Săn sư tử
Tuy tôi chỉ là cây, nhưng tôi cũng thuộc chòm sao Xạ Thủ.
Tôi nghĩ, mỗi người chúng ta, hoặc là mỗi quái,
đều cần có lòng dũng cảm thực .
DẪN
Tôi giật mình choàng tỉnh bởi những tiếng gào rú liên hồi kỳ trận của gã béo và gã gầy.
Mặt trăng bị mây che khuất nửa, nhuộm thành sắc đêm mờ mịt, khóm hoa dành dành trong vườn sau bị sức mạnh dã man nào đó giẫm đạp đến tan tác ngả nghiêng. Dưới mái hiên nhà bếp, chồng chất đống ngói rêu phủ xanh rì vỡ tan tành. Gã béo và gã gầy kinh hoàng tột độ co rúm trong góc tường, gã gầy ra sức rúc vào sau lưng gã béo, vừa rúc vừa đẩy, vừa đẩy vừa gào lên:
- Thằng béo ngon hơn! Thằng béo ngon hơn!
Tôi sửa sang lại chiếc mũ xộc xệch đâu, nhìn kỹ cái đống thù lù đứng khoảng đất trống ở sân sau…
con sư tử.
Sống nguyên.
Nó đứng cách tôi chưa đầy ba mét, thân hình khổng lồ với những đường nét tuyệt mỹ nhất trong lịch sử điêu khắc, điềm tĩnh, rắn rỏi, bất động như quả núi, bờm lông dài bay phất phơ trong gió đêm, lên xuống nhịp nhàng, kín đáo hiển lộ ngang tàng và bá đạo của chúa tể loài muông thú.
Bộ lông sư tử óng ánh như vàng ròng, đầy ắp trong hai con mắt của tôi.
Sắc đêm mờ đục làm giảm bớt vẻ rực rỡ của nó. Nếu giữa ban ngày với ánh nắng chan hoà, thằng cha khổng lồ kia còn bắt mắt đến mức độ nào.
Trong mắt cây mê vàng đến điên cuồng như tôi, nó phải là con sư tử, mà chính xác là đống vàng di động biết hít thở.
Đôi mắt con sư tử còn hút hồn hơn cả những viên thuỷ tinh núi lửa lấp lánh nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cái màu đen tuyền sâu thẳm ấy mang sức mạnh của vực xoáy, dường như có thể hút lấy hồn phách của bất cứ người nào đối diện với nó vào khoảng hư vô đáy.
Là cây tạm được cho là hiểu rộng biết nhiều, từng gặp vô số kỳ nhân dị vật, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, con sư tử này khiến ngay cả tôi cũng phải nhìn đến ngây người.
con sư tử đẹp đẽ đến nhường này, sắc lông rực rỡ như vàng mười, đôi mắt đen bóng như thuỷ tinh núi lửa, a, chẳng lẽ nó là…
Gượm , tạm thời bàn tới lai lịch của nó, cửa tiệm Dừng của tôi chỉ là tiệm bánh ngọt, tôi hề có ý định cải tổ nó thành vườn thú.
Tiệm của tôi chỉ hoan ngênh khách tới thưởng thức bánh ngọt, uống trà Phù Sinh, chứ chào đón con sư tử, lại còn là con sư tử lỗ mãng từ trời rơi xuống giữa đêm khuya, đạp vỡ mái ngói nhà tôi, giẫm nát hoa trong vườn nhà tôi.
Con sư tử bất động đột nhiên lúc lắc cái đầu, cái bờm vàng óng giống hệt như vầng mặt trời toả nắng. Hình như nó hít vào sâu, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó tiến từng bước, từng bước tới gần tôi.
Bộ mặt sư tử mỗi lúc thêm nét, thậm chí tôi có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của tôi trong hai con mắt nó. Từng đợt khí nóng phả ra từ mũi, khiến làn da tôi rát rạt.
Cảm giác bị con sư tử sống sờ sờ áp sát chẳng hề thú vị, cũng chẳng hề lãng mạn.
Từ trong ánh mắt lạnh băng băng của con sư tử, tôi thể nhận ra được ý đồ thực của nó, mà chỉ nhìn thấy nôn nóng được khoác lên lớp áo nguy hiểm, cùng với khẩn cầu.
Nó mỗi lúc gần.
Sau lưng tôi, gã béo cắm cổ bỏ chạy như chuột lũi, hét lớn:
- chủ gắng bám trụ, bọn tôi giúp gọi 110, 119 hoặc 120!
Mặt trăng bị tầng mây che khuất hoàn toàn, chút tia sáng le lói bầu trời tắt hẳn…
I.
đường từ nhà hàng Dati về nhà, ngày nào Bách Lý Vị Bộ cũng phải băng qua khu rừng rậm rạp phủ đầy tuyết trắng, men theo con sông lúc nào cũng chỉ đóng băng nửa, đơn độc tiến về phía trước. Giữa những cây vân sam cao lớn, thi thoảng vọng lại tiếng di chuyển của loài động vật tên.
Vùng núi Ploiesti[1] lúc chớm đông, ngoài những du khách liên tục ra vào khu nghỉ dưỡng tự nhiên Sinaia, khắp nơi đều là cảnh vắng vẻ mênh mông.
[1] Tức Ploieʂti, thành phố thuộc Romania. (Nd)
Hôm nay là ngày 23 tháng 12, ngày cuối cùng trước Giáng sinh, Bách Lý Vị Bộ khoác chiếc ba lô lớn, rảo bước tiến vào trong rừng sâu, vừa vừa cảnh giác quay đầu lại nghe ngóng.
Trước đêm Giáng sinh, nhất định phải gặp được !
Trường trung học Roxana bắt đầu nghỉ đông từ tuần trước. ngày sau khi trường học cho nghỉ, Bách Lý Vị Bộ tới nhà hàng Dati gần khu nghỉ dưỡng làm thuê. Ông chủ nhà hàng Raphael là ông chú tốt bụng có ngoại hình na ná như ông đại tá KFC, luôn dùng cái giọng oang oang để ca ngợi với thực khách rằng Bách Lý Vị Bộ là thiên thần Trung Hoa do thượng đế phái tới cho ông, thông minh xinh đẹp, và quan trọng hơn cả là chăm chỉ nhanh nhẹn.
Trước những lời khen quá mức của người khác, Bách Lý Vị Bộ luôn tươi cười, thêm gì.
Gia huấn của họ Bách Lý chỉ có hai chữ: khiêm tốn.
tới họ Bách Lý, Bách Lý Vị Bộ từ trước đến nay mấy tường tận về tổ tiên của mình. là người Trung Quốc chính tông. Cụ tổ, ông bà nội của đều là người Trung Quốc. trăm năm trước, nhà Bách Lý di cư từ Trung Quốc tới Romania, định cư ở ngoại ô thành phố Sinaia, vùng hẻo lánh ở vùng núi Ploiesti. căn nhà ba tầng theo lối kiến trúc Trung Quốc mình trong khu rừng rậm Đông Âu. trăm năm qua, họ sống cách bí và lặng lẽ. Ngoài những việc cần thiết như làm, học, mua sắm, người nhà Bách Lý dường như bước chân ra khỏi cửa. trăm năm nay, họ luôn cố thủ tại khu rừng rậm rạp có tên gọi Bích Lạc này với kiên cường và cố chấp ai hay biết.
Tên gọi của khu rừng là do cụ tổ của đặt.
Bách Lý Vị Bộ biết rằng cái tên Bích Lạc bắt nguồn từ câu thơ của Bạch Cư Dị:
Lên bích lạc, xuống hoàng tuyền;
Hai nơi tìm khắp mơ huyền thấy đâu.[2]
[2] Hai câu trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nguyên văn là “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”. Theo Đạo gia, Bích Lạc là tên của tầng trời, ở đây chỉ tiên giới. (Nd)
Đặt cái tên Trung Quốc cho khu rừng rậm Đông Âu, là kết hợp kỳ quặc.
Từ khi Bách Lý Vị Bộ chào đời tới nay, suốt mười bảy năm qua, gia đình chỉ có ba vị khách. Vị khách khiến có ấn tượng sâu sắc nhất tới vào mùa hè năm tốt nghiệp tiểu học. người Trung Quốc có mái tóc đen dài quá thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình uyển chuyển, mặc váy áo màu đen. ta chuyện với bố mẹ Bách Lý Vị Bộ, giọng rất , biết những gì.
Bách Lý Vị Bộ chau mày nhìn lạ mặt, từ trong nụ cười rạng rỡ như hoa nở của ta, nhận thấy ngập ngừng muốn lại thôi.
Khi ra về, Bách Lý Vị Bộ núp sau cánh cửa, nhìn thấy mẹ mình nắm chặt tay ta, hỏi cách cam chịu:
- Thực còn cách nào khác ư? Chúng tôi mất Vị Tình. Tôi rất sợ sau này… Vị Bộ giống như chị nó.
cũng nhìn thấy người cha lúc nào cũng mỉm cười hiền hậu lần đầu tiên chau tít đôi mày, nhìn kia với ánh mắt khắc khoải trông chờ cứu rỗi.
- Hôm nay tôi đến chỉ là thăm bạn cũ mà thôi! – khẽ cười, điềm đạm – đặt tên cho nó là Vị Bộ, vậy mỗi bước trong tương lai, hãy để cho bản thân nó tự lựa chọn[3].
[3] Ở đây, “Vị” có nghĩa là “vị lai”, tức tương lai, “bộ” có nghĩa là bước . (Nd)
Ngay sau đó, Bách Lý Vị Bộ nhìn thấy kia quay đầu lại, dùng ánh mắt thăm thẳm hút hồn bắt lấy bé nhìn trộm, đôi môi màu hoa hồng nhạt của ta khẽ mấp máy với Bách Lý Vị Bộ.
ta với mình điều gì? ta chỉ khẽ mấp máy đôi môi, nhưng bên tai Bách Lý Vị Bộ lại vọng đến thanh trong trẻo:
- Hãy chứng tỏ dũng khí thực , thợ săn!
Sau khi khỏi, trong thời gian rất lâu dài, còn người ngoài tới nhà nữa. cách chính xác, là muốn tới cũng tới được. Bách Lý Vị Bộ chưa bao giờ mời bạn học về nhà chơi. Từng có số cậu bạn nhiều chuyện lén lút bám theo bạn học người Trung Quốc về nhà, kết quả là theo lần nào là lạc đường lần ấy. Chỉ cần Bách Lý Vị Bộ bước chân vào rừng Bích Lạc, những cậu nhóc liều lĩnh kia lập tức nhìn thấy bóng dáng của đâu nữa. Những thân cây cao lớn dường như sống dậy, di chuyển chặn kín đường tiến của chúng.
Nhà Bách Lý cho phép người ngoài bước chân vào.
Bởi vì, trong cơ thể họ tuôn chảy dòng máu của tộc Nhân Mã, xạ thủ bẩm sinh, đời đời lập, chỉ tồn tại vì số mệnh của chính mình.
II.
Trường trung học Roxana là ngôi trường chẳng có tiếng tăm gì trong thành phố Sinaia, học sinh toàn trường tổng cộng quá trăm. Trường học bình thường, giáo viên bình bình, học sinh bình bình, nhàm chán nhạt nhoà hệt như những ngày đông tuyết rơi.
Khi Bách Lý Vị Bộ gặp lần đầu tiên, là sân thượng của toà nhà lớp học chính.
trốn học. Những công thức và con số kín mít tấm bảng đen, thầy dạy toán ra rả đến nước miếng tứ tung, khiến gà gật buồn ngủ.
Buổi chiều ngày cuối thu, trốn lên sân thượng phơi nắng là hưởng thụ tuyệt vời. Bách Lý Vị Bộ chống hai bàn tay xuống đất, khép mắt lim dim, mặt ngửa lên, hai chân lơ lửng bên ngoài lan can, thoải mái đu đưa.
- Gió thổi cái là rơi xuống đấy!
Bên cạnh , biết từ lúc nào mọc thêm cái bóng cao lênh khênh, che khuất ánh nắng chênh chếch chiếu tới. Giọng vang lên đột ngột nghe rất ôn hoà, nhưng cũng khiến giật nảy mình, quay phắt đầu lại khiến tai nghe của chiếc Ipod nhét trong tai rơi mất bên.
- Đừng sợ, tôi phải giáo viên đến bắt quả tang . – Người đứng bên cạnh nhìn với vẻ tức cười, đôi mắt hai mí rất ưa nhìn ánh lên lấp lánh như mặt hồ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành vòng cung quyến rũ.
Là người Trung Quốc, ít nhất cũng mang hình dáng của người Á Đông, chưa tới hai mươi tuổi, chiều cao dưới 1,8m, mặc chiếc sơ mi trắng cắt mau vừa vặn và quần jean, chiếc áo len sọc carô mờ màu lam nhạt buộc hững hờ vai, mái tóc đen dài tới cổ loăn xoăn tự nhiên. Dưới ánh nắng, trong mớ tóc đen giấu vài sợi vàng kim. trầm lặng của màu đen và phô trương của sắc vàng phối hợp với nhau rất vừa vặn.
đứng bên rìa của sân thượng, dáng cao lớn đĩnh đạc, thứ tiếng Trung Quốc trôi chảy chuẩn xác.
Bách Lý Vị Bộ biết rằng trong trường, ngoài ra còn có người Trung Quốc nữa.
- là ai? – rụt chân về, luống cuống đứng dậy, cảnh giác giương mắt nhìn .
- Ánh mắt cứ như nhìn tên bắt cóc ấy! – xoay người, bước bước lại gần, nhìn chằm chằm vào – Trông tôi đáng sợ lắm à?
- Bọn mặt người dạ thú đều có mẽ ngoài đẹp đẽ! – Bách Lý Vị Bộ buột miệng đáp luôn, vừa lùi lại vừa – là ai? Đứng lại! được lại gần! Nếu tôi hét lên đấy!
Đối phương như nghe thấy, ngược lại còn thình lình xoạc chân lao thẳng tới, chụp lấy cánh tay , kéo cái, lập tức va phải vòm ngực rộng lớn ấm áp.
Bách Lý Vị Bộ đờ người, chửi toáng lên:
- Đồ khốn nạn! - Rồi giơ tay đẩy bật ra, mặt đỏ rần như quả cà chua chín.
- Làm thằng khốn nạn còn hơn là nhìn thấy làm người bay! – hề tức giận, trong con ngươi đen tuyền vẻ khoan dung, hất cằm về phía sau lưng , – tự nhìn xem!
Bách Lý Vị Bộ nghi hoặc ngoảnh đầu lại, mới thấy dãy lan can phía sau biết từ bao giờ hổng mất đoạn, nếu lùi thêm bước nữa, chắc chắn biến thành người bay thực.
- … Tôi… - định cảm ơn, nhưng tài nào thốt được nên lời. Nếu phải tại thình lình xuất , có lẽ vẫn thảnh thơi phơi nắng.
- Tôi tên là Sầm Khải Văn, mọi người đều gọi tôi là Kevin, vừa từ Trung Quốc tới, dự định vào học trường Roxana này. Hôm nay đến làm thủ tục, sau đó tiện thể tham quan xung quanh trường lúc. – thân thiện chìa tay ra trước mặt – tên gì? Sau này chúng ta là bạn cùng trường rồi đấy!
Bách Lý Vị Bộ thở phào, sắc mặt dễ coi hơn vừa nãy nhiều, trách móc.
- Chỗ này đâu đâu cũng có cảnh đẹp, sao cứ phải mò lên tận cái sân thượng xấu xí này? Tôi tên là Bách Lý Vị Bộ.
- Người mang họ Bách Lý rất hiếm! – Sầm Khải Văn có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười và – Nhưng rất đáng !
Họ tên và đáng , giữa hai cái này chẳng có mối liên quan tất yếu gì với nhau. Tên này năng đúng là lộn xộn. Thế nhưng, được người khác khen mình đáng cách thành thực, dù sao cũng là việc đáng mừng.
Nhìn đồng hồ, Bách Lý Vị Bộ le lưỡi, vẫy tay với :
- Được rồi, cứ từ từ tham quan nhé, tôi phải về đây. Nể mặt cũng là người Trung Quốc, việc hôm nay tính toán với nữa. Sau này có việc gì cần đồng bào giúp đỡ, cứ tới tìm tôi! - Rồi vội vàng xuống.
Sầm Khải Văn mỉm cười đưa mắt nhìn theo vội vã chạy , nụ cười khuôn mặt bất động rồi biến mất, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.
trầm lặng bước tới bên mép sân thượng, phóng mắt ngắm nhìn đường nét của dãy núi đằng xa, với khí:
- Ta tìm ra ấy! Khả năng phản ứng bằng , khả năng phản kháng bằng , khả năng sát thương bằng , là thợ săn hoàn toàn chưa thức tỉnh.
Ánh nắng nhạt dần, gió lùa vào trước mặt, thổi tung những món tóc mảnh dẻ trước trán, dấu ấn hình chữ S màu vàng kim vầng trán , lờ mờ phát sáng.
vẻ thâm trầm, thậm chí là từng trải hoàn toàn phù hợp với lứa tuổi thẩm thấu trong từng đường nét cơ thể , khiến như biến thành con người khác hẳn so với vừa nãy…
hít vào hơi, tung mình nhảy từ sân thượng xuống.
III.
Liên tiếp ba ngày, Bách Lý Vị Bộ đều gặp lại cậu bạn học mới, cái gã tên là Sầm Khải Văn ấy.
Lẽ nào ta chọn trường khác? Hay là hợp thuỷ thổ mà ngã nước ốm rồi? Hay là…
Wait! Mà tại sao mình lại phải nghĩ ngơi tới kẻ chẳng hề liên quan nhỉ?
Bách Lý Vị Bộ hất tóc, ôm lấy chồng sách, sửa lại quai đeo cặp sách, say goodbye với mấy người bạn ngang qua, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bước ra khỏi cổng trường.
Lần thứ ba trong cuộc đời, nhà lại có khách tìm tới, lần này phải là Trung Quốc xinh đẹp năm xưa, mà là năm người Trung Quốc, ông già tóc trắng, đôi vợ chồng trung niên, và thêm hai người thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, đều mặc áo Tàu cài khuy giữa, vẻ nghiêm nghị tuỳ tiện cười.
Bố mẹ tiếp đón những người này với thái độ niềm nở pha lẫn tôn trọng bất thường.
Nhìn những người khách ở lại liền mười ngày, vẫn có ý muốn , dường như chờ đợi điều gì. hỏi bố mẹ, đám người đó tới đây làm gì, bao giờ , bố chỉ rằng đó là họ hàng từ Trung Quốc tới du lịch, chơi chán về.
Thế nhưng, vào buổi tối sau hôm họ tới ngày, khi lên gác xép lấy đồ, lại nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong phòng bố mẹ.
- Thế nhưng… suốt bao nhiêu năm nay, bọn họ rất an phận chừng mực. - Giọng mẹ rất đỗi yếu ớt.
- quên mất lời nguyền đó rồi ư? hãy nhìn bộ dạng của Vị Bộ bây giờ xem, nghĩ rằng con trai còn có thể chịu đựng được thêm mười năm nữa ư? Vào đêm Giáng Sinh, hoa hướng dương chín màu nở, chúng ta còn lựa chọn nào khác! - giọng trầm nặng già nua, nhưng cho phép phản kháng.
Bách Lý Vị Bộ tò mò dừng lại trước cửa phòng, định tiếp tục nghe lén, dè cửa phòng đột ngột mở ra, người phụ nữ trung niên mặt lạnh như băng xuất ngay trước mặt .
cười ngây ngô hai tiếng, rồi biết điều xuống dưới nhà.
Thực ra chẳng hề có hứng thú tìm hiểu câu chuyện đầu cuối của họ. Đối với mấy vị khách mời kia, ngoài việc khách sáo chào mấy tiếng ông, chú hay thím ra, Bách Lý Vị Bộ chẳng hề trò chuyện nửa câu với họ, chỉ chăm chăm mong bọn họ mau chóng rời .
thực thích những người này, dù rằng bố mẹ họ là họ hàng thân thích.
Rời khỏi trường học, Bách Lý Vị Bộ quay về nhà, mà tới phòng khám bệnh ở gần đó. Khi trở ra, trong tay có thêm vài gói thuốc trắng trắng đỏ đỏ.
- ốm à?
Tầm nhìn của bị cái bóng cao lớn chắn mất hoàn toàn.
- Xuất thình lình như ma thế này để tỏ ra thời thượng à? – trừng mắt nhìn Sầm Khải Văn lại lần nữa bất ngờ mọc ra trước mặt . Tay này hôm nay áo khoác đen, áo len kèm với quần jean cũng màu đen, kết hợp với vóc dàng và khuôn mặt , trông ngầu như thần chết trong phim, cũng bảnh ra phết.
- Thủ tục nhập học của tôi vẫn chưa hoàn thành, tuần sau mới có thể vào học. – nhún vai với vẻ bất đắc dĩ – Tôi định tới khách sạn Kaya ở khu nghỉ dưỡng Sinaia tìm người, hỏi đường nhìn thấy .
- Khách sạn Kaya? – Bách Lý Vị Bộ hớn hở - Gặp được tôi xem như may mắn. Nhà hàng mà tôi làm việc cách khách sạn Kaya chỉ năm phút bộ.
- làm ở nhà hàng nào? – Sầm Khải Văn bối rối – Tôi vừa chân ướt chân ráo tới đây…
- nào! – Bách Lý Vị Bộ vỗ vỗ lên vai – Cũng chỉ có người tốt bụng như tôi mới bằng lòng đích thân hộ tống tới tận nơi.
nhìn vẻ mặt tinh nghịch đến khoa trương của , thoáng ngẩn ra lát, rồi cười mà lắc đầu.
Thời tiết trở nên lạnh giá. Người lại đường ai nấy co ro trong lớp áo khoác dày sụ, hối hả về nhà.
Bách Lý Vị Bộ dẫn theo , dự định băng ngang qua rừng rậm Bích Lạc. qua con đường này vô số lần, đó là con đường gần nhất dẫn tới khu nghỉ dưỡng.
Bước chân của hai người giẫm lên lá khô và cành cây con đường rừng, phát ra những tiếng lạo xạo đều đặn. Mặt trời lặn quá nửa xuống đường chân trời, ánh sáng trở nên ảm đạm trong khu rừng già vắng lặng.
- vẫn chưa trả lời tôi, có phải bị ốm ? – Sầm Khải Văn vừa vừa hỏi.
Bách Lý Vị Bộ lắc đầu:
- Đây là thuốc lấy cho em trai tôi. Mười năm về trước nó bị ốm trận rất nặng, sức khoẻ lúc nào cũng kém, phải uống thuốc quanh năm.
- Em trai bao nhiêu tuổi – hỏi.
- hơn tôi bốn tuổi, mười ba tuổi.
- tội nghiệp. – bỗng tỏ ra lơ đãng.
- Nó là cái “tủ thuốc” đáng ! – cười, lạc quan ngẩng cao đầu - Chắc chắn có cách chữa khỏi bệnh cho nó.
Tia sáng yếu ớt cuối cùng phía chân trời xuyên qua tán lá cây chiếu lên khuôn mặt Sầm Khải Văn, bóng tối loang lổ che khuất ánh mắt .
IV.
Cảm giác hôm nay có phần khác lạ. con đường mòn qua vô số lần, Bách Lý Vị Bộ lại lạc đường.
dẫn theo Sầm Khải Văn vòng vòng lại chỗ vô số lần. Dù là theo hướng nào, cuối cùng cũng đều quay lại bãi đất trống kẹp giữa hang đá vôi và hồ nước , được bao quanh bởi những cây vân sam cao thấp so le.
Bách Lý Vị Bộ nhớ rất rằng sau khi tới bãi đất trống này, chỉ cần rẽ phải tiếp hai mươi phút nữa là nhìn thấy nóc của nhà hàng Dati.
Nhưng hôm nay tại sao kiểu gì vẫn cứ quanh quẩn ở nơi này? Hơn nữa, mỗi khi thêm quãng, sương mù trong rừng lại dày thêm chút, thoạt đầu mới chỉ là lớp mỏng manh như tấm vải màn, về sau dày đặc như mây khói. Đứng bên hồ nước, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể nhìn trong phạm vi mười mét.
- Này, phải là dẫn tôi nhầm đường rồi đấy chứ? – Sầm Khải Văn dừng bước, bối rối đằng hắng mấy tiếng.
Bách Lý Vị Bộ chau mày, gãi đầu gãi tai:
- thể nào, con đường này tôi biết bao nhiêu lần rồi. – bước lên hai bước, ngờ vực – Mùa này đáng lẽ ra sương dày đến thế. là quái lạ!
- Toi rồi! – Sầm Khải Văn chán nản nhìn đồng hồ - sáu giờ rưỡi rồi! – ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, sắc mặt sa sầm, rồi đột nhiên hạ thấp giọng với Bách Lý Vị Bộ - Tôi nghe người ta , trong những cánh rừng già, sau khi mặt trời lặn thường có tinh hoặc quái vật đối địch với con người, bọn chúng sử dụng những khả năng quái đản để nhốt người ta trong rừng, khiến họ cứ lòng vòng chỗ, thể thoát ra.
- Còn có phiên bản khác là ma cà rồng, giống đặc sản nổi tiếng của Romania, thích nhốt người ta vào trong rừng rậm, sau đó nhân lúc người ta chú ý, thình lình cắn vào cổ họ. – Bách Lý Vị Bộ quay đầu lại làm mặt quỷ với , cố ý để lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.
- sợ à? – Sầm Khải Văn nhướng mày nhìn .
- sợ! – thực thà gật đầu – Tôi từ chẳng sợ gì những thứ ma quỷ quái. Lạ lắm phải ? – rồi, bĩu môi - Bọn con trai các chỉ thích mang mấy chuyện này ra để hù doạ lũ con . Đúng là vô vị!
Sầm Khải Văn nhìn vào đôi mắt trong veo của Bách Lý Vị Bộ, cười cười, gì.
- Nhưng bây giờ đúng là tôi bó tay rồi! – Bách Lý Vị Bộ thở dài thườn thượt – cần biết là tại sao, nhưng chúng ta lạc đường rồi. Sau khi trời tối, trong rừng chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm. vừa mới tới, biết được nơi này ghê gớm thế nào đâu!
- Làm thế nào bây giờ? Hay là quay về theo đường cũ vậy? – Sầm Khải Văn nhìn theo con đường u thấy điểm tận cùng vắt ngang rừng cây rậm rịt, vừa vừa móc điện thoại ra.
- phải định báo cảnh sát đấy chứ? – Bách Lý Vị Bộ xua tay về phía – Trong này có sóng điện thoại đâu!
Sầm Khải Văn để ý tới , bấm điện thoại mấy cái, sau đó giơ lên cao, lại lại mấy vòng bãi đất trống, rồi :
- Tôi dùng GPS trong điện thoại để dịnh vị vị trí tại của chúng ta. Hy vọng là có ích.
Thế nhưng, ba mươi phút sau, bọn họ lại quay về bên hồ nước.
Trời tối mịt. Rừng già ban đêm đen ngòm như địa ngục, vệt trăng trắng bệch phía chân trời khiến mọi thứ trước mắt trở nên u hư ảo như phải cõi người. Sầm Khải Văn khẽ thở dốc, đấm thẳng vào thân cây bên cạnh, che giấu được cơn giận dữ ngấm ngầm.
Bách Lý Vị Bộ ngồi phệch xuống gốc cây, những chặng đường gấp gáp lặp lặp lại khiến kiệt sức.
- vẫn sợ à? – Sầm Khải Văn tựa lưng vào thân cây, quan sát khuôn mặt mệt mỏi nhưng rất điềm tĩnh của Bách Lý Vị Bộ nghiêng nghiêng dưới ánh trăng, trong đáy mắt lộ ra ý tứ sâu xa khác.
- Tôi làm gì còn thời gian để sợ hãi. – le lưỡi với , cách dứt khoát – Là tôi dẫn vào khu rừng này, tôi phải có trách nhiệm đưa ra.
- Có khí phách lắm! – Sầm Khải Văn mỉm cười – Nhưng bây giờ có cách gì? Tất cả mọi con đường trong khu rừng này, chúng ra hầu như qua hết lượt rồi.
vài tiếng gầm gừ của dã thú vang lên ớn lạnh, văng vẳng lúc xa lúc gần. Trong khu rừng già này, bọn họ còn là loài người vĩ đại bá chủ tất cả, mà chỉ là những con mồi có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Bách Lý Vị Bộ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Sầm Khải Văn vốn cao hơn cái đầu, con ngươi đảo qua đảo lại, dường như hạ quyết tâm rất lớn. chợt hỏi:
- Nếu trong tay tôi có cung tên, nó có thể dẫn chúng ta tìm được đường ra, có tin ?
Sầm Khải Văn thoáng sững sờ, rồi cười :
- đọc thơ của thi nhân nào đấy?
Bách Lý Vị Bộ đáp lời, lấy từ trong cặp sách ra con dao găm Thuỵ Sĩ tinh xảo, bấm tách cái mở ra…
Trong mặt Sầm Khải Văn bỗng loé lên tia vàng chói…