1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cây Xương Sườn Thứ Hai - Tô Già Mục (52/52) Hoàn - Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 51

      Edit: Ngọc Hân

      Ngày đó quả nhiên gặp lại Chu Nhiễm, điều này khiến mọi người nghĩ thầm dường như Chu Nhiễm quá tuyệt tình, dù gì mọi người làm việc với nhau trong thời gian rất dài, ngay cả lời từ biệt cũng chưa từng . Cốc Tử lại càng cảm thấy rất bất bình, chỉ có Trì Đông Chí biết, gặp mặt, gặp. khuyên Cốc Tử, Chu Nhiễm có việc quan trọng phải làm, có lẽ rất nhanh chúng ta thấy tờ báo nào đó hoặc là ti vi có nhân tài mới thành công, cho cùng em cũng từng làm việc chung với cậu ta, mặt cũng coi như có chút ánh sáng.

      Nhìn thấy Cốc Tử vui vẻ, Trì Đông Chí yên tâm, kiên quyết tin rằng, Chu Nhiễm thành công, tương lai xa.

      “Sư phụ, bọn chị chia tay rồi hả?”

      “Chia tay rồi.”

      “Nhưng xem ra chị chẳng có chút khổ sở, đây là quá tuyệt tình.”

      Trì Đông Chí gõ đầu , “Vì sao muốn chị đau khổ? Cậu ta muốn vượt qua cuộc sống này, bọn chị đều là người lớn, ngây thơ như thế.”

      Cốc Tử cái hiểu cái hỏi tới: “Chị nhất định thích cậu ta, đổi lại là Sư công (Sư phụ của thầy – Cốc Tử gọi Trì Đông Chí = sư phụ (hoặc là thầy), mà Trì Đông Chí lại xem Lương Hạ Mạt như sư phụ), thử xem chị còn có thể nhàng như vậy .”

      ấy? ấy sao có thể giống người khác được chứ, bọn chị đập chết gõ sống đều là chuyện của hai người, đánh gãy xương đánh cả gân cốt, nếu như thích , nếu thoải mái như thế, cũng tồi.”

      Đêm đó Trì Đông Chí lại mất ngủ, có lẽ có chút là vì Chu Nhiễm, ngoài ra phần lớn là vì ngày mai gặp mặt Lương Hạ Mạt. được là cảm giác như thế nào, mong đợi? Hồi hộp? Đều nên, chỉ là bằng lòng thừa nhận đối mặt với suy nghĩ của bản thân mình, chia tay với Chu Nhiễm, cũng chẳng hề thể nhất định phải có cuộc sống mới với Lương Hạ Mạt.

      Cho dù thế nào, cả ngày hôm sau Trì Đông Chí cũng quên cuộc hẹn gặp mặt kia, nhưng mà Lương Hạ Mạt gọi điện tới, Trì Đông Chí gần như nghi ngờ có phải quên rồi ? Dù sao cũng phải là lần đầu tiên, mà phần lớn thời gian đều như vậy.

      Sau khi tan tầm vẫn thấy gọi điện tới, Trì Đông Chí trong đơn vị cằn nhằn lúc, lúc trời lờ mờ tối mới ra khỏi đơn vị về nhà, sau khi lên lầu còn liếc nhìn xung quanh, biết Lương Hạ Mạt luôn thích kiểu bất chợt đánh úp, nhưng mà có bóng ai cả. Trì Đông Chí muốn thừa nhận mình thất vọng, cương quyết ngăn lại suy nghĩ có tiền đồ này.

      Hành lang tối đen, Trì Đông Chí dậm chân mấy cái phát ra tiếng động cũng điều khiển đèn sáng lên, chỉ có thể mò mẫm vào trong, vừa mới chuẩn bị bước lên phía cầu thang, bất chợt bóng dáng xông tới ngăn chặn trước người .

      “Là đại nương phải ? Theo gia chơi chút.”

      Sau khi Trì Đông Chí giật nảy mình, lập tức trợn trừng mắt.

      “Giao tiền hay là giao người, tự mình chọn .”

      Trong lòng Trì Đông Chí chợt bắt đầu ràng, “Giật tiền có, cướp sắc hành động nhanh lên, trời lạnh.”

      Lương Hạ Mạt “Phốc” cười ra tiếng, “Em cũng dè dặt gì cả.”

      Lúc này Trì Đông Chí mới có thời gian rãnh quan sát , lqđôn hôm nay ngược lại hiếm khi mặc thường phục, mũ áo, ngay cả mũ áo đội lên đầu, giả làm quỷ Satan, ánh mắt nhìn lên đầu che trong mũ, thuốc ngậm trong miệng chuyện, tàn thuốc rơi từng chút từng chút. Ai cũng biết, bộ dạng Lương Hạ Mạt mặc quân phục hút thuốc giống lưu manh, mặc quân phục hút thuốc, là người du côn vô lại.

      Lương Hạ Mạt đứng nghiêng người, cà lơ phất phơ hung dữ hít hơi, híp mắt chậm rãi phun lên mặt Trì Đông Chí, lười biếng hất cằm ra, “Này, tan vỡ với ‘mặt trắng ’ kia rồi hả? Ngày đó nghe được, người trong nhà đồng ý.”

      Trì Đông Chí lại trợn cả mắt, đột nhiên muốn trêu chọc , “Hôm nay sao lại trở về nguyên hình rồi hả? Em nhớ từng , tính vốn rất thâm trầm, sao hôm nay lại…. À? Nóng lên như vậy.”

      Lương Hạ Mạt nhả vòng khói, cố ý phun mặt , “Thấy em thất tình vui mừng, hơn nữa tính em quanh năm suốt tháng lười biếng, làm người quí phái, phải phối hợp với em chứ.”

      “Trước đó làm bộ làm tịch giả vờ cũng dễ chịu nhỉ?”

      “Đúng là dễ chịu.”

      Quả nhiên, ra vẫn là tính tình xấu xa mới có thể chấp nhận lẫn nhau, tới lui mới có khả năng càng thoải mái.


      Trì Đông Chí nhìn quần jean rộng lùng thùng vắt ngang hông, đũng quần chảy xuống, nhịn được nhắc nhở , “ có tay sao? Nâng quần lên.”

      Lương Hạ Mạt nở nụ cười, “ kiểu quần này thế mà. Cái này, mời em ăn cơm, tiện thể uống chút rượu chúc mừng em… À…. đúng, an ủi tâm hồn bị tổn thương khi thất tình của em, việc ấy, mượn rượu giải sầu chứ sao.”

      Trì Đông Chí , phải sợ cái gì, mà là nửa năm nay Tiết Bình dứt khoát bắt uống thuốc Đông y làm ấm tử cung, cũng biết có tác dụng , dù sao Trì Đông Chí cũng chưa từng ngưng đợt nào, nhất định phải kiêng rượu.

      thôi thôi.” Lương Hạ Mạt nặng đẩy , “Uống rượu trực tiếp quét sạch hết gian lận của em.”

      Lương Hạ Mạt cưỡng ép lôi kéo dẫn Trì Đông Chí tới quán lẩu, gọi nồi lẩu cay, bàn bày đầy đồ ăn, còn cả rượu trắng. phải Trì Đông Chí xem thường , với tửu lượng của , đoán chừng đêm nay phải để dìu về nhà. Lương Hạ Mạt nhai gân bò kêu ra tiếng, Trì Đông Chí nghe thấy đau cả răng, cảm thấy, nếu Lương Hạ Mạt là tướng lĩnh đứng đầu khẳng định, miệng lưỡi rất tốt.

      phải thích ăn cay à, tới nơi này làm gì?”

      phải em thích ăn à, nhổ lông ‘vắt cổ chày ra nước’ (ý tiết kiệm) mời em ăn bữa cơm, thế nào cũng phải chọn món mà em thích ăn chứ.” Lương Hạ Mạt rót đầy ly rượu cho Trì Đông Chí, nhưng mình , “Tới uống rượu, say về, sau này
      cơ hội như thế có thể nhiều lắm đâu!”

      Sau đó nhìn Trì Đông Chí uống, bản thân mình trong đầu buồn bực gì cũng ăn nhưng động vào rượu. Trì Đông Chí nghĩ thầm xem như là lòng tốt, biết tửu lượng của mình khó gặp người nào có. Trì Đông Chí chẳng so đo gì với , đây cũng phải là chuyện gì lớn.

      Trì Đông Chí bị buộc uống mấy ly rượu trắng, ra chưa tới hai ba chén, Lương Hạ Mạt bỉ ổi tiến đến bên người , nghiêng đầu qua, vỗ vỗ mặt trứng thối của mình, “Tới đây, hôn cái.”

      “Vì sao?” Trì Đông Chí vô tội né tránh .

      “Lần trước Thẩm Linh hôn cái, chao ôi khó chịu đến bây giờ, cái hôn của em làm dấu che , vậy trong lòng thoải mái.”

      Trì Đông Chí cười chế nhạo nhìn , “ ra là muốn giải thích với em, lần trước Thẩm Linh hôn chính là mặt , chứ phải miệng?”

      Lương Hạ Mạt hiếm khi đỏ mặt, “Còn… Vẫn còn chưa uống nhiều đâu?”

      Trì Đông Chí nghiêng đầu qua bên, cảm thấy quá ngây thơ, đôi má bởi vì do uống rượu, vốn trắng lộ màu hồng phấn, ánh mắt cũng nhìn thẳng nữa, mà là có tầng sương mù che phủ. Lương Hạ Mạt nhìn cảm thấy tự hào, Đông Tử nhà nhìn rất tốt nhé, có lẽ đời này khó có được đứng đắn, nhà Chu Nhiễm bọn họ là mù mắt chó, vậy mà cho rằng Đông Tử tốt. Chẳng qua thiên ân vạn tạ cần , người ta mù mắt mà cực kỳ thích, đặc biệt rất hợp khẩu vị.

      Lương Hạ Mạt dùng vai chạm vào vai Trì Đông Chí, “Này, đổi nơi thôi, dẫn em hát.”

      “Hôm nay đúng là muốn em sau khướt à?”

      “Trời đất chứng giám, lòng chỉ muốn tâm tình em tốt chút, muốn vì em làm chút gì đó, ….” Lương Hạ Mạt muốn lại thôi, “Trước khi kết hôn, em Thạch gia trang thăm , mỗi lần đều dẫn em hát đó thôi.”

      Trì Đông Chí đỏ mặt, sai, mỗi lần đều mang hát, tìm chỗ mà thôi, ra căn bản cũng chưa từng hát gì cả.

      gian căn phòng hẹp sô pha rộng rãi, đóng cửa lại gian chẳng cần thiết, trước khi đóng của Lương Hạ Mạt gọi hai vại bia, uống bia chẳng sợ ai, lơ mơ thế nào mấy chuyến WC cũng tỉnh táo lại.

      Lương Hạ Mạt kề sát bên người Trì Đông Chí, đầu tựa lên vai , thờ ơ chơi đùa mái tóc ngắn của , hài lòng lắm, “Hớt tóc làm gì?”

      “Để gội đầu cho dễ.” Trì Đông Chí , “ cách xa em chút, lạnh nhạt thời gian dài như vậy, bỗng dưng dựa gần, em thoải mái.”

      “Làm ra vẻ khó chịu, đây mới vốn là .”

      tiếp tục giả vờ .” Trì Đông Chí có chút thắc mắc. “Làm sao dè dặt với em nữa hả?”

      Lương Hạ Mạt lắc đầu, “Cho dù có như thế nào em đều thích, tính nó vậy rồi.”

      “Ngây thơ.” Trì Đông Chí tức giận lườm , vừa mới bị trận gió lạnh thổi qua, rượu tràn lên mãnh liệt, đầu óc choáng váng lợi hại. “ Lương Hạ Mạt, đưa em về nhà, em chóng mặt.”

      “Theo lát nữa, đoạn thời gian sau rất bận, có thời gian.”

      Trì Đông Chí hé môi nữa, cảm thấy rất kỳ lạ, trước ngăn cản suy nghĩ của mình về Lương Hạ Mạt, gặp mặt cũng thoải mái yên bình, ngược lại như là cố ý đâm chọc, giữa hai người xuất rảnh ngăn cách, làm gì đều khiến cảm thấy đúng, bản tính diễn xuất của Lương Hạ Mạt càng làm ác cảm hơn, cảm thấy tất cả chưa thay đổi, tính xấu – đổi.

      Lương Hạ Mạt vốn là như vậy, vì lạnh nhạt, trở nên rất cẩn thận, thay đổi hề giống nữa. Mà vì sao hôm nay lại bỗng nhiên quay lại bản tính trước kia, Trì Đông Chí đoán được.

      Bây giờ nghĩ thông suốt, muốn chống lại tình cảm của mình, chợt thấy thoải mái, giống như trở về quá khứ, ngày xưa ngoại trừ tỏ thái độ với Thẩm Linh và thể tâm ý với , căn bản mọi thứ của Lương Hạ Mạt Trì Đông Chí đều thích, tại vấn đề của Thẩm Linh biến mất, cũng tỏ tấm lòng, bây giờ sót lại Lương Hạ Mạt như vậy, cũng thích hơn nữa có thể chấp nhận.

      Trì Đông Chí có chút say, cúi đầu gì, cũng biết có phải nghĩ đến tâm của mình. Trong gian vang lên bài hát Giang Mỹ Kỳ: Gần dây trôi qua như thế nào, có thể hỏi , bây giờ đứng chờ dưới lầu nhà ai; gần đây em cũng thế, cần người an ủi, phần lớn là chờ đợi… Còn có gì độc ác hơn so với làm bạn bè bình thường…..

      Lương Hạ Mạt cảm thấy câu hát cuối cùng quả thực thấm vào tận trong lòng , sau khi ly hôn Trì Đông Chí chuyển ra khỏi nhà bắt đầu sợ Trì Đông Chí, sợ làm chút việc nào đó khiến mất hứng, mất hứng, tuyệt đối có ngày lành tháng tốt đẹp gì.

      chối bỏ tình của , uất ức lại muốn cố gắng thay đổi bản thân mình thành bọ dáng thích, về sau hiểu , thể thay đổi, nếu thay đổi, vậy tất cả tình trước kia của đều bị chối bỏ, bị chỉ vào mũi biểu bây giờ của chứng minh trước kia hoàn toàn thích Trì Đông Chí, Lương Hạ Mạt tuyệt đối thừa nhận ngày trước thích Trì Đông Chí.

      nghĩ, từ quá khứ cho đến bây giờ đều Trì Đông Chí, cho nên chỉ cần bản thân mình càng thêm tốt đẹp, mà phải thay đổi chính mình.

      Lương Hạ Mạt nghĩ lại vẫn còn bực tức khó chịu, trở tay nắm tay Trì Đông Chí, giọng hỏi , “Em cái người Chu Nhiễm kia sao?”

      Trì Đông Chí say mê hai mắt mở to, rất hùng hồn lắc đầu, “ thích.”

      Lương Hạ Mạt muốn khóc, “ biết mà, làm sao em có thể người khác đây? Vậy vì sao em muốn đương với cậu ta?”

      “Em nghĩ tới cuộc sống của , chuyển sang nhớ người phải là .”

      Đây là điểm tốt nhất của Trì Đông Chí, uống rượu hỏi gì trả lời đó, đặc biệt chi tiết, còn có giải thích, lúc tỉnh táo cũng lừa dối người, chỉ là gặp phải vấn đề muốn trả lời im lặng .

      Lương Hạ Mạt cắn đầu ngón tay , “Vậy em còn hay ?”

      Trì Đông Chí nhíu mày, “Trước kia nếu hỏi, có lẽ em có thể đây là bí mật, bây giờ hỏi, .”

      Lương Hạ Mạt thuận thế đè vào ghế sô pha, “Vậy có bằng lòng theo bắt đầu lại lần nữa ?”

      Ngón tay Trì Đông Chí di chuyển khóa mắt đầu lông mày của , “Trước kia hỏi có thể muốn, bây giờ, bản thân em cũng biết.”

      Giống như bây giờ tốt, chính là , biết là biết.

      cần tiếp tục lừa gạt mình, cũng cần vì muốn dối trước mặt trưởng bối trong nhà mà cả ngày lánh mặt. Tình Trì Đông Chí rốt cuộc vẫn thuộc về chính .

      Lương Hạ Mạt hôn khắp từng ngón tay , “ cứ ngốc như vậy, chỉ biết làm chút gì đó ràng trao đổi với em, nhưng nếu như chỉ cần em đừng tốt với người khác, chỉ cần để cho giữ lại cái mạng, còn muốn hành hạ như thế nào đều được, em tin ?”

      “Em tin, mà em có số hưởng, mỗi lúc hành hạ , đều là em chịu khổ trước.”

      Lương Hạ Mạt chuyển đề tài, “Vẫn bằng lòng theo sao?”


      Hết chương 51
      Last edited: 8/1/16
      TrâuAnAn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 52: Kết thúc (1)

      Edit: Ngọc Hân

      Cũng biết là ai dán môi lên ai trước, bọn họ làm lần trong phòng bao, Lương Hạ Mạt ôm Trì Đông Chí trở về ngôi nhà từng thuộc về họ.

      Thậ Trì Đông Chí uống hơi nhiều, càng tới đêm rượu dâng lên làm càng say lợi hại, toàn bộ quá trình mặc đùa nghịch, có chút phản kháng nào. Lương Hạ Mạt xúc động muốn khóc, dán lên môi , hạ thân vừa dùng lực vừa đâm sâu vào, lúc làm tình đùi luôn nhiệt tình mạnh mẽ, dùng sức nhiều như thế nào cũng ngại đủ, tìm kiếm khoái cảm trong khi hành hạ.

      “Hạ Mạt.”

      giọng gọi , dường như cái tên mà thôi, nhưng nhịn biết bao nhiêu lâu, màn đạo đầu cũng được, súng đạn ra trận cũng tốt, ánh mắt và đầu ngón tay của vẫn lưu luyến gương mặt , truyền đạt khát vọng và nhớ nhung sâu sắc nhất, những thứ này bị đè nén vào sâu tận đáy lòng, khi say rượu bộc phát ra, gì có thể ngăn cản nổi.

      “Đông Tử… rất nhớ em…”

      Vết tích tình dục rên mặt Trì Đông Chí chưa bị gột rửa, chỉ nhìn , vẫn luôn nhìn , Lương Hạ Mạt thấy tình ý sâu đậm trong mắt mà trước chưa từng gặp qua. Dường như sau khi trải qua chuyện gì đó chúng ta mới có thể cảm nhận được đối phương có ý nghĩa như thế nào với bản thân mình, ví dụ như Trì Đông Chí vĩnh viễn chỉ mình Lương Hạt, Lương Hạ Mạt thể có Trì Đông Chí.

      Sau khi mất mới hiểu được ra vốn thể tách rời, sau khi thử buông tay mới biết được, tình phải do mình tính toán, vứt bỏ khúc mắc, khoảng ánh mặt trời sáng rực, lùi bước trời cao biển rộng. đời này ai đó có ai cũng có thể sống được, chỉ là sống tốt.

      Lương Hạ Mạt nghĩ, tốt cũng được hư hỏng cũng chẳng sao, Trì Đông Chí đều thương , Trì Đông Chí cũng phải vì thay đổi rất tốt mới bằng lòng thừa nhận vẫn còn , mà là trái tim và con người luôn bị giằng xé, trong lòng vẫn như trước, nhưng con người lại muốn vứt bỏ cuộc sống uất ức lúc đầu. từng cố gắng, lần lại lần ý đồ thay đổi trái tim của mình, nhưng giả vờ thương làm cuộc sống của trong thời gian này trôi qua rất tốt, rất khó, lại càng khó hơn, bây giờ dứt khoát chống lại trái tim mình nữa, Trì Đông Chí chống lại được trái tim mình.

      Lương Hạ Mạt biết, vẫn như trước chưa sâu đậm Trì Đông Chí, quá dũng cảm, dũng cảm buông tha liền buông tha, càng dũng cảm hơn khi sẵn lòng đối mặt với trái tim của mình. Lương Hạ Mạt nghĩ, cuối cũng vẫn muộn, học theo , làm học trò của .

      Khi trời tờ mờ sáng, Lương Hạ Mạt mới từ người Trì Đông Chí xuống, cũng rất mệt mỏi, trong chớp mắt đứng dậy xử lý sạch bản thân, làm điểm tâm, nằm sấp bên người , hôn rồi hôn, Trì Đông Chí mơ mơ màng màng mở to mắt liếc cái.

      “Đông Tử, hôm nay phải , tới địa phương xa để làm việc trong khoảng thời gian, em chờ trở lại được ?”

      Trì Đông Chí ừ tiếng.

      “Vậy, em từ chối nữa chứ?”

      Trì Đông Chí xoay người lại ngủ say rồi.

      ***

      Tỉnh lại lần nữa, đầu đau lợi hại, triệu chứng điển hình sau khi say. Trì Đông Chí xin phép Lý Trường Hà, dọn dẹp sạch trong nhà, ăn bữa ăn sáng do Lương Hạ Mạt chuẩn bị, trở lại phòng mình ở ngủ cả ngày.

      Lương Hạ Mạt giống như lại mất tích, sáng hôm đó Trì Đông Chí nhớ mang máng bên tai mình muốn địa phương xa làm việc trong khoảng thời gian. Điều này cũng phải chưa từng có, tách ra khoảng thời gian cũng được, lquýđôn hai bên đều tỉnh táo lại suy nghĩ chút, đừng để nhất thời kích động dẫn đến lựa chọn hối hận. Trì Đông Chí đúng là sợ, cũng biết bây giờ Lương Hạ Mạt thay đổi thành người như thế nào, mọi thứ cư xử rất cẩn thận, bây giờ đúng muốn nhìn thấy Lương Hạ Mạt.

      Nhưng mà tháng trôi qua, cuối mùa xuân chuyển sang đầu mùa hạ, vậy mà Lương Hạ Mạt chẳng gọi lấy cuộc điện thoại nào, già mồm cãi láo như Trì Đông Chí khỏi cũng có tự giễu, đủ tư cách làm thợ săn, chẳng lẽ phải sao? Khi rốt cuộc đồng ý thẳng thắn đối mặt với trái tim mình, lại tiếp tục nữa, tháng này chẳng khác nào là chậu nước lã.

      ***

      Đáng lẽ dì cả tuần trước tới, kết quả, nó chưa tới, Trì Đông Chí dám nghĩ tới nguyên nhân nó tới là vì trong bụng có mầm mống ở đó, ngày trước miệng quạ đen này cũng từng ồn ào ít, chấp nhận được ‘mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển’ vui mừng khôn xiết rồi sau đó thất vọng tràn trề.

      Sau đó mua que thử thai về kiểm tra, hai vạch
      màu hồng, Trì Đông Chí khóc trong phòng vệ sinh, vui vẻ lộ ra từ răng đến thịt, khuôn mặt niềm vui lộ mệt mỏi chua xót nhưng cũng dừng lại được. Cái này tỉ lệ chính mặc dù phải là trăm phần trăm, nhưng tự nhiên mang cái tỉ lệ này chính xác tới vạn phần trăm! nghĩ, Lương Hạ Mạt tìm nữa cũng có gì, ai đồng ý như muốn chứ, rất đáng ghét, quá đáng ghét, bây giờ có con của Lương Hạ Mạt, có thể bị giảm giá trị rồi.

      Mỗi ngày vẻ vui tươi luôn duy trì nhiều hơn mặt Trì Đông Chí, bao nhiêu năm qua được vui vẻ nhiều như vậy, sau khi mất đứa bé mấy ngày này là tốt đẹp nhất. Tới nhà Tiết Bình báo tin này cho bà, Tiết Bình cũng vui mừng đến hỏng rồi, lớn tiếng tuyên bố là thuốc Đông y của mình có tác dụng, ngược lại cũng có chút lo lắng, yên tâm với que thử thai, “Vẫn là nên bệnh viện lấy máu xét nghiệm, xác định chút.”

      Trì Đông Chí níu chặt khuy áo lời nào.

      “Mẹ thấy mười phần rời được, mẹ với con tới bệnh viện, đừng sợ, chưa hẳn nhất định phải vây mình trong biểu giả dối. Mẹ vẫn cảm thấy, nếu vì chuyện này, con cũng nhất định bỏ được và ly hôn Hạ Mạt.” Tiết Bình hết sức thoải mái, vừa nghĩ lại cảm thấy đúng, “Ôi đúng, lúc nào con và Hạ Mạt ở chung chỗ hả?”

      “Làm sao mẹ biết là của ấy?”

      “Ít chọc giận mẹ , làm sao có thể phải là của nó chứ.”

      Trì Đông Chí đỏ mặt, “ được sao?”

      “Các con những người trẻ tuổi này, dày vò quá .” Tiết Bình cười mắng , “ nhà mẹ chồng con với bà ấy tiếng, đảm bảo bà ấy còn vui mừng hơn cả con.”

      Ngày hôm sau Trì Đông Chí mua đồ ăn sang nhà Vương Thục Hiền, gần đây bệnh phong thấp của Vương Thục Hiền lại tái phát, lúc sau Trì Đông Chí thấy nồi bếp lạnh tanh hối hận, sớm đến xem tốt rồi. vung tay dọn dẹp sạch trong trong ngoài ngoài, làm có lực lại rất cẩn thận, làm bữa cơm chiều rồi trò chuyện với Vương Thục Hiền.

      Vương Thục Hiền rất nhiều tóc bạc, ít chuyện, chỉ cầm tay Trì Đông Chí buông ra. Trì Đông Chí hiểu, bà cảm thấy có lỗi chuyện lúc sang năm mới đuổi và Lương Hạ Mạt ra khỏi nhà.

      Trì Đông Chí cười trước, “Mẹ, con muốn cho mẹ tin tốt.” “Mẹ nghe.”

      Dường như Vương Thục Hiền cố ý trêu chọc , “Hình như có chuyện gì vui, biểu tình mặt giống trước kia.”

      Trì Đông Chí cười ha ha, mang theo chút biểu làm nũng.

      Vương Thục Hiền sờ sờ đầu , “Rời khỏi con, cũng biết Hạ Mạt có thể tới được, lại cái chỗ kia nguy hiểm như vậy.” Vương Thục Hiền bỗng nhiên rơi mấy giọt nước mắt, “ khiến người lo lắng xong mà.”

      Trì Đông Chí thẫn thờ lát, “ ấy đâu vậy?”

      “Xuất ngoại, gì mà bị tiểu đoàn công binh chọn bảo vệ gì đó.” Vương Thục Hiền oán giận , “Ngày trước bị kéo tới nơi chim bay qua huấn luyện hơn ba tháng, khi đó mẹ khuyên nó đừng , muốn điện thoại cho con khuyên nhủ nó, nó còn chết cũng cho, mẹ rất lo.”

      “Ra… Xuất ngoại rồi? Ở đâu?”

      “Hình như là cái gì Li Băng đó, mẹ hỏi thăm rồi, phải nơi tốt lành gì.”

      Trong lòng bàn tay Trì Đông Chí mảng mồ hôi lạnh, răng và cẳng chân đều run lẩy bẩy. Ở đó chiến tranh kết thúc bao nhiêu năm rồi, nhưng mìn và bom vẫn tập trung dày đặc, phía nam Li Băng vẫn ô nhiễm nghiêm trọng. Lương Hạ Mạt chuyến này, nguy hiểm chồng chất.

      Trì Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa, lại mẹ nó bị lừa, Lương Hạ Mạt lúc nào cũng quan tâm tới thế này, , muốn làm cái gì làm cái đó, chưa từng hỏi qua ý kiến của . Có phải vì nguyên nhân ly hôn hay ? Lương Hạ Mạt mới phá lệ thông báo cho . Nhớ tới ngày đó đột nhiên hẹn gặp , ra đây là nguyên nhân.

      Bây giờ cái gì đều muộn, mọi thứ so ra đều kém là còn sống, chỉ cần trở về, Trì Đông Chí nghĩ, chỉ cẦn trở về, tật xấu gì, khuyết điểm nát vụn sẵn lòng chấp nhận, lúc trước có thể làm được, làm gì phải lăn qua lăn lại rồi lăn tới lăn lui, ép buộc , còn sống sờ sờ nơi đó, ăn tới sờ tới nhìn tới cũng có việc gì nhưng nếu mất …. Trì Đông Chí dám nghĩ.

      Nhưng mà mỗi khi chúng ta cho rằng hư tổn tới nổi thể hư hơn được nữa, mà khi thấy hậu quả hư hỏng, lại vẫn chấp nhận được, như chúng ta vẫn thường buồn chết, nhưng chưa lần bị buồn mà chết.

      Niềm vui khi mang thai của Trì Đông Chí bị quét sạch, nhiều ngày như cái xác hồn, nhưng đây chưa phải là tệ nhất, buổi tối ba ngày sau, lúc ngủ nhận được điện thoại của Lương Hạ Mạt, mới cảm thấy, có lẽ trước đó hiểu sinh mệnh và duyên phận rất đáng quý, hành động quá quắt, bây giờ muốn quay lại dễ dàng gì, tức giận với ông trời, bố trí lần lại lần thử thách.

      Lương Hạ Mạt trong khu vực gỡ mìn “Lam khu” gọi điện thoại về. “Đông Tử, nhớ ?”

      Trì Đông Chí cắn môi, thoáng cái khóc luôn, “ có khỏe ?”

      “Rất tốt, ở đây có gì đáng xem, nên thể miêu tả cho em được.”

      vẫn an toàn chứ?”

      Quả nhiên Lương Hạ Mạt dừng lại, “Đông Tử, em biết vợ trước Khúc Tử chết như thế nào ?”

      Trì Đông Chí mở miệng, Lương Hạ Mạt tự giác tự động tiếp, “Vợ cậu ấy là chuyên gia phá mìn em biết chứ, chưa ly hôn mỗi ngày oán trách Khúc Tử thích ấy, bản thân mình với người khác tốt hơn, nhưng sau khi ly hôn lại cảm thấy vẫn còn Khúc Tử. Ngày đó ấy bị phái đến trường vụ cướp xe, dưới gầm xe có bom, rất đơn giản là dây màu hồng và xanh, bình thường là cắt dây màu hồng, nhưng cũng có kẻ cướp cố ý làm ngược dây, cho nên tỉ lệ thành công là nửa này nửa kia, chính là dựa vào nhân viên phá gỡ bom tự mình quyết định.” Lương Hạ Mạt ngừng lát rồi tiếp, “ ấy muốn làm cho Khúc Tử nhớ mãi , trước khi cắt sợi dây gọi điện cho Khúc Tử, để Khúc Tử giúp chọn, ra trường chỉ có mình ấy, ai có thể hiểu tình hình hơn so với ấy, Khúc Tử đau khổ khuyên ấy nhìn đúng tình huống rồi hãy quyết định, nhưng mà, sau đó chính là nổ tung hết, ấy cắt luôn hai dây, là tự sát, chỉ vì làm cho Khúc Tử nhớ ấy cả đời. Đông Tử…”

      Giọng Lương Hạ Mạt đột nhiên xuống, “Trước kia hiểu ấy, cảm thấy ấy chết cũng làm cho người ta yên tâm, nhưng bây giờ hiểu…”

      “Đông Tử, gặp chút phiền phức, cần lựa chọn có ý như ấy làm, tờ giấy trong tay bình nổi em xem qua chưa? Lúc đó mạng của là cho em, bản thân có quyền quyết định….”

      “Đông Tử, lựa chọn giúp ….”

      “Im- miệng- thối- của- - cho- em” đây là quả mìn tim phổi lại tình thâm ý trọng Lương Hạ Mạt vứt cho , phát nổ làm toàn thân Trì Đông Chí cháy đen, cảm xúc sụp đổ đến cực hạn, đột nhiên từ giường nhảy dựng lên, lớn tiếng khóc thét, “Loại chuyện này mà hỏi em? Em biết cái gì, cố ý đúng ? còn thấy đùa hả? nghiên cứu cẩn thận rồi hãy cắt, em cho biết, nhất định phải còn sống trở về cho em.”

      “Tỉ lệ thành công nửa này nửa kia, Đông Tử, ích kỷ, muốn làm cho em mãi mãi nhớ về , nhưng lại sợ em mãi mãi nhớ .”

      Trì Đông Chí cảm thấy trong đầu choáng váng, cũng biết có phải vì nguyên nhân thiếu máu , trước mắt chợt xuất sao năm cánh. hối hận rồi, cãi nhau làm gì? Già mồm cãi láo làm gì? ràng thể , từng cố gắng để hiểu với tình mọi hành động đều biến thành chuyện cười.

      Trì Đông Chí cảm thấy đây là trời sinh khắc tinh của , quỳ giường dùng đầu đụng vào nệm, ngăn cho vị cụ lớn kia dập đầu. Cái tên khốn Lương Hạ Mạt này, vĩnh viễn luôn là người chiến thắng, cái gọi là số phận, ra là quyết định ở chỗ gặp người nào, rốt cuộc đến ngày hôm nay Trì Đông Chí cam chịu số phận rồi.

      “Lương Hạ Mạt em cầu xin , em sai rồi được chưa hả tổ tông, về sau em bao giờ ầm ĩ nữa, xin thương xót tha cho em , cũng đừng hành hạ em thêm nữa, đừng chết, xin hãy trở về.”

      “Bảo bối có, nỡ để em khóc.”

      Trì Đông Chí vẫn cúi đầu xuống giường khóc, “Em biết vì sao trong thơi gian mất cứ giả vờ quan tâm, Hạ Mạt em sai rồi, em , em chờ , trở về …”

      Bên kia ngừng lúc, nhàng thở dài, “Lời này nghe thấy rất thoải mái, cũng em, nhưng mà Đông Tử, lần này phải đùa.”

      Trì Đông Chí tóc tai bù xù quỳ giường, bị tấn công còn mảnh giáp, bỗng cảm thấy buồn nôn khiến chợt lóe lên quầng sáng, “Lương Hạ Mạt, thể để em có chồng, thể để đứa bé có ba, Hạ Mạt em mang thai, lần này lừa gạt ….”

      Lương Hạ Mạt ngạc nhiên mừng reo lên tiếng sau đó điện thoại cúp…

      ***
      Last edited: 8/1/16
      TrâuAnAn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 52: Kết thúc (2)

      Edit: Ngọc Hân

      Trì Đông Chí : Thế nào gọi là oan gia? Chính là mình hận hận đến mức thể khiến cho chết , nhưng khi chết, dám chắc mình sống nổi, mình sẵn lòng chết thay ….

      Lương Hạ Mạt : Thế nào gọi là si mê? Chính là mặc kệ mình có bao nhiêu tật xấu, khuyết điểm mục nát, cho dù mình vừa lùn vừa nghèo lại vừa xấu, chỉ cần mình tồn tại, mình ấy, vậy trong mắt mình là đẹp trai cao ráo giàu có nhất thiên hạ…

      là oan gia của , là si mê của .

      Cả đời này định trước Trì Đông Chí bị Lương Hạ Mạt ăn sạch sành sanh.

      ***

      năm sau…..

      Trong tiệm chụp ảnh.

      tay Lương Hạ Mạt ôm Tiểu Thiên Kim nhà bọn họ, tay nhàng gỡ mũ lông vũ đầu vợ mình xuống, vừa dịch mông sang bên cạnh.

      Thợ chụp ảnh giữa đống thiết bị ngẩng đầu lên, trêu ghẹo , “Ông dựa sát quá, ảnh lộ hết được.”

      “Vậy tới gần chút.” Lương Hạ Mạt nhíu nhíu mày, quá bỉ ổi, “Vợ tôi đồng ý dán sát vào tôi.”

      Trì Đông Chí ngại mất mặt, dịch ra bên ngoài lần thứ N, chợt “Bẹp” tiếng ngã xuống đất mông u lên cục. Nhân viên làm việc trong tiệm chụp hình cười ha ha, Lương Hạ Mạt vội vàng nâng vợ dậy, quên cười mắng bọn họ, “Cười cái rắm mà cười.”

      “Ông ơi, cũng may là biết chụp hình trăm ngày cho con, chứ biết còn tưởng rằng các là đôi chụp hình cưới. Tôi xem hôm nay cũng nên khống chế chút, bạn tôi làm studio áo cưới chụp ảnh cưới theo mùa giảm giá, bọn ân ái như vậy, bằng hôm nào có thời gian chụp bộ .”

      Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên ngay tức khắc.

      Trì Đông Chí giật gấu áo , “Ông đặc biệt dọa người rồi.”

      Lương Hạ Mạt thấy mọi người bận rộn, khom lưng dùng môi dán lên môi Trì Đông Chí, “Chụp chụp , bây giờ cũng nghèo giống như lúc kết hôn.”

      chụp chụp, nhất định phải mang theo con .”

      “Mang cả con theo chụp, làm sao bỏ mang nó theo được chứ.” Lương Hạ Mạt hé miệng ngậm chặt Trì Đông Chí, “Con đúng là mạng của , đây, ở đây là cây xương sườn dài.”

      Trì Đông Chí sờ mó theo dấu tay , “Cây xương sườn thứ nhất?”

      “Ừm.”

      ra đứa bé.”

      “Chẳng thế là ai hả? Con của Lương Hạ Mạt và Trì Đông Chí, tất nhiên là người quan trọng nhất trong cuộc đời Lương Hạ Mạt, từ nay về sau em đứng sau .”

      Trì Đông Chí cong môi nhanh chóng hôn lên miệng , “Được, nghe lời .” Lương Hạ Mạt có thể chủ động bắt dược đưa tới cửa, hé miệng ngậm chặt, Trì Đông Chí cười đón nhận, hôn lúc, cẩn thận thấy con nhà , lập tức đẩy Lương Hạ Mạt ra.

      Tiểu công chúa nhà bọn họ, mút ngón tay cái, mắt đen như quả nho nhìn chớp mắt, say sưa nhìn ba bé mẹ bé hôn môi, thấy bọn họ cúi đầu xuống nhìn mình, còn đặc biệt nhếch môi nở nụ cười ha ha mấy tiếng, ý bảo bé thấy tất cả.

      “Ông , mất mặt.”

      “Chị , chị xứng với em.”

      ***

      Ra khỏi tiệm chụp ảnh, trước ngực Lương Hạ Mạt đeo con ngủ, tay lôi vợ về nhà. Trì Đông Chí trước cửa tiệm leo lên lưng Lương Hạ Mạt, cả người dán lưng .

      , vì sao trong lòng em quan trọng bằng con ? Vì sao em chỉ là cây xương sườn thứ hai?”

      Lương Hạ Mạt nháy mắt mấy cái, “Thế nào lại ghen với đứa bé nhỉ? Tờ giấy trong bình nổi em vẫn chưa xem sao?”

      quên rồi.”

      “Về nhà tự mình xem .”

      Lương Hạ Mạt thả xuống được, đành phải cẩn thận trước ngực nâng mang con , tay nâng mông cõng vợ Trì Đông Chí, mang cả hai tổ tông quý báu gánh vác người, vui tươi hớn hở về nhà.

      Về tới nhà, chuyện đầu tiên Trì Đông Chí làm là lục tìm bình nổi, mở tờ giấy ra xem, chỉ vài lần, dáng vẻ tươi cười biến mất, nước mắt thoáng cái chảy đầy hai má. Lương Hạ Mạt tới gọi ăn cơm, nhìn thấy bộ dạng của hoảng sợ, vội qua ôm chầm lấy, “Làm sao vậy bảo bối? Làm sao mà khóc rồi hả?”

      Trì Đông Chí vẫn cứ khóc, còn liếc người ta, đột nhiên ôm cổ hung hăng hôn, chưa hết giận, lại cắn hai phát, nếm thấy mùi máu tươi. “Khốn nạn, vì sao bảo em xem sớm?”

      Lương Hạ Mạt cực kỳ oan ức, “ nào biết em xem, gì em cũng nghe lời, trái lại chuyện này lại rất nghe lời chứ.”

      “Đều tại .”

      “Được được, đều tại .” Lương Hạ Mạt nhấc tay đầu hàng, lại lấy mu bàn tay xoa xoa hai má và cái mũi Trì Đông Chí, “Làm sao trở nên thích khóc như vậy hả? Mũi to nước mắt căng đều muốn khóc rơi ra ngoài rồi đây này. Hi… Đưa miệng qua, chưa hôn .

      Trì Đông Chí bị hôn, lén nhìn chớp mắt tờ giấy kia, nhìn… khắc này Trì Đông Chí, xem hiểu tình của Lương Hạ Mạt.

      ***

      Theo truyền thuyết, khi bẽ gãy cây xương sườn thứ hai ở ngực trái, trái tim bị vỡ nát…

      nghèo rớt mùng tơi đến mức chỉ còn chính bản thân mình, lại giao hết cho em. Cho nên thương của , bảo bối của , quyền quyết định sống chết vợ đại nhân của , em chính là --- cây xương sườn thứ hai của


      Hoàn chính văn.
      Last edited: 8/1/16
      TrâuAnAn thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :