1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có Chạy Đằng Trời - A Đào Đào (65 chương + 9 NT )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 5 – Thiếu niên ma quái mê hoặc lòng người

      Trong thùng xe tải hẹp, Sơ Vân như con sâu bị rơi vào mạng nhện độc ác, ngừng thở dốc giãy giụa nhưng mỗi lần giãy giụa chỉ đả kích nặng.

      Trước mắt chỉ có mảnh tăm tối, ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực. Tiếng tim đập đâm vào thính giác của chính mình, ngoại trừ cảm giác lo sợ còn có cảm giác khó chịu khi bị nhốt. vẫn chờ cơ hội kêu cứu.

      Đêm đó vừa sợ hãi vừa căng thẳng nghe trộm nhóm người kia chuyện, những kẻ kia chuẩn bị đưa bé kia , đường dừng chân nghỉ ngơi ở đâu, gặp nhau ở đâu, qua cửa khẩu nào đều nhớ rất . ngừng tự với mình những kẻ này biết giả vờ bất tỉnh, chỉ cần rời khỏi tầng hầm này, ra đến bên ngoài có nhiều người có thể tìm cơ hội kêu cứu.

      Nhưng mà quá ngây thơi rồi, những kẻ này có kinh nghiệm nhiều hơn so với tưởng tượng của , hơn nữa còn đáng sợ hơn rất nhiều.

      Bởi vì tác dụng của thuốc kéo dài ít nhất cũng phải mười mấy tiếng, cũng sợ thuốc mê làm tổn hại đến não của các nên bọn chúng cũng cho các uống thuốc mê nữa mà trói hai tay, hai chân và bịt cả mắt các lại, miệng cũng bị dán mấy tầng băng keo. Sơ Vân và bé kia lại bị vứt vào thùng xe lần nữa, bị nhốt trong cánh cửa bí mật. Lòng Sơ Vân cũng chìm xuống vực sâu tăm tối, phát ra dù cho mình có tỉnh táo, dùng hết sức cũng có cách nào vùng ra khỏi dây thừng trói chặt tay chân mình.

      chỉ có thể thở hổn hển ngửa đầu nằm sàn nhà, dùng bàn tay sau lưng cùng hai chân dùng sức chống đỡ mới có thể từng chút từng chút nhích về phía trước như con sâu.

      Bộ đồng phục vốn nhàu nát lại càng trở nên dơ bẩn thể chịu nổi, mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng sợi từng sợi dán chiếc cổ trắng mịn.

      nhìn được, gọi được, loại cảm giác bất lực cùng sợ hãi này khiến cho thiếu nữ mới mười mấy tuổi muốn điên lên.

      Sau đó, lúc dựa theo trí nhớ mà lê đến vách thùng xe, thể kiềm chế được niềm vui, xe càng chạy càng chậm, lúc cửa thông gió đỉnh đầu truyền đến tiếng động lớn, hơi thở của cũng trở nên dồn dập.

      Nếu là cảnh sát nhất định có người lên xe kiểm tra, lúc đó phải liều chết mà kêu cứu, chỉ có cơ hội này!

      Nhưng tuyệt đối thể ngờ được những kẻ này giống hệt như những con sói gian xảo, chúng nó trực diện chống lại mũi súng của thợ săn mà trước tiên trốn chỗ xa để quan sát, khi gió thổi cỏ lay quay đầu chạy trốn.

      Căn bản bọn chúng hề để cho có bất kì cơ hội kêu cứu nào.

      ***

      Rạng sáng yên tĩnh, trăng cao gió lạnh.

      chỗ đất trống đằng sau trạm xăng dầu, chiếc xe tải màu xanh đậm lẳng lặng đỗ tại góc rừng.

      Bốn gã đàn ông bực bội đứng đợi trước đầu xe.

      “Đại ca, có đến ?” Gã đàn ông thấp bé cực kì thiếu kiên nhẫn, thỉnh thoảng gãi gãi cái đầu dính đầy dầu mỡ, rốt cuộc cũng nhịn được mà hỏi .

      Vẻ mặt gã đàn ông trung niên nghiêm nghị, gã đứng dưới gốc cây, ánh trăng xuyên qua phiến lá chiếu rọi lên gương mặt gã, lúc sáng lúc tối, nhìn vào có vẻ như sắc mặt gã vẫn bất động.

      đến, thiếu mụ Hổ nhân tình, nhất định đến.” nhưng có thể thuyết phục người này dẫn bọn họ xuất cảnh hay rất khó .

      Nghĩ đến cái tên có tiếng thủ đoạn, tính tình lại trước sau như gã đàn ông trung niên bắt đầu cảm thấy đau răng, bánh mì khô lúc tối mới nuốt vào dường như cũng bốc lên từ bụng, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh.

      “Đại ca à, tên này có địa vị thế nào mà làm giá quá vậy? Chúng ta đợi sáu tiếng rồi!” Hai gã đàn ông khác cũng thiếu kiên nhẫn lại có hơi tò mò, dù cho ai bị người khác bắt ngoan ngoãn đợi lâu như vậy cũng đều thấy tức giận thôi!

      Gã đàn ông trung niên yên lặng, đưa tay xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ trả lời, “Có thể , nếu như chỉ có con đường để xuất cảnh tên này biết đến 11 con đường.”

      “Đưa người xuất cảnh trái phép cũng chỉ có mình mà, sao chúng ta nhất định phải tìm chứ? Cùng lắm tìm người khác đưa chúng ta xuất cảnh, đoạn đường còn lại chúng ta tự .” Gã đàn ông thấp bé nhịn được càu nhàu.

      Gã đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn gã kia, giờ thể mấy con đường kia, Trần biết chuyện gì xảy ra vì tất cả các con đường đều bị chặn hết rồi! Chúng ta đưa hàng bằng đường khác mày biết phải qua bao nhiêu khu vực vũ trang ? có người quen dẫn đường mày rơi vào bao nhiêu khu vực có mìn, bao nhiêu ao đầm hả?”

      “Nếu như đồng ý nhận chuyến này chúng ta có thể thành công mang hàng đến bên kia, Trần nhiệm vụ lần này chúng ta được gấp ba lần trước!” Gã đàn ông trung niên chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt với ba gã kia sau đó khẽ.

      Mấy gã kia nghe thấy đều cười hưng phấn, chỉ vận chuyển có hai đứa con mà kiếm được gấp ba, vụ làm ăn này được đây!

      Gã đàn ông thấp bé cười hì hì, cũng thấy chờ đợi có gì mệt mỏi nữa.

      Gã lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho đồng bọn điếu, hai gã lấy bật lửa chuẩn bị đốt thuốc.

      “Đến rồi!” Đột nhiên gã đàn ông trung niên nhìn về phía trước, ba gã khác lập tức đứng dậy nhìn theo hướng gã kia chỉ.

      bóng dáng màu đen nhanh chậm về khoảng đất trống chỗ chiếc xe tải đỗ.

      Người này rất cao, mặc chiếc áo T-shirt màu đen cổ chữ V, chiếc quần jean có hơi bạc, đầu đội chiếc mũ màu đen, vành nón kéo xuống thấp che khuất hoàn toàn gương mặt của .

      Hai tay đút vào túi quần, chân mang đôi dép kẹp, dáng có phần lười biếng.

      Dáng vẻ kia, giống như vừa mới thức dậy mua đồ ăn sáng. Ngoại trừ gã đàn ông trung niên ba gã khác đều sửng sốt.

      “Là tên này sao?” Gã đàn ông thấp bé kìm được vẻ kinh ngạc, tuy nhìn mặt nhưng xem ngoại hình hẳn là còn rất trẻ tuổi.

      “Ừm, chính là , tao chỉ mới gặp lần nhưng tuyệt đối thể nhận lầm được.” gã đàn ông trung niên chớp mắt nhìn về phía người về phía chiếc xe tải.

      “Các người tìm tôi à?” Người này đến cách bọn họ vài met ngừng lại, hai tay vẫn đút vào túi quần, dáng vẻ hờ hững, thanh phát ra từ cổ họng mặc dù hơi khàn khàn nhưng vẫn nghe thể nhận ra đây ràng là thanh niên tuổi lớn lắm.

      Gã đàn ông thấp bé há hốc miệng, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng suýt rớt xuống.

      Gã đàn ông trung niên cười cách thà chất phác, hơi xoay người lại,“Đúng! Là tôi sai người mời cậu đến đây, cách liên lạc là mụ Hổ cho tôi!”

      Tuy thấy nhưng gã đàn ông trung niên có thể cảm giác được khóe miệng của người này dưới vành nón khẽ cười, dường như có vẻ khinh thường.

      , có mấy người qua? Mang theo hàng gì?”

      Gã đàn ông trung niên khom thấp lưng, gương mặt thà lên nụ cười tươi.

      “Chúng tôi có bốn người, mang theo hai .”

      “Dẫn người qua biên giới? Hai ?” Đột nhiên người kia ngắt lời gã.

      “Tôi vận chuyển phụ nữ bị bán, vận chuyển chất độc, ai cho các người biết à?” Giọng của người kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gã đàn ông trung niên lập tức thấy ngọn gió thổi qua người như con dao .

      “Lần này còn cách nào khác mới tìm đến cậu, nếu là chuyện tiền dễ thôi, chúng tôi trả gấp đôi, thế nào?” Dường như eo gã khom đến mặt đất, vài giọt mồ hôi như gạt đậu từ thái dương gã rơi xuống đất.

      “Lần này cho qua, nhưng lần sau đừng để cho tôi gặp lại các người nữa.” Đột nhiên người này đứng lên, thân hình của thon dài cao ngất nhưng trông lại có vẻ kiêu căng lạnh lùng, so với dáng vẻ lười biếng vừa rồi quả là hai người khác nhau.

      “Con mẹ nó mày đừng có rượu mời uống…” Gã đàn ông ngậm thuốc lá mở miệng mắng.

      Mẹ nó, đợi vài tiếng đồng hồ mà thằng nhóc này chỉ câu cự tuyệt bọn chúng? Mình chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế!

      Lời còn chưa hết gã chỉ cảm thấy trước mắt loáng cái, ánh sáng bạc lóe lên, từ chóp mũi đến miệng đều mát lạnh. Gã đàn ông thấp bé nháy nháy mắt mấy cái, môi bỗng nhúc nhích, trong miệng gã vẫn còn ngậm thuốc, nhưng mũi gã bị người khác dùng chủy thủ gọt mất.

      ít da chóp mũi bị gọt bay, dòng máu nóng từ từ chảy từ mũi vào trong miệng.

      Người kia vẫn đứng chỗ cũ, hai tay vẫn đút vào trong túi quần. ra tay như vậy giống như con rắn độc đột ngột cắn đối phương cái sau đó lập tức giữ nguyên trạng.

      Mấy người kia căn bản kịp ra tay ngăn cản, cũng kịp né tránh.

      “Á!!!!” Lúc này gã đàn ông thấp bé mới cảm giác được đau đớn truyền đến từ chóp mũi, gã đưa tay sờ sờ sau đó vừa đau vừa tức mà la lên.

      “Chát!” Mà gã đàn ông bên cạnh vừa mới chuẩn bị rút con dao bên hông ra bị người khác đánh cho bạt tai.

      “Đàn em hiểu chuyện, xin lỗi!” Gã đàn ông trung niên thu tay lại, cười lớn xoay người cắn răng thỉnh cầu: “Kính mong nể mặt mụ Hổ mà giúp chúng tôi lần! Chuyện tiền…”

      Lời còn chưa dứt nhoáng cái người kia đến trước mặt, xoay người lại gần cơ hồ như dán vào lỗ tai gã , “Tôi thiếu bà ta nhân tình cho nên mới đến đây, nhưng mà chuyện của các người tôi giúp được.”

      Người này từ tốn , bởi vì tới gần nên dưới chiếc nón rộng vành màu đen lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt ma quái mê hoặc lòng người.

      Khuôn mặt này hơi nhợt nhạt, khóe mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi chút huyết sắc.

      Người này nhìn vẻ ngoài cùng lắm chỉ mới mười tám mười chín tuổi, là thiếu niên có khuôn mặt cùng ngoại hình lạnh lùng tuấn đến cực điểm!

      Thiếu niên dứt lời rồi chậm rãi lùi về phía sau, khóe miệng khẽ cười.

      Trong nháy mắt gã đàn ông trung niên hơi run run như bị rắn cắn, nên lời.

      Thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn mấy gã kia, xoay người bỏ .

      “Thùng thùng thùng…” sau khi tiếng đôi dép kẹp vang lên được vài tiếng chiếc xe tải màu xanh đột nhiên vang lên tiếng gõ nặng nề.

      Tiếng động lớn nhưng giờ phút này mọi thứ đều trong trạng thái yên tĩnh của buổi sáng sớm nên lại giống như những giọt mưa rơi tấm nhựa lúc nửa đêm, vô cùng ràng.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 6 – Khế ước ma quỷ

      Khi xe quay đầu rời khỏi trạm kiểm tra, thanh bên ngoài thùng xe ngày càng xa xôi, nỗi tuyệt vọng trong lòng Sơ Vân dâng lên như thủy triều.

      cơ hội cầu cứu tuyệt vời vụt mất!

      giờ xe rầm rập chuyển động đường cái, cho dù có gọi to đến đâu ai có thể nghe thấy thanh phát ra từ trong xe chứ? Còn có thể làm gì được đây?

      Cuối cùng xe cũng dừng lại, bốn phía chỉ còn mảnh yên tĩnh.

      Sơ Vân biết mình lại bị mang đến đâu, biết đến tột cùng những kẻ này mang đến địa ngục nào.

      Nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi bắt đầu khiến cho đè nén được cảm xúc của mình mà khẽ bật khóc.

      lúc sau ngoài thùng xe truyền đến tiếng người . Có lẽ bởi vì bị che mắt nên thính giác của trở nên càng linh mẫn hơn, cũng có lẽ cũng vừa khéo dựa đầu vào chỗ vách thùng xe có vài lỗ để thông gió.

      Sơ Vân phát mình nín thở có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của mấy gã đàn ông ngoài kia! Sơ Vân lập tức tỉnh táo lại, dù chỉ còn tia cơ hội tuyệt đối cũng thể từ bỏ!

      Đợi lâu, rốt cuộc bên ngoài cũng vang lên giọng lãnh đạm của người đàn ông lạ lẫm.

      Dường như người kia đứng cách thùng xe xa, giọng lớn nhưng kì tích khi Sơ Vân có thể nghe thấy từng chữ !

      từ chối thỉnh cầu của bọn chúng, dường như có vẻ khinh ghét bọn chúng. Liệu đây có nghĩa là có thể cầu cứu ?

      Có lẽ là loại trực giác, có lẽ bị tuyệt vọng thôi thúc, rốt cuộc khi người kia bỏ dùng hết sức làm hành động cực kì nguy hiểm!

      “Thùng thùng” thanh vừa phát ra mấy gã đàn ông ngoài kia cũng biến sắc.

      Thiếu niên vốn vẫn mặt lạnh bỏ đột nhiên khẽ dao động nhìn gã đàn ông trung niên!

      “Ngu xuẩn! Chúng mày lại làm ra chuyện tốt gì đây!” Gã hung dữ trừng mắt nhìn gã đàn ông thấp bé.

      Sao người bên trong có thể tỉnh lại được chứ?

      Thứ nắm trong lòng bàn tay rồi mà cũng gặp chuyện xui xẻo như vậy được à!?

      Nếu phải thuốc của mụ Hổ có vấn đề chính là đám ngu xuẩn ổ đây làm việc tốt! Cũng may giờ này mới xảy ra chuyện! Nếu như lúc ở cửa khẩu mà bị phát mấy người bọn chúng làm gì còn cơ hội chạy trốn!

      “Chát” Gã đàn ông thấp bé dùng khăn tay lau vết thương bị gã kia tát cho cái mạnh.

      “Còn đứng ở đây làm gì! mau xem có chuyện gì xảy ra!” Gã đàn ông trung niên chửi ầm lên, trút hết toàn bộ cơn phẫn nộ cùng nhục nhã bị thiếu niên cự tuyệt lên người gã. Gã đàn ông thấp bé sờ lên gò má nóng bừng, hung hăng ném chiếc khăn thấm đầy máu xuống, gã cũng tụ bụng tức giận mà có chỗ giải tỏa, nhưng giờ phút này gã chỉ có thể nghiến răng mà về phía chiếc xe.

      Mẹ, mấy đứa con này! Để xem gã trừng trị hai đứa này thế nào!

      Thiếu niên vốn về xe nghe thế dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía thùng xe phát ra tiếng động.

      Hình như người bên trong cũng biết tiếng gõ khiến người bên ngoài chú ý nên bất cừ giá nào cũng dùng sức đánh vào thùng xe.

      “Thùng!”

      “Thùng!”

      Từng tiếng động nặng nề vang lên, dường như khẩn cầu điều gì đó với thiếu niên.

      Gã đàn ông thấp bé qua đầu xe, đứng trước xe nghiêng mắt nhìn sang thiếu niên kia, ánh mắt híp rịp kia lập tức lóe lên vẻ sợ hãi cùng thù hận, nhất thời chần chừ dám lên xe.

      “Này” Đột nhiên thiếu niên quay đầy lại khẽ hất cằm với gã đàn ông trung niên.

      Gã đàn ông trung niên nổi giận trông thấy động tác của lập tức trở nên thà hiền lành, vội vã bước đến, dáng vẻ kính cẩn nghe lệnh.

      “Mở cửa ra, tôi muốn nhìn người bên trong.” Thiếu niên lười biếng xoay người vài bước về phía trước, hơi tựa người vào thân xe của mình.

      biết là vô tình hay cố ý mà vừa vặn đối diện với gã đàn ông thấp bé, làm cho gã dừng lại ngay, dám bước lên nửa bước.

      “Chuyện này…” Gã đàn ông trung niên nhất thời hiểu tên ranh này muốn làm gì nên hơi chần chờ.

      “Quy tắc chuyển hàng, xem hàng trước.” Thiếu niên dựa vào thân xe, khoanh hai tay, lười biếng .

      “Còn chuyện tiền bạc để tôi xem xong rồi bàn.” chậm rãi bỏ thêm câu.

      Vốn gã đàn ông trung niên cho rằng còn hy vọng, sứt đầu mẻ trán suy nghĩ giờ phút này thấy thiếu niên vậy nên giọng điệu cũng thả lỏng, lòng khỏi nở hoa gật đầu, “Được! Cậu xem rồi ra giá!”

      xong đợi thiếu niên trả lời, gã bước nhanh về phía trước vài bước, sau đó cười vô cùng thà với thiếu niên, vươn tay mở cửa phía sau thùng xe ra.

      Sau đó gã lưu loát bước lên thùng xe, hai đầu gối quỵ xe, vươn tay lật ghế sau lên, kéo chốt mở, cuối cùng dùng sức kéo ra, chỗ ngồi phía sau lật sang hai bên, lộ ra con đường hẹp khoảng 70cm phía sau thông vào cánh cửa trong thùng xe.

      Gã đàn ông trung niên dùng chìa khóa mở cánh cửa ra, cánh cửa màu đen hé ra, mùi tanh tưởi đánh úp lại khiến cho ngay cả mấy gã đàn ông đứng dưới xe cũng phải nhăn mặt.

      Người bên trong nghe thấy động tĩnh nên ngừng gõ vào thùng xe.

      “Người ở bên trong.” Gã đàn ông trung niên có hơi yên lòng xuống xe với thiếu niên.

      Thiếu niên nhíu mày, đưa tay ngăn động tác rọi đèn pin tới của gã đàn ông, đôi chân dài nhảy lên xe, sau đó nửa ngồi nửa quỳ gối ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong.

      gian hẹp, chỉ có vài lỗ thông gió bằng ngón tay dẫn khí vào, vài tia nắng cũng thừa dịp mà xuyên qua.

      Bên trong được trải tầng rơm rạ thối rữa, trong góc còn để lại bãi nôn vẫn chưa được lau dọn sạch . Mùi tanh tưởi tích tụ lâu ngày khiến cho người vào thể thở nổi, nhưng thiếu niên hình như cảm nhận được gì, chỉ giương mắt quét vòng vào trong.

      tuổi nghiêng người dựa vào góc, hề nhúc nhích, chân tay cùng hai mắt bị vải đen trói lại, ngoài miệng cũng bị quấn vài vòng băng keo đen, chỉ chừa lại mũi để thở, thấy mặt mũi nhưng chỉ nhìn da thịt trắng nõn lộ ra ngoải cũng biết là xinh đẹp.

      Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên đảo qua rồi nhanh chóng nhìn về phía chật vật thở hổn hển dựa vách xe bên kia.

      Bởi vì ngừng dùng đầu đánh vào thùng xe nên cái trán trắng như tuyết của hơi sưng lên, ngay mép tóc có chỗ bị thương, dòng máu tươi từ trán uốn lượn chảy xuống, sau đó bị hút mất trong lớp vải che mắt.

      như cảm nhận được ánh mắt của , dường như biết người này nhìn mình nên thân thể bé của cũng run run nhưng ham muốn sống sót khiến nhanh chóng dùng hết sức phát ra tiếng cầu cứu “ưm ưm” với người tới.

      Thiếu niên nheo mắt lại, nhìn từ đỉnh đầu của xuống đến quần áo học sinh cùng chiếc vớ rất bẩn ở đầu gối, cuối cùng tầm mắt nhìn chăm chú vào ngay chỗ mắt cá bị trói của .

      Giờ phút này Sơ Vân vô cùng căng thẳng, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, đột nhiên nghe thấy tiếng “roạt”, dường như có thứ gì đó nứt ra, sau đó mắt cá chân của mát lạnh, thả lỏng, mấy tầng dây trói cột vào chân đều bị cắt đứt hết!

      “Bò lại đây.” Thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng sau đó dùng ngón tay vuốt lưỡi dao mỏng rồi hợp với phần chuôi cất thanh chủy thủ vào trong túi.

      Sơ Vân cảm thấy thân thể bé của mình run lên nhưng cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nửa quỳ mặt đất bò về phía người phát ra tiếng . rất căng thẳng, cũng rất kích động! Chính là thanh này, chính là người này, mặc kệ thế nào cũng có người nghe thấy cầu cứu mà lên xe đến đây!

      Trong xe tăm tối, quần áo mất trật tự, chật vật vô cùng, mắt thể nhìn thấy, miệng thể chuyện, thiếu nữ run rẩy bò về phía thiếu niên đánh giá mình.

      Bởi vì lúc nãy giãy giụa nên nút áo trước ngực thiếu nữ bung ra vài cái, quần áo xộc xệch có thể nhìn thấy hai nụ hoa non mềm lấp ló, càng bởi vì hai tay bị trói ra sau người, lúc quỳ gối thể nhổm người lên, tư thế này trong mắt thiếu niên tựa như cố gắng khơi gợi dục vọng trong , nụ hoa tinh tế kia cũng vậy. Ánh mắt thiếu niên trở nên tĩnh mịch.

      Lúc đầu gần tiến sát vào lồng ngực của , duỗi năm ngón tay thon dài nhàng nâng chiếc cằm của lên.

      Hai người dán sát vào nhau, gần đến mức Sơ Vân có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương. cuống quýt lùi về phía sau nhưng lại bị hai ngón tay của đối phương nắm lấy cằm nên thể động đậy được.

      Thiếu niên dùng tay kia vuốt mái tóc dài của , sau đó tháo miếng vải đen che mắt ra. Miếng vải bị tháo ra, hàng lông mi đen nhánh, cong vuốt như phiến quạt khẽ run run, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

      Bị bóng tối bao trùm quá lâu khiến cho trong nhất thời có cảm giác mờ mịt biết mình ở đâu, cộng thêm vừa rồi dùng đầu đánh vào thùng xe nên đầu óc trở nên hỗn loạn, chỉ có thể cố gắng nháy mắt, cật lực bắt mình nhìn kĩ dáng vẻ của người nắm lấy cằm mình. Nhưng người này lại quay lưng về phía ánh sáng nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.

      Trong nháy mắt khi mở mắt ra, thiếu niên hơi ngơ ngẩn chút, sau đó khẽ hít hơi. Bởi vì đôi mắt này rất đẹp, đôi mắt ướt át sáng ngời như viên ngọc đen, hàng lông mi cực dài bởi vì sợ hãi mà rung động. nâng khuôn mặt nhắn lên, vô cùng cẩn thận nhàng.

      Thiếu nữ bị ép ngẩng chiếc cổ đầy đặn mà xinh đẹp lên, khiến cho người khác vừa nhìn thây muốn hôn cái. Theo góc độ của nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy phía dưới chiếc cổ nhẵn nhụi là bộ ngực cố gắng nhô lên. Ngực lớn, nhưng rất thanh tú, cũng rất đẹp làm cho người ta hận thể luồn tay vào sờ nắn ngay lập tức xem đến tột cùng nó nhắn xinh xắn, non mềm bao nhiêu.

      Toàn thân Sơ Vân run rẩy nhận lấy dò xét của . cảm thấy rất khó chịu, dường như ánh mắt của người này mang theo ngọn lửa, có thể thiêu cháy toàn bộ cơ thể . Lúc này Sơ Vân vẫn chưa hiểu loại ánh mắt đầy rẫy cảm giác xâm phạm này chính là biểu trực tiếp nhất cho tham muốn giữ lấy nguyên thủy nhất của giống đực đối với giống cái.

      Thiếu niên thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiếng động thu ngón tay về.

      “Có muốn tôi dẫn em ?” nhàn nhạt hỏi.

      “Ừm ừm…” Sơ Vân ra lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, hận thể quỳ xuống mặt đất mà dập đầu với .

      “Vậy em có thể dùng cái gì để trao đổi đây?” Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của , hỏi.

      Sơ Vân ngẩn ngơ, dùng cái gì để trao đổi đây?

      À, đúng rồi, nếu người này có thể cứu ra ngoài nhất định ba mẹ cho số tiền lớn!

      “Tôi cần tiền.” dường như biết suy nghĩ của , thiếu niên dùng giọng ôn hòa trả lời .

      Sơ Vân nghe vậy lại ngơ ngẩn, mờ mịt nhìn đối phương, lắc đầu tỏ vẻ biết phải trả lời thế nào.

      Thiếu niên vươn tay từ từ xé băng dính miệng ra, băng dính rất chặt, cẩn thận xé từng lớp , dường như sợ băng dính làm tổn thương đến da thịt non mềm kia. Rốt cuộc băng dính cũng được xé ra hết, khuôn mặt của thiếu nữ chính thức lộ ra. ngoài dự đoán, đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh.

      Tay phải của thiếu niên cũng thu hồi lại mà thuận theo bản năng rởi khỏi gáy của thiếu nữ, nhàng vuốt ve. sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt, vì vậy đôi mắt to lại càng trở nên ướt át.

      Thiếu niên nhìn xuống thấy dáng vẻ muốn khóc mà dám khóc của thiếu nữ, vô cùng mảnh mai, vô cùng yếu đuối nơi nương tựa khiến cho muốn dùng lực mạnh ôm bé này vào trong lòng, sau đó liếm mút chà đạp , thậm chí nuốt trọn ! Nhưng lại chậm rãi thu hồi cánh tay làm cho sợ hãi lại. cũng biết vì cái gì nữa.

      “Em có đồng ý theo tôi ?” Thiếu niên cúi đầu xuống ghé sát vào , nhìn cánh môi non nớt của hỏi.

      Sơ Vân hơi bĩu môi, hiểu ý của . Lúc này dần dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt trong xe, nhưng vì người này đội mũ nên nhìn khuôn mặt của , chỉ có thể cảm giác được người này có đôi mắt cực sáng.

      .” Thiếu niên có vẻ mất kiên nhẫn. Sơ Vân theo phản xạ vội vàng gật đầu. Mặc kệ là điều kiện gì, bây giờ cũng chỉ có thể đồng ý.

      bị lộ, thể quay đầu lại nữa, nếu người này dẫn kết quả của chỉ sợ khá hơn thiếu nữ bị chôn vùi trong rừng cây kia chút nào.

      Nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong chiếc xe dơ bẩn kia đêm hôm đó, cánh tay mảnh khảnh rơi xuống từ chiếc chăn bẩn thỉu, còn có ham mê khủng bố của “người mua” mà nghe lén được khiến nhịn được mà rùng mình.

      Bất kể thế nào trước tiên cũng phải thoát khỏi bọn cầm thú đáng sợ này .

      Thấy gật đầu, thiếu niên khẽ nở nụ cười.

      “Em phải nhớ cho kĩ, tôi là phải vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn cũng được rời khỏi tôi.” Thiếu niên dùng giọng ôn hòa nhấn mạnh lần nữa.

      Hơi thở của nhàng quét qua mặt , những sợi tóc dán mặt bị thổi lên khiến cho mặt ngưa ngứa.

      Sơ Vân cắn môi, gật đầu thêm lần nữa. Mặc kệ thế nào, giờ cứ rời khỏi đây rồi sau.

      “Nhớ kĩ lời hứa của em, nếu như em dám phản bội tôi…” Thiếu niên ghé sát vào tai khẽ , “Tôi dùng từng dao từng dao cắt lấy thịt của em, khiến cho em phải nhận hết mọi đau khổ đáng sợ nhất đời này…” Đôi môi mỏng của thiếu niên lướt qua mặt , sau đó mỉm cười dịu dàng với , lộ ra hàm răng trắng.

      hiểu vì sao nụ cười này lại làm cho Sơ Vân nhịn được phải rùng mình cái.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 7 – Tính tình tàn bạo

      Thấy thiếu nữ mềm mại lại biết điều như vậy nên sau khi thiếu ra câu uy hiếp đáng sợ kia xong lại rất hài lòng thêm câu: “Tôi tên là Lục Tiến, từ nay về sau em là của tôi.” xong lại dùng mu bàn tay sờ qua gò má mềm mịn của .

      Khi tới gần, mũi Sơ Vân ngửi thấy luồng hơi thở nam tính mát lạnh, lớn như vậy nhưng chưa bao giờ tiếp xúc cách mập mờ với đàn ông như thế nên ngực lập tức đập rộn ràng, cảm thấy có chút mờ mịt yên lòng. cảm thấy hình như mình vừa đồng ý chuyện nên đồng ý. Nhưng đợi suy nghĩ đến việc này thiếu niên dán băng dính trở lại miệng sau đó xoay người đóng cửa lại rồi xuống xe.

      Sơ Vân lập tức trừng mắt, bắt đầu hoảng sợ, sao ta lại bỏ chứ? phải vừa rồi đồng ý dẫn sao? Vừa bị dọa sợ nên sớm quên mất do dự vừa rồi của mình.

      kinh hoàng quỳ mặt đất ngừng phát ra thanh “ưm ưm” khẩn cầu người kia quay lại mau chóng dẫn rời khỏi đây, có muốn gì cũng tình nguyện làm hết!

      lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng khiến cho nhận ra ra người tên là Lục Tiến vẫn chưa . chỉ xuống xe bàn điều kiện với mấy người kia.

      Mấy người kia vào trong rừng, khoảng cách quá xa, dù có cố gắng dán vào vách xe cũng nghe thấy bọn họ gì. chỉ có thể lo lắng bất an tiếp tục chờ đợi. cũng phải chờ quá lâu, sau khi mấy người kia chuyện xong, nghe thấy tiếng động cơ chiếc xe mở cũng dừng lại. Động cơ cũng chưa tắt hẳn, chỉ phát ra thanh trầm thấp. Sau đó, cánh cửa mở ra, người tên Lục Tiến lại xuấn lần nữa. nhìn đôi mắt to kinh hoàng của , xoay người vươn tay đưa ra khỏi thùng xe, bế xuống xe tải. Mà gã đàn ông trung niên đứng trước cửa xe sau khi mặt cảm xúc liếc nhìn cái cũng lời chui vào xe bế bé còn lại trong xe ra.

      Vừa xuống xe, ánh sáng của mặt trăng khiến cho tầm mắt của Sơ Vân trở nên ràng, bất chấp cái nhìn đầy sát ý của gã đàn ông trung niên, lúc bị bỏ vào chiếc rương trong chiếc xe bán tải, gấp gáp nâng khuôn mặt nhắn lên nhìn về phía người bế mình.

      Nhợt nhạt, tuân tú, trong vẻ điển trai còn có thêm chút sát khí. ra ta còn trẻ như vậy, cũng lớn hơn là bao. ra trông ta…lại đẹp trai như vậy.

      Thiếu niên nhàng bỏ vào chiếc rương, thấy nhìn mình chớp mắt khóe môi lên nụ cười tà khí. Nụ cười làm cho người ta rét lạnh khiến Sơ Vân sợ tới mức bắt đầu giãy giụa, bé kia cũng bị đưa vào chiếc rương, nắp rương đóng lại.

      Xe chạy lâu bắt đầu từ từ lên dốc, con đường phía sau trở nên vừa dốc vừa xóc nảy, bé kia bị xóc nảy ngã vào người Sơ Vân, thể dùng bả vai chống vào thùng xe mới giữ cho ngả người bị lăn xuống dưới đụng vào nắp rương. Đến khi như sắp bị bé kia đè đến tắt thở rốt cuộc xe cũng dừng lại.

      Cửa xe mở ra, bé kia được nâng lên, khối thịt đè lên người Sơ Vân đột nhiên hẳn, sau đó đôi tay mạnh mẽ ôm lấy từ trong rương vào gian phòng cũ nát làm bằng cỏ tranh.

      Căn phòng rất tối, ánh trăng xuyên qua cánh cửa sổ tường chỉ có thể làm cho miễn cưỡng nhìn thấy chiếc phản cứng ngắc cùng chiếc ghế trúc trong phòng.

      Lục Tiến đặt lên chiếc phản gỗ, tay phải vung lên, chiếc chủy thủ cắt đứt dây trói tay .

      “Á”, tay bị trói đằng sau quá lâu nên hai cánh tay vừa buông xuống bắt đầu cảm thấy rất đau nhức. Sơ Vân nhẫn nại xoa nắn hai cổ tay run lên vì đau.

      “Thay Lục Tiến ném bộ quần áo sặc sỡ vào trong ngực , sau đó lui về vài buốc ngồi xuốn ghế trúc, duỗi thẳng đôi chân dài. Trong ánh sáng yếu ớt, có thể cảm nhận được nhìn chằm chằm vào mình.

      vẫn ngồi đó làm cho căng thẳng đến nỗi toàn thân run rẩy, bị cảm giác áp bách tra tấn. Vừa rồi nhìn thoáng qua trông thấy đôi mắt màu xám thần bí, mà giờ khắc này đôi mắt ấy giống như con sói nhìn chằm chằm vào . Mặc dù căn phòng khá tối nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ lại vừa vặn chiếu lên người .

      Phải làm sao bây giờ? muốn thay quần áo trước mặt như vậy sao? rất sợ, đôi tay ôm bộ quần áo bắt đầu run lên.

      “Nhanh lên, tôi thích phải chờ ai.” tiếng than vang vọng trong căn phòng , thiếu niên nheo mắt lại. bắt đầu kiên nhẫn.

      Thân thể nhắn của Sơ Vân run lên, băng dính miệng có cách nào tháo ra, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu . Ít nhất hãy xoay người sang chỗ khác mà phải nghênh ngang nhìn cởi quần áo như vậy.

      chần chờ của khiến cho thiếu niên nhướng mày, đột nhiên xông lên nhanh như điện, đẩy ngã lên chiếc phản gỗ. giây sau, chiếc váy dài của bị cởi ra!

      “Hu hu…” trẻ phát ra tiếng kêu hoảng sợ giống như con thú bị sập bẫy của thợ săn, tuyệt vọng phí công giãy giụa! Nhưng chỉ nhàng vuốt ve bên hông của chút như vừa bị người khác rút sạch xương cốt, toàn thân bủn rủn nằm phản gỗ.

      “Á…” đôi chân trắng nõn xinh đẹp của thiếu nữ bị đôi tay nóng hổi đè lại, chỉ kịp phát ra tiếng gào thét. Nhưng đôi tay này chỉ mặc chiếc quần dài vào cho , ống quần bó rất chặt. Sơ Vân biết mình hiểu lầm, bị dọa cho nghẹn ngào, dùng mũi ngừng thút thít, gương mặt nhắn ngập nước mắt.

      “Câm miệng!” Thiếu niên nhíu mày dùng lực mạnh kìm lấy khuôn mặt , sau đó ghé sát vào gương mặt đẹp bị kìm chặt, dịu dàng than bên tai ,“Em hãy ghi nhớ lấy lời tôi, tôi muốn em làm gì em phải làm, đừng để tôi phải tức giận!”

      “Còn nữa, lát nữa lúc xuất cảnh em phải ngoan ngoãn, đừng thử phát ra bất kì thanh gì, nếu tôi cắt đứt cái cổ xinh đẹp này của em trong giây đồng hồ, hiểu chưa?”

      “Hu hu” Sơ Vân cảm thấy cằm sắp rớt ra.

      “Tôi hỏi em nghe chưa?” Đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ lướt qua vành tai nho của , ra từng chữ lạnh như băng.

      “Ưm ưm” Sơ Vân cố gắng hết sức gật đầu, vô cùng hoảng sợ.

      Ngoài phòng, mấy gã đàn ông cũng dùng băng dính quấn lấy ống quần của mình, gã đàn ông thấp bé vừa kiểm tra những vật dụng tùy thân vừa phẫn hận phàn nàn, “Đại ca à, sao lại chấp nhận điều kiện tên nhóc kia đưa ra vậy?”

      Đưa bọn họ đến nơi giao hàng lại muốn dẫn , điều kiện như vậy mà đại ca cũng gật đầy sao!? Lúc đến chỗ lão Côn mà hàng bị thiếu mất đứa bọn họ có kết cục gì đây? Gã ngẫm lại mà thấy rét mà run.

      “Chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi.” Ánh mắt gã đàn ông trung niên trầm nhìn lướt qua ngôi nhà cỏ tranh, khẽ trả lời, “Vừa rồi khi lên xe xem hàng xong tao nhận được tin tức bên kia xảy ra chút chuyện, rất nhiều em bị bắt!” Gã tự tay lấy tin nhắn trong điện thoại di động ra đưa cho ba gã kinh hoàng kia. Mấy gã đàn ông nửa tin ngửa ngờ nhìn vào tin nhắn sau đó hoàn toàn biến sắc!

      Mập và mụ Hổ đều gặp chuyện may, chúng ta phải tranh thủ thời gian trốn ra nước ngoài thời gian.” Gã đàn ông trung niên nhìn về dãy núi phía xa, cắn răng .

      Dạo này cảnh sát quốc tế lùng sục, trong vòng vài ngày phá tan mạng lưới bọn chúng giăng ra nhiều năm nay, tình cảnh của bọn chúng bất ổn. Nếu như gã đoán sai giờ phút này cảnh sát chờ bọn chúng ở biên giới. giờ chỉ có thể xem người này có tkhả năng đưa bọn chúng ra nước ngoài thuận lợi hay thôi!

      “Nhưng mà đại ca à, chúng ta muốn đến chỗ lão Côn tránh nạn, giao hai đứa con giờ lại thiếu đứa vậy lão ta có tha cho chúng ta ?” gã đàn ông có thân hình to béo kinh hoảng hỏi.

      Gã đàn ông trung niên quét mắt sang bên kia sau đó nháy mắt ra dấu với ba gã kia, tay phải cũng làm động tác cắt ngang cổ cái, gã nhàng phun ra chữ“Giết”

      Mụ Hổ tên kia trời sinh tính tình tàn bạo, người chọc tới có kết cục tốt, về phần lai lịch của tên thiếu niên kia cũng ai biết. Hai năm trước khi đưa hàng qua Thái Lan gã chỉ mới gặp tên kia lần. Khi đó nhét vào miệng hai gã đàn ông sờ soạng hai túi bột mì có lẫn kim may đồ sau đó lột người ta trần truồng treo lên tầng thượng khách sạn, tiếng gầm rú thảm thiết khiến cảnh sát khi chạy đến cũng phải tái mặt.

      Lúc kéo xuống thi thể rướm máu ra lỗ tai, lỗ mũi, méo mó còn nguyên dạng nữa. Nghĩ tới mà gã đàn ông trung niên phải nhíu nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn ba gã kia dặn dò: đường chúng mày đừng chọc tới , tất cả hãy để sang bên kia rồi sau.”

      Người tất nhiên thể giao cho , bé này đủ để bọn chúng sống an nhàn vài năm, làm sao gã có thể đem bé kia mà cho chứ? Sang tới bên kia tất cả còn do định đoạt nữa, muốn mang người à? Lão Côn nhất định giải quyết . có lợi hại mấy cũng chỉ là thằng nhóc, làm sao có thể chống lại cả đội quân chứ?

      ***

      Sơ Vân nơm nớp lo sợ nghe theo lời Lục Tiến dùng miếng vải cột mái tóc dài lên, nhét vào trong mũ. người mặc bộ quần áo rộng thùng thình, ống tay áo cùng ống quần đều bó chặt lại, nhìn vô cùng buồn cười. Nhưng mà Sơ Vân lại bất mãn chút nào, so với bộ quần áo bó sát của con bộ quần áo này khiến thấy an toàn hơn nhiều.

      Lục Tiến cũng thay bộ quần áo khác, vai rộng chân dài càng tăng thêm gương mặt điển trai của , trông rất giống người mẫu thời trang.

      thôi.” cầm theo cái bao lôi từ gầm giường ra rồi bảo Sơ Vân theo sau , sau đó xoay người ra khỏi nhà tranh.

      Đến khi bị dẫn vào cánh rừng rậm rạp gần biên giới Sơ Vân vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. vẫn biết giờ mình ở đâu.

      Dãy núi xa xa vô cùng yên tĩnh, rừng rậm chung quanh cũng hoàn toàn tiếng động, chỉ có mấy người xuyên qua cánh rừng tăm tối phát ra tiếng thở.

      Thiếu niên vừa tiến vào rừng sâu tăm tối thay đổi dáng vẻ, thân hình trở nên quỷ mị bí , còn cảm giác lười nhác như trước nữa. Thậm chí nghiêm khắc mà giờ phút này giống như con rắn, con rắn độc lẩn trong bụi rậm. Phía trước là rừng cây, bụi cỏ, những tảng đá gồ ghề, kể cả đêm tối dường như cũng hề ảnh hưởng đến .

      nhanh chóng dẫn theo mấy người phía sau xuyên qua rừng cây, cổ tay trái của Sơ Vân bị nắm lấy đau nhói nhưng có bất kì phản kháng nào. Sau khi rời khỏi nhà tranh, ánh mắt mấy gã đàn ông khác nhìn khiến toàn thân run sợ, nhất là ánh mắt dâm tà của gã đàn ông thấp bé xấu xí kia làm cho cảm thấy toàn thân bị chất lỏng sền sệt chảy qua, loại cảm giác này khiến cho người ta chán ghét vô cùng, thậm chí là nổi cả da gà. Vì tránh né ánh mắt này chỉ có thể theo sau lưng Lục Tiến, mấy gã đàn ông mang theo bé kia cũng yên lặng bám theo sau, bước cũng dám rời.

      Ở đây lúc nào cũng có thể có trạm gác ngầm của bộ đội biên phòng, muốn bị phát nên mọi người đều cố nén tiếng hít thở thấp.

      Đột nhiên thiếu niên đầu dừng bước, sau đó dẫn theo Sơ Vân yên lặng trốn sau lùm cây, mấy người phía sau cũng ngồi xổm xuống, nằm sấp mặt đất nín thở, dám lộn xộn. Sau đó, xa xa có chiếc đèn pin chiếu về chỗ này.

      “Ai đó? Ra đây!” Theo ánh sáng của đèn pin chiếu đến là tiếng quát chói tai.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 8 – Địa bàn của Lục Tiến

      Mấy gã đàn ông phía sau nghe thấy đều khỏi chấn động toàn thân, gã đàn ông thấp bé cắn răng nhìn về phía gã đàn ông trung niên, tay chống mặt đất chuẩn bị nhảy lên chạy trốn.

      Trán gã đàn ông trung niên toát mồ hôi lạnh nhưng nhìn về phía thiếu niên phía trước tay vẫn nắm lấy tay chút sứt mẻ nằm sấp mặt đất gã chỉ khẽ lắc đầu, ngăn mấy tên đàn em mặt xám ngoét lại.

      Sơ Vân bị bàn tay to lớn ôm sau đầu, khuôn mặt gần như bị dán vào mặt đất thô ráp. Giờ phút này, có thở cũng dám thở mạnh, chút nghi ngờ khi dám phát ra tiếng động nào bàn tay lạnh buốt phía sau cổ đáp lại phát bẻ gãy cổ trong nháy mắt!

      Chiếc đèn pin quét tới quét lui về phía này, nhiều lần Sơ Vân cảm thấy chùm sáng kia chiếu mặt mình nhưng lại có bất kì ai tới.

      Sau đó chùm sáng chiếu về hướng khác, rồi binh lính đồng loạt chạy về phía người phát ra tiếng quát chói tai. Mấy gã biết vừa rồi chỉ lo sợ thừa nên khỏi đồng loạt thở phào, cảm thấy quần áo toàn thân đều ướt mồ hôi lạnh. Nằm thêm lát, lính gác rời khỏi, thiếu niên đứng dậy yên lặng tiếng động dẫn mọi người khỏi chỗ này.

      Đoạn đường này mọi người nối đuôi nhau theo , dám lên tiếng, cũng dám mở đèn pin. Trong rừng cây tối u, mấy gã đàn ông gian nan theo đuôi , lúc sau mấy gã cũng thở hồng hộc, thể thay phiên nhau khiêng bé kia.

      Sơ Vân bị trượt chân nhiều lần sau đó được thiếu niên xốc nách dẫn , mà thiếu niên dù mang theo tốc độ vẫn rất nhanh.

      Dường như có thể nhìn thấy như bình thường trong bóng tối, dễ dàng tránh những nhánh cây chằng chịt, xuyên qua bụi cỏ tìm được con đường mòn thợ săn hay , đến đâu những bụi cây kia đều bị chặt xuống, chỗ gãy bằng phẳng, thậm chí còn có thể cảm giác được các trạm gác ngầm từ xa, dẫn theo mọi người lặng lẽ tránh .

      lúc sau, xuyên qua rừng rậm, trước mắt mọi người đột nhiên thoáng đãng. Lúc này gần sáng, ánh trăng mờ dần, trung tối mịt cũng dần dần lên hình dáng. con sông thanh tịnh uốn luộn lên trước mắt mọi người.

      “Sông giáp ranh!” Mắt gã đàn ông trung niên sáng rực lên. Qua khỏi con sông này chẳng khác nào xuất cảnh! Mấy gã đàn ông đẩy nhánh cây trước mặt ra, mặt cũng lên ngạc nhiên vui mừng.

      Gã đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn cánh rừng rậm sau lưng, những dãy núi tầng tầng lớp lớp rồi lại nhìn con sông cạn có thể vượt qua chỉ còn cách vài bước, khỏi thở phào hơi. Gã hiểu vì sao mụ Hổ với gã chỉ cần có người này bọn họ tuyệt đối có thể xuất cảnh cách an toàn!

      Biên giới gần ngay trước mắt, tâm trạng mấy gã đàn ông vô cùng kích động, nhanh chóng theo thiếu niên vượt sông. Con sông thanh tịnh nhanh chóng bị người ta lội qua làm bắn tung những bọt nước, gã đàn ông thấp bé khiêng bé kia cũng bị nước bắn lên ướt đầu. Qua sông xong mọi người cũng hề dừng lại mà chạy như điên về rừng cây đối diện. Đến khi chui vào rừng cây thiếu niên dẫn đầu mới dừng bước, quay đầu lại ý bảo an toàn, mấy gã đàn ông theo hoặc ngồi hoặc co quắp mặt đất.

      “Khụ khụ”, Sơ Vân bị thiếu niên thả mặt đất, suốt đoạn đường bị bế xốc lên chạy nên vẫn nhịn hơi thở trong ngực, giờ đột nhiên yên tĩnh trở lại nên nhịn được mà xoay người khó chịu ho vài tiếng.

      “Rất khó chịu à?” Thiếu niên thấy ho đến đỏ cả mắt nên rốt cuộc mở lòng từ bi đưa tay mở băng dính miệng ra. Dù sao giờ đến được đây, muốn khóc muốn la muốn hét gì cũng có ai để ý đến.

      “Kẹp chết tôi rồi!” Rốt cuộc Sơ Vân cũng lên tiếng, ho đến chảy cả nước mắt, khuôn mặt nhắn của cũng đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng trông rất đáng thương lại đột nhiên khiến cho thiếu niên cảm thấy tâm trạng rất tốt, nghe xong khẽ bật cười, cúi xuống ghé vào bên tai dùng giọng mập mờ , “Hay là tôi cho em kẹp lại lần được ?”

      Vẻ mặt vốn lạnh lùng của đột nhiên lên vẻ tà khí khiến cho thiếu nữ phải vuốt ngực sửng sốt lúc. kinh ngạc phát ra đôi mắt màu xám xanh kia giờ phút này đột nhiên trở thành màu đen. nhìn lầm sao?

      Nếu xa xa truyền đến tiếng chuyện của mấy gã đàn ông Sơ Vân cũng chú ý đến thiếu niên đưa tay lau vết bùn dính mặt sau đó chậm rãi vuốt ve. Khi phục hồi lại tinh thần Sơ Vân chỉ cảm thấy mỗi chỗ đụng vào đều như bắt lửa! sợ tới mức nhanh chóng lùi về phía sau né tránh ngón tay của .

      “Đây là…đâu?” Sợ cự tuyệt của làm cho vui nên nhanh chóng lắp bắp chuyển đề tài. Tuy câu vừa hiểu có ý gì nhưng trực giác cho biết câu trả lời cũng khấm khá là mấy.

      “Ở đây à?” Thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, thưởng thực vẻ chân tay luống cuống của bé trước mặt mình. còn quá non nớt, tinh khiết như nụ hoa vẫn còn hơi sương. Hai cánh môi hồng nộn khi căng thẳng cắn chặt lại, chúng nó giống như được bôi mật, tỏa ra hương vị ngọt ngào trong nắng sớm, hương vị mê hoặc lòng người. đúng là vận số của cũng tệ, bé xinh đẹp như vậy giờ là của , nhưng hình như vẫn chưa hiểu này.

      “Đây là phía bắc của Myanmar, là nơi tôi lớn lên.” Lục Tiến đứng thẳng lên, thân thể vươn ra, ngẩng đầu nhìn về phía xuất hai rặng mây đỏ. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Sơ Vân nở nụ cười tuấn mĩ, “Hoan nghênh đến với thế giới của tôi, công chúa đáng .”

      Tam Giác Vàng, thế giới có chỗ nào như mảnh đất này, biệt lập hoàn toàn nhưng lại là tâm điểm chú ý của toàn thế giới. Hoa túc nở rộ kiều diễm lại tạo ra tội ác kinh khủng nhất. Cuộc sống nghèo khó nguyên thủy kéo dài lại đầy dẫy lửa đạn, lòng tham cùng tài phú…

      Sông Selween chảy điên cuồng ngăn cách nơi này với toàn bộ thế giới bên ngoài, những dãy núi trùng điệp ôm lấy mảnh đất thần bí này.

      quyến rũ của nó là có hai, tràn ngập hấp dẫn. Cảnh sắc trong khu rừng rậm hoang sơ vô cùng đa dạng. ra cũng có gì khác biệt với nơi khác, cũng có núi cao, rừng rậm, những cây đại thụ che cả bầu trời ngăn cách nơi đây với ánh nắng, dưới chân giẫm phải hòn đá chi chít cùng rễ cây cực to trải dài, rêu bám dày đặc, cỏ dại cao bằng nửa người có thể làm cho người bước vào mất phương hướng, mờ mịt biết nên đâu.

      Ngay cả gương mặt của Sơ Vân và bé kia cũng bị Lục Tiến phủ khăn mỏng lên, bàn tay bé cũng mang bao tay, có thể toàn thân còn chỗ nào lộ ra ngoài.

      Xuyên qua bụi cỏ lớn chỉ nghe thấy mấy gã đàn ông phía sau thỉnh thoảng lại giậm bình bịch lên mặt đất cùng tiếng chửi rủa. Sơ Vân hốt hoảng theo sau Lục Tiến, cảm thấy mình sắp điên lên. Vài ngày trước còn ngồi trong căn phòng rộng thênh thang luyện luyện lại khúc nhạc piano buồn của Beethoven, mà giờ khắc này lại mặc bộ quần áo thô ráp theo sau thiếu niên đáng sợ này, lảo đảo bôn ba vượt qua khu rừng rậm. Cùng lắm cũng chỉ là lần buông thả mà cuộc sống của bị nghiền nát thành hình, còn được quay về cuộc sống bình yên trước kia nữa.

      Phía sau còn gặp phải những chuyện gì cũng dám suy nghĩ nữa. chỉ biết là từ khi bị những kẽ này bắt bước vào thế giới dã man đáng sợ hoàn toàn xa lạ với .

      Giữa trưa, Lục Tiến dừng chân nghỉ ngơi bên dòng suối , mấy gã đàn ông phía sau gần chết khát, vừa nhìn thấy dòng suối quan tâm gì lao đầu vào dòng suối hét lớn.

      Sơ Vân tháo khăn trùm đầu và bao tay xuống, cầm cái bình quân dụng Lục Tiến đưa cho đến bên bờ suối, xuyên qua mấy tảng đá bên dòng suối tìm chỗ nước xoáy rót đầy bình nước. Nước suối lạnh buốt, nhịn được dùng bàn tay bé nâng lên uống vài ngụm. Sau khi dùng nước rửa mặt, dùng khăn lụa lau khô nước.

      Bên cạnh bờ suối, Lục Tiến dựa vào thân cây khoanh đôi chân dài lại nhắm mắt nghỉ ngơi. chỉ tùy tiện dựa vào chỗ, cần lên tiếng cũng tạo thành cảnh đẹp.

      Sơ Vân ôm bình nước, cẩn thận chuẩn bị bước đá về phía . Mấy gã đàn ông uống no nước ngang qua , gã đàn ông thấp bé đằng sau đê hèn bỉ ổi vuốt vuốt mông .

      “A!” Sơ Vân kinh hãi kêu lên tiếng, ôm chặt bình nước trong tay, vừa sợ vừa giận dữ né tránh.

      bé à, ngày nào đó ***” Ghé sát lại, gã đàn ông thấp bé bên tai câu, ánh mắt dâm tà của gã lưu luyến rời nơi chiếc cổ còn dính nước của , khuôn mặt vốn xấu xí lại bị muỗi cắn chằng chịt khắp nơi đều đỏ ửng, trông vô cùng đáng sợ.

      Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén cho nước mắt rơi xuống, ôm bình nước chạy tới Lục Tiến, cũng phải người tốt, nhưng so với mấy kẻ này ở bên vẫn an toàn hơn.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 9 –
      Đến khi chạy về bên cạnh Lục Tiến, gương mặt nhắn của Sơ Vân vẫn còn trắng bệch, tim cũng đập thình thịch.

      “Nước đây” Cố gắng khụt khịt mũi, nén nước mắt lại, nửa ngồi bên cạnh , vừa sợ hại vừa nịnh nọt đưa nước cho . Có phải chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thả về nhà ?

      Lục Tiến dùng ngón tay nâng vành nón của lên, nhìn đôi mắt đỏ hồng của ,“Sao thế?” nhíu mày hỏi. hỏi hề nhàng, bị hỏi như vậy nên gương mặt vốn bị dọa trắng bệch ngay lập tức uất ức mà rơi nước mắt. Lục Tiến quét mắt nhìn gã đàn ông thấp bé nham hiểm đứng cách đó xa, đáy mắt lên vẻ sát ý tàn nhẫn.

      “Đừng khóc” nheo đôi mắt đẹp lại, tiếng khóc nghẹn ngào của bé khiến cảm thấy lòng phiền loạn.

      Sơ Vân dám chọc giận , dùng tay lau nước mắt nhưng đôi vai vẫn thể khống chế được mà hơi run run, trông đáng thương nên lời.

      Đột nhiên “bộp” tiếng, bình nước đầy tay rơi xuống mặt đất. Thiếu niên kéo mạnh vào trong lòng! Sau đó tay ôm chặt thân thể run rẩy của , tay nắm lấy gáy hôn cách thô bạo! dùng lực mạnh cắn hai cánh môi kiều, sau đó dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi của ra, xoắn lấy cái lưỡi biết phải làm sao của , mạnh mẽ liếm mút hương vị ngọt ngào trong miệng . Đồng thời hai tay bắt đầu dùng sức xoa nắn lưng cùng chiếc mông ngạo nghễ.

      Sao lại đưa cả đầu lưỡi vào trong miệng chứ? Loại cảm giác mềm mại ướt át khiến cho cả người run rẩy là thế nào đây?

      “Ưm ưm!” Sơ Vân hoảng sợ giãy giụa, dùng tay đấm đá tránh thoát chà đạp khó hiểu của ! Nhưng đôi cánh tay kia lại trói chặt khiến như sắp tắt thở!

      muốn làm vậy từ lâu. Phản ứng ngây dại như vậy lên là người đầu tiên chiếm giữ bé ngọt ngào này! là ngọt, đúng như từng tưởng tượng.

      Lục Tiến đếm xỉa đến vẻ mặt hít thở thông khổ sở của , chỉ biết liếm cắn bừa bãi tham lam hút hết vị ngọt. Cái hôn thô bạo, cái vuốt ve thô bạo khiến tất cả những thế giới đều phải choáng váng.

      Khoảng cách về thể lực khiến cho con mồi chỉ có thể xụi lơ mặc cho người ta chiếm lấy, độc quyền hưởng thụ. Khi bắt đầu dùng đầu lưỡi vẽ vòng quanh cánh môi xinh đẹp của tiếng nghẹn ngào run rẩy của còn .

      đáng thương.” khẽ cười, liếm hết nước mắt mặt vào trong miệng mình sau đó buông ra, để cho yếu đuối khóc trong lòng mình.

      Sơ Vân khóc nức nở, biết vì sao tay chân mình lại trở nên mềm yếu như vậy, , thậm chí chúng nó còn run lên! nửa quỳ toàn thân run rẩy nằm sấp trong lòng , sao lại trở nên như vậy chứ?!

      “Vẫn còn sợ sao?” Lục Tiến lười biếng ôm cả người dựa vào gốc cây đại thụ, vỗ đôi vai gầy yếu của , tay kia vén tóc ra sau gáy rồi lại đùa bỡn vành tai trắng nõn của cho đến khi từ từ ngừng khóc.

      “Đừng sợ, từ nay về sau tuyệt đối còn cơ hội đụng vào em nữa đâu.” dùng giọng dịu dàng thầm lời cam đoan bên tai .

      Sơ Vân cố gắng ngoi lên từ trong lòng , vừa xấu hổ vừa giận dữ né tránh bàn tay quái ác đùa nghịch tai mình đột nhiên nghe thấy câu này, khỏi sửng sốt, “Hửm?” Vừa định hỏi cho bị gã đàn ông trung niên ngắt lời.

      “Người em này, chúng tôi cần giao hàng gấp, có đường tắt nào ?” Dường như gã nhìn thấy quỳ giữa hai chân thiếu niên, tới cười hỏi, thái độ nịnh nọt hết chỗ , chỉ tiếc khuôn mặt thà của gã giờ cũng xuất đầy những vết muỗi cắn đỏ hồng, trông rất buồn cười.

      Người vừa tiến lại gần thân thể nhắn của Sơ Vân lại run rẩy thêm chút, thiếu niên cầm lấy cổ tay chút rồi rút tay ra vỗ nhè gương mặt nhắn của để trấn an, .” bảo Sơ Vân rời .

      Sơ Vân vội vàng bò dậy từ mặt đất, nhặt bình nước dưới đất lên rồi chạy .

      “Có, chỉ là dễ cho lắm.” nhìn bé chạy trông như chạy nạn đến chỗ nằm cách đó xa mớm nước, thiếu niên hơi nhíu mày, giọng có vẻ mỉa mai nhìn về phía gã đàn ông trung niên đứng chờ.

      sao cả! Chúng tôi có thể đuổi kịp!” gã đàn ông trung niên nở nụ cười. Có khó cùng lắm cũng chỉ là con đường, liều mạng đuổi theo là được rồi, nhưng mà nếu giao hàng kịp bọn họ chết cực kì thảm! Vả lại biết thêm con đường nữa phải cũng rất tốt sao? Nếu đến lúc đó giết chết tên này con đường này cũng chỉ có bọn họ biết!

      “Yên tâm , chỉ cần vượt qua được tôi cam đoan nhất định có thể đến bên kia đúng giờ.” Thiếu niên nhìn gã, khóe miệng đột nhiên lên nụ cười kì dị.

      “Nhưng nếu qua được cũng liên quan đến tôi.” ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó nheo lại, từ từ .

      Sơ Vân cẩn thận mớm nước vào trong miệng của bé sau đó dùng khăn lụa lau sạch nước đôi môi khô nứt kia, lau đột nhiên tay ngừng lại. bé mở to đôi mắt đen nhánh ra, bình tĩnh nhìn .

      “Chị à, chúng ta ở đâu vậy ạ?” Nửa ngày sau bé mới dùng giọng khàn khàn hỏi .

      Mũi Sơ Vân cay cay, trong phút chốc nước mắt rung rung, cầm khăn tay khẽ lau bên ngoài miệng cho bé, “Đừng sợ, đừng sợ, nhất định chúng ta có thể chạy thoát, đừng sợ.” lắp bắp an ủi bé.

      “Ừm, em sợ, ra sáng nay em tỉnh lại rồi.” bé khẽ trả lời .

      “Chú cảnh sát đến cứu chúng ta phải ?” bé mở to đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn Sơ Vân. Sơ Vân đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn kia, rưng rưng nước mắt ngừng gật đầu. Sau đó khẽ trấn an, dặn dò, cỗ vũ bé.

      ra cũng rất sợ hãi, biết hai người bị đưa đâu, nhưng biết biết bé này còn sợ hãi hơn cả bởi vì bé vẫn còn quá ! Mấy người này đúng là những tên khốn trời đánh!

      Thấy hai khóc xong nắm tay chụm đầu co lại góc, Lục Tiến cười cười nhạo ném hai chiếc bánh quy đến cho Sơ Vân, hai người lập tức co lại dưới gốc cây gặm chiếc bánh, thỉnh thoảng cầm bình nước bên cạnh rót vào miệng, nhiều lần bị sặc đến nước mắt lưng tròng.

      Hai quá đói bụng, lúc nhìn thấy đồ ăn cảm thấy nhưng thức ăn đưa vào miệng mới biết ra bụng đói đến còn cảm giác. Tuy bánh quy nhưng nước rót vào dạ dày bụng lại có cảm giác căng phình, mặt của Sơ Vân và bé kia cuối cùng cũng hơi hồng hào trở lại, Lục Tiến nhìn nhìn ánh mặt trời, kêu hai sau đó bảo gã đàn ông trung niên tiếp tục .

      Khu rừng nhiệt đới ẩm ướt oi bức, thỉnh thoảng khu rừng rậm yên tĩnh lại nghe thấy vài tiếng chim hót và thanh trốn chạy của những con vật , có khi còn có tiếng kêu chít chít của vài loại côn trùng biết tên. Tàng cây rậm rạp hoàn toàn ngăn cách ánh mặt trời khiến cho độ ẩm cao thể thoát lên được, mới được bao xa mà tất cả mọi người bắt đầu toát mồ hôi vì nóng.

      Lục Tiến vẫn lưng đeo ba lô tay cầm con dao dài đầu, có khi ngang qua mấy bụi cây quả dại tiện tay hái xuống ném cho hai phía sau, sau đó mình cũng hái vài quả gặm thoải mái trước dẫn đường.

      Đường hề dễ , Sơ Vân nắm chặt tay bé, bước cũng dám rời. Mồ hôi ngừng trượt dọc theo cổ áo , nhưng có thời gian dùng tay lau , quả dại thiếu niên ném tới cũng kịp ăn, chỉ lo theo sát phía sau . Mà gã đàn ông trung niên và vài gã khác lại mang vẻ mặt khó lường theo phía sau.

      biết bao lâu, Lục Tiến trước dẫn đường rốt cuộc cũng nghỉ chân tại tảng đá to dưới chân núi. Ở đây có cửa động lớn lắm, cao khoảng ba bốn thức, rộng khoảng hai thước, bên ngoài động, từng khối đá trải rộng rũ xuống vài cành cây leo, trông giống như chiếc màn tự nhiên, nhưng trong động dường như rất tĩnh mịch, còn có vài làn gió thổi ra.

      “Đây là đâu thế?” Gã đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.

      “Đường tắt” Lục Tiến cười khẽ trả lời.

      qua chỗ này có thể tránh phải vượt qua hai ngọn núi, còn có thể tránh được ít rắn độc, các người muốn đường kia à?” Thiếu niên nở nụ cười khiến người ta phải rùng mình, trong vẻ thoải mái còn mang theo cảm giác lạnh lùng khó hiểu. Chỉ là chữ rắn khiến cho Sơ Vân và bé kia toàn thân rét run, kìm được mà nép sát vào Lục Tiến.

      Gã đàn ông trung niên cũng tưởng tượng ra con đường chết lúc nào cũng có thể nhìn thấy con rắn độc trắng làm cho da đầu người ta run lên, sắc mặt khỏi tái , “Được, đường này !” Gã cắn răng gật đầu. Mấy gã phía sau cũng dám có ý kiến gì, trước kia vừa ra khỏi biên giới có xe tới nhận hàng, lần này lại phải dựa vào đôi chân của mình mà đưa hàng! Mảnh đất này biết còn có bao nhiêu chỗ khủng bố như vậy nữa đây? Mấy người đều nhất trí con đường tắt băng qua sơn động này.

      Lục Tiến lấy mấy cái đèn pin ném cho bọn họ, tay phải túm lấy cổ tay Sơ Vân vào trong hang động. Sơ Vân vội vàng dắt theo bé kia, ba người dính vào nhau chui vào sơn động.

      Sơn động dài đưa tay ra thể nhìn thấy năm ngón tay, càng vào trong càng rộng lớn, ngọn đèn pin yếu ớt thỉnh thoảng xẹt qua vách đá trong hang, chỉ thấy hai bên vách đá trải rộng thạch nhũ màu xám trắng, hình thù khác nhau, có khi còn có thể nghe thấy vài giọt nước xuống mặt đất.

      Sau khi vào sâu trong hang, đột nhiên vang lên thanh “phạch phạch”, vô số bóng đen bay qua trước mắt, Sơ Vân cùng bé kia sợ tới mức thét chói tai rúc vào nhau, Sơ Vân bắt lấy cánh tay Lục Tiến dám buông ra. Mấy gã phía sau cũng lắp bắp kinh hãi, cẩn thận chiếu vào xem xét, ra là vô số con dơi bị bọn họ hù dọa. Mặc dù sao nhưng cũng dọa hai sợ run, tay phải của Sơ Vân níu chặt tay bé, tay trái túm chặt lấy góc áo Lục Tiến, hận thể leo lên lưng .

      Càng dưới chân càng ẩm ướt, đằng sau dường như ngập nước. Khi bọn họ đến dòng sông ngầm dưới mặt đất, Lục Tiến ngừng lại.

      “Bơi qua đây đến bên kia cửa hang.” quay đầu lại với gã đàn ông trung niên phía sau, sau đó đưa tay kéo bàn tay nắm lấy góc áo của Sơ Vân xuống, dùng ngón tay xoa nắn vân vê những ngón tay bé xíu bắt đầu run rẩy của .

      Mấy gã đàn ông phía sau nghe thế cũng đồng loạt dùng đèn pin chiếu về phía trước. Trong hang động sâu tăm tối chỉ nhìn thấy con sông ngầm kéo dài sâu hun hút, mặt sông yên tĩnh bị ngọn đèn chiếu sáng tản ra từng gợn sáng lăn tăn.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :