1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      Ngô Địch quỳ gối tấm thảm dưới sàn nhà. biết có phải do chiếc áo ngủ quá mỏng hay mà cả người ta run cầm cập. Ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông ngồi đối diện, tận lực đè nén hơi thở.

      Cố Minh Sâm vẫn lặng thinh , hai chân vắt chéo ngồi sô pha, cúi mặt xem tài liệu trong tay.

      Trong phòng an tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng loạt xoạt của những tờ giấy được lật lên. Thời gian tựa hồ bị kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua là giày vò dằng dặc.

      Rốt cuộc Ngô Địch phải đầu hàng, chủ động nhoài người. Thân thể mềm mại dựa vào đùi của người đàn ông: "Cố tiên sinh, em biết sai rồi."

      Giọng của ta õng ẹo, nhão nhoét y như kẹo dẻo. Song, Cố Minh Sâm hề có phản ứng.

      Dưới đáy mắt của NGô Địch dâng trào tia cảm xúc vô tội, giọng giải thích: "Em cẩn thận để mất điện thoại, ngờ bị người khác phát ảnh chụp——"

      ta vừa dứt lời, Cố Minh Sâm bèn đóng tập tài liệu.

      "Bốp"! Tiếng vang giòn giã khiến Ngô Địch triệt để ngậm miệng. ta lo sợ bất an nhìn chằm chằm Cố Minh Sâm. Cổ họng như thể có bàn tay vô hình bóp chặt, nửa chữ cũng phun ra được.

      Cố Minh Sâm liếc nhìn ta, chậm rãi vươn tay.

      Ngô Địch sợ tới mức rụt cổ. Bàn tay Cố Minh Sâm chạm vào nửa thân thể nằm người mình, nhàng xốc lên.

      Tay chân Ngô Địch trở nên luống cuống. Trái tim theo động tác của ta mà đau đến khó thở. Thân hình to lớn, cao dong dỏng của người đàn ông đứng trước mặt ta, đem đến gian ngột ngạt, đầy áp lực. Tiếp theo, người đàn ông bỗng lên tiếng: "Chuyện tôi dặn dò giao phó, thể hoàn thành. Trái lại, còn gây phiền toái cho tôi. xem, tôi nên xử lí thế nào?"

      Những trò hề của ta chung quy vẫn qua được con mắt tinh đời của Cố Minh Sâm. Cả người Ngô Địch run lẩy bẩy, hai tay nhàu nát vạt áo ngủ. Khi ta ngẩng đầu, những giọt nước mắt trong suốt trượt dọc theo khuôn mặt xinh đẹp: "Sau này, em ngoan ngoãn nghe lời , làm những điều quá phận nữa."

      Lúc này, Cố Minh Sâm mới từ từ cúi người, nhìn chòng chọc khuôn mặt của ta mấy giây: "Nên biết thân phận của . Đừng ngu xuẩn giở những trò mờ ám nữa. Nếu sau này còn xuất những tin tức khiến tôi mất hứng, biết có hậu quả gì ?"

      Ngô Địch gật đầu lia lịa, khóe môi hơi nhúc nhích: "Em, em biết."

      Cố Minh Sâm vỗ hai má ướt đẫm của ta, ngoài cười nhưng trong cười, khẽ nhếch khóe môi: "Và còn….. đừng trêu chọc ta nữa."

      Nhìn diện mạo lạnh lùng của người đàn ông, trái tim Ngô Địch gắt gao co rút. ta biết gút mắt ngày xưa của Ôn Vãn và Cố Minh Sâm. Nếu biết , hai người đó căn bản cách nào vượt qua được hố đen ngăn cách, ta cũng có lá gan trêu chọc Ôn Vãn.

      Nhìn thấy ta ngơ ngáo, sắc mặt Cố Minh Sâm dần tối xuống, Ngô Địch vội vàng cam đoan: "Vâng ạ”

      Cố Minh Sâm ngồi sô pha hút thuốc. Sau khi hút hết điếu thuốc mới cho phép ta đứng dậy. Vì quỳ lâu, hai chân Ngô Địch tê cứng. Lúc đứng dậy cả người lảo đảo.

      ta trơ mắt thưởng thức, có ý giúp đỡ.

      Hai tay Ngô Địch chống sô pha, chậm rãi ngồi xuống. NGũ quan của người đàn ông bị ánh sáng trong phòng che mờ, nhất thời ta nắm bắt được cảm xúc chân dưới đáy mắt của ta.

      Ngô Địch đành nuốt lại câu hỏi tràn tới khóe miệng. ra, ta muốn hỏi Cố Minh Sâm, có phải ta quên mất Kỷ Nhan. Nếu sao ta lại bắt đầu che chở cho người phụ nữ kia?

      -

      Mấy ngày tiếp theo, Ôn Vãn túc trực ở bệnh viện suốt 24/24 giờ. Ngôi nhà kia giờ chỉ có mình ở, có về nhà hay , cũng chẳng cần giải thích với ai cả. Từ ngày đó, vẫn có tin tức của Cố Minh Sâm. Có vài lần, chủ động liên lạc với ta, định hỏi về vấn đề li hôn. Song, khi gọi điện có người tiếp máy.

      biết tại Cố Minh Sâm giở trò gì. ngẫm nghĩ, ta chẳng có lí do gì để kéo dài thời gian ly hôn. ta nên khẩn cấp hoàn thành mọi thủ tục mới đúng.

      Thời gian này, thân thể của Hạ Đình Diễn hồi phục rất nhanh. Sức khỏe của cậu bé yếu ớt như vẻ bề ngoài, hơn nữa, đầu óc của cậu rất có sáng tạo. Ôn Vãn phát , ở đầu giường của cậu, có nhiều sách mà xem hiểu.

      "Em thích loại sách này." Ôn Vãn tìm cách bắt chuyện, mỉm cười giở cuốn sách ra xem, "Đẹp nhỉ?"

      Mới vừa giở được vài trang, bỗng nhiên trong cuốn sách rơi xuống tấm hình. Tấm hình có vẻ hơi cũ, ánh sáng hơi tối, thậm chí phông nền có phần hơi cổ xưa.

      Quái dị là gương mặt của người trong hình bị đâm, chit chít những lỗ giống lỗ kim.

      Hạ Đình Diễn vươn tay giựt tấm ảnh, sẵn tiện lấy lại cuốn sách. Dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Ôn Vãn vẫn thấy được người trong hình —— là Hạ Trầm và người đàn ông.

      Người đàn ông có gương mặt bị chọt đầy lỗ là Hạ Trầm. Vậy còn người đàn ông có diện mạo giống ta đến bảy phần, có lẽ là người con trai trưởng qua đời của Hạ gia – Hạ Phong.

      Mặt tối tăm bị phát , Hạ Đình Diễn trở nên bối rối, vội vàng nhét đại tấm ảnh vào giữa cuốn sách, tiếp theo đặt cuốn sách dưới gối của mình.

      Sống mũi cao thẳng của cậu rịn ra vài giọt mồ hôi. Bộ dáng này....có lẽ là là sợ bị Hạ Trầm phát . Nhìn cậu vô cùng hốt hoảng.

      Trong lòng Ôn Vãn lặng lẽ thở dài. Cậu bé trong độ tuổi dậy : mẫn cảm lại thích phản nghịch, thêm cái chứng bệnh tự bế. Những phẫn nộ cùng uất ức của cậu chỉ có thể chôn dưới đáy lòng.

      Hành động của cậu bé là cách để xả giận, trút bỏ những áp lực bị đèn nén. Tóm lại, đây là phương thức để cậu phát tiết.

      Ôn Vãn thở dài, kìm lòng đậu nâng tay vuốt mái tóc đen tuyền của cậu: "Đừng sợ. ra chị cũng thích người đó đâu."

      Hạ Đình Diễn nghi hoặc ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.

      Ôn Vãn biết, muốn trị liệu tâm lí cho cậu bé này, đầu tiên phải lấy được tín nhiệm của cậu, từng bước công phá bức tường phòng bị để cậu mở miệng chuyện. Vì thế, ngồi hẳn xuống giường, tiếp: "Vừa nhìn chị biết ta cực kì hung dữ. Bình thường nhân duyên của ta chắc tệ lắm nhỉ."

      Hạ Đình Diễn mấp máy môi, vẫn chưa thể phát ra thanh.

      Ôn Vãn rất biết cách nhìn sắc mặt đoán tâm tình, hai con ngươi của đảo vòng, tiếp tục hí hửng: "Bề ngoài cũng chẳng đẹp trai. So với ba em kém xa."

      Khóe miệng Hạ Đình Diễn hơi nhếch lên, ý cười rất nhạt, song vẫn bị Ôn Vãn thấy được. Cậu ta lén lút nhích lại gần Ôn Vãn, ngửa đầu, tựa hồ như động viên Ôn Vãn nhận xét tiếp.

      Tóm lại, cậu bé phải chịu áp lực trong thời gian quá lâu, hơn nữa, trong Hạ gia nào có ai dám xấu sau lưng Hạ Trầm. Hạ Đình Diễn có vẻ vô cùng cao hứng khi có người phê bình, chỉ trích Hạ Trầm, hai mắt cậu càng lúc càng sáng lấp lánh . Ôn Vãn đành chiều theo ý cậu: "Còn ba em khác, nhìn dáng vẻ biết ông ấy là thân sĩ chững chạc, nghiêm trang. Trong hình hai người đều mặc quân phục, mà chú em nhìn y chang lưu manh ."

      Hạ Đình Diễn vẫn nghiêng đầu, ánh mắt cực kì chăm chú, gương mặt có dấu vế thả lỏng.

      Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, tĩnh lặng lát, rồi cẩn thận thăm dò: "Loại đàn ông đó bề ngoài nhìn mạnh mẽ nhìn thực chất là rất kém cỏi, chỉ biết ức hiếp những đứa trẻ . Đình Diễn đừng sợ. Về sau, chị bảo vệ em, thay em dạy dỗ ta."

      Hạ Đình Diễn bỗng ngớ người, ánh mắt khôi phục lại phức tạp.

      Ôn Vãn biết giải thích ra sao. Khi nhìn đứa này, có đôi lúc như thấy được hình ảnh ngày bé của mình. Vả lại, tại Hạ Đình Diễn là bệnh nhân của . Nếu để sơ xuất xảy ra chuyện may, coi như tạm biệt công việc này luôn.

      ly hôn mà còn thất nghiệp, chỉ sợ đảm đương nổi biến cố dữ dội đấy.

      Hạ Đình Diễn phải là đứa trẻ có sinh hoạt bình thường. Cậu sinh ra và lớn lên trong gia đình quá phức tạp, tất nhiên thể vì vài lời ngon ngọt của Ôn Vãn mà gở bỏ mọi phòng bị. Biểu cảm của cậu ta nghiêm túc, nhìn chăm chăm vào Ôn Vãn. Ánh mắt bất chợt ngó sang cánh cửa phía sau , sau đó nhanh nhẹn xoay người nằm xuống.

      Ôn Vãn buồn bực ngoảnh đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hạ Trầm đứng ngoài cửa.

      Cặp mắt của ta nhìn ....có nghiền ngẫm và trêu tức ——

      -

      Mải mê xấu người ta, còn bị đương tóm được, trực giác của Ôn Vãn cho biết, những lời vừa rồi , đều lọt vào tai của ta. Nếu , ánh mắt của ta như thế, nó khiến cả người đều thoải mái.

      Ôn Vãn thản nhiên cầm bệnh án chuẩn bị rời , hề có ý định chào hỏi người đàn ông kia, có điều, tia sáng nơi khóe mắt vẫn cảnh giác rơi người ta.

      Hạ Trầm tới, trái lại gây khó dễ cho Ôn Vãn, chính xác là trực tiếp với Hạ Đình Diễn: "Hôm nay tâm tình cháu có vẻ tốt nhỉ? Còn có lộc ăn nữa nè, thím Lưu nấu canh gà mà cháu thích ăn đấy."

      A Tước cầm hộp giữ nhiệt, đem canh gà vàng óng đổ ra cái bát, hương vị thơm nồng lan tỏa khắp gian trong phòng. Hương vị xộc vào khoang mũi khiến ngón trỏ của người ta bất giác nhúc nhích.

      Thế nhưng, gương mặt của Hạ đình Diễn liền tái xanh, nhìn chòng chọc vào cái bát sứ mà A Tước đưa qua, bàn tay buông xuống giường co chặt thành nắm đấm, giằng co vài giây mới chậm chạp lên tiếng: " đói bụng."

      "Thím Lưu hầm mất ngày đấy. Nên ăn khi còn nóng."

      Ngữ khí của Hạ Trầm bẫng, nhưng vô hình trung, vẫn dẫn theo loại áp bức cùng uy hiếp. Ngay cả Ôn Vãn đứng bên cạnh cũng nhịn nổi, nhíu mày, nghiêng người chắn trước Hạ Đình Diễn: "Cậu bé đói bụng. Bình thường cậu ấy ít vận động, ăn nhiều cũng tốt cho dạ dày."

      Lúc này, Hạ Trầm mới nhìn thoáng qua , ngữ điệu chuyển sang khách sáo: "Mỗi khi nó giận lẫy bỏ cơm. Cứ để như thế cơ thể làm sao khỏe được? Bác sĩ Ôn nghĩ trong canh có độc chứ?"

      cuối tràn ra khóe môi ta, dường như chứa ý chế nhạo .

      Ôn Vãn bị chẹn họng, làm sao ngu xuẩn tự tiện suy đoán những chuyện liên quan đến mạng người, vừa định tranh cãi, Hạ Trầm bỗng nhiên tiếp: "Ở tình huống bình thường, nếu như chén canh này có độc, tôi làm sao ngu ngốc đến mức tự mình đưa tớ. Xem ra, bác sĩ Ôn đối với tôi, có quá nhiều thành kiến xấu, xấu đến mức nghĩ rằng chỉ số IQ của tôi cũng thấp lè tè."

      Giọng điệu của ta rất đáng đánh đòn, Ôn Vãn nghiến răng oán hận, mặt vẫn cố nở nụ cười theo công thức hóa: "Hạ tiên sinh thích đùa nhỉ."

      "Đâu nào." Hạ Trầm lắc đầu, tự nhiên đến bên cạnh , "Bác sĩ Ôn còn , vừa nhìn biết tôi hung dữ, làm gì có nổi tế bào hài hước."

      ". . . . . ." Ôn Vãn tự biết đuối lí, muốn đôi co thêm với ta. Cầm bệnh án muốn rời , vừa xoay người, suýt nữa đầu đụng trúng sống mũi của ta.

      Khóe môi ta rất mỏng, cong thành ý cười nhợt nhạt, thanh trầm thấp mang theo vài phần đùa bỡn: "Bác sĩ Ôn nếu muốn giáo huấn tôi, chúng ta ——"

      Khi chuyện, tên trứng thối này còn ra vẻ thân sĩ đạo mạo, hơi khom người, như thể để tâm đến chiều cao chênh lệch giữa hai người. luồn khí ấm nóng xâm nhập vào màng nhĩ của Ôn Vãn. Ôn Vãn vì tức giận mà mặt đỏ gay.

      Dáng vẻ này của lọt vào trong mắt Hạ Trầm, chỉ càng tăng thêm hứng thú cho ta.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      Tuyết Liên, sanone2112, thư hồ2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      "Cho nên cậu bị lão Tam Hạ gia đùa giỡn?" Mặc dù[Tiêu Tiêu hỏi rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, hai mắt sáng lên nhìn Ôn Vãn, " ta chờ cậu dạy dỗ, cậu chuẩn bị cho ta bài học như thế nào? Hả?"

      Gần như ngay lập tức, trong đầu Tiêu Tiêu liền có cuộn phim H, dáng vẻ nghiệt của Hạ Trầm, rất có tinh thần tưởng tượng.

      Nụ cười mập mờ khiến Ôn Vãn thấy rất kỳ cục, nhịn được nhíu mày cái, dùng từ hết sức xem thường đối với : "Đó là trêu cợt, chưa từng thấy qua người đàn ông nào hẹp hòi như vậy."

      Nhớ tới ngày hôm qua, bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Hạ Trầm làm vẫn tức giận như cũ, lúc ấy xác định người đàn ông kia là trêu đùa , trong lòng Ôn Vãn buồn bực, nhưng mặt vẫn biến sắc, lúc lướt qua còn hung hăng đụng vào vai ta cái.

      Mặc dù có chút kích động, nhưng hả giận.

      ngờ tới chính là, ta cũng biến thái, bước ra cửa phòng bệnh rồi, còn chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp, vui vẻ, giống như sung sướng cực kỳ của ta.

      Đây phải biến thái là cái gì? Quả thực là chứng thích bị ngược đãi.

      Trong lòng Ôn Vãn châm chọc, nhịn được thầm thở ra: " Bây giờ, Hạ Đình Diễn là bệnh nhân của tớ, mặc kệ Hạ gia xảy ra chuyện gì, ít nhất ở trong phạm vi chức trách của tớ, phải bảo vệ cậu bé chu toàn. Tớ thể nhìn bệnh nhân của tớ ——"

      Ôn Vãn đến đây dừng chút, nhàng than thở, "Tớ nhìn cậu bé còn , cha mẹ, đều nghĩ đến bản thân mình."

      Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở ghế sofa, thấy cảm xúc của xuống thấp, nhịn được nghiêng người sang ôm ôm bả vai : " Thời điểm cậu đến Cố gia cũng chỉ 16 tuổi, khó trách đối với cậu bé cảm động lây."

      Ôn Vãn trầm mặc, quá khứ là điều muốn nhắc đến trong nhiều năm qua, gần đây nhìn thấy đứa bé đó, bất chợt chuyện cũ lại trở nên cực kỳ ràng.

      . . . . . .

      ra, vận số của Ôn Vãn tốt lắm, năm ấy sáu tuổi, đột nhiên ba bị bỏ tù, tội danh là: giết người.

      Lúc ấy còn , hiểu giết người đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ đêm đó là đêm giao thừa rất náo nhiệt, ngoài cửa sổ tuyết bay như lông ngỗng, nhưng ba lại cố ý muốn lái xe ra ngoài.

      Ông là tài xế taxi, vẫn rất trung thực, đêm giao thừa cũng muốn thừa dịp ngày cuối cùng kiếm chút tiền. Ôn Vãn nhớ trước khi ba dùng bàn tay thô ráp tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , cười ha hả với : "Tiểu Vãn ngoan, ở nhà với mẹ gói kỹ sủi cảo, ba trở lại rất nhanh cùng ăn với con."

      Nhưng Ôn Vãn thể chờ ba trở về, người ba trung hậu thuần lương trong ký ức kia, ở đêm giao thừa bị nghi ngờ mang tội danh giết người, bị mang vào trại tạm giam.
      d.d.l.q.d
      Ôn Vãn nghe người chết là chú Trần, người thay ca cùng ba, nhưng bình thường quan hệ của họ tốt như vậy, làm sao ba có thể giết chết chú ấy?

      Chuyện còn chưa có kết luận ràng, rất nhanh, trong trại giam truyền đến tin ba tự sát.

      Tất cả đều quá mức trùng hợp, đến tột cùng là ba chết thế nào ai cũng thể cho ra ý kiến, cảnh sát vội vã kết thúc vụ án, gửi thi thể ba trở lại.

      Đêm đó, Ôn Vãn ôm đầu gối ngồi cách ba xa xa, mặt mày ba tái nhợt có chút xa lạ, thể tin được đó là ba của mình. Ngồi hồi lâu, mới lặng lẽ di chuyển, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào ngón tay út của ba, nơi đó còn nhiệt độ quen thuộc, mà lạnh lẽo, lạnh thấu xương.

      Mẹ khóc đến suýt nữa té xỉu, bà đưa tay kéo Ôn Vãn ôm vào trong ngực, dùng sức giống như muốn bóp vỡ : "Tiểu Vãn, về sau. . . . . . Hai chúng ta làm như thế nào?"

      Làm thế nào? Tiểu Ôn Vãn mới sáu tuổi làm sao biết được, nhìn khuôn mặt dịu dàng ướt nhẹp nước mắt của mẹ, khờ dại : "Tiểu vãn luôn luôn ở cùng với mẹ."

      Ôn Vãn làm sao biết, nguyện ý ở cùng với mẹ, nhưng có nghĩa là mẹ cũng nghĩ như vậy.

      Ba mới hạ táng nửa tháng, người thân nhất là mẹ cũng từ bỏ .

      -

      Hàng xóm đều mẹ bỏ cùng người đàn ông khác, nhưng Ôn Vãn tin. Ngày ngày, ngồi mình chờ mẹ trước cửa bậc thang. Nhưng từng ngày trôi qua, người phụ nữ dịu dàng mỉm cười nhìn như trước kia vẫn xuất .
      Ôn Vãn được bà nội mang về ở nông thôn, bà nội là người già tính tình cổ quái, sống mình, trầm mặc, hơn nữa rất hung dữ.

      Tất cả tiền nhà gửi ngân hàng đều bị mẹ mang , bà nội dựa vào tiền làm công việc lặt vặt cho người ta cho học, đứa bé sáu tuổi mặc rất đơn giản mỏng manh, ăn cơm cũng là đói bữa no bữa.

      Bà nội tính khí nóng nảy, thường thường giải thích mà đánh chửi , có lúc còn có thể dùng từ rất khó nghe nhục mạ , rủa mẹ , rủa là quỷ đòi nợ, thậm chí còn hoài nghi phải là con của ba.

      Từ từ, Ôn Vãn nghe hiểu những thứ bẩn thỉu trong lời của bà nội, càng trở nên trầm mặc, ra căn bản có người chuyện với , thậm chí Tùng Tùng đều vô cùng ghét .

      Tùng Tùng là con chó bà nội nuôi, bà nội rất tốt đối với nó. Có lúc, Ôn Vãn ngồi ở ngưỡng cửa nhìn bà nội cho Tùng Tùng ăn, nghe bà chuyện, len lén hâm mộ trong lòng.

      cũng cần tình , cần có người có thể trò chuyện với , cho dù cười cái với cũng tốt.

      Trong trường học, những đứa bé đó cũng thích , là con của tội phạm giết người, mọi người sợ , nhưng luôn trêu cợt . có bạn, luôn luôn mình, ngay cả giáo viên cũng chuyện với , chưa từng đặt câu hỏi cho trong giờ học.

      Cứ như vậy sống bốn năm, thời điểm mười tuổi, bà nội qua đời.

      Ngày bà nội , Ôn Vãn đeo bọc sách từ trường học trở về, xa xa thấy cửa nhà vây quanh ít người, xuyên thấu qua đám người thấy bà nội nằm ở giữa sân, yên tĩnh, sắc mặt tái nhợt dọa người, giống với ba đêm đó. . . . . .

      Ôn Vãn khóc, trong lòng rất sợ hãi, biết tiếp theo mình nên làm gì, nhìn sân đầy người, quen biết dù chỉ người.

      Sau khi bà nội qua đời nửa tháng, Ôn Vãn được nhà cậu nhận nuôi, đây là người thân duy nhất còn sót lại của . Nhưng điều kiện nhà cậu cũng được tốt, mợ đối với rất cay nghiệt, thường kêu làm việc.

      Ôn Vãn càng thêm thích chuyện, cuộc sống ăn nhờ ở đậu làm cho thiếu hụt nghiêm trọng cảm giác an toàn và ấm áp, trở thành người quái dị dị và lạnh lùng. Nhưng nội tâm dù lạnh như thế nào, chưa bao giờ tỏ vâng lời bất kì ai, sợ hãi bị vứt lại và ghét bỏ, theo bản năng nghĩ nên làm thế nào lấy lòng mọi người.

      Người ở bên ngoài xem ra, là người vô cùng hiểu chuyện và khéo léo. Nghe lời cậu mợ, chưa bao giờ gây chuyện, dù ở bên ngoài bị thua thiệt và bắt nạt, cũng cắn răng trở lại nhiều câu

      Bởi vì có ai quan tâm bị bắt nạt, người có thể ra mặt giúp , đều còn.

      Năm mười sáu tuổi, số mạng Ôn Vãn xảy ra bước ngoặt, bởi vì người Cố Gia đến.

      Cố Vân Sơn tự mình tới đón . Thời điểm ấy, Ôn Vãn gặp ít người có tiền giống như Cố Vân Sơn trong thành phố. Bọn họ mặc âu phục rất đẹp, tóc chải bóng loáng, giày da sáng bong, sạch .

      Ôn Vãn đứng ở sau lưng cậu, len lén nhìn ông, người đàn ông ôn hòa từ từ tới, đưa bàn tay lớn vuốt ve đỉnh đầu : "Tiểu Vãn, chú là chú Cố, còn nhớ chú ?"

      Đó là người bạn tốt nhất của ba, dĩ nhiên Ôn Vãn nhớ, nhưng rất nhiều năm gặp, ngay từ lúc ba gặp chuyện may, cả nhà bọn họ đều đến tỉnh thành. Nghe ông ấy làm buôn bán lớn, kiếm ít tiền, oh, đúng, phần tiền vốn làm ăn là mượn ba.

      Cố Vân Sơn cho nhà cậu khoản tiền, ông mang Ôn Vãn rời , ngồi vào trong xe mới lặng lẽ nháy mắt với : "Tương lai tiểu Vãn rất tốt, chú thay ba cháu chăm sóc tốt cháu."

      Cố Vân Sơn còn cho Ôn Vãn khoản tiền riêng, đương nhiên là so với tiền ba cho mượn lúc trước còn nhiều hơn, chỉ là Ôn Vãn còn , tiền kia vẫn do Cố Gia bảo quản.

      Ôn Vãn nhớ tới cuộc sống ở Cố gia, cách tự nhiên lại nghĩ đến Cố Minh Sâm, trong nháy mắt trí nhớ dừng lại, vô luận thế nào cũng nhớ nổi nữa.

      Cố Minh Sâm cũng là khúc mắc trong lòng .

      -

      Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt được tốt, đau lòng chạm vào bàn tay , phát lạnh lẽo liền dùng sức nắm bàn tay : "Đừng suy nghĩ nhiều, đều là chuyện quá khứ. Người phải nhìn về phía trước, bây giờ cậu phải rất tốt sao? Hơn nữa càng ngày càng tốt, cách xa Cố Minh Sâm nhất định hạnh phúc hơn."

      Ôn Vãn điều chỉnh cảm xúc tốt mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Tớ hiểu. tại, tớ nghĩ, ít nhất phải làm cho Hạ Đình Diễn có cuộc sống tốt, đứa bé phải cẩn thận từng li từng tí, quá nghiệp chướng rồi."

      Tiêu Tiêu nặng nề gật đầu cái, nhưng vẫn yên lòng: "Nhưng Hạ Trầm ——"

      muốn lại thôi, cuối cùng nghiêm túc chỉnh đầu Ôn Vãn, gằn từng chữ : "Cậu nhớ, Hạ gia ai cũng chọc nổi, nhất là Hạ Trầm. Ly hôn với Cố Minh Sâm xong, tớ hy vọng cậu ra khỏi ổ sói lại vào hang cọp. Chuyện của Hạ Đình Diễn, có thể giúp được giúp, giúp được thôi."

      số việc ra miệng, tin tưởng Ôn Vãn đều hiểu, Hạ gia nước sâu, phải người ngoài như Ôn Vãn có thể trôi được.

      Người bạn khắp nơi vì mình suy nghĩ này làm cho đáy lòng Ôn Vãn tràn đầy ấm áp, cười khẽ, dựa trong ngực (Tiêu Tiêu): "Làm thế nào bây giờ? Nếu tớ rời khỏi đây. Tớ khẳng định bao giờ tìm được ngươi tớ hơn cậu."

      thực cảm ơn trời cao đối với tệ, ít nhất còn ban cho người chị em tốt như vậy.

      Tiêu Tiêu phì cười ra tiếng, nhếch đuôi lông mày, tự hào : "Tất nhiên, quả tớ đối với cậu rất để tâm đấy."

      xong, chợt có chút do dự, cúi đầu chần chờ nhìn vào mắt Ôn Vãn, thấy khóe miệng (Ôn Vãn) vẫn tươi cười, giọng hỏi: "Cậu và Cố Minh Sâm kết hôn, là vì. . . . . Cậu chút cũng thương ta?"

      Mặt Ôn Vãn cứng đờ, trả lời ngay, chậm rãi ngồi dậy, qua hồi lâu, mới lộ ra nụ cười bi thương với Tiêu Tiêu: "Tớ tớ biết, cậu tin ?"

      Tiêu Tiêu nhìn khó hiểu.

      Nơi cổ họng Ôn Vãn dâng tràn nỗi cay đắng, biết. Những năm này, chỉ nghĩ sống tốt. Cuộc sống đầu đường xó chợ làm cho lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, khắp nơi tràn đầy cảm giác khủng hoảng và bất an. Có thể sống và ăn no mặc ấm đối với là niềm hạnh phúc lớn nhất. Tình ? Điều này xa lạ và quá xa xỉ với .

      "Có lẽ, thương thôi." Ôn Vãn vừa dứt lời, cửa phòng khách bị mở ra, Cố Minh Sâm mặc áo gió màu đen đứng ở ngưỡng cửa, trong tay còn cầm túi giấy màu nâu. Chỉ là giờ phút này, sắc mặt khó coi, tình đáy mắt nồng đậm, như cơn bão sắp sửa ập tới.
      Last edited: 17/12/15
      Tuyết Liên, sanone2112, thư hồ2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Tiêu Tiêu chửi thề câu trong lòng, thèm nhìn Cố Minh Sâm cái, : "Kỳ quái, đây là nhà Tiểu Vãn, sao lại có chìa khóa?"

      Ôn Vãn buồn bực, nhưng hiển nhiên Cố Minh Sâm muốn trả lời.

      ta để ý đến Tiêu Tiêu, trực tiếp tới ném đồ trong tay tới trong ngực Ôn Vãn, mang dáng vẻ lạnh lẽo: "Thỏa thuận li hôn tôi xem qua, có vấn đề."

      Ôn Vãn cho rằng ký rồi, chuẩn bị mở túi giấy, bỗng nhiên nghe ta : "Tôi muốn chuyện riêng với lát."

      Sau khi Tiêu Tiêu nghe xong lời này, ngay lập tức nhảy lên. Vóc dáng của thấp, so với Cố Minh Sâm lùn hơn ít, cố kiễng chân: "Có cái gì sợ người khác nghe thấy sao?"

      Mặt Cố Minh Sâm thay đổi liếc nhìn cái: "Có muốn tôi giúp ra ngoài?"

      Từ trước đến giờ, người đàn ông này có phong độ, giờ phút này cả người càng thêm tối tăm kinh người. Tiêu Tiêu cũng sợ ta, ưỡn thẳng lưng, trợn mắt khiêu khích nhìn lại: "Cũng phải là đánh phụ nữ, Cố Minh Sâm có chuyện gì làm được."

      Trong nháy mắt, con mắt Cố Minh Sâm tối mấy phần, bàn tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt thành quyền.

      Trước kia, hai người này hợp nhau, mỗi lần gặp nhau luôn luôn ồn ào. Tiêu Tiêu chào đón Cố Minh Sâm, Cố Minh Sâm càng cần phải , chỉ cần là người có liên quan đến Ôn Vãn ta đều ghét.

      Ôn Vãn kéo cánh tay Tiêu Tiêu, với Cố Minh Sâm: "Chúng ta vào thư phòng ."

      muốn biết Cố Minh Sâm còn muốn gì nữa, chuyện ly hôn này đối với ta có chỗ xấu, ta cũng giở trò.

      Hai người vào thư phòng, Tiêu Tiêu nằm xem tạp chí ở sô pha, nhưng lỗ tai vẫn lưu ý động tĩnh trong phòng, chỉ cần Cố Minh Sâm khi dễ Ôn Vãn vọt vào trước tiên.
      d.d.l.q.d
      -

      Ôn Vãn đem tài liệu đặt ở bàn làm việc, xoay người lại nhìn Cố Minh Sâm, lâu rồi bọn họ ngồi xuống chuyện bình tĩnh với nhau như vậy, lần cuối cùng, có lẽ là hơn hai năm trước.

      Cố Minh Sâm ngồi ở sô pha cũng ngẩng đầu nhìn , tóc trán mềm mại rủ xuống khẽ che lại mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và khóe miệng mím chặt .

      Cố Minh Sâm như vậy rất xa lạ, giống như có chút. . . . . . Bi thương? Ôn Vãn hoài nghi mình nhất định là nhìn lầm rồi, cảm xúc mềm yếu như vậy, tại sao ta biểu ra ở trước mặt được?

      Lúc Cố Minh Sâm ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Ôn Vãn nhìn chằm chằm vào , ánh mắt có hơi kỳ quái.

      nhẫn nhịn khó chịu, nhàng hắng giọng cái, nhưng vẫn hỏi ra: "Kỷ Nhan. . . . . . Rốt cuộc tại sao phải ?"

      Ôn Vãn sửng sốt: "Cái gì?"

      Thời điểm Cố Minh Sâm nhìn sang, thấy đôi mắt đỏ dọa người. ta nhìn chằm chằm Ôn Vãn, môi nặn từng chữ từng chữ ra: "Ba tôi vì muốn tôi cưới mới buộc ấy , có nguyên nhân khác?"

      Hai mắt nhìn kỹ mỗi biểu tình biến hóa của Ôn Vãn, và người phụ nữ này cùng sinh sống chỗ mười hai năm, cho tới hôm nay hình như vẫn hiểu . Bề ngoài của xem giống như nhu nhược, rốt cuộc có tâm địa sắt đá như thế nào.

      Ôn Vãn và trầm mặc nhìn nhau giây lát, nhàng gật đầu: "Đúng."

      Gân xanh trán Cố Minh Sâm đều giật giật, đột ngột đứng lên, ở thời điểm Ôn Vãn còn thấy đến trước mặt .

      Bàn tay của rất lớn và có lực, nắm chặt bả vai của , gần như muốn làm cho tan xương nát thịt: " coi tôi là kẻ ngu? Vậy cho tôi biết những thứ này là chuyện gì xảy ra! Con mẹ nó! cho tôi biết."

      Từ trong túi áo khoác, lấy ra xấp hình ném lên người Ôn Vãn, vẻ mặt dữ tợn, nhưng lại có vẻ kích động và khó xử.

      Ôn Vãn xem những tấm ảnh rơi tán loạn mặt đất, có bất kỳ biến hóa nào mặt, Cố Minh Sâm nhịn được cười lạnh thành tiếng: " quả nhiên, quả nhiên biết từ sớm."

      Người toàn thế giới đều biết, chỉ có mình là kẻ ngu.

      Cho rằng ba dùng thủ đoạn ép Kỷ Nhan mới để cho chết bởi tai nạn máy bay, thậm chí đem tất cả tội lỗi từ ba mẹ đổ lên người Ôn Vãn, tự với mình, là do Ôn Vãn giảo hoạt, biết lấy lòng ba mẹ, mới khiến ba mẹ bị lừa gạt chọn làm con dâu Cố gia.

      Nhưng giờ phút này, so với những thứ này còn khó chịu hơn.

      -

      Người phụ nữ trong ảnh chính là Kỷ Nhan, là minh tinh điện ảnh của Làng Giải Trí, bởi vì ngoại hình đẹp và đáng nên rất được thích.

      Vậy mà lại thấy những hành động gai mắt trong các bức
      [​IMG]
      Tuyết Liên, sanone2112, thư hồ2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 8:

      Ôn Vãn bình thường trang điểm, nhưng bây giờ make-up lên, Tiêu Tiêu sửng sốt trầm trồ khen ngợi đẹp, đẹp lắm. Trước khi ra khỏi cửa, còn kéo váy của mình: “Cái này có phải hơi ngắn chút hay ?”.

      Tiêu Tiêu nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, tán thưởng gật đầu cái: “Cuối cùng cậu cũng giống phụ nữ”.

      Ôn Vãn bị lời này của Tiêu Tiêu làm cho buồn cười: “Chẳng lẽ hai mươi tám năm trước tớ là người phân giới tính”.

      Tiêu Tiêu lắc đầu cái, càng càng làm cho Ôn Vãn hộc máu: “ Hai mươi tám năm trước cậu giống như chưa trổ mã hoàn toàn”.

      ra điều này cũng phải tại Ôn Vãn, khi còn rất liền bị mẹ vứt bỏ, sau này cho dù là bà nội cũng chỉ là mợ, ai cũng dạy trở thành phụ nữ phải như thế nào. Đến khi lớn lên, bộ dạng xấu, nhưng chung quy ăn mặc lại rất quy củ có điểm gì nổi bật trong đám đông.

      Chu Nhĩ Lam cũng mua cho rất nhiều quần áo, trang sức nhưng cũng đều là loại trang nghiêm, kín đáo. Tiêu Tiêu vẫn là ghét bỏ cách ăn mặc của , cuối cùng lần này cũng có cơ hội cải tạo Ôn Vãn.

      Ra cửa gặp phải hai vị Tiền giáo sư về hưu ở sát vách, hai vị nhìn chằm chằm hồi lâu, có chút nhận ra: “Tiểu Ôn”.

      Ôn Vãn thẹn thùng gật đầu, giáo sư Tiền hồi lâu mới cười ra tiếng: “Xinh đẹp như vậy còn tưởng rằng nhận lầm người, sửa soạn như vầy mới đúng, như vậy mới có bạn trai theo”.


      Hai vị giáo sư rất nóng lòng, chưa bao giờ thấy người đàn ông nào xuất trong nhà nên vẫn xem như ế chưa kết hôn, nhiều lần còn giới thiệu đối tượng cho nữa.

      Ôn Vãn có chút quẫn bách, cười xấu hổ.

      “Ngay cả Tiền giáo sư cũng như vậy, cuộc hôn nhân này của cậu đúng là thất bại.” Tiêu Tiêu chút cũng nể tình dội cho gáo nước lạnh, hướng nháy nháy mắt: “Tối nay tỷ cho muội xem thế nào là trai đẹp, so với Cố Minh Sâm còn tuấn đẹp trai gấp trăm lần”.

      Ôn Vãn há hốc miệng, cuối cùng vẫn là được gì.

      -

      Hai mươi tám năm trước sinh hoạt của Ôn Vãn rất đơn giản, Cố Vân Sơn cùng Chu Nhĩ Lam thích nhất định làm, bọn họ ghét quê hương của cũng nhất định . Cho nên đối với hộp đêm, vẫn là lần đầu tiên đến.

      ra có chút hiểu rốt cục chỗ này có gì tốt để chơi, nhạc rất ồn ào, khắp nơi đều là chuyện lớn tiếng, cử chỉ nam nữ mờ mờ ám ám. Ngoại trừ uống rượu, tham gia bất cứ trò chơi nào mà Tiêu Tiêu đề nghị.

      Tiêu Tiêu có chút vui nhìn chằm chằm: “Cậu cứ như vậy sống còn gì là niềm vui thú nữa chứ.”

      Ôn Vãn suy nghĩ chút, cuộc sống của mình chính xác là có chút khô khan thú vị nhưng phương thức sống kiểu này cũng phải là kiểu thích.

      Tiêu Tiêu liếc mắt, dứt khoát kệ : “Mình khiêu vũ”.
      Ôn Vãn ngồi mình bên cạnh bàn uống rượu, Tiêu Tiêu tiến vào sàn nhảy như cá gặp nước. Vốn dáng người của Tiêu Tiêu đẹp nên chỉ cần vặn vẹo vài cái, bao lâu xuất nhiều người đàn ông vây quanh.

      đường cũng có người tiến lại gần Ôn Vãn, biết có phải do quan niệm bảo thủ hay mà Ôn Vãn có cảm giác ánh mắt của bọn họ đứng đắn. Cuối cùng hàn huyên mấy câu liền tẻ ngắt, cảm thấy gặp trở ngại khi giao tiếp kiểu này.

      Tiêu Tiêu chơi vui, thỉnh thoảng còn hướng phất tay cái.

      Ôn Vãn trừ uống rượu ra cùng biết làm gì để giết thời gian, bất tri bất giác liền uống hơi nhiều. cảm thấy mình có chút choáng váng, biết là loại rượu gì mà tác dụng lại lớn như vậy.

      đường vệ sinh chân cũng có chút nhàng, tìm hồi rốt cục cũng thấy phòng vệ sinh ở đâu, ngược lại thấy người quen tại gian phòng.

      Hạ Trầm đứng ở trong hành lang hút thuốc lá, người chỉ có cái áo sơ mi đen, giống bộ dạng ngày thường, chân mày nhíu lại giống như gặp chuyện phiền lòng.

      Ôn Vãn do dự có nên chào hỏi hay đối phương phát ra .

      Đoán chừng Hạ Trầm cũng chưa thích ứng với cách ăn mặc này của , cau mày nhìn qua, lúc này mới khẽ nheo lại khóe mắt: “Trùng hợp như thế”.

      Ôn Vãn gật đầu, trầm ngâm mấy giây vẫn là mở miệng hỏi: “Cái đó….nhà vệ sinh ở đâu vậy”.

      Hạ Trầm đầu tiên là chuyện, có lẽ là thể nào chấp nhận chuyện chỉ xem là kẻ hỏi đường, qua mấy giây mới chỉ chỉ cuối hành lang, có chút hoài nghi liếc nhìn cái: “ nhầm phòng vệ sinh nam đấy chứ”.

      Ôn Vãn thích người này mở miệng chuyện, vốn “cám ơn” định ra miệng liền nuốt trở vào, trực tiếp vòng qua vào phòng vệ sinh.

      Hạ Trầm nhìn say lảo đảo, bóng dáng biến mất ở khúc cua hành lang, lúc này mới từ từ khạc ra điếu thuốc.

      Sau lưng cửa phòng bị mở ra, bước chân A Tước vững vàng thẳng bước ra ngoài. Hạ Trầm tắt nửa điếu thuốc trong tay, mặt đổi: “”.


      A Tước gật đầu cái, gỡ bao tay màu trắng trong tay ra đút vào túi: “ Chuyện lần trước hàng bị cướp lão gia cũng biết, đều là ông ấy cho phép.”

      Hạ Trầm suy tư lát rồi hai tay nhét vào túi chậm rãi xoay người lại.

      A Tước hiểu Hạ Trầm, càng lời nào, sắc mặt càng bình tĩnh trong lòng nhất định rất tức giận.

      Cửa phòng lần nữa bị mở ra, sức lực rất lớn mang theo tức giận, quần áo xốc xếch mặt tràn đầy tinh hồng chạy đến, tức giận nhìn Hạ Trầm nhưng chữ cũng dám mở miệng.

      mặt Hạ Trầm có biểu cảm gì, A Tước tới khẽ cúi xuống: “Lão gia tìm , tôi đưa trở về”.

      kia bất khả tư nghị ( thể tin được) nhìn gần người đàn ông như quân tử, trong giống như mới vừa rồi chuyện xảy ra trong phòng toàn bộ đều là ảo giác của , gắt gao nắm tay chặt, cánh môi cắn đầy máu: “Các người, các người…”.

      A Tước giơ giơ tay lên, mở miệng cắt đứt: “Phu nhân, mời”.

      kia mấp máy môi, có lời muốn nhưng lại mở miệng được.

      Đôi mắt Hạ Trầm lạnh lùng nhìn chăm chú vào ta, giọng : “Tôi chỉ xin Mạnh tiểu thư giúp chuyện, bây giờ có câu trả lời, những bức hình kia tuyệt nhiên ai thấy, Mạnh tiểu thư yên tâm”.

      Mạnh Vân Khiết siết chặt quả đấm: “Hạ Trầm, bây giờ tôi và bố cậu là vợ chồng hợp pháp, cậu lại dám…”.

      Hạ Trầm chuyện, chỉ lẳng lặng nghe xong làm cho Mạnh Vân Khiết biết mắng thế nào, hung hăng dậm chân cái, tức tối theo A Tước ra ngoài.

      Hạ Trầm nặng nề cầm điếu thuốc đưa vào trong miệng hút, xoay người muốn , chợt nghĩ tới điều gì, có chút suy nghĩ mà liếc nhìn cuối hành lang.

      này lâu.?
      -

      Tại thời điểm Hạ Trầm tìm được Ôn Vãn, trán nổi lên đầy gân xanh, cứ như vậy dựa vào vách tường hành lang ngủ thiếp , giày cao gót bị ném bên, làn váy bị vén lên lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

      “Tỉnh” Hạ Trầm đưa tay nắm gáy khiến cho phải mở mắt ra nhìn mình.

      Ôn Vãn nheo mắt nhìn chút, lên tiếng ngược lại tính cảnh giác rất cao, đưa tay khẽ đẩy cái.

      Hạ Trầm cau mày, cứ như vậy cùng giằng co hồi lâu, đưa tay kiểm tra người chút, xác định mang theo điện thoại.

      Hạ Trầm nghĩ mắc gì mình phải giúp đỡ người khác, đó phải là phong cách của , đứng dậy định bỗng nhiên lại do dự, nghĩ đến Hạ Đình Diễn do phụ trách, hơn nữa Hạ Đình Diễn bắt đầu có chút thích ứng với .

      Hạ Trầm nghĩ lát , rồi cúi người ôm vào trong ngực.

      Ôn Vãn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm gương mặt trong gang tấc hồi lâu, kết quả vẫn nhận ra là ai. Hạ Trầm có chút nhức đầu hỏi: “Nhà ở đâu”.

      Ôn Vãn nhìn chằm chằm tròng mắt đen sì của mấy giây, tiến lại gần hơn chút hồi lâu cũng thấy hồi .

      “…..”

      Hạ Trầm thể làm gì khác hơn là dẫn tới khách sạn, có thói quen dẫn người xa lạ về nhà, nhất là phụ nữ. Thế nhưng, này quá khó hầu hạ, chút kêu nhức đầu, chút lại kêu đau bụng.

      Hạ Trầm ném giường, ngồi chỗ lạnh lùng nhìn lăn qua lộn lại, quần áo cũng bắt đầu có chút lộn xộn, cuối cùng đợi ổn định lại mới : “Rốt cục đau ở đâu?”.
      thanh Ôn Vãn rất , có lẽ là thoải mái, Hạ Trầm tới gần để nghe hơn, nhìn chằm chằm ôm bụng cắn răng: “Này, ở đây, dạ dày”.

      bị người phụ nữ này làm cho đầu đổ đầy mồ hôi, tay tháo nút áo sơ mi, tay cầm điện thoại gọi cho A Tước: “Cậu mang thuốc bao tử tới đây”.

      vào phòng tắm trước, Hạ Trầm quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ nằm giường, tới vỗ vỗ gương mặt của , ra vẻ hung hăng dọa : “Nếu dám ói giường, xem tôi thu thập như thế nào.”

      Ôn Vãn có đáp lại, giống như ngủ.

      Hạ Trầm nhịn được nghĩ, đây là lần đầu tiên phục vụ người khác, còn là phụ nữ, hơn nữa còn là kết hôn.

      Đầu óc nhất định là có vấn đề.

      Tắm xong vừa lúc A Tước đem thuốc tới, cho là bệnh .bao tử của Hạ Trầm lại tái phát, còn cố ý mua chút cháo trắng tới đây, đợi thấy người phụ nữ nằm ở giường là ai nhất thời nét mặt cực kỳ tế nhị.

      Hạ Trầm vừa lau tóc vừa ném hộp thuốc vào trong tay A Tước: “Cậu cho ấy uống”

      A Tước nhìn chút, ném trả lại hộp thuốc trước mặt Hạ Trầm: “ Là cậu đấy”.

      Hạ Trầm chầm chậm ngẩng đầu nhìn , A Tước ho tiếng, mặt như cũ biểu cảm: “ 12 giờ, tan việc”.

      A Tước , hoàn toàn để ý đến sắc mặt của Hạ Trầm cực kỳ khó coi.

      Hạ Trầm ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm giường lớn, thân hình Ôn Vãn vốn gầy yếu, nằm ở giường lớn càng cảm giác rất , nếu phải thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, cơ hồ phát ra tồn tại của .

      Nhìn hộp thuốc trong tay, Hạ Trầm đứng dậy rót chén nước ấm.

      Hạ Trầm ôm nửa người vào trong ngực, tay sắp sửa đưa vào trong miệng , vốn suy nghĩ đút thuốc cho như thế nào bỗng nhiên cảm giác vật gì đó mềm mại, ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay của , nhàng liếm liếm.

      Hạ Trầm sững sờ, nhìn người phụ nữ trong ngực khép hờ hai mắt, mềm mại, cánh môi khẽ liếm lòng bàn tay dời , tìm được miệng ly thủy tinh. khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn : “Khát..”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Editor: Thái La


      Lúc này, Ôn Vãn cảm giác được nguy cơ đến gần. Vốn váy ngắn bây giờ trượt lên bắp đùi, nếu Hạ Trầm nhìn kỹ thấy cảnh xuân bỏ sót thứ gì.

      may là Hạ Trầm có khả năng tự kiềm chế được, dù sao đến tuổi này chuyện gì mà chưa từng trải qua. đỡ Ôn Vãn trực tiếp dựa vào đầu giường, cầm ly uống nước, bình thường Hạ Trầm có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên sức lực có hơi mạnh đối với Ôn Vãn.

      Ôn Vãn bị sặc ho khan kịch liệt, phần lớn đều vấy vào áo choàng tắm của Hạ Trầm.

      “Phiền phức” Hạ Trầm chưa bao giờ chật vật như vậy, vừa vặn hôm nay tâm tình tốt nên động tác hết sức thô bạo, trực tiếp cởi hết quần áo của xuống.

      Cởi quần áo là cả quá trình gian nan, vóc dáng người phụ nữ này tệ lắm, ngay cả Hạ Trầm cũng khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

      nên cảm thấy may mắn là hôm nay gặp tôi”. cắn răng bên tai xong, liền trực tiếp tháo đồng hồ xuống.

      Ôn Vãn mơ mơ màng màng, mặt cũng đỏ hết cả lên, mơ hồ trả lời câu: “Cảm ơn”.

      Hạ Trầm giận quá hóa cười: “ khách khí”.

      nghiêng người đặt đồng hồ đeo tay đầu giường, xoay người chợt thấy người phụ nữ kia biết từ lúc nào ngồi dậy, hơi híp mắt nhìn mình.
      hai người nằm cạnh nhau quá gần, ngay cả hô hấp cũng nghe thấy, chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ này.

      Thời gian này, địa điểm này còn là ban đêm , hình như tất cả có chút mờ ám.

      Hạ Trầm nhìn đôi mắt trong veo như nước của , hầu kết có chút giật giật, giọng khàn khàn: “Làm gì, ngủ”.

      Mặt của Ôn Vãn đỏ lên, hơi mất tự nhiên, lúc này người chỉ còn lại nội y, tóc dài xỏa tung vai, Hạ Trầm cảm thấy người nổi lên mấy đốm lửa . mở miệng chuyện lần nữa, thanh mềm nhũn: “Tại sao lại cởi quần áo của tôi”.

      Hạ Trầm cực kỳ im lặng, nãy giờ cởi hết rồi bây giờ mới nhớ tới, có phải phản ứng hơi chậm : “Quần áo của ướt”.

      Ôn Vãn nghi ngờ cau mày, bộ dạng tin: “ phải là muốn cưỡng gian tôi?”.

      Tại sao người phụ nữ này ăn mặc như vậy lại chạy tới hộp đêm, đúng là tùy tiện, biết nghĩ cái gì nên làm cái gì nên làm, giờ phút này, Ôn Vãn ở trong lòng Hạ Trầm, dáng vẻ mê hồn cùng với đêm tịch mịch, vì vậy từng cái cử động của có chút giống quyến rũ.

      Mi tâm Ôn Vãn nhíu chặt hơn, Hạ Trầm nhìn bộ dạng này của rất dụ người, hơn nữa đôi môi đỏ tươi như cánh đào rất muốn cắn cái.

      Hạ Trầm từ từ dán lại gần, muốn hôn , bỗng nhiên Ôn Vãn khách khí ợ cái đánh mất hình tượng.

      “…..” Tất cả hăng hái, lửa dục nhất thời của Hạ Trầm đều biến thành hư .

      Chưa thỏa mãn dục vọng, hậu quả chính là hỏa khí (bực tức) vô cùng lớn, kéo chăn quấn người chặt, đứng ở bên giường cười lạnh : “Còn thêm chữ, tối nay ngủ trong bồn tắm”.

      xoay người , dây buộc áo choàng tắm chợt bị kéo lại.

      “Tôi____”Ôn Vãn tội nghiệp nhìn , quấn quấn dây buộc áo quanh ngón tay, giống như là sợ mất, qua mấy giây mới giọng nặn ra mấy chữ: “Tôi còn muốn uống nước”.

      Hạ Trầm nhìn hồi, hai bàn tay nắm chặt lại rồi mở ra, cố gắng kiềm chế, cuối cùng cúi người hung hăng véo cằm , sức lực tuyệt dịu dàng: “Dám sai bảo tôi, là người đầu tiên đấy”.
      -

      Ngày hôm sau, đầu đau nhức như búa bổ làm Ôn Vãn thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy cửa sổ lớn mở, vài tia nắng ấm áp tràn vào.

      nhìn chằm chằm gian phòng hồi lâu cũng nhớ nổi mình rốt cục ở đâu, chỉ thoáng qua mấy hình ảnh đứt đoạn, lần sau nên uống nhiều rượu như vậy, cơ thể đau muốn đứng dậy.

      Nhìn cách bày biện gian phòng, Ôn Vãn rất nhanh liền phát ra đây là khách sạn, đầu óc nhất tỉnh ra liền giật bắn ra khỏi giường.

      Phát người mình cơ hồ mặc cái gì nhưng thân thể mấy khó chịu, may xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao mình lại xuất nơi này?.

      Ở trong phòng tìm hồi cũng thấy quần áo của mình, Ôn Vãn thể làm gì khác hơn là quấn chăn vào người, kéo cửa phòng ra thăm dò chút. ghế sa lon có người đàn ông ngồi, chỉ có thể nhìn đằng sau, tóc ngắn, gọn gàng cùng bộ vai ngang rộng lớn, bộ dáng cách nào xác nhận được.

      do dự ra ngoài luôn như vậy hay sao, người đàn ông chợt lên tiếng: "Dậy rồi”.

      Ôn Vãn nghe thanh này quen tai, chờ đến gần vừa nhìn khóe môi nhất thời kéo ra, người đàn ông ngồi ghế sa lon đọc báo phải là Hạ Trầm là ai? Chỉ là tối hôm qua với ta hẳn tách ra rồi mà .

      Hạ Trầm từ tờ báo ngẩng đầu lên, lúc này Ôn Vãn mới phát khí sắc được tốt lắm.

      kéo chăn chặt: “Quần áo của tôi đâu?”.

      “Giặt rồi”.

      Ôn Vãn ngước xem đồng hồ, trễ giờ làm rồi, phải thay đồ nhanh lên, vội vàng cầm điện thoại gọi cho phục vụ. Đợi làm xong, phát từ đầu chí cuối Hạ Trầm cũng để ý tới , giống như trong phòng chỉ có mình , ngay cả cái liếc mắt cũng buồn nhìn .

      Ôn Vãn trực giác có cái gì đó đúng, khí có chút lạ.

      ngồi ghế cách Hạ Trầm xa, len lén liếc nhìn vài cái, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi: “Tại sao tôi lại ở chỗ này”.

      Hạ Trầm chậm rãi nhìn sang, đáy mắt có mấy phần chế nhạo, tỉ mỉ gấp tờ báo đặt bàn, khóe miệng nhếch lên vài phần giống như cười mỉa mai: “Quên? đáng tiếc, nhưng mà sao có thể ôn lại để bác sĩ Ôn nhớ lại chút.”

      nghe giọng điệu của có chút kỳ quái còn có vẻ thoại lý hữu thoại nữa (câu có hàm ý khác) , chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, tài nào nhớ nổi, phải hỏi ta mới được: “ phải tôi rước lấy phiền phức cho đấy chứ”.

      Hạ TRầm lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Ôn Vãn bị nhìn có chút tự nhiên, trước kia chưa từng uống rượu, hôm qua vẫn là đầu tiên uống say. Sau khi say có gây chuyện biết chính xác, ít nhất nhìn phản ứng Hạ Trầm bây giờ, có lẽ gây ra chuyện phiền phức rồi.

      Quả nhiên Hạ Trầm cất giọng, bề ngoài cười nhưng bên trong cười đới mặt với : “ Tôi muốn hỏi trong quá trình làm việc luôn luôn đa nghi, đè nén nội tâm sinh ra chứng vọng tưởng”.

      Ôn Vãn bị , sửng sốt: “, có ý gì”.

      Hạ Trầm hừ tiếng trong lỗ mũi: “ Có phải chồng thể thỏa mãn được cho nên ảo tưởng bị cường bạo? Tôi nghĩ ở phương diện này háo sắc.

      Mặt Ôn Vãn đỏ hừng hừng, tức giận hét: “Hạ Trầm”.
      Hạ Trầm khẽ nghiêng đầu, vốn ngũ quan của thâm thúy lập thể (khuôn mặt góc cạnh nhìn sâu sắc, thâm thúy) cho dù lúc cười cũng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, huống chi tại cười, xem ra tối hôm qua xảy ra chuyện lớn rồi mới để tức giận như vậy.


      Ôn Vãn nhớ được gì, cố gắng tâm bình khí hòa (bình tĩnh, nhã nhặn, hòa giải) : “ Rốt cục là tôi làm gì, tôi hứa tôi chịu trách nhiệm với ”.

      Hạ Trầm kéo kéo khóe môi, giật gật nhưng trả lời ngay, biết chuyện quá khó hay ta vẫn còn tức giận. Ôn Vãn đợi hồi lâu mới nghe giọng lạnh lẽo: “ Tối hôm qua gọi điện cho khách sạn, có người cưỡng gian , kết quả là quản lý khách sạn cùng an ninh xông vào___”.

      Ôn Vãn nghe được sắc mặt trắng bệch, chuyện này chút ấn tượng cũng có!

      Hạ Trầm nhớ tới những thứ này huyệt thái dương giật giật, ngực thở phập phồng, tối hôm qua người phụ nữ này muốn uống nước, chịu đựng tức giận đến tủ lạnh cầm lon nước. Ai biết chân vừa mới bước , lập tức người phụ nữ này gọi điện cho khách sạn.

      Chỗ chết người nhất chính là người phụ nữ này uống nước sặc lên quần áo của , biết có phải cố ý hay , tóm lại vừa cởi áo choàng tắm ra thay đúng lúc quản lý khách sạn cùng an ninh xông vào.

      Hạ Trầm nở nụ cười sâu hơn chút, từ từ đứng dậy tới.

      Thân hình cao to của Hạ Trầm đứng trước người , khẽ cúi người nhìn mỉm cười: “ Cho nên nhờ bác sĩ Ôn ban tặng, họ Hạ tôi lần đầu tiên bị gán tội danh tên tội phạm cưỡng gian, là thú vị, tôi phải cảm ơn bác sĩ Ôn mới đúng.

      Ôn Vãn bị bức phải dựa vào vách tường phía sau, cười giả lả lắc đầu cái: “ha ha cần khách khí”.

      Hạ Trầm tức muốn đến hộc máu, sống đời 35 năm lần đầu tiên trở thành tên tội phạm cưỡng gian.

      Người quản lý kia vừa tới, còn chưa biết , la hét đòi báo cảnh sát.

      nhanh gọi điện cho A Tước, rất nhanh giải quyết xong mọi chuyện, kết quả vừa trở về phòng thấy ai đó bao lấy chăn ngủ, hơn nữa còn dày vò cả đêm.

      Hạ Trầm biết phải làm như thế nào, đại não nhất thời nóng lên. vạn nhất cũng nghĩ đến nữ bác sĩ thanh cao, kiêu ngạo như khi uống rượu say vào như nữ bệnh nhân tâm thần. Hạ Trầm tự nhủ: “Chắc chắn ta trả thù mình”. Hạ Trầm muốn cười cũng được, muốn cũng xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
      Last edited by a moderator: 27/12/15
      Tuyết Liên, sanone2112, thư hồ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :