1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 32:

      Hạ Trầm lời này nghe ngọt ngào , nếu như Ôn Vãn quay về thời thanh xuân, chắc chắn bị những lời đường mật này mà ngu muội, tin tưởng những lời này là lòng.. nhìn kỹ , vẫn như cũ thể nào phân biệt được trong lời của là thực hay giả.

      Hạ Trầm ôm vào nhà , hai người dựa vào sô pha xem ti vi, nhưng Ôn Vãn có chút đúng, hơi thơ thẩn, Hạ Trầm bên cạnh chuyện với , chỉ ậm ừ cho qua loa.

      Hạ Trầm trực tiếp tắt ti vi , thuận thế xoay đầu lại : "Thay vì suy nghĩ lung tung, tại sao trực tiếp hỏi ?"

      Ôn Vãn kinh ngạc trợn mắt nhìn : "Em hỏi, ?"

      Hạ Trầm gật đầu, lười biếng dựa vào lưng sofa: " ."

      Ôn Vãn nào tin tưởng Hạ Trầm , mặt hoài nghi quan sát nhìn , Hạ Trầm hướng ngoắc ngoắc ngón tay, nheo lại khóe mắt : " tin ?”

      Ôn Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác, Hạ Trầm cười lại xoay mặt lần nữa: "Em như vậy, đáng ”.

      Ôn Vãn hất cằm lên, nghe lời này ngược lại cười: "Hạ tiên sinh , có phải là người ?"

      Hạ Trầm sửng sốt giây, rất nhanh mới phản ứng được đây là vấn đề nghiêm trọng, suy nghĩ cẩn thận, nếu mình là người, phải là gián tiếp thừa nhận mình thích hay sao?”
      Hạ Trầm ôm lấy vào trong ngực, tất cả cảm xúc đều che giấu ở đáy mắt: "Cái đoạn video đùa giỡn trong xe biết, cũng chỉ là nửa nửa giả muốn gây chú ý cho Cố Minh Sâm.”

      Sắc mặt Ôn Vãn càng khó coi, Hạ Trầm khẽ nheo mắt, thấy khóe môi khẽ mím, lời nhìn chằm chằm hình ảnh hai người phía trước.

      Hạ Trầm gối cằm lên lên đỉnh đầu , im lặng mấy giây còn : "Nếu như mở miệng , vậy có ý định lừa gạt em. Cho nên thuận nước đẩy thuyền, muốn độc chiếm em, muốn em có bất cứ quan hệ gì với Cố Minh Sâm. Sau khi tin tức truyền ra, ta hết hy vọng. Còn Cố phu nhân làm khó xử em, cách này phải là vẹn cả đôi đường hay sao."

      " Cách này tốt như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết tốt, hà có gì lại làm.”

      Ôn Vãn mãi ngờ Hạ Trầm lại giải thích như vậy, giống như là muốn tốt cho .

      Hạ Trầm thấy trầm mặc, còn : "Dĩ nhiên, cũng có mục đích khác. Cố Minh Sâm chiêu này nhất định đưa ngươi tất cả hơn tình cũng chặt đứt, nhưng ngươi và vạch giới hạn, cũng nhất định suy tính ta."

      Ôn Vãn mơ hồ đoán được phía sau cái gì, quả nhiên nhàng ở đỉnh đầu hôn cái, thanh trở nên dịu dàng cẩn thận: "Nếu như phải Cố Minh Sâm làm tổn thương em quá nhiều, em đồng ý ở bên cạnh ? thừa nhận mình là tiểu nhân, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà tính kế , nhưng điều đó quan trọng. Quan trọng là, rất thích em."

      đến câu cuối, môi dán lên tai chậm rãi thổi hơi nóng, trêu chọc vành tai .

      Hạ Trầm dễ dàng ôm đặt đùi mình, bị buộc dang hai chân ra đặt bên hông , cứ như vậy càng chặt chẽ.

      "Chẳng lẽ lại cam lòng để cho người khác thấy dáng vẻ của em." lại bắt đầu ở bên tai trêu chọc, há mồm cắn cắn vành tai đỏ lên hết của , tỉ mỉ liếm liếm.

      Nhưng Ôn Vãn vẫn còn tia lý trí, đưa tay đẩy ra: " có nguyên nhân khác?"

      Hạ Trầm bất đắc dĩ cười khẽ: "Còn có thể có nguyên nhân khác sao? Công ty bị thua thiệt số lớn, phải làm thêm giờ vài ngày,muốn nhanh chóng gặp em. Bị Hội Đồng Quản Trị cáo buộc, bị người dị nghị, phải đều là vì em hay sao? Dụng hết tâm cơ, còn phải là thích em hay sao."

      Ngay cả Ôn Vãn tâm địa sắt đá, cũng bị lời này của làm tim đập rộn lên.

      Luận về ăn tuyệt phải là đối thủ của Hạ Trầm, dễ dàng nhận ra được điểm yếu của , từng bước từng bước mà ép sát , cho chút thời gian tiêu hóa: " làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu phải là thích em, còn có thể là gì?”

      Đầu óc Ôn Vãn ong ong, hoàn toàn trả lời được, cơ hồ bị những lời của đánh tan những phòng bị mà cất công xây dựng.

      Người đàn ông như vậy trước giờ chưa từng gặp qua, trước kia cũng cảm thấy đơn giản, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều, phát mình ở trước mặt , quả phải là đối thủ của về tài ăn .

      ràng nhìn vẫn có chỗ đúng, nhưng lại thể ra được chỗ vô lý.

      -

      Cố Minh Sâm dừng xe cách nhà Ôn Vãn xa ở đầu đường, nhanh, cho đến sau khi lên xe tâm trạng vẫn thể lắng xuống. Nơi này chỏ có thể thấy ánh đèn mờ nhạt phát ra từ căn nhà, nhưng giờ phút này xem ra dù ánh sáng nhạt vẫn mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại để cho cảm thấy càng phát ra lạnh lẽo.

      Ôn Vãn với người đàn ông khác ở cùng nhau, đến bây giờ vẫn cách nào thừa nhận đây là thực.
      Ôn Vãn ở Cố Gia mười hai năm, nó gì đều làm theo, vô luận làm chuyện gì, Ôn Vãn cũng vô điều kiện tha thứ . Coi như sau khi cưới làm ra nhiều ra nhiều chuyện khốn nạn , nhưng ở trước mặt mẹ, vẫn che chở ngừng giúp che giấu.

      Cho nên trong tiềm thức, Cố Minh Sâm cảm giác Ôn Vãn thể rời bỏ , hoặc là căn bản rời xa .

      Vì vậy giữa lợi ích và Ôn Vãn, chút do dự lần nữa bỏ qua Ôn Vãn, dù sao mặc kệ làm gì, Ôn Vãn đều tha thứ cho .

      Khẳng định quan niệm này, Cố Minh Sâm chút do dự , tung ra xì-căng-đan, quả nhiên công ty Hạ Trầm gặp chuyện phiền toái, hơn nữa vốn Hạ Trầm ở Hạ gia bị chèn ép, viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, cho dù là công ty cổ đông hay dư luận cũng đều buộc tội .

      Tưởng rằng trong trận chiến này mình thắng, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hạ Trầm và Ôn vãn, mới đột nhiên hiểu ra người thua triệt để chính là .

      nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay bị nắm nóng lên, sợi dây chuyền này là thứ duy nhất cho Ôn Vãn, nhưng là vì mua cho Kỷ Nhan, mới thuận tay mua cho .

      Lúc ấy bọn họ cùng khu vui chơi, vừa đúng gặp phải quầy bán đồ lưu niệm , kỷ Nhan đối với mấy thứ này cảm thấy hứng thú vô cùng, hào hứng vào bên trong chọn lựa.

      Lúc ấy Ôn Vãn đứng bên cạnh nhìn, chỉ là nhìn, đến cả sờ cũng sờ, biết rằngnhững thứ này chắc chắn thuộc về mình.

      Nếu phải là của mình, cần gì phải xem mà cố chấp?

      Khi đó căn bản Cố Minh Sâm để ý đến phản ứng của , vẫn cùng với Kỷ Nhan, chờ Kỷ Nhan chọn đống đồ, lúc này mới quay đầu lại nhìn Ôn Vãn cái: "Thích ?"

      Ôn Vãn sững sờ, nghĩ lắc đầu, sau lại biết Cố Minh Sâm suy nghĩ thế nào, câu: " phải là sắp đến sinh nhật em sao, chọn cái."

      Đều là vật kỷ niệm, giống đồ với Kỷ Nhan, tùy ý như thế đủ để thấy thái độ của Cố Minh Sâm có thành ý với Ôn Vãn, nhưng Ôn vãn vẫn rất vui mừng.

      đưa tay chọn cái, chọn trúng sợi dây chuyền này.

      Cố Minh Sâm mượn ánh trăng nhìn cẩn thận sợi dây chuyền, lúc này mới phát hoa tai là hình trái tim , bật chút có thể mở ra.

      ra bên trong mặt còn có hình, bất ngờ.

      Nhưng khi Cố Minh Sâm mở ra, khuôn mặt trong nháy mắt liền cứng lại, bên trong là tấm hình , mà người trong hình, ràng chính là .

      Gò má trẻ trung, vừa nhìn cũng biết là hình cách đây lâu , Cố Minh Sâm cách nào tưởng tượng Ôn Vãn lại cất hình trong tim, lại làm chuyện có lỗi với thêm lần . . . .

      Nhớ tới những hành động của mình trong cuộc hôn nhân hai năm, trong lòng Cố Minh Sâm liền căng lên, rốt cuộc làm những gì, tại sao lại tự tay đẩy ra với người đàn ông khác.

      Ôn Vãn lần lượt hỏi đến tột cùng là tới làm gì , mở miệng được, nếu như là tới để tỏ tình , có lẽ Ôn Vãn tin?

      chìm trong hồi ức cách nào thoát ra được, cho đến khi Trình Vĩ điện thoại tới: "Giám đốc, tra ra được. Quả nhiên Hạ Trầm sớm điều tra qua phu nhân, hơn nữa rất kỳ quái, giống như là có hứng thú với phu nhân ."

      Bỗng chốc Cố Minh Sâm cất dây chuyền rất nhanh, đôi tròng mắt đen khẽ nheo lại.

      Trình Vĩ tỉ mỉ thuật lại câu chuyện, mặt Cố Minh Sâm dẫn theo mấy phần dữ tợn: "Chọc phải đối thủ rồi.” d.d.l.q.d

      -

      Buổi tối Ôn Vãn lại bị Hạ Trầm lôi kéo làm lần, lần này so với lần trước tốt hơn rất nhiều, ít nhất có bị thương , cũng dần dần cảm giác thoải mái khi trải qua tư vị này.

      Trong quá trình “mưa rơi”, Ôn Vãn có điện thoại , reo rất lâu, đưa tay muốn nhận, kết quả bị Hạ Trầm cắn cắn cánh tay: "Còn có ý định nghe điện thoại? Xem ra chưa đủ cố gắng."

      Ôn Vãn bị vắt chân lên eo, luật động cái, công thành phá đất, muốn hôn mê, kiềm chế nặn ra câu: "Ngộ nhỡ có việc gấp."

      Quả nhiên điện thoại mới vừa tắt lại reo lên, Hạ Trầm liếc nhìn xác định phải là số lạ, lúc này mới quay lại, tư thế nằm sấp .

      Ôn Vãn vừa đem điện thoại nhận, Hạ Trầm tấn công cái, chịu nổi sức lực của , lập tức nằm lỳ ở giường, còn hơi sức"a lô" tiếng.

      Điện thoại là của Tiêu Tiêu, lại còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiểu Vãn, sao cậu vẫn chưa trở lại? Tớ xảy ra chuyện lớn rồi!"

      Ôn Vãn chợt mở mắt ra, nhưng sau lưng người nọ nhanh chậm ra vào , để cho hoàn toàn có lực giãy giụa, thể làm gì khác hơn là tận lực để cho sắc mình bình thường: "Sao, thế nào?"

      Đại khái Tiêu Tiêu quá bi thương, hoàn toàn nghe được gì, khóc hồi lâu mới đứt quãng : "Tớ mất - thân rồi ! Khốn kiếp, Hạ Uyên thừa dịp uống rượu say, cưỡng hiếp tớ.”

      Ôn Vãn há hốc mồm chưa kịp định thần, vừa đúng Hạ Trầm chợt gia tăng tốc độ, khống chế được thất thanh gọi ra miệng, lúc này ý thức được kịp rồi, chỉ nghe bên kia điện thoại hồi lâu vẫn có tiếng
      Ôn Vãn nhắm mắt thử dò xét : "Tiêu Tiêu?"

      Tiêu Tiêu bên kia lúc này mới giống như sống lại, rống lên: "Ôn Vãn! Cậu cậu cậu……cậu. phải làm cái đó.
      Last edited: 17/2/16
      Tuyết Liên, sanone2112, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 33:


      Ngày thứ hai, đường trở về, Ôn Vãn ảo não biết đối mặt ra sao với Tiêu Tiêu, hơn nữa Tiêu Tiêu làm sao lại có quan hệ với Hạ Uyên? Nếu như hai người này về sau là , thế và Tiêu Tiêu là quan hệ gì đây?”

      Ôn Vãn đau đầu nhức óc, lại lo lắng Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, nhịn được thúc giục Hạ Trầm: " thể nhanh hơn chút hay sao?"

      Hạ Trầm ghé mắt nhìn : "An toàn là hết, dù sao Tiêu Tiêu cũng tìm chết."

      Cho dù hai người xác định quan hệ, nhưng vẫn thích cách chuyện của . im lặng mà ngồi xuống, hít sâu cái mới lấy can đảm hỏi người bên cạnh: "Hạ Uyên là người như thế nào?”

      Nha đầu Tiêu Tiêu là người ngoài miệng mạnh nhưng bên trong, gan còn hơn thỏ đế, về phương diện tình trường ra chẳng có kinh nghiệm gì cả, cũng tại thời đại học bị tổn thương quá nhiều. . . . . .

      Hạ Trầm phì cười tiếng, có chút châm chọc : "Cũng biết nhân phẩm người ta như thế nào mà đòi xem mắt."

      Ôn Vãn bị làm cho nghẹn, hơi phun ra, bị đuối lý, tức giận xoay người.

      Hạ Trầm yên tĩnh hồi, lúc này mới nhanh chậm với : "Nếu Tiêu Tiêu có ý với Hạ Uyên, hãy làm ấy đứt ngay ý nghĩ này ."

      Ôn Vãn sững sờ, Hạ Trầm lời này có ý gì!

      còn muốn hỏi kỹ, nhưng bộ dạng Hạ Trầm cho thấy muốn nhiều lời, đưa đến dưới lầu nhà Tiêu Tiêu , lại dặn dò : "Buổi tối tới đón em, em dọn nhà ."

      Lại là điệu bộ hất hàm sai khiến, ghét điệu bộ này của , hơn nữa lúc nào muốn ở chung với ? Ôn Vãn cúi người từ trong cửa xe nhìn , quanh co : "Em có thói quen."

      28 năm độc thân, chợt có thêm người đàn ông, tối hôm qua với Hạ Trầm cùng chen chúc cái giường, làm hại cả đêm cũng ngủ ngon, bây giờ đáy mắt thành gấu trúc rồi.

      Hạ Trầm ngay cả giải thích cũng có, trực tiếp khởi động xe, ném ra câu"Vậy học thói quen" , chiếc xe màu đen chạy băng băng ,nghênh ngang rời .

      Ôn Vãn đứng giữa đường tức giận nghiến răng.

      -

      Thời điểm Tiêu Tiêu mở cửa, thiếu chút nữa Ôn Vãn nhận ra , đôi mắt sưng húp, khẳng định khóc rất lâu. Tiêu Tiêu thấy Ôn Vãn cũng còn kích động gào khóc, nhìn chằm chằm hồi sâu kín nhìn , sau đó hướng phòng khách: "Làm sao cậu mang ít thức ăn cho tớ."

      Ôn Vãn ngờ còn có thể đòi đồ ăn, xoay người khóa cửa, lúc này mới theo vào nhà: "Cậu muốn ăn cái gì, tớ nấu ——" lời còn chưa dứt, Ôn Vãn thấy phòng khách bừa bộn, sàn nhà đầy nhếch nhác.

      Tiêu Tiêu đặc biệt thích sạch , hơn nữa có thể coi là căn bệnh, mỗi lần nhìn vào trong phòng có chỗ nào bẩn y như rằng khe điên ra sức lau chùi . Bây giờ dưới sàn nhà đầy mảnh kiếng bể, còn có tạp chí giải trí, Ôn Vãn chú ý tới, có chuyên mục phỏng vấn Hạ Uyên, mà đó có con dao gọt trái cây cùng với rất nhiều cây ghim chằng chịt chuyện mục đó.

      cẩn thận từng li từng tí bước qua, quan sát tình huống của Tiêu Tiêu trước, lúc này mới dò hỏi: " chút , chuyện gì xảy ra?"

      Tiêu Tiêu ôm cốc nước lời nào, Ôn Vãn thở dài : "Cậu tính chuẩn bị kiện ta về tội cưỡng gian à?"

      Lông mi Tiêu Tiêu khẽ run lên, như cũ là mím môi để ý tới Ôn Vãn.

      Ôn Vãn thấy tâm tình Tiêu Tiêu rất xấu, dứt khoát hỏi, đứng lên chuẩn bị nấu đồ ăn, ai biết Tiêu Tiêu chợt mở miệng: "Còn cậu, tối hôm qua lên giường với ai vậy?"

      Ôn Vãn định chợt bị hỏi lại phải ngồi xuống, nhớ tới lời của Hạ Trầm, thử thăm dò hỏi Tiêu Tiêu: "Cậu đối với Hạ Uyên, có tình cảm gì khác chứ?"

      Tiêu Tiêu giận đến trợn to mắt, "Cạch" tiếng cốc nước được đặt bàn bởi tức giận của Tiêu Tiêu: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ có tình cảm với tên cầm thú hay sao, tớ cũng chưa có bị điên, phải là tớ hỏi cậu trước sao?"

      Ôn Vãn thở phào nhõm, với Tiêu Tiêu làm bạn lâu, quan hệ của hai người còn thân hơn chị em ruột. muốn tốt cho Tiêu Tiêu, thể để họ nhau được. Nếu Tiêu Tiêu có chút tình cảm gì với Hạ Uyên, phải nhanh chóng cắt đứt.
      "Tớ với Hạ Trầm ở cùng chỗ."

      Tiêu Tiêu nghe như thế cũng bất ngờ: "Tớ nghi rồi, lúc trước ta tới tìm cậu lần, tớ cho ta biết cậu về thăm bố rồi. ta phải là dạng tốt lành gì.”

      Ôn Vãn cúi đầu suy nghĩ, Tiêu Tiêu có chút bận tâm nhìn : "Cậu có người để thương cũng may, sợ là sợ ta quá dụng tâm, làm tổn thương đến cậu. Ôn Vãn coi như sa vào, nhưng cũng nhớ đối với mình tốt hơn chút.”

      Hình như Tiêu Tiêu còn muốn thêm, cuối cùng cắn môi cái, vẫn là .

      Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm coi trọng đoạn tình cảm này, chỉ là đơn cần người để , còn chắc cũng chỉ là vì lợi ích ?

      Ôn Vãn nấu mì cho Tiêu Tiêu , trong phòng sớm bị dọn dẹp sạch , hai người ngồi thảm, vừa nhìn tiết mục giải trí vừa có hình tượng giành trứng chiên. Tiêu Tiêu giận đến cầm đũa chọc Ôn Vãn: " Hạ Trầm biết cậu dã man như vậy ? Rốt cuộc ta coi trọng cậu ở chỗ nào chứ?”

      Ôn Vãn nghe vậy, cũng bị đả kích, vẫn như cũ tiêu diệt chiến lợi phẩm: "Hay là cậu hỏi ta, rốt cục coi trọng mình ở chỗ nào?"

      Tiêu Tiêu tức giận tới mức cắn răng: "Cậu khi dễ tớ sao? Tớ là đen đủi khi bị khi dễ đến hai lần!"

      Ôn Vãn định tối hôm qua cũng bị khi dễ , hai người cãi vả, chuông cửa vang lên, Ôn Vãn ra mở cửa, gặp phải người khi dễ Tiêu Tiêu tối hôm qua.
      -

      Hạ Uyên vẫn là dáng vẻ ôn tồn nho nhã, căn bản thể so sánh với cầm thú là loại. Khóe mắt với đuôi lông mày Hạ Uyên đều là cười, tròng mắt khẽ nhìn Tiêu Tiêu: "Điện thoại gọi được, có chút lo lắng cho em."

      Tiêu Tiêu để ý đến , qua người , đưa tay đóng cửa, nhưng Hạ Uyên vẫn nổi giận, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Ôn Vãn.

      Hạ Uyên còn lịch gật đầu với , Ôn Vãn vội vàng quay đầu, lúc này ngàn vạn lần thể làm phản đồ.

      Nhưng chỉ lơ đãng chút, liền xảy ra chuyện lớn , Tiêu Tiêu trực tiếp cầm tủ giày hướng đầu Hạ Uyên mà nhắm tới. Hạ Uyên né kịp, thời điểm Ôn Vãn chạy tới thấy đầu đều là máu, chói mắt cục kỳ dạo người.

      Tay chân Ôn Vãn luống cuống nhìn Tiêu Tiêu.

      mặt Tiêu Tiêu còn bị văng vài giọt máu, sắc mặt cũng trắng phờ phạc , Tiêu Tiêu nuốt ngụm nước miếng, cư nhiên mắng câu: "Kẻ điên."

      Ôn Vãn có thời gian hỏi thăm chuyện gì xảy ra, lúc này liền đưa Hạ Uyên bệnh viện, cần cổ còn ghim mấy miếng mảnh kiếng bể, Ôn Vãn sợ cứ như vậy mất máu quá nhiều chết ở xe mình.

      Cũng may vết thương của Hạ Uyên nghiêm trọng lắm, chỉ băng bó sau đó có thể xuất viện . trừ cám ơn với Ôn Vãn cũng gì khác, lúc rời , Ôn Vãn chần chừ muốn đưa , nhưng là vẫn thôi.

      Giống như ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Hạ Uyên đứng ở đại sảnh bệnh viện gật đầu với cáo biệt: "Tôi tự , nhờ chăm sóc Tiêu Tiêu .”

      Ôn Vãn nhìn dáng vẻ chân thành của Hạ Uyên, hồi lâu chỉ : "Tiêu Tiêu nhìn qua rất phóng khoáng, ra rất bảo thủ Bình thường những người này tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra rất sợ bị tổn thương.”

      Hạ Uyên khẽ mỉm cười: "Tôi biết, là người tốt ."

      Ôn Vãn cau mày, đáy mắt Hạ Uyên cười chút, thanh rất : "Tôi thích ."

      Đàn ông Hạ gia làm sao vậy, mở miệng thích dễ như vậy? Hạ Trầm mỗi lần mở miệng là thích , giờ Hạ Uyên cũng vậy. . . . . . Chỉ là thời gian giống nhau, chỉ gặp vài lần có thể thích sao? Như thế và Tiêu Tiêu sao có mở lòng mình ra. d.d.l.q.d

      Ôn Vãn lái xe ra bãi đậu xe, thấy Hạ Uyên còn chờ ở ven đường, trông có vẻ tâm trạng đỡ hơn, mặt trời ấm áp chiếu vào người . Hiển nhiên có gọi được xe, chậm rãi dọc theo người đường về phía trước.

      Thân thể ta có chút tốt, vừa thỉnh thoảng giọng ho khan.

      Ôn Vãn giả bộ biết, trực tiếp lái xe vượt qua ta, nhưng tới gần thả chậm tốc độ xe, chậm rãi hạ cửa sổ xe: "Tôi thuận đường, muốn ?"

      Hạ Uyên liếc nhìn xe: "Đây là xe Tiêu Tiêu , ấy biết lại mất hứng, tôi còn đoạn thôi."

      Ôn Vãn cũng tức giận: "Đợi ngất ở đường, Tiêu Tiêu biết được giết tôi mất, lên đây ."


      Tám phần Hạ Uyên chờ câu này của lâu rồi, khi lên xe, còn đứng đắn : “Là mời tôi đấy.”

      Ôn Vãn phát đàn ông Hạ gia rất giống nhau ở điểm này , càng ngày càng lòi nhiều đuôi cáo. trầm mặc lái xe ra khỏi bệnh viện, dọc theo đường lời nào.

      Trong buồng xe quá yên tĩnh, qua hồi lâu Hạ Uyên mới mở miệng, nhưng phải về Tiêu Tiêu: "Thời gian này và em tôi ở cùng nhau?"

      Ôn Vãn chỉ gật đầu, quên mối quan hệ của Hạ Uyên với Hạ Trầm, nếu sơ ý lỡ chuyện nên nguy.

      Hạ Uyên giọng cười cười: " cần khẩn trương, sau này đều là người nhà,chỉ chuyện phiếm thôi mà.”

      -

      Ôn Vãn vẫn như cũ lên tiếng, Hạ Uyên dựa vào thành ghế từ từ chợp mắt, hình như cũng biết gì. Đến nhà Hạ gia, người bên cạnh chợt : "Đúng rồi, nhất định chưa gặp qua chị dâu, chị ấy rất đẹp."

      Ôn Vãn biết tại sao Hạ Uyên lại với mình chuyện này, dừng trước cửa tòa nhà, chút cũng tính toán: "Hạ tiên sinh thong thả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đặc biệt bớt chút."

      Hạ Uyên vô tình cười , chống cửa sổ xe tiếp: "Chuyện tình giữa chị dâu với trai tôi rất cảm động, có rảnh rỗi để cho Hạ Trầm kể cho nghe. Đối với chuyện xưa, nó là người nhất, nhất định hối hận khi nghe kể chuyện này.”

      Ôn Vãn bị càng càng hồ đồ, cũng mơ hồ có chút phiền não, vừa đúng nhìn thấy quản gia chào đón, liền mở miệng lần nữa nhắc nhở: "Hạ tiên sinh ,hẹn gặp lại."

      Quản gia mở cửa xe, Hạ Uyên thấp người xuống xe, thân hình cao lớn từ từ lên bậc thang, cuối cùng biến mất ở góc khuất.

      Mỗi lần Ôn Vãn tới Hạ gia, hiểu sao, toàn thân rét lạnh, thậm chí hoài nghi có phải mình hợp nơi này, nếu tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác chán ghét. vội vàng xoa xoa đôi bàn tay, khởi động xe cũng quay đầu lại mà rời
      Last edited: 17/2/16
      Tuyết Liên, sanone2112, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    3. thư hồ

      thư hồ New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      9
      Có chương mới mừng ghê <3 B ơi chị dâu vs trai của hạ uyển là ba mẹ của bé Hạ ̀nh Diễn đúng k bạn mình cứ loạn hết lên :ex10:

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 34:

      đường trở về, Ôn Vãn gọi điện cho Tiêu Tiêu trước. Nha đầu kia tâm tình vẫn còn rất tệ, bộ dạng muốn chuyện: "Cậu lái xe về nhà , tớ muốn đợi người."

      Ôn Vãn miễn cưỡng nữa, chỉ là giọng về tình hình của Hạ Uyên cho Tiêu Tiêu biết.

      Ai biết còn chưa dứt lời, Tiêu Tiêu châm chọc mà cười lên tiếng: " ta chẳng chết được, căn bản tớ có lấy bình hoa ném ta, chính ta lấy bình hoa đập vào mình ấy chứ. Làm dáng chút ấy mà, sao ta có thể bị mình bắt nạt được."

      Ôn Vãn trừ nghẹn họng nhìn trân trối ở ngoài, cũng biết nên gì.

      Tiêu Tiêu thở dài, ngược lại còn an ủi : "Yên tâm , tớ còn đến nỗi muốn tìm cái chết, còn có ta ba mẹ phải chăm sóc đấy."

      Tiêu Tiêu cúp điện thoại, Ôn Vãn xem màn hình điện thoại đến ngơ ngẩn, nha đầu này bình thường ngoài miệng lợi hại, ra nội tâm rất yếu ớt, trước kia giỡn là thích Hạ Uyên , vậy mà bây giờ xảy ra chuyện, lại lộ bản chất ra.

      Lái xe về nhà, phát dưới lầu vẫn còn ký giả ngồi chổm hổm chờ, Ôn Vãn cũng hoài nghi có phải gần đây mình “đắt giá quá hay ”. Cũng may chạy xe của Tiêu Tiêu có bị ký giả phát , thuận lợi vào bãi đậu xe.

      Ôn Vãn chuẩn bị vào thang máy, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng giày cao gót"Cộc cộc" mà thanh thúy vang lên trong bãi đậu xe, nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn.

      phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa khá quen.

      Ôn Vãn nhớ là ai, có lẽ là có bạn bè từ Tiêu Tiêu, hơn nữa tính tình nhạt nhẽo, cho nên cũng quan tâm đến ai ngoại trừ những người đáng nhớ. Sau khi vào thang máy, người phụ nữ kia cũng lập tức theo.

      Ôn Vãn nhấn số tầng, người phụ nữ kia lại ôm cánh tay lời nào, đeo mắt kính đen biết nhìn về nơi nào, khí thế lạnh lẽo.

      cũng để ý lắm, lúc sau, người phụ nữ này mới tháo mắt kính xuống: “Tôi có lời muốn với ."

      Ôn Vãn đột nhiên bị người hỏi, dò xét ta cẩn thận, chút ấn tượng cũng có: "Xin hỏi là?"

      Người phụ nữ kia nhíu sâu: " phải biết tôi?

      Ôn Vãn đàng hoàng lắc đầu, người phụ nữ kia gương mặt thay đổi liên tục, cuối cùng từ trong kẽ răng nặn ra câu : "Tôi là Ngô Địch, bạn của Minh Sâm."

      đến Cố Minh Sâm, Ôn Vãn lập tức phản ứng.

      oán được là nhớ, là Cố Minh Sâm có tin đồn với nữ minh tinh quá nhiều, mà mặt của các ấy đều hao hao giống Kỷ Nhan mấy phần.

      Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt, giống như Kỷ Nhan, làm sao lại nhất thời nhớ ra chứ.

      -

      Ngô Địch như cũ lạnh nhạt ôm cánh tay, ta cũng khá giống với Kỷ Nhan, so với các khác ta có khí chất hơn. Ôn Vãn còn nhớ mình với ta còn quan hệ gì nữa, vẻ mặt phai nhạt , sống lưng thẳng tắp nhìn : "Tôi với ta ly hôn rồi, biết tìm tôi làm gì?"

      Phản ứng của tiểu tam có chút chậm, cảm thấy mình bây giờ phải là tình địch đối với Ngô Địch, ly hôn trước có, sau khi ly hôn càng thể nào.

      Ngô Địch khẽ mím đôi môi, giống như tức giận.

      Ôn Vãn quan tâm, chỉ nghe đối phương tức giận : " dối tôi?”

      Tuyệt đối Ôn Vãn nhàm chán đến mức cùng ta thảo luận đề tài này, chỉ nhìn con số thang máy: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

      Ngô Địch im lặng, thời điểm Ôn Vãn sắp hết kiên nhẫn ta mới há mồm: "Tôi thích Minh Sâm lòng.”

      Đầu ngón tay Ôn Vãn căng thẳng, mặt thay đổi quay đầu: "Lời này nên với Cố Minh Sâm chứ phải tôi."

      Khuôn mặt Ngô Địch trắng bệch, Ôn Vãn lúc này mới phát , dù mặt ta trang điểm tinh tế, nhưng khó nén vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng căng đỏ ngầu tia máu.

      "Bây giờ Minh Sâm căn bản để ý tới tôi nữa …tôi ——"

      " cảm thấy tìm tôi, thích hợp sao?"

      Ôn Vãn biết ta đơn thuần hay là giả bộ, những lời này tìm ai cũng có thể, tìm có phải có chút quá mức hay ? đương nhiên thánh mẫu đến mức trưng vẻ mặt thông cảm với ta, thang máy đến tầng lầu, lập tức nhấc chân ra ngoài.

      Ngô Địch đuổi theo, giọng trở nên vội vàng lo âu: "Ôn tiểu thư, tôi biết là tìm rất đường đột, thế nhưng chuyện này tôi cảm thấy nhất định phải cho biết. Tôi tới tìm phải để thị uy cũng phải là cái khác, chỉ bởi vì muốn giúp Minh Sâm."

      Ôn Vãn dừng bước chân lại trước cửa nhà, hít sâu cái mới quay đầu lại: "Ngô Tiểu Thư, chẳng lẽ phải cho tôi biết, Minh Sâm với có bao nhiêu là trong sạch? Hoặc là Minh Sâm chưa bao giờ ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, cũng hoặc là, tất cả đều là ảo tưởng của tôi? Nếu như phải vì những thứ này, vậy cái gì cũng đừng , bởi vì căn bản đều có ý nghĩa."
      Sắc mặt Ngô Địch trong ánh đèn chói mắt ở hành lang càng phát ra tái nhợt, đôi môi cũng khẽ ngọa nguậy.

      Ôn Vãn thấy đôi mắt trong trẻo của ta, bộ dạng này vừa thấy thương rất giống với Kỷ Nhan, nhịn được còn : "Nếu như thích ta, phí thêm chút tâm tư nghiên đến Kỷ Nhan, chắc chắn chiêu này ta thích . nên cảm thấy mình may mắn khi có khuôn mặt giống Kỷ Nhan, ít nhất là như vậy, Cố Minh Sâm mới để ý đến ."

      chuyện chút lưu tình, kích thích người phụ nữ đối diện còn lời nào để .
      Ôn Vãn chuẩn bị mở cửa, Ngô Địch tiến lên bước : "Ôn tiểu thư, chuyện của tôi với Minh Sâm có gì để , đáng ấy sắp xếp tôi điều tra người."

      Ôn Vãn mở khóa cửa đành dừng lại giữa trung, mơ hồ đoán được người Ngô Địch đến là ai.

      Ngô Địch khẩn trương nuốt nước bọt, lúc này mới : "Trong lòng Minh Sâm chỉ có Kỷ Nhan, cái này tôi sớm biết. Tôi và áy giống nhau ở chỗ đều là người mẫu, Minh Sâm bồi dưỡng tôi, chỉ là muốn cho tôi vào công ty từng bồi dưỡng Kỷ Nhan. . . . . . Kỷ Nhan bị buộc phải thực giao dịch, Ông Trùm giấu mặt là ai, Minh Sâm chưa từng buông tha truy xét."

      Ngón tay Ôn Vãn nắm chặt hơn, chỉ nghe Ngô Địch cực kỳ giọng : "Ôn tiểu thư, tôi chỉ hi vọng đừng bị người xấu lừa. Hạ Trầm, phức tạp hơn nghĩ nhiều."

      -

      Buổi tối tới đón Ôn Vãn cũng phải Hạ Trầm, A Tước thẳng tắp đứng ở cửa, lịch gật đầu cái: "Tạm thời Hạ tiên sinh có chuyện, để cho tôi tới đón ."

      Ôn Vãn lúng túng đứng ở cửa, tâm trạng còn rối loạn chưa tan: "Tôi ——"

      muốn cự tuyệt, A Tước rất biết nhìn sắc mặt người, lập tức : "Xin Ôn tiểu thư dọn đến chỗ Hạ tiên sinh ở, dễ dàng chăm sóc tiểu thiếu gia, hơn nữa còn có thể hiểu nhiều hơn về Hạ tiên sinh . Hạ tiên sinh còn dặn về ở cùng tránh để người khác ra vào gây hiểu lầm. "

      Ôn Vãn sững sờ, A Tước là giúp Hạ Trầm chuyển lời , làm sao giống như chọc thẳng vào điều sâu kín nhất của .

      Ôn Vãn hướng về phía A Tước , Hạ Trầm dễ dàng nắm đúng tâm tư của , ngay cả A Tước-thuộc hạ của cũng biết điểm yếu của , tại biết làm sao.

      "Ôn tiểu thư phòng riêng, tiên sinh miễn cưỡng ôn tiểu thư, hơn nữa ôn tiểu thư có thời gian cá nhân riêng tư, xin yên tâm." A Tước thừa dịp mất hồn lại bổ sung câu.

      Cuối cùng Ôn Vãn thu thập đồ đạc cùng A Tước lên xe, A Tước nhiều lời, lên xe vững vàng lái , thỉnh thoảng kính nhìn có tâm nặng nề.

      Đến biệt thự Hạ Trầm, trong nhà chỉ có Hạ Đình Diễn ở đây, mấy ngày thấy,hình như cậu nhóc này cao lên ít, cậu mặc áo len màu đen cao cổ, vẫn khuôn mặt lạnh lùng nhưng khí sắc tốt hơn nhiều.

      Cậu ngồi ở sô pha xem 《 thế giới động vật 》, lúc Ôn Vãn vào, mắt cũng nhìn .

      A Tước an bài quản gia mang hành lý, rồi hướng Ôn Vãn : "Tiên sinh trở về cùng dùng bữa ăn tối, Ôn tiểu thư nghỉ ngơi trước."

      A Tước xong cũng rời , Ôn Vãn suy nghĩ chút vẫn là hướng Đình Diễn tới. Cậu nhóc giống như là giận lẩy, căn bản để ý đến , khi Ôn Vãn ngồi đối diện, hồi lâu mới : "Tôi cảm thấy người nên tức giận là tôi mới phải."

      Hạ Đình Diễn liếc .

      "Tôi xem cậu là bạn, nhưng cậu gạt tôi."

      Đối với lời chỉ trích của , Hạ Đình Diễn chỉ ghé con mắt thâm trầm trừng nhìn , ngược lại Ôn Vãn sợ, tiếp: "Mặc kệ và Hạ Trầm quan hệ như thế nào, lấy tôi làm chiến lợi phẩm, có tôn trọng tôi ? tại người xin lỗi là mới phải"

      Ánh mắt Hạ Đình Diễn khẽ động, mím môi tiếp tục xem TV.

      đứa trẻ đáng , Ôn Vãn dứt khoát đứng dậy muốn lên lầu, Hạ Đình Diễn lại kỳ cục lên tiếng: "Tôi nghe , và Hạ Trầm ở cùng nhau."

      "Nghe ai ?"

      Hạ Đình Diễn lại trả lời vấn đề này.

      Ôn Vãn thở dài, : "Về sau tôi là bác sĩ của cậu, hi vọng chúng ta có thể giống như trước đây. Chuyện Hạ Trầm, tôi là người trưởng thành, biết mình làm cái gì."

      Hạ Đình Diễn lạnh lẽo cười gằn tiếng.

      Ôn Vãn kiên nhẫn nhìn cậu: "Cậu ở đây cười tôi."

      Hạ Đình Diễn rất thản nhiên thừa nhận: " biết ta bao nhiêu? Hạ Trầm, muốn ta thích người, khó hơn việc đòi mạng ta."

      "Sao cậu hiểu tôi quá vậy?" Từ cửa truyền đến giọng nam trầm thấp, Ôn Vãn quay đầu lại cũng biết là ai.

      -

      Hạ Trầm cởi áo khoác, tới, nhận ra dáng vẻ gì, tới đưa tay sờ sờ gò má Ôn Vãn, cúi đầu ở trán hôn cái.

      Hạ Đình Diễn trực tiếp há mồm, muốn chuyện với Hạ Trầm.

      Hạ Trầm cũng để bụng, chỉ ôm Ôn Vãn vào trong ngực, cúi đầu cẩn thận nhìn: "Đói ?"

      Ôn Vãn lắc đầu cái, Hạ Trầm lấy lòng bàn tay lạnh như băng bỏ vào trong áo long , Ôn Vãn cóng đến muốn mắng người, lại sợ bị người khác nhìn thấy chuyện cười, mặt đỏ bừng giọng mắng: "Lưu manh, buông tay."

      Hạ Trầm mới từ bên ngoài trở lại, tay có lạnh , Ôn Vãn cảm thấy dọc theo eo đường bò lên sống lưng , lại từ từ phía trước, cư nhiên chui vào ngực .

      Nơi đó nhiệt độ cao nhất, Ôn Vãn bị đông cứng run cầm cập.

      Hạ Trầm dán lỗ tai giọng : " Có chuyện gì nghi ngờ sao hỏi , dám tùy tiện tin tưởng người khác, lát nữa cho em biết chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
      Last edited: 17/2/16
      Tuyết Liên, sanone2112, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 35:

      Ôn Vãn nghi ngờ liếc nhìn Hạ Trầm, mặt Hạ Trầm dĩ nhiên là nhìn ra bất kỳ manh mối nào , chỉ là đôi mắt nhìn nhau. Giây lát, cuối cùng lấy dũng khí, nghiêm túc nhìn : "Nếu như mà em hỏi , lời của đều là ?"

      Người đàn ông này trầm ngâm, mỉm cười, chậm rãi gật đầu cái: "Bảo đảm với em mỗi chữ đều là ."

      Ôn Vãn khẽ cắn môi, xoay người nhìn thẳng , mở miệng hỏi chuyện của Ngô Địch. suy nghĩ vẫn là muốn nghe Hạ Trầm giải thích chút, mặc kệ chân tướng như thế nào.

      Hạ Trầm cũng rất thẳng thắn thừa nhận, chút do dự nào: "Quả là có, nhưng công ty là của Hạ gia, lúc trước chưa nắm quyền nên nó phải là của .”

      Khi , cảm giác của có chút khổ sở, bất đắc dĩ. Giống như chuyện này phải do làm .

      hết sức thành khẩn, muốn chịu trách nhiệm chuyện này, làm cho Ôn vãn cũng muốn tin.

      Mỗi lần cùng Hạ Trầm chuyện, Ôn Vãn đều cảm thấy mình rối loạn.

      " khai trừ tất cả những người này, giao cho cảnh sát điều tra, nhưng chuyện này còn có chút rắc rối, lúc này mới bị cố ý lừa gạt tiếp. bồi thường cho người nhà của nữ minh tinh đó." Hạ Trầm chân thành, sau đó an tĩnh nhìn , tựa hồ đợi phản ứng.

      Ngược lại Ôn Vãn lời nào, đứng ở góc độ của Cố Minh Sâm hẳn là rất hận Hạ Trầm, nhưng nếu như Hạ Trầm chỉ bị liên quan chút, như vậy cũng nên giữ trong lòng chuyện này.

      Hạ Trầm dắt lên lầu, chuẩn bị dẫn thăm gian phòng của mình, giống như vô ý còn : "Nghe hôm nay em gặp Hạ Uyên rồi hả ?"

      Vừa"Nghe " , Ôn Vãn cũng hỏi tại sao lai biết. Người đàn ông này làm sao "Nghe " nhiều chuyện như vậy, chỉ là đáp qua loa: " ấy bị thương , em đưa ấy bệnh viện."

      " ta với em cái gì chứ?"

      Hạ Trầm lời này đẩy Ôn Vãn ra cửa phòng, cơn gió lùa thổi quét qua mặt , Hạ Trầm đứng ở lầu nhàn nhạt hút thuốc, mùi thuốc xông vào mũi .

      Ôn Vãn nhìn bóng lưng cao lớn của , : " về chuyện cả và chị dâu của ."

      Hạ Trầm biểu gì quay đầu lại, vẫn như cũ trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như là nghe chuyện tình, cực kỳ tỉnh táo"Ừ" tiếng coi như là đáp lại.

      Ôn Vãn siết chặt tay, thuận thế liền bật thốt lên: "Nghe chuyện tình của họ rất cảm động."

      "Tất cả tình thế gian có gì khác nhau cả." Hạ Trầm thuận miệng đáp câu, Ôn Vãn phát vẻ mặt của có gì là đúng.

      Hạ Trầm có ý định nhiều lời, kéo vào sát vách: "Phòng đọc sách."

      -

      Hạ Trầm chuẩn bị cho thư phòng riêng kết nối với phòng ngủ, ga giường, màn cửa sổ, cách bố trí đều theo sở thích của , ngay cả giá sách cũng đều có liên quan đến chuyên ngành của , cho thấy rất dụng tâm.

      Tâm tình Ôn Vãn phức tạp quay đầu lại nhìn cái: "Cám ơn."

      Hạ Trầm chỉ cười , lại dẫn phòng quần áo.

      Lúc trước Ôn Vãn kết hôn với Cố Minh Sâm hai năm, nhưng vẫn có ở cùng chỗ, lại thuê lại nhà trọ diện tích cũng lớn, lần đầu tiên có phòng quần áo thuộc về riêng mình. Có quần áo mùa đông kiểu mới nhất, còn có những trang sức, túi xách quý giá đập vào thị giác của để cho tim đập loạn, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo.

      Hai người chỉ mới gặp ngày, nhưng Hạ Trầm giống như nóng lòng mở khóa cửa, kéo vào trong.

      Ở cùng nhau là muốn hiểu đối phương hơn, nhưng tại sao lại dụng tâm như vậy, Ôn Vãn cảm thấy kỳ quái. Hạ Trầm là người có địa vị lại lạnh lùng, tuyệt đối đối với mỗi dụng tâm như vậy, giả thuyết Hạ Trầm khó có thể tự kềm chế, vậy càng thêm là trò đùa.

      Hạ Trầm trong mắt có chút khiếp sợ, từ phía sau ôm , giọng hỏi câu: "Thích ?"

      Ôn Vãn nặng nề gật đầu: " ra cần như vậy, những thứ đồ này em dùng đến rất ít, hơn nữa nếu thích, em tự mình mua."

      Hạ Trầm quay mặt lại, khẽ chau mày: " làm sai?"

      Ôn Vãn xem bộ dạng nghiêm túc của liền muốn cười: " phải, chỉ là ——"

      "Đó chính là làm đúng, đúng rồi nên có phần thưởng." rồi ở môi hôn xuống, hai tay của theo hướng , bò lên , nhàng ở áo len xoa xoa đầy đặn của .

      Ôn Vãn giơ tay lên đẩy : "Ăn cơm."

      Hạ Trầm ở bên tràn ra tiếng cười : "Thử tủ chút xem có bền hay "

      Ôn Vãn nghe hiểu ý của , liền bị ôm nửa người dưới đặt bàn trang điểm. Hai người hai tầm mắt giao nhau, nhìn đáy mắt khát vọng của hiểu.

      Ôn Vãn bị đè ở gương làm lần, kỹ thuật Hạ Trầm rất tốt, muốn kháng cự nhưng cũng đành khuất phục dưới tay .

      Tấm gương phản chiếu hình ảnh của hai người làm Ôn Vãn hơi xấu hổ, mặt cũng hồng lên, khỏi tránh né ánh mắt của nhìn chăm chú.

      mất hứng, nâng cằm lên, để cho nhìn thấy là ai : "Thẹn thùng cái gì?"

      Ôn Vãn bị đụng lúc làm phát ra tiếng mị, càng có dũng khí đối mặt cũng như nhìn chính mình trong gương, bóp chặt vòng eo mạnh mẽ của , giọng hừ hừ: "Da mặt em dày bằng da mặt ."

      Hạ Trầm nhàng cười, hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai , nhịn được rụt cổ lại, : "Da mặt dày, làm sao em thoải mái?"

      Chờ đến khi rốt cuộc có thể ăn cơm, cơ hồ đôi chân Ôn Vãn mềm nhũn, khi bước xuống cầu thang phải để cho Hạ Trầm dìu .

      -

      Hạ Đình Diễn xuống lầu ăn cơm, hình như Hạ Trầm cũng quen như vậy. Hai người mới vừa vặn ngồi xuống, lầu liền truyền tiếng đồ vật rơi xuống đất rất to, tiếp theo là thanh vỡ của đồ sứ, Hạ Trầm giống như là nghe thấy, mí mắt cũng buồn nhúc nhích, trực tiếp phân phó quản gia: " ai được đem cơm lên lầu, đói tự khắc xuống."

      Quản gia khó xử: "Cậu ấy tuổi trưởng thành, nhanh đói bụng lắm."

      Hạ Trầm giương mắt nhìn ông, quản gia lập tức cúi đầu: "Tôi biết rồi, tôi nghe lời."

      Ôn Vãn ngờ Hạ Trầm nghiêm khắc như vậy, hơn nữa tối nay cảm xúc Hạ Đình Diễn hơi lạ, có chút mất khống chế khi gặp Hạ Trầm, tựa như lúc ở bệnh viện lần đầu tiên gặp Hạ Trầm. Còn nữa, Hạ Trầm quan tâm, giam lỏng cậu ấy, chỉ làm cậu ấy càng ngày càng nóng nảy dễ giận, Ôn Vãn có chút lo lắng.

      nghĩ đứng dậy, ai biết ý định này lập tức bị Hạ Trầm đập tan, lạnh mặt chuyện với : "Em cũng vậy, nếu lén mang đồ ăn lên cho nó, ngày mai chuẩn bị cùng nhau đói."

      "Cậu ấy cũng chỉ là đứa trẻ, em xem chút."

      Đối với lời giải thích của , Hạ Trầm chỉ lạnh nhạt : "Lúc bằng tuổi nó, cũng đâu có ai chìu chuộng ."

      Ôn Vãn sững sờ, lập tức nhớ tới lời Tiêu Tiêu, Hạ Trầm là con riêng, cho nên. . . . . .


      Hạ Trầm nhìn ngẩn người, tiếp lời: "Đình diễn khi còn bé hiểu chuyện, sau lại xảy ra chuyện kia mới biến thành như vậy, tính khí thất thường, nó cũng chỉ muốn thông qua cách này để người khác chú ý thôi."

      trầm ngâm chốc lát, : "Hôm nay là sinh nhật của mẹ ."

      Động tác của Ôn Vãn ngừng lại. nhớ tới mình vừa mới vào nhà là lúc Hạ Đình Diễn xem 《 thế giới động vật 》, lúc ấy ti vi chiếu cảnh con nai mẹ cho con bú sữa.

      Hạ Trầm chỉ chỉ chỗ ngồi của : "Bây giờ em lên, nó càng ầm ĩ hơn."

      lại bổ sung thêm câu: "Để ."

      Hạ Trầm cũng có ăn bao nhiêu liền đứng dậy lên lầu, Ôn Vãn phát ra trong lòng người đàn ông này vẫn quan tâm Hạ Đình Diễn , bởi vì khi ăn cơm chân mày của luôn nhíu lại, tiếng vang lầu càng lớn, sắc mặt của càng khó nhìn hơn.

      Ôn Vãn dỏng tai lên lầu, động tĩnh lầu ngày càng lớn hơn, Hạ Trầm nghe được, chỉ nghe thấy tiếng đập vỡ.

      có chút yên lòng, nghĩ đến hai người như nước với lửa, ném chiếc đũa xuống, lên lầu.

      Vừa mới đến giữa cửa, liền nghe được tiếng Hạ Đình Diễn: "Tôi tin , mẹ tôi cũng tha thứ cho ."

      Ôn Vãn ngẩn ra, bước chân trong nháy mắt liền dừng lại.

      Nhịp tim có chút nhanh, biết có nên tiếp hay quay đầu lại, chân cứng .lại, muốn nhưng hiểu sao lại được,

      Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn bóng dáng cao lớn của Hạ Trầm an tĩnh đứng ở cửa. đưa lưng về phía Ôn Vãn, Ôn Vãn nhìn thấy biểu cảm của trong giờ phút này, chỉ nghe được khàn khàn giọng : " cần tha thứ, tôi có làm chuyện gì sai. Mẹ cậu trở về, cậu chỉ cần ở đây đợi thôi."

      -

      Ôn Vãn băng bó cho Hạ Đình Diễn, cả quá trình cậu nhóc này gì. Ôn Vãn thử hỏi cậu, ngay cả nhìn cậu cũng thèm nhìn, cúi thấp đầu mím chặt môi.

      ra trước đây cậu nhóc này tin tưởng Ôn Vãn, đối với lời cũng dần dần nhiều hơn, chỉ tại quan hệ của với Hạ Trầm, mà chữ cậu cũng .

      Ôn Vãn nhìn quanh gian phòng chẳng còn gì sau cuộc điên cuồng vừa rồi, trong lòng hơi chua chua, lúc đứng dậy nhịn được khuyên câu: " tại cậu có năng lực phản kháng, nên đối xử tử tế với bản thân mình, mẹ cậu cũng muốn nhìn thấy cậu sống như vậy.

      Hạ Đình Diễn nghe vậy, chân mày giật giật.

      Ôn Vãn tiếp, thu thập hòm thuốc rời , trước khi lấy bịch sữa tươi đặt tủ.

      Ra cửa lại thấy Hạ Trầm, quản gia đột ngột gặp chỉ chỉ lầu lo lắng, lại yên tâm dặn dò : "Tiên sinh thích người ra vào tùy ý, Ôn tiểu thư hãy nhớ."

      Ôn Vãn như có điều suy nghĩ nhìn phòng lầu, nhàng gật đầu.

      phải là người tò mò, nhưng đoán được mấy phần.

      Tới tòa nhà căn nhà rộng lớn, đến khi Ôn Vãn ngủ cũng thấy Hạ Trầm ra ngoài. nằm ở giường nhìn trần nhà ngẩn người, lúc nghĩ Hạ Trầm, lúc lại nghĩ đến Hạ Đình Diễn, nghĩ nghĩ lại liền ngủ mất rồi.

      Nửa đêm cảm thấy có người hôn mình, sau đó mở mắt, dưới ánh trăng mơ hồ thấy đôi mắt quen thuộc. Hạ Trầm chống cánh nhìn , từ từ đắm chìm trong thân thể ..

      Trong màn đêm yên tĩnh bọn họ sưởi ấm cho nhau, Hạ Trầm rất an tĩnh, chút lưu manh cũng thấy.

      Chờ tất cả kết thúc, ôm , tỉ mỉ lau mồ hôi cho .

      Ôn Vãn nhịn được hỏi : "Tâm tình tốt?"

      Hạ Trầm chuyện, chỉ là hôn cổ , ôm rất chặt.

      biết Hạ Trầm gì với Hạ Đình Diễn, mà cậu nhóc kia đàng hoàng hơn, ít ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều ngẩn người.

      Có lúc Ôn Vãn cùng cậu chuyện phiếm, cậu có hứng thú đáp câu, mất hứng trầm mặc. Giấc ngủ ngày càng tệ, đứa trẻ 16 tuổi, cơ hồ hoàn toàn lệ thuộc vào thuốc ngủ mới ngủ được.

      Thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc thét lên, nhưng người trong nhà cũng quen rồi, sang ngày mai vẫn như cũ tất cả đều như thường, Ôn Vãn rốt cuộc nhịn được hỏi : "Nhớ mẹ?”

      đứa trẻ, gặp phải cảnh này, mất khống chế mới là lạ.

      Hạ Đình Diễn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn , đáp án lại làm cho Ôn Vãn ngoài ý muốn: "Tôi nghĩ bà ấy trở về."

      -

      Cuộc sống ở chung bắt đầu như thế, trừ ngày thứ nhất Hạ Đình Diễn gây ra chuyện, Ôn Vãn với Hạ Trầm chung sống cũng tệ lắm.

      Kể từ khi ở chung chỗ, Ôn Vãn càng hiểu hơn về Hạ Trầm .

      Đầu tiên làm việc điên cuồng, thời gian ở nhà rất ít, có lúc Ôn Vãn ngủ, mơ mơ màng màng còn có thể nghe được tiếng mở cửa phòng sát vách—— Hạ Trầm luôn tăng ca đến nửa đêm mới trở về.
      Last edited: 17/2/16
      Tuyết Liên, sanone2112, Mẹ Mìn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :