1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Bổ sung chương 35


      Đại khái ban đầu biết như vậy, sợ về muộn đánh thức .

      Quả là người rất tinh tế.

      Bọn họ trải qua cái tuổi em em, theo đuổi tình khắc cốt ghi tâm, oanh oanh liệt liệt, nên chỉ muốn sống bình yên, cũng bởi vì đối phương quá bận rộn mà tức giận khó chịu. Dĩ nhiên, Hạ Trầm quá bận rộn nữa cũng dành ít thời gian cùng ăn cơm.

      Hôm nay Hạ Trầm phái A Tước đến đón tắm suối nước nóng, Ôn Vãn phát chỗ ngồi phía sau có bé xấp xỉ Hạ Đình Diễn rất đán , chỉ là thường cười.

      Tiểu nha đầu này nhìn bằng ánh mắt thiện cảm, chủ động chào hỏi: “Hai”.

      Tiểu nha đầu lời nào, A Tước từ kính chiếu hậu liếc nnha đầu cái: “ Gọi người”.

      Giọng của A Tước bình thường, mà nha đầu này có chút ngẩn người, lúc này mới giương mắt nhìn Ôn Vãn chút, bộ dạng tình nguyện, nhưng là trong giọng có mấy phần thỏa hiệp: "Chào chị"

      Ôn Vãn lúng túng gật đầu, đây chính là bạn trong truyền thuyết của A Tước.

      đường tiểu nha đầu chỉ lo chơi điện thoại di động, A Tước lại càng gì, Ôn Vãn nhàm chán, liền bắt đầu hứng thú với bé bên cạnh: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

      Tiểu nha đầu nhíu chặt lông mày,đôi lông mi như hai cây quạt hương bồ khẽ động đậy, đôi môi khẽ mấp máy: "17."

      Quả nhiên xấp xỉ Hạ Đình Diễn, khác nhiều lắm, Ôn Vãn còn muốn chút gì, tiểu nha đầu liền mặt thay đổi ngẩng đầu lên: "Chị à, tâm tình tôi tốt lắm, muốn chuyện. hỏi tôi, tôi cảm thấy khó chịu, thành ra tôi lễ phép, Phùng Tước tức giận."

      Ôn Vãn giương mắt nhìn A Tước, sắc mặt A Tước gần như xanh mét. A Tước nghiêm mặt, chỉ lạnh lẽo kêu tiếng: "Bái Bái."

      Bái Bái chu mỏ, lại vẫn cười ngọt ngào: " xin lỗi, lại quên gọi là bố rồi, áp lực học tập, trí nhớ được tốt, xin bố tha thứ."

      Ôn Vãn cảm thấy có chỗ quái quái , nhưng biết quái chỗ nào, chỉ trong lòng cảm thán tiểu nha đầu này rất khó đối phó. ra muốn hỏi bé này như thế nào lại được Phùng Tước thu nuôi, phải A Tước chưa kết hôn sao? Theo lý thuyết luật pháp cũng cho phép.

      khí quái dị vẫn được duy trì cho đến khi đến hội quán, A Tước mới hướng Ôn Vãn : "Tôi với Hạ tiên sinh lên lầu bàn chuyện, Bái Bái với ở đây đợi, chắc lạ nơi này."

      Bái Bái đeo tai nghe, cũng biết có nghe được lời A Tước .

      Chờ A Tước , Bái Bái mới nhịn được gạt ống tai nghe ném vào trong túi đeo lưng, hướng Ôn Vãn : " thôi, người đàn ông này có ở đây, chúng ta tìm cái khác chơi."

      ". . . . . ." Tình hình này là sao đây?
      Last edited: 17/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 36:

      Các nàng ta có chút sai sót về xưng hô, Bái Bái gọi Ôn Vãn là dì nhé…còn nữa mình edit từ bạn của A Tước, từ này có nghĩa là người , mà là bình thường nhé….

      A Tước có ở đây, Bái Bái ngược lại tùy ý hơn nhiều, chỉ cười nhiều hơn, lời cũng lễ phép hơn, bớt mấy phần thận trọng, nha đầu ghé mắt nhìn Ôn Vãn, ý vị sâu xa hỏi: "Nghe dì và tam ca tốt lắm?"

      Mi tâm Ôn Vãn khẽ nhíu: ". . . . . . Tại sao lại gọi Hạ Trầm là tam ca, còn chị lại là dì?"

      Hạ Trầm so với còn lớn hơn bảy tuổi.

      Bái Bái thờ ơ nhún vai cái: " Tuổi tam ca và Phùng Tước sai biệt lắm."

      Tiếng vừa ngừng bé liền yên tĩnh lại, đáy mắt có mấy phần vẻ đơn, Ôn Vãn mơ hồ hiểu cái khí quái dị vừa nãy, giữa Phùng tước với Bái Bái có gì đó bình thường .


      ho tiếng, làm bộ muốn tìm hiểu: "Chúng ta bây giờ đâu?"

      Bái Bái cau mày suy nghĩ chút, nhướng nhướng đuôi lông mày: "Biết đánh banh bàn ?"

      ra Ôn Vãn muốn lắm, nhưng là vì thấy tiểu nha đầu hăng hái liền gật đầu cùng . Ban đầu nhìn Bái Bái là bé khó gần, nhưng tiếp xúc lúc Ôn Vãn mới biết bé rất đơn thuần, tất cả tâm tư đều biểu khuôn mặt, tựa như giờ phút này bé như có điều suy nghĩ nhìn Ôn Vãn, ánh mắt có mấy phần dãn ra.

      Tiểu nha đầu còn địch ý với nhiều nữa, nhưng cũng cố ý thân cận, chỉ dẫn đầu : " thôi."

      Bái Bái phải lần đầu tiên tới đây, trực tiếp dẫn Ôn Vãn vào khu bóng bàn. Bên trong ít người, Bái Bái thẳng tới bàn cuối góc, cầm cây gậy golf lên ném cho Ôn Vãn: "Yên tâm , tôi nhường ."

      Ôn Vãn hơi sững sờ, ngay sau đó mỉm cười : "Tốt."

      " trước." Tiểu nha đầu kiêu căng hất cái cằm lên, hướng ghế dựa ngồi xuống, "Kính già trẻ, Phùng Tước dạy tôi."

      Cách chuyện của nha đầu này làm người khác thích, Ôn Vãn khó xử nhìn cái, tiểu nha đầu kiên nhẫn thúc giục: "Bắt đầu ."

      Ôn Vãn cười : "Cung kính bằng tuân mệnh."

      Bái Bái cũng có để ý, 17 tuổi mà ra oai phủ đầu.

      bé cũng phải là chưa từng thấy qua bạn Hạ Trầm, nhưng nhớ mặt các đó, bởi vì cơ hồ Hạ Trầm cố định bạn . Mà lần này hình như có chút giống nhau, là đầu tiên Hạ Trầm mang về , hơn nữa còn ở bên cạnh lâu như vậy, hôm nay nhìn lên, dáng dấp cũng coi như là thanh tú thôi, nhìn hồi cũng có gì đặc biệt.

      Bái Bái đối với Hạ Trầm cực kỳ sùng bái và kính trọng , cảm thấy này có chút xứng với tam ca.

      Ai biết này lại đáp trả , làm người thể nhìn bề ngoài, cư nhiên ta cũng tệ lắm.

      Bái Bái ngồi ở đó càng ngày càng dễ nổi nóng: "Này, kỹ thuật tốt như vậy làm gì sớm." ra là giả bộ , giống như vẻ bề ngoài điềm đạm.

      Cuối cùng Ôn Vãn đánh cú cuối cùng, lúc này mới ngồi dậy cười nhìn bé: "Tôi cảm thấy phải làm chút gì đó, mới có thể làm cho em thích tôi."

      Bái Bái mím môi lườm cái: "Ít tự hão , còn lâu tôi mới thích ."

      Ôn Vãn mỉm cười , ngày thứ nhất tiểu nha đầu này liền hẹn đánh banh bàn, hơn nữa cầm lên gậy golf ánh mắt cực kỳ sáng ngời kích động, nhìn ra được bé rất thích banh bàn. Như vậy muốn bé này thích mình, đầu tiên phải để cho bé sùng bái mình.

      Bái Bái cam lòng, hai người quyết định đấu lại ván.

      Bái Bái từ theo A Tước ở banh bàn Thất Trưởng, thứ A Tước thích nhiều lắm, banh bàn coi như là sở thích lâu dài nhất của A Tước. Cho nên Bái Bái cơ hồ là tập luyện như điên, ở bạn cùng lứa tuổi, thậm chí là so với rất nhiều , tài nghệ của cũng tính là đẳng cấp .d.d.l.q.d

      Nhưng dưới mắt, liên tục thất bại.

      Bái Bái có chút chịu phục, cứ đấu lại thu, nóng nảy mà đem cầu lần nữa : "Đánh lại."
      Last edited: 17/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      36tt


      Ôn Vãn để ý tới lời chế nhạo của , Hạ Trầm cũng bỏ qua, lại giọng ở bên tai : "Em thích như vậy?"

      thanh nhàng vang bên tai, trái tim Ôn Vãn phát run. Chính cũng trả lời được vấn đề này, ban đầu quyết định ở chung chỗ là do động lòng, khoảng thời gian này, cảm giác của đối với Hạ Trầm càng ngày càng thay đổi.

      Hạ Trầm là người đàn ông phức tạp, đôi lúc có chút bất đồng quan điểm.

      Nhưng cũng có lúc Ôn Vãn cảm thấy , và Hạ Trầm có chút giống nhau vài phương diện, cho nên đến tột cùng là thích, hay tình cảm tăng lên bậc, chính cũng biết.

      Hạ Trầm thấy trả lời, cư nhiên cúi đầu liền dựa theo môi dưới cắn cái: "Tiểu bạch thỏ."

      Ôn Vãn có chút được tự nhiên khi thể tình cảm nơi công cộng, ánh mắt né tránh ngẩng lên, tay đẩy : "Có người ——"

      nhìn thấy phục vụ bưng khay tới, ngược lại bộ dạng nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ là người ở phía trước bọn họ, Ôn Vãn ngượng ngùng đẩy Hạ Trầm.

      Hai người xấu hổ chọc cười, Ôn Vãn chợt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của người phục vụ kia, tay ta nhanh chóng giật chiếc khăn khay ra, nhanh như chớp cầm lấy súng lục tay.

      Đầu óc Ôn Vãn trống rỗng, ngờ lại gặp loại tình này, người bình thường gặp tình huống này khẳng định hoảng hốt.. Ngược lại Hạ Trầm vô cùng nhạy bén, cho dù cùng chuyện ,nhưng vẫn chú ý đến mọi chuyện xung quanh.

      xoay người, cước đạp người phục vụ kia súng trong tay ta rớt xuống, ngay sau đó vặn chặt cánh tay ta ấn người sàn nhà.

      Người phục vụ kia dễ dàng bị khắc chế , ngược lại khiến Ôn Vãn càng thêm lo lắng.

      Quả nhiên lúc này, cách đó xa gian gian phòng khác bỗng dưng mở ra, từ bên trong hai người đàn ông cường tráng mặc áo đen lao ra, bọn họ đều mặc đồng phục phục vụ , diện mạo dữ tợn, trong tay đều cầm súng.

      Ôn Vãn theo bản năng gọi tên Hạ Trầm, Hạ Trầm nhặt khẩu súng lên đá tên kia bay ra xa, xoay người lại.

      người trong đó bị bắn trúng ngã xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ mảng lớn áo sơ mi, Ôn Vãn run rẩy, đầu óc trống rỗng.

      gặp qua máu ít, cũng phải là chưa gặp qua cái chết, cho dù chuyên về khoa tâm thần nhưng cũng gặp qua các loại tình huống này.

      Nhưng bây giờ cảnh tượng làm khiếp sợ, hô hấp cũng trở nên phâp phồng , ánh mắt lại liếc nhìn người đàn ông còn lại, súng của ta nhắm ngay hướng Hạ Trầm. . . . . .

      Ngay lúc đó Ôn Vãn chút do dự , thậm chí là theo bản năng nhào tới.

      Trong phim ảnh thấy qua cảnh đỡ đạn này vô số lần, nhưng bây giờ Ôn Vãn cũng biết mình làm gì, giống như bản năng cứu người. chỉ cảm thấy xương bả vai đau nhức, xuyên qua lục phũ ngủ tạng, toàn thân tê dại, bên tai chẳng còn nghe gì.

      Sau đó lại nghe thấy tiếng súng, có tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang khác truyền tới, trước mắt Ôn Vãn càng ngày càng hỗn loạn, hình ảnh lắc lư nhìn bất cứ thứ gì rồi.

      cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt Hạ Trầm giờ phút này, nhưng hình ảnh quá mờ nhạt, nhìn bất cứ thứ gì, chung quanh tất cả đều là mảnh trắng xóa, nơi cổ họng khô khốc, giống như là thiếu nước.

      Hơi sức nâng tay cũng biến mất, Ôn Vãn cảm thấy dưới thân thể bất động, giống như là ngã vào nơi tối tăm.

      Thời điểm nhắm mắt lại, tựa hồ nghe được Hạ Trầm gì, thanh kia quá thấp nghe , chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng.

      Cuối cùng tất cả cảm giác cũng dừng lại ở đôi tay ra sức bóp chặt tay , mạnh mẽ mà có lực.

      -

      Lần nữa Ôn Vãn tỉnh lại là ở trong phòng ngủ mình, nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt hồi, lúc này mới cảm thấy đau đớn gượng dậy. mờ mịt quay đầu, bên giường cũng có người, chỉ còn màn cửa sổ nhàng lay động theo gió.

      Cổ họng phát ra được thanh nào, Ôn Vãn muốn uống nước, nhưng lại biết làm như thế nào.

      Cho đến mấy phút sau cánh cửa bị người đẩy ra, ánh mắt quản gia với ánh mắt chạm vào nhau, cơ hồ là lập tức liền trợn to mắt: "Ôn tiểu thư, tỉnh! Tôi gọi tiên sinh!"

      thanh của ông rất cao, Ôn Vãn bị chấn động, huyệt Thái Dương giật giật, nhưng lúc này phát ra được thanh nào, chỉ có thể yếu ớt nhìn ông ta chạy ra ngoài.

      Quản gia còn chưa tới cửa, có đạo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chạy tới.

      Có lẽ Hạ Trầm nghe được thanh của quản gia, mi tâm khẽ nhíu lại, đáy mắt đen tối hình như có chút tâm tình khó tả, trầm mặc đứng ở cửa, đối mặt với chốc lát rồi mới bước nhanh tới.

      gì, chỉ là cúi đầu hôn mu bàn tay , tư thái gần như thành kính.

      Ôn Vãn nhìn , yên lặng khẽ nhếch đôi môi khô khốc cười cười.

      Quản gia đứng ở cửa, co người cúi thấp đầu, vô cùng thức thời : "Tôi phân phó phòng bếp lấy cháo."

      Hạ Trầm cũng có ý định để ý ông, đôi mắt hẹp dài chăm chú mà nhìn lên Ôn Vãn.

      Chờ quản gia rời , Hạ Trầm liền vén chăn lên giường, cánh tay khoác lên vai Ôn Vãn, lại căn bản dám đụng vào . Thấy cẩn thận như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.

      Ôn Vãn là ngay cả mở miệng cũng có hơi sức, cứ như vậy an tĩnh nhìn , cho đến khi khàn giọng mở miệng: "Có phải em xem điện ảnh quá nhiều, xem trúng đạn là chuyện bình thường, màng sống chết."

      Giọng tràn đầy trách cứ, nhưng Ôn Vãn phát ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, thậm chí so với trước kia nhìn lúc lại thêm chút gì đó.

      ra Ôn Vãn được tại sao lại đỡ đạn thay , đến bây giờ chính cũng nghĩ thông, nếu để cho đầu óc tỉnh táo quyết định chuyện này, có lẽ cũng biết có nên làm chuyện này .

      chỉ mở đôi mắt trong suốt, nháy mắt nhìn chằm chằm.

      Hạ Trầm khó có được bất đắc dĩ có chút cười: "Uất ức?"

      Dĩ nhiên Ôn Vãn thừa nhận, chỉ là ném cho ánh mắt tố cáo. Hạ Trầm giữ chặt tay , vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thận trọng : "Tiểu vãn, về sau, đối với em tốt hơn"

      Ôn Vãn sững sờ, chỉ thấy ánh mắt hẹp dài dần dần híp lại, giọng gần như hung dữ : "Em chịu khổ, nhất định đòi lại gấp đôi."

      -

      Hạ Trầm chăm sóc Ôn Vãn cả buổi chiều, cho đến khi ngủ lần nữa, lúc này mới khép cửa phòng ra.

      A Tước ở cửa chờ đợi, lúc này nghênh đón, đem vật gì đó đưa tới trong tay : "Cũng khai báo, đích xác là bên kia làm, đoán chừng nhìn mọi người bị đá ra khỏi Hội Đồng Quản Trị, nóng nảy."

      Hạ Trầm lời nào, đưa tay vào áo tìm thuốc.

      A Tước đúng lúc đưa lên điếu, cũng chỉ ngậm lên miệng có đốt, lạnh lung cúi đầu lật xem những tư liệu kia.

      A Tước cũng quấy rầy , chỉ là kiên nhẫn chờ phân phó.

      Hạ Trầm nhìn xong những thứ đó tiện tay ném trả A Tước: " giống với phong cách cẩn thận của Hạ Uyên, nếu như ta muốn lúc này tôi giết, tuyệt đối chọn cách ngu ngốc này."

      A Tước hiểu, Hạ Trầm vỗ vai cái: "Hạ Uyên- người này, làm việc cho đối phương lối thoát. Nếu ta tàn nhẫn, cậu cho rằng bây giờ tôi còn có thể đứng đây."

      A Tước hiểu ý, ảo não cúi đầu: “Để tôi điều tra lại."

      Hạ Trầm lại giơ tay lên ý bảo : " vội vàng, Hạ Uyên bên kia nhất định có chuẩn bị, như vậy rất bất lợi cho chúng ta. Chuyện này trong lòng tôi , rốt cuộc là ai làm, tôi biết."

      gật đầu, có biểu cảm gì: "Nhất định đòi lại tất cả."

      A Tước thở dài, ánh mắt phức tạp liếc nhìn căn phòng cách đó xa, còn tưởng rằng Hạ Trầm gấp như vậy là giải giận cho Ôn Vãn. . . . . .

      Hạ Trầm như thế nào lại nhìn ra tâm tư của A Tước, thẳng vào vấn đề : "Cho dù viên đạn kia bắn trúng tôi, lựa chọn cũng giống vậy. nên vì chuyện mà làm hỏng đại . Cậu cũng biết tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
      A Tước biết"Chuyện quan trọng hơn" trong miệng là cái gì, khỏi hồi tưởng lại ngày hôm qua Hạ Trầm ôm Ôn Vãn hôn mê vả lại máu me đầy người , bộ dáng hốc mắt đỏ lên.

      Thời điểm đó đáy mắt Hạ Trầm ràng là có xúc động! A Tước nhịn được liền mở miệng hỏi câu: "Bây giờ cậu đối với Ôn Vãn, có tình cảm khác?”

      Hạ Trầm mới vừa ở trong túi sờ tìm cái bật lửa, động tác đốt thuốc dùng lại, ngay sau đó, "Cạch" tiếng thanh thúy vang lên, ánh lửa chiếu sáng trong đêm tối mảng , nhìn cặp mắt của .

      hung hăng hít hơi thuốc, lúc này mới : "Có quan hệ? Dù sao tôi đối với ấy tốt hơn"

      Tác giả có lời muốn : về sau ngược Hạ thúc →_→ tất cả mọi khi dễ tiểu vãn với mẹ ruột đòi lại gấp bội lần!

      Sau đó lại , Hạ thúc bây giờ đối với tiểu vãn nhất định là có chút thích, nhưng còn chưa tới trình độ , người này tuyệt đối có chút hứng thú liền . Về phần tại sao cố ý đối với tiểu vãn tốt, đó là lúc trước phát bức họa kia có liên quan. Hạ thúc có muốn hại tiểu vãn, yên tâm
      Last edited: 17/2/16
      Tuyết Liên, sanone2112, Mẹ Mìn3 others thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Còn nhiều sạn quá

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 37:

      Mặc dù Hạ Trầm như vậy, nhưng A Tước nhận ra cách đối xử của với giống như lời .

      Ôn Vãn ăn uống theo thực đơn của phòng bếp, thích ăn cũng trử nên ngon miệng. Nằm giường tĩnh dưỡng rất buồn chán nên mau cho cái máy chơi game, trò chơi nào Ôn Vãn biết, rất kiên nhẫn chỉ cho . Chớ chi là xuống giường hoạt động lúc nhất định phải mình tự mình cùng với rồi, những thứ kia cử động, nơi nào giống như là có gì?

      A Tước ở bên cạnh nhìn hai người họ, chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều là do tự nguyện, giống như Hạ Trầm , dù thế nào nữa cũng đối xử tốt với Ôn Vãn, . . . . . . cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      Nghĩ như vậy A Tước liền thoải mái chút, mọi chuyện còn lại xử lí, để Hạ Trầm an tâm chăm sóc Ôn Vãn.

      Ngược lại Ôn Vãn có thói quen Hạ Trầm ngày ngày ở bên cạnh, muốn vệ sinh cũng muốn theo. Sợ vết thương nhiễm nước khi tắm, tự mình lấy nước nóng, cẩn thận từng li từng tí tắm cho .

      Da mặt mỏng, mấy lần bị tắm liền bắt đầu kháng nghị: " bận rộn, cần cố ý ở bên em."

      Lúc đó Hạ Trầm cầm laptop ở bên bận rộn, nghe vậy quay đầu nhìn . Vừa đúng có gió lướt qua, hai gò má đỏ tươi nhìn ,bộ dạng thẹn thùng e lệ làm cho lòng người khó nhịn.

      Tâm tình Hạ Trầm vốn thoải mái nháy mắt tốt lên ít, tiến lên, cúi người hôn đôi môi mềm mại , ngậm nhàng mút lấy.

      Ôn Vãn dựa vào đầu giường, im lặng khép mắt.

      Hạ Trầm sợ đụng vết thương của , hai tay chống ở bên người , hôn ngấu ngiến, chờ nếm đủ hương vị của , lúc này mới từ từ ngồi dậy. Đầu ngón tay hơi lạnh lau chùi lau môi , thanh hơi khàn khàn: " có ở đây, em ngủ được ?"

      Mấy ngày nay gặp ác mộng mấy lần, trước giờ chưa bao giờ gặp tình huống kinh hãi như vậy, máu tươi đầy đất, sợ là dối . Nhiều lần Hạ Trầm ở thư phòng cũng có thể nghe được tiếng thét sợ hãi của khi tỉnh lại, thấy thế phải ở lại cùng , mỗi ngày chăm sóc giấc ngủ cho .

      ra cũng có thói quen ngủ cùng giường với người khác, nhưng mỗi lần nhớ lại máu me đầy người mềm nhũn ở trong lòng mình, nên cái gì khó chịu đều biến mất.

      Hạ Trầm nhìn Ôn Vãn lời nào, đại khái đọc hiểu tâm tư của , đưa tay nhàng phủ đầu : " có chừng mực, cần lo lắng."

      Lời này có thâm ý khác, Ôn Vãn nghe .

      Trước kia nhiều lần rất muốn hỏi Hạ Trầm chút, chuyện xử lý như thế nào? có cảnh sát tham gia chuyện này chưa, Hạ Trầm sớm đều giải quyết tốt.

      Ôn Vãn ngày càng tiến tới thế giới của , tựa như lần đầu tiên tham dự tang lễ Hạ gia, lúc ấy cảm giác chính mình cùng với thế giới bóng tối của cách nào phủi sạch quan hệ.

      dứt khoát trầm mặc thêm nữa, vừa lúc quản gia gõ cửa: "Tiên sinh, bạn Ôn tiểu thư tới."

      -

      Người tới là Tiêu Tiêu, sớm tới trước hai ngày,nhưng khi đó chưa thể xuống giường, khí sắc cũng tốt. Hạ Trầm sợ làm phiền nên chưa thể cho thăm, Tiêu Tiêu vì chuyện này mà rất lo lắng, luôn hỏi Ôn Vãn có xảy ra chuyện gì .
      Ôn Vãn thể làm gì khác hơn là dùng giọng điệu lưu manh chuyện với , nhưng Tiêu Tiêu ràng là tin.

      Dưới mắt Tiêu Tiêu theo quản gia vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Trầm dĩ nhiên là có biểu cảm gì, trực tiếp liền hướng Ôn Vãn mà , cẩn thận nhìn sắc mặt : "Khá hơn chút nào ?"

      Ôn Vãn gật đầu, lôi kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống bên giường: "Đỡ hơn rồi cần lo lắng nữa, nhìn xem bây giờ có thể ăn có thể nằm ."

      Tiêu Tiêu liếc cái, lại liếc nhìn Hạ Trầm với vẻ thiện ý: "Hạ tiên sinh là người lợi hại như thế, cư nhiên để cho người phụ nữ của mình bị thương, nếu truyền ra đúng là mất thể diện."

      Hạ Trầm biết tức giận thay Ôn Vãn, cũng cùng so đo, lạnh nhạt : "Mất thể diện cũng sao cả, chỉ là người hại tiểu Vãn bị thương, chắc chắn có kết cục tốt đẹp."


      xong cúi đầu ghé tai Ôn Vãn , thanh ôn nhu dị thường: "Bọn em tán gẫu, có chuyện gọi cho ."


      Tiêu Tiêu chờ rời liền chịu được lôi kéo Ôn Vãn bắt đầu lên án: "Mình có phải não cậu bị nhún nước ? Có chuyện gì cũng nên bảo vệ bản thân mình cho tốt. Làm sao mỗi lần cậu đều giao hết tâm tư cho người ta vậy, Hạ Trầm với Cố Minh Sâm cũng đều là dạng người, cậu——"


      Tiêu Tiêu quở trách hồi rồi thông suốt, cuối cùng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ôn Vãn, cũng được gì, phất tay cái có chút ủ rũ : "Thôi, loại người như cậu cứu vãn được nữa rồi. Ôn Vãn, về sau có chuyện gì cậu cứ tránh sau lưng ta là được, bây giờ cậu có bạn trai rồi đó!"


      Ôn Vãn như thế nào lại biết Tiêu Tiêu là vì mình được, kéo tay cọ xát ở mặt: "Mình nghĩ nhiều như vậy, tại phải mình vẫn tốt sao? ra mình cũng hơi hối hận."


      Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn : "Ngốc mới tin cậu."


      Ôn Vãn cười gật đầu bảo đảm: ", mình cảm giác Hạ Trầm đối với mình tốt hơn so với trước kia rất nhiều. ra , mình hiểu ấy chưa mình, nhưng hai người ở chung với nhau rất tốt ."


      Tiêu Tiêu vừa tức vừa : "Thiếu chút nữa cậu mất mạng rồi, ta đối với cậu tốt là phải! Nếu là có lương tâm, phải cảm động đến rơi nước mắt cả đời."


      " phải là mình suy nghĩ." Ôn Vãn vẫn thay đổi sắc mặt, chợt nghiêm túc, "Đối với mình mà , chính là , thương cũng . Sau Minh Sâm, mình muốn tìm tình đích thực, như vậy, ít nhất cả đời sống cũng uổng phí."


      Kể từ khi bố chết, được Cố gia nhận nuôi, biết cảm giác được người khác như thế nào, Hạ Trầm là người đàn ông người duy nhất cho cảm giác này.


      Tiêu Tiêu nhìn khóe miệng Ôn Vãn lên nụ cười, nhịn được lắc đầu: "Gặp gỡ Hạ Trầm, đối với cậu mà cũng biết may mắn hay là bất hạnh."


      Ôn Vãn suy nghĩ chút, chuyện tương lai biết được? Cũng may cho dù nghĩ như vậy, vẫn bình thản: " sao, nếu như lại xuống ngã, bò dậy là tốt rồi."


      Tiêu Tiêu nhìn tâm tình phức tạp của , Cố Minh Sâm đả kích , cho dù qua, khẳng định đáy lòng khẳng định vẫn cách nào quên được. Nếu như Hạ Trầm lần nữa đả thương , Tiêu Tiêu lo cho , có thể trụ nổi đây?


      "Cậu sao? Gần đây. . . . . . Có khỏe ?" Ôn Vãn nhịn được lại nghĩ đến Hạ Uyên, biết gần đây ta có tìm Tiêu Tiêu .

      Tiêu Tiêu nghe Ôn Vãn , quả nhiên sắc mặt thay đổi, trầm mặc hồi lâu mới cười khổ : "Mình cũng biết chuyện này ra sao nữa, dù sao, rất sốt ruột ."


      Ôn Vãn nghi ngờ nhìn Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu phất phất tay: "Đừng hỏi. Ai, cho mình nhìn vết thương cậu chút, lưu sẹo chứ?"


      "Đừng xem, dọa người."


      "Có sao đâu? Có đàn ông rồi cho mình nhìn , được, mình ghen!"

      -

      Hạ Trầm ở trong thư phòng cũng mơ hồ có thể nghe được thanh đùa giỡn của hai người, thanh của phụ nữ nhàng làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, nhịn được cong lên khóe môi, đối với A Tước bên phân phó : "Lưu Tiêu Tiêu ăn cơm ở đây, Ôn Vãn giống như rất vui vẻ."

      A Tước gật đầu cái, , lại nhịn được cau mày: "Nhưng kia với Hạ Uyên có liên quan." d.d.l.q.d

      Hạ Trầm từ tài liệu ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trầm sâu lường được, hai tay khẽ chống lên cằm, rất mà cười tiếng: " sao, hai người bọn họ luôn luôn là bạn."


      A Tước cũng biết Hạ Trầm từ đâu lại khẳng định như vậy, chỉ là nghe Hạ Trầm vậy, cũng tiện thêm gì nữa, đem kết quả điều tra báo cáo: "Ông Trung bên kia nhìn chúng ta luôn phản kháng, có chút kiềm chế được, mấy lần lén lút tìm Hạ Uyên.


      Chỉ là Hạ Uyên rất giảo hoạt, vẫn chưa trả lời ông ta."

      Hạ Trầm gì tiếp tục xem tài liệu: "Hạ uyên giả bộ nhiều năm như vậy, thậm chí tiếc chạy làm tổng giám đốc của tòa soạn , chắc ta dễ dàng lộ ra cái đuôi như vậy. Ông ấy biết suy nghĩ."


      A Tước gật đầu cái bày tỏ đồng ý: "Hạ uyên cũng ngốc, ông Trung theo lão gia nhiều năm như vậy, bây giờ lão gia có ở đây liền rục rịch ngóc đầu dậy, thân phận cậu lại. . . . . ."


      dừng chút, vòng qua bãi mìn: "Hạ Uyên cũng biết lão gia tính toán điều gì, lần này gặp chuyện tập kích, khẳng định Hạ Uyên cũng biết ông Trung làm."

      Hạ Trầm đóng tài liệu lại, chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn đọc sách tới trước mặt A Tước. Lúc này mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng chậm chạp lại mang theo cảm giác hung dữ: "Nếu ông Trung nghĩ ngư ông đắc lợi, bằng giúp ông ấy chút. Gần đây có ZNV' lão chủ động hẹn tớ, đem tin tức tiết lộ cho lão gia, phóng đại chút."


      A Tước ngẩn ra, những người đó bí mật lui tới với Hạ Uyên, bọn họ vẫn hoài nghi chuyện này có phải là Hạ Uyên, cho nên mới chần chừ kích động.


      Hạ Trầm còn : "Chờ bọn họ gặp mặt, đem tin tức báo cho cảnh sát."

      Hạ Trầm nghĩ mũi tên bắn trúng hai con nhạn, A Tước lập tức liền hiểu ý Hạ Trầm, ánh mắt trở nên hưng phấn: "Tớ làm."

      Hạ Trầm gật đầu cái, chờ A Tước bước mới gọi lại: "Đúng rồi, đợi thân thể ấy khỏe mạnh chút,tớ muốn dẫn ấy chuyến Italy, cậu giúp tớ an bài."

      A Tước khẽ cau mày: "Cậu nghĩ ——"

      Hạ Trầm trả lời , chỉ là nhịn được phất tay: "Thế nào càng ngày càng dài dòng, nhanh về với đứa bé kia ."


      A Tước nhịn được dựng ngón giữa lên : "Bái Bái nhà tớ sớm còn uống sữa nữa rồi."

      -

      Chờ thân thể Ôn Vãn tốt lên cũng sai biệt lắm , sắp đến mùa xuân, quản gia với người làm tất cả đều bận rộn làm đồ tết, mà hình như tâm tình của Hạ Trầm cũng tốt lên ít, nghe giải quyết chuyện gì đó, Ôn Vãn hiểu, cũng có hỏi. Chỉ là ở nhà đợi sắp mốc meo, vốn là Hạ Trầm vẫn cho ra ngoài, gần đây thấy tâm tình tốt, liền nhịn được đề nghị muốn ra ngoài giải sầu.


      Hạ Trầm xưa nay chưa thấy đồng ý, nắm cả bả vai : "Vừa đúng mua ít đồ, mùa xuân qua , em với đến chỗ."


      Ôn Vãn nghi ngờ nhìn , Hạ Trầm sờ sờ lỗ mũi , nửa nửa giả cười: "Muốn đem em bán, sợ sao?"

      Ôn Vãn đẩy ra chút: "Tốt nhất là bán em ở xa chút, nếu nhất định em trở lại trả thù ."


      Hạ Trầm chỉ là nhìn cái, đứng dậy tìm áo khoác len lông cừu cho , mặc quần áo cho lại nhịn được sờ bả vai trúng đạn của : "Còn đau ?"

      Ôn Vãn bị thương hay đau, ngược lại hỏi : "Tiêu Tiêu lưu sẹo, hơn nữa rất khó coi, bằng làm phẫu thuật ——"

      còn chưa dứt lời liền bị Hạ Trầm cắt đứt, vẻ mặt Hạ Trầm rất nghiêm túc, giữ chặt cằm khiến nhìn lại cặp mắt của mình: " cần, thân thể của em cũng chỉ có nhìn, em bị thương qua lần, tuyệt đối cho phép em bị thương lần nữa."


      Ôn Vãn nhìn cặp mắt thâm trầm của , trong lòng cách nào rung động.


      nhịn được cà nhắc hôn cái: "Hạ Trầm, đối với em tốt."

      Hạ Trầm sững sờ, ánh mắt phức tạp cúi đầu nhìn , đây là lần đầu tiên Ôn Vãn chủ động hôn , mặc dù nụ hôn ngắn ngủn, nhưng giống như có đồ vật gì đó nhanh lướt qua tim, cảm giác kia cực kỳ khó tả.


      nhìn khẽ mắt , cố gắng trấn định, nhưng xoắn lấy ngón tay, động tác này bán đứng , khẩn trương, xấu hổ. Tất cả những hành động này làm tim đập liên hồi, tần số đúng.


      có suy nghĩ nhiều, thuận thế ôm hông của , trằn trọc hôn sâu, ngậm lấy môi mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ngậm lấy liếm liếm , giọng : " rồi, muốn đối với em tốt, đây là thực."

      Hạ Trầm dẫn quá xa, chỉ dẫn dạo chút.


      Ôn Vãn giống như tù nhân có được tự do, nhìn cái gì cũng đặc biệt hưng phấn, chỉ cần xem qua gì đó, ánh mắt lộ ra chút xíu mừng rỡ, lập tức Hạ Trầm mua lại.


      Ôn Vãn cảm thấy quá phung phí: "Trước kia đều đối với các như vậy?"

      Hạ Trầm dùng ánh mắt"Ngu ngốc" ném cho .

      Ôn Vãn nhịn được bĩu môi: "Vậy đột nhiên vung tay quá trán như thổ hào như vậy làm gì, những thứ đồ này em cũng chưa cần mấy?"

      Hạ Trầm vô tình gật đầu cái: "Vậy em có thể đổi thành tiền, để xem."

      Ôn Vãn mau lẹ giơ chân, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm: "Hạ Trầm, điều này làm cho em cảm giác bao nuôi em!"


      Hạ Trầm nhìn chằm chằm tức giận, khuôn mặt phẫn nộ, như có điều suy nghĩ nghĩ lát, cuối cùng cũng quay đầu lại về phía trước rồi, trước khi còn : "Bao cả đời tốt lắm."


      ". . . . . ."

      Vì chuyện này mà dọc đường Ôn Vãn cũng muốn để ý đến Hạ Trầm, Hạ Trầm theo kịp. Đợi dừng lại, chợt liền phát thấy Hạ Trầm. người Ôn Vãn mang tiền, cầm điện thoại di động nhìn hồi lâu, cuối cùng căm giận giả bộ bỏ về trong túi.


      Đoạn quan hệ này của bọn họ, ràng người chủ động là Hạ Trầm, nhưng dần dần Ôn Vãn phát vị trí thay đổi, có lẽ là có kinh nghiệm , cho nên dễ động lòng trước Hạ Trầm?


      Ôn Vãn có chút khó chịu khi nghĩ đến vấn đề này, loại cảm giác này lâu chưa từng có rồi, vừa mới quên Minh Sâm, quá lâu có nếm thử cảm giác thương.



      Ôn Vãn sợ hãi, đoạn quan hệ này chỉ động lòng, mà hình như còn hãm sâu hơn ——

      Trước mặt bỗng nhiên xuất bé, bé rất đáng , đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm: "Cho dì."


      Ôn Vãn nhìn bó hoa hồng to sững sờ.

      bé khoảng 5, 6 tuổi, thấy đưa tay nhận, lại : "Có chú muốn cháu chuyển giúp ."

      Ôn Vãn đoán cũng có thể đoán được là Hạ Trầm, ôm bó hoa kia, tâm tình có chút thỏa mãn.

      bé nghiêng đầu quan sát hồi, vừa cười vừa , "Chú ấy muốn cháu hỏi dì, nếu tức giận nữa, bây giờ chú ấy có thể ra chưa? Chú ấy sợ chọc giận dì."


      Ôn Vãn nhìn bộ dạng đứa bé ngây thơ, tức giận đến mấy cũng còn, hơn nữa Hạ Trầm guốc trong bụng , sớm bị ăn sạch sành sanh .


      bé ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Vãn nghi ngờ ngồi xổm xuống, bé ở gò má hôn cái: "Cháu thay chú ấy thưởng cho dì."

      xong liền chạy, sau đó Hạ Trầm mới chậm rãi từ bên cạnh ra, khóe môi tươi cười.

      Ôn Vãn nhìn lên tiếng, Hạ Trầm tới, đưa tay che bên gò má đặt môi mình lên môi : "Tuổi , tính khí cũng . chính là muốn bao nuôi, chẳng lẽ được."


      Ôn Vãn lại muốn nổi giận, Hạ Trầm vuốt ve môi , đặt trán mình lên trán , giọng thở dài: " cần cảm thấy lo lắng, càng cần phải sợ, có ở đây. Em chỉ cần ở bên ."


      Đây là, nợ em.

      Hạ Trầm nữa, chỉ dùng sức ôm càng chặt hơn.
      Tuyết Liên, sanone2112Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :