1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44.1

      Ôn Viễn bị những lời này của trấn áp, rất lâu sau, mới ngồi xổm xuống, nhặt thứ đồ rơi mặt đất. Xem ra là ảnh chụp, đợi đến khi Ôn Viễn nhìn người trong hình chỉ cảm thấy giống như giữa mùa đông bị người ta dội cho chậu nước lạnh, bị luồng khí lạnh hung hăng chiếm lấy, thở nổi.

      Trong hình, hai người ràng chính là… và Ôn Hành Chi. Hình là cảnh đêm kia khi công tác trở về lại thành phố T. đến công ty đón , đưa siêu thị mua đồ, kéo đến quầy phục vụ tính tiền, lái xe đưa về nhà. Sau đó là ngày hôm sau, đưa đến nhà ga, ở nhà ga cho cái ôm chia tay, thậm chí ngay cả nụ hôn kia cũng chụp được ràng bỏ sót .....

      Ôn Viễn chỉ cảm thấy rét mà run.

      ngẩng đầu lên, đôi môi kìm được run cầm cập: "Chuyện, chuyện gì xảy ra?"

      Ôn Kỳ kiềm chế cơn thịnh nộ, giọng : " còn muốn hỏi em đấy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? ! Em và chú... em và chú rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !"

      Ôn Viễn cúi đầu, siết chặt tấm hình. Hai người ở trong hình thân mật đến mức ràng như thế, còn cần hỏi là chuyện gì xảy ra sao? cắn môi, trả lời.

      Ôn Kỳ bắt lấy hai tay của : "Em có hả? Câm rồi ư? Hả?"

      "....."

      ngẩng đầu nhìn , giọng lại có chút khàn khàn, hai mắt long lanh ngân ngấn nước.

      Ôn Kỳ hít hơi, buông ra xoay người về phía đại viện.

      Ôn Viễn cả kinh, chạy lên trước níu lại.

      ", định đâu?"

      "Em cho biết, vậy tìm người có thể cho biết. Cha, mẹ, bà Thành, ông nội, dù sao cũng có người biết chứ?"

      "Bọn họ đều biết!" Ôn Viễn túm lấy buông tay: " đừng ! Bọn họ cũng biết!"

      "Vậy tốt, vậy cho bọn họ biết hết."

      Mặt Ôn Kỳ chút biểu cảm gạt tay ra, Ôn Viễn trượt chân, trong nháy mắt liền ngã nhào mặt đất. Hai lòng bàn tay chống mặt đất bị vài mảnh đá vụn đâm vào, Ôn Viễn nhịn được "A" lên tiếng kêu đau. Thấy chảy máu, rất muốn khóc. Có điều nước mắt còn chưa kịp chảy xuống, nhìn thấy Ôn Kỳ vốn rất xa lại xoay người quay lại.

      "Đứng lên."

      đưa tay cho , Ôn Viễn giận dỗi hất mặt, vịn bên cây để đứng lên.

      " cần hỏi ai hết." : “Bởi vì chuyện này vốn ai biết."

      "Vậy em cho biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Ôn Kỳ cứng đờ đứng yên tại chỗ, ngay cả tay cũng quên thu về.

      "Chuyện gì xảy ra?" Ôn Viễn giận dỗi châm biếm lặp lại năm chữ này: "Em tin xem hình vẫn chuyện gì xảy ra, cần gì phải uổng công vô ích tới hỏi em."

      " tin." Ôn Kỳ như đinh đóng cột: " cho em biết tin."

      "Nhưng chính là vậy!" Ôn Viễn bỗng nhiên lớn tiếng: " chính là em và chú ở bên nhau!"

      "Em....."

      Ôn Kỳ vô cùng tức giận, đưa tay lên, sắp hạ tay xuống.

      " đánh !" Ôn Viễn bướng bỉnh: "Em sớm chuẩn bị sẵn sàng, em sợ!"

      Ngay cả cửa ải Ôn Kỳ cũng qua được, làm sao với người khác?

      Ôn Kỳ bị kích động mắt đỏ hoe, tay đưa trước mặt , nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống. Có bao nhiêu sức lực dồn ép đánh , cũng có bấy nhiêu sức lực ngăn cản . Cuối cùng, Ôn Kỳ đột nhiên xoay người, đạp vào xe jeep có mui cái: "Vậy mẹ nó chuyện này gọi là gì!"

      Ôn Viễn nhìn , nước mắt bỗng nhiên chảy ra. nắm chặt nắm đấm xiết chặt đến mức bầm tím cả lên, giọng khàn khàn : ", em biết nhất thời tiếp nhận được. Nhưng em cũng còn cách nào khác, em chính là -"

      " bao lâu?"

      đột nhiên hỏi, Ôn Viễn ngẩng ra.

      " hỏi em bao lâu? Thế này, bao lâu? ! Chẳng trách lúc thi đại học em sống chết muốn thi đại học T, có phải từ lúc đó ?"

      nên lời, chỉ mực lắc đầu, mãi cho đến khi cảm thấy tay Ôn Kỳ muốn thoát khỏi trói buộc của . Sợ lại đập xe, Ôn Viễn vội vàng nắm chặt, ngẹn ngào : "Chú đối với em rất tốt, rất tốt!"

      Đối với việc này, Ôn Kỳ cắn răng nghiến lợi đáp lại: " đối xử tốt với em nên như vậy… cái này gọi là cái quái quỷ gì, cái này gọi là loạn luân!"

      " phải!" Ôn Viễn chợt dùng loại ánh mắt rất đau lòng nhìn : " và em phải sớm biết rồi sao? Em với cái nhà này, chút quan hệ huyết thống cũng có. , biết mà."

      Ôn Kỳ nhìn chằm chằm , cuối cùng, gạt tay ra, xoay người sang chỗ khác, dường như muốn nhìn . Ôn Viễn dõi theo bóng lưng của , lặng lẽ cúi đầu.

      Qua biết bao lâu, nghe thấy Ôn Kỳ .

      "Cho nên hai người hề kiêng dè chút nào phải ? Trong nhà này tất cả mọi người đều có quan hệ huyết thống với em, sao em lại nhìn trúng chú chứ? Em nhìn thấy sao?"

      "....." Ôn Viễn lớn tiếng gọi , khiến kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt rưng rưng khẩn cầu của : " đừng , em xin đừng ."

      Ôn Kỳ đột nhiên cảm thấy mỉa mai vô cùng.

      Ai ấy ngốc ấy nhỉ? Ai dám Ôn Viễn ngốc đấy nhỉ? Tâm tư của , từ đầu tới đuôi đều biết, đều nhìn thấu, nhưng cứ ! giả ngốc! Bốn năm đại học cứ giả ngốc như vậy mà ở bên người khác!

      Ôn Kỳ chậm rãi đến gần , tay đưa lên, nhưng biết nên để chỗ nào.

      "Ôn Viễn, nghĩ em lại như vậy."

      Ôn Viễn dám ngẩng đầu nhìn , chút xíu cũng dám. Nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng khoảng lớn, đau ỷ.

      " biết. Chú mà, có tiền lại đẹp trai, nếu như chú nhất định muốn có em dù cho ông nội liều mạng với chú ấy đoán chú ấy cũng buông ra, hơn nữa người ta có thế lực, người ta sợ, có chuyện gì người ta gánh vác được. Còn sao, cái gì cũng có."

      Quan trọng nhất là, cần chờ lâu như vậy, hơn nữa đợi cũng uổng công.

      " phải như thế, phải em vì vậy....."

      "Em im !" Ôn Kỳ lạnh lùng cắt ngang , bị dọa sợ, há hốc mồm, nữa. Ôn Kỳ nhìn , bỗng nhiên cười cười, nụ cười tự giễu: "Người đứng đắn, vậy mà tôi còn khen chú ta là người đứng đắn."

      xong, mở cửa xe, đóng cửa, chút lưu tình vội vã lái xe .

      mình Ôn Viễn ở lại tại chỗ, siết chặt tấm ảnh trong tay, lâu sao, mới cúi đầu bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào cùng với gió đêm.

      Khi về đến nhà trời tối đen, mới vừa rồi hỗn lọan chút ít, giờ phút này nhìn phòng khách trống rỗng mới nhớ tới, cha Ôn Hành Lễ và ông nội miền nam, còn mẹ Kiều Vũ Phân tối nay có hẹn với bạn bè, cũng ở nhà.

      " về rồi?" Nghe được tiếng động của , bà Thành từ phòng bếp ra đón: "Mau rửa tay ăn cơm, tối nay làm món thịt viên mà con và con đều thích, ồ, con đâu?"

      Bà Thành tới cửa nhìn quanh, rất khó hiểu xoay người lại.

      Ôn Viễn sợ bà nhìn ra có cái gì đó đúng hỏi , giữ vững tinh thần, : " ấy…công ty ấy còn có chút việc, phải về công ty chuyến, bảo chúng ta cần chờ ấy."

      "Vậy uổng phí công sức của bữa cơm này! Nhìn xem, phải bận rộn như vậy, bữa cơm này biết lúc nào mới có thể ăn được đây." Bà Thành quở trách: "Vậy chúng ta ăn trước, mặc kệ nó." Mắt tinh nhìn thấy vết thương tay , lại khó tránh khỏi việc muốn hỏi.

      May mà hồi thường hay nghịch ngợm, nhưng đầu óc chỉ có thể nghĩ ra được lý do, bà Thành cũng truy hỏi thêm nữa, quay lại phòng bếp làm cơm tối.

      Ôn Viễn từ từ thở phào nhõm, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi còn sức lực.

      Lần này rồi, mấy ngày Ôn Kỳ cũng chưa quay về. Chuyện ảnh chụp, cũng nhắc lại, cho nên những người khác ở trong nhà cũng ai biết. Nhưng cuối cùng cũng sắp hết năm, trở về nhà coi được, cho nên Kiều Vũ Phân ngày ngày gọi điện thúc giục trở về.

      Ông nội Ôn Khác và Ôn Hành Lễ cũng trở về từ miền nam, nhưng lại giống như trước đây, lần này trở về, vẻ mặt của ông cụ Ôn có vẻ lo lắng.

      Hôm nay Ôn Viễn vừa chợ với bà Thành xong, vừa vào đại sảnh, liền nghe thấy ông nội Ôn hỏi Ôn Hành Lễ: "Con xem coi trong những người mà con quen biết có bác sĩ nội khoa thần kinh nào giỏi hay , giới thiệu cho ta...ta cần."

      Ôn Hành Lễ trầm ngâm chút, mới : "Có có, hơn nữa quan hệ cũng tốt, nhờ cũng được, nhưng là cha, ý người là....."

      "Lần miền nam này con nhận thấy tình hình kia sao? Tiếp tục như thế được ?"

      Đúng là chuyện này.

      Ôn Hành Lễ cười khổ: "Cha, chuyện này bên nóng bên lạnh e rằng được đâu, tính tình của dì Đường cha cũng biết , dì ấy muốn bệnh viện gặp bác sĩ, ai ép buộc dì ấy cũng đều vô dụng."

      Ôn Khác hừ tiếng: "Ta thấy Lý Tiểu Đường là bị Từ Mạc Tu nuông chiều sinh hư, họ Từ cũng do bà ấy. Ông ta chẳng lẽ biết tình trạng sức khỏe của bà ấy sao?"

      Nghe đến đó, Ôn Viễn mới hiểu.

      thót tim, quan tâm Ôn Hành Lễ và Ôn Khác vẫn còn gì đó, thẳng tới phòng khách hỏi ông nội Ôn: "Dì Đường bị bệnh?"

      Vừa hỏi xong, mới cảm thấy mình lỗ mãng.

      Quả nhiên, Ôn Khác nhíu nhíu mày, lúc định ra, Kiều Vũ Phân vẫn ngồi bên cạnh lời nào mở miệng trước: "Làm sao, con bé cũng biết dì Đường?"

      Đúng rồi, người trong nhà chưa từng ai nhắc tới, sao lại biết được.

      Ôn Viễn tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt của Kiều Vũ Phân, ngập ngừng : "Nghe chú nhắc đến vài lần, là hằng năm đều đón năm mới ở đó."

      "Nó cái gì cũng với con." Ôn Khác hơi mỉm cười: "Chỉ có điều con thể gọi là dì Đường, về vai vế, là phải gọi tiếng bà ."

      "Dạ."

      Ôn Viễn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.

      Ôn Viễn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy được, trước khi Ôn Hành Chi còn chưa trở về, e rằng sắp lộ tẩy. Nhưng vẫn nỡ thúc giục , bởi vì từ khi trở về tuần này rảnh rỗi, bay liên tục đến mấy thành phố, ngày hôm qua chỉ mới vừa về nước. Giọng trong điện thoại mặc dù nghe có gì khác lạ, nhưng Ôn Viễn biết, rất mệt.

      "Ăn xong cơm tối rồi?"

      " ăn lâu rồi." Ban đêm, cuộn tròn chân ngồi nắp bồn cầu, nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ trong viện, giọng tiếp điện thoại của điện thoại: "Trong nhà tuyết rơi, rất nhiều."

      "Có lạnh ?"

      "Có điều hòa mà, sao có thể lạnh." cười hì hì hai tiếng: " ở thành phố S? Thành phố S có tuyết rơi chứ?"

      " có." Giọng chậm rãi: "Bây giờ em ở đâu?"

      "Em?" Ôn Viễn bị hỏi đến có chút hồ đồ: "Em ở nhà mà!"

      " hỏi em ở phòng nào."

      "À, chuyện này hả." Ôn Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng bô bô : "Em ở phòng ngủ đấy."

      Người nào đó có thâm ý ồ tiếng: "Sao lại biết phòng của em cách kém như vậy, ngay cả ôtô trong viện lái qua cũng có thể nghe được, hử?"

      Ôn Viễn: "....." hoàn toàn có lý do nghi ngờ người này cố ý!

      "Rốt cuộc ở đâu?"

      Giọng trầm xuống, Ôn Viễn biết thể giấu diếm: "Phòng vệ sinh lầu ."

      Giọng buồn buồn trả lời, nhưng người nào đó lại răn dạy như dự liệu, trầm mặc hồi lâu mới : "Hai ngày nữa trở về."

      chỉ ồ tiếng, chợt cảm thấy mũi chua chua, làm hốc mắt cũng có chút thoải mái.

      "Viễn Viễn....."

      Giọng bỗng nhiên mềm mỏng, chỉ là còn chưa xong, liền nghe thấy bên kia có tiếng chuông cửa vang lên. Ôn Viễn hít mũi cái: "Có người tìm ? Vậy mau ."

      "Chắc là phục vụ phòng--" ngừng lại chút, người nọ còn : "Vậy cũng được, cúp máy trước nhé."

      Ôn Viễn ừ tiếng, cúp điện thoại.

      Trong phòng vệ sinh mở đèn, nhưng bởi vì bên ngoài được bông tuyết phản chiếu vào, cũng cảm thấy tối tăm. Cúp điện thoại Ôn Viễn bỗng cảm thấy nỗi phiền muộn quấy nhiễu mấy ngày biến mất. hề cảm thấy quái lạ khi Ôn Kỳ như vậy, bởi vì ngoài ra, ai biết của người ấy là được.

      Ôn Viễn ngây ngốc nhếch miệng cười cười, phấn chấn tinh thần, nhét điện thoại di động vào trong túi, chuẩn bị chạy về phòng ngủ. Nhưng ngờ tay của vừa mới đụng vào tay cầm của cánh cửa cửa được mở ra từ bên ngoài.

      Ôn Viễn lập tức hoảng sợ, ngừng thở nhìn người ngoài cửa, đợi đến khi thấy người kia là ai, lại chợt thở phào nhõm.

      Là Ôn Kỳ. Trong bóng tối nhìn sắc mặt của , nhưng có thể ngửi thấy ràng mùi rượu nồng nặc người .

      " trở về rồi."

      Ôn Viễn sợ hãi chào hỏi .

      Ôn Kỳ quan sát hồi, cười: "Sao nào, quấy rầy đến việc gọi điện thoại của em? Ngoan, lần tới nhớ khóa trái cửa, bị tôi nghe thấy là chuyện , bị người khác nghe thấy tốt đâu đấy."

      Ôn Viễn sợ run lên, thêm cái gì, nghiêng người ra ngoài. Sau khi lướt qua Ôn Kỳ, chợt nghe : "Hình là Trần Dao cho tôi."

      Ôn Viễn dừng chân, xoay người hỏi " gì?"

      "Tôi ." Ôn Kỳ mở đèn, vừa nhìn gương chỉnh lại tóc mình vừa thờ ơ : "Hình là Trần Dao cho tôi, nhưng nghe ta hình đó là do mấy phóng viên chó chết chụp được, vốn là định nắm được vụ tai tiếng giữa chú và ta, nhưng ngờ lại chụp được....." Dừng chút, lược qua mấy chữ, tiếp: "Vốn định đăng báo, may mà ta có người bạn làm ở tòa soạn báo đó, nhờ quan hệ bạn bè, Trần Dao mua lấy những ảnh chụp đó."

      Giống như nuốt phải con ruồi, Ôn Viễn cực kỳ thoải mái: "Là Trần Dao cho biết?"

      " ta thích chú chuyện này mọi người đều biết, cũng thể trực tiếp đến nhà tìm ông, cho nên người có thể tìm cũng chỉ có tôi. Nhưng mà, tôi phản ứng như ta muốn."

      Đúng vậy, nếu như người trong hình ở bên cạnh chú là người con khác, vậy có lẽ cũng có chuyện gì để .

      Nhưng bây giờ người kia là . Cho nên, mới thể cho người khác biết.

      Ôn Viễn hoàn hồn, hô hấp bình thường trở lại, ngẩng đầu nhếch miệng, nhàng cười với Ôn Kỳ: "Cám ơn ."

      "Đừng cám ơn tôi. Tôi chính là nghĩ thay Trần Dao hỏi chú thử, xem coi tiền để mua những tấm hình này có thể trả lại hay , theo như ta , đây chính là cái giá trời đấy."

      Ôn Kỳ làm ra vẻ chẳng hề quan tâm mà ra ngoài, lúc lướt qua bên người Ôn Viễn, nghe thấy giọng thấp: "Vẫn muốn cám ơn , trai."

      trai?

      Cách xưng hô này, đúng là châm chọc mà.
      nhimxutart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44.1

      Ôn Viễn bị những lời này của trấn áp, rất lâu sau, mới ngồi xổm xuống, nhặt thứ đồ rơi mặt đất. Xem ra là ảnh chụp, đợi đến khi Ôn Viễn nhìn người trong hình chỉ cảm thấy giống như giữa mùa đông bị người ta dội cho chậu nước lạnh, bị luồng khí lạnh hung hăng chiếm lấy, thở nổi.

      Trong hình, hai người ràng chính là… và Ôn Hành Chi. Hình là cảnh đêm kia khi công tác trở về lại thành phố T. đến công ty đón , đưa siêu thị mua đồ, kéo đến quầy phục vụ tính tiền, lái xe đưa về nhà. Sau đó là ngày hôm sau, đưa đến nhà ga, ở nhà ga cho cái ôm chia tay, thậm chí ngay cả nụ hôn kia cũng chụp được ràng bỏ sót .....

      Ôn Viễn chỉ cảm thấy rét mà run.

      ngẩng đầu lên, đôi môi kìm được run cầm cập: "Chuyện, chuyện gì xảy ra?"

      Ôn Kỳ kiềm chế cơn thịnh nộ, giọng : " còn muốn hỏi em đấy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? ! Em và chú... em và chú rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !"

      Ôn Viễn cúi đầu, siết chặt tấm hình. Hai người ở trong hình thân mật đến mức ràng như thế, còn cần hỏi là chuyện gì xảy ra sao? cắn môi, trả lời.

      Ôn Kỳ bắt lấy hai tay của : "Em có hả? Câm rồi ư? Hả?"

      "....."

      ngẩng đầu nhìn , giọng lại có chút khàn khàn, hai mắt long lanh ngân ngấn nước.

      Ôn Kỳ hít hơi, buông ra xoay người về phía đại viện.

      Ôn Viễn cả kinh, chạy lên trước níu lại.

      ", định đâu?"

      "Em cho biết, vậy tìm người có thể cho biết. Cha, mẹ, bà Thành, ông nội, dù sao cũng có người biết chứ?"

      "Bọn họ đều biết!" Ôn Viễn túm lấy buông tay: " đừng ! Bọn họ cũng biết!"

      "Vậy tốt, vậy cho bọn họ biết hết."

      Mặt Ôn Kỳ chút biểu cảm gạt tay ra, Ôn Viễn trượt chân, trong nháy mắt liền ngã nhào mặt đất. Hai lòng bàn tay chống mặt đất bị vài mảnh đá vụn đâm vào, Ôn Viễn nhịn được "A" lên tiếng kêu đau. Thấy chảy máu, rất muốn khóc. Có điều nước mắt còn chưa kịp chảy xuống, nhìn thấy Ôn Kỳ vốn rất xa lại xoay người quay lại.

      "Đứng lên."

      đưa tay cho , Ôn Viễn giận dỗi hất mặt, vịn bên cây để đứng lên.

      " cần hỏi ai hết." : “Bởi vì chuyện này vốn ai biết."

      "Vậy em cho biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Ôn Kỳ cứng đờ đứng yên tại chỗ, ngay cả tay cũng quên thu về.

      "Chuyện gì xảy ra?" Ôn Viễn giận dỗi châm biếm lặp lại năm chữ này: "Em tin xem hình vẫn chuyện gì xảy ra, cần gì phải uổng công vô ích tới hỏi em."

      " tin." Ôn Kỳ như đinh đóng cột: " cho em biết tin."

      "Nhưng chính là vậy!" Ôn Viễn bỗng nhiên lớn tiếng: " chính là em và chú ở bên nhau!"

      "Em....."

      Ôn Kỳ vô cùng tức giận, đưa tay lên, sắp hạ tay xuống.

      " đánh !" Ôn Viễn bướng bỉnh: "Em sớm chuẩn bị sẵn sàng, em sợ!"

      Ngay cả cửa ải Ôn Kỳ cũng qua được, làm sao với người khác?

      Ôn Kỳ bị kích động mắt đỏ hoe, tay đưa trước mặt , nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống. Có bao nhiêu sức lực dồn ép đánh , cũng có bấy nhiêu sức lực ngăn cản . Cuối cùng, Ôn Kỳ đột nhiên xoay người, đạp vào xe jeep có mui cái: "Vậy mẹ nó chuyện này gọi là gì!"

      Ôn Viễn nhìn , nước mắt bỗng nhiên chảy ra. nắm chặt nắm đấm xiết chặt đến mức bầm tím cả lên, giọng khàn khàn : ", em biết nhất thời tiếp nhận được. Nhưng em cũng còn cách nào khác, em chính là -"

      " bao lâu?"

      đột nhiên hỏi, Ôn Viễn ngẩng ra.

      " hỏi em bao lâu? Thế này, bao lâu? ! Chẳng trách lúc thi đại học em sống chết muốn thi đại học T, có phải từ lúc đó ?"

      nên lời, chỉ mực lắc đầu, mãi cho đến khi cảm thấy tay Ôn Kỳ muốn thoát khỏi trói buộc của . Sợ lại đập xe, Ôn Viễn vội vàng nắm chặt, ngẹn ngào : "Chú đối với em rất tốt, rất tốt!"

      Đối với việc này, Ôn Kỳ cắn răng nghiến lợi đáp lại: " đối xử tốt với em nên như vậy… cái này gọi là cái quái quỷ gì, cái này gọi là loạn luân!"

      " phải!" Ôn Viễn chợt dùng loại ánh mắt rất đau lòng nhìn : " và em phải sớm biết rồi sao? Em với cái nhà này, chút quan hệ huyết thống cũng có. , biết mà."

      Ôn Kỳ nhìn chằm chằm , cuối cùng, gạt tay ra, xoay người sang chỗ khác, dường như muốn nhìn . Ôn Viễn dõi theo bóng lưng của , lặng lẽ cúi đầu.

      Qua biết bao lâu, nghe thấy Ôn Kỳ .

      "Cho nên hai người hề kiêng dè chút nào phải ? Trong nhà này tất cả mọi người đều có quan hệ huyết thống với em, sao em lại nhìn trúng chú chứ? Em nhìn thấy sao?"

      "....." Ôn Viễn lớn tiếng gọi , khiến kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt rưng rưng khẩn cầu của : " đừng , em xin đừng ."

      Ôn Kỳ đột nhiên cảm thấy mỉa mai vô cùng.

      Ai ấy ngốc ấy nhỉ? Ai dám Ôn Viễn ngốc đấy nhỉ? Tâm tư của , từ đầu tới đuôi đều biết, đều nhìn thấu, nhưng cứ ! giả ngốc! Bốn năm đại học cứ giả ngốc như vậy mà ở bên người khác!

      Ôn Kỳ chậm rãi đến gần , tay đưa lên, nhưng biết nên để chỗ nào.

      "Ôn Viễn, nghĩ em lại như vậy."

      Ôn Viễn dám ngẩng đầu nhìn , chút xíu cũng dám. Nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng khoảng lớn, đau ỷ.

      " biết. Chú mà, có tiền lại đẹp trai, nếu như chú nhất định muốn có em dù cho ông nội liều mạng với chú ấy đoán chú ấy cũng buông ra, hơn nữa người ta có thế lực, người ta sợ, có chuyện gì người ta gánh vác được. Còn sao, cái gì cũng có."

      Quan trọng nhất là, cần chờ lâu như vậy, hơn nữa đợi cũng uổng công.

      " phải như thế, phải em vì vậy....."

      "Em im !" Ôn Kỳ lạnh lùng cắt ngang , bị dọa sợ, há hốc mồm, nữa. Ôn Kỳ nhìn , bỗng nhiên cười cười, nụ cười tự giễu: "Người đứng đắn, vậy mà tôi còn khen chú ta là người đứng đắn."

      xong, mở cửa xe, đóng cửa, chút lưu tình vội vã lái xe .

      mình Ôn Viễn ở lại tại chỗ, siết chặt tấm ảnh trong tay, lâu sao, mới cúi đầu bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào cùng với gió đêm.

      Khi về đến nhà trời tối đen, mới vừa rồi hỗn lọan chút ít, giờ phút này nhìn phòng khách trống rỗng mới nhớ tới, cha Ôn Hành Lễ và ông nội miền nam, còn mẹ Kiều Vũ Phân tối nay có hẹn với bạn bè, cũng ở nhà.

      " về rồi?" Nghe được tiếng động của , bà Thành từ phòng bếp ra đón: "Mau rửa tay ăn cơm, tối nay làm món thịt viên mà con và con đều thích, ồ, con đâu?"

      Bà Thành tới cửa nhìn quanh, rất khó hiểu xoay người lại.

      Ôn Viễn sợ bà nhìn ra có cái gì đó đúng hỏi , giữ vững tinh thần, : " ấy…công ty ấy còn có chút việc, phải về công ty chuyến, bảo chúng ta cần chờ ấy."

      "Vậy uổng phí công sức của bữa cơm này! Nhìn xem, phải bận rộn như vậy, bữa cơm này biết lúc nào mới có thể ăn được đây." Bà Thành quở trách: "Vậy chúng ta ăn trước, mặc kệ nó." Mắt tinh nhìn thấy vết thương tay , lại khó tránh khỏi việc muốn hỏi.

      May mà hồi thường hay nghịch ngợm, nhưng đầu óc chỉ có thể nghĩ ra được lý do, bà Thành cũng truy hỏi thêm nữa, quay lại phòng bếp làm cơm tối.

      Ôn Viễn từ từ thở phào nhõm, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi còn sức lực.

      Lần này rồi, mấy ngày Ôn Kỳ cũng chưa quay về. Chuyện ảnh chụp, cũng nhắc lại, cho nên những người khác ở trong nhà cũng ai biết. Nhưng cuối cùng cũng sắp hết năm, trở về nhà coi được, cho nên Kiều Vũ Phân ngày ngày gọi điện thúc giục trở về.

      Ông nội Ôn Khác và Ôn Hành Lễ cũng trở về từ miền nam, nhưng lại giống như trước đây, lần này trở về, vẻ mặt của ông cụ Ôn có vẻ lo lắng.

      Hôm nay Ôn Viễn vừa chợ với bà Thành xong, vừa vào đại sảnh, liền nghe thấy ông nội Ôn hỏi Ôn Hành Lễ: "Con xem coi trong những người mà con quen biết có bác sĩ nội khoa thần kinh nào giỏi hay , giới thiệu cho ta...ta cần."

      Ôn Hành Lễ trầm ngâm chút, mới : "Có có, hơn nữa quan hệ cũng tốt, nhờ cũng được, nhưng là cha, ý người là....."

      "Lần miền nam này con nhận thấy tình hình kia sao? Tiếp tục như thế được ?"

      Đúng là chuyện này.

      Ôn Hành Lễ cười khổ: "Cha, chuyện này bên nóng bên lạnh e rằng được đâu, tính tình của dì Đường cha cũng biết , dì ấy muốn bệnh viện gặp bác sĩ, ai ép buộc dì ấy cũng đều vô dụng."

      Ôn Khác hừ tiếng: "Ta thấy Lý Tiểu Đường là bị Từ Mạc Tu nuông chiều sinh hư, họ Từ cũng do bà ấy. Ông ta chẳng lẽ biết tình trạng sức khỏe của bà ấy sao?"

      Nghe đến đó, Ôn Viễn mới hiểu.

      thót tim, quan tâm Ôn Hành Lễ và Ôn Khác vẫn còn gì đó, thẳng tới phòng khách hỏi ông nội Ôn: "Dì Đường bị bệnh?"

      Vừa hỏi xong, mới cảm thấy mình lỗ mãng.

      Quả nhiên, Ôn Khác nhíu nhíu mày, lúc định ra, Kiều Vũ Phân vẫn ngồi bên cạnh lời nào mở miệng trước: "Làm sao, con bé cũng biết dì Đường?"

      Đúng rồi, người trong nhà chưa từng ai nhắc tới, sao lại biết được.

      Ôn Viễn tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt của Kiều Vũ Phân, ngập ngừng : "Nghe chú nhắc đến vài lần, là hằng năm đều đón năm mới ở đó."

      "Nó cái gì cũng với con." Ôn Khác hơi mỉm cười: "Chỉ có điều con thể gọi là dì Đường, về vai vế, là phải gọi tiếng bà ."

      "Dạ."

      Ôn Viễn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.

      Ôn Viễn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy được, trước khi Ôn Hành Chi còn chưa trở về, e rằng sắp lộ tẩy. Nhưng vẫn nỡ thúc giục , bởi vì từ khi trở về tuần này rảnh rỗi, bay liên tục đến mấy thành phố, ngày hôm qua chỉ mới vừa về nước. Giọng trong điện thoại mặc dù nghe có gì khác lạ, nhưng Ôn Viễn biết, rất mệt.

      "Ăn xong cơm tối rồi?"

      " ăn lâu rồi." Ban đêm, cuộn tròn chân ngồi nắp bồn cầu, nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ trong viện, giọng tiếp điện thoại của điện thoại: "Trong nhà tuyết rơi, rất nhiều."

      "Có lạnh ?"

      "Có điều hòa mà, sao có thể lạnh." cười hì hì hai tiếng: " ở thành phố S? Thành phố S có tuyết rơi chứ?"

      " có." Giọng chậm rãi: "Bây giờ em ở đâu?"

      "Em?" Ôn Viễn bị hỏi đến có chút hồ đồ: "Em ở nhà mà!"

      " hỏi em ở phòng nào."

      "À, chuyện này hả." Ôn Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng bô bô : "Em ở phòng ngủ đấy."

      Người nào đó có thâm ý ồ tiếng: "Sao lại biết phòng của em cách kém như vậy, ngay cả ôtô trong viện lái qua cũng có thể nghe được, hử?"

      Ôn Viễn: "....." hoàn toàn có lý do nghi ngờ người này cố ý!

      "Rốt cuộc ở đâu?"

      Giọng trầm xuống, Ôn Viễn biết thể giấu diếm: "Phòng vệ sinh lầu ."

      Giọng buồn buồn trả lời, nhưng người nào đó lại răn dạy như dự liệu, trầm mặc hồi lâu mới : "Hai ngày nữa trở về."

      chỉ ồ tiếng, chợt cảm thấy mũi chua chua, làm hốc mắt cũng có chút thoải mái.

      "Viễn Viễn....."

      Giọng bỗng nhiên mềm mỏng, chỉ là còn chưa xong, liền nghe thấy bên kia có tiếng chuông cửa vang lên. Ôn Viễn hít mũi cái: "Có người tìm ? Vậy mau ."

      "Chắc là phục vụ phòng--" ngừng lại chút, người nọ còn : "Vậy cũng được, cúp máy trước nhé."

      Ôn Viễn ừ tiếng, cúp điện thoại.

      Trong phòng vệ sinh mở đèn, nhưng bởi vì bên ngoài được bông tuyết phản chiếu vào, cũng cảm thấy tối tăm. Cúp điện thoại Ôn Viễn bỗng cảm thấy nỗi phiền muộn quấy nhiễu mấy ngày biến mất. hề cảm thấy quái lạ khi Ôn Kỳ như vậy, bởi vì ngoài ra, ai biết của người ấy là được.

      Ôn Viễn ngây ngốc nhếch miệng cười cười, phấn chấn tinh thần, nhét điện thoại di động vào trong túi, chuẩn bị chạy về phòng ngủ. Nhưng ngờ tay của vừa mới đụng vào tay cầm của cánh cửa cửa được mở ra từ bên ngoài.

      Ôn Viễn lập tức hoảng sợ, ngừng thở nhìn người ngoài cửa, đợi đến khi thấy người kia là ai, lại chợt thở phào nhõm.

      Là Ôn Kỳ. Trong bóng tối nhìn sắc mặt của , nhưng có thể ngửi thấy ràng mùi rượu nồng nặc người .

      " trở về rồi."

      Ôn Viễn sợ hãi chào hỏi .

      Ôn Kỳ quan sát hồi, cười: "Sao nào, quấy rầy đến việc gọi điện thoại của em? Ngoan, lần tới nhớ khóa trái cửa, bị tôi nghe thấy là chuyện , bị người khác nghe thấy tốt đâu đấy."

      Ôn Viễn sợ run lên, thêm cái gì, nghiêng người ra ngoài. Sau khi lướt qua Ôn Kỳ, chợt nghe : "Hình là Trần Dao cho tôi."

      Ôn Viễn dừng chân, xoay người hỏi " gì?"

      "Tôi ." Ôn Kỳ mở đèn, vừa nhìn gương chỉnh lại tóc mình vừa thờ ơ : "Hình là Trần Dao cho tôi, nhưng nghe ta hình đó là do mấy phóng viên chó chết chụp được, vốn là định nắm được vụ tai tiếng giữa chú và ta, nhưng ngờ lại chụp được....." Dừng chút, lược qua mấy chữ, tiếp: "Vốn định đăng báo, may mà ta có người bạn làm ở tòa soạn báo đó, nhờ quan hệ bạn bè, Trần Dao mua lấy những ảnh chụp đó."

      Giống như nuốt phải con ruồi, Ôn Viễn cực kỳ thoải mái: "Là Trần Dao cho biết?"

      " ta thích chú chuyện này mọi người đều biết, cũng thể trực tiếp đến nhà tìm ông, cho nên người có thể tìm cũng chỉ có tôi. Nhưng mà, tôi phản ứng như ta muốn."

      Đúng vậy, nếu như người trong hình ở bên cạnh chú là người con khác, vậy có lẽ cũng có chuyện gì để .

      Nhưng bây giờ người kia là . Cho nên, mới thể cho người khác biết.

      Ôn Viễn hoàn hồn, hô hấp bình thường trở lại, ngẩng đầu nhếch miệng, nhàng cười với Ôn Kỳ: "Cám ơn ."

      "Đừng cám ơn tôi. Tôi chính là nghĩ thay Trần Dao hỏi chú thử, xem coi tiền để mua những tấm hình này có thể trả lại hay , theo như ta , đây chính là cái giá trời đấy."

      Ôn Kỳ làm ra vẻ chẳng hề quan tâm mà ra ngoài, lúc lướt qua bên người Ôn Viễn, nghe thấy giọng thấp: "Vẫn muốn cám ơn , trai."

      trai?

      Cách xưng hô này, đúng là châm chọc mà.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      44.2

      Gần đây báo đài dài dòng đưa tin chính là thời tiết ở thành phố B, nhiệt độ khí mười mấy độ khiến mọi người gần đây có thói quen sưởi ấm đều lựa chọn vùi mình trong ngôi nhà thoải mái ấm áp. Ôn Viễn cũng thế, mỗi lần bà Thành thấy rảnh rỗi đến mức sắp lên mốc lên luôn luôn khuyên ra ngoài tìm bạn bè chơi.

      Ôn Viễn cảm thấy lúng túng, bởi vì học nhiều năm như vậy, nhưng bạn bè có được mấy người, hơn nữa bây giờ cũng đều ở bên mình. Tô Tiện nước ngoài, Duy Nhất vào quân đội, hai người bạn tốt thời đại học ở thành phố B. Có thể ông trời cũng thương , sáng sớm hôm nay vừa thức dậy Ôn Viễn liền nhận được điện thoại của Chu Nghiêu.

      Đầu dây bên kia giọng Chu Nghiêu kiềm được kích động: "Ôn Viễn, nhà cậu vậy mà ở trong đại viện của quân đội!"

      Ôn Viễn mờ mịt: "Cậu ở đâu?"

      "Cậu đoán xem!" như vậy, nhưng giây tiếp theo liền để lộ: "Tớ đến thành phố B đấy, nhớ tới nhà cậu ở thành phố B nên tiện đường ghé thăm cậu chút! ngờ cậu vậy mà lại ở chỗ canh giữ nghiêm ngặt như vậy, cán bộ cao cấp có phải hay !"

      Nháo nhào cái gì chứ.

      Ôn Viễn nhịn xuống chỉ mỉm cười: "Vậy bây giờ cậu ở trước cửa đại viện?"

      "Đúng vậy!" Chu Nghiêu phàn nàn : "Cậu mau tới đón tớ, bộ đội gác cổng ai dẫn vào cho vào!"

      Cúp điện thoại, Ôn Viễn phản ứng lát, vừa thay áo khoác vừa với bà Thành mình muốn ra ngoài. Bà Thành cũng vui mừng dứt: "Là bạn học à? Tối nhất định phải mời tới nhà ăn cơm, nhớ chưa?"

      Ôn Viễn tùy tiện đáp tiếng, ra ngoài. Chỗ cách cửa lớn xa nhìn thấy Chu Nghiêu qua lại chỗ đó, tiện thể bắt chuyện với lính mới canh gác, nhìn thấy ngừng vội vàng vẫy tay về phía .

      Ôn Viễn chạy tới, đúng lúc nghe thấy Chu Nghiêu với lính mới: " đẹp trai, cùng chụp tấm ảnh , tôi là người ủng hộ quân nhân, mặc đồng phục tiêu chuẩn!"

      lính trẻ đoán chừng bị quấn lâu, tuy là trực thể trả lời nàng, nhưng mặt sớm đỏ ửng. Ôn Viễn hơi bất đắc dĩ tiến lên kéo Chu Nghiêu ra: "Cậu làm cái gì thế?"

      Chu Nghiêu nhìn thấy Ôn Viễn, vui mừng rạo rực ôm cái: "Tớ tới thăm cậu đấy, sao chào đón?"

      Vốn định thấy sắc quên bạn, Ôn Viễn vẫn nhịn được cười, lên tiếng chào hỏi lính gác rồi lôi kéo Chu Nghiêu : "Sao cậu biết nhà tớ ở chỗ này hả?"

      Chu Nghiêu nháy mắt: "Cậu quên tớ là lớp trưởng ư, biết địa chỉ nhà cậu loại chuyện này còn phải là bữa ăn sáng!"

      Ôn Viễn mặt mày cong cong cười cười: "Đúng vậy lớp trưởng, ngài đại giá quang lâm tôi là vinh vạnh, tiểu nhân đây tận tình làm tốt chủ nhà, ngài muốn chỗ nào, cứ việc chọn!"

      thể , Chu Nghiêu đến đây quét sạch sương mù mấy ngày nay trong lòng Ôn Viễn. Mấy ngày nay thành phố B có hội nghị diễn đàn kinh tế hạng trung, Tiểu Triệu bạn trai của Chu Nghiêu làm việc ở GP theo lệnh cùng cấp đến thành phố B tham gia, Chu Nghiêu lại nhàn rỗi bận chuyện gì nên theo.

      Hội nghị chỉ mở trong nửa ngày, thời gian tương đối ngắn, nhưng Chu Nghiêu thích dạo phố, vì vậy Ôn Viễn dẫn Chu Nghiêu càn quét mấy cửa hàng lớn ở thành phố B, nổi nữa mới tìm quán cà phê ngồi xuống tán gẫu.

      "Ôn Viễn, cậu lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, đưa quà gặp mặt nào được?"

      Trọng điểm của những lời này Ôn Viễn nghe được hoàn toàn phải là "quà gặp mặt" , mà là...mẹ chồng tương lai. kích động bà tám tiến lên trước: "Sao chứ, cậu sắp gặp ba mẹ Tiểu Triệu?"

      Chu Nghiêu người luôn luôn tùy tiện rốt cuộc cũng xấu hổ thẹn thùng lần: "Đúng thế, dù sao tốt nghiệp rồi mà, nên quyết định tới thôi, nếu qua vài năm nữa công việc vào nề nếp, tớ ngay cả thời gian sinh con cũng có."

      " tốt."

      Tận đáy lòng Ôn Viễn chúc phúc cho bạn.

      "Đừng tớ nữa, cậu sao?" Chu nghiêu cũng lại gần: "Lẽ ra chú ấy cũng từng tuổi này, cũng phải sốt ruột chứ?"

      "Cậu kêu ai là chú thế?" Ôn Viễn đỏ mặt trừng nàng, chu miệng lầm bầm: “ ấy già như thế sao?"

      Chu Nghiêu nhịn cười được: "Được rồi được rồi, vậy Ôn tiên sinh. Tớ có loại trực giác đấy Ôn Viễn, cậu nhất định là người kết hôn sớm nhất trong ba người chúng ta, tin ?"

      Ôn Viễn nhịn được cười khổ.

      Trước mắt đừng kết hôn, có thể được chấp nhận hay cũng là vấn đề đấy. Chỉ là chuyện này phức tạp quá mức, vài ba lời cũng ràng được. Chu Nghiêu cũng nhận ra sắc mặt của bất thường, muốn hỏi nữa, chợt thoáng thấy ngoài cửa sổ có chiếc xe chạy đến, mắt chợt sáng lên, vội vàng đẩy đẩy cánh tay Ôn Viễn.

      "Ôn Viễn Ôn Viễn, cậu xem đó có phải là xe Ôn tiên sinh lái ?"

      Ôn Viễn cũng cả kinh đột nhiên quay đầu.

      Chỉ thấy chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái đến bên cạnh khách sạn, nhìn vẻ ngoài chắn chắn là chiếc xe Bentley, nhưng Ôn Viễn dám xác nhận, bởi vì tối hôm qua người kia gọi điện thoại vốn đề cập đến chuyện hôm nay trở về, cho đến khi nhìn thấy bảng số xe, mới ồ tiếng đứng lên, đẩy cửa quán cà phê chạy ra ngoài.

      Chiếc xe kia mới dừng hẳn, người giữ cửa bước nhanh ra chào đón mở cửa sau xe. Người nọ chậm rãi lễ độ cám ơn, lúc định bước vào khách sạn, dường như nhận ra điều gì, cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Ôn Viễn mới vừa đứng vững, vẫn còn thở hổn hển ngừng.

      Ôn Hành Chi đứng yên tại chỗ chốc lát, bất ngờ nhíu mày, liếc nhìn về phía khách sạn, xoay người đến bên .

      gần đến tối, gió đêm thổi qua lạnh thấu xương, mũi Ôn Viễn bị lạnh cóng đến mức đỏ bừng đỏ rực. vội chạy ra ngoài, để quên áo khoác ở quán cà phê rồi, cho nên người chỉ mặc chiếc áo len và áo lông rộng, rất là mỏng manh. Ôn Hành Chi quan sát quần áo người , phản ứng đầu tiên chính là cau mày.

      "Em sao lại... "

      Lời khiển trách mới được ba chữ, liền bị nàng nào đó nhào vào lòng làm lùi về sau mấy bước. sợ run lên, cúi người bao bọc vào trong áo khoác bành tô, ôm lấy . Ôn Viễn lại cố ý làm chuyện xấu, níu lấy áo sơ mi của muốn bò lên , Ôn tiên sinh đành chịu, vỗ vỗ lưng của , giọng bên tai : "Bạn em nhìn."

      "Em mặc kệ! Mặc kệ mặc kệ!"

      Dáng vẻ nhất quyết buông tha, nhưng lại khó có được làm bật cười. tay nắm chặt hai tay , hôn cái lên đỉnh đầu xốc xếch nhưng mềm mại của , Ôn Viễn dựa vào lòng , giống như bỗng nhiên còn sức.

      Đợi đến khi bạn học của Ôn Viễn bình tĩnh lại, Chu Nghiêu mới cầm áo khoác của tiến lên phía trước. Biết người trước mặt chính là đại boss của chồng tương lai, nhưng vẫn nhịn cười được: "Chào Ôn tiên sinh, đây là đồ của Ôn Viễn."

      Ôn Hành Chi bình tĩnh nhận lấy, xoay người mặc cho Ôn Viễn, hơn nữa đầu ngón tay cũng để cử động, ngay cả nút áo đều là cài. Tỉnh táo lại, vốn cảm thấy có chút mất mặt Ôn Viễn cảm thấy đủ khó chịu rồi, huống chi bây giờ còn bị Chu Nghiêu đứng xem toàn bộ hành trình. dùng sức trừng : “ làm gì thế?"

      "Lần sau đừng luống cuống hốt hoảng chạy đến như vậy, ngay cả quần áo cũng quên mặc." : “ trở về rồi, dĩ nhiên là chạy thoát."

      Ôn Viễn cắt ngang tiếng, giọng lẩm bẩm: “ phải bởi vì nhìn thấy ."

      Nhân vật điển hình giấu đầu lòi đuôi, Ôn Hành Chi khuyên bảo nữa, nghiêng người nhìn về phía Chu Nghiêu --- cái bóng đèn lớn: "Tôi nhớ tiểu Triệu tới nơi này họp, đến đây cùng cậu ta?"

      "Đúng vậy! Nhưng ra là Tiểu Triệu muốn tôi tới, bởi vì ấy biết Ôn Viễn ở thành phố B mà, sợ mình cậu ấy quá đơn, để tôi tới chơi với cậu ấy, tiện thể dẫn cậu ấy ra ngoài chơi nữa!"

      Chu Nghiêu tích cực như đứa học sinh tiểu học đổi trắng thay đen giành công vì bạn trai, Ôn Viễn nghe thấy mắt cũng trợn tròn, nhưng Ôn Hành Chi lại giống như rất dễ chịu.

      "Vất vả rồi." Khóe môi nâng lên thoáng nụ cười nhàn nhạt, ngược lại lại hỏi: “Vẫn còn muốn dạo lát nữa?"

      Câu này ràng có ý được Chu Nghiêu hiểu ý rất chính xác, lập tức giơ tay tỏ thái độ: “Thời gian còn sớm, tôi phải trở về tìm Tiểu Triệu xin cơm rồi, nghe tối nay có party!"

      xong, xoay người chuồn mất.

      Ôn Viễn vừa quẫn vừa tức, xoay người nhéo eo người nào đó: “ làm gì thế, em bị bọn họ chê cười chết mất."

      "Cho nên phải đúng lúc." nắm tay , chăm chú nhìn , ánh mắt thâm thúy trong màn đêm càng mê người. Ôn Viễn bị nhìn thấy có chút được tự nhiên, lúc muốn kháng nghị, lại thấy tay với tới . Ôn Viễn lờ mờ phát ra rồi nhìn , nhưng tay của người kia cũng trực tiếp lướt qua đầu , cầm mũ áo khoác của đội lên đầu , càng phát ra càng xinh xắn hơn nữa.

      Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn : "Hôm nay trở về sao cho em biết?"

      "Bởi vì cho rằng ngày mai mới có thể nhìn thấy em."

      Ngẫm lại cũng phải. mặc trang phục như vậy, nhất định là có chuyện bận mới đến khách sạn, nếu phải về nhà cũng phải là ngày mai.

      Ôn Viễn nháy mắt mấy cái: “Vậy làm việc , tự em về nhà được rồi."

      cười đến mức gian xảo lại vô tội, Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn lát, đánh vào ót cái, xoay người dặn dò lái xe: “Cậu ở đây chờ trợ lý tới, tôi lên nữa."

      Lái xe sớm gặp qua Ôn Viễn mấy lần, cái gì cũng hỏi liền đưa chìa khóa cho Ôn Hành Chi.

      Bởi vì xuất của bạn Ôn Viễn là ngoài ý muốn, cho nên Ôn tiên sinh tạm thời thay đổi kế hoạch, dự tiệc, mà vòng trở về nhà họ Ôn.

      Ôn Viễn ngay từ đầu biết có chuyện gì, gần đến nhà lại càng cảm thấy: đúng rồi, ra ngoài với bạn học, sao lại cùng về với người này? Bà Thành hỏi đến phải giải thích như thế nào.

      Còn chưa suy nghĩ được lý do, xe rẽ vào cửa đại viện, đợi đến khi vừa vào cửa nhà họ Ôn, Ôn Viễn càng nghĩ rằng mình gặp rắc rối. Wrangler của Ôn Kỳ sáng loáng dừng ở trước cửa viện, ngay cả xe của Ôn Hành Lễ cũng dừng ở đó!

      Ôn Hành Chi đương nhiên cũng nhìn thấy, chiếc xe bảnh bao của đứa cháu khiến tự giác nhíu mày, tiếp theo nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt Ôn Viễn như đưa đám.

      " định với họ ngay hôm nay chứ?"

      "Sao thế?"

      "Em vẫn chưa chuẩn bị xong." Ôn Viễn giọng : “Hai ngày nữa được ?"

      Nếu muốn đợi chuẩn bị tâm lý xong đầy đủ, đời này e rằng cũng đừng nghĩ ra được. Chỉ có điều thấy vẻ mặt có chút đáng thương của , Ôn Hành Chi cũng nỡ trêu đùa .

      " phải hôm nay." : “Chờ thêm đến hết năm ."

      Ôn Hành Chi bỗng nhiên trở về, mọi người trong nhà đều cảm thấy bất ngờ. Vốn lúc trước, gần đến tết lịch, cho dù vội cũng muốn thị trấn A, rất ít khi có thể thấy ở nhà họ Ôn. Ôn Hành Chi để hành lý xuống, bình tĩnh giải thích: "Năm nay về nhà ăn tết."

      Bà Thành mừng rỡ: "Ông cụ biết ?" Lại dặn dò Ôn Hành Lễ: “Mau, mời ông ấy xuống đây."

      mặt Ôn Hành Lễ cũng là ý cười khó nén, tất cả mọi người trong nhà ai chẳng biết, cái đứa em trai này hợp với ông nội nhất, cả hai người đều là người tự cao tự đại, đều chịu kiềm chế, lấy lòng đối phương, thường xuyên qua lại càng tranh cãi nhiều, cũng vì vậy mà nhà họ Ôn rất ít khi sum vầy bên nhau đón tết. Ngoài miệng ông cụ , nhưng trong lòng vẫn cứ để tâm, lần này Ôn Hành Chi chịu trở về, tỏ ý chịu thua rồi. Ông nội mất hứng mới là lạ.

      "Người đừng nóng vội, ngày hôm qua ông mới vừa leo núi với nhóm tổng thanh tra cán bộ kỳ cựu về hưu, sáng mai mới có thể trở về đấy."

      Kiều Vũ Phân cười đỡ bà Thành: “Xem người kìa, vui đến mức nhớ ràng rồi."

      Người trong gia đình đắm chìm trong cơn vui mừng, cũng ai để ý chuyện Ôn Viễn cùng về với Ôn Hành Chi nữa. ra cũng có gì, lúc trước học bị mời phụ huynh, ngồi xe Ôn Hành Chi về rất nhiều lần, chủ yếu vẫn là vì chột dạ.

      Ôn Viễn vỗ vỗ mặt, vào trong nhà, đúng lúc gặp phải Ôn Kỳ cắn sủi cảo từ phòng bếp ra, vừa đối mặt, Ôn Viễn nhịn được lại có chút khẩn trương.

      Ôn Kỳ nhìn Ôn Viễn cái, lại nhìn thấy Ôn Hành Chi trong phòng khách, cười: “À, lần này về là rất nhanh. nữa chứ? Nhờ hồng phúc của em đấy, chú hiếm khi có thể ở nhà ăn tết. Chỉ có điều sủi cảo này là mặn, chú có thể ăn sao?"

      " ấy, ấy kén chọn."

      Ôn Viễn xong, cười cứng nhắc, vào bếp, cúi đầu rửa tay. Ôn Kỳ dùng chiếc đũa gẩy gẩy đĩa sủi cảo, bỗng nhiên mất khẩu vị, khéo, giờ trước ra khỏi công ty, lúc lái xe đường chờ đèn đỏ chớp mắt nhìn thấy Ôn Viễn, còn có người kia nữa. Khó có thể tưởng tượng người biết kiềm chế bản thân như vậy ở nơi công cộng làm ra những động tác thân mật như vậy, thân mật đến chói mắt. Nhớ lại Ôn Kỳ cảm thấy thoải mái, cũng cảm thấy thế nào cũng phải kiếm chút chuyện, xoay người vào bếp, vừa múc canh cho mình vừa : “ ? Vậy tốt, tôi còn tưởng khẩu vị của chú rất nhạt, ăn chay đấy."

      Ý gần xa Ôn Viễn nghe lập tức liền hiểu, đúng là châm chọc .

      "." Ôn Viễn quay đầu lại, gọi lại: “, có thể đừng những lời như vậy được ?"

      Ôn Kỳ đưa lưng về phía , lên tiếng, đợi đến khi xoay người thấy Ôn Kỳ nữa.

      Bởi vì ông nội ở nhà, khí buổi tối coi như thoải mái. Nếu ông ở đây, chỉ sợ vào lúc này phải chuyện với Ôn Hành Chi trong thư phòng, đây là trong những tiết mục chủ yếu mỗi lần trở về.

      Ăn xong cơm tối, Ôn Kỳ trở về phòng hí hoáy máy tính. Ôn Hành Chi và Ôn Hành Lễ cùng chuyện ở trong phòng khách, Kiều Vũ Phân ở bên pha trà, Ôn Viễn ở đó nghe lát, cảm thấy nhàm chán, muốn lên lầu, nhưng ngờ Ôn Hành Lễ lập tức chuyển đề tài đến .

      " Sang năm Viễn Viễn tốt nghiệp, hơn nữa học ngành tài chính, Hành Chi....." Ông mỉm cười nhìn Ôn Hành Chi: “Em xem thử chỗ em có công việc gì thích hợp , sắp xếp cho nha đầu công việc ."

      Ôn Hành Chi chơi đùa với nắp trà đính đầy ngọc trai, vẻ mặt có gì thay đổi. Có thể tiếp tục ở chung trong thời gian dài, Ôn Viễn biết vẻ mặt lúc này là cân nhắc.

      "E rằng có chút phiền phức." : “GP ở chính quốc tuyển người, cầu đều là tốt nghiệp 985 chuyên ngành có liên quan, hơn nữa dù sao cũng là ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài, nên đặc biệt cầu trình độ Văn."

      Ôn Viễn muốn trừng . Nghe ý tứ của Ôn Hành Lễ chính là đùa, mà người này lại nghiêm túc nghĩ cách chối từ, rốt cuộc muốn làm gì!

      Kiều Vũ Phân nhịn được liền cười: “Ý này chính là đùa, chị thấy đừng nên phiền phức ai, để cho nó làm công việc nhàn hạ ít rắc rối là được rồi."

      Ôn Viễn nhịn được lẩm bẩm làm nũng: "Mẹ, con cũng tốt nghiệp 985, hơn nữa trình độ tiếng của con cũng tệ, qua được cấp 6!"

      Kiều Vũ Phân chẳng muốn .

      Trái lại Ôn Hành Chi cười cười, lấy ra cái hộp ở bên cạnh đưa cho . Kiều Vũ Phân là người đầu tiên lên tiếng: “Ồ, nha đầu lớn như vậy rồi em còn cho nó quà?"

      " sao cả." Ôn Hành Chi : “Công việc lúc nào cũng cần."

      Ôn Viễn nhìn , cũng hơi bất ngờ. Lúc mới bước vào nhà tặng quà cho bà Thành và Kiều Vũ Phân mỗi người món, ngờ đến cũng có. Cầm món quà trong tay, Ôn Viễn cũng biết nên trừng hay là phải cám ơn . Cuối cùng, dưới thúc giục của Kiều Vũ Phân, cám ơn rồi lên lầu.

      Trở về phòng, Ôn Viễn phờ phạc mở quà. Là chiếc laptop siêu mỏng, trước kia tình cờ đến chuyện muốn đổi máy tính, nhưng sau này gặp nhiều chuyện nên lại quên mất, ngờ vẫn còn nhớ. Có tấm thiệp rớt ra khỏi hộp, Ôn Viễn lật phía sau, thấy mấy dòng tiếng . Ngòi bút lưu loát, nét chữ cứng cáp, hẳn là chữ viết tay của Ôn Hành Chi. Khó trách mới vừa nhắc tới trình độ tiếng , chẳng lẽ sợ đọc hiểu? Ôn Viễn nắm tấm thiệp để gần xem...

      Men could not part us with their worldly jars,

      Nor the seas change us, nor the tempests bend;

      Our hands would touch for all the mountain-bars;

      And, heaven being rolled between us at the end,

      We should but vow the faster for the stars.

      .....

      .....

      Nhìn cái này, Ôn Viễn đột nhiên cảm thấy rùng mình hồi, từ sâu trong tâm hồn. nghĩ người đàn ông này sau này hãy cứ đừng thổ lộ là được, lần nào, cũng đều giống như đòn chí mạng chiếm lấy linh hồn của . Kích thích, lại ngọt ngào.

      Bài dịch tiếng Trung:

      Thế gian gièm pha chia rẽ được chúng ta

      Biển rộng thể thay đổi được chúng ta, bão táp thể dao động được chúng ta

      Ngược lại, tay chúng ta cùng lướt qua những ngọn núi rồi gặp nhau ở bên nhau

      Có như thế ngày, bầu trời cuộn quanh chúng ta

      Chúng ta nhìn về phía những ngôi sao mà tuyên thệ, để tay càng nắm càng chặt hơn chặt hơn.
      tart_trungKisaragiYue thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45
      Beta: Băng Châu

      Nhờ phúc của tấm thiệp kia, đêm này Ôn Viễn ngủ rất ngon.

      Bà Thành gõ cửa ba lần mới đánh thức được, sau khi rửa mặt qua loa Ôn Viễn xuống lầu, nhìn thấy Ôn Hành Chi ở trong viện tưới nước cho cây của bà Thành.

      Nhìn quanh bốn phía, Ôn Viễn chạy tới trước mặt : "Chú, buổi sáng tốt lành."

      " tốt."

      mặn nhạt trả lời câu, Ôn Viễn lập tức muốn trừng , vừa ngẫm nghĩ lại chột dạ. Dù sao tối qua người ta thổ lộ như vậy, bây giờ lại chạy tới gọi là chú, cũng hơi quá phá hoại quang cảnh rồi.

      Còn muốn gì đó, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng dừng xe, Ôn Viễn quay đầu nhìn, nhìn thấy ông nội Ôn Khác mặc quần áo thường ngày vào.

      Ôn Viễn theo bản năng đứng ngay ngắn, định chào hỏi ông, nhưng ông nội ngẩng đầu, nhận thấy và Ôn Hành Chi đứng chung chỗ, sắc mặt vốn xanh mét càng khó coi hơn.

      biết sao, Ôn Viễn đột nhiên cũng dám mở miệng chuyện nữa. Ngược lại Ôn Hành Chi, vẫn như cũ nhanh chậm buông bình nước trong tay, với ông: "Người trở về rồi."

      Ôn Khác dường như cố gắng kiềm chế cảm xúc của ông, ông nhìn vào mắt Ôn Viễn, lại dời tầm mắt sang Ôn Hành Chi: "Con theo ta lên lầu."

      Ôn Hành Chi nhíu mày, xoay người nhìn Ôn Viễn cái, theo Ôn Khác vào thư phòng. Dọc đường , Ôn Khác đều để ý tới lời chào hỏi của bà Thành, Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân, ông dường như sắp khống chế được đến nơi, câu cũng muốn nhiều lời.

      Ôn Hành Chi cũng đoán được sơ sơ.

      Vào thư phòng, mới vừa đóng cửa lại, liền nghe Ôn nội trầm giọng hỏi: "Con và Trần Dao xảy ra chuyện gì? Con ở ngoài luôn hành động thận trọng, những thứ nên dính đừng bao giờ dính, ngay cả đầu đề báo chí cũng rất ít khi thấy con. Chỉ duy nhất lần, lại liên quan đến phụ nữ? Đây là chuyện gì?"

      "Giả dối ."

      "Bộ dạng thờ ơ của con là để cho ta xem!" Ông cụ giận dữ mắng mỏ.

      Ôn Hành Chi cười trào phúng: “Người suốt ngày cương trực quan tâm chuyện này làm cái gì?"

      "Ta quan tâm chuyện này làm cái gì? Ta nếu quản con, ta thấy con tặng cho ta phản bội!" Ông cụ vỗ mạnh bàn: “Con đứng lên cho ta, nghiêm túc trả lời vấn đề của ta! Chuyện Trần Dao ta truy đến cùng, ta dù sao cũng là người ngoài, ta lại hỏi con, con và Ôn Viễn xảy ra chuyện gì?"

      "Ai cho người....."

      "Mày trả lời tao!" Mắt ông cụ muốn trợn lồi ra: “Lúc này mày còn có thể dùng câu giả dối qua loa với tao? Hình cũng bị người ta chụp được, lấy đưa đến trước mặt cha mày, cái mặt già nua này của ta bị mày làm cho mất hết rồi! Mày cho tao, mày và Ôn Viễn có quan hệ gì?"

      Đáy mắt Ôn Hành Chi lên tia điềm tĩnh: "Chính là cái loại quan hệ mà người nghĩ."

      Ôn Khác nghe xong quả muốn tức điên lên, ông xoay vòng, giống như cố gắng kiềm chế cảm xúc. Ông bảo mình phải tỉnh táo, bèn cầm ly trà bàn, hạ thấp giọng với Ôn Hành Chi: "Tách ra, lập tức lập tức tách ra! Ôn Viễn được đến thành phố T, cũng thể ở lại thành phố B, tóm lại, tách ra....."

      " được!"

      "Tại sao được? !" Ông cụ nổi điên quát lên, đồng thời ném ly trà trong tay đến trước mặt .

      Ôn Hành Chi tránh cũng né, nhìn bộ tách sứ mà ông cụ thích nhất nát vụn dưới chân , chậm rãi đứng lên: " ngủ chung, còn tách ra thế nào?"

      Nghe vậy, ông cụ trừng trừng nhìn chằm chằm vào . Trước đó ông vẫn còn tia hi vọng, nghĩ hai người chỉ là chơi đùa, nhưng bây giờ nghe xong những lời này, ông hết hi vọng rồi.

      Vào giờ phút này, Ôn Khác chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, cảm xúc hoàn toàn thể khống chế được. Ông hung ác trợn mắt nhìn Ôn Hành Chi cái, đẩy cửa thư phòng muốn ra ngoài. Ôn Hành Lễ chờ ngoài cửa, hai người ở trong thư phòng ồn ào kinh động cả nhà, nhưng ông cụ quy củ, ai cũng dám tùy tiện gõ cửa vào. Giờ phút này thấy ông đứng vững, trong lòng đại khái cũng hiểu vì việc gì, cũng dám hỏi, chỉ có thể tiến lên đỡ ông.

      "Cha, người....."

      "Cút ngay!" Ông cụ rống giận cắt ngang lời của Ôn Hành Lễ, tiếng rống giận giống người hơn 70 tuổi nên có: “Ôn Viễn đâu rồi, kêu nó đến cho ta!"

      Sắc mặt Ôn Viễn tái nhợt đứng cuối hành lang ngoài thư phòng, thấy Viễn Viễn ông cụ trợn mắt nhìn , bước chân có chút vững, dường như bước được.

      Ôn Hành Chi nhìn cái, biết bị dọa sợ. Chuyện này quá bất ngờ, thậm chí ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng chưa làm xong.

      "Cha" đứng trước mặt ông cụ, ngăn chặn tầm mắt của ông nhìn về phía Ôn Viễn: “Người bình tĩnh chút."

      Ôn Khác lại càng thêm tức giận, nó vừa gọi ông là cha? Ông nhìn mặt mũi đứa con trai trước mặt rất giống người vợ mất sớm của ông, qua nhiều năm như vậy bởi vì có nỗi đau thầm kín nó cũng gọi ông như thế nữa, gọi ông cụ ông cụ, gọi ông như thế thành thói quen, nhưng nghĩ, lại nghe thấy chữ này ở trường hợp như vậy.

      Điều này đại diện cho cái gì?

      Ôn Khác mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn , hô hấp dồn dập cắn răng : "Tránh ra cho ta! Gọi nó đến!"

      "Hành Chi....." Ôn Hành Lễ hiểu thể tiếp tục như vậy nữa rồi: “Đưa Ôn Viễn trước! Tiếp tục như vậy cha tức chết!"

      " được !" Ông cụ quay đầu quát Ôn Hành Lễ, vội được Ôn Hành Lễ đỡ lấy, vừa dỗ vừa lừa trấn an ông.

      Ôn Hành Chi bỗng cảm thấy nhức đầu. nhìn đôi mắt vội vội vàng vàng chạy lên lầu của bà Thành, xoay người, tới cuối hành lang.

      "Theo xuống lầu."

      Ôn Viễn nhìn , ra lời, gắt gao túm lấy . Ôn Hành Chi phản đối, trái lại nắm tay , đưa xuống lầu, đem ông cụ đầy tức giận nhốt bên trong cửa.

      Cửa viện mở rộng ra, xe Ôn Hành Chi dừng ngoài cửa. mở cửa xe, với Ôn Viễn: "Lên xe."

      Ôn Viễn hoàn hồn, túm lấy lắc đầu. Ôn Hành Chi hiểu lo lắng của , điều chỉnh tâm trạng, vỗ vỗ đầu : “Nghe lời, lên xe."

      "Nhưng ông nội....."

      " biết." ngắt lời nàng: “Nhưng bây giờ phải là thời điểm tốt."

      Ôn Viễn cũng hiểu. Ông nội nổi cơn thịnh nộ nghe bất cứ lời giải thích nào, huống chi, bản thân cũng có lý do gì để với ông. Ông chỉ khăng khăng cầu làm theo những lời của ông, khư khư cố chấp muốn đạt được mục đích của mình, cho nên, đây quả phải là thời điểm tốt.

      Cắn cắn môi, Ôn Viễn ngồi vào trong xe. Đợi đến khi ngồi ngay ngắn ổn định, Ôn Hành Chi chậm rãi lái xe, lúc sắp sửa chạy ra khỏi viện, chiếc Jeep màu xanh dương lướt qua , làm như nhìn thấy, đợi đến khi xe chạy ra khỏi viện, đạp mạnh chân ga.

      Ôn Viễn vô tri vô giác ngồi ở ghế phụ, chỉ mặc cái áo ngủ mà ra ngoài, bị máy lạnh trong xe thổi lát, bỗng hắt xì, khó khăn lắm mới hoàn hồn.

      "Vừa rồi, đó là xe Ôn Kỳ."

      " biết."

      Ôn Hành Chi xong, tiện tay rút ra tờ khăn giấy đưa cho , Ôn Viễn nhận lấy, nhưng lau. Cúi đầu lặng lẽ ngây ngẩng hồi, chợt cởi đôi giày vải bông ra, hai đầu gối cong lên để chân ở ghế ngồi, cuộn tròn người lại.

      "Lạnh?"

      Ôn Viễn cảm thấy bàn tay đưa qua, dường như đo thử nhiệt độ trán . dám nhìn thẳng , chỉ khẽ ngẩng đầu, giọng : "Em hơi sợ."

      gặp đèn đỏ, Ôn Hành Chi dừng hẳn xe, nhìn về phía bên cạnh, cuộn người lại thành hình tròn. Yên lặng mấy giây, đưa tay ôm chặt : “Sợ cái gì, đây cũng phải là thời điểm xấu nhất."

      xong, chỉ thấy Ôn Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt sắp sụp đỗ nhìn . Ngoài dự đoán, Ôn Hành Chi còn có thể cười được, cầm lấy tay rút khăn giấy ra, lau ẩm ướt trong mắt , mới chậm rãi buông ra.

      "Nếu từ nghe lời của ông cụ, công việc mọi thứ đều muốn chống đối ông, chọc giận ông, đánh chửi đều quan trọng. Cho nên đây tính là cái gì, lúc nào cũng làm chuyện khác thường cũng thành thói quen rồi."

      Đèn xanh sáng lên, lần này tốc độ của ràng chậm lại.

      Ôn Viễn ngồi ở bên cạnh nhìn : “Vậy chẳng lẽ tính làm chuyện trái với đạo lý?"

      "Em cảm thấy nên tính?" nhanh chậm hỏi lại.

      Ôn Viễn lại chợt nhớ tới rất lâu lâu trước đó bởi vì Ôn Hành Chi chậm chạp kết hôn mà ông cụ hoài nghi có phải trong đầu có "tật xấu" hay , so sánh hai người, ông cụ cảm thấy người nào càng tệ hơn.

      Ôn Viễn nhịn được thở dài, tâm tình cũng còn nặng nề như vừa rồi.

      đường gì nữa, lái về căn hộ Đông Giao, mới vừa xuống xe, di động của Ôn Hành Chi chợt đổ chuông. Liếc mắt nhìn người gọi đến, nhíu mày ấn nút nghe. Đầu kia là giọng đè rất thấp của Ôn Kỳ: “Chú, ông nội ông...nhập viện rồi."

      Tay vô thức nắm chặt, Ôn Hành Chi trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      "Bệnh cũ tái phát, rất cấp bách." Đầu kia : “Nhưng chú đừng lo lắng, ba cháu đưa ông bệnh viện rồi, chỉ bảo cháu báo cho chú tiếng."

      "Biết rồi."

      Cúp điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và khẩn trương của Ôn Viễn nhìn mình: “Ông sao rồi?"

      "Bệnh cũ." đưa chìa khóa nhét tay Ôn Viễn: “Em lên lầu trước , đến bệnh viện chuyến."

      "Em cũng !"

      " được."

      Ôn Hành Chi cự tuyệt rất quả quyết, nhìn vẻ mặt ủ rũ và giọng ngập ngừng của . Đưa tay giúp cài lại nút áo ngủ, mở miệng: “ , bây giờ phải là thời điểm thích hợp nhất, cho nên em cũng đừng sốt ruột. Hơn nữa ông đánh mắng cũng là cái gì, nhưng em được. Hiểu chưa?"

      trực tiếp như vậy, muốn hiểu cũng khó. Cho dù thế nào vẫn là người nhà họ Ôn, còn , cái gì cũng phải.

      Hôm nay thời tiết thành phố B được tốt lắm, từ buổi sáng tinh mơ trời u, dự báo thời tiết trận bão tuyết, e rằng bao lâu nữa xảy ra.

      Trong bệnh viện vẫn đầy ắp người, Ôn Hành Chi xuyên qua dòng người trong đại sảnh trực tiếp thang máy lên tầng cao nhất. Cả tầng đều là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, cho nên có nhiều người, lướt qua vài người y tá, sau khi hỏi thăm cũng biết được phòng bệnh của Ôn Khác.

      ra cũng cần hỏi, liếc mắt cái là có thể nhìn thấy bà Thành ở ngoài phòng bệnh. Bà Thành nhìn thấy Ôn Hành Chi đầu tiên, vội vàng bước đến chặn trước : "Sao con lại tới đây? Ôn Viễn sao?"

      "Ôn Viễn sao." : “Tình trạng tại của ông cụ như thế nào?"

      "Ổn rồi." Vẻ mặt bà Thành lo lắng: “Nhưng con thấy bộ dạng của ông ấy lúc nãy, là dọa người ta giật mình."

      Ôn Khác bị bệnh cao huyết áp, bác sĩ chăm sóc sức khỏe cũng luôn kiểm tra chế độ ăn uống của ông, nhưng tính khí Ôn Khác kiên định lại quyết đoán, đâu chịu được nhiều gò bó như vậy, người trong nhà cũng dám ép, vài năm như vậy ra cũng xảy ra vấn đề lớn lao gì, ai ngờ hôm nay chợt xảy ra chuyện vậy.

      "Con vào thăm ông ấy chút."

      "Ấy chết con dù sao cũng đừng vào!" Bà Thành vội vàng ngăn lại: “ vất vả mới ngủ được, nghe thấy chút tiếng động, lúc này con vào đánh thức ông ấy, ông cụ lại kích động còn bị gì nữa? ! Đúng rồi, bà với họ đừng vội vã báo tin cho con, ai gọi cho con?"

      Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Ôn Hành Chi sáng tỏ.

      Thấy bà Thành vẫn có vẻ đăm chiêu nhìn , mỉm cười : "Quyết định như vậy thôi, hôm khác con lại đến."

      Bà Thành còn muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại yên lòng, thở dài hơi, xoay người vào.

      Ôn Hành Chi ngược lại cũng vội, đến phòng làm việc của bác sĩ chuyên trị cho ông, biết đại khái bệnh tình, xác định có gì đáng ngại mới yên lòng.

      Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc chạm mặt Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân từ ngoài về, trong tay xách hai hộp giữ nhiệt, chắc là mang cơm cho ông cụ hoặc là bà Thành. Kiều Vũ Phân nhìn chút, vẻ mặt muốn lại thôi, vẻ mặt Ôn Hành Lễ cũng rất phức tạp, ông đưa đồ cầm tay cho Kiều Vũ Phân, với Ôn Hành Chi: "Cậu qua đây, chuyện với chút."

      Ôn Hành Chi gì, lặng lẽ theo sau lưng ông, xuống cầu thang, tới vườn hoa phía sau bệnh viện.

      Tâm trạng vào lúc này của Ôn Hành Lễ rất khó hình dung, ông có rất nhiều lời muốn hỏi, dù sao Ôn Viễn vẫn là con danh nghĩa của ông. Nhưng Ôn Hành Chi lại là em của ông, cho dù ông cụ có sống hay , rất nhiều chuyện của người em trai này đều chen tay vào được.

      Ôn Hành Lễ buồn bực vuốt mái tóc: "Hành Chi, cậu....."

      "Có thuốc lá ?"

      Ngồi ghế đá của vườn hoa, người nọ chợt mở lời.

      Ông bị hỏi đến mức sững người, vô thức lấy ra hộp thuốc từ trong túi áo đưa cho cậu em. em bọn họ đều thích hút thuốc uống rượu, nhưng người trong quan trường, lúc có thể làm theo ý mình thích nhiều lắm, đa số xã giao ngoài mặt, dần dà thành nghiện. Có cái này làm cái cớ, ông cũng bỏ thuốc nữa. Từ điều này ông rất khâm phục Ôn Hành Chi, cậu ấy có sức lực mạnh mẽ ngoan cường mà ông có.

      "Cảm ơn."

      Ôn Hành Chi nhận lấy, rút ra điếu, lấy cái bật lửa châm lên. Khum tay bảo vệ ngọn lửa cháy rừng rực, khẽ khàng châm điếu thuốc. Ôn Hành Lễ nhìn động tác liền mạch lưu loát của cậu em, hơi nản lòng.

      " đồng ý."

      Ông kiên định ra bốn chữ.

      "Em biết."

      Tro thuốc lá rơi xuống, Ôn Hành Chi nhàn nhạt đáp lại.

      "Cậu biết, biết mà cậu còn dám? thấy cậu là..." Ôn Hành Lễ cực kỳ tức giận muốn dạy bảo cậu ta trận, nhưng người nọ vẫn cứ ngồi yên hề động đậy, những lời còn lại làm sao cũng ra được, ông nổi cáu bước tới ngồi xuống cạnh Ôn Hành Chi, duỗi tay ra: "Cho điếu thuốc."

      Ôn Hành Chi nhìn ông cái, những cho, còn quăng điếu thuốc trong tay mình: " Lát nữa còn phải vào phòng bệnh, đừng hút."

      " hiểu Hành Chi, với điều kiện của cậu tìm kiểu phụ nữ nào kết hôn chẳng được? Ôn Viễn, Ôn Viễn con bé là cháu của cậu, là con của !"

      " dễ." : “ còn nhớ mình có đứa con như vậy."

      Ôn Hành Lễ nhất thời có loại cảm giác bị nghẹt thở trấn áp, ông thừa nhận cậu ta sai, cho tới bây giờ ông đều xứng là cha. Nhớ đến đủ chuyện trước đây, ông bỗng cảm thấy mệt mỏi: "Đây là chuyện trong nhà, chúng ta có thể đừng biến nó thành cuộc đàm phán ? Đây phải là vấn đề người nào chiếm thế thượng phong, đạt được vui vẻ khoái trá nhất thời, tranh giành thắng thua có ý nghĩa gì. Cho dù bây giờ muốn làm người cha tốt, chẳng lẽ có tư cách với cậu chuyện tương lai liên qua đến con bé?"

      " muốn cho ấy loại tương lai gì?" Ôn Hành Chi : “Thành phố B này to như vậy tùy tiện tìm cho ấy công việc nhàn hạ, lại tìm người môn đăng hộ đối, cả đời bị xua đuổi ra ngoài?"

      " đương nhiên thể độc đoán như vậy." Ôn Hành Lễ lạnh lùng : “ để cho con bé tự do lựa chọn, nhưng điều kiện tiên quyết phải loại trừ cậu ra khỏi chuyện này!"

      "Vậy có gì để rồi." Ôn Hành Chi chợt cười, đứng lên đưa hộp thuốc lá trả lại cho ông, cũng quay đầu lại bỏ .

      Ôn Hành Lễ dõi theo bóng lưng nhìn hồi, bực bội vò vò tóc, cuối cùng, lấy ra điếu thuốc trong hộp.

      Đông Giao, Thành phố B.

      Mùa đông vẫn chưa qua , nhưng bởi vì máy điều hòa hoạt động, cho nên cả căn hộ đều rất ấm áp. Bởi vì có người định kỳ quét dọn, cho nên tất cả đồ đạc trong nhà vẫn rất sạch , Ôn Viễn ngồi lát sofa ở phòng khách, có việc gì, lại hơi mệt mỏi cộng thêm hoảng sợ nên ngủ thiếp , cho đến khi chuông điện thoại đánh thức .

      Cũng nhớ nhét điện thoại vào trong túi áo ngủ khi nào, Ôn Viễn nhìn cái tên hiển thị màn hình di động, hơi do dự rồi nhấn nút trả lời.

      Đầu dây bên kia là Ôn Kỳ, sau khi gọi được cũng vội chuyện, còn Ôn Viễn cũng biết nên với những thứ gì, hai người đều vô cùng trầm mặc. Cuối cùng, người phá tan khí khiến người ta nghẹt thở là Ôn Kỳ.

      "Em ở đâu đó?"

      "Em ..." nhìn quanh bốn phía, Ôn Viễn : “Ở Đông Giao."

      Đông Giao. Giá nhà cao dọa người ở thành phố B chủ yếu đều ở Đông Giao, mà nhà cửa của nhà họ Ôn ở Đông Giao cũng chỉ có . Cho nên Ôn Kỳ cũng truy hỏi nữa, chỉ hỏi: "Em sao chứ? nghe bà Thành chuyện buổi sáng nay."

      biết vì sao, Ôn Viễn đột nhiên cảm thấy chuyện với Ôn Kỳ mệt chết được. ràng phải là người hiểu nhất, lại còn muốn dò xét . Nhưng giờ cũng muốn nhiều lời, chỉ ừm tiếng: “Vẫn ổn."

      Đầu kia yên lặng, gần phút, Ôn Viễn nghe thấy giọng chợt trầm xuống: “Ôn Viễn, em hối hận ?"

      Ôn Viễn nghe xong hơi buồn cười: “Sao cũng phải hỏi loại vấn đề này, có ý gì ?"

      Ôn Kỳ gì, rất dứt khoát cúp điện thoại. Ôn Viễn lại đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì đối chọi gay gắt với Ôn Kỳ như vậy, biết, cho tới bây giờ phải cố ý châm chọc chế giễu , chỉ là có chút trẻ con, tức giận có chỗ xả, nhưng lại biết làm thế nào mới tốt, cho nên mới có loại tình hình này. Chưa tới ai chiếm thế thượng phong, hai bên tổn hại cũng gần như nhau. Sao có thể biến thành loại tình thế này? Ôn Viễn thở dài hơi, có chút mờ mịt tự hỏi.

      Gần tới lúc chạng vạng Ôn Hành Chi mới trở về .

      Lúc đẩy cửa vào Ôn Viễn ở trong bếp ướp đồ ăn, nghe thấy tiếng động, khi nhìn thấy ở phòng bếp giật nảy mình.

      Ôn Hành Chi cũng hơi bất ngờ, trong tay xách theo túi thực phẩm, quan sát Ôn Viễn từ xuống dưới hồi, định gì đó bị Ôn Viễn đỏ mặt trách móc.

      "Sao lại mua đồ về? Em nấu cháo."

      Hơn nữa ít thức ăn trữ trong nhà cũng có, yên lòng, càng có tâm tình ăn cái gì. Người này phải biết, đến bệnh viện còn điều người của GP tại thành phố B mua sắm đống đồ ăn đưa đến nhà, lần này muốn ăn, ngay cả lấy cái cớ tìm khắp nơi cũng thấy cũng dùng được.

      Ôn Hành Chi liếc , lướt qua nhìn cháo trong nồi, bề ngoài ngược lại tồi. Hơn nữa thấy mắt dạo quanh thức ăn, mức độ cũng cao, chỉ còn mùi vị thôi... cầm lấy đôi đũa trong tay nếm thử, cũng tệ lắm.

      "Học nấu ăn khi nào?" hỏi

      "Cái này hả....." Ôn Viễn hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Chính là năm nay trở về học bà Thành."

      "Tại sao học?"

      "....."

      trả lời, Ôn Hành Chi cũng hỏi nữa, chỉ là đưa túi thức ăn cho : “Đem cái này bỏ vào trong lò vi ba hâm lại, còn lại làm."

      Ôn Viễn nhận lệnh , nhớ tới điều gì quay đầu lại hỏi: “Ông nội sao rồi?"

      " có gì đáng ngại."

      Ôn Viễn hơi yên lòng chút, ngẩng đầu nhìn người nào đó vén tay áo lên để rửa tay, chợt đầu óc nóng lên, bước đến ôm lấy hông . Ôn Hành Chi ngẩng ra, cúi đầu nhìn : “Sao thế?"

      "....."

      trả lời.

      "Em ôm như vậy, dầu mỡ đồ ăn đều dính lên quần áo rồi."

      hiếm khi hào hứng trêu chọc như vậy.

      " thử xem."

      quệt lên người , cảm thấy hài lòng mới buông tay, chú ý tới ánh mắt đầu tiên là buồn cười vừa lạnh lùng của Ôn Hành Chi. Buồn cười dĩ nhiên là vì có hành động như trẻ con, về phần lạnh lùng, là bởi vì nghĩ tới người khác.

      Từ lúc gia nhập tới nay, để lại ấn tượng cho mọi người đều là tác phong nho nhã cao quý, nhưng chẳng thể tàn nhẫn. thích gặp chiêu phá chiêu, đối thủ có năng lực lớn bao nhiêu dùng chút sức lực, nhiều chút lại là lãng phí. Hơn nữa cần biết giao thiệp thế nào đều là chuyện tiền bạc, làm hại đến người khác.

      Nhưng lần này giống như vậy, đối thủ tính ra tương đối yếu, nhưng lại làm hại người thân nhất của . Ba mươi mấy năm qua, vẫn chưa bao giờ có người nào dám xúc phạm như vậy.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46

      Ở trong bệnh viện điều trị hai ngày, bệnh tình của Ôn Khác dần dần chuyển biến tốt lên, nhưng vì tuổi cao, mọi người trong nhà và bệnh viện dám khinh suất, cho nên nhất thời vẫn thể xuất viện.

      Cảm xúc của ông cũng dần ổn định lại, nhưng gặp ai cũng đều thờ ơ lạnh nhạt cả. Bản thân ông phải là người dễ chịu gì, lần này lại như vậy càng khó hầu hạ hơn.

      Sau hai ngày tĩnh tâm suy nghĩ, Ôn Hành Chi cảm thấy đến lúc gặp mặt cha mình rồi. Sáng sớm nay, lái xe chở Ôn Viễn trở lại nhà họ Ôn trước rồi mới đến bệnh viện.

      Ôn Hành Lễ cũng có ở nhà, chắc là ở trong bệnh viện cùng với ông cụ, tại cũng chỉ ấy mới có thể ứng phó được với Ôn Khác mà thôi. Lúc bọn họ đến nhà thấy Ôn Kỳ và bà Thành ăn sáng trong phòng ăn, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy người tiến vào, thái độ cũng quá tự nhiên.

      Ôn Viễn sau lưng Ôn Hành Chi, ló đầu ra nhìn hai người ngồi ở bàn, dám cái gì. Nhưng Ôn Hành Chi ngược lại vẫn bình thản ung dung như trước đây, đưa mắt nhìn Ôn Kỳ, người ở phía sau loay hoay nghiêng đầu sang, vẻ mặt đầy chột dạ, Ôn tiên sinh thấy thế cũng lười phải truy cứu đến chuyện ai gọi điện thoại ngày hôm qua rồi.

      "Tới rồi sao." Bà Thành đứng lên, lên tiếng hỏi thăm: “ ăn sáng chưa?"

      "Ăn rồi ạ." Ôn Hành Chi liền hỏi: ”Hai ngày nay trong nhà như thế nào?"

      "Còn có thể như thế nào chứ."

      Bà Thành nhìn hai người đáp, vừa muốn trách cứ nhưng rồi lại nhẫn tâm. Ôn Viễn đau lòng cúi đầu xuống, Ôn Hành Chi nhìn thấy bình giữ nhiệt ở bàn ăn, trầm ngâm lát rồi : "Hôm nay để cháu đưa canh cho ông cụ."

      " nghĩ xong rồi sao?" Bà Thành dò xét : ”Mấy ngày này sắc mặt của ông cụ tốt chút nào."

      "Vậy càng phải xem thế nào."

      "Cũng được....." Bà Thành do dự nhìn Ôn Viễn tiếp: “Nhưng nha đầu này cần đến cũng được, ông cụ tại nhìn nổi cảnh này đâu. Bà nghĩ hai người các cháu nên tách ra có thể làm cho ông đỡ nổi nóng."

      Ôn Hành Chi suy tính mấy giây, nghiêng người sang nhìn Ôn Viễn: “Bà cũng có đạo lý."

      "Nhưng mà cháu cũng muốn ....." Ôn Viễn giọng .

      "Đợi mấy hôm nữa ." lại : “Ông cụ dễ nóng tính, tại mềm được cứng cũng xong, trước tiên cần phải dỗ ông về ."

      Ôn Viễn còn chưa lên tiếng, bà Thành liền : "Có con nào cha ruột mình như vậy chứ?"

      Ôn Viễn lại nhịn được cười liền trả lời: "Vậy hôm nào đến thăm ông vậy."

      Ôn Hành Chi còn muốn thêm cái gì nữa, bà Thành rất hiếm khi thấy như vậy liền thúc giục: "Được rồi, nha đầu này ở nhà , để bà trông nó cho phải lo đâu. Nhanh , chần chừ lát nữa canh nguội mất!"

      Ôn Hành Chi mỉm cười : “Lại phiền bà rồi."

      Vốn hôm nay Ôn Viễn lấy hết dũng khí nhưng tại lại phải , tâm tình cũng thấy thoải mái lắm. Ở nhà cũng thấy dễ chịu gì, chưa tính đến Ôn Kỳ, ngay cả bà Thành cũng biết ứng phó như thế nào.

      Hai người đưa mắt nhìn Ôn Hành Chi rời khỏi đại viện, bởi vì bà Thành đứng tại chỗ , nên cũng thể ra ngoài được. Kết quả là cửa vừa đóng lại, bà Thành liếc cái, gì liền xoay người vào bếp, để mình đứng ở đó.

      Ôn Viễn rối rắm lát cũng theo trong bếp, cũng sốt ruột vào mà đứng ngay ở cửa. Bà Thành vẫn bận dọn dẹp trong bếp, lau xong bồn rửa rốt cuộc có thời gian để nhìn rồi, “Còn cháo đấy, nếu đói bụng ăn bát."

      "Cháu đói, hì hì."

      Ôn Viễn đứng đó cười khúc khích, bà Thành cũng để ý đến nữa. Chờ mãi đến lúc bà hết bận, ra khỏi bếp, Ôn Viễn mới kéo áo của bà lại hỏi: "Bà nội, bà làm gì nữa vậy."

      " Bà làm gì sao? Bà còn muốn hỏi cháu muốn làm gì đấy!" Cuối cùng cũng kìm chế nổi nữa, bà Thành nhìn giáo huấn: “Cháu với chú út của mình xảy ra chuyện như vậy, dấu diếm hết mọi người trong nhà. Nhưng nếu ta biết trước chút, tại chuyện thành như vậy!"

      xong vẫn còn chưa nguôi cơn tức, thẳng tay vỗ đen đét vào cái mông của , sức lực cũng hề .

      Ôn Viễn dĩ nhiên là dám kháng nghị, xoa xoa vào chỗ bị đánh giọng giải thích: "Cháu sợ bà đồng ý."

      "Sao cháu lại biết ta đồng ý hả? Cháu là con giun trong bụng ta sao chứ!" Bà Thành đóng cửa bếp lại, hung hăng .

      Mà ánh mắt của Ôn Viễn lại bừng sáng lên: " như vậy là bà đồng ý sao?"

      "Ta ta đồng ý sao? Cháu đừng có nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi, lôi kéo ta !"

      Ôn Viễn ồ tiếng, có vẻ hơi thất vọng cúi đầu xuống.

      Bà Thành nhìn , mắt từ từ trở nên ẩm ướt, cũng nhịn được mà giáo huấn : "Ta đồng ý thế nào, đừng là Hành Chi, ta tại ngay cả cháu cũng quản được rồi." Vừa vừa đánh xuống mông : ”Đứa chết tiệt này, từ biết nghe lời như vậy, làm sao mà càng lớn lại càng hiểu chuyện thế này?"

      Ôn Viễn cũng phản bác lại, chỉ là ôm lấy bà Thành làm nũng, giống như khi còn bé phạm phải tội lỗi gì mà gọi bà: "Bà nội."

      Từ đến lớn bà Thành là người thương nhất, hơn nữa so với địa vị của bà ở trong nhà này, nếu về sau Ôn Viễn lập gia đình phải lựa chọn nhà chồng lời của bà nhất định có tác dụng hơn so với Kiều Vũ Phân. Nhưng Ôn Viễn muốn lợi dụng bà như vậy, khiến cho bà phải đau lòng, dù sao bà cũng già rồi. Chỉ là đánh giá thấp thương của bà Thành đối với mình rồi, từ lúc Ôn Viễn lên đại học tới nay, bà lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ sau khi bà mất, trong nhà có người người thương quan tâm đến nữa.

      "Mặc dù có khó nghe, nhưng mà bà thấy so với cậu ta có ai có thể tin cậy hơn." Bà Thành sâu kín thở dài câu, nhưng Ôn Viễn lại hiểu rằng bà thỏa hiệp, muốn mở miêng , lại thấy mắt của bà ánh lên hung dữ: “Hành Chi mà về cháu cũng được , trở về phòng cho ta!"

      xong, liền cầm giỏ chợ.

      Ôn Viễn hiểu , chắc chắn là bà ra ngoài mua cho đồ ăn ngon cho rồi. Khi còn bé gặp phải chuyện vui ăn uống ngon, cũng chỉ có bà làm đồ ăn ngon dụ dỗ mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, thực vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

      Bà Thành vừa , trong nhà chỉ còn có Ôn Viễn và Ôn Kỳ . Chẳng biết tại sao, mình đối mặt với Ôn Kỳ, Ôn Viễn luôn cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên cũng thể làm như thấy được, bởi vì muốn để nhận ra muốn trốn tránh .

      Lúc này Ôn Kỳ giờ phút này ngồi ở ghế sofa im lặng đọc sách, ở trong bếp chần chừ mười mấy phút, Ôn Viễn mới cầm cốc nước, ngồi xuống đối diện với gọi:

      "."

      mở lời trước, cố gắng thay đổi cục diện bế tắc vì cuộc điện thoại ngày hôm qua. ngờ, Ôn Kỳ ngước đầu lên nhìn , liền cười ngọt ngào với . Ôn Kỳ nhìn chăm chú lúc, cho đến khi nụ cười của càng ngày càng cứng ngắc, mới lại cúi đầu, tiếp tục trầm mặc.

      Ôn Viễn chán nản, liền cầm cốc nước lên uống mấy ngụm, lấm lét nhìn trái phải, lại tìm được đề tài mới: "Mẹ đâu rồi? Cũng cùng cha đến bệnh viện sao?"

      Lúc này Ôn Kỳ mới trả lời: "Người thấy thoải mái, nằm ở lầu."

      "À, vâng."

      Ôn Viễn muốn lên lầu xem chút, rồi lại sợ khi nhìn thấy Kiều Vũ Phân biết cái gì. Ở trong nhà này, trước kia sợ ông nội và ba nhất. Mà bây giờ, lại càng sợ Kiều Vũ Phân. Mặc dù Kiều Vũ Phân bốn năm qua tỏ thái độ gì cũng hoàn toàn nhớ từng đại náo trận như vậy, nhưng lại vĩnh viễn thể nào quên được.

      Lại giằng co trầm mặc hồi, Ôn Kỳ đột nhiên quẳng quyển sách sang bên, mạch lên lầu. Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn , muốn gọi nhưng lại phát ra được thanh nào, chỉ đành ngồi xuống, trầm mặc này đúng là làm cho người ta hít thở thông, sau đó uống hết cốc nước còn lại.

      Ước chừng mười lăm phút sau, cửa phòng của lầu vang lại lên tiếng lịch kịch. kinh hoảng đứng dậy, chờ Ôn Kỳ từ phòng mình ra, lúng túng nhìn hỏi:

      ", làm sao vậy?" Liếc thấy vali hành lý trong tay , liền khẩn trương : “... muốn đâu?"

      Ôn Kỳ nhìn chăm chú lúc, chợt túm lấy tay của : "Em theo ."

      Ôn Viễn ngẩng ngơ, há hốc mồm nhìn :”, ....."

      "Thừa dịp bây giờ trong nhà có ai, em hãy mau theo ." Ôn Kỳ xong, cứng rắn lôi kéo ra ngoài.

      "....." Ôn Viễn dùng sức kéo lại hỏi: “ làm cái gì vậy?"

      "Em đừng ngốc như thế có được hay !" Ôn Kỳ cau mày nhìn tiếp: ” cho em biết, ông nội chắc chắn đồng ý, hơn nữa theo tác phong của ông chắc chắn giải quyết dứt khoát, nhất định để cho em ở lại thành phố B. Em muốn bị ông đưa sao?"

      Ôn Viễn ngẩng người lúc lâu mới tiêu hóa được lời kia của : “Có chú út ở....."

      "Chú út cũng phải là vạn năng! Chú ấy quản được người em, quản được tim em sao?" Ôn Kỳ chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn tiếp: “Em nhìn lại mình bây giờ , đối với ai cũng ra vẻ cẩn thận lấy lòng, có mệt hay ? ! Coi như chú út thuyết phục được ông nội tiếp nhận em, vậy thế nào chứ? Em dám trong lòng mình chút khoảng cách nào ? Bây giờ uất ức chút cũng là gì nhưng em còn muốn uất ức cả đời sao? Em có chút tiền đồ có được hay !"

      Bị đâm vào đúng chỗ yếu, Ôn Viễn mở to hai mắt, vô cùng khó tin nhìn . thể thừa nhận, đúng, nhưng Ôn Viễn lại cảm thấy khổ sở, tại sao ấy lại như vậy chứ.

      " có thể mang em đâu được chứ?" khẽ khàng hỏi: “Được, cứ dẫn em nhưng sau đó sao? Sau đó phải làm thế nào?"

      Ôn Kỳ bị hỏi liền cứng người lại. thừa nhận bản thân suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn nhìn thấy dè dặt, cẩn trọng như vậy, cho nên dứt khoát né tránh.

      "Em đừng có nghĩ nhiều, cứ theo là được."

      Ôn Viễn đứng bất động hỏi: "Tại sao em phải theo chứ?"

      "Vì thích em, có được hay ?"

      Bị truy vấn, Ôn Kỳ liền xoay người gầm lên giận dữ. Sau khi xong, cả hai đều ngây ngẩng cả người, đúng lúc đó ở cầu thang lại vang lên tiếng động, hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy Kiều Vũ Phân mặt tái nhợt đứng ở lầu hai, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.

      Ôn Viễn khẳng định Kiều Vũ Phân hiểu lầm, liền hất tay Ôn Kỳ ra, vội vàng chạy lên lầu: "Mẹ, con....."

      Kiều Vũ Phân cũng thèm nhìn , mặt cũng hề tỏ ra kinh ngạc. bà chỉ nhìn Ôn Kỳ, : "Hai đứa hôm nay nếu ai dám bước ra khỏi cửa nửa bước, vĩnh viễn cũng đừng trở lại!"

      xong, xoay người trở về phòng.

      Ôn Viễn ngây người đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      Bệnh viện.

      Hôm nay thời tiết của thành phố B rất tốt, phòng bệnh của Ôn Khác lại quay về hướng đông cho nên khi Ôn Hành Chi vừa bước vào liền cảm thấy ánh mặt ngập tràn khắp phòng, vô cùng ấm áp.

      nhìn vẻ mặt đau khổ của y tá bê bữa sáng ra ngoài liền khẳng định ông cụ lại gây khó dễ người ta rồi. Vì vậy liền cau mày lại, với y tá : "Đưa cho tôi."

      Y tá chỉ ước gì ném được củ khoai lang nóng phỏng tay này sang cho người khác, vì vậy vội vàng đem đĩa thức ăn đưa cho Ôn Hành Chi, trong lòng đối với người đàn ông ôn tồn nho nhã này vô cùng cảm kích.

      Ôn Hành Chi sau khi nhận lấy đĩa thức ăn liền đẩy cửa phòng ra.

      Ôn Hành Lễ dỗ dành Ôn Khác chẳng khác gì dỗ trẻ con, sắp nhẫn nại được nữa nhìn thấy Ôn Hành Chi. Ông liền đứng lên, vốn muốn cho người này sắc mặt tốt, nhưng mà trong nội tâm lại là hết sức cảm kích cậu ta kịp thời xuất , vì vậy vẻ mặt biểu lộ tâm tình tương đối phức tạp.

      Ông cụ đối với cái người xuất ngoài ý muốn này phản ứng lại tương đối bình tĩnh, chẳng thèm ngó ngàng tới: " ra ngoài, ta muốn gặp ."

      Ôn Hành Chi để ý tới lời của lão gia tử, quay sang với Ôn Hành Lễ: " cứ nghỉ lát , có em ở đây rồi."

      Ôn Hành Lễ có chút do dự, nhưng lại nghĩ vấn đề này cuối cùng vẫn phải giải quyết triệt để, vì vậy ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại hai cha con bọn họ, Ôn Hành Chi trước tiên đem hộp giữ nhiệt trong tay bỏ lên bàn, muốn phục vụ ông cụ ăn sáng rồi .

      Ông cụ nhìn , lại lặp lại lần nữa: " ra ngoài mau, tôi muốn nhìn thấy ."

      Ôn Hành Chi cũng lên tiếng, nếm thử cháo thấy vẫn còn nóng, liền dùng thìa quấy khuấy lên cho nguội.

      "Lời của tôi, có nghe thấy ?" Ông cụ được để ý tới liền tức giận tiếp.

      "Bác sĩ, y tá, cả người nào cũng đều để cho cha quát nạt đủ rồi, con mà lại ra ngoài còn ai phục vụ cha nữa đâu." nhanh chậm đáp, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường tiếp: ”Ăn sáng "

      Ông cụ bị thái độ này của kích thích càng nổi giận hơn, quát lên: “Tôi bị tàn phế mà cần phải đút cơm? ra ngoài cho tôi, ra ngoài!"

      Ôn Hành Chi vẫn ngồi im nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế muốn đút cháo cho ông ăn. Ông cụ giận lắm nhưng cũng có cách nào, liền cầm lấy cái bát, hai ba hơi húp hết bát cháo. Giống như bà Thành trong cái nhà này người cực kỳ giống với ông cụ nhất, lại vừa hợp với ông cụ nhất chính là , hiểu rất tính cách của cha mình, rất biết cách đối phó với lão gia tử mềm được cứng cũng xong này.

      Chờ ông ăn xong, Ôn Hành Chi vẫn ngồi im lặng ở bên giường. Ôn Khác vui nhìn : " còn ở lại chỗ này làm gì?"

      Ôn Hành Chi liền cười nhạt đáp: “Con nghe bác sĩ , ngài tuổi cao lại mắc bệnh này thể luôn tức giận được. Con cũng biết trong lòng cha rất tức giận, nhưng buồn bực trong lòng đối với thân thể tốt, cho nên con tới đây, để cho cha trút giận."

      "Ta nghĩ ước gì ta chết sớm có." Ôn Khác hừ mũi , cũng còn kích động như vừa rồi nữa.

      Ôn Hành Chi yên lặng lát, dịch dịch góc chăn cho ông rồi :”Cha ngủ lát , con ở đây trông chừng."

      " cần, ta dám phí phạm thời gian quý báu của ."

      Đối với câu kháy này của lão gia tử Ôn Hành Chi chỉ cười cười .

      Ông cụ đánh giặc lâu năm, lại thích quanh co, lúc còn trẻ vì vậy mà lão thủ trưởng giáo huấn biết bao nhiêu lần nhưng cũng sửa được, vì thế mà bị thiệt thòi ít. Đến già tính tình tuy thu lại chút ít, nhưng mỗi khi tức giận đều náo loạn đến gà bay chó sủa. Cho nên mới , có thể nhẫn nại mấy câu như vậy với , ông cụ kìm chế ít rồi.

      "Lão Tam, làm cho tôi quá thất vọng."

      "Vâng, con khiến cha mất hết mặt mũi trước mặt các chiến hữu rồi."

      Hôm đó ông cụ cùng với các chiến hữu cũ leo núi, mà Trần Dao biết từ đâu lại biết được chuyện này, liền cầm hình trực tiếp tìm ông cụ.

      " cho rằng tôi quan tâm đến cái này sao?" Ông cụ trừng mắt nhìn : ” sống đến từng tuổi này rồi mà còn để ý đến mặt mũi chẳng phải sống uổng phí rồi sao? Cái tôi để ý chính là thể diện của , tiền đồ của ! Chuyện này mà truyền ra ngoài người ta nhìn và Ôn Viễn như thế nào? từng nghĩ qua chưa!"

      " lâu trước đây, từng nghĩ qua." Đối mặt với chất vấn của lão gia tử, thản nhiên đáp: "Nhưng con quan tâm, những danh tiếng cuối cùng để làm cái gì chứ, nếu cả để ý, cứ đem tiếng xấu đổ hết lên người con là được rồi."

      "Được, mặt của dầy rồi. Nhưng còn Ôn Viễn, từng nghĩ cho nó chưa?"

      Nghĩ tới , Ôn Hành Chi chợt mỉm cười: ”Cha hiểu ấy rồi, ấy càng quan tâm nhiều như vậy. ra con lại cảm thấy như thế rất tốt, sống thể để bản thân mệt mỏi quá được, có như vậy mới càng sống lâu, về chuyện này cha còn phải học tập ấy đấy."

      " nghĩ cũng rất hay" ông cụ giận quá hóa cười tiếp: ”Chuyện này bao lâu nay , chưa từng do dự qua đúng ?"

      " có." đáp:”Từ đó tới nay, duy nhất chỉ nghĩ tới làm thế nào để ngài dễ dàng tiếp nhận này hơn thôi."

      Ông cụ cười được nữa.

      "Được, được rồi.". Ông trầm giọng .”Vậy tại, ngồi ở đây, hãy nghĩ kỹ cho ta ! Xem xem, làm đúng hay đúng!"

      " cần thiết." dứt khoát .

      "Tại sao? !"

      "Bởi vì cha và cả cũng đều bởi do dự mà đau khổ cả đời rồi." lại tiếp: ”Con nghĩ, theo vết xe đổ của hai người."
      nhimxu, tart_trungKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :