1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Câu chuyện mà anh không biết - Lục Xu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22
      Sáng cuối tuần, ánh nắng chan hòa phủ xuống vạn vật. Mặc dù trời vào đông từ lâu nhưng thời tiết quá lạnh, có lẽ mùa đông năm nay ấm hơn mọi năm. Tư Tư đòi chơi, Từ Lâm thấy hôm nay đẹp trời nên vui vẻ đồng ý, thế là Từ Diệu Sinh lập tức chuẩn bị đồ mang theo.

      Thành phố này khá nhiều nơi để vui chơi, như chỗ leo núi hay bãi cỏ để dã ngoại. Vào những ngày ấm áp như hôm nay thường rất đông người, Từ Lâm và Từ Diệu Sinh sau khi bàn bạc, quyết định đến nơi vắng vẻ.

      muốn chi trả quá nhiều các phí bảo hiểm, bảo dưỡng xe hơi nên vợ chồng Từ Lâm sắm xe riêng, hơn nữa, gần chung cư có tuyến đường sắt , đâu cũng tiện, cần thiết phải dùng đến ô tô. Cả gia đình lên tàu đến đầu kia thành phố, nơi có thể thấy núi sông liền kề, đối lập hoàn toàn với nửa bên này thành phố san sát những tòa nhà chọc trời. Tuy vậy, nằm ngoài dự đoán của họ, công viên này cũng rất đông người, ghế đá còn mấy chiếc trống. Lâu được ra ngoài chơi, bé Tư Tư vô cùng thích thú. Từ Lâm và Từ Diệu Sinh vừa ngồi chuyện vừa để mắt tới con .

      Lộ Chi Phán dạo theo con đường đá , hai bên là hoa cỏ. Con đường chạy quanh khoảng đất hình trái tim, bên trong có vài cây mai thấp, hương hoa thơm ngát lan tỏa khắp khí. được đoạn, trông thấy đôi nam nữ chụp ảnh cưới, thợ chụp ảnh liên tục nhắc nhở hai người họ tạo dáng trước ống kính. Nhân lúc quay mặt , nhanh chóng hôn lên má chồng mình, chàng trai mỉm cười đầy hạnh phúc.

      Lộ Chi Phán tiếp tục về phía trước. Hàng trúc che kín ánh mặt trời, tạo thành bóng râm lớn bãi cỏ. ngang qua đó, tiến về phía tòa nhà với lối kiến trúc khá đặc biệt, tới gần mới nhận ra đó là giáo đường, bên trong có vài người cầu nguyện. muốn làm ảnh hưởng tới họ, sang gian khác. Bên này có người, cách bày trí tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác bình yên.

      quan sát xung quanh người đàn ông ngoại quốc tới, với rất nhiều bằng tiếng , nhưng vì đối phương quá nhanh nên hiểu được toàn bộ. ta khỏi chưa được bao lâu xuất người khác, lần này là người Trung Quốc.

      "Tôi giúp gì được cho ?" Người đàn ông dịu dàng hỏi.

      lắc đầu, "Tôi xem thôi".

      "Ừm, cũng có thể vừa xem vừa chuyện với tôi!" Cách chuyện của người đàn ông này khiến người nghe rất có thiện cảm.

      "Chúa Jesu có ?"

      " cảm thấy có ."

      "Vậy Ngài ấy ở đâu?"

      Người đàn ông đặt tay lên ngực trái, "Ở đây."

      Lộ Chi Phán bật cười. "Tin tưởng điều này có làm thấy vui vẻ ?" lại hỏi.

      "Vui vẻ và tin tưởng có liên quan gì sao?" Người đàn ông bình thản : "Tôi phải mục sư".

      "Vậy là gì?"

      " nghĩ là gì là cái đó."

      " tên khốn."

      Người đàn ông bật cười, "Theo chủ nghĩa duy tâm trong lòng ai đó nhận định bạn thế nào bạn chính là như thế. cho rằng tôi là tên khốn đúng là vậy rồi".

      Khá thú vị đấy, Lộ Chi Phán cười, "Thế nghĩ tôi là người thế nào?".

      " người phụ nữ cố chấp và nặng tâm ."

      "Nghĩa là cần biết tôi có đúng là người như vậy , vẫn tin rằng tôi cố chấp và nặng tâm ?"

      "Từ góc độ của tôi mà đúng vậy đấy."

      Lộ Chi Phán nhìn những bức hình vẻ tường, đáy lòng an tĩnh, "Coi như vậy !".

      Người đàn ông cười.

      "Theo , duyên phận là gì?" nheo mắt.

      Đối phương ngẫm nghĩ giây lát rồi : "Duyên phận chính là, khi bước vào đây, tôi cũng đúng lúc được gọi vào đây để lắng nghe tâm của . Vì sao lại là và vì sao lại là tôi?".

      "Tôi cần ai tâm , làm việc của !"

      Người đàn ông nhìn giây lát rồi gật đầu và rời .
      ~~

      Lộ Chi Phán ngồi xuống chiếc ghế phía cuối phòng. Lúc này, cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Hóa ra chỉ cần chủ động buông tay, đứng ở góc độ khác để suy xét cho ta quan điểm trái ngược. Trước kia, luôn cho rằng Giang Thiệu Minh và Tống Ngữ Vi mới là đôi trời định, nếu Tống Ngữ Vi rời khỏi Giang Thiệu Minh cũng bao giờ từ bỏ câu chuyện cổ tích của hai người. Nhưng cũng chính vì ra của Tống Ngữ Vi nên mới có những chuyện về sau, bất kì cái "nếu như" nào tại cũng vô dụng. vẫn cho rằng tồn tại của mình chỉ là kí hiệu mà thôi, dù , Giang Thiệu Minh cũng đối xử như vậy với người phụ nữ khác. Nhưng có đúng như vậy ? Đổi lại người phụ nữ bất kì, liệu có đón nhận, liệu bố mẹ quý? Đương nhiên là . chỉ tự phủ nhận bản thân mình mà thôi.

      Lộ Chi Phán nhìn lòng bàn tay, hóa ra thế gian này chẳng có điều gì bế tắc mà thể nghĩ thông suốt cả, chỉ là ta có muốn hay thôi. khi bản thân đưa ra lựa chọn nào đó, chắc chắn tìm cớ để thuyết phục người khác, đồng thời cũng là thuyết phục chính mình.

      tàu trở về, Lộ Chi Phán đứng nghe những hành khách xung quanh mình chuyện, muôn hình vạn trạng cuộc sống lên qua những lời bàn luận. bất giác mỉm cười, quay sang với Từ Lâm: "Em muốn đến viện kiểm tra".

      Từ Lâm thoáng chút ngạc nhiên: "Ý em là...".

      "Phải viện kiểm tra thai nhi chứ!" cười.

      Từ Lâm nghe vậy mới nhõm, vừa rồi còn tưởng Lộ Chi Phán muốn từ bỏ đứa con.

      "Vậy lát em đến bệnh viện A luôn nhé, chỉ qua vài trạm dừng nữa thôi."

      Lộ Chi Phán gật đầu.

      Tư Tư nghe hai người chuyện, bèn kéo tay áo mẹ và hỏi: "Dì bệnh viện làm gì thế mẹ?".

      "Khám sức khỏe, giống mẹ vẫn hay khám ấy." Từ Lâm trả lời con .

      bé gật đầu nửa hiểu nửa .

      Tới ga, ba người nhà Từ Lâm xuống tàu. Từ Diệu Sinh đến siêu thị mua thức ăn, để vợ và con về nhà trước. Từ xa, Từ Lâm trông thấy chiếc xe hơi dừng trước lối vào, vỗ vai con bảo nó lên nhà trước sau đó về phía chiếc xe.

      Giang Thiệu Minh bước xuống, vòng vo: "Chẳng phải Tiểu Phán cùng mọi người sao?".

      Từ Lâm có chút ngạc nhiên, đoán chừng Giang Thiệu Minh tới đây từ sáng sớm và trông thấy ba người nhà cùng Lộ Chi Phán ra. Tuy vì sao Giang Thiệu Minh ngăn Lộ Chi Phán lại ngay lúc đó, nhưng Từ Lâm vẫn thấy xúc động vì ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ.

      "Tôi để lạc mất nó rồi. Cậu cũng biết nó ở nhà tôi ăn mà, tôi lại thể ra mặt bảo nó đưa tiền, việc gì tôi phải tìm nó về đúng ?"

      Giang Thiệu Minh ngẩn ra giây lát rồi bật cười, "Mất ở đâu? Để em tìm thay chị?".

      "Mất rồi thôi, tìm về làm gì!"

      "Tìm về rồi mới đòi được tiền chứ, cứ để mất như vậy chẳng phải chị bị thiệt sao?"

      Từ Lâm mỉm cười, "Nó đến bệnh viện".

      "Sao cơ?" Giang Thiệu Minh nhíu mày, chẳng lẽ ấy ốm rồi sao, "Tiểu Phán viện làm gì ạ?"

      Từ Lâm ừ hứ tiếng, thản nhiên đáp: "Trong bụng tự dưng xuất khối thịt lạ, đương nhiên phải cắt bỏ".

      Giang Thiệu Minh ngơ ngác mấy giây mới định thần lại, mặt biến sắc. tức tốc mở cửa lên xe. Từ Lâm tên bệnh viện cho . Trước đây, có thể bình tĩnh khuyên nhủ Lộ Chi Phán suy nghĩ về tương lai, nhưng giờ khác, đứa bé trong bụng Lộ Chi Phán tạo ra cơ hội tốt cho hai người họ.

      Giờ này người xếp hàng đăng kí quá đông, Lộ Chi Phán chỉ phải đợi vài người là tới lượt, nhưng khi sang phòng phụ khoa mới thấy có rất nhiều người đợi gọi tên. cũng hề sốt ruột, ngồi xuống ghế chờ. Sau khi biết mình mang thai, cảm giác có chút khác, chẳng hạn nên ăn gì, mặc quần áo cũng chú ý để bị cảm lạnh... từng nghe chuyện sản phụ mọc răng khôn mà phải cố chịu đau, được uống thuốc, cũng được nhổ. Phụ nữ luôn phải hy sinh rất nhiều vì con cái. Có người , những ai kiếp trước mắc tội kiếp này phải làm phụ nữ để chịu khổ cả đời. Nghĩ đến đây, khỏi cảm thấy buồn cười.

      Đúng lúc này, Giang Thiệu Minh đột nhiên xuất , kéo đứng dậy.

      Lộ Chi Phán giật nảy mình, tim đập thình thịch. Khi bình tĩnh lại, mới nhận thấy vẻ hoảng hốt gương mặt lấm tấm mồ hôi của .

      "Em định làm gì? Cho dù giờ chúng ta có vấn đề nhưng trước khi đưa ra quyết định, em cũng nên bàn bạc với trước chứ, đừng có tự ý làm mình như vậy! muốn để em có thêm thời gian suy nghĩ kĩ càng, có nghĩa là tùy em muốn làm gì làm."

      Lộ Chi Phán sửng sốt, vì sao đột nhiên lại nổi giận.

      " , em định làm gì..."

      gạt tay ra, "Đừng có lay người em, em mệt." rồi, ngồi xuống ghế.

      Giang Thiệu Minh nhìn , hồi lâu mới thốt lên lời: " Lộ Chi Phán, em... em tàn nhẫn. Mỗi khi tưởng rằng em mềm lòng đều phải. Em kiên quyết rời , điều gì có thể làm thay đổi quyết định của em. Nhưng em cũng nên tôn trọng chút mới phải chứ, con cũng là của , em cần nhưng cần, em muốn nuôi nuôi".

      Lộ Chi Phán ngẩn ra giây lát, chợt hiểu vì sao lại có thái độ lạ lùng này, nhưng phản bác.

      "Em...", Giang Thiệu Minh bỗng chốc biết phải gì, quay mặt , giọng khàn khàn: "Em có biết phẫu thuật đó rất có hại cho cơ thể em ? Có khả năng dẫn đến thiếu máu, sức đề kháng suy giảm, tổn thương màng tử cung. Em tùy tiện làm vậy, chẳng những tự làm hại mình mà còn tôn trọng và đứa bé trong bụng...". Chỉ cần nghĩ tới việc dùng đủ mọi cách phá bỏ thai nhi khỏe mạnh, là cảm thấy trái tim mình đau đớn tột cùng.

      Lộ Chi Phán ngước lên nhìn Giang Thiệu Minh, hai tay siết chặt. thực lo lắng ư? Phản ứng thái quá này của khiến có cảm giác rất lạ, dường như là vui mừng.

      Đột nhiên, Giang Thiệu Minh ôm lấy , dịu giọng : " hối hận rồi, nên để em ở lại đây lâu như vậy. cứ tưởng dần dần em nghĩ thông suốt, rằng quá khứ qua ảnh hưởng đến cuộc sống tại của chúng ta. biết em mang thai, nếu biết, nhất định đưa em về ngay lập tức cho dù em vẫn chưa hết đau lòng. Làm vậy, ít nhất chuyện như bây giờ xảy ra, hối hận rồi...".

      chua xót nhìn , "Thiệu Minh, em...".

      "Em đừng gì cả!" Giọng của có chút khác thường.

      khẽ thở dài. Đúng lúc này, y tá gọi tên vào khám. buông ra, mỉm cười : "Đông người quá, vẫn chưa kịp làm cái việc mà tưởng!".

      Giang Thiệu Minh ngẩn ra, sau đó gượng gạo cười, biết gì lúc này.

      Lần đầu tiên thấy bối rối như vậy. vào phòng khám, bác sĩ hỏi thăm mấy câu rồi cầu siêu . Lúc ra, Giang Thiệu Minh vẫn đứng đợi bên ngoài. cầm lấy tờ giấy tay xem xét, "Còn phải làm những gì nữa?".

      liếc nhìn , "Như lúc nãy đáng hơn đấy!".

      Thấy tâm trạng tốt lên, mới cảm thấy yên tâm, "Lừa người tự hào đến thế cơ à!".

      "Có gì đáng tự hào đâu chứ! Cố ý lừa mới vui, đằng này em có gì đâu!"

      chính vì chưa gì mà vẫn lừa được nên mới khiến người ta cam lòng! Giang Thiệu Minh nộp phí siêu rồi đứng đợi cùng . biết lấy đâu ra quyển sách, cầm đọc để giết thời gian.

      "Em biết khi nào?" đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.

      "Cũng khá lâu rồi." Lộ Chi Phán đáp.

      "Trước khi em bỏ à?"

      gật đầu, quả nhiên trong mắt xuất bất mãn. Chẳng hiểu sao, lại thấy vui vui, vì biết rằng làm gì được mình.

      Giang Thiệu Minh liếc vài giây, rồi tiến đến trước mặt , "Em cố ý?".

      "Đúng thế! Nếu đến tìm em em gửi cả hình siêu và phiếu phẫu thuật đến cho xem, khiến phải đau khổ!"

      Giang Thiệu Minh nhéo má . biết làm vậy, lợi dụng con mình. nhàng ôm vào lòng.

      "Chúng ta lại vui vẻ như xưa nhé, có được ?"

      nên giày vò nhau nữa, ai làm sai người kia góp ý, thậm chí có thể cãi nhau, nhưng tốt nhất là dùng tới biện pháp quyết liệt này, cảm giác đó thực rất khó chịu. hôn lên mái tóc . Những người khác nhìn về phía họ, rồi lại nhanh chóng quay mặt .

      Có người đứng dậy, Giang Thiệu Minh bèn bảo ngồi vào ghế trống, còn mua nước. Sản phụ ngồi bên cạnh quay sang bắt chuyện với Lộ Chi Phán: "Em mới kết hôn phải ?".

      "A... Sao cơ ạ?"

      "Thấy hai em tình cảm như vậy, vừa nhìn biết là mới kết hôn. giống như chồng chị, đưa vợ khám mà chẳng thấy tăm hơi đâu."

      Lộ Chi Phán cười trừ, trả lời. Giang Thiệu Minh mua nước về, đợi thêm lát đến lượt Lộ Chi Phán vào khám. Sức khỏe cả mẹ và con đều tốt.

      Thấy Lộ Chi Phán về cùng Giang Thiệu Minh, vợ chồng Từ Lâm đều niềm nở chào đón. Bác Từ còn nhiệt tình vào bếp chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn. nhóc Tư Tư nhận được quà của Giang Thiệu Minh, cũng vô cùng thích thú.

      Giang Thiệu Minh và Từ Diệu Sinh ngồi ở phòng khách hàn huyên. Hai người trò chuyện khá hợp nhau, nên hề có chút gượng gạo. Trong lúc đó, Lộ Chi Phán lại bị Từ Lâm kéo vào phòng hỏi han. ngờ "chiêu" của mình lại có tác dụng nhanh chóng như vậy.

      "Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

      Lộ Chi Phán gật đầu. thực lòng ngưỡng mộ tính quyết đoán và thẳng thắn của chị , biết bản thân muốn gì và hợp với cái gì.

      Từ Lâm thầm thở dài, có rất nhiều điều muốn khuyên nhủ em nhưng chung quy đó cũng chỉ là lí lẽ suông, bản thân mỗi người phải tự mình trải nghiệm mới đáng giá. Hơn nữa, cũng thể hiểu hết được cuộc sống của người khác, chỉ sợ sai điều gì.

      "Chị chỉ cảm thấy nếu em nghĩ kĩ rồi hãy làm theo những gì mình muốn. Coi quá khứ như trang sách, lật qua rồi cho qua, đừng chỉ vờ tươi cười mà vẫn canh cánh trong lòng. Cuộc sống cần phải trân trọng những điều tại. Giữa em và cậu ta lúc nào cũng bình đẳng, phải vì cậu ta làm gì mà em có thể kiêu căng."

      Lộ Chi Phán gật đầu, "Chị, em hiểu những điều chị . Em cũng suy nghĩ kĩ càng rồi".

      Từ Lâm ôm vào lòng, nghĩ tới tuổi thơ bất lực của mình, từng muốn kiếm nhiều tiền để có thể nhận nuôi em , nhưng khi có điều kiện rồi lại mất cơ hội. Người ta luôn chỉ cần còn sống còn cơ hội, nhưng số chuyện thực ra như vậy. Mất cơ hội đó là điều tiếc nuối nhất của Từ Lâm, hôm nay chỉ có thể lời chúc phúc người em này của mình.

      Hai chị em trò chuyện đến khi được gọi ăn cơm mới ra ngoài. Từ Diệu Sinh và Giang Thiệu Minh cạn chén, Từ Lâm cũng chịu đứng ngoài cuộc, uống li rượu rồi hùng hổ tuyên bố: "Chúng tôi ở đây đều là người nhà của Tiểu Phán, cậu mà đối xử tốt với nó chúng tôi đến tận cửa làm cho ra nhẽ đấy!".

      Giang Thiệu Minh còn chưa kịp lên tiếng Lộ Chi Phán nhanh miệng : "Thấy chưa? Em cũng có hậu thuẫn mạnh đấy nhé!".

      "Thấy rồi thấy rồi, từ giờ phải cảnh giác mới được."

      ...

      Lúc Giang Thiệu Minh về phòng ngủ thấy Lộ Chi Phán đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm tối sẫm bên ngoài. tới bên , ôm từ phía sau, khẽ thầm: "Bố mẹ trách em đâu!".

      Lộ Chi Phán sửng sốt, ngờ lại biết lo lắng điều gì. Đúng là do dự chưa dám gọi điện về nhà, quả thực biết nên gì với bố mẹ chồng.

      Giang Thiệu Minh xoay người lại, nhét điện thoại vào tay . mỉm cười với rồi ấn nút gọi.

      Ôn Khả Vân nhanh chóng nghe điện. Nghe được giọng của bà, Lộ Chi Phán thoáng thấy sống mũi cay cay.

      "Tiểu Phán hả con?"

      "Mẹ!"

      Ôn Khả Vân mừng rỡ, "Đúng là con rồi, Tiểu Phán, thời gian qua con ở đâu thế? Có khỏe ? Ăn uống đầy đủ ? Ấy, mẹ hồ đồ quá rồi, Thiệu Minh con ở nhà chị , đương nhiên phải sống tốt rồi, nhưng cứ nghĩ tới con là mẹ lại yên tâm, sợ con lơ là ăn uống. Con hay chiều theo ý người khác, thành ra tự mình chịu thiệt thòi".

      "Con đâu có tốt như vậy ạ", Lộ Chi Phán ngắt lời Ôn Khả Vân, để bà tiếp tục suy đoán nữa. "Mẹ, con xin lỗi vì gọi điện về cho mẹ."

      " sao, bố mẹ trách con, bố mẹ biết bản thân con phải chịu ít áp lực."

      "Bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Trời càng ngày càng lạnh rồi, biết bố mẹ có chịu được ."

      "Bố mẹ tuy già nhưng rất thương bản thân, con cần lo cho bố mẹ đâu. Tiểu Húc cũng rất ngoan."

      Lộ Chi Phán nắm chặt điện thoại trong tay, "Tiểu Húc nó...". Có lẽ chẳng cần hỏi thêm nữa, chắc chắn thằng bé được chăm sóc rất tốt.

      "Nó vẫn khỏe, chỉ suốt ngày hỏi khi nào con về thôi. Tiểu Phán, con..."

      Nghe tiếng thở dài của Ôn Khả Vân, mỉm cười : "Mai con về cùng Thiệu Minh."

      "Vậy tốt rồi..."

      Ôn Khả Vân Thành Húc ngủ nên chuyện với thằng bé nữa, dù sao mai cũng được gặp lại con trai, cần vội. Cúp máy, phát Giang Thiệu Minh vẫn nhìn mình chằm chằm.

      "Nhìn gì em?"

      " được nhìn à?" nâng cằm lên.

      cười, " được, phải trả phí!".

      " có tiền mặt, quẹt thẻ được ?"

      gạt tay xuống rồi sờ vào cổ , cảm giác có phần mê hoặc.

      "Hóa ra em vớ được ông chồng giàu, quẹt thẻ vô tư thế nào cũng được."

      Giang Thiệu Minh bật cười, ôm vào lòng rồi nằm xuống giường. nằm người , gõ nghịch ngón tay vào cánh tay .

      "Sau này nếu có điều gì vừa lòng, em hãy thẳng với , đừng có đoán già đoán non!" vuốt tóc , " thích người khác võ đoán suy nghĩ của mình, cảm giác rất khó chịu. Giống như trước mặt có quả táo và quả lê, trong khi còn chưa quyết định ăn gì, thậm chí muốn ăn, lại có người khẳng định chắc chắn rằng ăn táo. Thực lấy gì làm thoải mái".

      ngước nhìn , hồi lâu mới gật đầu.

      thở dài, " hề có ý trách em!".

      " em đâu có làm gì sai, trách em cái gì chứ!" dõng dạc , sau đó vùi đầu vào ngực .

      Hai người trò chuyện lát rồi nhanh chóng ngủ.

      Sáng hôm sau, Từ Lâm chuẩn bị chút đồ cho Lộ Chi Phán mang , có món cháo do bác làm và quà cho Thành Húc.

      Khi ngồi trong xe của Giang Thiệu Minh, Lộ Chi Phán chợt có cảm giác rất lạ. Đắn đo lâu để rồi đưa ra quyết định chỉ trong chốc lát. hạ cửa kính xuống, xe chạy được đoạn đường dài.

      Giang Thiệu Minh gõ tay lên vô lăng, do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Giữa và Tống Ngữ Vi...".

      Lộ Chi Phán vốn buồn ngủ, nghe nhắc đến cái tên này, thoáng cái trở nên tỉnh táo. quay lại nhìn .

      Giang Thiệu Minh cười, " và Tống Ngữ Vi thỉnh thoảng có gặp nhau vài lần, sau đó hẹn hò, mọi chuyện tiến triển rất tự nhiên. biết vậy có khiến em suy nghĩ , nhưng quả thực khi đó hy vọng được ở bên ấy, giống như giờ rất mong muốn bước tiếp về phía trước cùng với em. Đối với , đó là kí ức rất bình thường, cần thiết phải làm quá lên mà coi nó là câu chuyện cổ tích hay gì cả. Nếu ấy xảy ra chuyện, có lẽ gặp em. Nhưng nếu phải em, cũng có thể vẫn đắm chìm trong quá khứ đau buồn ấy. thực lòng cảm ơn xuất của em! ấy ở bên những tháng ngày đẹp đẽ, thể phủ nhận chuyện đó, em hiểu ý ?".

      nhìn , lặng lẽ gật đầu.

      Giang Thiệu Minh tay điều khiển vô lăng, tay vuốt tóc .

      " muốn tới thăm ấy lát." đột nhiên .

      sững sờ, vẫn chưa ư? những tưởng sau khi phục hồi trí nhớ, việc đầu tiên làm là đến thăm Tống Ngữ Vi. Nhưng hóa ra...

      "Vốn định rồi, nhưng mẹ gọi điện em bỏ nên tức tốc về nhà. Bà xã bỏ nhà còn đâu tâm trạng mà hoài niệm chuyện xưa chứ!"

      Nghe những lời này, khỏi bật cười, " thôi!".

      tồn tại của phủ định tồn tại của Tống Ngữ Vi sao? Ngay cả bản thân cũng dám tin điều này.

      Giang Thiệu Minh lái xe về thành phố theo con đường khác chạy ngang qua nghĩa trang. Hai người xuống xe, Giang Thiệu Minh mua bó hoa rồi vào trong. Lộ Chi Phán cùng, bất luận thái độ của đối với Tống Ngữ Vi giờ ra sao, cũng muốn vào đó.

      Giang Thiệu Minh đứng lặng yên trước mộ lát rồi nhanh chóng trở lại.
      Lộ Chi Phán có chút kinh ngạc, "Nhanh thế à?".

      " thế sao?"

      cười cười, gì thêm.

      nắm tay ra xe. được mấy bước, chợt hỏi: "Vì sao biết Tống Ngữ Liên là giả?".

      "Vì tin bản thân!"

      "Hả?"

      " tin mình thích kiểu phụ nữ như ta."

      "Thế... em thuộc loại phụ nữ nào?"

      cười với vẻ gian xảo. Tới gần xe, lay lay cánh tay , đòi nghe đáp án. còn cách nào khác, đành : "Là người phụ nữ của !".

      Phụ nữ của ? Trả lời kiểu gì vậy!

      Thế nhưng, câu trả lời này đúng là rất ngọt ngào.
      Hale205, ChrisAnhdva thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23
      Ôn Khả Vân từ sáng ra ngóng vào trông, mặc cho chồng khuyên nhủ nên ra cổng vì trời rất lạnh. Chưa thấy người về bà chưa thể yên tâm, vẫn nhất quyết đứng đó chờ.

      Giang Trọng Đạt còn cách nào khác, đành theo vợ. Hai người đứng ở cổng, vài chuyện bâng quơ. Thấy xe của con trai về, Ôn Khả Vân sốt sắng nhìn theo, mãi đến khi Lộ Chi Phán bước xuống, bà mới thở phào nhõm.

      Giang Thiệu Minh thấy mẹ hết vuốt tóc lại vuốt mặt Lộ Chi Phán, tiến lại hỏi với giọng bất mãn: "Mẹ, rốt cuộc con có phải là con trai ruột của mẹ hay vậy?".

      " phải, tôi nhặt ngoài đường về đấy!" Ôn Khả Vân liếc con trai cái, bâng quơ .

      Giang Thiệu Minh ngẩn ra. Lộ Chi Phán bật cười.

      Sắc mặt Ôn Khả Vân rạng rỡ lên rất nhiều, chuyện cũ qua nên nhắc tới. Lúc này, bà thấy lòng còn nặng trĩu nữa, bà nhìn con trai, "Con tìm Tiểu Phán về được rồi mẹ so đo với con nữa, nếu còn lần sau mẹ để yên đâu đấy!".

      Giang Thiệu Minh tới bên cạnh Lộ Chi Phán, "Thấy , địa vị của bị hạ thấp rồi!".

      lườm , " vẫn còn địa vị cơ à?".

      Giang Thiệu Minh chỉ còn biết im lặng.

      Vào nhà, Ôn Khả Vân kéo Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế rồi hỏi han tình hình những ngày qua.

      Trong lòng , Ôn Khả Vân luôn là người phụ nữ hiền hậu và khéo léo. Bà hề đề cập tới chuyện quá khứ, mà chỉ cho biết những ngày qua Giang Thiệu Minh sống ra sao, vừa lo giải quyết công việc, vừa an ủi bố mẹ, chăm sóc con trai.

      Trong lúc mẹ chồng nàng dâu tâm , Giang Thiệu Minh và ông Giang lại bàn chuyện công việc.

      Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh cùng nhau đón Thành Húc. Thực lòng mà , có chút căng thẳng, ngồi xe cứ thấp thỏm yên.

      Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu Húc vẫn ổn, em đừng lo!".

      "Em chỉ... Nó có cao thêm chút nào , có béo ra , có... có ghét em ?"

      xoa đầu , "Em xa nhà tháng chứ đâu phải năm?".

      cười, trước giờ chưa từng rời xa con trai lâu đến vậy, đương nhiên tránh khỏi căng thẳng, sợ con trai ghét mình. Nếu thằng bé biết ngọn ngành việc, biết nó có hận hay ?

      Tới nhà trẻ, hai người đứng bên ngoài, đợi lớp của Thành Húc được ra. Cậu bé xếp hàng cùng các bạn, trông thấy bố mẹ đến, vui mừng nhảy cẫng lên, hai tay vẫy vẫy, "Mẹ, mẹ ơi...".

      Sau khi chào giáo, Thành Húc liền chạy ra ôm lấy Lộ Chi Phán, "Mẹ...".

      bế con trai lên, "Tiểu Húc nhà ta lớn thêm rồi!".

      Thành Húc dụi đầu vào ngực , giọng nỉ non: "Mẹ được nữa, con nhớ mẹ lắm, rất nhớ...".

      Mắt thoáng cái ửng đỏ, "Mẹ cũng rất nhớ con...".

      Thằng bé ngước lên nhìn , "Mẹ dối, mẹ đâu có gọi điện cho con!".

      Hai tay run rẩy, "Là lỗi của mẹ. Mẹ sai rồi, Tiểu Húc tha thứ cho mẹ nhé?".

      Thành Húc nhìn lúc rồi giơ ngón út lên, "Mẹ phải hứa với con sau này được bỏ như thế nữa, con mới tha thứ cho mẹ!".

      Lộ Chi Phán giơ tay lên ngoắc tay với con trai. Bấy giờ, Thành Húc mới : "Con tha lỗi với mẹ!".

      ngắm nhìn gương mặt con trai, khẽ thở dài, rồi ôm thằng bé chặt.


      Ba người lên xe, Giang Thiệu Minh dịu dàng nhìn con trai rồi lại nhìn bụng của Lộ Chi Phán, khóe miệng mỉm cười.

      Cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ, nhưng biết đây mới chỉ là khởi đầu.

      Biết chuyện Lộ Chi Phán mang thai, vợ chồng Giang Trọng Đạt vô cùng phấn khởi. Khi nghe Giang Thiệu Minh gọi đứa bé trong bụng Lộ Chi Phán là "con ", ông Giang cau mày tỏ ý vừa lòng. Gia đình họ xưa nay hề ủng hộ việc đoán giới tính đứa bé, càng phải vì thích mà mong muốn đứa bé phải là trai hay . Giang Thiệu Minh bị trách cứ, dám gọi như vậy nữa.

      thời gian sau, bụng của Lộ Chi Phán lộ . Vợ chồng Từ Lâm đến thăm lần, mọi người còn cùng nhau dã ngoại.

      Những tháng cuối của thai kì, Lộ Chi Phán chỉ thích ngồi đọc sách. Nhóc Thành Húc học về thường đến bên mẹ và trò chuyện với em bé.

      "Bao giờ em mới ra ngoài này thế? Mau ra nhé, dạy em viết chữ, dạy em hát. có rất nhiều đồ chơi cho em chơi cùng nữa!"

      Lộ Chi Phán im lặng nghe con trai .

      Thằng bé tiếp tục: "Nhưng em được nghịch ngợm đâu nhé, hư là bị đánh đòn đó. Bây giờ em cứ ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ cho lớn thêm nhé!".

      Lúc này, dì giúp việc vào phòng có khách tới tìm .

      Lộ Cẩm Trình xách theo túi đồ lớn đứng trong sân. Từ xa, trông bụng của Lộ Chi Phán, thoáng chốc thấy lòng trùng xuống.

      Mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, Lộ Chi Phán ở nhà tĩnh dưỡng nhưng cũng biết được rất nhiều chuyện xảy ra. Lộ Thi Tình và Mạnh Chính Vũ li hôn, mặc cho bố mẹ ngăn cản thế nào, Lộ Thi Tình cũng chịu thay đổi quyết định. Lộ Thị giờ do Lộ Cẩm Trình quản lý, nửa năm qua, cố gắng rất nhiều để cải tổ và phát triển công ty.

      Lộ Cẩm Trình đưa túi qà cho dì giúp việc rồi đến trước mặt .

      " đen rồi đấy!" .

      Lộ Cẩm Trình lắc đầu, "Đàn ông mà, cần trắng để làm gì!".

      Hai người ngồi xuống ghế. chăm chú quan sát , làn da trắng trẻo hồng hào tôn lên thần thái điềm tĩnh và nhàn nhã của .

      " ta rất tốt với em!"

      "Vâng."

      Lộ Cẩm Trình cười, tận mắt thấy sống hạnh phúc, vậy là có thể yên tâm được rồi.

      Hai người trò chuyện thêm lát Lộ Cẩm Trình đứng dậy chuẩn bị về. Lộ Chi Phán giữa ở lại dùng cơm nhưng từ chối. Lúc quay người , bỗng lên tiếng: "Em mãi coi trai tốt, còn sao? Cũng mãi coi em là em tốt phải ?".

      Lộ Cẩm Trình trầm ngâm giây lát rồi quay lại nhìn , "Em mãi mãi là em của ".

      "Vậy em có thể hỏi việc được ? Bao giờ mới chịu đưa chị dâu đến giới thiệu với em?"

      Bốn mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười.

      "Nhất định giấu em đâu, rồi mang về cho em người chị dâu vừa xinh đẹp vừa nết na!"

      "Em đợi."

      Giang Thiệu Minh về đến cổng bắt gặp Lộ Cẩm Trình từ trong nhà ra. Hai người hỏi thăm vài câu xã giao rồi chào nhau. Thời gian này, công ty quá nhiều việc nên Giang Thiệu Minh cứ đúng giờ tan làm liền trở về nhà. nhìn quyển sách cầm tay, nhíu mày : "Đọc ít thôi kẻo mỏi mắt".

      "Bây giờ em chỉ có sở thích này thôi, dù sao cũng bị chán ghét mà!" chu môi.

      Giang Thiệu Minh có vẻ rất thích bộ dạng hờn mát này của , giơ tay lên chạm vào môi , "Đây gọi là quan tâm!".

      "Hứ!" quay mặt .

      ngồi xuống bên cạnh, sờ bụng . Giờ đây có thể cảm nhận được khác biệt ràng. Mỗi ngày đều mong chờ ra đời của đứa bé này.

      " trai em đến đây làm gì?" bỗng dưng hỏi.

      "Đến thăm em chứ còn làm gì!"

      cười, tiếp lời.

      "Thái độ gì vậy?" liếc xéo .

      "Em nghĩ là gì chính là như thế!" kéo dậy. Ngồi thế là đủ rồi, về phòng thôi.

      Buổi tối, Lộ Chi Phán chợt thấy bụng đau ỉ, khiến cả nhà được phen sợ hết vía, vội vàng đưa đến bệnh viện. Nào ngờ, sau khi khám xét các kiểu, bác sĩ cả mẹ và con đều có vấn đề gì.

      Lộ Chi Phán nằm giường bệnh, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tự mình làm lớn chuyện.

      Giang Thiệu Minh bảo bố mẹ về nhà trước, sau đó vào phòng bệnh với . kéo chăn ra nhìn , kìm được bật cười, "Em đúng là biết dọa người khác!".

      tỏ ra biết lỗi, "Em chỉ sợ nhỡ xảy ra chuyện gì với con chúng ta...". Thế nên luôn cẩn thận từng chút , chờ đợi ngày đứa bé chào đời.

      Giang Thiệu Minh hiểu cảm giác của , nhưng chợt nhận thấy có gì đó hơi lạ. giờ chuyên tâm dưỡng thai và chăm sóc Tiểu Húc, dường như còn để ý đến được bao nhiêu.

      "Lộ Chi Phán, bây giờ đối với em, chỉ có con là quan trọng thôi phải ?"

      liếc , chẳng lẽ lại ghen với cả con sao?
      Hết.
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :