Chương 12 (Đầu)
Editor: Tịnh Yên
Khi Tô Nhượng còn bé, học đánh đoạn dương cầm - Fur Elise.
* Tên bài hát là Fur Elise của Beethoven. Nghe bài hát tại: Link:
biểu diễn khúc nhạc với niềm vui sướng, nhịp điệu thanh thoát làm cho người ta ảo tưởng rằng mình nhìn gương mặt dịu dàng và xinh đẹp, đơn thuần mà hoạt bát.
Sau đó gặp được Trì Đông Chí, trong buổi chiều, gương mặt xinh đẹp của nở nụ cười rực rỡ, kiên nhẫn dõi theo bóng lưng của Lương Hạ Mạt. Ánh nắng như sợi tơ vàng chiếu lên bóng dáng , trông như chú bướm với đôi cánh mập mạp. Từ từ, trong tượng tưởng của và trước mặt dung hợp làm . Cũng ở nơi này, vào buổi chiều hôm đó, lập tức có tình cảm với Elise.
Về sau lén lút đem thư tình giấu vào dưới bọc sách của , bên trong lá thư có viết: For Elise, Elise xinh đẹp. Sau đó vụng trộm đánh giá biến hóa gương mặt của . Nhưng làm cho người ta cảm thấy chán nản là đọc xong lại hiểu.
“Là ai bỏ vào vậy? Cái này đúng là trò trẻ con mà?” – Lúc đó với như vậy.
Tô Nhượng cứ lần lượt đem những bức thư tình được viết ân cần với giọng điệu ngọt ngào bỏ vào trong túi xách của Trì Đông Chí, thời gian dần qua, mới bất ngờ phát , lúc đầu khi Elise nhận được lá thư vẻ mặt khó hiểu, mờ mịt sau này chuyển sang ngượng ngùng hay đỏ mặt, hơn nữa còn quý trọng nó khác thường; vừa cẩn thận đề phòng vừa hỏi đây có phải là gửi cho Trầm Linh, may lại bỏ nhầm vào sách hay ?
Mỗi khi đối mặt với Trì Đông Chí, tim của lại đập thình thịch, lại đàn cho nghe ca khúc - Fur Elise. Trong những đêm dài thường tượng tưởng ra hạnh phúc ấy, năm tháng như khúc sông dài có lẽ chỉ là người bé xen vào cuộc sống của , thế nhưng khả năng cảm nhận của Trì Đông Chí lại chỉ khiến cho Tô Nhượng đơn trong thế giới của Elise.
Về sau phát , Elise vẫn cứ là Elise, mà lại giống như người gửi thư tình trong tưởng tượng của . Lương Hạ Mạt chẳng biết xấu hổ, cứ xem đó là chuyện đương nhiên, dễ dàng hưởng thụ cảm giác thành công. bắt đầu đánh khúc “Nước mắt những vì sao” bi ai gì sánh bằng.
cố chấp gọi là Vi Đông, dùng hành động ấy để biểu rằng mình giống như những người khác. Mặc dù làm hết tất cả cũng bằng Lương Hạ Mạt thét to tiếng, nhưng vẫn cứ vui vẻ, thỏa mãn những đêm dài, ánh mắt như xuyên qua ngàn năm chiếu rọi lên gương mặt của . Chỉ cần ngoái đầu lại, cười tiếng, khắp nơi thế giới nở hoa.
Hoa nở rồi, bé kia…
Vì vậy sau mỗi lần chịu đả kích liền đánh khúc “Fur Elise”, ngày tiếp theo nở nụ cười tươi như ánh mặt trời mà chào hỏi : Buổi sáng tốt lành
Vi Đông.
Buổi sáng tốt lành, của tôi, Elise.
*****
Điều làm cho Tô Nhượng canh cánh trong lòng là Lương Hạ Mạt có nhẫn tâm với Trì Đông Chí, năm đó Lương Hạ tốt nghiệp nên dứt khoát lựa chọn vào tiêu hủy hết toàn bộ đạn dược. Sau khi Tô Nhượng nghe được tin tức này, xế chiều hôm đó lập tức ra sân bay, lại được nhân viên phòng vé cho biết trong ngày hôm nay có chuyến bay về nước. trằn trọc, chuyển mấy lần máy bay mới phát mình ngu ngốc, nếu như ngoan ngoãn chờ, về nước nhanh hơn.
Nhưng mà ngoại trừ cảm thấy lãng phí thời gian cũng có tâm tình bận tâm nhiều, khi đó thậm chí gần đến ngày tốt nghiệp của Trì Đông Chí, cả ngày hao tổn thời gian trong trường học chờ bằng tốt nghiệp. Cõi lòng Tô Nhượng như lửa đốt, chạy mạch đến trường cảnh sát mà học để tìm , nhưng ngoại trừ vài câu tiếp đãi ở cổng ra, thậm chí Trì Đông Chí còn cự tuyệt chuyện với về bất cứ vấn đề nào liên quan đến Lương Hạ Mạt.
Điều đó làm cho Tô Nhượng ngây người trong nước khá nhiều ngày, căn cứ vào lòng tốt muốn khuyên , nếu như có thể , càng muốn mang , kết quả rơi vào kết cuộc là mình được chào đón. Tô Nhượng cũng phải là người ngồi đó chịu bó tay, tính tình kiên trì vừa lên đến cổng trường cảnh sát liền đứng đó đợi chờ, cảnh vệ gác cửa thấy đáng thương, lần lượt giúp tìm người, bất đắc dĩ là người đó chịu ra, tiếp tục đợi chờ, đứng đó như bất động như pho tượng điêu khắc.
Đây là bài học vĩnh viễn được thỏa hiệp với phụ nữ, , muốn điều tốt nhất cho , tất cả điều phải chuẩn bị. Tô Nhượng luôn luôn suy nghĩ, tại sao thế giới có thể có người phụ nữ ngu ngốc như Trì Đông Chí, là phụ nữ phải nên thay đổi, đứng núi này trông núi nọ, nên bị lời ngon tiếng ngọt thậm chí châu báu, quần áo sang trọng làm lay chuyển, cho nên trong khi nóng lòng chờ đợi, Tô Nhượng cũng có phần hoài nghi, người có phải là người phụ nữ hay ?
Nhưng mà điều biết là, Trì Đông Chí ngồi ở bên cửa sổ nhìn , nước mắt ngừng chảy dài.
Tô Nhượng là người đàn ông như thế nào? Vừa yếu đuối lại vừa hay âu lo, vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ, hội đủ tất cả tính cách tốt đẹp của người đàn ông chất lượng tốt trong phim thần tượng, nhưng mà phải là chén trà của Trì Đông Chí, có lẽ nên như vậy. Trong tiềm thức của Trì Đông Chí cho phép bất cứ ai khác ngoại trừ Lương Hạ Mạt trở thành chén trà của .
Tại sao thế giới này lại có người đàn ông ngu ngốc như thế? Trì Đông Chí cũng nghĩ như vậy, sau khi bị ép hôn, vào lúc Lương Hạ Mạt bị đả kích đến phòng tuyến yếu nhất trong lòng mình, muốn lời thỏa hiệp với Tô Nhượng, như vậy, hết thảy đều vui vẻ.
Nhưng mà, tại sao có thể được chứ?
Trong phòng ngủ, có người chị Tu Lập hơn hai tuổi, đưa vẻ mặt oán hận mắng , đứa bé dưới lầu kia tốt! Người mà Tu lập thấy phiền nhất là người giống như Lương Hạ Mạt, dùng lời của mà đó là rất cuồng ngạo, có người đau lòng nhớ thương thế mà lại biết vụng trộm vui mừng, còn quay đầu tình nguyện, ai thiếu nợ của chứ?
Trì Đông Chí lên tiếng, quay đầu lại quét nhìn thấy cả các bạn ngủ chung phòng lần, phát ngoại trừ bạn học Tiểu Tịnh Sắc cũng có tính cách bướng bỉnh là ủng hộ , còn lại đều đưa vẻ mặt tiếc rèn sắt thành thép mà nhìn .
Trì Đông Chí kinh ngạc, ngờ trong vài ngày ngắn thế mà Tô Nhượng thu phục được hết những người bạn bên cạnh , ngẫm lại cũng đúng, dáng vẻ của người đàn ông kia làm cho người ta rất đau lòng. Bị bỏ rơi lâu như thế cũng lùi bước, gặp bạn nào đó ra khỏi cổng nhét chút lễ vật vào tay rồi đó rồi chỉ tay lên lầu: Năm tầng, Trì Đông Chí, cám ơn. Về sau mọi người ở các phòng khác cũng thấy được rồi, đây là con cái nhà ai mà lòng dạ sắt đá như thế, người đàn ông kia phạm bao nhiêu lỗi lầm cũng nên tha thứ chứ.
Trì Đông Chí là rằng mình là người có lòng dạ độc ác, nhưng biết trong lòng cũng có hạn mức nhất định, trong cái đêm mưa to gió lớn, đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, hành động đầu tiên đó chính là vạch bức rèm cửa sổ ra xem người bên dưới thế nào. Người kia vẫn đứng bất động như núi trước cửa trường học, ràng cách rất xa, ràng cái gì cũng thấy , nhưng biết thân thể của khẽ run.
Nước mắt của Trì Đông Chí còn chảy nhiều hơn cả mưa ngoài trời, khóc đánh thức Tu Lập, cầu xin chị ấy xuống nhà khuyên nhủ vài câu.
Last edited by a moderator: 12/12/14