1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      13.2

      Tại suối nước nóng.

      Núi Tước Lĩnh có nhiệt độ rất thấp, Ôn Viễn lại mới vừa ở sân trượt tuyết trải qua xui xẻo như vậy nên cũng dám quậ nữa, ngoan ngoãn tắm suối nước nóng. Có lẽ là bụng hơi đói nên Ôn Viễn cảm thấy nhức đầu, đành phải khoác khăn tắm ra ngoài, tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị đến đại sảnh của khách sạn kiếm chút gì ăn, vừa ăn vừa chờ Ôn Kỳ.

      Trong đại sảnh ít người. Ôn Viễn nhìn chung quanh vòng, tìm kiếm chỗ ngồi thấy Ôn Hành Chi đứng ở bên cửa sổ. Bên trong phòng khí rất ấm áp, cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản. nghe điện thoại, biết người bên kia cái gì mà chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt còn kiên nhẫn.

      Sở dĩ Ôn Viễn dùng từ này là bởi vì rất lâu rồi có thể cảm xúc ra ngoài.

      Ôn Viễn sờ mũi, tính qua chỗ khác nhưng ngờ đúng lúc này Ôn Hành Chi lại cúp điện thoại, xoay người tầm mắt rơi vào người của . Ôn Viễn thể làm gì khác hơn là chớp mắt mấy cái, nắm lọn tóc chưa khô hẳn, nhìn cười ngây ngô.

      "Lại đây."

      Mặc dù nghe giọng của , nhưng Ôn Viễn nhìn khẩu hình miệng là có thể đoán ra ý của câu . Muốn làm bóng đèn? Cái này được đâu! Ôn Viễn mím môi, từng bước từng bước đến trước mặt Ôn Hành Chi.

      "Ngồi đây , muốn ăn cái gì tự mình gọi."

      "Cháu đói bụng."

      Bạn học Ôn Viễn vừa bật thốt lên cũng là lúc cái bụng lên tiếng. Ôi chao, mặt đỏ tía tai ở trong lòng rên lên tiếng, bụng của sao lại có tiền đồ như vậy chứ? Làm hại dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Ôn Hành Chi.

      Ôn Hành Chi sớm quen với cách Ôn Viễn ăn hai lòng rồi. hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy cằm của Ôn Viễn : "Ngẩng đầu lên."

      Ôn Viễn liền ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt lại có chút vô tội nhìn . Ôn Hành Chi hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm nhịp tim bỗng dưng rối loạn lên.

      Nhận ra vẻ căng thẳng của nên Ôn Hành Chi buông cằm ra, trở về chỗ ngồi: “ bên mặt có vết xước đấy, tí nữa về nhớ bôi thuốc."

      Ôn Viễn: "....."

      ra là vì vậy, Ôn Viễn im lặng đồng thời lại thở phào nhõm. Nhớ tới dáng vẻ lúc nâng cằm của mình lên vừa rồi, cự ly gần đến nỗi có thể nhìn thấy cả lông mi của .

      Sau đó gọi món ăn, đồ ăn mới vừa được mang lên nhìn thấy Tần Chiêu vào đại sảnh của khách sạn. ta cũng mới vừa từ suối nước nóng ra ngoài, mái tóc mềm mại quấn lên ở sau gáy, cả người toát ra vẻ hấp dẫn vốn có. Có lẽ là do cách ăn mặc đầy gợi cảm mà trong đại sảnh có người nhận ra ta, nhìn thấy ta thẳng đến chỗ của Ôn Hành Chi bàn tán mấy câu. Tần Chiêu này tuy là nghệ sĩ chơi Piano nhưng cũng kém gì minh tinh trong giới giải trí cả, theo mức độ nổi tiếng các loại xì căng đan cũng tự nhiên kéo đến, dù là người trong cuộc luôn bày ra tư thái: "Mặc cho các người thổi gió đông, tây, nam hay bắc ta vẫn cứ bất động".

      Ôn Viễn cũng nghe được mấy câu, ngước mắt nhìn Ôn Hành Chi, nhưng nét mặt vẫn có chút cảm xúc nào cả. Chỉ khi Tần Chiêu đến gần đưa tay kéo ghế cho ấy.

      Tần Chiêu mỉm cười ngồi xuống, thấy trước mặt Ôn Viễn là đĩa thịt, liền cười cười : “Còn trẻ là tốt, muốn ăn cái gì ăn cái đó."

      Mới phải! Ôn Viễn nhét miếng thịt vào trong miệng, chuyên tâm nhai nuốt. Nguyên nhân thứ hai mà muốn ăn cơm với Ôn Hành Chi cũng là bởi vì để cho ăn nhiều thịt! Trong lòng oán thầm nhưng ngoài miệng Ôn Viễn vẫn cười ngọt ngào: "Ha ha, cháu thích ăn thịt nhất!"

      Tần Chiêu nhịn được bẹo vào má của , cảm thán: "Vậy cũng khó tin, trông cháu cũng béo tí nào."

      "Đó là bởi vì....."

      "Đó là bởi vì nó kén ăn."

      Lời này là Ôn Hành Chi thay . Ôn Viễn nghe xong liền mím môi, thấy muốn vươn tay ra, vội vàng che cái đĩa của mình. Ôn Hành Chi thấy hành động vô cùng ngây thơ kia lườm cái, đưa tay cầm cốc trà Đại cát lĩnh lên uống. Động tác này theo lý giải của Ôn Viễn đó chính là..... thèm để ý

      ( Trà Đại cát lĩnh hay còn gọi là trà sâm banh đen có nguồn gốc từ Tây Tạng, và là trong ba loại trà nổi tiếng của thế giới)

      Lại tỏ vẻ mình là ông chú tốt chứ gì. Ôn Viễn lặng lẽ bĩu môi, lúc này, phục vụ lại bê lên đĩa salad trái cây, đặt xuống trước mặt của Tần Chiêu.

      Tần Chiêu có chút ngoài ý muốn nhìn Ôn Hành Chi, nhận thấy ta nhìn mình chăm chú, Ôn Hành Chi giải thích hời hợt: " Gọi trước cho ."

      Tần Chiêu giống như là thụ sủng nhược kinh, : "Cám ơn."

      Vì để giữ vóc dáng của mình nên buổi tối ta ăn cơm, hoặc là chỉ ăn trái cây mà thôi. Tối hôm qua lúc ta cùng ăn cơm cũng gọi món salad trái cây này, vậy mà cũng vẫn còn nhớ.

      Ôn Viễn vùi đầu ăn nhưng cũng khá ngạc nhiên. thể trách được bởi vì kể từ khi quen biết Ôn Hành Chi tới nay, chưa từng nhìn thấy người nữ nào mà phục vụ chu đáo như vậy, ngay cả ăn cái gì cũng nhớ kỹ. Bạn học Ôn Viễn biết đây chỉ là thái độ nên có của người đàn ông thôi, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất đó chính là chú út nhất định là có ý với Tần Chiêu, nếu làm sao chú ý như vậy chứ?

      Biết được điểm này, đột nhiên Ôn Viễn cảm thấy lo sợ trong lòng. hiểu lắm, Ôn Hành Chi chưa từng mang người phụ nữ khác về nhà hoặc là ở trước mặt của . Hơn nữa với tính cách của Ôn Viễn nghĩ tới ngày bên cạnh Ôn Hành Chi xuất người phụ nữ với tư cách làm thím út của mình. Cho nên khi xuất , bạn học Ôn Viễn lại có cảm giác giống như hồi bé con búp bê mà mình thích nhất bị người ta đoạt lấy vậy. Loại cảm giác này là lạ, Ôn Viễn lập tức bị chính mình dọa sợ.

      Sao lại có loại cảm giác như thế chứ?

      Ăn cơm tối xong, vẫn thấy bóng dáng của Ôn Kỳ đâu. Thẻ mở cửa phòng đều ở chỗ của Ôn Kỳ, vì vậy Ôn Viễn đành phải nhắm mắt theo Ôn Hành Chi mặc dù tại cực kỳ muốn.

      Vào ban đêm núi Tước Lĩnh lại có hơi thở mát mẻ nhàn nhạt, Ôn Viễn nhìn đám người trẻ tuổi vây quanh đống lửa ở đằng xa, do dự lát rồi tung tăng chạy qua bên kia tham gia náo nhiệt. Ôn Hành Chi và Tần Chiêu song song ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ vừa chạy vừa nhảy tuyết, hai hàng lông mày liền thoáng buông lỏng.

      "Nha đầu Ôn Viễn này, nhìn ngoài mặt điềm đạm nhưng thực tế vẫn vô cùng hoạt bát." Tần Chiêu cười .

      Ôn Hành Chi nghe vậy, chỉ cười nhạt nhưng lời nào.

      Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn , cân nhắc lát rồi : "Còn chưa cám ơn cùng em." Vừa vừa cười cười.”Trước đó lúc cất lời mời trong lòng em vô cùng thấp thỏm sợ làm trễ nãi thời gian của nhà tư bản, chi phí bỏ ra hơi lớn."

      ra , chuyến đến núi Tước Lĩnh lần này là do ta mời . ta cho rằng chắc chắn đồng ý, mẹ của ta cũng , người đàn ông nhưÔn Hành Chi thể nào nắm chắc được nên muốn bọn họ tiến tới. Vừa mới bắt đầu Tần Chiêu còn thấp thỏm bất an, ngờ lại đồng ý, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm chăm sóc , giống như lúc nãy.....

      Tần Chiêu xác định, nếu chịu bỏ ra ít thời gian, hạ thấp mình mà dỗ dành phụ nữ có ai mà đổ cả.

      tại quả cũng làm như vậy, : “ sao, đôi khi thư giãn chút cũng tệ."

      Tần Chiêu yên tâm, nét cười mặt càng nhiều thêm: “Qua bên kia xem chút , hình như em nghe được tiếng kèn đồng."

      Cách đó xa có khán đài lớn, nhìn qua giống như là dùng để biểu diễn. Giờ này có mấy người trẻ tuổi ở phía chơi nhạc cụ. Đối với nhạc và nhạc cụ mình thích, Tần Chiêu đều hứng thú quan sát. Cho đến khi đài có mấy người trẻ tuổi nhìn thấy , vẫy tay với ta.

      thanh niên người : "Hi, chúng tôi còn thiếu tay đàn Violin, có muốn chơi ?"

      Tần Chiêu vẫn rất thích hưởng thụ cảm giác xem mình như người bình thường này, mặc dù miệng "Ôi trời, tôi chỉ biết chơi đàn Piano thôi.", nhưng sau khi lên sân khấu vẫn nghiêm túc nhận lấy Violin, thử chú, rồi với người trẻ tuổi: "Bắt đầu ."

      Đây là điệu Valse vô cùng vui vẻ.

      Khi thứ nhất vừa vang lên, những người trẻ tuổi vây quanh ở phía dưới chờ đợi thưởng thức nhạc trở nên sôi nổi, giống nhưđang ở buổi dạ vũ náo nhiệt vậy.

      Mà ở trong bầu khí náo nhiệt đó, Ôn Hành Chi vẫn đứng ở nơi xa nhất, từ đầu đến cuối vẫn đến phía trước. Mà ở đầu này, Ôn Viễn nấp ở phía sau đống lửa. nhìn mọi người đắm chìm trong khúc nhạc của Tần Chiêu, giờ phút này người ta tỏa ra loại ánh sáng rực rỡ. Mặc dù bằng đứng bên cạnh ghế đàn tinh xảo, nhưng vẫn dám nhìn thẳng.

      Người phụ nữ như vậy có đáng giá để ? Đáng hay đáng? Ôn Viễn bị cuốn vào mớ bòng bong rối rắm của chính mình.

      "Ha ha, uống rượu ?"

      Bên cạnh có người đẩy đẩy , Ôn Viễn ngỡ ngàng nhìn tên người nước ngoài tóc vàng mắt xanh với mình, mù mờ đưa tay nhận lấy rồi uống vào.

      "Khiêu vũ ? Khúc nhạc hay như vậy thể lãng phí được?"

      Đây coi là diễm ngộ sao? Bạn học Ôn Viễn chớp chớp mắt, còn chưa kịp cự tuyệt bị người ta kéo lên.

      Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thanh niên ngoại quốc tới núi Tước Lĩnh lại gặp được bạn học Ôn Viễn duyên dáng, đáng nên mới đến làm quen. Hai người khiêu vũ hồi với bước chân rối loạn lúc đó bạn ngoại quốc này mới phát ra là Ôn Viễn biết khiêu vũ!

      " biết khiêu vũ?"

      "Dĩ nhiên!"

      Ôn Viễn bị cậu ta xoay mòng mòng đến choáng váng cả đầu óc, muốn trừng cậu ta cũng có khí thế nào. Vừa đúng lúc sân khấu đổi sang bài hát khác nên Ôn Viễn lập tức trốn xa.

      Có lẽ là bởi vì chưa từng uống rượu, nên đầu của Ôn Viễn rất đau, buồn bực xoa đầu tới đống lửa trại, nhưng mới được nửa đường đụng phải bức "tường" thịt, mím môi ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Hành Chi cũng mím chặt môi.

      "Chơi đủ chưa?" Ôn Hành Chi nhìn , nhàn nhạt : “Uống rượu?"

      Ôn Viễn cười hi hi, cọ cọ vào vạt áo khoác ngoài của , đưa đầu ngón tay lên: "Uống ly."

      Ôn Hành Chi rũ hàng mi nhìn , bởi vì hành động vừa rồi của có chút mờ ám nên trầm mặc mấy giây rồi mới : “ biết khiêu vũ?"

      "Còn sao!" Ôn Viễn say nên lá gan cũng lớn hơn nhiều, dậm dậm chân : “Người kia, hỏi cũng hỏi kéo cháu lên, cuối cùng còn oán trách cháu làm trễ nãi diễm ngộ của cậu ta!"

      Nghe bằng giọng căm giận bất bình như vậy Ôn Hành Chi chỉ cảm thấy buồn cười. Vì uống rượu lại có chút kích động nên gương mặt Ôn Viễn trở nên hồng hồng, dưới ánh lửa bập bùng lại càng nổi bật , nhưng lại có vẻ hơi bất thường.

      Ôn Hành Chi nhìn , : "Đứng ngay ngắn."

      "Làm gì?" Ôn Viễn phẫn uất, vừa nghe như vậy, lập tức tức giận hỏi lại.

      Ôn Hành Chi làm như để ý,đỡ cánh tay của , tay cầm bàn tay bé của , tay đặt lên eo của .

      Ôn Viễn bị hành động bất ngờ này của làm hết hồn, ngẩng đầu, tay chân luống cuống nhìn . Nhưng lại nhìn vẻ mặt của , chỉ nghe : "Điệu nhảy này, tôi chỉ dạy lần, nếu học được chỉ do cháu ngu ngốc."

      "Cháu ngu ngốc!" Câu này của bạn học Ôn Viễn ra rất là thuận miệng.

      Ôn Hành Chi dạy cho điệu Waltz đơn giản nhất, mới đầu Ôn Viễn còn phải bước chân như thế nào, sau khi dẫm vào chân của Ôn Hành Chi mấy cái rốt cuộc hiểu ra chút đạo lý. Vừa hoàn thành xong động tác xoay người, bạn học Ôn Viễn vui mừng nhìn ôn Hành Chi : “Cháu học được rồi? ? ?"

      Nhìn nét mặt hưng phấn, Ôn Hành Chi hề keo kiệt chút nào dội ngay gáo nước lạnh: "Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."

      Hừ. Điều này cũng thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của lúc này.

      Bạn học Ôn Viễn hưng phấn khởi động hai cánh tay : “ lần nữa nhé."

      Vừa đúng sân khấu lại đổi bài hát khác. Mặc dù bọn họ cách khá xa, nhưng Ôn Hành Chi vẫn nghe được. Điệu Valse thứ hai, bài hát rộn ràng rất dễ dàng làm cho người ta phấn chấn.

      Ôn Hành Chi nhìn , sau khi trầm mặc mấy giây mới : " được mắc lỗi."

      "Tất nhiên!"

      Ôn Viễn giơ cao lời thề son sắt.

      phát ra Ôn Hành Chi là người dẫn dắt rất tốt, phối hợp bước nhảy của , nhanh chậm theo tiết tấu của bài hát.

      Dần dần, Ôn Viễn cũng cảm nhận được loại cảm giác mê muội. giống với lúc say rượu, loại Waltz này lúc xoay tròn mang tới cảm giác thể diễn tả được, chỉ cảm thấy tất cả xung quanh mình đều trở nên mơ hồ. Các vì sao ở chân trời càng trở nên xa vời vợi, muốn đưa tay ra bắt lại phát tay của mình bị nắm chặt, tay khác lại đặt lên bả vai của , thế nào cũng chuyển động được.

      Chuyện gì xảy ra? Ôn Viễn chớp mắt nhìn gương mặt đối diện càng ngày càng mơ hồ, vô thức chuyển động theo . khúc cuối cùng, phảng phất như rơi vào giữa trung, chút cảm giác thực tế nào.

      cứ sững sờ nhìn Ôn Hành Chi như vậy, tất cả xúc cảm đều do cánh tay đặt ở bên hông mang tới. Trừ cái đó ra, còn cái gì khác.

      đúng, cái này chân . Cái này chân .....

      Lúc này Ôn Hành Chi cũng cúi đầu nhìn Ôn Viễn, thấy ánh mắt của lên trạng thái đờ đẫn, ngay cả chớp mắt cũng . nhíu nhíu mày, vừa muốn buông tay ra Ôn Viễn vùi đầu vào trong ngực của rồi nhanh chóng níu lấy cổ áo của , nhón chân lên, hai lời cắn lên môi dưới.....của .

      Đột nhiên bị tập kích khiến Ôn Hành Chi sững sờ, muốn vươn tay ra đỡ lấy người của Ôn Viễn. Chỉ chốc lát sau, định muốn tiến thêm bước bạn học Ôn Viễn đầu sỏ gây chuyện lại buông tay ra.

      Ôn Viễn đứng tại chỗ, lấy hai tay che mặt, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn người trước mặt. Lúc này Ôn Hành Chi xác định nha đầu này bị men rượu phát tác, qua ánh lửa thấy hai gò má của hồng rực lên, hai mắt phát sáng giống như hai ánh sao ở chân trời.

      "Đứng ngay ngắn, được lộn xộn."

      đưa tay ra đỡ Ôn Viễn, nhưng thấy có bất kỳ động tác gì, nhìn chằm chằm, cuối cùng than thở: "Có phải chút út hay ? đúng, phải, phải là....."

      Giống như là tự thôi miên mình vậy, lặp lại câu phải rất nhiều lần, rồi sau đó bạn học Ôn Viễn rốt cuộc cũng..... hôn mê bất tỉnh!
      nhimxu, tart_trung, PhongVy2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Đối với Ôn Viễn, những thứ có liên quan đến rượu đều bị Kiều Vũ Phân cho phép động vào. Vì vậy Ôn Viễn có tửu lượng kém hay đúng hơn là uống được rượu. Nhưng bàn về tửu lượng mỗi người mỗi khác ai giống ai cả.

      Ôn Viễn là bị đau mà tỉnh lại. Nhức đầu, đầu đau như búa bổ, giống nhưđang tiến hành cuộc đấu sức vậy. chớp chớp mắt, cho đến lúc đau nhịn được nữa mới ngồi dậy bắt đầu bóp đầu. nhàng xoa bóp lát, xuống giường rửa mặt, mơ hồ đánh răng xong, lúc ngẩng đầu chuẩn bị rửa mặt lập tức ngây ngẩn cả người.

      Mái tóc vốn mềm mại óng ả giờ phút này giống y như là tổ quạ, vành mắt cũng phiếm hồng. Còn có cái trán của nữa, mới có ngày mà lại nổi lên hai hột mụn! Ôn Viễn bị hình ảnh trong gương của mình dọa sợ hết hồn, mãnh liệt xoa mặt nghĩ lại xem chuyện này xảy ra.

      Trong đầu loạn tùm lum, còn chưa kịp hiểu ràng bỗng nhiên có người gõ cửa phòng của , là giọng của Ôn Kỳ: "Ôn Viễn, mở cửa!"

      Ôn Viễn bị gọi sợ hết hồn, lau mặt nhanh, vừa vuốt vuốt tóc vừa mở cửa cho Ôn Kỳ.

      Ôn Kỳ mặc bộ đồ thể thao đơn giản đứng ở ngoài cửa, kiểu tóc thời gian trước mới cắt bị Ôn Viễn cười nhạo suốt mấy ngày cũng được xử lý gọn gàng. đứng đó mang theo khí thế bức người nhưng mà sắc mặt hơi khó coi.

      Ôn Viễn nhìn sắc mặt trầm kia nhịn được rụt cổ. Ôn Kỳ hừ tiếng, lắc mình vào, ném cái áo mang cho vào trong phòng.

      " làm sao vậy?" Ôn Viễn đá .

      Ôn Kỳ nhìn cắn răng nghiến lợi : "Có đủ năng lực rồi đúng , hơi để ý đến em em lập tức gây chuyện, biết uống rượu đừng có uống..., nếu gây ra chuyện gì khi trở về biết ăn thế nào? !"

      Ôn Viễn mím môi trừng , vào lúc này mới ra dáng người tốt, lúc bỏ lại sao lo lắng có chuyện gì .

      "Ai biết được rượu kia lại nặng như vậy, uống chén say rồi." liền than thở.

      "Thôi ." Ôn Kỳ cảm kích chút nào: “Em uống rượu gì mà chẳng như nhau!"

      Bị vạch trần, Ôn Viễn thể làm gì khác hơn là trợn mắt lên nhìn . Hai người mắt to trừng mắt lâu, Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì liền hỏi: "Tối hôm qua em uống rượu say gây ?"

      Ôn Kỳ nghiêng đầu nhìn : “Em xem, tay khác gì móng vuốt của mèo, gặp ai cào người đó."

      Ôn Viễn lớn như vậy cũng rất ít khi say rượu, càng biết sau khi say rượu mình thành cái dạng này, mặt đỏ lên: “ đừng có lừa em, em cào sao? Em cào vào chỗ nào chứ?"

      xong lên vạch áo khoác của ra, Ôn Kỳ dĩ nhiên thể để cho được nhưý, lặp lại chiêu cũ nhấc cổ áo lôi vào phòng vệ sinh, “Mười phút, mau chải lại cái đầu nấm của em ."

      Đêm qua núi Tước Lĩnh lại có trận tuyết rơi, nhiệt độ sáng nay thấp hơn hôm qua chút. Bạn học Ôn Viễn bọc mình trong bộ quần áo phía trước màu trắng sau lưng lại đen bị Ôn Kỳ gọi là chim cánh cụt, vừa xoa mặt vừa theo Ôn Kỳ ra đại sảnh khách sạn. Có lẽ là bởi vì thời tiết hơi lạnh, nên đầu óc của bạn học Ôn Viễn tỉnh táo hơn rất nhiều. nhìn theo bóng lưng của Ôn Kỳ , bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.

      Khó trách hôm nay kéo cao cổ áo như vậy, tối hôm qua cào sao? Thế nào lại nhớ ? Chỉ nhớ cùng đám người trẻ tuổi ở xung quanh đống lửa, bị mời ly rượu, sau đó lại cùng tên thanh niên ngoại quốc biết tên họ ngoại nhảy đoạn lộn xộn lung tung.

      Sau đó, sau đó.....

      Tầm mắt rơi vào phía bên phải, Ôn Viễn chợt "A" tiếng, che miệng đứng im tại chỗ động đậy. Thừa dịp Ôn Kỳ nhìn sang, liền bắt cánh tay của lại, vẻ mặt đưa đámmím môi : "Em ăn sáng đâu!"
      Ở phía bên phải của phòng ăn bên cạnh bàn ăn có Ôn Hành Chi ngồi.

      Vẫn ăn mặc chỉnh tề như thế, cúi đầu đọc báo buổi sáng nay, nhìn từ xa cảm thấy ôn hòa hơn nhiều. Phục vụ mang đến cốc nước, Ôn Hành Chi đưa tay nhận lấy, rồi cám ơn.

      Tầm mắt quét qua nơi nào đó, rồi dừng lại.

      Ôn Viễn nấp ở sau lưng Ôn Kỳ, chột dạ ngẩng đầu liếc , sau khi bị bắt gặp lại vội cúi đầu. Trong lòng thầm kêu rên, xong đời rồi, nhìn thấy khóe miệng của có vết thương rồi ! Hu hu..... !

      Ôn Kỳ tức giận liếc nhìn Ôn Viễn trong bộ quần áo chim cánh cụt, sau đó lên tiếng chào Ôn Hành Chi: "Chú út, chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng." Giọng có vẻ trầm thấp hơn bình thường, lại còn hơi khàn nữa. Có lẽ Ôn Hành Chi cảm thấy thoải mái nên uống hớp nước ấm, nhìn về phía Ôn Viễn đứng bên xoắn ngón tay:”Còn đứng ở đó làm cái gì?"

      Ôn Viễn trầm ngâm bị vậy sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt vẫn như thường, mới gãi đầu ngồi xuống.

      Cúi đầu buồn bực lát, Ôn Viễn lại nhịn được ngẩng đầu lên quan sát. Khóe môi của Ôn Hành Chi quả có vết thương, tuy lớn nhưng vẫn rất ràng. Hơn nữa, bị thương ở chỗ này, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ lung tung. Dù thế nào cũng phải là chứ, nào có người đần như vậy. Ôn Viễn càng nghĩ càng tuyệt vọng.

      Nhận thấy được ánh mắt đốt người kia, Ôn Hành Chi liền liếc cái, lúc này Ôn Viễn lại hề trốn tránh, mím môi lại, vẻ mặt đáng thương nhìn . Ôn Hành Chi trầm ngâm nhìn chăm chú lát, mặt đổi sắc rồi di dời tầm mắt. Vì vậy bạn học Ôn Viễn càng thêm đáng thương rồi.

      lúc đầu của Ôn Viễn sắp đụng vào cái bàn Tần Chiêu đến. Dưới thời tiết dưới 0 độ mà ta lại mặc váy, hề mặc quần áo mùa đông giống Ôn Viễn chút nào. Ôn Viễn thấy vậy nhịn được mà chậc lưỡi hít hà. Cho đến khi Tần Chiêu mỉm cười nhìn mới phục hồi lại tinh thần, nhớ tới tối hôm qua Tần Chiêu cũng ở chỗ đó, khỏi cảm thấy lúng túng.

      "Xin lỗi, tôi tới muộn." Tần Chiêu : “Nhận được điện thoại của giáo sư, có chương trình biểu diễn tôi có thể phải về trước." Nhìn như làđang giải thích với ba người, nhưng tầm mắt của ta luôn rơi vào người Ôn Hành Chi.

      " sao." Ôn Hành Chi cười nhạt: “Tôi đưa về."

      "Làm phiền rồi." Khóe môi của Tần Chiêu hơi nhếch lên nhưng đáy lòng lại hơi ảm đạm bởi vì thái độ xa cách của người đàn ông này.

      Hai em nhà họ Ôn ngồi ở phía đối diện vẫn lên tiếng. Ôn đại thiếu là lười chuyện, bởi vì ấn tượng của đối với Tần Chiêu vẫn luôn luôn tốt. Còn Ôn Viễn lại biết nên gì, chỉ nhìn vào khóe môi của Ôn Hành Chi rồi lại yên lặng cúi đầu xuống.

      Bỗng nhiên cảm giác là lạ ngày hôm qua lại nổi lên, Ôn Viễn cố gắng hết sức đè nó xuống.

      Ăn sáng xong, Tần Chiêu trở về phòng dọn dẹp hành lý còn Ôn Hành Chi thẳng ra bãi đậu xe lấy xe. Ôn Viễn lặng lẽ đứng trước bậc thang lát, đầu chợt bị người nào vỗ cái. Ngẩng đầu nhìn lên, là Ôn Kỳ, ném cho hai cái túi mà lúc tới đây bọn họ cầm tới.

      Thấy Ôn Viễn nhìn mình hiểu, Ôn Kỳ nhún vai giải thích: "Cha về rồi, mẹ gọi điện thoại được ở bên ngoài quá lâu nên về nhà sớm chút."

      Bọn họ mới tới đây có ngày thôi. Ôn Viễn có chút đành lòng, chỉ chỉ vào xe của Ôn Hành Chi mới : "Vậy chúng ta phải theo chân bọn họ cùng nhau trở về rồi sao?"

      biết vì sao, Ôn Viễn theo bản năng có chút kháng cự.

      "." Ôn Kỳ cầm chìa khóa xe tiếp: “Tần Chiêu biểu diễn ở thành phố T, nên chú út đưa ta tới đó."

      Núi Tước Lĩnh nằm giữa thành phố B và thành phố T cho nên đường bọn họ trái ngược với nhau. Biết được điều này Ôn Viễn khỏi thở phào cái.

      Xe của Ôn Hành Chi mới dừng cách đó xa, nhân lúc Ôn Kỳ lấy xe Ôn Viễn liền vuốt vuốt mái tóc, tay xách hai cái túi tới phía trước, gõ gõ vào cửa xe của Ôn Hành Chi.

      Ôn Hành Chi sớm nhìn thấy , vốn dĩ muốn xuống xe. Nhưng nhìn thấy mặt của vừa muốn lấy lòng lại vừa đáng thương ở ngoài cửa sổ liền đổi chủ ý chỉ từ từ hạ cửa kính xe xuống thôi.

      "Mang theo hai cái túi làm gì?"

      Ôn Viễn chớp chớp mắt: “Ba cháu trở về rồi, cháu và trai chuẩn bị về nhà."
      Ở trước mặt trưởng bối, vẫn hết sức lễ độ gọi Ôn Kỳ là trai. Ôn Hành Chi ừ tiếng, rồi dặn dò: "Bảo nó đường lái xe cẩn thận."

      Ôn Viễn liền gật đầu, nhìn hai bên phải trái lúc, lại quan sát vẻ mặt của rồi mới giọng hỏi: "Chú út, chú, sao khóe môi của chú lại có vết xước vậy?"

      biết nhưng vẫn cố tình hỏi bởi nếu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cũng giả vờ như biết gì. Tuy bạn học Ôn Viễn tính toán đâu vào đấy như vậy mà người trước mắt này sớm nhìn thấu tâm tư của rồi.

      Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn , bình thản : "Chuyện liên quan cháu, mèo cào thôi ."

      Ôn Viễn: "~~o(>_<)o ~~"

      Đúng là bất công mà, phải cả hai cùng giả ngu mọi chuyện qua sao chứ. Lời này lễ phép nên dám trực tiếp với Ôn Hành Chi, đành phải oán thầm trong lòng.

      Thời gian trôi qua, đương nhiên là ai về nhà nấy rồi, chuyện này cũng ai nhắc tới nữa, bạn học Ôn Viễn trước khi vào học chính thức coi như cũng an phận hơn nhiều.

      Năm mới vừa qua, đến mấy ngày nữa là phải học rồi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      14.2

      Theo thường lệ, lớp mười hai vừa vào học được mấy ngày ban giám hiệu tổ chức thi khảo sát. Cho nên ở học kỳ hai của lớp mười các bài thi được tổ chức vô cùng chặt chẽ. Bình thường Ôn Viễn cà lơ phất phơ, thành tích học tập cũng xếp hạng bình thường, nhưng bây giờ dù có lấy ra bao nhiêu hơi sức, cũng hơi khó khăn. Việc này được phản ánh rất ràng trong bảng thành tích, đó chính là trong kỳ thi sau tháng tựu trường, lần đầu tiên bạn học Ôn Viễn bị rơi vào top 30 của lớp.

      Rốt cuộc Bạn học Ôn Viễn cũng có cảm giác nguy cơ, nhớ tới lời thề son sắt của mình với Ôn Hành Chi càng thêm sốt ruột. Thành tích này của đừng là thi , ngay cả thi thử cũng biết được . Ý thức được điểm này trong lòng của Ôn Viễn thấy hơi thất bại.

      Đầu chợt bị người nào đó gõ cái, Ôn Viễn quay đầu mím môi chán nản nhìn Tô Tiện. chợt nghĩ, ông trời hôm nay nhất định muốn cảnh tỉnh hoàn toàn đây mà, nếu tại sao trong lúc tâm tình của thấp như vậy lại nhìn thấy cái người liên tục đứng đầu trong các kỳ thi chứ?

      "Cậu làm gì thế?" cúi đầu, chậm rãi dọn dẹp đống sách vở trong ngăn bàn. Những quyển sách này muốn cầm về nhà để học cho kỹ.

      Có thế mà cũng đau lòng sao? Tô Tiện bật cười nhìn , cầm bài thi toán của để ở bàn xem lại. Xem được nửa, chân mày cũng nhíu lại. Cuối cùng, cậu để bài thi xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Viễn, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của : “Cậu thử xem, đề toán lần lần này có phải có chênh lệch chút ít hay ?"

      ra rất cố gắng rồi, nhưng ai bảo đề thi khảo sát lại vốn lại khó như vậy cho nên mới làm tốt, thi cao đẳng cũng cho đề khó như vậy, cũng cần phải lo lắng..... đây là logic mỗi khi thi tốt của bạn học Ôn Viễn.

      Tô Tiện làm sao hiểu được ý của cơ chứ, cậu nghĩ lát, sau đó vuốt vuốt đầu của cười : " thôi, tớ mời cậu ăn kem."

      Ôn Viễn bĩu môi lẩm bẩm: "Thời tiết như thế này mà ăn kem bị đau bụng đấy." nhưng vẫn theo cậu ra ngoài.

      Sau khi cho vào bụng hộp kem, bạn học Ôn Viễn cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Tô Tiện đẩy xe đạp bên cạnh , nhìn thái độ của như vậy chỉ cười . hoạt bát xinh đẹp, chàng trai cao lớn thanh tú cùn nhau dưới ánh chiều tà để lại dưới mặt đường hai chiếc bóng thân mật.

      "Ôn Viễn, cậu muốn thi trường nào?"

      Trong ấn tượng của đây là lần thứ hai cậu hỏi về vấn đề này. Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, hỏi ngược lại: "Cậu sao?"

      “Mình à." Tô Tiện ngồi lên xe đạp, đạp xe với tốc độ rùa bò làm ra vẻ suy tư: “ ra nhà mình muốn mình thi ở thành phố B."

      "Dĩ nhiên là phải như vậy rồi. Cậu học tập tốt như vậy, hơn nữa các trường đại học nổi tiếng cũng đều ở đây, có lý gì mà phải ra bên ngoài. Trừ phi cậu muốn du học."

      Tuy vô tâm, nhưng Tô Tiện nghe xong sắc mặt lại có chút hoảng hốt. Cúi đầu, bất đắc dĩ cười cười. làm sao biết được, trong nhà cũng từng đề cập qua muốn cho cậu ra nước ngoài du học.

      "Vậy còn cậu? Cũng ở lại thành phố B hay sao?"

      "Mình sao?" Ôn Viễn nhìn con đường phía trước, suy tư lát, thào : “Nhà mình cũng có ý muốn cho mình thi ở đây nhưng mà với thành tích này....."

      " quan trọng." Tô Tiện đột nhiên phanh xe lại, giọng .”Mình giúp cậu học thêm."

      “Gì chứ?" Ôn Viễn lập tức giật mình, sau khi nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cậu gật đầu cười đáp: "Được."

      Cùng Tô Tiện chuyện suốt dọc đường, khi về đến nhà, tâm tình của bạn học Ôn Viễn tốt hơn ít. Chỉ là sau khi chào hỏi bác gác cổng vừa vào đến cửa liền nhìn thấy xe ô tô vô cùng quen mắt đỗ trước cửa nhà, tâm tình vừa tốt lên lập tức xìu xuống.

      Ôn Hành Chi, cũng chính là chú út trở lại.

      Kể từ sau khi ở núi Tước Lĩnh trở về, cũng hai tháng nhìn thấy . Lễ mừng năm mới trở lại đó cũng là chuyện rất bình thường, Ôn Viễn cũng sớm quen rồi. Hồi học lớp mười , buổi tối còn có thêm hai môn tự học, khi về đến nhà là kiệt sức, nằm giường liền ngủ mất, cho dù có về cũng biết. Nhưng ngờ vào lúc này lại về nhà, Ôn Viễn quả rất muốn khóc.

      Kết quả là, khi Ôn Hành Chi nhìn thấy chính là nhìn thấy bộ mặt như đưa đám cùng cái miệng mím chặt lại.

      "Chú út." Gãi gãi đầu, Ôn Viễn đến trước mặt chào hỏi.

      Ôn Hành Chi trầm ngâm nhìn , : "Ôn Viễn, phải tôi nợ tiền cháu đấy chứ?"

      Ôn Viễn hiểu nhìn , chớp chớp mắt đáp:” có ạ!" Có thể cũng ý thức được vẻ mặt của mình mang quá nhiều oán niệm mới để cho hỏi như thế nên bạn học Ôn Viễn liền vội vàng sang chuyện khác: “Sao chú vào nhà, ở trong sân rất lạnh."

      "Ở chỗ này hóng mát chút." Ôn Hành Chi nhíu mày nhìn chồng sách ôm trong tay, cầm lên quyển, hỏi: “Gần đây học tập như thế nào?"

      Bạn học Ôn Viễn buồn buồn rầm rì nhưng có trả lời. Mà Ôn tiên sinh cũng cần phải nữa, bởi vì phiếu điểm của được kẹp trong quyển sách mà cầm ở tay.

      Ôn Hành Chi vân vê tờ giấy mỏng, nghiêm túc nhìn lát. hồi lâu, mới ra câu: " đơn giản." nhìn Ôn Viễn nhíu mày : “Mấy ngày nữa có thể lại phải đến chỗ của Phương rồi."

      Bộ mặt như đưa đám lại xuất , Ôn Viễn to gan phản bác: “Cháu sợ, cháu thấy mỗi lần hai người đều chuyện trò với nhau vui vẻ đấy chứ."

      xong, liền bị Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn cái. Bạn học Ôn Viễn lập tức hụt hơi ba phần, co rụt cổ lại, đầu bị Ôn Hành Chi cầm cuốn sách gõ lên: “ cần phải lấy lý do đó đâu, cháu cho rằng tôi thích loại chuyện như thế này xảy ra liên tục hay sao?"

      Ôn Viễn hoàn toàn sợ hãi, ủy khuất rầm rì tiếng, đề tài này vì vậy chấm dứt tại đó.

      ôm chồng sách lớn trở về, cánh tay gầy yếu hình như còn sức. Ôn Hành Chi đưa tay nhận lấy mang vào phòng cho . Chiều thứ sáu nào Kiều Vũ Phân cũng đến thẩm mỹ viện, nên chỉ có bà Thành ra đón bọn họ.

      Bà Thành thấy Ôn Hành Chi liền hỏi: “Có phải chuẩn bị rồi hay ? Chờ chút , ông cụ Ôn sắp tiếp khách xong rồi."

      ra là trong nhà còn có khách, Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, khéo léo đứng ở bên.

      " cần đâu." Ôn Hành Chi liền .

      Mặt của bà Thành có chút sốt suột. Ai đời hai cha con gặp nhau cứ như lãnh đạo tiếp kiến thuộc hạ vậy. Trong nhà có khách là chuyện, mấu chốt là ông cụ tức giận. Chần chừ chốc lát, bà Thành : “Hành Chi, cháu đừng chê ta nhiều chuyện, ta hỏi cháu chút nhé, cháu thích con của nhà lão Tần sao?"

      Nghe nhắc tới Tần Chiêu, lỗ tai của Ôn Viễn lập tức vểnh lên, ai ngờ ánh mắt Ôn Hành Chi lại quét tới nên Ôn Viễn lập tức ôm đầu xoay người, đến bên cạnh ghế sofa cầm quyển sách lên làm bộ đọc.

      Dời tầm mắt, Ôn Hành Chi cười cười với bà Thành: “Dì đừng quá lo lắng, phải là xem trọng, cháu cũng biết Tần Chiêu từ lâu, nếu cảm thấy thích hợp sớm ở cùng chỗ rồi."

      Thấy bà Thành còn muốn khuyên, Ôn Hành Chi thẳng: “Đợi lát nữa ông cụ xuống, dì thay cháu tiếng, khiến ông cụ vất vả rồi, nhưng loại chuyện này thuận theo tự nhiên tốt hơn."

      Bà Thành nghe xong liền cảm thấy nhức đầu: “Cháu đúng là khí khiến ông cụ tức giận."

      "Cho nên mới nhờ dì truyền đạt lại." Ôn Hành Chi cười .

      Thấy khuyên nổi, bà Thành chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài tiếng, xoay người .

      Ôn Hành Chi đứng ở đó lát, rồi sau đó lặng lẽ xoay người ra khỏi cửa phòng khách. Còn chưa mấy bước, nghe thấy có giọng cố ý đè thấp gọi , quay người lại, thấy Ôn Viễn leo cửa sổ. Nhà của nhà họ Ôn là kiểu nhà cũ, cửa sổ mở dưới lên , Ôn Viễn vừa dùng cánh tay bám vào cửa sổ, bụi rơi xuống mũi cũng thèm lau, giương đôi mắt to nhìn .

      Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ này của , khỏi mỉm cười, tới thay kéo cửa sổ lên, : "Thế nào?"

      Vốn có thân hình thon gầy, tuấn tú, hơn nữa phía ngoài có kê cái bàn nhất thời khiến Ôn Hành Chi cao hơn rất nhiều. Ôn Viễn ngước lên nhìn : “Chú út, chú và Tần Chiêu ở cùng chỗ sao?"

      "Là ai hai người chúng ta cần phải ở chung chỗ?"

      Ý nghĩa là chưa? ! Ôn Viễn khỏi thở phào nhõm, : "Cháu cũng cảm thấy hai người thích hợp." nhìn , vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Cháu nghĩ..., người cao quý giống như Tần Chiêu, hai người ở chung chỗ căn bản cũng hài hòa, bởi vì chú cũng phải là người nổi tiếng."

      ngờ lại suy nghĩ nhiều như vậy, Ôn Hành Chi cúi xuống nhìn cái đầu Ôn Viễn có chút mất hồn. Cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của mới thu hồi lại, gõ lên đầu cái, rồi : "Những thứ này đều phải là thứ cháu nên suy nghĩ, học tập tốt mới là trọng yếu."

      xong liền hạ cửa sổ xuống, bị Ôn Viễn nhàng ngăn cản.

      "Cháu còn có chuyện chưa đâu." Có lẽ là bởi vì có chút kích động, chóp mũi của còn lấm tấm vài hạt mồ hôi nhưng giấu được ánh mắt lấp lánh của : “Chú vừa đến học tập, bỗng nhiên cháu nhớ tới trong lễ tốt nghiệp cấp ba có lễ trưởng thành, học sinh cấp ba ai cũng tham gia. Khi đó, nhà trường bình chọn số học sinh ưu tú để lên sân khấu lĩnh thưởng."

      "Cho nên?"

      "Cho nên." Ôn Viễn liền :”Cháu cố gắng hết sức, để cho chú có thể nhìn thấy cháu đứng ở đó, có được ?"

      Lòng tin đủ cho nên giọng của có chút chần chừ, nhưng hơn nữa là mong đợi. Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn mảnh mai sắp tròn mười tám tuổi này, cuối cùng đưa tay lau sạch bụi mũi của . Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn , chỉ cảm thấy bóng dáng của ở trong ánh nắng chiều nhàn nhạt, giọng cũng nhu hòa hơn nhiều:

      "Được."

      nghe trả lời như vậy.
      nhimxu, tart_trung, PhongVy2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15.1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Con người ta tuy nỗ lực và kiên trì nhưng cũng phải cần phương hướng và tín niệm, những lời như thếÔn Viễn sớm nghe người ta qua, nhưng chân chính thể nghiệm thìđến bây giờ mới có. Bạn học Ôn Viễn cảm thấy, bởi vìđã có mục tiêu nên khi nhìn lại những môn học khó nhằn trước đây cũng cảm thấy còn khó như vậy nữa.

      Thời gian thoắt cái đãđến cuối tháng sáu, thi cuối kỳ xong, học kỳ sau Ôn Viễn trở thành học sinh cuối cấp rồi. Với chếđộ giáo dục như nay, có rất nhiều trường học vìđể cho học sinh có kết quả cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học đãđẩy nhanh quá trình học của lớp mười, lớp mười để kết thúc nhanh, thời gian còn lại toàn bộ dùng để lớp mười hai tập trung học tập cho cuộc thi tốt nghiệp. Do thành phố B cóđiều kiện nên còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy. Bộ giáo dục có quy định, tất cả trường học để thời gian cho lớp mười hai tập trung thi tốt nghiệp, hơn nữa còn chiếm dụng luôn thời gian nghỉ hè. Ôn Viễn quen thoải mái, mới chịu tí cực khổ của học kỳ vừa rồi mà thôi, vừa nghe thời gian nghỉ hè chỉ có hai mươi ngày liền thấy muốn khóc.

      Tô Tiện cũng cảm thấy khó hiểu, biết tại sao cứ mỗi khi thi xong bạn này đều trưngvẻ mặt đưa đám, vừa cầm sách giúp vừa : "Thế nào? Lại làm được bài sao?"

      Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của cậu Ôn Viễn cảm thấy tức, bĩu môi : "Đừng có rủa mình."

      Tô Tiện cười cười, đem toàn bộ sách vở của côđặt lên chiếc xe đạp, rồi đẩy xe đưa về nhà. Thời gian tự học buổi tối của lớp mười thường về trễ nên trong nhà yên tâm để mình Ôn Viễn tới lui, nên mỗi tối đều phái người tới đón về. Cùng Tô Tiện về như thế này chỉ có khi kết thúc cuộc thi mới xảy ra. Đây cũng là thời gian duy nhất bọn họ chung với nhau.
      Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Duy Nhất đâu? Mấy ngày nay sao thấy cậu ấy tới trường học."

      "Ừ, gia đình cậu ấy mời thầy giáo đến dạy kèm tại nhà, là muốn ôn luyện cho tốt hơn. Tháng 12 năm nay nhập ngũ, sau đó ghi danh thi vào trường quân "

      "Trường quân ?" Ôn Viễn buồn cười: “Tính tình của cậu ấy có thể thích ứng sao?"

      " Nhị Thế Tổ như vậy, trong nhàđưa vào quân đội chính là muốn nhổ lông của cậu ấy rồi."

      xong, hai người cùng hiểu ý cười phá lên.

      "Này, Trần Dao đâu?" lát sau, Ôn Viễn lại nghĩ tới tới vấn đề: "Tại sao mình cảm giác trong khoảng thời gian này Trần Dao cũng xuất ?"

      "Hai người họ chia tay rồi."

      "Chia tay?" Ôn Viễn rất ngạc nhiên: "Làm sao lại thế, Duy Nhất thích chị ta như vậy cơ mà!"

      "Rất đơn giản, sĩ quan tương lai và minh tinh tương lai, thế nào, đều thể cùng con đường."

      "Tại sao?" Ôn Viễn cảm thấy hiểu: "Bọn họ làm nghề gì với việc bọn họ chia tay có quan hệ gì với nhau chứ?"

      người đơn thuần đến cố chấp. Tô Tiện cười cười, chỉ qua loa: " phân biệt này chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được, trắng ra Duy Nhất là con người rất đơn thuần mà Trần Dao cậu cũng nhìn ra rồi đấy, dã tâm bừng bừng, lòng dạ thâm sâu. Hai người họở chung chỗ có kết quả tốt. Giải tán sớm ngày nào tốt ngày ấy."
      Ôn Viễn chỉ im lặng. nhớ lại lời mình với Ôn Hành Chi mấy ngày trước, đạo lý tuy giống nhau, nhưng đặt ở người của Triệu Duy Nhất lạicảm thấy tiếp nhận được. Loại cảm giác khác biệt này khiến Ôn Viễn thấy là lạ.

      Thấy mày chau lại, Tô Tiện thở dài: "Thôi, chúng ta nên thảo luận xem lát nữa tới khúc quanh kia ăn kem gì tốt hơn."

      Bị xem thường như vậy bạn học Ôn Viễn thể làm gì khác hơn là cố gắng trừng mắt nhìn cậu.

      Lúc tới cửa nhà, điện thoại di động của Ôn Viễn chợt vang lên. Đây làđiện thoại là Kiều Vũ Phân mua cho từ khi tham gia lớp tự học buổi tối của lớp mười , chuyêndùng để liên lạc với người nhà. đến cái này Ôn Viễn lại cảm thấy có chút uất ức, Kiều Vũ Phân sợ sau khi cóđiện thoại di động chuyên tâm vào học nữa nên vẫn chưa cho mua. Cho dù là tại có cái nhưng cũng chỉ có chức năng nghe gọi mà thôi.

      Tuy vậy Ôn Viễn vẫn có chút vui mừng, ngày hôm sau khi mua sim điện thoại, hớn hởnhắn cho Ôn Hành Chi báo cáo đây là sốđiện thoại mới của mình. Đây cũng là tin nhắn đầu tiên khi dùng cái máy này nhưng đổi lại kết quả chỉ là mấy chữ của Ôn Hành Chi: "Biết rồi."
      Ôn Viễn nhìn thấy mấy chữ này nhịn được dùng điện thoại cùi bắp kia gửi tiếp vẻ mặt "╰_╯" đến để bày tỏ bất mãn của mình, kết quả, dĩ nhiên bịÔn Hành Chi xem như thấy cũng là chuyện đương nhiên rồi.

      Giờ phút này, nhìn thấy sốđiện thoại của lên màn hình. Việc đầu tiên làÔn Viễn mím mím môi, rồi mới ấn phím call. Đầu kia vẫn là giọng sóng nước chẳng xao vô cùng quen thuộc: "Thi xong rồi à?"

      "Vâng." Ôn Viễn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tô Tiện đứng đối diện, rồi quay lưng nhận điện thoại.

      "Như thế nào?"
      Ôn Viễn ỉu xìu : "Tiếng thi tốt....."
      Ôn Hành Chi nghe vậy lại hề trách mắng mà chỉ : "Nghe Tô Mạn , kỳ nghỉ hè cháu mời côấy bổ túc tiếng ?"

      "Dạ." Ôn Viễn mở to hai mắt : "Có vấn đề gì ?"
      Ôn Hành Chi hơi trầm giọng xuống : "Kỳ nghỉ hè nên phiền đến người ta."
      Ôn Viễn mếu máo: "Cháu chậm chạp cần bắt đầu sớm chút."
      Ôn Hành Chi nghe mà hai hàng ông mày thả lỏng ra: "Học nhiều cũng vẫn như thế, chuyện học thêm đến khi khai giảng hãy ."
      Ôn Viễn: "╰_╯"

      Lần này, Ôn Viễn cúp điện thoại của Ôn Hành Chi trước, mặc dù vẫn còn tức giận. Nhưng khi xoay người, thấy Tô Tiện cười tủm tỉm, xấu hổ, nên giải thích: "Là chúút của mình."

      Tô Tiện ừ tiếng, đưa sách cầm trong tay cho rồi : "Mình vào được nữa, đưa cậu đến đây thôi."
      Ôn Viễn cảm ơn, mới được vài bước lại bị Tô Tiện gọi giật lại: "Ôn Viễn."
      Ôn Viễn hiểu xoay người nhìn cậu, nghe cậu : "Nếu cậu đồng ý, nghỉ hè mình bổ túc tiếng cho cậu?

      " chứ?" hỏi lại, hiển nhiên là bị mấy lời trong điện thoại vừa rồi đả kích.

      "." Tô Tiện cười : "Đừng sợ lãng phí thời gian đâu."
      Ôn Viễn và Tô Tiện quen nhau cũng lâu nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà của cậu. Hơn nữa đến biết, vừa đến giật mình, ra nhà của Tô Tiện chính là tòa biệt thự riêng biệt. Hơn nữa lại còn ở trong khu trung tâm được ca tụng là tấc đất tấc vàng của thành phố B.

      Tô Tiện dẫn Ôn Viễn vào cửa, cảđường côđều mắt chữ O mồm chữ A. Tô Tiện lại thấy hơi ảo não, ngờ phản ứng của lại như vậy, sớm biết thìđã trực tiếp dẫn đến KFC rồi.

      "Mình cũng biết nhà cậu có tiền, nhưng lại biết nhà cậu lại giàu như vậy." Ôn Viễn thở dài .

      Tô Tiện chỉ là cười: "Có tiền cũng nhất định là chuyện tốt ."
      Ôn Viễn hiểu, nhưng cũng hỏi nữa. Bởi vì người tới càng làm cho thể ngờđược, đó chính là An Nhiên? !

      An Nhiên hiển nhiên cũng nhìn thấy , vốn tươi cười về phía Tô Tiện trong nháy mắt liền trầm xuống, còn phải cốẩn nhẫn để phát tác nữa. nàng liếc nhìn Ôn Viễn cái, rồi quay sang với Tô Tiện: "Hôm nay cậu có rảnh ?"

      Tô Tiện lắc đầu đáp: "Hôm nay phải giúp Ôn Viễn học thêm, có chuyện gì ngày mai lại ."

      "Vậy thìđể ngày mai vậy." An Nhiên cười ngọt ngào, nhưng khóe mắt nhìn về phía Ôn Viễn lại treo ngược lên cao: “Cũng nên tổ chức vài khóa bồi dưỡng, học tậpmà tốt, vậy hoàn toàn có ai thèm nhìn đâu."

      Khi học Ôn Viễn ra gia thế của mình với mọi người. là bởi vì cha của rất nghiêm khắc, hai là bởi vì vẫn có thói quen khiêm tốn, muốn bởi vì cái này lại chuốc thêm phiền toái. Giờ phút này bị An Nhiên coi thường như vậy, Ôn Viễn thèm đểý. Đợi đến khi An Nhiên yểu điệu rời khỏi tầm mắt của mình, Ôn Viễn mới xoay đầu lại le lưỡi, ai oán : "Cậu và cậu ấy ở cùng khu à?"

      "Ừ." Tô Tiện chút đểý gật đầu cái: “Mẹ của mình với mẹ của cậu ấy cùngdạy ở trường đại học, còn cha của mình phương diện làm ăn cũng có lui tới."

      "Ồ, vậy là thanh mai trúc mã rồi." xong đầu liền bịđánh cái nặng cũng .

      " cái gì vậy chứ." Hiếm có khi Tô Tiện trừng mắt nhìn như vậy, thấy côđầu hàng xin tha mới thôi.

      Ngày thứ nhất có kinh nghiệm, ngày thứ hai Tô Tiện dời địa điểm đến quán cà phê gần nhà. Cái quán này là do người bạn của cậu mở, diện tích tuy lớn, nhưng lại cực kỳđặc biệt. Bài trí rất có phong cách phương Tây.

      Uống xong cà phê chủ quán tự mình pha, Ôn Viễn chống cằm nhìn Tô Tiện: " ngờ cậu cũng có lúc bình dân như vậy."

      "Chẳng lẽ khi ở trường học mình rất kiêu ngạo sao?"
      Ôn Viễn đáp lại: "Ngày ngày đều có người xếp hàng đưa thư tình làm sao có thể cao ngạo chứ?"

      xong, đầu liền bị gõ lên. Ôn Viễn ôm đầu, cúi xuống làm bài tập. gian ở quán cà phê này rất yên tĩnh, nhưng bao lâu sau yên tĩnh này bị tiếng hô kinh ngạc phá vỡ hoàn toàn.

      "Em trai, Ôn Viễn?"
      Ôn Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người này suýt chút nữa cắn đứt cán bút ngậm trong miệng. Lại, lại là Tô Mạn? ! Côđẩy sách luyện tập trước mặt ra, lễ phép đứng lên, trong lòng lại thầm than rốt cuộc chuyện này là thế nào chứ.....

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      15.2

      Thấy Tô Mạn xuất ở nơi này, Tô Tiện cũng ngạc nhiên, cậu đứng lên, cười chào hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế này?"

      Tô Mạn là giảng viên đại học, bình thường cũng ở nhà bên kia, rất ít khi trở về biệt thự. Giờ này chị ấy mở to đôi mắt hạnh, có chút tin nhìn Ôn Viễn và Tô Tiện: “Hai em, hai em ở đây học bổ túc?"

      "Đúng, đúng vậy." Ôn Viễn gãi gãi đầu, lắp bắp .

      Tô Mạn nhìn bé này ràng rất hồi hộp, lại nhìn sang em trai vô cùng thản nhiên, cười cười : “Ngồi xuống . Chị cũng chỉ vừa đúng lái xe ngang qua, nhìn qua cửa sổ thấy hai em nên mới vào. học bổ túc tiếng sao? Tại sao đến chỗ chị hả ?"

      Ôn Viễn liền phồng má đáp: "Chú út , làm phiền chị tốt hơn."

      " ấy như vậy sao?" Tô Mạn làm như có chút tin, quay đầu sang nhìn . Thấy Ôn Viễn chớp mắt gật đầu cái, mới xoay người, nhìn lên quyển sách luyện tập ở trước mặt, có chút vui vẻ : "Tiếng của Tô Tiện cũng rất khá, có nó giúp em học thêm cũng giống như chị thôi."

      Ôn Viễn vâng dạ tiếng, hai mắt chợt sáng lên, nhìn chằm chằm Tô Tiện và Tô Mạn lúc, cho đến khi hai người họ cảm thấy sợ hãi, mới hài lòng cảm thán tiếng: "Nhìn kỹ thấy giống nhau."

      Làm cho hai chị em họ cùng bật cười lên.

      Bởi vì có hai chị em Tô Mạn và Tô Tiện giúp tay, nên nhiệm vụ học thêm vào buổi trưa lần này của Ôn Viễn hoàn thành vượt mức rồi. đường Tô Mạn lái xe đưa về nhà, Ôn Viễn cao hứng chờ thi tốt nghiệp trung học xong khao Tô Tiện và Tô Mạn bữa tiệc lớn.

      Tô Mạn cười yếu ớt: "Tốt nhất phải nhiều thịt chút"

      Ôn Viễn cảm thấy có chút ngượng ngùng: " Tô, đừng có trêu em."

      Tô Tiện ngồi ở ghế cạnh tài xế chỉ im lặng nghe, nhìn mặt mày Ôn Viễn hớn hở từ trong kính chiếu hậu, khóe môi tự chủ mà khẽ cong lên.

      Tô Mạn vẫn chú ý đến em trai, đưa Ôn Viễn về đến nhà, đường trở về mới mở miệng hỏi: "Ôn Viễn, chính là bé em với chị lúc trước phải ?"

      Tô Tiện có chút xấu hổ đỏ mặt.

      Đối với đứa em trai này, Tô Mạn hiểu nó rất , trước sau như , ưu tú và kín kẽ, đối với mọi người, đối với mọi chuyện đều có phương thức biểu đạt của mình. Mà người như nó lại gọi điện thoại hỏi về chuyện tình cảm chắc chắn là có vấn đề rồi. Nó hỏi động lòng là như thế nào, thích là như thế nào.

      Tô Mạn nhớ tới bản thân mình lâu trước đây, chỉ lặng lẽ cười.

      " bé ấy có thái độ với em như thế nào?" Tô Mạn hỏi: “Chị muốn đến thái độ phương diện tình cảm ."

      Tô Tiện nghe vậy trầm mặc lát, lúc lâu mới cười khổ: "Chắc là bạn bè, vẫn luôn là như vậy."

      Tô Mạn cũng biết nên an ủi cậu em mình như thế nào thể làm gì khác hơn là cười tiếng rồi yên lặng lái xe.

      Kỳ nghỉ hè kết thúc rất nhanh, ngày đầu tiên chính là lễ khai giảng năm học mới. Trong buổi lễ nhà trường nêu gương trước toàn thể học sinh những đàn , đàn chị khóa trước đạt được thành tích cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau đó kêu gọi lớp đàn em tiếp theo noi gương bọn họ mà học tập, kiêu nóng nảy, ổn định tập trung nhất định thắng lợi. Ôn Viễn được khích lệ nên nhiệt huyết liền sôi trào, nghiêm túc học tập hồi lâu.

      Những ngày sau đó quả Triệu Duy Nhất đến trường học nữa, Ôn Viễn gọi điện cho cậu mấy lần, đều do lính cần vụ nhận. Xem ra nhà họ Triệu dốc hết sức lực để nhổ hết lông của cậu rồi, Ôn Viễn chỉ có thể đồng tình theo mà thôi. Quá trình học tập căng thẳng mà lại nhạt nhẽo kéo dài từ khi bắt đầu tựu trường đến tuần thứ tư của học kỳ.

      Đầu tuần thứ năm, sáng sớm bạn học Ôn Viễn phải đến trường học.

      đến hơi trễ, tất cả mọi người tập hợp ở sân thể dục để kéo Quốc kỳ rồi, trong phòng học chỉ có mình An Nhiên thu thập đồ đạc. Trong lúc vội vàng Ôn Viễn vẫn lên tiếng chào nhưng ta lại thèm nhìn cái mà thẳng ra khỏi phòng học. Tuy Ôn Viễn vui nhưng thể làm gì khác hơn là sửa sang đồ của mình rồi chạy như bay tới sân thể dục, nhưng chạy quá nhanh, làm lá thư màu xanh nhạt rơi ra từ trong ngăn bàn.

      Ôn Viễn dừng bước, ngồi xuống nhặt lên. Vừa nhìn thấy chữ viết lá thư kia nhất thời giật mình.

      Là chữ của Tô Tiện!

      Sao Tô Tiện lại viết thư cho chứ? !

      Ôn Viễn toát mồ hôi mở lá thư ra, chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng khép lại. Nhìn về phía của Tô Tiện, nhịp tim rầm rầm tăng tốc.

      Bởi vì, thư Tô Tiện viết cho lá thư tình.

      Bởi vì lá thư tình này mà cả ngày bạn học Ôn Viễn cứ như phát sốt tự nhiên. Từ khi lên cấp ba, đây là lần đầu tiên nhận được thư tình, nhưng lại từ người mà cho rằng có khả năng nhất.

      Làm sao có thể chứ? Lúc nghỉ trưa, Ôn Viễn nằm ở bàn, len lén liếc mắt nhìn Tô Tiện rồi lại nhanh chóng xoay đầu lại.

      được, phải tìm cậu ấy hỏi chút mới được.

      Lúc kết thúc giờ học buổi chiều, cách giờ tự học buổi tối bọn họ còn có ít thời gian để ăn cơm tối. Thừa dịp này, Ôn Viễn nghiêm mặt kéo Tô Tiện đến phía sau trường học. Sau đó đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Tô Tiện biết nên mở miệng thế nào, đành phải tới lui quanh cậu ấy.

      "Dừng lại." Tô Tiện làm ra dấu bảo dừng lại: “Cậu làm mình chóng mặt quá."

      Ôn Viễn đỏ mặt nhìn cậu bạn, nắm chặt lá thư màu xanh dương trong tay, cất tiếng hỏi: "Có phải cậu viết hay ?"

      Tô Tiện lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm. Phản ứng này khiến cho Ôn Viễn nhịn được lại đoán: " là cậu viết sao? Sao cậu lại có thể như vậy chứ? Mình vẫn xem cậu như bạn tốt mà! Hơn nữa cậu xem, chúng ta cũng học lớp mười hai rồi, sao có thể phát sinh những vấn đề này được? mập dạy cậu như thế nào! Chúng ta vẫn còn , nên nghĩ đến những chuyện này có được hay ?"

      "Ôn Viễn." Trong lúc bạn học Ôn Viễn xù lông lải nhải cả tràng, Tô Tiện mở miệng bảo ngưng lại.

      Ôn Viễn giống như là đĩa phát chương trình vậy, chợt ngừng lại, sau khi hai người bọn họ nhìn nhau mấy phút, từ trong ánh mắt của cậu Ôn Viễn thấy được bất kỳ dao động nào. Cho đến khi cậu cong ngón tay gõ lên đầu cái. Tô Tiện chợt cười : "Cậu huyên thuyên cái gì đó? Mình viết cái gì chứ?"

      "Cái này." Giọng của Ôn Viễn bây giờ chỉ như con muỗi vo ve.

      Tô Tiện đưa tay cầm lấy, giả vờ nhìn lát rồi : “Ừ, viết là tốt. Tình cảm dạt dào, cảm động vô cùng."

      "Nhưng chữ của cậu mà." Ôn Viễn trừng mắt nhìn cậu.

      Tô Tiện bày ra vẻ mặt rất khoa trương, tiếp theo lại cốc lên đầu cái: "Chữ của mình mà khó nhìn như vậy sao? Mình từng nhận được giải đặc biệt trong cuộc thi thư pháp toàn quốc đấy."

      Ôn Viễn lại trợn mắt nhìn cậu hỏi lại: “ phải cậu viết chứ?"

      Tô Tiện lắc đầu.

      Ôn Viễn thở phào nhỏm: “Làm mình sợ muốn chết."

      Tô Tiện bật cười lên: "Đừng với mình, cậu vì chuyện này mà phiền não suốt ngày đấy."

      "Dĩ nhiên..... !" Ôn Viễn mếu máo: “Mình chỉ muốn biết, là ai đáng ghét như vậy, có phải lại muốn giống như lần trước, viết lá thư tình để hãm hại mình hay đây. Xong rồi lại phải mời phụ huynh đến." xong liền bày ra vẻ mặt đầy thù hận: “Mình nghĩ nếu là nguyên nhân này mà bị gọi phụ huynh đến, chú út nhất định tới đâu."

      Tô Tiện nhìn miệng Ôn Viễn liến thoắng, ngừng oán trách, đột nhiên hỏi: "Nếu như lá thư này, là do mình viết cho cậu sao?"

      "Hả?" Ôn Viễn miệng chữ O mắt chữ A rồi.

      Tô Tiện thấy vậy bất chợt hăng hái: “Giả thiết thôi, như trong thư , mình thích cậu, muốn cùng cậu thi trường đại học, về sau luôn ở bên cạnh nhau, nếu thế cậu thấy như thế nào?"

      Ôn Viễn nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh cuối cùng vẫn vụng về cự tuyệt: " được, chú út của mình , bao giờ hai mươi lăm tuổi mới có thể chuyện đương."

      Tô Tiện lẳng lặng nhìn , khóe miệng cuối cùng giương lên nụ cười: "Ôn Viễn, cậu có biết cảm giác thích người là như thế nào ?"

      "Gì cơ?"

      "Thích, nhưng nhất định phải giữ lấy. Cậu có thể thỉnh thoảng gặp mặt nghe những lời mà người đó với cậu, nhìn người ấy cười, thấy người ấy tốt với người khác trong lòng thấy khó chịu, vô ý thức làm bản thân khổ sở. Biết cái gì gọi là vô ý thức ? Đó là chính bản thân cậu cũng biết từ khi nào bắt đầu có những cảm xúc.....” Thấy vẻ mặt của từ từ trở nên mơ hồ Tô Tiện tiếp: “ tóm lại, cũng biết từ lúc nào rất hay nhớ tới người đó, sau đó lại thể nào dễ dàng bỏ ra khỏi tâm trí được."

      Hả.....

      Ôn Viễn lặng lẽ nghiền ngẫm những lời này của Tô Tiện.

      Mỗi câu, mỗi nụ cười của người đó, thấy người đó đối tốt với người khác trong lòng khó chịu? Khổ sở? Cảm giác lạ lẫm, vô ý thức này, biết có cảm giác như thế nào?

      Tựa như đối với chú út sao?

      Nghĩ đến điểm này, Ôn Viễn cảm thấy trong lòng như chợt nứt ra khe hở, điều này làm đờ đẫn đứng nguyên tại nguyên chỗ, thể động đậy.

      Làm sao có thể!

      Ôn Viễn bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ hết hồn.

      Nghe xong những lời của Tô Tiện, phản ứng đầu tiên của lại là nghĩ đến chú út Ôn Hành Chi? Ôn Viễn lắc đầu phủ nhận, nhưng trái tim lại đập binh binh trong ngực ngừng tăng tốc.

      Bạn học Ôn Viễn cố gắng coi thường phản ứng này. Nhưng nỗ lực luôn hoàn toàn ngược lại, lời của Tô Tiện chính là đường phân cách, đem chút sáng tối đến cùng chỗ, tạo thành phản ứng hóa học liên tiếp. Ôn Viễn cảm thấy đầu óc trở nên vô cùng hỗn loạn.

      bị bệnh gì chứ? thích người nên thích, biết bắt đầu từ khi nào, đợi đến khi phát là bệnh hiểm nghèo thời kỳ cuối rồi.

      Điều này làm bó tay vô phương cứu chữa, hơn nữa chỗ nào có thể trốn được.

      Trong khoảng thời gian này Ôn Viễn có chút rối loạn .

      Bởi vì cái cảm giác khác lạ từ lần trước sau khi nghe Tô Tiện thuyết giáo xong, phản ứng duy nhất của Ôn Viễn lại là chạy trối chết. dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, tựa như chỉ cần nhìn vào mắt của cậu ấy có thể đọc được hết ý nghĩ trong đầu vậy. Mặc dù sau đó khi gặp nhau Tô Tiện vẫn bình thường như trước đây nhưng Ôn Viễn lại cảm thấy rối loạn . Giống như đáy lòng cất giấu bí mật lâu, bị người khác theo dõi hoặc như là trái tim dấu hai con thỏ , cả ngày nhảy nhót ngừng.

      "Bị chứng bệnh cưỡng chế, nhất định là bệnh cưỡng chế (*) rồi!"

      (*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng : Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng và phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
      nhimxu, tart_trungPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :