cũng tốt nghiệp đại học chuyên ngành máy tính loại giỏi. Nhưng người đàn ông như vậy chỉ trong vòng năm năm, danh tiếng vang dội khắp thành phố Z, thậm chí là cả nước.

      Mà người đàn ông này có nghiệp thành công còn chưa tính, lại tài chí hơn người và khôn khóe thương trường khác xa người bình thường. Theo Vạn Hiểu Yên mà : Người đàn ông này phải là người, nếu như ta phải là thần chỉ có thể là ma thôi.

      Đợi đến khi Trác Lí có mặt tại nơi làm việc rộng lớn của Công ty Tụ Điện Quang ở tầng hai tám tòa nhà Hào Mã rốt cuộc mới hiểu Vạn Hiểu Yên là có ý nghĩ gì. Tụ Quang Điện Tử có quyền lợi sử dụng cả tầng hai mươi tám của tòa nhà Hào Mã làm văn phòng làm việc, thang máy “Đinh” tiếng mở ra, mảnh màu xanh dương chói mắt và đẹp đẽ đập vào mắt , chỉ thoáng qua, tầm mắt Trác Lí trở nên mờ mịt trước màu xanh dương chói mắt này.

      Nắm chặt trong tay chứng nhận phóng viên và bản thảo phỏng vấn, bước nhanh về phía tiền sảnh của công ty Tụ Quang Điện Tử. mặc đồng phục màu xanh dương đứng ở đại sảnh, phía sau là bốn chữ to ‘Tụ Quang Điện Tử’ màu xanh dương sáng chói, phía dưới là hàng viết qua quýt bằng tiếng , Trác Lí nhìn chữ ‘focus’

      Ngoài dự đoán, Trác Lí có gặp trắc trở với đứng ở đại sảnh. biết toàn bộ như vậy là đều dựa vào mặt mũi của Ngũ Khâu Thực. ngồi ở trước sảnh đợi ba bốn phút sau, có mặc đồng phục màu lam có đường vân áo sơ mi cùng màu xanh ngọc với váy ấy mặc xuất trước mặt Trác Lí, “ Trác, khỏe chứ, tôi là thư ký của Kỳ tổng Phương Ái Tao, Kỳ tổng trong phòng làm việc chờ .” Sau đó, dưới hướng dẫn của thư ký Phương, Trác Lí vào Tụ Quang Điện Tử.

      Công ty lắp đặt thiết bị thể khiến người ta kinh ngạc, tất cả sắc thái đều là màu xanh dương. Thỉnh thoảng thấy hàng chữ ‘focus’ như ở trước sảnh đập vào mắt, đường nơi này cũng rộng, thậm chí có thể là rất hẹp, nhưng, kính dưới sàn nhà là màu xanh dương như từng chùm đèn làm cho nơi này của công ty thêm hương vị xa xôi và rộng lớn.

      Ở cửa phòng làm việc, thư ký Phương dừng lại, nhàng gõ cửa, sau đó quay đầu hướng về phía Trác Lí thản nhiên cười. Trác Lí cũng trả lại ta nụ cười như vậy, trong lòng : Dung mạo thư ký này cũng xinh đẹp.

      Sau tiếng gõ, bên trong truyền đến tiếng ‘mời vào’. Thư ký Phương từ từ mở cửa ra, ánh mắt hơi chút che dấu nhanh chóng quét quanh phòng làm việc vòng, sau đó quay đầu lại, dùng tư thế lễ phép mời đối với Trác Lí.

      Trác Lí sững sờ vào phòng làm việc của Kỳ Dương, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, lão tổng này đặc biệt thích màu xanh dương. Cho nên, hoàn toàn chuẩn bị tâm lý rộng rãi đón nhận phòng làm việc màu xanh dương của Kỳ Dương. Chẳng qua, lúc bước vào phòng làm việc khắc ấy đột nhiên rất muốn hiểu : Màu xanh dương, đến tột cùng là có ý nghĩa sâu sắc gì?

      Phòng làm việc của Kỳ Dương hề giống như phòng của nhiều lão tổng khác, lớn mà xa hoa. Cũng giống phòng làm việc tươi đẹp của Lý Xán mà Trác Lí từng nhìn, đặc sắc và cá tính. Nơi này đơn giản lại chỉnh tề, ngoài vách tường màu xanh dương, rèm cửa màu xanh dương, màu xanh dương…..

      “Mời ngồi.” Từ phía sau bàn làm việc, bóng người đứng thẳng, sau đó bóng người đó từ bàn làm việc về phía ghế sa lon màu xanh dương trong phòng làm việc, ngồi xuống.

      Quả người đàn ông có ma lực lớn……… đây là ấn tượng của Trác Lí đứng tại cửa khi mới gặp Kỳ Dương.

      Quả là người đàn ông có tướng mạo số …… đây là quan điểm của Trác Lí sau khi ngồi xuống ghế sa lon.

      Kỳ Dương mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương, có hương vị mà người ta nhưng cũng thể dời khỏi tầm mắt, biết có phải do màu xanh dương làm người ta mê mang hay , Trác Lí cảm thấy Kỳ Dương này có mặt làm cho người ta nhìn thấu.

      “Kỳ tổng, tôi là Trác Lí phóng viên của “Đô Thị tinh ” đến phỏng vấn.” Ổn định lại tâm tình chút, Trác Lí mới nghĩ tới mục đích thực của chuyến hôm nay, vì vậy, hào phóng đưa tay phải ra.

      Kỳ Dương cười cười, cũng đưa tay ra, bắt tay.

      Làm người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị đó là: Thế nhưng Trác Lí có cảm giác và Kỳ Dương bắt tay.

      Kỳ Dương mang theo nụ cười lễ phép, lười biếng ngồi ở ghế sa lon, đôi tay đan vào nhau, giọng hỏi, “ Trác muốn uống chút gì ?”

      “Nước khoáng là được, cảm ơn.” Trác Lí cho rằng mình gây phiền toái cho Kỳ Dương, mặc dù trông cậy ta có thể tự mình rót nước cho , nhưng tối thiểu ta cũng phải đứng dậy đến bàn làm việc gọi điện cho thư ký. Bởi vì trong phòng làm việc của ta căn bản có bình nước.

      Nhưng, khi nhìn thấy Kỳ Dương tùy ý nhấn nút màu xanh ở bên cạnh ghế sa lon, sau đó giọng dễ nghe của ta hướng về phía mặt thủy tinh , “Thư ký Phương, cho Trác chút nước.”

      ‘Tinh’ tiếng, chén bàn trà đột nhiên sáng lên đèn đỏ rồi tắt.

      Trác Lí cảm thấy đôi mắt mình đều muốn rớt xuống. chợt nhớ đến câu danh ngôn rợn người: Khoa học kỹ thuật là năng lực cả cuộc đời. Nghĩ tới đây, khéo léo bắt đầu phỏng vấn.

      “Kỳ tổng nơi này của ngài đúng là cơ quan quan trọng nha.”

      “………Cơ quan quan trọng?” Kỳ Dương bắt được từ ngữ, sau đó làm như nghiền ngẫm cái hàm nghĩa này, tóm lại Trác Lí nắm bắt được vẻ mặt của ta, cũng mong chờ ta tiếp.

      Thư ký Phương mang nước vào xong ra ngoài. Ánh mắt ta nhìn giây cũng chịu rời làm Trác Lí cảm thấy lường trước được. Chẳng qua Kỳ Dương vẫn rất thanh nhàn chống khuỷu tay ở ghế sa lon, lấy tư thế vô cùng ưu nhã lại cực kỳ lười biếng cùng Trác Lí trao đổi. Cứ như vậy, chút Trác Lí cũng nhìn ra vị tổng giám đốc trẻ tuổi này đến tột cùng là vội vàng ở chỗ nào.

      Cầm cốc lên, uống ngụm , Trác Lí rất nghiêm túc mở miệng , “Là như thế này, lần này tôi tới muốn đặc biệt làm phỏng vấn Kỳ Tổng. Rất hy vọng ngài có thể phối hợp.”

      “Thế nào, tôi chưa đủ phối hợp sao?”

      “Ý tôi phải như vậy……..”

      “Được rồi, cần tôi phối hợp như thế nào, lịch sử tôi gây dựng nghiệp sao?” Kỳ Dương tự hỏi tự trả lời.

      “Cái này, có thể.” Trác Lí nhân tiện theo lời đối phương cứ như vậy trao đổi vài câu ngắn gọn, biết , người đàn ông này phải là người dễ đối phó.

      Kỳ Dương lại ưu nhã cười, đột nhiên thân thể ngồi thẳng dậy, lấy giọng điệu hết sức nghiêm túc : “Sáu năm trước tôi tốt nghiệp đại học XX ở Bắc Kinh, chuyên ngành hội họa. Sau khi tốt nghiệp tôi cùng ba người bạn học cùng trường lập nên Tụ Quang Điện Tử, ba năm trước đây, ba người bạn học cùng tôi rút vốn, Tụ Quang Điện Tử còn mình tôi đứng tên. năm trước, Tụ Quang Điện Tử thành công đưa thị trường ra nước ngoài, trở thành công ty nổi tiếng trong nước, cũng như hợp tác quan hệ với rất nhiều các công ty nước ngoài. Nếu như Trác muốn biết Tụ Quang Điện Tử có những mốc quan trọng nào tôi bảo thư ký Phương đưa cho phần giới thiệu về công ty.”

      Trác Lí vui mừng: Cũng may tốc ký của cũng tệ. phải là người thích dùng máy ghi , cho nên phần lớn thời điểm phỏng vấn đều tự tay ghi chép. Chỉ là Kỳ Dương cho phần mốc kiện quan trọng……. nghe…….. Cảm giác có chút mùi vị châm chọc.

      “Con đường gây dựng nghiệp của Kỳ tổng là thuận buồm xuôi gió.” Trác Lí theo bản năng ra những lời này, cho rằng đây là lời khen ngợi.

      “Quả thực như vậy.” Kỳ Dương đáp lại rất nhanh, Trác Lí cúi đầu ghi chép phỏng vấn nên nhìn thấy khuôn mặt giễu cợt. phải giễu cợt mà là tự giễu.

      Đợi sau khi Trác Lí ghi đến rồng bay phượng múa đoạn dài đằng đẵng này nhưng lúc viết lại lịch sử gây dựng nghiệp lại ngắn ngủi gặp khó khăn: Cứ như vậy có mấy chữ này căn bản chống đỡ nổi bài bản thảo lớn. cần gia vị, vì vậy trong đầu suy nghĩ vận chuyển nhanh, tính toán chủ đề mình tới, “Kỳ tổng hình như rất ưa thích màu xanh dương.” Lời này là câu trần thuật, nghiêm túc quan sát nét mặt Kỳ Dương, khi đối phương thích đề tài này chuyển đề tài khác.

      Ngoài dự đoán của , khi nghe câu hỏi này Kỳ Dương lại hề có chút phản ứng nào. , phải chính xác là sau khi Kỳ Dương nghe thấy như vậy, cả người lọt vào trạng thái trầm tư…….. thông thường mà , ta ở ngay trước mặt Trác Lí ngẩn người.

      Trác Lí cũng gì. đành đánh bạo lần quét qua sản phẩm công nghệ cao ở trong phòng làm………. Tiếc nuối chính là: xem nhưng nhận thấy được có chỗ nào đặc biệt.

      “Phỏng vấn vẫn tiếp tục sao?” Kỳ Dương đột nhiên suy nghĩ trở lại, lễ phép cắt đứt cái quét nhìn của Trác Lí đối với phòng làm việc.

      “Dĩ nhiên là tiếp tục rồi.”

      ………..

      ………….

      Tiếp, lại cùng Kỳ Dương tiến hành phỏng vấn thời gian cũng ngắn. Trong lúc phỏng vấn Trác Lí vẫn luôn nơm nớp lo sợ chạm phải điểm biến đổi của đối phương, cho nên cuộc phỏng vấn coi như thành công. Mà điều khiến Trác Lí kinh ngạc, chính là Kỳ Dương vậy mà lại cùng Viên Khởi Lương và Ngũ Khâu Thực bọn họ là bạn thân.

      cũng từ Kỳ Dương nơi đó thuận tiện biết: Viên Khởi Lương có thể sớm biết dấu mặt sau bức màn màu đen. Tụ Quang Điện Tử khai phá ra hệ thống trao đổi thông tin nội bộ của Hào Mã việc trao đổi thông tin là bảo mật, chẳng qua cuối năm tại Carnivanl Hào Mã mới công khai phương thức ID đôi lứa. Chẳng qua, bản thân Viên Khởi Lương cũng là người ở trong hệ thống trao đổi thông tin nội bộ của Hào Mã, cho nên, ấy chắc phải biết người dấu mặt sau bức màn màu đen là ai, căn bản cũng khó khăn.

      Trở lại tòa soạn ở cửa đụng phải Lý Nhất Phàm từ bên trong ra ngoài, mặt đối phương đầy xuân quang. Còn cười hì hì với Trác Lí tiếng ‘Hi’, sau đó rời như làn gió xuân. Trác Lí sử dụng giác quan phụ nữ đoán được: Người này .

      Trở lại trong phòng làm việc, Trác Lí ngồi vào ghế của mình, nghĩ chút đến những chuyện giữa mình và Viên Khởi Lương xảy ra, trong lòng đột nhiên nhảy lên cơn tức giận vô cớ. Cơn tức giận vô cớ này thúc đẩy làm ra mộ hành động kích thích……….

      …………. bấm số điện thoại của Viên Khởi Lương.

      Điện thoại có kêu bao lâu có người bắt máy, giọng xa xa bay tới, “Alo?”

      “Tôi là Trác Lí. Viên Khởi Lương, tôi hỏi vấn đề.” Trác Lí cưỡng chế giọng của mình cho có vẻ bình tĩnh.

      Vào giờ phút này Viên Khởi Lương ở đầu bên kia điện thoại ở trong phòng khách sạn Giang Thành chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa buổi chiều, nghe được giọng nghiêm túc của Trác Lí, chân mày tự chủ nhíu lại, “Vấn đề gì?”

      chừng nào biết tôi là người dấu mặt đằng sau bức màn màu đen?” Cái vấn đề này đối với rất quan trọng, lúc này khẳng định: Viên Khởi Lương phải có thể biết thân phận của mà là nhất định biết.

      “…………”

      Khoảng mười giây đồng hồ, Trác Lí nghe được giọng của Viên Khởi Lương, có chút vội vàng dằn nổi : “Cái núi băng thối này, căn bản sớm biết tôi là người gửi chuyện cười cho đúng ?”

      “……..Ừ” Lần này, Viên Khởi Lương lại trả lời rất nhanh.

      Bên này, cả khuôn mặt Trác Lí chứa đầy tức giận, “Cái người này………..”

      gửi từng mẩu chuyện cười tôi đều xem, rất thích.”

      “……..”, đến phiên Trác Lí 囧 rồi, căn bản ngờ được vì sao Viên Khởi Lương lại ném ra những lời này, trái tim bắt đầu nhảy lên.

      “Nếu như cho biết tôi biết thân phận của , có còn gửi nữa sao?” Viên Khỏi Lương ở đầu bên kia vì Trác Lí rất kiên nhẫn phân tích.

      “Đừng mơ tưởng!” Trác Lí trả lời rất nhanh, trao đổi như vậy mới có cảm giác thần bí, cảm giác thần bí mà bị mất gửi cái kia còn có ý nghĩa gì, bằng trực tiếp gởi tin nhắn còn tốt hơn.

      “………….Như vậy, còn có vấn đề gì sao?”

      Như vậy, vì muốn gửi chuyện cười, mà cố ý………….

      “Trác Lí?” Viên Khởi Lương lặp lại lần nữa.

      có…….. có…… có vấn đề gì.” Người nào đó vừa mới hung hăng kiêu ngạo với đầy bụng tức giận hoàn toàn biến mất thấy tăm hơi bóng dáng.

      Bên kia điện thoại, Viên Khởi Lương vì bận rộn với công việc mà im lặng giờ khóe miệng lại lần nữa nâng lên vòng cung , dùng giọng dịu dàng, “Hai bảy tôi trở về.”

      “À.” phản xạ có điều kiện trả lời câu, chỉ mấy giây sau đột nhiên ngây người: Làm sao lại lịch trình của mình cho ? Cái nghi vấn này vừa sinh ra, cả khuôn mặt Trác Lí đều đỏ bừng. Đợi đến khi Viên Khởi Lương gặp lại sau, mới vội vã câu “………Gặp lại” sau đó vội vàng cúp điện thoại, rồi ném ra xa.

      “Chậc chậc chậc………..”

      Ba tiếng ‘chậc’ quỷ dị từ đỉnh đầu Trác Lí truyền đến, dọa Trác Lí nhảy dựng lên. Giữa trưa, phòng làm việc có những người khác, Vu mỹ nhân vừa mới kết thúc cuộc phỏng vấn ở vùng phụ cận nên thuận tiện trở lại tòa soạn, cái này trở về cũng tệ, tiện thể thấy được Trác Lí gọi điện thoại mà mặt lúc trắng lúc đỏ.

      Sau khi bị phát , Trác Lí có cảm giác bị người khác nhìn thấy bản thân mình kinh ngạc mà mất mặt lúng túng, vì vậy trong nháy mắt mặt lên tức giận, “Nghe lén người khác chuyện điện thoại là hành động rất bỉ ổi.”

      Vu mỹ nhân rất đồng ý ôm cánh tay lắc đầu cái, tránh chủ đề của Trác Lí, nặng trịch, “ thay đổi.”

      Trác Lí trợn mắt khó hiểu nhìn về phía Vu mỹ nhân. , thay đổi như thế nào?

      Vu mỹ nhân đem người mình lảo đảo ngồi xuống ghế trước mặt Trác Lí, hướng về phía Trác Lí ý bảo ngồi xuống, thở dài , “Trác nương, tôi thể cho biết bi thương………… từ người sợ trời sợ đất liều lĩnh bé thành có cảm xúc yên, tâm tình bất động trong tình ……..Hơn nữa……….Nhìn bộ dáng từ lúc lúc và Đại luật sư gọi điện đến giờ, thấy là bị ấy ăn đến sít sao rồi.”

      “Tôi….. Tôi có.” Còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong lời của Vu mỹ nhân, trực giác của Trác Lí muốn phản bác lại lời của ấy.

      Vu mỹ nhân mang theo nghiên cứu sâu sắc, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “ biết….. Lúc nào người phụ nữ đột nhiên bị người đàn ông ăn đến gắt gao ?”

      Trác Lí lắc đầu cái, quên cái vấn đề điều kiện tiên quyết, cũng quên bảo vệ trận tuyến của mình.
      “Đó chính là…..Sau này người phụ nữ này bị ăn.” đợi Trác Lí đáp lại, hai mắt Vu mỹ nhân sáng ngời hỏi, “Như thế là như thế nào? Công lực của Đại luật sư cũng tệ lắm phải ? là lần đầu tiên chứ?”

      …………….

      Cuối cùng Trác Lí cũng hiểu Vu mỹ nhân gì, chẳng qua là sau khi hiểu xong, mặt Trác Lí đỏ hơn chút, biết là sắc mặt tức giận hay là ngượng ngùng. Chỉ là thấy囧 nhanh chóng ra lời.

      “Xem bộ dáng của như vậy, chắc là lần đầu tiên, ai……… Xem bộ dáng quyết lòng của đối với Đại luật sư kia, chắc ấy phải rất dịu dàng. Lại …………”

      “Vu, Thu, Thủy!!!!!”

      đợi Vu mỹ nhân đem những lời hết sức to gan phía dưới kia hết, Trác Lí dùng chưởng vỗ vào lưng Vu mỹ nhân. Sức lực rất lớn, cả đời Vu mỹ nhân cũng khó quên. Vì vậy sau thời gian rất dài, Vu mỹ nhân cũng dám ở trước mặt Trác Lí nhắc tới đề tài nhạy cảm này nữa.

      Lời tác giả:
      …………… Ta có ngoại truyện về việc này. Chỉ là, rất nhiều năm về sau, khi Trác Lí trở thành bà Viên, Vu mỹ nhân cũng kết hôn, Trác Lí cũng bắt đầu chủ động tới cái đề tài này, khi đó bà Viên hoàn toàn biết chữ ‘thẹn thùng’ viết như thế n“Đó chính là…..Sau này người phụ nữ này bị ăn.” đợi Trác Lí đáp lại, hai mắt Vu mỹ nhân sáng ngời hỏi, “Như thế là như thế nào? Công lực của Đại luật sư cũng tệ lắm phải ? là lần đầu tiên chứ?”

      …………….

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38:

      Vu Thuy Thủy cẩn thận đem trạng thái mập mờ của Viên Khởi Lương và Trác Lí báo cho Lâm Bồi, Lâm Bồi cố ý tiết lộ cho Vạn Hiểu Yên. Loại hữu ý này sau khi trao đổi tin tức với nhau, ba người liền bắt đầu thay nhau chĩa mũi nhọn vào tình cảm để giáo dục Trác Lí. Chẳng qua là, mặc kệ có giáo dục như thế nào, phản ứng của Trác Lí chỉ có ba chữ: Sau hãy .

      Sau đó, chúng nữ lại than thở với nhau, bất đắc dĩ , ‘gỗ mục thể đẽo’. Chẳng qua dù là tình nghĩa tỷ muội hay là nhiều hơn còn là hứng thú với núi băng lớn, nên ba người thỏa thuận cố gắng giúp Trác Lí sớm ngày thăng cấp làm bạn Viên Khởi Lương. Họ hoàn toàn thấy được cách mạng đường tới ánh sáng, miễn cưỡng lẫn nhau viết, ‘đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa’. Tiếp đó, chúng nữ lại khai triển từng vòng từng vòng danh hiệu vì ‘hành động phá băng’ nên sau lưng Trác Lí cách mạng vẫn chiến đấu công khai.

      Sau đây là ba ngày trải qua cách mạng của ba người:

      1. Vạn Hiểu Yên lãnh đạo ‘Dự báo tin tức chiến đấu’……… buổi trưa ngày nào, trời nắng gắt như lửa, Trác Lí ngủ như cái đầu heo chết. Vào lúc này, Vạn Hiểu Yên thuận lợi lấy di động trong túi sách của ra, gửi tin nhắn, ‘ tại rất nóng, ra cửa chú ý tránh nắng’. Lựa chọn số điện thoại trong danh bạ Trác Lí ghi ‘Núi băng lớn’, sau đó gửi . Chẳng qua là, Vạn Hiểu Yên đợi suốt buổi trưa lại thêm buổi chiều, thế nhưng Viên Khởi Lương cũng có nhắn tin lại, lần đầu cách mạng tuyên bố thất bại.

      2. Lâm Bồi lãnh đạo ‘tình báo chiến đấu’……. Vào ngày Lâm Bồi có lần uống rượu cùng luật sư ở văn phòng luật sư Vụ Sở, biết được tin tức kinh người: Bạch Oanh phải là bạn của Viên Khởi Lương, lần này Viên Khởi Lương công tác, Bạch Oanh đều biết chút nào, chẳng qua vì về sau có thể nắm giữ hành tung của Viên Khởi Lương tốt hơn, ấy trở thành lại văn phòng luật sư Vụ Sở tiếp cận ở đại sảnh . Vì phòng bị kình địch tốt, Lâm Bồi cũng đả thông và thông đồng với các luật sư khác trong Vụ Sở, để tùy thời quan sát động thái trại địch.

      3. Vu Thu Thủy “Tự mình phòng ngự chiến đấu”…….. Ngày nào Vu mỹ nhân cũng mời Trác Lí gấp rút gối đầu đàm thoại. Hai người hàn huyên từ Adam Eva cho tới “bà nội trợ tuyệt vọng”, lại hàn huyên từ xì căng đan ở Athena cho đến tình hình của Hillary và Clinton. Cuối cùng, Vu mỹ nhân đem lời dẫn về người Trác Lí, Vu mỹ nhân chỉ ra, ‘câu hồn cũng như pha trà, có nước sôi, làm lá trà cứng rắn có thể tạo thành từng đợt từng đợt mùi thơm, , chưa?’ Trác Lí lắc đầu; Vu mỹ nhân cường điệu, ‘ như vậy với , tức là núi băng lớn có ý với . Đây chính là vũ khí trí mạng lớn nhất của , phải nắm chặt nó, lợi dụng nó tốt, sau đó dùng cái vũ khí này vững vàng bao vây lấy ấy, lần này, cuối cùng hiểu chưa?’ Trác Lí lại lắc đầu; Cuối cùng Vu mỹ nhân cường điệu, ‘Nếu lại bổ nhào vào Viên Khởi Lương, ấy bị người khác đoạt mất. có ngốc hay vậy……. hiểu hay hiểu đây……..”

      Tiếp sau là……..

      Vạn Hiểu Yên có khả năng cũng biết được, do ban tặng ba tin nhắn trong điện thoại của Trác Lí…….. Chỉ có ba tin nhắn, toàn bộ tin nhắn gửi đều gửi đến Viên Khởi Lương, nội dung đều ràng.

      Lâm Bồi cũng thể biết, chú ý đối với Bạch Oanh, chút Trác Lí cũng so với Lâm Bồi.

      Vu mỹ nhân cũng biết là: Trác Lí chưa từng đem cốc trà Viên Khởi Lương này đặt vào trong chương trình trong ngày của .

      Chẳng qua, trong lúc mấu chốt này.

      Quý Mạnh Đường trở về.

      Nhận được điện thoại của Quý Mạnh Đường là lúc Trác Lí và Vu mỹ nhân phỏng vấn ở trung tâm thành phố. vội vàng khai báo mấy câu với Vu mỹ nhân, rồi chạy nhanh như chớp tới nơi Quý Mạnh Đường hẹn.

      “Thiên Dực Hộ Ngoại”……… Là cửa hàng đồ da dụng ngoài trời nằm đường Nam Công Tôn rất lớn ở Thành phố Z, bởi vì nguyên nhân từng làm qua ‘Lư Hữu’, nên đối với cửa hàng đồ da dụng bên ngoài này cũng có thích thú và chú ý, ví như cửa hàng ‘Thiên Dực’ này. Chẳng qua là cũng biết, ông chủ giấu mặt của ‘Thiên Dực’ chính là Quý Mạnh Đường.
      (Lovenoo1510: thực là ta cũng hiểu 'Lư Hữu' là gì nữa, các nàng thông cảm nha)

      thể trong lòng rất kích động vì muốn gặp được Quý Mạnh Đường, có hai năm gặp . Thậm chí quyết tâm gọi xe trực tiếp thẳng từ trung tâm thành phố tới đường Nam Công Tôn.

      Có người trời sinh ra là để sùng bái, ví như Quý Mạnh Đường.

      Ngồi taxi, Trác Lí thấy Quý Mạnh Đường đứng trước cửa hàng đó đút hai tay vào túi quần đen. Nhìn từ xa, Trác Lí vẫn cảm thấy: hai năm qua như vậy, khắc cũng xuống hạng thần tượng trong bảng xếp hạng của .

      Bởi vì quanh năm bôn ba, nên màu da của Quý Mạnh Đường trở nên tối đen. Chẳng qua cũng che dấu được đôi mắt to kia vẻ trong suốt và thanh tĩnh kia. Khi còn bé, Trác Lí thường cảm thấy kỳ quái, người đàn ông lớn lên làm sao có được đôi mắt sáng ngời và đẹp mắt đây? Sau đó nghĩ nghĩ lại đề xuất ra cầu công bằng: Mạnh Đường, em muốn đào hết mắt của . Mà mỗi lần như vậy, Quý Mạnh Đường đều rất phối hợp tính cách tác quái của mà đem mí mắt của mình lật lên, trở thành bộ dáng khủng bố, quỷ dị , ‘Như vậy mới dễ đào, tới đào thôi’. Sau đó, Trác Lí bị dọa sợ đến mức chạy trốn như bay. Tiếp sau đó, Quý Mạnh Đường đứng ở chỗ trốn chạy mà cười ha ha.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Lí khỏi có chút chua xót, tuổi thơ…… là quá khứ trôi qua từ lâu rồi.

      Quý Mạnh Đường vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười nhìn Trác Lí, nụ cười kia bỗng chốc làm ánh mắt mê muội……. Hẳn là so với mặt trời còn chói mắt hơn…….

      Mạnh Đường!” Trác Lí kì quái tiến lên, giả bộ khí thế người lớn, hung hăng vỗ lưng Quý Mạnh Đường, chớp đôi mắt chua xót.

      Gặp mặt mới biết: rất nhớ .

      Quý Mạnh Đường mặc áo T shirt màu trắng, trước ngực có hình vẽ đôi cánh bay màu xanh dương. Trác Lí biết, hình vẽ ấy chính là tự bản thân thiết kế, mùa hè năm ngoái, nhận được gửi từ Ninh Hạ tới cho chiếc áo ‘cánh bay T shirt’ số lượng hạn chế, chẳng qua là vẫn cất giữ nó, đến nay cũng chưa từng mặc.

      Cho dù bị Trác Lí rất nghiêm túc vỗ chưởng, mặt mũi Quý Mạnh Đường vẫn đổi như cũ, nụ cười của chưa từng thu hồi, dịu dàng , “Tiểu Trùng oa.”

      Tiểu Trùng oa…….

      Tiểu Trùng oa……….

      Cái tên này hề nghi ngờ lại khơi dậy cho Trác Lí phen hồi ức đa sầu đa cảm. Phải là lần đầu tiên gặp , gọi là Tiểu Trùng oa. nhớ rất , cái mùa hạ năm bảy tuổi, Quý Mạnh Đường ở cây to dưới lầu của nhà bắt ve sầu. ràng là ở cây bắt ve sầu, nhưng thực tế là muốn gặp Trác Ý, khi đó phòng của Trác Ý hướng phía đường, mỗi ngày ấy đều ngồi ở cửa sổ viết chữ đọc sách.

      Loại côn trùng ve sầu này Trác Lí rất thích, ra vườn rau của bà Vương sát vách để trộm cây trúc, về nhà tìm được dây sắt mà mẹ Trác bỏ treo túi muối, dùng dây sắt đó quấn lại thành vòng tròn, sau đó đem túi đựng muối khâu khâu vá vá vào sợi sắt, làm thành dụng cụ bắt ve đơn sơ, rồi lấy cái dụng cụ bắt ve này cắm vào cây trúc, rồi hấp tấp chạy tới cây to dưới lầu nhà mình bắt côn trùng.

      nhớ lúc mình nhìn thấy Quý Mạnh Đường, rất ghét . vì để hấp dẫn chú ý của Trác Ý, nên chọc cho đám ve sầu kêu lên, làm đuổi tất cả ve sầu cây nhà . tức giận phẫn nộ tiến lên. bảy tuổi đem cành trúc dài chống mặt đất, tay chống nạnh : “Cái người xấu xa này, lại dám đuổi ve sầu nhà tôi!” Sau đó, nhìn thấy Quý Mạnh Đường như ánh mặt trời…….

      Chớp mắt ánh mặt trời kia………… ảnh hưởng tới cả đời . Sau đó nghĩ lại, tính cách của là loại kiên cường dũng cảm tính tình khiêu chiến, chính là từ . Mặc dù về sau Quý Mạnh Đường giải thích qua cái hành động ngây thơ này là bởi vì Trác Ý tức giận với , mới có chút bất đắc dĩ. Nhưng dấu vết chuyện cũ này bị Trác Lí cằn nhằn nhiều năm………

      Hai người ăn cơm tối ở nhà hàng phía nam. Dọc đường Quý Mạnh Đường đều cẩn thận kể lại cho Trác Lí chuyến du lịch hai năm của mình. cho biết ở vùng núi Quý Châu thấy hang động đá vôi, người đồng đội của bọn họ cẩn thận rơi xuống sơn động, phải nằm yên tại chỗ trong bệnh viện hai tháng, đội ngũ mới có thể tiếp tục tiếp. Sau đó, Quý Mạnh Đường dùng giọng mạnh mẽ kể cho Trác Lí biết: Phong cảnh ở ngọn núi cao và hiểm trở vô cùng; cho biết người Tứ Xuyên so với người thường cao lớn hơn, cho ngọn núi kia có cánh rừng già, vì vừa qua mùa mưa, cho nên, trong rừng rậm vẫn luôn ẩm ướt. Lúc bọn họ xuyên qua khu vực ấy, đầu tiên là bị biết bao nhiêu côn trùng tấn công, sau đó, khi ngang qua cánh rừng thấp con rắn lớn từ dưới đất ngoi lên, có nữ đồng đội tạm thời gia nhập đội ngũ té xỉu tại chỗ; cho biết ở Thanh Hải gặp phải chuyện quỷ quái, đó là rất nhiều ‘Lư Hữu’ qua sơn thôn , lúc bọn họ đóng quân tại đây cũng gặp phải rất nhiều tượng thể giải thích được, , là ở chỗ đó, chợt tin tưởng thần linh; cho …… Rất nhiều rất nhiều, rất lắm rất lắm.

      Người quen thuộc với Trác Lí để ý phát , chỉ lúc và Quý Mạnh Đường chung đường có tin đồn thú vị, mới biến thành thục nữ dịu dàng.

      lần này trở về là vì Trác Ý sao?” Giới thiệu chuyến du lịch xong, Trác Lí tận tâm hỏi.

      Mặt Quý Mạnh Đường vốn là thần thái phấn khởi khi nghe được cái vấn đề này, lập tức bớt phần vui vẻ, thở tiếng dài, sau đó nặng trịch, “Mười mấy năm trước có cơ hội, ngờ, tại vẫn có cơ hội như cũ.” Thấy dáng vẻ Trác Lí rất đau khổ, Quý Mạnh Đường lại nở nụ cười, “Nét mặt của em cứ như phúng viếng vậy.”

      Trác Lí hếch lông mày lên, “ vốn là như vậy thấy chết sờn.”

      “Cái đó giống như là lý tưởng sáng chói của đàn ông cũng được.” Quý Mạnh Đường giống như vô tình uống rượu.

      “Rất tốt. Cho nên, cũng cần chen gậy vào. Chân trời khắp nơi đều có cỏ thơm, là người du hành thời gian, khắp nơi đều có thể tìm được cỏ của .” Lời như thế này Trác Lí với Quý Mạnh Đường mấy vạn lần. Mặc dù trước kia là lòng riêng hy vọng Quý Mạnh Đường coi trọng mình, nhưng bây giờ lòng hy vọng Quý Mạnh Đường có thể tìm được tốt, sau đó hai người cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại. Chẳng qua, lúc này điểm mấu chốt mà Trác Lí đột nhiên ý thức được: tại chẳng lẽ hy vọng Quý Mạnh Đường coi trọng mình sao? Chẳng lẽ tình cảm đối với Quý Mạnh Đường hơn chục năm cứ như vậy theo gió phiêu tán rồi sao? Mị lực của núi băng lớn như vậy sao? Bấm ngón tay tính toán, và núi băng lớn biết nhau nhiều lắm chỉ là ba tháng……… Ba tháng….. Ba tháng và hơn chục năm……

      Ánh mắt u ám lại u, rốt cuộc Quý Mạnh Đường cũng quay lại suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười , “Tiểu Trùng oa, em biết tại bao nhiêu tuổi ?”

      “Hai mươi chín tuổi.” So với Trác Lí lớn hơn gần tám tuổi.

      “Mẹ nếu như trước ba mươi tuổi mà chưa có tìm được vợ, bà chết trước mặt .”

      “Phụt…….” Vương lão cát trong miệng Trác Lí bất hạnh phun ra ngoài, kéo tờ giấy, dùng sức lau miệng, sau đó dùng ánh mắt đặc biệt khinh bỉ đối với Quý Mạnh Đường , “Lời của bác Triệu đối với hữu dụng em có thể đem mặt trời lấy xuống tắm rửa lần.”

      “Mẹ già rồi……” Quý Mạnh Đường có chút bi thương.

      Điều chỉnh lại tinh thần, Trác Lí hăng hái, “ muốn tìm vợ để sinh con cho mẹ con cháu đầy đàn à?”

      “Bộp” tiếng. Quý Mạnh Đường dùng chiếc đũa chưa dùng bên cạnh trực tiếp gõ lên trán Trác Lí, “Cái nha đầu này, sao hơn hai mươi tuổi rồi mà chuyện còn đứng đắn như vậy.”

      phải ý của bác Triệu cũng là như vậy sao?” đôi mắt xoay chuyển, Trác Lí chợt nhớ tới chuyện, vì vậy lập tức vội , “Mẹ dường như là tìm cho rất nhiều đối tượng hẹn hò nha.”

      “Phụt….” Lần này là Quý Mạnh Đường đem bia trong miệng phun ra ngoài.

      ………..

      …………

      Sau bữa cơm tối, Quý Mạnh Đường đưa Trác Lí trở về nhà họ Đường. đường, Trác Lí đột nhiên bắt đầu đa sầu đa cảm suy nghĩ như nước thủy triều, liên tiếp ra những lời như sau, “ xem, hai năm trước em còn hấp tấp theo đòi ‘sống còn gây chiến’, trời rất nóng ngủ trong lều trại có gió vào, lâu ngày quen đất quen cát nên bị bệnh sởi, lại bị côn trùng đốt phải làm toàn thân thối rữa. Khi đó, vẫn thường làm em sợ, nếu như mà em khóc làm ầm ĩ, về sau mang em theo ra ngoài nữa……..”

      thể như vậy sao? Bạn bè của ở trong, ai gặp qua so với em thích diễn thích chuyện thích ầm ĩ hơn em. Bọn họ đều rất sợ em……” Đôi tay của Quý Mạnh Đường đút trong túi quần, giống như bé trai, thỉnh thoảng dùng chân đá cục đá ven đường.

      phải em muốn với những thứ này!” Trác Lí căm giận , Quý Mạnh Đường vĩnh viễn coi như đứa trẻ. ra rất muốn cho biết: Hai năm trôi qua rồi, trưởng thành chín chắn hơn, làm ra tiền, làm ở tòa soạn trong thành phố lớn, sống rất tốt. Có lẽ năng lực bây giờ của cũng chỉ có thể tự vệ, nhưng tương lai lớn mạnh đến mức có thể bảo vệ được người nhà, bảo vệ được cả người mình thương nữa.

      Quý Mạnh Đường hiểu cười, dịu dàng xoa xoa mái tóc rối bù của , “ hiểu em muốn gì.”

      Ban đêm mùa hè có hai chiếc bóng người bị kéo đến thon dài, khí vốn nóng bức, nhưng thỉnh thoảng có gió thổi đến, làm cho mọi người vô cùng mát mẻ.

      còn phải ra ngoài nữa sao?”

      “Trong vòng nửa năm nữa …… phải vì em tìm chị dâu.” Sau khi Quý Mạnh Đường xong, chính mình cũng cười phá lên ha hả.

      “Vậy tốt, em chờ uống rượu mừng.” lòng hy vọng Quý Mạnh Đường hạnh phúc. biết vì sao, loại lòng hy vọng này lại làm cho cảm giác thư thái, giống như chỉ cần Quý Mạnh Đường có thể hạnh phúc, có thể buông tay tốt. Có điểm cũng hiểu : Từ lúc nào Quý Mạnh Đường trở thành khối của ?

      ………….

      ………….

      Tản bộ trở về Thuộc Chi Uyển và Đường Chi Thiện gặp hai người Quý Mạnh Đường và Trác Lí ở đầu hành lang. Đường Chi Thiện đối với Quý Mạnh Đường rất quen thuộc, chính xác, cá nhân ông thưởng thức con người Quý Mạnh Đường này. Mặc dù Quý Mạnh Đường ham chơi (Đối với Đường Chi Thiện mà , du lịch chính là ‘chơi’), nhưng vẫn có gia nghiệp lớn như cũ. Trác Lí lắm, nhưng ông biết rất ràng, ban đầu cửa hàng đồ gia dụng ngoài trời của Quý Mạnh Đường phát triển theo hình thức cửa hàng online, sau đó do mạng lưới phát triển nên mở cửa hàng , mấy năm nay, Quý Mạnh Đường ở rất nhiều thành phố lớn thu mua rất nhiều cửa hàng đồ gia dụng ngoài trời, thống nhất đăng ký thương hiệu buôn bán của riêng mình …….Thiên Dực. Án kiện thành công của được Đường Chi Thiện thêm vào bên trong án kiện luật kinh tế tiêu biểu, dưới mười lần. Mặc dù đứa này từ ông cũng nhận biết, nhưng ông cũng vẫn rất chờ mong lại lấy giáo án mô phỏng pháp luật để mọi người có thể thấy thương nhân sáng suốt như Quý Mạnh Đường. Mà lúc này, ông gặp lại trong lòng cũng phải rất thoải mái. Hoặc chính xác hơn mà , là đặc biệt thoải mái. Loại thoải mái này cũng lan tràn đến người Thiệu Chi Uyển, sau đó hai người này nhìn Quý Mạnh Đường với ánh mắt tràn đầy địch ý.

      Quý Mạnh Đường sững sờ, đầu tiên là hô tiếng, “Cậu Đường, mợ Đường.” Sau đó, vô tội nhìn sang Trác Lí, muốn từ biết vì sao hai người này lại nhìn chằm chằm nhúc nhích.

      Hiển nhiên, Trác Lí cũng biết.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39
      Editor: Lovenoo1510

      buổi trưa thứ bảy.

      “Bác Triệu làm thịt em mất!” Trác Lí hướng về phía điện thoại rống to.

      “Bà biết đó là em.” Quý Mạnh Đường mặn nhạt .

      tìm người khác .”

      “Trừ phụ nữ nhà họ Trác ra, biết người phụ nữ nào khác.”

      “Em giúp tìm ……”, Trác Lí vẫn còn giãy chết.

      “Trùng oa…… Rất lâu rồi chưa thấy em đóng kịch.”

      ……………..

      ………..

      Nguyên nhân gây ra chuyện như thế nào: Mẹ Quý Mạnh Đường lấy cái chết ra khuyên giải, muốn Quý Mạnh Đường xem mắt. Quý Mạnh Đường đành lòng cũng thể cự tuyệt, vì vậy đồng ý.

      Việc phát triển đến tình hình như thế này : Vì để uyển chuyển cự tuyệt với thân cận, Quý Mạnh Đường tìm tới Trác Lí.

      Kết quả của chuyện là như vậy: Tại mười hai giờ trưa Trác Lí đúng lúc xuất tại thánh địa thân cận của thành phố Z…………để ủng hộ.

      Khoảng khắc mười hai giờ là thời gian định ước xem mắt của Quý Mạnh Đường. đưa cho Trác Lí kịch bản lần này: Người đàn ông lớn tuổi chia tay bạn , người phụ nữ mạnh mẽ thân cứu vãn bạn trai cũ. Người đàn ông lớn tuổi là Quý Mạnh Đường, người phụ nữ mạnh mẽ là Trác Lí.

      Trước mười hai rưỡi, Trác Lí vẫn luôn thân ở góc xó xỉnh trong nhà hàng Tây ủng hộ, dùng gương mặt hóa trang quan sát động tĩnh chiếc bàn phía tây, sau khi Quý Mạnh Đường phát ra ám hiệu, liền hùng hổ tới bên cạnh người Quý Mạnh Đường, ôn nhu hiền hậu tĩnh lặng khoác vai Quý Mạnh Đường, nhu tình như nước nhìn , đôi môi hơi hé, “Mạnh Đường……….. Sau lưng em lại xem mắt……… Là muốn……….”

      Đôi mắt cong cong, sóng nước nhộn nhạo, Trác Lí đổi giọng dịu dàng, “Là muốn xem em có quan tâm nhiều tới sao?”

      xem mắt vỗ bàn, sau đó phẩy tay áo bỏ . Trước khi ném lại câu, “Thần kinh!”

      Quý Mạnh Đường cười ha ha.

      Trác Lí trợn tròn mắt, bàn tay vỗ lưng Quý Mạnh Đường, hung hăng , “Loại chuyện hư hỏng này lần sau đừng tìm em!” phải là muốn giúp Quý Mạnh Đường, có lẽ, nếu như là trước kia, trước khi biết Viên Khởi Lương, nhất định hết sức vui vẻ làm những chuyện này. Nhưng, gần đây rất lo lắng, rất sợ hãi, rất tình nguyện làm như vậy.

      “Ngày mai còn buổi nữa.”

      “Em , đánh chết em cũng .”

      “Chúng ta quen nhau bao năm……….” Quý Mạnh Đường buồn giận.

      “Đừng có dùng mưu đồ này……….”

      “Con người lúc còn sống, chớ thấy việc thiện làm.”

      “Quý Mạnh Đường!”

      nhớ lúc bảy tuổi em bị con chó đuổi theo, ai là người thay em bị chó cắn cái………..”

      cần khi còn bé.”

      “Được, chúng ra tới lúc nghỉ hè năm em mười tám tuổi kêu khóc bắt dẫn em du lịch……..”

      “Được……….” Trác Lí thầm đè xuống hỏa khí của mình, cắn răng , “ buổi cuối cùng.”

      ……….

      …………

      Chủ nhật này, cũng giống kịch tình như ngày hôm qua, cũng ý nghĩa như ngày hôm qua. Nhưng, hôm nay đối tượng thân cận cùng Quý Mạnh Đường……. Có chút khó chơi. ta mặc cái áo T shirt vằn báo bó sát người, trang điểm rất đậm, hàm răng hơi vàng, lúc cười lộ ra toàn bộ hàm răng. Trác Lí thích nhìn mặt bắt hình dong, nhưng giờ phút này hôm nay là làm cũng chịu được. Để cho nổi giận, chính là từ đầu đến cuối đối diện kia vẫn ở trước mặt Quý Mạnh Đường và Trác Lí hút thuốc lá, vừa hút vừa ngồi bên cạnh như vậy, “Chị Hoàng cho biết chưa? Tôi có gia tài bạc vạn. Tôi mặc kệ có bạn hay , chỉ cần thấy dung mạo tệ lắm, tôi coi như nuôi “tiểu bạch kiếm” là được. Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần kết hôn với tôi ba năm, tôi phân cho nửa gia sản bạc vạn của tôi. muốn cùng bạn tôi cũng mặc kệ, chỉ phải đảm bảo mỗi tuần có ba ngày ba đêm theo tôi, tôi còn cầu nào khác.” xong đoạn văn này, ta để thuốc lá vào trong gạt tàn đặt bàn, mắt cười như nhìn Quý Mạnh Đường.

      Trác Lí phải nhẫn nhịn đến nội thương, khóe mắt Quý Mạnh Đường cũng co quắp dạng.

      Chẳng qua, giây tiếp theo, bàn tay Quý Mạnh Đường đặt ở bả vai của Trác Lí, dùng giọng sảng lảng và nụ cười như ánh mặt trời với kia , “Xin lỗi…… trở về và lại với dì Hoàng, dì ấy về sau cần thiết phải giới thiệu đối tượng cho tôi nữa. Cả đời tôi, chỉ thích mình ấy.” Dứt lời, Quý Mạnh Đường lại chuyển ánh mắt sang Trác Lí, ánh mắt như nhắn nhủ ‘Lên! Giải quyết ta !’

      Trác Lí thể nhận ra bĩu môi, giây kế tiếp liền hoa lê đẫm mưa, nước mắt ròng ròng, “Chị……Chị muốn bao nuôi tiểu bạch kiếm……. phải tìm người khác thôi. Tôi……. Tôi và Mạnh Đường nhau hơn chục năm rồi, tới hôm nay tôi mới phát ra tôi vô cùng ấy, chị nhớ trở về cùng dì Hoàng , đều là tôi….. Đều do tôi hiểu ấy, đều là do tôi biết được phần tình cảm này lại mang tới cho ấy nhiều khốn nhiễu………..”

      “Được rồi được rồi! Đừng diễn kịch nữa….” kia oán hận nhìn Trác Lí cái, làm ra tư thế khêu gợi, lại đem tầm mắt chuyển sang Quý Mạnh Đường, “Tiểu tử, lời từ biệt như vậy cũng xong, nhìn cũng sắp ba mươi tuổi rồi, ngay cả nghiệp cũng có, rất nghèo ? Hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi. theo tôi, về sau cần phải chịu khổ, cũng cần phải phấn đấu. xem bên cạnh xem, là loại người trẻ tuổi hiểu được cách chăm sóc , cho nên, cần thực tế như vậy…..”

      “Tôi cân nhắc rất nhiều, tôi chỉ muốn ấy.”

      Lúc câu này, Trác Lí bị nét mặt của Quý Mạnh Đường là ngây ngẩn cả người, bởi vì lúc này dáng vẻ của rất nghiêm túc.

      Quý Mạnh Đường quay đầu lại nhìn Trác Lí khẽ mỉm cười……..

      Trác Lí tự giác muốn tránh giờ khắc này với Quý Mạnh Đường, nhưng, trong nháy mắt ngay tại lúc quay mặt sang kia. thoáng kia tim đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh. loại trực giác kì quái thúc đẩy hướng ra cửa nhà hàng nhìn…….

      ………….

      …………….

      Trở lại nhà họ Đường, chuyện đầu tiên Trác Lí làm, chính là quét mắt vòng phòng của và những nơi khác, làm thất vọng chính là: Viên Khởi Lương chưa trở về. Đường Chi Thiện ngồi ở phòng làm việc đọc sách, thấy dáng vẻ Trác Lí vô cùng lo lắng, ông lấy mắt kính xuống hiểu , “Làm sao vậy, chuyện gì?”

      Trác Lí phục hồi lại tinh thần, mê mang hỏi, “Núi băng……….. Viên Khởi Lương trở về rồi ạ?”

      Đầu tiên Đường Chi Thiện là sững sờ, sau đó lại mỉm cười trả lời, “Ngày mai mới có thể trở về, thế nào, nhớ cậu ta rồi sao?” Rất hào hứng.

      “Cậu chắc chắn chứ? Xác định ấy chưa trở về?” Lúc tại Tôn Thượng, trực giác của rất mãnh liệt: Mặc dù xung quanh bóng dáng kia còn có bóng dáng của mấy người đàn ông khác, nhưng rất chắc chắn, cái bóng dáng hơi gầy màu đen đó…….. Chính là Viên Khởi Lương.

      “Hôm trước mợ con gọi điện thoại hỏi, cậu ta bảo là ngày mai mới trở lại. Sao vậy?” Đường Chí Thiện nhận ra phản ứng khác thường của Trác Lí, tiếp tục hỏi.

      “……….. sao cả ạ.” Đúng vậy, từng với : Hai bảy mới trở lại. Chẳng lẽ là nhìn lầm? Chẳng lẽ là nhớ quá? Lúc nào khắc sâu trong tư tưởng của mình như vậy? nhớ lúc mình nhìn thấy cái bóng lưng kia, thiếu chút nữa là vọt tới phía trước, xem có phải trở lại hay ………. hiểu nguyên nhân mình hốt hoảng là xác định trở về hay hay là bởi vì…… Bóng lưng của chân như vậy………

      Buổi tối trước khi ngủ, Trác Lí gửi cho Viên Khởi Lương tin nhắn. Bình thường chỉ lúc này có chút thời gian nhắn tin trả lời, sửa lại nội dung tin nhắn rất nhiều lần, lúc mới đầu ‘ngày mai trở về sao?’ đổi thành ‘ hai bảy trở về chứ?’ lại đổi thành ‘mấy giờ ngày mai bay?’ đổi nữa là ‘ nghĩ tới, công tác sáu ngày rồi, cái búng tay nha’ cuối cùng đổi thành ‘cậu ngày mai trở về, mợ cũng ngày mai trở về, rốt cuộc ngày nào trở về?’

      Lựa chọn ‘núi băng lớn’ gửi . nắm chặt di động trong tay, chờ tin nhắn hồi . chỉ muốn chứng thực, rất muốn chứng thực, hôm nay bóng lưng kia ở Tôn Thượng ………… Có phải là hay .

      Điện thoại đột nhiên vang lên, Trác Lí nhìn cũng chưa nhìn bắt máy.

      “Trùng oa………” Giọng của Quý Mạnh Đường.

      Trong nháy mắt ánh mắt lại trở nên ảm đạm, Trác Lí còn hơi sức vòng vo, “Có chuyện gì ạ? Ngày mai em muốn làm, thể diễn trò cùng được.”

      diễn trò. Ngày mai hết giờ làm dẫn em chơi, coi như trả thù lao diễn xuất hai ngày này của em.” Phàm là Quý Mạnh Đường phát ra có trò gì tốt, cho tới bây giờ đều cùng Trác Lí chia sẻ. Trác Lí là đứa trẻ P, luôn theo sau , nơi nào đều muốn theo. Nghĩ tới đây, khóe miệng Quý Mạnh Đường khỏi lên nụ cười.

      chỗ nào chơi vậy?” Trác Lí vẫn còn là ham chơi.

      “Thánh Quang.”

      “ ‘Thánh Quang’? Đó phải là nơi con cháu quý tộc chơi sao?” nghe Vạn Hiểu Yên , em công tử Ngũ Khâu Thực ngày ngày đều chạy đến đó, nơi đó trò chơi gì cũng có. Nghĩ đến Ngũ Khâu Thực, Trác Lí lại đột nhiên cảm thấy tồn tại thần kỳ. Thần kỳ ở chỗ, căn bản cũng biết biến mất trong cuộc sống của từ lúc nào.

      “Có lẽ chúng ta có thể…………Giả mạo quý tộc phen.”

      “………..”

      “Em rất nhát gan.”

      “Em !”

      Khóe miệng Quý Mạnh Đường vẫn giữ nụ cười cưng chìu, cho dù chỉ là qua điện thoại di động, vẻ mặt của cũng vẫn dịu dàng như cũ: Trác Lí, Tiểu trùng ao, bao nhiêu năm đều thay đổi rất dễ đối phó.

      Mà đầu điện thoại bên này, Trác Lí ngồi ở bục cửa sổ lớn trong phòng ngủ nhà họ Đường, đôi tay ôm cổ chân, đầu nghiêng ở đầu gối, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Trong lòng vẫn quay về cái tên: Núi băng lớn………. Núi băng lớn……..Núi băng lớn.

      Trong khoảng thời gian xa nhau lâu này, Trác Lí cảm thấy: .

      thể phủ nhận được vì đợi lâu mà nhận được tin nhắn trả lời của Viên Khởi Lương mà chán nản, thể phủ nhận được lúc phát điện thoại phải là của Viên Khởi Lương làm thấy mất mát, thể phủ nhận cả ngày nhìn kính cửa sổ trong suốt đều có thể nhìn thấy khuôn mặt Viên Khởi Lương, thể phủ nhận mình nhớ sâu sắc cái nhăn mày nụ cười mỉm của Viên Khởi Lương, thể phủ nhận cảm giác lạ lẫm tận trong đáy lòng ………….. Chính là tình trong truyền thuyết. vẫn cho rằng tình rất khuôn sáo cũ rích, cảm thấy cái loại nhớ nhung này rất phiền nhiễu, hôm nay phát , cái gọi là dù chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy qua mà xem cái lí luận tình chính là cái rắm chó.
      (Lovenoo1510: ‘Cái rắm chó’ là ta để nguyên văn tác giả, thêm bớt đâu nha)

      nghĩ, là ‘ trong tình ’ như trong miệng Vu Thu Thủy rồi.

      ……..

      ………..

      Chuyện Viên Khởi Lương có trở lại khay , rốt cuộc buổi trưa ngày hôm sau Trác Lí cũng biết .

      Bởi vì, trưa hôm nay ở bên ngoài cửa thang máy gặp .

      Chẳng qua, thang máy dừng ở tầng mười tám tới mười giây, cửa thang máy lần nữa đóng. Bởi vì bóng dáng màu xám tro và bóng dáng màu trắng kia bên ngoài thang máy cũng vào. Trác Lí mở to mắt, mâu thuẫn hy vọng bóng dáng màu xám tro bên ngoài thang máy là Viên Khởi Lương, lại đồng thời hy vọng phải. Chẳng qua là, khi Lâm Bồi ở bên cạnh lắc lắc cánh tay của , cực kì tức giận , “ mặc váy trắng là Bạch Oanh à? Sao ta lại dán lên người núi băng nhà cậu rồi hả?” cuối cùng cũng xác định: Cái bóng dáng màu xám tro ấy, đôi tay đút trong túi quần tây màu đen, người đàn ông với ánh mắt cũng chưa từng nâng lên nhìn ……….. Là Viên Khởi Lương.

      Trong thân thể có trận chua xót. trở về từ lúc nào? có nhìn thấy tin nhắn của ? Hẳn là thấy được, với thân phận của như vậy, điện thoại di động hoạt động quanh năm, quanh năm duy trì ở trạng thái mở máy, làm sao nhìn thấy được đây? Nhưng, tại sao lại trả lời tin nhắn của ? Mới vừa rồi trong thang máy chỉ có ba người, tại sao vào thang máy?

      Suy nghĩ ngừng quay về từng chút từng chút , Trác Lí đột nhiên cảm thấy rất chán ghét Viên Khởi Lương, chán ghét tâm tình bất định của , chán ghét lúc nóng lúc lạnh, chán ghét vẻ mặt chút thay đổi của , chán ghét việc ngoảnh mặt làm ngơ……… oán hận !

      Nhà họ Đường.

      Trác Lí về nhà trước, ngồi ở trong phòng khách chờ Viên Khởi Lương trở về, tay của vẫn vân vê góc áo T shirt, trong lòng hung hăng mắng: Núi băng thối, núi băng nát!!!

      Lúc Viên Khởi Lương trở lại, Trác Lí ngưng tụ đống tức giận, chỉ nghe tiếng ‘tạch’, ánh mắt Trác Lí như lửa nhanh khóa cái bóng dáng màu xám ở cửa, chẳng qua tầm mắt của Viên Khởi Lương lại tiếp nhận được ngọn lửa kia, trong nháy mắt bị dập tắt. Bởi vì, căn bản Viên Khởi Lương cho cơ hội nhìn thẳng vào mắt , chỉ vội vã nhìn lướt qua, rồi trực tiếp bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

      Đột nhiên cảm thấy tay chân luống cuống.

      Cho đến tận lúc ăn cơm trưa, Viên Khởi Lương mới ra ngoài. nghĩ cũng cần nghĩ cũng biết : Người đàn ông này chắc nhìn , cho nên cũng tự mình đa tình mà từ bỏ ý đồ tìm chút tin tức gì trong mắt nữa. Cũng bởi thế, nhìn thấy mệt mỏi trong đôi đồng tử đen nhánh ở mắt của Viên Khởi Lương, mà đôi đồng tử đen nhánh trong đôi mắt lại phản chiếu hình bóng của .

      Trong lòng Viên Khởi Lương thầm tự giễu. Từ khi nào trở nên cẩn thận để ý như vậy rồi, cẩn thận chỉ dám len lén quan sát lúc nhìn mình. Đêm hôm đó, vừa nhận được điện thoại của vợ chồng Đường Chí Thiện báo, trước tiên vội hoàn thành công việc ở Giang Thành. Tư liệu của Quý Mạnh đường này nắm rất ràng: Trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, nhân phẩm tốt, có hơn chục năm là thanh mai trúc mã hữu nghị với Trác Lí, mấu chốt nhất là, ta chưa kết hôn. Ngũ Khâu Thực trước khi ra nước ngoài, hết sức nghiêm túc dặn dò : Nếu như Quý Mạnh Đường muốn Trác Lí, như vậy thần tiên cũng kéo được trở về. Đây phải là đe dọa, đây cũng là phải lời đe dọa, cũng phải là bày đặt khoa trương, buổi trưa ngày hôm qua vì trước phải giải quyết xong chuyện ở vụ, nên thể kéo khách hàng đến bàn cơm, chính tai nghe được bọn họ thổ lộ với nhau.

      thương ta.

      ta ta chỉ muốn mình .

      Híp mắt lại, Viên Khởi Lương ép buộc mình thu hồi tầm mắt dính người , ngồi xuống đối diện chếch qua chút.

      “A, rốt cuộc cũng đông đủ.” Sau khi Thiệu Chi Uyển bưng món ăn cuối cùng lên, bà thở dài. Cởi tạp dề, ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Chí Thiện, dùng loại ánh mắt từ ái, dịu dàng băn khoăn nhìn hai người trẻ tuổi, lại chuyển hướng về Đường Chí Thiện, bà mỉm cười hạnh phúc.

      Mắt Đường Chí Thiện cũng nheo lại đầy mãn nguyện, : “Ăn cơm thôi!”

      Trác Lí vốn là người ‘ ăn vui’, nhưng vào giờ phút này, lại có bao nhiêu khẩu vị. Hơn nữa còn nghe được Viên Khởi Lương như vậy………..

      “Dượng dì, đoạn thời gian trước tiệm sửa xe giúp con làm bảo hiểm bồi hoàn. Hôm qua bọn họ cho con biết, xe của con sửa xong, cho nên, sau này con vẫn ở chỗ này phiền toái dượng và dì rồi, buổi tối con lái xe tới lấy quần áo.”

      Lòng “Lộp bộp” hai tiếng, thiếu chút nữa cầm chắc bát cơm, trực tiếp ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía Viên Khởi Lương.

      tay Đường Chí Thiện vốn cầm bát cơm, tay còn gắp miếng cái đùi gà, lời Viên Khởi Lương vừa ra, đùi gà ông gắp trực tiếp rơi xuống bàn. Điều này làm cho vẻ mặt của ông rất vui vẻ, nhanh chóng nhìn lướt qua Trác Lí, ông nhéo lông mày mở miệng , “Là nha đầu này chọc tới con à?”

      Trong mắt Trác Lí ngưng tụ hỏa khí càng ngày càng nặng, lúc sau oán giận chuyển sang Đường Chi Thiện, Đường Chi Thiện sáng tỏ , “Người trẻ tuổi, có chuyện gì cần chia ra khá hơn………”

      Thiệu Chi Uyển cũng nhịn được mở miệng , “Khởi Lương, sao lại đột nhiên con lại muốn chuyển? Bên này ở cũng tốt………..” Trong giọng ràng có ý tứ khác.

      “Dượng dì cần nhiều lời, bản thân con vốn là phải về nhà ở.”

      “Nếu , con và Trác Lí chuyện chút xem như thế nào? Các con như vậy…….”

      “Có cái gì tốt mà ! Con và ấy căn bản có gì phải , cậu, người ta phải về nhà cậu còn giữ người ta lại làm gì! Ăn cơm!” Trác Lí tức giận cắt đứt lời của Đường Chí Thiện ý bảo ông ‘xen vào việc của người khác’, dứt lời lại bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, bát cơm bới được nửa, dứt khoát bỏ bát xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc song song của Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển, cơm cũng chưa kịp nuốt xuống miệng : “Con ăn no rồi, con làm trước đây!” nghĩ, ở lại thêm giây nữa, sợ kiềm chế được mình mà vọt đến trước mặt Viên Khởi Lương, níu lấy cổ áo của kích động mà lắc ‘ rốt cuộc là bị động kinh cái gì?’ ‘có phải ở Giang Thành bị cửa kẹp vào đầu hay ?’

      Lúc cúi người xuống đổi giày tại cửa, Thiệu Chi Uyển vội vã chạy tới trước cửa, tính an ủi để vãn hồi nên , “Buổi chiều tan làm con trở về sớm chút, coi như làm bữa tiệc tiễn Khởi Lương.”

      “Buổi tối con có hoạt động rồi, trở về!”

      “Hoạt động gì? Nếu là hoạt động cùng đồng nghiệp tạm thời chậm lại…………..”

      giây cũng thể chậm, mợ, mợ đừng khuyên con nữa, buổi tối trước mười giờ con trở về.” Mang giày xong, để ý tới Thiệu Chi Uyển ở sau lưng khuyên giải, Trác Lí xuống lầu giống như chạy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :