Bướm đêm
Có những hối tiếc, đối với , bao giờ còn bù đắp được,
nhưng đối vối người khác, có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn.
Nếu là như vậy, tại sao lại thực ?
DẪN
Điểm dừng chân của là chốn cao nhất trong toàn bộ Nguyệt Thành, tòa tháp cao ngất được chồng lên từ sắt thép phế liệu, dưới ánh trăng rằm vàng rực rỡ, lóe lên những tia sáng hỗn loạn như đao kiếm tung hoành.
tấm biển quảng cáo rách nát nằm dưới chân tháp, có người dùng màu sơn đỏ như máu tươi nguệch ngoạc vài chữ rời rạc ai nhận ra được là chữ gì, những con chữ to tướng, hình thể trào lộng, ngay cả bóng đêm cũng khiến chúng bớt phần bắt mắt. Khuôn mặt chút biểu cảm, chỉ có con tim chầm chậm trong lồng ngực là chờ đợi trường định mệnh.
Sáng sớm hôm nay, đến gặp người bạn cũ. đó, mà , quái đó, có lẽ là người bạn duy nhất trong cả cuộc đời .
Hai người họ ba trăm năm, hoặc có lẽ là năm trăm năm chưa từng gặp mặt. vẫn như xưa, quyến rũ tuyệt vời, mau cười mau giận, mở tiệm bánh ngọt trong con hẻm , suốt ngày la mắng quát nạt hai gã người làm bộ dạng ngờ nghệch, lúc nào cũng mang cái vẻ điềm nhiên phớt tình của kẻ rũ bỏ phồn hoa, cư thành thị, ngó ngàng gì đến thế nhiễu nhương.
Chẳng ai ngờ rằng, trong buổi chạng vạng của tháng năm nào đó xa, hai người họ ở đỉnh núi Mặc Sơn giá buốt căm căm, mặt hồ Hoàng Tuyền nửa là nhũ băng, nửa là lửa cháy, từng hợp lực ứng phó với con mãng xà vây đỏ hai đầu từng ăn thịt người người vô số.
của thời đó, tóc dài như kiếm sắc, ngửa tay thành mưa, lật tay thành gió, nhanh nhẹn con báo. Con quái vật khổng lồ nguy hiểm kia, miệng thụt thò cái lưỡi đỏ lòm, vùng vẫy gầm rống trong ánh tà dương, khuấy lên những cột sóng che khuất quá nửa bầu trời.
nhìn vào thanh kiếm của , múa lên những đường tuyệt đẹp mà điềm tĩnh dưới ánh chiều vàng nhạt, chuẩn xác đâm thẳng vào yết hầu của con mãng xà vây đỏ.
Khi cái xác to lớn của con quái vật nặng nề rơi xuống hồ nước, dòng máu tươi màu lam trong vắt của nó nhanh chóng lan tỏa khắp mặt hồ, giống như phản chiếu bầu trời xanh ngăn ngắt hiếm thấy.
- là con quái tàn bạo nhất mà tôi từng gặp! - liếc nhìn , vung đao xẻ dọc sống lưng con con mãng xà vây đỏ, rút từ trong đó ra “sợi dây” to bằng ngón tay cái, cuộn lại, bỏ vào trong túi áo.
vốc tuyết lên mặt đất, tỉ mỉ lau chùi thanh kiếm của mình, mỉm cười:
- Như nhau cả thôi!
- Chúng ta có thể làm bạn được ? - Trước khi bỏ , đột ngột dừng bước.
Trước ngày này, trong cuộc đời ta, chưa từng xuất từ “bạn”.
- Nếu mời tôi bữa cơm, rồi tặng cho tôi hòm vàng thỏi... - đứng dậy, khẽ nhún vai, le lưỡi với - tôi có thể cân nhắc.
Những ngày sau đó, hai người họ trở thành bạn, tuy thường xuyên gặp mặt. Dù có gặp, cũng chỉ là bữa say khướt thỏa chí giang hồ. say mèm nhìn cũng say mèm thỏa thích cười quậy phá, sau cùng, ngồi rũ nền nhà, dựa người vào đầu gối ngủ vùi.
biết, giống với . Mũi kiếm hung hãn của chỉ dùng để bảo vệ cho những người có khả năng tự vệ. Nhưng, lưỡi đao của lại khác, tuy rằng nó cũng sở hữu sức mạnh tương tự.
ngày nọ, tới tìm , giao cho vật quan trọng nhất của mình.
- Giữ nó hộ tôi! - vỗ vỗ vào vai .
nhìn vào vật trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu, rồi :
- phải suy nghĩ kỹ, có lẽ còn cơ hội tìm tôi để lấy lại đâu.
- Nếu quả thực như vậy... lợi cho quá còn gì! - chớp mắt với , rồi quay người, thanh thản bước chút vướng bận.
Thời gian mấy trăm năm, lúc như nước từng giọt, lúc như bóng câu qua khe cửa, chẳng hề theo ý con người.
Hôm qua, ngồi trong tiệm Dừng của , điềm tĩnh uống tách trà đắng nghét mà pha cho, :
- hỏi tại sao tôi lại đến lấy thứ đó ư?
- Tôi chỉ muốn hỏi định trả cho tôi bao nhiêu tiền phí bảo quản. - nhướng mày.
- đúng là chẳng thay đổi chút nào! - cười.
trả lời, nhìn , hít sâu hơi, bước lại gần ôm choàng lấy , hồi lâu vẫn buông tay.
Khi ra về, quay đầu lại:
- Nếu ngày mai tôi tới tìm , chúng ta hãy say túy lúy trận nhé!
- Còn phải xem trả cho tôi bao nhiêu vàng rồi hãy tính! - thè lưỡi với .
đứng ở cửa tiệm, dõi theo bóng xa dần, khóe mắt lúc nào cũng linh hoạt rạng rỡ dần thấp thoáng nỗi lo âu ngầm - tôi nhất định uống trận túy lúy với , giống như rất nhiều những ngày tháng trước đây. Chỉ cần ngày mai vẫn bình yên xuất trước mặt tôi.
tự nhủ với lòng như vậy.
I.
Muốn tìm Khô Nguyệt hề khó khăn. ngủ, ở quán bar. Gọi ly rượu, nhưng bao giờ uống, uể oải ngồi từ đầu chiều cho tới hoàng hôn, và trong thời gian đó đọc xong cuốn sách, khi là tuyển tập thơ của Lorca, khi lại là cuốn tiểu thuyết hoặc truyện tranh nhảm nhí.
luôn chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, kéo nửa rèm, để ánh nắng bên ngoài ùa vào, nhưng lại chiếu tới mình. Ngồi lọt thỏm trong chiếc sô pha êm ái, cầm sách lên, lim dim đôi mắt dài với con ngươi màu tím, những mái tóc nâu sẫm mềm mại ép sát vầng trán, trông chẳng có gì khác biệt so với những người bình thường tận hưởng thời gian rảnh rỗi. Càng là những sát thủ giết thuê đẳng cấp, cuộc sống thường nhật lại càng đơn giản.
Khi người phụ nữ đó tới tìm , chỉ hỏi ba câu theo thường lệ. Thời gian, địa điểm. Đối tượng. Đối với Khô Nguyệt, làm sát thủ chẳng có gì khác biệt với viết văn, quan trọng nhất chỉ có ba điểm này. Những thức khác, quan tâm.
Bao nhiêu năm qua, những quái chết tay nhiều đếm xuể, số tiền thù lao đổi lại cũng nhiều vô kể, phần lớn được tiêu xài hết, để mua nhà ở khắp mọi nơi thế giới, căn hộ chung cư, biệt thự, nhà riêng, chẳng khác gì trẻ con mua kẹo. Chỉ có điều, chưa bao giờ tới ở những căn nhà đó, cứ bỏ cho chúng phủ đầy bụi bặm theo tháng năm.
- Sau khi lấy được cái hộp đó, giết chết ! - Dưới vành mũ nhung đen, người phụ nữ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi môi xinh đẹp tô màu sơn rực rỡ, đẩy nguyên túi kim cương tới trước mặt - Đây là nửa tiền công.
Địa điểm: Nguyệt Thành, khu SWORD.
Thời gian: trong vòng ba tháng.
Đối tượng: Cận Phi Vũ
P/s: Trước khi giải quyết mục tiêu, đoạt lấy chiếc hộp gỗ đào chạm hoa trong tay , phải đảm bảo nguyên vẹn (chi phí tính ngoài).
Khô Nguyệt nhanh chóng viết nhanh mấy câu vào sổ ghi chép.
- Khi giết những con quái này, có thấy đau lòng ? - Người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, để lộ sống mũi cao thanh tú, và nụ cười sâu xa bên khóe miệng.
- Khi thuê tôi giết họ, có thấy đau lòng ? - hỏi ngược lại.
- Ha ha! - người phụ nữ nhấp ngụm Lafite trong ly - Tại sao lại làm sát thủ?
- Tôi giao hàng đúng giờ. - buồn nhìn , lật soàn soạt những trang sách trong tay.
Người phụ nữ cười khẽ, lấy ra tờ tiền, đặt lên bàn:
- Được thôi, ly rượu này tôi mời . Chờ tin tốt lành của !
khẽ gật đầu, nghe thấy tiếng giày cao gót của gõ mặt sàn, dần dần mất hút. Chỗ vừa ngồi khi nãy lưu lại mùi hương nhàn nhạt, rất đặc biệt, phảng phất trong khí, rớt vào trong ly rượu sáng loáng.
Khô Nguyệt gấp sách lại, rời khỏi quán bar.
Nguyệt Thành, thành phố vùng biên cương xa xôi ấy cách thành phố nơi sống rất xa rất xa. Trước khi tới đó, cần phải ngủ giấc cho tử tế.
Chỉ có trong giấc mơ, mới thực an toàn và hạnh phúc.
II.
- ngồi cao thế này làm gì vậy? - Khô Nguyệt đứng trước quán bar có tên là Butterfly Kisses, ngẩng đầu nhìn con người ngồi nóc nhà.
Người này cao giọng trả lời:
- Tắm nắng!
Bấy giờ là năm rưỡi chiều, mùa hè, nhưng sắc trời sâm sẩm, ráng chiều phía chân trời chỉ còn lại vệt rất mong manh. Nguyệt Thành thực là nơi quá ư xa xôi hẻo lánh, hẻo lánh tới mức thời gian cũng lệch so với thành phố nơi sống trước đó.
Mỗi khi tới thành phố mới, nơi đầu tiên tìm kiếm chính là quán bar. cần thư giãn, dù đó có là thư giãn nhân tạo. Việc này trở thành thói quen.
nhìn theo hướng nhìn của người mái nhà, chỉ thấy xen kẽ giữa những nhà máy lớn là những ống khói nhả khói đen ngòm lên bầu trời, và vài ngọn đèn neon sứt mẻ nham nhở liên tục nhấp nháy trong ánh chiều. Nơi đây có những tòa nhà hoa lệ san sát, cũng có những buổi tối sa hoa sạch sực nức mùi nước hoa. Tất cả các công trình kiến trúc đều hết sức cũ kỹ, bao gồm cả xe cộ chạy đường, và những con người sống ở nơi này.
Mỗi bộ phận thuộc về Nguyệt Thành đều cũ kỹ như những bức ảnh xưa bị thời gian vứt bỏ.
- nóng à? - bắt đầu cảm thấy tò mò với con người thích phơi nắng mái nhà giữa ngày hè oi bức trước cảnh sắc thế này.
- nóng! - Người này hào hứng đáp lời. Từ phía xa, vọng lại vài tiếng chuông nặng nề dài lê thê. Vừa nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, người mái nhà liền dịch chuyển, dường như muốn trở xuống.
Đúng lúc ấy, hòn đá bay vèo ra từ trong ngõ đối diện xéo với quán bar, đập thẳng vào mông người này cách ác ý. Chỉ nghe thấy tiếng kêu rú, người này loạng choạng vài cái, rồi rơi từ nóc nhà xuống.
Vào lúc Khô Nguyệt sắp sửa ra tay ứng cứu kẻ xui xẻo này, nàng chợt bay lên bồng bềnh ở chỗ cách mặt đất chưa đầy mét, hai tay giang ngang như đôi cánh, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.
- Thằng bánh bao chết tiệt lại nghịch bậy ná cao su à! Lần sau chị đây đánh chết mày! - Người này vừa đáp xuống mặt đất an toàn, hét toáng lên với cậu nhóc béo tròn quay như chiếc bánh bao nấp trong ngõ, vừa quát lác vừa cẩn thận cất chiếc bình thủy tinh lấp lóe thứ ánh sáng quái dị nắm chặt trong tay vào trong túi chéo.
- Chị Lạc Diệp, lần sau em dám nữa! - Thằng nhóc giơ chiếc ná cao su lên, làm mặt hề với phía người này, rồi cùng với mấy cậu nhóc cười rúc rích chạy vọt mất.
Khô Nguyệt quan sát mặt tấm áo phông bạc phếch, cùng với chiếc quần bò gấu sờn thành tua rua, đầu đội cái mũ bóng chày thủng lỗ, chừng mười sáu tuổi. Ngoài nước da trắng mịn và thân hình nhắn ra, trong chẳng giống chút nào.
ngó nghiêng xung quanh, rồi bước lên trước nhìn chằm chằm vào ta, hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải là khu SWORD ?
- Đúng vậy! - quay đầu lại, nhìn thẳng về phía .
Những tia sáng rơi rớt cuối chân trời và ánh đèn hắt ra từ cửa quán bar đan xen rối loạn, phản chiếu lên mặt . Khô Nguyệt lúc này mới phát ra có đôi mắt to tuyệt đẹp, chỉ có điều, đôi mắt vốn dĩ phải long lanh tựa ánh sao, lại bị che phủ lớp màng mờ đục màu xám.
thử giơ tay ra, huơ huơ trước mắt . hề có phản ứng. Ánh nhìn của mãi mãi dừng lại ở phương hướng trong tưởng tượng.
- lớn lên ở nơi này phải ? - thu tay về hỏi.
- Hình như thế! - khẽ gật đầu, rồi lập tức lùi lại bước - từ nơi khác tới?
- Đúng vậy. Tôi từ nơi khác tới. - Khô Nguyệt tò mò hỏi - Sao biết? Lẽ nào do giọng của tôi?
- người có thứ mùi của cư dân nơi đây! - lại lùi thêm bước.
- nhìn thấy gì, nên khứu giác của mới nhạy bén đến thế? - cười khẽ, hít hít cánh tay mình, ngoài hương thơm nhàn nhạt bẩm sinh, thấy có mùi gì khác.
- làm thế nào vào được Nguyệt Thành? - Trong lúc lùi lại phía sau, hai tay bắt đầu tìm kiếm vài dụng cụ có thể dùng làm vũ khí, cuối cùng nhặt lấy cái xẻng sắt dùng để hót rác từ trong thùng rác bên cạnh, nắm chặt trong tay. Nhìn tư thế của , rất có thể hét toáng lên những câu đại loại như “có kẻ quấy rối bất cứ lúc nào”.
- Này tiểu thư ơi, tôi tới đây chỉ để thăm người bạn cũ, có ác ý gì đâu! - Điệu bộ của khiến Khô Nguyệt thấy tức cười - Tôi tìm chẳng qua cũng chỉ để hỏi đường mà thôi!
càng nắm chặt “vũ khí” trong tay hơn, đôi mắt chút thần thái xác định chính xác vị trí của , trong tích tắc sau đó, hàng mi dày và dài của đột nhiên rung lên.
“Huỵch!”. vật cứng lạnh ngắt giáng mạnh vào sau gáy Khô Nguyệt, lập tức ngả gục xuống trước vài cái bóng người chập chờn hỗn loạn.
III.
- Thả ra! - Trong tầng hầm lạnh lẽo tối tăm, phảng phất mùi hương mờ nhạt kỳ quái, ánh đèn lờ nhờ chao đảo đỉnh đầu. Trong bóng sáng chập chờn, thấp thoáng thấy có bốn năm người đứng. Đứng đầu là nhười đàn ông trung niên, nhìn Khô Nguyệt bị trói chặt từ đầu tới chân, ra lệnh cho những người đứng cạnh.
Mấy gã thanh niên đưa mắt nhìn nhau, trong đám, gã buộc khăn trùm đầu màu đỏ, dáng người cao lớn, chân trái bị què, với người đàn ông trung niên:
- Thế có được ? Chúng ta vẫn chưa xác định được lai lịch của thằng cha này. Còn chưa đầy hai tháng nữa là tới kỳ hạn cuối rồi, chẳng may ta là người của bên kia phái tới, chỉ cần chút xíu sơ suất khiến chúng ta...
- Chẳng có ai lại phái kẻ chưa chi bị đánh ngất tới làm gián điệp cả! - Người đàn ông trung niên từ tốn - Các ngươi có lục soát được thứ gì người ?
- Chẳng có gì cả - Gã đội khăn đỏ làu bàu - Thế nhưng vẫn được yên tâm cho lắm...
- Thả ra! - Người đàn ông trung niên nhắc lại lần nữa - Hay là mệnh lệnh của ta thành ra vô tác dụng?
Mấy gã kia lập tức tay chân cuống quýt, gã đội khăn đỏ vội :
- , , thưa King, chúng tôi lập tức thả người!
Khô Nguyệt xoa nắn tay chân tê dại, đứng dậy, được bọn họ đưa ra khỏi tầng hầm.
- Xin lỗi, hiểu lầm thôi! - Người đàn ông trung niên sai người mang ba lô của Khô Nguyệt tới, trả lại cho - Cậu có thể được rồi!
Bên tầng hầm chính là quán bar Butterfly Kisses. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ánh hừng đông lờ mờ bên ngoài, thể đoán được thời gian chính xác. Vẫn còn vài bàn khách lác đác cười cợt hoặc rì rầm với nhau trong men say ngà ngà. ca khúc có tựa đề trùng với tên quán bar, “Butterfly Kisses”, dìu dặt thoảng qua trong quán.
- Cảm ơn! - Khô Nguyệt vò khẽ đầu, đón lấy ba lô từ tay ông ta - Tuy rằng tôi biết tại sao các người lại đánh tôi ngất xỉu, nhưng đúng là tôi tới đây để tìm người bạn.
- Người đó tên gì? - Người đàn ông trung niên hỏi.
- Long. - Khô Nguyệt thở dài - Bạn thuở của tôi, sau này mất liên lạc. Tôi tốn rất nhiều thời công sức mới biết được cậu ấy tới Nguyệt Thành, ở ngay tại khu SWORD này. Cho nên lần này tôi đến đây chỉ là để tìm cậu ấy.
- Cậu có biết ở Nguyệt Thành này có bao nhiêu gã choai choai tên là Long ? - Gã đội khăn đỏ cướp lời, chau mày oang oang.
Khô Nguyệt cười nhăn nhó:
-Tôi biết. sao, tôi tìm từng nhà . Chỉ cần các vị đừng coi tôi là phường bất hảo, chốc chốc lại giáng cho tôi gậy là được.
- Có ảnh của cậu ta ? - giọng trong vắt vang lại từ phía sau quầy bar. Khô Nguyệt quay lại nhìn thấy - mái nhà. bỏ mũ, mái tóc dài mượt mà chảy dọc sau lưng, lúc này khiến người ta phải nhận nhầm giới tính nữa.
- Có ! - Khô Nguyệt móc từ trong ví ra tấm ảnh cũ mèm. Trong bức ảnh, hai cậu bé tầm sáu, bảy tuổi nhìn thẳng vào ống kính cười tươi - Người bên trái chính là Long.
Cả đám xúm xít lại xem, gã đội khăn đỏ lắc đầu quầy quậy:
- Úi dào! Chỉ dựa vào mỗi bức ảnh này có tác dụng đếch gì. Có trời mới biết bây giờ lớn lên trông như thế nào.
- Tôi chỉ có mỗi bức cái này. - Khô Nguyệt cất bức ảnh - Dù thế nào tôi cũng phải tìm bằng được cậu ấy. Mẹ cậu ấy đợi cậu ấy trở về, bác ấy còn nhiều thời gian nữa!
- Thế này ... - Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ thoáng rồi quay sang gã khăn đỏ - Seven, hãy sắp xếp cho cậu nhóc này chỗ ở, rồi sai mấy người giúp cậu ấy tìm thử xem.
- Vâng! – Gã khăn đỏ gật đầu với vẻ hơi miễn cưỡng, tập tễnh bước .
- Cậu ở luôn đây ! – Người đàn ông trung niên lấy từ trong quầy bar ra chai rượu vang vơi nửa, rót cho ông ta và Khô Nguyệt mỗi người ly – Có điều, buổi tối tuyệt đối được ra ngoài, nếu , có lẽ tôi thể bảo đảm được an toàn cho cậu. À đúng rồi, cậu tên gì?
- Khô Nguyệt! - nhấp ngụm rượu , cảm giác chan chát chảy lan đầu lưỡi - Còn ông? Xưng hô như thế nào?
- Cận Phi Vũ. Nhưng mọi người đều gọi ta là King, ngắn gọn. - Ông ta khẽ cười với Khô Nguyệt, lắc lắc ly rượu tay, rồi hơi uống cạn.
- Hân hạnh! - Khô Nguyệt chìa tay về phía Cận Phi Vũ, cười vui vẻ.
IV.
“Người thấy, hộp tìm.”
Khô Nguyệt viết câu vào email, gửi . Đây là giao hẹn giữa với khách hàng, mỗi bước hành động đều phải thông báo cho đối phương,
Tắt máy tính, thư thái đổ người lên chiếc giường cũng tạm được coi là êm ái. Thằng cha Seven kia sắp xếp cho ở trong nhà trọ đối diện chéo với quán bar Butterfly Kisses. Lúc Seven sắp khỏi, nhìn thấy gã ghé tai thầm với ông chủ nhà trọ vài câu, rồi ông chủ cảnh giác nhìn Khô Nguyệt mấy cái, lặng lẽ gật gật đầu.
Đúng là tay thuộc hạ thận trọng. Tuy Khô Nguyệt ưa gì Seven, nhưng vẫn khen ngợi thái độ làm việc của .
Sau khi ổn định chỗ ở, liên tiếp mấy ngày liền, Khô Nguyệt hàng sáng đều ra khỏi nhà vào giờ nhất định, lang thang qua những đường lớn ngõ , sắc mặt lo âu, tay cầm bức ảnh cũ rích hỏi han đủ kiểu.
Đóng kịch cũng cần phải chuyên nghiệp, bao gồm cả việc che giấu “tố chất nghề nghiệp” của sát thủ vào hôm trước, mặc kệ cho Seven đánh lén gậy sau lưng, rồi nhân thể chết ngất luôn.
Chiều hôm nay, lê tấm thân “mệt mỏi rã rời” bước vào Butterfly Kisses, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ như thường lệ, gọi ly rượu vang rồi ngồi xuống.
- có kết quả? - Lạc Diệp bước tới trước mặt , tay bưng ly nước ép trái cây, ngồi xuống.
- Tạm thời chưa có! - Khô Nguyệt lắc đầu. ngẩng nhìn trước mặt, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, hắt lên làn da trong suốt như thủy tinh của , mỏng manh như chịu nổi cái chạm.
Lạc Diệp là con của Cận Phi Vũ, nhưng có quan hệ ruột thịt với ông. Năm xưa, ông cứu được Lạc Diệp, khi đó vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh từ trong miệng của con nhện mặt quỷ. Cha mẹ của đều trở thành miếng mồi ngon của lão quái đó. Mắt cũng vì bị dịch độc phun vào mà còn nhìn thấy gì nữa. Cũng vì cứu , Cận Phi Vũ suýt chút nữa mất cánh tay. Tới nay, tay phải của ông vẫn còn vết sẹo rất to lớn.
Cận Phi Vũ là đại ca của toàn bộ Nguyệt Thành. Tất cả cư dân nơi này đều răm rắp nghe theo lời ông. Theo như quan sát của Khô Nguyệt trong những ngày này, phục tùng của bọn họ đối với Cận Phi Vũ phải là do sợ hãi, mà là xuất phát từ niềm kính trọng thực thụ. Họ tôn trọng người đàn ông này, cam tâm tình nguyện coi mệnh lệnh của ông là kim chỉ nam trong cuộc sống. Đương nhiên, nguyên nhân của tượng này phải là điều mà sát thủ cần phải tìm hiểu. Điều cần làm là sau khi tìm được chiếc hộp gỗ đào mà khách hàng cầu, giết chết Cận Phi Vũ.
- nên tới Nguyệt Thành trong thời gian này. Nếu tôi là , tôi rời khỏi đây càng sớm càng tốt. - ngậm lấy ống hút, hút mạnh hơi - thuộc về nơi này.
- Ngoài việc hào nhoáng bằng các thành phố lớn, mọi thứ ở nơi này đều rất tuyệt, con người cũng rất tốt. - Khô Nguyệt dịch người về phía trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt , hỏi - Nhưng tôi cảm thấy rất tò mò, hôm đầu tiên gặp , tắm nắng?
Lạc Diệp cười vang, :
- Vào tất cả những ngày có nắng, tôi đều lên nóc nhà ngồi ngắm cảnh tắm nắng. Hôm ấy ở phía dưới đột ngột lên tiếng hỏi, tôi cũng tiện miệng trả lời thôi.
- có thể ngắm cảnh? - rất đỗi hiếu kỳ.
- Ánh nắng, nhà cửa, cây cối, hoa cỏ, tôi đều có thể nhìn thấy. - chỉ vào đầu mình - Đều ở trong này! - ngừng lại lát, hai gò má ửng lên vệt hồng nhàn nhạt - Và còn... hình dáng của King, tôi cũng có thể nhìn thấy.
- Ồ? – Khô Nguyệt cố làm ra vẻ ngạc nhiên – Lẽ nào thầm King?
- Suỵt, suỵt! - Vệt hồng gò má Lạc Diệp phút chốc lan tới tận mang tai, cả khuôn mặt nhắn bỗng chốc đỏ lựng như trái cà chua, cuống quýt bịt miệng Khô Nguyệt lại, suýt nữa hất đổ cả ly nước trái cây uống.
- Được được, tôi giữ bí mật, giữ bí mật tuyệt đối! - Khô Nguyệt thành thề thốt - Nếu tôi tiết lộ cho người khác, bị ly nước trái cây của làm cho chết sặc!
- Như vậy còn tạm được! - Lạc Diệp yên tâm, thở phào hơi, ngồi về chỗ cũ, nhưng còn chưa ngồi lại đứng lên, bước vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh , túm lấy cổ áo mà - nhất định phải giữ bí mật đấy!
- Quân tử nhất ngôn! - giơ tay đầu hàng. Nhìn hoạt bát lanh lợi như chú thỏ, Khô Nguyệt khó lòng tin rằng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trái lại, cái vẻ khùng khùng nghịch ngợm của khiến nhớ tới người bạn cũ. cây cũng hoạt bát hệt như chú thỏ.
- Ngày hai mươi sáu tháng sau là sinh nhật của King, tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy. - Lạc Diệp im lặng lúc rồi khẽ với - Đợi khi râm bụt ánh sao nở hoa, có thể hoàn thành!
Vẻ phấn chấn và hạnh phúc của khiến Khô Nguyệt lầm tưởng rằng vầng dương trì hoãn thời gian lặn xuống chân trời.
- Sao lại những chuyện này với tôi? - nhìn chăm chăm vào đôi mắt - Tôi là người xa lạ vừa mới chân ướt chân ráo tới đây. xem, đám Seven tới bây giờ vẫn coi tôi là quân trộm đạo.
Lạc Diệp uống ừng ực ngụm nước tráo cây lớn, vừa nhai miếng thạch dừa vừa rất vô tư - Dù sao cũng phải là người xấu!
Từ lâu quen việc moi tin tức từ trong ánh mắt của tất cả mọi đối thủ, nhưng với Lạc Diệp, thể nào tìm ra mảy may dấu vết gì trong đôi mắt lúc nào cũng êm ả như mặt hồ lặng sóng. Thông thường, tình trạng này chỉ xuất ở hai loại người, là người sâu xa như vực thẳm, hai là người tinh khôi như giấy trắng.
- Lỡ tôi là người xấu sao? - bỗng hỏi rất thành .
Lạc Diệp mím môi, đặt chiếc ly rỗng xuống, :
- Người xấu có ý nghĩ muốn cứu tôi khi tôi ngã từ nóc nhà xuống.
Khô Nguyệt thoáng ngây người.
- Tôi vẫn có mắt đấy, chẳng qua là nó mọc ở đây mà thôi! - chỉ vào tim mình - Thôi, tôi phải đây. Bánh bao bị ốm, tôi phải thăm nó.
- Đợi ! - Khô Nguyệt kéo lại - thăm Bánh Bao à? Tôi đưa nhé!
- Thôi khỏi, tới cả cái tổ kiến nhất Nguyệt Thành tôi còn tìm ra được, việc gì phải phiền đến ! cứ ngồi yên cho khỏe. - làm mặt hề với , rồi căn dặn - Còn nữa, nhất định phải ghi nhớ lời King , buổi tối tuyệt đối được ra ngoài! thuộc về nơi này. - khẽ chau mày - Sau đó, hãy tự cho mình kỳ hạn. Nếu trước khi râm bụt ánh sao nở hoa, vẫn chưa tìm được bạn Long kia, hãy ! Tôi đùa với đâu!
- Tôi nghiêm túc cân nhắc vấn đề này! - gật gật đầu.
V.
“Hôm nay, thu hoạch được gì”.
Email của , nội dung đều rất ngắn gọn, hơn nữa liên tiếp mấy ngày đều là cùng câu.
Điều này tuyệt nhiên chưa hề có trong “kinh nghiệm công tác” của trước đây. Là sát thủ có mức giá cao nhất, xưa nay nổi tiếng vì tác phong nhanh, chuẩn, độc. Xử lý ổn thỏa con quái, dù lớn dù , đều vượt quá bảy mươi hai tiếng đồng hồ. quen, hoặc có thể là trơ lỳ trước “nhanh gọn” này.
Nhưng phi vụ “làm ăn” lần này khiến ngấm ngầm cảm thấy có chút bất an.
Tắt máy, Khô Nguyệt nằm dài giường đánh giấc như thường ngày. Bước ra khỏi phòng, qua khung cửa sổ ở hành lang, nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông ánh sao. Bây giờ là ba giờ sáng.
Trong cái nhà trọ xíu cũ nát này, ngoài ra, còn khách trọ nào khác. nhàng xuống tầng dưới. Lão chủ quán trọ, cái gã béo đầu trọc lúc nào cũng săm soi đầy vẻ cảnh giác, lúc này cắm mặt lên quầy. gói lớn khoai tây chiên ăn dở quăng bừa đống báo lộn xộn, chiếc ti vi bên cạnh vẫn chưa tắt, màn hình trắng xóa còn tín hiệu.
Ban ngày, lão béo dù chỉ ngủ gật cũng ngáy vang như sấm, lúc này lại trật tự tới mức nghe thấy hơi thở, thân hình béo núc im lìm bất động giống như đống bùn nhão. Khô Nguyệt bước lại gần, sờ vào động mạch cổ của gã. còn nhịp đập.
lật người lão chủ quan trọ lên, và nhìn thấy bộ mắt trắng bệch, với đôi môi tím đen. người lão béo còn dấu hiệu của sống. tốc vạt áo T-shirt của lão lên, thấy trước mặt lão thấy có lỗ thủng to bằng nắm đấm, có vết máu. Trong lỗ thủng chỉ là màu đen sâu hun hút, cùng với những vết lấm chấm như đốm huỳnh quang. vội vàng rảo bước ra khỏi quán trọ.
Toàn bộ Nguyệt Thành dường như chìm nghỉm trong bầu tĩnh mịch vô biên. Nơi đây, lúc này, phố lớn, ngõ , thấy bóng người, tới cả chó mèo hoang cũng thấy con. Chỉ có ánh đèn lác đác nhấp nháy chớp tắt là dường như nhắc nhở Khô Nguyệt, nơi đây là thành phố giành cho con người sinh sống.
Thế nhưng, trong mắt Khô Nguyệt, nơi này trở thành phần mộ im lìm.
biết được phần nào lý do Cận Phi vũ cho ra ngoài vào ban đêm.
Hít sâu hơi, cất bước về phía quán bar Butterfly Kisses.
VI.
- Tôi biết chắc có đêm nào đó, cậu thế nào cũng tới tìm tôi uống rượu. - Cận Phi Vũ thư thái ngồi ở vị trí trong cùng của quán bar, nâng lý rượu hướng về phía Khô Nguyệt.
- Ông biết hết rồi? - Khô Nguyệt điềm tĩnh bước tới trước mặt ông, ngồi xuống - Bao gồm cả việc... tôi tới đây để giết ông?
- Bao gồm cả thứ mà cậu cần tìm. - Ông lấy từ trong bóng tối bên cạnh ra thứ vuông thành sắc cạnh, đặt lên mặt bàn. chiếc hộp gỗ đào màu nâu sẫm chạm trổ hoa văn, lắng đọng sắc thái cổ xưa thâm trầm, mặc cho ánh đèn chầm chậm xoay tròn trần nhà hắt xuống mình những vệt sáng màu sặc sỡ.
Ánh mắt của Khô Nguyệt từ đầu tới cuối hề biến đổi.
- Điềm đạm như cúc, đây chính là câu hay nhất để hình dung về những sát thủ tuyệt đỉnh chân chính. Sở dĩ tôi vui vẻ diễn kịch với cậu cho tới bây giờ, là vì muốn thân phận của cậu khiến cho các cư dân nơi này phải khiếp sợ. - Dòng rượu màu đỏ sậm chảy gọn gàng từ cổ chai vào chiếc ly rỗng rơi rớt lấy giọt. Cận Phi Vũ đẩy chiếc ly tới trước mặt Khô Nguyệt, cười mà - Khô Nguyệt, cậu xứng đáng để tôi mời rượu.
- Cảm ơn! - Khô Nguyệt hơi uống cạn ly rượu, trong miệng vẫn là cái vị chan chát quen thuộc.
Tiếng nhạc chầm chậm du dương văn vẳng trong bốn bề khí. Vẫn là khúc “Butterfly Kisses”.
There’s two things I know for sure,
She was sent here from heaven, and she’s Daddy’s little girl.
As I drop to my knees by her bed at night,
She talk to Jesus and I close my eyes.[1]
[1] Tạm dịch: “Có hai điều tôi biết chắc chắn, đó là bé được gửi tới từ thiên đường, và là con bé bóng của cha ấy. Khi tôi quỳ gối trước giường của bé trong đêm, bé cùng với chúa Jesus, và tôi khép mắt” (Nd).
Giọng nam trầm ấm lặp lặp lại hết lần này đến lần khác. Từ khi Khô Nguyệt tới quán bar này lần đầu tiên, nhạc trong quán lúc nào cũng là bài hát này, chưa bao giờ đổi bài khác.
- Cậu hoàn toàn giống với những gã tới trước đây! – Cận Phi Vũ .
Khô Nguyệt gì, chỉ xoay tròn chiếc ly trống , thành ly phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của Cận Phi Vũ. Ông có vẻ chưa tới bốn mươi, song lại có mái tóc bạch kim hiếm thấy, đeo cặp kính gọng đen kiểu dáng rất đẹp. Lúc cười, khóe mắt có những vết chân chim, nhưng nhìn vẻ tuấn tú khuôn mặt, vẻ sáng sủa của ngũ quan, ông vẫn là người đàn ông vô cùng cuốn hút. Đó là vẻ cuốn hút được tích lũy qua bề dày năm tháng, là kết quả của những trải nghiệm và thăng trầm chậm rãi theo bước thời gian, hề phô trương lộ liễu, mà kín đáo gắn liền với con người ông.
Môt người như thế này, đương nhiên phải là kẻ mà những “đồng nghiệp” của bước tới trước đó có thể giải quyết được. Chắc hẳn khách hàng của sau khi trải qua vô số lần thất bại mới chịu bỏ ra mức giá khủng để tìm . Thù lao của từ xưa tới nay luôn cao hơn mức giá của những sát thủ bình thường cả trăm lần. Mức giá này phải ai cũng có khả năng chi trả, hoặc bằng lòng chi trả.
- Có muốn biết trong này là thứ gì ? - Cận Phi Vũ khẽ vỗ lên chiếc hộp.
Khô Nguyệt lắc đầu:
- Chức trách của tôi chỉ là mang nó về cho khách hàng. Bên trong nó là thứ gì, liên quan tới tôi.
- Cậu quả nhiên khác hẳn người thường! - Cận Phi Vũ lắc đầu cười - Lần này, ấy tìm đúng người rồi! - Ông nhìn thẳng vảo Khô Nguyệt - Chuẩn bị lúc nào ra tay?
- Đợi ông uống xong ly rượu kia! - Khô Nguyệt thành trả lời. Ly rượu của Cận Phi Vũ vẫn còn lại non nửa.
- Nếu tôi muốn cậu sau ngày cuối cùng của tháng sau hãy thi hành nhiệm vụ, cậu có đồng ý ? - Cận Phi Vũ nghiêm túc hỏi.
Hai đầu mày Khô Nguyệt khẽ nhướng lên. “Ngày hai mươi tháng sau là sinh nhật của King, tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy” - Khuôn mặt hạnh phúc của Lạc Diệp bất chợt lên trước mắt .
-Được! - Khô Nguyệt hề do dự. Thời gian giao hẹn với khách hàng là ba tháng, cuối tháng sau mới ra tay, phải là vi phạm hợp đồng.
- Cảm ơn! - Cận Phi Vũ rót cho ly rượu nữa - ấy vẫn khỏe chứ?
- ấy? - Khô Nguyệt ngẩn người.
- Khách hàng của cậu!
Khô Nguyệt hồi tưởng lát, rồi :
- người đàn bà xinh đẹp, có lẽ thuộc về nhóm người có cuộc sống tuyệt hảo nhất. Dẫu rằng tôi chưa nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt ta.
- Trực giác của sát thủ luôn rất chuẩn xác. - Cận Phi Vũ thở phào hơi - Nếu ấy quả thực sống tốt, tôi cũng thấy an tâm.
Có lẽ là men rượu phát huy tác dụng, có lẽ là người đàn ông trước mặt quá ư đặc biệt, có lẽ là tình cảnh lúc này quá thích hợp để trò chuyện chứ phải để giết người, Khô Nguyệt từ bỏ nguyên tắc chỉ hỏi ba điều mà bản thân luôn tuân thủ, lần đầu tiên hỏi thêm câu:
- Giết người vì tình?
từng gặp rất nhiều người phụ nữ quá hóa hận, người đàn ông như Cận Phi Vũ có gặp phải người, thậm chí là vài người phụ nữ như vậy trong cuộc đời, cũng chẳng có gì là lạ.
- Ha ha! - Cận Phi Vũ lịch thiệp cụng ly với - ấy là con ruột của tôi.
Hai ly rượu chạm vào nhau, “keng” tiếng, ngân vang hồi lâu.
VII.
- Đây là nơi cao nhất trong toàn bộ Nguyêt Thành.
Trong tiếng gió vù vù, Cận Phi Vũ sánh vai cùng Khô Nguyệt. Dưới chân họ là “tòa tháp” được chất đống từ sắt thép phế thải và những phế liệu xây dựng khác.
Phóng mắt nhìn xuống, toàn bộ thành phố đều thu vào trong tầm mắt. Nhờ những ngọn đèn lưa thưa chớp tắt, Khô Nguyệt nhìn thấy những mảng đen thẫm hun hút như hình xoáy ốc. Nhìn kỹ lại, trong bóng tối có rất nhiều chuyển động dị thường: vài thứ hình dạng khác nhau, bao bọc trog những ánh sáng đủ màu, tung tăng lượn lờ hệt như chim trời, cá dưới nước. Đó là... quái đầy thành phố. Nhưng đều là những con tiểu hạ cấp linh lực rất thấp, hoàn toàn có khả năng sát thương.
- Nguyệt thành, cả trăm năm trước, chẳng có mấy người sinh sống. - Vạt áo của Cận Phi Vũ bay phất phơ trong gió, giống như đôi cánh màu đen - vài nhóm gọi là tổ chức nghiên cứu khoa học coi Nguyệt Thành hẻo lánh lạc hậu là căn cứ thực nghiệm bí mật. Kết quả sau cùng mà bọn họ đem lại, chính là đợt bệnh dịch nhân tạo thảm khốc. Người dân trong thành phố phần đông đều chết cách oan ức. Chính phủ giấu chân tướng việc, triệt để phong tỏa Nguyệt Thành và quyết định trong vòng ba tháng thể khống chế được bệnh dịch chôn vùi toàn bộ Nguyệt Thành, bất chấp trong thành phố còn người sống sót hay .
Khô Nguyệt khẽ nhíu mày. Cận Phi Vũ mở chiếc hộp gỗ đào cầm tay, mùi hương thanh khiết phả vào trước mặt, thấu tận tâm can, trong hương thơm ngọt ngào như có vẻ gì thân thuộc.
Khô Nguyệt thấy ông ta bốc từ trong hộp ra nắm những thứ mịn như cát, tỏa sáng lấp lánh, giống như những đốm huỳnh quang dày đặc, cũng giống như những ngôi sao nghiền thành bột, tuyệt đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn nâng niu lòng bàn tay, để ngắm nghía cho kỹ lưỡng.
- Nếu như nơi này bị chôn vùi, phải chăng là rất đáng tiếc? - Ông quay sang cười khẽ với Khô Nguyệt - Nếu có biện pháp nào khác có thể cứu lấy thành phố này, tôi nghĩ, chúng ta đều sẵn sàng thử, đúng ?
Cánh tay ông vung lên, thứ bột sáng lấp lánh như vụn sao trời kia chảy qua kẽ tay ông lắc rắc bay , biến thành màn sương sặc sỡ trong bóng đêm đen, rải đều đặn xuống từng ngóc ngách trong thành phố. Đám quái dạo chơi trong bóng đêm đều hân hoan và phấn chấn thưởng thức màn sương thơm ngào ngạt, ngay cả lớp hào quang xung quanh cơ thể chúng cũng sáng hơn trước đó rất nhiều.
Dưới chân họ bỗng nhiên biến thành biển màu rực rỡ tuôn chảy, trong đó nghe thấy ràng những tiếng reo cười mừng rỡ của đám tiểu . Trong bóng tối, chúng dùng thử tiếng chỉ có bọn chúng mới hiểu để tạo dựng nên niềm hạnh phúc đặc biệt.
hành động của Cận Phi Vũ mang lại cho thành phố chết này bầu sinh khí theo nghĩa khác.
- Ồ... - Ánh mắt của Khô Nguyệt bỗng chốc thất thần trong chốc lát, nhìn sững vào chiếc hộp gỗ đào tay Cận Phi Vũ - Thứ bột này... là bột tinh quang Tụ Linh mà chỉ có tộc Bướm Tuyết, kẻ thống trị trong giới bướm, mới có thể luyện thành, chuyên dùng để bổ sung tinh khí cho ma?
Cận Phi Vũ đóng chiếc hộp lại, khẽ gật đầu:
- Thực ra, quái trong Nguyệt Thành phần đông là những kẻ đáng thương bị chính dòng tộc mình vứt bỏ. Giống như Seven, là con sói què chân, thể tự do chạy nhảy, càng thể cùng kết đàn săn mồi với đồng loại, nên đương nhiên bị khinh thường, bị ruồng bỏ. Công lực tu hành của đám tiểu này quá thấp kém, chưa tới việc tu thành hình người, mà ngay cả ánh mặt trời cũng dám nhìn. Ta thu nạp bọn chúng, và mang chúng tới Nguyệt Thành, cho chúng sống trong cơ thể của những cư dân chết. Như vậy, bọn chúng những có chỗ dung thân an toàn, mà còn có được cơ thể con người, từ đó có thể ung dung sống dưới ánh mặt trời. - Ông khẽ cười - Còn những kẻ có ý định hủy diệt thành phố này, thấy cư dân của Nguyệt Thành trong đêm từ cõi chết trở về, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy tháo thân.
- Những kẻ đó chắc chắn chịu bỏ qua “kỳ tích” này. Bọn họ quay lại Nguyệt Thành khám phá bí trong việc các cư dân sống lại? - Khô Nguyệt thắc mắc. Rất nhiều năm nay, Nguyệt Thành trong ấn tượng của chỉ là thành phố vùng biên viễn rất ít khi được nhắc tới, nơi chẳng hề xứng đáng để quan tâm.
- Đương nhiên là bọn họ muốn quay lại. - Cận Phi Vũ dõi mắt nhìn về phía xa xăm - Chỉ có điều, bọn họ còn tìm ra vị trí của Nguyệt Thành được nữa. Ta lập kết giới phòng ngự cho thành phố này, bất cứ người nào được cho phép vào thành phố, đều thể tìm thấy Nguyệt Thành. trăm năm trôi qua, những ai biết được việc này đều thành người thiên cổ. Nguyệt Thành cũng dần dần trở lại bình thường, giống như thành phố thực . Đám tiểu quái kia cũng rất quen với cuộc sống trong cơ thể con người, thậm chí hoàn toàn coi mình là con người. Ban ngày, bọn chúng làm việc, học, ẩu đả, đương. Ban đêm, chúng thoát khỏi thân xác con người, nuốt lấy bột tinh quang Tụ Linh, để giữ cho nguyên thần phân tán, thể lực khỏe mạnh. Cứ đều đặn như vậy, năm này qua năm khác.
- Ông nuôi dưỡng cả thành phố. - Khô Nguyệt nhếch mép, có vẻ chế nhạo - là con Bướm Tuyết vĩ dại. Luyện bột tinh quang Tụ Linh rất hao tổn nguyên khí, thế mà ông vẫn kiên trì suốt bao nhiêu năm qua.
- Ha ha, cậu càng ngày càng nhiều rồi đấy!-Cận Phi Vũ cười vang, đôi mắt sau cặp kính lên những tia sáng khác lạ - Đổi lại là cậu, có lẽ cũng lựa chọn giống như tôi.
- Tôi chỉ giết quái, chưa từng cứu quái. - Khô Nguyệt lại trở về với thái độ bình thường, lạnh nhạt - Sát thủ trong lòng chỉ có tiền, có thứ gì khác.
Cận Phi Vũ nhìn xoáy vào đôi mắt màu tím của với ánh nhìn gần như xuyên thấu, lời đầy thâm ý:
- Tộc bướm vốn chia làm hai phái Bướm Tuyết và Bướm Đêm. Bướm Tuyết có sở trường phòng ngự chữa trị, huyết thống cao quý, các thế hệ vua bướm đều xuất thân từ tộc Bướm Tuyết. Còn Bướm Đêm có sở trường tấn công hủy diệt, bản lĩnh hơn người, nên việc bảo vệ vua bướm, bảo vệ lãnh thổ là thiên chức của Bướm Đêm. Hai loài Bướm Tuyết, Bướm Đêm, văn, võ, hỗ trợ lẫn nhau.
Khô Nguyệt trầm ngâm giây lát, rồi :
- Thế sao?
- Cậu quên rằng Nguyệt Thành bị ta lập kết giới sao? Người ngoài nếu được ta cho phép thể đặt chân vào. Nhưng cậu lại chẳng tốn chút hơi sức nào vào được Nguyệt Thành. Trừ phi thân thể cậu bẩm sinh dung hòa với kết giới của ta, hay cách dễ hiểu hơn, cậu hẳn là đồng loại với ta. Hơn nữa, ngay lần đầu tiên gặp ta, cậu chắc chắn biết được điều này. - Cận Phi Vũ nhìn , cười - Thế nhưng có điểm ta vẫn cảm thấy quái lạ.
- Tôi biết ông và tôi thuộc cùng tộc, nhưng biết ông là con Bướm Tuyết. - Khô Nguyệt nhìn ông, mặt đổi sắc - Nhưng, cùng thuộc tộc hay , đối với tôi chẳng hề quan trọng.
- Cậu dường như... hoàn chỉnh. - Cận Phi Vũ khẽ lắc đầu - mấy giống những Bướm Đêm ta từng gặp. Nhưng ta cũng ra được khác ở chỗ nào.
- ra được, đừng nữa! - Khô Nguyệt nhún mình nhảy bật lên, từ đỉnh tháp hạ xuống mặt đất.
Cận Phi Vũ đáp xuống sau lưng tiếng động, cười :
- chàng thú vị!
- thú vị bằng ông. - Khô Nguyệt hơi quay người, giọng có phần mỉa mai - Ông có thể khiến quái trong cả thành phố quý kính trọng, song lại bị chính con ruột thuê người truy sát hết lần này tới lần khác.
Nhìn nụ cười chua chát của Cận Phi Vũ, Khô Nguyệt lạnh lùng “hừ” tiếng, quay người bỏ .
Bất kể là lúc nào, giấc ngủ đều rất quan trọng.