1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có Chạy Đằng Trời - A Đào Đào (65 chương + 9 NT )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 45 – Đứa trẻ hiếu kỳ

      Sáng sớm, dáng người bé xíu mặc chiếc áo thun trắng tinh cùng chiếc quần ngắn kiểu cao bồi tìm khắp nơi trong căn phòng lớn, kết quả tìm vòng cũng thấy người bé muốn tìm nên ngại ngùng xoay người lại hỏi hai giúp việc nín cười đứng phía sau, rồi bé lại cúi cái đầu xuống đến phòng ngủ chính.

      Đứng trước cửa phòng ngủ chính, bé nháy nháy đôi mắt to nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó ôm thứ trong tay ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cánh cửa gỗ.

      Trong phòng, Lục Tiến gần như cả đêm ngủ tỉnh lại vì thanh rất ngoài cửa ra vào. Tấm rèm cửa nhiều tầng biến ánh nắng sớm thành ánh sáng nhạt mông lung, chiếu vào gương mặt của người ngủ say trong lòng , như khoác lên cho vầng sáng nhạt màu.

      Cánh môi hồng hồng căng mọng dưới ánh nắng mông lung xinh đẹp thấm đượm vẻ sáng bóng, trong lúc ngủ khóe môi vẫn hơi nhếch lên, hình như mơ thấy giấc mơ đẹp vô cùng.

      Lục Tiến vươn tay ra, dùng ngón tay nhàng vỗ về chơi đùa hai gò má mềm mại. là người thanh thuần nhất mà từng gặp. Khi cảm thấy hạnh phúc quanh người tỏa ra hơi thở tươi đẹp thanh nhã nên lời. Loại hơi thở này khiến cho cũng cảm thấy tâm trạng rất vui sướng.

      Lục Tiế nhìn gương mặt xinh đẹp rồi lại bất đắc dĩ chiều lắc đầu. Khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có mới có thể khiến cho cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.

      Từ từ rút cánh tay ra, cúi người dịu dàng hôn lên trán Sơ Vân cái, sau đó nhàng xoay người xuống giường.

      tiện tay mặc vào cái quần dài, nửa người trần trụi bước ra ngoài cửa phòng ngủ, sau đó mỉm cười cúi đầu nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi sàn nhà chờ người lớn thức dậy.

      “Lắp xong rồi ạ.” Cậu nhóc có hơi thẹn thùng đưa đồ vật có vẻ rất quý giá đến trước mặt Lục Tiến.

      Lục Tiến khẽ nhướn mày, ngồi xổm xuống trước mặt con, sau đó nhận lấy khẩu súng màu vàng kim xinh đẹp, nhìn kĩ nhiều lần, Hạo Hạo nháy đôi mắt to nhìn , đáy mắt mang theo vẻ chờ mong.

      “Lắp rất khá.” Lục Tiến mỉm cười, vươn tay sờ sờ cái đầu của bé.

      Gương mặt Hạo Hạo lập tức sáng bừng lên. Bé có vẻ rất vui sướng, cười ngừng khiến đôi mắt cong lên, vô cùng đáng . Lục Tiến nhìn thấy mà trái tim cũng mềm nhũn ra.

      thôi! Ba tìm thêm cái khác cho con chơi!” tự tay bế con trai lên, nâng bé ngồi lên vai mình, sau đó về phía nhà kho chuyên dùng để chứa đồ đạc.

      Hạo Hạo đột ngột bị đưa lên cao hai mắt mở to biết phải làm sao, đến khi bé phát ra dưới cái mông của mình là bờ vai rộng rãi của ba mới cảm thấy an toàn, cánh tay to lớn ôm lấy bé rất có lực, bé nháy nháy mắt, sau đó khẽ nhếch miệng lên, đưa bàn tay nhắn ra nắm chặt bàn tay ôm hai bên hông bé.

      ***

      Sau khi tỉnh dậy, Sơ Vân cảm thấy thế giới của mình giống như lúc trước nữa. cảm nhận được khá ràng cảm giác hạnh phúc. Loại cảm giác này có từ ngữ nào để hình dung, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nhất là sau khi nghĩ đến tương lai cùng . ra, sau khi biết người bạn mến cũng bạn thế giới này lại trở nên tươi đẹp như vậy.

      Nhìn hai dáng người lớn ngồi sàn nhà gỗ trong nhà kho nghiên cứu “mòn đồ chơi” kia, Sơ Vân cảm thấy lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời .

      Nếu sau này có thể nhận được tha thứ của mẹ, người nhà của mình có thể chấp nhận hai người quý kia sinh mệnh của còn khuyết điểm nào nữa.

      lẳng lặng đứng ngoài nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Lục Tiến quay đầu lại, nhìn vào sâu trong đôi mắt . Ánh mắt hai người giao nhau, thương triền miên, dần dần ánh mắt Lục Tiến trở nên nóng bỏng, Sơ Vân thấy thế nên mặt cũng tự chủ được mà đỏ ửng, đôi đồng tử ướt át nhộn nhạo.

      “Hư hỏng!” Làn gió khẽ vờn qua đôi gò má đỏ ửng của , khẽ thở tiếng, chạy trối chết, e lệ vào phòng khách bảo người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.

      Khóe miệng Lục Tiến nhếch lên, từ từ thu hồi ánh mắt lại, chuyên tâm nghiên cứu đồ chơi cùng con trai. đầy mấy phút sau, gian ấm áp của hai ba con bị báo cáo từ tổng bộ cắt đứt.

      Sáng sớm hôm nay, tổng bộ quân độc lập được chính phủ Myanmar đưa ra điều kiện đối với cầu được độc lập của bọn họ.

      Đối phương dùng “Hiến pháp” được tỷ lệ thông qua rất cao cầu quân độc lập phải rút lui khỏi hai nơi trọng yếu thuộc phạm vị quản hạt của bọn họ, cũng chắp tay chuyển nhượng những vùng đất tốt cho quân chính phủ. Mà tất cả mọi người trong vùng Tam Giác Vàng đều biết hai phân khu kia chính là tổng bộ của quân độc lập và quân đồng minh.

      Quân chính phủ muốn bọn họ từ bỏ hai vùng chiến lược cùng trung tâm kinh tế mậu dịch, ràng chính là bắt thế lực kết minh của bọn họ từng bước bước vào phạm vi quản hạt của chính phủ.

      Tổ đàm phán kháng nghị quyết liệt đến quân chính phủ nhưng đối phương vẫn kiên trì giữ điều kiện này. Vì việc này mà giờ Euler ở sơn trại cũng phải chạy tới tổng bộ.

      Lục Tiến yên lặng nghe điện thoại xong, khóe miệng lên nụ cười lạnh lùng.

      Mấy lão già quân chính phủ này quá lâu có ăn nằm với chiến trường nên mấy cái điều kiện kì quái này mà cũng nghĩ ra được. Nếu đàm phán thành cứ tiệp tục cuộc chiến mưa bom bão đạn này vậy.

      Sơ Vân biết chuyện gì xảy ra nhưng cảm thấy rất ràng trong nháy mắt toàn thân Lục Tiến tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đáy mắt khỏi lên vẻ lo lắng.

      phải về tổng bộ chuyến, em cùng Hạo Hạo hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, được ?” Lục Tiến nhìn mỉm cười, ôm chầm lấy vòng eo của trấn an.

      “Đeo cái này vào, bất kì nơi nào trong khách sạn cũng có thể nhưng nếu mang theo người được rời khỏi phụ cận khách sạn, hiểu ?” đặt sợi dây bằng đồng tinh sảo lên lòng bàn tay , trịnh trọng căn dặn .

      Tuy nơi này thuộc khu vực trọng điểm, chung quanh đều có bộ đội đóng quân nhưng vì giằng co với quân chính phủ, hôm nay lại xảy ra chuyện hay này, vì an toàn chỉ có thể hạn chế phạm vi hoạt động của .

      “Ừm” Sơ Vân nghe lời gật đầu, có vẻ nỡ nhìn .

      phải bao lâu?” cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.

      “Ngày nào cũng về.” Cánh tay Lục Tiến ôm hai bên hông siết chặt lại, vì nỡ nên cũng muốn .

      Sau nụ hôn triền miên, buông đỏ mặt thở hổn hển ra, dặn dò thêm vài câu nữa rồi nhanh chóng rời khỏi tầng thượng.

      Nhưng đêm nay Lục Tiến về, vì sợ quấy rầy đến nên Sơ Vân cũng dám gọi điện thoại cho .

      Binh lính phụ trách bảo vệ an toàn cho mẹ con thông báo vì có lẽ tiếp tục khai chiến nên Lục Tiến họp cùng người tổng bộ cả đêm, ngay cả điện thoại cũng cực ít có cơ hội gọi, tạm thời trong vòng hai ngày thể về được.

      có Lục Tiến dường như ngày trở nên đặc biệt nhàm chán, cũng may có Hạo Hạo ở cùng . Đứa trẻ này đến giờ vẫn chưa mở miệng gọi ba mẹ nhưng ỷ lại với và Lục Tiến lại dần dần tăng thêm, mỗi sáng sớm, đều cùng con trai đọc sách trong vườn hoa, kể chuyện cổ tích, giữa trưa lúc ngủ trưa Hạo Hạo đều phải có Sơ Vân ngồi bên cạnh giường lúc bé mới chịu ngủ say.

      Có hai chiếc chìa khóa, Sơ Vân dẫn theo con dạo từ xuống dưới mấy lần, đương nhiên, đằng trước đằng sau hai người đều có vô số lính mang vũ khí đầy đủ, tới hai ngày, các quản lí từ xuống dưới của khách sạn đều biết tầng thượng có hai vị khách quý, cả khách sạn thậm chí cả quân khu đều phải cẩn thận khi cho người vào.

      Tối hôm nay, nữ giúp việc chuẩn bị bữa tối, Sơ Vân ở trong phòng từ từ xem tư liệu về khu trực thuộc thu thập được trong mấy ngày qua, vì muốn chính thức hiểu được mảnh đất nơi Lục Tiến trưởng thành và chiến đấu.

      Thấy mẹ tập trung tinh thần đọc sách, Hạo Hạo cũng bắt đầu thấy nhàm chán với lựu đạn hình tròn trong tay sớm bị khám phá hết. Sau đó, bé cầm quả lưu đạn kia lên, tay cầm lấy chiếc chìa khóa Sơ Vân đưa cho bé, chậm rãi ra khỏi phòng, binh lính canh giữ hành lang lập tức theo.

      Đây phải là lần đầu tiên Hạo Hạo xuống lầu mình, khi thấy chán cậu bé cũng thường bộ vài vòng trong các tầng khách sạn cho nên nữ giúp việc thấy có binh lính theo sau nên cũng theo.

      Hạo Hạo nện từng bước chân ngắn ngủn, chậm rì rì dạo các nơi vô cùng náo nhiệt trong khách sạn.

      Trong nhà hàng có tiếng dương cầm bay bổng khắp nơi, có những vị khách quý thảnh thơi gắp thức ăn rót rượu, lại có số ả mặc bikini màu da gần như thỏa thân, thơm lừng quyến rũ làm cho người ta chảy cả máu mũi. Quầy rượu buôn bán 24 tiếng, khách hàng ngồi đầy chung quanh quầy bar, thưởng thức động tác khiến cho người ta hoa mắt của chàng bartender điển trai, trong sòng bạc đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh chiếu bạc là những đôi nam nữ vây quanh, khu vực sảnh chỉ dành cho khách VIP cũng rất hạn chế người ra vào. Dưới ánh đèn, dân mê cờ bạc còn biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm mang nhiều vẻ mặt khác nhau, hoặc căng thẳng, hoặc thất vọng, hoặc mừng rỡ, hoặc điên cuồng, tựa như diễn viên mỗi người vẻ.

      Cậu bé nháy đôi mắt to hào hứng qua từng chỗ , hai người lính theo lắc đầu cười khổ, mắt dám rời bé chút nào. Những vị khách hoặc nhân viên lui tới vô cùng hiếu kì nhì cậu bé dạo xung quanh giống như dạo trong vườn hoa nhà mình, gương mặt xinh xắn còn mang vẻ bình tĩnh vô cùng, nếu như nhìn thấy hai người lính phía sau bé thậm chí ai cũng đưa tay ra sờ nắn khuôn mặt nhắn của bé.

      Nhưng khi cậu bé chuẩn bị trở về từ sóng bạc huyên náo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì chú ý đến bậc thang dưới chân nên bé cẩn thận bị vấp, người lảo đảo, quả lựu đạn hình tròn màu đen tay lăn vào sòng bạc. nàng mặc áo hở lưng kinh ngạc cúi đầu xuống, muốn nhìn xem thứ nhấp nhô dưới gót giày cao gót là gì. Hai giây sau, sòng bạc rộng lớn vang lên tiếng kêu vô cùng hoảng sợ, the thé mà sắc lạnh.

      “Có bom ——!”

      Tiếng thét này giống như gáo nước lạnh tóe vào chảo nóng, cả đại sảnh ập tức loạn cả lên, người đến người trong sòng bạc chồng chéo lên nhau, đẩy đưa nhau, Hạo Hạo khôn ngừng lùi về phía sau, bị ép vào góc cửa , đến khi hai người lính đẩy ra vài vị khách cản đường xong tìm thấy Hạo Hạo đâu nữa.

      Vì tình thế rối loạn nên người vốn đứng canh giữ trước cánh cửa ra ngoài tra xét tình hình, bên ngoài vừa rối loạn lúc bị binh lính ra dẹp xuống ngay, mà ai biết lúc này Hạo Hạo tò mò từ cánh cửa theo cầu thang hơi dốc xuống phía dưới.

      Khác biệt hoàn toàn với đại sảnh xa hoa, hành lang dài được ánh đèn huỳnh quang trắng chiếu xuống, có vẻ vô cùng đơn sơ lạnh lẽo, nếu là đứa trẻ bình thường có lẽ khóc thét lên chạy tìm mẹ, nhưng cậu bé lại vô cùng to gan, càng xuống dưới lại càng hiếu kì, theo con đường hành lang ngoằn ngoèo tìm được sòng bạc ngầm phía dưới.

      Trong tầng hầm tối tăm, dân cờ bạc vay tiền của sòng bạc để đánh rồi lại có tiền trả sắc mặt trắng bệch quỳ dưới mặt đất, trước mặt là mấy tấm giấy, bọn họ chỉ cần tùy ý chọn lựa tấm, có thể dùng giác mạc, thận hoặc gan để gán nợ.

      Trong góc, chiếc lồng sắt cực lớn nhốt con gấu chó màu đen cao hai thước, bên cạnh lồng sắt còn có thể trông thấy từng mảng gì đó đẫm máu, cần tới gần cũng có thể ngửi thấy mùi tanh hôi của máu, tiếng gầm gừ khiến cho người ta run sợ bất chợt truyền ra từ lồng sắt.

      góc khác lại là chiếc lồng, đại khái bên trong nửa là nước nhưng cũng ai biết dưới nước đến tột cùng là thứ gì.

      Sau khi cầu xin có kết quả, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ngừng chảy dọc theo gò má trắng bệch của người đàn ông rơi xuống sàn nhà, nhưng đối với tấm giấy trước mặt, bọn họ thể xuống tay kí tên vào.

      Chỉ trong chốc lát, sau khi mấy tên phụ trách ra tay còn kiên nhẫn chờ đợi nữa nhận được chỉ thị, tiếng kêu gào thê lương thảm thiết vang lên, bọn họ chọn đại hai tấm giấy.

      Bọn họ nhốt người vào chiếc lồng sắt nhốt con gấu chó, người khác bị ném vào chiếc lồng ngập nước.

      Trong lồng sắt, cửa hàng rào bị mở ra, người đàn ông sợ tới mức đái cả ra quần co lại góc nhìn con gấu chó ngừng gầm gừ đến gần.

      Trong thùng nước, người đàn ông bị ném vào hoảng sợ ngoi lên từ thứ nước tanh hôi cao tới ngực, sau vài giây ngu ngơ mới phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho da đầu người ta run lên, mặt, cổ, bả vai, cánh tay, tất cả da thịt lộ ra ngoài của gã đều bị đám đỉa đen sì mềm nhũn bò lên, mà loại đỉa này là thứ hút máu người, giờ phút này chúng tham lam vươn cái vòi ra hút máu da thịt, thân thể mềm nhũn nhanh chóng tăng tốc.

      Chỉ trong mười giây, người đàn ông trong lòng bị con gấu chó gặm nát đầu.

      Người bị thả vào nước thét chói tai ngừng giật mấy con đỉa đầu mặt xuống rồi giãy giụa bò ra khỏi đấy, nhưng gã chỉ vừa bò lên nửa tay chân lạnh buốt mềm nhũn lại trượt xuống, cánh tay, da thịt lộ ra ngoài của gã dần dần đổi thành màu trắng bệch của người chết.

      Mấy người đàn ông còn lại quỳ sợ tới mức xụi lơ sàn nhà, thậm chí còn có người bắt đầu nôn mửa lên tục, mà tên lính đứng gác ngoài cửa quen nhìn thấy cảnh máu me kinh hãi này lại hề có ý định làm gì, tên khác vẫn tiếp tục ôn hòa hỏi mấy người đàn ông quỳ mặt đất lựa chọn thế nào.

      ai chú ý đến bên ngoài cánh cửa sắt đóng, bóng người nho xanh mắt thu hết tất cả vào tầm mắt.

      Mấy người lính theo tín hiệu thu được người cậu bé chạy xuống tầng hầm tìm, mà khi bọn họ chạy đến đứa trẻ đứng bên ngoài cánh cửa sắt lại có vẻ rất bình tĩnh, khóc cũng kêu la.

      Nhưng đến tối muộn, cậu bé lại sốt rất cao.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 46 – dịu dàng của Sơ Vân

      chiếc giường trẻ em nhắn mềm mại tầng thượng, thân thể nho của Hạo Hạo thỉnh thoảng lại khó chịu lật qua lật lại giường, gương mặt trắng nõn vì sốt cao nên đỏ bừng lên, cái miệng vốn phấn nộn đáng bắt đầu khô nứt, khóe miệng còn có vài cái bong bóng . Ngồi đầu giường, Sơ Vân mắt đỏ ửng lấy viên thuốc bác sĩ vừa cho bỏ vào cái chén , cẩn thận nghiền nát từng viên , thỉnh thoảng lại dùng mu bàn tay của mình lau vệt nước mắt mặt.

      Mấy tiếng trước con trai vẫn còn khỏe mạnh ngồi bên cạnh đọc sách với thoáng cái ỉu xìu như vậy rồi, từng tiếng rên rỉ khó chịu khiến trái tim tan nát. Nhìn thấy con khó chịu như vậy mà lại có cách nào, người mẹ vô dụng nhất thế giới này.

      Đặt cái chén lên đầu giường, Sơ Vân vừa nức nở vừa nhàng ôm lấy con rồi dùng gối lót vào đầu bé, sau đó cầm chén qua cẩn thận dùng thìa đút từng muỗng thuốc vào miệng con. Nhưng vừa đút được hai muỗng gương mặt nhắn của con trai nhăn lại rồi “ọe” tiếng nôn hết thuốc trong miệng ra, Sơ Vân sợ con bị sặc nên bối rối nâng vội cậu bé dậy, chén thuốc tay cẩn thận “xoảng” cái, đổ hết lên chiếc đệm đơn.

      giúp việc đứng kế bên lập tức chạy lại giúp, Sơ Vân nghẹn ngào lắc đầu, cẩn thận cởi bộ đồ ngủ ướt nhẹp của con ra, thay bằng bộ đồ vải bông mềm mại, sau đó kéo thân thể nóng hổi vào lòng mình ôm chặt.

      lẽ ngửi thấy được mùi vị ngọt ngào của Sơ Vân nên cậu bé hề giãy giụa, miễn cưỡng uống hết chén thuốc được pha lại, chỉ khi rất khó chịu bé mới phát ra vài tiếng thào khó có thể nghe thấy.

      giúp việc theo lời dặn bưng lên chậu nước đá, Sơ Vân ngâm tay vào chậu nước đá lúc rồi dùng chiếc khăn mềm lau khô nước tay, sau đó nhàng dùng tay đặt lên gương mặt đỏ bừng cùng trán của bé.

      Cảm xúc lành lạnh mềm mềm mang theo mùi hương truyền đến mặt làm cho đứa trẻ khó chịu toàn thân thấy thư thái hơn rất nhiều, hai tay Sơ Vân nhanh chóng trở nên ấm áp, thu tay lại chuẩn bị ngâm vào nước đá lần nữa nhưng đột nhiên bị mất mềm mại nên gương mặt nhắn của bé nhăn lại, đôi tay cũng bắt đầu quờ quạng, Sơ Vân vội vàng vươn tay ra bắt lấy đôi tay của bé.

      Sau khi bắt được tay Hạo Hạo mới yên lặng trở lại, khi đôi tay thơm mềm kia chạm vào mặt bé lần nữa bé phát ra tiếng kêu non nớt mềm yếu, “Mẹ”

      Sơ Vân bưng lấy gương mặt nhắn của bé ngây người lát, sau đó nước mắt vốn rưng rưng của lại chảy ra.

      hành lang ngoài cửa lớn, mười người đàn ông cao lớn cúi đầu đứng thành hai hàng, yên lặng tiếng động. Đến khi Lục Tiến cả người đều mang theo hơi thở lạnh lẽo ra khỏi thang máy, lúc xuất trước cửa lớn, mọi người hành lang đều rầm rì trong cổ họng, đầu càng cúi thấp hơn, câm như hến.

      Vài gã trai tráng cao lớn ra tay trong tầng hầm rủ hai tay xuống hai bên hông cũng bắt đầu khẽ run lên. Chỉ trong nháy mắt, Lục Tiến xông đến trước mặt bọn họ.

      “Là các người dọa thằng bé phải ?” Hai con ngươi lạnh lùng sâu thẳm, nhàn nhạt lên tiếng giống như loài quỷ đòi mạng.

      Tên trưởng nhóm dẫn người lên nhận tội nuốt ngụm nước bọt, định mở miệng chủ động chịu phạt gã đứng bên kia chưa có cơ hội được gặp Luc Tiến vội vã mở miệng trước, xin lỗi! Nhưng mà chúng tôi nghĩ cậu chủ lại…”

      ngón tay thon dài nhàng bắn về phía cổ gã, lời giải thích vội vàng của gã cao lớn đột nhiên nghẹn lại.

      Gã vươn tay che cổ họng lại, hai mắt trừng lớn, trong miệng phát ra vài tiếng “ôi ôi” kì quái, sau đó xoay người “xì” tiếng hộc ra ngụm máu tươi lẫn với thịt người.

      Bàn tay lạnh buốt bắt lấy phần gáy cúi thấp của gã, cứ như vậy mà xách cả người gã lên, quăng ra giữa hành lang, cơ thể nặng gần trăm kí bị đập vào vách tường trong hành lang, sau đó giống như bức tượng đồng, té rầm cái.

      gã cao lớn khác đứng kế bên cũng bị đạp cước vào bụng phải khom lưng lại, cả người bị đá bay ra ngoài đến khi đụng vào cột trụ trong hành lang mới ngừng lại được, ngụm máu tươi từ miệng gã phun ra, theo hình vòng cung rồi tóe lên sàn nhà hoa lệ.

      “Thu dọn cho sạch .” mấy gã đàn ông đứng hai bên hàm răng run cầm cập dám phát ra bất kì tiếng động nào chỉ nghe thấy bên tai truyền đến câu ra lệnh lạnh lùng, bọn họ ngẩng đầu lên Lục Tiến vào trong phòng.

      Trong phòng khách, bác sĩ vẫn chưa dám , Lục Tiến hỏi thăm bệnh tình của con trai, thấy có gì nghiêm trọng mới xoay người vào phòng ngủ chính.

      Đẩy cửa ra, chiếc giường lớn mềm mại là dáng người nho , mà Sơ Vân quỳ sàn nhà, hai tay bưng lấy gương mặt của bé nghe thấy tiếng mở cửa mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên nhìn , sau đó nghẹn ngào , “Lục Tiến, con gọi em là mẹ rồi.”

      Đêm nay, bọn họ cùng với nhau tự tay mớn thuốc cho con, đổ nước tiểu, hạ sốt, sát cánh bên con, thay quần áo cho con. Họ muốn bất kì hỗ trợ nào, bởi vì họ nợ đứa bé năm năm thương, chăm sóc.

      Rạng sáng, sau khi thay bộ quần áo thoải mái cho con lần nữa, Sơ Vân tựa đầu vào đầu giường, nhàng ôm lấy con, đôi môi mềm khẽ hôn lên gương mặt đỏ hồng của con, bàn tay thơm hương nhàng vuốt ve vầng trán hơi nóng của con, vô cùng dịu dàng dỗ dành cậu bé uống nước. Cậu bé nửa ngủ nửa tỉnh dựa vào ngực ngoan ngoãn uống hết cả ly nước ấm. Bên kia Lục Tiến cũng tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn , ánh mắt sâu thấy đáy tràn ngập dịu dàng.

      Tối hôm qua dựa vào lòng , khóc mình phải là người mẹ tốt, bởi vì sơ sẩy của làm cho con bị bệnh.

      sai rồi. còn quá trẻ tuổi, nếu phải vì bây giờ vẫn còn ở trường học. Có lẽ biết phải chăm sóc đứa trẻ bị bệnh thế nào, nhưng trong mắt , tuyệt đối là người mẹ dịu dàng nhất, hoàn mỹ nhất.

      Sáng sớm, nắn sớm xuất ngoài cửa sổ, sờ lên gương mặt nhắn còn nóng của con, Sơ Vân tựa vào gần con mệt mỏi ngủ thiếp , Lục Tiến vài đêm chợp mắt sau khi kéo bức màn lại cũng nằm chết dí giường lớn, cả căn phòng mang theo hơi thở an bình say ngủ.

      lâu sau, cậu bé nằm giữa hai người lớn chiếc giường bỗng dưng nhúc nhích thân thể nhắn. Trong chiếc chăn bông màu trắng, cái đầu đen nhánh giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn mẹ ôm lấy mình rồi lại quay đầu lại nhìn ba vẫn còn ngủ bên cạnh, dần dần, đôi mắt to của bé chậm rãi lên vẻ thỏa mãn. Bé cũng dám cử động, chỉ nháy mắt nhìn lên trần nhà.

      lúc lâu sau, hai mắt bé nhắm nghiền, ngoan ngoãn ngủ tiếp, khuôn mặt xinh xắn còn đọng lại nụ cười.

      ***

      Được chăm sóc của mọi người, cậu bé khỏe lại rất nhanh, mà sau khi khỏi bệnh, chẳng những bé còn lặng lẽ kể lại cho Sơ Vân nghe cảnh bé nhìn thấy hôm đó mà khi mang vẻ mặt kinh hãi còn dùng bàn tay bé vỗ lên tay đừng sợ, điều này làm cho Sơ Vân vốn lo cậu bé bị ám ảnh tâm lí còn chỗ để , còn Lục Tiến biết việc lại thưởng thêm cho con trai khẩu súng ngắn P229 của Đức.

      Nhưng điều làm cho Sơ Vân ngạc nhiên vui sướng nhất là đột nhiên Hạo Hạo gần gũi hơn với rất nhiều, bé rất thích dính lấy , lúc vui còn có thể khẽ gọi là mẹ. tiếng gọi rồi tiếng đáp , trò chơi này hai người chơi biết mệt.

      Lục Tiến vẫn đến tổng bộ họp hành mỗi ngày. Chiến hết sức căng thẳng. Quân chính phủ và quân độc lập đều mang đội quân tinh nhuệ đến thủ ở gần biên giới hai bên, gần đến mức dường như chiến sĩ hai bên có thể nghe thấy đối phương ngâm nga ca khúc được thích.

      Mà khi phía bắc vùng Tam Giác Vàng châm lên ngọn lửa chiến tranh phụ nữ bản địa trong vùng chiến khu đều chạy nạn khỏi chiến trường. Chiến tranh hơn mười năm, vùng đất được xưng là vùng nội chiến dài nhất thế giới dường như còn ai ở.

      Mà vùng đất gần lãnh thổ trung quốc ngày càng giằng co vũ trang gay gắt đối với người dân trung quốc nơi đây mà khảo nghiệm khó khăn.

      Chính phủ trung quốc bắt đầu hô hào hai bên khắc chế lại. Tình hình trở nên giằng co, hai bên cũng ai muốn bắn phát súng đầu tiên để tránh đắc tội với quốc gia hùng mạnh bên cạnh.

      Dưới áp lực vô hình của bên trung lập, nửa tháng sau, đại biểu hai bên lại ngồi vào bàn đàm phán, quân đội hai bên cũng bắt đầu tự động dần dần rút lui. Mà ngọn lửa chiến tranh được đốt tới cửa tạm thời bị dập tắt như vậy.

      Nhưng bất kể thế nào đối với cuộc sống của người dân nơi đây mà hòa bình như vậy, dù chỉ là tạm thời cũng rất đáng để ăn mừng.

      Mấy ngày sau.

      Euler cực khổ ở tổng cục lâu nay kéo Lục Tiến ra ngoài uống rượu, còn chiến khẩn cấp nữa nên Lục Tiến cũng muốn uống rượu mua vui với ta, mà Sơ Vân sau khi ngồi giường dỗ con ngủ nửa ngày mới về phòng tắm qua chút, thay chiếc váy màu trắng ngang gối Lục Tiến mới cho người đưa tới, sau đó theo lời dặn của Lục Tiến cùng hai người lính vào thang máy xuống lầu hai của khách sạn.

      đường xuống đều có người ngoài, lúc phục vụ mặc đồ đen vẫn đứng chờ ngoài thang máy nhìn thấy mặc váy trắng bước ra khỏi thang máy ngẩn người vài giây rồi mới giật mình nhận ra, mà hai tên lính mang vũ khí phía sau cũng làm cho toàn thân cậu ta lạnh toát.

      “Mời bên này.” Sau khi hoàn hồn, cậu ta xoay người hành lễ dám nhìn nữa, chỉ vươn cánh tay chỉ phương hướng rồi đứng thẳng lên như cũ.

      Sơ Vân khẽ cảm ơn với phục vụ rồi thẳng đến bể bơi ngoài trời tầng hai của khách sạn.

      Với kiến trúc cầu kì cùng từng dãy cây trồng xanh tốt, bể bơi bí mật này có vẻ xinh đẹp mà phóng đãng.

      Đối mặt với bầu trời đen tuyền, vô số ngọn đèn hoa lệ huy hoàng tỏa sáng, bể bơi có tạo hình đặc biệt, những vị khách trong khách sạn nhiệt tình hưởng thụ, nước hồ trong xanh phản xạ ánh sáng kiều diễm của ngọn đèn, gian ngoài trời thông thoáng ngừng tỏa ra hương vị mê hoặc, những xinh đẹp mặc bikini gợi cảm đủ màu sắc hoặc phơi bày tư thế quyến rũ trong hồ nước, hoặc lại lại bờ hồ tìm mục tiêu.

      mỹ nhân váy trắng chợt xuất con đường mòn bên cạnh hồ, những vị khách bất chợt ngẩng đầu lên trông thấy còn tưởng mình gặp được thiên sứ trong mộng, vừa cẩn thận nháy nháy mắt vài lần còn trông thấy bóng dáng mềm mại vừa rồi trong gian xanh lá rậm rạp kia nữa.

      Trong góc khuất được che chắn bởi lính gác mang theo súng và những thảm thực vật xanh, Lục Tiến và Euler dựa vào ghế salon rộng thênh thang uống rượu, dưới bóng râm của cây lá, khuôn mặt tuấn điển trai cùng ánh mắt thâm thúy tràn ngập mị hoặc, khiến vài thèm để ý đến binh lính cầm súng đứng cạnh, thỉnh thoảng lại lại lại quanh chỗ góc khuất này sau đó bắn ra ánh mắt đầy hàm ý.

      Phục vụ dẫn vào cửa, mà Lục Tiến vừa thấy ánh mắt bị khóa vào bóng dáng của .

      “Tới đây.” Lục Tiến vươn tay về phía , Sơ Vân nhàng đến, đặt bàn tay mịn màng của mình vào lòng bàn tay to lớn của , sau đó bị kéo vào trong lòng mình.

      “Ái!” ngã vào lồng ngực kiên cố của đưa tay ra đấm vào khuôn ngực cứng như sắt của .

      “Em dâu à, lâu rồi gặp.” giọng nam truyền tới từ bên cạnh, mà theo sau lại là giọng vui sướng vô cùng ngọt ngào, “Chị Sơ Vân!”

      Còn Sơ Vân giãy dụa trong lòng Lục Tiến nghe thấy cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Tiểu Huyên?” nhìn vào trong góc.

      Vẻ mặt Euler ngồi dính ghế salon lười biếng mà có chút vui vẻ, đôi chân dài gác lên bàn, áo sơ mi hoàn toàn phóng khoáng chỉnh tề, hào phóng bày ra tư thế gợi cảm mê hoặc phụ nữ.

      bé tóc dài ngồi cạnh ta vốn ngồi ghế dùng bàn tay nhắn vừa trắng vừa mịn bóc vỏ trái cây vì xuất của Sơ Vân mà ngạc nhiên vui mừng gọi to.

      bé này cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc chiếc quần lụa mỏng màu đen, mái tóc dài xõa ngang vai, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng xinh xắn. Nhìn vào ràng là nữ phong tình vong quốc khuynh thành, giọng vừa ngọt ngào vừa mềm mại, lại mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 47 – Báo ứng của Euler

      Mặc dù gương mặt của thiếu nữ trưởng thành hơn những đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ hồn nhiên ngây thơ mà Sơ Vân từng biết.

      Sau khi giật mình sửng sốt, hai mắt Sơ Vân cũng sáng lên, vội vã bò dậy từ trong lòng Lục Tiến, chạy thẳng đến chỗ Tiểu Huyên rồi dính lấy nhau.

      “Tiểu Huyên à!”

      “Chị Sơ Vân!”

      Hai thiếu nữ mấy năm gặp ôm nhau vừa cười vừa khóc, năng lộn xộn hỏi nhau cái này cái kia, hơn nửa ngày cũng chịu buông ra, hai người đàn ông ngồi bên cạnh cũng cùng lúc nhíu mày lại.

      “Sơ Vân, lại đây.” Lục Tiến nheo mắt nhìn Tiểu Huyên, dùng giọng trầm thấp gọi.

      Tiểu Huyên bị ánh mắt của Lục Tiến quét qua nên lập tức ngoan ngoãn thả Sơ Vân ra, sau đó Lục Tiến duỗi cánh tay dài ra kéo Sơ Vân về lại lồng ngực của mình, bên hông Sơ Vân bị cánh tay sắt của ghì chặt thể động đậy được, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng ánh mắt bảo Tiểu Huyên lát nữa trò chuyện tiếp.

      “Nhóc con, tới đây.” Euler cũng triệu hồi vật cưng của mình về.

      Tiểu Huyên mấp máy môi, có vẻ nỡ nhìn Sơ Vân.

      nghe lời hả? Có phải tôi phải dạy dỗ lại nhóc chút ?” ngón tay Euler kẹp điếu thuốc rồi vuốt cằm, hờ hững lên tiếng.

      Lời uy hiếp của ta có hiệu quả ngay lập tức, Tiểu Huyên xoay người trở về chỗ ngay, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh ta, vươn tay lấy đĩa trái cây bàn, tiếp tục bắt đầu cẩn thận bóc vỏ.

      “Nhìn cái gì?” Lục Tiến duỗi ngón tay ra, nắm lấy cằm Sơ Vân, quay gương mặt nãy giờ vẫn nhìn về phía Euler của .

      “Hả? có gì.” Sơ Vân rủ mắt xuống lắc đầu.

      “Em chỉ được nhìn thôi.” Lục Tiến có hơi tức giận siết chặt tay, triệt để kéo thân thể mềm mại vào trong lòng, cúi đầu phủ lên cánh môi màu đào của , lưỡi vào cho nụ hôn ngạo ngào mà say sưa nồng nhiệt.

      Ừm, đúng là vừa ngọt vừa mát, nếu có cái tên Euler ở đây thi muốn ôm về phòng trắng đêm thương ngay lập tức.

      “Ưm ưm ưm”

      Bên cạnh có rất nhiều người mà!

      Sơ Vân giãy dụa trong lồng ngực có kết quả, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị phí công vô ích trong miệng , xấu hổ nín thở lại, nước mắt rưng rưng.

      Rất lâu sau Lục Tiến thỏa mãn thả ra, cắn môi né tránh từng nụ hôn vụn vặt vui vẻ của , sau đó cúi đầu nép vào trong lòng , xấu hổ gần như dám ngẩng đầu lên nữa.

      Nụ hôn nóng bỏng giữa hai người làm cho Tiểu Huyên ngẩn người, sau đó khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu giả vờ nhìn thấy gì, Euler nghiền ngẫm rồi cười hì hì, ta rất nể phục người em cấm dục mấy năm của mình quả nhiên là hề buông tha cho bất kì cơ hội nào.

      “Chú à” cánh tay mảnh khảnh đặt gần miệng ta, bàn tay như chạm ngọc thả hai quả nho màu xanh trong suốt vào. Bàn tay trắng nõn, trái nho xanh trong suốt làm cho người ta vừa thấy kìm được mà tim phải đập thình thịch.

      Euler nhắm mắt lại, vươn tay nhàng bắt lấy cổ tay đút hoa quả, đưa gần đến môi mình sau đó nhấm nháp trái nho ngọt ngào trong lòng bàn tay xinh xắn. Khuôn mặt nhắn của Tiểu Huyên thoáng trở nên đỏ ửng, vội vã rụt tay lại. Nhưng Euler lại nhàng sờ nắn, tay bé giống như bị cái kìm sắt kẹp lấy, thể động đậy được.

      Sau khi Euler nuốt trái nho vào vẫn buông tay bé ra, lại bắt đầu dùng lưỡi thưởng thức năm ngón tay ngọc mảnh khảnh của , tỉ mỉ liếm láp, thậm chí tha cho đốt ngón tay nào, đầu lưỡi đảo qua mỗi tấc da thịt dính hương vị trái cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng biểu mặt nô lệ của ta.

      “Chú Euler!” Tiểu Huyên cắn răng khẽ gọi nhưng vì giọng của bé quá ngọt ngào nên lời tức giận lại biến thành câu hờn dỗi ngọt ngào.

      Euler khẽ nhướn cao hàng chân mày, buông cổ tay mảnh khảnh ra, liếm láp môi rồi chậm rãi dựa lưng vào nệm phía sau, đồng thời còn quên đảo vòng từ xuống dưới qua nhóc hơn tháng nay gặp.

      Mà ở đầu bên kia Sơ Vân cẩn thận nhìn thấy cảnh này nhịn được mà cắn môi hỏi Lục Tiến, Lục Tiến liếc nhìn sang bên kia, khẽ cười cắn lỗ tai : “Đừng lo lắng, đó là báo ứng của Euler.”

      Đây là khu vực cấm, bên ngoài nhìn được vào trong nhưng bên trong lại có thể nhìn rất hồ bơi bên ngoài.

      sân khấu bằng đá cẩm thạch giữa hồ bơi, ả nóng bỏng cuồng nhiệt biểu diễn theo tiết tấu mạnh mẽ của nhạc, nam nữ trong nước cũng điên cuồng hoan hô, các vị khách hôn nhau nồng nhiệt, cỗ vũ nhiệt liệt, khí của bữa party ngoài trời càng được hâm nóng hơn.

      Hai người đàn ông hôm nay khá hào hứng, thỉnh thoảng lại nâng ly với nhau.

      Sơ Vân cùng Tiểu Huyên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh uống nước trái cây xem biểu diễn, lát sau, hai người cùng nhau vào phòng trang điểm, binh lính vốn tản ra chung quanh lập tức theo sau hai .

      “Tiểu Huyên này, em với Euler…” trong phòng trang điểm được lắp đặt nội thất sang trọng, Sơ Vân tắt vòi nước, hỏi khẽ.

      Tiểu Huyên cúi đầu rửa tay ngưng lại, nửa ngày sau cũng lên tiếng, trong nhà vệ sinh trống hốc được binh lính vây quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào xối vào hai tay Tiểu Huyên.

      “Em biết nữa, chị Sơ Vân.” lúc sau, Tiểu Huyên mới khẽ trả lời, sắc mặt phức tạp.

      “Vậy còn em đối với ta thế nào?” Sơ Vân hỏi .

      là ông chú già gần 30 rồi mà cả ngày còn khoe khoang cái vẻ gợi cảm quyến rũ phụ nữ khắp nơi, em thèm để ý đến chú ấy đâu!” Tiểu Huyên rủ mắt xuống, đóng rụp vòi nước lại, vẻ mặt tức giận.

      Sơ Vân trừng lớn hai mắt, mẫn cảm hiểu ngay tâm tình thiếu nữ qua cử chỉ tức giận của Tiểu Huyên, khẽ thở dài cái, cầm lấy tay Tiểu Huyên, “Chị chỉ lo lắng cho em thôi.” Sơ Vân dịu dàng vén tóc ra sau cho Tiểu Huyên.

      Mấy năm gặp, em cũng có tâm riêng của mình rồi. Chỉ là đối tượng mà bé để ý lại là gã đàn ông trăng hoa.

      “Vâng, em sao đâu.” Tiểu Huyên gật gật đầu, sau đó nhịn được mà ôm chặt lấy Sơ Vân.

      “Em rất nhớ chị, chị Sơ Vân.” Lục Tiến ở đây, rốt cuộc bé cũng dám ôm lấy người chị mình mong nhớ nhiều năm, còn có thể hít sâu hương vị mềm mại người .

      “Chị cũng rất nhớ em.” Hốc mắt Sơ Vân đỏ lên, vuốt tóc Tiểu Huyên hạ giọng .

      Hai hiếm khi tìm được cơ hội chuyện nên cũng vội quay lại, nắm tay nhau ngồi xuống ghế sofa trong phòng trang điểm, to tâm , quan tâm đến tình hình mấy năm nay của nhau, mà bên ngoài, Lục Tiến nhíu mày nhìn cái Lâm Bội Bội đẩy vẻ kiêu căng mời mà đến kia.

      “Chỉ có hai người các thôi à?” Lâm Bội Bội mặc chiếc vay có đai lưng chặt khít nóng bỏng hề khách sáo thẳng vào, mấy tên lính ta dẫn theo bị chặn lại, chỉ có mình ta vào, khí thế giảm hơn phân nửa, nhưng ta chống nạnh nhìn quanh vòng rồi gương mặt xinh đẹp lại tỏ ra vui vẻ.

      Loáng thoáng nghe được tin tức Lục Tiến lầu vàng giấu người đẹp ta vẫn tin, nhưng vẫn có cơi hội gặp được Lục Tiến, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp mặt, hơn nữa ở đây cũng chỉ có Lục Tiến và Euler! Xem ra trở về ta phải xé miệng mấy tên kia ra!

      tới đây làm gì?” Lục Tiến lạnh lùng cảm xúc liếc nhìn ta cái, đáy mắt lên vẻ chán ghét.

      “A Tiến” tiểu thư bị nhìn thoáng qua trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.

      Lục Tiến dùng chân đá cái ghế , ý bảo ta ngồi sang bên kia, Lâm Bội Bội bĩu môi nhìn vị trí còn trống bên cạnh Lục Tiến, cực kì tình nguyện ngồi xuống cái ghế đối diện .

      “Nhìn cái gì mà nhìn, để cho bạn tôi vào !” tiểu thư dám tức giận với Lục Tiến, chỉ có thể bắn lửa đạn về phía binh lính ngăn cản bạn ta vào ngoài kia.

      Bên này Euler sờ cằm chuẩn bị xem kịch vui, phất tay ý bảo binh lính lui ra, để cho mấy cũng có chút nhan sắc chơi cùng Lâm Bội Bội vào.

      Đám con ùn ùn kéo vào làm náo động cả gian yên tĩnh nơi đây, sau khi thích ứng với ánh sáng, các nhịn được liếc nhìn hai lên.

      bên là người đàn ông điển trai mi hoặc thần bí, đẹp đến nỗi ngay cả bóng tối dưới hàng mi dài cong cong cũng rất sâu sắc cuốn hút, bị liếc nhìn cái mà hai chân đột nhiên bủn rủn sắp đứng vững được nữa.

      Bên kia là người đàn ông thể gọi là điển trai, nhìn có vẻ tục tằng ngang ngược, từng đường cong cứng cáp, cường tráng mạnh mẽ, mang theo loại gợi cảm chết người, tỏa ra hương vị của người đàn ông lỗ mãng.

      Vì tính tình của Lâm Bội Bội nên mấy tuy rất muốn nhưng cũng dám ngồi kế Lục Tiến, vì vậy đều ngồi về phía bên Euler. Từ trước đến giờ Euler bao giờ muốn phụ lòng người đẹp nên tất nhiên là gật đầu hoan nghênh.

      “A Tiến này, biết đâu, bên ngoài truyền rất nhiều tin đồn.” Lâm Bội Bội ngoan ngoãn cầm chai rượu rót cho Lục Tiến.

      “Bọn họ giấu người phụ nữ trong khách sạn, còn có con trai nữa.” ta đặt chai rượu xuống, đôi mắt to xinh đẹp chờ mong nhìn về phía Lục Tiến, chờ lời phản bác hờ hững của .

      Khóe mắt Lục Tiến hơi giật giật. nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Bội Bội, ánh mắt hàm chứa vẻ lạnh lẽo khiến cho từ trước đến nay luôn to gan cũng thấy cả người rét run.

      “A Tiến?” ta có vẻ sợ hãi lên tiếng, biết mình sai câu nào.

      Lục Tiến trả lời lại, chỉ nheo đôi mắt sâu thẳm lại, nhìn về phía lối vào. Lâm Bội Bội khó hiểu theo quay đầu lại.

      Ngay lối vào, hai bị binh lính vây quanh nắm tay nhau, có hơi giật mình sững sờ vì náo nhiệt đột ngột nơi này. Ánh đèn chỗ đó có hơi tối, hơn nữa hai người lại đứng chắn ngay lối vào nên Lâm Bội Bội cũng nhìn thấy ngoại hình của hai người.

      lúc sau ta mới miễn cưỡng nhận ra bé mặc quần lụa mỏng màu đen có làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ mọng là nàng mà Euler cất giấu nhiều năm nay.

      Nhưng còn người kia là ai?

      Trong ánh đèn mông lung, tuy thấy gương mặt nhưng loại hương vị thanh nhã mềm mại đáng làm cho người ta phải mơ mộng, tuyệt đối là rất đẹp, rất đẹp.

      mặc chiếc váy ngắn màu trắng đơn giản vừa người, dưới làn váy lộ ra cặp đùi nhắn, tinh xảo tựa như món hàng mỹ nghệ. Bởi vì đột nhiên bị chú ý nên hình như có hơi bối rối, cằm dưới có hơi cúi thấp xuống chút, trông rất kiều. Vẻ mặt bối rối này lại toát lên vẻ ngây thơ, nhất cử nhất động đều mềm mại đáng khiến nào cũng ao ước có được.

      Hai này, người kiều diễm lại mang theo vẻ thanh thuần, người trong uyển chuyển tinh tế lại mang theo chút mị, nếu như phải đây là khu vực cấm chỉ sợ tất cả đàn ông ở đây đều tham lam đưa ánh mắt về phía này.

      “A Tiến, ta là ai vậy?” Lâm Bội Bội cắn chặt môi cái, dùng giọng khàn khàn hỏi.

      Đối với từ trước đến giờ đều tự tin về vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình mà đây là đả kích, phải chỉ là gặp tình địch mà là bạn biết ấy là tình địch của mình nhưng bạn lại thể thừa nhận khí chất cùng nhan sắc của mình so ra còn kém người ta nửa.

      Nhưng Lục Tiến cũng trả lời ta. nhìn thoáng qua Euler, đứng dậy lướt qua Lâm Bội Bội, vươn tay giành lấy bàn tay được Tiểu Huyên nắm lấy, sau đó cứ như vậy mà nghênh ngang dắt bỏ thẳng.

      Lâm Bội Bội há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hai người, hai mắt đột nhiên cảm thấy vừa chua vừa xót, ngực bị cảm giác đố kị thiêu đốt, gần như muốn nứt ra. lúc sau, ta dùng sức vung tay lên, toàn bộ bình rượu cùng ly rượu và mâm trái cây chiếc bàn thấp đều đổ xuống mặt đất, sau đó khóc òa lên.

      Mấy nàng xinh đẹp rót rượu cho Euler cũng kinh hãi lập tức vây quanh, lôi kéo tay ra trấn an.

      Mà Tiểu Huyên vẫn đứng ngoài lối vào nhìn thấy mấy kia rồi lại nhìn sang Euler lười biếng ngồi dựa vào ghế salon xem náo nhiệt, hai mi mắt rủ xuống, lạnh nhạt vứt lại câu, “Cháu mệt rồi, về trước đây.” Rồi xoay người bỏ .

      Euler nhướn mày, khuỷu tay phải gác lên thành ghế salon, khóe môi cong lên nụ cười khó hiểu, như có điều suy nghĩ nhìn về phía nhóc bỏ .

      Nhóc con lại nổi bão rồi à? Tiếc , dáng vẻ kiều kia lại làm cho ta tê dại từ đầu đến chân.

      Tiểu tinh này, cứ ngọt lịm như vậy mà bắt lấy trái tim ta.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa
      Chương 48 – Bóng đêm mê ly (18+)


      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 49 – Doanh trại năm xưa

      Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu vào trong phòng, trong phòng khách giúp việc thay hoa tươi, nhà bếp thỉnh thoảng lại vang lên tiếng dụng cụ khẽ chạm vào nhau. Bên ngoài vườn hoa, cậu bé dậy từ sớm chăm chú nghiên cứu xem món quà ba cho ngoại trừ có thể bắn bể khối gỗ cách đơn giản còn có thể bắn tan tảng đá ngoài vườn hoa .

      Tất cả đều rất tốt đẹp.

      Nhưng trong phòng khách, Sơ Vân ngồi ghế salon mềm mại sắc mặt trắng bệch cầm microphone, vẻ mặt lo lắng. Từ ngày tìm được con trai, chìm đắm trong tình , cảm thấy cuộc đời của mình gần như viên mãn.

      Nhưng, sâu trong lòng vẫn còn cảm giác tiếc nuối, thỉnh thoảng thấy ngực mình lại nhói lên, khi càng cảm thấy hạnh phúc cảm giác tiếc nuối này càng ràng.

      Dưới đồng ý ngầm của Lục Tiến, gọi điện thoại cho mình ở Canada. Sau khi nghe hết mọi chuyện về , chỉ thở dài hơi rồi nhất định phải hạnh phúc.

      Theo sau khi mất tích, nhà họ Thẩm với mọi người về Canada du học tiếp, chuyện đám hỏi giữa hai nhà Thẩm Chu trước kia giờ chỉ còn là chuyện trà dư tửa hậu cuả mọi người, theo thời gian còn dấu vết.

      Tin tức dù có bí mật đến đâu cũng thể qua mặt được những kẻ cố tình tìm hiểu, có mấy vị phu nhân biết nội tình, tuy nể mặt nhà họ Chu ra nhưng ánh mắt nhìn Chu phu nhân cũng khác trước. Mà hai nhà Thẩm Chu cũng còn bất kì lui tới nào.

      Hôm nay, rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí gọi điện thoại về nhà.

      Điện thoại thông, bên kia mẹ Thẩm nghe thấy giọng của lúc lâu sau cũng mở miệng gì.

      Khi bất an khẽ cho mẹ Thẩm biết mình tìm thấy con trai, mong bà đừng lo lắng mẹ Thẩm ở đầu bên kia lạnh lùng lên tiếng.

      ra còn nhớ tôi là mẹ cơ đấy.” mẹ Thẩm hờ hững , giọng của bà chút cảm xúc, giống như chuyện với người xa lạ.

      “Nếu như bị người ta ức hiếp nhà họ Thẩm có liều mạng cũng cứu về, nhưng lại phải vậy.”

      đắm chìm vào đấy, cam chịu thân phận thấp hèn.”

      “Chưa lập gia đình sống chết danh phận theo cái thằng đê tiện đó, còn có gì mà làm được nữa hả?”

      từ bỏ tương lai, gia đình cũng thèm, tôi nuôi lớn ngần này, làm vậy là để báo đáp tôi đấy à?”

      Câu sau còn tàn nhẫn hơn câu trước, giống như lưỡi dao sắc nhọn nhất thế gian liên tiếp đâm vào ngực Sơ Vân, moi hết máu thịt của ra, khoét trái tim dựa vào mà sống, làm cho vết thương càng thêm sâu, máu tươi đầm đìa.

      “Mẹ à” Môi Sơ Vân run run, há miệng muốn chuyện nhưng lại thể nên lời.

      “Vì mà hai nhà Thẩm Chu bị mất mặt.” Mẹ Thẩm như nghe thấy tiếng gọi kia.

      “Tôi và ba quyết định coi như chưa hề sinh ra rồi.”

      “Từ nay về sau, nhà họ Thẩm chỉ có mình Thẩm Cát An, còn Thẩm Sơ Vân nữa, tự mà giải quyết cho tốt .”

      “Cụp” tiếng, mẹ Thẩm cúp điện thoại.

      Nhà họ Thẩm… còn nữa sao?

      Sơ Vân cầm điện thoại, ngồi phịch xuống ghế salon, sắc mặt trắng bệch, ngực như bị con dao đâm mạnh vào. nhát dao cắt rời từng bộ phận trong trái tim, khiến cho mỗi chỗ đều trống rỗng, đau đớn đến tê liệt. Nước mắt từ từ chảy dọc xuống hai gò má, để điện thoại xuống, bụm miệng khóc thành tiếng.

      Chỉ lát sau, bị kéo vào vòm ngực ấm áp thân thuộc, bên tai truyền đến giọng trầm thấp nam tính, “Đừng khóc, em còn có , có Hạo Hạo.”

      Sơ Vân dùng tay nắm chặt lấy vạt áo Lục Tiến, vùi mặt vào ngực , khóc lớn.

      Lục Tiến ôm , vừa vỗ về lưng vừa hạ thấp giọng dỗ dành, vô cùng dịu dàng. Nhưng ai phát ra đôi đồng tử gương mặt điển trai của lại có vẻ sâu xa khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười vui vẻ lạnh lẽo.

      Như vậy cũng tốt. cần ra tay mà nhà họ Thẩm chủ động từ bỏ. Từ nay về sau, chính là bảo bối chỉ thuộc về mình .

      ***

      Lời của mẹ Thẩm làm cho Sơ Vân buồn bã lúc, đến khi gọi điện cho , an ủi thời gian sau, khi ba mẹ nguôi giận mọi người trong nhà họ Thẩm nhất định tha thứ cho Sơ Vân mới lấy lại tinh thần được.

      Thấy cuối cùng cũng còn vẻ đơn nữa, Lục Tiến cũng sắp xếp đưa và Hạo Hạo ra ngoài giải sầu.

      Tại cửa sau của khách sạn, ba chiếc xe quân dụng được kiểm tra như thường lệ, Nham Đương mới tới từ quân doanh chuẩn bị xuất phát cùng Lục Tiến, thấy Lục Tiến vẫn chưa xuống nên vươn tay nhận lấy dụng cụ dò quét từ tay binh lính, nằm sấp người tự mình kiểm tra mọi ngõ ngách xe.

      Chẳng ai ngờ rằng khi kiểm tra tới chiếc xe màu đen Lục Tiến thường dụng cụ dò quét dò đến đáy xe lại phát ra tiếng cảnh báo bíp bíp.

      Khóe mắt Nham Đương nheo lại, ra lệnh cho binh lính nâng xe lên sau đó cúi người chui vào đáy xe. Sau khi quét lại lần nữa, Nham Đương luồn người vào góc khuất phần sau chiếc xe việt dã tìm được khối nhựa đen sì lớn bằng lòng bàn tay, điểm sáng màu đỏ cách vài giây lại nhấp nháy.

      tầng thượng, sau khi nhận được điện thoại báo cáo của Nham Đương, Lục Tiến mặt đổi sắc nhét điện thoại vào túi quần.

      Hạo Hạo lưng đeo chiếc ba lô nho mang xong giày, ngoan ngoãn ngồi kế bên chờ mẹ ra. Lục Tiến mỉm cười sờ lên cái đầu của bé, xoay người dắt tay bé sau đó kéo Sơ Vân thay quần áo trong phòng xong ra ngoài, dắt hai người ra ngoài cửa chính.

      Trong thang máy, hời hợt cho Sơ Vân biết vài ngày tới ở doanh trại.

      “Hả? Phải ở đó bao lâu nữa?” Sơ Vân ngạc nhiên nhìn , còn tưởng rằng chỉ ra ngoài dạo chơi ở gần đây nên mang theo thứ gì cả.

      “Đến đó ở thời gian thôi, bé của Euler nhớ em, hơn nữa bên đó có rất nhiều thứ Hạo Hạo thích chơi.” Lục Tiến mỉm cười.

      “Mọi thứ bảo người đưa tới, cần quan tâm đến chúng.”

      “À” Sơ Vân nghi ngờ gì, chỉ cười gật đầu.

      Mấy phút sau, Nham Đương đưa mắt nhìn ba chiếc xe quân dụng màu xanh rời khỏi khách sạn. Chiếc Hammer lúc nãy được để lại chỗ cũ, bom cũng bị Nham Đương dỡ bỏ, Lục Tiến vừa cậu lập tức xem lại camera ghi hình, bắt đầu điều tra vụ ám sát nhằm vào vị tướng cấp cao của quân độc lập lần này.

      Đối với tất cả việc này Sơ Vân biết gì, chỉ ôm Hạo Hạo nhìn cảnh sắc phồn hoa ngoài đường phố qua lớp cửa kính.

      Đường lớn được trải nhựa, xe hơi nhập khẩu, nhà cao tầng, thể nhận ra năm đó nơi này từng là trấn qua. Nhưng sau khi rẽ ra khỏi con đường lớn trong thành phố, con đường nhựa lại từ từ trở thành đường đất giống như năm đó.

      lát sau, thành thị phồn hoa dần dần bị bỏ lại sau lưng, cảnh sắc bốn phía cũng trở thành núi non trùng điệp, rừng rậm xanh ngắt, còn vẻ văn minh lúc nãy nữa.

      Từ thành thị xi măng cốt thép đến rừng rậm nguyên thủy, chuyển biến này làm người ta cảm thấy cái thành thị bọn họ khai phát súng đại hóa kia cùng lắm cũng chỉ là ảo ảnh.

      Sơn Vân vươn tay dán vào tấm kính thủy tinh, kinh ngạc nhìn những dãy núi liên tiếp nhau ngoài cửa sổ xe, đột nhiên lại nhớ tới trước kia. Trong nháy mắt, cảm thấy dường như qua kiếp.

      “Chỉ có vài nơi thay đổi lớn, còn vài nơi khác cơ bản có thay đổi gì cả.” Lục Tiến thấy vẫn nhìn ra bên ngoài, cho rằng kinh ngạc vì thay đổi hoàn cảnh nên lên tiếng giải thích với .

      “Em biết rồi.” Sơ Vân hoàn hồn, gật đầu . Trong thời gian này, xem rất nhiều tài liệu về nơi này. Vì hạn chế của giao thông và địa hình nên nhiều nơi ở đây vẫn bị núi lớn vây quanh, ngoại trừ khu trung tâm trong vài năm nay nhanh chóng phát triển đa số những nơi khác vẫn là vùng núi, mọi người vẫn trải qua cuộc sống nghèo khó như trước, bị tụt hậu, sống cuộc sống kém văn minh, hơn nữa kế hoạch trồng trọt hoa màu thay thế dần dần phổ biến, thu nhập của dân bản xứ chủ yếu dựa vào trồng thuốc phiện bị suy giảm.

      Vùng đất cằn cỗi này sinh ra những đóa hoa túc xinh đẹp, nhưng loài hoa xinh đẹp kia lại khiến cho vùng đất này trải qua nhiều gian khó cùng chết chóc.

      Y tế nơi đây khá lỗi thời, bệnh sốt rét, thương hàn cùng kiết lị là căn bệnh khá phổ biến ở đây. Từng trận chiến tranh giành giật lợi ích diễn ra liên miên tạo ra ít nhi nơi đây. Ở đây, 90% số trẻ em được ăn học đầy đủ.

      Người dân nơi đây vì từng trồng thuốc phiện nên bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bị tụt hậu, rất khó phát triển. Lãnh đạo nơi này trong tương lai muốn cải thiện được tình trạng tại chỉ sợ phải trong tám năm mười năm là có thể làm được.

      Xe dần dần vào con đường gập ghềnh, Hạo Hạo ngoan ngoãn ngồi đùi Sơ Vân biết tâm của mẹ, bé chỉ cảm thấy hết sức hứng thú với ngọn núi càng lúc càng cao cùng cảnh rừng rậm ngoài cửa sổ, đến khi thác nước dựng thẳng đứng giữa rừng núi xuất trước mắt bé, thậm chí gần thác nước còn có vài chú khỉ con màu vàng rượt đuổi nhau khắp nơi, bé mở to hai mắt nhìn gần như chớp mắt.

      Thấy gương mặt nhắn đầy hưng phấn của con trai, Lục Tiến có hơi kinh ngạc nhướn mày. ra cậu nhóc thích nơi này.

      Lúc chạng vạng tối, bọn họ tiến vào phạm vi quản lí của doanh trại. Vẫn là con đường núi với vách núi dựng đứng hiểm trở, nhưng năm đó khi vào Sơ Vân trong trạng thái chóng mặt hoa mắt, lúc này có sức tò mò quan sát hai bên trái phải, Hạo Hạo nằm sấp vào cửa sổ xe, mê muội nhìn cảnh sắc thần kỳ đường.

      Xa xa nhìn lại, con đường núi này vô cùng ngoằn nghoèo, nhưng Sơ Vân cũng biết ở đây khác trước rất nhiều.

      Tại góc rẽ dưới núi có thêm hai gian nhà gỗ giản dị được dựng lên, hai bên nhà gỗ đều được xây trạm gác. Vị trí của trạm gác được đặt rất tài tình, vừa vặn nằm ở vị trí ngã rẽ, nếu có kẻ thù xâm nhập, từ dưới núi qua ngã rẽ này bị núi non ngăn cản nhìn thấy trạm gác này, mà sau khi rẽ vào binh lính có thể quan sát ràng kẻ địch, lúc nào cũng có thể dùng súng máy theo khe suối phong tỏa con đường phía trước.

      Nơi này của sơn trại có thể được Euler cùng Lục Tiến biến thành cấm địa, Lục Tiến cũng để đoàn quân trấn giữ ở đây.

      Nơi này lưng dựa vào vách núi hiểm trở, dễ thủ khó công, hỏa lực đều tấn công vào góc chết, pháo xạ đối với doanh trại núi của bọn họ mà có chút tác dụng nào, dù cho quân chính phủ có đến đây cũng thể đánh vào được.

      Muốn lên núi cũng chỉ có con đường này, mà hàng rào chung quanh ngọn núi đều là rừng sâu hiểm trở, khi xảy ra biến động phải lui vào trong rừng mười ngày nửa tháng quân địch cũng chẳng có cách nào.

      Sáng nay Lục Tiến cũng nghĩ đưa Sơ Vân và Hạo Hạo đến đây, nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc sáng, còn đảm bảo an toàn trăm phần trăm như trước nữa, thể để cho Sơ Vân và Hạo Hạo ở lại trong khách sạn được nữa.

      Xe qua vài trạm gác dọc theo con đường, tới gần cánh cửa chính trong doanh trại nay được đổi thành cửa sắt cực lớn. Từ xa Sơ Vân trông thấy Euler với vẻ mặt lười nhác cùng Tiểu Huyên bị ta nắm tay vô cùng hưng phấn đứng chờ.

      “Chị Sơ Vân!” Tiểu Huyên dùng sức hất tay ta ra, chạy thẳng về phía chiếc xe quân dụng, chạy được nửa bé trông thấy cậu nhóc vô cùng xinh xắn được Lục Tiến dùng tay bế xuống xe.

      “Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!” Tiểu Huyên há hốc miệng, mắt ngừng đảo quanh Hạo Hạo trốn sau lưng Sơ Vân, vẻ mặt vô cùng đáng thương vì muốn vươn tay ôm lấy nhưng lại sợ Lục Tiến nên dám ra tay, thấy thế Sơ Vân ngừng nhoẻn miệng cười.

      khí bên này vô cùng ấm áp vui sướng, bên kia Euler nháy mắt với Lục Tiến mấy lần.

      điều tra ra rồi.” Euler bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ mặc niệm cho cái tiểu thư đầu óc toàn bã đậu kia.

      “Là Lâm Bội Bội làm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :