Vô tướng
sinh mệnh dù bé đến đâu, chỉ cần chúng làm hại ai,
xấu xa đê tiện, đều đáng được tôn trọng,
cho dù chỉ là con kiến, con thỏ, thậm chí là con chuột.
DẪN
- Ngày mai tôi Paris.
- Chẳng phải nơi nào ghê gớm. Có cần phải mất công với tôi ?
- Có lẽ rất lâu thể gặp tôi...
- Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ gặp !
- … thẳng thắn.
- Tuy tiệm bánh ngọt chỉ là mối làm ăn , nhưng tôi vẫn là người làm ăn thà.
…
Mùa hè năm nay nóng nực. Tiếng ve ra rả quấy nhiễu tới tận chiều muộn vẫn chưa chịu dừng, ồn ào tới mức khiến người ta bức bối.
Lúc này kỳ nghỉ hè, cửa tiệm cũng đìu hiu hơn nhiều. Tôi nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, hưởng ứng phong trào sống xanh giảm thải khí carbon, bèn chuyển chiếc ghế mây ra ngoài sân, phe phẩy quạt nan, ngồi ngắm sao trời.
chiếc bàn thấp bên cạnh bày hai tách trà, tách của tôi, tách của người vừa mới ra về. Tách trà của cạn. là người duy nhất mà tôi từng gặp có thể hơi uống cạn tách Phù Sinh, thậm chí hề chau mày lấy cái.
Gã béo ôm thùng kem vani, từ sau lưng tôi lượn lờ bước ra, miệng lúng búng hỏi:
- chủ, vừa chuyện với ai thế?
Tôi thản nhiên như , bưng tách trà lên:
-Từ đầu tới cuối chỉ có mình tôi ngồi đây!
- thể nào… - Gã béo chớp chớp cặp mắt ti hí, túm lấy gã gầy vừa ăn vụng trong nhà bếp trở ra làm chứng – Vừa rồi mày cũng nhìn thấy phải , cái người ngồi đối diện với chủ ấy?
Gã gầy quệt ngang cái miệng bóng nhẫy, lấy làm lạ lừ mắt với gã béo:
- Đúng thế, có chuyện gì?
- Người đó còn quấn lớp vải xám dày cộm, giống như cái xác ướp, đúng ? – Gã béo múa may hai tay miêu tả.
- Đúng thế, sao nào? – Gã gầy bực bội hất tay gã béo ra. Quái vật ra vào tiệm Dừng nhiều vô số kể, kẻ biến thái bao bọc kín mít như xác ướp giữa mùa hè có gì đáng ngạc nhiên.
- Vấn đề là… - Gã béo ghé vào tai gã gầy thầm – chủ vừa rồi chỉ có mình ấy ngồi ở đây, ấy bị trúng nắng hay là trúng tà, hay là bị mãn kinh sớm? – Còn chưa dứt câu, chỉ nghe thấy gã béo “oái” lên tiếng, chiếc dép lê của tôi giáng thẳng vào đầu gã.
- Trước khi bị trúng tà, tôi đảm bảo cho thằng béo chết tiệt kia trúng phong trước! – Tôi ngáp dài, xoay người sang, dựa nghiêng vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Gã béo và gã gầy bỏ chạy mất dép.
Gã béo và gã gầy đều hoa mắt, cái người ngồi đối diện với tôi khi nãy, có tồn tại . Và tôi cũng dối, ngồi trước mặt tôi, nhưng lại hoàn toàn có. Nếu lột bỏ lớp vải quấn quanh người , chỉ còn khí.
Tình cảm của tôi đối với có phần mâu thuẫn. Tôi biết ngọn nguồn về , suốt nhiều năm nay, với , tôi vừa thờ ơ, lại vừa khâm phục. Năm đó, hỏi tôi:
- Thích quà sinh nhật gì?
Tôi cười:
-Gì cũng được ư? – Tôi biết coi tôi là tri kỷ, cho dù tôi muốn sao trời, cũng hái xuống cho tôi. Quả nhiên, dứt khoát gật đầu.
- Vậy hãy tặng cho tôi Lục A Tàng thực !
thẫn người ra hồi lâu, cười gượng gạo, lặng lẽ ra về.
Đúng, tên ấy là Lục A Tàng. Chữ “Tàng” nghĩa là tàng…
I.
Hôm nay, tít báo trang đầu của “Nhật báo Paris” là: “Charlotte Bellour, con độc nhất của ông trùm bất động sản Luc Bellour bị bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật, cảnh sát tới nay vẫn chưa lần ra manh mối, tình trạng của thiên kim tiểu thư vô cùng đáng ngại”.
thực là, trong gần nửa tháng trở lại đây, các hãng thông tấn lớn của Paris hầu như đều bị những tin tức kiểu này choán lấy trang đầu. Việc con cái của nhà cự phú bị bắt cóc, chỉ mang lại giá trị về thông tin, mà còn làm phong phú thêm chủ đề tán chuyện lúc trà dư tửu hậu của dân chúng. Thế nhưng, khi con cái của mấy chục nhà cự phú đầu bảng liên tiếp bị bắt cóc, chưa hẳn mang lại thú vui cho các thông tấn xã vỉa hè, mà là khủng hoảng bao phủ khắp nước Pháp và toàn thế giới.
Áp lực khổng lồ từ điện Elisee lan đến Cục An ninh đối ngoại, cho đến tận Cục Cảnh sát Paris. Từ cục trưởng cho tới cảnh sát bình thường, ai nấy đều lo lắng đến bạc cả tóc. Những vụ án bắt cóc đè nặng lên họ, phải là những vụ án bình thường. Cha mẹ của những đưa trẻ bị bắt cóc, toàn bộ đều là những nhân vật cỡ bự có thể hô phong hoán vũ thị trường tài chính thế giới.
Paris, xứ sở lãng mạn, kinh đô thời trang, thủ đô hoa lệ, những danh xưng mỹ miều trong quá khứ, giờ đây trở thành những lời châm biếm khó nghe. Trong mắt mọi người, Paris nay là thủ đô khủng bố.
- chút manh mối cũng có! – Andre bực bội đẩy đống tài liệu xem vô số lần sang bên, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, với bầu khí bên ngoài trụ sở chính Cục Cảnh sát Paris cách châm biếm – Cứ tiếp tục thế này, cha mẹ của những đứa trẻ kia rất có thể thuê quân đội san bằng Cục Cảnh sát Paris. Đúng , Lương?
Andre theo nghề cảnh sát hình hai mươi năm, từng phá vô số vụ án bắt cóc. Đây là lần đầu tiên ông hoàn toàn bó tay hết cách. Con cái những nhà cự phú kia, tất cả đều mất tích trong bảo vệ của hàng đàn vệ sĩ, trước vô số con mắt canh chừng. Bọn bắt cóc để lại bất cứ dấu vết gì, sau đó cũng hề nhận được cầu đòi tiền chuộc, quả thực khác hẳn lệ thường, cũng khiến cho cảnh sát biết bắt đầu từ đâu.
Chàng thanh niên ngồi đối diện với ông ta, tóc đen, khuôn mặt Á Đông, gà gật ngồi chiếc ghế văn phòng uống cà phê hòa tan, cà vạt thắt hờ hững chiếc cổ áo trắng tinh hơi mở phanh, chiếc áo vest đen vứt bừa sô pha, bên chồng chéo những cuốn tạp chí lá cải lộn xộn.
Andre quay đầu lại, thấy người phía sau mình dường như hề nghe ông , ông chú cảnh sát hình nóng tính liền dấn lên bước, đập mạnh tay lên mặt bàn:
- Cậu có nghe tôi đấy?
Đồ vật bàn đều nhảy bật lên sau cú đập của ông ta, rồi lại rơi loảng xoảng trở xuống, cà phê trong tay chàng thanh niên cũng giật mình trước cú đập thình lình mà nhảy ra khỏi miệng tách, bắn tung tóe lên chiếc sơ mi của ta.
-Á! – chàng như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ, nhảy dựng lên, rút vội khăn giấy vừa lau cuống quýt vừa hét toáng lên:
- Này ông chú, chiếc sơ mi này đắt tiền lắm đấy!
Andre gì, trừng mắt nhìn cậu ta, vô số lời nhịn đầy bụng, cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài.
tuần trước, đứa con của doanh nhân giàu có gốc Hoa trong lúc chơi đùa ở Paris bị bắt cóc. Xét thấy tính phức tạp của vụ án, căn cứ vào “Hiệp định hợp tác tư pháp hình ” giữa Trung Quốc và Pháp, cảnh sát Trung Quốc phái cảnh sát hình giàu kinh nghiệm tới Paris, hỗ trợ điều tra phá án.
Khi Andre nhìn thấy Mục Dã Lương đứng trước mặt mình, ông hoàn toàn tin nổi cậu trai trẻ còn điển trai hơn cả minh tinh điện ảnh này lại có thể là “cảnh sát hình giàu kinh nghiệm”. Suy đoán của ông nhanh chóng nhận được kiểm chứng rất tốt lành. Mục Dã Lương ngoài việc hàng ngày chạy trước chạy sau ông cho có lệ, và làm phiên dịch tiếng Trung ra, chỉ thấy ăn uống ngủ nghỉ mà chẳng thấy ta có bất cứ tích gì. kẻ như thế mà cũng làm được cảnh sát hình ? Andre thực hiểu nổi tại sao cấp lại đẩy cho ông ta trợ thủ vô dụng thế này.
- Chú ơi, nhiều khi, tỷ lệ phá án tỷ lệ nghịch với tính khí của cảnh sát hình thụ lý vụ án đấy! – Mục Dã Lương lại pha tách cà phê khác, cười hì hì đặt xuống trước mặt Andre – Có vụ án chắc chắn có cách phá án, hãy kiên nhẫn chút!
- Tôi cũng muốn kiên nhẫn lắm chứ, nhưng đây là vụ án bắt cóc, phá án chậm ngày, người bị hại càng thêm nguy hiểm. Cấp gây bao nhiêu áp lực, cậu phải là biết! – Andre thực thấy ngứa mắt với bộ dạng thản nhiên biết thế nào là nghiêm trọng của Mục Dã Lương, nốc ừng ực từng ngụm cà phê lớn – Mới chỉ có tuần, đứa nhóc Trung Quốc kia vẫn chưa tìm ra được chút manh mối con của Luc Bellour lại bị bắt cóc. Bọn bắt cóc làm ra những vụ việc này cứ dễ dàng như thể bán bánh mỳ ngoài chợ! Mẹ kiếp! – Andre càng nghĩ càng bực bội, vỗ mạnh bàn tay lên trán. Từ hôm Charlotte Bellour bị bắt cóc, suốt ba ngày trời, ông ta chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng.
Mục Dã Lương nhìn Andre vẻ thông cảm, vỗ vỗ vào vai ông:
- Chú này, đôi khi thắng bại phụ thuộc vào ai mạnh hơn, thông minh hơn, mà là ai bình tĩnh hơn.
- Cậu ngoài mồm ra còn biết làm gì hả? – Andre càng nghe càng bốc hỏa.
“Reng reng reng”! Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên. Andre bới lấy điện thoại từ trong đống tài liệu, nhấc vội ống nghe lên:
- A lô? Tôi nghe đây… Cái gì? Bọn bắt cóc viết bức thư cho bố mẹ của tất cả các nạn nhân? Được… lập tức tới ngay!
Vứt điện thoại xuống, Andre nhảy cẫng lên như vừa được tiêm thuốc tăng lực, hét lớn với Mục Dã Lương:
- Còn mau?
- đâu? – Mục Dã Lương ngỡ ngàng.
- Trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp, DGSE! – Andre túm lấy sau cổ áo Mục Dã Lương, chẳng chẳng rằng lôi tuột chàng ra khỏi cửa.
- DGSE? Trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp? Này, này! Chú từ từ ! Cháu vẫn chưa lấy áo khoác mà!
II.
Lục A Tàng theo nghề này rất lâu rồi. Rất nhiều chi tiết cụ thể còn nhớ , chỉ nhớ khách hàng đầu tiên của là họ Dương, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. làm thế thân cho này, treo cổ ở nơi gọi là gò Mã Ngôi. Sau đó, bị khám nghiệm thi thể, bị chôn cất. Cho tới khi đám quan binh phẫn nộ ra về, mới thong dong chui lên từ dưới lòng đất.
Trong mật thất bóng người, ánh nến khẽ chao nghiêng, ông lão trang phục sang trọng, phong thái phi phàm khấu đầu cảm tạ , tạ ơn cứu sống người ông nhất đời. Nguyên hòm châu báu quý hiếm đặt dưới chân , hào quang chói lọi, giá trị liên thành.[1]
[1] Đoạn này ám chỉ cái chết của Dương Quý Phi, sủng phi của Đường Minh Hoàng. Trong loạn An Sử, phản quân đánh vào kinh thành, vua tôi phải bỏ chạy. Đến gò Mã Ngôi, quân binh căm phẫn chịu nữa, cầu Đường Minh Hoàng phải giết Dương Quý Phi vì cho rằng nàng là mầm mống gây loạn. Bất đắc dĩ, Đường Minh Hoàng buộc phải bắt Dương Quý Phi treo cổ chết gò Mã Ngôi. (Nđ)
Nhưng Lục A Tàng lời, giống như pho tượng gỗ. Bởi vì nhìn thấy gì, nghe thấy gì, chỉ biết rằng ông lão thành tâm khấu đầu tạ ơn trước là thiên tử triều. Thù lao, vào lúc này còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, Lục A Tàng cho rằng bản thân theo con đường đúng đắn. Tất cả những cái giá phải đánh đổi trước đây, đều là xứng đáng.
là thế thân hoàn mỹ nhất trong lịch sử. Thứ có thể thay thế, chỉ là ngoại hình, mà bao gồm từng tấc da thịt, từng mạch máu, cho tới cả DNA. sơ hở, thập toàn thập mỹ.
Là Vô Tướng trong giới quái, Lục A Tàng có thể biến thân thành bất cứ con người nào thế giới, trong thời gian giao hẹn, thay thế đối phương hoàn thành mọi nhiệm vụ, bao gồm cả chết . Đó chính là “nghề” của .
Nhiều năm nay, Lục A Tàng “đóng” vô số vai, từ cổ đại tới đại, từ nguyên thủ đế quốc tới thường dân. dùng cơ thể của mình thay thế khách hàng hoàn thành hết mục đích này tới mục đích khác, và trong quá trình đó, tiếp nhận tất cả những gì mà thân phận của khách hàng mang lại cho . Cuộc sống như vậy, như cá gặp nước.
Lần này thay thế người Pháp tên là Charlotte Bellour kia, bị bắt cóc. Thời gian giao hẹn là tháng. Đây phải là lần đầu tiên thế thân cho khách hàng làm con tin, ngoại trừ việc bọn bắt cóc lần này có phần giống với những bọn bắt cóc trước đây – những kẻ bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật phải là con người. ngửi được khí nồng nặc người đối phương. Từ trong cái bóng ngầu đục tựa sương đen song nhanh như chớp xẹt, nhìn thấy chiếc sừng cong vút, nhọn hoắt và sắc lẹm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng với những chiếc răng thú trắng ởn thuộc về bất cứ giống người nào.
Kiến thức vật lý của Lục A Tàng rất nghèo nàn, chỉ nghe rằng, dựa vào thuyết tương đối của Einstein, khi vận tốc chuyển động của vật thể tương đương với tốc độ ánh sáng, thời gian dừng lại. Khi bọn bắt cóc quái dị này mang trước vô số cặp mắt nhìn, dường như nhìn thấy mọi cảnh tượng xung quanh đều bất động.
chưa từng gặp giống quái nào có thể đạt đến tốc độ này, ngay cả lũ ma cà rồng đươc tôn xưng là tốc độ áp đảo quần hùng cũng có được thân thủ như vậy.
Thế nhưng, kẻ bắt cóc chỉ là con tinh lợn lòi tầm thường, thậm chí trông còn có phần ngu xuẩn. Tuy nó xuất dưới hình hài của người đàn ông, và mặc chiếc T-shirt vừa vặn lắm, nhưng ngay cả hình dạng con người cũng chưa biến hóa hoàn chỉnh, trán còn nhô lên chiếc sừng cong, dưới cặp môi dày sụ, hai chiếc răng nanh lòi cả ra ngoài, nước dãi thi thoảng lại nhiễu xuống theo răng.
Lục A Tàng biết mình bị mang tới nơi nào. Tốc độ của con tinh lợn lòi quá nhanh. Tới khi thị giác và ý thức phục hồi trạng thái bình thường, ở trong căn phòng với bốn bức tường trắng bạc, được đúc từ loại hợp kim đặc biệt, trang trí bên trong xa hoa cực độ, tường còn treo tranh của Picasso. Trong chiếc tủ lạnh ở góc tường, nửa là cao lương mỹ vị, nửa là nước khoáng Saint Geren. Bản “Dạ khúc” của Chopin dìu dặt vang lên từ dàn loa có chất lượng thanh tuyệt hảo. Ngoài việc có cửa ra vào, có cửa sổ, căn phòng này có thể sánh ngang với bất cứ gian phòng nào trong khách sạn năm sao.
Sau khi ném vào trong này, con tinh lợn lòi quay người ngay, xuyên qua tường mà , thân hình của và thứ hợp kim kia hoàn toàn dung hòa với nhau.
Lục A Tàng bước tới bên bức tường, gõ thử, thấy vang lên những tiếng thùng thùng. Là bức tường kim loại đặc hoàn toàn, với thân thể của con người tại, căn bản thể phá vỡ. Đây là lần đầu tiên Lục A Tàng gặp được bọn bắt cóc đối xử tốt với con tin như vậy.
- Hoan nghênh , tiểu thư Charlotte Bellour thân mến, - Bản “Dạ khúc” êm ái chợt ngưng bặt. Bức tường trước mặt tỏa ra những vân ánh sáng lay động như sóng nước, sau chuỗi tiếng điện xẹt khe khẽ, sáng lên vùng hình chữ nhật rộng khoảng hai mét vuông. người đeo mặt nạ hình mặt cười xuất ở chính giữa vùng sáng, complet phẳng phiu, ngồi. Ống kính máy quay zoom rất gần, chiếc đồng hồ quả quýt kiểu dáng cũ kỹ lủng lẳng trước ngực trông rất nổi bật.
Trong căn phòng, vang vang giọng trầm trầm già nua. Theo kinh nghiệm trước đây, Lục A Tàng giả vờ tỏ ra khiếp sợ, hét lớn với bức tường câu thoại kinh điển:
- Ông là ai? Đây là đâu?
- Đừng sợ, nơi này an toàn hơn, tốt đẹp hơn bất cứ nơi nào! – Người tường phát ra tiếng cười quái dị - Trước khi tôi lấy được thứ tôi muốn, tiểu thư Charlotte cứ yên tâm ở lại nơi đây. Ba ngày sau, có người dẫn tới nơi, chỉ cần làm theo đúng chỉ thị của người đó là được.
- Thả tôi ra! – Lục A Tàng diễn xuất rất chuyên nghiệp, lao thẳng tới, đấm mạnh vào bức tường kim loại – Ông muốn bao nhiêu tiền chuộc, bố tôi cho ông! Thả tôi ra!
- Suỵt! – Người này giơ bàn tay phải đeo găng tay đen lên, ra dấu bảo im lặng – Tiểu thư Charlotte, mỗi người có tác dụng khác nhau. Những con tin khác dùng để đòi tiền chuộc, nhưng !
Hình ảnh bức tường nhanh chóng co lại thành đường thẳng rồi biến mất.
Vụ làm ăn này xem ra rất thú vị. Lục A Tàng nghĩ vậy, rồi dựa lưng vào bức tường ngồi xuống, tiếp tục diễn vai con cừu non tội nghiệp. kẻ bắt cóc cần tiền chuộc. Ba ngày sau, ông ta muốn làm việc gì? lại có phần mong đợi.
III.
Ngay cả trong vị cà phê cũng sặc sụa mùi tiền – tại DGSE có người đùa như vậy.
Khi mười nhân vật lớn nắm giữ huyết mạch nền kinh tế toàn cầu tập trung trong phòng hội nghị ngầm dưới lòng đất bí mật nhất, kiên cố nhất trong DGSE, những đôi mắt đầy mệt mỏi và lo âu kia hoàn toàn gột bỏ ánh hòa quang rực từng ngạo nghễ quanh họ. giờ, họ chỉ là những ông bố bà mẹ mất con, chẳng khác gì so với tất cả những người bình thường.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Andre và Mục Dã Lương, có lẽ chưa bao giờ từng nghĩ rằng mình có được “vinh hạnh” này, có thể cùng ngồi chung phòng với những nhân vật tầm cỡ đó, trong trạng thái hoàn toàn bình đẳng.
Cha mẹ của tất cả những nạn nhân bị bắt cóc đều nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh đặc biệt vào hai mươi tư tiếng đồng hồ trước đó, bên trong có chếc USB và bức thư. Nội dung trong thư chỉ có vài dòng sơ sài:
“Trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ, xin mời tới trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp. Nếu đến muộn, xin hãy cất giữ cẩn thận đoạn video kèm theo, đó là dấu vết cuối cùng mà đứa con cưng của các vị lưu lại đời. Cảm ơn.”
Các con tin trong đoạn video ngồi trước bức tường màu trắng bạc, trong tay cầm tờ báo số ra trong ngày, ống kính quay ngày tháng tờ báo. Nạn nhân xem ra đều rất khỏe mạnh, bộ dạng giống như bị bạc đãi.
Trong vòng hai mươi tư giờ, các bậc phụ huynh từ khắp nơi thế giới đều hạ cánh xuống Paris. Sân bay của DGSE, trong vòng ngày đón tiếp đến mấy chục cỗ trực thăng sang trọng. Toàn bộ DGSE ở trong trạng thái cảnh giới cao độ, tới con ruồi cũng được phép ra vào tùy tiện.
Mười bức thư được đặt ngay ngắn mặt bàn phòng hội nghị. Nội dung trong các bức thư giống hệt nhau, nhưng được viết tay bằng các loại ngôn ngữ khác nhau; dù là tiếng , tiếng Trung, tiếng Nga hay là tiếng Ả rập, nét chữ đều rất phóng khoáng, lưu loát.
Các bộ ngành liên quan hỏa tốc truy tìm nguồn gốc của các bưu kiện chuyển phát nhanh và dùng biện pháp kiểm tra kỹ thuật cao để kiểm nghiệm vô số lần mỗi bức thư, từ chất liệu giấy viết tới thành phần mực, cho tới những sợi kèm theo, thậm chí còn tìm chuyên gia phân tích nét chữ đến phân tích trạng thái tâm lý của người viết thư, nhưng vẫn tìm thấy bất cứ thông tin hữu dụng nào. Chuyên gia phân tích nét chữ cuối cùng chỉ câu:
- Những bức thư này đều do cùng người viết ra. Trí tuệ, điềm tĩnh, thậm chí là… thiên tài!
Cả căn phòng im lặng, Mục Dã Lương bước lên, nhìn qua bức thư viết bằng tiếng Trung, đích thực là nét chữ cứng cáp rắn rỏi, rất có phong thái của bậc đại sư, bèn buột miệng lẩm bẩm câu:
- Xem ra là bọn bắt cóc có học thức.
- Các vị dự định thế nào đây? – Cự phú 1 đứng lên, sắt mặt lại hỏi – Chắc phải là tiêu tốn thời gian để mời chúng tôi đến đây uống trà chiều đấy chứ?
- Nếu tiền của những người nộp thuế bị lãng phí, e rằng họ vui cho lắm! – Cự phú 2, khuôn mặt béo tròn trắng lốp lúc này đỏ tía lên vì lo lắng và vì nén giận, khi nhìn thấy đám người trước mặt vẫn chỉ biết câu “Chúng tôi nỗ lực điều tra, xin hãy trấn tĩnh”, nắm đấm của ông ta càng xiết chặt, nếu đưa cho ông ta chai rượu, e rằng chỉ giây sau nó đập thẳng lên đầu của bộ trưởng Bộ An ninh hoặc Cục trưởng Cục Cảnh sát.
Là cảnh sát hình lâu năm, Andre chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này:
- Chúng tôi thấu hiểu sâu sắc tâm trạng tại của các vị. Vụ án nào cũng có kẽ hở, xin các vị hãy bình tĩnh, đừng nóng vội. Hãy tin tưởng phía cảnh sát chúng tôi…
Andre còn chưa dứt lời, cổ áo ông bị vị người Nga bất ngờ nhảy vọt lên túm lấy, tràng tiếng đầy giận dữ và được chuẩn xác cho lắm oang oang khắp gian phòng:
- Tin tưởng? Con trai tôi mất tích mười ngày rồi! Cái lũ vô dụng các người mười ngày trời phá nổi vụ án! Còn dám chường mặt ra cầu chúng tôi tin tưởng?
Nắm đấm của vị người Nga bị Mục Dã Lương giữ chặt. cười với đối phương, đáp lời ông ta bằng thứ tiếng trôi chảy:
- Thưa ngài, đừng có hơi tí là người khác vô dụng. Nếu cảnh sát vô dụng cái đám vệ sĩ cao cấp đầu bảng mà trước đó các ngài bố trí cho con cái mình, chẳng phải càng vô dụng hay sao? ra những lời giận dữ, ngoài việc khiến cho đôi bên càng thêm bực bội, còn có thể làm được gì? Lẽ nào ngài muốn ngồi xuống, mọi người bình tĩnh lại, cố gắng tìm hiểu xem, tại sao bọn bắt cóc lạo chỉ bắt các vị tập hợp tại nơi này, mà hề đưa ra bất cứ cầu gì khác?
Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa của Mục Dã Lương, vị người Nga kia cũng buông nắm đấm xuống. Trong mắt của chàng người Trung Quốc này toát ra sức trấn áp dưới chân thành. Vị cự phú người Nga từng nhiều năm lăn lộn thương trường, tiếp xúc với vô số người, cái cảm giác này, chỉ khi ông đối diện với những đối thủ đáng gờm thực thụ mới xuất .
Andre kéo tay vị người Nga xuống, hề tức giận, chỉ câu:
- Tôi cũng có đứa con !
khí trong phòng dịu ít nhiều. Đám quan chức cấp cao có cấp bậc cao hơn hẳn Mục Dã Lương khe khẽ thở phào, trong lòng thầm cảm ơn chàng cảnh sát hình Trung Quốc trước giờ luôn chìm nghỉm giữa rừng người, chưa có điểm nào khiến bọn họ coi trọng.
Lúc này, tiếng chuông tin nhắn đủ kiểu gần như đồng loạt vang lên lúc, các vị cự phú hẹn mà đều đưa tay rút điện thoại ra. mẩu tin nhắn gửi chung: “Cà phê của DGSE cũng khá tuyệt đấy chứ, các vị hãy ở lại thêm 48 tiếng nữa, sau đó mời các vị phụ huynh chuẩn bị sẵn thứ mà các vị cho là quý giá nhất, tới trước mặt nàng Monalisa xinh đẹp nhất trong cung điện Louvre chờ đợi. Cũng hoan nghênh những người liên quan cùng.”
Cha của nạn nhân bị bắt cóc gần đây nhất, Charlotte Bellour, ngoài mẩu tin nhắn này, còn được nhận thêm tin nhắn khác: “Ngài Bellour, nút áo sơ mi của ngài phải chăng nên cài lại?”
Luc Bellour luôn ăn mặc rất chỉn chu, song lúc này, cúc áo thứ hai lại cài vào khuy áo thứ ba, và suốt chặng đường tới đây, ông ta hề phát ra. Đương nhiên, người khác cũng chẳng để ý tới chi tiết nhặt này. Lúc này, còn ai có tâm trạng để quan tâm tới những tiểu tiết đó? Nhưng, nếu tin nhắn thứ nhất là quả bom, tin nhắn thứ hai chính là quả bom nguyên tử. chi tiết mà ngay cả người ngồi bên cạnh cũng phát ra, lại bị bọn bắt cóc thấy mồn , lại còn ở trong phòng hội nghị bí mật của DGSE ngay cả con ruồi cũng bay lọt. Sắc mặt của tất cả các quan chức nhất loạt trở nên trắng bệch. Andre và Mục Dã Lương cũng giấu được vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau…
Là “người liên quan” được nhắc tới trong mẩu tin nhắn, hai giờ đồng hồ sau, cả nửa lực lượng cảnh sát của Paris tiến quân về phía cung điện Louvre, với danh nghĩa là quân tiền trạm.
- Cung điện Louvre có vẻ nhanh chóng biến thành lon đồ hộp. Bị cảnh sát lèn cứng! – Mục Dã Lương nhìn dòng xe cảnh sát xếp thành hàng dài rồng rắn trước mặt, đèn cảnh sát nhấp nháy phản chiếu lên mặt đường xám trắng, trông cuống quýt và hỗn loạn.
Andre rít mạnh hơi thuốc lá, nhấn sâu chân ga:
- Từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải đối thủ thế này. Gã khốn kiếp đó đáng bị tháo rời từng linh kiện ném xuống sông Seine!
Mục Dã Lương cười, quay mặt , vẻ như nhàn rỗi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vùn vụt trôi lại phía sau, thoáng u dâng trong đáy mắt, giống như mây mù che lấp mặt trăng rằm.
IV.
Từ lúc bước chân qua cổng vào hình kim tự tháp của cung điện Louvre, sắc mặt của mười vị cự phú trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cung điện Louvre lúc này còn là bảo tàng thế giới dành cho du khách thưởng lãm và ngưỡng mộ, mà trở thành tòa án chờ đợi phán quyết sinh tử. Hai tiếng đồng hồ sau khi nhận được tin nhắn của bọn bắt cóc, bảo tàng Louvre liền đóng cửa bất thường.
Các đội quân tiền trạm lùng sục theo kiểu rải thảm khắp trong ngoài cung điện, thấy bất cứ điều gì khác thường. Các cự phú sốt ruột lại lại trong khu Denon. Nàng Monalisa dưới lớp kính chống đạn vẫn mỉm cười như trước. Thế nhưng, có lẽ là do tâm lý gây ra, đôi mắt đầy quyến rũ trong bức tranh, dù nhìn ở góc độ nào đều như có ít nhiều châm chọc, khiến các nhà cự phú cảm thấy rất mất tự nhiên.
Trong tay mỗi người họ đều xách những chiếc vali da kiểu dáng khác nhau, nhưng cùng là màu sẫm kín đáo. Những thứ đựng bên trong đủ để khiến bất cứ người bình thường nào cũng phải há hốc miệng kinh hãi. Có viên kim cương Ngôi Sao Phi Châu kích thước lớn nhất, chất lượng cao cấp nhất thế giới; có viên dạ minh châu đến từ phương Đông xa xôi với lịch sử cả ngàn năm; có bản hợp đồng khai thác dầu mỏ ở nước Trung Đông vừa mới ký gần đây, thậm chí còn có tấm séc ngân hàng trị giá hơn chục tỷ đô. Theo cầu của bọn bắt cóc, họ đều mang tới thứ mà bản thân cho là quý giá nhất.
Thời gian trôi qua chậm chạp hơn nữa bất cứ lúc nào. Ngoài tiếng thở dài nặng nề vọng lên hết chỗ này tới chỗ khác, cùng những ánh mắt cảnh giác dọc ngang đan chéo khắp phòng, còn động tĩnh gì khác. Cho tới tận chiều muộn, bọn bắt cóc vẫn gửi thêm bất cứ thông tin nào. Cảnh sát vũ trang tận răng và trinh thám bao vây bốn xung quanh các nhà cự phú, bàn tay cầm báng súng đẫm mồ hôi, nhịp tim luôn đập ở tần số cao.
Sau khi tia nắng cuối cùng tan biến hoàn toàn ở ven rìa thành phố, nhiệt độ trong bảo tàng bắt đầu sụt giảm cách dị thường. Andre thấy luồng hơi thở ra biến thành làn khói trắng như giữa mùa đông… Mà bây giờ là tháng bảy!
tiếng trước đó, Mục Dã Lương nhận được điện thoại từ Tổng bộ Cảnh sát hình quốc tế Trung Quốc, cầu lập tức quay về Tổng bộ Cảnh sát Paris, có nhiệm vụ mới. Nếu bây giờ ta cũng có mặt, Andre đoán rằng cậu nhóc lắm điều như vẹt này nhất định hô hoán ầm ĩ, sau đó thao thao những lời lẽ hoang đường về biến đổi nhiệt độ quái lạ này.
Chính vào tích tắc Andre phân tâm, từ dưới sàn nhà sáng bóng đột ngột vọt ra cái bóng xám xám. Đúng, đích xác là vọt lên từ dưới nền nhà cực dày, sau đó chuyển động cực nhanh như tuabin, trong chớp mắt vạch ra “dải phân cách” màu xám đen như dòng sông cắt ngang giữa các cự phú và cảnh sát.
Luồng khí vù vù táp thẳng vào mặt, khiến da mặt đau rát như bị xé toạc. Andre chỉ cảm thấy hai mắt giống như bị bàn tay lạnh ngắt, cứng đơ và thô bạo bịt chặt, thị giác phút chốc biến mất trong cảm giác đau đớn thể gọi tên. Cái lạnh buốt thấu xương tủy nhanh chóng lan từ mí mắt tới toàn thân, toàn bộ cơ thể giống như bị đông cứng trong khối băng rắn khấc.
Cảm giác này chỉ kéo dài tới ba giây, thế nhưng, tất cả mọi người đều cảm thấy như mất cả trăm năm để từ địa ngục quay về nhân gian.
Đương nhiên, sau khoảnh khắc thất thần, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ tới chính là những cự phú đứng sát bên họ. May mắn là bọn họ vẫn hoàn toàn lành lặn, thiếu ai, đều bàng hoàng đứng nguyên chỗ cũ, đưa mắt nhìn nhau. Nhưng, may là ở chỗ, những chiếc vali da tay họ nhất loạt mất tích. Còn có tiểu tiết nữa mà ngay chính bản thân họ cũng phát ra, và có lẽ cả đời cũng thể phát ra: động mạch cổ của cả mười người bọn họ đều có vết châm bé tới mức mắt thường khó lòng nhìn thấy.
- Tôi nằm mơ phải … - cảnh sát khẽ lẩm bẩm mình. Họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật triệt để, tin vào siêu nhiên, tin vào ma quỷ, ngay cả tín ngưỡng Thượng đế cũng chỉ còn là thói quen sinh hoạt.
Thế nhưng, những chiếc vali cất giữ những món đồ quý giá vô song được các nhà cự phú nắm khư khư trong tay, đều đồng loạt biến mất ngay trước mắt họ. Và quan trọng hơn cả, chính là họ hoàn toàn nhìn kẻ xuất là ai, dùng cách thức gì để thực thao tác này dưới canh phòng dày đặc đến vậy.
Sắc mặt của các nhà cự phú đều cực kỳ khó coi, hệt như những xác chết vừa bò ra từ trong quan tài. Nàng Monalisa vẫn mỉm cười tường. Sắc mặt của bọn họ càng khó coi, nụ cười của nàng càng rạng rỡ, tạo nên vẻ tương phản nổi bật.
Andre lắc mạnh đầu, luôn miệng nhủ thầm, những gì vừa trông thấy có lẽ chỉ là ảo giác. Thế nhưng, suốt hai mươi năm công tác, ông chưa bao giờ hoài nghi cách đầy mâu thuẫn về đôi mắt của mình như hôm nay. Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông, Andre gắng trấn tĩnh, rút điện thoại ra xem, là số của Tổng bộ cảnh sát.
- A lô? – Ông ấn nút nghe, cố gắng để cho giọng của mình có vẻ bình thường chút.
- Mục Dã Lương? Cậu ta quay về tổng bộ rồi! Cái gì? Ở bệnh viện? – Giọng Andre mỗi lúc lớn, sắc mặt cũng mỗi lúc càng thêm bất thường – Ba ngày trước có người phát ra? Sao có thể như thế được! Mấy ngày hôm nay cậu ta luôn ngoan ngoãn theo sát tôi cơ mà!
Tình hình xung quanh mỗi lúc càng thêm hỗn loạn, nhanh chóng nhấn chìm giọng của ông.
V.
Lục A Tàng đứng ở cuối con đường hầm quanh co kéo dài, phức tạp và tinh xảo, thể thán phục đám tinh chuột chũi tới cả tiếng người cũng biết kia. Những con tiểu hạ cấp này chỉ bỏ ra chưa đầy hai mươi tư tiếng hoàn tất công trình khổng lồ mà con người trong điều kiện bình thường phải mất ít nhất tháng mới có thể hoàn thành.
Từ nơi giam giữ tới chỗ này, Lục A Tàng phải tiếng đồng hồ, bên cạnh còn có ba người nữa. Mà , là ba con quái.
Hai con tinh lợn lòi nhang nhác giống nhau trông vẫn rất đần độn, mặc áo T-shirt giống nhau, răng nanh lòi ra ngoài, dớt dãi lòng thòng theo , tay trái cầm đèn pin, tay phải mỗi tên đều cầm cây gậy màu đen trông hề bắt mắt.
Lục A Tàng đương nhiên biết đó là cây dùi cui điện được cải tiến, điện áp còn cao hơn 20.000V nhiều. Thứ mà cảm thấy hứng thú lại phải bọn tinh lợn lòi hay cây dùi cui điện, mà là người đàn ông luôn phía trước . Dưới ánh sáng bập bùng nghiêng ngả, tấm áo gió rộng thùng thình xòe tung thân hình cao gầy, mái tóc màu xám ánh lên những vệt sáng u ám. nhìn thấy khuôn mặt, bởi vì người này đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ hình mặt cười giống như mặt nạ của quái nhân nhìn thấy tường. Trực giác mách bảo , người đàn ông này và quái nhân xuất tường phải cùng người.
Kẻ này cũng là con quái, nhưng là loài nào. Lục A Tàng ngửi thấy khí tỏa ra từ . Hơn nữa, vừa nãy khi bị đưa ra khỏi căn phòng giam năm sao, thang máy thẳng xuống đoạn khởi đầu của đường hầm này, nhìn thấy con tinh chuột chũi lông nâu to khỏe, dẫn đầu đám đồng loại từ xó tối xông ra, đứng thẳng người dưới chân , dùng thứ ngôn ngữ tinh chí chóe hồi.
quái phân biệt ranh giới quốc gia, ngôn ngữ tinh thông dụng khắp toàn cầu. Lục A Tàng nghe câu được câu chăng, đại loại là “ đào thông rồi”, “ ra là nhìn thấy ngay”, “tiền công đâu”.
Người đàn ông gọi cú điện thoại, lập tức có mấy gã tinh lợn lòi sức khỏe kinh người gánh ra mấy chục hòm gỗ, đặt trước mặt bọn tinh chuột chũi. Lục A Tàng len lén nhìn trộm cái, thấy hòm gỗ có in dòng chữ “Thức ăn cho mèo nhãn hiệu xxx”.
Con chuột chũi cầm đầu chỉ huy đám thuộc hạ, hoan hỷ khiêng đống hòm gỗ .
- Vẫn là vào thành phố mới có cơm ăn! Tuy thức ăn cho mèo ngon bằng côn trùng, nhưng còn hơn là bị đói!
- Đúng đấy, các cánh đồng ở quê tôi toàn là nhà máy của con người, tới cọng cỏ cũng mọc nổi. May là tôi theo đại ca tới đây!
- Nếu chúng ta phải là chuột chũi, mà là con người hay quá! – Lục A Tàng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai con chuột chũi trong đám.
Cuối đường hầm là bức tường thép bị phá thủng lỗ lớn. Sau bức tường là căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông. là căn phòng hình như được đúng lắm. “Căn phòng” này giống với khối lập phương khổng lồ làm bằng kính hơn. Ngoài chùm các ống trông như cụm tinh thể pha lê cao chừng mét ở chính giữa khối lập phương, còn lại trống trơn có vật gì khác.
Người đàn ông hết sức thận trọng rút rừ trong người ra chiếc lọ trong suốt hình ống nghiệm bịt kín, đầu là vòi xịt bằng kim loại, bên trong là lớp mỏng chất lỏng màu đỏ máu, chầm chậm chảy theo chiều nghiêng của ống nghiệm.
Người đàn ông nhìn món đồ này với ánh mắt vô cùng trân trọng, dường như thứ cầm trong tay phải là chiếc ống thủy tinh, mà là sinh mệnh.
- Tiểu thư Charlotte, xin mời qua bên này! – Người đàn ông dẫn tới mặt chính diện của khối lập phương, đặt ống nghiệm chuẩn xác vào khu vực hình vuông ở chính giữa tấm kính, ấn mạnh cái.
Thứ chất lỏng sền sệt trong ống nghiệm phun ra đều đặn từ vòi xịt, biến thành đám sương mù màu đỏ, bám lên mặt kính dày cộm. Sau những tiếng xì xì kỳ quặc, đám sương mù màu đỏ máu thẩm thấu hoàn toàn vào lớp kính, ra dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh tỏa ánh xanh lam mờ mờ.
- Phiền đặt tay phải lên trước, sau đó đặt tiếp tay trái lên. – Người đàn ông lịch thiệp hướng dẫn, chỉ vào ngôi sao sáu cánh.
Lục A Tàng ngoan ngoãn làm theo. là con tin, phải làm tròn bổn phận, huống hồ đằng sau còn có hai con tinh lợn lòi cầm dùi cui điện đứng canh chừng.
dãy chữ số lập thể láp lóe ánh sáng xanh lục dần dần lên trong ngôi sao sáu cánh.
- Phiền ghé mắt trái vào vị trí gần ngôi sao sáu cánh nhất, sau đó đến mắt phải. – Người đàn ông lại chỉ dẫn, Lục A Tàng tiếp tục làm theo.
vòng tròn màu đỏ to bằng ngón tay cái nổi lên ở chính giữa ngôi sao sáu cánh. Người đàn ông biết lấy từ đâu ra chiếc kim mảnh, đâm cái vào ngón trỏ bàn tay trái của Lục A Tàng, sau đó ấn đầu ngón tay ứa máu vào vòng tròn màu đỏ.
Lục A Tàng chỉ cảm thấy khí khẽ rung động lúc, tia mảnh màu trắng vươn dài ra từ chính giữa ngôi sao sáu cánh, tách “bức tường kính” trước mặt ra làm đôi, mở sang hai bên.
- Lấy khối xanh lam hình thoi đám tinh thể kia ra đây! – Người đàn ông lên tiếng, hề có ý định bước vào trong khối lập phương cùng với , đưa cho chiếc hộp vuông vắn màu vàng kim – Đặt vào trong này.
- Ờ…- Lục A Tàng ra vẻ sợ hãi gật đầu.
Khi ngón tay chạm vào khối xanh lam hình thoi lơ lửng bên đám tinh thể, cảm thấy mùa đông triệt để, xuyên qua da thịt thấm sâu vào huyết mạch. Tuy chỉ là trong tích tắc, nhưng thấm thía tới mức khiến người ta khiếp sợ. định thần quan sát, thấy khối tinh thể xanh lam bao bọc quanh vật dạng xơ bông màu trắng hình giọt lệ, dường như còn chậm rãi chuyển động, giống như tinh vân trong vũ trụ, nhìn lâu khiến người ta hoa mắt. nhanh chóng cầm lấy khối hình thoi bỏ vào trong chiếc hộp vàng kim, quay ra ngoài.
Từ đỉnh đầu chợt vọng xuống tràng thanh quái lạ. biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lục A Tàng bèn hỏi người đàn ông:
- kia là đâu?
- Cung điện Louvre! – Người đàn ông thận trọng đón lấy chiếc hộp từ tay .
VI.
Người đàn ông trước, lũ tinh lợn lòi sau, Lục A Tàng bị kẹp ở giữa.
đường trở về, bọn tinh lợn lòi ràng phấn khởi hơn trước rất nhiều, cứ rì rầm chuyện trò lải nhải. Người đàn ông cắm mặt bước , lời, ôm chặt lấy chiếc hộp màu vàng kim. Lục A Tàng để ý thấy ngã rẽ mà họ rẽ vào phải là lối khi đến.
Cho tới khi làn ánh trăng mát rượi rơi xuống gò má nóng râm ran của , Lục A Tàng mới phát ra, lối ra khác của đường hầm phải thông với căn phòng giam năm sao từng ở, mà là vườn hồng. Trong cỏ dại ken dày mặt đất, lác đác có vài đóa hồng nở, những bông khác đều héo úa. Đằng sau khu vườn là căn nhà ba tầng sơn trắng trông rất bình thường, màu sơn còn sạch , loang lổ vết bụi đất và mục nát, đến cửa sổ cũng sứt mẻ biến dạng. Có vẻ như là căn nhà hoang lâu ngày có người ở.
Bước chân của người đàn ông băng qua vườn hồng, tiếng lá khô cành gãy vang lên lạo xạo. Ra khỏi khu vườn, người đàn ông thình lình đứng lại, có vẻ ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi vẫy vẫy tay với hai tên tinh lợn lòi. Bọn chúng chạy líu ríu lại gần, người đàn ông chìa chiếc hộp màu vàng ra phía trước, :
- Hai ngươi mang vật này về giao cho ngài ấy cho ta. Ta còn có việc khác phải làm, đợi lát nữa về gặp mặt.
gã tinh lợn lòi đón lấy chiếc hộp vàng như đón lấy thứ linh thiêng nhất thế gian, nuốt ực nước bọt, ôm chặt chiếc hộp vào lòng.
- , con đường gần nhất là vòng qua căn nhà này, băng qua khu đồi núi kia. Nhờ vào thứ mà ngài ấy đặt vào trong người các ngươi, các ngươi chắc chắn đến nơi rất dễ dàng, đúng ? Ngài ấy vẫn chờ tin tốt lành từ các ngươi đấy! – Người đàn ông .
Hai gã tinh lợn lòi nhìn nhau cái, hớn hở gật đầu.
- Vâng! – Bọn tinh lợn lòi lại có thể rất sõi thứ ngôn ngữ của con người thứ thiệt, vỗ ngực – Chúng tôi làm việc ngài cứ yên tâm!
Người đàn ông ra hiệu cho bọn chúng mau. Đúng vào khoảnh khắc hai gã tinh lợn lòi quay người bước , người đàn ông rút từ trong người ra cây bút trông rất đỗi bình thường, ấn vào đầu bút hai cái, tia lửa nhưng lóa mắt xẹt ra khỏi ngòi bút.
Dường như chỉ trong vòng phần nghìn giây, ngòi bút tay người đàn ông lần lượt chọc vào sống lưng của hai gã tinh lợn lòi. “Phịch” hai tiếng nặng nề, hai gã tinh lợn lòi ngã lăn xuống đất.
Người đàn ông giơ chân đá vào bọn chúng, thấy nhúc nhích, bèn thu lại cây bút, bỏ mặt nạ xuống. Bên dưới tấm mặt nạ là khuôn mặt của Mục Dã Lương.
Lục A Tàng nhìn khuôn mặt trẻ trung nổi bật ngay cả trong bóng tối, theo phản xạ làm ra vẻ khiếp hãi cực độ, lùi lại phía sau hai bước, song trong lòng lại nghĩ thầm, điển trai đến mức này, nghề gì làm mà lại làm nghề bắt cóc, đáng tiếc đáng tiếc. Thế giới này đúng là càng ngày càng điên rồ.
- Được rồi, đừng diễn nữa, Lục A Tàng! – Mục Dã Lương xua tay với .
Ngoài người ký hợp đồng với ra, ai có thể biết được tên . Sau thoáng chốc ngạc nhiên, bĩu môi, bước tới trước mặt ta, lập tức rũ bỏ bộ dạng yếu đuối khiếp đảm của tiểu thư nhà cự phú, mỉm cười hỏi:
- chính là người ký hợp đồng với tôi…
- Đúng, tôi chính là người thuê . – thẳng thắn thừa nhận, cúi người xuống bên cạnh bọn tinh lợn lòi, nhấc chiếc hộp vàng kim lên, mở ra, sau đó móc trong người ra chiếc hộp màu trắng to cỡ bao thuốc lá, lắc ra vật tỏa ánh sáng lam mờ mờ, gần như giống hệt với khối hình thoi mà Lục A Tàng vừa lấy được, tráo đổi với khối hình thoi trong chiếc hộp vàng kim.
Xong xuôi mọi việc, đặt lại chiếc hộp vàng kim xuống bên cạnh gã tinh lợn lòi, cẩn thận cất bao thuốc lá chứa khối hình thoi hàng vào trong người.
- Bộ dạng này cũng khá đẹp đấy nhỉ! – chỉ vào mặt mình – Tôi biến thành hình dạng của tay cảnh sát hình Trung Quốc đấy!
Lục A Tàng cười cười, đồng tình cũng chẳng phủ nhận.
- Tôi biết, khoe khoang thuật biến hình trước mặt quái Vô Tướng quả là múa rìu qua mắt thợ - nở nụ cười tự giễu – cứ cười nhạo tôi thoải mái !
- Việc cười nhạo nằm trong giao kèo giữa và tôi. – Lục A Tàng nhún vai, nhìn hai thằng cha nằm sõng sượt như heo chết dưới đất – muốn làm trò gì, đều liên quan tới tôi, tôi chỉ làm việc theo các điều khoản hợp đồng. Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở , giao kèo giữa chúng ta còn ba ngày nữa là hết hạn. Tới lúc đó, cái Charlotte trước mặt đây còn tồn tại nữa.
- Ba ngày… đủ rồi! – Trong mắt cháy lên tia hy vọng như lửa nến, nhưng chớp mắt bị dập tắt bởi nỗi buồn còn sâu thẳm hơn nữa.
- Tóm lại, khi giao kèo chưa hết hạn, vẫn là Charlotte, hãy nhớ kỹ điều này là được! – bước tới trước cầu thang gỗ còn nhận ra màu sắc ban đầu ở phía trước căn nhà, ngồi xuống, đưa tay vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh – Ngồi lát, chúng ta còn phải đợi hai gã kia tỉnh lại, mới dễ dàng ăn với người ta.
Lục A Tàng ngồi xuống bên cạnh , nhìn lên bầu trời, có lấy bóng trăng sao, giống như tấm bảng đen vô cảm. Gió đêm se lạnh thổi từ vườn hồng tới, phát ra những tiếng lào xào rất khó chịu. Hai gã tinh lợn lòi trước mặt dường như chìm sâu vào trong giấc ngủ say sưa, lại còn ngáy o o, nước dãi sắp chảy thành sông bên mép.
chẳng đẹp, chẳng lãng mạn chút nào. Lục A Tàng ngỡ rằng mình phải ở Paris, mà là ở trong thị trấn bình thường, bẩn thỉu, hỗn loạn nào đó.
- Khu dân cư này thực ra cách thành phố xa lắm. – nhìn thấu suy nghĩ của Lục A Tàng, nhìn ra bãi đất trống bị san phẳng bên ngoài hàng rào, – Cư dân nơi đây đều bị đuổi hết. Cha của Charlotte lên kế hoạch xây dựng bệnh viện trang thiết bị tối tân tại đây. Nhiều nhất là tuần sau, chỗ chúng ta ngồi bây giờ, bao gồm tất cả những căn nhà chưa bị dỡ bỏ ở hai bên kia, đều trở thành bình địa. Có ông lão sống chết cũng chịu dọn ra khỏi căn nhà sống suốt đời. Sau đó, ông lão mất tích.
Lục A Tàng chẳng chút bận tâm, cười nhạt:
- Những việc thế này cũng chẳng hề hiếm thấy! Kẻ mạnh hy sinh kẻ yếu để đạt được điều mình muốn, chẳng phải phù hợp với thuyết tiến hóa của Darwin ư?
- Ha ha, so với thuyết tiến hóa, tôi vẫn thích thuyết tương đối hơn. – Nụ cười của dần tan biến, ánh mắt trở nên xa xăm – Bất cứ tồn tại nào đều chỉ là tương đối, có kẻ mạnh tuyệt đối, cũng có kẻ yếu tuyệt đối. Chúng ta chỉ có bản thân mình.
- hiểu, tôi cũng quen biết Einstein. Những điều hơi uyên thâm. – Lục A Tàng rất thành . Từ trước tới nay luôn là kẻ đầu óc đơn giản, muốn suy nghĩ quá sâu xa. Thế giới, và cả loài người, đối với , chỉ có ý nghĩa – vai diễn. Từ các vai diễn muôn hình vạn trạng, thu được lợi ích, được tôn trọng, có được tất cả những thứ mà trước đây khao khát nhưng bao giờ với tới được. hài lòng với cuộc sống đó, chí ít trong lúc này, cho là như vậy.
- Căn nhà mà chúng ta ngồi đây, chính là nhà của ông lão bị mất tích. – ngoảnh lại nhìn cánh cửa gỗ mục nát phía sau lưng, giọng đầy ma quái – xem, liệu ông lão kia có bị mưu sát, rồi vùi xác ở chỗ nào đó trong ngôi nhà này hay ?
- Nếu rảnh rỗi, có thể tìm việc khác mà làm, chứ đừng có dọa tôi. – Lục A Tàng lườm cái. Lời vừa dứt, cơn gió lớn khác hẳn với trước đó thình lình thổi thốc tới, cửa rả phía sau kêu lên cót két. Trong căn nhà, dường như có thứ gì đó rơi xuống sàn, nghe “phịch” tiếng.
Lục A Tàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhảy dựng lên khỏi bậc thang gỗ, căng thẳng nhìn vào cánh cửa, dường như có vật gì đó sắp sửa xông ra ngoài. Quả nhiên, cánh cửa chậm chạp mở ra kẽ hở.
Đúng vào lúc đó, con đường sát với ngôi nhà, chợt nghe đánh “kít” tiếng, chiếc xe đạp dừng lại bên ngoài căn nhà, cậu bé khoảng mười , mười hai tuổi, đội mũ bóng chày, tay xách túi giấy căng phồng, nhảy xuống xe, hấp tấp chạy về phía họ.
thứ lông lá bù xù thò ra khỏi khe cửa trông giống như lối vào của căn nhà ma.
Chỉ là… con chó bình thường, giống như quả cầu bông xù.
Cậu bé băng qua bên cạnh hai người họ, dường như bọn họ căn bản hề tồn tại. Đôi mắt đen láy của cậu bé hết sức chăm chú, chỉ nhìn chằm chằm vào chú cún con béo tròn kia. Cậu dịu dàng ôm con chó lên, khẽ chạm vào mũi nó giống như quở trách, miệng ú ớ những tiết mà Lục A Tàng nghe hiểu. Cậu bé là người câm.
- Em tới chỗ này làm gì? Em sống ở gần đây à? – Lục A Tàng sử dụng ngôn ngữ bàn tay cách thành thạo, hỏi cậu bé vừa bất ngờ xuất .
Cậu bé lúc này mới cảnh giác nhìn về phía , sau đó lắc đầu, dùng ngôn ngữ bàn tay hỏi lại:
- Các người đến bắt bọn chúng phải ?
và chàng kia đưa mắt nhìn nhau, rồi đáp:
- Bọn chúng? Chúng tôi chỉ là người qua đường, tiện thể ngồi lại chỗ này nghỉ chân lát thôi.
Cậu bé thở phào tiếng, quay người mở cánh cửa ra. thứ mùi bụi bặm xộc thẳng tới, song cậu bé hề để tâm, bước vào trong cửa, thành thạo mò lấy chiếc đèn pin từ sau cánh cửa, bật sáng, trong họng bật ra tiếng gọi “A…a…”
Trong những tiếng sột soạt khe khẽ, con chó lông vàng gầy yếu lon ton chạy ra từ trong góc tối; đằng sau, còn có hai con cún con hớn hở nô giỡn, trông giống hệt con chó vừa chui ra ngoài cửa.
Cậu bé lấy từ trong túi giấy ra gói thức ăn cho chó, bánh mì mềm, xúc xích, và bình nước sạch. Cả nhà chó vàng ăn rất ngon lành.
Cậu bé còn cẩn thận cắt xúc xích thành từng miếng để cho lũ cún con ăn được dễ dàng. Lục A Tàng và chàng kia đứng ở cửa, bước vào trong.
- Đàn chó này là… - Sau khi lũ chó ăn xong, cậu bé bước ra khỏi cửa. Lục A Tàng bèn hỏi cậu ta.
- Ông Henry biết đâu mất, Bell vẫn đợi ông ấy, chịu đâu hết. Nếu em tới, nó và các con nó chết đói. – Cậu bé chăm chú ra dấu kể lại. Lúc này, Lục A Tàng mới nhìn thấy mặt cậu bé có rất nhiều vết bầm tím, còn có vết thương chưa liền miệng.
hỏi cậu bé tại sao lại bị thương. Vết thương như vậy, nhìn qua biết phải do cậu tự gây ra. Cậu bé vô thức sờ tay lên mặt, cười thản nhiên:
- sao, mấy thằng quỷ sứ trong trường đùa ác ấy mà!
- Vì em biết , nên chúng bắt nạt em? – Lục A Tàng chợt hỏi.
Cậu bé im lặng lát, rồi ngẩng đầu lè lưỡi với :
- sao đâu. Em phải đây, nếu để bố mẹ em biết được em lấy trộm thức ăn ở nhà mang cho cả nhà Bell ăn, họ đánh em nhừ tử. – xong, cậu bé toan bước , song bất chợt nhìn thấy hai gã tinh lợn lòi nằm lăn dưới đất, kinh ngạc hỏi – Hai người họ làm sao thế?
- À, bọn họ đường mệt quá nên ngủ giấc, lát nữa tỉnh dậy. Em mau ! – Người đàn ông vỗ lên đầu cậu bé – À đúng rồi, cái này cho em. Sau này em cần phải lấy trộm thức ăn trong nhà cho đàn chó nữa. – móc ra nắm tiền, nhét vào tay cậu bé. Cậu bé kinh ngạc nhìn số tiền trong tay, lúng túng biết phải làm sao.
- Mau về nhà ! – Lục A Tàng ngồi xuống, vuốt khẽ lên khuôn mặt xinh xắn của cậu bé – Hãy học cách tự bảo vệ mình, đừng để người khác bắt nạt! Ta mạnh kẻ địch yếu.
Cậu bé nửa hiểu nửa , khẽ gật đầu, lại liếc nhìn đôi nam nữ có phần kỳ quặc, rồi nhảy lên xe đạp phóng .
- Đứa bé này đáng lẽ phải có cuộc sống tốt đẹp hơn! – Lục A Tàng có chút thương xót.
- thấy cậu bé là người tốt bụng, nhưng lại vừa câm vừa điếc, còn bị người khác bắt nạt, Thượng đế quả là công bằng, đúng ? – Người đàn ông hỏi.
- Nếu cậu bé trở nên mạnh mẽ, khác với bản thân nó bây giờ, chắc chắn nó có cuộc sống tốt đẹp hơn. – Lục A Tàng cách nghiêm túc với điệu bộ của người cùng cảnh ngộ.
Người đàn ông lắc đầu cười cười, gì. Bọn tinh lợn lòi vẫn ngủ say sưa, thi nhau ngáy ầm ĩ. Cho tới lúc này, nơi đây vẫn là đêm hè khá là yên tĩnh.