1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có Chạy Đằng Trời - A Đào Đào (65 chương + 9 NT )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Beta: Panda đào hoa

      Chương 25 – Tâm tình thiếu nữ

      Khi lần đầu có kinh nguyệt của Sơ Vân qua , lâu sau Lục Tiến mang rời khỏi đó.

      Xung đột lần này làm cho tổng tư lệnh quân đồng minh tìm được cớ để khai chiến. Là quân độc lập võ trang mạnh nhất của vùng Tam Giác Vàng, bọn họ có thể dễ dàng nhân cơ hội này tẩy trừ thế lực thù địch thuận tiện khuếch trương địa bàn. Tam Giác Vàng, lại sắp bùng nổ cuộc chiến máu lửa.

      Sơ Vân cũng nghĩ đến những chuyện này, chỉ mang theo đôi mắt sưng đỏ, ôm vú nuôi hồi lâu chịu buông ra. người bà có vị cỏ xanh tạo cảm giác ấm áp khiến cho nghẹn ngào có cách nào lời từ biệt.

      Xe ra khỏi cửa thôn, vú nuôi vẫn đứng trước cửa thôn chịu bước .

      “Cháu hãy sống tốt với A Tiến, phải ngoan ngoãn chút…” vú nuôi đan hai tay vào nhau, dặn dò từ xa. Sơ Vân thò đầu ra, liếu mạng phất tay về phía thân ảnh gầy gầy càng lúc càng dần.

      Xe xa, rốt cuộc còn nhìn thấy thôn nữa, Sơ Vân vô cùng buồn bã thu tay lại, chậm rãi ngồi trở lại xe. Lục Tiến liếc nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười. Nham Đương ngồi ở vị trí phó lái hề bị ảnh hưởng bởi vẻ quyến luyến của , cánh tay và trán của cậu đều quần băng vải, trong lòng ôm khẩu súng ngắm nặng trịch, tấm lưng thẳng tắp hơi căng thẳng nhìn về phía trước, vẻ mặt như vừa mới áp đảo được con sói.

      Sau đêm mưa , khắp vùng núi đều bị bao phủ bởi mây mù, đỉnh núi sương khói lượn lờ, khí ẩm ướt, ngay cả cột mốc ranh giới hai bên đường được sơn phết cẩn thận cũng sắp đâm chồi xanh.

      Hai bên con đường đất đỏ chật hẹp phủ kín những bụi cỏ rừng hỗn hợp, chỗ trũng lên núi là những mảng rừng trúc hay cây chuối tây.

      con đường núi xóc nảy, chiếc xe việt dã miễn cưỡng có thể được như con thuyền đầu ngọn sóng, Lục Tiến cùng Nham Đương sao còn Sơ Vân ngồi phía sau lại thấy mình giống như hành lễ với tượng Phật phía sau xe, bị ném qua ném lại. Về sau, Sơ Vân khó chịu đến toàn thân đau nhức, sắc mặt trắng bệch.

      Ra đến núi lớn, xe dần dần tiến vào con đường bằng phẳng hơn, lúc xế chiều, bọn họ vào đến thị trấn .

      Tuy toàn thân khó chịu nhưng mấy ngày qua bị ép ở trong rừng sâu nguyên thủy nên Sơ Vân vẫn rất kích động nằm sấp bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

      Đây là thị trấn cực kì , bởi vì rất gần tỉnh Y nên những tấm biển mặt đường cũng có chữ Hán.

      Trong khi xe chạy, Sơ Vân còn trông thấy ngân hàng công thương trong nước, ven đường cũng có tấm biển to ghi chữ “Điện tín trung quốc”. Sơ Vân vươn tay chạm vào cửa sổ thủy tinh, mũi cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Nếu như người ngồi phía trước phải là Lục Tiến và Nham Đương cho rằng mình ở trong thị trấn vắng vẻ nào đó trong nước. Nhưng cố nén nước mắt lại, sau đó tiếp tục nhìn ngắm hai bên đường.

      Người lui tới ở đây đa phần da rất đen, đàn ông lưng đeo giỏ trúc, giắt dao dài, phụ nữ mặc váy đủ mọi màu sắc, miệng nhai trầu, có khi cũng nhìn thấy thiếu nữ có làn da khỏe mạnh dáng người thướt tha.

      Bên ngoài phố buôn bán, vài bức tường bên ngoài tòa nhà viết phiên hiệu của quân đội làm cho người ta nhìn thấy mà tưởng là doanh trại quân đội.

      đường thỉnh thoảng lại có chiếc xe lái qua, mà những chiếc xe ít ỏi này đều là loại xe việt dã vừa được nhập khẩu về, vừa to vừa uy mãnh. Phần lớn lái xe đều mặc quân phục, mà ngồi xe còn có rất nhiều cậu bé hơn kém Nham Đương là mấy, đều mặc quân trang, ai cũng súng vác vai, đạn lên nòng, võ trang đầy đủ.

      Sơ Vân chớp mắt nhìn ra bên ngoài cho đến khi xe ra khỏi trấn , chạy cách trấn khoảng hơn 10km, cả trấn bị giấu sau cánh rừng.

      “Còn khó chịu ?” Lục Tiến chậm rãi cho xe chạy vào căn biệt thự cực kì yên lặng được tường bao quanh, nhìn qua hết sức bình thường, sau đó xuống xe mở cửa bế Sơ Vân xuống. Sơ Vân khẽ gật đầu, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có hơi buồn nôn.

      Nham Đương cũng khiêng vật dụng xe nhảy xuống, lời theo sau hai người.

      Lục Tiến bế thẳng vào trong. Trước cửa lớn có binh sĩ chạy xe vào bãi đỗ xe ngầm phía sau, cửa lớn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

      Bên ngoài trông mộc mạc nhưng bên trong biệt thự lại vô cùng xa hoa, có vườn hoa, bể bơi, đài phun nước, khắp nơi đều rất tinh sảo.

      Con đường trong vườn hoa dọc theo biệt thự được lát gỗ, Lục Tiến bế Sơ Vân lên phòng ngủ chính lầu hai của biệt thự. Sau khi nhàng đặt lên chiếc giường gỗ cực kì lớn rồi chắp chăn mỏng lên, chân trần đến bên cửa sổ sát đất kéo bức màn ra, sau đó chỉnh đèn trong phòng tối lại.

      chiếc giường gỗ rộng thênh thang, ngủ say, thân thể được đắp dưới tấm chăn mỏng vô cùng xinh, Lục Tiến khoanh tay nhìn ngắm rồi đóng cửa phòng lại ra khỏi phòng. Tâm tình của vô cùng sung sướng. Con mèo của vẫn thích hợp với nơi này hơn.

      Sơ Vân biết tình cảnh giờ của mình là gì, từ sau hôm Lục Tiến đưa về đây chỉ hãy ngoan ngoãn ở đây chờ về.

      Trong vườn hoa lúc nào cũng có thể trông thấy binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ lại lại dọc theo tường bao. Ngay cả cửa chính của biệt thự cũng được tới gần. ở trong căn biệt thự xa hoa, nhưng chỉ có mình . Hai người bản xứ phụ trách việc ăn mặc của nhưng hai người họ chỉ dám chút ít tiếng phổ thông với .

      Trong biệt thự thiếu thứ gì, có thể xem TV, có thể đọc sách, có thể chơi trò chơi, nhưng hoàn toàn được biết tình hình bên ngoài biệt thự. Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường cũng chỉ là số của Lục Tiến.

      Lục Tiến hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cách vài ngày lại lái xe về biệt thự lần, nhưng lần nào cũng có vẻ phong trần mệt mỏi, đến vội vàng, trở về cũng chỉ để ăn với bữa cơm.

      Khi hỏi Nham Đương cũng chỉ gãi đầu giờ hai bên khai chiến, Lục Tiến cùng vài cấp dưới tinh nhuệ trong quân đội vài lần tấn công mạnh mẽ thắt cổ quân địch. Sau khi nghe xong Sơ Vân ngẩn người nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ suốt cả đêm.

      Chiến tranh, từng là thế giới cách rất xa xôi, nhưng mà giờ mỗi ngày lại xảy ra mảnh đất sống. Ở đây, thuốc phiện đại biểu cho tài phú, vũ khí đại biểu cho quyền thế, có được hai thứ này nghĩa là có tất cả. Đây là khẩu hiệu của bọn họ. Ở đây, có logic riêng của bọn họ. Thế giới của cuối cùng cũng thể giống với thế giới của .

      ***

      Thời gian sống trong căn biệt thự xa hoa mà nhàm chán, mỗi ngày Sơ Vân đều ngồi ngẩn người trong vườn hoa, nhưng cuộc sống chán nản cũng ngăn cách được phát triển của trẻ. Thỉnh thoảng về nhà nhìn thấy , ánh mắt của Lục Tiến đều tĩnh mịch thấy đáy. Ngay cả tự nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hình như cách vài ngày mình khác . Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng càng ngày càng tinh tế, càng ngày càng kiều. tựa như nụ hoa sớm mai còn đọng hơi sương chờ nở rộ, khi nở rộ như đóa hoa tươi tắn, đẹp đến mức khiến người ta phải ngạt thở.

      Ba tháng sau, rốt cuộc Sơ Vân cũng cầm chiếc điện thoại đầu giường lên gọi.

      Tại cứ điểm, Lục Tiến lại lần nữa mang quân bình định quân địch nhướn mày móc ra chiếc điện thoại rung. Sau khi kêu người tiếp tục điều tra xem vài nơi hẻo lạnh có còn người sống , vác súng ngồi lên đầu chiếc xe quân dụng nhấn nút nhận cuộc gọi.

      Xung quanh tất cả đều tường đổ vách xiêu. Bên bờ tường, sau tảng đá, khắp nơi đều có thể trông thấy những thi thể còn trọn vẹn.

      Nghe thấy lời thỉnh cầu có thể ra ngoài dạo phố của được , Lục Tiến nhíu chặt lông mày định cự tuyệt nhưng nhớ tới nửa tháng trước khi về nhà, dáng vẻ của tuy vẫn đẹp nhưng có sức sống, điều này làm cho thấy hơi bất an.

      Mặc dù nghĩ cho an toàn của nhưng con mèo kia hình như bị giam đến buồn chán, mở miệng định vài ngày nữa dẹp yên chiến trường xong trở về nhà với nhưng lại nghe nũng nịu ngày mai là sinh nhật của , chỉ muốn ra ngoài dạo phố chút thôi.

      Giọng nũng nịu mềm mại của trong điện thoại khiến Lục Tiến nghe thấy mà toàn thân tê dại, toàn thân thư sướng. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ đồng ý lời thỉnh cầu của .

      Ngày hôm sau, có Nham Đương cùng vài binh sĩ cùng, rốt cuộc Sơ Vân cũng được bước ra khỏi cửa biệt thự.

      Xe chậm rãi chạy dọc theo con đường đại lộ lái vào trấn , đường , thỉnh thoảng hai bên đường lại có mấy chàng trai đeo giỏ trúc cười đùa giỡn. Gương mặt nhắn của Sơ Vân dán sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn vô cùng xuất thần.

      Vào đến trấn , bốn bề trở nên náo nhiệt hơn. Ở đây tuy có những tòa nhà cao nhưng cái gì cũng có đủ. Ở đâu cũng có thể trông thấy biển quảng cáo của nhà hàng, trung tâm thương mại, rạp hát và thẩm mĩ viện.

      đường, xe lôi chở người hoặc hàng hóa vội vàng qua lại, những gánh hàng rong ra sức hét lớn chào mời người qua đường.

      vài cửa ra vào của trung tâm thương mại còn có thể nhìn thấy những cầm dù hoa ra vào.

      “Tôi muốn dạo trong đó.” Sơ Vân chỉ tay về phía khu trung tâm mua sắm có vẻ rất lớn. Nham Đương gật đầu, hai chiếc xe lái lại gần cửa trung tâm.

      Sơ Vân xuống xe, liếc nhìn qua tấm biển “điện thoại công cộng” gần quầy bán thức ăn bên cạnh trung tâm sau đó khẽ nhếch môi rồi bị mấy tên lính vây quanh đưa vào trung tâm mua sắm.

      Trung tâm mua sắm chỉ có ba tầng, người dạo bên trong phần lớn là con . Sơ Vân dạo qua các gian hàng, thấy thích thứ gì vào đó xem thử nhưng tâm trạng của càng lúc lại càng nôn nóng. lâu vậy rồi mà tầm mắt của Nham Đương vẫn quanh quẩn bên người , mấy tên lính cũng khéo léo ngăn cản với người ngoài. Ngay cả cơ hội chuyện cùng người khác cũng có, đừng chi là ước muốn xa vời ra ngoài gọi điện thoại.

      dạo lúc lâu, Sơ Vân vào gian hàng thời trang. Bên trong, vài thiếu nữ mặc váy truyền thống hào hứng chọn cho mình chiếc váy sơ mi dài tay mỏng, sau đó ồn ào đẩy nhau vào phòng thay đồ mặc thử đồ. Sơ Vân cũng chọn cho mình chiếc váy nhạt màu.

      Bất kể thế nào hôm nay cũng là sinh nhật của . Mặc dù ở nơi đất khách quê người nhưng tối thiểu vẫn còn an toàn đứng ở nơi này. Đây cũng là việc đáng chúc mừng.

      Tuy mấy quen trông thấy đàn ông cầm vũ khí tay nhưng cửa hàng trang phục nho đột nhiên có nhiều người nên có vẻ vô cùng chật chội, mấy thiếu nữ trả tiền xong rồi cầm túi rời , sau đó mới ra từ phòng thử đồ thấy thế cũng mau chóng chạy lại tính tiền.

      Thiếu nữ xinh đẹp tới đâu cũng gây chú ý, mấy bán quần áo vô cùng nhiệt tình giúp Sơ Vân chọn quần áo, sau đó đưa đến phòng thử đồ để thử từng cái .

      Khi Sơ Vân bước vào phòng thử đồ lóe lên kế hoạch. Trong bóng tối, chiếc điện thoại xinh xắn lại bị rơi ở chỗ đó.

      Đến khi xe đến trước cửa biệt thự, tim Sơ Vân vẫn còn đập liên hồi. Thỉnh thoảng lại dùng tay chặn lấy ngực như sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bởi vì có túi tiền nên chỉ có thể nhét điện thoại vào trong quần áo.

      Lúc xuống xe, kiên trì chịu để cho ai xách túi giúp mình, ôm theo mấy túi đồ linh tinh mua trong trung tâm chạy nhanh lên lầu hai, dùng bả vai đóng cửa phòng lại rồi chạy vào nhà tắm rộng thênh thang!

      Sau khi mở vòi hoa sen ra, đứng trong góc phòng tắm, run rẩy lấy điện thoại ra, nhấn nút khởi động máy.

      Thời gian chờ đợi máy khởi động dài dằng dặc, Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén nước mắt rưng rưng.

      mất tích mấy tháng, biết ba mẹ có khỏe ?

      rất nhớ, rất nhớ nhà. nhớ người thân, nhớ bạn bè, nhớ bạn học của mình.

      từng rất nhiều lần muốn hé miệng cầu xin Lục Tiến cho gọi điện thoại về nhà báo bình an. Thậm chí còn muốn nếu có thể, nếu như đồng ý, muốn về nhà trước. Sau này khi lớn hơn chút, đến khi tốt nghiệp, đến khi ba mẹ đồng ý, nguyện ý, thề về bên . Chuyện hứa, nguyện ý thực .

      Nhưng vài lần định mở miệng lại căng thẳng nên lời. Lục Tiến đối xử với có đôi khi là tham muốn giữ lấy gần như biến thái. Lúc động tình luôn cắn vành tai nỉ non bên tai hết lần này đến lần khác, “Ngoài tôi ra, vĩnh viễn phải quên quá khứ, ở bên cạnh tôi.”

      Những lời này hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai , xuất trong giấc mơ của . Những lời này, khiến cho tất cả dũng khí của đều bị nuốt hết xuống sâu dưới yết hầu.

      Sau khi điện thoại phát ra tiếng chuông khởi động máy, ra màn hình chờ, Sơ Vân lần lượt nhấn dãy số đọc thầm vô số lần. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt, từng giọt rơi màn hình, bọt nước tung tóe.

      “Xin chào”

      Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng quen thuộc của người phụ nữ, Sơ Vân dùng tay bưng kín miệng mình, sau đó phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, “Mẹ”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Beta: Panda đào hoa

      Chương 26 – Ép buộc nở rộ (17+)
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Siêu nhân hồng

      Beta: Panda đào hoa
      Chương 27 – Độc nghiện của nhau (18+)

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Siêu nhân hồng

      Beta: Panda đào hoa

      Chương 28 – khó xử của đội trưởng Chu

      “A Tiến à, ngờ khi chơi cậu lại biết tiết chế như vậy.”

      “Nghe suốt tám ngày cậu ra ngoài.”

      bãi cỏ được cắt tỉa chỉnh tề trong vườn hoa của biệt thự, Euler giữ hình tượng nằm co quắp chiếc ghế màu trắng lảm nhảm với Lục Tiến.

      Tuy ta cũng từng chơi như vậy nhưng vừa rồi ta phải uống đến ba ly nước đá mới đè nén dục vọng được, hơn nữa bây giờ lại cảm thấy bộ phận bên dưới co rút đau đớn, hận thể bay về cái ổ của mình mà tìm hai em ngực to để giải phóng.

      Kế bên, Lục Tiến bị ta kéo ra khỏi cửa chỉ mặc cái quần dài màu đen, chân trần nằm dựa vào ghế nhắm mắt phơi nắng, quần lót chỉ kéo đến ngay mép quần, lộ ra cơ bụng rắn chắc, vòm ngực trần còn ánh lên vài giọt mồ hôi chưa khô.

      đến chỗ tôi là để thả cái rắm này đấy à?” Lục Tiến từ từ nhắm hai mắt lại mỉa mai ta, hiển nhiên cơn tức của rất lớn.

      “…” Euler ngẩn người, mặt mày run rẩy.

      “Tôi đến đưa đồ cho cậu…” thôi, so đó với người trẻ tuổi. Đều là đàn ông, ta cũng rất thấu hiểu cảm giác đau khổ khi vẫn chưa đủ sướng bị người ta kéo từ giường xuống.

      “Ừ, để bên kia .” ta vừa nhấc cằm lên mấy tên lính đứng giữa con đường trong vườn hoa mang ba bốn cái rương vào trong biệt thự.

      Lục Tiến lười biếng liếc qua, ra vẻ có hứng thú gì.

      “Lần này cậu triệt phá địa bàn của Gram, tôi đưa người vào hang ổ của , mẹ kiếp, cậu có biết dưới tầng hầm của chồng chất cái gì ?”

      Euler nheo mắt cười khẽ: “Hì hì hì, cả tầng hầm đều là mấy rương tiền với tiền cả. Quá tuyệt, bọn tôi phải đếm ba ngày mới hết.”

      Nhờ phúc của Lục Tiến, hợp tác lần này giữa hai bên đều mang lại lợi nhuận lớn.

      phần tôi đứa đến chỗ của tổng tư lệnh Lâm, mấy cái rương này là của cậu.”

      “Kho vũ khí của tôi lấy hết, nửa đưa về bên kia, nửa giữ lại cho cậu.” Euler tiếp tục cười tủm tỉm .

      Lục Tiến nghe câu được câu mất, sắc mặt bình thản, hoàn toàn cảm giác hưng phấn trước tiền tài nhận được.

      thiếu tiền. Chiến tranh chỉ là vì tranh giành hai thứ, vũ khí và tiền tài. Súng có thể giết người, nhưng tiền có khái niệm gì. Ăn, mặc, tiêu xài cũng chẳng thiếu.

      Ngoại trừ giờ vì nuông chiều của nên mới kêu Euler chuẩn bị cho căn biệt thự xa hoa. Vừa nghĩ đến ở căn nhà cũ, của ngủ quen chiếc giường gỗ nhịn được mà muốn sắp xếp cho cuộc sống tốt nhất trong khả năng, điều kiện của mình.

      Euler vẫn sung sướng đến kế hoạch lần này, nhưng ánh mắt Lục Tiến lại xuyên qua vườn hoa, xuyên qua bể bơi, xuyên qua ngôi nhà trắng nhìn về phía lan can lầu. Ánh mắt xuyên qua bức màn, nhìn vào trong căn phòng lầu hai, ngóng về phía ngủ say chiếc giường lớn.

      “Này…” Euler nửa ngày mới phát ra tâm trí của người đối diện căn bản có đặt vào lời của mình.

      Lục Tiến nhìn quá xuất thần về phía ngôi nhà xa xa, như bị thứ gì đó mê hoặc.

      “A Tiến này, cậu có nghe lời tôi đó?” Euler liếc nhìn cái, cũng lười chẳng muốn nhắc nhở ánh mắt nhìn sang bên kia như bị ma nhập.

      “Mấy chuyện đó tự quyết , tôi chỉ phụ trách giết người thôi.”Lục Tiến thu hồi lại vẻ xuất thần, hờ hững trả lời Euler.

      Euler nhún vai, vòng vo sang chủ đề khác, “Bên kia điện báo hành động lần này quy mô quá lớn khiến cho chính phủ Yangon cảnh giác, phải cẩn thận.” Euler ngồi dậy, vẻ mặt có chút nghiêm túc. (Yangon hay còn gọi là Rangoon hay Ngưỡng Quang, là thành phố lớn nhất Myanmar)

      Từ trước đến nay Tam Giác Vàng là khối địa bàn nằm trong tay chính phủ ba nước. (Lào, Thái Lan, Myanmar) Mấy chục năm qua, chính quyền ở đây phân tán, chiến loạn ngớt, chẳng bao giờ bình yên. Các thế lực kiêu hùng tre già măng mọc, biến ảo khôn lường, rồng rắn tranh nhau làm vua cõi.

      Mặc dù cả Euler và Lục Tiến đều là minh chủ nhưng quen biết nhiều năm, hơn nữa người trực tiếp lãnh đạo hai người vì mục tiêu cộng đồng nên sớm kết thành quân đồng minh. Quân đội hai bên bí mật hợp tác, ngừng khuếch trương thế lực, phát triển quân đội lớn mạnh, thu gom tiền tài.

      Cuối cùng, bọn họ chỉ có mục tiêu, đó là sau khi có đầy đủ năng lực và điều kiên đám phán với chính phủ đòi quyền độc lập – độc lập trở thành quốc gia riêng. Khu vực trực thuộc phạm vi quản hạt, mọi người chịu đủ cảnh chiến tranh có thể an cư lạc nghiệp, còn có vùng đất xinh đẹp này còn tội ác thuốc phiện nữa. Nhưng trước mắt, quân chính phủ cũng đồng tình trước việc khu vực này nay có chính quyền được vũ trang quá mức lớn mạnh.

      Euler luôn hờ hững hiếm khi chuyện bình thường như vậy, Lục Tiến nhíu mày,“Lần này là do bọn họ chọc tới tôi, lần sau tôi chú ý.” nhàn nhạt trở lời.

      Euler hừ khẽ tiếng, rót thêm ly nước đá nữa. Cùng lắm cũng chỉ là đứa con thiếu chút nữa là bị người của bọn Gram bắt , bị hoảng sợ chút mà người này trút toàn bộ tức giận lên người bọn chúng. Ngay cả đối phương muốn đầu hàng cũng để ý tới, giết hết chừa tên nào ngoại trừ số tự thắt cổ và số còn lại chạy trốn được, quân đội của Gram hoàn toàn bị thanh lý hết.

      Quả nhiên phụ cái tên sát tinh.

      Đúng là giận dữ vì hồng nhan nha…

      Hơn nữa lại còn vừa về đến nhà nhiều ngày có ra khỏi phòng.

      “A Tiến này, cậu xong rồi.” Euler cười nhạo, chỉ bé vẫn chưa dậy hết mà khiến mê mẩn thế này, đúng là người trẻ tuổi.

      được rồi đấy.” Lục Tiến thèm nghe lời ta , chỉ giương mắt nhìn về sân phơi nắng phía xa xa.

      “Hả?” Vậy là đuổi người à? Euler buồn bực nhìn theo tầm mắt của , sau đó nhịn được mà nhướn mày lên.

      ban công rộng thênh thang, rèm cửa tung bay bị kéo ra, mặc chiếc váy bông đơn giản dài ngang gối xuất lên ban công.

      Tóc đen, da trắng như tuyết, cặp môi đỏ mọng, đôi chân trần.

      Gió thổi qua mái tóc , ánh nắng dìu dịu chiếu vào gương mặt trắng nõn của , dưới chiếc váy bông lộ ra cặp đùi vừa trắng vừa mịn. Dưới ánh mặt trời, da thịt hề có tí tì vết nào, nhẵn nhụi thể tưởng tượng nổi mang lại cảm giác trong suốt.

      Mấy tháng gặp, bỗng nhiên lộ ra dung nhan xinh đẹp kinh người, rực rỡ đến chói mắt. vừa bò xuống từ giường, vẻ mặt còn hơi ngái ngủ, tư thái lười biếng. Khí chất cực kì thanh thuần lại có chút mị hoặc.

      Đây chính là con nhóc gầy mà lúc trước ta gặp sao?

      ràng đây là thiên sứ ma mị câu hồn đoạt phách người ta mà.

      “Hì hì hì khó trách” Euler cảm thán thôi, khó trách nhiều ngày như vậy mà Lục Tiến ra khỏi phòng, ra là bận dạy dỗ vật báu này.

      “Euler, phải làm thế nào mới có thể làm cho người cam tâm tình nguyện quên chuyện trước kia mà ở lại đây?” Lục Tiến nhìn ngằm lầu, đáy mắt mang theo chút mê hoặc.

      “Cài gì?” Euler cho là mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn Lục Tiến, thấy khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn giữ vẻ lười nhác nay lại mang theo vẻ dịu dàng khó nên lời khỏi há hốc miệng, nghĩ nửa ngày ta mới tìm lại được giọng của mình.

      nàng là người của cậu rồi, cậu cần gì phải khẩn trương như vậy?”

      “Người tôi muốn, trái tim tôi cũng muốn.” phút chốc ánh mắt Lục Tiến trở lại vẻ sắc bén.

      Chuyện này ấy à? Phụ nữ mà, nàng thích cái gì cậu cho nàng cái đó, giường xuống giường đều phải dùng thủ đoạn, cam đoan nàng cậu gần sống gần chết luôn!” Đây là lời tuyên bố của Euler.

      “Việc này còn phải nhờ dạy à?” Lục Tiến liếc nhìn ta, mặc kệ ta.

      ban công lầu hai, duỗi bàn tay bé ra che chắn ánh mắt rọi vào mặt, vẻ mặt mơ màng nhìn ra ngoài vườn hoa, dáng vẻ như vừa bị chà đạp quá mức, biết là ngày tháng năm nào.

      của cậu bị cậu giày vò sắp hỏng mất rồi.” Euler càng thêm hứng thú, nhìn là biết nàng này chắc là mấy ngày nay ngay cả ban công cũng thể bước ra rồi.

      Lục Tiến để ý tới ta, nằm ghế nhìn về phía , đến khi quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, thấy hai người nằm ghế sợ hãi mỉm cười với sau đó cắn đôi môi đỏ mọng giấu gương mặt nhắn vào sau cánh cửa phòng, khóe miệng của cũng nhếch lên thành nụ cười sung sướng.

      Euler đúng, có lẽ quá khẩn trương rồi.

      Người là của trái tim sớm muộn gì cũng là của .

      ***

      Cục công an tỉnh Y

      “Đội trưởng Chu, báo cáo lần này có duyệt vụ buôn người.” Nữ cảnh sát xinh đẹp cắn môi đặt văn kiện tay lên bàn làm việc.

      Chu Cảnh Diệu cau mày nhìn chằm chằm vào văn kiện lúc lâu sau đó ra vẻ buồn bực mở túi giấy ra, rút bản báo cáo mình đệ trình n lần ra. Chỗ để duyệt đó vẫn là con dấu to đùng “ phê chuẩn”.

      “Đội trưởng Chu” Nữ cảnh sát thấy đội trưởng từ trước đến giờ vẫn luôn vui vẻ giò lại cau chặt mày nên nhịn được an ủi.

      “Tôi sao, ra ngoài .” Chu Cảnh Diệu lắc đầu với , cười cười trấn an.

      Nữ cảnh sát xinh đẹp lưu luyến rời khỏi văn phòng, nụ cười mặt Chu Cảnh Diệu lập tức cứng lại.

      Từ khi mẹ của Thẩm Sơ Vân khóc thành tiếng thông báo cuộc gọi kia với cảnh sát, thỉnh cầu cảnh sát giải cứu ra nhờ các chuyên gia từ số điện thoại tra ra nơi cuộc gọi này gọi tới, kết quả tra được địa điểm gọi cuộc điện thoại này là từ thị trận cách biên giới tỉnh Y khoảng ba bốn mươi km.

      Dựa theo trình tự thông thường cảnh sát Myanmar giúp đỡ phá án, nhưng khu vực này quá phức tạp, năng lực của cảnh sát căn bản thể kiểm soát được nơi đó, thậm chí có thể chính phủ hoàn toàn thể khống chế được nơi đó.

      Lực lượng khống chế vùng đất này trong khoảng năm gần đây là chính quyền vũ trang phát triển rất mạnh. Phức tạp hơn nữa là mấy tháng gần đây, khu vực này khói thuốc súng nổi lên bốn phía, chiến loạn ngớt, ánh mắt của giới truyền thông trong nước đều tập trung đến đó.

      Đừng là cảnh sát trung quốc tiến vào phạm vi chiến tranh, dù có điều động lực lượng cảnh sát biên giới đều bị truyền thông nước ngoài là tập kết ngay khu vực biên cảnh để chuẩn bị triển khai các hành động quân này kia. Cho dù có lặng lẽ lẻn vào cứu người cấp cũng chịu phê chuẩn.

      trong thời kì mẫn cảm, vì muốn bị người ta bắt thóp, bị người ta hiểu lầm bên này muốn nhúng tay vào việc luân chuyển chính quyền vũ trang vùng Tam Giác Vàng khiến cho các quốc gia lân cận ngờ vực cảnh giác vô căn cứ nên mấy lần nộp báo cáo lên xin phái người giải cứu thiếu nữ bị lừa bán nhưng cấp đều chấp thuận.

      bên là thiếu nữ bị lừa bán, bên là quốc tế ảnh hưởng đến Chu Cảnh Diệu, cái gì nặng cái gì mọi người đều biết. Chỉ là trong ba tháng nay, ngày nào cũng lấy tấm ảnh chụp trong ngăn kéo ra xem mà lòng đau thôi, căn cứ vào lời khai của mẹ Thẩm, bị người khác phát ra khi gọi điện về, mà từ lúc ấy chặt đứt hết mọi liên hệ. biết có thể vì vậy mà bị người mua tra tấn ?

      Ngày nào mẹ Thẩm cũng gọi điện truy vấn khiến cho khó có thể trả lời.

      Trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại vụ án của con bà quá , cấp cho rằng đối với việc ảnh hưởng đến biên giới mà chẳng đáng kể sao?

      Chu Cảnh Diệu đóng bản báo cáo lại để vào ngăn bàn, dùng tay day day mi tâm, bực bội thôi. Sau đó, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, bấm dãy số. Điện thoại có người bắt máy, Chu Cảnh Diệu thở dài, buồn bực vò vò tóc lên tiếng với đầu dây bên kia, “Ba”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Siêu nhân hồng

      Beta: Panda đào hoa

      Chương 29 – Hình ảnh cuối cùng

      Khoảng cách giữa các ngọn núi có cách nào dùng bình nguyên bằng phẳng để đo được.

      Xem bản đồ, số điện thoại của Thẩm Sơ Vân gọi tới là ở trấn cách biên giới khoảng chừng vài chục km, nhưng sau khi xuất cảnh tiến vào vùng núi đường vô cùng quanh co, đường núi rất xóc nảy, căn bản có cách nào qua được.

      Chu Cảnh Diệu ngồi ở vị trí phó lái, ngừng ghi nhớ biển báo giao thông bắt mắt dọc theo bên đường. Giờ phút này xe ở lưng chừng con đường núi hình ruột dê, sườn núi cao ngất gần chạm vào tầng mây, nhìn nghiêng sang bên là vực sâu thấy đáy khiến người xem kinh hãi thôi, người lái chỉ cần cẩn thận chút ngã xuống vách núi.

      Lái xe là chàng trai đen gầy. Thấy sắc mặt mấy người trong xe có vẻ run sợ, ta ho vài tiếng, vừa lái xe vừa làm dịu khí.

      “Đội trưởng Chu này, dãy núi này nhìn đường hiểm trở chứ ra quen rồi cũng có gì, 90% Tam Giác Vàng đều là núi, lái xe ở đây mãi rồi giờ lái trong thành phố lớn à, hì hì, cũng giống như bay vậy ấy mà!”

      Chu Cảnh Diệu thu hồi tầm mắt nhìn ra vách núi hiểm trở ngoài cửa sổ, gật đầu với ta, “Lần này giao cho lái xe, nếu ổn lại nhờ đến .”

      Chàng trai đen gầy thêm nữa, chuyên tâm lái xe, Chu Cảnh Diệu nhìn đồng hồ, trong lòng thầm tính toán đến lúc đó phải cứu người thế nào.

      Sau khi có được phê chuẩn, dừng vó ngựa chạy tới cục công an thị trấn gần biên giới. Dưới sắp xếp của cục công an, cục cũng phái điều tra viên rất quen thuộc tình hình giao thông bên kia hơn nữa cũng rất có trách nhiệm dẫn bọn họ quá cảnh. Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, hơn nữa cầu tuyệt đối phải đổi tên xuất cảnh, phải trường hợp bất đắc dĩ được nổ súng. cách khác, lần này bọn họ phải lặng lẽ “trộm” người về.

      Thời gian cũng đủ, mà đến bây giờ cũng chưa thể xác định vị trí chính xác của Thẩm Sơ Vân, hoặc có thể hơn ba tháng chưa từng rời khỏi căn biệt thự màu trắng kia hay là bị đưa chỗ khác?

      Chỉ có thể tin vào may mắn.

      Chu Cảnh Diệu chạm tay vào túi áo, tay phải kẹp lấy tấm hình mẹ Thẩm giao cho , là tấm hình chụp toàn thân của để bọn họ thuận tiện xác nhận có còn nguyên vẹn . ra dù nhìn ảnh chụp cũng ghi nhớ ràng hình dáng của . Tấm hình trong ngăn kéo văn phòng bị nhìn vô số lần rồi.

      biết vì sao mình lại rất bận tâm đến vụ án này, thậm chí tiếc lên tiếng nhờ ba mình giúp đỡ. Có lẽ vì đồng tình với tuổi bị hại, có lẽ vì tiếc nuối cho hai phá án lần trước.

      Bất kể thế nào người bị hại lần này cầu cứu đến cảnh sát rồi, cũng muốn phụ chức trách vai mình.

      Trong biệt thự.

      “Chị Sơ Vân!” Tiểu Huyên thò đầu ra từ sau tấm lưng cao lớn của Euler, vui sướng vô cùng kêu to tiếng với người trong đại sảnh.

      “Tiểu Huyên?” Sơ Vân vốn miễn cưỡng nằm người Lục Tiến, hai tay ôm gối buồn ngủ nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc ngẩng đầu lên, gối ôm trong tay rơi xuống đất cũng biết.

      Tiểu Huyên nhấc làn váy lên, mừng rỡ lướt qua Euler chạy ra. bé mặc chiếc áo ngoài và chiếc váy bên dưới, căn bản rất khó chạy, lúc chạy vọt lên chân lảo đảo sắp ngã về phía trước, Euler đứng sau dùng tay túm cổ bé, xách bé lên.

      đứng cũng xong nhóc còn làm gì được nữa?” Euler tỏ vẻ chán ghét.

      Sau khi Tiểu Huyên bị ta xách lên quay đầu lại thẹn thùng cười với ta, “Cảm ơn chú Euler.” Lúm đồng tiền bên khóe miệng Tiểu Huyên chợt lên, sau đó quay đầu tiếp tục chạy vào trong sảnh.

      Khóe miệng Euler giật giật, theo vào phòng khách.

      Hai vẫn ôm chặt lấy nhau sofa, hốc mắt Sơ Vân đỏ lên. Mắt Tiểu Huyên vốn cũng đo đỏ nhưng thấy Lục Tiến liếc nhìn cái nên bé lập tức ngồi dậy từ trong lòng Sơ Vân. còn cách nào khác, cái đẹp trai lại khủng bố này là người mà tâm hồn non nớt của nhận định là người đáng sợ nhất.

      Mắt Sơ Vân rưng rưng, đánh giá Tiểu Huyên từ xuống dưới, thấy mặt mày bé hồng hào, dáng vẻ hoàn toàn giống như chịu ngược đãi trong lòng thở phào hơi. Sau đó quay đầu lại nhìn Lục Tiến ngồi ghế sofa, “Em muốn chuyện với Tiểu Huyên trong phòng, được ạ?” dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lục Tiến, nhàng hỏi.

      Giọng nhàng miên man, vừa mềm vừa trong trẻo, làm sao mà Lục Tiến có thể cự tuyệt được chứ?

      kéo bàn tay bé của qua, khẽ dùng răng và làn môi mỏng cắn lên ngụm, thỏa mãn ngắm nhìn gò má hơi ửng đỏ của , , cho khóc, nếu sau này cho bé tới thăm em nữa.” con ngươi đen của xẹt qua ý cười .

      “Ừm” đôi mắt tiệp của buông xuống, khẽ đồng ý sau đó rút tay về, mím môi mang Tiểu Huyên lên lầu hai.

      Thấy hai nắm tay nhau lên lầu, Lục Tiến ngoắc tay gọi nữ giúp việc mang trái cây lên cho hai .

      Euler vẫn luôn mặt lạnh nhìn chịu được nhíu mày, “A Tiến này, có phải cậu quá nuông chiều bé kia rồi ? Phụ nữ ấy mà, cậu mà chiều họ quá là họ kiêu đến tận trời đấy.”

      Cho tới bây giờ phụ nữ luôn phải trăm phương ngàn kế nịnh nọt Lục Tiến, giờ lại giống như đứa thanh niên , đúng là làm cho người ta nhìn quen.

      ấy ngoan như con mèo , cả ngày cũng chẳng đến mấy câu, tôi còn muốn nhìn thử dáng vẻ kiêu ngất trời của ấy đây.” Hai tay Lục Tiến khoanh sau đầu dựa vào ghế, hai chân duỗi ra, thèm nhìn ta, chỉ nhàn nhạt trả lời ta.

      Gần đây bé rất biết điều, rất nghe lời. giường vừa kiều vừa mềm mại, hề phản kháng bất kì động tác nào của , phải rất khó chịu mới đánh lên bả vai khẽ muốn, dáng vẻ đáng thương đó quả làm cho thích buông tay, hận thể nuốt chửng vào trong bụng. Vô số lần nhịn dục vọng của mình lại buông tha cho , để cho dựa vào trong lòng mà mệt mỏi ngủ thiếp .

      Bình thường khi ở nhà ngồi yên trong vườn hoa xem sách hoặc dùng cây đàn chuẩn bị cho mà đánh ra những bản nhạc êm tai, đề cập đến chuyện ra ngoài. Mặc dù có khi tự mình lái xe đưa ra ngoài giải sầu nhưng cũng dính chặt bên cạnh , tuyệt đối hề chạy lung tung.

      càng ngoan ngoãn như vậy lại càng thương . Nhưng có khi về nhà nghe thấy tiếng đàn vọng ra ngoài lại thấy bất an cách khó hiểu. hiểu về đàn dương cầm nhưng trong tiếng đàn của ràng tản ra chút bi thương nào đó. Nhất là gần đây lại trở nên tiều tụy, làm gì cũng có hứng thú, cả ngày chỉ lười biếng rúc trong phòng ngủ hoặc ngồi ngẩn người.

      phải làm thế nào mới có thể nịnh nọt đây? Về sau nghĩ ra có lẽ thỉnh thoảng tìm người đến chơi với khá hơn chút, có lẽ tiều tụy là vì quá đơn. Quả nhiên, hôm nay nhóc kia chỉ đến lần mà cả người có sức sống hơn.

      vẫn chưa ra tay với bé của à?” tâm tình khá tốt, Lục Tiến bắt đầu đùa giỡn Euler. Bọn họ gặp rất nhiều phụ nữ, dáng vẻ của nhóc kia ràng là vẫn chưa bị phá thân. Nếu bị Euler dùng rồi làm sao còn dáng vẻ hồn nhiên động lòng người như vậy nữa?

      “Hử….? Tôi kén ăn như vậy à?” Euler bị lời của làm giật nảy người, nhíu mày nhìn . Nhóc con kia giống như hạt mầm xanh, tuổi cũng có thể tương đương với con ta, ta có hứng thú. Nhưng mà xem ra nhóc vừa nghe lời lại vừa đáng làm cho tâm tình người ra nhộn nhạo, hơn nữa nụ cười đơn thuần kia cũng có thể tiêu trừ hết những mệt nhọc cùng mùi máu của ta ngoài chiến trường cho nên giữ bé lại.

      nhóc gọi tôi là chú đấy!” Thấy nụ cười xấu xa của Lục Tiến, Euler tức giận nặng nề cường điệu!

      Lục Tiến cười nhạo.

      Chú cơ à?

      Với người như ta xem ra đến vài năm nữa nhóc kia nằm chết dí dưới người Euler mà gọi là chú nhỉ.

      Trong phòng ngủ lầu hai, Sơ Vân ngồi ghế salon, kéo Tiểu Huyên lại nhìn, muốn lại thôi.

      “Chị Sơ Vân à, vừa rồi thiếu chút nữa em nhận ra chị rồi đấy.” Tiểu Huyên nâng gương mặt nhắn lên, hái mắt sáng rực nhìn Sơ Vân. bé cảm thấy chị Sơ Vân trở nên rất xinh đẹp, hình như cũng giống với lúc trước lắm, đặc biệt là cặp mắt to, mờ sương như có thể hút người ta vào.

      “Tiểu Huyên, còn em thế nào?” Sơ Vân cắn môi, nhìn Tiểu Huyên mà thấy khó có thể mở miệng hỏi, nhưng rất muốn biết Euler có làm tổn thương gì đến .

      “Em rất khỏe, chú Euler hề hung dữ chút nào, em giặt đến hư quần áo của chú ấy mà chú ấy cũng hề tức giận.” Mắt Tiểu Huyên cong cong, nhìn Sơ Vân thè lưỡi.

      “Vậy ta có làm gì với em ? Có làm đau em ?” Sơ Vân khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng hỏi.

      “Hả?” Tiểu Huyên nháy đôi mắt to, biết hỏi vấn đề gì.

      Hai mắt to nhìn mắt bé, nhìn nhau nửa ngày trời.

      Sơ Vân ám chỉ đến nửa ngày mới biết mặc dù Tiểu Huyên và Euler ngủ cùng phòng nhưng chỉ nằm mặt đất ở góc phòng, cho tới bây giờ Euler vẫn chưa chạm vào bé. Mà trong địa bàn của Euler, tất cả mọi người đều nghĩ bé là người của Euler nên ai dám có ý đụng vào bé.

      Lúc tâm trạng vui vẻ, Euler còn kêu người mua cho đống sách, bảo bé học thêm chút ít để sau này giúp ta kiếm tiền. Đối với việc giao cho bé giặt quần áo gì đó ngược lại Tiểu Huyên rất thích, cảm thấy mình cũng phải là ăn nhờ ở đậu. Tóm lại, Tiểu Huyên cảm thấy bây giờ rất an tâm, ít nhất phải sợ hãi như lúc trước khi ở trong nhà cha kế.

      Nghe xong lời Tiểu Huyên , Sơ Vân cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, giữa trưa lúc ăn cơm cùng nhau, khẩu vị của cũng tốt hơn nhiều, có ra vẻ cái gì cũng ăn vô như mấy hôm trước mà ăn đầy chén cơm cùng với rau trộn cay.

      Lục Tiến hài lòng nhìn Tiểu Huyên vài lần, nghĩ thầm sau này cách vài ngày gọi bé tới đây chuyến. biết ánh mắt này của lại khiến tay cầm đũa của bé run run.

      Buổi chiều, Euler cùng Tiểu Huyên về lại ổ của mình, hai hốc mắt hồng hồng kéo tay nhau nửa ngày, sau đó rốt cuộc Euler phải xách Tiểu Huyên lên xe.

      Thấy Tiểu Huyên vừa Sơ Vân lại trở nên có tinh thần, Lục Tiến kéo qua, ôm dựa vào ghế sofa thân mật lúc lâu mới quyết định đưa ra khỏi biệt thự giải sầu. Ai ngờ vừa mới dắt ra khỏi cửa chuẩn bị lên xe, tên lính sau lưng vừa nhận xong cuộc điện thoại đột nhiên bước đến, báo cáo bên tai gì đó. Mấy tên đàn em trong quân đội của Gram chạy trốn được lẻn sang trấn phụ cận. Đúng là đưa tới cửa tìm chết.

      Lục Tiến ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, hôm nay trời có hơi u, khí cũng mang theo hương vị ẩm ướt, xem ra đêm nay có mưa, hơn nữa có thể là mưa lớn, cũng thích hợp đưa ra ngoài dạo.

      “Ngoan, phải có việc, em nghỉ ngơi cho tốt, chờ về.” đưa Sơ Vân về biệt thự, ở dưới lầu ngậm mút môi nửa ngày cũng chịu buông ra, lúc lâu sau mới khẽ bên tai .

      “Ừm” bị hôn thể nào chuyện được, chỉ có thể dựa vào ngực ừm tiếng.

      “Lên rốt cuộc Lục Tiến buông ra, nhìn lên cầu thang. Lúc qua vườn hoa, đột nhiên Lục Tiến cảm thấy tim mình đập nhanh. quay đầu lại nhìn về phía ban công sau lưng, đứng đó, hai tay vịn lan ca, im lặng nhìn theo .

      Dưới màn trời u ám, gió thổi tung mái tóc dài cùng làn váy của nổi bật căn nhà trắng, đẹp như bức họa.

      nhìn theo , ánh mắt mang theo vẻ nên lời, cũng muốn tìm hiểu tình cảm phức tạp của mình.

      Ánh mắt hai người quấn quýt nhau, nhìn nhau yên lặng dường như có thể vĩnh hằng như bình minh và hoàng hôn.

      lúc nữa, trở về.

      Lục Tiến nhướn mày cười với , dùng khẩu hình câu sau đó quay đầu bước nhanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :